Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm - Sênh Ly

Thể loại: Hiện đại, nam chính là bác sĩ đông y, nhẹ nhàng, ngọt ngào, HE Độ dài: 27 chương Tình trạng: Hoàn edit “Trên thế giới này có hai loại cảm xúc được coi là lãng mạn: một loại gọi là đồng cam cộng khổ, loại khác là đồng quy vu tận. Chúng ta cần làm là tranh thủ cùng người mình yêu nhất đồng cam cộng khổ, rồi cùng người yêu tiếp theo đồng quy vu tận.” *** Bạn đã bao giờ trải qua cảm giác mất hết hy vọng vào tình yêu chưa? Sau mối tình đầu tan vỡ, Thẩm Tích Phàm từng nghĩ, có lẽ cả đời này cô cũng không thể yêu ai được nữa. Không hẳn là cô không còn niềm tin vào tình yêu, chỉ là mối tình trong sáng thời Đại học đã lấy đi tất cả lòng nhiệt thành và sự vô tư của cô, ấy vậy mà đến cuối cùng kết cục lại quá mức cay đắng. Trái tim của Thẩm Tích Phàm chẳng phải sỏi đá, nó chỉ chằng chịt vết thương tới mức chẳng ai có thể sưởi ấm lên được. Cho tới khi tìm được phương thuốc hữu hiệu. Và phương thuốc đó mang tên Hà Tô Diệp. Lần đầu tiên Thẩm Tích Phàm gặp Hà Tô Diệp, cô là bệnh nhân, anh là bác sĩ. Không có tiếng sét nào nổ ra, cũng chẳng có tình huống hài hước trớ trêu như trong những bộ phim truyền hình. Anh sạch sẽ, dịu dàng, nho nhã, trên người còn vương mùi thuốc đông y, không đủ để khiến cô mê mẩn nhưng lại khiến cô thoải mái, an tâm. Lần thứ hai, lần thứ ba, rồi không biết bao nhiêu lần sau đó, Thẩm Tích Phàm chợt có cảm giác dường như mọi con đường họ đi đều đưa họ gặp mặt nhau. Và lần gặp mặt nào cũng không có gì đặc biệt, cô cùng anh trò chuyện đôi ba câu, anh kể với cô về các vị thuốc, hương vị của chúng ra sao, công dụng chữa bệnh như thế nào. Từng đó vị thuốc cô đều chưa từng uống thử, nhưng qua lời kể của anh chúng lại trở thành phương thuốc chữa lành vết thương của cô. *** Hà Tô Diệp - ngay cả cái tên của anh cũng là một vị thuốc đông y, mùi hương ngai ngái, vị hơi đắng chát nhưng lại có thể xua đi cái lạnh giá ngấm sâu vào cơ thể. Đó cũng là cảm giác mà Hà Tô Diệp đem lại cho đối phương. Từ anh toát ra vẻ sạch sẽ, thanh mát, lại dịu dàng. Anh không giỏi pha trò, không biết nói những lời ngọt ngào, lãng mạn nhưng anh quan tâm, chu đáo. Con người anh cũng giống như công việc anh đã chọn, anh không tìm cách vạch từng bộ phận trên cơ thể để tìm ra mầm bệnh, mà thay vào đó, anh dùng sự nhẫn nại để lắng nghe từng nhịp đập, dùng sự tinh tế để quan sát từng biểu hiện và dùng sự chân thành để cảm nhận những đổi thay. Lần đầu tiên Hà Tô Diệp gặp Thẩm Tích Phàm, anh là bác sĩ, cô là bệnh nhân. Không có sự rung động từ cái nhìn đầu tiên, cũng chẳng có tình huống éo le dở khóc dở cười như trong những bộ tiểu thuyết. Cô giản dị, bình phàm như mọi cô gái khác nhưng cũng không thiếu vẻ mạnh mẽ, độc lập của một người phụ nữ trưởng thành. Lần thứ hai, lần thứ ba, rồi không biết bao nhiêu lần sau đó, Hà Tô Diệp