Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tham Hoan - Bát Trà Hương

Đều mang đến những tình khúc vàng như trong Cho Tới Bây Giờ Tùy Em, tựa truyện hay của tác giả Bát Trà Hương, lại ví tình yêu như tráo cúp, sự nghiệp như đai an toàn, hôn nhân là giọng đỡ. Đai an toàn của Lâm Tiểu Kiều đã chặt đứt từ lâu. Thẩm Gia Mộc lại nói, anh có thể che chở, không cần phải lo lắng đến giọt sương. Lâm Tiểu Kiều tùy tiện hai mươi năm, đưa lời nói của anh trịnh trọng đặt trong lòng. Kết quả, Thẩm Gia Mộc không cho cô sợi đai an toàn nhưng cũng cho cô một cuộc sống tốt. *** Có lúc, Lâm Tiểu Kiều hoài nghi có phải là cha mẹ không mong chờ mình đến thế giới này. Bọn họ đối với mình rất tốt, tốt đến nổi không có một tỳ vết nào, những thứ gì chị gái có thì cô cũng có một phần. Nhưng, so sánh với Lâm Tĩnh Hảo, cô cảm thấy từ nhỏ lớn lên, cha mẹ cho cô tất cả đều giống nhau cũng chỉ là thuận tiện mà thôi. Ngày hôm qua, Lâm Tĩnh Hảo làm ồn muốn mua chiếc váy xinh đẹp, vì vậy, Lâm Tiểu Kiều ngoan ngoãn chơi đất dẻo cao su bên cạnh cũng có một cái. Hôm nay, Lâm Tĩnh Hảo náo loạn muốn có một cái xích đu, như vậy, Lâm Tiểu Kiều ngồi một bên đọc truyện tranh cũng có một cái. Ở trong trí nhớ của Lâm Tiểu Kiều, những thứ đồ chơi mới lại kia, giống như tất cả đều là Lâm Tĩnh Hảo muốn, vì thế mình cũng có một phần, cho tới bây giờ cô chưa ngửa tay yêu cầu cha mẹ cái gì, cho nên, cô không thể nào biết, có phải bởi vì Lâm Tĩnh Hảo mà mình cũng thuận tiện có được một phần này nọ hay không Cố định hai mươi năm không có thay đổi hình thức dưới, hình như Lâm Tiểu Kiều cũng hiểu rõ hơn, ở nhà họ Lâm, cô "thuận tiện" cũng là chuyện đương nhiên. Lâm Tĩnh Hảo, xinh đẹp tao nhã, cử chỉ phóng khoáng,vũ đạo và piano không có gì là không giỏi, ở trong khu vườn, chị ấy chính là viên minh châu nhỏ, có rất nhiều đứa nhỏ vây quanh . Nhìn lại chính mình, diện mạo bình thường, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú mà thôi, cũng có piano và vũ đạo, cũng chỉ bình thường thôi. Ánh trăng làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng, bởi vì đối lập với ánh mặt trời mạnh mẽ. Lâm Tiểu Kiều nghe được hai bé gái ở trong vườn nói lời này, cười cười tự giễu, mình và Lâm Tĩnh Hảo là mặt trăng với mặt trời sao? Chỉ là, Lâm Tĩnh Hảo rất thích được nhiều người khen ngợi, còn mình thì thanh tĩnh vui vẻ, muốn làm gì cũng được, tâm tư của cha mẹ không đặt vào mình, không có quản thúc nên cũng thấy nhẹ nhàng. Hôm nay trong nhà có khách, Lâm Tĩnh Hảo phải có mặt, mà Lâm Tiểu Kiều thì có cũng được không có cũng không sao. Ở siêu thị đi dạo đến tốt mới về nhà, hai tay lại trống trơn, không phải không có tiền,là không có cái gì thích hợp, mua cũng lãng phí. Đèn đuốc trong nhà vẫn sáng trưng, thỉnh thoảng còn có tiếng cười sang sảng của ba truyền ra, Lâm Tiểu Kiều cảm thấy đi vào lúc này thì rất xấu hổ, cắn môi suy nghĩ một chút, dù sao tối nay quán ăn ven đường rất nhiều, đúng lúc có thể đi dạo sau bữa ăn. Khi đi đến vòng thứ ba thì cửa nhà họ Lâm mở ra, đi ra là một nam một nữ. Lâm Tiểu Kiều dựa theo ánh đèn đường mờ nhạt thấy rõ người phụ nữ là Lâm Tiểu Kiều, còn người đàn ông kia mặc