Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tối Nay Đi Gặp Em

Chu Phỉ đã tròn mười tám tuổi, định tìm một tên đàn ông để chơi đùa, làm chút chuyện người trưởng thành có thể làm. Cô còn thật sự tìm được một tên phù hợp với những yêu cầu khắt khe của mình... Hot boy trường đại học C Tạ Yển Xuyên. Đối phương cao một mét tám tám, cơ bụng tám múi, giọng hay, học giỏi, thích sạch sẽ, yêu vận động, không hút thuốc, không uống rượu... Buổi chiều đầu tiên gặp mặt offline Chu Phỉ lại bắt đầu rén. Hôn trộm không thành, còn bị ghẹo lại. Trong hành lang mờ tối, Tạ Yển Xuyên gần như nhốt Chu Phỉ vào trong góc, cúi đầu: "Hành động ban nãy tính là gì?" Sau đêm đó, Chu Phỉ rốt cuộc biết chuyện hôn môi này có thể tuyệt vời tới mức nào. * Sau một quãng thời gian dài. Người nào đó nhẹ nhàng gảy vành tai mẫn cảm của Chu Phỉ, giọng nói trầm thấp biếng nhác: "Em nghĩ là mình đang câu anh thật hả?" Chu Phỉ không cam lòng yếu thế, đẩy ngã ai kia: "Nói nhảm ít thôi, tới làm một vố lớn.” --- Nam chính mưu đồ từ lâu. *** Reviewer: AI_Nguyệt Quý Mười ba tuổi - Bạn mong ước mình sẽ lớn thật nhanh, khi ấy bản thân sẽ có tự do để làm những việc mình thích. Mười lăm tuổi - Lúc hormon có sự biến chuyển nhiều nhất, tâm trí đầy những sự biến động, ý định thôi thúc được trưởng thành càng mạnh hơn bất kỳ lúc nào khác. Mười tám tuổi - Lứa tuổi hồng ngập tràn những điều ngọt ngào được thêu dệt từ thuở bản thân còn bé. Mong ước nhiều là thế, nhưng khi con người ta đối diện với thực tế, có mấy ai can đảm thực hiện. Chu Phỉ có một điều mong ước thầm kín đầy táo bạo, mười tám tuổi cô sẽ làm chuyện kinh thiên động địa nhất - Tìm bạn trai và làm chuyện “người lớn”. Thoạt nhìn thì ai cũng sẽ đánh giá cô là người bốc đồng, trẻ tuổi ngây thơ và háo thắng, thật ra, con người Chu Phỉ là một bản thể của hai thái cực mâu thuẫn. Cô mong được trưởng thành để được thoát ly, không phải đơn thuần chỉ để thỏa mãn ham muốn được bước ra thế giới mới, chẳng qua từ bé cô đã quá quen với cảnh bố thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ, bà nội cũng là “bà nội” như bao người bà khác, nhưng bà không hiền từ với Chu Phỉ, cả tuổi thơ cô chỉ cảm nhận sự cay nghiệt và cáu bẳn từ bà. “Trong ấn tượng của Chu Phỉ, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ luôn luôn là người bị đánh. Vào lúc Chu Phỉ còn nhỏ, từng lấy hết can đảm tiến lên đẩy bố ra giúp mẹ, nhưng cô bé thuở nhỏ đâu phải là đối thủ của bố, ngược lại còn bị bố vả mạnh cho một phát, trên mặt nháy mắt sưng lên dấu bàn tay to đùng. Người đàn ông cả người đầy mùi rượu mặt mày dữ tợn, ông ta tuyệt đối không phải người bố sẽ cõng Chu Phỉ bị bệnh đi bệnh viện lúc nửa đêm kia, cũng không phải người bố sẽ ngồi bên cạnh trông chừng cô truyền nước, còn giúp cô ủ ấm nước để uống thuốc. Có lẽ là một tát này tạo thành bóng ma tâm lý to lớn cho Chu Phỉ, sau đó cô không dám đi lên ngăn cản nữa, chỉ yên lặng ngồi bên mẹ cùng nhau khóc, co quắp trong góc.” “Điều khiến Chu Phỉ đau khổ là, cô căn bản không có cách nào thay đổi hiện trạng, cô không cứu vớt được mẹ. Điều khiến Chu Phỉ càng đau khổ là, cô cũng yêu bố mình. Nhưng nếu thật sự bảo Chu Phỉ nói cô yêu bố mình thì cô cũng không nói ra được. Lòng người có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, bố Chu Phỉ có thể ôm cô đi khám bệnh trong giá rét, cũng sẽ động tay đánh mẹ khi say rượu.” Ngày ngày chứng kiến một màn, rõ ràng bố thương mẹ, bố kể chuyện tình yêu lãng mạn của hai người hay đến thế, vậy mà chỉ cần một giây phút mất kiểm soát, tình yêu kia tan thành mây khói, chỉ còn lại đó là những đau đớn tràn ngập thể xác và tâm hồn mẹ. Chu Phỉ khó hiểu, mạch não cô không cách nào đả thông được đường hướng của thứ gọi là “tình yêu” này. Mơ hồ về tình yêu nam nữ, tận đáy lòng Chu Phỉ sinh ra sự sợ hãi và khó chấp nhận, cô yêu bố thương mẹ, cũng ghét cả lúc bố đánh mẹ, nhưng lúc bố chăm sóc cô, cô lại mềm lòng, một mớ bòng bong bám víu và quẩn quanh tâm hồn cô. Chu Phỉ phiền não trong chuyện phải hiểu rõ định nghĩa về tình yêu. Mất niềm tin về tình yêu đôi lứa, đáng lý ra Chu Phỉ có thể dựa vào tình thân gia đình, vào lòng bà nội thân thuộc, vậy mà nào có được như ý, bà nội đối xử bất công với Chu Phỉ, từng lời nói khó nghe và những cái nhăn mặt của bà đã khắc sâu trong tiềm thức Chu Phỉ, để một cô bé bề ngoài trông hoạt bát là thế, nhưng ẩn bên trong là tâm hồn là những vết thương lòng chằng chịt. Tình cờ quen biết Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ vốn chỉ muốn lợi dụng anh, xem anh như một đối tác giúp mình bước vào thế giới người lớn, để Chu Phỉ khám phá xem, rốt cuộc thế giới ấy vì sao rối ren, vì sao người ta không thể đối xử nhau trong sự hiền hòa. Chính Chu Phỉ cũng không thể ngờ được, một chàng trai có vẻ ngoài xuất chúng như Tạ Yển Xuyên thật sự là người đàn ông chân thành, diện mạo anh, bối cảnh của anh thừa sức để anh có thể tiếp cận được những cô gái ưu tú hơn Chu Phỉ, thế nhưng anh lại chấp nhận làm quen với Chu Phỉ. Trong đêm tối vắng lặng, khi tâm hồn cô đơn chẳng qua bị vờ vịt ngủ yên, Chu Phỉ nghe thấy giọng nói Tạ Yển Xuyên, ban đầu đơn thuần là lời đối đáp qua lại làm quen, có ngượng ngùng, có thấp thỏm chờ mong, trái tim với nhiều đường nứt vỡ của Chu Phỉ từ từ được bồi đắp liền mạch bởi sự ngọt ngào cùng những lời quan tâm nồng ấm. Chu Phỉ phải lòng Tạ Yến Xuyên có chăng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều. Từ người bạn online, hai người chuyển sang chế độ offline, họ gặp mặt, trao đổi với nhau mọi điều trên trái đất, tất cả những điều vặt vãnh qua câu chuyện của họ bỗng dưng trở thành đề tài với sức hút mãnh liệt, để rồi những đêm tối họ quyến luyến bịn rịn khi chia tay nhau. Lại nói, chuyện tình dù ngọt ngào đến mấy rồi cũng phải đến lúc con người ta phải đối diện thực tế, liệu một Tạ Yển Xuyên ưu tú mọi mặt có thành công trong việc tạo dựng niềm tin về tình yêu trong lòng Chu Phỉ hay không? Chu Phỉ có dũng cảm đương đầu với những khúc mắc mình chôn giấu? Câu chuyện tình yêu giữa đôi gà bông mới lớn, không bằng từ ngữ và chi tiết đao to búa lớn, đơn giản là những tình tiết đời thường, đưa độc giả từng bước quay về thực tế cuộc sống, nhắc nhở chúng ta về quá khứ tuổi mười tám với những mâu thuẫn gia đình, những ưu tư về cuộc sống tương lai, những hồi hộp đợi chờ trong chuyện đôi lứa, có cảm giác lo được lo mất nhưng cũng không thiếu cảm xúc hạnh phúc vỡ oà. Một câu chuyện ngắn đầy đủ những yếu tố ngọt ngào và cưng chiều, an ủi tâm hồn cho một ai đó nếu đang thấy chán nản và vô vị. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Bì *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Chu Phỉ: [Có ai có thể nói cho mình biết cảm giác doi* là như thế nào không?] *doi: cách viết để tránh kiểm soát của AI của dân mạng Trung, do + i, đọc thành "do ai", theo cách dịch word by word nghĩa là "l4m tình". Chu Phỉ dùng bàn phím chín ô chữ (*) lạch cạch ném một câu hỏi trong nhóm chị em tên là "Người một nhà yêu thương lẫn nhau", sau đó đổi app, tìm một bài hát trên phần mềm nghe nhạc thường dùng, đeo tai nghe bluetooth lên. (*) Minh hoạ img Đứng dậy, lê đôi dép lê bông xù màu trắng, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng nhạc. Super Freaky Girl, Chu Phỉ quả thực yêu tiết tấu bài hát của Gà Tê Cay* này muốn chết. *Gà Tê Cay 麻辣鸡: Nicki Minaj. Một tháng trước Chu Phỉ vừa đón xong sinh nhật tròn mười tám tuổi, hiện tại cô chính là người trưởng thành thật sự. Khi còn bé mong ngóng được lớn lên, tin tưởng vững chắc rằng tương lai ẩn chứa khả năng vô hạn. Giống như mười tám tuổi chính là ranh giới, giống như bay lên trời trong tiểu thuyết, sau đó thả chiêu mạnh nhất ra, đánh đâu thắng đó. Nhưng mà, tiếng chuông 0 giờ báo tuổi mười tám vang lên, Chu Phỉ thổi tắt ngọn nến rồi nhìn vào bản thân không có thay đổi chút nào, cô hiểu ra một sự thật không thể chối cãi rằng, cuộc sống của cô chẳng có thay đổi to lớn gì. Vẫn lông gà đầy đất như trước. Gần đây Chu Phỉ có một ý định to gan, cô muốn doi. Nếu đã là người trưởng thành, cô muốn làm chút việc người trưởng thành có thể làm. Nói là có nhu cầu thì cũng chưa tới mức, dù sao ngay cả cảm giác hôn môi cô cũng chẳng biết, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng không ngăn nổi sự tò mò. Đúng, Chu Phỉ còn rất thích đọc tiểu thuyết. Từ cấp hai lén đọc tiểu thuyết trong giờ tới sau khi lên đại học cầm điện thoại cười đáng khinh lúc nửa đêm, cô không thể rời xa tiểu thuyết tình cảm. Gần đây cô rất thích một tác giả tên là Ngân Bát, lần lượt đọc mấy bộ tiểu thuyết của tác giả này, vừa đọc hết một đoản văn ngắn tên "Sau khi tôi thông đồng với anh trai của bạn thân". (Rất hay, nhiệt liệt đề cử, không ngọt thì bạn đến đánh Ngân Bát) Nói như vậy, chuyện muốn doi này cũng không phải là nhất thời nổi hứng, có liên quan rất lớn tới việc đọc tiểu thuyết. Mặc dù trong tiểu thuyết luôn luôn sơ lược, ví dụ như: "Phiên vân phúc vũ...!Sau một đêm..." Nhưng dần dần Chu Phỉ bắt đầu tò mò không biết đó là loại cảm giác gì. Làm một người trưởng thành tròn mười tám tuổi, nhìn thẳng vào tính dục của bản thân, chuyện này không có vấn đề gì nhỉ? Đương nhiên là không vấn đề. Lại cầm lấy điện thoại chuẩn bị đổi bài khác, trên app xem video ngắn cô thi thoảng lướt xem khi nhàm chán bỗng nhảy ra một thông báo có người trả lời. Mặt khác, trong nhóm chị em đã có không ít tin nhắn chưa đọc. Oliver Jeanette: [Meme: Là ai đang gọi xuân ở đây?] BLACKPINK thành phố C: [Mặc quần đi Chu Phỉ, internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Đối phương từ chối nhận tin nhắn này của bạn, tiện tay sờ ngực bạn một cái] Chu Phỉ nhìn thấy câu trả lời của hội chị em trong nhóm, cười muốn ná thở. Chu Phỉ: [Mình chỉ thuận miệng hỏi một xíu, các cậu kích động vậy làm gì.] Oliver Jeanette: [Không phải mùa xuân đã qua rồi sao? Phản ứng này của cậu hơi chậm á.] BLACKPINK thành phố C: [Lại bị cái gì k1ch thích?] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Có cần tìm một con vịt* giúp cậu không?] *Trai bao. Oliver Jeanette: [Không được! Vịt bẩn lắm! Nhỡ mắc bệnh thì sao? Nhất định phải khiến đối phương trình báo cáo kiếm tra sức khoẻ trước đã.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Không bằng, tìm bạn nam nào trong trường cậu thử xem.] BLACKPINK Thành Phố C: [@Chu Phỉ, cậu tiêm vắc xin ngừa ung thư cổ 4 cung chưa?] Chu Phỉ: [...] Mấy cô này còn thật sự bắt đầu thảo luận. Chu Phỉ chậc một tiếng, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng, trong tai nghe vừa lúc đổi sang bài Partition của Beyonce. Cũng đúng. Tìm tên đàn ông nào thử xem. Bài Partition là bài hát Chu Phỉ thích nhất hồi học cấp hai, mấy năm trôi qua, lại bật lên nghe lại, chỉ cảm thấy máu cả người từ trên xuống dưới lại bắt đầu sục sôi. Ai có thể tin rằng tiết tấu và nhịp trống này lại là của bài hát hồi gần chục năm trước chứ? Beyonce là thần của Chu Phỉ! Thần của Chu Phỉ không có mười người thì cũng có trăm người. Lana Del Rey là thần của Chu Phỉ! Taylor Swift là thần của Chu Phỉ! Frankmusik là thần của Chu Phỉ! Sia là thần của Chu Phỉ! ...! Đã nghe quá nhiều bài hát, có thể nói rất nhiều ca khúc đều làm bạn Chu Phỉ vượt qua một quãng thời gian, sau đó bị lãng quên trong góc xó xỉnh. Sở dĩ sẽ nghe lại bài hát này, là trong lúc vô tình thấy có người dùng bài này làm nhạc nền cho video trên app xem video ngắn. Thế là cô dùng tài khoản phụ đăng một tấm ảnh phong cảnh, cũng dùng bài này làm nhạc nền. Tài khoản phụ của cô không có nhiều lượt like, càng gần như không có một bình luận nào, hôm đó lại có một người với avatar nhìn rất lạnh lùng hỏi thăm dưới cái video đó: BGM? Không hiểu sao Chu Phỉ hơi kích động, luôn có cảm giác kho báu của mình được khai quật, lập tức giả làm người lướt qua tốt bụng trả lời đối phương. Partition: Vách ngăn, chia cách. Nhưng rất xấu hổ, mười phút sau Chu Phỉ phát hiện mình gõ sai chữ, cô gõ thành parition. Lập tức xoá bình luận. Chu Phỉ đặc biệt pm đối phương: [Là Partition của Beyonce, vừa rồi tôi gõ sai] Thật ra hiện tại các app âm nhạc đều có thể nghe nhạc nhận biết bài hát, cho dù cô không nói, đối phương cố tình tìm một bài hát thì chỉ cần tuỳ tiện phân biệt một lát cũng có thể tìm rất nhanh. Đối phương online, tin nhắn nhanh chóng biểu hiện đã đọc. Chu Phỉ nhìn avatar của anh ta, đáy lòng sinh ra cảm giác tò mò khác thường. Ảnh chân dung của anh ta là đầu của một nam sinh màu xám, tóc ngắn, mặt nghiêng, không rõ lắm, có một lớp sương mù mỏng manh, giống như khói, tràn ngập cảm giác mông lung càng che càng lộ. Biệt danh là "Không Ăn Cà Rốt". Anh ta trả lời: [Cảm ơn.] Chu Phỉ: [Ừm ừm.] Có lẽ là đêm đó thật sự nhàm chán, cũng có chút h4m muốn tìm tòi đang quấy phá. Dưới sự quấy phá của sự tò mò, cô ấn mở tấm hình avatar lạnh lùng của anh ta, phần giới thiệu biểu hiện giới tính: Nam. Biểu hiện IP thuộc vùng: Thành phố C. Khéo thật, Chu Phỉ cũng ở thành phố C. Cô học đại học ở thành phố C. Nhìn lại trang cá nhân của đối phương, có một tác phẩm, là quay hồi tháng mười năm ngoái. Tác phẩm chỉ có độ dài vài giây đồng hồ, nhạc nền là một bài hát u Mỹ rất sôi động, là một bài hát mà Chu Phỉ chưa từng nghe. Chuyển động ống kính rất đơn giản, mấy bạn nam