Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phàm Nhân Tu Tiên truyện

AudioBook Phàm Nhân Tu Tiên Phàm Nhân Tu Tiên truyện là một truyện ký sự nhân vật, nói về một thiếu niên hết sức bình thường từng bước một tiến vào con đường tu tiên, không có tướng mạo tuyệt hảo, cũng không có tư chất kinh người. Kỳ thực trong Phàm Nhân Tu Tiên truyện là một xã hội tràn ngập hiểm ác phức tạp, tranh danh đoạt lợi, không hề có tình hữu nghị đơn thuần. Phàm Nhân Tu Tiên truyện không giống như những quyển tiểu thuyết khác trên mạng chỉ lo đánh quái rồi đột phá thăng cấp - theo đuổi thiên đạo, cũng không có những câu từ ngữ hoa mỹ trau chuốt, cũng chẳng có những pha tình cảm nhạt nhòe. Phàm Nhân Tu Tiên truyện là quyển đầu tay được viết bởi tác giả Vong Ngữ, lại không phải là truyện tái bản, thế nhưng fan hâm mộ đã đạt tới con số khó thể thống kê nỗi, hơn nữa gần đây nhất còn đoạt được danh hiệu nằm trong một trăm truyện sáng giá nhất. Đối với một quyển truyện còn đang trong giai đoạn viết tiếp diễn như vầy, lại có nhiều người thích thú đến như vậy, chúng ta thật không ngại mà truy hỏi một câu: rốt cuộc Phàm Nhân Tu Tiên Truyện thu hút mọi người vì cái gì ? ở điểm nào ? Điểm mị lực lớn nhất của Phàm Nhân Tu Tiên truyện ở chỗ: nó chân thật khắc họa đủ loại tình huống tàn khốc và hiểm ác trong hiện thực, khiến cho mỗi độc giả đều thấy rõ ràng thực trạng xã hội, gia tăng mãnh liệt sức hút cộng hưởng, khắc sâu đến từng ngõ ngách bên trong sự việc. Làm sao mới được gọi là một quyển tiểu thuyết hay tuyệt ? Không hẳn là nhân vật phải trải qua những tình huống mạo hiểm mới lạ, cũng chưa hẳn là tung hỏa mù cho những tình tiết khó lòng phân biệt, mà chính là tại thời điểm đang đọc truyện sẽ làm cho người đọc phát sinh được tư tưởng cộng hưởng. Loại cộng hưởng này theo đạo lý là không nhất thiết phải nhận thức giống nhau, cũng có thể cùng nhau thảo luận, cùng nhau biến đổi, do đó sẽ đạt đến được những tư tưởng ngộ đạo bất đồng. Đối với Phàm Nhân Tu Tiên truyện, điểm này đích thực rất thành công. Nếu là một người thích đọc sách, trước hết do đã trải qua nhiều phức tạp và hiểm ác trong đời thực, quá chán ghét, nên tập trung vào trong thế giới văn chương, truy tìm tới cõi Niết bàn trong tâm linh sâu thẳm; mặt khác có người lấy đọc sách làm một thói quen tiêu khiển cho qua thời gian, giúp cho tinh thần được sảng khoái thăng hoa. Ngay trong lúc đọc sách rất dễ dàng hòa nhập, mơ tưởng chính mình được hóa thân thành nhân vật chính, để cảm thụ trọn vẹn tình tiết trải dài theo cốt truyện. Có lẽ nhiều người đã từng gặp qua cái cảm giác, lúc vừa bắt tay vào xem một truyện mới, nhưng do khúc dạo đầu của truyện miêu tả hoàn cảnh huyền ảo mà lại quá đen tối (chỗ này người viết bình luận cố tình chơi chữ: “Huyền mà lại huyền”, huyền có 2 nghĩa huyền ảo và đen tuyền), đối với những đọc giả mới bắt đầu đọc truyện mà nói, rõ ràng khiến cho trí tưởng tượng của họ không đạt đến đỉnh điểm, nên tự nhiên họ khó dung nhập được, làm cho độc giả mệt nhọc rồi đâm ra chán ghét. Những quyển truyện như vậy, cho dù về sau tình tiết có phấn khích trở lại, cũng khó thuyết phục được người ta xem truyện lại từ đoạn giữa trở đi, như vậy quyển sách đó đã thất bại. Mà ở đây, đoạn mở đầu của Phàm Nhân Tu Tiên truyện chỉ đề cập một tiểu hài tử quê mùa rất đổi bình thường, có lý tưởng và khát vọng riêng của chính mình. Danh vọng và tính cách như vậy đều hết sức gần gũi với lối suy nghĩ hiện thực của mọi người trong cuộc sống bình phàm, do đó tạo cho độc giả có khả năng nhập vai và cảm nhận ngày càng hợp lý, ngày càng chính xác, như vậy mới có đủ độ uyên thâm để theo dõi tiếp những chương về sau. Khúc dạo đầu như thế của Phàm Nhân Tu Tiên truyện chính là yếu tố cơ bản nhất và cũng là bộ phận quan trọng nhất để tạo hấp dẫn cho độc giả. Hàn Lập khởi đầu từ một phàm nhân, từng bước tiến vào con đường tu tiên, từ từ nhận thức tư tưởng ngày càng gia tăng, độc giả như là thấy được bản thân chính mình hiện