một bộ quân trang, vành nón bị ép thấp nên thấy không rõ mặt. Đang do dự có nên đi tiếp vòng thứ bốn hay là qua đó chào hỏi, Lâm Tĩnh Hảo vẫy vẫy tay, hô một tiếng: "Tiểu Kiều." Lâm Tiểu Kiều sờ mũi, người đầy mồ hôi, cô chạy chậm qua, thở hổn hển cười ha ha hô một tiếng "chị", trước mặt người ngoài Lâm Tĩnh Hảo vĩnh viễn là một người dịu dàng, cười thỏa đáng, thân thiết kéo tay Lâm Tiểu Kiều, đến bên Thẩm Gia Mộc giới thiệu: "Đây là em gái của em, Lâm Tiểu Kiều.... .......Đây là con trai của dì Tần Tĩnh, Thẩm Gia Mộc." Trên mặt Thẩm Gia Mộc vẫn không có biểu tình gì như cũ, chỉ nhìn Lâm Tiểu Kiều gật đầu, không mặn không nhạt chào hỏi một tiếng: "Chào em." Lâm Tiểu Kiều đưa tay ra giữa không trung có chút xấu hổ, có hơi sửng sốt, nhanh chóng thu tay lại, bỏ tay vào trong túi áo khoác, cười nói: "Chào anh" Ba người cứ như vậy im lặng trong chốc lát, không khí yên tĩnh có vài phần quỷ dị, Lâm Tiểu Kiều không thoải mái nên nhíu cái mũi. Động tác nhỏ này của cô lại bị Thẩm Gia Mộc nhìn thấy, mặc dù trong lòng có chút ngạc nhiên vì sao trong bữa tiệc tối vừa rồi, con gái nhỏ của nhà họ Lâm không xuất hiện, nhưng cũng lễ phép không nói ra miệng, cái mũi của cô nhíu lại thì kéo theo mấy sợi tóc đen khóa trong mấy tầng nếp nhăn, trong lòng Thẩm Gia Mộc cảm thấy khó chịu, luôn muốn đem sợi tóc kia xuống. Ngón trỏ động đậy mấy lần, rồi sau đó thở nhẹ ra một hơi, Lâm Tiểu Kiều đưa tay lên vô tình làm rơi sợi tóc kia xuống, buông nhẹ tay, sợi tóc đen kia nhẹ nhàng rơi trên mặt tuyết. Thị lực của Thẩm Gia Mộc rất tốt, sợi tóc rất nhỏ kia tạo nên trắng đen đối lập nhưng lại có vẻ chói mắt. "Em đang làm cái gì vậy? Thở mạnh như vậy, còn đầu đầy mồ hôi là sao?" Lâm Tĩnh Hảo chút bất mãn nhìn sang, trong giọng nói có dấu vết hết sức nhẫn nại. "Buổi tối ăn hơi nhiều nên chạy vài vòng." Lâm Tiểu Kiều đã sớm quen sự ghét bỏ của chị ấy, vỗ tuyết trên quần áo, tính tình dễ chịu trả lời chị. "Mũ đâu?" Lâm Tĩnh Hảo thấy em ấy không chút để ý như vậy lại cảm thấy không thoải mái, trong lòng cảm thấy vướng mắc. "A?" Hai tay Lâm Tiểu Kiều ôm đầu, trong chốc lát nhớ lại: "Thôi rồi, để quên trong quán ăn rồi." "Chừng nào em có thể không vứt đồ lung tung? Đi ra ngoài một chuyến, chưa mua được cái gì hết, lại ném mất đồ." "Không có việc gì, ngày mai em sẽ đi tìm, ông chủ quán rất tốt, sẽ giữ lại giúp em." Lâm Tiểu Kiều vẫn cười ha ha, quay đầu liếc mắt nhìn Thẩm Gia Mộc, thấy đối phương đang nhìn mình, ngượng ngùng cười thu tầm mắt tầm: "Chị, hai người muốn đi ra ngoài hả? Lúc này bên ngoài rất lạnh, chị mặc nhiều áo vào, đừng để bị cảm." Lâm Tĩnh Hảo mặc một bộ đồ chống lạnh, bên trong còn mặc áo len dày, còn Lâm Tiểu Kiều thì trên cổ quấn đại một chiếc khăn quàng cổ, không vui vẻ khẽ hừ một tiếng. Thính lực của Thẩm Gia Mộc cũng không kém, cũng tự nhiên nghe được, anh nhíu mày, lên tiếng: "Nếu bên ngoài lạnh, vậy trở về đi, bị cảm cũng không tốt." Lâm Tĩnh Hảo nheo mắt lại, liếc nhìn Thẩm Gia Mộc một cái, xoay người đi mở cửa. Lâm Tiểu Kiều tiến lên, đi bên cạnh Thẩm Gia Mộc, nói một tiếng "Cảm ơn nha", nhanh như chớp chui vào phòng. Thẩm Gia Mộc vuốt cằm gật đầu, cuối cùng vào cửa