Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ảo Ảnh Chợt Lóe

Bạn đang đọc truyện Ảo Ảnh Chợt Lóe của tác giả Nhất Trản Dạ Đăng. Hướng Tiểu Viên vẫn luôn nhớ mãi ngày ấy, vào lúc cô học tiểu học, cô chạy từ nhà ra, trên mặt là một vết bầm, giáo viên đành phải dùng phấn che lên vết bầm đó. Mà hôm ấy, cô đóng vai cô bé quàng khăn đỏ, vừa hát vừa nhảy, cuối cùng còn có một đoạn độc thoại. Vở kịch hạ màn, mọi người đều vỗ tay, hoan hô cô Cảm giác này thật sự rất kì diệu - như là cảm giác được quan tâm, được chú ý, được yêu thích. Cũng từ đó, cô bé thích biểu diễn, thích diễn kịch. Cô muốn hóa thân thành vô số kiểu người, chỉ cần càng xuất sắc, cô càng có thể nhận được nhiều tình cảm của mọi người hơn nữa. Trên con đường cô chọn, cô đã gặp nhiều người, cũng trải qua nhiều chuyện, Nhiệt tình ấp ủ, cuộc đời nhấp nhô, hy vọng le lói,...hết thảy cô đều ôm trong lòng, vẫn cứ hướng về phía trước mà bước... *** Một ngày nóng như thiêu đốt. Ở vùng ngoại ô thị trấn nhỏ gần thành phố Dương, không gian núi non sông nước vây quanh, có một tòa biệt thự bằng gạch đỏ ẩn giữa một mảnh vườn vải lớn. Trước sân đậu rất nhiều xe, nào là xe RV (nhà di động, xe cắm trại), ô tô các loại, còn có xe tải bên vận chuyển, xếp hàng ngay ngắn trật tự. Trong sân, nhân viên công tác đi tới đi lui, ai làm việc nấy, bận rộn mà vẫn đâu vào đấy. Người bên tổ quay phim điều chỉnh ổn thỏa đường ray cho máy di chuyển. Ngoài cỗ máy quay phim hướng đến hai người đang diễn mà ghi hình, phía trên đầu còn có cánh tay phụ kiện hỗ trợ gắn micro thu âm. (*) (*) Hình minh họa: Phía sau màn hình theo dõi bên cạnh có một đám người vây quanh. Đạo diễn, phó đạo diễn, người phụ trách sinh hoạt (quần áo, ăn uống,...) cho đoàn phim, quản lý chung, còn có trợ lý của ngôi sao, diễn viên...! Ai nấy đều lên tư thế chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, tinh thần căng chặt. Không còn nguyên nhân nào khác ngoài chuyện lần quay này thật sự là NG quá nhiều. Hai giờ chiều mùa hè oi bức, bầu không khí nóng đổ lửa như có lồng hấp vô hình chụp lên mọi người, hơi nóng oi bức như không thể xuyên thấu. Đang diễn là nam chính và nữ chính. Nam chính đẹp trai sáng láng, nữ chính xinh đẹp rực rỡ. Hai người đều là ngôi sao đang nổi theo con đường thu hút fan là chính. Nam mặc áo sơ mi xanh da trời cùng quần tây màu kem nhạt, nữ diện một chiếc váy trắng tinh. Chẳng cần nói gì, chỉ mỗi hình ảnh đứng cạnh nhau đã đẹp mắt vô cùng, thế mà diễn xuất chỉ hao phí bộ nhớ máy quay. "Cảnh 1 lần thứ 32!" "Action!" Đây đã là lần thứ 32 rồi...... "Anh Phong, em không tin, chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào với chị ấy?" "Viện Viện, anh thật sự không thích cô ấy, lòng anh chỉ có một mình em, vĩnh viễn đều chỉ có em." "Thật ư? Vậy anh thề đi......" "Được được được, anh thề," diễn viên nam nắm lấy vai diễn viên nữ, cúi đầu xuống nhìn vào mắt đối phương, khẽ nói: "Em có còn nhớ rõ cảnh tượnglần đầu tiên chúng ta gặp mặt không? Đó là một ngày mưa, anh từ rạp chiếu phim bước ra, em đang bung mở......!màu đỏ......!cây dù có màu đỏ......" "Em đang bung mở cây dù màu đỏ, giữa đám đông, ánh mắt anh liền nhìn thấy em, từ đó anh không có cách nào quên được em......" Cách đám người bên phía màn hình theo dõi không xa, Hướng Tiểu Viên lẳng lặng nói tiếp lời thoại trong kịch bản, đồng thời lén trợn mắt. Diễn viên nam chẳng phải dân chính quy nên đương nhiên là có chênh lệch ở khả năng đọc thoại, nhưng NG đã mấy chục lần, một đoạn lời thoại ngắn như thế thì nên nhớ kỹ đi chứ? Còn diễn viên nữ, nói sao đi nữa cũng tốt nghiệp từ Bội ảnh (tác giả chơi chữ: Bội ảnh đồng âm Bắc ảnh aka Học viện điện ảnh Bắc Kinh) mà khả năng thoại rõ ràng cũng quá kém đi? Cái miệng nhão này là do bẩm sinh hay là lớn lên cố ý mà ra? Hai người này chỉ có thể để ngắm, không thể mở miệng nói chuyện. Căn bản không thể tính diễn viên, cùng lắm là ngôi sao thôi. ...... "Dừng!" "......" Đám người đang căng chặt liền ủ rũ, tựa như cả bầu không khí ngột ngạt đang phát ra tiếng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Một quả đầu tóc nâu sẫm kèm một chiếc khuyên tai đính kim cương tỏa sáng lấp lánh nhô ra từ phía sau màn hình theo dõi, là một nam đạo diễn trẻ tuổi, cả người hàng hiệu, hô một tiếng, tiếp đến liền nhảy ra. Anh ta nghiêng đầu đánh giá bọn họ, giương giọng nói: "Tới đây, nam chính