diện trong đó, rồi dần dần giống như đọc lại chuyện xưa rồi từng bước phát triển tiếp nối. Giai đoạn chuyển hướng từ phàm nhân lên thành tu tiên giả vốn đã làm cho độc giả bay bổng, có người bảo thời điểm đó phải diễn đạt nhanh tựa phi mã, nếu viết quá mức đường đột sẽ làm cho người đọc cảm thấy quá sức đột ngột, do đó sẽ không phù hợp với cảm xúc chân thật. Nhưng thời điểm miêu tả đoạn này của Phàm Nhân lại khác, lợi dụng quỷ kế của Mặc sư phụ, cùng với trải qua một thời gian ma luyện tâm tính và tính cách của Hàn Lập, về phương diện nào đó đã đem quá trình tu luyện miêu tả lại hết sức sống động, làm cho mọi người nhắm mắt cũng có thể hình dung ra được. Điều này đã từng bước mang lại thành công phi thường cho Phàm Nhân. Đồng thời theo tính cách của Hàn Lập rất bình tĩnh bởi do ý chí tu tiên, tâm trí suy nghĩ thấu đáo, điều này khiến cho cách thức hành văn miêu tả càng thêm hợp lý. Về phương diện tả thực của Phàm Nhân, hơn hẳn các tiểu thuyết đồng loại khác. Trong đó, cơ bản nhất chính là một câu dạy dỗ chúng đệ tử của Lý Hóa Nguyên: “Theo đạo lý tu tiên, bất luận là danh môn chính phái hay tà ma ngoại đạo cũng đều theo đuổi hành sự nghịch thiên, khó sống dễ chết. Chẳng qua là đối với chính phái thì tuần tự nhi tiến, nước chảy thành sông, công pháp tương đối ôn hòa, nhưng thường xuyên làm kiểu tiểu nhân gióng cờ đánh trống trừ ma vệ đạo, đa phần là giả nhân giả nghĩa ngụy quân tử; còn tà phái ma đạo cố gắng đột biến gia tăng pháp lực, quá trình tu luyện quá mức âm độc, không ngại tranh giành trục lợi, tuy rằng biểu hiện tùy tâm sở dục, nhưng trên thực tế công pháp càng tinh tiến thì hành vi lại càng cực đoan, đánh mất đi bản tính thậm chí trở nên cực kỳ tàn nhẫn. Nhưng vô luận là chính tà song phương tu tiên phái, không cần biết mở miệng nói thế nào, nhưng trên thực tế chỉ dựa vào tiêu chí mạnh được yếu thua. Người tu tiên chúng ta cũng không phải là tục nhân trên thế gian ! Tu sĩ cảnh giới cao xem tu sĩ cấp thấp như một con kiến, chỉ một câu không hợp liền một kích tiêu diệt, đây đều là chuyện bình thường”. Lý Hóa Nguyên tuy chỉ là một gã Kết Đan tu sĩ, nhưng Hàn Lập nghe giảng đoạn đạo lý này từ lúc bước chân vào tu tiên giới, lại được diễn đạt xuyên suốt truyện Phàm Nhân này. Trong Huyết Sắc Thí Luyện, nhân sự tiến vào đều là đệ tử của Việt Quốc thất phái. Bọn họ là đồng minh khi cùng nhau chống cự Ma tộc xâm lấn Việt Quốc, nhưng đối với cái lợi trước mắt trong Huyết Sắc cấm địa, tấm khăn ngụy trang đồng minh hoàn toàn bị kéo xuống. Giết người đoạt bảo, không từ thủ đoạn, lấy mạnh đè yếu, bộ mặt kinh tởm vì hám lợi đó dần lộ rõ. Trong thực tế không phải thường xãy ra như thế à ! Đi chung cạnh tranh nhau, thông thường đều giống như vậy, chỉ vì hoàn thành nhiệm vụ và đạt được mục đích. Không thể không để ý tới cái gọi là đề phòng người khác, nếu hoàn toàn tín nhiệm một ai, trong lúc cạnh tranh nhau bị đâm sau lưng cũng là chuyện thường tình. Còn Hàn Lập, bản tính đúng là cẩn tắc vô áy náy, hiểu được kỹ càng đạo lý này mới có thể đoán trước được mọi nguy cơ phía trước, chuẩn bị đối phó mọi thứ một cách đầy đủ.  Mà trong xã hội tuy phân chia trắng đen nhưng cũng không được rõ ràng cho lắm, chỉ cần có lợi ích tuyệt đối thậm chí có thể điên đảo trắng đen, chỉ cần có tiền là có thể kêu ma gọi quỷ. Trong thực tế hiện nay, chuyện như vậy có thể thấy nhan nhãn. Đến thời điểm Lý Hóa Nguyên giảng giải, trong lòng độc giả hiển nhiên sẽ không tự chủ được mà liên hệ tới đủ thứ chuyện trong hiện thực. Cứ như vậy, quang cảnh của phàm nhân trong thế giới tu tiên ngày càng sinh động hiện ra trước mắt. Lý luận văn học nghệ thuật cho chúng ta biết rõ: nên tôn trọng hiện thực xã hội, khi tiến hành miêu tả hãy hoàn toàn dựa vào thực trạng cuộc sống, như vậy cuộc sống xung quanh ta muôn màu muôn vẽ thế nào thì tác phẩm cũng sẽ đa dạng như thế đó, cho dù ý tưởng sáng tác của tác giả chỉ lấy một phần nào xác thực đi nữa, cũng sẽ không muốn mất đi tính phong