Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển)

Tình trạng bản gốc: hoàn 60 chương + 2 phiên ngoại Editor – Beta : Leslie Cat Thể Loại: Đô thị tình duyên, hiện đại giá không, linh hồn chuyển hoán, điềm văn, Chủ công, tàn tật thụ. Nhân vật chính:Đại Hắc (Lục Thừa Nghiệp) x Trương Hàng. Sau khi Lục Thừa Nghiệp bị tai nạn xe cộ lại được cơ hội trọng sinh biến thành Đại Hắc vừa ra đời,đó là một con chó cảnh giống Labrador. Thứ nhất, sau này chó cảnh còn có thể biến lại thàn người, vì vậy xin đừng thảo luận đề tài khẩu vị nặng như nhân x thú với ta. Thứ hai, tuy rằng rất thích chủ thụ, thế nhưng tác phầm này vẫn tương đối thích hợp để Labrador làm công. Thứ ba, tác giả không thuộc đảng khảo chứng, viết văn phần lớn thỏa mãn cơn động kinh của bản thân, bên cạnh cũng không có bằng hữu khiếm thị, vì vậy rất nhiều tình tiết chỉ có thể dựa vào tưởng tượng. Những bạn thích khảo chứng xin đừng phỉ nhổ. Victor (có lẽ là tên đầu tiên tác giả muốn đặt cho nhân vật) tương đối văn nghệ, thế nhưng ta vẫn thích cái tên Đại Hắc này! *** 60 chương – đủ để kể lại một tình yêu cao đẹp giữa hai người, đồng thời tái hiện rõ lòng người trong xã hội hiện tại. Gói gọn trong cả câu truyện là cuộc đời một đứa trẻ bất hạnh và mối tình của cậu ta với người bạn bên cạnh (một thanh niên xấu số trọng sinh vào một con chó ( ̄^ ̄゜)). Ức chế thần kinh trung ương (ta đã từng), bấn loạn trước sự moe moe của đôi bạn trẻ, và cuối cùng là sự yên tĩnh trong lòng sau khi đọc hết truyện, đó chính là tất cả cảm xúc của ta trong suốt thời gian đọc bộ truyện này. Truyện ấm áp, thuộc loại thanh thủy văn, thím nào đang muốn đọc thể loại nhân thú, hàng H nóng hot thì tránh va vào hố này nha.   Anh công của chúng ta, một tổng tài đẹp trai cao ráo, đã là tổng tài thì khỏi cần bàn tới địa vị, quyền thế lẫn gia tài của ảnh rồi ha, đáng tiếc cho một thanh niên làm đúng vai trò của một ông chủ lớn nghiêm khắc khiến bao kẻ làm trò sau lưng oán hận, có lẽ oán niệm quá nặng dẫn đến việc ảnh bị tai nạn xe rồi quay về mấy năm trước, trọng sinh vào một con…cún và được em thụ mua về nuôi. Lại kể lại em thụ, một cậu trai vừa tròn 15 tuổi, đúng chuẩn con ngoan trò giỏi đáng tiếc thay một đứa trẻ như thế lại bị ông trời quay lưng, ngày hôm qua còn hạnh phúc biết bao nhiêu, hôm nay đùng một cái tai vạ liền ập tới đầu. Cứ nghĩ tháng ngày ấm áp của thụ và chú khuyển Đại Hắc cũng chính là anh công của chúng ta cứ thế lặng lẽ trôi qua, ai ngờ tin buồn từ gia đình đổ lên đầu thì thôi đi, đằng này em mới đó liền nhận được tin mình bị bệnh sắp có nguy cơ mù lòa, nghe đã ngửi thấy mùi cẩu huyết rồi. Truyện này đặc biệt một chút đó là trong truyện có ngược, nhưng đoạn ngược này không xuất phát từ phía hai nhân vật mà là do bên gia đình em thụ tác động đến, thật sự thì tình tiết thế này đọc nhiều rồi mà bây giờ mới là lần đầu tiên cảm thấy thật sự ức chế. Nhưng đoạn này cũng là điểm sáng của truyện, miêu tả tâm lí nhân vật sâu sắc, tái hiện tình trạng vô tình của con người trong xã hội hiện đại ngày nay, và cũng đẩy mạnh tình cảm giữa hai nhân vật công thụ. Có thể nói truyện này là nửa nhân thú nhỉ, vì sau này có một biến cố gây nên bước ngoặt trong cuộc đời em thụ, Đại Hắc lại quay về làm anh công, những chuyện trong quá khứ lẫn tương lai đều có liên kết chặt chẽ với nhau, nói vậy thôi chứ truyện không rối đâu. Không đọc là bạn đã bỏ qua một tác phẩm hay rồi đó! *** Mẹ đẻ: Thanh Sắc Vũ Dực Con nhỏ: Trương Hàng x Lục Thừa Nghiệp (aka Đại Hắc) - ( Kiên trì ôn nhu lạc quan cường thụ x Phúc hắc cực kì chân chó thê nô cường công) Rà bom: (Công) trọng sinh, hiện đại, nhân thú, đô thị tình duyên, dưỡng thành, điềm văn, ngược (có 1 chút), 1x1, tình hữu độc chung, THANH THỦY VĂN, HE. Tuổi thọ cuộc đời: 60 chương chính văn + 2 phiên ngoại Lời khuyên nho nhỏ: Các em gái yêu lông yêu chó đâu hết rồiiiii, vô đêyyyy em eiiii, trừ việc không có H, mọi thứ đều hoàn hảo =)))) khoảng chương 4x công quân sẽ biến về thành người nên cũng không có nhân thú gì nặng đâu... Tiểu sử cuộc đời: Công quân là Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ, sau khi giao hết quyền hành cho cấp dưới liền lái xe vi vu đi hưởng thụ cuộc đời ăn chơi. Ai ngờ công quân bị tai nạn và suýt tạch, vì linh hồn của công quân nhập vào xác 1 con chó labrador mới sinh. Công quân được thụ quân mua về năm 15 tuổi. Được chăm sóc nuôi dưỡng trong sự ấm áp của cậu chủ nhỏ, trong gia đình kiểu mẫu hạnh phúc, công quân cứ nghĩ mình sẽ sống cuộc đời nhàn nhã như thế đến hết đời, nào ai ngờ... biến cố xảy ra. Năm ấy thụ quân mới 16t, cha mẹ li dị vì mẹ ngoại tình, và thụ quân là con hoang. Lưu lạc giữa trời đông giá rét, cuộc đời còn dồn cậu bé ấy đến đường cùng khi thụ quân biết mình bị bệnh nan y về mắt và mù mãi mãi. Bên cạnh thụ quân trong khoảnh khắc gian nan ấy là công quân. Dù trong thân xác 1 con chó, nhưng công quân vẫn bên cạnh thụ quân từng giây từng phút, giúp đỡ thụ quân vượt qua những khó khăn gian khổ nhất cuộc đời. Một người một chó nương tựa vào nhau để sống. Nhưng oái oăm sao, khi cuộc sống đã gần như là ổn định và mở ra cánh cửa hi vọng mới cho 2 người, thì công quân vì cứu thụ quân tránh khỏi tai nạn xe hơi mà chết. Động lực sống duy nhất cũng bỏ thụ quân mà đi, cậu thanh niên mới 20t ấy phải chịu hết những đau thương dằn vặt của cuộc đời. Nhưng mà đây vốn làm điềm văn HE a... Nên sau khi "chết", hồn của công quân lại trở về với thân thể cũ của mình. TRUY THÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊÊ. Và tìm ra người đứng sau màn hại công quân ~ Kết HE hạnh phúc. Cái ngược ở trong bộ này không phải tình cảm, mà là hiện thực cuộc sống. Những đứa trẻ sẽ phải lớn lên khi đối mặt với trường đời khắc nghiệt, nhưng cái giá để Hàng Hàng trưởng thành quá lớn. Là một cậu bé ưu tú, vô ưu vô lo, được nuôi dạy trong 1 gia đình có  giáo dưỡng kiểu mẫu, bỗng nhiên 1 ngày, cha mẹ li dị, mẹ đi ngoại tình, và cậu vốn không phải con ruột của cha. Bị xa lánh, hắt hủi, phải đối mặt với những lời nói cay nghiệt, đanh nghiến khiến tâm hồn trong sáng của đứa trẻ mới 15t bị tổn thương đến chảy mái và mưng mủ. Càng tệ hơn, trong hoàn cảnh ấy, Hàng Hàng lại biết đến căn bệnh nan y, khiến cả đời cậu phải sống trong màn đêm đen u tối. 15 tuổi - cái tuổi giao thoa giữa thiếu niên và thanh niên, cái tuổi tâm sinh lí yếu đuối nhất đã bị cha mẹ ông bà người thân phá nát và chà đạp. Giữa mùa đông lạnh giá, một cậu bé mù vừa mất đi tất cả, chỉ còn lại những tổn thương tâm hồn, đã ép Hàng Hàng phải trưởng thành sớm so với những đứa trẻ khác. Mà chỗ dựa tinh thần duy nhất của cậu lại là một con chó. Thật phỉ báng làm sao! Chính trong những năm tháng gian khổ đó, Đại Hắc là đôi mắt là bước chân nâng đỡ Hàng Hàng, là động lực sống duy nhất của cậu. Vì thế năm 20t nghiệt ngã, giữa tiếng còi xe, tiếng ồn ào bàn luận, Hàng Hàng chết lặng gào thét tên Đại Hắc, ôm lấy con chó đã nát xương thịt hòa vào với máu mà khóc. Sau đó Hàng Hàng không còn khóc được nữa, bởi cậu biết trên cuộc đời này không còn ai thương cậu, an ủi cậu, đau lòng vì cậu khi cậu rơi nước mắt. Cảnh đau lòng nhất là khi Hàng Hàng vô thần ngồi trong bệnh viện, bần thần hỏi Đại hắc đâu? rồi lẳng lặng xé toạc những âm mưu của Lục Thư Nghiệp (khi chưa có kí ức của Đại Hắc) dù cậu và Đại Hắc là nhân vật bị vạ lây. Cảnh buồn nhất là khi Hàng Hàng lạnh lùng ôm hũ tro cốt của Đại Hắc về quê.... Tác phẩm này đã làm ta phải rơi nước mắt trước số phận bất hạnh của Hàng Hàng, nếu là ta, ta không làm được như cậu ấy, ta sẽ tự bức điên mình rồi tự tử luôn. Nhưng Hàng Hàng vẫn sống, thoi thóp mang theo những kí ức tươi đẹp để sống, vì cậu biết Đại Hắc đã chuẩn bị tất cả, để lại cho cậu tiền, nhà, quán bar, cố phần công ty... là mong cậu sống cả đời vô lo dù nó không còn nữa. Thực ra phần tác giả viết rất tinh tế, nhiều triết lí cuộc sống được gửi gắm dưới góc nhìn của Đại Hắc đáng suy ngẫm. Trong khoảng thời gian này cũng có rất nhiều người tốt với Hàng Hàng, đó là cảnh sát trẻ Tiếu Nhâm, là bác sĩ  thú y già họ Tiếu, là thầy cô trong trường khuyết tật, là những người ôm Hàng Hàng ở sân bay,... Tất cả họ đều là người qua đường, nhưng họ sẵn sàng thể hiện một chút tình thương với những người xa lạ, vì thế trong xã hội này vẫn còn rất nhiều thứ tươi đẹp, nhiều nguời tốt đẹp để giúp con người ta có thể sống tiếp, dù đã mệt mỏi và bất lực đến không thể rơi nổi 1 giọt nước mắt. Thực ra nó không hoàn toàn ngược đến đau khổ, đảng sủng văn vẫn có thể đọc thoải mái nha. Phần sau là khi công quân tìm lại thụ quân, giữa quán bar, Lục tổng tài khốc suất cuồng bá duệ băng kín người, chân còn bó thạch cao kêu "Gâu, gâu" để đổi lấy 1 cái nhìn của mỹ nhân là mấy thím hiểu trình độ hài hước thế nào rồi  đấy =))))))))))))) Phần sau này có khỏang 20 chương cuối, âm mưu dương mưu đọc chưa đã lắm, giải quyết hơi nhanh, cơ mà không còn khúc mắc chưa tháo gỡ, đọc cũng ok =))) chủ yếu là 2 pé quăng cẩu lương hà. Nhận xét hành văn: =))) Truyện của Thanh Sắc ko có gì để nhận xét hết, ta chỉ muốn cầu thêm phiên ngoại ngọt ngào thôiiii *** Trùng sinh thành đạo manh khuyển - Thanh Sắc Vũ Dực. Thể loại: ĐM, hiện đại, đô thị tình duyên, linh hồn chuyển hoán. Cp: Lục Thừa Nghiệp ( Đại Hắc ) - Trương Hàng. Bản thân mình vốn dĩ rất thích tác giả Thanh Sắc Vũ Dực từ truyện Thượng Tá. Một kịch bản khá kịch tính, tương đối gay cấn nhưng không kém phần lãng mạn và hài hước. Thực ra giọng văn của Thanh Sắc Vũ Dực khá là tình cảm. Dù cho là truyện hài hay truyện nghiêm túc, đều mang một phong thái bình thản nhưng tình cảm rất chân thành. "Trùng sinh thành đạo manh khuyển" quả thực là một truyện vô cùng thành công của Thanh Sắc Vũ Dực. Truyện làm mình khóc rất nhiều. Không phải ngược tâm do hai người Lục Thừa Nghiệp và Trương Hàng gây ra cho nhau đâu. Mà do cuộc đời của Trương Hàng thực sự quá cay đắng. Câu chuyện kể về Lục Thừa Nghiệp sau khi bị một tai nạn giao thông thì trùng sinh thành 1 con chó Labrador - một giống chó rất thông minh, thường được dùng để làm chó dẫn đường cho người mù. Lục Thừa Nghiệp được Trương Hàng chọn mua về nuôi. Và tình cảm của hai người được bồi dưỡng từ ấy. Trương Hàng là một đứa trẻ hiền lành tình cảm, rất biết đối nhân xử thế, yên lặng và tài giỏi. Cậu hoàn toàn không coi Đại Hắc ( Lục Thừa Nghiệp ) là một con chó đơn thuần, còn là 1 người bạn, 1 trách nhiệm khi cậu nhận "nó" về làm một thành viên trong gia đình. Nhưng cuộc đời của Trương Hàng thì lại không suôn sẻ hạnh phúc là bao. Khi cái gia đình tưởng như ấm áp của cậu tan vỡ mà không hề báo trước. Khi đôi mắt vốn sáng của cậu tối dần. Trương Hàng nhanh chóng trở thành một cô nhi mù lòa, một tâm hồn của đứa trẻ mới mười sáu, không quá mong manh nhưng thực sự vẫn rất dễ tổn thương, nước mắt cậu rơi thật nhiều nhưng người làm bố kẻ làm mẹ kia đâu có hay. May mắn làm sao bên cạnh cậu có Đại Hắc - con chó Labrador đen ấy luôn luôn bên cạnh cậu, để cậu có 1 chỗ dựa, có một hơi ấm, có một nguồn sáng để dựa dẫm và hướng tới. Lục Thừa Nghiệp dành một tình cảm khá đặc biệt cho Trương Hàng. Và Trương Hàng cũng vậy. Lục Thừa Nghiệp thương yêu Trương Hàng vì Trương Hàng là một đứa trẻ xứng đáng được yêu như thế. Cậu ngoan ngoãn nhưng thông minh và bình tĩnh. Biết suy xét trước sau. Những kẻ xung quanh cậu thật ích kỷ. Người từng làm cha, từng làm mẹ cậu ích kỷ chẳng hề nghĩ tới cảm xúc hay tương lai của cậu. Họ chỉ nghĩ tới chính bản thân mình. Còn cậu, vì họ ích kỷ, cậu nhìn ra sự ích kỷ đó, cậu thất vọng nhưng cũng vẫn tìm cho mình một lối ra. Cậu để họ được tự do ích kỷ, còn bản thân thì chịu thiệt vì cậu muốn những người đó được hạnh phúc. Hoặc chính xác hơn là, thà rằng như vậy đi, còn hơn để bản thân chịu tổn thương hơn nữa. Lục Thừa Nghiệp nhìn ra sự bất lực và những tổn thương mà Trương Hàng phải hứng chịu. Anh cũng nhìn thấy đứa trẻ nhỏ bé ấy đứng dậy sau bao nỗi đau và vấp ngã, tự trưởng thành, tự cứng cỏi, tự đứng lên trên đôi chân của mình. Và rồi từ sự thương cảm, tình cảm của anh dành cho Trương Hàng đã biến đổi lúc nào không hay. Một tình cảm mà khi anh là chó, anh chỉ có thể đi đằng trước dẫn đường và đi đằng sau để bảo vệ. Còn đối với Trương Hàng, Đại Hắc là một "người" rất đặc biệt. Một con chó thông minh, biết thương và quan tâm tới cậu rất nhiều. Còn nhiều hơn nhiều so với người làm cha mẹ kia có thể làm được. Đại Hắc cho cậu chỗ dựa những lúc cậu đổ vỡ. Đại Hắc cho cậu hơi ấm khi cậu lạnh lẽo. Đại Hắc luôn ở đó, khi bàn tay cậu với tới. Khi cậu tưởng chừng như là kẻ cô đơn duy nhất trên cõi đời này, thì Đại Hắc đứng bên chân cậu, cọ vào tay cậu, đưa dây cổ nó vào tay cậu, và dắt cậu đi tiếp về phía tương lai. Nói mình khóc gần hết truyện không phải nói ngoa đâu. Thực tình bản thân mình cũng là đứa dễ rơi nước mắt. Hầu hết các truyện bình thường mình chỉ rưng rưng ở một số chi tiết cảm động. Nhưng với truyện này, nước mắt cứ tự rơi lúc nào không biết. Một đứa trẻ tự vực dậy, đón nhận và làm quen với một thế giới đen tối đúng nghĩa mà trước đó nó không hề nghĩ tới. Thân tình phai nhạt rồi trở thành một kẻ cô đơn lạc lõng giữa cuộc đời này. Nếu không có Đại Hắc, không biết rằng Trương Hàng sẽ ra sao. Bản thân Lục Thừa Nghiệp về sau trở lại với thân xác của mình cũng từng nghĩ may mắn vì anh từng bị tai nạn tưởng chết, để có thể trở thành Đại Hắc. Vì nếu không có anh, những lúc bất hạnh kia ập đến với Trương Hàng, cậu sẽ ra sao? Cậu sẽ ăn ở đâu? Ngủ ở đâu? Cậu biết tìm ai giúp đỡ với đôi mắt mù lòa? Trương Hàng rất mạnh mẽ và thông minh. Trương Hàng có thể tự cứu lấy cuộc sống của cậu ấy. Nhưng còn tâm hồn cậu thì sao? Ai để ý tới trái tim rạn nứt của một đứa trẻ côi cút mù lòa? Cả Lục Thừa Nghiệp lẫn Trương Hàng đều trao cho người kia một nửa linh hồn của mình. Đã cùng nhau trải qua những quãng ngày đen tối nhất của cuộc đời, nên tình cảm của hai người rất sâu sắc nhưng cũng vô cùng bình dị. Truyện cũng xen lẫn khá nhiều tình tiết hài hước nhẹ nhàng, gây cười một cách dễ chịu. Cho tới cuối cùng, tuy rằng khóc khá nhiều, nhưng cảm xúc còn đọng lại trong mình lại là thở phào nhẹ nhõm và có chút hạnh phúc nho nhỏ. Rốt cuộc thì người thương nhau lại về với nhau. người tốt cũng sẽ được hưởng hạnh phúc của riêng họ, dù cho quãng đường đi tới có khó khăn đau khổ tới đâu.   Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Thành Chó Dẫn Người Mù (Trọng Sinh Thành Đạo Manh Khuyển) của tác giả Thanh Sắc Vũ Dực.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

U Linh Boss
Thể loại:  Đam mỹ, hài, thần bí, nhất thụ nhất công, HE. Edit: Rainy   Beta: Diệp Phong Diễn viên chính: Vương Tiểu Minh x Baal Quần chúng: Hạng Văn Huân, Đào Nhạc, Chử Chiêu, Giang Tuấn Kiệt, Tony, Isfel, Thạch Phi Hiệp, Thường Hải Đào Khác: Con thuyền Noah Vương Tiểu Minh có một điều bí mật mà không muốn ai biết đó là hắn thầm mếm anh bạn cùng giường Thường Hải Đào Vương Tiểu Minh có sở thích là đi đánh Baal trong Ám hắc’ để phát tiết. Điều đau khổ làm tổn thương trái tim của hắn là việc Thường Hải Đào đã có người quen biết . Nổi ám ánh đáng sợ của hắn chính là đang đánh BOSS mà Ball đứng sau lưng hắn hỏi hắn đang làm gì đó. Vương Tiểu Minh từng cho rằng cuộc sống 23 năm trước của cậu gộp lại thành một quyển “Vương Tiểu Minh xui xẻo kí”, nhưng mãi cho đến ngày 15 tháng 4 đó cậu mới biết, hóa ra cuộc sống 23 năm trước chỉ là lời dạo đầu của quyển “Vương Tiểu Minh xui xẻo kí” mà thôi. *** 【 Cửu Giới Hệ Liệt 】gồm có: 01 – U Linh Tửu Điếm | Hiệp Sĩ Hạt Đào Ba Quả Táo → Yingie (Hoàn) 02 – U Linh Boss | Zhu Yu Feng (Hoàn) 03 – U Linh Giới | Lạc Hữu Cung (Hoàn) 04 – Thất Lạc Phong Ấn | Fang Cao Yuan (Hoàn) 05 – U Linh Cảnh | Fang Cao Yuan ... *** ♥ Đôi nét về BOSS a.k.a Baal đại nhân của cta ♥ Bạn ý là ai… Bạn ý chính là Boss (*chọi đá*) E hèm… Bạn ý là đọa thiên sứ đại diện cho sự hủy diệt bởi cái sở thích ưa phá làng phá xóm của bạn =)). Bằng chứng là vào năm một ngàn chín trăm lâu lắc nào đó, do một phút bồng bột muốn dựng cờ bạo động, Boss nhà cta đã bị ‘Cửu giới liên hiệp quốc’ mà đại diện là Lucifer đại nhân đến từ địa ngục và Micheal đại nhân from thiên đường song kiếm hợp bích uýnh cho ko còn manh giáp, hoa tàn ngọc nát rồi đem phong ấn thân thể bạn ý vào hắc tinh châu. Và cũng vào một ngày khác của cái năm một ngàn chín trăm lâu lắc hồi ấy, bạn tiếp tục không an phận và khiến Lucifer đại nhân tức giận, liền quăng viên hắc tinh châu vốn chứa cái tấm