cậu lại đây!" "Nam chính, cậu đây là đang thổ lộ tấm lòng, hay là đang đọc diễn cảm hả? Phải có tình cảm trong đó! Cậu là một người đàn ông đang yêu, cậu phải có đặc điểm cùng cảm xúc của người đàn ông đang yêu!" Nam chính vóc dáng một mét tám mươi mấy, cao lớn đẹp trai, ở trước mặt người đạo diễn trẻ có chiều cao vốn ngang ngửa vậy mà lại phảng phất như lùn hơn một đoạn, chỉ vâng vâng dạ dạ. Một giọt mồ hôi lăn xuống chân mày, cậu ta giơ tay lau đi, tay chân luống cuống. Nữ chính lui về phía sau một bước, đứng sau lưng đạo diễn. Trợ lý của cô ta một ở trái một bên phải, một người cầm quạt nhỏ thêm gió mát cho cô ta, một người cầm chai nước khoáng ướp lạnh, vặn nắp ra đưa cho cô ta. Nữ diễn viên họ Trâu có cái tên thật yểu điệu là Trâu Nhất Nhụy, là nữ chính bộ phim điện ảnh này. Cô ta mới tốt nghiệp không lâu, từng diễn một bộ phim truyền hình chuyển thể tương đối nổi tiếng, sau đó cô ta cũng nổi lềnh phềnh được một thời gian. Để có thể đóng bộ phim điện ảnh này, cô ta không phải dựa vào thực lực, mà bởi vì đạo diễn là bạn trai hiện tại của cô ta. Cho nên lúc đạo diễn cùng nam chính bàn cách diễn xuất, cô ta nhàn nhã uống một ngụm nước, đưa mặt qua. Chuyên viên trang điểm chờ sẵn một bên vội dặm phấn, nhẹ nhàng phủi dặm ở hai bên sườn cánh mũi. "Đạo diễn Vĩ, em diễn thế nào?" Cô ta chờ đạo diễn nói xong, phóng qua ánh mắt đưa tình. Mặt mũi cô ta tinh xảo, da trắng cổ thon, eo nhỏ chân dài. Cho dù trong giới giải trí người đẹp xuất hiện lớp lớp, thì cô ta cũng có chỗ đứng đặc biệt hút mắt. "Tốt lắm rồi, cứ diễn như vậy đi." Đạo diễn véo vai, cười cười với cô ta. Rõ ràng hai người đều diễn chẳng ra cái gì, thế mà đối đãi khác biệt quá rõ ràng. Nhân viên đoàn phim nghe thấy chỉ tỏ vẻ thấy nhiều riết quen - thấy lạ mà chẳng lạ. Hướng Tiểu Viên liếc đạo diễn một cái, hít một hơi thật sâu, bên cạnh có người âm thầm túm lấy cô một chút, cô đem lời muốn nói nghẹn lại trong ngực. "Cảnh 1 lần thứ 33, bắt đầu!" Nam chính còn chưa điều chỉnh tốt trạng thái, vẻ mặt thấp thỏm. Lúc bắt đầu quay một lần nữa, căn bản không tài nào lập tức nhập vào cảm xúc nhân vật, ngây người tại chỗ mấy giây, mới lắp ba lắp bắp nói lời thoại. Hiệu quả còn không bằng lần trước, lại thất bại. Đám người vây xem lại lần nữa thầm phát ra tiếng thở dài, nữ chính "Xí" một tiếng, "Em không muốn diễn nữa......" Đạo diễn Vĩ trẻ tuổi gãi đầu thở dài, "Nam chính cậu có thể để tâm một chút được không?" Không khí trong phút chốc hơi ngưng trọng. Phó đạo diễn Trần Vân Tú kịp thời đi ra nói: "Được rồi được rồi, tôi thấy mọi người cũng đều mệt cả rồi, tạm thời nghỉ ngơi một chút." Phó đạo diễn là một người đàn ông trung niên đáng vẻ bình thường. Tầm hơn bốn mươi tuổi, đeo mắt kính, tóc hơi ngả muối tiêu già trước tuổi, lưng hơi còng, tiếng nói không vang to, chẳng hiểu vì sao lại khiến người khác tin tưởng nghe theo. Người nhận ra ông ta đều biết ông ta không phải là hạng không tên tuổi, mà là đạo diễn quay phim nghệ thuật nổi danh giành được không ít khen thưởng. Ấy vậy mà bằng lòng ở nơi này làm phó đạo diễn cho đạo diễn Vĩ trẻ tuổi này đây. Thật là không thể tưởng tượng được. Càng không thể tưởng tượng chính là, người trong đoàn làm phim chẳng ai cảm thấy kì quái, trừ Hướng Tiểu Viên. Ở trong mắt Hướng Tiểu Viên đạo diễn Vĩ trẻ tuổi kia chính là một cái bao cỏ. Một bao cỏ, bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong mục rữa. Vẻ bề ngoài không tệ, thậm chí so với nam chính còn muốn đẹp trai hơn mấy phần, nhưng mà thật sự một chút tài hoa của đạo diễn cũng không có. Không thể chỉ đạo diễn viên diễn, ngược lại còn có thể ảnh hưởng đến phát huy của diễn viên. Kịch bản này kể về câu chuyện của một đôi chị em thất lạc rồi gặp lại nhau. Cô em từ nhỏ sống cùng mẹ ở phía nam, thân thể cực kỳ gầy yếu, có bệnh suy thận mãn tính. Người mẹ vì chữa bệnh cho cô em, tìm kiếm khắp nơi, mãi mới tìm được cô con gái lớn thất lạc nhiều năm trước. Cô chị bị bọn buôn người bắt đi, từ nhỏ trải qua cuộc sống đầu đường xó chợ, chẳng được giáo dục bao nhiêu, việc trộm cắp lừa gạt đều đã làm qua, còn từng vào đồn công an rất nhiều lần. Người mẹ và cô em, hai người có hoàn cảnh gia đình vượt trội quá nhiều so với cô chị, ba người đoàn tụ cũng không phải chuyện vui. Trong huyết thống có ba phần tình cảm, càng có bảy phần oán cùng hận. Đặc biệt là giai đoạn sau cô em và