Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn

Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Cố Mạn. Đọc một cuốn mà đã bán được 15.000 bản ở Việt Nam từ đời nào rồi, mà giờ mình mới đọc, hơi đi sau thời đại tý, nhưng ít ra thì cũng không phải quá trễ, bởi vì... hạnh phúc thì lúc nào cũng cảm nhận được. Cũng là nhờ Bên nhau trọn đời đấy. Chắc nhiều người cũng thắc mắc sao suốt ngày mình viết về sách thế, không chán à? Mình có thể cười mà nói rằng KHÔNG BAO GIỜ. Mình có thể đọc sách mỗi ngày, mỗi  giờ, bất cứ lúc nào, dù mình bao nhiêu tuổi chăng nữa mình sẽ vẫn yêu sách. Và đọc thì mình phải viết. Bởi vì mình biết chính mình: không viết thì sẽ quên. Mà mình sợ quên lắm, sợ lắm, nhỡ không nhớ được một cái gì nữa thì sao? Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Vậy cho nên mỗi ngày đều phải ghi ra, mình đã đọc cái gì, đã làm những gì nhỉ? Hôm đó mình có hạnh phúc không? Có tức giận không? Có âu lo không? Ai dà, mình cũng biết nghĩ đấy chứ? Thật ra đêm qua mình chỉ chợp mắt được một tý. Bởi vì những trang sách cuối cùng của cuốn Bên nhau trọn đời gấp lại mình vẫn còn nuối tiếc nhiều quá. Cái kết êm đềm và hạnh phúc quá, nó đi vào lòng người nhẹ bẫng như những đám mây ùa vào bầu trời cao thăm thẳm. Lòng mình cũng rộng, nó có thể đón nhận mọi thứ vào lòng, nhưng chỉ khổ nỗi hiểu và cảm được bao nhiêu lại là do mình.   Những người yêu nhau thì dù ở đâu cuối cùng cũng về với nhau. Tưởng chừng như trái tim Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã hoàn toàn giá lạnh sau 7 năm xa cách, đợi chờ và mòn mỏi. Nhưng thật ra, nó vẫn ấm nóng tới rạo rực. Chao ôi, tình yêu! Nó là điều gì không thể lý giải nổi khi mà một anh chàng hoàn hảo, có hàng tá cô gái xinh đẹp vây xung quanh, theo đuổi tới tận cùng lại yêu một cô nàng quá đỗi bình thường, lúc nào cũng chỉ nhằng nhẵng chạy theo anh như một cái đuôi. Nhưng làm sao giờ, làm sao giờ? Anh lại yêu cô ấy. Trái tim anh lại tan chảy băng giá trước một cô nàng không thể ngốc hơn. Cô gái nhỏ lúc nào cũng đếm chín trăm chín mươi chín viên gạch khi đợi anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng quên tất cả mọi thứ khi nhìn thấy anh, đuổi theo anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng gật gù trong lớp học Luật của anh, nước miếng tứa lưa trên trang giáo trình của anh. Cô gái nhỏ vụng về, chẳng biết nấu tới một món ăn ngon, hay trình độ Tiếng Anh chỉ tới còn chưa tới bằng C. Cô ấy so với anh ư? Người ta chỉ lắc đầu ngán ngẩm KHÔNG THỂ NÀO. Ai bảo không thể nào? Là có thể đấy. Anh yêu cô, yêu Mặc Sênh, mà còn hơn cả yêu, anh RẤT RẤT yêu cô, yêu cô tới cuồng dại, yêu tới đê mê của tận cùng cảm xúc. Chỉ có Mặc Sênh - người con gái duy nhất khiến Dĩ Thâm không thể là chính mình. Đứng trước mặt cô, mọi quy tắc của anh đều bị phá vỡ, mọi cảm xúc của anh đều không thể kìm nén. Đứng trước Mặc Sênh, anh không bao giờ là chính anh được nữa. Máu đang tuôn trào trong trái tim anh, nó như thôi thúc anh muốn nắm chặt lấy cô, muốn ép cô vào lòng, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn trao cho cô những xúc cảm đang cháy rừng rực trong phổi, trong ngực anh. Sau bao giày vò cả thể xác tâm hồn, sau bao cách nhớ thương, cuối cùng hai người cũng về bên nhau, trao cho nhau quãng thời gian đằng đẵng chia rẽ hai linh hồn. Tình yêu mà, làm sao mà từ chối được khi nó đến đây, phải không. Đoạn tỏ tình của Dĩ Thâm thật dễ thương, muốn nói với người ta “ba từ ấy” mà cũng không dám nói, cứ vòng vo làm cô ngốc cũng chỉ biết lắc đầu.   “Lại một ngày khác. Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”. Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc. Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm - Giở sách giúp anh - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì. - Đồ lười! Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách: - Dĩ Thâm, anh lười quá. - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh. Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó. “Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”. - Dòng thứ ba từ dưới lên. “Em đi gặp cảnh sát, có biết quy định ở đây đối với những việc như thế này không?” “Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?” Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm. - Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm thì. Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu. - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách. “Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?” - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên. - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao? “Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…” - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng. “Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…” - Câu cuối cùng. “Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”. - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp. Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương. - Mặc Sênh? - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ. Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh: - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!”   “Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” Gấp cuốn sách lại mà vẫn còn cảm giác hạnh phúc vương trên môi, trên mắt, và trong cả những giấc mơ! Mời các bạn đón đọc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở
Hai người là Thanh mai trúc mã Còn là vì một câu không thể ngờ, yêu đến nước chảy thành sông. . . . . . *** Năm nay học sinh mới tham gia so tài cuộc thi kịch nói đông như kiến, chung quanh toàn là những người mặc các loại trang phục kỳ dị, lố lăng, có người mang theo cái nón hình thù kỳ lạ trên đỉnh đầu, có người có cái khí cầu trên ngực, còn có người cắm hai cây chổi trên lưng, trên cây chổi còn treo móc một số lớn các thứ linh tinh, vừa vào khu vực trường học đã cảm nhận được không khí náo nhiệt. Nghiêm Nhạc Nhạc vô cùng tự tin với bản thân mình, trang phục của cô được tạo bởi rèm cửa sổ, vải bạt, khăn trải bàn, khăn lau, tất cả đều được làm bằng tay chắc chắn sẽ tạo nên hiệu quả tuyệt đối mà không người nào có thể địch lại a, thêm nữa còn được phối hợp với kỹ thuật hóa trang, không một chút sơ sót, có thể thấy về vấn đề thiết kế nghệ thuật có lẽ cô có tư chất trời cho. Nhắc đến phương diện này bản thân cô lại càng kiêu ngạo nhìn các bạn khác cùng đội kịch bằng nửa con mắt, ha ha ha cười to ba tiếng, che miệng cố giả bộ ngượng ngùng nói, “Ai thật là ngượng ngùng a, xem ra phần thưởng tạo hình xuất sắc nhất cuộc thi chắc chắn là thuộc về ta nha, hey, làm sao bây giờ.” Mọi người đồng loạt 囧囧 liếc mắt nhìn người mới phát ra câu nói vừa rồi, cái liếc này có lực sát thương cực mạnh như muốn xé rách vải rách áo, còn thêm hàm ý ẩn chứa là “Ngươi đừng đắc ýsớm “, rồi quay đi làm việc của mình không thèm quan tâm đến cô nữa. Nghiêm Nhạc Nhạc không thèm đểý , đi lại đứng bên cạnh Thư Ngư, vẻ mặt đắc ý nói, “Ê, cậu nghĩ tớ nói có đúng không, đúng không.” “Ừ.” Thư Ngư vẫn không có biểu cảm gì như cũ, người này từ trước đến giờ dù có điên cuồng ăn khoai lang bao nhiêu đi nữa cũng tiếc không chịu đánh được một cái rắm, cứ tạo nên một bụng buồn bực trong lòng người khác, hắn bị Nghiêm Nhạc Nhạc kéo vào tổ kịch bản này đã khiến toàn bộ mọi người sợ hết hồn, làm cho mấy ngày liên tiếp mọi người trong đội kịch vẫn còn trạng thái ngu ngốc đình trệ như thấy quỷ vâỵ. Những thứ khác không nói đến làm gì, chỉ riêng hắn, Thư Ngư ở khoa vật lý, không lẽ hắn có hai tính cách đối lập sao, trước đây hắn vốn có cá tính không muốn quan tâm, trầm mặc ít nói, sợ rằng nếu hắn có đi ngang qua trước mặt, cũng đủ để cho mọi người bàn tán xôn xao rồi. Thư Ngư là sinh viên đặc biệt đươc đặc cách vào học lớn A, khoa vật lý, Mã giáo sư lúc ấy liền bắt hắn vào đội đi thi môn vật lý và dĩ nhiên đã giành được giải nhất đơn giản cứ như không, vì thế Mã giáo sư tuyên bố không ngại Thư Ngư biết ngượng ngùng mà treo thẳng thành tích lên bảng vàng của khoa. Trên thực tế Mã giáo sư cảm thấy loại thiếu sót này ngược lại có thể làm vật lý thăng bằng ——vốn dĩ thiên tài đời trước ai mà chẳng như vậy, có cánh thì đương nhiên phải là thiên sứ a (là người trên trời ). Dĩ nhiên ông trời vẫn luôn luôn công bằng, hiện tại thiên tài cũng không hẳn là cái gì cũng giỏi, ở trên vũ đài hội trường kịch, vai nam chính đang diễn chung với một người qua đường Giáp. Lúc ấy hắn rất có cá tính anh tuấn bất phàm nha, trên đời này không có một diễn viên nào như hắn, ở trên sàn diễn vũ đài, ngay cả tiếng “Ai nha” cũng không thốt lên một tiếng . Không hề có! Mà Nghiêm Nhạc Nhạc bên cạnh đó, cô lại đang nói chuyện như một tên ăn xin, “Van cầu chị, chị bố thí, bố thí cho tôi đi.”Cám ơn, cám ơn!” Hiển nhiên dựa vào trang phục mình đang mang, Nghiêm Nhạc Nhạc sáng tác ra ý tưởng như thế không thể nói là không thành công. Diễn xuất này tạo nên hiệu quả vô cùng tốt, tiếng cười liên tiếp vang lên, nhưng khuôn mặt của Thư Ngư vẫn không chút thay đổi , vì vĩnh viễn đại đa số thời gian của hắn, là để sống trong thế giới vui vẻ sung sướng của Nghiêm Nhạc Nhạc. Bản lãnh lớn nhất của cô gái này chính là làm cho mặt mũi người ta mất cân đối, thần kinh điên loạn mà không biết. Thí dụ như giờ phút này trong sự kích tình mênh mông của người bạn nhỏ Nghiêm Nhạc Nhạc, vì cô lại lần nữa diễn nhân vật quá nhập tâm, mà ôm bắp đùi vai nữ chính gầm thét “Bố thí tôi đi, tôi rất đói a tôi sắp chết đói rồi” . . . . . . Kéo dài thêm thời gian xuất hiện của mình trong kịch bản. Thấy vậy, mặt đen ngàn năm của đồng học Thư Ngư, rốt cục mơ hồ lộ ra nụ cười tủm tỉm .   Mời các bạn đón đọc Hứa Mùa Xuân Về Hoa Sẽ Nở của tác giả Trùng Tiểu Biển.
Em Bị Bệnh Phải Trị
Là vua nợ môn nhiều nhất trong lớp của đại học phía Tây, giáo sư Khương tỏ vẻ học trò dũng cảm như vậy không nhiều lắm. Mà giờ đây có một tờ giấy xin nghỉ phép nằm trên bục giảng: --- Thầy giáo: Em bị bệnh, phải trị. Nam An An. Nam An An tuyệt đối sẽ không viết một tờ giấy xin nghỉ phép như vậy để khiêu khích Khương Minh, Nếu cô biết Khương Minh sẽ trở thành người hướng dẫn, nam thần và….Người đàn ông của cô. Nữ thần giả vờ hiền thục thật ra rất hay đùa giỡn gặp phải nam thần giả vờ kiêu ngạo thật ra là rất mềm mỏng. *** Review bởi: Ngọc Bích - fb/hoinhieuchu Lâu lâu ngập ngụa trong review của các chị em, đọc mãi đọc mãi không hết truyện, em đã quyết định đọc 1 truyện mới, và viết review để giữ chỗ haha. Nam An An trong vòng 1 tháng đá 10 người bạn trai, 12 tuổi đã học lớp 10. Vào đại học khi mới 15 16 tuổi, xinh đẹp, con nhà có điều kiện, ko kiêu căng ngạo mạn, nhưng cô có bệnh. Từ thủa nhỏ có 1 người sư phụ (trong game) nhưng sau 1 biến cố, cô ko còn liên lạc với anh nữa. Khương Minh là giảng viên khoa kinh tế đại học phía Tây nơi Nam An An đang theo học. Đẹp trai, tài giỏi nhưng lại có quá khứ thật bi thương. Thật tình cờ và bất ngờ, anh dạy lớp cô cũng là giáo viên hướng dẫn tốt nghiệp của cô. Tiết đầu tiên anh lên lớp, cô nhờ bạn cùng phòng gửi đơn xin nghỉ học, trong đơn chỉ vỏn vẹn 5 chữ "em có bệnh, phải trị". Tiếp theo đó là 1 chuỗi những sự việc bi hài đầy cảm động của đôi bạn trẻ. Về edit: đoạn đầu hơi lủng củng, đọc có chỗ kiểu như edit thiếu, cảm giác như đang đọc bị đứt phựt 1 phát, nhưng mình trực tiếp bỏ qua đoạn ý, may nội dung cũng dễ hiểu. Càng về sau thì edit mượt hơn đôi chút. Về nội dung: diễn biến hơi nhanh, đoạn cuối thì có khi trong vòng 1 chương đã nhảy đến hơn 1 năm sau mà ko thấy tít là : 1 năm sau, 2 năm sau... Bla bla. Được cái truyện đọc mình thấy khá là cảm động và đọc cứ cảm giác duyên phận là có thật. À, càng về sau thì càng thấy hay hơn, đoạn đầu có nhiều chỗ hơi nhảm, nên các chị em hãy kiên nhẫn nhé ???? Về tuyến nhân vật: chị em bạn bè của nữ chính rất hay ho, nhất là cô chị sinh đôi của nữ chính. Còn nhân vật phụ thì như 1 lũ biến thái thần kinh, thấy tâm lý vặn vẹo của bọn chúng chuyển biến rất nhanh ???? Nói chung là ai dễ dễ tính thì đọc thấy cũng khá được, còn ai khó tính chắc thấy 1 đống sạn luôn. Riêng mình thì có thể bỏ qua mấy hạt sạn đó haha. Ps: Hà Nội gió về lạnh quá, chúc các chị em 1 buổi tối vui vẻ nhé. Hihi *** Nam An An cúi đầu nghiêm túc phiên dịch một đống tài liệu chuyên ngành lịch sử tiếng nước ngoài, lúc cửa phòng bị đẩy ra cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Khương Minh mặc một áo khoác đen đi vào, từ bên ngoài đi vào bên trong ấm áp khiến mắt kính của anh thoáng chốc bị một tầng sương trắng che phủ, trước khi tháo kính xuống Khương Minh rót một ly trà sữa đẩy tới trước mặt cô, sau đó mới bắt đầu từ từ chăm chú cởi áo khoác màu đen treo lên giá áo, áo len màu trắng cổ chữ V tôn lên làn da trắng bóc của anh không hiểu sao mang theo loại cảm giác cấm dục thiêng liêng. Trà sữa vẫn còn nóng, Nam An An ngậm ống hút nhìn Khương Minh ngồi đối diện cô mở