Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tối Nay Đi Gặp Em

Chu Phỉ đã tròn mười tám tuổi, định tìm một tên đàn ông để chơi đùa, làm chút chuyện người trưởng thành có thể làm. Cô còn thật sự tìm được một tên phù hợp với những yêu cầu khắt khe của mình... Hot boy trường đại học C Tạ Yển Xuyên. Đối phương cao một mét tám tám, cơ bụng tám múi, giọng hay, học giỏi, thích sạch sẽ, yêu vận động, không hút thuốc, không uống rượu... Buổi chiều đầu tiên gặp mặt offline Chu Phỉ lại bắt đầu rén. Hôn trộm không thành, còn bị ghẹo lại. Trong hành lang mờ tối, Tạ Yển Xuyên gần như nhốt Chu Phỉ vào trong góc, cúi đầu: "Hành động ban nãy tính là gì?" Sau đêm đó, Chu Phỉ rốt cuộc biết chuyện hôn môi này có thể tuyệt vời tới mức nào. * Sau một quãng thời gian dài. Người nào đó nhẹ nhàng gảy vành tai mẫn cảm của Chu Phỉ, giọng nói trầm thấp biếng nhác: "Em nghĩ là mình đang câu anh thật hả?" Chu Phỉ không cam lòng yếu thế, đẩy ngã ai kia: "Nói nhảm ít thôi, tới làm một vố lớn.” --- Nam chính mưu đồ từ lâu. *** Reviewer: AI_Nguyệt Quý Mười ba tuổi - Bạn mong ước mình sẽ lớn thật nhanh, khi ấy bản thân sẽ có tự do để làm những việc mình thích. Mười lăm tuổi - Lúc hormon có sự biến chuyển nhiều nhất, tâm trí đầy những sự biến động, ý định thôi thúc được trưởng thành càng mạnh hơn bất kỳ lúc nào khác. Mười tám tuổi - Lứa tuổi hồng ngập tràn những điều ngọt ngào được thêu dệt từ thuở bản thân còn bé. Mong ước nhiều là thế, nhưng khi con người ta đối diện với thực tế, có mấy ai can đảm thực hiện. Chu Phỉ có một điều mong ước thầm kín đầy táo bạo, mười tám tuổi cô sẽ làm chuyện kinh thiên động địa nhất - Tìm bạn trai và làm chuyện “người lớn”. Thoạt nhìn thì ai cũng sẽ đánh giá cô là người bốc đồng, trẻ tuổi ngây thơ và háo thắng, thật ra, con người Chu Phỉ là một bản thể của hai thái cực mâu thuẫn. Cô mong được trưởng thành để được thoát ly, không phải đơn thuần chỉ để thỏa mãn ham muốn được bước ra thế giới mới, chẳng qua từ bé cô đã quá quen với cảnh bố thượng cẳng tay hạ cẳng chân với mẹ, bà nội cũng là “bà nội” như bao người bà khác, nhưng bà không hiền từ với Chu Phỉ, cả tuổi thơ cô chỉ cảm nhận sự cay nghiệt và cáu bẳn từ bà. “Trong ấn tượng của Chu Phỉ, bố mẹ thường xuyên cãi nhau, mẹ luôn luôn là người bị đánh. Vào lúc Chu Phỉ còn nhỏ, từng lấy hết can đảm tiến lên đẩy bố ra giúp mẹ, nhưng cô bé thuở nhỏ đâu phải là đối thủ của bố, ngược lại còn bị bố vả mạnh cho một phát, trên mặt nháy mắt sưng lên dấu bàn tay to đùng. Người đàn ông cả người đầy mùi rượu mặt mày dữ tợn, ông ta tuyệt đối không phải người bố sẽ cõng Chu Phỉ bị bệnh đi bệnh viện lúc nửa đêm kia, cũng không phải người bố sẽ ngồi bên cạnh trông chừng cô truyền nước, còn giúp cô ủ ấm nước để uống thuốc. Có lẽ là một tát này tạo thành bóng ma tâm lý to lớn cho Chu Phỉ, sau đó cô không dám đi lên ngăn cản nữa, chỉ yên lặng ngồi bên mẹ cùng nhau khóc, co quắp trong góc.” “Điều khiến Chu Phỉ đau khổ là, cô căn bản không có cách nào thay đổi hiện trạng, cô không cứu vớt được mẹ. Điều khiến Chu Phỉ càng đau khổ là, cô cũng yêu bố mình. Nhưng nếu thật sự bảo Chu Phỉ nói cô yêu bố mình thì cô cũng không nói ra được. Lòng người có rất nhiều chỗ mâu thuẫn, bố Chu Phỉ có thể ôm cô đi khám bệnh trong giá rét, cũng sẽ động tay đánh mẹ khi say rượu.” Ngày ngày chứng kiến một màn, rõ ràng bố thương mẹ, bố kể chuyện tình yêu lãng mạn của hai người hay đến thế, vậy mà chỉ cần một giây phút mất kiểm soát, tình yêu kia tan thành mây khói, chỉ còn lại đó là những đau đớn tràn ngập thể xác và tâm hồn mẹ. Chu Phỉ khó hiểu, mạch não cô không cách nào đả thông được đường hướng của thứ gọi là “tình yêu” này. Mơ hồ về tình yêu nam nữ, tận đáy lòng Chu Phỉ sinh ra sự sợ hãi và khó chấp nhận, cô yêu bố thương mẹ, cũng ghét cả lúc bố đánh mẹ, nhưng lúc bố chăm sóc cô, cô lại mềm lòng, một mớ bòng bong bám víu và quẩn quanh tâm hồn cô. Chu Phỉ phiền não trong chuyện phải hiểu rõ định nghĩa về tình yêu. Mất niềm tin về tình yêu đôi lứa, đáng lý ra Chu Phỉ có thể dựa vào tình thân gia đình, vào lòng bà nội thân thuộc, vậy mà nào có được như ý, bà nội đối xử bất công với Chu Phỉ, từng lời nói khó nghe và những cái nhăn mặt của bà đã khắc sâu trong tiềm thức Chu Phỉ, để một cô bé bề ngoài trông hoạt bát là thế, nhưng ẩn bên trong là tâm hồn là những vết thương lòng chằng chịt. Tình cờ quen biết Tạ Yển Xuyên, Chu Phỉ vốn chỉ muốn lợi dụng anh, xem anh như một đối tác giúp mình bước vào thế giới người lớn, để Chu Phỉ khám phá xem, rốt cuộc thế giới ấy vì sao rối ren, vì sao người ta không thể đối xử nhau trong sự hiền hòa. Chính Chu Phỉ cũng không thể ngờ được, một chàng trai có vẻ ngoài xuất chúng như Tạ Yển Xuyên thật sự là người đàn ông chân thành, diện mạo anh, bối cảnh của anh thừa sức để anh có thể tiếp cận được những cô gái ưu tú hơn Chu Phỉ, thế nhưng anh lại chấp nhận làm quen với Chu Phỉ. Trong đêm tối vắng lặng, khi tâm hồn cô đơn chẳng qua bị vờ vịt ngủ yên, Chu Phỉ nghe thấy giọng nói Tạ Yển Xuyên, ban đầu đơn thuần là lời đối đáp qua lại làm quen, có ngượng ngùng, có thấp thỏm chờ mong, trái tim với nhiều đường nứt vỡ của Chu Phỉ từ từ được bồi đắp liền mạch bởi sự ngọt ngào cùng những lời quan tâm nồng ấm. Chu Phỉ phải lòng Tạ Yến Xuyên có chăng chỉ là chuyện trong một sớm một chiều. Từ người bạn online, hai người chuyển sang chế độ offline, họ gặp mặt, trao đổi với nhau mọi điều trên trái đất, tất cả những điều vặt vãnh qua câu chuyện của họ bỗng dưng trở thành đề tài với sức hút mãnh liệt, để rồi những đêm tối họ quyến luyến bịn rịn khi chia tay nhau. Lại nói, chuyện tình dù ngọt ngào đến mấy rồi cũng phải đến lúc con người ta phải đối diện thực tế, liệu một Tạ Yển Xuyên ưu tú mọi mặt có thành công trong việc tạo dựng niềm tin về tình yêu trong lòng Chu Phỉ hay không? Chu Phỉ có dũng cảm đương đầu với những khúc mắc mình chôn giấu? Câu chuyện tình yêu giữa đôi gà bông mới lớn, không bằng từ ngữ và chi tiết đao to búa lớn, đơn giản là những tình tiết đời thường, đưa độc giả từng bước quay về thực tế cuộc sống, nhắc nhở chúng ta về quá khứ tuổi mười tám với những mâu thuẫn gia đình, những ưu tư về cuộc sống tương lai, những hồi hộp đợi chờ trong chuyện đôi lứa, có cảm giác lo được lo mất nhưng cũng không thiếu cảm xúc hạnh phúc vỡ oà. Một câu chuyện ngắn đầy đủ những yếu tố ngọt ngào và cưng chiều, an ủi tâm hồn cho một ai đó nếu đang thấy chán nản và vô vị. ____ “…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Hồng Bì *Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết *** Chu Phỉ: [Có ai có thể nói cho mình biết cảm giác doi* là như thế nào không?] *doi: cách viết để tránh kiểm soát của AI của dân mạng Trung, do + i, đọc thành "do ai", theo cách dịch word by word nghĩa là "l4m tình". Chu Phỉ dùng bàn phím chín ô chữ (*) lạch cạch ném một câu hỏi trong nhóm chị em tên là "Người một nhà yêu thương lẫn nhau", sau đó đổi app, tìm một bài hát trên phần mềm nghe nhạc thường dùng, đeo tai nghe bluetooth lên. (*) Minh hoạ img Đứng dậy, lê đôi dép lê bông xù màu trắng, cơ thể nhẹ nhàng đong đưa theo tiếng nhạc. Super Freaky Girl, Chu Phỉ quả thực yêu tiết tấu bài hát của Gà Tê Cay* này muốn chết. *Gà Tê Cay 麻辣鸡: Nicki Minaj. Một tháng trước Chu Phỉ vừa đón xong sinh nhật tròn mười tám tuổi, hiện tại cô chính là người trưởng thành thật sự. Khi còn bé mong ngóng được lớn lên, tin tưởng vững chắc rằng tương lai ẩn chứa khả năng vô hạn. Giống như mười tám tuổi chính là ranh giới, giống như bay lên trời trong tiểu thuyết, sau đó thả chiêu mạnh nhất ra, đánh