phú nội dung của tác phẩm đó, rốt cuộc đặc biệt trong tác phẩm này tính chất hình tượng đã lớn hơn tư tưởng rất nhiều. *** Tóm tắt & Review (Đánh giá) truyện tiên hiệp Phàm Nhân Tu Tiên:   Tóm tắt Phàm Nhân Tu Tiên là một truyện tiên hiệp kể về hành trình tu tiên của Hàn Lập, một thiếu niên bình thường ở thế giới tu tiên. Hàn Lập không có tướng mạo tuyệt hảo, cũng không có tư chất kinh người, nhưng anh ta có ý chí kiên cường và quyết tâm đạt được mục tiêu của mình. Review Phàm Nhân Tu Tiên được đánh giá cao bởi những điểm sau: Cốt truyện hấp dẫn và lôi cuốn: Truyện kể về hành trình tu tiên của Hàn Lập, từ một phàm nhân bình thường trở thành một tu sĩ cường đại. Cốt truyện của truyện rất hấp dẫn và lôi cuốn, với nhiều tình tiết bất ngờ và kịch tính. Nhân vật được xây dựng chân thực và đáng nhớ: Các nhân vật trong truyện được xây dựng rất chân thực và đáng nhớ. Hàn Lập là một nhân vật chính rất kiên cường và quyết tâm, và anh ta luôn là một nhân vật được yêu thích bởi độc giả. Thế giới tu tiên được xây dựng chi tiết và sống động: Thế giới tu tiên trong truyện được xây dựng rất chi tiết và sống động. Độc giả sẽ có cảm giác như đang được đắm chìm trong thế giới này. Đánh giá Phàm Nhân Tu Tiên là một bộ truyện tiên hiệp xuất sắc, với cốt truyện hấp dẫn, nhân vật đáng nhớ và thế giới tu tiên được xây dựng chi tiết. Truyện đã thu hút được rất nhiều độc giả trên toàn thế giới, và nó được coi là một trong những bộ truyện tiên hiệp hay nhất mọi thời đại. Điểm cộng Cốt truyện hấp dẫn và lôi cuốn Nhân vật được xây dựng chân thực và đáng nhớ Thế giới tu tiên được xây dựng chi tiết và sống động Điểm trừ Một số tình tiết trong truyện có thể hơi phi lý Truyện có thể hơi dài dòng và khó theo dõi đối với những người mới đọc thể loại tiên hiệp Kết luận Phàm Nhân Tu Tiên là một bộ truyện tiên hiệp đáng đọc cho những ai yêu thích thể loại này. Mời các bạn đón đọc Phàm Nhân Tu Tiên truyện của tác giả Vong Ngữ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thiên Hình Kỷ - Duệ Quang
Ta tu tiên không phải vì trường sinh, không cầu sự hư vinh phù phiếm. Ta giương mắt nhìn thiên hình, nhấc tay mở kỷ nguyên để làm gì?! Đơn giản chỉ để trọn kiếp được bên nàng! thế thôi!. *** Trời đang vào mùa hè, Phong Hoa Cốc âm u và hoang vắng vì vậy nơi đây rất ít người đặt chân đến, xa xa có thể thấy những hàng cây mọc vươn cao như muốn chạm vào chân trời, cỏ mọc um tùm một màu xanh thăm thẳm, cảnh sắc như tranh vẽ. Ở bên mé sườn đông của sơn cốc, có một chỗ được gọi là Kỳ gia Từ Đường, trong cái sân nhỏ có mấy bụi trúc mọc túm tụm lại với nhau làm khung cảnh nơi đây xanh mơn mởn. Đi khoảng hai ba dặm về hướng tây phía trên sườn núi, chính là khu đất tọa lạc của Kỳ gia thôn, nơi sinh sống của hơn mười hộ gia đình. Buổi chiều ngày hôm đó, thời tiết nóng nực oi bức, một cơn gió thổi qua cũng không có, toàn bộ sơn cốc im ắng tĩnh lặng không một tiếng động cảm giác như mọi vật chìm sâu vào trong giấc ngủ. “Két…----” Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Từ Đường đang yên tĩnh, cánh cửa đột nhiên cửa mở rộng, có người đang ôm theo một đứa bé chạy ra ngoài, bảy mồn tám miệng lớn tiếng quát: “Tiểu Đông, không muốn nghe giảng bài thì thôi, sao lại còn nghịch ngợm quậy quá trong lớp, thước của ta sẽ hầu hạ ngươi …” Người này tự xưng mình hai chữ tiên sinh, là một thư sinh trẻ vẻ mặt búng ra sữa tuổi tác chừng đôi mươi, tóc trên đầu quấn thành búi, đang mặc một chiếc áo vải dài màu xanh, hai gò má gầy gò,lông mày hình kiếm dài và đậm, mũi phẳng, hai mắt linh hoạt có thần, cộng thêm làn da trắng trẻo, nhìn sơ qua thì thấy có phần thanh tú nhã nhặn, nhưng lúc này sắc mặt của hắn rất khó coi, khuôn mặt méo mó tức giận nghiến răng nghiến lợi. Hài tử đang bị sách lỗ tai khoảng sáu hoặc bảy tuổi thân thể khỏe mạnh mặt mày kháu khỉnh, tay giữ lấy ba bím tóc nhỏ le que dựng đứng trên đầu nhe răng nhếch miệng không chịu khuất phục kêu lên: “Ái da, tiên sinh ngài nếu dám đánh, ta