Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô)

“Tô gia tiểu thư Tô Anh muốn ra cửa hành tẩu giang hồ. Vì thế nàng phải đặc biệt cẩn thận.   Bởi vì nếu nàng không thể trở thành “đại hiệp” có tiếng, có cả miếng, cũng chỉ có thể về nhà thừa kế gia tài bạc triệu.”   Trong cuộc đời của Tô Anh, người nàng sợ nhất chính là mẫu thân, việc nàng sợ nhất chính là mỗi ngày phải gảy bàn tính dưới ánh mắt của mẫu thân mình. Vì thế, Tô tiểu thư tìm mọi cách trèo tường, vượt ngói, thậm chí là đu cây để được hành tẩu giang hồ.   Sau n lần thất bại do bị bắt tại trận, thì ở lần thứ n+1, Tô Anh dưới sự trợ giúp của phụ thân, đã thành công ăn vạ mẫu thân, để người đồng ý cho nàng ra ngoài thực hiện giấc mộng trở thành “đại hiệp” của mình.   Thế nhưng, cái giá phải trả cho việc tiến vào giang hồ chính là việc trở thành một kẻ vô sản. Mẫu thân không cho nàng lộ phí, cũng không cho phép nàng được dùng tài sản Tô gia để lăn lộn giang hồ. Thế cho nên, ngày đầu tiên rời nhà, Tô tiểu thư không thuê được xe ngựa, chỉ có thể dùng đôi chân ngắn ngủn của mình, đi đến ngoại ô thành Tây Lăng, lại còn vì bớt được 2 đồng tiền lẻ mà nghỉ tại một khách điếm rách nát.    ***   Cũng chính tại nơi này, Tô Anh gặp được vị “đại hiệp” đầu tiên của cuộc đời mình. Rõ ràng trong sách viết đại hiệp giang hồ người người đều võ công cao cường, băng tường, vượt ngói, quanh năm bận rộn hành hiệp trượng nghĩa, đấu kiếm, so tài. Thế nhưng, vị Yến đại hiệp mà Tô cô nương gặp được buổi sáng thì làm việc tay chân, buổi chiều cho ngựa ăn, đến tối thì… thả diều.   Mặc dù vừa ra khỏi cửa đã gặp phải cú s.h.o.c.k đầu đời, thế nhưng Tô cô nương vẫn tin vào một giang hồ đầy rẫy các đại hiệp bay qua bay lại như trong chuyện xưa, vì thế Tô Anh lần nữa sốc lại tinh thần, xách váy tiếp tục phiêu bạt giang hồ.   Thế nhưng, với tình trạng “thiếu vốn đầu tư”, Tô cô nương cũng chẳng đi được bao xa đã hết bạc xài. Cũng may ở nơi đất khách này gặp được người quen, còn được người ta giới thiệu cho mấy việc rất là có phong cách “hành hiệp trượng nghĩa” của các vị đại hiệp, đó là tìm mèo cho Vương bà bà.   Việc cỏn con này sao có thể phù hợp với phong thái của Tô đại hiệp, hơn nữa, tiền công lại chẳng đáng bao nhiêu, nàng không muốn nhận. Sau một hồi co kéo, rốt cục Tô Anh cũng được giới thiệu cho một việc nhẹ, lương cao, chính là dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình đứng ở cửa chào mời khách hàng.   Tô cô nương đã suýt nhận việc nếu như Yến lão Nhị không kịp thời ngăn cản. Giọng điệu của chàng có chút khó nghe nên lúc đó Tô Anh còn giận chàng thật lâu. Thế nhưng, trong lúc đuổi theo con mèo hoa của Vương bà bà, Tô cô nương rốt cục cũng phát hiện ra cái công việc “chào khách” kia là thế nào.   Nếu không phải là Yến Vô Tuất thay nàng đứng ở cửa ưỡn ẹo vung khăn, cộng thêm ỏn ẻn cười, thật khó có thể tượng tượng được khung cảnh tiếp theo.   Nhưng cũng chính vụ việc “chào khách” lần này đã đem đến tai họa cho cả hai người. Bởi vì sắc đẹp của Yến “cô nương” cùng Tô tiểu thư đã thu hút vô số “ong bướm” tới trêu hoa ghẹo nguyệt, còn buộc Yến Vô Tuất phải xuất ra tuyệt chiêu.   Chính điều đó đã khiến Tô cô nương gặp họa sát thân, suýt chút nữa thì mất mạng. Cũng may Yến Vô Tuất kịp thời xuất hiện, giải cứu cho nàng. Vì thế mà chàng bị bại lộ thân phận là đệ tử của Thanh Tử Dương - cao thủ đệ nhất giang hồ, khiến cho mọi chuyện không thể vãn hồi.   Giang hồ lần nữa dậy sóng, lại thêm sự can thiệp của triều đình, ân oán cũ cùng những cạm bẫy bủa vây cuốn Tô Anh cùng Yên Vô Tuất vào một vòng xoáy không lối thoát.   May mắn là, giữa những sóng gió ấy, chàng cùng nàng nắm tay, tâm liền tâm, tóc mai kề mái đầu, cho nhau tin tưởng, cho nhau chỗ dựa, không rời không bỏ, cùng nhau đi đến kết cục hạnh phúc nhất.   ***   Tô Anh là con gái út của Tô gia giàu có bậc nhất thành Tô Lăng, từ nhỏ được phụ mẫu nuông chiều, cẩm y ngọc thực, một ngón tay cũng không dính nước xuân. Những câu chuyện trong sách về một giang hồ thần bí, cùng với khát khao không muốn thừa kế gia tài bạc triệu của gia đình đã thôi thúc nàng phải một lần hành tẩu giang hồ.   