đâu thắng đó. Nhưng mà, tiếng chuông 0 giờ báo tuổi mười tám vang lên, Chu Phỉ thổi tắt ngọn nến rồi nhìn vào bản thân không có thay đổi chút nào, cô hiểu ra một sự thật không thể chối cãi rằng, cuộc sống của cô chẳng có thay đổi to lớn gì. Vẫn lông gà đầy đất như trước. Gần đây Chu Phỉ có một ý định to gan, cô muốn doi. Nếu đã là người trưởng thành, cô muốn làm chút việc người trưởng thành có thể làm. Nói là có nhu cầu thì cũng chưa tới mức, dù sao ngay cả cảm giác hôn môi cô cũng chẳng biết, không có bất kỳ kinh nghiệm nào, nhưng không ngăn nổi sự tò mò. Đúng, Chu Phỉ còn rất thích đọc tiểu thuyết. Từ cấp hai lén đọc tiểu thuyết trong giờ tới sau khi lên đại học cầm điện thoại cười đáng khinh lúc nửa đêm, cô không thể rời xa tiểu thuyết tình cảm. Gần đây cô rất thích một tác giả tên là Ngân Bát, lần lượt đọc mấy bộ tiểu thuyết của tác giả này, vừa đọc hết một đoản văn ngắn tên "Sau khi tôi thông đồng với anh trai của bạn thân". (Rất hay, nhiệt liệt đề cử, không ngọt thì bạn đến đánh Ngân Bát) Nói như vậy, chuyện muốn doi này cũng không phải là nhất thời nổi hứng, có liên quan rất lớn tới việc đọc tiểu thuyết. Mặc dù trong tiểu thuyết luôn luôn sơ lược, ví dụ như: "Phiên vân phúc vũ...!Sau một đêm..." Nhưng dần dần Chu Phỉ bắt đầu tò mò không biết đó là loại cảm giác gì. Làm một người trưởng thành tròn mười tám tuổi, nhìn thẳng vào tính dục của bản thân, chuyện này không có vấn đề gì nhỉ? Đương nhiên là không vấn đề. Lại cầm lấy điện thoại chuẩn bị đổi bài khác, trên app xem video ngắn cô thi thoảng lướt xem khi nhàm chán bỗng nhảy ra một thông báo có người trả lời. Mặt khác, trong nhóm chị em đã có không ít tin nhắn chưa đọc. Oliver Jeanette: [Meme: Là ai đang gọi xuân ở đây?] BLACKPINK thành phố C: [Mặc quần đi Chu Phỉ, internet không phải nơi ngoài vòng pháp luật.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Đối phương từ chối nhận tin nhắn này của bạn, tiện tay sờ ngực bạn một cái] Chu Phỉ nhìn thấy câu trả lời của hội chị em trong nhóm, cười muốn ná thở. Chu Phỉ: [Mình chỉ thuận miệng hỏi một xíu, các cậu kích động vậy làm gì.] Oliver Jeanette: [Không phải mùa xuân đã qua rồi sao? Phản ứng này của cậu hơi chậm á.] BLACKPINK thành phố C: [Lại bị cái gì k1ch thích?] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Có cần tìm một con vịt* giúp cậu không?] *Trai bao. Oliver Jeanette: [Không được! Vịt bẩn lắm! Nhỡ mắc bệnh thì sao? Nhất định phải khiến đối phương trình báo cáo kiếm tra sức khoẻ trước đã.] Phất Đại Muốn Phất Phất Phất: [Không bằng, tìm bạn nam nào trong trường cậu thử xem.] BLACKPINK Thành Phố C: [@Chu Phỉ, cậu tiêm vắc xin ngừa ung thư cổ 4 cung chưa?] Chu Phỉ: [...] Mấy cô này còn thật sự bắt đầu thảo luận. Chu Phỉ chậc một tiếng, bóc một viên kẹo bạc hà bỏ vào trong miệng, trong tai nghe vừa lúc đổi sang bài Partition của Beyonce. Cũng đúng. Tìm tên đàn ông nào thử xem. Bài Partition là bài hát Chu Phỉ thích nhất hồi học cấp hai, mấy năm trôi qua, lại bật lên nghe lại, chỉ cảm thấy máu cả người từ trên xuống dưới lại bắt đầu sục sôi. Ai có thể tin rằng tiết tấu và nhịp trống này lại là của bài hát hồi gần chục năm trước chứ? Beyonce là thần của Chu Phỉ! Thần của Chu Phỉ không có mười người thì cũng có trăm người. Lana Del Rey là thần của Chu Phỉ! Taylor Swift là thần của Chu Phỉ! Frankmusik là thần của Chu Phỉ! Sia là thần của Chu Phỉ! ...! Đã nghe quá nhiều bài hát, có thể nói rất nhiều ca khúc đều làm bạn Chu Phỉ vượt qua một quãng thời gian, sau đó bị lãng quên trong góc xó xỉnh. Sở dĩ sẽ nghe lại bài hát này, là trong lúc vô tình thấy có người dùng bài này làm nhạc nền cho video trên app xem video ngắn. Thế là cô dùng tài khoản phụ đăng một tấm ảnh phong cảnh, cũng dùng bài này làm nhạc nền. Tài khoản phụ của cô không có nhiều lượt like, càng gần như không có một bình luận nào, hôm đó lại có một người với avatar nhìn rất lạnh lùng hỏi thăm dưới cái video đó: BGM? Không hiểu sao Chu Phỉ hơi kích động, luôn có cảm giác kho báu của mình được khai quật, lập tức giả làm người lướt qua tốt bụng trả lời đối phương. Partition: Vách ngăn, chia cách. Nhưng rất xấu hổ, mười phút sau Chu Phỉ phát hiện mình gõ sai chữ, cô gõ thành parition. Lập tức xoá bình luận. Chu Phỉ đặc biệt pm đối phương: [Là Partition của Beyonce, vừa rồi tôi gõ sai] Thật ra hiện tại các app âm nhạc đều có thể nghe nhạc nhận biết bài hát, cho dù cô không nói, đối phương cố tình tìm một bài hát thì chỉ cần tuỳ tiện phân biệt một lát cũng có thể tìm rất nhanh. Đối phương online, tin nhắn nhanh chóng biểu hiện đã đọc. Chu Phỉ nhìn avatar của anh ta, đáy lòng sinh ra cảm giác tò mò khác thường. Ảnh chân dung của anh ta là đầu của một nam sinh màu xám, tóc ngắn, mặt nghiêng, không rõ lắm, có một lớp sương mù mỏng manh, giống như khói, tràn ngập cảm giác mông lung càng che càng lộ. Biệt danh là "Không Ăn Cà Rốt". Anh ta trả lời: [Cảm ơn.] Chu Phỉ: [Ừm ừm.] Có lẽ là đêm đó thật sự nhàm chán, cũng có chút h4m muốn tìm tòi đang quấy phá. Dưới sự quấy phá của sự tò mò, cô ấn mở tấm hình avatar lạnh lùng của anh ta, phần giới thiệu biểu hiện giới tính: Nam. Biểu hiện IP thuộc vùng: Thành phố C. Khéo thật, Chu Phỉ cũng ở thành phố C. Cô học đại học ở thành phố C. Nhìn lại trang cá nhân của đối phương, có một tác phẩm, là quay hồi tháng mười năm ngoái. Tác phẩm chỉ có độ dài vài giây đồng hồ, nhạc nền là một bài hát u Mỹ rất sôi động, là một bài hát mà Chu Phỉ chưa từng nghe. Chuyển động ống kính rất đơn giản, mấy bạn nam đang chơi bóng rổ, một người trong đó đứng ngoài vạch ba điểm, nhón chân, ném mạnh, một pha vào rổ hoàn mỹ, thanh xuân nhiệt huyết. Chắc chỉ đơn thuần là quay lưu lại. Chu Phỉ mắt sắc, thấy được mấy chữ dễ phát hiện trên màn hình...!Thi đấu bóng rổ đại học C. Đại học C? Thế thì càng khéo! Đại học C...!Ngay đối diện cổng chính trường đại học sư phạm mà Chu Phỉ học đó. Ma xui quỷ khiến, Chu Phỉ hỏi đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" này một câu: [Anh là sinh viên đại học C?] Lại cố ý hỏi một câu nữa: [BGM trong video của anh là bài gì á?] Qua hai ngày, đồng chí "Không Ăn Cà Rốt" cuối cùng cũng trả lời Chu Phỉ: [Ừ.] Ừ. Câu trả lời rất lạnh lùng. Vốn dĩ Chu Phỉ cũng đã vứt đoạn nhạc đệm này qua sau đầu, hiện tại ngược lại lại cảm thấy hơi bất ngờ. Cô vốn cho rằng người này sẽ không trả lời cô nữa, dù sao đã qua tận hai ngày. Chốc lát, "Không Ăn Cà Rốt" trực tiếp chia sẻ âm nhạc qua: Bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế...!Burn It All Down. Kết hợp với nội dung nói chuyện, hẳn là đang trả lời câu hỏi hai ngày trước của Chu Phỉ. Thật ra cô cũng không có hứng thú với BGM bằng "Không Ăn Cà Rốt", nhưng cô vẫn ấn mở bài hát này, nghiêm túc nghe từ đầu tới cuối một lần. Bài hát này cũng không phải rất bắt tai. Mặc dù cô không chơi LOL nhưng cũng từng nghe nói tới, đều không khiến cô cảm thấy hứng thú. Ngược lại là mấy năm nay có một bài hát chủ đề của vòng chung kết giải đấu LOL quốc tế khiến cô rất thích, là bài Warrior S (chiến sĩ), ca khúc tuyên truyền của mùa giải năm 2020. Bài hát này là Chu Phỉ trong lúc vô tình nhìn thấy hoạt hình tuyên truyền mùa giải LOL năm vào lúc nghỉ hè năm lớp mười một. Lúc ấy nhạc nền của hoạt hình chính là bài này, có thể nói là khiến cô cảm thấy rung động đến tận tâm can, như thể xung quanh như đang sáng bừng lên. Trước đó bài hát này còn có một phiên bản khác, là bài hát chủ đề của giải đấu tổng kết toàn cầu năm 2014 do ban nhạc Mộng Long biểu diễn. Vốn tưởng rằng cuộc nói chuyện với Không Ăn Cà Rốt sẽ kết thúc như vậy, nhưng điều Chu Phỉ không thể nghĩ tới là, anh ta lại chia sẻ một bài hát khác cho cô. ...![Warrior S (chiến sĩ), Bài hát tuyên truyền mùa giải 2020.] Cứu mạng. Chu Phỉ giật mình một cái. Không Ăn Cà Rốt: [Trong những bài hát chủ đề của các vòng chung kết thế giới LOL thì tôi khá đề cử bài hát này.] Chu Phỉ không tự chủ được dựng thẳng cái lưng đang dựa vào lưng ghế, cắn nát viên kẹo bạc hà trong miệng, khí lạnh giống như từ khoang miệng bay vào tới ngũ tạng lục phủ, lại không thể làm cho cái đầu đang nóng lên của cô hạ nhiệt độ tỉnh táo lại. Tiếp đó, vẫn không thể nào nhịn được. Chu Phỉ: [Có thể hẹn gặp anh một lần không?] Không Ăn Cà Rốt: [?] ...Tôi muốn doi.. Mời các bạn mượn đọc sách Tối Nay Đi Gặp Em của tác giả Ngân Bát.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận
An Bình điện hạ chỉ có một khuyết điểm duy nhất là hơi phong lưu. Hoàng đế muốn chọn một lương tế, liền để cho Thượng thư lễ bộ nhận mệnh, mang theo lệ rơi đầy mặt: a...a...a bệ hạ muốn kén phò mã cho An Bình điện hạ rồi. Ngày hôm sau thanh niên trai tráng trong triều không đi du học thì chính là đi thăm người thân, cuối cùng còn xót lại hai người. "Môt là con trai Thái Phó tên Lưu Tự, một là con trai Đại học sĩ tên là Tề Tốn Chi. Chỉ có điều" "Chỉ có điều làm sao?" "Lưu Tự đi được nửa đường thì bị cha đuổi theo bắt về" "..." "Còn Tề Tốn Chi" An Bình điện hạ nhíu mày: "Hắn làm sao?" Điện hạ quên rằng hắn có tật ở chân sao? .... PS: Không phải nữ tôn, 1V1 Tên sách ban đầu là "Bát tự không hợp, vượt qua rồi nói!" Đây là tiền truyện của "Thất tiết là chuyện nhỏ, chết đói mới là chuyện lớn!" *** Sự nghiệp khai chi tán diệp* vĩ đại của Hoàng tộc Lương Quốc hiển hách đến thời Sùng Đức bệ hạ dường như đã bị đặt một dấu chấm hết tròn trĩnh. (*Khai chi tán diệp: sinh con đẻ cái) Sùng Đức bệ hạ rất phiền muộn, nhớ ngài trước kia khai sáng một thời hoàng kim, anh danh lan xa, còn cưới nữ vương một nước làm thê... Một thân huy hoàng đến vậy, tại sao phút cuối lại không sinh nổi nhi tử cơ chứ? Cho nên, ngài đã ngẫm ra được vài điều, trong đó, điều quan trọng nhất chính là, thú thê* nhất định không thể thú người có thân phận quá cao. Bởi vì ngươi xem, cho dù nàng không sinh được nhi tử, ngươi cũng không thể nạp phi. (thú thê: cưới vợ) Tuy nhiên, trời cao chung quy vẫn còn quan tâm đến hai vị bệ hạ, tốt xấu gì cũng cho bọn họ một đứa con gái, không tới nỗi rơi vào thảm cảnh tuyệt hậu. Đông Đức Hoàng hậu thống trị Thanh Hải Quốc, lấy nữ tử làm đầu. Cho nên sau khi sinh hạ nữ nhi, tâm tình vui sướng chẳng khác nào Sùng Đức bệ hạ được ôm con trai. Ngay khi thần trí thanh tỉnh, thoát khỏi đau đớn từ quá trình sinh đẻ, bà đã quyết tâm bồi dưỡng đứa nhỏ thành một trang anh hào. ... Tiền Nhiếp chính vương là người từng góp sức giúp đỡ Sùng Đức bệ hạ khai sáng thịnh thế sớm đã thoái ẩn nhiều năm, nay nghe tin này thì không khỏi sinh lòng vui mừng, bút lớn vung lên một cái, tặng cho tiểu công chúa một chữ Duệ. Lại nói, Vương phi của ngài vốn là một nhân vật truyền kỳ, là nữ quan đệ nhất của Đại Lương, đồng thời cũng là lão sư mà Hoàng đế bệ hạ rất mực tôn kính. Khi nghe được tin tiểu công chúa chào đời, bà cũng vô cùng vui vẻ, tặng cho nàng một nhũ danh, gọi là An Bình. Sùng Đức bệ hạ đã không có con trai, lại còn bị người khác làm thay việc của mình, không khỏi u uất ngồi bên giường Hoàng hậu. Mãi tới khi nữ nhi ê a cười với ngài, tâm tình Hoàng đế mới vui vẻ trở lại. Phụ thân kỳ vọng vào nàng chẳng khác nào ngóng trông nhi tử, mẫu thân lại vốn xem trọng nữ nhân. Sống trong hoàn cảnh ấy, An Bình điện hạ thành công thoát khỏi hình tượng õng ẹo yểu điệu của công chúa hoàng thất, trở thành một nữ tử tự lập kiên cường. Người đời có câu, nhân vô thập toàn. Cũng chính vì thế, An Bình điện hạ cho rằng, với nhiều ưu điểm như thế, bản thân có chút phong lưu, không chịu gò bó cũng chẳng phải vấn đề gì lớn. ...Ít nhất...nàng còn chưa tới mức nuôi dưỡng nam sủng, đúng chứ? Không phải chỉ là thỉnh thoàng đùa giỡn mấy tên thị vệ trẻ tuổi, mỹ mạo thôi sao? Sùng Đức bệ hạ chăm lo việc nước, vất vả quá độ, mới vừa bốn mươi mà sức khỏe đã sa sút. Đặc biệt là mấy năm gần đây, tình trạng của ngài ngày càng nghiêm trọng, khiến cho Đông Đức Hoàng hậu cực kỳ lo lắng, bèn khuyên ngài dứt khoát lui vị, theo bà sang Thanh Hải Quốc, sống một cuộc sống an vui nhàn tản. Bệ hạ rất rầu rĩ, không phải luyến tiếc ngôi vị hoàng đế, mà bởi ngài thực sự không biết nên thu tay thế nào. Tuy rằng trong lúc cầm quyền, ngài đã cho phép nữ tử vào triều làm quan, nhưng chỉ là một vài quan hàm không mấy quan trọng. Nếu giờ muốn giao cả quốc gia vào tay một nữ tử, e rằng hết sức gian nan. Vì thế, bệ hạ nhiều lần triệu tập trọng thần thương nghị, nỗ lực vượt qua khó khăn này. Thế nhưng thương nghị hết lần này tới lần khác, chỉ có Chu thủ phụ của Nội các, Lưu Thái phó, tâm phúc của Hoàng đế tỏ ý tạm thời gác chuyện đó sang một bên, còn phần lớn thần tử đều ít nhiều ra vẻ không hài lòng, mấy vị Thân vương và Quận vương lại càng không cần phải nói. Không nói tới chuyện An Bình điện hạ có thể đảm đương trọng trách hay không, cứ thử nhìn một chút xem, coi coi quốc gia này đã bị nữ nhân nhào nặn thành cái dạng gì rồi? Hoàng đế thú nữ vương một nước nữ tôn làm Hoàng hậu, tiền Nhiếp chính vương thì để nữ tử vào triều, Vương phi của ngài trước đó còn từng ngồi vào vị trí đại quan nhất phẩm, thậm chí sau này triều đình vẫn tiếp tục cho phép nữ tử làm quan! Tốt lắm! Bệ hạ, bây giờ rốt cuộc là ngài đang có ý gì? Nữ nhân cũng có thể xưng đế? Vậy thì tôn nghiêm của nam nhân chúng ta có còn cần nữa hay không? Thế là, bệ hạ lại bắt đầu u buồn, trước sau không dám nói chuyện này cho nữ nhi biết, chỉ sợ lòng tự trọng của nàng bị tổn thương. Hơn nữa, sau khi Đông Đức Hoàng hậu biết được nữ nhi bị đối đãi như thế thì cực kỳ không vui, đổ hết lửa giận lên người Hoàng đế, khiến cho bệ hạ ngày càng sầu não. Sau một hồi đắn đo do dự, cuối cùng Sùng Đức bệ hạ cũng nghĩ ra một cách - Ngài nhất định phải an bài hôn sự cho nữ nhi! Bây giờ không còn cách nào khác, chỉ mong An Bình sớm ngày sinh được một đứa cháu ngoại, tới kế thừa ngôi vị Hoàng đế của ngài mà thôi. Thế nhưng, suy tính tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc. “Danh tiếng tốt đẹp” của An Bình điện hạ ai ai cũng biết, tin tức này vừa ban ra, cả triều đã lâm vào khủng hoảng. Các đại thần trong nhà có trai tráng vừa tuổi bắt đầu bận bịu tiễn con xuất môn, không du học thì cũng là đi thăm người thân, trước khi đi chỉ dặn một câu: An Bình điện hạ chưa tuyển xong phò mã thì chưa được trở về! Sùng Đức bệ hạ vô cùng thương tâm. Đường đường là thánh quân khai sáng, ngài thực sự không tiện ép buộc người khác, chỉ có thể trách người náo đó dạy dỗ nữ nhi không nghiêm, cuối cùng dẫn tới bi kịch ngày hôm nay mà thôi. May mà đúng lúc này, tiền Nhiếp chính vương đưa ra một sáng kiến: Bệ hạ đi theo Hoàng hậu dưỡng bệnh cũng không sao, quốc gia đâu phải chỉ có Hoàng đế mới được quản. Ngài cứ để khuê nữ của mình làm giám quốc là được, đợi khi thân thể ngài khỏe lại thì hẵng trở về tiếp tục trị quốc. Bệ hạ cảm thấy lời này rất có lý, cho nên rất vui vẻ triệu tập các đại thần thêm một lần nữa. Tuy rằng trong lúc bàn bạc vẫn gặp phải chút khó khăn, nhưng cuối cùng ý kiến cũng được thông qua. Mấy ngày hôm sau, Hoàng đế hạ chỉ, sắc phong An Bình điện hạ làm Giám quốc, thế là các đại thần đều cho rằng trận phong ba bão táp mang tên kén rể đã qua, ai nấy đều nhao nhao gọi con về nhà.   Mời các bạn đón đọc Công Chúa Đến Rồi, Quần Thần Cẩn Thận của tác giả Thiên Như Ngọc.