nhất định đi tìm tổ phụ gia gia tố cáo…” Trong nháy mắt, trước cửa lớn lại chạy ra liên tục bốn năm đứa bé nữa, đứa nào đứa nầy khuôn mặt đang tươi cười tỏ vẻ tinh nghịch và vô cùng bướng bỉnh. Thư sinh trên tay phải cầm một thanh thước dài, giơ lên cao, tức giận nói: “Muốn tố cáo thì cứ đi mà tố cáo! Tiên sinh gia gia hôm này mà không dạy dỗ được bọn hư hỏng bất trị các ngươi thì ta cuốn gói xéo đi luôn cho rồi…” Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Hài tử muốn tiến hành trừng trị, không ngờ được tiểu giả hỏa này rất lanh lợi, thuận thế theo cánh tay vừa đưa lên của thư sinh, đứa bé đột ngột phóng ra một đạo hồng quang bắn thẳng vào khủy tay của thư sinh. Đó là một con rắn nhỏ dài giống như một cây thước kẻ, toàn thân được bao bọc trong hỏa diễm rực rỡ, xuất hiện đột ngột đến dọa người! Thư sinh quá hoảng sợ không kịp suy nghĩ, dưới tình thế cấp bách theo bản năng vôi vàng buông đứa bé và cây thước trong tay ra để tránh né thoát thân. Hài tử thò tay túm miệng huýt sáo, nghe thấy hiệu lệnh con rắn nhỏ như một ánh lửa nhỏ đang lơ lững trên không nhanh chóng quay ngược trở về, bay vào trong tay áo của đứa bé nó cười đắc ý rồi quay đầu bỏ chạy. Mấy hài tử mồm miệng cười toe toét thấy vậy cũng hùa theo bỏ học, chạy theo tên nhóc đó, bỏ mặc thư sinh vô cùng chật vật ở lại với khôn mặt còn đang sợ hãi,xoa xoa vết thương nơi khủy tay nhìn lũ trẻ một cách bất lực. ... Mời các bạn đón đọc Thiên Hình Kỷ của tác giả Duệ Quang.
Ta Không Thành Tiên
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) sách Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính. Dù ngươi thành tiên, cũng không thoát nổi thanh kiếm này của ta -- Nàng cầm kiếm, tung hoành ngang dọc, vô số tiên nhân táng mạng dưới kiếm của nàng. Thế là những kẻ tò mò gọi chệch tên nàng là Tiên Kiến Sầu. Tiên Kiến Sầu, Tiên Kiến Sầu, tiên nhân nhìn thấy sẽ phát sầu. Sau đó bọn họ gọi nàng là "Kiến Sầu tiên tử". Nghe đồn, nàng từng có một vị phu quân, từng sát thê chứng đạo. Người phụ nữ Tiên Kiến Sầu này là người tiên hiệp tu tiên duy nhất không muốn thành tiên trong ba nghìn thế giới mênh mông. Ta Không Thành Tiên đã ra mắt bạn đọc đầy ấn tượng như thế.  Mang nhiều tình khúc huyền huyễn, truyện còn thêm sự lãng mạn ngọt ngào của ngôn tình khiến câu truyện càng trở nên thu hút và đầy mới lạ. *** [Review Truyện] Ta không thành tiên - Thời Kính Nội dung: ▼ Trong giai đoạn mình đang chán cả thế giới, không còn hứng thú với bất kỳ bộ truyện nào, mình đã bất ngờ nhìn thấy “Ta không thành tiên”. Ban đầu mình chỉ mang tâm thế đọc thử, không ngờ càng đọc càng thích. Không phải cảm giác thích đến phát nghiện rồi điên cuồng đọc, đó là thứ gì đó nhẹ nhàng, đủ thú vị, đủ bất ngờ. Khác với đại đa số các dòng thuần tiên hiệp, nhân vật chính của "Ta không thành tiên” mang giới tính nữ. Không phải loại người bị bức bách đến phát điên, khát cầu thực lực, kiên trì tu tiên; chẳng phải người gặp được kỳ ngộ mà bước lên tiên đạo; càng không phải nhân vật trọng sinh mang bàn tay vàng (buff) nghịch thiên đầy mình. Nhân vật nữ chính, Kiến Sầu, là một người phụ nữ phàm nhân đã có chồng. Đang khi tình cảm mặn nồng, lại biết mình mang thai, Kiến Sầu chưa kịp báo tin mừng cho trượng phu đã bị hắn ta giết chết để chứng đạo. Rốt cuộc tiên đạo là gì? Thế nào là tầm tiên vấn đạo? Thê tử mình ân ái mặn nồng cũng đang tâm giết chết, loại người này có thể thành tiên sao? Có lẽ một Kiến Sầu mồ côi cha mẹ, chưa kinh đủ trăm chuyện thế gian sẽ thấy điều này thật nực cười... Kiến Sầu sẽ làm gì? Mang theo chấp niệm báo thù điên cuồng mà tầm tiên vấn đạo, tìm giết phu quân bạc tình bạc nghĩa kia? Đúng, mà cũng không đúng. "Tôi không muốn cầu tiên vấn đạo, cũng không cần trường sinh bất tử, tôi chỉ muốn hỏi một câu: Vì sao?" Một Kiến Sầu kiên nghị, tư duy kín đáo, tính cách thú vị, hành sự khác người cứ như vậy mà bước lên con đường tu tiên. Một người phụ nữ đã có chồng con bước lên tiên đạo, hơn nữa còn có