đang chơi bóng rổ, một người trong đó đứng ngoài vạch ba điểm, nhón chân, ném mạnh, một pha vào rổ hoàn mỹ, thanh xuân nhiệt huyết. Chắc chỉ đơn thuần là quay lưu lại. Chu Phỉ mắt sắc, thấy được mấy chữ dễ phát hiện trên màn hình...!Thi đấu bóng rổ đại học C. Đại học C? Thế thì càng khéo! Đại học C...!Ngay đối diện cổng chính trường đại học sư phạm mà Chu Phỉ học đó. Ma xui quỷ khiến, Chu Phỉ hỏi đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" này một câu: [Anh là sinh viên đại học C?] Lại cố ý hỏi một câu nữa: [BGM trong video của anh là bài gì á?] Qua hai ngày, đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" cuối cùng cũng trả lời Chu Phỉ: [Ừ.] Ừ. Câu trả lời rất lạnh lùng. Vốn dĩ Chu Phỉ cũng đã vứt đoạn nhạc đệm này qua sau đầu, hiện tại ngược lại lại cảm thấy hơi bất ngờ. Cô vốn cho rằng người này sẽ không trả lời cô nữa, dù sao đã qua tận hai ngày. Chốc lát, "Không Ăn Cà Rốt" trực tiếp chia sẻ âm nhạc qua: Bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế...!Burn It All Down. Kết hợp với nội dung nói chuyện, hẳn là đang trả lời câu hỏi hai ngày trước của Chu Phỉ. Thật ra cô cũng không có hứng thú với BGM bằng "Không Ăn Cà Rốt", nhưng cô vẫn ấn mở bài hát này, nghiêm túc nghe từ đầu tới cuối một lần. Bài hát này cũng không phải rất bắt tai. Mặc dù cô không chơi LOL nhưng cũng từng nghe nói tới, đều không khiến cô cảm thấy hứng thú. Ngược lại là mấy năm nay có một bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế khiến cô rất thích, là bài Warrior S (chiến sĩ), ca khúc tuyên truyền của mùa giải năm 2020. Bài hát này là Chu Phỉ trong lúc vô tình nhìn thấy hoạt hình tuyên truyền mùa giải LOL năm vào lúc nghỉ hè năm lớp mười một. Lúc ấy nhạc nền của hoạt hình chính là bài này, có thể nói là khiến cô cảm thấy rung động đến tận tâm can, như thể xung quanh như đang sáng bừng lên. Trước đó bài hát này còn có một phiên bản khác, là bài hát chủ đề của giải đấu tổng kết toàn cầu năm 2014 do ban nhạc Mộng Long biểu diễn. Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện với Không Ăn Cà Rốt sẽ kết thúc như vậy, nhưng điều Chu Phỉ không thể nghĩ tới là, anh ta lại chia sẻ một bài hát khác cho cô. ...![Warrior S (chiến sĩ), Bài hát tuyên truyền mùa giải 2020.] Cứu mạng. Chu Phỉ giật mình một cái. Không Ăn Cà Rốt: [Trong những bài hát chủ đề của các vòng chung kết thế giới LOL thì tôi khá đề cử bài hát này.] Chu Phỉ không tự chủ được dựng thẳng cái lưng đang dựa vào lưng ghế, cắn nát viên kẹo bạc hà trong miệng, khí lạnh giống như từ khoang miệng bay vào tới ngũ tạng lục phủ, lại không thể làm cho cái đầu đang nóng lên của cô hạ nhiệt độ tỉnh táo lại. Tiếp đó, vẫn không thể nào nhịn được. Chu Phỉ: [Có thể hẹn gặp anh một lần không?] Không Ăn Cà Rốt: [?] ...Tôi muốn doi.. Mời các bạn mượn đọc sách Tối Nay Đi Gặp Em của tác giả Ngân Bát.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng
Tên truyện: Xuân thiên lai liễu tựu đãng dạng [ 春天来了就荡漾 ] Tác giả: Diệp Sáp - 叶涩 Thể loại: hiện đại, ấm áp, oan gia, hài hước, 1×1, HE Edit: Tiêu Ngân (chap 1 - 60) & girl_sms Nhân vật chính: Dương Tiểu Thảo, Phong Uyển Nhu Nhân vật phụ: mụ mụ của Tiểu Thảo, Lương Nhiên, Vương Oánh Oánh, Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm Nhân vật khác: Manh... Văn án: Lần đầu tiên gặp mặt đã đặt "ngoại hiệu" cho nàng Làm nàng xấu hổ trước mặt mọi nhân viên... Làm cho phong thái "cao cao tại thượng" của nàng bị dìm hàng... Làm chết con cá yêu quý của nàng... Có thể nói chỉ có một người mới khiến Phong Uyển Nhu cảm xúc rối loạn, đứng ngồi không yên, vô cùng bực mình trước mọi tình huống... khiến nàng tức giận nhưng lại không thể làm gì được hơn Không ai khác là Dương Tiểu Thảo Rốt cuộc, Một người vừa hậu đậu, vừa suy nghĩ đơn giản, ngây ngây ngốc ngốc... Một người vừa thông minh, vừa xinh đẹp, lại vô cùng lạnh lùng... Lại có duyên phận với nhau! *** Khẩn trương ngồi ở trên ghế, Dương Tiểu Thảo nhìn nhìn những người trước mắt đang cúi đầu vội vàng kí kí lật lật giấy tờ trên bàn, dường như hoàn toàn không để ý nàng đang ngồi chờ phỏng vấn, mọi người vẫn bận rộn như không có việc gì. Tổng cộng có ba người phỏng vấn, hai phụ nữ và một người đàn ông, ah, người đàn ông nhìn có vẽ không khó khăn lắm, nhìn dáng vẽ cũng không phải là dân IT điển hình, chân mang giày da, một bộ quần áo toàn màu trắng thoạt nhìn giống như tiểu Bạch mã vậy, cô gái kế bên cũng nhìn còn rất trẻ, nàng cúi đầu kí các giấy tờ bên cạnh thoạt nhìn rất giống một trợ lý. Cuối cùng là người phụ nữ còn lại, khuôn mặt không chút thay đổi, lạnh lùng như băng, nhìn thái độ này, hẳn phải là lão bản a. "Tên gọi là gì" "Dương Tiểu Thảo" "Cái gì?!" "... Dương Tiểu Thảo!" "Ý tôi hỏi là đại danh!" Nam nhân ngồi đối diện ngẩng đầu, có chút khó chịu nhìn Tiểu Thảo, dường như cũng không muốn quan tâm quá nhiều, ngay cả đại danh cũng báo cáo không xong? Tiểu Thảo hơi rụt rè cái cổ nhìn hắn một cái không nói gì. Một bên nữ nhân khuôn mặt lạnh như băng ngẩng đầu nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói: "Hắn cũng là tên này" Giọng nói thật là dễ nghe, Tiểu Thảo có chút nghi ngờ không biết nàng có học qua khóa huấn luyện thanh giọng nào không, tại sao lại có giọng nói dễ nghe đến như vậy. Nam nhân nghe nàng nói như vậy cũng không tiếp tục truy cứu, đẩy cặp kính trên sống mũi, hỏi " Vừa mới tốt nghiệp đại học sao?" Tiểu Thảo gật đầu, đúng vậy, nếu không phải mới tốt nghiệp thì làm sao lại đến công ty nhỏ của các người đây. Nam nhân nghe xong gật đầu, chỉ qua nữ nhân khuôn mặt từ đầu đến cuối vẫn không có gì thay đổi nói "Đây là Phong tổng của chúng ta, Phong Uyển Nhu" "Vâng!" "Tôi tên là Lương Nhiên, phó tổng" "Vâng!" Tiểu Thảo rất nhanh đáp lại, trong mắt một chút dao động cũng không có, người đàn ông đang giới thiệu cho nàng hôm nay giống như là đang bán cải trắng, không có chút cảm giác gì. Tiểu Thảo từ nhỏ đến lớn đều như vậy, trong lòng nàng tuyệt đối không hề để ý hay lãng phí một chút tế bào trí nhớ nào, quản lý là Lương tổng chính là Sơn tổng, Phong tổng vẫn là Vũ tổng, về sau gặp mặt trực tiếp nên gọi là 'biệt đội tổng hợp' thì tốt rồi. "..." Lương Nhiên thấy Tiểu Thảo trả lời thái độ có chút thờ ơ liền trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái sau đó tiếp tục nói: "Tôi giới thiệu cho cô biết Phong Tổng, là muốn cho cô biết Phong Đằng vẫn luôn coi trọng các cuộc phỏng vấn" Là bởi vì nhân lực công ty quá ít đi... Tiểu Thảo trong lòng thầm nghĩ tới, lúc này bất thình lình một ánh mắt lóe sáng chợt phóng tới, Tiểu Thảo nhìn Phong Uyển Nhu chợt run lên một chút, khuôn mặt