Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử

Ở hai thế giới nàng cùng gả cho một người. Một đời trước, Hướng Vân Hoan còn chưa vào cửa đã thành quả phụ, đời này sau khi trùng sinh nàng được Tống Trường Bình sủng vô cùng nhưng hắn cũng rất kỳ lạ. Nàng Hướng Vân Hoan cảm thấy hạnh phúc nhưng cũng có nét sợ hãi. Thực ra đây là chuyện xưa của đôi phu thê vật hi sinh tương ái tương sát (yêu nhau giết nhau), có tình yêu, có mỹ thực (thức ăn ngon), ấm áp lại cẩu huyết. *** #Review CUỘC SỐNG MỸ VỊ CỦA TIỂU NƯƠNG TỬ Tác giả: Ngư Mông Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, gia đấu, mỹ thực, sủng, HE Độ dài: 87 chương Tình trạng: Hoàn edit __________ Hướng Vân Hoan sinh ra trong một gia đình thương nhân giàu có, cha mẹ yêu thương, cuộc sống vô ưu lo. Đáng tiếc, hạnh phúc ấy kéo dài không bao lâu thì cha nàng sau một chuyến đi xa, lúc trở về mang theo một người phụ nữ và một đứa con riêng. Mẹ Hướng Vân Hoan đau lòng, bệnh mà chết, bỏ lại đứa con gái nhỏ cùng người chồng bội bạc. Từ đó, Hướng Vân Hoan do không có ai chỉ dẫn mà bị mẹ kế nuông chiều, trở thành một tiểu thư kiêu căng nóng nảy, thích gì làm nấy. Trong khi người chị gái cùng cha khác mẹ Hướng Vân Cẩm lớn lên thành một cô gái xinh đẹp dịu dàng, tiếng lành vang xa. Hướng Vân Hoan ngốc nghếch bị mẹ kế và chị gái “ghẻ” lừa, một mặt đối tốt với nàng, mặt khác lại chơi xấu sau lưng. Họ cho Ôn Ngọc Lương, biểu ca của Vân Cẩm đến nhà họ Hướng, dùng vẻ thư sinh đa tình quyến rũ Vân Hoan, để nàng mất cảnh giác. Hai mẹ con hợp tác “thay mận đổi đào”, gài bẫy Hướng Vân Hoan thế thân Hướng Vân Cẩm gả cho Tống thiếu gia – một người bệnh quanh năm nằm liệt giường. Vân Hoan chưa bái đường xong thì Tống thiếu gia đã ngã bệnh chết, nàng trở thành người xui xẻo, mệnh khắc chồng, bị đuổi khỏi nhà họ Tống. Cùng lúc cha của Vân Hoan bị loạn dân giết trên đường đi buôn. Hai mẹ con Hướng Vân Cẩm chiếm đoạt toàn bộ gia sản nhà họ Hướng, còn đuổi Vân Hoan ra đường. Từ đó là chuỗi ngày ngậm đắng nuốt cay của Vân Hoan. Nàng từ một người có tất cả trở thành không gì cả, bị lừa mất trái tim, mất người thân, mất cả tiền bạc. Từ một tiểu thư được chiều chuộng Hướng Vân Hoan phải lăn lê dưới đáy xã hội, làm đủ mọi nghề, hi vọng có một ngày giành lại sản nghiệp của gia đình và trả thù những người đã hãm hại mình. Cuối cùng thì Hướng Vân Hoan một ngày nào đó cũng đã hoàn thành sự nghiệp trả thù vĩ đại, nhưng câu chuyện của chúng ta lại không bắt đầu từ đó, hehe, xin lỗi các bạn đọc thân yêu. Câu chuyện hôm nay bắt đầu từ một ngày đẹp trời, Vân Hoan tỉnh lại, thấy mình đã quay ngược thời gian, trở lại khi còn là một tiểu thư nóng nảy tuỳ hứng, khi mà cha vẫn sống, nhà vẫn còn, người vẫn chưa bị lừa đi mất. Nàng vừa xúc động vừa hạnh phúc, vì cuối cùng cũng có cơ hội làm lại từ đầu. Nhưng mà tình cảnh của nàng hiện tại cũng không khá khẩm gì mấy, vì vừa tỉnh lại đã phát hiện mình bị chuốc thuốc mê nằm trên giường, còn ở phòng trong đôi nam nữ chị gái hờ và thư sinh thả thính tự do Ôn Ngọc Lương đang “vận động” kịch liệt, rung cả ván giường. Ngay lập tức Vân Hoan quyết định công cuộc trả thù được khởi động từ đây. Nàng âm thầm ra ngoài, gọi người tới “kinh động” hai nhân vật trong phòng, tạo ra scandal trạch đấu đầu tiên. Kể từ ngày đó, hai mẹ con Hướng Vân Cẩm cảm thấy có gì đó rất sai ở đây, Hướng Vân Hoan điêu ngoa tuỳ tiện ngày nào đã biến mất. Không, phải là cái tính tuỳ tiện thì vẫn còn, nhưng lại “tuỳ tiện” rất thông minh và khôn khéo, lặng im không tiếng động giành lại Phong niên thực phủ - tửu lâu kinh doanh có lãi bậc nhất nhà họ Hướng từ trong tay hai mẹ con. Đang lúc Hướng Vân Hoan mải mê gia đấu đến ngươi chết ta sống, vận dụng hết 36 kế binh thư ám toán, thì một nhân vật đặc biệt đã xuất hiện, làm thay đổi cục diện cuộc chơi. Đó chính là Tống thiếu gia – chồng hụt kiếp trước của Vân Hoan, người cả năm ốm yếu nằm trên giường bệnh. Ngay từ ngày đầu gặp nhau, Vân Hoan đã nhận ra, lời đồn trên phố quả nhiên không thể tin. Tống thiếu gia chỉ hơi “mỏng manh” chứ tuyệt không hề “sắp chết”, lại còn phong lưu tiêu sái, toả ánh hào quang nam chính ngời ngời. Tống Trường Bình cũng nhận ra, lời đồn quả là thất thiệt, vị Hướng tiểu thư này có hơi “mạnh mẽ” nhưng lại rất đáng yêu, hắn thích. Nàng lại có một tay nghề nấu ăn rất ngon, sau này không lo chết đói. Vì vậy hắn dùng mọi cách chiếm lấy người đẹp về tay, làm nên một hồi phong ba bão táp ở Tống phủ. Vân Hoan đến tận lúc ngồi lên kiệu hoa cũng không biết mình đã bị một tay “chồng chưa cưới” sắp đặt tất cả. Tống Trường Bình từ khi cưới được Vân Hoan bắt đầu sủng nàng lên trời. Vì thân phận đặc thù ốm yếu của Trường Bình mà trách nhiệm làm dâu của Vân Hoan, kính trà dâng nước gì đó, tất cả đều được dẹp hết, chăm sóc cho chồng là trên hết. Sống chung với nhau, Vân Hoan cũng dần