thân hoa tàn ngọc nát của bạn vào cơ thể một con người. Điều kiện để bạn có thể lấy lại thân thể và phục hồi nó phong độ như xưa là phải dùng keo kon voi… ý ko phải… là tình yêu của nhân loại hay chính xác hơn là tình yêu của người đang nắm giữ hắc tinh châu chữa trị. Và Baal đại nhân của chúng ta, lại lên đường du hí nhân giới làm nhiệm vụ cao cả hòng lấy lại tấm thân ngàn vàng không ai thèm mua trở về. Luận về tính tình thì… Ngạo mạn có, lưu manh có, đê tiện có, mặt dày miễn bàn, gian trá, biến thái và cả thêm cái tật dê xồm nữa =))… tóm lại có thể hình dung anh ý trong hai từ VÔ SỈ… Cửu giới đệ nhất vô sỉ. Sở thích (và cũng là sở trường): Phá làng phá xóm, chia uyên rẽ thúy nhưng sau lại đổi thành mai mối lương duyên =)), rất thích thể dục thể thao đặc biệt là môn bơi lội (Ai muốn bik tại sao xin hãy theo dõi truyện ;D). Thứ ghek nhất: Người khác không quan tâm tới sự tồn tại của hắn (trẻ con ghê XD), Thạch Phi Hiệp (Muốn bik chi tiết xin mời đọc ULTĐ), Lucifer. Nỗi lòng thầm kín (tuyệt mật): “Mặt người lùn so với mặt hắn sờ đã hơn sao… cho dù là trước hay sau khi hồi phục thân thể, Vương Tiểu Minh cũng không có khao khát muốn sờ mặt hắn như thế a.” Định nghĩa về thế giới: Trước đây, hắn phân loại cửu giới ra làm: Đọa thiên sứ, nhân loại và… chính hắn :|. Sau này có tiến bộ hơn, thế giới bao gồm: Đọa thiên sứ, nhân loại, hắn và… Vương Tiểu Minh :| Xỉ vả anh vậy thôi chứ sau khi đọc xong ULB kết ảnh vô cùng vì ảnh trẻ con và dễ xương :”> Để biết thêm chi tiết xin mời đọc Giới thiệu trong VNS. ♥ Đôi nét về Tiểu Minh a.k.a con cừu non ngây thơ của cta ♥ (Warning: thuộc quyền sở hữu của Boss – cấm nhìn cấm sờ cấm đụng) Bạn sinh ra trong một gia đình bình thường và hoàn cảnh cũng bình thường như bao người bình thường khác. Nếu bạn có đặc biệt hơn người thì bởi là vì nữ thần may mắn luôn luôn không mỉm cười với bạn. Thế nhưng bạn là người hiền lành, thật thà, mặc dù IQ không cao cho lắm và có phần… tự kỷ. Khi biết mình bị đồng tính và thầm mến anh bạn cùng phòng, bạn chỉ biết thầm mến đơn phương để rồi đêm về nằm mộng xuân. Bởi ng ta bảo, ở hiền gặp điều không lành cho nên trời đã ban cho bạn vị thần hộ mệnh kiêm quân sư quạt mo để giúp cho tình yêu của bạn đơm hoa kết trái và quả đúng như thế. Tiểu Minh đúng là một con cừu ngoan ngoãn, thật thà, hiền lành, nhát gan nhưng đôi lúc cũng rất mạnh dạn thể hiện tình cảm của bạn ý dành cho Boss (chủ động dâng hiến XD), bạn nhiều khi thốt ra những câu khiến cho người đối diện câm nín (hầu như các em thụ của chỵ Bơ đều thế), nạn nhân thường xuyên là chú Abaddon (chú này thì không chấp bởi IQ gần như bị tuyệt diệt). Để biết thêm chi tiết xin mời đọc Giới thiệu trong VNS. *** [Cảnh báo spoil] Một câu chuyện cực đáng yêu của chị Bơ, kể về hai con người hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau, sống ở cả hai thế giới khác nhau, nhưng lại được vận mệnh tình cờ đưa đẩy mà đến với nhau. Bạn nhỏ xui xẻo Vương Tiểu Minh có một bí mật thầm kín, đó là thầm mến bạn cùng phòng kí túc xá Thường Hải Đào. Thế nhưng vào một ngày đẹp trời, Thường Hải Đào tuyên bố hắn đã có Hải Đào phu nhân. Bạn nhỏ Vương Tiểu Minh liền đau khổ khôn nguôi. Để giải tỏa nỗi buồn, Vương Tiểu Minh liền làm việc mình thích nhất - mở "Ám Hắc" để đánh boss phản diện Baal. Có điều, như chúng ta đã nói, Vương Tiểu Minh là một bạn nhỏ xui xẻo, xui này nối tiếp rủi kia. Và điều xui xẻo nhất đến...lúc cậu đang đánh boss đến hăng say, thì cái vị bị cậu đánh trong tư tưởng ấy - Baal xuất hiện sau lưng cậu vừa cười vừa hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy?" Vương Tiểu Minh bày tỏ, cậu sợ ngây người rồi... Tiếp theo chính là khoản thời gian khuất phục trước cường quyền của Vương Tiểu Minh. Cậu bị hắn đẩy đi tán tỉnh yêu đương với đủ loại người. Mặc dù là gay bẩm sinh, hơn nữa những người đó cũng không tệ, nhưng Vương Tiểu Minh thật sự hold không nổi...Thế nhưng không ngờ là, cậu lại bắt đầu yêu thích cái tên Baal thường xuyên bắt nạt cậu. (Phải chăng là bị ăn hiếp nhiều quá, nên mỗi lần công đối xử tốt với thụ là thụ liền rung động ????) Baal - đọa thiên sứ đại diện cho sự hủy diệt và cũng là công của Tiểu Minh. Vào một ngày nào đó hắn bị Lucifer và Micheal liên hợp đánh trọng thương, nhốt thân xác hắn vào một viên ngọc rồi quăng xuống đây, hơn nữa muôn khôi phục lại thân xác hoàn chỉnh dung nhập với linh hồn còn cần tình yêu chân thành của người giữ viên ngọc. Baal không còn cách nào khác là xuống trần, phát hiện viên ngọc ở trong người Vương Tiểu Minh, từ đây bắt đầu cuộc sống bám dính cậu. Vốn dĩ giữa hắn và cậu chỉ có một cuộc trao đổi sòng phẳng, hắn giúp cậu tìm người yêu, cậu giúp hắn lấy lại cơ thể, sau đó đường ai nấy đi. Thế nhưng từ lúc biết trong tim cậu có chỗ cho tên mình, tâm hắn liền rung động, càng ngày càng có nhiều tình cảm phức tạp đan xen. Khi đã rõ lòng mình, hắn dứt khoát đặt Vương Tiểu Minh bên người, đảm nhiệm vai trò người yêu của cậu, làm cậu yêu hắn sâu đậm, không thể rời bỏ. ========= Có thể nói, chị Bơ đã xây dựng một mạch truyện cực kì thành công, cộng thêm bối cảnh hiện đại đan xen kì huyễn gợi sự thần bí và hấp dẫn và cả hoành tráng cho câu chuyện. Giọng văn vẫn kiểu hài hài tưng tửng tạo thêm không khi vui tươi và hài hước cho câu chuyện, còn giúp nhân vật mang theo vài phần trẻ con đáng yêu, nhất là a công, ngạo kiều moe moe ứ chịu nổi ???? Đề cử đọc thử! Mời các bạn đón đọc U Linh Boss của tác giả Tô Du Bính.
