Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Như Hoa Như Sương Lại Như Gió - Vương Thinh

Với những ai đã đổ vỡ trong chuyện tình, khi tới với cuốn Như hoa như sương lại như gió của tác giả Vương Thinh sẽ hiểu và đồng cảm với những hành động của nhân vật. Như hoa như sương lại như gió khắc họa lạ số phận của những con người trẻ tuổi sống trong chiến tranh. Ở họ luôn có một điểm chung, sống hết mình với trái tim và tình yêu luôn rực cháy, sẵn sàng dấn thân vào cuộc chiến sinh tử. Thậm chí,  những người trẻ ấy chấp nhận hy sinh cả mạng sống của mình vì một ngày mai tươi sáng đẹp hơn. Cuốn sách xoay quanh nhân vật Đoàn Tư Kỳ, một cô gái tuổi 18 với vẻ ngoài yếu đuối cùng trái tim dịu dàng nhưng trải qua biến cố lớn trong cuộc đời, cô gái ấy từng bước, từng bước trở thành một nữ đặc công đầy gan góc. *** Mùa thu năm 1928.   Dải Vũ Xương, Lỗ Hạng đất rộng người thưa, ấy là vùng ngoại ô hẻo lánh nhất.   Từ đây phải mất một ngày đường mới đến được thành phố Vũ Xương náo nhiệt, bởi vậy các điền chủ lũ lượt bán đất bán ruộng để chuyển về thành phố. Một số công xưởng lớn hay tin liền nhân cơ hội ép giá đất rồi san bằng hơn mấy chục mẫu ruộng, nhanh tay xây dựng nhà xưởng. Dõi mắt ra xa, giờ chỉ thấy từng dãy nhà ngói nối tiếp nhau tạo thành vòng tròn, trông chẳng khác gì phố nằm trong phố.   Gần đó còn có một khu nghĩa địa. Đối với dân làm ăn buôn bán thì sự tồn tại của nó là điều vô cùng không may mắn. Vậy mà người ta vẫn giữ nó lại, bởi người chết là kẻ giữ bí mật đáng tin cậy nhất, hơn nữa người chết còn là công cụ đắc lực nhất để dọa người sống. Vì bí mật này nên nó nghiễm nhiên tránh được mọi sự dòm ngó của đủ loại khách lạ, giống như tấm biển trinh tiết sừng sững treo trước cửa nhà vậy. Nó nhắc nhở những kẻ đứng sau tấm biển không được phép vượt qua Lôi Trì(*) nửa bước, nếu không chắc chắn sẽ phải bỏ mạng. Có lẽ vì vậy nên chẳng ai ngờ doanh trại huấn luyện sĩ quan tình báo của một tổ chức bí mật lại nằm ở miền sơn cước cằn cỗi, hoang vu này.   (*) Lôi Trì nay là địa phận phía nam huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc. Thời Đông Tấn, đó là phòng tuyến cuối cùng của nhà Tấn, nếu vượt qua Lôi Trì thì thành Lịch Dương sẽ thất thủ. Bởi vậy, Lôi Trì còn dùng để ám chỉ phạm vi hoặc giới hạn cuối cùng.   Để khắc phục những chế độ chưa hoàn thiện trong tổ chức gián điệp từ trước tới nay và tránh hậu quả phải gánh chịu do năng lực tổng thể của các học viên tình báo được tuyển sinh theo hình thức chuyển nguyện vọng quá yếu kém, lãnh đạo cấp cao của Học viện Tình báo quyết định lấy lý do nhà trường chiêu sinh miễn phí để âm thầm tuyển chọn năm mươi học sinh nam nữ khắp các tỉnh thành trên cả nước, hòng huấn luyện họ trở thành những học viện ưu tú của khóa đầu tiên. Tổng chỉ huy phụ trách việc huấn luyện là một sĩ quan tuy tuổi đời còn trẻ nhưng tuổi nghề lại cứng nhất và xuất thân từ lớp huấn luyện chính quy trong nhiều năm. Từ trước đến nay, hắn nổi tiếng là kẻ nham hiểm và quyết đoán nên nội quy và phương thức huấn luyện do hắn đích thân đề ra vô cùng hà khắc. Giờ đây, năm mươi thiếu nữ đang đứng trước mặt hắn chính là những nữ học viên “may mắn” được tuyển chọn. Họ đều là những con cừu bị dỗ ngon dỗ ngọt vào tròng. Ban đầu, các cô đều chọn cách kháng cự lại vị chỉ huy, nhưng chẳng mấy chốc tất cả đều ngoan ngoãn khuất phục dưới sự uy hiếp của súng lục và roi mây.   