khám phá ra những bí mật động trời của nhà họ Tống, lí do Trường Bình mắc bệnh mãi không khỏi. Cùng với nhau, đôi vợ chồng trẻ mạnh mẽ gạt bỏ hết chướng ngại vật, trả thù từng người đã gây đau khổ cho mình, sống hạnh phúc đến mãi mãi về sau. Truyện đáng yêu vì ngoài tình cảm nam nữ ra thì toàn là đồ ăn ngon, ba nghìn chín trăm loại món ăn từ chiên xào hấp nấu đến uống cái gì, tráng miệng cái gì, đều được miêu tả chi tiết đến mức vừa đọc vừa chảy nước dãi vì đói. Phần gia đấu từ sau khi anh chị về chung một nhà có phần kém hấp dẫn hơn một chút. Nhưng những tình huống đầu truyện mở ra thì cuối truyện cũng đều giải quyết hết. “Cuộc sống mỹ vị của tiểu nương tử” đúng như cái tên của nó, không quá chú trọng trả thù, mỹ thực mới là trên hết. Hãy đọc và cảm nhận nhé các bạn, nhưng đừng có đọc ban đêm kẻo đói chết đấy. ____________ Review by #Huyên Tần Bìa: #Họa Gian Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng kia mặc một bộ giá y đỏ rực, trên gương mặt trang điểm tinh xảo cũng bị nước mắt làm trôi, trên trán từng giọt mồ hôi thay nhau rơi xuống, nữ tử hoàn toàn không có không khí vui mừng khi xuất giá, nhưng nàng không quan tâm, cong đầu gối, gần như khẩn cầu nói với nam tử mặc hoa phục trước mắt: “Ngọc Lang, chàng đáp ứng muốn cưới ta, nhưng vì sao ta lại ở đây? Ngọc Lang...”  Bộ dáng của nàng hèn mọn như vậy, hèn mọn đến gần như phải quỳ trên mặt đất, nhưng đổi lấy cũng chỉ là bóng lưng kiên quyết của nam tử.  Trái tim nữ tử từng chút chìm xuống, bên ngoài hạt mưa tí tách rơi xuống, một tia chớp xẹt qua chiếu vào gương mặt loang lổ nước mắt của nàng, có vẻ phá lệ dữ tợn. Cuối cùng nàng ngã xuống trên mặt đất, thấp giọng nỉ non nói: “Chàng đáp ứng muốn cả đời đối tốt với ta, Ôn Ngọc Lương, sao chàng có thể đối đãi với ta như vậy?”  Người đưa lưng về phía nàng cuối cùng cũng quay đầu lại: “Hoan nhi, nàng tội gì phải như thế? Tống phủ này vẫn là thế gia vọng tộc, nếu nàng gả vào thành Thiếu phu nhân Tống phủ, còn tốt hơn mấy trăm lần so với đi theo ta! Ta, ta đây cũng là thật sự suy nghĩ cho nàng!”  “Tống phủ?” Thân mình nữ tử mềm nhũn, trên mặt treo lên một nụ cười thảm, “Tống phủ... Hóa ra ngày ấy ta không nhìn lầm, chàng thật sự cùng Hướng Vân Cẩm dây dưa chung một chỗ! Hướng Vân Cẩm, Hướng Vân Cẩm, ha ha ha...”  Nước mắt ngang dọc, nàng ngẩng đầu cười thảm mấy tiếng, cuối cùng yên lặng lau khô lệ: “Hóa ra các ngươi sớm đã nghĩ tốt, hôm nay phải gả chính là ta. Tống phủ, ha ha ha, Tống phủ? Ôn Ngọc Lương, ngươi không có lương tâm, ngươi muốn ta thay tỷ tỷ gả cho tỷ phu sao? Ha ha ha...”  Tiếng cười của nữ tử thê lương như tiếng khóc của lệ quỷ, mấy câu cuối cùng, nữ tử cũng là nghiến răng nghiến lợi, căm giận nói: “Trách ta cả đời kiêu căng, cuối cùng, cũng bị hủy trong tay tiện nhân! Ta không cam lòng, không cam lòng!”  Trên má có một dòng nước nóng, theo khóe mắt chậm rãi chảy qua lỗ tai.  Hướng Vân Hoan nghi ngờ bản thân mình đang làm ác mộng, đang muốn xoay người để bản thân thoát khỏi bóng đè, nhưng nàng phát hiện tay chân của mình đều mất khí lực, nàng dùng hết toàn lực cố gắng mở mắt ra.  Bên ngoài giọt mưa tí tách rơi xuống, cùng tiếng mưa rơi trong mộng nối thành một khung cảnh, Hướng Vân Hoan không tự chủ được rùng mình một cái, trong nháy mắt có chút choáng váng khiến nàng cảm thấy không khỏe, nàng nhịn không được lật người, quay ra cạnh giường nôn khan hai tiếng, đến khi đứng dậy, lúc cảm thấy không đúng thì nam tử trong ác mộng truyền đến một tiếng mừng rỡ: “Cẩm Nhi!”  “Ngọc Lang.” Ngoài cửa sổ vang lên tiếng trả lời, tuy mang theo chút nghẹn ngào cùng kích động, nhưng cuối cùng vẫn là tê dại khiến trên người Hướng Vân Hoan cũng nổi lên một tầng da gà, “Ngọc Lang, nếu để ta gả cho bệnh lao Tống gia kia, ta chết cùng không sợ, ta chỉ sợ ta phụ chàng.”  Nàng kia chắc là giả vờ rơi hai giọt nước mắt, nhưng cũng khiến nam tử kia thổn thức một phen, tiếng hít thở nhợt nhạt của hai người thật sâu truyền vào trong tai Hướng Vân Hoan, làm trong lòng Hướng Vân Hoan không khỏi cảm thấy ghê tởm, cúi đầu lại thêm một trận nôn khan.  Đợi đến khi thần trí Hướng Vân Hoan dần dần thanh tỉnh, trong lòng trào lên một cỗ bi thương, tiếp theo là không tiếng động cười cười.  Sống lại.... Nàng sống lại vào ngày bọn họ tính kế nàng.  Ngày ấy, mưa cũng lớn như vậy, nàng ở nhà sốt ruột, còn tưởng chỉ sợ bỏ lỡ cuộc hẹn với Ôn Ngọc Lương.  Khi đó, Hướng Vân Cẩm đến nói như thế nào nhỉ?  “Hoan nhi, ta là tỷ tỷ ruột của muội, tự nhiên nên vì muội suy nghĩ.”  Đáng tiếc ngày đó, nàng còn đối với Hướng Vân Cẩm thiên ân vạn tạ, nhưng đến cùng tất cả đều là nàng ta đã tính kế tốt. Giả ý giúp nàng giấu diếm phu nhân, dẫn nàng ra cửa, cuối cùng đánh mê nàng, cho Hướng Vân Cẩm và Ôn Ngọc Lương có cơ hội trù tính.  Nàng lúc đó thật khờ, khi tỉnh lại, Hướng Vân Cẩm nói thân mình nàng không tốt, chỉ ngất đi thôi.  