Mê Vợ Không Lối Về
Bạn đang đọc truyện Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo. Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?”. Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng…   Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.”Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện.   Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Nếu yêu thích thể loại này, đừng bỏ lỡ những truyện như Nam Phụ Làm Ấm Giường Cho Em và Con Đường Trở Thành Thiên Hậu. *** Độ ấm từ sau lưng chậm rãi vây quanh, hô hấp nóng bỏng ở bên tai: “Sợ không?” Hơi thở xa lạ quanh quẩn bên tai khiến người ta lạnh lẽo đến không dám lên tiếng. Lâm Tử Lạp như cảm giác được người đàn ông hơi khựng lại, sau đó lại vang lên giọng nói của anh: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.” Cô căng thẳng siết chặt hai tay, lắc đầu: “Tôi không hối hận…” Cô đang ở trong thời kỳ xinh đẹp nhất, nhưng… Một đêm này đau đớn mà dài lâu… Cuối cùng nửa đêm về sáng người đàn ông đứng dậy đi vào phòng tắm, Lâm Tử Lạp mới kéo thân thể mệt mỏi, mặc đồ ra khỏi phòng. Dưới lầu khách sạn có người phụ nữ trung niên giới thiệu công việc này cho cô đang đứng đó, thấy Lâm Tử Lạp đi tới, bà ta đưa cho cô một cái túi màu đen: “Đây là tiền thù lao của cô.” Lâm Tử Lạp gần như không chút do dự nhận lấy, cầm tiền nhanh chóng chạy đi, thậm chí còn không quan tâm sự đau đớn dưới thân, chỉ muốn nhanh chóng đến bệnh viện. Bầu trời vẫn chưa sáng khiến hành lang rất im lặng, dưới đất trước phòng phẫu thuật để hai cái cáng cứu thương, vì không đóng tiền nên không được đưa vào phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp nhìn mà đau lòng không thôi, nức nở nói: “Tôi có tiền, mau cứu mẹ và em trai tôi đi…” Cô nghẹn ngào đưa tiền trong tay cho bác sĩ, bác sĩ nhìn thoáng qua, đưa cho y tá kiểm kê, sau đó mới kêu nhân viên đưa người bị thương vào trong phòng phẫu thuật. Lâm Tử Lạp không thấy bọn họ đẩy em trai mình vào, vội vàng nhào lên bắt lấy bác sĩ cầu xin: “Còn cả em trai tôi nữa, ông cứu thằng bé đi…” Bác sĩ thở dài: “Thật ngại quá, em trai cô đã không cứu được nữa rồi…” “Không cứu được nữa?! Lời này như tiếng sét động trời giáng mạnh lên đầu Lâm Tử Lạp, khiến trước mắt cô đen lại… Đau, lồng ngực như bị người ta dùng con dao quấy phá, đau đến run rẩy ngồi cuộn lại dưới đất, tám năm trước, cô mười tuổi, ba ngoại tình vứt bỏ mẹ, đuổi mẹ đang mang thai và cô ra nước ngoài xa lạ. Sau đó em trai được sinh ra, lúc ba tuổi phát hiện mắc bệnh tự kỷ, vốn cuộc sống đã túng thiếu, bệnh của em trai lại liên tiếp gặp nạn, cô và mẹ đi làm công cho người khác khắp nơi mới có thể sống qua ngày. Nhưng một vụ tai nạn giao thông, ở nước ngoài không có người thân, không có tiền, không ai giúp đỡ, khiến cô cảm nhận được cái gì là cùng đường. Bị ép đến đường cùng, cô đã bán đi mình cũng không thể cứu em trai về. Có một sự đau đớn, nó không dữ dội, nhưng lại khiến người ta cảm thấy không dễ chịu, hít thở cũng khó khăn, bầu trời thì xám xịt, nhưng cô phải chấp nhận, còn phải cười mà chấp nhận, vì cô còn mẹ. Mẹ cần cô. Sau khi được điều trị, sức khoẻ của mẹ chuyển biết tốt, nhưng khi biết em trai đã chết, bà như sụp đổ đến nơi. Là Lâm Tử Lạp ôm bà, khóc nói: “Mẹ, mẹ vẫn còn con, cố sống tốt vì con đi.” Suốt một tháng ở bệnh viện, Trang Kha Nguyệt thường xuyên ngẩn người ngồi bên giường, Lâm Tử Lạp biết bà nhớ em trai. Nếu không phải vì mình, chỉ sợ mẹ đã đi theo em trai rồi, vì phải chăm sóc mẹ, cô bị đuổi học, nhưng vết thương của mẹ đã chuyển biến tốt đẹp. Cô xách đồ ăn đi vào bệnh viện, đến trước cửa phòng bệnh, khi cô nâng tay vừa định mở cửa, lại nghe thấy giọng nói ở bên trong… Cô rất quen với nó, cho dù đã cách xa tám năm, cô vẫn nhớ rõ dáng vẻ ông ta ép mẹ ly hôn với mình. Sau khi đưa bọn họ đến đây, ông ta chưa từng đến nhìn bọn họ một cái, hôm nay lại đột nhiên xuất hiện ở đây là có ý gì? “Kha Nguyệt, lúc trước bà và bà chủ nhà họ Tông tình như chị em, đã quyết định hôn ước từ nhỏ, theo đạo lý thì hôn ước bà quyết định phải do con gái bà lấy chồng…” “Lâm Viên Trung, ông có ý gì?!” Thân hình Trang Kha Nguyệt gầy yếu, bất chấp trên người còn có vết thương mà giãy dụa đứng lên muốn đánh ông ta, ông ta còn là người hay sao? Sắp xếp cho bà và con gái ở lại cái nơi quỷ quái xa lạ này, chưa từng quan tâm sống chết của bọn họ, hôm nay lại muốn con gái bà lập gia đình? “Cậu cả nhà họ Tông cũng là con trai bạn tốt của bà, trông ưa nhìn, dòng dõi nhà họ Tông bà cũng biết đó, lấy bên đó chỉ có hưởng phúc thôi…” Nói đến phía sau, giọng ông ta nhỏ lại. Cậu cả nhà họ Tông đúng là cao quý thật, dáng vẻ tuấn tú lịch sự, nhưng một tháng trước, anh ra nước ngoài làm việc bị rắn độc cắn, tê liệt thần kinh, không thể hành động, còn không thể làm chuyện kia. Gả qua đó chẳng khác nào ở goá cả. “Tôi lấy.” Lâm Tử Lạp đột nhiên đẩy cửa ra, cô đứng trước cửa, hai tay siết lại nắm chặt hộp đựng cơm trong tay: “Lấy chồng cũng được, nhưng tôi có một điều kiện.” Lâm Viên Trung nhìn ra cửa, thấy đứa con gái đã tám năm không gặp này, trong chốc lát hoảng hốt mất mấy giây. Lúc đưa cô đến, cô vẫn là một đứa nhỏ mười tuổi, bây giờ đã trưởng thành rồi, làn da cô trắng ngần, lại rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa lớn bằng lòng bàn tay, khô khan không hề tươi