Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiểu Thiếp Không Dễ Làm - Đào Giai Nhân

Tưởng mình đã chết nhưng được sống lại ở một không gian khác, đối với mọi người đều nghĩ rằng được sống là tốt rồi nhưng họ lại chưa biết mình sắp phải đối mặt với những gì. Ở hiện đại, Dư Lộ qua đời vì bệnh tim, sau đó xuyên đến một quyển truyện tình cảm. Cốt truyện là quá trình thăng tiến của một nha hoàn, từng bước leo lên địa vị Vương phi. Thật vất vả xuyên qua, không xuyên thành nữ chính, không xuyên thành tình yêu đích thực của nam chính, Dư Lộ lại xuyên thành một tiểu thiếp thế thân không ra gì. Mà theo nguyên tác, kết cục của tiểu thiếp này cực kỳ bi thảm: hãm hại nữ chính nên bị nam chính giết chết. Nam chính Thành vương gia Tiêu Duệ là một nhàn vương, không yêu quyền lực chỉ yêu kiếm tiền. Thành vương có ba tiểu thiếp, lại phải cưới Vương phi Trắc phi mà phụ hoàng ban hôn, đó là một cuộc sống rất bình thường của một hoàng tử đương thời.  Tiêu Duệ là một người sinh ra và lớn lên trong chế độ nam nhân có tam thê tứ thiếp là điều hiển nhiên, chàng lại là con cháu hoàng gia nên nếu đặt những suy nghĩ của chàng vào đúng thời đại, chàng hoàn toàn không sai. Nhưng mấu chốt vấn đề chính là Dư Lộ mang một linh hồn hiện đại, nàng sinh ra và lớn lên trong chế độ một vợ một chồng, tất cả những kẻ xen vào đều là suy đồi đạo đức và nàng cũng không muốn chia sẻ phu quân với người phụ nữ khác.  Dư Lộ mong muốn một cuộc sống dù bình dị nhưng phu quân phải yêu mỗi mình, điều đó nàng không thể có ở Thành vương phủ, nàng cũng không muốn gặp phải một kết cục như trong truyện. Nên nàng tìm cách rời đi. Và nàng bỏ trốn được thật :v Nhưng tại sao Thành Vương kia khi bắt nàng về thì không xử lý nàng, lại còn đau lòng nàng lưu lạc bên ngoài chịu khổ. Nàng nghĩ một nam nhân cổ đại lại còn là hoàng thân, khi gặp chuyện tiểu thiếp bỏ trốn chắc sẽ giết luôn nàng ta. Nàng bắt đầu cảm thấy Tiêu Duệ đã đi lệch nội dung truyện mất rồi. Sao Thành Vương này lại quan tâm yêu chiều và vị tha cho nàng thế? Sao Thành vương này lại đuổi hết tiểu thiếp, cấm cửa Vương phi, không cưới trắc phi nhưng mà bây giờ nữ chính đã thượng vị đâu? Sao Thành vương này lại không hề quan tâm gì “nữ chính” của truyện vậy, còn ban cho Cửu đệ của mình? Nội dung càng đi càng xa, nàng phát hiện ra hình như Tiêu Duệ thích nàng thật rồi. Về tình cảm của hai người, ban đầu Dư Lộ luôn mang tâm lý chống cự mạnh mẽ. Như trên đã nói nàng muốn cuộc sống một đời một kiếp chỉ có đôi ta, nàng không tin Tiêu Duệ, nàng không tin hứa hẹn cũng không để tâm đến hành động của Tiêu Duệ. Nhưng sau khi trải qua rất rất rất nhiều chuyện, nàng mới mở rộng trái tim để chấp nhận tình cảm này, khi đó trái tim đã chiến thắng lý trí. Còn Tiêu Duệ, chàng cũng không biết tại sao mình lại thích, lại yêu, lại sủng một người như vậy. Ban đầu thấy nàng giống “ánh trăng sáng” trong lòng mình nên mới thu nạp nàng vào cửa. Nhưng dần dần không biết từ khi nào, chàng lại yêu một nữ nhân yếu ớt còn già mồm như thế, lại vì nàng mà làm rất nhiều điều. Từ việc dẹp hậu viện đến khi quân lừa dối phụ hoàng, từ nhỏ đến lớn, hoàn toàn vi phạm nguyên tắc sống trước đó của chàng. Bởi vậy mới nói khi đứng trước tình yêu, nguyên tắc hay liêm sỉ chỉ là mây bay. Sau khi đọc xong "Tiểu thiếp không dễ làm" thì với một người sống có trái tim yếu ớt như mình, mình vẫn tức. Đoạn đầu của truyện mình còn tưởng là đổi nam chính hay NP nữa cơ, vì tình tiết nữ chính bỏ trốn đọc rất tức, mình tức mà mình phải nói lên đây luôn á, chứ bình thường mình im luôn để mọi người tự đọc rồi tức chung thôi.  