chợt cảm thấy mình và cô nàng Thẩm Tích Phàm này cũng thật có duyên. Lần gặp mặt nào giữa hai người họ cũng thật thoải mái, nhẹ nhàng. Cô vui vẻ nghe những câu chuyện về các vị thuốc đông y, anh cũng vui vẻ kể cho cô. Mấy câu nói qua nói lại tưởng chừng như thật nhạt nhẽo, thế mà hai người họ lại chẳng muốn dứt ra. Càng hiểu thêm về Thẩm Tích Phàm, Hà Tô Diệp càng thấy rõ cô không phải người lạc quan, vô lo vô nghĩ như vẻ bề ngoài. Vết thương từ quá khứ đã không còn chảy máu nhưng vẫn luôn đau âm ỉ không ngừng. Bản thân Hà Tô Diệp cũng không phải người chưa từng vấp ngã trong tình yêu. Cô gái đầu tiên mà anh yêu chân thành và tha thiết đã không ngần ngại giẫm đạp lên anh để có được thành công và danh vọng. Nhưng khác với Thẩm Tích Phàm, anh đủ lý trí, đủ quyết đoán để hoàn toàn gạt bỏ những di chứng còn lại sau thương tổn, tự mình chẩn bệnh cũng tự mình chữa bệnh. Chỉ có điều sau khi “lành bệnh”, Hà Tô Diệp dường như đã quên mất vị ngọt của tình yêu, thứ mà anh nếm được chỉ còn là vị đắng chát của bao vị thuốc hoà quyện. Cho tới khi anh gặp được cô Cháo* ngọt ngào Thẩm Tích Phàm. *** “Yêu em là điều tốt nhất anh đã làm” có thể nói là bộ truyện mang đậm phong cách của Sênh Ly. Nhẹ nhàng, mộc mạc, giản dị và ấm áp. Câu chuyện giữa Thẩm Tích Phàm và Hà Tô Diệp không có quá nhiều sóng gió hay trắc trở, cách hai nhân vật tìm hiểu nhau và yêu thương nhau cũng không oanh oanh liệt liệt mà giống như mưa dầm thấm đất, dịu dàng thấm vào tâm can. Cả Thẩm Tích Phàm và Hà Tô Diệp đều không phải người lần đầu biết yêu. Trong những năm tháng của tuổi trẻ, họ đều đã từng yêu một ai đó, yêu như thể dốc cạn cả bản thân nhưng rồi cuối cùng lại bị chính tình yêu đó quật ngã. Nhiều năm sau đó, họ gặp nhau và lại yêu một lần nữa. Nhưng lần này, không còn có cảm giác rực cháy hay cuồng nhiệt. Không phải bởi họ đã trở nên lạnh nhạt, càng không phải vì họ yêu nhau không đủ nhiều. Đơn giản là bởi đó là cách mà họ yêu nhau. Vậy nên, nếu như bạn đã và đang trải qua cảm giác mất hết hy vọng vào tình yêu, bởi những tổn thương trong quá khứ hay đơn giản bởi bạn mệt mỏi vì đã phải chờ đợi quá lâu, thì cũng đừng lo lắng. Hãy cho bản thân thời gian và hãy tin rằng, ngay lúc này, ở đâu đó ngoài kia, có một người cũng đang vượt qua trăm ngàn gian truân để đến bên bạn. Đừng oán giận ông trời đã không để bạn gặp đúng người sớm hơn, mà hãy cảm ơn duyên phận đã để hai người gặp nhau khi bạn đã đủ trưởng thành để yêu người đó. _______ " ": Trích từ truyện Review by #Linh_Hy Tần - facebook.com/ReviewNgonTinh0105 Bìa: #Nhan Tiệp Dư *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic: Google/huaban *** Thật ra hạnh phúc chỉ là một tiếng “Được!” của anh. Mấy ngày tiếp theo, cũng là trước sau như một mệt muốn chết, vô số chương trình học báo cáo rồi luận văn, từng cái từng cái làm cho cảm xúc của Thẩm Tích Phàm