Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hôn Miên - Lục Xu

Người mà cô thầm mến nhiều năm cuối cùng trở thành chồng cô, nhưng đây không phải là bắt đầu của một câu chuyện cổ tích, mà là kết thúc một câu chuyện cổ tích, anh trai xảy ra tai nạn xe, công ty gặp chuyện không may, mà chồng cô ngoài một tờ giấy thỏa thuận ly hôn, còn có vô số nhục nhã, tất cả chỉ vì ban đầu cô sắp đặt để anh cưới cô…… Cô cho rằng cô đã tìm được hoàng tử của mình, nhưng không ngờ rằng lại là dẫn sói vào nhà. Người phụ nữ ở trong lòng anh, là người anh đợi mười bảy năm, mà cô chỉ là một tên lừa gạt, lừa anh, cũng hủy diệt chính mình. *** Thẩm Diệc Đình chưa bao giờ nghĩ tới,rằng có ngày cuộc đời anh sẽ thay đổi như thế. Từ nhỏ tới lớn, anh luôn được mọi người khen là học sinh giỏi ngoan ngoãn, nhưng được khích lệ như thế, trừ cảm giác có áp lực vô hình trong lòng ra, anh cũng thấy chẳng có gì sai. Dù sao được mọi người khen ngợi như thế, cố gắng một chút mới không phụ lòng họ, cũng là một hành động công bằng. Huống chi cuộc sống ngày trước của anh cũng quá yên bình khiến anh thấy nhàm chán. Kết quả là, cuộc sống không tẻ nhạt lập tức mở ra, thời điểm bắt đầu, anh không phản ứng chút nào, thì lập tức thay đổi. Anh yêu Đường Tâm Vũ, là một chuyện nhưng là chuyện bình thường. Cô là người con gái đơn thuần, trong sáng tới mức nhiều người không tưởng nổi, đến nỗi nhận sai. Vì vậy anh rất nhanh lọt vào bể tình với cô, anh không ngờ rằng anh sẽ yêu chiều một người như thế. Dù anh biết rõ, tính khí của cô cũng là do anh cưng chiều, nhưng sao chứ, anh nguyện ý…. thậm chí không nghĩ sẽ rời xa cô. Chuyện xảy ra sau đó vượt ra khỏi sự tưởng tượng của anh, bố anh mất, công ty gặp sự cố. Ai cũng hiểu, anh và Đường Tâm Vũ chia tay, là bởi vì chị của Đường Tâm Vũ, Đường Tâm Nhu trở thành người tình của chú anh, mà cô anh lại chính là người khiến công ty xảy ra nguy cơ, ai cũng nghĩ như vậy, ai cũng cho là thế. Vì vậy chuyện cũng xảy ra theo dự đoán, anh và cô chia tay, sau đó Đường Tâm Nhu tự sát, không được bao lâu… anh cũng nhận được tin Đường Tâm Vũ chết. Lương Huy nắm mạnh vào bả vai anh, nói với anh rằng, “Cậu đã không thể khiến cô ấy hạnh phúc, sao lại trêu đùa cô ấy nhu thế?” Anh không nói gì, thấy lời Lương Huy nói thật đúng. Chỉ đến khi anh an tĩnh lại thì mới hiểu, kể cả không xảy ra chuyện chú anh với Đường Tâm Nhu, anh và Đường Tâm Vũ cũng không thể đi tới cuối cùng. Cô không hợp làm vợ anh, không phải người vợ anh muốn. Ban đầu anh thấy cô hồn nhiên trong sáng mà thích cô, đến cuối cùng, chính vì thế lại là lý do anh rời xa cô, anh cũng không thể tin được, không chỉ không tin nổi, thậm chí có chút hiểu khi những người đàn ông gọi phụ nữ là những người dễ thay đổi nhất…. Đường Tâm Vũ thời đại học, trong mắt anh toàn là những điểm sáng, nhưng bây giờ những điểm sáng này, làm sao nói thay đổi liền thay đổi ngay được? Khi đó anh không ngại che chở cô, cưng chiều cô. Nhưng về sau, người không muốn bảo vệ cô nữa là anh. Anh không thể đi theo cô mỗi lần cô gọi cho anh, mà việc gấp mà cô nói chính là đi xem quần áo thì màu vàng với màu đỏ thì màu nào hợp hơn, hi vọng trước