Thế nhưng lúc đi hết mình, lúc về thực sự là hết hồn. Hóa ra, giang hồ mà nàng luôn trông ngóng lại chẳng giống với thế giới mà nàng tưởng tượng. Không có các đại hiệp tụ hội cùng nhau làm việc tốt, cùng không có anh hùng vì dân chúng phân ưu.   Điều nàng gặp được là cuộc sống cơm áo gạo tiền, là giấc mơ hư vinh cùng khát khao quyền lực đang dần giết chết mục đích tốt đẹp ban đầu của người tập võ.   Thời gian hành tẩu giang hồ, đã khiến một Tô tiểu thư non nớt dần trưởng thành, trở thành một cô nương mạnh mẽ, hiểu rõ đúng sai, càng biết như nào là “vừa đủ” để có được hạnh phúc.   Tô Anh là một nhân vật vừa có sự ngây thơ, vừa có sự lương thiện, nhưng đồng thời lại mang theo chút lém lỉnh, thông minh, thực sự rất khó để có thể không thích nhân vật này.   Bên cạnh Tô Anh, Yến nhị gia cũng là một nhân vật cực kỳ đặc biệt. Chàng vốn là đệ tử duy nhất của cao thủ đệ nhất giang hồ (mặc dù sự truyền thụ này cũng không phải do chàng muốn), đáng lẽ chàng nên có một cuộc sống “vinh quang”, là nhân vật được ngưỡng mộ, luôn bận rộn hành hiệp trượng nghĩa.   Nhưng, không, Yến Vô Tuất thực sự chỉ là một thanh niên “nhà nghèo”, ngoài chú ngựa tên Truy phong thì chàng chẳng còn gì cả, ngay cả một căn nhà rách cũng không có, còn đang nợ rất nhiều tiền của ông chủ nhà trọ Trần Ba.   Yến Vô Tuất không muốn phô trương, chàng chỉ muốn làm một người lặng lẽ, ăn hạt dưa hóng chuyện thiên hạ. Thế nhưng thân phận cùng vận mệnh không cho phép chàng làm một người nhàn tản, mà chàng, lại không thể chống lại ý trời, cuối cùng vẫn bị cuốn vào trong mớ ân oán phân tranh.   Chàng là một kẻ cục súc lại độc mồm, một chút cũng không biết thể hiện tình cảm. Nếu người chàng yêu không phải Tô cô nương thông minh lại thẳng thắn, thì không biết đến cái mùa quýt nào Yến nhị gia mới có thể cưới được thê tử.    Bù lại, chàng là một người cực kỳ chung tình, thích một người thì sẽ luôn chỉ có người đó, cho dù có một vạn sự cám dỗ bên cạnh cũng không thể lay động được chàng.   Ngoài hai nhân vật chính, các nhân vật phụ cũng cực kỳ nhiều và mang màu sắc riêng. Từ Tô phu nhân giỏi giang hiểu đạo lý đến Tô lão gia yêu con gái như mạng; thêm một ông chủ quán kẹt sỉ không có liêm sỉ, một thư sinh chua ngoa, bụng dạ thâm sâu, thêm một trùm cuối lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối nhưng trong bụng là cả một bồ dao găm.   Ý tưởng của truyện khá mới, tuy nhiên nhiều tình tiết còn chưa được xử lý thỏa đáng, phần kết hơi nhanh khiến tớ có chút cảm giác hụt hẫng. Bù lại, tác giả có những quả cua cực khét, tớ lái đĩa bay cũng không đuổi kịp logic của bả, khiến quá trình đọc có nhiều bất ngờ thú vị.   Nội dung truyện hài hước, chuyện tình của đôi chính muốn ngọt có ngọt, muốn sủng có sủng, muốn ăn thịt cũng có luôn. Thế nên, tớ xin được nhiệt liệt đề cử bộ này cho các vị thí chủ ghé ngang qua đây nhé :) ______________   " ": Trích từ truyện do rv-er edit.   Review by #Nghịch Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Đây là Tô Anh thứ mười ba thứ muốn trèo tường đi hành tẩu giang hồ. Lấy dẫm lên một khối che kín rêu xanh đá phiến, chân vừa trợt, rơi chổng vó, chấn kinh rồi Tô phủ toàn bộ hậu viện, rước lấy gia đinh tỷ muội huynh đệ thúc bá cô chất cha mẹ vây xem mà chấm dứt. Tô lão gia đem Tô Anh nghiêm khắc khiển trách một đốn, phạt quỳ một canh giờ, đóng cấm đoán. Nhưng là, hắn bất quá một lát liền hối hận, lặng lẽ sờ sờ hồi hắn nữ nhi phía trước cửa sổ nhìn lén. Chỉ thấy nữ nhi bảo bối của hắn Tô Anh sớm đã tắt đèn hô hô ngủ nhiều, không hề có đem hắn trừng phạt để ở trong lòng. Tô lão gia đầu tiên là yên tâm, lại có điểm sinh khí. Mang theo tức giận cùng lo lắng, hắn ngủ không yên, tìm phu nhân thương lượng: “Đều tại ngươi, không có việc gì làm nàng nhìn cái gì thoại bản, cả ngày thấy người liền ‘ núi xanh còn đó ’, nghe tiếng gió liền nói là ‘ kiếm khí như hồng ’, nghe vó ngựa vang chính là ‘ cổ đạo gió tây ’, còn muốn đi lang bạt giang hồ, ta nguyên tưởng rằng bất quá nhất thời tâm huyết