Nàng còn tin!”  Buồn cười, thật buồn cười.  Hướng Vân Hoan chống tay lên cửa, đầu ngón tay đã sớm trở nên trắng bệch.  Sau một lúc lâu, nàng nghe thấy Hướng Vân Cẩm khẽ nói một tiếng, gắt giọng: “Ngọc Lang, sao chàng nóng vội vậy.”  “Cẩm Nhi, ta nhớ nàng rồi...” Giọng của nam tử hơi khàn khàn, sau khi hít một hơi thật sâu, mới trầm trầm nói: “Chỗ cô...”  “Chàng giúp ta việc lớn như vậy, mẫu thân cảm kích còn không kịp. Nếu chuyện này có thể thành, ta tự nhiên là của chàng.”  “Vậy thì được. Chính là...” Nam tử ngừng lại một chút, chần chờ nói: “Hôm nay ta ở trên đường nghe người ta nói, bệnh lao tử Tống gia kia chỉ còn sống được mấy ngày nữa thôi hả?”  “Sao? Chàng luyến tiếc?” Giọng của nữ tử mới vừa rồi còn hờn dỗi lập tức chuyển sang sắc bén, “Nàng một lòng gửi gắm cho chàng, chàng cũng giao phó thật tình hay sao? Ngọc Lang, không phải là chàng cùng nàng ta diễn giả thành thật đấy chứ? Được được, nếu chàng không đành lòng, chàng để ta gả cho bệnh lao tử kia, để ngày mai ta lập tức trở thành quả phụ!”  “Không không không...” Nam tử kia còn muốn giải thích, nữ tử tăng thêm giọng điệu, nhéo cổ họng vờ nức nở nói: “Chàng nhẫn tâm, ta liền xong rồi... Quy củ ở Ung Châu không phải là chàng không biết.... Trước đó vài ngày ta còn nghe nói, quả phụ Trương gia muốn tái giá, rốt cuộc ngay cả mạng đều bị đánh ra ngoài, cuối cùng tái giá không thành, lại rơi vào tội danh bẩn thỉu ‘không ở yên trong nhà’, Trưởng tộc Trương gia dưới cơn giận dữ, dẫn người trong tộc tươi sống đánh chết nàng ta! Tống gia gia phong nghiêm cẩn, nếu ta gả vào, cả đời này đừng nghĩ tái giá cho chàng... Ngọc Lang, sao chàng nhẫn tâm như thế!”  Mấy chữ cuối cùng thật sự là đầy nhịp điệu, nhưng Hướng Vân Hoan thật muốn tát nàng ta một cái.  Đúng, kiếp trước Hướng Vân Cẩm quả thật không thành quả phụ, nhưng Hướng Vân Hoan nàng chân trước vừa vào Tống phủ, còn chưa làm lễ xong, phu quân của nàng đã đi gặp Phật tổ!  Ngày đó nàng trôi qua thế nào?  Hướng Vân Hoan nhắm mắt lại, nhớ đến lúc đó nàng mặc hỉ phục xấu hổ đứng ở cửa Tống phủ, một lúc lâu sau mới được người dẫn đến phòng khách. Vốn nàng thật sự cho rằng, có lẽ nàng có thể cứ như vậy thuận lợi trở về Hướng phủ.  Nhưng cuối cùng thì sao?  Ngày thân phận thay gả của nàng bị vạch trần, Tống gia nổi giận đùng đùng dẫn nàng trở lại Hướng phủ, tức giận nói Hướng phủ đưa hàng giả, lại ám chỉ bát tự của nàng cứng rắn, khắc chết Đại thiếu gia Tống gia!  Ngày đó, Hướng Vân Cẩm lê hoa vũ đái khóc kể, nói Hướng Vân Hoan bụng dạ khó lường, ham Tống phủ vinh hoa, trù tính trộm giá y của nàng ta, trèo lên kiệu hoa, cứ thế hại Đại thiếu gia Tống gia, tổn hại tình nghĩa nhiều năm của hai nhà.  Người người đều nói Hướng Vân Cẩm là nữ nhi đẹp mắt nhất Hướng gia, nàng ta thục nữ, nàng ta nhu nhược, nàng ta đi lên hai bước cũng phải thở gấp hai hơi, nghỉ ngơi hai lần. Một câu nói của nàng ta, nặng tựa ngàn cân.  Khi bị đuổi ra khỏi nhà, nàng thân không một xu, nếu không phải trong lòng nàng còn có phẫn nộ, nàng đã sớm chết ở đầu đường...  Cũng may, ông trời còn có mắt! Để đời trước trước khi nàng chết, giúp bản thân thắng trở về được tất cả!  Một đời trước, bộ dáng đôi nam nữ này quỳ gối trước mặt mình khóc lóc nức nở, nàng nhớ đến cảm giác giả hận, nhưng đến cùng, giải được mối hận nhất thời, nhưng khó giải được nguyện vọng cả đời.  Có lẽ, ông trời cũng muốn để nàng tránh được nửa đời sau đau khổ, cho nên để cô sống thêm một đời?  Hướng Vân Hoan một lần nữa lau khô nước mắt. Nhìn về phía ngoài cửa, thấy bóng của hai người ngoài cửa dần dần đến gần, Vân Hoan im lặng một lúc, sau đó vội vàng nằm về trên giường.  Một lát sau, Vân Hoan cảm thấy cửa phòng được mở ra, có người bước nhanh đi về phía chiếc giường.  Chắc là Hướng Vân Cẩm lấy móng tay chọc mặt nàng, Hướng Vân Hoan ăn đau trong lòng thầm mắng hai câu súc sinh. Hướng Vân Cẩm cũng nhất quyết không tha, mnag theo chút cuồng loạn ghen tuông nói: “Không phải là chàng thích gương mặt hồ ly tinh này đấy chứ?”  “Cẩm Nhi!” Vân Hoan cảm thấy ghê tởm, Ôn Ngọc Lương lại trầm giọng nói: “Ta chỉ thích nàng, sao nàng có thể vũ nhục tâm ý của ta với nàng. Nếu không phải vì nàng, sao ta có thể tận lực tiếp cận nàng ta, nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải dỗ nàng ta? Nếu nàng không thích nhìn, ta đây từ nay về sau không gặp nàng ta nữa là được. Chuyện lừa nàng ta xuất giá thay nàng, ta không xen vào nữa!”  “Chàng dám!” Hướng Vân Cẩm cao giọng, mắt thấy Ôn Ngọc Lương thật sự nổi giận, nàng ta mềm giọng nói: “Ngọc Lương, chàng đừng tức giận, ta chỉ là..... Ta chỉ quá khẩn trương thôi. Nếu chàng không giúp ta, được, ta đi gả cho bệnh lao tử kia, vĩnh viễn cũng không gặp chàng...”  Giọng nghẹn ngào, trái tim Ôn Ngọc Lương cũng mềm nhũn, ôm Hướng Vân Cẩm vào trong ngực, khuyên nhủ: “Ta sẽ không để nàng gả cho người khác, Cẩm nhi.”  “Chàng nhớ đó.” Hướng Vân Cẩm dặn dò, đôi tay kia cũng không thành thật xoa lưng Ôn Ngọc Lương, trên người Ôn Ngọc Lương từ từ nóng lên, hô hấp cũng có chút thở gấp, mắt thấy trong Noãn các này không còn giường, tâm tư nổi lên, nửa xô nửa đẩy dẫn Hướng Vân Cẩm vào bên trong, giơ chân lên ‘két’ một tiếng đóng cửa lại.  Trong phòng dần dần vang lên tiếng thở gấp, Hướng Vân Hoan chậm rãi mở mắt ra, trong phòng Hướng Vân Cẩm không quên cảnh giác nói: “Ngọc lang chàng nói nhỏ chút, Hoan nhi còn ở bên ngoài.”  “Không sợ, nàng ta uống thuốc rồi, thế nào cũng phải nửa giờ sau mới tỉnh, ưm...”  Hướng Vân Hoan đứng dậy đứng một lúc, nghe hai người dần dần quên mình, cuối cùng nhẹ chân nhẹ tay ra cửa.  Ngoài phòng hạt mưa dần nhỏ, trong phòng cũng là vừa mới bắt đầu.  Lúc này, bọn họ đang ở phía đông nam của Hướng phủ, chỗ kia vốn là Hành Vu uyển chỗ ở của Vương thị mẹ ruột Hướng Vân Hoan. Sau khi Vương thị mất, chỗ kia dần dần không có người, chỉ có Hướng Vân Hoan rảnh rỗi thì dọn dẹp.  Lại sau này, phụ thân mang Tô thị về phủ, phù chính bà ta, Tô thị không thích nghe người khác nhắc đến Vương thị, càng thêm hạn ché Hướng Vân Hoan đến Hành Vu uyển, thường xuyên như vậy, chỗ này liền triệt để hoang phế.  Lúc này, Hướng Vân Hoan quay đầu nhìn Hành Vu uyển, dưới bầu trời màu xám, Hành Vu uyển hiện ra có chút yên tĩnh quỷ dị.  Nương, phù hộ ta một đời này không bị tiện nhân bắt nạt, ta muốn bọn họ nợ của ta, phải từng chút trả lại cho ta.  Chỗ ở của Hướng Vân Hoan chỗ này cũng không xa, nàng đi chưa được hai bước, bọn hạ nhân mấy ngày trước còn có chút lười nhác cũng ào ào đi ra. Mấy tiểu nha hoàn tránh dưới mái hiên ríu rít nói chuyện, trong đó có một tiểu cô nương vóc dáng không cao, trên mặt cũng mang theo nhiều chấm tàn nhang, lúc này đang hoa tay múa chân, nhìn vẻ mặt ngược lại rất là sốt ruột. “Đó là mèo đen của ta, tên Hắc Tử, cái đầu cũng không to, rất lanh lợi. Sáng sớm lại chạy không có, các ngươi thấy nó sao?” Tiểu cô nương khoa tay múa chân một hồi lâu, mấy nha hoàn chỉ xem như coi náo nhiệt, nghe xong hi hi ha ha nghị luận.  “Chẳng lẽ là chạy mất rồi?”  “Có phải chạy theo mèo hoang không. Đây là mùa xuân, mèo chịu không nổi.”  “A, Thạch Lựu tỷ tỷ thật sự là không xấu hổ, cái gì cũng dám nói ra ngoài.”  “Mèo thôi mà, cái này thì có cái gì mà xấu hổ?”  Mấy người líu ríu, hồn nhiên không thèm để ý tiểu cô nương mặt đã nén đến đỏ bừng.  “Hắc tử của ta là mèo đực, sẽ không xằng bậy...” Dù rằng nàng cực lực giải thích, nhưng giọng nói nhỏ bé này, vẫn biến mất trong thanh âm của đám người.  Cuối cùng nàng buông tha cho, yếu thế nói một câu “ Ta lại đi tìm xem.”  Đây là thứ muội Hướng Vân Yến đã từng không có cảm giác tồn tại trong mắt nàng, nàng chưa bao giờ chú ý đến muội ấy một tí tẹo nào, nhưng hôm nay xem ra, muội ấy là một tiểu thư, nhưng ở trong một đám nha hoàn cũng có vẻ hèn mọn như thế.  Yến nhi, đây là Yến nhi một đời trước vì nàng mà chết...  Trong mắt Hướng Vân Hoan xẹt qua một tia kích động, khi hoàn hồn lại thì đã đến gần bên người Hướng Vân Yến, kéo lấy tay Hướng Vân Yến.  Một đám người đang chít chít lập tức dừng lại, một lát sau, đám người luống cuống tay chân thi lễ, cao thấp nối tiếp gọi ‘Nhị tiểu thư’, ngay cả Hướng Vân Yến cũng lắp bắp kinh hãi, ngơ ngác nhìn nàng nắm tay chính mình, thất thanh nói: “Nhị tỷ, tỷ, sao tỷ lại ở đây?”  Hướng Vân Hoan cười với Hướng Vân Yến, sau đó nàng trầm mặt nhìn đám nha hoàn kia, một câu vô nghĩa cũng không, “Trong hôm nay nếu không tìm được mèo của Tam tiểu thư về, các ngươi cũng đừng trở lại!”  Một đời trước bản thân quá mức kiêu ngạo ngang ngược, mới có thể khiến bản thân lâm vào hiểm cảnh. Mặc dù như thế, nhưng lúc này nàng vẫn muốn kiêu ngạo một lần.  Đám người lại thêm một trận rối ren, giống như ruồi bọ không đầu tản ra chung quanh, Hướng Vân Hoan đột nhiên cất cao âm điệu, “Con mèo kia hình như luôn thích chạy về phía Hành Vân uyển, các ngươi chạy về phía đó tìm trước đi. Tìm từng tấc một cho ta!” Thương tổn nàng, nàng nhất định hoàn trả gấp trăm lần.  Ngược lại, cũng thế.  Nụ cười bên môi Hướng Vân Hoan dần dần loan ra... Mời các bạn đón đọc Cuộc Sống Mỹ Vị Của Tiểu Nương Tử của tác giả Ngư Mông.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn - Vị Ương Trương Dạ