tắn chúng nào, như không được phát triển tốt vậy. Không hề khiến người ta yêu thích như con gái nhỏ trong nhà. Sự không nỡ trong lòng cũng bớt đi, dẫu sao vẻ ngoài của cô cũng không đẹp lắm, cho dù lấy người chồng không làm được chuyện kia cũng không quá uất ức. Nghĩ vậy, Lâm Viên Trung cũng không thấy có gì không tốt: “Điều kiện gì, nói đi.” “Tôi về nước với mẹ, trả tất cả những thứ thuộc về mẹ cho chúng tôi, tôi đồng ý lấy chồng.” Lâm Tử Lạp liên tục siết chặt tay, dần dần mới bình tĩnh lại được. Tuy hàng năm không ở trong nước, nhưng trước đây cô đã nghe nói tới nhà họ Tông của thành phố B, gia tộc khổng lồ, của cải bạc triệu, cậu chủ của nhà họ Tông đương nhiên là cao quý. Lâm Tử Lạp không cảm thấy chuyện tốt như vậy sẽ đến tay mình, nói không chừng cậu cả nhà họ Tông kia rất xấu, hoặc là thân thể có chỗ khiếm khuyết. Nhưng cho dù thế, đây cũng là một cơ hội rất tốt để về nước với cô, lợi dụng tốt, còn có thể giành lại tài sản là của hồi môn của mẹ. “Lạp Lạp…” Trang Kha Nguyệt muốn khuyên cô, chuyện lớn như cưới xin không thể đùa giỡn. Cô đã đi theo bà chịu rất nhiều khổ cực rồi, không thể để cô đưa cả hôn nhân vào được. Lâm Viên Trung nghe thấy thế, lo rằng Lâm Tử Lạp bị Trang Kha Nguyệt thuyết phục sẽ không muốn lấy chồng, vội nói: “Được, chỉ cần cô chịu lấy chồng, sẽ cho cô về nước.” “Của hồi môn của mẹ tôi thì sao?” Lâm Tử Lạp nhìn người ba trên danh nghĩa của mình, giọng nói cực kỳ lạnh lẽo. Lúc trước khi Trang Kha Nguyệt lấy ông ta thật sự có rất nhiều của hồi môn, đó là một số lượng không nhỏ, bây giờ kêu Lâm Viên Trung lấy ra khiến ông ta rất không nỡ. “Ba, có lẽ đứa em gái kia của tôi rất xinh đẹp, nó nên có thứ tốt hơn, nếu lấy một người đàn ông thân thể có chỗ thiếu hụt thì cả đời cũng xong rồi, huống hồ ông và mẹ tôi đã ly hôn, ông cũng nên trả lại tiền bà đưa đến nhà họ Lâm đúng không.” Lâm Viên Trung chột dạ né tránh không dám nhìn thẳng vào cô. Cô ở nước ngoài sao lại biết cậu cả nhà họ Tông kia là một người không vẹn toàn? Lâm Viên Trung nào biết Lâm Tử Lạp chỉ đang đoán thôi. Nghĩ đến cô phải lấy một người đàn ông không bình thường, Lâm Viên Trung nghiến răng: “Đợi cô gả qua đó sẽ đưa cho cô.” Con gái nhỏ của ông ta như hoa như ngọc, sao có thể lấy một người đàn ông không làm được chuyện kia chứ? Có cao quý bao nhiêu, không thể làm chuyện vợ chồng thì khác gì một người tàn phế đâu? Nghĩ đến đây, Lâm Viên Trung cũng không khó chịu như vậy nữa. Nhưng trong lòng lại ghét Lâm Tử Lạp hơn mấy phần, chỉ toàn nghĩ việc lấy tiền từ trong tay ông ta. Lâm Viên Trung lạnh lùng nhìn cô một cái: “Mẹ cô đúng là không dạy dỗ cô đàng hoàng, không hề biết lễ phép chút nào!” Lâm Tử Lạp rất muốn nói người làm cha là ông không có trách nhiệm hay sao? Ném cô lại đây chưa từng để tâm. Nhưng lúc này cô không thể nói, lợi thế của cô quá yếu, chọc giận Lâm Viên Trung không có lợi với cô. “Chuẩn bị một chút, ngày mai trở về.” Lâm Viên Trung vung tay áo rời khỏi phòng bệnh. Mời các bạn đón đọc Mê Vợ Không Lối Về của tác giả Chiêu Tài Tiến Bảo.
Thần Cố
Thể loại: Đam mỹ, kỳ huyễn, ma huyễn, cung đình hầu tước, dị thế đại lục, 1×1 Hệ liệt: Bộ cuối cùng trong Mộng đại lục hệ liệt Tình trạng bản gốc : 100 chương  Tình trạng edit: Đã hoàn ~  Edit: Nguyệt Bạch Beta: Âu Dương Tình *** Ban đầu Ningya vốn nghĩ mọi chuyện đã vô cùng thảm hại, không thể nào bết bát hơn. Sau đó lại phát hiện, thì ra có thể. Nếu đã bết bát như thế, vậy thì không cần đếm xỉa đến, nói không chừng là đạp phải vận phân chó mà … Một đống thật là lớn. *** Hệ liệt Mộng Đại Lục gồm 5 bộ, có chút liên kết với nhau, đều diễn ra trong không gian khác, trên mảnh đất Mộng đại lục. Lấy ma pháp và cung đình phương Tây làm bối cảnh, khá là ngạc nhiên là nó khiến một đứa vốn không ưa truyện có nhân vật ngoài-Trung-Quốc như mình thích đến vậy. Thứ nhất, văn của chị Bính hợp với truyện bối cảnh Tây phương. Câu từ của chị khá ngắn gọn, súc tích. Tình tiết diễn biến nhanh, càng đọc càng hồi hộp. Hơn nữa truyện không bị lạm dụng các thành ngữ tục ngữ của Trung Quốc, điều mà hình như các tác giả đam mỹ viết phương Tây mà mình từng đọc rất… khoái, còn đặc biệt nhét vài nhân vật TQ/ phương Đông hoặc sùng bái văn hóa TQ/ phương Đông vào để hợp lý hóa cái sự lậm của họ. Mình cực kỳ không thích cái ‘cố gắng thể hiện sự giao thoa văn hóa giữa hai phía Đông Tây’ bằng cái kiểu kết hợp nửa nạc nửa mỡ đó. Không rõ là do văn Bính vốn phù hợp như thế, hay chị thực sự để ý việc thể hiện rõ đặc trưng thế giới quan của mình, dù sao, mình thấy chị đã khá thành công, ít ra giảm thiểu tối đa nhưng điều khiến mình khó chịu trong thể loại Tây phương. Hơn nữa, trong này cũng có công không nhỏ từ bản edit ^^. Tất nhiên không phải tuyệt đối, nhưng mình thấy với văn phương Đông viết về phương Tây với bối cảnh cổ trang thì cả truyện lẫn bản edit đều làm khá ổn rồi ^^ Thứ hai, diễn biến truyện, đúng hơn cả hệ liệt, khá ổn định và có liên kết. Lúc đầu mình tưởng rằng cả hệ liệt sẽ xoay quanh St.Paders, khiến một đứa yêu thích Harry Potter như mình không khỏi có chút cảm giác so sánh. Tuy nhiên, chỉ có ‘Thánh viện’ là lấy bối cảnh học viện, nhằm giới thiệu về thế giới quan, ma pháp, gần như là nền để phát triển hệ liệt. Sang đến ‘Đế hỏa’, nội dung đã hoàn toàn tách khỏi việc ‘học ma pháp’, chuyển quan