dâng trào, hơn phân nửa năm vẫn là như thế, này nhưng như thế nào cho phải?” Phu nhân lại rất nghĩ thoáng: “Không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem, gặp qua không phải đã trở lại.” Tô lão gia đầu diêu đến cùng trống bỏi giống nhau: “Không thành không thành, trên giang hồ huyết vũ tinh phong, ta Tô phủ cũng coi như số một số hai giang hồ danh môn, hùng cứ Tây Lăng, nhiều ít kẻ thù ở bên ngoài, nàng một cái tiểu cô nương, nhiều nguy hiểm a!” Phu nhân lẳng lặng nhìn Tô lão gia lão sau một lúc lâu, phương mở miệng nói: “…… Lão gia, nhà ta tổ tiên tam đại thu thuê cùng buôn bán mà sống, giao tiếp bất quá phạm vi trăm dặm hương thân tá điền. Lão gia còn chưa ngủ tỉnh bãi? Vẫn là cùng nữ nhi nhìn cùng bổn thoại bản?” Tô lão gia như cũ lắc đầu: “Kia cũng không thể, giang hồ hiểm ác, ra Tô phủ, đầu đường liền có mãnh thú chặn đường, ta như thế nào yên tâm nữ nhi của ta độc hành?” “…… Đó là Ngô mẹ nuôi trong nhà đại hoàng, lớn lên hung, nhưng thực ngoan, cũng không cắn người.” “Không thể không thể, Tây Sơn liền có đàn phỉ, đóng quân trong núi, ngày đêm thao luyện, rít gào núi rừng, nếu đem ta bảo bối nữ nhi bắt được làm áp trại phu nhân nhưng như thế nào là hảo?” Phu nhân chậm rãi đem một bàn tay đỡ cái trán, chậm rãi nói: “Đó là phụ cận quan binh săn thú thao luyện, mấy ngày trước đây còn ở Tây Lăng cửa thành dán bố cáo, lão gia không đi xem sao?” “Ta…… Ta nghe trương đại trụ nói!” “Đại trụ chính là không có việc gì thích biên nói dối, lão gia đừng tin hắn. Chúng ta Tây Lăng huyện lị mạnh khỏe thật sự, hàng năm triều đình đều phải khen ngợi hai lần, nào có cái gì sơn phỉ tác loạn.” Tô lão gia trầm mặc. Phu nhân đem châm ở tóc mai trung gian sát một sát, tiếp tục nạp đế giày tử: “Y ta nói, nàng tổng như vậy lăn lộn cũng kỳ cục, không bằng làm nàng đi ra ngoài nhìn xem. Thật sự đi không thông, lại về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn cùng mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu bãi.” “……” Bên ngoài nghe vách tường giác nha hoàn A Mạn nghe được lời này, nhịn không được hướng lên trời phiên cái đại đại xem thường nhi, nhanh như chớp chạy đến hậu viện đi mật báo. A Mạn vóc người không cao, tay chân thô đoản, lớn lên trắng trẻo mập mạp, nhìn liền có phúc tướng. Nàng một thân hoa đế áo, rải váy hoa, đen nhánh sáng bóng đầu tóc sơ thành hai cái thu, chạy lên trên bụng thịt run lên run lên. Tô Anh nghe được nàng vụng về tiếng bước chân, một lăn long lóc từ trên giường bò dậy, vén rèm lên ra bên ngoài xem. “Thế nào thế nào? Cha nhả ra sao?” A Mạn để sát vào, lặng lẽ cùng nàng nói: “Phu nhân nhả ra, nói làm ngươi đi ra ngoài sấm, vạn nhất sấm không nổi danh đường, chỉ có thể về nhà kế thừa mấy trăm mẫu đất, vài toà sơn, mấy chục cái mặt tiền cửa hiệu.” Tô Anh lắc đầu, cắn môi, rất là sợ hãi bộ dáng: “Kia có bao nhiêu sổ sách muốn tính, kia thật đúng là thật là đáng sợ, ta nhất định phải xông ra chút tên tuổi, đương cái đại hiệp mới hảo.” A Mạn hơi há mồm, mộc ngốc ngốc cũng gật gật đầu: “Đúng vậy, thật là đáng sợ……” Tô phủ có một cái quy củ, chính là lão gia lời nói có thể không tính toán gì hết, nhưng là phu nhân lời nói tuyệt đối là khuôn vàng thước ngọc. Tô Anh mẫu thân tùng khẩu, nàng cha cũng không dám nói cái gì, chỉ phải cực kỳ không tình nguyện thế tiểu nữ nhi chuẩn bị hành trang —— Năm hoa đại mã một đầu, trang các loại thoa hoàn váy bội, son phấn, vàng bạc châu báu một đại cái rương, sưởi ấm dùng lò sưởi, thiêu bạc than, còn có một đại bao lộ đồ ăn, chứa đầy Tô Anh ngày thường thích nhất ăn năm trân thủy tinh vịt, tuyết ti nhi chân giò hun khói, ngỗng yên chi…… Hoa quế tô, đường phó mát, xây hương quả hạnh…… Tô lão gia thu xếp giống nhau, liền sâu kín than thượng một hơi, đầy mặt treo đầy gả nữ nhi giống nhau không tha chi tình. Không ngờ, sở hữu hành trang đều bị phu nhân bàn tay vung lên, từ ven đường nâng về nhà đi. Mời các bạn đón đọc Tô Cô Nương Hành Tẩu Giang Hồ (Gần Nhất Giang Hồ Có Điểm Tô) của tác giả Y Nhiễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công - Tử Tuyết Ngưng Yên