máy tính trên bàn làm việc, màn hình màu xanh phản chiếu gương mặt như than, Nam An An căng thẳng đến mức trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, tối hôm qua rốt cuộc cô không giữ được nên sau khi bày tỏ với Khương Minh, cô suy nghĩ tới sáng cũng không biết phải dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, cuối cùng quyết định lấy ‘bất biến ứng vạn biến’ --- bởi vì tối qua uống rượu, mà kết quả sau khi tỏ tình xong…. Cô đã quên. Buổi sáng lúc cô tỉnh lại trên giường nhà mình, quần áo đầy đủ, thân thể đầy đủ, ngay cả ga trải giường đều rất bằng phẳng. Cũng không có ân ái, không 419 (tình một đêm), ngay cả môi cô cũng không sưng. Cô nhớ rõ trước khi tỏ tình có màn dạo đầu thật thê thảm, lêquýđôn~n trước mặt mọi người cô khiêu khích Khương đại thần ~!~. Truyền thống của đại học phía Tây là đầu năm tư học hết các môn, kỳ hai năm tư thì tùy ý, cho nên bọn họ tổ chức tiệc cảm ơn thầy cô vào ngày hôm qua. Tối hôm qua sau khi tham dự buổi tiệc rượu cảm ơn thầy cô giáo còn bị bọn họ kéo đi quán bar chơi đùa với hai thầy giáo trẻ tuổi, Khánh Đại Quân dị ứng với rượu, Khương Minh là đối tượng vàng duy nhất bị các chàng trai chuốc rượu, lúc thấy Khương Minh bị 38 tên rót rượu một vòng rồi, sau đó sắc mặt đã có chút đỏ, thương nam thần nên rốt cuộc Nam An AN không nhịn được chen vào trong đám người hiên ngang lẫm liệt nói: “Thầy….” Khương Minh híp mắt sau khi thấy rõ là cô thì khoát tay: “Không sao, tôi còn có thể uống….” Dường như anh có chút say, vốn giọng mát lạnh hơi khàn khàn, âm cuối có chút kéo dài ra. Nhận được lời bảo đảm, Nam An An yên tâm.   Mời các bạn đón đọc Em Bị Bệnh Phải Trị của tác giả Hàn Mạch Mạch.
Thời Gian Đem Gừng Nấu Thành Đường
Sắp tới kỳ thi quan trọng nhất trong hành trình cắp sách tới trường, ban giám hiệu quan tâm đến học sinh nên đã tạo lập ra một danh sách. Danh sách mang tên “Một kèm một” hay có thể hiểu đại khái là đôi bạn cùng tiến, người nọ bù ưu điểm của mình vào thiếu sót của người kia. Ví dụ như cứ một người Văn, Hoá kém thì sẽ ghép cùng một người yếu Sinh, Lý.  Vậy nên một học sinh giỏi toàn diện như Đường Tiểu Viện đây sẽ có trọng trách cao cả là bắt cặp với một người học hành môn nào cũng chẳng ra đâu vào đâu, đó là Khương Dịch.  Sự việc sẽ không có gì đáng nói nếu Khương đại thiếu không phải là một người có tiếng là “ma vương” trong trường, tinh thông 72 phép gây gổ đánh nhau. Nghe nói Khương Dịch rất thích đánh người, đặc biệt là những ai không nghe lời cậu.  Đường Tiểu Viện từng rất đắc chí vì thành tích của mình đứng đầu khối, nhưng bây giờ lại ai oán không thôi, đúng là không có niềm vui nào là mãi mãi. Từ ngày danh sách được công bố, chuyện Đường Tiểu Viện làm nhiều nhất chính là thời thời khắc khắc cầu nguyện Khương đại thiếu đừng để ý tới một con người mờ nhạt là cô đây. Thế nhưng bầu trời bao la rộng lớn, Thiên đế ở trên cao nào có thể nghe thấy tâm tư nhỏ của cô. Chỉ một vài ngày sau đó, ai nấy trong trường đều biết Đường Tiểu Viện là chân chạy vặt đắc lực của Khương Dịch, đích xác là phiên bản đời thực mô phỏng chuẩn đét đến từng cen-ti-mét Goo Jun Pyo và Geum Jan Di. Những người nông dân bị áp bức chỉ chờ thời giải phóng, Đường Tiểu Viện đếm lịch từng ngày chờ kỳ thi đại học trọng đại để thoát khỏi ách trị vì bóc lột của Khương đại thiếu. Vào ngày công bố kết quả thi, bảng vàng nêu tên Khương Dịch trúng tuyển vào ngôi trường trọng điểm, ngôi trường mà “đáng lẽ Đường Tiểu Dịch cũng vào học”.  