Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng

Tên gốc: Bạch Nguyệt Quang Nuông Chiều Hàng Ngày Số chương: 58 chương chính văn + 6 phiên ngoại Ngày khai hố: 10/1/2020 Lịch đăng: 3 chương/tuần Thể loại: Trọng sinh, thanh xuân vườn trường, sủng, HE. Văn án Lục gia có Lục Dĩ Hoài, cậu bị sự cố ngoài ý muốn, thế nên bị tật ở chân, phải ngồi xe lăn, vì vậy tính cách trở nên ác liệt, tàn nhẫn.  Cậu ta cứ như ác ma trong mắt mọi người! Ngu Trà bị đưa tới Lục gia, ở chung với Lục Dĩ Hoài... ..... Mở mắt lần nữa, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." - Thiếu niên tàn tật x mỹ nhân mềm mại. Chữa bệnh cứu rỗi, thanh xuân vườn trường, ngọt sủng, nam chính ban đầu bị tàn tật, lúc sau sẽ chữa khỏi. ***Tất cả những hình ảnh trong truyện đều lấy từ Google và Pinterest. *** Phần trong dấu () là của editor. *** Nếu có sai lỗi chính tả, lỗi edit, cách dòng... thì mọi người cho mình biết trong phần bình luận *** Reviewer: [L.A]_Lạc Hậu Designer: [L.A]_Tịch Phi Thể loại: HE, Hiện đại, Nam/nữ khiếm khuyết, Ngọt, Sạch, Song xử, Sủng, Thanh xuân vườn trường, Song trọng sinh, Độ dài: 64 chương Tình trạng: Đã hoàn thành Review: 14/04/2020 Văn án: Đời trước, Ngu Trà bị đưa đi Lục gia. Trong mắt người ngoài, Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn bị tàn tật, hung tàn ác độc, khi tàn nhẫn liền cắn người, là một ác ma trong mắt mọi người. Vừa mở mắt, Ngu Trà trở về tuổi mười bảy. Đêm đầu tiên đi đưa thuốc, Ngu Trà mặc váy ngủ, nhan sắc khuynh thành nhu nhược động lòng người, vươn bàn tay tinh tế ra, giọng nói mềm mại: "Nếu anh thấy đau thì cắn vào chỗ này đi." Xong việc, Lục Dĩ Hoài ngồi trên xe lăn bóp chặt cằm cô, ngữ khí hung ác: "Lần sau còn dám tới đưa thuốc hay không?" - Ngày nọ, có bạn học nhìn thấy trên bàn Lục Dĩ Hoài có ai đặt sách tâm lý. Lục Dĩ Hoài ngữ khí nặng nề: "Ghét bỏ tôi có bệnh ?" Ngu Trà: "Em bồi anh cùng nhau hết bệnh." Lục Dĩ Hoài dùng sức cắn môi cô: "Vậy em phải làm thuốc của tôi." - "Lục Dĩ Hoài, chân cậu đã tốt lên rồi, đừng ngồi trên xe lăn cả ngày như thế." "Không thể, nếu không như vậy cô ấy sẽ không đau lòng." ____ Ngay từ tiêu đề của bộ truyện đã nói lên đây là một câu chuyện SIÊU SIÊU SỦNG, nữ chính là ánh trăng sáng trong lòng nam chính, được nam chính đặt lên đầu quả tim mà yêu thương, chiều chuộng. Đại thiếu gia Lục Dĩ Hoài ngoài ý muốn mà xảy ra tai nạn xe cộ mà bị liệt hai chân, từ thiên chi kiêu tử Lục gia rơi xuống thành người tàn phế vô dụng, từ đó tính cách trở nên âm trầm, quái gở.  