liền đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu. "Phong Đằng tuyển nhân viên điều quan trọng nhất chính là muốn nhân viên đối với công ty có lòng trung thành" Chứ không phải là do công ty không có tài giữ được nhân viên vì thế họ mới đi ăn máng khác sao... "Chúng tôi phỏng vấn cũng rất đơn giản, trước tiên là hỏi ba vấn đề, sau đó nói về một ít tri thức chuyên ngành là được, chỉ có một yêu cầu, đó chính là phải ăn ngay nói thật..." Lương Nhiên sau khi nói xong, Tiểu Thảo máy móc gât đầu, ăn ngay nói thật sao, chuyện vô cùng đơn giản. "Câu hỏi thứ nhất, thích khóa học gì nhất?" Tiểu Thảo có chút ngạc nhiên một chút, ngẩng đầu dò xét Lương Nhiên, câu hỏi này với công việc có quan hệ sao? Lương Nhiên vẫn chăm chú nhìn nàng, dùng ánh mắt nói cho nàng biết đây không phải nói giỡn. Hắn cần biết rõ vì vậy mới hỏi trọng điểm khóa học Tiểu Thảo thích là gì để sắp xếp vào đúng bộ phận. " Khóa thể dục ạ..." Tiểu Thảo trả lời rất thành thật, người trợ lý bên cạnh còn thiếu chút nữa là đem cây viết đâm thủng tờ giấy đang viết, một bên Phong Uyển Nhu nhìn Tiểu Thảo liếc mắt một cái, vẫn không hề nói gì. Lương Nhiên ho khụ một tiếng, gật đầu, đã rất lâu cũng chưa từng thấy được đứa nhỏ nào thành thật đến như vậy. "Nói tiếp đi, từ nhỏ đến lớn tự hào nhất là chuyện gì?" Tiểu Thảo suy nghĩ nghiêm túc, trả lời: "Đó là thời gian học Trung học tham gia cuộc thi kéo co, lúc đó đang tới tuổi dậy thì, cho nên rất khỏe, vì vậy nhờ vào dáng người có ưu thế nên đã giúp lớp chúng tôi đạt được thành tích nhất trường" Trợ lý lúc này nghe xong cười đến nghẹn đỏ cả mặt, Lương Nhiên cũng không kìm được trược tiếp cười lên tiếng, còn Phong Uyển Nhu thì có hơi kinh ngạc nhìn Tiểu Thảo, nhưng vẫn như cũ không nói chuyện. "Được, câu hỏi cuối cùng, cảm thấy cuộc sống đại học như thế nào?" "Rất bận rộn..." "À... Có rất nhiều môn còn muốn học sao?" Lương Nhiên có chút hoài nghi xem xém Tiểu Thảo, nhìn nàng như thế nào cũng không ra dáng một sinh viên mới tốt nghiệp. "Không có, chỉ là vẫn phải vội vàng thi lại" "..." "Dương tiểu thư" Từ đầu đến cuối Phong Uyển Nhu ở một bên không hề lên tiếng, lúc này lại mở miệng, Tiểu Thảo nghe thấy liền vội vàng gật đầu. Phong Uyển Nhu nhìn nàng, bởi vì trong phòng mở điều hòa, áo khoác bên ngoài chỉ khoác một nữa, để lộ ra bên trong chiếc áo lót màu trắng, bên ngoài chiếc áo len cashmere bao bọc hai bộ ngực có đường cong cực mê người, khuôn mặt nàng vẫn không có biểu tình gì, khắp người tỏa ra hơi lạnh như băng làm cho người ta dường như cảm thấy được có một áp lực vô hình vây chặt, nàng nhìn chằm chằm Tiểu Thảo một hồi, nhìn đến khi thấy Tiểu Thảo mặt đỏ tai hồng cúi đầu xuống thì Phong Uyển Nhu lúc này mới mở miệng "Cô đến để biểu diễn tạp kỷ sao?" "..." Tiểu Thảo bị giây giết, khuôn mặt xấu hổ đỏ lên nhìn chằm chằm Phong tổng, xem xét thấy ánh mắt đang lạnh lùng nhìn nàng, nàng liền nhặt túi, đứng dậy, nhìn chăm chú ba người một lượt rồi nhanh chóng liền bỏ chạy. Cánh cửa kia vừa đóng lại, Lương Nhiên gục xuống bàn cười một tràng muốn không đứng dậy nổi "Ai uiii nhân tài a, quả thực là nhân tài mà, haha" Phong Uyển Nhu trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, vẫn không nói gì, nhưng trong mắt nàng lại có nhè nhẹ ý cười. Người trợ lý bên cạnh cầm lấy sơ yếu lý lịch của Tiểu Thảo sơ lược nhìn qua, liền lắc đầu, buồn bực nói "Cô Tiểu Thảo này đúng là kỳ quái, rõ ràng lý lịch sơ lược rất tốt nào là đàn dương cầm cấp chín, tin học cấp bốn, tiếng anh cấp sáu... tinh thông như thế này, nàng viết như thế này chỉ muốn thổi phồng thôi sao?" "Ha ha" Lương Nhiên chợt cười, bên cạnh Phong Uyển Nhu ngoéo một cái môi, liền lấy lý lịch sơ lược của Dương Tiểu Thảo xem kỹ. "Nhìn cô ấy xem, tôi thấy đứa nhỏ này đúng là rất thú vị, dù sao tuyển dụng một người giúp vui như vậy cũng tốt. Gần đây công ty có chút ảm đảm, nếu tuyển cô ấy vào thì sẽ giúp cho bầu không khí trở nên sinh động hơn đấy chứ" Phong Uyển Nhu nhíu mày nhìn Lương Nhiên. Lương Nhiên vừa thấy nàng như vậy, vội vàng lắc đầu giải thích "Uyển Nhu, cô xem đi, công ty chúng ta quy mô dù sao cũng còn nhỏ, ngươi có năng lực như vậy không thể không lưu lại được. Nhưng xem xét lại cái tên Tiểu Thảo, chỉ là nhìn tên thì có vẽ chịu làm, nhưng nói đến vừa rồi người ta giới thiệu cũng không sai biệt lắm, thích thể thao hẳn là rất chăm lao động, lại là người thành thực nữa" Phong Uyển Nhu không phản ứng Lương Nhiên, cầm lý lịch sơ lược của Tiểu Thảo cần thận xem qua. ** Tiểu Thảo mang theo túi xách rời khỏi một đống người khuôn mặt chán chường đang ngồi chờ phỏng vấn mà chạy mất dép, nàng vừa mới rời khỏi cửa, Tiểu Thảo liền gọi điện thoại cho mẹ báo cáo. "Mẹ ơi, phỏng vấn lại hỏng" "Cái gì? Lại hỏng?! Đứa nhỏ này, sao lại thế này, đây là lần thứ mấy rồi?!" "Đúng vậy, lần này đích thân Tổng giám đốc tự mình phỏng vấn, hỏng cũng là chuyện bình thường" "Cái gì? Tổng giám đôc? Tên là gì?" Tiểu Thảo nắm di động, nhíu mày suy nghĩ, gọi là gì... Gọi là gì nhỉ? Suy nghĩ một hồi liền nói: "Tên cũng rất không hay, gọi là 'Phong Cắt Thịt'" "Cái gì? Làm gì có ai tên gọi như vậy?" "Được rồi, mẹ, mẹ đừng nói gì cả, con cúp máy đây, đúng rồi... con phỏng vấn không đạt tâm tình thật không tốt lắm, mẹ có thể làm cho người ta khoai tây chiên để ăn được không? "Không được!" Điện thoại liền tắt, Tiểu Thảo nhìn di động, thở dài, lắc lắc đầu, lê bước chân nặng nề hướng đến chợ,nàng đành chuẩn bị đi mua vài củ khoai tây để đem về nhà làm. Bởi vì yêu nhất món khoai tây chiên giòn, thế nên Tiểu Thảo vô tư nói chuyện không để ý đến xung quanh, lúc này có một vẽ đẹp vô cùng lộng lẫy đang đứng ở cửa chính của Phong Đằng, chính là Phong Uyển Nhu nhu hòa lương thiện. Lương Nhiên cười đến miệng mở to cả mòm, hắn quay sang nhìn khuôn mặt như muốn chuyển xanh của Phong Uyển Nhu, thở gấp nói: "Cắt thịt a, đừng quá nóng giận, người ta dù sao cũng không phải cố ý" Phong Uyển Nhu không nói lời nào, nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Thảo, liền nheo lại ánh mắt. "Ai... đứa nhỏ này đúng là, nói làm chi cho người thính tai nghe, một chút ý tứ cũng đều không có, quên đi Uyển Nhu,cô cũng đừng quá nóng giận, dù sao cũng không tuyển nàng. Tôi có xem qua vài người sau đó, có một số chàng trai và các cô gái khác cũng được lắm, sẽ không nhận cô ấy đâu" Thật ồn ào, Lương Nhiên vẫn cho rằng lúc nào cũng cho rằng hắn có chừng mực, Phong Uyển Nhu ôm lấy hai tay khoanh trước ngực, nhìn xa xa thân ảnh gầy cao của Tiểu Thảo liền lắc đầu. "Không, chọn nàng!" Mời các bạn đón đọc Xuân Thiên Lai Liễu Tựu Đãng Dạng của tác giả Diệp Sáp.
Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi
Lần đầu tiên gặp anh là lúc cô bị đuổi khỏi vị trí thiên kim tiểu thư nhà giàu có. Một thân một mình, chịu mọi khổ cực lạnh nhạt. Khi rời khỏi anh, cô bị nguy hiểm bao vây, thậm chí mẹ kế còn nhân cơ hội này muốn hại chết cô. Anh ở trước mặt cô, ném cho cô hai con đường: "Cô chỉ có hai lựa chọn, cưới tôi, hoặc là đợi đoạn tuyệt với cuộc đời." ****** Anh, trải qua rất nhiều xuân sắc, bên cạnh có vô số mỹ nhân, hết lần này tới lần khác cương quyết mà cưới cô; Anh cũng không cho người ta một chút cơ hội, hoàn toàn giao nộp chính mình vào tay cô. * Cô nghĩ, anh biết một loại khả năng đặc biệt, ở trước mặt anh, cho dù cô có nói gì hay không, có biểu hiện ra cái gì hay không, anh cũng luôn có thể biết được cô muốn nói gì, cô có một chút không muốn để cho anh biết rồi lại theo bản năng hi vọng anh biết; Cô muốn, anh hiểu cô. *** ( chia ly ngắn hơn đêm tân hôn). Thành phố B, trung tâm hội nghị quốc tế. "At last but not least, may China and XX continue to grow strong together." "Cuối cùng nhưng cũng không kém quan trọng, mong Trung Quốc và XX có thể tiếp tục hợp tác phát triển bền vững." Tiếng vỗ tay vang như sấm, kéo dài nửa ngày đến khi kết thúc hội nghị. Tân Hoành tháo tai nghe xuống, cũng không rời đi vội, ngồi ở nơi đó, từ cửa nhỏ nhìn đầu người nhốn nháo ở bên ngoài, có người vừa đi vừa trao đổi cũng có chỗ túm năm tụm ba rời đi. Tân Hoành là một phiên dịch viên trực tiếp, hai mươi hai tuổi, tham ra một hội nghị quốc tế trọng đại dung là không dễ. Có rất nhiều người đỏ mắt ở sau lung, người cần có năng lực và tài hoa như cô đúng là không có được mấy người. Cho nên, có đỏ mắt cũng không làm gì được. Là một phiên dịch viên trực tiếp thường có người cộng sự cố định, Tân Hoành gần như đều làm chung với Điền Tĩnh. Điền Tĩnh tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, lại có kinh nghiệm, năm nay đã gần ba mươi mới có được vị trí này, cũng có chút danh tiếng. Nhưng hôm nay, Điền Tĩnh lại đột nhiên có chuyện, lão Tôn tạm thời bố trí cho một cô bé khác làm thay, Laurel. Tuy lần đầu làm chung, nhưng hai người cũng coi như hợp tác thành công. “Tân Hoành, mọi người trong công ty hẹn buổi tối đến K hát, cùng đi đi?” Laurel còn trẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn dáng dấp tươi mới xinh đẹp. Cất đồ xong, vội lôi kéo Tân Hoành cùng đi. K? Chưa từng đến chỗ đó? Lễ phép cười, uyển chuyển mà từ chối, “Mọi người đi đi, tối nay tôi có chút việc.” Laurel nghe, lạnh lùng cười nói, “Lúc mới vào, nghe mọi người nói, Tân Hoành cô vào công ty hai năm, chưa bao giờ tham dự các hoạt động chung, cũng không xã giao, hôm nay mới biết, tin đồn quả nhiên rất chính xác.” Tân Hoành nghe rõ lời mỉa mai của Lauren, cũng không tức giận, chỉ khẽ mỉm cười, “Đúng là bình thường tương đối nhiều việc.” Tuy ngoài mặt bình thản nhưng trong lòng có một chút bài xích, chẳng qua là hai năm này đã học được cách phải bình tĩnh, cũng không cùng cô ta tranh cãi. Quay đầu cầm túi xách lên, liền đi ra ngoài. Mùa đông sắp đến, hai ngày nay trời nổi gió lơn, Tân Hoành khép lại áo khoác, mắt nhìn xung quanh một vòng. Lập tức nhìn thấy chiếc xe từ xa chạy về phía cô. “Tân Hoành.” Sau lưng, truyền đến một giọng nữ kiêu căng, rất tức giận. Tân Hoành miễn cưỡng quay đầu lại, thấy Laurel một thân màu mè vội vã chạy về phía cô. Tân Hoành thừa nhận, người ta nói biết ngoại ngữ thì là mỹ nữ, mà Laurel này đúng là đã đẹp lại càng thêm đẹp. “Tân Hoành, cô đừng đi vội! Hôm nay, cô nhất định phải cùng mọi người đi tụ tập, đều là cộng sự lâu năm, cô lại cự tuyệt không tham gia, là xem thường chúng tôi phải không?” Tân Hoành là người kiên quyết hơn nữa không thích người khác dùng lời nói khích mình, nếu là hai năm trước, nhất định sẽ hỏi ngược lại một câu, “Khinh thường các người bao giờ?” Chẳng qua là hai năm này tính tình có chút thay đổi, cũng có thể chịu đựng tính cách mọi người xung quanh, “Laurel, nếu cô không tin, hãy đi hỏi lão Tôn, hoặc là, để lão Tôn thay tôi đi hát cùng với mọi người.” Laurel cau mày, không vui viết hết lên mặt. Xe đã sớm dừng lại trước người cô, Tân Hành nhân tiện lên xe, cũng không chào hỏi cùng người con gái mới ra đời kia. Tân Hoành vừa lên xe, cơ thể lập tức rơi vào cái ôm ấp áp trong lồng ngực rộng lớn, Tân Hoành sợ hết hồn, liếc nhìn người con trai tuấn dật bên cạnh giận dữ nói, “Anh dọa em!” Người con trai kia cũng không cho là đúng, càng ôm cô chặt hơn, cúi đầu, định hôn lên môi cô. Tân Hoành nghiêng đầu né tránh, tùy tiện đổi chủ đề, “Hôm nay sao lại đến đón em?” Người con trai biết cô trốn tránh, cũng không ép cô, buông cô ra, tùy ý sửa sang lại trang phục, lạnh nhạt nói: “Nhớ em.” Là một câu yêu thương, nhưng từ trong miệng anh nói ra, cùng vẻ mặt nhàn nhạt kia, Tân Hoành cũng thản nhiên đón nhận, trong lòng không vui cung không có mất mác. Người đàn ông này, ngày thường xã giao rất nhiều, ai biết anh nói thật hay giả. Tân Hoành cũng không để ở trong lòng. Cho nên, hôm nay cô đã phạm phải một sai lầm lớn nhất, chờ đến khi cô phát hiện thì đã muộn. Trong phòng ngủ chính rộng lớn, một chao đèn bằng vải lụa, trên giường lộn xộn, hai người đang quấn lấy nhau. Trong phòng tình dục mờ mịt, vang vọng tiếng cô gái rên rỉ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng thở nặng nề của đàn ông. “Dịch Tân…..Đủ rồi.” Người đàn ông trên người cô, nghe xong thậm trí còn tăng thêm động tác, lại dẫn đến một tiếng than nhẹ của cô. Anh cúi xuống nhìn vào người phụ nữ bên dưới, nhìn đôi mắt quyến rũ của cô, ánh mắt sương mờ, lúc này mới cúi người, nói nhỏ ở vành tai cô, “Anh muốn em, luôn luôn là tiểu biệt thắng tân hôn….” Mời các bạn đón đọc Quân Hôn: Tổng Giám Đốc Thô Bạo Của Tôi của tác giả Nam Mịch.