thiên phú không tệ, điều này quả thật thay đổi cái nhìn của nhiều người. Có thể chất tiên hiệp trong “Ta không thành tiên” không sánh được với những bộ nổi danh đình đám nhưng có sự cách tân, không đập nát tam quan nhưng đủ mới lạ. Đặc biệt, ưu điểm của tác giả là xây dựng nhân vật. Thú thật là, mình rất hiếm thấy bộ nào mà tác giả đi vào nội tâm nhân vật, trình bày cách suy nghĩ và tư duy thú vị như bộ này. Trong lúc buồn chán đến tột, chính điều hóm hỉnh nhẹ nhàng của “Ta không thành tiên” đã giữ chân mình lại. Đặt cạnh sự hài hước có khi là những dòng suy tư nặng lòng. Cách miêu tả tâm trạng và sử dụng từ ngữ là một thành công không nhỏ. Tất nhiên, trong vấn đề này không thể bỏ qua công lao của dịch giả. Dịch giả ấy hả, đó là những con người cần mẫn tỉ mỉ, kiên nhẫn dọn đường đầy sỏi đá để cho chúng ta những câu từ mượt mà nhất. Độc đáo, mới lạ, đủ chiều sâu, đủ hài hước. “Ta không thành tiên” với mình mà nói thì đáng đọc. *** Truyện Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính là một trong những tác phẩm tiêu biểu của tác giả Thời Kính. Thuộc thể loại Tiên Hiệp, Ngôn Tình, Huyền Huyễn. Nhân vật chính là Tạ Kiến Sầu, nhưng lại bị người đời gọi chệch thành Tiên Kiến Sầu, lời đồn xưa nàng bị phu quân nhẫn tâm ra tay giết thê chứng đạo. Truyện ta không thành tiên được đan xen những chi tiết yêu hận tình thù, được đánh giá là truyện tiên hiệp hay nhất hiện nay trong một rừng Tiên Hiệp. Có một câu chuyện kể về một nữ tử, đau lòng đến mức ở mênh mông ba nghìn giới, nàng chính là người duy nhất tu tiên nhưng lại không muốn trở thành tiên nhân. Nàng tên là Kiến Sầu, chỉ có hai chữ này mà thôi, sau khi yêu thương và gả cho Tạ Bất Thành, nàng đổi tên thành Tạ Kiến Sầu, gác kiếm vì hắn, cứu hắn khỏi nguy hiểm, vốn muốn mang đến cho hắn một gia đình đầm ấm, cho hắn tình yêu thương chân thành nhất. Nhưng hắn lại phản bội nàng, khiến tình yêu ấy một sớm một chiều tan biến trong thù hận. Đây là một câu chuyện kiếm hiệp, ngôn tình hay, nhưng tổng quan cho thấy Ta Không Thành Tiên thích hợp ở tag Tiên Hiệp hơn, bởi lẽ từ đầu đến cuối chỉ có hạnh, tu tiên, sự giả dối, không quá nhiêu yêu thương mùi mẫn. Tạ Bất Thành không những không biết ơn Kiến Sầu, mà còn dám ra tay với thê tử của mình, giết thê chứng đạo, muốn trở thành tiên nhân, mà gột rửa thất tình lục dục. Và quay mặt với nàng khi nàng đã mang trong bụng đứa con của hắn. Tạ Bất Thành hắn căn bản tham lam, hiểm ác như thế, không xứng đáng để trở thành một kẻ tu đạo, giết thê chứng đạo là một việc làm quá sức tàn nhẫn. Không thể nào làm cho độc giả yêu thích nổi con người của hắn. Còn nàng Tạ Kiến Sầu, trong tay cầm kiếm, tung hoành ngang dọc, vô số tiên nhân ở dưới tay của nàng mà bỏ mạng, người ta lại gọi nàng là Tiên Kiến Sầu. Tiên Kiến Sầu, nữ nhân tu tiên để trả thù tướng công bạc tình năm ấy, câu chuyện đa phần xoay quanh việc nàng tu tiên rồi tìm tiên nhân để giết, miễn là tiên nhân, trên đời này kẻ tốt hay xấu nàng đều không tha. Sau tiểu nhân đừng bao giờ gây thù chuốc oán với nữ nhân, nếu không muốn bị ăn hành dài tập. Tóm lại, câu chuyện Ta Không Thành Tiên, nội dung tiên hiệp đầy đặc sắc, giữa tình thù, liệu bọn họ có thể buông tay cho nhau một cơ hội hay sẽ cùng nhau đồng quy vu tận? Thứ đáng sợ nhất trên thế gian này là thù hận, nhưng người ta lại không nghĩ đến, tình yêu mới thật sự là điều đáng sợ, là ngọn nguồn bắt đầu mọi thứ.   *** "Ầm ầm ầm..." Mây đen cuồn cuộn lan đến tận chân trời, một tiếng sấm rền vang lên. Rào rào! Ngoài cửa sổ mưa ngày càng to, nước mưa như trút từ mái ngói đổ xuống, xối mạnh xuống mặt đất mấp mô toàn là nước đục ngầu. Gió thổi hai cánh cửa sổ chưa đóng chặt rung động không ngừng, phát ra tiếng động cành cạch. Kiến Sầu đang may vá trong nhà nghe thấy tiếng động này giật bắn mình, mũi kim suýt nữa đâm vào tay. Nhìn hai cánh cửa sổ không ngừng rung động, nàng luôn cảm thấy hơi kinh hãi, vội vàng đặt chiếc áo bào may được một nửa trong tay xuống, đi tới bên cửa sổ đóng hai cánh cửa vào. Cửa sổ đã đóng nhưng tiếng mưa rơi bên ngoài lại không nhỏ đi một chút nào. Thỉnh thoáng có tiếng sấm rền từ phía chân trời, càng ngày càng đến gần, dường như chạy qua trên nóc nhà của nàng. Kiến Sầu nghe tiếng sấm không khỏi thở dài. Đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng còn chưa lộ rõ, trên gương mặt trắng như gốm của nàng lộ ra một vẻ dịu dàng chưa từng có. Có lẽ đây chính là điều tốt nhất ông trời ban cho mình. Mới cưới được ba tháng, Kiến Sầu cũng không nghĩ rằng mình lại có thể có thai sớm như vậy. Sáng nay cũng không biết làm sao tự dưng lại nôn ọe, nàng mời đại phu trong làng đến khám, đại phu lại không ngừng chúc mừng nàng. Kiến Sầu vặn hỏi một hồi lâu, đối phương mới cười nói nàng có thai rồi. Nàng sững sờ rất lâu không phản ứng lại, ngay cả cuối cùng trả tiền khám bệnh, tiễn đại phu về như thế nào, nàng cũng hoàn toàn không nhớ nổi. Kiến Sầu vốn là một đứa trẻ mồ côi chỉ có tên không có họ. Từ khi bắt đầu có trí nhớ, nàng đã biết mình không cha không mẹ, may mắn được người hảo tâm nhận nuôi mới có thể sống sót yên bình. Sau đó nàng gặp Tạ Bất Thần, khi đó hắn còn không phải tú tài mà chỉ là thiếu gia nhà họ Tạ. Trước đó hai người cũng không hề có nhiều cơ hội tiếp xúc, đến tận lúc gia cảnh nhà họ Tạ sa sút, Tạ Bất Thần bị kẻ thù đuổi giết, trùng hợp được Kiến Sầu cứu giúp, hai người mới xem như kết thành quan hệ gắn bó keo sơn. Ba tháng trước, cuối cùng bọn họ cũng dựng nhà ở ngôi làng nhỏ này, sau đó thành thân. Thế là Kiến Sầu cũng có họ, từ đó trở đi gọi là Tạ Kiến Sầu. Tạ Bất Thần làu thông tứ thư ngũ kinh, lúc ở nhà đã có chút tài danh, đã là đồng sinh. Sau đó hắn tham gia thi hương lại đỗ tú tài nền càng nỗ lực học tập. Hắn không nỡ để Kiến Sầu chịu khổ, từng nắm tay nàng nói, đợi hắn đạt được công danh cao hơn liền có thể làm quan, sau này Kiến Sầu cũng sẽ là một quan bà. Sáng sớm hôm nay Tạ Bất Thần đã lên huyện học. Trước kia đến giờ này hắn đã về ăn cơm rồi, nhưng hôm nay lại gặp đúng trận mưa to. Kiến Sầu nghĩ, hắn có mang ô, có lẽ là đường đi lầy lội không dễ đi cho nên mới chậm chạp không về. Đợi hắn về, nàng sẽ nói với hắn chuyện vui cực lớn này. Một nụ cười nhạt vẫn giữ bên khóe miệng, nghe tiếng mưa rơi rào rào xung quanh, nàng cũng không cảm thấy phiền lòng nữa. Từ bên cửa sổ quay vào, Kiến Sầu không cầm lấy kim chỉ mà thoáng nhìn thanh bảo kiếm vỏ da cá mập treo trên tường, đây là món đồ duy nhất đáng giá trong nhà, Tạ Bất Thần thà chết cũng phải mang đi. Nàng đi ra cửa trước nhìn cổng viện nhỏ hẹp, mong chờ Tạ Bất Thần xuất hiện trong màn mưa. Đây là một tiểu viện nhà nông rất đơn giản, mấy con ngỗng trắng bị nhốt trong hàng rào phên tre đang vui sướng kêu to trong mưa, thỉnh thoảng quay cái cổ dài lại rỉa lông, lâu lâu lắc người một cái, những giọt nước mưa sáng loáng như ngọc trên lông ngỗng bắn ra ngoài rực rỡ. Xuyên qua màn mưa dày có thể nhìn thấy dãy núi liên miên nhấp nhô cách đó không xa. Dãy núi màu xanh sẫm, bị nước mưa giội rửa dường như càng thêm đậm. Tiếng sấm rền vang vọng tới từ bên kia núi. Kiến Sầu một tay vịn khung cửa, một tay xoa bụng, đang do dự có nên cầm ô lên trường huyện tìm người hay không, trong màn mưa liền truyền đến tiếng bước chân ngày càng tới gần. Lộp bộp... Tiếng nước mưa xối vào ô giấy dầu cũng ngày càng gần. Một bóng dáng cao to chậm rãi hiện ra trong màn mưa mờ mịt, nước mưa từ mép ô chảy xuống như những chuỗi ngọc không ngừng rơi xuống đất đứt tung tóe, hòa lẫn với nước mưa xung quanh. Tạ Bất Thần lông mày dài, mũi rất thẳng, đôi môi mỏng, có một độ cong gần như lạnh lùng. Hơi nước ướt lạnh bám trên đầu mày khóe mắt hắn, dường như lại phủ thêm một lớp sương lạnh. Bàn tay cầm ô là tay cầm bút, thon dài trắng muốt. Kiến Sầu nhìn thấy hắn, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt yên tâm, khóe môi bất giác cong lên: "Chàng về rồi". ... Mời các bạn đón đọc Ta Không Thành Tiên của tác giả Thời Kính.