Qua một đêm đấu tranh, các cô gái đã kiệt sức. Giữa thao trường lồng lộng gió thu, các cô như những con chim gãy cánh, không còn sức lực lái gió trốn thoát. Vườn trường trong mơ thoắt biến thành doanh trại âm u, những thanh niên với bầu nhiệt huyết chính nghĩa bỗng trở thành những binh sĩ lưng đeo súng trường với khuôn mặt vô cảm. Các cô co cụm lại với nhau, im lìm như ve sầu ngày đông, không còn cơ hội trả đòn. Mấy cô gái đứng hàng đầu tiên còn chưa kịp bước ra khỏi cơn ác mộng đáng sợ tối qua, giọng khản đặc khóc không thành lời, chỉ nghẹn ngào nấc lên những tiếng yếu ớt bằng chút sức lực cuối cùng. Một vài cô lúc mới đến báo danh vẫn ra vẻ đại tiểu thư, giờ cũng vứt bỏ thiệt hơn, đẳng cấp, run rẩy lén thò tay ra khỏi ống tay áo, nắm chặt tay những bạn học xung quanh. Không biết từ đâu có mấy con quạ đen liệng ngang qua, vội vã bay lướt trên đỉnh đầu. Từng tràng dài những tiếng “quạ… quạ…” giống như tiếng khóc than ai oán thường nghe thấy lúc tinh mơ khiến người ta rùng mình ớn lạnh.   Cuối cùng, tay sĩ quan huấn luyện đứng đối diện các cô gái cũng im lặng, ánh mắt lạnh lùng bao quát xung quanh. Đôi đồng tử phản chiếu tia nhìn lạnh băng không chút thương xót của loài dã thú vô tình khiến người ta không thể chịu đựng nổi. Trong nhóm nữ sinh có một cô gái chừng mười tám, mười chín tuổi, thần thái khác hẳn những người còn lại, nét mặt cô cứng đờ nhưng không phải vì sợ, mà ngược lại, cô là người bình tĩnh nhất, đầu ngẩng cao, điềm nhiên như không.   Nửa tiếng sau, viên chỉ huy vẫn chưa mở miệng. Không những vậy, hắn còn hạ lệnh mang đồ pha trà đến, đặt lên bàn để tiện thưởng trà. Dường như hắn không hề ý thức được rằng có người đang căng thẳng chờ đợi phán quyết cuối cùng của số mệnh. Hương trà Long Tĩnh nồng đượm vương khắp không gian, thực không hợp thời hợp cảnh chút nào. Các cô gái ngửi thấy mùi trà, sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Một lúc lâu sau, viên chỉ huy vẫn không nói không rằng, uống thêm một chén trà nữa. Các cô gái trên thao trường run lập cập đếm từng giây trôi qua. Đột nhiên có một bóng người chạy vụt đến trước bàn của viên chỉ huy, cướp chén trà trong tay hắn và ném mạnh xuống đất. Tiếng chén sứ rơi vỡ đã phá tan một góc im lìm, đồng thời cũng xé vụn đoạn hồi ức nào đó thành từng mảnh nhỏ.   Các cô gái chứng kiến cảnh ấy, vô thức kêu thầm đầy kinh ngạc: “Cậu ấy chết mất thôi!” Vậy mà tiếng khởi động súng ống bốn phía vẫn chưa vang lên, vì ánh mắt các binh sĩ đều nhất tề hướng về phía viên chỉ huy, nhưng hắn vẫn không hạ lệnh.   Viên chỉ huy im lặng trong giây lát rồi thong thả rời khỏi chỗ ngồi, bước đến gần cô gái đang đứng chắn trước bàn, nhẹ nhàng vỗ vào vai cô. Mặt hắn bình thản như mặt hồ yên ả, không hề nổi giận, thậm chí còn không buồn liếc nhìn cô gái to gan ngông cuồng kia lấy một cái. Dáng vẻ lơ đễnh hàm chứa ẩn ý khó diễn tả thành lời.   “Hôm qua, huấn luyện viên Quảng đã nói rất cặn kẽ rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa. Bắt đầu từ bây giờ, các cô sẽ trở thành những gián điệp được bồi dưỡng chuyên nghiệp khóa đầu tiên. Sau này, các cô phải hết mình vì Tổ quốc, đó chính là nhiệm vụ suốt đời. Nếu ai không tuân thủ nội quy và có ý định chạy trốn thì sự trừng phạt dành cho các cô ngày hôm qua chính là một ví dụ xương máu.” Ngừng lại một lát, hắn chỉ vào nữ học viên đang đứng sau lưng, nói tiếp: “Trừ cô này ra, thời gian huấn luyện ngày hôm nay của mọi người đều kéo dài hơn thường lệ. Nếu hôm nay đối diện với các cô là kẻ địch thì các cô sẽ phải trả giá thê thảm bởi chính sự yếu đuối của mình. Là một nhân viên tình báo, đầu tiên, các cô phải có lòng dũng cảm hơn người gấp trăm, thậm chí gấp ngàn lần. Nhưng giờ đây, biết rõ tôi đang cố tình kéo dài thời gian mà các cô không hề có ý thức đối phó, thậm chí không ai dám cất lời hỏi. Cho nên sự trừng phạt này là để các cô ghi nhớ rằng, bất luận phải đối diện với nhiệm vụ khó khăn đến mức nào, vào lúc nào, ở nơi nào, các cô đều phải dốc sức chiến đấu đến cùng. Trong bài học đầu tiên, huấn luyện viên Quảng đã dạy những kiến thức cơ bản nhất về đánh cắp tín hiệu. Tôi không muốn thấy học viên nào trượt môn này. Ngoài ra, phía bên kia lưới thép là trại tập trung của học viên nam, nghiêm cấm học viên nữ bước chân sang đó! Tốt nhất đừng để tôi biết có người phạm luật. Ngay cả cô…” Cuối cùng hắn cũng nhớ đến thiếu nữ vừa mạo phạm mình. “Tuy cô khá can đảm nhưng khi nãy đã vi phạm nội quy nghiêm trọng nhất của tổ chức. Đó là phục tùng! Các cô bắt buộc phải phục tùng tuyệt đối mệnh lệnh của cấp trên. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của tất cả các gián điệp.”   Hắn xua tay, mấy tên lính lập tức lùa các cô gái vào gian nhà ngói gần đó chẳng khác gì người ta lùa vịt. Chỉ duy nhất thiếu nữ vừa mạo phạm hắn khi nãy là ngoại lệ, vì hắn còn có lời muốn nói riêng với cô. “Đứng đây đến hai giờ chiều, cô mới được tiếp tục tham gia huấn luyện cùng mọi người. Nếu không thể vượt qua khảo nghiệm này thì cô sẽ không bao giờ còn cơ hội đứng ở đây.”   Ý hắn rất rõ ràng, nếu cô không vượt qua thì chỉ còn đường chết, nhưng thiếu nữ nghe xong lại đột nhiên muốn cười, lẽ ra cô nên òa khóc mới phải chứ. Huấn luyện viên đã bỏ đi từ lúc nào, cô hoàn toàn không hay biết.   Giờ phút này, cô chỉ biết một điều duy nhất: Chờ chết!   Giờ ăn trưa, có học viên nữ lén mang nước cho cô gái bị phạt nhưng lại bị cảnh vệ tuần tra gần đó bắt gặp và đuổi thẳng cổ, thế là họ đành đứng đằng xa dõi nhìn. Mọi người đều không hiểu vì sao một cô gái yếu đuối lại có thể can đảm đến vậy, càng không thể hiểu nổi vì sao viên chỉ huy hà khắc là thế mà lại dễ dàng bỏ qua cho sự xấc xược của cô. Chỉ có Tăng Cửu Nhã luôn nhạy cảm và tinh tế hơn người là lờ mờ nhận thấy, dường như viên chỉ huy quen biết cô gái này, bởi khoảnh khắc cô đập vỡ chiếc chén, ánh mắt của viên chỉ huy như thể đồng tình với hành động đó.   Nhưng trên đời này làm gì có sự thù hận và nỗi căm hờn nào vô duyên vô cớ, oan có đầu nợ có chủ, mọi chuyện đều có nhân có quả. Hoặc giả cùng với sự trôi chảy của thời gian, chẳng ai ngờ lại gặp phải biến cố ngày hôm nay. Thời khắc đầu tiên mãi mãi là thời khắc đáng nhớ và để lại nhiều dư vị nhất.  ... Mời các bạn đón đọc Như Hoa Như Sương Lại Như Gió của tác giả Vương Thinh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục - Phong Hành Thuỷ Vân Gian