Nhạc Du Du nàng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa xuyên vào vương phủ, thiếu chút nữa đã bị xem là thích khách mà giết chết. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…” Vì thế, để bảo vệ tính mạng, Nhạc Du Du cùng một Vương gia “sáu tuổi” bái đường thành thân *** Con người không ai có thể sống thiếu tình yêu cả. Tình yêu là chất xúc tác, nâng tầm cảm xúc. Những chuyện tình yêu bình thường có thể sẽ không gây cho bạn nhiều cảm xúc thì hôm nay, Kin xin đợc giới thiệu một truyện tình yêu đầy hài hước, dễ thương và đặc biệt là nó là chuyện tình vượt thời gian, vượt không gian. Vốn dĩ khác nhau về tư tưởng, về thời đại cũng như phong cách sống, nên hai nhân vật chính phải trải qua rất nhiều chuyện để có thể hiểu và cảm thông cho đối phương. Hãy theo dõi văn án sau để biết thêm nhé! Truyện Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công kể về Nhạc Du Du, trong một lần đi dạo phố phường, vô ý bị những người bán hàng rong đụng phải khi chạy trốn dân phòng vậy mà cũng xuyên qua. Hơn nữa nàng còn xuyên vào vương phủ, suýt chút nữa thì bị giết chết bởi họ nghi ngờ nàng là thích khách. “Cái này… mấy anh đẹp trai, có thể thu hồi mấy cái này lại được không?” Nhạc Du Du khe khẽ chỉ vào đao kiếm sáng bóng, “Để cho ta đứng lên trước đã.” Tuy nhiên nét cười trên mặt có chút mếu máo. Thị vệ xung quanh không động đậy, bọn họ đang chờ quyết định của chủ nhân. Vô tình nàng bị buộc phải lấy hắn, một người có thân hình hai mươi tuổi nhưng trí não thì chỉ như đứa trẻ sáu tuổi. “Tỷ tỷ, ngươi làm vợ của ta đi, làm vợ của ta, bọn họ sẽ không giết ngươi…” “Tại sao?” Nhạc Du Du nàng nhìn người con trai ở giữa đao quang kiếm ảnh, cái trán đổ đầy mồ hôi. “Bởi vì ta là Vương gia…”. Thực ra hắn vì giữ gìn mạng sống của mình, tránh xa khỏi mẹ kế độc ác mà giả vờ ngớ ngẩn, chấp nhận không lấy vợ (Ở cổ đại, đàn ông 20 tuổi thì con đàn cháu đống rồi, nói chung chuyện này sạch, nam chính sạch, nữ chính cũng sạch). Thông qua nhiều âm mưu, đấu tranh cung đình, nàng và hắn nảy sinh tình cảm. Mối tình không môn đăng hộ đối như vầy thì liệu có hạnh phúc không? Khi hắn lộ ra bản chất thật của mình liệu nàng có chấp nhận? *** Sau khi Lãnh Hạo Nguyệt lên ngôi, Trình Dật liền từ quan, sau đó mang theo Thanh Thanh đi vân du tứ hải, thuận tiện cứu người, thẳng đến khi Nhạc Du Du sinh Bối Bối mới trở lại thành U Châu. Lúc này Thanh Thanh cũng mang thai, vì thế, hai người này mới quyết định ở lại, mở một hiệu thuốc giá thấp ở trong thành. Mọi người nghe nói tiệm thuốc này không chỉ có giá thấp, hơn nữa người xem bệnh chính là dưỡng nữ của thần y Lạc Băng, bốc thuốc chính là đại sư huynh của hoàng đế, đại đồ đệ của Vô Ưu lão nhân, vì thế, đều tò mò muốn biết về hai đại nhân vật này một chút, cộng thêm “Tiểu thần y” thái độ hiền lành, y thuật cao minh, vì thế mọi người cơ hồ là chen nhau mà tới tới. Từ ngày khai trương tới nay, dường như mỗi ngày cửa tiệm đều bị đạp phá. Thậm chí có vài người căn bản là không bệnh, nhưng vì muốn đến hưởng thụ một chút phục vụ của “Tiểu thần y”, đồng thời mơ tưởng, nói không chừng có thể thấy hoàng thượng, vì thế, thông minh đem chữa bệnh nói thành cố vấn dùng thuốc, sau đó sẽ thuận tiện mua một chút cẩu kỷ đảng sâm các loại hoặc nấu canh hoặc pha trà uống. Tình trạng như vậy làm cho Thanh Thanh dở khóc dở cười, bởi vì quá nhiều người xếp hàng như thế, như vậy có thể sẽ làm lỡ chân người thật sự cần được chữa bệnh. Nhạc Du Du không có việc gì cũng tới hỗ trợ, sau hai ngày nàng khảo sát tại hiện trường thì đã có chủ ý, chính là tổ chức tọa đàm cố vấn dưỡng sinh tại chỗ, hướng dẫn miễn phí cách dùng thuốc cho mọi người làm sao để dự phòng tật bệnh. Tạm định chính là năm ngày một lần, địa điểm ngay tại mảnh đất trống bên cạnh hiệu thuốc, mọi người chỉ cần có thời gian là có thể tới nghe giảng, mỗi lần nửa canh giờ, nửa canh giờ đầu Thanh Thanh sẽ giảng một ít tình trạng bệnh tật, cách dự phòng các loại bệnh, sau một canh giờ tạm nghỉ, mọi người có thể tự mình hỏi vấn đề mình gặp phải. Lần