Đại Đạo Độc Hành - Vụ Ngoại Giang Sơn
Đọc truyện Đại Đạo Độc Hành của tác giả Vu Ngoại Giang Sơn là một truyện khá đặc sắc, cũng là câu chuyện võ hiệp nhưng tác phẩm thực sự để lại ấn tượng cho người đọc bởi lối viết văn và nội dụng truyện. Nhiều khi đọc truyện ta cảm nhận được mình đang thực sự chu du vào thế giới truyện tiên hiệp đầy màu sắc kì ảo này. Truyện là hành trình tu tiên, hành trình trên một không gian khác lạ, con đường đi qua không dài nhưng cũng chẳng ngắn, để đi được chặng đường này, cần nhất là sự kiên trì, là tâm căn muốn theo đuổi sự nghiệp võ học. Ba nghìn Tả đạo, tám trăm bàng môn, thượng môn một trăm lẻ tám, ở nơi này tu giả nhiều như kiến thời đại. Tu giả hướng đến tay cầm ngũ hành, chân đạp âm dương, siêu thoát sinh tử luân hồi, theo đuổi vĩnh hằng đại đạo. Khổ tu, du lịch, ngộ đạo, tử chiến, trải qua vạn kiếp, giữ vững lòng tin, cuối cùng sẽ đi đến đỉnh cao, vừa xem cửu thiên mịt mù. Ta rốt cuộc đứng tại đỉnh cửu thiên, mới phát hiện cần cù cầu đại đạo, chẳng qua đường ta đã đi, đường này chỉ mới bắt đầu! Đạo trời mênh mông, chỉ mình ta đi! *** Tại Lạc Ly biến mất lập tức, cách đó không xa trên thanh lâu, dưới cửa sổ, hai người lặng lẽ nhìn xem Lạc Ly, thẳng đến hắn biến mất tại Liên Hữu Thư Xá bên trong. Một người trong đó, thân thể khôi ngô, cơ bắp rắn chắc, tóc đỏ áo choàng, cả người mang theo vô tận dã tính, tựu giống một đầu dã thú hung mãnh, người này tựu là trên chân núi biến mất chính là cái kia khuân vác, hắn hung hăng đem trong tay bầu rượu bóp nát. Cái này bóp xuống, cái kia làm bằng đồng xanh bầu rượu, tựu giống đậu hủ đồng dạng, không có chút nào kim loại cứng rắn cảm giác, thoáng cái hóa thành ngàn vạn mảnh vỡ, rơi lả tả tứ phương! "Vụng trộm cho tiểu ăn mày bạc, thật sự là ưa thích làm việc thiện ah, trừng phạt ác dương thiện, hắc hắc, thay trời hành đạo? Ta nhổ vào! Vì cái gì ta mỗi lần chứng kiến hắn! Tựu là như vậy hận, tựu là như vậy nộ đây này!" Cái này khuân vác phẫn nộ rống to, cả người thật giống như một cái nổi giận mãnh thú, một loại nói không nên lời huyết tinh chi khí, tại trên người hắn phát ra, trong phòng treo bảy tám con vẹt, toàn bộ dọa được lạnh run! "Cái kia Mã lão hắc, nếu không phải chúng ta ngăn chặn hắn chạy trốn chi lộ, hắn có thể đuổi theo kịp Mã lão hắc? Cái kia Thiên Lực lão nhân, nếu không phải chúng ta đánh chết hắn tứ đại hộ pháp, hắn có thể đi đến đối phương trước người? Cái kia Lạc Thiên Vũ, nếu không phải chúng ta ngăn trở hắn cận thân thất vệ, nào có thời gian quở trách tội danh! Thế nhưng mà dựa vào cái gì, dựa vào cái gì, hắn là thiên hạ nổi tiếng đại sát thủ, Thiên Đạo Sát, thay trời hành đạo, chúng ta đều là vô danh tiểu tốt, liền cái danh hào đều không có, ta nhổ vào!" Ở bên cạnh hắn, một cái mỹ mạo nữ tử mỉm cười nhìn tóc đỏ Đại Hán. Nữ tử này, nàng cơ thể như lúc ban đầu sinh hài nhi da chất, bóng loáng mà non mịn, Hồng Lệ thấu bạch, óng ánh lòe lòe, yểu điệu tư thái lại để cho người sợ hãi thán phục, mảnh khảnh vòng eo, không phải bình thường, mà là rất tròn mịn nhẵn, nhẹ nhàng dao động, như là mỹ nhân xà vòng eo đồng dạng động lòng người, nàng đúng là Thúy Hồng Lâu tên đứng đầu bảng tiểu Thanh cô nương. Cái kia tóc đỏ Đại