Say Đắm Một Nàng Mèo
Thể loại: xuyên không, hài, sủng, HE Dịch: Kamomochan Mèo có tình yêu của mèo, người có tình yêu của người, thú có tình yêu của thú, có thể gọi là tuyệt luyến! Trời ơi! Đất hỡi! Thế gian này còn có thiên lý nữa không? Người ta vượt thời gian trở thành mỹ nữ, tại sao cô lại hóa thành con mèo, lại còn là con mèo xấu hết chỗ chê, một con mèo béo tròn ục ịch?! Đúng là một bước sa chân, ngàn lần ân hận! Thêm vào đó, chủ nhân lại còn là một tên đại biến thái có "sở thích đặc biệt". Một ngày vọc cô, hai ngày chọc cô, ba ngày trêu cô, bốn ngày hành hạ cô.... Dù hắn ức hiếp cô thế nào, cô đều cắn chặt răng nghênh chiến với sự giày vò của hắn, thế mà cuối cùng bị một con mèo đực quấy rối, rõ ràng là lỗi của con mèo háo sắc đó, tên biến thái chết tiệt lại khăng khăng rằng cô "dụ ong dỗ bướm"! Hứ hứ! Không phân bua được, bỏ nhà ra đi! Nhưng tại sao trong những tháng ngày trở thành mèo hoang lưu lạc lại càng khiến cô nhớ đến hắn. Thôi chết rồi! Hay là cô đã mắc chứng bệnh thích bị ngược đãi.... Đối với vạn vật trên thế gian, khoảnh khắc này hắn sẽ yêu thích, hoặc ngoảnh lưng chán ghét, giây phút này cảm hứng thú, chớp mắt đã ngán ngẩm. Khỉ đầu chó nhảy điệu Hula? Kền kền mọc lông? Chó chồn ấp trứng? Cú mèo trồng cây chuối? Gấu không đuôi mọc đuôi? Ôi!Tất cả đều không hợp ý hắn. Hỏi hắn tại vì sao? Ứ! Đáp án chỉ có bốn từ - Chưa đủ thú vị! Không ngờ răng, "Mèo lười đệ nhất thiên hạ", một trong những thứ hắn sưu tầm, sau khi chết đi sống lại vì quá sức lười nhác ấy đã đột nhiên thay đổi tính tình, lần trùng phùng đầu tiên đã khiến hắn để lộ "bản tinh", suýt chút tuyệt tử tuyệt tôn. Haha! Thật lý thú! Nào ngờ nó dám lén lút "trộm mèo" đã đành, còn dám ly kỳ mất tích, lần này khiến hắn ngày càng "bất bình thường"rồi. Giống như khi biết một câu chuyện cảm động, nếu không có người nghe, mãi mãi chỉ có bản thân mình biến. Câu chuyện của hắn, thực ra chỉ có ba từ, ta yêu nàng. Vỏn vẹn ba từ, đối tượng hắn yêu, lại không phải là người.... *** Như văn án đã nêu, Say đắm một nàng mèo có một nội dung cực kì lạ và mối quan hệ tình cảm giữa nam chính và “nữ chính” cũng kì lạ nốt. Nữ chính xuyên không không được lợi lộc gì, không thành thiên kim mỹ nữ mà thành một con mèo bonus thêm thằng chủ biến thái mất nết. Thế giới ngôn tình được kể dưới cái nhìn của một nàng mèo tưởng chừng sẽ kì dị, nhưng dưới cách kể hài hước, giản dị của tác giả thì nó hiện lên thật ngộ nghĩnh, đáng yêu và biến thái không chịu nổi. Nam chính cũng vô cùng đặc biệt, riêng chuyện đi cảm nắng một con mèo là đủ thấy anh ta biến thái rồi. Nữ chính mèo Ôn Tâm được xây dựng rất thú vị và khiến người ta yêu muốn cắn, với những màn đánh ghen đậm chất con mèo. Không dài, không văn chương trau chuốt nhưng hành văn đơn giản, đáng yêu ấy lại là tác phẩm thích hợp để bạn tìm đọc nếu muốn một chút giải trí, hài hước vào cuối tuần. Cái kết của truyện cũng rất đáng mong chờ vì sự dễ thương mà nó mang lại. Nhảy hố nếu bạn thích một chút dị hợm, một chút quái đản và rất nhiều, rất nhiều sự dễ thương nhé. *** #Review_Giới_thiệu_truyện Tên truyện: SAY ĐẮM MỘT NÀNG MÈO Tác giả: Một nửa linh hồn Thể loại: Xuyên không, pha chút huyền huyễn, hài hước, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn, 10 chương. ---------- Ôn Tâm - một cô gái trẻ yêu động vật xả thân cứu một con mèo qua đường mà mất mạng. Con mèo ấy lại không phải mèo bình thường mà là mèo dưới trướng của Tử Thần. Cô gái vẫn chưa tận mạng nên được con mèo giúp sức sống lại một lần nữa dưới thời không khác. Cô mong muốn: “Yêu cầu của ta không nhiều, trước nhất là không được thay đổi giới tính. Ta không muốn một sớm thức giấc, phát hiện ra mình trở thành một gã đàn ông. Còn nữa, da dẻ phải trắng trẻo, tướng tá đàng hoàng, tục ngữ có câu: một làn da trắng che được ba khuyết điểm xấu, trước đây ta rất trắng trẻo, nên điểm này ta rất kiên trì. Đúng rồi! Còn nữa còn nữa, nếu có thể thì phải có tiền có thế, được nằm hưởng phước là tốt nhất rồi, không cần phải chịu khổ chịu tội." Cuối cùng thực sự được như ước nguyện, nhưng lại dưới thân xác của một con mèo lười sủng vật của Nam Cung Cẩm - cháu trai của Thuần vương phi, thông minh tuyệt đỉnh, tài hoa hơn người. Ở đây, khoan nói đến gia tài hùng hậu, gia thế hiển hách, chỉ luận về tướng mạo tuấn tú tuyệt đỉnh của y, Nam Cung Cẩm đã có thể mê hoặc chúng sinh, nữ nhi thì ái mộ, nam nhân thì đố kỵ. Hắn hết mực cưng chiều con mèo lười, mặt khác, ra sức trêu chọc đùa giỡn con mèo của mình. Khiến Ôn Tâm cho rằng bị khi dễ mà bỏ trốn. Chính lúc này, Nam Cung Cẩm lại nhận ra hắn lại yêu một con mèo. Xa Nam Cung Cẩm, Ôn Tâm lại mong được gặp hắn. -----[ Trích đoạn 1 ]----- "Nhưng... thuộc hạ không hiểu, sao hôm nay Tiểu Bạch lại làm những cử động thất thường này? " Nam Cung Cẩm bụm miệng cười, nói: "Có thể là do trước đây ta đã làm một thực nghiệm nho nhỏ, đã chọc nó nổi giận rồi. " "Ồ? Thiếu gia, thực nghiệm gì vậy? " "Ta quăng một con nhện lên người nhóc con. Nó á một tiếng, nhảy lên ghế. " "Sau đó thì sao? " "Ta lại quăng một con gián lên người nó. Nó á hai tiếng, nhảy lên bàn. " "Tiếp đến ? " "Ta lại quăng một con chuột cho nó, nó nhảy thẳng lên người ta, sau đó cào nát áo của ta. " "Kết luận là..." "Ừm, nó hận con chuột hơn. " Theo tôi thì nó hận thiếu gia người thì có! ------------ Tình yêu liệu có thể xảy ra giữa mèo và người? Liệu Ôn Tâm có tìm được cách trở lại làm người hay mãi mãi là một con mèo? Ái tình giống như một chữ “điên”, chỉ cần họ yêu nhau, dường như có thể vượt qua mọi trở ngại, biến thứ không thể thành có thể. Từ khi xác định được tình cảm của mình, không ai có thể bước vào trong lòng Nam Cung Cẩm ngoài con mèo lười của hắn nữa rồi... -----[ Trích đoạn 2]----- "Không thể nói?....Không thể nói....Đệ không thể nói.....tại sao đệ lại như thế.... tại sao đệ lại yêu nó rồi? Tại sao như thế nhỉ?! " Bất lực đấm vào chiếc bàn tròn, Nam Cung Cẩm khẽ gầm gừ như bộc phát. Nhìn thấy Tiểu Cẩm nói ra những lời u uất trong lòng, Lý Ngự bỗng chợt nhẹ nhõm. Nhưng lời Tiểu Cẩm khiến trái tim y thắt lại. Tiểu Cẩm lại có thể vì tình yêu mà điên đảo hồn phách thế này à? Ai? "Nó" trong lời Tiểu Cẩm là ai?! Từ nhỏ đến lớn chưa hề thấy Tiểu Cẩm mất phong độ như hôm nay. Thật kỳ lạ, cũng chẳng thấy bên cạnh Tiểu Cẩm có ai đặc biệt? "Nó là ai? Sao ta chưa hề nghe đệ nói bao giờ? " "Nó...nó mất tích rồi...