thấp đến cực điểm, cô đã sớm bị cảnh báo, Connell là “đại học cướp đoạt thời gian giấc ngủ bốn năm của con người”, nhưng chân chính trải qua cái loại tư vị đau khổ thế này chỉ có thể tự mình than vãn thôi. Thời tiết tháng 1 bỗng nhiên chuyển lạnh, gió rét lùa rít thật lợi hại, cản bản từ một cái trường người người náo nhiệt ồn ào, bỗng nhiên trở nên im lặng dị thường, thời tiết cùng con người như có điểm tương lân, cả người cô cũng trở nên tối tăm, ưu buồn. Còn có hai ngày nữa chính là tết theo lịch Trung Quốc, nhưng ở thị trấn nhỏ Newyork đối diện bờ đại dương này, lại chẳng có cái không khí báo hiệu gì, không có đèn lồng màu đỏ, không có pháo hoa, cũng chẳng thấy dòng người tập nập đi mua sắm đồ cho năm mới, không có sủi cảo, bánh trôi. Không có người nhà, không có những lời chúc phúc, cũng không có anh làm bạn, sống một ngày bằng cả một năm. Bầu trời Ithaca trống rỗng một màu xám, chua xót, có dự báo tuyết rơi nhưng lại không có những bông tuyết nhỏ bay bay, bầu không khí nặng nề đè ép trong lòng cô. Ngày trôi qua như vậy, thật sự là cô đơn, tịch mịch. Ngày như thế, chỉ thích hợp nặng nề ngủ,chứ không phải theo học thảo luận team work buồn tẻ ngồi trong phòng bày ra phương án. Cô không khỏi nhướn mày ủ dột, bỗng nhiên một thanh âm truyền tới tai: “Serena, đối với cách làm cô có ý kiến gì không?” Trong đầu nháy mắt trống rỗng, suy nghĩ bị kéo về tài liệu trước mặt, cô sửa sang lại một chút suy nghĩ, chậm rãi mở miệng, từ văn hóa quần thể khách sạn quốc tế cho tới việc quản lí, cuối cùng lại bị bổ sung một ít khái niệm quản lí khách sạn Trung Quốc. Người phụ trách nhóm suy nghĩ một lúc, gật gật đầu: “Nói không sai, nhưng bình thường thấy cô rất ít lên tiếng. Vừa rồi cô nhắc tới văn hóa khách sạn, có mấy chỗ rất đúng, như vậy đi, lần sau discussion* (trao đổi) cô làm group leader, có được không?” Nhìn ánh mắt mong đợi của các tổ viên trong nhóm, cô xấu hổ cười cười, đáp ứng. Thứ sáu còn có một môn thi, tuần sau phải bắt đầu chuẩn bị chương trình học mới, career tracks luận văn vẫn chưa hoàn thành, hiện tại lại thêm một cái lead discussion, quả thật là họa vô đơn chí. Đã xong họp nhóm, thân thể mệt nhọc cùng càm xúc mạnh mẽ làm cho cô cảm thấy mình hỏng mất rồi. ——– Sau khi trở về ký túc xá, pha cho bản thân một tách trà, ngơ ngác ngồi ở cửa sổ, trên bàn chồng lớn chồng bé tài liệu tham khảo, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, thuận tay mở máy tính ra . Trên QQ, MSN lời chúc mừng không ngừng. Đồng nghiệp, bạn bè trước kia đều gửi qua những tấm ảnh đẹp mắt, ấm áp, hoặc khôi hài. Những câu chữ chúc mừng che kín màn hình. Thì ra hôm nay là đêm giao thừa rồi. Nhưng mà vẫn chưa nhận được lời chúc của Hà Tô Diệp, có lẽ anh giờ này vẫn còn ở sở nghiên cứu, có lẽ buổi tối cũng không trở về. Anh đã sớm nói cho cô biết chính mình đã bắt đầu vào thời điểm quan