cung đình tranh đấu, đan xen là phân tranh giữa các quốc gia, thế lực bao trùm cả đại lục và điều đó càng được nhấn mạnh hơn trong ‘Vong tích’. Thứ ba, việc Bơ Bính sáng tạo ra một thế giới quan hoàn chỉnh, đồng thời còn khai thác rất tốt càng khiến mình thêm điểm cộng, càng thêm thích hệ liệt này. Phải nói trước giờ khi đọc truyện, dù truyện chữ hay truyện tranh, mình để ý nhất chính là bối cảnh, thế giới quan của nó. Chẳng có lý do gì khi xây dựng cả một thế giới quan mới lạ hoành tráng đầy thu hút để rồi phí hoài nó, nhất là với những truyện xây dựng một thế giới quan hoàn toàn độc lập như thế này, ngoài việc tác giả quá yếu kém đến nỗi để chính mình bị lạc trong đó, bị thế giới mình tạo ra dắt mũi. Nhưng nói chung, may là không phải truyện nào cũng mắc phải cái lỗi khai thác dở ẹc như Naruto ┐(─__─)┌. Lạc đề, quay lại chuyện đang nói. Bắt đầu từ một nơi gần như không dính tới thế lực phân tranh là St.Paders, dẫn dắt tới mối quan hệ của các quốc gia trong đại lục. Những quốc gia, thế lực có ảnh hưởng nhất định đều có đất diễn cố định và liên quan lớn tới cốt truyện, ví như Shamanlier tuy gần như không xuất hiện mấy, nhưng chắc chắn tác động đủ lớn tới diễn biến, hay như Soso tuy là nhân vật chính, nhưng sự ảnh hưởng của Julan gần như zero với nội dung truyện, cũng như ảnh hưởng của đất nước đó tới thế giới quan. Ngoài ra, còn có phân tranh giữa nội bộ cung đình Kanding, vai trò của hiệp hội ma pháp, quan hệ giữa ma pháp sư và kỵ sĩ, sự tác động của Quang minh thần hội, sự xuất hiện của thần, sự liên quan của pháp sư vong linh…, chị Bính đảm bảo cho mỗi thành phần trong thế giới mình tạo ra có đất diễn và có liên quan lẫn nhau. Đây là điều khiến mình rất tán thưởng trong bộ tác phẩm này. Sự đan xen, tranh đấu không ngừng khiến dòng chảy của hệ liệt gần như khó có thể kết thúc, vẫn còn nhiều điều để nói, nhiều thứ để khai thác, không biết Bính có định viết tiếp không, nếu có, mình sẵn lòng cắm cọc chờ tiếp. Mời các bạn đón đọc Thần Cố của tác giả Tô Du Bính.
Đại Hồ Tiểu Muội
Tác giả: Tô Du Bính Nội dung: Hoán đổi linh hồn, đô thị tình duyên, cận thủy lâu đài (ở vào địa thế thuận lợi, có thể hưởng được địa vị, lợi ích nào đó), hào môn thế gia (nhà giàu). Tình trạng: Hoàn. Độ dài: 165 + 1 Phiên ngoại. Dịch: Phong Bụi Văn án: Phóng viên hỏi: Anh cảm thấy loại vai diễn nào khó diễn nhất? Đại Hồ đáp: Bé gái. Cho dù tôi muốn nhập vai cũng không được. ╮(╯_╰)╭ …… Thần: Tất cả đều có khả năng. Vai chính: Thẩm Thận Nguyên, La Thiếu Thần; Phối hợp: Cao Cần, Kiều Dĩ Hàng, La Định Âu; Những vai khác: Giới giải trí. *** [ kim bài biên tập đánh giá ] Đương hồng nghệ nhân biến thành sáu tuổi nhà giàu tiểu muội, Thẩm Thận Nguyên một bên dựa vào hành động giả ngây giả dại, một bên tích cực tìm kiếm về nhà đường nhỏ. Về nhà chi lộ chướng ngại vật tầng tầng, hảo hữu xuất ngoại không thể liên lạc, nguyên thân thể hạ lạc không rõ, Hơn nữa lấy trở thành “Tiểu tiểu thúc thúc” âm nhạc giáo phụ La Thiếu Thần ở bên như hổ rình mồi nói bóng nói gió, Thẩm Thận Nguyên đỡ trái hở phải sơ hở chồng chất, nháo ra không thiếu chê cười. Văn này Văn Phong khôi hài, trì hoãn không ngừng, đến tột cùng Thẩm Thận Nguyên có thể hay không thuận lợi trở lại thân thể của chính mình lý, Đến tột cùng đêm hôm đó tửu ba phát sinh chuyện gì, đến tột cùng La gia vận mệnh như thế nào, còn muốn đẳng tác giả êm tai nói tới. Giới giải trí hệ liệt: – Tổng nghệ Tiểu Bạch hòa tam tê cự oản – Võng du chi hành động nhất lưu – Đại hồ tiểu muội *** Kỳ quái, kỳ quái, quá kỳ quái! “Tôi tên là gì?” “La Lâm Lâm.” “Tôi tên là gì?” “La Lâm Lâm.” “Tôi tên là gì?” “Coi như cô hỏi đến lần thứ một nghìn, cô vẫn tên là La Lâm Lâm thôi.” “… Nếu như tôi hỏi đến lần thứ một nghìn linh một thì sao?” Thẩm Thận Nguyên gặm chăn, đầy vẻ đáng thương nhìn vị y tá có vẻ ngoài rất nghiêm khắc, vẻ mặt rất nghiêm túc này. “Cô sẽ được gửi đến khoa thần kinh để kiểm tra.” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Nếu như tôi cảm thấy thần kinh của mình rất bình thường, thân thể không có vấn đề gì thì sao?” “Bệnh viện đã giúp cô làm kiểm tra toàn diện, xác định thân thể cô không hề có vấn đề gì. Đúng vậy, bệnh viện đúng là đã kiểm tra toàn diện cơ thể này, cậu còn tham dự toàn bộ quá trình, nhưng kiểm tra có kỹ càng đến đâu, thân thể này cũng không phải là của cậu a! Giới tính, tuổi tác, tướng mạo đều kém xa! Cậu tên Thẩm Thận Nguyên, Thẩm Thận Nguyên, khẳng định đến không thể khẳng định hơn rồi! Cậu trảm đinh chặt thiết nói: “Tôi cảm thấy thân thể này không phải là của tôi.” “Tốt hơn là cô nên đến khoa thần kinh.” “……” Thẩm Thận Nguyên khuất phục rồi, “Tôi chỉ đùa thôi.” Y tá trầm mặc một lát, mới nói: “Cô mới sáu tuổi, tính hài hước có thể từ từ rèn luyện.” “Cám ơn cô đã khích lệ, tôi có thể gọi điện không?” Y tá nói: “Bố mẹ của cô đang đến đây rồi.” Thẩm Thận Nguyên ngây người: “Bố mẹ ư?” Y tá nói: “Phụ thân của cô là ông La Khải Trạch, mẫu thân của cô là bà Sử Mạn Kỳ, ông nội của cô là…” “La Định Âu.” Thẩm Thận Nguyên chấn kinh nói tiếp, “Người giàu có nhất thành phố này.” “Đúng vậy.” “Vậy sao tôi lại vào bệnh viện?” Y tá đáp: “Nửa tháng trước cô bị ngất ở nhà trẻ, sau khi được đưa đến bệnh viện vẫn hôn mê bất tỉnh.” Thẩm Thận Nguyên hỏi: “Chỉ thế thôi?” “Chỉ thế thôi.” “Nguyên nhân là?” “Vẫn chưa biết.