cô chị cùng có cảm tình với một người đàn ông, mâu thuẫn đạt tới đỉnh điểm. Trâu Nhất Nhụy diễn cô em, Hướng Tiểu Viên diễn cô chị. Bởi vì lịch trình của Trâu Nhất Nhụy tương đối kín mít, cho nên đem hết mấy cảnh diễn của cô ta quay trước. Nhưng chỉ nội mấy cảnh của cô ta và nam chính đã quay hai ngày mà vẫn còn kẹt ở cảnh thứ hai, tiến độ chậm tụt lại xa vời so với mong muốn. Thế nhưng đạo diễn không sốt ruột chút nào, thậm chí chẳng hề giúp hai diễn viên suy nghĩ cách diễn. Nữ chính tuy rằng sống ở phía nam, nhưng cũng không cần dùng giọng Đài Loan nói lời thoại nhão nhoẹt nha? Còn nữa, toàn bộ đoàn phim đều biết nữ chính là bạn gái đạo diễn, nhưng anh ta cũng không thể bất công đến vậy chứ? Chất lượng của bộ phim này chẳng quan trọng chút nào sao? Kiểu đạo diễn gì thế này? "Được rồi, vậy nghỉ ngơi một chút đi, chỗ đó có chè đậu xanh cùng nước ngọt, đá lạnh, còn có trái cây, mọi người đi nghỉ ngơi đi, chúng ta đợi lát nữa lại tiếp tục." Đạo diễn Vĩ bao cỏ này ưu điểm chính là có thế lung lạc lòng người, cùng với có tiền, tự lấy tiền riêng để quay phim điện ảnh. Đạo diễn là anh ta, người chế tác cũng là anh ta. Cho nên điều kiện ăn ở của đoàn phim này thật sự khỏi chê, ở biệt thự như vậy, nghe nói là tài sản riêng của dòng họ nhà anh ta. Ba bữa của nhân viên đoàn phim đều được đầu bếp chuyên biệt phụ trách, có trái cây có món tráng miệng, còn có bác sĩ đi theo đoàn phim. Hướng Tiểu Viên không quen nổi kiểu cách này, cô tới đóng phim chứ không phải nghỉ dưỡng. Cô đã đợi hai ngày, thuộc làu kịch bản từ lâu, không chỉ lời thoại của cô, lời thoại của người khác cũng nắm được. Thế mà đợi mãi chưa tới cảnh của cô. Diễn không chất lượng, vừa lề mề lại còn không chuyên nghiệp, khi nào mới có thể đến phiên cô đây? Lúc này, ở bên cạnh có một chai nước suối Nông Phu Sơn Tuyền ướp lạnh được đưa qua, "Đây, trời nóng, bé Viên uống nước đi." Cô nhận chai nước xoay người liền đi, người bên cạnh đuổi theo cô, "Bé Viên à, bé Viên......" Người đang gọi cô là trợ lý, đeo mắt kính tròn che khuất đôi mắt tròn xoe. Anh ấy họ Thái, tóc quăn từ trong bụng mẹ, cao hơn Tiểu Viên mấy cen-ti-mét, đuổi kịp bước chân của cô. Hai người từ từ ra ngoài phim trường. "Thái Quyển, em biết anh muốn nói gì, không dễ gì có được nhân vật không tồi, phải biết quý trọng!" Tiểu Viên dáng người mảnh khảnh, bước đi nhanh nhẹn, mau chóng bỏ xa anh ấy lại sau lưng, "Anh xem em từ đầu tới cuối đều không có nói gì đúng không?" "Nhưng anh cũng thấy rồi đó, cái đoàn phim này thật quá vô lý!" Thái Quyển là biệt hiệu, anh ấy vội bước nhanh hơn, lấy lại chai nước khoáng từ trong tay cô, vặn nắp ra, lại đưa cho cô. Tiểu Viên thoáng nhìn anh ấy, nhận lấy uống một ngụm. Trong biệt thự có một khu vườn hoa, bọn họ đi bộ dọc theo hồ nước. Có một cây đa già ở bên hồ nước, bóng cây lay động trên mặt hồ không phẳng lặng, tựa như có một làn gió mát thổi qua đây. Tiểu Viên mặc một bộ váy trễ vai màu đen, là trang phục diễn. Vốn dĩ buổi sáng cô có một cảnh quay, 7 giờ đã đi trang điểm, chờ tới bây giờ còn chưa quay. Hôm nay phỏng chừng cũng không tới lượt quay. Cô dứt khoát ngồi xuống đất. Thái Quyển đẩy mắt kính, chớp chớp mắt, "Bé Viên, nếu em thật sự không muốn, chúng ta liền không quay nữa, không cần chịu cơn bực tức này." Tiểu Viên nghe vậy thì liếc nhìn anh ấy, "Anh lại dùng lời nói kích em, không phải đã ký hợp đồng rồi sao?" Thái Quyển thầm tự nhủ, làm như trước đây em chưa từng có tiền án đã ký hợp đồng mà không thích thì không diễn vậy ngoài miệng thì cười nói, "Em xem, nhân vật này em cũng thích mà, còn có thù lao thật sự không tệ, em cũng biết chúng ta gần đây gặp khó khăn, còn có thân thể anh Chi Thạch cũng không tốt......!Chúng ta thật sự không thể quá kén chọn!" Vẻ mặt Tiểu Viên khựng lại, không nói gì. Thái Quyển than một tiếng, đi đến bên cạnh cô, cũng ngồi xuống, "Đoàn phim cũng không có không đáng tin cậy đến như vậy. Em xem phó đạo diễn là Trần Vân Tú, tổ trưởng tổ quay là Chúc Thanh Hồng, bên mỹ thuật là Tào Bình, đều là hạng nhất trong những người hạng đầu. Em cũng biết đó, toàn là người đạt không ít giải, đạo diễn chính là......" "À phải rồi, đạo diễn này có lai lịch gì?" "Anh ta họ Vĩ." "Rồi sao nữa?" "Bé Viên à," Thái Quyển hơi cạn lời, "Ngoại trừ kịch bản, em cũng nên quan tâm cái khác một chút đi." "Em biết, Vĩ Gia Bảo năm ngoái quay một bộ 《XX lưu lạc giang hồ 》, doanh số phòng bán vé rất cao. Anh ta cũng chỉ có một bộ điện ảnh, ngoài ra không có gì khác đáng để ý!" "Từ từ, em nói như vậy, đưa di động cho anh, anh nhớ thành viên chủ chốt trong bộ phim điện ảnh kia......" Tiểu Viên lấy di động qua, lên douban tra thử, "Quả thật là họ này......" 