kia anh sẽ xem giúp cô. Anh cũng không có cách vì cô mà bỏ đi một cuộc họp, dù mặt cô sẽ hầm hừ -- Thẩm Diệc Đình, anh thay đổi rồi. Anh không biết, có phải mình thay đổi hay không, chắc là thật rồi, không giống như quá khứ chăm sóc cho cô, yêu mến cô…. Cô chưa từng thay đổi, anh thay đổi. Một khoảng thời gian rất dài, anh không hiểu cảm giác này, ngược lại càng buồn khổ, Giang Thiếu Thành dẫn anh tới gặp một người bạn. Người này suy nghĩ cũng nhiều, có thể giúp đỡ anh. Người bạn kia nghe xong câu chuyện của anh, chỉ cảm thấy rất buồn cười, hỏi anh, “Chỉ đơn giản như vậy sao?” Người bạn đó chỉ cảm thấy đơn giản đến khó tin. Nếu như Thẩm Diệc Đình chỉ là công tử ăn chơi nhà giàu, tính tình Đường Tâm Vũ vẫn thế, đương nhiên không có vấn đề. Nhưng nếu Đường Tâm Vũ yêu cái gọi là “Ưu tú” trên người anh, như vậy ra khỏi đại học, Thẩm Diệc Đình đương nhiên phải gánh trách nhiệm của mình, mà Đường Tâm Vũ cũng nên thay đổi thái độ của mình, cố gắng đi theo bước chân của anh. Một cặp có thể đi tới cuối cùng, không phải hai người vẫn không thay đổi, mà là cố gắng theo với sự thay đổi của đối phương, cùng bước đi, mới có thể tới cuối được. Giống như, một người phụ nữ mong chồng mình có thể tiến bước, thời điểm cô muốn thế, đầu tiên phải nỗ lực bản thân đi xứng với chồng. Nếu như chồng cô thành công, mà cô cũng thuận lợi theo chồng, thì đôi vợ chồng sẽ rất hạnh phúc. Nhưng nếu cô không theo kịp, vậy chồng của cô có thể sẽ biến thành chồng người khác. Người đó nói, rất nhiều người không tin cách nói “Môn đăng hộ đối”, thật ra thì điều này bao hàm rất nhiều, hai bên nam nữ, đều phải nhất trí một chỗ nào đó, mới có thể tiến với nhau, một bên oán trách đối phương, thì sẽ là người bất hạnh nhất….. Thẩm Diệc Đình rời đi, anh hiểu rõ ý của người bạn đó. Nếu Đường Tâm Vũ yêu năng lực xử lý công việc và tính tình bình tĩnh của anh, như vậy thì lúc học cô đã có được sự cưng chiều của cô, về sau cũng nên hy sinh vì anh như thế, nhưng cô lại không làm, ngược lại đi trách anh sao không đối xử tốt với cô như trước kia….. Như vậy “giải quyết vấn đề” cũng không khiến anh thấy khá hơn, chỉ là khiến anh không thể nghĩ về chuyện này nữa, suy nghĩ có gì tốt đâu. Anh và Đường Tâm Vũ đã sớm chia tay, hơn nữa Đường Tâm Vũ đã qua đời từ lâu, giờ nói tới những việc này đã sớm không còn ý nghĩa gì. Cuộc sống vẫn lặp lại như thế, anh xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty, công việc bận rộn khiến anh làm như một cái máy. Anh cảm giác mình thay đổi, sẽ không thương yêu một người phụ nữ như đã đối xử Đường Tâm Vũ nữa, nghĩ như vậy, cảm thấy có lẽ người mất đi nhiều nhất là chính anh, dù sao có thể gặp một người khiến mình toàn tâm yêu thương họ là một may mắn. Anh nhớ ngày đó, anh và một đám bạn uống rượu trong phòng, giải tán xong, Thẩm Tâm Duy uống chút rượu, Giang Thiếu Thành ngồi cạnh cô nói chuyện. Thẩm Tâm Duy đang chê trách tình bạn giữa phụ nữ với nhau, nói đàn bà sẽ vì một người đàn ông mà trở mặt, mà đàn ông lại không thế. Giang Thiếu Thành liền cười, nói làm sao lại không, sau đó ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệc Đình một cái…. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Miên của tác giả Lục Xu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tam Sơ - Mã Giáp Nãi Phù Vân