chính, thuận tay đóng cửa chính lại, khi xoay người lại, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều, dán lưng vào góc tường của một cái phòng đối diện phòng ăn. Trong phòng khách vẫn còn mấy người vui vẻ nói chuyện trời đất, Lâm Tĩnh Hảo trở lại ngồi lên ghế sofa,hai tay khuôn phép đặt trên đầu gối, lưng thẳng tắp, hai chân thon dài hơi nghiêng về một phía, tác phong của một thục nữ cần có. Thẩm Gia Mộc nhìn thấy Lâm Tĩnh Hảo như vậy, đột nhiên cảm thấy nhạt nhẽo vô vị, theo bản năng quay đầu nhìn Lâm Tiểu Kiều đang về phòng,còn chưa kịp hồi tầm mắt, chợt nghe thấy âm thanh của mẹ mình. "Gia Mộc, con nên mang Lâm Tĩnh Hảo vào trong quân đội chơi, người trẻ tuổi tìm hiểu nhau không phải là chuyện xấu." Thẩm Gia Mộc hiểu được, hôm nay hai nhà cùng nhau tụ một chỗ, là vì chuyện tốt của mình và Lâm Tĩnh Hảo. Bọn họ giống như là một gia đình, đám hỏi, thân càng thêm thân. Nhiều năm anh ở quân đội, trên cơ bản chưa tiếp xúc qua con gái. Đến tuổi, trong nhà làm chủ kiếm một cô gái, không có trở ngại liền kết hôn. Đây là chuyện anh đã sớm chấp nhận, mà mẹ mình thích Lâm Tĩnh Hảo, anh cũng biết, cho nên, kết giao cùng Lâm Tĩnh Hảo. Mặc dù hai người ngầm hiểu nhau, nhưng cha mẹ hai bên không khép lại được. Thẩm Gia Mộc nhớ tới bộ dạng Lâm Tĩnh Hảo trách cứ Lâm Tiểu Kiều, cười cười, thuận nước đẩy thuyền chọn trúng cô gái trong ngoài bất đồng. Tần Tĩnh thấy tâm tư của Thẩm Gia Mộc không còn ở đây, nên cũng không nhiều lời, nhanh trí nói đến chuyện khác. "Trần Nhã, trong nhà em còn một cô con gái nữa đâu?" Lúc Tần Tĩnh nói lời này vẫn nắm tay Lâm Tĩnh Hảo, hai người thân thiết như hai mẹ con, "Chị nghe nói Tiểu Kiều cũng rất lễ phép." Thẩm Gia Mộc nghe được tên của cô, mi mắt giơ lên. Trần Nhã cười hỏi Lâm Tĩnh Hảo, người sau bĩu môi, nói Tiểu Kiều vừa mới trở về. Trần Nhã vừa nghe xong lời này có chút quở trách Lâm Tiểu Kiều, người làm trong nhà chạy nhanh đến gõ cửa phòng Lâm Tiểu Kiều, chắc cô gái nhỏ muốn ngủ, mặc áo ngủ ra mở cửa. "Trong nhà có khách, nhanh đi thay quần áo." Trong mắt Trần Nhã có chút bất mãn, ở ngoài miệng thì không trách cứ nhiều. Thẩm Gia Mộc đi qua xem, chỉ thấy Lâm Tiểu Kiều gạt hai sợi tóc, một tiếng "Vâng", rồi xoay người vào phòng, trên người cô mặc áo ngủ mỏng màu hồng nhạt, cả người giống như nụ hoa sen vừa mới nở, trẻ trung, non nớt, có lẽ sự đáng yêu cũng có chút trùng lặp. Tần Tĩnh che miệng ho khan hai tiếng, còn chưa ra tiếng, Thẩm Gia Mộc liền đứng dậy. "Mẹ, thời gian không còn sớm, ngày mai con còn phải về quân đội, nên đi về được chứ." Tần Tĩnh có chút không thỏa mãn, lôi kéo tay Lâm Tĩnh Hảo không thể buông ra được, Trần Nhã không phải không thấy được, thấy được, liền để cho Lâm Tĩnh Hảo tiễn mọi người ra cửa chung cư. Cô là cô gái mà đi ban đêm, thật là bất tiện, Thẩm Kiến Quần luôn miệng nói không cần, lúc này Trần Nhã mới thôi. Cả nhà lái xe đến, đi được nửa đường, chị Thẩm Gia Mộc là Thẩm Gia Giai không biết có chuyện gì, nhận được điện thoại thì vô cùng lo lắng lái xe đi, chỉ nói đợi lát nữa tới đón bọn họ. Nhà họ Lâm cách chung cư cũng không xa, Tần Tĩnh cảm thấy con gái không cần đến đón liền gọi điện thoại