đầu tiên toạ đàm, cơ hồ hơn phân nửa dân chúng thành U Châu đều tới, trên đất trống đứng đầy người, ngay cả xung quanh trên nóc nhà, trên cành cây đều bò đầy người. Thế nhưng, dù cho nhiều người như vậy, toàn trường cũng thật im ắng, tất cả mọi người đều vươn dài cổ, mở to hai mắt nhìn nghe Thanh Thanh không nhanh không chậm giảng: “Người ăn ngũ cốc hoa màu, luôn luôn không tránh được sinh bệnh, mà sinh bệnh đã nói lên bộ phận nào đó của cơ thể có vấn đề… Tuy rằng bệnh này không có khả năng hoàn toàn ngăn chặn, nhưng có thể sớm dự phòng, chỉ cần mỗi ngày ăn uống hợp lý thoả đáng, như vậy, có thể phòng tránh không ít bệnh tật…” ” Thần y Thanh Thanh, nếu nói như ngươi vậy, nếu như tất cả mọi người chú ý, cũng không cần đến khám bệnh, vậy tiệm thuốc của ngươi làm sao bây giờ a?” Có người cao giọng hỏi. “Nếu như tất cả người Băng Diễm quốc thực sự đều người người khỏe mạnh, vô bệnh vô tai, như vậy, tiệm thuốc này của ta đóng thì có làm sao?” Thanh Thanh nói ra làm tất cả mọi người đều cười. “Nhân sinh bệnh, khả năng rất lớn cũng là bởi vì do ăn uống tạo thành, cái gọi là bệnh tòng khẩu nhập, chính là đạo lý này, vì thế, hôm nay, đầu tiên ta muốn giảng cho mọi biết những thức ăn tương khắc với nhau, ta chuẩn đoán nhiều bệnh án như vậy, rất nhiều đều là bởi vì ăn gì đó không đúng khiến cho bệnh, có rất nhiều thức ăn kỳ thực đều là đồ tốt, thế nhưng, thường thường không ăn đúng cách sẽ bị phản tác dụng, giống như sẽ biến thành độc dược hại người, nói cách khác, mật là đồ tốt, nhưng nếu ăn cùng đậu hũ, liền dễ khiến cho tai điếc, lại tỷ như, đậu phộng cùng dưa chuột ăn với nhau, cũng rất dễ làm thương tổn thận…” Ngay góc phòng ở phía sau Thanh Thanh không xa, Nhạc Du Du kéo tay áo Trình Dật: “Cảm giác làm sao?” ... Mời các bạn đón đọc Phúc Hắc Vương Gia Sỏa Tướng Công của tác giả Tử Tuyết Ngưng Yên.
Phiêu Du Giang Hồ - Hạ Tiểu Mạt
Thượng Quan Tình, mười bảy tuổi, là một thiếu nữ thế kỷ Hai mươi mốt hết sức bình thường, do sai sót nhỏ của người bạn sáng chế thiên tài Giang Thần, cô đã xuyên không trở về thời cổ đại. Tại đây cô bị mọi người nhầm lẫn với Thượng Quan nữ hiệp sau cái chết bất ngờ của vị nữ hiệp này. Nhờ thân phận mới, Thượng Quan Tình có được mối lương duyên đầy “oan nghiệt” với bốn huynh đệ nhà Âu Dương. Mặc dù cô đã “n+1” lần trốn tránh nhưng vẫn không thoát khỏi vòng vây của bốn “mỹ nam” này. Một Âu Dương Thiếu Nhân yêu mị, háo sắc nhưng cũng rất dịu dàng. Một Âu Dương Huyền lạnh lùng, cao ngạo nhưng luôn âm thầm bảo vệ. Một Âu Dương Y ngọt ngào, lãng mạn nhưng thi thoảng lại rất quái gở Lại thêm Âu Dương Thiếu Nhiên vô cùng ngây thơ, đáng yêu. Bốn huynh đệ nhà Âu Dương cũng là những người đầu tiên biết được bí mật về thân phận thực sự của Thượng Quan Tình. Cũng chính vì vậy mà kế hoạch “đào tạo” một “nữ hiệp” Thượng Quan Tình đại danh đỉnh đỉnh, võ công siêu phàm, uy chấn giang hồ đã ra đời. Và bắt đầu từ đó, Thượng Quan Tình tội nghiệp của chúng ta ngày ngày rửa mặt bằng nước mắt, ôm uất hận mà đi ngủ vì sự “dạy dỗ” đầy tâm huyết của bốn mỹ nam nhà Âu Dương. “Tiểu Tình, hôm nay chúng ta sẽ luyện cưỡi ngựa. Hãy tưởng tượng chút xíu nhé. Nàng và ta đang ở trong một khu rừng, thúc ngựa phi như bay, giống như chú chim nhỏ giữa rừng xanh đang dang rộng đôi cánh vậy. Cảnh tượng thật đẹp biết bao, trước mặt chúng ta ngập tràn hoa tươi như tắm mình dưới ánh trăng sáng, lúc đó màn đêm đã…” “Dừng! Đừng nói nữa!”, tôi vội vàng cắt lời huynh ấy. “Âu Dương Y, huynh có chắc là phải luyện cưỡi ngựa trong rừng mới được không?” “Tiểu Tình à, nàng không thấy lãng mạn hay sao?” Cảm giác mồ hôi lạnh như bão lốc túa khắp người tôi thế này là sao? Nhưng! Tôi có một dự cảm không lành, mặc dù quái nhân năm nào cũng có, nhưng quái nhân năm nay lại đặc biệt đông. Kỳ lạ, tại sao lại dừng ngựa? Tôi nhìn về phía trước, miệng há thành hình chữ O. “Âu… Âu Dương Y! Ở… ở đây sao lại có hổ thế?” “À! Ha ha! Tiểu Tình à, đây là con vật yêu quý mà ta muốn tặng nàng. Nàng thích không?”, Âu Dương Y vẻ mặt nịnh nọt nói với tôi. “Âu Dương Y, đồ dã