AudioBook Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn   Chuyện tình yêu vốn dĩ đã làm bạn đọc cảm thấy hứng thú nhưng chuyện tình yêu ấy lại là câu chuyện tình vượt thời gian thì lại càng đặc sắc hơn. Hành trình yêu thương này phải trải qua rất nhiều, rất nhiều khó khăn, truyện Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn chính là câu chuyện như vậy. Thời gian vốn dĩ tưởng có thể làm xóa nhòa mọi thứ, xuyên qua tưởng có thể làm mờ được dấu ấn trong lòng nhưng không dù có làm gì vẫn còn đó nhiều điều ẩn chứa, đọc truyện xuyên không này bạn sẽ thấy được điều đó. Nàng là King – sát thủ chi vương, chúa tể hắc đạo, khiến kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật! Nàng là phế vật hòa thân công chúa, nhát gan, vô năng, vô đức, khiến kẻ khác nghe tên cười nhạt! Một khi xuyên qua, linh hồn hoán đổi, thiếu nữ hồi sinh, vinh hoa phú quý! Nàng là thê tử mà hắn ngay cả bái đường cũng không tham dự, hắn là phu quân mà nàng ngay cả mí mắt cũng lười nâng. Nàng cuồng vọng, cường hãn, hắn thiết huyết bá đạo. Nàng không cần yêu, hắn không cần biết yêu là gì. Trong khoảng khắc họ gặp nhau... Sự cường hãn của nàng Ngày thứ nhất: nắm lấy vạt áo của nam nhân kia, cuồng vọng đến cực điểm: “Ta không thích bị người khác từ trên nhìn xuống, không có lần sau!”. Ngày thứ hai: sáng sớm chạy bộ làm vương phủ loạn đến gà bay chó sủa, lại hung hăng đánh Chiến thần phu quân …….ba lần. Ngày thứ ba: kéo theo một xe thi thể đến đập phá sòng bạc của Thừa tướng! Tình yêu của nàng, là vương gia quyền quý cao sanng, cục cưng của nàng là đứa nhở kháu khỉnh đáng yêu. Nữ chính cực kì bưu hãn, có ân sẽ báo, trân trọng thủ hạ, giúp bạn bè không tiếc mạng, không chút lưu tình với kẻ địch. Vào triều đình ra chiến trường, tới thanh lâu thắng sòng bạc, viết thi từ ngâm ca phú, thân thủ sắc bén, tâm tư kín đáo, toàn năng Chiến thần Vương phi. Liệu còn gì tiếp diễn, hãy đi đến cuối cùng của truyện để ngã ngũ mọi chuyện và hiểu được những điều còn đang day dứt. Đọc để cùng trải qua những thăng trầm trong câu chuyện tình yêu lại hòa mình vào thế giới phép thuật và trải qua những thử thách khó khăn cho cuộc đời này nhé. Bạn cũng có thể dõi theo những truyện khác cùng thể loại như: Vương Phi Mười Ba Tuổi, Y Thủ Che Thiên,... Mời các bạn đón đọc Cuồng Phi Tàn Nhẫn Bưu Hãn của tác giả Vị Ương Trương Dạ.
Bến Xe - Thương Thái Vi
AudioBook Bến Xe   Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Trong cuộc sống hiện thực, khi mỗi con người cất tiếng khóc chào đời, rồi lớn lên, rồi trưởng thành, rồi gặp được người trong định mệnh… Tất cả những giai đoạn đó, đều tuân theo một quy luật đã được định sẵn, quy luật đó mang tên “Vận mệnh”. Khi đọc "Bến Xe" của tác giả Thương Thái Vi, tôi mới thấm thiết cái quy luật mang tên "Vận mệnh" đó lại tàn nhẫn và bất công đến mức khiến tôi cảm thấy sợ hãi, không ai có thể tự lựa chọn vận mệnh cho mình, chúng ta có thể là thiên tài nổi trội cũng có thể là một con người bình thường trong dòng dòng xã hội. Tuy nhiên, chúng ta có thể dùng nghị lực để thách thức rồi đối đầu với chính vận mệnh đó, và cuộc đời của thầy Chương Ngọc cùng với cô học trò nhỏ của thầy trong "Bến Xe" là một trường hợp điển hình. Đầu tiên phải gửi lời cám ơn chân thành đến tác giả lẫn dịch giả của quyển "Bến Xe", nếu không có tác giả, nếu không có dịch giả, chắc chắn tôi sẽ không được thưởng thức và trải nghiệm một tác phẩm có tính nhân văn về cuộc sống, đời người cao đến như thế. Khi đọc xong "Bến Xe", tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là hối tiếc, hối tiếc vì sao tôi không biết đến tác phẩm sớm hơn. Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc thể văn buồn, nhưng có thể khẳng định đây là lần đầu tiên tôi được đọc một tác phẩm ấn tượng đến như thế, ấn tượng đến mức khiến tôi phải lần đọc từng câu từng chữ vì sợ bỏ sót từ nào đó, khiến tôi hòa cả tâm hồn mỗi khi đọc tác phẩm, khiến mỗi một cử chỉ của hai nhân vật đều khiến tôi bất ngờ với chính phản ứng của mình, có khi cười, có khi khóc… Nhưng tôi chỉ có thể nói một điều: Đây là một tiểu thuyết chấn động nhất mà tôi từng được đọc. Khi đọc "Bến Xe", tôi hoàn toàn sững sốt vì cách hành văn của tác giả, đó là một giọng văn hoàn toàn khác so với những tiểu thuyết và tôi từng được đọc. Bạn đừng bất ngờ khi thấy hầu hết các đoạn trong tác phẩm đều tập trung miêu tả tâm lý nhân vật, diễn biến cảm xúc nhân vật, lời thoại lại rất ít, nhưng có lẽ đó chính là cái được gọi là “nghệ thuật” không lẫn với bất kỳ tác giả nào của Thương Thái Vi và cũng chính nó đã tạo thành điểm nhấn riềng cho tác phẩm. Khi đọc, tôi hòa cả tâm hồn vào tác phẩm, tôi tưởng tượng dáng vẻ của thầy Chương Ngọc, gương mặt của Liễu Địch, mường tượng hình ảnh bến xe… Thay vì mọi người gọi đó là ám ảnh khi đọc truyện buồn, thì xin cho phép tôi dùng hai chữ “Thăng hoa” để diễn tả cảm xúc đó. Mùa xuân của sinh mệnh vẫn chưa đến, mùa xuân của sinh mệnh đã qua đi. Nếu nói “Bến Xe” là một quyển tiểu thuyết tình cảm, tôi không phủ nhận, nhưng nó lại không hoàn toàn đúng. Sau khi đọc hết tác phẩm, tôi mới rút ra một kết luận, đây là thực chất chính là một cuốn sách tài liệu về cuộc đời của một thiên tài, một người thầy có tên Chương Ngọc qua cái nhìn của người thầy yêu nhất, hiểu thầy nhất. Chính vì nó là một cuốn sách tài liệu nên nó cũng bao hàm rất nhiều