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Cô thực sự là y tá ở bệnh viện này hả?” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng và thái độ thản nhiên của cô ta, thật sự giống như một kẻ bắt cóc tống tiền đang canh giữ con tin. Ngay ở điểm hỏi gì đáp nấy này, có lẽ giống kẻ bắt cóc là phong cách cá nhân. “Không phải.” Thẩm Thận Nguyên: “……” Không phải nói trúng rồi đấy chứ? Y tá nói: “Tôi là y tá riêng của cô.” Cô ta rút một bộ bài Poker từ trong túi áo ra, lấy tấm J Q K và thằng hề ra, chia phần còn lại thành hai phần. “Chúng ta chơi tính hai mươi bốn nhé.” Thẩm Thận Nguyên thật thà hỏi: “Đó là cái gì?” “Mỗi người rút ra hai lá bài, sau khi cộng trừ nhân chia bốn lá thì được hai mươi bốn.” Y tá ngừng một lát, nói, “Trò chơi toán học cô thích nhất.” Thẩm Thận Nguyên bị động cầm lấy bài, do dự một lát, hỏi: “Chúng ta có thể chơi biến chất một chút được không?” “Đánh tú lợn?” “Tiến lên.” “… Được.” Lúc La Khải Trạch và Sử Mạn Kỳ vào cửa liền thấy đứa con gái nhỏ vốn lạnh lùng, ít giao thiệp vừa dùng sức thổi bay tờ giấy dán trên trán, vừa mạnh tay đập bài, “Bảy bảy, tám tám, chín chín! Ha ha ha, không ngờ phải không!” Y tá bình thản thả xuống đòn cuối cùng trong tay, quay người cắt giấy. “Thật kỳ quái!” Thẩm Thận Nguyên ôm mặt, “Sao tôi có thể thua suốt như thế được?” Y tá nói: “Cô mới sáu tuổi, kỹ thuật đánh bài có thể từ từ rèn luyện.” Thẩm Thận Nguyên gục mặt xuống, hỏi: “Năm nay cô bao nhiêu tuổi?” “Gấp bốn lần tuổi cô.” “…” Còn nhỏ hơn mình một tuổi! Thẩm Thận Nguyên chịu phải đả kích nghiêm trọng. “Khụ khụ.” La Khải Trạch bị bỏ qua một bên quá lâu, không chịu nổi nữa ho ra tiếng. Thẩm Thận Nguyên thổi thổi tờ giấy đang chắn tầm nhìn, hiếu kỳ hỏi: “Các người tìm ai?” La Khải Trạch, Sử Mạn Kỳ: “…” Y tá trấn định thu bài lại, “La tiên sinh, La thái thái.” Sử Mạn Kỳ sắc mặt phức tạp nhìn cô một cái, “Thân thể Lâm Lâm thế nào rồi?” Câu hỏi này La Khải Trạch đã hỏi một lần trên điện thoại, có điều, để thể hiện sự quan tâm của mình đối với con gái, cô cố ý hỏi lại một lần trước mặt con gái. Y tá đáp: “Bác sĩ đã kiểm tra toàn diện, đều rất bình thường.” Sử Mạn Kỳ bỏ túi xách xuống, đi đến bên giường, xoa xoa trán Thẩm Thận Nguyên, lo lắng hỏi: “Sao lại bất ngờ ngất đi thế?” Nửa tháng trước, tinh thần của cậu là Thẩm Thận Nguyên, thân thể cũng là Thẩm Thận Nguyên, vấn đề của La Lâm Lâm không thuộc sự quản lý của cậu, cậu làm sao mà biết được. Thẩm Thận Nguyên nặn ra một biểu cảm gượng gạo cười không ra cười, khóc không ra khóc, “Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ tiến bộ hơn.” Sử Mạn Kỳ: “…” La Khải Trạch đi đến bên kia giường ngồi xuống, “Bố và mẹ ngày hôm kia đi họp ở thành phố khác, xin lỗi con đã về muộn.” Thẩm Thận Nguyên nói: “Không sao, kiếm tiền là hàng đầu mà.” “…” Vẻ mặt La Khải Trạch chợt ủ rũ, vươn tay xoa xoa đầu cậu. Biểu hiện của mình chắc chắn rất tệ hại! Thẩm Thận Nguyên nhìn mái tóc dài đến eo của mình, khóc không ra nước mắt. La Khải Trạch hỏi y tá, “Bao giờ thì có thể xuất viện được?” Y tá đáp: “Bệnh viện kiến nghị là nên để quan sát thêm hai ngày, nhưng nếu như La tiên sinh, La thái thái gấp, ngay lập tức có thể làm thủ tục xuất viện. La Khải Trạch nhìn Thẩm Thận Nguyên, dịu dàng hỏi: “Lâm Lâm thấy thế nào?” “Để quan sát thêm hai ngày đi, cho bảo đảm.” Thẩm Thận Nguyên vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý hòa nhập vào cuộc sống của La Lâm Lâm. Hiện giờ điều hắn cần nhất là không gian độc lập và thời gian đủ để làm rõ ràng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! La Khải Trạch không phản đối, “Vậy ở lại viện thêm hai ngày nữa nhé, ngày kia bố đến đón con.” Sử Mạn Kỳ nắm lấy tay của Thẩm Thận Nguyên nói: “Mẹ và bố sẽ cùng đến.” Thẩm Thận Nguyên mỉm cười, một nụ cười chuyên nghiệp của ngôi sao. Sử Mạn Kỳ đầy vẻ ngạc nhiên nhìn về phía La Khải Trạch, muốn nói lại thôi. La Khải Trạch hồn nhiên không cảm thấy, dặn dò y tá một lúc lâu. Thẩm Thận Nguyên thấy Sử Mạn Kỳ thỉnh thoảng lại nhìn mình, cuối cùng chịu không nổi, mở miệng nói: “Tôi có thể đưa ra một yêu cầu không?” Trong mắt Sử Mạn Kỳ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó vui vẻ cười nói: “Tất nhiên là có thể, tiểu Lâm Lâm là cục cưng tâm can của mẹ, điều kiện gì mẹ cũng có thế đáp ứng.” “Tôi muốn có một chiếc laptop và một máy điện thoại.” La Khải Trạch nhạy bén quay đầu lại, “Lâm Lâm muốn gọi điện cho ai?” Thẩm Thận Nguyên trả lời ấp úng: “Bạn bè.” La Khải Trạch nói: “Ồ, là Kiều Anh Lãng phải không?” … Không, là Kiều Dĩ Hàng. Trước ánh mắt sáng tỏ của La Khải Trạch, Thẩm Thận Nguyên cực kỳ không có cốt khí, gật đầu. La Khải Trạch lấy điện thoại ra, bấm gọi một số điện thoại, nói với đối phương vài câu, rồi đưa cho cậu. Thẩm Thận Nguyên rầu rĩ nhận lấy điện thoại, liền nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng một đứa bé trai, “La Lâm Lâm phải không?” “… Đúng rồi.” “Cậu không sao chứ?” “Không sao.” “Bao giờ cậu đi học lại?” “Không biết.” “Ồ…” “…” Rõ ràng chủ đề nối chuyện chung giữa hai bạn nhỏ không có gì đáng kể, một khi những từ ngữ hay dùng đã hết, cuộc đối thoại liền rơi vào im lặng. Thẩm Thận Nguyên dù sao cũng là người lớn, đành phải gợi chuyện, “Dạo này cậu thế nào?” Mời các bạn đón đọc Đại Hồ Tiểu Muội của tác giả Tô Du Bính.