Lúc đầu đọc thì nam chính Tiêu Duệ có vẻ rất “tra”, nhưng bình tĩnh mà đặt suy nghĩ về đúng thời đại thì không có gì sai cả. Mình còn định để thể loại là “cổ đại thực tế” nữa cơ. Ai biết đâu đoạn sau anh ấy dẹp hậu viện cmnl rồi, quay về con đường cũ đúng motip mà người người mong đợi “con đường độc sủng”. Một kết cục viên mãn cho tất cả các nhân vật của truyện và qua đó mình rút ra kết luận hai anh em nam chính có máu M, đều cưới về một cô vợ khá hung :v *** Đang đọc bộ này dở mà phải ngoi lên khen chút. Truyện sủng ngọt, đôi chỗ hài hài, thoải mái.  Nữ chính xuyên sách trở thành vật hi sinh trên con đường cao quý của nữ chủ. Từ đó bắt đầu con đường tránh xa nam nữ chủ, mong một ngày thoát ra yên ổn. Nam chủ vẫn làm nam chính, nhưng kiếp này nữ chính xuyên vào rồi nên không thích bạn nữ chủ kia nữa, cũng không hề dây dưa một tí tẹo nào luôn, nhưng đọc không phản cảm đâu, đọc thoải mái. + 1 điểm: Nữ chính cute hột me, đôi lúc ngốc ngốc nhưng đầu óc vẫn suy nghĩ tốt, biết cách vì mình mà làm, xuyên qua nhưng không phải lúc nào cũng mang tư tưởng “bình đẳng”, có đôi khi chủ tử ra dáng chủ tử, nha hoàn phải đúng bổn phận. + 1 điểm: Có những tình tiết bất ngờ gây ngơ ngác. + 1 điểm: Tư tưởng của nam chính thay đổi từ từ, không phải xoẹt một cái dẹp luôn hậu trạch Vương phủ. Quá trình chậm rãi mà chắc chắn, từ tư tưởng một đại nam chân thích có bao nhiêu thê thiếp cũng được, nói gì phải nghe nấy, thiếp không có quyền giận dỗi làm mình làm mẩy -> tiểu thiếp nhà mình bắt đầu ngoan ngoãn nghe lời, mình nói gì làm nấy thì lại tức, muốn nàng làm bướng với mình -> bắt đầu nhận ra tình yêu -> cục cưng nhà mình bị vu oan vấy bẩn cũng không ngại, luôn luôn tin tưởng nàng. Truyện vẫn làm mình hơi bất ngờ, thay đổi một số suy nghĩ của mình nữa. Ngay ban đầu mình không thích nữ chủ nguyên tác, dần dần thấy nàng ta cũng được, không có gì ghét, cuối cùng có thiện cảm.  Nam phụ khiến mình ghét đến cực điểm thì hiện tại đang làm người đầu tiên khiến mình thương mà khóc.  Người mình nghĩ không tệ thì lại tệ hết sức. – 1 điểm: Hơi không thích chỗ tác giả xây dựng hình ảnh đại nha hoàn của nữ chính, từ đầu cố gắng lột tả một người tâm phúc, hiểu biết, hay bênh vực nữ chính. Thế mà cuối cùng vì đàn ông mà trở mặt, tự đẩy mình vào chỗ chết. Động cơ của tác giả là gì? Để khai sáng nữ chính tỉnh táo trong mọi hoàn cảnh? Hay để nhấn mạnh tình cảm sâu đậm của nam chính dành cho nữ chính? Nói chung là không thích chi tiết này, cảm thấy dư thừa và kém duyên. LIÊU BEBE Mời các bạn đón đọc Tiểu Thiếp Không Dễ Làm của tác giả Đào Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Có Lẽ Nào Lại Như Thế - Cư Ni Nhĩ Tư
"Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo". "... ..." "Bởi vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí "Mỗi ngày lạnh lẽo xem thêm đáp án". "Một khối băng, đi tới đi lui đã không thấy tăm hơi đâu nữa, tại sao lại như vậy?" - Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu". "Vì có mặt trời chứ sao." - Trác Lí. Đúng, là bởi vì có em. -Viên Khởi Lương "Bảo bối vợ yêu" (Tôi biết cái tên này có mùi vị đặc biệt trẻ con). Câu chuyện kể về chuyện tình muôn thuở, một khối băng lạnh giá bị ánh mặt trời bé nhỏ làm tan chảy. *** Trác Lí nhỏ hơn tôi bảy tuổi, lúc tôi đã hiểu rõ rất nhiều chuyện thì Trác Lí mới lớn bằng lòng bàn tay. Rất nhiều năm sau đó tôi mới lĩnh ngộ ra được, nhìn thấy một đứa bé lớn lên, thật sự là một chuyện hết sức kỳ diệu. Tôi nghĩ, có rất nhiều thời điểm, tôi đối với Trác Lí