Tin tức giải trí mỗi ngày một chiều hướng khác nhau. Ngày hôm nay có ba tin cực sốc: 1. Chủ tài khoản weibo làm đẹp với mười hai vạn fan, bình thường cực kỳ ít nói. Tuy nhiên, tài khoản phụ của cô ấy lại điên cuồng theo đuổi thần tượng đến mức bị tước quyền sử dụng, hai tính cách tương phản đến kinh người. 2. Nam thần quốc dân Phó XX, 36 tuổi còn chưa có bạn gái, đã lặng lẽ theo dõi weibo làm đẹp này, nghe nói là vì muốn ngắm tay cô chủ. 3. Hai vị trên sắp kết hôn. 1 giây trước. Lời người biên tập: Giải thích một chút về tên truyện “Tam sơ”: Nhất sơ sơ đáo lão, nhị sơ bạch phát tề mi. Một lần chải sống lâu trăm tuổi, hai lần chải phải biết nâng khay ngang mày. Tam sơ nhân tôn mãn đích, tứ sơ tương phùng ngộ quý nhân. Ba lần chải con cháu đầy đàn, bốn lần chải gặp lại quý nhân. *** Cuối năm, phòng làm việc Phó Đình Xuyên bắt đầu kì nghỉ dài hạn, lên đến mười lăm ngày. Nhân viên vỗ tay chúc mừng, ông chủ yêu đương là tốt thế đấy, ngay cả tết âm lịch cũng được nghỉ gấp đôi! Sắp đến lễ mừng năm mới, cũng có nghĩa Khương Điệu và Phó Đình Xuyên phải tách nhau một thời gian. Dù lưu luyến nhưng dù sao còn chưa công chứng, cũng chưa kết hôn, năm mới mà không về nhà thì đúng là có lỗi với cha mẹ. Khương Điệu ở Bắc Kinh đến ngày hai mươi bảy rồi mới thu dọn hành lý, chuẩn bị chuyến bay tối, về Tô Châu. Lúc cô đang sửa sang lại, Phó Đình Xuyên ngồi trong phòng, dựa sô pha, nhìn cô chằm chằm như thế, lặng yên như nước. Cô gái ngồi bên giường ngủ, hơi cúi đầu, xếp từng chiếc áo. Mái tóc dài rũ xuống bên mặt cô, chỉ lộ ra chóp mũi nhỏ nhắn, trắng trẻo như trong suốt. Ánh nắng chiếu lại đây, cả người cô như chìm trong đó, sợi tóc cũng chuyển thành màu vàng, màu đầm ấm. Cô giống hệt như cảnh trong mơ, đẹp đến mức khó tin là thật. ... Mời các bạn đón đọc Tam Sơ của tác giả Mã Giáp Nãi Phù Vân.
Thời Gian Như Hẹn - Tiểu Lộ
Trong đống đổ nát, nó đã đánh hơi ra cô, anh duỗi tay về phía cô, dường như cô đã thấy trước được mai này có một ngày. – Anh gả cho em nhé! – Ừ. Thời gian như hẹn, hây hây gió thổi, khoảng chừng mười năm, anh đến gặp cô lúc tươi đẹp nhất, nắm tay lần nữa, nghĩa là cả đời. Cận Thời Xuyên: Thích đến thế, sao giờ mới xuất hiện? Từ Lai: Muốn trở thành người xứng với anh. Cận Thời Xuyên:  Anh chỉ là một tên lính. Từ Lai: Không, anh là người hùng của em. Anh và đồng đội của anh là những anh hùng giữa thời bình, hy sinh bản thân vì bình yên của nhân dân và thành phố. Anh là người hùng của cô, cô là cuộc đời của anh. Thời gian như hẹn sẵn, năm tháng dần xóa nhòa. Một câu chuyện ngọt ngào có tình cảm ôm ấp cũng có cả nhiệt huyết! Lộ Bảo có chuyện muốn nói:  Mọi địa danh và tên người đều là hư cấu, xin miễn tham chiếu thực tế! (*hây hây gió thổi: nguyên văn là “thanh phong từ lai”, 1 vế của câu “Thanh phong từ lai, thủy ba bất hưng” trong bài phú Tiền Xích Bích của Tô Thức – Tô Đông Pha, được Phan Kế Bính dịch là “Hây hây gió mát, sóng lặng như tờ”. (Nguồn: thivien). Ở đây tác giả chơi chữ với tên nữ chính cũng là Từ Lai.) *** Tối trước hôm đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn, đáng lẽ Cận Thời Xuyên sẽ xin nghỉ phép để về nhưng lại bất ngờ có còi báo động, thế là anh liền đi theo xe cứu hỏa luôn. Trên đường đi, anh nhắn tin báo rõ lại tình hình cho Từ Lai biết. Từ Lai dặn anh đừng phân tâm, chú ý an toàn, chuyện đi lĩnh giấy không có gì phải vội. Sáng hôm sau, xong nhiệm vụ quay về đơn vị, xe vừa mới vào ga-ra, còn chưa kịp xuống, nhìn qua kính chắn gió đã trông thấy cụ Cận Học Nghĩa đứng chờ sẵn, đứng bên cạnh cụ là Văn Khánh Quốc và Lục Phương Kỳ không biết đã chờ từ lúc nào. Lục Phương Kỳ ra sức nháy mắt ra hiệu cho anh ta nhưng Cận Thời Xuyên không đoán được ý, nhảy xuống xe, chạy đến chỗ cụ Cận Học Nghĩa chào hỏi: “Ông nội sao lại đến đây thế ạ?” Cụ Cận Học Nghĩa trông thấy Cận Thời Xuyên bụi bặm đen sì từ đầu đến chân thì tức mình không biết nói sao cho bớt tức, vung luôn cái gậy chống lên đánh, vừa đánh vừa quát: “Đi cứu hỏa này, cứu hỏa này, làm như đội phòng cháy chữa cháy thiếu mày thì không làm được gì không bằng. Mày không đi thì không ai dám đi cứu hỏa có phải không hả? Cái ngày này rồi mà còn muốn người ta phải lo lắng cho mày hả, thằng quỷ, mày làm ông tức chết mất…” ... Mời các bạn đón đọc Thời Gian Như Hẹn của tác giả Tiểu Lộ.
Khước Lục - Giá Oản Chúc
Khi Diệp Kiều Lục chín tuổi đã gặp được Diệp Kính. Đây cũng là câu chuyện xưa của hai bạn nhỏ vì giấc mộng cùng nhau trưởng thành. Thận thận thận, các loại thận. *** Thầy giáo thể dục tuyên bố, vào đợt kiểm tra bơi lội vào 2 tuần sau, bạn học nào có thể bơi được 25 mét là đạt yêu cầu. Thế nhưng, đối với nữ sinh mà nói thì đạt hay không đạt không quan trọng, điều đầu tiên bọn họ nghĩ đến chính là mặc áo tắm làm sao cho tôn lên dáng người nhất. Vì tiết bơi lội mà mỗi nữ sinh lại có một biện pháp thần kỳ khác nhau, chỉ vì để cho gầy bớt đi. ... Mời các bạn đón đọc Khước Lục của tác giả Giá Oản Chúc.
Bí Mật Thức Tỉnh - Tùy Hầu Châu
Bạn đang đọc truyện Bí Mật Thức Tỉnh của tác giả Tùy Hầu Châu, truyện ngôn tình hiện đại kể về Tạ Uẩn Ninh: Học sinh ngày nay, thiếu chút nữa là có thể leo lên trời! Lê Lạc: Giáo Sư ngày nay, thật sự là đức hạnh gì cũng có! Trí nhớ thức tỉnh, bí mật chôn giấu cực hạn …Truyện cô gái Trẻ mãi không già VS giáo sư Bá đạo. *** Rất nhiều năm trước, Phương Tử Văn cũng là một người đàn ông trẻ giàu có, tài hoa, lãng mạn, nhất là lúc anh theo đuổi Lâm Hi Âm, dáng vẻ lúc nào cũng nho nhã, lịch thiệp. Chỉ là khi tuổi tác tăng lên, bao nhiêu nho nhã, lịch thiệp đều chậm rãi hòa vào tửu sắc, hòa vào cao lương mỹ vị, không còn sót lại chút gì nữa. Tuy nhiên Phương Tử Văn vẫn rất vui vẻ với sự thay đổi của bản thân, thậm chí lúc say khướt trên bàn rượu, anh vẫn còn trích một câu nói của một nữ tác giả để khoe khoang về cuộc sống hiện tại của mình: "Trong cuộc đời này, cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn nhất chính là: bảy phần no bụng, ba phần say, mười phần thu hoạch, sống trong giai cấp thượng đẳng, thuê những người lao động trung đẳng, có một cuộc tình với một người ở giai cấp hạ đẳng." ... Mời các bạn đón đọc Bí Mật Thức Tỉnh của tác giả Tùy Hầu Châu.