đợi ở chung cư. Một nhà ba người chậm rãi đi về phía trước, nhưng Tần Tĩnh rất hăng hái, lôi kéo Thẩm Gia Mộc nói chuyện về Lâm Tĩnh Hảo. "Gia Mộc, mẹ thấy Tĩnh Hảo rất tốt, vừa xinh đẹp, vừa có nhận thức, tin tưởng cách nhìn người của mẹ, tuyệt đối sẽ không sai!" Thẩm Gia Mộc nghe xong, khẽ nhíu mày, nhưng cũng không nói chuyện. Biết rõ đạo lý, trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn dịu dàng, sau lưng thì đối với em gái mình là răn dạy và ghét bỏ. Vừa nghĩ tới, bộ dạng của Lâm Tiểu Kiều cười ha ha khi bị nhắc nhở, Thẩm Gia Mộc cảm thấy trong lòng có một cảm giác khác lạ. Tần Tĩnh thấy Thẩm Gia Mộc có chút không đúng, liền kiên nhẫn khuyên nhủ: "Con cũng đã trưởng thành, không nên kéo dài, kết hôn sớm rồi có con như vậy tốt hơn không? Con làm trong quân đội cả ngày thường mệt sống mệt chết, về đến nhà không có ai bưng cho một ly trà nóng, mẹ thấy đau lòng. Mẹ thấy Lâm Tĩnh Hảo rất thích hợp với con, thích hợp làm con dâu của nhà họ Thẩm chúng ta, con nên nắm chặt nha." "Mẹ.... ..." Thẩm Gia Mộc thật bất đắc dĩ ,"Con với cô ấy chỉ gặp nhau vài lần, còn chưa hiểu nhau, làm sao có thể kết hôn nhanh như vậy?" "Cho nên vừa rồi mẹ nói con dẫn cô ấy vào quân đội chơi, xây dựng tình cảm cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi." Tần Tĩnh thấy chủ ý này rất tốt, nên vô cùng cao hứng đi về phía trước. Thẩm Gia Mộc đi theo phía sau, một tay để trong túi, lại nghĩ tới lúc trước Lâm Tiểu Kiều đưa tay kia ra, nhờ ánh đèn đường mờ nhạt, tuy không có trắng nõn cho lắm, thấy cũng non nớt, như vậy mới là bàn tay của cô gái, không giống như anh, có vài vết chai. Cho nên, khi cô ấy đưa tay ra thì anh cũng không đưa tay mình ra để bắt tay với cô, một bàn tay non nớt như vậy, sợ mấy vết chai trong lòng bàn tay của mình sẽ làm cho cô ấy đau. "Gia Mộc, chị con đang chờ, nhanh chút." Anh ta đáp một tiếng, vội vàng bước tới, lên xe. ... Mời các bạn đón đọc Tham Hoan của tác giả Bát Trà Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ốc Sên Chạy - Điệp Chi Linh
Ốc sên chạy được bạn đọc đánh giá là một trong những tiểu thuyết tình cảm hay nhất của Điệp Chi Linh. Điệp Chi Linh là một nhà văn trẻ với phong cách sáng tạo, trẻ trung, lối hành văn trong sáng, nhẹ nhàng nhưng cũng không kém phần táo bạo với những tình huống bất ngờ, những lời đối đáp thông minh của các nhân vật. Bởi vậy câu chuyện đã nhận được sự yêu thích của rất nhiều độc giả Trung Quốc. Một mối tình khắc cốt ghi tâm. Một mối tình thanh mai trúc mã. Một người lạnh lùng nhưng không giấu được sự dịu dàng. Một người luôn ở bên, mãi mãi không rời. Khi chiếc vỏ ốc trên mình không thể che nắng che mưa, khi trái tim lại một lần tìm thấy sự ấm áp, cô nên lựa chọn thế nào… Cô yêu anh vào thời khắc đẹp nhất, thuần khiết nhất của cuộc đời, giống như rơi xuống vực thẳm không thể nào thoát ra được. Tình yêu thầm kín trong nhiều năm và quãng thời gian hạnh phúc trong một tháng ngắn ngủi đã trở thành chiếc vỏ nặng nề mà ốc sên phải vác trên lưng, gắn bó máu thịt, không thể tách rời. Cô vác trên mình chiếc vỏ ốc nặng nề ấy, lê từng bước về phía trước, nhưng người cô yêu nhất lại ở nơi cô không