man, đồ biến thái!”, con ngựa sợ hãi vội lao đi như bay, còn tôi tìm mọi cách cố sống cố chết bám chặt vào cổ nó. Cuối cùng, số phận của Thương Quan Tình sẽ đi đâu về đâu? Mời các bạn đón đọc “Phiêu Du Giang Hồ” của tác gải Hạ Tiểu Mạt để theo dõi câu chuyện này nhé. *** Trên thế giới này có một chân lý bất hủ: Rắn rết dù độc đến đâu cũng không độc bằng lòng dạ đàn bà. Trước khi biết được điều này, nếu bạn lỡ may trêu ghẹo nữ nhân, đành coi là bạn đen đủi không hiểu chuyện. Nhưng sau khi bạn hiểu được rồi mà vẫn muốn chòng ghẹo bọn họ, vậy thì bạn cũng chuẩn bị luôn tinh thần để đón nhận vận hạn của mình đi. Cho nên mới nói, các bạn đừng có dại mà trêu chọc phụ nữ. Cô nương tôi tuy bình thường trông có vẻ dịu dàng lương thiện. Nhưng cũng không thể vì thấy tôi dịu dàng lương thiện như thế mà tưởng tôi dễ bắt nạt đâu nhé. Quăng cây gậy trong tay đi, tôi mỉm cười nhìn hai khuôn mặt đang kêu gào thảm thiết, bị dây trói cuốn quanh người. “Xong, giờ việc phải làm trước tiên là đưa Tần Ngữ đến Bách U cốc”, tôi vỗ vỗ tay, nói sảng khoái. Âu Dương Thiếu Nhân tủi thân ngước lên nhìn tôi: “Vậy còn bọn ta?”. Tôi cười cười: “Đương nhiên là đi cùng rồi. Mặc Nguyệt, Triều Lưu, hai huynh giúp tôi đỡ bọn họ nhé. Đây là chuyện nhà, chúng tôi về nhà sẽ xử lý tiếp”. Hừ, vì ở bên ngoài nên tôi còn để cho họ chút thể diện, may mà họ cũng là người ít nhiều có danh tiếng trên giang hồ đấy. Về đến nhà thì sẽ biết tay tôi. “Cẩn thận chút, đừng để hai người đó chạy mất”, vừa kéo Tần Ngữ đi, tôi vừa khoát tay nói. Đi được một đoạn, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Mặc Nguyệt: “Xin lỗi, bọn ta thật không thể làm khác, các huynh cũng nên quen dần đi”. Tôi nhếch mép, Tần Ngữ ngẩng đầu hỏi tôi: “Tình tỷ, tỷ định xử lý bọn họ thế nào?”. Tôi mỉm cười, chỉ chỉ vào mũi cậu ta: “Bí mật. Ngươi phải nhớ, đến Bách U cốc rồi thì phải chăm chỉ học võ từ cốc chủ, còn phải chăm chỉ trau dồi kiến thức, sau hai ba năm nữa được ra ngoài, phải nhớ đến tìm ta tỉ thí”. Tần Ngữ cau mày, hỏi: “Tỉ thí cái gì?”. Tôi cười: “Chính là ta muốn xem thực sự cậu có trở nên xuất sắc hay không?”. “Thực ra, ta cảm thấy ở bên cạnh Tình tỷ, ta học được rất nhiều thứ”, Tần Ngữ cắn môi nói. Tôi bất giác cảm thán, tên tiểu tử này nếu thực sự đi theo tôi, không khéo lại học hết cả những thứ không nên học. Tôi tuy là lúc nào cũng lộ ra cái vẻ uyên bác, sở hữu tri thức cả một ngàn năm. Nhưng thực tình cũng có một vài phương diện không tốt, nếu để hắn theo tôi, Tần Ngữ hắn nhất định sẽ bị tiêm nhiễm những điều không tốt đó. “Không cần đâu, Tình tỷ đây cả đời chỉ thích tự do, chuyện dạy dỗ giáo dục người khác ta không làm được. Nhưng Tần Ngữ, ta có đạo lý này vẫn muốn dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ kỹ những lời ta nói. Thứ quan trọng nhất của con người không phải thân thể hay bất cứ thứ gì khác. Thứ quan trọng nhất của con ngưởi chính là một tấm lòng ngay thẳng. Đó chính là thứ giúp ngươi tồn tại. Bất luận sau này có xảy ra chuyện gì, bất luận bản thân phải làm điều gì, ngươi đều phải xuất phát từ tấm lòng của mình, phải nhớ, nếu lòng ngươi ngay thẳng, dù lưng có cong, ngươi cũng vẫn đứng thẳng được. Ngược lại, nếu lòng ngươi có chút tà niệm, dù ngươi có cố thế nào, cũng không thể ngẩng cao đầu”, tôi khẽ cười, nói với cậu thiếu niên mười sáu tuổi. Những lời này tôi đã muốn nói với hắn từ lâu rồi. Tần Ngữ ngẫm nghĩ một hồi, ngẩng đầu nở nụ cười nhìn tôi: “Tuy ta chưa thực sự hiểu hết đạo lý ấy, nhưng Tình tỷ, ta sẽ ghi nhớ. Đợi đến khi ta thực sự hiểu được, trở thành một người đàn ông chân chính, oai hùng, dũng mãnh, ta sẽ đến tìm tỷ”. Tôi xoa xoa mái đầu hắn, thân thiết kéo hắn vào trong lòng. Tên tiểu tử này, hình như lúc này trông hắn rất đáng yêu. Quyết định rồi, nếu sau này hắn ta trở nên đẹp trai hơn, tôi nhất định sẽ tìm cho hắn một cô vợ xinh đẹp. Đi một lúc lâu, tôi thực sự không kìm được nữa, cuối cùng mở miệng hỏi lão nhân đang dẫn đường trước mặt. “Lão minh chủ à, sắp tới chưa vậy?” Mời các bạn đón đọc Phiêu Du Giang Hồ của tác giả Hạ Tiểu Mạt.