Đám nhóc từng ngày lớn lên, đối với cái gì cũng tò mò, cho nên hỏi mẫu thân “Tại sao lại gả cho phụ thân?” Ninh Tiểu Nhàn: “Nhớ năm đó phụ thân các con bị giam hơn ba vạn năm, ngồi đến sắp chai mông. Mẫu thân tội nghiệp hắn, cho nên trải qua nhiều trăm cay nghìn đắng, đi trăm vạn dặm hành trình, một đường vượt qua mọi chông gai, trảm yêu trừ ma, giết người đoạt bảo, mưu tài hại  mệnh. . . . . . Á, dù sao cuối cùng liều chết đã cứu được hắn ra. Phụ thân các con cảm động đến rơi nước mắt, cho nên lấy thân báo đáp! Đã hiểu chưa?” Đám nhóc trăm miệng một lời: “Đã hiểu, hoá ra là cha gả cho mẹ” Ninh Tiểu Nhàn: “╮( ̄▽ ̄)╭  Bảo Nhi của ta thật là thông minh.” Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói lạnh như băng : “Mới vừa rồi, nàng nói ai lấy thân báo đáp?” Ninh Tiểu Nhàn: “Ta, ta, đương nhiên là ta! Khụ, làm sao chàng xuất quan sớm vậy?” Được rồi, đây là một câu chuyện giải cứu và bị giải cứu, tấn công và bị tấn công, mưu tính cùng phản mưu tính. *** “Tiểu Nhàn, củ ấu, mầm rau hạnh đã rửa và bốc xong chưa?Bây giờ cũng không còn sớm! Vợ Hồ bá đã tới giục cơm rồi.” “Được rồi, Tống tẩu xong rồi đây!” Bên ngoài phòng bếp, Ninh Tiểu Nhàn cầm trên tay việc đã làm xong ném vào trong chậu, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã gần giữa trưa, lau tay một chút rồi xoay người đi vào phòng bếp nhỏ. Sau đó, một trận tiếng xào nấu vang lên. Nàng nhanh nhẹn xào xong vài món thức ăn, Tống tẩu vội vàng bưng ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại một mình nàng. Ninh Tiểu Nhàn tự mình vội vã ăn mấy miếng cơm để nhét đầy cái bao tử rồi ôm bó củi đi xếp, ở trên bức tường đất của phòng bếp lại vẽ đầy vạch đen ngắn thật dài. Nàng cầm than củi lên, ở trên tường nghiêm túc vẽ một vạch màu đen dài nhất, sau đó thuận tay ở bên cạnh đó viết số “1”Á Rập. “365 vạch ký hiệu rồi. Thì ra là ngày này năm ngoái, ta đã xuyên không tới đây. Bây giờ đã trôi qua một năm rồi.” Nàng nhìn mặt tường này, nỉ non lẩm bẩm: “Ninh Tiểu Nhàn ơi Ninh Tiểu Nhàn, mày còn muốn ở thôn Thiển Thủy này ngốc bao lâu nữa đây? Trên bức tường này đã vạch không dưới 365 vạch rồi.” Bây giờ cũng không phải lúc thương tâm, có lẽ cho tới bây giờ lão tặc thiên cũng không đồng tình với nàng.Tiểu Nhàn lắc đầu với mình, cầm thùng gỗ lên, đến bờ sông giặt quần áo. Cuộc sống đần độn u mê, lúc này mới qua một năm, cuộc sống của nàng ở thời không khác đã trở nên rất xa xôi, tựa hồ là chuyện tình đời trước. Vốn tên nàng là Ninh Tiểu Nhàn, quê ở Trái Đất, người Hoa Hạ. (tên cũ của Trung Quốc.) Bây giờ đang giữa mùa hè, nàng dùng sức đập y phục bằng gậy, hoàn toàn chưa phát giác y phục trên người mình sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp, lộ ra đường cong uyển chuyển. Mặc dù sau khi xuyên qua ăn uống không có nhiều thịt nhưng dù sao nàng đã mười sáu tuổi, đang như nụ hoa chớm nở, tự nhiên có một vẻ đẹp trẻ trung hấp dẫn. Nàng cũng không biết, sau lưng đang có đôi mắt nhỏ sáng quắc nhìn chằm chằm nàng. ... Mời các bạn đón đọc Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục của tác giả Phong Hành Thuỷ Vân Gian.