thể đến được. Cô quên rằng, cho dù có chạy nhanh hơn nữa thì mình cũng chỉ là con ốc sên chậm chạp, không thể theo kịp bước thời gian. Có một chàng trai nguyện đứng sau cô, kiên trì chờ đợi cô. Mỗi khi cô quay đầu lại, người đó sẽ khẽ mỉm cười và nói, không sao đâu, anh đợi em. Những tình cảm thiêng liêng, cao quý như được hòa quyện vào nhau trong câu chuyện, tạo nên sức hút riêng của nó. Nhẹ nhàng, sâu lắng nhưng đi vào lòng người. Cái đích mà câu chuyện hướng tới là chân – thiện – mỹ, vì vậy đọc nó chúng ta sẽ thấy cuộc sống thật tươi đẹp, ấm áp tình người. *** Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc. Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Các tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam: ✤ Ngôn tình: - Ốc sên chạy (Chuyện về Vệ Nam và Lục Song) - Chờ một ngày nắng (Chuyện về Tiêu Tinh và Quân Tắc). ✤ Đam mỹ: - Tình yêu đau dạ dày (Chuyện về Tiêu Phàm và Vệ Đằng) - Điểm khởi đầu hạnh phúc (Ngoại truyện Tình yêu đau dạ dày) - Văn sĩ điên cuồng (Chuyện về Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh). *** Đoàn xe nhanh chóng đến Trạm Giang. Cả đoàn lên tàu, rất nhiều bạn lần đầu tiên đi tàu, phấn khích đến nỗi hú ầm ĩ, nhảy múa tưng bừng. Thực ra đây cũng là lần đầu tiên Vệ Nam đi tàu. Tuy trước đây thường xuyên cùng Kỳ Quyên, Tiêu Tinh ngắm biển nhưng chưa bao giờ đến Hải Nam, chỉ đi dạo ở những bãi biển nổi tiếng quanh vùng. Sau khi lên tàu, nhìn mặt biển sóng vỗ ào ạt, hướng tầm mắt ra xa nhìn mặt biển rộng mênh mông đến tận chân trời, nhìn đường nối giữa trời và biển, Vệ Nam chỉ thấy hoa mắt chóng mặt. Dạ dày quặn thắt. Cô ấy vịn vào lan can hít thở sâu mấy lần. Kỳ Quyên bước lại gần, đưa cho Vệ Nam khăn ướt và hỏi: “Đau dạ dày à?” Vệ Nam ngẩng đầu: “Hả?” cứ nghe đến đau dạ dày là Vệ Nam lại nhớ đến anh trai Vệ Đằng. (Vệ Đằng trong tiếng Trung phát âm là Weiteng, đồng âm với từ “đau dạ dày”) Kỳ Quyên lườm một cái rồi cốc vào đầu Vệ Nam: “Tao hỏi mày đau dạ dày à?” Vệ Nam cười: “Mày đần thế, không thấy tao đang ấn huyệt Thái Dương à? Dạ dày của mày nằm trên đầu chắc?” Nói xong Vệ Nam tiếp tục day huyệt Thái Dương, “Triệu chứng này của tao gọi là chóng mặt”. Kỳ Quyên nhếch mép cười: “Tao cứ tưởng mày say tàu buồn nôn. Mất công lo cho mày, còn đấu khẩu được chứng tỏ không sao”. ... Mời các bạn đón đọc Ốc Sên Chạy của tác giả Điệp Chi Linh.
Văn Sĩ Điên Cuồng Tập 1 - Điệp Chi Linh
Một người, trên mặt luôn thường trực nụ cười lưu manh, nhưng lại sẵn sàng giúp người kia khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn nhất.  Một người, ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, cao ngạo là một quá khứ khổ đau và một nội tâm sôi sục.  Hồi nhỏ, câu đùa của người này được người kia coi là lời hứa.  Thủa thiếu thời, một quãng thời gian thuần khiết, chân thành.  Nhiều năm sau, họ cùng đứng trên đỉnh huy hoàng.  