《XX lưu lạc giang hồ 》 tuy nói là một bộ phim điện ảnh hài kịch thương mại, nhưng đội ngũ sản xuất rất mạnh, đặc biệt kịch bản là biên kịch có tiếng đích thân ra tay. Từ kịch bản, quần áo hóa trang đạo cụ, sản xuất đều là hàng đầu. Ca khúc chủ đề đầu và cuối của bộ phim được thực hiện bởi những tên tuổi lớn trong ngành. Mời nam thần tượng tươi trẻ đẹp trai có nhiều fan cùng ca sĩ thực lực kì cựu biểu diễn, nổi tiếng vô cùng. Bộ phim đó từ khâu chuẩn bị đến bố trí sắp xếp, tận lúc sản xuất hậu kì rồi phát hành một đường suôn sẻ thành công ngay lần đầu tiên. Vĩ Gia Bảo cái tên này cũng theo đó bất ngờ nổi tiếng. Nghe danh không bằng gặp mặt, thực tế là cái bao cỏ. Chỉ có cái họ hơi đặc biệt, nhưng cũng rất dễ nhận ra. Trong mấy mươi năm trở lại đây, ngành công nghiệp phim điện ảnh và truyền hình phát triển mạnh mẽ. Công ty giải trí đủ loại lớn nhỏ, công ty phim ảnh, công ty môi giới như măng mọc sau mưa, sau đó đã tới giai đoạn bão hòa. Ba công ty hàng đầu trong nước đều đầu tư phát triển ở lĩnh vực điện ảnh, truyền hình, âm nhạc. So với hai công ty nắm trùm là Điện ảnh Warner, Bác Nghị huynh đệ kia, thì Điện ảnh Đồng Hoa đơn giản chỉ là lính mới non trẻ trong nhóm trùm, trực thuộc tập đoàn Đồng Hoa. Đồng Hoa làtập đoàn làm giàu nhờ bất động sản trong nước, bao gồm bốn tập đoàn nghiệp vụ dưới trướng: tập đoàn quản lý thương mại, tập đoàn văn hóa, tập đoàn bất động sản và điều trị y tế. Tổng giám đốc nắm giữ nhiều cổ phần nhất hiện tại là Vĩ Trang. Khoảng mười năm trước đem phát triển trọng điểm đặt ở nghiệp vụ văn hóa, cũng đích thân trông coi, chủ yếu là phát triển mảng điện ảnh và truyền hình. Ở phương diện này, việc đầu tiên là thu mua mấy công ty phim ảnh trong và ngoài nước đang trên bờ vực phá sản, mua lại nhiều rạp chiếu phim, thành lập và phát triển phim trường cùng chuỗi rạp chiếu phim riêng. Thế phát triển lướt bay cao, giá trị trên thị trường nhanh chóng vượt lên trên hai công ty sừng sỏ kia. Hai năm gần đây, Đồng Hoa mới bắt đầu mở rộng mảng môi giới quản lí. Từ phát triển nghệ sĩ đến biên kịch, đạo diễn, chỉ cần bọn họ nhìn trúng thì dựa vào tài chính hùng hậu mà gom hết về dưới trướng. "Vĩ Trang, Vĩ Gia Bảo, khó trách......" Hướng Tiểu Viên lẩm bẩm. Khó trách bao cỏ như thế có thể sở hữu đội ngũ sản xuất tốt như vậy. Khó trách nam nữ chính diễn nát như vậy hóa ra là có tư bản nâng đỡ. Còn cô cùng lắm chỉ có vai phụ, thật không cam tâm...... Ở một bên khác, Trần Vân Tú cùng Vĩ Gia Bảo đang bàn bạc, "Đạo diễn Vĩ, tôi thấy cứ bỏ qua cảnh diễn của nam nữ chính trước, để nam chính cậu ta tiếp tục tìm cảm giác. Cảnh tiếp theo tới Tiểu Viên và cô Trâu đi." Trần Vân Tú rất có kỹ năng nói chuyện. Nữ chính Trâu Nhất Nhụy tóm được Vĩ Gia Bảo, đã ký hợp đồng vào Đồng Hoa, là người nhà trong cùng công ty lại là bạn gái của đạo diễn Vĩ, không thể trực tiếp đánh giá kỹ thuật diễn xuất của cô ta, mà nam chính là nghệ sĩ của một phòng làm việc dưới trướng Bác Nghị. Vì nghĩ cho chất lượng của bộ phim, ông ta vốn dĩ nên đưa ra một số hướng dẫn, nhưng ông ta cũng quá hiểu tính nết của vị đạo diễn Vĩ này. Người khác không được vượt quá địa vị của anh ta, ít nhất phải chờ tới khi anh ta chỉ đạo xong rồi, những người khác mới có thể tiến lên "Nhắc nhở một chút", "Bổ sung một tí". "Tiểu Viên? Ai?" Vĩ Gia Bảo nhướng mày, nhận ra chút xíu quen tai trong lời của Trần Vân Tú, nghĩ một lát rồi bừng tỉnh, "À, là nữ phụ mà ông nhìn trúng phải không?" "Đúng vậy, tác phẩm đầu tay của cô ấy chính là《 Tiểu Văn 》, hợp tác với đạo diễn Hạ. Cô ấy là nhân vật nữ chính duy nhất, phim lọt vào vòng trong của một trong ba liên hoan phim lớn nhất Châu Âu - Cành cọ vàng - cạnh tranh ở hạng mục chính." "À, nghe cũng không tồi, của công ty nào vậy?" "Theo tôi được biết, cô ấy hình như không ký với bất kỳ công ty nào mà tự mở phòng làm việc nhỏ." "Ồ, thú vị đấy, người trông như thế nào?" "......!Cô ấy vừa rồi còn ở đây......" "Tôi chẳng có để ý, được rồi, tôi qua nói với tiểu Nhụy một tiếng, chờ cô ấy nghỉ ngơi xong thì quay cảnh của họ trước." Thái