trọng, có lẽ không có nhiều thời gian ở bên cô như trước kia, cầu xin cô bỏ qua, khi đó cô có chút mất mát, nhưng vẫn như cũ nói một lời để cho anh yên tâm, bởi vì công việc nghiên cứu là quan trọng nhất. Cô gọi điện thoại về nhà, vang lên là tiếng pháo nổ inh tai, Thẩm mẹ hắng cổ họng kêu: “Phạm Phàm, mẹ với bố rất nhớ con, bố con mấy ngày nay cứ nhắc tới con không yên, ông ngoại với các cô chú hỏi con khi nào thì trở về.” Cô nghe xong mũi cảm thấy cay cay, vội vàng đáp ứng: “Còn có nửa năm nữa thôi, rất nhanh con sẽ quay về.” Thẩm mẹ thở dài: “Thôi bỏ đi không nói nữa, nếu không lại xui cả năm, Phàm Phàm, buổi tối hôm nay nhớ phải ăn sủi cảo, các con không phải cả ngày không đi ra ngoài đấy chứ, bánh trôi có không? Đúng rồi, bên ấy các con có xem được “Đêm Xuân”* không?” (* một chương trình đón năm mới kiểu như gặp nhau cuối năm bên nước mình ^^) Đương nhiên không thể nói nơi này cái gì cũng không có, Thẩm Tích Phàm vội vàng gật gật đầu: “Tốt, tốt lắm, cái gì cũng có, mẹ yên tâm đi, con ăn rất ngon! “Đêm Xuân cũng có, trên mạng phát sóng trực tiếp. Mẹ chuyển lời chúc tết của con cho ông ngoại với mọi người nhé, cứ như vậy nha, con cúp máy đây!” Buông điện thoại xuống, trong đầu hiện ra những bức tranh vẽ mừng năm mới, cô nhớ rõ cái đêm giao thừa năm ngoái, uống tới say bí tỉ còn nói chuyện gì với Hà Tô Diệp mà bản thân không thể nhớ nổi, khi đó người một nhà bao quanh vòng tròn, vô cùng náo nhiệt, hạnh phúc ngập tràn. Mời các bạn đón đọc Yêu Em Là Điều Tốt Nhất Anh Đã Làm của tác giả Sênh Ly.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! - Minh Nguyệt Ngọc Anh
Nhân vật chính trong câu chuyện ngôn tình sủng có tựa đề Vương Gia! Vương Phi Có Hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh là Băng Tuyết Nhi và Hiên Viên Lãnh. Người chị em thân thiết nhất lại vì sự đố kỵ mà hãm hại cô. Cô vì thành toàn cho người đó mà nhảy xuống vách núi nhưng may mắn không chết. Cô xuyên không qua trở thành đứa trẻ bị mọi người coi là phế vật. Cuối cùng mọi chuyện sẽ ra sao? Cô sẽ làm gì để thích ứng với hoàn cảnh nơi này? *** Băng Tuyết Nhi nhìn qua Lão, Mị, Ảnh, Dạ, Thiên, Minh Mai, Minh Trúc, MInh Lan, Lục Địch U, cuối cùng dừng lại trên người Lão, môi anh đào khẽ mở: “Thúc Thúc, Tuyết Nhi về rồi.” Lão nhìn nàng, đôi mắt đạm mạc lần đầu tiên ươn ướt. “Trở về là tốt rồi.” Ánh trăng sáng tỏ, gió khẽ đung đưa y bào, mọi người nhìn nhau, cùng nở nụ cười.. “Muội muội, ta muốn bế cháu gái của ta.” Lục Địch U nhìn Hiên Viên Lãnh và Minh Trúc đang bế hai đứa nhỏ, mắt sáng lên. “Vương Phi, chúng ta cũng muốn.” Ảnh cùng 3 thiếu niên cũng thôi lạnh lùng, chạy về phía hai đứa bé. “Không được tranh với ta.” Lục Địch U trừng mắt nhìn bốn thiếu niên, thân thủ ngăn bọn họ lại. “Vì sao lại không thể?” “……” Mời các bạn đón đọc Vương gia! Vương Phi có hỉ!!! của tác giả Minh Nguyệt Ngọc Anh.
Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ - Ka La Ra
Bốn năm bên nhau, đổi lại là nước mắt. Bảy năm bạn bè, đổi lại là nỗi đau còn hằn trên khuôn mặt. Người bạn thân tưởng như mãi mãi, người thương yêu tưởng như trọn đời. Năm tháng đi qua cuộc đời để lại hai tiếng: "Tưởng như..." Cô- Chu Tử Đằng, phải chăng là quá ngu như "bạn thân" cô đã mắng, hay là đã quá khờ như "người yêu" cô đã nói?! Hai người mà cô tin yêu hết lòng, lại quay ra đâm cô một nhát thật đau. Người yêu cô- Ngũ Ngạo Quân lại sau lưng cô ngoại tình với người cô xem như chị em ruột- Đường Vi Yên. Ngày Chủ nhật ấy, là một ngày không nắng. Bắt gặp cảnh hai người tằng tịu với nhau ngay chính tại nơi tình yêu cô chớm nở, cô chỉ im lặng, chỉ có một giọt lệ lăn trên má cô. "Hai người đã muốn bên nhau, được, tôi thành toàn cho hai người."- Một phút quẫn trí, cô nắm chặt con dao đã giấu sau lưng lao tới hai người họ. Đường Vi Yên nhanh tay hơn tát cô một cái rõ mạnh trước khi cô rút dao. Sau đó, cô chỉ kịp nhìn thấy con dao mình cầm trong tay bị Đường Vi Yên tước lấy cắm phập vào trái tim mình. Ngày chủ nhật hôm ấy, thật ảm đạm. Cô đã chết. Tưởng như vậy. Cho đến khi mở mắt lần nữa, cô chỉ thấy mình nằm trong một căn phòng trống trải chỉ có đúng một chiếc gương thật to ở chính giữa. Soi vào trong gương. Đó là một người khác... ... Cô đã xuyên không, vào một cô gái có tên giống hệt mình và là nhân vật nữ phụ có kết cục bi thương nhất trong cuốn tiểu thuyết mà ả ta đưa cô đọc... Hoa Tử đằng... đã một lần héo úa *** Đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Những hận thù âm ỉ trong trái tim nay đang reo vang lên ầm ĩ trong tâm trí. Rốt cuộc ta của ngày hôm qua đã làm những gì tạo nên ta của ngày hôm nay? Ta đưa đôi mắt vô hồn nhìn thi thể của Mộc Diêu Tuyền nằm bất động trong vũng máu đỏ tươi. Cảm giác trống vắng đến lạ. Ôi, và giờ ta lại bắt đầu nhớ rồi sao? Nhớ về cái thuở niên thiếu khi ta thiếu nữ tóc xõa ngang vai, ra đường đùa vui với bè bạn tận hưởng tuổi trẻ, về nhà lại cười nói với gia đình tận hưởng tình thương. Đó là cái thời mà người ngoài vẫn còn hay thủ thỉ tấm tắc khen với nhau rằng: "Nhà họ Chung có con gái đầu đẹp như tiên, có con gái thứ xinh như hoa và có con trai út tuấn tú hơn người, ông bà Chung gia thật có phúc quá đi!" Đó là niềm hãnh diện của cha mẹ và cũng là sự tự hào của ta về gia cảnh êm ấm của mình. Vậy mà nhoáng một cái, tất cả mất sạch. Hai mươi ba năm yên vui của ta thì ra cũng chỉ như một đêm máu tanh sương gió. Ánh nhìn bi thương của mẹ, nét mặt thống khổ của cha và cả tiếng hét đau đớn đó của em trai, từng cái một như khảm sâu, như đục sâu, như khoét sâu vào tâm hồn ta cho đến khi nó đổ nát và vỡ tan. Tại sao trời lại tầm tã mưa hôm đó? Tại sao lại đổ nước xả trôi máu người nhà họ Chung thê thảm chết oan, lại xối nước rửa mờ dấu chân bọn nhà họ Lãnh tàn bạo càn quét? Tại sao trời lại mưa? Để thân ảnh người chị cõng người em vội vã chạy trốn đi trong màn mưa vũ bão càng thêm đơn độc đến đáng thương? Mưa rơi tẩy được tội ác của bọn chúng, nhưng mãi mãi không gột được nỗi hận trong lòng ta. ... Mời các bạn đón đọc Tử Đằng Không Nở Lần Hai - Không Còn Là Nữ Phụ của tác giả Ka La Ra.