Nghìn Kế Tương Tư - Trang Trang
[Trích] Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư? Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. ------------ Thẩm Tiếu Phi là thiên kiêm tiểu thư cành vàng lá ngọc của phủ Thẩm tướng, diện mạo như hoa như ngọc cốt cách đoan trang. Ở bến sông Cừ Phù nàng nhìn thấy bóng áo xanh của Đỗ Hân Ngôn – vị công tử phong lưu tuấn tú nổi tiếng khắp kinh thành, liền nhất kiến chung tình. Tiếu Phi yêu chàng, dễ dàng yêu, để rồi sau đó ngày ngày tương tư tính kế Đỗ công tử, làm mọi cách khiến chàng tò mò với mình, tìm hiểu mình. Tiếu Phi đã vì chàng nhiều như thế, thậm chí đến cả thứ mà bản thân nàng yêu quý nhất chính là mạng sống của mình mà nàng cũng đem ra đánh đổi. Chàng, từng ba lần bị nàng tính kế, từng hận đến muốn tự tay giết nàng nhưng cũng từng oán bản thân không thể quên nàng, từ tò mò đến hứng thú chuyển sang căm tức rồi biến thành yêu. Dường như định mệnh đã xếp đặt tất cả… Đây là một cuộc đấu giằng co hao tâm tổn trí giữa huyết thống anh em và tham vọng đế vương, giữa tình huynh đệ tiêu dao chốn giang hồ và nghĩa quân thần, giữa chữ hiếu và chữ tình, giữa yêu thương và cừu hận, giữa những điều mắt thấy tai nghe và thứ được gọi là chân tướng. [Một phân cảnh nhỏ] Tiếu Phi ngồi trên bãi cỏ, ngón tay nhẹ nhàng đưa trên hàng lông mày của Ðỗ Hân Ngôn. Từng ngón tay thanh mảnh của nàng đùa với hàng lông mi như đang gảy đàn, nàng lẩm bẩm: “Hàng mi dài quá, chàng có biết mắt chàng rất có thần không?”. Ngón tay tiếp tục đưa xuống sống mũi, dừng lại bên bờ môi, “Chàng thổi tiêu hay lắm, lẽ nào trong lòng chàng cũng cảm thấy cô đơn?”. Giọng nói của nàng thật nhẹ nhàng, êm ả như tiếng suối. “Chàng ngủ say thế này, em có làm gì chàng cũng không biết được đâu”. Tiếu Phi như tự cổ vũ mình, nàng quay đầu nhìn về hướng con thuyền nhỏ rời đi lúc nãy, từng lớp lau sậy um tùm đã che kín tầm nhìn, Tiếu Phi bỏ mạng che mặt, cúi xuống khẽ chạm vào môi Ðỗ Hân Ngôn, cảm giác ấm mềm, nàng ngẩng đầu lên ngay, khuôn mặt vô cùng rạng rỡ. “Chàng là của em! Không ai tranh được của em!”. Nàng cười mãn nguyện, rồi lại quay lại nhìn Ðỗ Hân Ngôn thêm một lúc nữa, nàng nói thật khẽ: “Em thật muốn thế này mãi, tiếc là chàng sắp tỉnh rồi”. -------------- Trang Trang đã mang đến cho đọc giả một câu chuyện tình yêu lãng mạn cùng cuộc chiến tranh quyền đoạt vị chốn Hoàng gia. Từng nhân vật trong “Nghìn kế tương tư” đều có nỗi khổ tâm giữ cho riêng mình, họ tính kế lẫn nhau để rồi vì thù, vì hận, sinh hiếu kì, tò mò, tìm hiểu dây dưa, rồi từ đó mà đánh mất luôn trái tim mình. Từ đối thủ, từ kẻ thù trở thành người yêu, người thương, từ bạn hữu trở thành địch thủ, tất cả chỉ cách nhau một ranh giới nhỏ. *** Nàng đeo mạng che mặt chỉ để giấu đi dung nhan tuyệt thế? Một cô nương cay độc, không ngừng bày kế, mỹ nhân kế, liên hoàn kế, kế trong kế… thao túng mọi việc mà còn phải sầu tương tư?Chàng chịu đưa tay áo che nắng để cầu nụ cười khó kiếm của hồng nhan? Một công tử đa tình, thấy chiêu tiếp chiêu, cháo ba đậu, trà hoàng liên, rượu bỏ độc… hóa giải mọi sự mà còn phải âm thầm ôm hận? Giữa bối cảnh triều chính phân tranh, giang hồ nổi sóng… tình yêu vẫn có thể bén rễ đâm chồi? Ra tay tàn độc, không để đường lui bởi phải hủy diệt kẻ thù truyền kiếp hay vì đã yêu phải oan gia? Giữa sống tìm chết, giữa thù tìm yêu, kế mưu đối chọi, kết cục thế nào cũng thỏa mãn tâm cơ. *** Trang Trang, nữ nhà văn, nhà báo nổi tiếng người Trung Quốc. Trong giới nhà văn nữ, chị là người tiên phong trong việc đề xướng tuyên ngôn "Phụ nữ không thể không hạnh phúc" trong các tác phẩm của mình. Là một trong những tác giả có nhiều tác phẩm nhất của Yueduji, xuất bản 9 bộ tiểu thuyết kinh điển, bộ nào cũng bán chạy. Bảy năm làm nhà báo, bảy năm làm biên tập đã khiến cho tác giả có cái nhìn sâu sắc về nhiều trạng thái hạnh phúc của phụ nữ. Các tác phẩm tiêu biểu: Tiểu thuyết liên tục đứng đầu bảng xếp hạng nổi tiếng của dangdang.com: Từ bỏ em, kiếp sau nhé.  