Khổng Tước Rừng Sâu - Thái Trí Hằng
Lời Tác giả: Mùa xuân năm 1986, tôi dọn vào một căn phòng có hai cửa sổ, ở suốt ba học kỳ cuối cùng của năm cấp ba. Căn phòng ở tầng năm, hai cửa sổ một quay về phía Nam, một quay về phía Tây. Cửa sổ quay về phía Nam nhìn ra trường trung học nữ bên cạnh, đó là hoạt động giải trí lớn nhất của tôi. Thỉnh thoảng các bạn nữ vô tình ngước lên nhìn thấy tôi đang dựa vào cửa sổ, sẽ lén lút nói thầm với nhau. Có lẽ là nói mấy lời kiểu như cái thằng cha vớ vẩn kia lại đang nhìn trộm bọn mình, chắc chắn là cái đồ biến thái, vân vân... Khi đó tôi chẳng hề thấy xấu hổ, ngược lại còn đắc ý cười hi hi, còn giơ ngón tay hình chữ V với họ. Tuổi trẻ quả nhiên thật tốt. Cửa sổ bên phía Tây, là hướng biển, cũng là hướng quê nhà. Tuy vốn không nhìn thấy biển, nhưng trong lòng có biển, mắt sẽ tự nhiên nhìn thấy biển. Đối với thằng tôi khi đó còn chưa tròn mười bảy tuổi mà nói, vẫn có một sự quyến luyến mạnh mẽ với quê hương. Vì thế khi nhớ nhà, tôi sẽ đứng ở cửa sổ phía Tây, nhìn về xa xa. Sau này nhà không nhìn thấy, tôi bèn đóng cánh cửa này lại, không mở ra nữa. Nhưng đó lại là một câu chuyện khác rồi. Mang danh một nhà văn, tôi sợ nhất là bị hỏi những câu kiểu như cảm hứng tới từ đâu. Tôi không thể nào nói ra những câu hoa mỹ như cảm hứng đến từ lúm đồng tiền tươi rói trên khuôn mặt mỹ miều của thiếu nữ thanh xuân, hay là đến từ bà lão tóc bạc dù đã cúi đầu cũng không thể giấu đi vết đồi mồi của năm tháng vân vân… Chỉ có thể nói ra một cái đáp án vớ vẩn là cảm hứng của tôi đến từ cảm nhận của bản thân với cuộc sống. Bởi vì sau khi dọn vào căn phòng đó, tôi đã quen việc tiếp xúc với chính bản thân mình, trong cuộc sống không có hình bóng của người khác. Tôi bắt đầu dùng trái tim để cảm nhận mỗi sự việc, sự vật, con người trong cuộc sống. Mười mấy năm nay, mỗi khi cuộc sống khiến tôi có suy nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu, trong lòng tôi sẽ thử quay về căn phòng đó, tìm lại cái “từ đầu” kia. Xét về một ý nghĩa nào đó, nơi ấy là khởi điểm cho cuộc sống của tôi. Có lẽ tôi thuộc loại người không lớn được, nói cách khác là căn bản không tài nào trưởng thành. Bởi vì nguyên trạng cuộc sống của tôi, mười chín năm trước trong căn phòng đó, đã được đắp nặn hoàn chỉnh. Sau này hoặc giả có thể sửa chữa, nhưng hình dáng sẽ không thay đổi bao nhiêu. Trong quá trình sáng tác của tôi, ý nghĩ “bắt đầu lại từ đầu” tổng cộng có hai lần. Lần đầu là nửa năm sau khi viết xong Lần đầu thân mật. Bởi vì khi viết Lần đầu thân mật, tôi không ngừng đọc được những nhận xét của người khác đối với mình. Nhưng tôi hoặc tác phẩm của tôi trong lời người khác, đối với tôi là hoàn toàn xa lạ. Tôi bắt đầu cảm thấy hoảng loạn, không biết phải làm sao. Vì sợ lạc đường, nên lựa chọn đứng yên tại chỗ. Cho đến khi tôi quay về căn phòng đó, tìm lại được một bản thân mình chưa từng thay đổi. Cũng phảng phất ngửi thấy mùi vị hồng trà lạc thần quen thuộc, là mùi vị duy nhất trong cuộc sống khi đó. Bây giờ mùi vị của cuộc sống, hoặc là chính bản thân cuộc sống, căn bản không thể giống như trước được nữa. Chỉ còn