đã mất tích nửa tháng nay rồi...." Nam Cung Cẩm hạ mắt xuống che đi cảm xúc dâng trào trong đó. "Lý Ngự....huynh biết không, đệ không thể yêu nó! Không thể yêu nó! Không thể yêu nó! " Giọng điệu chuyển từ cứng rắn sang yếu ớt, Nam Cung Cẩm lần nữa nói ra nỗi khổ trong lòng y. "Tiểu Cẩm, tại sao lại không thể yêu cô ta?! " Lý Ngự chưa bao giờ biết thì ra Tiểu Cẩm cũng có mặt tiêu cự như vậy. "Chẳng lẽ thế lực trong Ám Ảnh Các là giả à? Chẳng lẽ gia tài Nam Cung là rỗng sao? Chân trời góc bể, tìm một người có khó gì? Đối với đệ lại càng không phải chuyện khó khăn." Nam Cung Cẩm tuyệt vọng lắc đầu, bây giờ, y cần một đối tượng để tâm sự. Nên… "Nó không phải một con người...." "Cái gì? " "Đệ đã yêu....cái đệ trân trọng nhất...nó không phải một con người! Nó là một con mèo! Một loài vật!...Đệ có thêm nhiều người thì có ích gì? Đệ có thêm nhiều tiền thì ích gì? Sau cùng tìm ra thì sao? Bọn họ có thể giúp đệ biến nó thành người không? Được không? " Lý Ngự ngồi ngớ người ra ở đó, rất lâu không nhúc nhích. Liếm liếm vành môi khô khan, hỏi rất không chắc chắn, "Tiểu Cẩm...đệ...không đùa chứ? Đệ...vừa nói đệ yêu...một con mèo? " Nam Cung Cẩm gật đầu nặng nề, đoạt lấy ly rượu, tiếp tục uống từng ngụm to. ... "Con mèo đó...có phải chính là con mèo trắng lần trước đệ nhắc đến? " "Ừ. Đệ còn nhớ hôm đó đệ nổi giận, giận nó lăng nhăng với con mèo khác, kế đến huynh nhạo đệ ghen tuông. Hôm sau đệ về tới phủ, nó mất tích rồi...Lý Ngự, huynh nói xem, tại sao nó lại mất tích? Nó còn sống không? Có khi nào thực ra đã chết rồi? " "Tiểu Cẩm...rõ ràng đệ biết mối tình này là không thể! Đệ...cớ sao phải làm khổ mình? " Việc đến nước này, Lý Ngự cũng không biết làm sao an ủi con người vừa nhận ra mình đã yêu nhưng lại là không thể yêu này! Nam Cung Cẩm cười ngu ngơ, nằm lăn ra bàn, mân mê ly rượu. "Đúng thế! Người bình thường đều sẽ nghĩ như huynh đúng không? Ai lại yêu một con mèo chứ? Một con mèo thích giận dỗi, một con mèo thông minh khác thường, một con mèo nghịch ngợm, một con mèo đáng ghét, một con mèo khiến người ta thương xót, một con mèo tham ăn, một con mèo thích chơi, một con mèo tính khí nóng nảy, một con mèo gian xảo, một con mèo lười nhác...." ---------- Một review, nghìn câu chuyện, muôn vàn cảm xúc. Nếu bạn thích bài review này, hãy like và share để ủng hộ review team nhé!   Mời các bạn đón đọc Say Đắm Một Nàng Mèo của tác giả Một Nửa Linh Hồn.
Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi
Thể loại: Xuyên không, hài hước, 1x1 Nhân vật: Tứ cầm thú: Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn. Tứ hoa khôi: Vị Triều, Niệm Khanh, Du Lăng, Ly Tuyệt Trạng thái: Hoàn, 125 chương + 5 phiên ngoại Editor: gru2110 Văn án: Nhìn tên là biết *** Đây là một bộ tiểu thuyết bách hợp dành cho những ai không thích mấy tình tiết lâm li bi đát Bốn người Phong Hoa Tuyết Nguyệt vô tình xuyên không về một triều đại không có trong lịch sử, và cũng từ đây bọn họ bắt đầu cuộc sống nhàn hạ làm tiểu bạch kiếm Tứ hoa khôi, xinh đẹp ngút trời, khí chất không ai bằng, vô số người theo đuổi họ nhưng điều nhận được lời từ chối, cuối cùng lại rơi vào tay tứ cầm thú Có người từng hỏi "Tại sao lại gọi Phong Hoa Tuyết Nguyệt là cầm thú?" Thật ra cũng do bốn kẻ này ăn no rảnh rỗi liền đi trêu ghẹo thiên hạ, tư tưởng dâm đãng không thôi, đã vậy còn rất vô sĩ Còn về tài năng của bọn họ á? Trích lời Tuyết Chi Lạc mà nói thì: Văn không có, võ cũng không, trừ bộ mặt lớn lên coi như dễ nhìn thì chỉ có chuyện ăn cơm là giỏi nhất Theo lời Tứ hoa khôi thì: Bọn ta là mù mắt mới nhìn trúng mấy tên bại hoại này Có thể tìm đọc trên wattpat hoặc bách gia trang nha *** TỨ CẦM THÚ VÀ TỨ HOA KHÔI Phá Quân Tinh dtv-ebook.com Chương 1 - Ta nói này lão đại, cho dù chúng ta không ngồi nổi Audi cũng không nghèo túng đến độ phải ngồi Alto chứ? - Phong Chi Lâu vuốt đệm xe vẻ ghét bỏ, tiếp tục nói - Đúng là tiền nào của nấy! Tuyết Chi Lạc ngồi ở ghế cạnh tay lái, tay cầm bản đồ, mắt không buồn nhìn lên: - Lâu, ta chờ ngươi mua Audi, nhưng mà ngươi đừng để ta chờ lâu quá, ta sợ đến chết ta cũng không được ngồi. - Sao ngươi có thể nói Lâu như vậy? Lâu không thể phát tài trong tích tắc, muốn thế thì phải ngồi tên lửa bay lên trời, lúc đó đừng nói là Audi mà tàu vũ trụ cũng có khả năng - Nguyệt Chi Loạn xì một tiếng vỗ bả vai Lâu, nén cười biện hộ thay. - Ta nói này, ba người các ngươi không thể im lặng một chút sao? - Hoa Chi Phá thật không biết nói gì, nhìn ba người lắc đầu, nói với Tuyết Chi Lạc - Lạc, ngươi chắc chắn không chỉ sai đường chứ? Sao ta càng ngày càng cảm thấy không đúng, vừa nãy còn có ánh sáng mặt trời chiếu sao lập tức đã có sương mù bay? Hơn nữa, các ngươi không phát hiện ra bây giờ chúng ta không phải ở trên đường cao tốc sao? Ba người vừa nghe lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên không phải là cảnh quan đường nhựa thường thấy mà là cây cối xanh um tươi tốt. - Lão đại, ngươi không định chạy lên núi chứ? Lạc Lạc, ngươi chỉ đường thế nào vậy? - Phong Chi Lâu hiển nhiên không hài lòng với Tuyết Chi Lạc - Ta không biết ngoài H văn thì ngươi còn biết xem cái gì? - Cái đít! Ngươi là heo sao, dù khác thế nào cũng có thể là cao tốc mà, làm sao có thể là hoang sơn dã lĩnh (nơi hoang vu không có người ở) được? Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ gặp phải chuyện quái lạ dị thường được sao! - Có quỷ! - Nguyệt Chi Loạn bình luận ngắn gọn. Trong lúc nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, thân xe rùng mình một cái rồi dừng hẳn. Khóe miệng Hoa Chi Phá hơi run rẩy: - Xe hỏng rồi... - Không phải chứ? Chẳng lẽ hôm nay ta sẽ chôn thân như thế này? Không được, ta còn chưa có bạn trai! - Lâu kêu thảm thiết thê lương. - Câm miệng, dù ngươi không chết cũng không có đàn ông thích ngươi! - Hứ! Ta không có ai thích thì ngươi cũng hơn gì, tất cả đều như vậy! Hừ! - Này mấy người, hiện tại là lúc thảo luận cái này sao? Xuống xe mau! - Hoa Chi Phá thật sự không chịu nổi hai người này nữa, mỗi ngày đều đấu khẩu, bảo sao mọi người đều nói các nàng có gian tình! Nguyệt Chi Loạn cũng không muốn nói tiếp nữa, lấy ba lô ở phía sau rồi mở cửa xe đi ra ngoài, vẫn là lão đại lý trí, trước tiên đi xuống đã. - Ê ê, đợi ta với... - Hai người trăm miệng một lời. Ngu ngốc! Hoa Chi Phá nhắm mắt ngửa mặt lên trời, nàng sai rồi, nàng không nên đem hai kẻ ngu ngốc này đi ra ngoài. Bốn người thu thập một chút hành lý rồi nhìn rừng cây rậm rạp thở dài một tiếng. - Đi thôi! - Hoa Chi Phá đội mũ lưỡi trai lên, nàng thật sự chán ghét tiết trời nóng nực như thế này! Mặt trời thật độc ác! Bốn người đi một hồi lâu cũng không nhìn thấy nửa bóng người. - Shit! Chúng ta đến vùng núi rồi sao? Sao ngay cả thú ăn cỏ cũng không thấy? - Phong Chi Lâu than thở - Lạc Lạc, lần này ngươi có thể tìm lấy một sơn muội tử (gái thôn dã)! - Ngươi đi chết cho ta! - Tuyết Chi Lạc sắp động chân tay đến nơi thì may mắn bị Nguyệt Chi Loạn một bên kéo lại. - Lạc Lạc, bình tĩnh bình tĩnh! Hoa Chi Phá cố nén ý nghĩ muốn đập chết hai người này, đúng vậy, phải bình tĩnh, nàng tháo cái mũ đã ngấm mồ hôi xuống để quạt gió rồi đặt mông ngồi xuống thảm cỏ, cũng không ngăn cản hai người đang đấu khẩu, ngược lại lại ngoắc tay với Loạn đang có vẻ mặt sốt ruột: - Loạn Loạn, đến đây, xem diễn! - Từ trong ba lô lấy ra một túi hạt dưa mở ra cắn. Nguyệt Chi Loạn nhìn hai người ngây thơ sắp "hi sinh" rồi lại nhìn Hoa Chi Phá vân đạm phong khinh.Lão đại, ngươi quả nhiên là cao nhân. Tọa sơn quan hổ đấu*, xem diễn là cảnh giới cao nhất! - Nguyệt Chi Loạn cảm thán trong lòng, cũng không quản hai người kia nữa, ngồi xuống bên cạnh lão đại bốc một nắm hạt dưa cắn cùng. * Trích Cổ Học tinh hoa, có hai con hổ đang ăn thịt một con trâu. Biện Trang muốn ra đâm hổ. Có đứa trẻ bảo rằng:"Hãy hượm, ông ạ. Hổ là giống tàn bạo, trâu bò là mồi ngon ngọt. Bây giờ hai con hổ đang cùng ăn một con trâu, thấy thịt trâu rất ngon, tất tranh nhau, đánh nhau. Đánh nhau thì hổ nhỏ chết mà hổ lớn cũng bị thương. Ông đợi đến bấy giờ hãy ra, thì có phải chỉ đâm một con, mà rồi được cả hai con không? Như thế thì chẳng là công dùng ít mà lợi được nhiều ư?" Biện Trang cho lời nói là phải, làm theo y như thế, quả nhiên bắt được cả hai con hổ. Lạc và Lâu trong lúc cãi nhau cũng bắt đầu phát hiện ra có điều không đúng, nhìn về phía lão đại và Loạn Loạn đang bận rộn cắn hạt dưa, mắt trợn ngược nhìn bọn họ. Oh Shit! Nửa ngày làm trò khỉ cho các ngươi! - Cầm thú! - Phong Chi Lâu nghiến răng. - Cặn bã! - Tuyết Chi Lạc phỉ nhổ. Hai người đi lại gần rồi bốc hạt dưa từ trong túi ra, ngồi dưới đất vui vẻ cắn, biến bi phẫn thành thèm ăn. Bốn người đang ca thán vận mệnh vô tình thì từ xa truyền đến tiếng đi đường không rõ ràng, lúc có lúc không, liếc nhìn nhau rồi lập tức cầm ba lô theo nơi phát ra tiếng động đi đến. Thời điểm nhìn thấy người nọ thì khóe miệng bốn người đều run rẩy. Một đại thúc mặc cổ trang? Trên lưng là một bó củi, trong tay cầm một cái rìu? Đang đóng phim hả? Các nàng còn chưa kịp mở miệng thì tiều phu đã bị cách ăn mặc quái dị của bốn người làm cho hoảng sợ: - Các ngươi là yêu quái? Shit! Con mắt nào của ngươi nhìn ra bọn ta là yêu quái! - Vị đại thúc, thật ngại quá, chúng ta bị lạc đường, xin hỏi nơi này là nơi nào? - Hoa Chi Phá trong lòng âm thầm cảm thấy không ổn, bèn phá vỡ cục diện căng thẳng. - Các ngươi không phải là yêu quái? Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi - Vỗ vỗ ngực, tiều phu có chút ngượng ngùng nói - Ta thấy các ngươi ăn mặc quái dị, có lẽ là do ta kiến thức nông cạn, nơi này là ngoại thành Ô Tô, chẳng qua nơi này vốn rất hẻo lánh, bình thường không có người đến. Ô Tô? Sao lại thế? Bốn người đều có cảm giác mất trí. - Chẳng lẽ các ngươi không phải người của Thiên Minh Quốc? Thiên Minh Quốc? Ta biến thành thần tiên rồi! - Chuyện là thế này, chúng ta là người từ phương xa đến, gia tộc của bọn ta đã nhiều thế hệ ẩn cư nên đối với chuyện thiên hạ không hiểu biết nhiều - Hoa Chi Phá giải thích, hiện tại nàng dám 100% khẳng định, các nàng xuyên không! Ba người còn lại sắc mặt cũng không tốt, chắc cũng đã nghĩ thông suốt điểm mấu chốt này. - Chẳng trách... nhưng các ngươi mặc như vậy mà vào thành Ô Tô thì sẽ không dễ làm gì, nếu không chê thì các ngươi theo ta về nhà một chuyến để đổi quần áo. - Vậy đa tạ đại thúc! - Hoa Chi Phá xấu hổ chắp tay, hướng ba người còn lại ra hiệu bằng mắt rồi thong thả theo tiều phu. Sự thật chứng minh, cổ nhân tốt hơn nhiều so với hiện đại, tuy rằng chỉ là quần áo vải thô nhưng với một gia đình hạng bần cùng thì cũng có thể coi là đồ trân quý. Chỉ có điều nhãn lực của cổ nhân thật sự không được tốt lắm, các nàng trông rất nam tính sao? Sao chưa gì đã cho rằng các nàng là nam! Cuối cùng thì bốn người cũng không giải thích gì, dù sao ở cổ đại thì thân phận nam tử vẫn tiện hơn. Bốn người để lại quần áo hiện đại cho lão tiều phu, Hoa Chi Phá trả cho tiều phu một đồng tiền xu, đối phương nhìn thấy đồng xu mắt liền sáng lên, dù không biết thứ đó ở nơi này có công dụng gì nhưng đoán rằng cũng có thể đổi lấy rất nhiều tiền. - Lão đại, ngươi thật đủ vô sỉ! Một đồng đổi bốn bộ quần áo, lão gia hỏa kia còn tặng ngươi một cục đá quái dị, không ngờ ở cổ đại những thứ như vậy lại không đáng tiền, làm ta còn cho rằng cổ đại là lạc hậu - Phong Chi Lâu quệt miệng, kéo quần áo trên người, thật sự rất bó người! Ta ghét cổ đại! Hoa Chi Phá nhún vai, có thể trách nàng sao? Nàng cũng có lòng tốt thôi. - Ngươi nói xem chúng ta làm sao để sống sót ở cổ đại? - Lạc Lạc khó có lúc không động kinh hỏi. - Chuyện này đáng giá lo lắng - Lâu. - Chuyện này đáng giá thảo luận - Loạn. - Ta cảm thấy... cơ hội của chúng ta tới! - Hoa Chi Phá chỉ vào xe ngựa xa hoa ở đình phía trước nói. - Trộm? - Lạc. - Cướp? - Loạn. - Lừa bịp tống tiền? - Lâu. Hoa Chi Phá gật đầu: - Không khác biệt lắm, trên TV không phải thường nhắc đến ăn vạ sao? Nghĩ xem, xe ngựa như vậy hẳn là kẻ có tiền, hơn nữa các ngươi nhìn nha hoàn đứng giữ xe là một thiếu nữ tử, cũng không có hộ vệ, chắc hẳn người ở trong xe phải là tiểu thư nhà có tiền hay đại loại như thế, ngươi nói xem, chúng ta có bốn người lại sợ hai thiếu nữ tử sao! - Lão đại, ngươi đủ vô sỉ! - Ba người vẻ mặt khâm phục nói - Nhưng mà ta thích! Mời các bạn đón đọc Tứ Cầm Thú Và Tứ Hoa Khôi của tác giả Phá Quân Tinh.