Bộ tiểu thuyết đề tài vượt thời không được độc giả yêu thích nhất: Duyên kỳ ngộ (02 tập). Cuốn tiểu thuyết ấm áp nhất: Phụ nữ thực tế đàn ông phát cuồng. Vĩnh Dạ Nghìn Kế Tương Tư Mùa Tuyết Rơi Gặp Em Dưới Mưa Xuân Mưa Nhỏ Hồng Trần ... Mời các bạn đón đọc Nghìn Kế Tương Tư của tác giả Trang Trang.
Hoa Miêu Miêu - Quất Hoa Tán Lý
“Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là “Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người. Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại", trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc.  Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng. Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò.  Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân. *** Nếu ở trường, tất cả học sinh đều mặc quần áo màu đen mà duy chỉ có bạn là mặc quần áo màu trắng thì sẽ như thế nào? Nếu tất cả mọi người đều có năm ngón tay, chỉ có bạn có sáu ngón tay thì với khiếm khuyết khác thường này, bạn sẽ thế nào? “Chú quạ bay qua bầu trời xanh, chú quạ bay qua đỉnh núi cao, mọi người cùng bay vòng tròn, vỗ tay cùng hát, quạ ơi, quạ à, bộ quần áo đen, đôi mắtmàu đen, đáng yêu làm sao, đáng yêu làm sao…” Một đàn quạ mặcquần áo đen bay lượn trên bầu trời, một đám trẻ mặc quần áo đen kéo taythành vòng tròn, chúng đều là những con yêu quái quạ, chỉ khác nhau làcó con đã tu được thành hình người, con thì chưa. Miệng đám yêuquái nhỏ hát một bài đồng dao, vui vẻ truyền một quả cầu trong tuyết,khi tiếng ca chấm dứt, người nhận được quả cầu là một cô bé đáng yêu tên Dạ Ly, cô bé khá cao so với những đứa trẻ khác, vẫn chưa thể hiện vẻđẹp kiều diễm, vốn được coi là đại tỷ của bọn trẻ. Lúc này cô bé khôngche giấu được vẻ vui mừng, cười tươi rói: “Sao tỷ lại phải làm quỷ? Mọi người cố ý sao?” “Tỷ xui thì phải chịu thôi!” Đám tiểu yêu vỗ tay reo hò, sau đó nhìn Dạ Ly đi tới gốc cây bên cạnh, nhắm mắt vào đếm to: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy…” Tất cả những tiểu yêu đã thành hình người lập tức nhảy lên khi cô bé đếm,cánh đen sau lưng giang rộng ra, lẫn với đám quạ chưa thành hình ngườibay ẩn vào trong rừng, chớp mắt đã biến mất. “Xong chưa?” Đếm tới một trăm, Dạ Ly gọi to. Khu rừng rộng lớn không vang lên tiếng trả lời của bọn trẻ, chỉ có tiếng những bông tuyết nặng nề đậu lên cành cây. Dạ Ly chầm chậm quay người lại, cũng giang rộng đôi cánh đen, nhưng khôngvội vã đi tìm kiếm mà hít hít mùi còn lại trong không trung, miệng nóhơi nhếch lên, sau đó bay vào sâu trong rừng. Bọn trẻ con của tộc quạthích chơi trò trốn tìm, nó vốn là cao thủ của trò này, trong phạm vikhu rừng mười dặm quanh đây, chẳng bao lâu nó đã tìm được mấy đứa núptrong bụi quả, trong hốc cây hay trong hang đá. “Còn thiếu mộtngười…” Dạ Ly đếm lại mấy đứa trẻ, nhưng phát hiện ra còn thiếu con quạtrốn giỏi nhất, nó hình như đã dùng loại quả gì đó có mùi rất kích thích trong không trung để giấu mình, mà thời gian hạn định đã sắp hết. Con quạ đó thật phiền phức, Dạ Ly thực sự muốn bỏ cuộc. Nó đang chuẩn bịnhận thua thì ở bụi cỏ khô sau lưng vang lên tiếng quần áo sột soạt. Thế là nó nở nụ cười, gọi to về phía đó: “Ra đây nào! Ta tìm thấy đệ rồi!” ... Mời các bạn đón đọc Hoa Miêu Miêu của tác giả Quất Hoa Tán Lý.