Hắn lạnh lùng hỏi, cậu muốn cái gì? Muốn đứng ở vị trí thứ nhất, đem tôi dẫm nát dưới chân để chứng minh sự vĩ đại của cậu sao? Cậu cười đáp, tôi muốn một gia đình, anh có thể cho tôi không? Áp trại phu nhân của anh, còn nhớ hay không? Văn sĩ điên cuồng sẽ đem đến cho bạn một câu chuyện điên cuồng về tình yêu. Trong buổi sinh hoạt câu lạc bộ văn học của trường trung học Nhân Xuyên, Chu Phóng bất ngờ gặp Đoan Mộc Ninh, cậu bé mà hắn thường trêu đùa hồi nhỏ, nhưng với tính cách phóng khoáng, vô tư của mình, Chu Phóng cơ hồ quên mất. Đoan Mộc Ninh lại luôn khắc ghi hình ảnh Chu Phóng trong lòng, vì trong tuổi thơ buồn tẻ của Đoan Mộc Ninh, Chu Phóng là một ánh hồi quang tươi sáng nhất. Mẹ Đoan Mộc Ninh bất ngờ bị tai nạn qua đời, Chu Phóng vốn sống một mình vì cha mẹ li hôn, đem Đoan Mộc Ninh đang bơ vơ không nơi nương tựa về sống với mình. Cuộc sống chung làm hai người nảy nở những kỉ niệm khó quên, nhen nhóm những tình cảm vượt quá mối quan hệ anh em bạn bè thông thường, đồng thời cũng dẫn đến những hiểu lầm đáng tiếc…  *** Điệp Chi Linh một nhà văn nữ thuộc thế hệ 8X là người theo chủ nghĩa lạc quan, tin rằng sau cơn mưa sẽ có cầu vồng, tình yêu vượt qua thử thách mới có thể bền lâu. Không thích bi kịch, vì vậy luôn tìm mọi cách để các nhân vật dưới ngòi bút của mình được hạnh phúc. Coi máy tính là sinh mạng thứ hai, viết vào máy tính những câu chuyện trong lòng mình. Viết truyện là việc làm yêu thích nhất lúc nhàn rỗi cũng như niềm vui lớn nhất của cuộc đời. Các tác phẩm đã được xuất bản tại Việt Nam: ✤ Ngôn tình: - Ốc sên chạy (Chuyện về Vệ Nam và Lục Song) - Chờ một ngày nắng (Chuyện về Tiêu Tinh và Quân Tắc). ✤ Đam mỹ: - Tình yêu đau dạ dày (Chuyện về Tiêu Phàm và Vệ Đằng) - Điểm khởi đầu hạnh phúc (Ngoại truyện Tình yêu đau dạ dày) - Văn sĩ điên cuồng (Chuyện về Chu Phóng và Đoan Mộc Ninh). *** Việc lời thú tội trên diễn đàn đăng một thời gian, Chu Phóng cũng không liên hệ với người đó nữa, MSN sau khi dùng xong một lần cũng vứt vào trong thùng rác, mỗi ngày vẫn lên Q viết tiểu thuyết. Nhưng kì lạ là, mỗi lần mình lên mạng, con chim cánh cụt Bảo Đinh cũng ở trên mạng. Chu Phóng thầm nghĩ, có lẽ là QQ của cậu ta đã cài đặt chế độ “ẩn thân vẫn có thể nhìn thấy” với mình không? Lẽ nào là kẻ thù gặp mặt cực kỳ đỏ mắt, cậu ta muốn làm cho mình cả ngày đỏ mắt sao? Thế là, Chu Phóng cũng cài đặt chế độ ẩn thân vẫn có thể nhìn thấy với cậu ta. Giang Ninh ở đầu kia, nhìn thấy avatar của Chu Phóng sáng lên, bất giác kích đúp vào mở ra, ngón tay thon dài đặt trên bàn phím, nghĩ một hồi lâu không biết nên nói gì, đành gửi qua một dòng tin: “Thông báo xin lỗi của tôi, anh đã nhìn thấy chưa? Có vừa lòng không?” Vốn trong lúc bối rối tìm chủ đề nói chuyện, nhưng lại bị Chu Phóng hiểu thành cậu ta đang vênh váo tự đắc khoe khoang, giống như đứa trẻ bướng bỉnh nhận sai quay đầu lại nói câu “đã nói xin lỗi rồi anh còn muốn gì nữa!” Chu Phóng xoa xoa mũi, cảm thấy tuy rằng cậu ta lạnh lùng khó chịu, nhưng cũng có chút đáng yêu của trẻ con, thế là cười đáp: “Vô cùng hài lòng, cảm ơn sự phối hợp của cậu.” Người bên kia vội vã đổi chủ đề: “Cuộc thi gần đây anh có tham gia không?” “Cuộc thi gì?” “Biên tập không nói với anh sao?” “Không.” “Cuộc thi viết văn về trò chơi mạng giả tưởng, nghe nói hợp tác với công ty trò chơi, tác phẩm được giải thưởng có thể được chuyển thành trò chơi.” ... Mời các bạn đón đọc Văn Sĩ Điên Cuồng Tập 1 của tác giả Điệp Chi Linh.