Quyển thở dài một tiếng, phòng làm việc bọn họ tổng cộng chỉ có ba người. Tiểu Viên từ khi tốt nghiệp từ Hoa hí (tương tự với Trung Hí - Học viện hí kịch trung ương), cũng có mấy công ty nhìn trúng, mong muốn ký hợp đồng với cô, nhưng đều bị anh Chi Thạch cự tuyệt. Nói thực ra, cũng có công ty không tệ, chỉ là không thích hợp với Tiểu Viên. Con người này nói dễ nghe một chút chính là si mê diễn, chỉ nghĩ đến đóng tốt phim kịch bản tốt; nói khó nghe chính là cố chấp, bướng bỉnh, bảo thủ. Trong số các offer (đề nghị, thỏa thuận, chào mời,...) của mấy bản hợp đồng, cái ổn nhất đến từ chính Giải trí Gia Hưng. Điều kiện bọn họ đưa ra là ký hợp đồng cấp bậc B. Hợp đồng có kỳ hạn là tám năm, hoàn toàn ràng buộc theo quản lý. Toàn bộ hoạt động điện ảnh và truyền hình, tham gia sự kiện thương mại, quảng cáo phân chia bốn - sáu, nghệ sĩ bốn, công ty sáu. Mỗi năm ít nhất có một bộ điện ảnh được tham gia ở vị trí nhị phiên (phiên tức phiên vị, nhị phiên ở đây có nghĩa đứng vị trí thứ hai trong quá trình tuyên truyền quảng bá phim, không nhất thiết là nhân vật chính), cùng với hơn ba bộ phim truyền hình, phiên vị thứ bậc không giới hạn. Bắt đầu năm thứ ba, mới có thể có nguồn tài nguyên điện ảnh. Ngoài ra, cô hầu như không có quyền tham gia vào việc ra quyết định, nói cách khác là không thể phản đối sách lược đã chọn của công ty, không thể lựa chọn kịch bản và nhân vật mà bản thân thích. Điểm này hoàn toàn không có chỗ thương lượng. Anh Chi Thạch là anh ruột của Tiểu Viên, hiểu rõ tính cách của cô nhất, đương nhiên không nỡ để cô ký kết hợp đồng điều kiện như vậy. Vì thế bọn họ chỉ có thể tự mở phòng làm việc riêng. Phòng làm việc quy mô nhỏ tài nguyên có hạn, khởi đầu gian nan. Tên tuổi của Tiểu Viên có khởi điểm rất cao, chỉ là đề tài nhạy cảm. Từ lúc dự thi ở Châu Âu xong, trải qua một năm rưỡi mới được cấp phép công chiếu, lại là phim nghệ thuật kinh phí thấp. Khi phát hành thì thời gian lịch chiếu không tốt, đụng phải bộ phim điện ảnh tiếng tăm, còn ít được quảng bá, cuối cùng doanh thu phòng bán vé cũng thấp đến đáng thương. Vì nhiều lí do, dù Tiểu Viên trong bộ phim điện ảnh 《 Tiểu Văn 》 thể hiện kỹ thuật diễn vô cùng đẹp mắt, cũng không có cơ hội quen thuộc với công chúng. Chỉ một số ít người trong nghề có chút ấn tượng về tên tuổi của cô, hoàn toàn không nhận ra cô qua khuôn mặt dáng vẻ. Bô phim tiếp theo được quay ngay sau đó lại gặp xui xẻo. Nam chính trong bộ phim bị phanh phui scandal trong thời gian tuyên truyền, khiến cảnh quay của anh ta trực tiếp bị cắt, liên lụy ảnh hưởng tới Tiểu Viên, là người có cảnh quay với anh ta nhiều nhất. Từ đó trở đi, cô càng cẩn thận, cũng càng xoi mói. Vốn dĩ phòng làm việc bọn họ vẫn có thể lấy được kịch bản, chỉ là chất lượng không cao. Tiểu Viên còn rất bắt bẻ: không diễn phim truyền hình; không diễn phim thương mại tình tiết mất não; không diễn chủ đề hài kịch mà cô không cảm nhận được sự hài hước, vân vân. Thậm chí có một lần, cô bất mãn đạo diễn biên kịch tự tiện sửa phim, dứt khoát phá vỡ hợp đồng không diễn. Thế là cao không tới thấp không xong, dần dần bị trì hoãn. Thật ra phòng làm việc đã sớm thu không đủ chi. Kịch bản lần này vẫn là nhờ vào ánh sáng của phó đạo diễn. Kịch bản sơ thảo viết chỉ là chị em song sinh, cũng chính là yêu cầu nữ chính Trâu Nhất Nhụy một người đóng hai vai hai nhân vật tính cách khác nhau. Sau khi bắt đầu quay thì mới nhận ra là vượt quá khả năng diễn của Trâu Nhất Nhụy, vì thế đổi thành hai người đóng vai chị vai em, tạm thời cần một diễn viên nữ tới cứu cánh. Anh Chi Thạch sau khi biết tin liền gọi điện thoại cho Trần Vân Tú. Trần Vân Tú tự mình phỏng vấn Hướng Tiểu Viên, rất vừa lòng với cô, mới giao cho cô nhân vật này. "Hy vọng bà cô tổ đây có thể thuận lợi diễn hoàn thành kịch bản này, không cần lại làm ra chuyện ngớ ngẩn gì nữa." Thái Quyển nghĩ đến mấy chuyện hồi trước, thiếu điều vẽ chữ thập trước ngực cầu nguyện.. Mời các bạn mượn đọc sách Ảo Ảnh Chợt Lóe của tác giả Nhất Trản Dạ Đăng.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hướng Dương - Tạ Sơ