có một loại cảm xúc, loại cảm xúc tôi có thể xác định được —— là tình thương của người mẹ. Bởi vì, cho dù đã trôi qua rất nhiều năm, có rất nhiều chuyện lớn nhỏ xảy ra, tôi vẫn như cũ, vẫn nhớ lần đầu tiên Trác Lí nói câu, “Chị Ý’, tôi khắc sâu khoảnh khắc đấy, thậm chí cô bé tám tuổi như tôi lần đầu tiên có cảm giác của một người mẹ hạnh phúc. Mẹ tôi không quản được nó. Lúc Trác Lí lên 7 tuổi, nó bắt đầu học trèo tường, chạy loạn trong các con hẻm nhỏ, học được lúc đánh nhau với bé trai thì giả bộ hôn mê, học được cắm pháo vào vũng nước, đợi đến lúc có người đi qua thì đốt pháo làm nước bắn tung toé lên người khác, rồi cùng bà Vương vãi hạt củ cải trong vườn, rồi nhổ củ cải. . . . Có lẽ, không phải là học được, mà giống như lời người bà tôi tôn kính nhất từng nói, "Trác Lí là đứa trẻ trời ban, cho nên, tất cả đều là tính cách trời cho." ... Mời các bạn đón đọc Có Lẽ Nào Lại Như Thế của tác giả Cư Ni Nhĩ Tư.
Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến - Vương Tịch Mộ
Bởi vì trong huyện nha Ngô Đồng thiếu thốn nhân thủ, nay tuyển thêm một gã sư gia và hai mươi tên nha dịch. Sư gia yêu cầu như sau: Một, năng lực xuất chúng, kiêm làm Huyện thừa, chủ bạc. Dỗ được Huyện lệnh, khuyên điêu dân, biết xướng dân ca, chơi đấm bóp, có thể chắn trứng gà, có thể cản rượu, nhất định phải biết ăn nói. Hai, tướng mạo sánh ngang Phan An, thân cao tám thước có cơ bụng, lúc nguy cấp thì lật mình làm lá chắn chịu đánh mắng. Nha dịch yêu cầu: Thân thể khoẻ mạnh, ưu tiên người có kungfu ; có thể thức đêm tăng ca, thỉnh thoảng đi làm việc vặt. Tiền lương, đãi ngộ cần gặp mặt thỏa thuận. Xin mời đến nha môn báo danh, tuyển chọn người ưu tú. *** Sau khi Quý huyện lệnh ngồi lên đường án, nhìn Sư gia tuấn mỹ xuất trần bên phải, trong lòng thầm nghĩ: Bản quan tuyển sư gia này muốn bề ngoài có bề ngoài, muốn nội hàm có nội hàm, thật sự là sáng suốt. Sư gia tuấn mỹ nhìn thoáng qua Quý huyện lệnh đang ngẩn ngơ, mỉm cười. Quý huyện lệnh vội vàng che trái tim nhỏ, thực sự là nhất tiếu bách mị sinh, mê chết người không đền mạng. Sư gia nhíu mày mở miệng nói: “Đại nhân, bổng lộc khất nợ tháng này khi nào phát?” *** Lại một đêm trung thu, ánh trăng trung thu sáng tỏ. Giờ dậu canh ba, Huyện Ngô Đồng thắn đèn đuốc sáng trưng, lung linh trong ánh sáng đỏ rực của ngàn vạn đèn lồng làm bằng tre trúc, trăng tròn vành vạnh, bình yên kèm theo một tia ấp áp, vô cùng xinh đẹp. Trên đường người người chen chúc nhau đi về phía Huyện thành, dù là cửa hàng ven đường hay là trên đỉnh đầu đều treo đầy đèn lồng màu đỏ. Trên đèn lồng có thể vẽ nữ tử trong trẻo vẩy ống tay áo dưới ánh trăng, hay hình ảnh một gia đình đoàn tụ vui mừng bên nhau, yên dị thêm vài phần vui mừng, đây cũng bước tiến mới làm nổi bật sự tài giỏi của Huyện lệnh đương nhiệm. Không bao lâu, phố xá sần ấp trong huyện đã người người tấp nập, rất nhiều dân chúng từ nông thôn, thị trấn nhỏ kéo tới đây xem hội đèn này, chỉ sợ cũng quên cả hô hấp. Những năm trước cũng tổ chức hội đèn lồng những lại thiếu đi vài phần náo nhiệt và dụng tâm. Quý Lương tựa vào song cửa nhã gian ở một quán rượu, ngón tay thon dài trắng nõn gõ một cách quy luật trên bệ cửa, đồng nhịp với tiết tấu khúc nhạc của sư phụ trên khán đài cánh đó không xa. Không thể không nói, Chúc Ti Nam ngược lại rất có năng lực. Lục thẩm nhìn bức thư trên tay Quý Lương, cẩn thận quan sát sắc mặt nàng hỏi: "Đại nhân, phu nhân nói gì trên thư vậy?" ... Mời các bạn đón đọc Sư Gia Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến của tác giả Vương Tịch Mộ.
Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ - Liễu Như An
Có những tình yêu, dở dang khiến tim đau xót. Có những ân tình, khắc ghi hết kiếp không quên.  Nếu đã gặp được người yêu thương, xin đừng buông lơi đôi tay ấy. Xin hãy giữ thật chặt đến trọn kiếp này. Vì biết đâu chỉ trong thoáng giây nào đó sẽ phải ly biệt mãi mãi... Như vậy, rất đau lòng và chua xót. Và Tô Nhiên đã cảm nhận được tất cả những đau đớn ấy. Bởi vì, kiếp trước cô nhận ra tình cảm của mình dành cho Tần Trạch quá muộn. Đến khi muốn trân trọng thì lại đánh mất cơ hội. Nhưng ông trời vẫn thương tình cho Tô Nhiên thêm một lần nữa để tìm lại và bảo vệ tình yêu cùng hạnh phúc của mình. Cô may mắn quay về năm 12 tuổi, lại bắt đầu công cuộc dưỡng "chồng nhỏ" từ bé. Từ đây cô tự hứa với lòng sẽ vì anh yêu anh và bên anh đến hết kiếp này. Cho dù chuyện gì xảy ra cũng nguyện nắm tay anh mãi về sau. Vì vậy, cô nỗ lực đem cậu bạn bàn sau Tần Trạch hướng đến mặt trời, giúp cậu tỏa sáng rực rỡ và thành công trong tương lai. Vì Tần Trạch giống như chiếc gai nhọn dấu ở tim cô. Mỗi lần nghĩ đến lại đau nhức nhối. Kiếp trước, anh yêu cô nhiều như thế, bất chấp tất cả vì cô nhiều như thế. Vậy mà, cuối cùng lại chia li. Cô rời đi rồi, anh biết làm sao....? Tần Trạch vốn dĩ đã để ý cô bạn nhỏ bàn trên lâu lắm rồi. Nhưng cậu lại e ngại không dám bày tỏ tâm ý quá nhiều. Cậu sợ cô gái xinh đẹp đó sẽ xa cách mình. Bởi những rung động chớm nở vẫn thường dở dang. Thế nhưng, Tần Trạch không ngờ rằng Tô Nhiên càng lúc càng đến gần bên cậu. Cô mỉm cười dịu dàng với cậu, cô mua sữa cho cậu mỗi ngày, cô còn giúp cậu học tập... Mọi chuyện cô làm như cơn mưa nhẹ nhàng rơi xuống lòng cậu, nơi đó có hạt mầm yêu thương đã được gieo xuống. Cứ thế, trái tim từ rung động ban sơ dần trở thành chấp niệm một đời. Những năm tháng thanh xuân tươi đẹp dần trôi nhanh, tình cảm của Tô Nhiên và Tần Trạch ngày càng thắm thiết. Tuy cả hai đều chưa lên tiếng yêu nhưng vốn dĩ nó đã luôn tồn tại ở đó, một cách rất chân thành và tự nhiên.  Nào ngờ, sóng gió đến lúc này mới thật sự bắt đầu. Trong giấc mơ của Tô Nhiên, hôm ấy trời mưa rất to. Có một người con trai ôm một cô gái vào lồng ngực, ánh mắt anh bi thương đến cùng cực, đôi tay như thể đang ôm trọn cả thế giới vào lòng. Anh đau đớn tuyệt vọng chỉ lên trời trách móc ông tàn nhẫn. Vì ông nỡ cướp mất người con gái anh yêu nhất đi rồi. Mưa rơi hay lệ ai nhòe...  