Lục gia không biết làm sao, quyết định tìm một cô gái bồi Lục Dĩ Hoài, gia thế không quá cao cũng không quá thấp, cuối cùng lựa chọn con gái Ngu gia. (Bài viết được post full và sớm nhất tại Lust Aveland) Ngu gia muốn nịnh bợ Lục gia, nhưng lại không nỡ đưa con gái cưng được tỉ mỉ bồi dưỡng cho một kẻ tàn phế, bèn nâng người hầu nhỏ Ngu Trà lên thành con gái nuôi rồi đưa đến Lục gia.  Từ đó mở ra đoạn duyên phận giữa Ngu Trà và Lục Dĩ Hoài. Kiếp trước, sau khi đến Lục gia, Ngu Trà tính cách nhút nhát chỉ biết sống trong nỗi sợ hãi, mỗi ngày chỉ muốn tìm cách thoát khỏi nơi này, thoát khỏi Lục Dĩ Hoài. Cô gái nhỏ không quan tâm đến mọi thứ xung quanh thế nên không phát hiện ra sự quan tâm đặc biệt của Lục Dĩ Hoài dành cho mình. Tình cảm của anh luôn được giấu dưới vẻ mặt âm trầm, lạnh nhạt ấy.  Cứ thế, Ngu Trà tìm đủ mọi cách để rời đi, cho nên bị toàn bộ Lục gia chán ghét. Cuối cùng, sau khi mất đi Lục gia che chở thì cô bị người ta hại chết, rất bi thương.  Kiếp trước mãi đến lúc chết đi ấy, nhìn thấy Lục Dĩ Hoài bất chấp hai chân tàn phế mà ôm thân thể mình vào lòng, Ngu Trà mới nhận ra một một đời này của mình đã bỏ lỡ những gì, sống uổng phí ra sao. “Không ai thích người ghét mình, trừ bỏ hắn.”  Thế nhưng, Ngu Trà may mắn trùng sinh về lúc 17 tuổi, lần này cô quyết tâm thay đổi thái độ, không đi theo vết xe đổ của kiếp trước, trân trọng cơ hội này, sống một cuộc sống tốt đẹp.  Mặc dù vẫn có chút kiêng dè Lục Dĩ Hoài nhưng Ngu Trà không còn sợ anh như kiếp trước nữa, cũng không suốt ngày tìm cách trốn đi mà quan tâm anh nhiều hơn, thúc giục anh uống thuốc, động viên anh cố gắng chữa chân, để một lần nữa có thể đứng lên. Ngoài ra cô phải thoát ly mọi quan hệ với Ngu gia.  Nhờ có những thay đổi ấy, mà kiếp này Lục  Dĩ Hoài cũng có sự khác biệt lớn với kiếp trước. Anh bớt âm trầm hơn, sống tích cực hơn. Ngu Trà còn nhận ra Lục Dĩ Hoài thật sự thật sự rất thích mình. Thực ra thì mình có thể hiểu được đôi chút sự tăm tối lạnh lùng của Lục Dĩ Hoài ở kiếp trước. Bởi vì, lúc xảy ra tai nạn kinh hoàng ấy, anh vốn chỉ là một cậu nhóc mà thôi. Người bình thường tự dưng bị liệt ai cũng sẽ thấy khó chấp nhận, chứ chưa nói anh là thiên chi kiêu tử được người người ngưỡng mộ, nay trở thành kẻ tàn phế, bị chỉ trỏ khắp nơi. Có lẽ, anh cần phải có thời gian đủ dài để chấp nhận sự thật. Nhưng ngay tại thời điểm anh chưa kịp thích nghi lại gặp được người trong lòng, mà người ấy cũng ghét bỏ, sợ hãi mình thì hỏi thử có bao nhiêu đau đớn, chua xót kia chứ? Thế nên kiếp này, Ngu Trà thay đổi thái độ không chỉ kéo cô ra khỏi bất hạnh kiếp trước mà còn kéo Lục Dĩ Hoài đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng trở lại, mở ra tương lai tươi đẹp cho cả hai người.  