Thời Gian Trôi Mãi - Thanh Sam Lạc Thác
Nhâm Nhiễm đã vội vã rời khỏi Bắc Kinh trong mâu thuẫn, tự trách và băn khoăn, định bắt đầu lại một cuộc sống hoàn toàn mới. Thế nhưng hồi ức trong quá khứ tồn tại khắp nơi, Trần Hoa lại không muốn buông tay... Là trò chơi mèo bắt chuột, hay là sự kiếm tìm khổ sở của mối tình dịu dàng ngày cũ...? Giữa Trần Hoa và Nhâm Nhiễm lại bắt đầu một mối tình khác thường. Một mối tình rực rỡ khi đã bỏ lỡ nhau nhưng bỗng quay trở lại tìm nhau, Một đôi tình nhân tiếp tục vùng vẫy, giằng co trong những tháng ngày trôi mãi, Lần này, chúng ta sẽ được thấy kết cuộc thế nào? Họ đã đi qua tuổi trẻ, đi qua năm tháng Thế nhưng, thời gian ít nhất đã dừng lại ở nơi này. *** Sau một ngày, Điền Quân Bồi lại gặp ông Nhâm Thế Yến trong một bữa ăn. Người đứng ra mời là ông Hầu - trưởng văn phòng luật sư Kinh Thiên ở Hán Giang, đối tác của anh và ông Tào Hựu Hùng trong cuộc đàm phán này, Ông Hầu hơn 50 tuổi, nhưng tóc tai, ăn mặc rất hợp thời, dù là đi làm, nhưng ông cũng không giống với các luật sư khác mặc đồng phục công sở, mà mặc chiếc áo phông Polo màu hồng phấn rất nổi bật, chiếc quần thể thao cộng với đôi giày ba ta trắng, cổ áo phông được bẻ cao lên. Nhưng cho dù thế nào, tư chất của ông ta bày ở đó, tuổi tác bày ở đó, thân hình mập mạp bày ở đó, so với ông Tào Hựu Hùng đang ở tuổi cường tráng thì vẫn có đủ tư cách để đeo thêm một chữ "lão" hơn. Ông ta đã lăn lộn trong giới tư pháp nhiều năm, kiếm được số vốn kha khá, sau khi đưa vợ con ra nước ngoài, một mình ở trong nước tận hưởng sự tự do ngoài ngũ tuần nhưng vẫn thích trêu hoa ghẹo nguyệt mà không có ai quản lý, không còn sốt sắng như năm xưa, nghiệp vụ của văn phòng luật sư Kinh Thiên đang trên đà xuống dốc. ... Mới các bạn đón đọc Thời Gian Trôi Mãi của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.
Ở Lại Nơi Này Cùng Anh - Thanh Sam Lạc Thác
Chia tay - một tình yêu tan vỡ - không bao giờ là sự dễ chịu đối với cả hai người. Nhưng có người nhanh chóng vượt qua được nỗi đau, có người lại trọn cách sống chung cùng kỷ niệm và cũng có những người tự nhiên hình thành một sự "miễn dịch" với tình yêu. Bảy năm trước, Tạ Nam khi đó chỉ là một cô sinh viên năm thứ tư đại học, chưa kinh nghiệm, không việc làm chính thức, gia đình cô cũng chỉ ở mức bình thường, vậy mà cô lại phải gánh trên vai một gánh nặng kinh tế không hề nhỏ, cô phải kiếm tiền để trả góp cho một căn hộ chung cư. Đáng lẽ gánh nặng này sẽ không đè nặng lên cô đến thế nếu như anh - người đàn ông khi đó đã cùng cô tô vẽ nên giấc mơ về một ngôi nhà đầm ấm hạnh phúc của riêng hai người - không nói với cô hai từ "chia tay". Hạng Tân Dương, cô và anh đã yêu nhau trong suốt ba năm, những tưởng hạnh phúc hôn nhân đang chờ đón ngay sau khi cô tốt nghiệp thì đột nhiên anh lại tự tay mình hủy đi toàn bộ tình yêu của hai người, anh nói rằng: "chúng ta đừng gặp lại nhau nữa" và sau đó, anh kết hôn với một người con gái khác. Tất cả những thứ Hạnh Tân Dương để lại cho cô là gánh nặng trả góp hàng tháng cho căn hộ chung cư mà hai người dự định mua cùng với một trái tim tan vỡ. Trong suốt bảy năm tiếp đó, Tạ Nam lao mình vào công việc, cô tìm mọi cách có thể để kiếm tiền, trang trải trả góp cho căn hộ và khẳng định năng lực bản thân. Mọi người khuyên cô hay bán căn hộ để không phải chịu áp lực kinh tế, nhưng cô không làm vậy, trong suốt thời gian ấy, Tạ Nam không hề bước chân đến nơi đó dù chỉ một lần. Dường như trong căn hộ ấy, cả tình yêu và kỷ niệm cũng đều được Tạ Nam chôn vùi. Sau bảy năm để trống, Tạ Nam đã quyết định dọn đến căn hộ ấy để ở vì Cao Như Băng - cô bạn gái thân thiết ở cùng Tạ Nam chuẩn bị đi lấy chồng. Tại đây, cô đã tình cờ quen biết với Vu Mục Thành - một người đàn ông thành đạt, đẹp trai và luôn lạc quan. Qua nhiều cơ hội tình cờ gặp gỡ, họ quen biết và bắt đầu yêu nhau. Mục Thành rất quan tâm săn sóc Tạ Nam, anh cũng biết về quá khứ của cô nhưng điều đó cũng không làm anh bận tâm. Tạ Nam cảm động, dần dần từng bước đã sống chung với anh. Nhưng do tâm lý mặc cảm, dễ bối rối, lại hay suy nghĩ Tạ Nam luôn sống trong sự cảnh giác không thoải mái. Lại thêm sự trở về của Hạng Tân Dương cùng những lời lẽ đàm tiếu xung quanh mối tình của Tân Dương và Tạ Nam khi xưa khiến cho Mục Thành hiểu lầm rằng Tạ Nam chưa dứt hẳn với quá khứ và chỉ coi anh như một cái phao cứu sinh chứ không phải người yêu. Và rồi, Mục Thành bỏ đi... Câu chuyện sẽ diễn biến ra sao? Tạ Nam cuối cùng sẽ thực sự vượt qua quá khứ và đón nhận Vu Mục Thành? Cô sẽ làm thế nào để anh hiểu và quay về với cô? "... Em sợ em sẽ ôm lấy anh khẩn cầu anh đừng bỏ đi, đến lúc đó anh sẽ rất khó xử, còn em thì càng căm hận bản thân." "Bởi vì em không có niềm tin vào bản thân mình. Em đã từng có một mối tình, đã bỏ hết công sức ra mà vẫn không níu giữ được anh ấy ở lại. Em nghi ngờ liệu em có năng lực giữ được chân người khác không..." *** "Ngày mùng Bốn, Tạ Nam áy náy nói với bố mẹ rằng mình phải đi họp lớp, nên ăn xong cơm trưa sẽ trỏ' về thành phố. Bố mẹ chuẩn bị cho cô những món ăn cô vẫn thích, gói gọn gàng rồi chất đầy trong cốp xe của cô, họ còn mua thêm vài chai tinh dầu hạt tiêu, để cô mang về cho Như Băng. Trong dịp nghỉ Tết, đường cao tốc không nhộn nhịp xe như ngày thường. Gần bốn giờ, cô về đến tiểu khu, dừng xe bên cạnh vườn, rồi mở cốp xách đồ lên. Đến nơi dập thẻ đi vào, đang cố gắng đưa tay ấn mật mã cửa thì di động của cô đổ chuông. Tạ Nam đoán là Vu Mục Thành, trên đường cô đã nhận được cuộc điện thoại của anh, hỏi cô đang ở đâu, còn dặn dò cô lái xe cẩn thận. Cô cố gắng mở cổng toà nhà, lấy thẻ mở cửa từ, rồi đi vào bếp để đồ trên bàn ăn, sau đó lấy điện thoại vẫn đang đ chuông ra nghe, thấy một số lạ, cô vội vàng bắt máy. “Xin chào.” “Xin gọi Hạng Tân Dương nghe điện.” Một giọng nữ xưng xưng vang lên trong điện thoại. Tạ Nam kinh ngạc: “Xin lỗi, chị nhầm số rồi”. “Đủ rồi, Tạ Nam, đừng giả bộ nữa, tôi là Đường Lăng Lâm.” “Tôi biết chị là ai, nhưng chị gọi nhầm rồi, nếu chị muốn tìm chồng chị thì đâu cần gọi điện cho tôi.” “Nếu anh ấy chịu nghe điện của tôi, việc gì tôi phải gọi cho cô. Tết nhất, tôi không muốn nói những lời khó nghe, xin cô đưa máy cho anh ấy.” “Chị Đường à, hay tôi gọi chị là phu nhân Hạng nhé. Chị có biết giờ chị rất quá đáng không? Tôi và Hạng Tân Dương chia tay đã bảy năm rồi. Chị không tìm được anh ấy, đó là việc của chị, không liên quan gì tới tôi. Chị đến tòa báo mà đăng tin tìm người thất lạc, hoặc đưa lên đài, báo cảnh sát, tùy chị, đừng làm phiền tôi nữa.” Tạ Nam tắt điện thoại, ngồi phịch xuống sofa. Cô chẳng còn chút vui vẻ háo hức nào nữa, chiếc điện thoại run lên bần bật theo nhịp đôi tay. Cô vội ném chiếc điện thoại xuống ghế, hai tay giữ chặt lấy nhau, nhưng vẫn không thể kìm được cơn run rẩy ấy. Ngồi ngây ra chốc lát, cô gọi điện cho Như Băng. ... Mời các bạn đón đọc Ở Lại Nơi Này Cùng Anh của tác giả Thanh Sam Lạc Thác.