Hán lại hô: "Dựa vào cái gì, hừ, còn không phải sư phụ cưng chiều, không có sư phụ che chở, chỗ nào đến phiên hắn làm náo động, thay trời hành đạo. Thiên Đạo Sát? Phi, cùng chúng ta đồng dạng đều là sát thủ, đầy tay huyết tinh, giả trang cái gì lãnh diễm cao quý!" Tiểu Thanh đột nhiên lắc đầu, nói ra: "Mãnh Long, ngươi nói sai rồi, hắn bằng không phải sư phụ che chở, hắn bằng chính là kiếm trong tay! Chỉ bằng kiếm của hắn nhanh, kiếm hung ác, kiếm độc! Ngươi có thể phá giải Mã lão hắc đàm thối bảy mươi hai thức? Cái kia Mã lão hắc đàm thối bảy mươi hai thức, có thể tại ngay lập tức đá ra 17 chân, nhưng là vẫn bị hắn khoái kiếm, đâm nát cổ họng. Thiên Lực lão nhân Thiết Bố Sam, đao thương bất nhập, ngươi thần thông Bạo Long biến, đều tổn thương không đến đối phương cọng lông, thế nhưng mà vẫn bị hắn hung ác kiếm, đâm rách mệnh môn, tại chỗ tử vong. Lạc Thiên Vũ Truy Hồn Thủ, thiên hạ ba độc, vẫn là độc bất quá hắn độc kiếm! Cho nên, ngươi nói sai rồi, hắn bằng chính là kiếm trong tay, không phải sư phụ che chở!" Tại đây tiểu Thanh lời nói ở bên trong, Mãnh Long hai mắt một nheo, lộ ra một cái khe hẹp, càng lộ ra âm trầm, hắn thấp giọng nói ra: "Tiểu Thanh, ngươi nói như vậy, ngươi đến cùng hướng về ai? .. Mời các bạn đón đọc Đại Đạo Độc Hành của tác giả Vụ Ngoại Giang Sơn.
Phàm Nữ Cầu Tiên - Đào Thanh Thanh
Một hồi người tu tiên tranh đấu hoàn toàn cải biến Lạc Ninh Tâm sinh hoạt. Thân làm tư chất cực kém ngũ linh căn tu sĩ, con đường tu tiên của nàng muốn thế nào đi? Không có linh thạch? Ta sẽ chế phù kiếm tiền. Không có đan dược? Ta học mở lò luyện đan. Không có linh thú? Tự ta dưỡng thành. Không có pháp bảo? Ta có linh khí tiên châu cùng tùy thân động phủ. Không có nhà thế? Tổ tiên của ta là đại thừa! Không có mỹ nam? Muốn mỹ nam làm cái gì? Mỹ nam đứng dựa bên, pháp bảo thủ đoạn tất cả đều có, trên con đường tu tiên ta sợ người nào! *** Bóng người kia từ xa nhìn lại như là một nữ tử đang mặc màu lam nhạt quần áo, cái kia màu vàng đồ vật lại giống như là một khăn tay nho nhỏ. Nữ tử tựa hồ là người phú quý xuất thân, trên người váy mềm mại sáng bóng, cũng không biết là cái gì quý báu dệt liệu chế thành, trên đầu vẫn cắm hai cây trâm chi ngậm châu điểm thúy ngân quang. Bởi vì đối phương là nữ tử, thiếu nữ liền ít đi vài phần sợ hãi. Bất quá thiếu nữ như trước đem ba mũi tên mũi tên cùng nhau đặt lên trên dây, căng dây, quát hỏi: "Ngươi là người nào!" Thiếu nữ một hỏi liên tiếp ba tiếng, nằm trên mặt đất nữ tử như trước vẫn không nhúc nhích, tựa hồ là đã bất tỉnh rồi. Thiếu nữ suy nghĩ một chút, trong tay dây cung buông lỏng, một mũi tên bắn đi ra ngoài. Cái kia mũi tên "Vèo" một tiếng tại trong bầu trời đêm xẹt qua, xu thế hăng hái gió, nhập lại vừa vặn dính tại khoảng cách đầu nữ tử bất quá một tấc, xuống sâu hơn tấc. Trên mặt đất nữ tử như trước vẫn không nhúc nhích, giống như đối với cái này chi thiếu chút nữa đã muốn nàng tính mạng mũi tên không biết chút nào. Thiếu nữ lúc này mới yên tâm cầm trong tay hai mũi tên khác thả lại vào túi đựng tên, đem cung tiễn một lần nữa đặt trên vai, nhưng đem chuôi Chủy thủ sắc bén bức nhân ra. ... Mời các bạn đón đọc Phàm Nữ Cầu Tiên của tác giả Đào Thanh Thanh.