giá trị khác của cuộc sống, giá trị nhân cách con người, giá trị tâm hồn con người, giá trị xã hội thực tiễn, giá trị tình yêu đích thực và cả giá trị mang tên cái nhìn thiển cận của loài người. Nếu so sánh thầy Chương Ngọc - nam chính - linh hồn của truyện với những nhân vật khác trong các quyển tiểu thuyết khác, tôi chỉ có thể hình dung thầy bằng hai chữ “Hoàn hảo”, hoàn hảo về nhân cách, về tâm hồn và là cả con người thầy. Có thể thầy khiếm khuyết rất nhiều, thầy chỉ có đôi tay trắng, bộ óc thiên tài, trái tim nhân từ và tâm hồn mạnh mẽ… Nhưng có mấy ai có thể đối mặt và chấp nhận số phận được như thầy. Thầy chưa một lần trách cứ vận mệnh lấy đi của thầy tất cả, thầy chưa một lần ai oán người mất đi tất cả như thầy lại sống vất vả hơn bất kì kẻ lành lặn nào. Thầy đẹp hơn bất kỳ ai, thầy hoàn mỹ hơn bất kỳ ai và tình yêu của thầy cũng thuần khiết, cao cả và mãnh liệt hơn bất kỳ ai. Cuộc sống của thầy có thể tăm tối, nhưng con người của thầy lại chói sáng một cách lạ thường; Học vị của thầy có thể thấp, nhưng kiến thức của thầy lại cao rộng đến mức khiến người khác đố kị. Đôi mắt thầy có thể không nhìn thấy gì, nhưng cửa sổ tâm hồn của thầy lại rực sáng đầy sức sống. Con người thầy có thể lạnh lùng, nhưng trái tim thầy lại ấm áp đến mức có thể sưởi ấm cho cả một không gian rộng lớn. Cuộc sống của thầy có thể nghèo túng, nhưng nhân cách của thầy lại cao cả như bầu trời bao la. Và với người được xem là không có quyền yêu và được yêu như thầy, thì tình yêu từ trái tim lại to lớn như biển rộng không có giới hạn. Có lẽ sự hoàn mỹ của thầy chỉ được phát sáng khi ngôi sao chiếu mệnh của thầy xuất hiện, cô học trò bé bỏng tài hoa Liễu Địch của thầy chính là ngọn đèn soi sáng thế giới mênh mông vô bờ nhưng lại đen tối trong cuộc đời thầy. “Em…em có thể cho tôi “ngắm” em không?” “Em chắc chắn không phải là vịt con xấu xí, em là một thiên nga trắng. Ít nhất trong lòng tôi, em mãi mãi là thiên nga trắng đẹp nhất” “Tôi thật sự hy vọng… lúc này… đôi mắt tôi có thể bừng sáng, cho dù chỉ một phút. Một phút thôi cũng được, tôi nguyện dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi” Nếu nói về giá trị tình yêu trong tác phẩm, tôi xin khẳng định rằng, không có tình yêu nào thầm lặng nhưng lại mãnh liệt như tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch. Tình yêu đó gần như là thuần khiết không nhiễm một tạp chất, gần như là trong sáng không vướn một hạt bụi trần… Thầy yêu, thầy yêu cô học trò bé nhỏ của thầy, tình yêu đó chưa từng được biểu lộ, nhưng tình yêu đó lại được thầy triển khai bằng hành động, thầy thông tuệ như thế, thầy sáng suốt như thế… Thầy làm sao có thể để bản thân một người khiếm thị như mình ảnh hưởng đến tương lai của cô. Trong suốt quá trình đọc truyện, hơn bất kỳ ai, hơn bất kỳ một độc giả nào, tôi luôn hy vọng “Bến Xe” hãy ảo hơn một chút, hãy không thực tế hơn một chút, tôi từng hy vọng “Bến Xe” hãy cho tôi một chút cảm giác đó là tiểu thuyết, hãy cho thầy được quyền yêu và được yêu, hãy để cuộc sống mất mát quá nhiều thứ của thầy được bù đắp.  Điều mà tôi ngưỡng mộ nhất ở tác giả Thương Thái Vi là cách xây dựng tình tiết truyện “Bến Xe”, trong suốt quá trình đọc truyện, tôi hồi hợp và thậm chí đã bị sốc với diễn biến của truyện. Tôi ngẩn ngơ vì bất ngờ với lối xây dựng tình huống của cô. Có một điều khiến tôi tâm đắt khi đọc “Bến Xe”, đó chính là truyện quá thực tế, cách tác giả Thương Thái Vi miêu tả hiện thực trong truyện thực tế đến mức tôi cảm thấy trần trụi. Đúng vậy, đó là trần trụi. Bi kịch chính là những thứ đẹp đẽ bị hủy bỏ, Thầy Chương chính là vẻ đẹp bị số mệnh hủy diệt. Nhưng vẻ đẹp kiểu gì vẫn cứ là đẹp, dù có bị nghiền nát thành mảnh vụn cũng vẫn đẹp. Xã hội luôn như thế, những cá thể tạo thành một xã hội như chúng ta luôn khắc nghiệt và lạnh lùng đến mức dửng dưng với một con người khiếm khuyết như thầy Chương Ngọc, con người như chúng ta luôn đố kị với tài hoa của người khác, luôn bực tức khi bản thân mình kém hơn người khác vì thế chúng ta cũng bài xích và phủ định những người khuyết tật nhưng lại tài giỏi hơn chúng ta. Tàn nhẫn hơn nữa là dư luận, chúng ta là một trong những người đan chỉ thành tấm vải dư luận, dư luận là gì? Dư luận không hề nuôi sống chúng ta, nhưng tại sao dư luận lại là sức mạnh vô hình có thể quyết định sinh tử của một người. Có lẽ tác giả đã thông qua “Bến Xe” để lên án bóng tối trong mỗi con người, thông qua tác phẩm tác giả muốn chúng ta nhìn nhận về khuyết điểm của dư luận. "Danh dự là gì? Nói trắng ra, danh dự chính là cách nhìn của người khác về bạn. Bạn có danh dự hay không, không phải vấn đề bản thân bạn có trong sạch hay không, mà là vấn đề người khác có thừa nhận bạn hay không? Vì vậy từ xưa đến nay, rất nhiều người dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch và bảo vệ danh dự của bản thân. Cách làm này tuy tiêu cực nhưng cũng hữu hiệu nhất. Bởi vì trong hiện thực cuộc sống, con người không dễ thông cảm cho người sống, mà dễ thông cảm cho người chết. Con người thường nhớ tới khuyết điểm của người sống. Một khi người đó chết đi, con người sẽ dễ nhớ đến ưu điểm của họ. Vì vậy, dùng cái chết để chứng minh sự trong sạch, tuy phải bỏ cả mạng sống nhưng phần lớn có thể đạt được mục đích. Chỉ là, khi mỗi sinh mệnh sống tìm cách bảo vệ danh dự, càng nghiệm chứng một cách sâu sắc sự tàn khốc của xã hội".  