Thân Biên (Nhân Quỷ) - Miêu Oa
Vào một ngày giữa tháng 10,  Thân Đồ Thành phát hiện ra huyết ngọc điệp. Trong một trò chơi hắn thấy tay của Điệp tiên, cũng từ ngày đó, Điệp tiên luôn xuất hiện bên cạnh hắn một cách quỷ dị.  Đầu tháng 12, nữ sinh Bạch Lộ của đại học Z ly kỳ tử vong, thi thể không thấy bóng dáng, có người chứng kiến trên xác chết có một cái huyết ngọc điệp. Ngay sau đó, phòng 308 trong ký túc xá xảy ra hiện tượng dây chuyền, mỗi khi có một người nhìn thấy người đã chết thì người đó cuối cùng cũng chết đi. Thân Đồ Thành cũng bị liên lụy, nhưng người xuất hiện trong giấc mơ kia rốt cuộc là ai? Là Điệp tiên? Hay là người hắn đã từng yêu? Bạn biết không? Internet kì thật rất nguy hiểm. Những nam sinh từng tham gia trò chơi chiêu quỷ lúc ấy, từng người một lần lượt chết đi, nguyên nhân đưa bọn họ tới họa sát thân rốt cuộc là Internet hay vẫn là Điệp tiên? Thân Đồ Thành nhìn bạn thân lần lượt tử vong, hắn quyết tâm tìm ra đáp án. Nhưng cuối cùng Điệp tiên xuất hiện ở trước mặt hắn, đến tột cùng là người lương thiện mà hắn yêu, hay là ác quỷ mà hắn hận? *** Khu Lão Thành nằm ở phía Bắc thành phố Z có rất nhiều con hẻm nhỏ cổ xưa tĩnh mịch, chúng nó đan xen khắp nơi, dấu vết thời gian khắc sâu trên phiến đá xanh, khi bước vào bên trong phảng phất như có thể nhìn thấy màu sắc của năm tháng. Sớm tinh mơ, Thân Đồ Thành mang theo hai phần điểm tâm trở về nhà, Cố Phán Hảo đã thức dậy, cậu đang tưới hoa trên ban công. “Đồ ăn đặc sản của thành phố Z đây, cơm nóng cộng thêm sữa đậu nành”. Thân Đồ Thành giơ cái túi trong tay vẫy vẫy về phía Cố Phán Hảo, “Còn nóng hổi”. Cố Phán Hảo đáp một tiếng, đặt bình tưới xuống rồi đi vào phòng khách. Cậu đang mặc T-shirt của Thân Đồ Thành, nó rộng hơn so với vóc người của cậu, vì vậy để lộ một khoảng lớn da thịt trên vai. Cậu đi đến gần, hương thơm hoa sen như có như không cũng theo đó bay đến, Thân Đồ Thành gãi đầu mũi, nói: “Chốc nữa theo anh ra ngoài mua quần áo”. Lúc này, hai người đã trở về từ núi Ngưu được một tháng, từ khi Cố Phán Hảo ăn vào liên nhục tự tay Thân Đồ Thành đưa đến thì hình dáng mờ ảo ngày càng rõ ràng, đến hiện tại, cơ thể của cậu đã không khác gì với người thường. Chỉ là phiền não cũng theo đó mà đến, đầu tiên chính là vấn đề thức ăn______từ nghìn năm trước, Cố Phán Hảo vẫn sống dưới dạng “hồn phách”, mọi người đều biết hồn phách không cần ăn uống, vì thế từ lâu Cố Phán Hảo đã quên sạch khái niệm “ăn”, nên từ lúc bắt đầu có thân thể, cần suy nghĩ đến việc dùng thức ăn để duy trì chức năng hoạt động của cơ thể. Có một lần, Thân Đồ Thành được cha gọi về gấp, hắn buộc phải trở về nhà một chuyến, ba ngày sau hắn trở lại, vừa mở cửa thì liền nhìn thấy Cố Phán Hảo sắc mặt tái mét nằm trên ghế sô pha, dọa đến hắn thiếu chút nữa mất đi lý trí. Hắn run rẩy ôm lấy Cố Phán Hảo rồi chạy như bay đến bệnh viện, mà kết quả kiểm tra lại khiến hắn dở khóc dở cười, hóa ra trong ba ngày hắn rời đi, cậu không ăn chút cơm nào. ... Mời các bạn đón đọc Thân Biên (Nhân Quỷ) của tác giả Miêu Oa.
Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) - Quỷ Sách
Mẹ gọi điện thoại kêu Ngụy Ninh về nhà,bất ngờ khi vừa về tới nhà thì hắn đã bị mẹ ép phải kết hôn, Nhưng càng không ngờ tới đối tượng mà mẹ hắn bắt kết hôn là  một bài vị — đó là một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi *** Biên tập đánh giá: Gần đây Ngụy Ninh không gặp may, không chỉ bị cô bạn gái hẹn hò nhiều năm đá mà còn bị gặp chuyện đen như mực. Buồn bực vì xui xẻo, hắn bị một cuộc điện thoại của mẹ gọi về ngôi nhà đã rời đi nhiều năm Không nghĩ đến thứ đang đợi Ngụy Ninh chính là một cuộc âm hôn. Hoang đường hơn nữa chính là hắn là đàn ông mà lại kết hôn với một thiếu niên đã chết năm 13 tuổi! Nhiều năm qua vẫn thấy hổ thẹn với cậu thiếu niên đã chết Ngụy Ninh bất đắc dĩ đành đồng ý… Từ đây về sau bắt đầu những ngày sống chung với quỷ Lối suy nghĩ của tác giả độc đáo, xây dựng bầu không khí tốt, miêu tả cảnh quỷ thần sắc sảo, giật gân nhưng không dọa người. Cái gọi là bát vị tương hợp, thiên tác chi mỹ, đại khái chính là nhân duyên giữa ngụy an và A tích. Mặc kệ sinh tử, bỏ qua giới tính, trốn cũng không thoát được. Một loại hương vị của số mệnh tràn ngập. Hãm sâu trong đó không chỉ là Ngụy Ninh làm vợ của quỷ, còn kéo thêm người bạn tốt Ngụy Thời và người ngoài Trần Dương. Tình cảm nam nam chưa dứt của quỷ tình này nên phát triển như thế nào? *** Tác giả: Tác phẩm này chia ra thành ba cố sự độc lập, từng cố sự đều có liên quan một chút với nhau, do một đầu mối xuyên qua tạo thành tác phẩm hoàn chỉnh, cuối cùng kết thúc công việc. mùa hè quá nóng, trời nắng chang chang, viết thử một câu chuyện của quỷ hẳn là không kinh khủng, chủ yếu vấn là xu hướng ấm áp =.= *** Trong phòng im ắng, Ngụy Ninh không nói lời nào, “Ngụy Tích” cũng duy trì trầm mặc, dường như có một loại không khí giằng co giữa hai bên. Ngụy Ninh vươn tay đẩy “Ngụy Tích” vẫn cứ đè trên người mình: “Cậu nói cái này vô ích, giả vờ không hiểu cũng vô dụng, cậu không ngốc như vậy, ý của anh cậu rất rõ ràng.” Ngụy Ninh một lời nói thẳng “Ngụy Tích” không khờ dại, cũng không phải không hiểu sự đời như vẻ ngoài của cậu. “Ngụy Tích” vẫn cúi đầu không chút kháng cự, tùy anh đẩy cậu sang một bên, cậu ngồi trên giường nhìn xuống, Ngụy Ninh đứng trên vũng nước bẩn, trên gương mặt trắng bệch hiện lên một nụ cười: “Anh biết rõ vậy, nhưng thế thì sao?” “Ngụy Tích” lắc đầu, dường như không đồng tình với việc Ngụy Ninh vẫn ngoan cố như vậy: “A Ninh, anh biết rõ em là quỷ nên đừng nghĩ đến việc có thể thuyết phục em. Chẳng lẽ Ngụy Thời không nói với anh cái này, hay anh quên rồi?” Ngụy Thời có nói không cần nói lý với quỷ, nhất là với những đứa oán khí nặng, chấp niệm sâu, nói cũng vô ích. Bọn chúng cầu không được, quên không xong, yêu không được, hận cũng không đành, sau khi chết hóa thành chấp niệm. Do đó mấy người âm hồn bất tán là do khi sống họ kiên định ở một mặt nào đó, hoặc là người vô cùng chấp nhất, sau khi chết rồi liền đi ngăn cản việc mà người sống muốn làm, chặn những thứ mà họ muốn, cứ ở lại như vậy, tồn tại như vậy. Lúc Ngụy Thời nói đến đấy thì hỏi Ngụy Ninh: “Anh Ninh, anh nghĩ xem chuyện này đáng sợ thế nào?” ... Mời các bạn đón đọc Dữ Quỷ Vi Thê (Làm Vợ Của Quỷ) của tác giả Quỷ Sách.