Bi ai và khổ sở làm sao khi cô nhận ra người con trai đó là Tần Trạch và người con gái anh ôm trong lòng đã chết kia lại là mình. Đây là kiếp trước hay kiếp này? Kết thúc thương tâm kia là mơ hay thực? Tại sao lại cho cô trở về khi tất cả mọi chuyện không thể đổi thay. Cô không thể rời bỏ anh thêm lần nào nữa... Cô không muốn giấc mơ đầy nước mắt kia trở thành sự thật. Cô yêu anh, yêu đến hai kiếp rồi, sao nỡ bỏ anh một mình đối diện với thế giới tàn nhẫn này. Vậy mà, giấc mơ kia đang dần hiện rõ ở thực tại. Anh và cô dù cố gắng chống đỡ đến thế nào cũng không thể thoát khỏi vận mệnh biệt li. Anh đã từng nói với cô rằng: "Em không cần kiên cường thêm nữa, mềm yếu một chút cũng không sao, mọi thứ đã có anh rồi". Thế nhưng, vẫn không thể phản kháng ý trời. Cô bị bệnh - rất nặng - khả năng không bao giờ tỉnh lại. Khi ấy, anh nghe trái tim mình đau đến vỡ nát. Cuối cùng, vẫn để cô chịu đau thương hai kiếp người. Và anh phải tận mắt chứng kiến tất cả.  Cần bao nhiêu nỗ lực để có thể chịu đựng những bi thương ấy. Cần bao nhiêu dũng khí để có thể nhìn cô nhắm mắt ngủ yên. Là 1 năm 2 năm hay 10 năm... hay vĩnh viễn như thế... Câu chuyện đang dần đi đến bi kịch, Tần Trạch giãy giụa bởi đau lòng và tuyệt vọng. Anh yêu Tô Nhiên, yêu đến vứt bỏ sinh mệnh mình để níu giữ cô ở lại. Liệu sự thâm tình trong cả hai kiếp của anh có khiến trời xanh cảm động và cho anh cơ hội hay không? Anh sẽ phải trả giá như thế nào để từ địa ngục mang linh hồn của cô về bên mình? Tình yêu chân thành có vượt qua được giông tố cuộc đời và nở đóa hoa yêu thương rực rỡ hay không? Tất cả sẽ có lời giải ở câu chuyện "Sống lại, có anh bên em là đủ" nha mn ???? _________________ #Lạc_Hậu Bìa: #Cỏ Chiêu Nghi  *** Nghe các bạn học nói, công việc làm ăn của cha Triệu Giang Sơn xuất hiện khủng hoảng rất lớn, cho nên hắn chuyển trường rồi, hình như xuất ngoại làm lại từ đầu. Tô Nhiên vừa nghĩ đến người này lại thở dài, tự làm tự chịu, bị như vậy không đáng thương một chút nào. Ngày mồng một tháng năm được nghỉ dài hạn bảy ngày, người ta kiên quyết chia thành ba ngày và bốn ngày chia như vậy thì được cái gì chứ? Thật là, muốn đi du lịch, thì cứ đi, không muốn đi du lịch , thì không đi thôi, điều này có thể tránh dịch SARS lan truyền được à? Mẹ cô tuân thủ ước định với cô, mang cô vào nội thành mua mấy bộ quần áo, mỗi bộ đều hơn 100 tệ, giá tiền như vậy ở năm 2003, đối nhà Tô Nhiên đã cực kỳ đắt tiền rồi, xem ra mẹ thật sự đã vung tay thưởng cho cô rất nhiều. Lúc ngồi trên xe buýt, nhìn thấy mấy người ngồi xung quanh đều mang theo khẩu trang, vẻ mặt lạnh lùng, mà Tô Nhiên và Triệu xuân lại chẳng trang bị cái gì cả, trong lòng Tô Nhiên đã biết trước, cho nên không sợ hãi, mà Triệu Xuân lại cảm thấy không cần thiết, hai người cứ đi trong đám đông như vậy, cuối cùng vẫn bình an trở về. Sau ngày nghỉ lễ dài hạn mồng một tháng năm, trong chớp mắt đã đến nghỉ hè, lúc này dịch SARS đã được khống chế, mà rất nhiều bộ phim điện ảnh lấy chủ đề dịch SARS cũng như măng mọc ào ào nổi lên. ... Mời các bạn đón đọc Sống Lại Có Anh Bên Em Là Đủ của tác giả Liễu Như An.