Chịu đựng được thì đó chính là thử thách nhưng nếu chống cự không được thì chính là sự mê hoặc. LỜI EDITOR:Ai từng thích Phồn Giản, chắc chắn sẽ thích Hướng Dương (Mạnh miệng vậy thôi, tớ chưa đọc hết đâu, để dành edit cho hồi hộp. Nếu không hay như tưởng tượng cũng đừng ném đá tớ nhé.).  *** “Hướng dương” là câu chuyện viết trong bối cảnh trấn Thanh Vân với nạn lừa đảo lan tràn, trở thành cần kiếm cơm cho bao kẻ lười lao động, bao gia đình chỉ nhìn thấy món lợi trước mắt mà dồn ép con em mình đi theo con đường “phát tài” ấy. Khương Ninh là một cô gái xa quê bao năm với quyết tâm không bao giờ trở lại nơi này, nhưng ai dè chỉ vì một cú sốc đã khiến cô bỏ tất cả quay về. Tình cảnh của gia đình Khương Ninh thì thực sự khiến người ta chán ghét, bà me nuôi thì ham cái lợi trước mắt, bố nuôi nướng tiền cho cờ bạc, cậu em trai lêu lổng không chịu học hành. Cuộc sống của Khương Ninh đúng vất vả trăm bề, vậy nên quyết định quay về sẽ phải đối mặt với tương lai đầy bấp bênh. Có lẽ từ nhỏ đối mặt với việc bị mẹ ruột “bỏ rơi”, gia đình bố mẹ nuôi đối xử cũng không tốt hơn nên Khương Ninh làm gì cũng độc lập đến cố chấp. Biết mình là kẻ thứ ba, cô quyết tuyệt bỏ việc cắt đứt, dù biết sẽ mất tất cả, dù biết cuộc sống sẽ đầy gian nan, dù phải quay về trấn Thanh Vân cô đã thề dứt áo ra đi. Trong trấn Thanh Vân tam quan bất chính cô vẫn giữ mình đến cùng. Tiền Cường – gã lưu manh theo cô từ xưa giờ đã có tiền nhà xe vẫn không khiến cô rung động bởi đống tiền bẩn. Lý Hoằng Huy muốn cô quay lại thì cô dứt khoát từ chối. Khi mẹ ruột Lưu Vân cần tiền phẫu thuật cô cũng quyết không mở miệng nhờ vả ai mà tự mình xoay xở. Con người cô độc như cô không muốn nợ ân tình của bất cứ ai. Khi nhìn thấy Vu Dương bị đánh cô liều lình bám theo đám Tiền Cường và báo cảnh sát. Khương Ninh tự nhận mình là có thù tất báo. Một cô gái mạnh mẽ như cô song đôi khi cũng gặp phải bất lực. Cô muốn học luật lại bị sửa thành học tài chính. Cô chứng kiến Vu Dương bị đánh mà không thể chắn hộ anh. Cô không ngăn cản được sự lựa chọn bi kịch của bạn mình. Vu Dương – anh thợ sửa xe kiên cường vì món nợ của cha mà tha hương biệt xứ. Bản thân gia đình anh vì bị lừa đảo mà mất hết nên ở trấn Thanh Vân bị gạ gẫm “lên núi” bao lần anh vẫn từ chối. Vu Dương là minh chứng của “gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn”. Vì lẽ đó mà anh đã thu hút được Khương Ninh giữa bao gã đàn ông hơn anh về mọi mặt. Ban đầu chỉ là sự cảm kích vì cô trả tiền xe hộ, rồi dần dần tiếp xúc nhiều hơn cho đến khi anh được thăng cấp lên thành tài xế xe ôm riêng được chứng kiến nhiều mặt của cô hơn. Thế là anh nhận ra cô ấy không hề kiên cường như vẻ bề ngoài của mình. “Khương Ninh, anh không thể cho em thứ tốt nhất, nhưng anh sẽ cố hết sức cho những thứ em cần.” Đó là lời hứa danh dự của anh dành cho cô. Anh không giàu có gì nhưng anh sẽ ở bên mỗi khi cô cần, làm mọi việc vì cô. Biết cô không ăn được cay anh đến quán mỳ cay dặn đầu bếp làm riêng cho cô. Anh không dám đến quá gần cô nhưng rồi khi cô thực sự chủ động anh đã không còn kìm nén được nữa. Biết cô ở bên gã Lý Hoằng Huy mấy năm trời, biết cô từng làm người thứ ba, anh có ghen, anh hận mình không gặp được cô sớm hơn. Khi mẹ cô cần tiền phẫu thuật, anh tích góp hết mọi khoản trong thẻ giao cho cô. Khi bị đám Tiền Cường đánh, đập phá quán sửa xe, anh nhất quyết giấu không cho cô biết. Bởi vì Khương Ninh và Vu Dương là hai con người bình thường vậy nên họ cũng phải đối mặt với vô vàn biến cố dồn dập, nhưng đi qua những ngày bão táp họ lại nắm tay nhau hướng về phía mặt trời. Một nhân vật khác tôi muốn đề cập đến trong truyện là Từ Thanh Tú, cô giáo Từ với cuộc sống tưởng chừng hoàn hảo thì phát hiện thằng chồng khốn nạn ngoại tình và đó là dấu hiệu cho những bi kịch sau này của cô ấy. Mẫu phụ nữ hi sinh nhiều vì gia đình như Từ Thanh Tú và nếm trái đắng không hề ít trong xã hội chỉ là mỗi người họ sẽ phải đối mặt thế nào thôi. Vợ chồng ly hôn, gia đình chồng không ngừng giành quyền nuôi con, áp lực kinh tế đè nặng lên đôi vai cô ấy nên cô ấy đã quyết liệt được ăn cả ngã về không. Cô ấy đã phải đấu tranh rất nhiều và việc xóa bỏ tệ nạn lừa đảo ở trấn Thanh Vân được chọn là nhiệm vụ cuối trong đời cô ấy. “Trong hai bọn mình phải có một người hoàn thành được ước mơ.” Từ Thanh Tú không ngừng nhắc lại mong Khương Ninh được sống với ước mơ học luật. Cô ấy biết mình không còn hi vọng gì nên đã gửi gắm tất cả vào Khương Ninh. May mà trời xanh có mắt khi sự hi sinh của cô ấy đã được đền đáp. Giọng văn của tác phẩm đều đều không có nhấn nhá cao trào, nhưng nhờ một số tình tiết nổi bật đã kéo lại điểm