Cho đến lúc này, nữ chính Liễu Địch là nhân vật nữ mà tôi thích nhất. Tôi thích Liễu Địch không phải do cô xinh đẹp, thông minh mà do cô mạnh mẽ và kiên định. Với một cô gái chỉ hơn 18 tuổi, cô còn quá nhỏ để đối mặt với tình yêu, với cuộc sống và với sự tàn nhẫn của dư luận, nhưng cô lại kiên định đến mức khẳng định cô chỉ yêu và yêu một người. Cô là vận mệnh của thầy, thầy là số kiếp của cô. Cô thắp sáng cuộc đời tối tăm của thầy, thầy lại là con thuyền đưa cô đến với tương lai tươi sáng. Nếu không có thầy, Liễu Địch chưa chắc đã thành công, nếu không có cô, chưa chắc cuộc đời của thầy Chương Ngọc sẽ đủ màu sắc. Tình cảm của tôi đối với thầy, gồm cả sùng bái, ái mộ, khát khao, quyến luyến… Đây là tình cảm đã được tôi luyện qua ba năm, tôi và thầy cùng trải qua phong ba bão táp, là tình cảm nảy sinh từ sự tin tưởng, chia sẻ cùng nhau. Nhưng Liễu Địch còn quá nhỏ để nhận ra tình yêu của thầy dành cho cô, nhận ra lời tỏ tình của thầy trong những câu hát, sự quan tâm của thầy trong hành động, sự yêu thương của thầy trong lời nói… Và hơn nữa là trái tim bé nhỏ của cô đã yêu thầy khi mà cô không hề phát hiện. Đó là tình thầy trò hay đó là tình yêu? Liễu Địch không thể biết được, cô còn quá nhỏ để nhận thức được tình yêu cô dành cho thầy, nhận ra rằng đó là “yêu” chứ không phải “sùng bái”. Nhưng khi ngòi thuốc tình yêu trong lòng cô được châm đốt, rồi nhen nhóm, rồi phát sáng và bùng nổ. Cô đã khẳng khái đối mặt với nó, cô muốn nói “cô yêu thầy”, cô muốn nói cô nguyện cùng thầy vượt qua tất cả… Nếu vận mệnh ít trớ trêu hơn, nếu cuộc sống công bằng hơn, nếu đời người có chữ "nếu". Điều tiếc nuối nhất của tôi đó chính là cuối cùng thầy Chương Ngọc vẫn không thể nghe được lời nói yêu của Liễu Địch dành cho thầy, thầy dùng tính mạng của mình để “thành toàn” cho cuộc đời của cô, cho tương lai của cô, cho danh dự của cô, giá như cô về sớm hơn, giá như cô nhận ra sớm hơn…Nhưng tất cả đã quá trễ, trễ một ngày, trễ một mối tình và trễ cả cuộc đời.  Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình.  “Con từng nói, sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập vào sinh mệnh và linh hồn của thầy Chương. Bây giờ, con chính là thầy, thầy chính là con, tác phẩm thầy chưa hoàn thành, con sẽ viết thay thầy; mơ ước thầy chưa thực hiện, con sẽ thực hiện giúp thầy; Con đường thầy chưa đi hết, con sẽ tiến bước thay thầy; Huy hoàng thầy chưa kịp tạo ra, con sẽ tạo giúp thầy. Con sẽ vì thầy sống vui vẻ, sống ngoạn mục. Con sẽ cùng thầy bước ra khỏi bóng tối, đi tới ánh sáng!” “Con sẽ không yêu bất kỳ người đàn ông nào. Sinh mệnh và linh hồn của con đã hòa nhập cùng thầy Chương, sao con có thể dung nạp người khác?” “Con sẽ không oán trách số phận nữa. Con cám ơn ông trời vì đã cho con một tình yêu lâu bền nhất, cao thượng nhất, thuần khiết nhất, mãnh liệt nhất, sâu sắc nhất trên cuộc cõi đời này. Bao nhiêu người sống ở đời có được một tình yêu như vậy? Con còn điều gì không hài lòng?” Xuyên suốt quá trình đọc “Bến Xe” tôi đã khóc rất nhiều, tôi cảm động, tôi chấn động và tôi sợ hãi. Tình yêu của thầy Chương Ngọc dành cho Liễu Địch quá cao cả và bao la, tình yêu của thầy quá thiêng liêng và rộng lớn. Tôi thích cách yêu của thầy, thầy yêu lặng lẽ, thầy yêu âm thầm nhưng đó lại là tình yêu mãnh liệt. Tôi từng nhiều lần hỏi bản thân mình, phải chăng vận mệnh của những người đa tài như thầy đều bi ai đến thế, phải chăng vì thầy quá tài hoa nên đường đời của thầy mới đầy chông gai. Có phải chỉ khi thầy là Chương Hải Thiên thì thầy mới chính là thầy đầy sức sống, vậy linh hồn và thể xác thầy về với trời biển bao la phải chăng đó mới chính là điều mà thầy muốn, nếu thế, cái kết của “Bến Xe” không chỉ thành toàn cho Liễu Địch mà còn thành toàn cho cả thầy, cho cả ước mơ khao khát của thầy nữa. “Liễu Địch, thứ tôi có thể cho em trong cuộc đời này, chỉ có danh dự trong sạch và một tương lai tươi đẹp mà thôi. Thế nhưng, nếu chúng ta có kiếp sau, nếu kiếp sau tôi có đôi mắt sáng, tôi sẽ ở bến xe này… Đợi em” Thầy Chương nở nụ cười, lần đầu tiên nở nụ cười tươi. Nụ cười đó trong sáng như bầu trời mùa thu không một gợn mây, rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân… Liễu Địch ngây ngốc dõi theo chiếc xe buýt mỗi lúc một xa, cho đến khi gương mặt và nụ cười xán lạn