Mọi chuyện sẽ khác nếu chúng ta biết thay đổi góc nhìn. Lục Dĩ Hoài bị bệnh. Và Ngu Trà chính là thuốc của anh. Bởi vì “Hàng ngày nuông chiều ánh trăng sáng” là bộ truyện đậm chất sủng ngọt nên quá trình đến với nhau của nam nữ chính có chút dễ dàng, nhanh gọn. Trong truyện cũng không có tiểu tam nam phụ gì cả, nhưng bởi vì gia thế lẫn nhan sắc của nam nữ chính quá xuất sắc nên cũng có vài rắc rối, dây dưa, chỉ là chưa kịp nảy mầm đã bị nam chính chặt cho đứt đoạn rồi.  Mặc dù tình tiết truyện đơn giản, mô típ không mới, nhưng mạch truyện nhẹ nhàng rất dễ đọc. Tác giả khai thác tâm lí nhân vật hơi ít, không đủ chiều sâu nhưng bù lại sự ngọt ngào của cặp chính sẽ che khuất tất cả. Truyện có 6 phiên ngoại, đa phần nói về cuộc sống đại học, sau khi kết hôn có con của nhân vật chính khá dễ thương. Hiện tại, thì truyện đã được edit hoàn chính văn và gần hoàn hết các Phiên ngoại rồi đó ạ. Mn có thể đọc và động viên bạn edit nhé. Truyện thích hợp thư giãn, giải trí lắm đó ạ ^^ _____ " ": Trích từ truyện. RV: Diệp Tú Nữ - lustaveland.com Mời các bạn đón đọc Hàng Ngày Nuông Chiều Ánh Trăng Sáng của tác giả Khương Chi Ngư.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nét Cười Nơi Ấy - Tình Không Lam Hề
Bao nhiêu năm trôi qua, Tình Không Lam Hề vẫn thổi vào làng ngôn tình những tác phẩm nhẹ nhàng như thế, ngọt ngào như thế và lãng mạn như vậy. Giọng văn của chị nghiêng về diễn giải, tự sự đơn giản, lời thoại bình dị mà nhen nhóm những câu nói tựa như triết lý, tựa như tiếng lòng chân thật của con người. Nét cười nơi ấy – phải công nhận tựa truyện rất hay, rất đẹp. Không phải “nụ cười” mà là “nét cười”, từ này dường như nhẹ nhàng hơn, mỹ miều hơn, như có như không, đem tới cảm giác bồng bềnh đầy gợi hình. Đương nhiên từ “nét cười’ này dùng cho nam chính Hứa Khuynh Quyết là hết sức phù hợp. Con người kiểu như anh chàng này chắc ngoài đời không được mấy người. Hứa Khuynh Quyết được mô tả đẹp tựa thần tiên, còn phản phất kiểu “mỹ nhân ốm yếu”. Haizz… thật ra Hoa Ban thấy cái người này thiệt phức tạp, kì cục nếu không nói là quái đản. Vẻ lạnh lùng của anh ta, sự cứng đầu của anh hay thói “tự ngược” của Khuynh Quyết mặc dù cuốn hút trong ngôn tình nhưng không thực tế ở ngoài đời. Hy vọng con trai đừng có ai học đòi theo anh này, bởi vì họ chỉ hại tấm thân chứ không thể hóa thần tiên như phong thái của nhân vật đâu! Suốt cả câu truyện, Hoa Ban luôn tưởng tượng Hứa Khuynh Quyết là ngọn cỏ lau chơ vơ trước gió. Mong manh, gầy guộc và yếu ớt như có thể bị thổi tróc gốc bất cứ lúc nào. Đàn ông sao lại yểu xìu thế này??? Nhưng may là anh ta có khí khái rất nam nhi, bản lĩnh kiên cường cộng thêm cái mác đẹp giai nên không bị Hoa Ban liệt vào loại “bỏ đi” ^^ Nhân vật này làm mình nhớ tới cái bạn nam chính gì gì đó trong Sẽ có một thiên sứ thay anh yêu em. Chính xác họ là bản sao của nhau. Sức khỏe kém như