cộng cho nó. Với mình thì đoạn sau của tác phẩm mặc dù là cái kết cho tất cả nhưng bởi mạch hành văn của tác giả khiến cho người đọc không cảm thấy quá hồi hộp. Song tổng thể mình vẫn đánh giá đây là một tác phẩm khá và đáng đọc. Review: Thỏ Trong Sáng *** Nhận được điện thoại của Khương Ninh, ngay ngày hôm sau, Phương Nguyên lập tức xin nghỉ, mua vé xe chạy thẳng đến thành phố của trấn Thanh Vân. Mới sáng sớm, Khương Ninh và chú Vương, cùng bà Vu đã vào thành phố để đón Phương Nguyên, sau đó đi thẳng đến cục cảnh sát. Vào trong cục, chú Vương nhận được điện thoại của đội trưởng đội cảnh sát giao thông, nói vụ tai nạn xe của Vu Dương đã có phát hiện mới. Ban đầu, vì thủ phạm cố tình tránh né tất cả máy quay trên đường, gây khó khăn trong việc lấy lại bằng chứng tại hiện trường nên vụ án không mấy tiến triển. Nhưng hiện tại đã có phát hiện mới, chú Vương vô cùng phấn khởi, vội vàng chào họ rồi chạy đến đội cảnh sát giao thông. Phương Nguyên trao đổi với bên cảnh sát điều tra, đưa toàn bộ số ảnh lần trước Vu Dương chụp được gửi cho cậu, chứng minh trong quá trình điều tra trấn Thanh Vân, Vu Dương đã có rất nhiều đóng góp. Anh là người đứng ra vạch trần tội ác nên đương nhiên không có lý gì lại là người đi cấu kết với bọn lừa đảo làm việc xấu. Khương Ninh và bà Vu lo lắng đứng ngoài chờ. Phương Nguyên vừa đi ra, hai người liền chạy vội tới hỏi: "Sao rồi?". Phương Nguyên trả lời: "Cần điều tra thêm". Khương Ninh nhíu mày. "Chị, chị đừng lo lắng, họ không đủ bằng chứng nên không thể giam giữ lâu được đâu". Tuy Khương Ninh gật đầu nhưng mặt mũi cô vẫn ủ dột. Giữa trưa, chú Vương từ sở cảnh sát giao thông chạy về, khó nén được vẻ mặt vui mừng, nói với mọi người: "Bữa trước Tiểu Vu đi chở hàng có dừng lại trạm nghỉ một đêm. Trong quá trình điều tra, cảnh sát không ngờ toàn bộ camera ở trạm dừng chân đều đã bị phá hỏng, không lưu giữ bất kỳ hình ảnh nào. Vừa rồi, cảnh sát tiếp tục điều tra thêm một lần nữa, vừa hay gặp được tài xế xe khách nghỉ cùng một chỗ với Tiểu Vu. Người tài xế đó có chút ấn tượng với Tiểu Vu, anh ta nói hai người họ có trò chuyện với nhau vài câu, ngày hôm sau anh ta và Tiểu Vu còn trước người sau lái xe rời đi". Chú Vương nói tiếp: "Cảnh sát đã lấy camera trên xe của anh ta về để kiểm tra. Họ phát hiện thấy một chiếc xe van luôn theo sát chiếc xe hàng của Vu Dương. Theo manh mối này họ đã tra ra, chiếc xe đó là của Lưu Hưng". Thông tin quá đỗi bất ngờ của chú Vương quả là tin vui. Tuy Khương Ninh đã sớm dự đoán kẻ gây họa chắc chắn là Tiền Cường nhưng lúc này, sau khi kết quả được chứng thực, thâm tâm cô ngược lại không chút vui mừng. Cô cảm thấy khó chịu buồn bực hơn, hận không thể nghiền nát Tiền Cường thành tro. ... Mời các bạn đón đọc Hướng Dương của tác giả Tạ Sơ.
Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh - Du Nhàn Miêu
Một lần tình cờ gặp nhau trên máy bay, kể từ giây phút đó, cuộc tình ấm áp và ngọt ngào bắt đầu được mở ra. Từ buổi đầu gặp gỡ xao xuyến, cho đến khi trái tim thổn thức lỗi nhịp, hơn nữa, xuyên suốt câu chuyện sẽ là những ca khúc du dương cảm động khiến người vương vấn mãi… *** Cùng chồng Tinh Tinh kề cận bên nhau ở bên hồ, theo mặt trời xuống núi, khí lạnh chui thẳng vào tận xương, lấy tay sờ sờ chân của anh, phát hiện chúng cũng đã trở nên lạnh lẽo, vội vàng đứng lên, xoay người lại giúp anh xoa bóp hai chân của anh một chút, có chút lo lắng nói: "Đều tại em, ở trong lòng anh cũng không cảm thấy lạnh, anh nhất định đông cứng rồi. Sao rồi, chân không có việc gì chứ?" Văn Thông nâng hai tay của tôi từ trên đùi của anh lên, mỉm cười nhìn tôi nói: "Yên tâm đi, ôm mèo đáng yêu chắc chắn sẽ không cảm thấy lạnh." Tính đến hôm nay anh vẫn luôn bị tôi kéo đi rất nhiều chỗ, hơn nữa anh cũng hồi phục sau giải phẫu chưa được bao lâu, chắc chắn anh đang gạt tôi. Vậy nên tôi đề nghị đêm tân hôn của chúng tôi sẽ trải qua ở trấn nhỏ này. Trong trấn nhỏ vô cùng vắng vẻ, không ồn ào náo nhiệt như thành phố lớn phồn hoa, cũng không có khách sạn sang trọng, tôi và Văn Thông đi tới một khách sạn nho nhỏ, bên trong trang trí vô cùng đơn giản, Re¬cep¬tion ngồi bên trong là một bà chủ lớn tuổi, bộ dạng của bà ấy rất hòa ái, nhìn thấy chúng tôi đi tới, liền nhiệt tình đi ra nghênh đón chúng tôi từ bên trong. ... Mời các bạn đón đọc Em Là Ánh Sáng Của Đời Anh của tác giả Du Nhàn Miêu.