của thầy Chương biến mất trong sắc chiều tà. Đó là hình ảnh cuối cùng của thầy Chương Ngọc mà Liễu Địch được nhìn thấy, và đó cũng là nụ cười đầu tiên mà thầy dành cho cô. Chiếc xe nào cũng phải rời bến, con đường nào cũng phải có điểm dừng. Hình ảnh chia xa cuối cùng của thầy và cô là hình ảnh thầy rực sáng và đẹp đẽ nhất. Đó là nụ cười bình an, đó là nụ cười thanh thản của sự chia ly vĩnh viễn. “Tôi ra đời vì sự ra đời, Tôi chết đi vì sự tử vong, Tôi chết đi vì sự ra đời” Thầy đã trở về với trời biển bao la, cảnh đẹp mà thầy thích nhất, cô cùng đã có được danh dự trong sáng và tương lai tươi đẹp như thầy muốn. Nếu vậy, không phải cái kết của “Bến Xe” rất đẹp và hoàn hảo hay sao? Cuối cùng là chúng ta, những người sống trong xã hội hiện thực, tôi nghĩ, điều chúng ta sợ nhất không phải là gặp phải bi kịch, mà là không tìm được người chúng ta có thể yêu đến mức đánh đổi cả sinh mệnh và yêu chúng ta đến mức đánh đổi cả mạng sống. Bi kịch thật sự không phải là cái chết, sự chia lìa mà bi kịch thật sự chính là chúng ta không tìm được người đáng để chúng ta trả giá trong cuộc đời của mình. Hãy chúc cho những người yêu và sẵn sàng trả giá, đánh đổi, hy sinh như thầy Chương Ngọc có một cái kết vui vẻ và cũng chúc những ai đánh đổi cả mạng sống vì tình yêu được bình an, thanh nhàn. Cám ơn cô Thái Vi, cám ơn chị Greenrosetq một lần nữa đã mang “Bến Xe” đến với độc giả, gieo mầm giá trị tình yêu và cuộc sống bất hữu vào lòng người đọc. Mời các bạn đón đọc Bến Xe của tác giả Thương Thái Vi.
Thần Y Ngốc Phi - Đường Mộng Nhược Ảnh
AudioBook Thần Y Ngốc Phi   Chẳng phải ngốc tử là không được yêu sao, là kẻ bị khinh ghét thì không có quyền lực chọn ư? Đâu ra cái quy luật ấy, nàng ta cũng là người mà. Không biết thì xem như không có chuyện gì nhưng là cô đã xuyên qua mượn thân thể này để sống vậy thì há chẳng phải thọ ơn giúp đỡ người này một chút sao. Mạnh Phất Ảnh - nữ chính trong truyện xuyên không đặc sắc này là một bác sĩ đang trên đường tới bệnh viện làm phẫu thuật, không may gặp tai nạn nàng lại xuyên không trở thành một nữ tử ngốc nghếch. Vừa hoàn hồn là sắp bị mưu sát, xem ra cô nương này thực quá bị oan ức rồi. Từ hôm nay mọi chuyện sẽ đổi khác, cô ra sức từ hôn với kẻ trước đây thân xác này sống chết theo đuổi, khôn ngoan, tinh ranh trừng trị kẻ đã hãm hại mình trước đó. Mọi chuyện một tay cô sẽ giải quyết hết, tự điều chỉnh lại cuộc sống nhưng chính là không ngờ được mình lại rơi một tình huống khác... Dường như nàng đã gặp được nam nhân thực sự yêu thương mình. Truyện được tác giả Đường Mộc Nhược Ảnh xây dựng với những tình tiết hết sức hài hước, vui nhộn; nữ chính thực rất tinh ranh, nam chính phúc hắc điển hình, thu hút người đọc; diễn biến truyện hết sức tự nhiên lại làm người đọc thỏa lòng, mời bạn đón đọc truyện Thần Y Ngốc Phi để trải nghiệm điều này rõ hơn. Mời các bạn đón đọc Thần Y Ngốc Phi của tác giả Đường Mộng Nhược Ảnh.
Boss Đen Tối Đừng Chạy - Mèo Lười Ngủ Ngày
AudioBook Boss Đen Tối Đừng Chạy   Nguời ta có câu : "Anh gặp em kiếp này chắc chắn kiếp trước chúng ta có duyên, anh yêu em kiếp này thì nhất định chúng ta kiếp trước nặng nợ nhau." Duyên nợ gì thì cô không biết, nhưng mối quan hệ giữa cô và anh không thể dùng hai chữ "bình thường" để mà hình dung được. Cô vừa vào công ty anh hôm trước, hôm sau anh trở thành đối tượng xem mắt của cô, hại cô thiếu chút nữa thành nhân viên chuyên lừa lọc. Oan cho cô quá, tất cả là lão ba mấy chục năm làm viên chức truyền lại kinh nghiệm vàng ngọc làm hồ sơ xin việc cho cô đấy chứ!!! Đã thế, mẫu thân đại nhân chưa tìm được con rể quý thì đương nhiên không cam lòng, cô tiếp tục phải đi gặp một "tiểu văn thư" cuồng truyện giả tưởng, gì mà quay lại kiếp trước dạo chơi, gì mà hoàng tử, vương gia, hại cô bị đại boss đen mặt chỉ trích hồng hạnh vượt tường, dám đi xem mặt nam nhân khác sau lưng người yêu ?!?!?! Cô vẫn còn đang không hiểu anh có ý tứ gì thì đại boss đột ngột tỏ tình với cô đêm hôm trước, nhưng sáng hôm sau lại không thấy bóng dáng đâu, hóa ra anh xấu hổ vì lần đầu nói lên lời yêu, xách vali đi công tác từ sớm ... Tình yêu của Bối Bối và Tiêu Dật không nhất thiết là oanh oanh liệt liệt, vừa gặp đã yêu, mà cứ dần dần một cách tự nhiên mà đến. Cô cũng không nhất định phải là mỹ nữ bẩm sinh, nếu đem ra cân đo đong đếm trong mắt anh thì cũng được danh hiệu ngũ quan thanh tú với ba phần ngọt ngào, bảy phần đáng yêu. Nhưng lại vẫn có thể khiến cho một đại boss cao cao tại thượng phải tim đập, chân tay luống cuống bởi trong tình yêu, người ấy luôn là một, là riêng, là duy nhất! "Boss đen tối, đừng chạy !!!" nhất định sẽ nhấn nút F5 cho tình yêu của bạn với vô số nhưng cung bậc tình cảm mà có lẽ lâu nay bạn đã không gặp! Mời các bạn đón đọc Boss Đen Tối Đừng Chạy của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.