thế, bệnh tim chực chờ như thế mà khoái ngược đãi bản thân, thích nói “không sao” trước sự quan tâm của người khác, sống khép mình và đôi lúc lại rất ngông cuồng. Phải nói là văn phong truyện này rất mượt, rất nghệ thuật. Không đem lại cảm giác xót xa thắt tim như các truyện ngược mà lại là sự run rẫy có thể rơi lệ. Cung bậc cảm xúc ở mức lưng chừng như vậy, lên không được mà xuống không xong. *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Trước khi muà hè kết thúc, Thẩm Thanh và Khuynh Quyết chuyển về nước sống. Kiểu thời tiết ẩm ướt London vốn không thích hợp với Khuynh Quyết. Ban đầu anh bất chấp tất cả sự phản đối của mọi người kiên quyết đòi sang Anh, vì thế Hứa Triển Phi mới bất đắc dĩ để anh tiếp quản công việc bên đó. Nhưng bây giờ, ngay cả Thẩm Thanh cũng có ý định muốn quay về nước sinh sống, Hứa Triển Phi đương nhiên thuận buồm theo gió, điều Hứa Khuynh Quyết về tổng công ty làm việc. Thực ra trước đó, Thẩm Thanh đa đi thăm toàn bộ gia tộc họ Hứa. Cô và Khuynh Quyết đều nhất trí cho rằng, không cần thiết phải để những bậc tiền bối biết nội tình của sự việc. Vì vậy, cô chỉ trịnh trọng và thành khẩn xin lỗi về quãng thời gian mà mình biến mất không lý do. “Lúc đó, trào lưu e sợ hôn nhân bùng nổ, cho nên con đã tự ý trốn chạy…”Cô cố tỏ ra thành thật, song trong lòng lại nghĩ lý do này chả ra đâu vào đâu. Quả nhiên, Hứa Triển Phi hỏi vặn lại: “Thông thường chứng sợ hôn nhân có nảy sinh trước khi kết hôn không? Hai đứa rõ ràng đã đi đăng kí, huống hồ tuổi tác cũng không còn nhỏ, sao lại hồ đồ đến vậy?” “…Có thể do lúc đó con quyết định kết hôn vội quá, sau mới thấy mình không thả thích ứng kịp. Khi sang Anh lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, cho nên, đến giờ con mới trở về…” Những lời nói ấy khiến cho Thẩm Thanh bối rối vô cùng, ánh mắt liếc ngang cầu viện, nhưng chỉ thấy người ngồi trên ghế sô pha vẫn điềm nhiên, không có ý định đỡ lời. Cô che giấu giận dỗi trong lòng, Thẩm Thanh chẳng còn cách nào khác tiếp tục thành khẩn: “Cũng tại con không tốt, không nên khiến cho mọi người lo lắng.” Hứa Triển Phi nhìn cô một lúc, rồi mới hỏi: “Vậy sau này thì sao? Liệu có thêm chứng sợ gì nữa không?” “Không đâu ạ.” Thẩm Thanh lắc đầu quả quyết, “Những chuyện hoang đường thế sẽ không xảy ra lần nữa”. “Sau này đừng làm người khác phiền lòng là được rồi”. “Vâng”. Thấy Hứa Triển Phi không muốn tiếp tục truy xét, Thẩn Thanh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô ngồi xuống uống trà cùng ông, lắng nghe những lời căn dặn mới và cùng Hứa Khuynh Quyết trở về nhà. Trên đường về, Thẩm Thanh phụng phịu ra mặt. “Thấy chết mà không cứu!” ... Mời các bạn đón đọc Nét Cười Nơi Ấy của tác giả Tình Không Lam Hề.
Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em - Tình Không Lam Hề
Thư Quân, trẻ trung, vô tư, đang lúc thất nghiệp nghe lời dụ dỗ của một người bạn đã thử bước chân vào làng giải trí, không mơ ước trở thành minh tinh, chỉ là nhân lúc nhàn rỗi thử tham gia cho vui. Châu Tử Hoành một tổng giám đốc phong độ, hào hoa, niềm mơ ước của bao cô gái. Họ tình cờ gặp nhau một lần ở mảnh đất cổ kính, đẹp mộng mơ Lệ Giang. Gặp lại nhau ở thành phố nhộn nhịp. Họ lựa chọn cách tiếp tục yêu nhau trong thầm lặng, không cần khoa trương với thiên hạ, họ chỉ cần có được sự ấm áp. Tình cảm là một vở diễn, ai là người diễn tốt nhất? Cô không hề biết rằng, trái tim anh giống như viên kim cương để trong con búp bê Nga nhiều lớp, cần có người đi mở từng lớp, từng lớp mới có được thu hoạch hoàn mỹ. Không biết từ lúc nào sự trở ngại giữa hai người đã biến thành một chữ "yêu" khó lý giải? *** Tình Không Lam Hề – là một tác giả trẻ thuộc thế hệ 8x , cung nhân mã, yêu tự do, không thích ràng buộc. Cô đã có rât nhiều tác phẩm được xuất bản như: Gần như vậy, xa như thế; Sự chờ đợi của LươngThần; Nét cười nơi ấy; Gặp nhau nơi cuối đường.... Thích ngày nắng gió, khát khao hướng về Paris xa xôi, hy vọng một ngày có được cuộc sống tự do tự tại. Mỗi cuốn tiểu thuyết được sáng tác là một cuộc tình, hoặc nóng bỏng nồng nhiệt hoặc như dòng nước nhỏ chảy dài, nhưng tất cả đều là tình cảm chân thành nhất của con người thành thị. *** Mùa hè nắng nóng oi bức điên người đã bước sang hồi kết, khí hậu thành phố C vẫn chưa trở nên mát mẻ và dễ chịu, tiếp đó là bước sang "lập thu" đầy đáng sợ, rõ ràng cho thấy một đợt nắng nóng rốt cuộc cũng nhanh chóng ập đến. Ngày thứ hai sau khi ghi âm xong ca khúc mới Thư Quân đón chuyến bay rời đi để đến một thành phố ven biển phía nam Trung Quốc. Trần Mẫn Chi đã viết rõ ràng tường tận địa chỉ trong tin nhắn nhưng vẫn tốn không ít thời gian của Thư Quân, chạy vạy ngược xuôi hỏi thăm vài người bản địa, cuối cùng mới lần mò được đến nơi. Sau khi đến nơi cô nhanh chóng hiểu ra, bởi vì nơi đây là bãi biển tư nhân người nước ngoài không được phép vào, ngay cả khu vực lân cận dường như cũng thưa thớt người, chẳng trách khó tìm đến vậy. Dựa vào lời căn dặn đặc biệt cùa Trần Mẫn Chi trước đó, Thư Quân nhanh chóng tiến vào khu dân cư riêng biệt cao cấp. Bãi cát trắng tinh rộng rãi, sóng biển mang chút hơi nước lành lạnh chạng vạng tối. Từng làn sóng từ xa cuồn cuộn đánh vào bờ cát trắng rồi lại lặng lẽ lùi ra xa. Vị mặn của không khí lẫn trong làn gió, nhưng vẫn vô cùng mát mẻ. Điểm tận cùng của biển dường như cứ thế lan ra tận chân trời, áng mây đỏ hồng phía tây rực rỡ trên bầu trời xanh biếc. ... Mời các bạn đón đọc Mưa Gió Thoáng Qua, Tôi Yêu Em của tác giả Tình Không Lam Hề.
Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn - Sênh Ly
Lúc đó tôi đã không nhớ một số người một số việc, nhưng những người đó, những việc đó, luôn là những thứ dịu dàng mà vững chắc bên cạnh tôi, chưa bao giờ rời xa tôi. Tôi đã từng hỏi anh, một bông hoa có thể sống được bao lâu, trong năm tháng cô đơn của tôi, trong sâu thẳm trí nhớ trống rỗng kia, tôi nhớ anh đã đưa cho tôi một bức tranh của Van Gogh, bức “Hoa hướng dương”, màu vàng rực rỡ, cành lá dang rộng. Sau này tôi mới biết, thông điệp của hoa hướng dương là tình yêu thầm lặng. Giống như trong những năm tháng đó, anh luôn dành sự chăm sóc cho tôi. Tôi không nhớ anh, nhưng anh vẫn yêu tôi, thời gian cứ trôi đi tình yêu không ngừng tăng lên. Anh nói, năm tháng của một bông hoa có thể sẽ rất dài, sẽ nở rực rỡ và mãnh liệt trong sự cô đơn của em, vì có sự hiện diện của tình yêu nên nó sẽ chẳng bao giờ héo tàn. Tôi đã từng gặp rất nhiều người, thủy chung gắn bó với nhau như hình với bóng, cùng nhau đi hết cuộc đời, sau đó tôi đã gặp anh. Chỉ cần có anh ở đây, chỉ cần có tôi ở đây, chúng tôi sẽ không vội vàng, cũng không chậm rãi mà sẽ cùng nhau đi hết bốn mùa. *** Phải rất lâu sau anh mới tỉnh lại, khi đó trời đã rất tối. Vào giây phút ngã xuống, anh đã nói hình như mình nhìn thấy rất nhiều đom đóm, chúng đang bay khắp trời đêm, đó là cảnh trong phim hoạt hình anh được xem từ hồi còn rất nhỏ, ánh sáng của đom đóm dần tụ lại một chỗ, và bay đến nơi vô định. Lúc mở mắt ra, mạch máu tràn đầy thứ chất lỏng lành lạnh, toàn thân tê cứng như cây lúa ngày thu vừa bị xe cán qua, gãy nát. Giây phút anh tỉnh lại, thấy trước mắt là một chiếc bóng trắng, rồi dần mờ đi. Một giọng giòn tan vang lên: “Anh tỉnh rồi à? Tốt quá rồi”. Sau đó là những bước chân dồn dập tới, anh được đặt như một con rối để kiểm tra, mỗi loại dường như đều lấy hết sức lực của anh. Cuối cùng, khi được về nằm trên chiếc giường anh thấy cô y tá tủm tỉm cười nhìn anh, trên cổ còn đeo chiếc dây chuyền hình con mèo đại phúc COCO[1] [1] Nhãn hiệu trang sức. Sợi dây giống hệt với sợi dây của Dụ Tịch. ... Mời các bạn đón đọc Hoa Nở Giữa Tháng Năm Cô Đơn của tác giả Sênh Ly.
Ninh Phi - Cuồng Ngôn Thiên Tiếu
Ninh Phi bỏ phu quân, rời phủ. Cùng Tô Hy Tuần tổ chức đám cưới linh đình trước mặt phu quân cũ. Nương tựa vào nam nhân thì còn yêu đương cái gì, chỉ có bình đẳng mới lâu dài được thôi. *** Diệp Vân Thanh nổi tiếng ở bẩn. Nghe nói Tô Hy Tuần từng thấy cả mộc nhĩ hay cây nấm gì đấy ở trong phòng hắn. Còn nghe đâu nếu lật cái gối hắn đang dùng lên thì mặt trái mọc đầy nấm mốc đủ màu, đủ loại. Đừng bị ánh mắt nhiều lúc rất sắc bén của hắn lừa, hành động của hắn đôi khi rất ra dáng hiệp khách, nhưng sự lười nhác trong xương cốt của hắn có thể che hết tất cả các ưu điểm kia. Ban đầu sơn trại cũng không biết vì sao hắn lại bẩn như vậy, sau khi thân phận hắn bị bại lộ thì mọi người mới chợt hiểu ra. Hóa ra là vậy, hóa ra là cành vàng lá ngọc lớn lên trong thâm cung, biết ngay rằng hắn có cung nữ chăm lo cái ăn cái mặc từ nhỏ, quần áo thì giơ tay ra mặc, cơm đến thì chỉ việc há mồm. Đến khi bản thân quyết định sống cuộc sống độc lập thì không còn ai lo tới những chuyện nhỏ nhặt đó nữa, thế là trở thành người như ngày hôm nay. Dù phòng của Diệp Vân Thanh có tiếng là vùng đất của nấm mốc nhưng người chủ phòng là Diệp Vân Thanh đây vẫn làm theo ý mình như trước, ngày ngày sống tiêu diêu tự tại. Nhưng gần đây rõ ràng hắn đã lâm vào tình cảnh khó khăn, trong cuộc đời Diệp Vân Thanh có thêm một người phụ nữ, chính là người phụ nữ của Tô Hy Tuần! ... Mời các bạn đón đọc ​Ninh Phi của tác giả Cuồng Ngôn Thiên Tiếu.