Đoàn Tàu Thuỷ Tinh - Khang Thành
Chúng ta cùng bắt chuyến tàu thủy tinh này, băng qua những mơ mộng hão huyền, nỗi oán hận, cầu mà không được, để đến chốn trong sạch cô độc. *** Sau mấy tháng cắm dùi chờ nhà bạn Fei lấp hố, cộng với sự lăng xê nhiệt tình của chị Bòn thì mình đã lao ngay vào đọc bộ này ngay khi nó hoàn. Không biết có phải tại dạo này mình khó tính hơn, hay là tại vì không hợp với giọng văn của Khang Thành. Mà phải nói sao nhỉ, cảm thấy hơi thất vọng sau khi đọc xong bộ này. Cũng có thể tại nghe chị Bòn giới thiệu nên nghĩ nó vô cùng hay, mang sự kỳ vọng quá cao khi bắt tay vào đọc để rồi cuối cùng thấy nó ko được như mình nghĩ. Truyện này nam chính và nữ chính được xây dựng là 2 con người cô đơn, tự trong đáy lòng của họ đều cất chứa nỗi đau của riêng bản thân mình nên sống khá phóng túng. Hai người gặp nhau, bắt đầu với nhau bằng tình dục. Và suốt thời gian đó, mình chỉ thấy tình dục trong mối quan hệ của họ. Mình ko cảm nhận được tình yêu giữa 2 người. Lên giường với nhau xong, mỗi khi gặp lại đều là sự hờ hững đối với đối phương. Có lẽ tác giả cố xây dựng họ là một kiểu người bề ngoài bất cần nhưng nội tâm mềm yếu, nhưng tiếc là mình ko cảm nhận đc. Đôi lúc mình ko hiểu tác giả cho thêm nữ phụ (hay phải nói là nữ phụ nửa mùa) vào làm gì, một nhân vật Hạ Vi hiếm lắm mới xuất hiện, chẳng gây ảnh hưởng gì đến mối quan hệ của đôi chính. Và mình ko thích nhất là chi tiết tác giả cho nam chính ngủ với gái trong khi vẫn đang có mối quan hệ với nữ chính. Nó thể hiện sự coi thường, coi nữ chính cũng giống như những người khác, gặp dịp thì chơi, ko có nữ chính thì có em khác giải toả ngay. Đã vậy biết nữ chính đang sống chung với mình vậy mà còn dắt gái về nhà, rồi bị nữ chính bắt gặp, cả hai phản ứng tỉnh bơ kiểu rất bất cần, nam chính bị bắt quả tang thì thái độ kiểu “thôi lộ cmnr, lộ thì lại chia tay kiếm con khác chứ có gì đâu”. Nữ chính thì rất kiêu hãnh lạnh lùng, nhìn phát rồi bỏ đi. Trước khi bỏ đi vứt lại cho nam chính một câu “anh đừng hối hận”. Nghe câu đấy mình đã hy vọng rất nhiều là nữ chính sẽ cho nam chính một bài học, sẽ ngược hắn tới bến luôn. Nhưng cuối cùng gặp lại, tát cho phát, rồi lại sà vào nhau ???????? Mình cảm thấy, đôi này yêu nhau, bởi vì họ là nhân vật chính, và bởi vì tác giả muốn thế ???????? Đến cuối cùng chị nói chị yêu anh, mà mình cảm thấy nó cứ gượng ép sao ấy. Nói chung điểm cộng khi đọc truyện này đó là chất lượng edit của nhà bạn Fei, vô cùng mượt luôn (vào nhà bạn Fei thì ko bao giờ phải lo lắng về chất lượng). Các bạn nào thích Khang Thành sau khi đọc Cơn Mưa thì có thể thử nhảy hố xem. Vì thực ra mình chỉ cảm thấy truyện này ko đáp ứng được kỳ vọng quá lớn của mình. Chứ còn xét về tổng thể thì truyện đọc khá, có rượu có thịt. Bạn nào thèm thịt nhào dzô ???????? Review: Bạch Bách Bon *** Cuối tháng Ba, vụ án của Hà Chí Bân mở phiên tòa. Hôm đó Chung Đình đi chung với lão Vạn, ngồi hàng ghế dự thính ở phía dưới. Đồng thời bị thẩm vấn cùng anh còn có năm người khác, tất cả đều là tội hối lộ. Bắt đầu từ khoảnh khắc anh bị áp giải ra, Chung Đình luôn nhìn anh. Thế nhưng từ đầu đến cuối, ánh mắt Hà Chí Bân không hề nhìn sang. Giải quyết dứt khoát. Hà Chí Bân bị xử hai năm tù có thời hạn, hưởng án treo hai năm. Trên tòa, anh từ bỏ việc kháng cáo, tuân theo xét xử. Ở tòa án làm các thủ tục liên quan xong, Hà Chí Bân đi theo luật sư, người nhà họ Hà, lão Vạn ra ngoài. Anh đã thay đồ họ mang đến, đối với mức hình phạt này, họ dường như đã chuẩn bị sớm từ trước. Tháng Ba mùa xuân, bầu trời xanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng gió táp vào mặt vẫn còn hơi lạnh. Ở cửa, người nhà họ Hà, lão Vạn cảm ơn luật sư. Nhận được kết quả như vậy, mọi người đều có phần vui mừng. Cuối cùng dặn Hà Chí Bân mấy câu, luật sư cười đi trước một bước. Họ dùng ánh mắt đưa tiễn, chỉ thấy một chiếc xe đậu dưới bậc thang cao cao, một người phụ nữ đứng bên xe. Cô mặc bộ đồ tây, kính râm màu đen trên mặt làm lớp son môi màu đỏ sậm càng thêm rực rỡ. Nhìn thấy anh nhìn sang, cô nở nụ cười. Nụ cười ấy tự nhiên mà điềm tĩnh. ... Mời các bạn đón đọc Đoàn Tàu Thuỷ Tinh của tác giả Khang Thành.
Chuyện xưa Nam Tây - Hạ Nặc Đa Cát
Anh bảo vệ em chu toàn, em đạt được chân tướng *** Ninh Ngạn nói dối chỉ có mình có cách mở con dấu tìm được di chúc, cộng thêm việc đuổi theo nhóm Chúc Nam Tầm thời gian gấp rút, cho nên những tên kia tạm thời không ép cô giao đồ ra, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn nhận được sự tin tưởng của những tên đó, vì vậy những tên đó giữ chị cô lại, bảo cô và anh mình lên xe van đuổi theo, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của họ. Trên đường đến bệnh viện, khi đang hỗn loạn, cô đã giao con dấu cho anh trai, rồi van xin ông ấy nhất định phải trả lại cho Chúc Nam Tầm. Cô thậm chí không chắc chắn anh mình có thể gặp được Chúc Nam Tầm hay không, nhưng khoảnh khắc đó, cô đã chuẩn bị việc nghênh đón tử thần. Bao nhiêu năm như vậy, cô nhìn bố mình sống trong nỗi sợ hãi, anh chị lại bị ép tìm tung tích Lục Tây Nguyên khắp nơi, họ bị những tên đó lợi dụng, uy hiếp bằng mạng sống của bố cô, muốn mượn tay họ giết người, để họ đi làm tay đao phủ. ... Mời các bạn đón đọc Chuyện xưa Nam Tây của tác giả Hạ Nặc Đa Cát.