Tiểu Ôn Nhu
Nhà họ Hoắc có hai người con gái: Hoắc Tư Noãn và Hoắc Yên.    Hoắc Tư Noãn là chị cả, lại xinh đẹp hơn người, tài năng nổi bật. Cô là viên ngọc quý được cha mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Từ nhỏ cô đã ngoan ngoãn, thông minh, am hiểu lòng người, rất biết cách xã giao, đối nhân xử thế. Vì vậy cô luôn được cha mẹ thương yêu, hao tâm tổn sức bồi dưỡng để có thể trở thành một tiểu thư khuê các đúng mực, gia nhập vào tầng lớp thượng lưu.    Trái ngược với Hoắc Tư Noãn, Hoắc Yên là một cô bé từ nhỏ sinh ra đầu óc và phản ứng có chút chậm chạp hơn người. Cha mẹ dồn hết tình yêu thương cho chị gái, đối với Hoắc Yên thì hơi lạnh nhạt. Thế nhưng, cô vẫn là cô gái hiền lành nhu thuận, thiện lương thẳng thắn. Cô không hiểu chuyện khéo léo như Hoắc Tư Noãn, cũng không có gì là nổi bật hơn người, cô so với chị gái mình có thể nói là một trời một vực.    Lại nói, nhà họ Hoắc và nhà họ Phó có mối quan hệ thân thiết từ lâu. Chị em nhà họ Hoắc từ nhỏ đã chơi chung với con trai nhà họ Phó - Phó Thời Hàn. Hai nhà có hôn ước với nhau, mà người được chọn để làm vợ Phó Thời Hàn đương nhiên là Hoắc Tư Noãn được cha mẹ hết mực bồi dưỡng.    Phó Thời Hàn là con trai một trong nhà. Ông anh từng đi lính, cha anh là thủ trưởng trong quân đội. Vì vậy từ nhỏ anh đã được dạy dỗ phải luôn cư xử nghiêm chỉnh. Khi còn bé, anh gặp Hoắc Tư Noãn, hai người đều cư xử trưởng thành, khách sáo với nhau, nói chuyện nhạt nhẽo vô vị. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland)   Nhưng khi gặp Hoắc Yên, cô bé này nhỏ hơn anh và chị gái của mình một tuổi thì cô luôn hồn nhiên đáng yêu, ngọt ngào khả ái vô cùng. Điều đó khiến anh không kìm được mà trêu chọc cô, thường nghịch bím tóc của cô, cả hai ở gần nhau sẽ không có phút giây nào yên bình. Và chỉ khi ở cạnh Hoắc Yên, Phó Thời Hàn mới thoải mái, mới là chính mình.   Nhà họ Hoắc không tính là giàu có, chỉ có thể nói là thuộc hạng trung lưu. Hoắc Tư Noãn được cha mẹ chiều chuộng đến vô lý, tiền tiêu vặt của cô ta mỗi tháng cũng đủ để vắt kiệt tài chính trong nhà. Mục đích là để Hoắc Tư Noãn có thể chơi với các cậu ấm cô chiêu nhà giàu, gia nhập thượng lưu, xứng đáng gả cho Phó Thời Hàn. Hôn sự này, đối với cô ta mà nói, chính là một bước lên mây.   Nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng Phó Thời Hàn chỉ có mình Hoắc Yên.    Từ nhỏ mẹ Hoắc Yên đã dặn cô phải để không gian riêng tư cho Phó Thời Hàn và Hoắc Tư Noãn. Nên khi hai người kia ở cùng nhau thì Hoắc Yên sẽ không làm phiền. Nhưng Phó Thời Hàn chỉ cảm thấy vui vẻ khi ở cùng Hoắc Yên mà thôi.    Qua những năm tháng thanh xuân ấy, cô gái nhỏ đã bước vào lòng anh lúc nào chẳng hay. Tuy cả hai có xa cách một năm do Phó Thời Hàn vào đại học, nhưng sau đó thì Hoắc Yên cũng đỗ cùng trường với anh.    Về chuyện hôn ước, Phó Thời Hàn đối với Hoắc Tư Noãn không mặn cũng không nhạt. Hôn ước là do người lớn lập ra, anh cũng đã nhiều lần nói với mẹ hủy bỏ nhưng chưa thành. Đến khi lên đại học, chuyện hôn ước được Hoắc Tư Noãn lan truyền, vì vậy trong mắt tất cả sinh viên thì Hoắc Tư Noãn và Phó Thời Hàn là một đôi.    Ngay cả Hoắc Yên cũng nghĩ như thế. Hoắc Yên vốn EQ thấp, không nhìn ra tình cảm của Phó Thời Hàn. Cô đơn thuần nghĩ anh đối tốt với cô như vậy, là vì thích chị cô. Anh quan tâm cô nhiều đến thế, là do anh là anh rể tương lai của cô. Đến khi Phó Thời Hàn khẳng định với Hoắc Yên là anh không có tình cảm với Hoắc Tư Noãn, thì Hoắc Yên vẫn không nhận ra tình cảm của anh   Hoắc Yên từ nhỏ đã không nổi bật, không được chú ý, rất dễ bị bỏ qua. Thế nhưng, Phó Thời Hàn chỉ liếc mắt một cái, lại có thể nhìn thấy cô giữa đám đông. Cô rất nhạy cảm, lại rất hiểu chuyện, ngoan ngoãn nghe lời. Mọi người đều hài lòng vì điều đó nhưng chỉ có Phó Thời Hàn là đau lòng vì cô. Tình cảm của anh thể hiện rất đơn giản, chỉ là quan tâm cô từng chút từng chút một, giúp đỡ mỗi khi cô cần, từ từ để cô nhận ra tình cảm của anh, từ từ khiến cô cũng động lòng với mình.    Nhưng mà thật khổ cho Phó Thời Hàn, ban đầu Hoắc Yên coi anh là anh rể. Sau khi anh khẳng định không muốn làm anh rể của cô thì Hoắc Yên nâng cấp cho anh thành anh trai luôn   Thật ra thì Hoắc Yên cũng có tình cảm với Phó Thời Hàn, nhưng tình cảm ấy nhẹ nhàng và EQ thấp nên cô chẳng thể nhận ra. Vậy con đường truy vợ gian nan này Phó Thời Hàn phải đi như thế nào đây? Mọi người hãy cùng đọc truyện để biết câu trả lời nha.    Khi đọc “Tiểu ôn nhu”, thì nhân vật gây nhiều thị phi nhất truyện là Hoắc Tư Noãn, mặc dù đáng trách nhưng cũng có phần đáng thương. Cô là con trong gia đình bình thường, nhưng một phần là do cha mẹ hết sức bợ đỡ, một phần là do mê đắm những xa hoa phù phiếm không thuộc về mình.    Thế nên, dù cô đã cố gắng tô vẽ bản thân thật hào nhoáng, tạo một lớp vỏ bọc thật hoàn hảo thì đến cuối cùng lại đánh mất giá trị thật sự của mình. Cô vẫn không thể có được người mình yêu, tâm nguyện cả đời cũng không thể đạt được, lại bị bạn bè người quen ghét bỏ. Nhưng cô vẫn phải tiếp tục sống như thế, bởi vì con đường này là do cô chọn, dù thế nào cũng phải tiếp tục bước đi.    Vì vậy, mọi người hãy lấy Hoắc Tư Noãn làm gương nhé, đừng vì yêu một người mà đánh mất bản thân mình. Đánh mất tình yêu thì có thể tìm lại, nhưng đánh mất bản thân thì rất khó để quay về.    ______   Review by #Anh Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Một câu chuyện tình yêu mà nam chính có hôn ước với chị nữ chính nhưng trái tim lại ở chỗ nữ chính. Trong khi nữ chính không có gì nổi bật lại còn tư duy chậm chạp mà nam chính như ánh mặt trời tỏa sáng và thần tượng trong lòng các nữ sinh. Tất cả các sinh viên trong trường đều nói rằng, Phó Thời Hành là hotboy của trường đại học S có tính tình cao ngạo lạnh lùng, ổn trọng tự tin, nói chuyện với nữ sinh chưa bao giờ vượt quá ba câu. Chỉ có Hoắc Yến biết, năm đó Phó Thời Hàn ôm cô thế nào, dưới cây ngô đồng trước cửa nhà cô, không kiềm ngấu nghiến môi cô. Hoắc Yến thở không ra hơi, nhỏ giọng cầu xin vài tiếng, trái tim Phó Thời Hàn muốn nổ tung. Nữ chính thiên tiên bất túc (*) ngây thơ đáng yêu vs Đại ma vương cao ngạo tự phụ phúc hắc có lòng chiếm hữu mạnh. (*) Thiên tiên bất túc: Ý chỉ đứa bé sinh ra không khỏe mạnh nhưng lại không được chăm sóc cẩn thận. 【Thật ra Đại ma vương lạnh lùng vô tình cũng có chút dịu dàng mà mọi người không biết 】 Năm tuổi Hoắc Yên mới mở miệng nói chuyện, cho dù trưởng thành, vẫn có chút ngây thơ vụng về, đi đường rất chậm. Ngày nào đó, cô phát hiện có một chiếc Rolls-Royce đi theo đằng sau, đi còn chậm hơn cô. "Anh đang làm gì vậy?" Phó Thời Hàn cầm tay lái, đôi mắt đào hoa sáng rực rỡ, nhìn thẳng phía trước. Bình tĩnh phun hai chữ: "Tản bộ." Bắt đầu từ lúc đó, Hoắc Yên cảm thấy, đầu óc người đàn ông này, có bệnh. Thế là cô cố gắng hết sức chiều theo anh, dựa vào anh, không dám kích thích anh. Ngày nào đó sau khi cãi nhau, Phó Thời Hàn nói: "Đừng tức giận." Hoắc Yên quệt miệng:"Không tức giận, sao em phải tức giận với đồ ngốc chứ Mời các bạn đón đọc Tiểu Ôn Nhu của tác giả Xuân Phong Lựu Hỏa.
Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh
Văn án 1: Trần Thuật: Cô ấy là Tiểu Tiên Nữ suốt đời của tôi. Lời đồn trong trường: Hotboy học giỏi Trần Thuật vốn ngông nghênh ương bướng trong trường mà lại ngoan ngoãn làm bài tập giúp bạn gái. Đám buôn dưa lê ngưỡng mộ: Bạn gái của cậu ta chắc là hoa khôi An Nguyệt. Có người xuất hiện đính chính tin đồn: “Không phải hoa khôi! Là em gái của hoa khôi! Giờ thể dục hôm qua, mình quay về lớp lấy đồ, đúng lúc tận mắt nhìn thấy Trần Thuật đang hôn em gái của hoa khôi, hí hí, thật là nồng nhiệt say đắm!” Văn án 2: Trần Thuật ấn chiếc mũ lưỡi trai xuống, giọng nói khàn khàn: An Tĩnh, cười một cái nào. An Tĩnh rụt rè nói: Em còn phải đi làm bài tập. Trần Thuật ngừng một lát, chiều chuộng nói: Anh làm giúp em, mạng sống cũng giao cho em. An Tĩnh với An Nguyệt là hai chị em sinh đôi. Ai cũng nói lần đầu gặp họ, cảm giác hai người rất là giống nhau. Nhưng Trần Thuật vào năm lớp mười một ấy, nhìn thấy An Tĩnh, lại có suy nghĩ rằng, “Chẳng hề giống nhau chút nào”. Bởi vì An Nguyệt, đâu có khiến ánh mắt Trần Thuật phải lưu luyến lâu như khi nhìn An Tĩnh. Trần Thuật và An Tĩnh gặp nhau vào khoảng thời gian đẹp nhất của đời người. Khi ấy, họ đều là những cô cậu học trò nhiệt huyết bừng bừng, cuộc sống trải qua rất phong phú vui vẻ. An Tĩnh tính tình dịu ngoan, lại có chút nhút nhát; Trần Thuật lạnh lùng ngỗ nghịch, là nam thần trong mắt các bạn nữ. Thoạt nhìn bọn họ, giống như một bông hoa mảnh mai và một khối băng dày vậy. Ấy thế mà khi ở bên nhau, họ lại hòa hợp lạ kì. Trần Thuật ngồi vị trí sau bàn của An Tĩnh. Trong giờ học, có thể nhìn thấy bóng lưng nhỏ gầy của cô. Cậu từng ngắm nhìn cô từ đằng sau rất lâu như thế, còn trước cả khi biết rằng mình sẽ vô cùng thích người này. Thậm chí, người cao ngạo như Trần Thuật, chỉ bởi vì ngắm đường nét phía sau của An Tĩnh mà cũng có thể đỏ mặt.  Trần Thuật đối với cái gì cũng thờ ơ, kể cả các bạn nữ kiếm cớ nói chuyện, cậu cũng có thể không vui mà bỏ qua, chẳng thèm cho ai một chút mặt mũi. Nhiều người hay lấy cớ bài khó để được Trần Thuật giảng bài, nhưng Trần Thuật lại nói, hỏi cái gì chứ, “Tôi có phải là giáo viên đâu.” Ấy thế mà cậu con trai “khó ở” này lại tự nhiên giúp đỡ An Tĩnnh khi cô gặp rắc rối trên bảng, lưu loát đọc lời giải cho cô chép vào. Cũng chính cậu con trai này đã làm một việc mà trước nay, ngay cả người nhà An Tĩnh cũng chưa từng làm với cô. Trần Thuật nói, An Tĩnh, cậu vẽ đẹp lắm. An Tĩnh khi sinh ra đã luôn bị so sánh với người chị sinh đôi An Nguyệt của mình. Nếu như nói An Nguyệt là mặt trời rực rỡ, năng động, bản lĩnh; thì An Tĩnh lại là mặt trăng dịu dàng, thậm chí có phần nhút nhát. An Tĩnh học không giỏi như An Nguyệt, nên cô luôn bị áp lực rất lớn.  Cả nhà đều cho rằng mấy bức vẽ của An Tĩnh là vô bổ, sẽ làm cô xao nhãng học hành; lại không biết đó chính là điều cô rất thích làm. Suy cho cùng, An Tĩnh cũng chỉ muốn cố gắng của mình được công nhận. Và rồi Trần Thuật, cậu con trai cao gầy đó đã đứng ngắm nhìn tấm bảng cô vẽ, nói với cô rằng: “Cậu vẽ đẹp lắm.” Chắc hẳn trong thời học sinh, ai cũng đã từng có những ngày như thế. Gặp một người bạn, sau đó chú ý tới người ta. Cảm giác này ươm mầm một cách rất âm thầm, rồi lặng lẽ lớn lên và nở rộ những đóa hoa ngọt ngào.  Trong những tháng năm thanh xuân đẹp đẽ ấy, hẳn đã từng có người như An Tĩnh, e dè nhút nhát, ngập ngừng theo đuổi sở thích của bản thân; hẳn đã từng có người như Trần Thuật, cá biệt bất cần, lại cũng có lúc trộm ngắm cô bạn bàn trên, từng chút từng chút cố gắng kéo gần khoảng cách giữa mình và người ấy. Trần Thuật tuy bề ngoài khó gần, dễ nổi nóng, lại kiêu ngạo, nhưng thực ra lại là một người rất tinh tế. Cứ nhìn cách cậu từng chút, từng chút tiến nhập vào thế giới của An Tĩnh thì biết. Thời cấp ba, hẳn rất nhiều người từng thầm thích một người nào đó, nhưng phần lớn đều không có cơ hội nói ra; hoặc không dám nói ra. Trần Thuật lại khác. Cậu can đảm quan tâm An Tĩnh, can đảm chấp nhận tình cảm đẹp đẽ đầu đời đó. “Đôi lông mày của Trần Thuật khẽ nhíu lại, sao cô ấy không về nhà? Một mình ở đây làm gì. Đồng phục cũng chưa thay, vẫn còn đeo ba lô. Cậu nhìn đồng hồ, cau mày, đã bảy giờ rồi, vẫn chưa ăn gì sao? Trong lòng Trần Thuật có chút bực bội, lại có chút lo lắng, không biết từ khi nào, cô gái trước mắt đã khiến trái tim cậu rung động.” Trần Thuật luôn để ý từng chi tiết nho nhỏ có liên quan đến An Tĩnh. Ví dụ như chuyện cô rất ngại tiếp xúc với người khác, khi hoảng hốt sẽ rụt vai lại, thậm chí còn có thể ngồi ngủ ở sân thể dục, cả người co lại thành một khối nho nhỏ đáng yêu… Thậm chí khi đứng giữa thành phố đông người như thế, giữa biển người hối hả qua lại, Trần Thuật cũng có thể bắt được chính xác hình bóng An Tĩnh. Khi ấy cô bị rớt hạng trên lớp, trong khi An Nguyệt giỏi giang lại đứng hạng thứ hai, vì thế An Tĩnh vừa buồn vừa sợ, không dám về nhà. Trần Thuật đi qua rất nhiều người, cuối cùng dừng ở chỗ cô.  Cậu không hỏi gì cả, chỉ đưa cho cô trà sữa, mì Oden, bánh ngọt… từng cái từng cái một, cho đến khi lấp đầy cái bụng rỗng của An Tĩnh mới thôi. Rồi cậu dẫn cô đi chơi game, hướng dẫn cô những thứ mà trước nay cô chưa từng biết. Buổi tối hôm đó của An Tĩnh tưởng sẽ buồn thảm lắm, nhưng nhờ có Trần Thuật, mà trở nên ngập tràn niềm vui. Trần Thuật nói, “Mình không cần lời cảm ơn của cậu đâu.” “Cho mình số điện thoại của cậu.” Sau đó, Trần Thuật ghi chú số của An Tĩnh ba chữ này: Tiểu Tiên Nữ. Tình yêu của Trần Thuật và An Tĩnh chính là tình yêu học trò điển hình. E ấp, ngại ngùng, sau đó dần trở nên đậm sâu đến mức không thể tách ra. Mối quan hệ của họ tiến triển một cách rất tự nhiên, mỗi người dùng phương thức riêng của mình để tiến vào thế giới của đối phương.  