Ngay từ đầu, cô luôn cảm thấy Khương Dịch giả heo ăn thịt hổ, che giấu thực lực thật, may mà trước đó khi cậu hỏi về ngôi trường cô mong muốn, Đường Tiểu Viện nhanh trí khai khống để nói dối rồi lập tức thay đổi nguyện vọng ban đầu. … Khương Dịch là một người trong ngoài bất nhất, vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén có thể khiến người đối diện sợ đến mức đóng băng, nhưng có lẽ nội tâm của cậu hoàn toàn trái ngược. Ngày có danh sách đỗ đại học, Khương đại thiếu mới biết mình bị Đường Tiểu Dịch lừa, cậu vừa tức giận cũng vừa cảm thấy mình quá chủ quan, hóa ra con thỏ nóng nảy cũng biết cắn lại, huống chi cô còn là một người.  Lưới trời lồng lộng tuy thưa mà khó thoát, Đường Tiểu Viện có chạy nhanh đến mấy cũng vẫn bị Khương Dịch đuổi kịp và chặn đầu bằng một… túi gừng (chữ Khương trong Khương Dịch có nghĩa là gừng). Khương đại thiếu đã phải dày công đợi kỳ thi đại học của năm sau để thi lại vào trường của cô đang theo học. Một năm nghe có vẻ là một khoảng thời gian dài, nhưng so với quãng đời còn lại có thể ở bên Đường Tiểu Viện, Khương Dịch ắt hẳn đã cân nhắc hơn thua.  Sau một năm mới được gặp lại Đường Tiểu Viện, bao nhiêu lời trách cứ đã luyện tập không biết bao nhiêu lần trong đầu nhưng cớ sao khi đứng đối diện nhau vẫn chẳng thể nói thành lời. Khương Dịch muốn dùng chiêu thức mưa dầm thấm lâu, để cô ngốc này cảm nhận được nhịp tim cậu luôn loạn nhịp khi ở bên cô. Thế nhưng cậu chợt nhận ra vẫn còn có những vệ tinh không sợ chết mà ám chỉ muốn phát triển tình cảm với Đường Tiểu Viện.   Vậy nên một đêm trăng thanh gió mát nọ, Khương đại thiếu quyết định đánh nhanh thắng nhanh. “Khuyên cậu một câu, đừng chống cự vô ích.” “Cuối cùng thì cậu định làm gì?” “Hôn cậu!” -------------------- Trước khi tìm đọc “Thời gian đem gừng nấu thành đường”, mình biết đến Trùng Tiểu Biển qua những tác phẩm như “Du đồng nở hoa”, “Mọi người đều nói ta biến thái”, và nhìn chung đến bộ truyện này cũng không có gì quá mức phải chê trách. Trùng Tiểu Biển luôn thể hiện rất tốt ở thể loại thanh xuân vườn trường, và sự hài hước toát lên trong từng câu chuyện rất tự nhiên mà không gượng ép.  Cả hai nhân vật chính đều dễ thương, tình cảm trong sáng đúng chất tình yêu hoa phượng ngây ngô. Duy nhất một điểm đáng tiếc trong truyện là tác giả không viết thêm một ngoại truyện dưới ngôi kể thứ nhất cho Khương Dịch để độc giả hiểu thêm phần nào nội tâm, cảm xúc của nam chính.  Bỏ qua phần cỏn con đó, trên hết đây vẫn là một tác phẩm đáng đọc để thư giãn giải trí, đặc biệt với những sĩ tử vừa trải qua kỳ thi đại học quốc gia. Ban đầu đọc bản edit đầu tiên trên diễn đàn, tuy đã quen đọc convert nhưng vẫn có những phần mình thấy khó hiểu. Càng suy nghĩ cho các bạn, nên mình đã tự tay edit lại “Thời gian đem gừng nấu thành đường” để những bạn chỉ nhai edit có thể đọc hiểu bộ truyện nhất =)). Tui thương các bạn vậy luôn đó, các bạn thương lại tui thì hãy thả tim và share bài review cũng như bộ truyện nhiệt tình nhé
Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch
Một ngày nọ, có một đôi vợ chồng... biến thân rồi. *** Từ xưa đến nay ông xã tôi luôn ghét trẻ con. Khi con gái của bạn tốt Dã Miêu đã học lớp năm, lúc đang nằm trên giường tôi vẫn phải kiên nhẫn thảo luận với anh ấy về vấn đề sinh hay không sinh. Bình thường anh ấy luôn cắn cắn vào xương quai của tôi, sau đó kiên định đeo bao cao su vào cho tiểu huynh đệ của mình, rồi điên cuồng chạy nước rút trên cơ thể tôi. Rồi tôi đột nhiên phát hiện, ở cái thời buổi hàng giả hoành hành này, bao cao su ông xã mua… Chất lượng cũng không tệ lắm. Đã năm năm kết hôn cùng nhau mà lúc nào tình trạng hôn nhân vẫn rất mỹ mãn. Trong tất cả các chị em tôi là người kết hôn muộn nhất, thậm chí đã có lần tôi nghĩ rằng sẽ tình nguyện gả cho một người đàn ông nào đó. Nhưng có một ngày túi quần của Thượng Đế bị thủng, làm rơi một cái ánh nắng rực rỡ xuống người tôi – đó chính là một người đàn ông. Mà người đàn ông này chẳng những có xe có nhà có đầu óc, mà quan trọng nhất là bất kể lúc nào tôi giật mình tỉnh giấc lúc đêm khuyu cũng có thể nhờ vào ánh trăng mỏng manh để nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tới mức phải la hét cuồng loạn. (Quần Lót: cách ví von của chị thật...lãng mạn =] ông Trời ơi, sao ông lại mặc quần rách thế *gọi to* nhưng mà *lẩm bẩm* còn may không phải rách đũng, nếu không ổng tè vào đầu chị rồi đó =]) Tôi là người thi trượt đại học, trước lúc kết hôn đã rất bạo gan đi làm bằng giả, sau khi kết hôn thì được chồng thuê cho một cái cửa hàng nhỏ ở trung tâm văn hóa của thành phố, mở quán cà phê, sau đó chồng thuê một người mắt xanh có cái đầu dễ bốc hỏa làm điểm tâm sư phó*, sư phó này có một cái tên ngoại quốc rất thông dụng, John. (*đầu bếp chuyên làm món điểm tâm.) John không phải là kiểu người thích ở yên một chỗ. Bất cứ khi nào có hứng sẽ đeo balo lên vai bỏ đi, thường thì ba bốn ngày vẫn lặn mất tăm. Những lúc như này tôi sẽ an vị ngồi trên ghế, sau đó nếu có khách thì sẽ chỉ bán cà phê đen tinh khiết, không phải loại những người bình thường có thể tiếp nhận. Quanh trung tâm văn hóa có rất nhiều trường học. Giờ tan học chính là lúc náo nhiệt nhất, đặc biệt là lúc mùa hè. Thường thì từng tốp các em nhỏ tràn đầy sức thanh xuân đẩy cửa bước vào, hỏi ở đây có bán kem không. Khi đó tôi thường cảm thấy rất kì quặc. Tôi còn nhớ, ba mẹ tôi ly hôn vào kỳ nghỉ hè của năm tôi học cấp ba, sau đó họ ném tôi vào ký túc xá, mặc cho tôi tự mình xoay xở. Năm ấy tôi có đến mươi lăm cái lỗ tai, đeo trên người tổng cộng mười một cái khuyên đinh* và bốn cái khuyên vòng, còn cắt tóc theo phong cách PUNK**, nhuộm màu đỏ tím, trốn học với đánh nhau đủ kiểu, hoàn toàn không để tâm đến chuyện học hành. (*thường khi nhắc đến khuyên đinh tớ nghĩ đến hai loại. Nhưng nói tóm lại để mô tả thì có hình ở cuối bài đấy ạ. **Punk rock, giống kiểu của Avril hoặc Pink :”>)   Mời các bạn đón đọc Truyền Thuyết Phu Thê Vô Địch của tác giả Trùng Tiểu Biển.