An Tĩnh sẽ vì sợ phụ huynh phát hiện mà chỉ dám “lén lút yêu đương” với Trần Thuật; Trần Thuật sẽ vì ghen tị với mấy tên con trai xung quanh An Tĩnh mà muốn công khai mối quan hệ của cả hai. Trần Thuật sẽ vì An Tĩnh mà hung hăng đe dọa mấy người có ý đồ với An Tĩnh, thậm chí còn động chân động tay; An Tĩnh sẽ vì Trần Thuật mà đứng chờ thật lâu thật lâu trước cổng trường, bởi vì muốn được đi cùng cậu… “Em là Tiểu Tiên Nữ của anh” là một câu truyện tràn ngập ánh sáng của thanh xuân và hạnh phúc. Nếu như bạn đã đi qua thời cấp ba, có thể bạn sẽ cảm thấy rất hoài niệm; nếu như bạn còn đang đi học, thì hẳn sẽ muốn trân trọng hơn những năm tháng đang ngồi trên ghế nhà trường.  Đó là một thế giới vô cùng sinh động, ngẩng mặt lên có thể thấy bầu trời biếc xanh xinh đẹp, liếc mắt nhìn có thể thấy người mà mình thầm thương trộm nhớ; tùy tiện nói mấy câu cũng có thể khiến cả không gian rộn ràng hẳn lên. Ở quãng thời gian đó, ai ai cũng lấy tâm tư đơn thuần mà đối xử với nhau.  “Em là Tiểu Tiên Nữ của anh” khiến mình cảm thấy yêu mến không chỉ vì Trần Thuật bá đạo, An Tĩnh nhút nhát dịu dàng; mà còn vì An Nguyệt tình cảm nghĩa khí, Tống Tư sôi nổi ồn ào, Kỷ Nguyên lạnh lùng lại tốt bụng… tất cả bọn họ tạo nên một bức tranh tuổi trẻ thật sự đẹp lắm, khiến cho mình không thể không ngưỡng mộ. Trần Thuật nói: ““Không sao đâu, không sợ trẻ tuổi, chúng ta cùng nhau trưởng thành là được”. Trần Thuật nói: “An Tĩnh, sau này phải chú ý ăn uống, chú ý nghỉ ngơi”. Trần Thuật nói: “An Tĩnh, đợi lát nữa đi rồi, hãy nhớ đừng quay đầu lại, nhất định không được quay đầu lại, anh sẽ đứng phía sau em dõi theo em”. Trần Thuật nói: “Còn nữa, hãy nhớ, anh không chỉ thích em, anh rất yêu em” “Nếu như quay đầu lại. Anh sợ em sẽ không nỡ. Anh sợ anh… cũng sẽ không nỡ. Bây giờ chúng ta đều còn quá trẻ, không có khả năng chống lại bố mẹ. Vì thế hãy trưởng thành thật tốt.” Có lẽ bất kì mối tình học trò nào cũng thế, rào cản lớn nhất chính là phụ huynh. Bởi thế, nó mới dễ tan dễ đi như vậy. Nói cắt đứt là cắt đứt. Tuổi trẻ chúng ta có tất cả, tự do, thời gian, bạn bè, sức sống thanh xuân, nhưng lại chẳng mấy ai có đủ khả năng vượt qua lời nói của bố mẹ. Trần Thuật và An Tĩnh có một quãng thời gian rất đẹp, nhưng cuối cùng vẫn phải nói tạm biệt. Thế nhưng, tạm biệt không phải là vĩnh biệt. Trần Thuật và An Tĩnh cùng nhau vượt qua thời gian, vượt qua tất thảy, cho đến khi trưởng thành, không còn là những cô cậu học sinh cấp ba đầy mơ mộng. Thời gian như nước chảy, họ trưởng thành, cũng đem mối tình ấy khắc sâu vào trong tim. Trần Thuật nói: “Tốt nghiệp xong, chúng mình kết hôn nhé.” Và có thể, cũng giống như Trần Thuật và An Tĩnh trong câu chuyện này, bạn sẽ tìm thấy tình yêu tuyệt đẹp mà bản thân đã từng ước ao trong suốt những năm tháng tuổi trẻ ấy. “Khoảnh khắc này sẽ được ghi nhớ mãi mãi. Em ngắm mặt trời mọc, anh ngắm em, cùng nhau thề nguyền dưới cảnh sắc tráng lệ. Từ đồng phục trường tới chiếc váy cưới. Người ở bên cạnh, từ đầu tới cuối đều là em. Chúng ta cùng nhau trưởng thành, rồi lại cùng nhau già nua.” __________ " : trích từ truyện Review by #Ám Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Thành phố A, sáng sớm, sương mù dày đặc giăng kín bầu trời. Những đám mây ẩm ướt bám dính lại với nhau trên nền trời u ám, khiến người ta cảm thấy không một chút sức sống. Oi bức, ẩm thấp là những từ ngữ biểu trưng của thành phố này. An Tĩnh thức dậy từ rất sớm, trong căn phòng tối om, cô quay người, nhìn về phía rèm cửa hơi hé mở ở cách đó không xa, ngáp một cái uể oải. Trong phòng tĩnh lặng, bởi vậy rất dễ nghe thấy tiếng bước chân như có như không từ bên ngoài vọng vào. Cô thầm nghĩ chắc chị gái đã dậy rồi. Chị ấy lúc nào cũng dậy sớm hơn mình. An Tĩnh nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa, như thể ở đó có cái gì vậy. Tiếng bước chân ngoài cửa hướng xuống cầu thang, âm thanh bên dưới dần trở nên rõ rệt. Tiếng nói chuyện giữa mẹ và chị, tiếng "tinh" của lò vi sóng, tiếng lật giở từng trang báo của bố đều lọt vào tai cô. Vì trong nhà có người chơi piano, nên giữa các phòng được cách âm rất tốt. Thực ra, bình thường rất khó có thể nghe được những âm thanh này. Nhưng không biết vì lý do gì, có lẽ bởi đó là những việc xảy ra hàng ngày nên dễ dàng lọt vào tai một cách rất tự nhiên. Rèm cửa chưa được kéo kín rung lên khe khẽ. Cô nghĩ, lại không đóng chặt cửa sổ như mẹ dặn rồi. Đôi mắt đen lấy của An Tĩnh cuối cùng đã có tiêu điểm, cô chớp mắt, chống người dậy, lật chăn bước xuống giường. Trong bộ váy ngủ rộng thùng thình, cô vừa vuốt tóc, vừa tiến về phía cửa sổ. Chú mèo Hello Kitty màu hồng phấn phía dưới xương quai xanh nhỏ nhắn xinh xắn tươi cười vẫy tay chào mọi người. Bàn tay trắng nhợt nhỏ nhắn kéo rèm cửa ra. Ánh sáng đột ngột xộc vào khiến cô nhắm chặt mắt vì chưa kịp thích ứng, đôi lông mày nhíu lại. Cô xòe tay, đưa tay lên mắt cho đỡ chói. Thời tiết âm u, ẩm thấp. An Tĩnh khẽ nhoẽn miệng, đúng kiểu thời tiết mà cô thích. Tiếng bước chân bên ngoài càng ngày càng gần, dừng lại phía ngoài cửa phòng cô, một lúc sau, tiếng gõ cửa vang lên. Cốc cốc, " Tĩnh Tĩnh, dậy đi con." Người đứng bên ngoài đợi một lúc không thấy tiếng đáp lại, chuẩn bị mở cửa bước vào. "Mẹ, con dậy rồi, thay quần áo xong con sẽ ra." Giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp vang lên. Bà Lục Mỹ Hoa ngoài cửa nghe thấy tiếng con gái mới dừng tay, cau mày nói, "Hôm nay là ngày đầu tiên tới trường, đừng ngủ nướng nữa, chị con dậy từ lâu lắm rồi đấy." Dứt lời bà vẫn đứng chờ thêm một lúc lâu, bên trong tĩnh lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thay quần áo. "Nhanh lên, cả nhà đang chờ con xuống ăn sáng đấy." Bà An cau mày nói thêm câu nữa. "Con biết rồi." Nghe tiếng con gái trả lời, cuối cùng bà cũng hài lòng đi xuống. Trong phòng, cô gái vừa thoáng ngừng lại để trả lời mẹ lại tiếp tục mặc quần áo như chưa có chuyện gì xảy ra. Mười phút sau, An Tĩnh đã vệ sinh cá nhân và thay xong quần áo, khoác ba lô đi xuống dưới nhà. Trong phòng ăn. An Hướng Dật vừa ăn sáng vừa xem Thời báo Kinh tế - Tài chính trên bàn. Ông đã ngoài bốn mươi, vận trên mình một bộ vest vừa vặn, dáng vẻ lịch sự nho nhả. Bản thân ông khá chăm chỉ chơi thể thao nên người ngoài khó lòng đoán biết được tuổi thật. Bà Lục Mỹ Hoa mãi miết dặn dò con gái lớn An Nguyệt đang ăn sáng, An Nguyệt tinh nghịch vẫy tay với cô. An Tĩnh nhẹ nhà bước xuống cầu thang. Nghe thấy tiếng động, An Hướng Dật ngẩng đầu lên: "Tĩnh Tĩnh xuống rồi, mau lại đây ăn sáng đi, lát nữa bố đưa các con đi học." An Tĩnh "dạ" một tiếng, kéo ghế, chào mẹ và chị gái. "Bố ơi, công ty không bận ạ?" Cô chọn chiếc bánh sandwich nhỏ, mở ra, phết chút bơ đậu phộng. Mời các bạn đón đọc Em Là Tiểu Tiên Nữ Của Anh của tác giả Ma Ma.
Sự Quyến Rũ Nam Tính
Văn án: [1] Đàn bà 30, như lang như hổ Sau khi Chu Lăng biết Hướng Nghị, đối với những lời này xúc động sâu sắc. [2] Nghe đồn trên phố có anh thợ sửa xe cặp kè với một phú bà, Người đẹp da trắng, chân dài eo nhỏ, ngực 36D. Nhưng quan trọng nhất là gia đình giàu có, ra tay hào phóng. Có người hỏi cuộc đời người kia thể nghiệm như thế nào? Hướng Nghị đáp: Trầm mê sắc đẹp, từ từ gầy yếu.   Cause I'm your lady And you are my man Whenever you reach for me I'll do all that I can We're heading for something Somewhere I've never been Sometimes I am frightened But I'm ready to learn Of the power of love (Bởi vì em là người phụ nữ của lòng anh Còn anh là người đàn ông trong tim em Mỗi khi anh đến với em Em sẽ làm tất cả những gì có thể. Chúng mình đang hướng tới một nơi Nơi mà em chưa từng biết Đôi khi em vẫn còn lo sợ Nhưng em đã sẵn sàng để bước tiếp Nhờ sức mạnh của tình yêu)* Đa phần mọi người thường vẫn có quan niệm rằng: một người đàn ông nghèo yêu một phụ nữ giàu là hèn mọn, nhưng mình nghĩ, thật ra, một người đàn ông không có đủ dũng khí đối mặt với tình cảm của anh ta, theo đuổi người phụ nữ anh ta muốn, đó mới là một người đàn ông hèn mọn chân chính. Có lẽ nếu đứng ở vị trí của một người ngoài cuộc không biết gì, dùng ánh mắt của người trần tục để nhìn nhận, thì quan hệ giữa Hướng Nghị, một người lính xuất ngũ nay là thợ sửa xe thuộc tầng lớp đáy của xã hội, cùng với Chu Lăng, phú bà chủ tịch Hội đồng quản trị một trong những Tập đoàn kinh doanh lớn mạnh hàng đầu, ở tầng lớp thượng lưu cao cấp nhất, là điều thật khó lý giải, hoặc giả có thể lý giải, thì sẽ là theo chiều hướng méo mó xấu xí nhất. Dù sao bây giờ, đâu còn mấy ai tin vào tình yêu nữa, phải không? Nhưng bất kể là tôi, hay bạn, chúng ta chưa từng được trải nghiệm, thì tình yêu đích thật vẫn tồn tại, hiếm hoi, nhưng vẫn tồn tại. Giống như vào đầu thế kỉ 19, có vị vua Edward VIII đã lựa chọn ở bên người phụ nữ Mỹ bình thường từng hai đời chồng mà sẵn sàng từ bỏ ngai vàng, từ bỏ cả nước Anh. Vì tình yêu, một người có thể trả giá đến mức độ nào, làm những gì, hẳn sẽ luôn là câu hỏi mà không một nhà khoa học hay triết gia có thể dùng lý luận thông thường để giải thích được. Vì thế, một người sống trên đời giống như Chu Lăng, đã kinh qua hết những bể dâu, nếm trải lòng người ấm lạnh, từng nghèo khổ bần cùng, mà nay đang hưởng thụ đời vinh hoa phú quý, thì đến bây giờ, khi gặp được một người đàn ông thật lòng thật dạ yêu thương mình, trong mắt trong tim chỉ có mình, tình yêu ấy đã thật sự chạm đến phần sâu nhất của trái tim cô, khiến cô chấp nhận đánh đổi vì nó. *** Nhưng trước khi dẫn đến kết cục này, thì phải kể đến duyên nợ thuở ban đầu gặp gỡ giữa Chu Lăng và Hướng Nghị, phần mà xin được nhường cho chàng ca sĩ đáng yêu trẻ trâu Tiền Gia Tô-người có lời vẫn luôn muốn nói: Còn không phải là nhờ lão tử đây làm ông tơ bà nguyệt, xe duyên cho hai người họ đến với nhau hay sao!!! Khi đó, Chu Lăng đang còn là một goá phụ hấp dẫn, một người phụ nữ ở độ tuổi 30 rực rỡ phong tình nhất. Tiền Gia Tô được con gái cũ chồng trước của Chu Lăng thuê đến để quyến rũ cô, trong chuỗi âm mưu hòng cướp lại gia sản bố để lại, nhưng dĩ nhiên chiêu trò hèn hạ này nhanh chóng bị Chu Lăng phát hiện bởi cậu chàng này quá mức ngây thơ, nào có lấy nửa phần kinh nghiệm. Muốn gậy ông đập lưng ông, cô quyết định tiếp xúc với Tiền Gia Tô để moi thêm thông tin từ cô con gái riêng này, mà vì thế, lại kéo theo việc gặp gỡ Hướng Nghị, người anh họ trầm mặc ít nói, cơ bắp cuồn cuộn, nam tính đầy mình của cậu. Buổi đầu, họ tựa như hai đường thẳng song song, khi thế giới của anh chỉ có cửa hàng-căn nhà nhỏ với những công việc đơn điệu hàng ngày như sửa xe, chăm sóc bà nội, nấu ăn, tập thể dục...còn thế giới của cô thì hoa lệ ầm ỹ với những cuộc vui thâu đêm, tiệc tùng, shopping và du lịch bất tận. Anh chạy một chiếc xe điện bình thường, cô thay xe ô tô đắt tiền như thay áo. Anh mặc những bộ quần áo quê mùa, còn cô luôn khoác trên mình những bộ cánh thời thượng nhất...Thế nhưng, bất kể những khác biệt đó, họ đã nhanh chóng bị hấp dẫn bởi nhau bằng một lực hút đơn thuần sơ khai nhất từ thời cổ xưa vẫn tồn tại giữa giống đực và giống cái, giữa một người đàn ông và một người đàn bà: họ thèm muốn cơ thể nhau. Đó là thứ đã đưa họ đến với nhau, nhưng không phải là tất cả của mối quan hệ giữa anh và cô. Vì Hướng Nghị, người đàn ông kiên định luôn biết mình muốn gì và sẽ làm gì biết mình đã yêu người phụ nữ yêu nghiệt này rồi. Có lẽ là ngay từ lúc ban đầu gặp cô, anh đã nhìn thấy bên ngoài lớp quần áo đắt tiền, những chiếc xe thể thao sành điệu, cuộc sống xa hoa màu mè, hay bên dưới vẻ ngoài cao ngạo thành thục vẫn dùng để phòng bị với thế giới của Chu Lăng là một trái tim lương thiện, một tâm hồn bị tổn thương chờ được an ủi. Mất bố mẹ từ năm 8 tuổi, Chu Lăng phải chịu cảnh sống ăn nhờ ở đậu, lớn lên trong sự ghẻ lạnh, ngược đãi tàn bạo của bà ngoại, cậu mợ rồi em họ. Vất vả chật vật vượt qua mấy năm học nhờ sự giúp đỡ của thầy cô, đến lúc đậu Đại học thì bị mợ xé thư thông báo, ép gả cô cho một người đàn ông què cụt. Cô bỏ trốn đến thành phố và gặp được Thời Tuấn, được hắn giúp đỡ tìm việc và nhập học, lúc suýt bị lừa đem bán lại nhờ hắn cứu một mạng đưa về, từ cảm kích đến dùng tất cả sự mến mộ trong sáng của mối tình đầu mà yêu hắn; nhưng đúng lúc đang mặn nồng nhất thì hắn lại cấu kết cùng mợ, dâng cô cho người bố nuôi vừa li dị đang cần tìm một người vợ trẻ trung để sinh con kế thừa gia nghiệp. Hai năm sau, chưa kịp có con, người đàn ông lớn tuổi đó mất vì bệnh, để lại tất cả cổ phần công ty cho cô, nhưng kèm theo đó là một điều kiện tiên quyết: nếu cô tái hôn, sẽ phải từ bỏ toàn bộ gia sản. Thế là, Chu Lăng cứ sống những ngày tháng hưởng thụ vô vị không mục đích đó, cho đến khi cô gặp được Hướng Nghị. "Ai, nắm lấy tay ta, níu giữ ta nửa đời điên loạn? Ai, hôn lên mắt ta, chở che ta nửa kiếp lênh đênh? Nắm lấy tay người, che đi nửa đời điên loạn Hôn lên mắt người, che người nửa kiếp lênh đênh"** Thời Tuấn đã từng tự hỏi, rốt cuộc điều gì khiến Chu Lăng say đắm một thợ sửa xe tầm thường như thế? Điều gì khiến người phụ nữ vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt khi gặp hắn lại toả sáng rạng ngời hạnh phúc nhường kia khi ở bên người đó, thứ hạnh phúc mà dường như không tiền bạc châu báu nào trên đời có thể mua được? Hắn đâu biết. Có thể anh nghèo, không có tiền đưa cô đi nhà hàng đắt tiền, sắm cho cô những bộ váy áo hàng hiệu, trang sức kim cương... Chỉ là, đó đâu phải là những thứ mà Chu Lăng cần, dù sao cô cũng chẳng thiếu; Nhưng người đàn ông ấy lại có thể vì cô vào bếp nấu những bữa cơm mang đậm hương vị gia đình, dùng đôi tay đầy sức mạnh của mình ủ ấm cho bàn chân giá lạnh của cô, quở trách mỗi khi cô mặc đồ phong phanh, đội mưa mang thuốc cảm cho cô giữa đêm hôm khuya khoắt, kề cận chăm sóc cho cô mỗi khi cô bị bệnh, mang cho cô sự ấm áp chân thật đến từ cơ thể nam tính đó mỗi đêm mùa đông lạnh... Thiên hạ vẫn cho rằng phụ nữ ham hư vinh, điều này dĩ nhiên luôn đúng, nhưng thật ra, so với những thứ màu mè bên ngoài ấy, thì những chăm sóc vụn vặt hàng ngày mới chính là những thứ khiến cho phụ nữ cảm động và khắc sâu tận đáy lòng. Nhất là với Chu Lăng, người từ nhỏ đã cô độc, chịu ngược đãi, bị lừa lọc, luôn thiếu vắng tình yêu thương, thì một tấm chân tình như vậy, đã thật sự lay động được trái tim cô rồi. (Hướng Nghị có điều muốn nói: Thành thật một chút đi, không phải em lựa chọn ở bên anh vì trầm mê cơ thể của anh đây sao? ????) Ngoài ra, nói thêm chút về nam chính Hướng Nghị, đừng chê anh nghèo, thật ra, đây cũng là một người đàn ông rất bản lĩnh đấy nhé. Năm xưa, anh là một người lính xuất sắc thuộc hàng nhất nhì, nếu có điều kiện ở lại phấn đấu chắc chắn sẽ phát triển thêm, nhưng do bà nội bị ung thư nên anh mới giải ngũ, về quê mở một cửa hàng sửa xe nhỏ gần nhà để có thêm nhiều thời gian chăm sóc bà. Đúng là một người vô cũng hiếu thuận, trọng tình cảm, có trách nhiệm, dám gánh vác. Sau này, khi đã xác định xây dựng cuộc sống với Chu Lăng, anh cũng xông pha gây dựng sự nghiệp của mình, để có thể thực hiện lời hứa "Anh nuôi em", không để Chu Lăng phải chịu quá nhiều thiệt thòi. *** Chốt lại, "Sự quyến rũ nam tính" mặc dù có plot mang màu sắc khá hiện thực, nhưng thật ra nó là một câu chuyện thuần ngọt ngào, những chi tiết u ám chỉ được phác hoạ sơ qua, quá trình hai người đến với nhau không phải đấu tranh quá nhiều, không hề có khó khăn bất trắc gì lớn, mang một cảm giác rất "thuận lý thành chương". Dù không phải là một cuốn truyện quá mức đặc sắc, cảm động nhưng nó nhẹ nhàng, ấm áp, đầy đủ hương vị, có tình yêu, cũng có tình cảm gia đình. Đặc biệt, xin được nhấn mạnh phần này một nghìn lần!!! Đó là khi nhắc đến những điểm hấp dẫn của "Sự quyến rũ nam tính", quả thật không thể không kể đến những cảnh sắc siêu cấp nóng bỏng của nó. Trong cái thời buổi mà H không phải kiểu tắt đèn đóng cửa bảo nhau, thì cũng chỉ là canh xương nước lèo uống tạm, H ở đây có thể xếp vào dạng vô cùng kích thích với những màn dạo đầu được mô tả rất chi tiết, và đặc biệt là diễn ra tràn ngập từ đầu đến cuối truyện. Nói chung, sau bao ngày tháng ăn chay, reviewer thuộc #team_mê_thịt có thể nói là được thoả mãn no nê một phen rồi *tung bông* *bật Mode (chế độ) cực kì hưng phấn!!!*. Vậy nên, những bạn đọc yêu sắc ơi, còn chần chừ gì nữa mà không nhảy, à, không lao ngay xuống hố; và cả những độc giả dù không đam mê xôi thịt nhưng nếu yêu thích sủng ngọt thì cũng có thể cân nhắc thử đọc câu chuyện này ạ~ *, Lyrics bài hát The power of love Link: https://youtu.be/Y8HOfcYWZoo **, Trích dẫn truyện "Lâu chủ vô tình", Nhất Độ Quân Hoa. *** “Cho tôimộtly nước” Hai giờ sáng, Lose Demon chấm dứt kinh doanh, ca sĩ Tiền Gia Tô hát hò cả đêm, cổ họngđãsắp bốc cháy. Phục vụ Tiểu Thái có quan hệ tốt với cậu đem tớimộtly nước: “Hôm nay biểu diễn cũngkhôngtệ lắm, tôi thấy bầukhôngkhí rất tốt.” Tiền Gia Tô phóng khoáng hất tóc máiđãướt mồ hôi lên,“Cũng tạm được.” Trong giọngnóicũngkhôngche giấu đượcmộtít kiêu ngạo. “Đừngnóithế, vừa rồi cậu thổ lộ cũng rất có hiệu quả mà.” Nhưng Tiền Gia Tô lại khác thườngkhôngnóigì, gõ bàn thúc giục cậu ta:“Nhanh lên, chết khát mất!” Tiểu Thái lén lút liếc mắt bốn phía, những người khác đều dọn dẹp vệ sinh,khôngai chú ý đến nơi này. Cậu ta nhấc ly nước lên, len lén đặtmộttờ giấy ở phía dưới, đẩy đến trước mặt Tiền Gia Tô, nháy nháy mắt vài cái. Tiền Gia Tô chẳng hiểu gì, đem ly nước uốngmộthơi cạn sạch, thở phàonhẹnhõmmộtcái, lúc này mới mở tờ giấynhỏđó ra. trênđó chỉ có mấy chữ đơn giản: ‘Chờ cậu tại Khách sạn quốc tế Houghton phòng 2333’. Cậu sửng sốt:“Ở đâu ra?” “Người đẹp mà cậu mời rượu lúc nãy đưa.” Tiểu Thái che miệngnóinhỏgiọng, e sợ dường nhưsẽcó ai nghe được, vẻ mặt mờ ám “Tôi hiểu mà”. Người phụ nữ kia...... Đây là muốn ngủ với cậu sao? Hình như hơi nhanh nhỉ? Hơn nữa khách sạn quốc tế Houghton, ôi chao, là khách sạn 5 sao đấy! Tiền Gia Tô nắm bắt xúc cảm trơn bóng của tờ giấynhỏ, liếm liếm môi. Chả trách người liên lạc với cậunóingười phụ nữ này có tiền muốn làm gì cũng được, chậc. nóithậtra, mới đầu cậu còn tưởng rằng đối tượng làmộtlàmộtbà già,khôngnghĩ tới thực tế làmộtngười có vóc dáng vô cùng đẹp. Nếu sớm biết thế, cậu nhất địnhsẽgật đầu mạnh hơn Tiền Gia Tô nhét tờ giấy vào túi quần bò, huýt sáo, đường làm quan rộng mở, ra ngoài rồi ngồi lên xe. Khách sạn Houghton cách quán barkhôngxa, chỉ hai quảng trường. Tiền Gia Tô cưỡi con xe máy điệnnhỏmàu vàng, hai mươi phútđãđến nơi. Khách sạn là tòa nhà cao nhất khu này, khí thế rộng lớn, ngọn đèn flash rực rỡ cùng kiến trúc cực kỳhiệnđại kết hợp với nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, tản ra khắp nơi khiến cho những người dân nghèo bị bức bách mất bình tĩnh. Tiền Gia Tôđãquen sống ở khu dân cư bénhỏ, lần đầu tiên đến chỗ này ngay cả viên gạch đều lóe lên nhân dân tệ làm tăng vẻ huy hoàng của khách sạn, lập tức cảm thấy dù theo sát trào lưu thời thượng là kiểu tóc xoăn nhuộm vàng của Hàn cũng chẳng cứu vớt cậu được, cả ngườikhôngche giấu đều toát ra hơi thở nghèo nàn, thối nát. Lại cúi đầu nhìn nhìn tờ giấy tản ra mùi hương nước hoa dễ chịu – phòng 2333, con số của gian phòng đókhôngphảiđangcười nhạo cậu sao?   Mời các bạn đón đọc Sự Quyến Rũ Nam Tính của tác giả Nhất Tự Mi.