lại bản thân mình là không thay đổi. Vì thế tôi dùng những dòng chữ rất đơn giản, viết nên Hồng trà lạc thần. Lần thứ hai – cũng chính là lần này – ý nghĩ muốn bắt đầu lại từ đầu, là một tháng trước khi cất bút viết Khổng tước rừng sâu. Nguyên nhân rất đơn giản: Tôi mệt rồi. Đứa trẻ ham chơi đến mấy mệt rồi cũng sẽ muốn về nhà, vì thế tôi muốn quay lại căn phòng đó. Khổng tước rừng sâu thực ra tên là Khổng tước, bản thảo trong máy tính của tôi luôn đặt cái tên này. Lúc đầu khi mới viết từng lấy tạm cái tên là: Trắc nghiệm tâm lý, để có thể tiếp tục viết tiếp. Nhưng viết được năm trăm chữ, dùng dằng năm ngày trời, vẫn tuyên bố bỏ cuộc. Tôi không thể dùng cái tên tạm thời để tự lừa gạt chính mình, cho dù là để bất đắc dĩ hoàn thành tác phẩm. Tôi đương nhiên không phải ám chỉ bản thân mình là một người chính trực, tuy rằng đây là sự thật. Cuối cùng tôi nghĩ tới: Khổng tước, cảm giác đúng rồi, có thể tiếp tục đặt bút. Mới viết được một vạn chữ, tôi đọc báo trên máy bay biết được có một bộ phim cũng tên là Khổng tước. Xuống máy bay vào nhà hàng ăn cơm, trên bàn có một tờ quảng cáo: Xưởng rượu Trí Lợi Khổng Tước ra mắt loại rượu mới! Hôm sau đi vào Thuỷ Cung, trong hơn một chục loài cá đang quan sát, chỉ vào một loại hỏi ông chủ: “Đây là cá gì?” “Cá khổng tước.” Ông chủ đáp. Tôi ý thức được cái tên Khổng tước có lẽ rất dễ trùng với các tác phẩm sáng tạo khác, lên mạng tìm một hồi, kết quả phát hiện ra một tiểu thuyết trùng tên đã xuất bản từ lâu. Đó là nỗi hận thứ hai của người viết văn. (Nỗi hận thứ nhất là một cảm hứng tuyệt vời khó khăn lắm mới tự động tìm đến cửa, vì thế vô cùng phấn khích đi du lịch Hàn Quốc chơi lại bị tai nạn giao thông mất đi trí nhớ. Bên Hàn Quốc tai nạn giao thông nhiều, các bạn không thấy trong phim Hàn Quốc toàn là tình tiết gặp tai nạn giao thông mất trí nhớ sao?) Tôi có một cảm giác tang thương kỳ lạ, bèn dừng bút, một lần dừng là dừng cả tháng trời. Vì tôn trọng người khác cũng là để tránh phiền phức, tôi thử đổi tên khác. Đáng tiếc cái ý tưởng khổng tước này đã sớm ăn sâu trong đầu, tôi không thể cũng không muốn thay đổi, thà rằng từ bỏ cho xong. Nhưng tiểu thuyết một khi đã viết, chết cũng phải hoàn thành, đó là tâm niệm của tôi. Tôi đương nhiên không phải đang ám chỉ mình là một người chung thuỷ kiên trinh, tuy đây cũng vẫn là sự thật. Cứng đầu hoàn tất cuốn Khổng tước mười vạn chữ, trước khi xuất bản thêm hai chữ rừng sâu vào đằng sau. Tôi chẳng giỏi đặt tên truyện, thậm chí thường vì chuyện đặt tên mà xảy ra sự cố. Lần đầu thân mật nghe giống tiểu thuyết sắc tình, bị quy vào loại giáo dục giới tính. Cục cảnh sát Đài Bắc có lần tịch thu được một đống văn hoá phẩm đồi truỵ, trong đó có cả quyển sách này. Cà phê Ireland giới thiệu cách pha chế cà phê, bị quy vào dòng sách liên quan đến cà phê, thực phẩm. Tên quán cà phê trong truyện, thậm chí cũng trùng với một quán cà phê nào đó, địa điểm cũng gần nhau. Cây tầm gửi giống cuốn bách khoa toàn thư về thực vật, còn vì sự tranh cãi giữa hai chữ “tầm gửi”, có người đề nghị tôi đi học tiếng Hán cho giỏi rồi hẵng viết tiểu thuyết. Hoa hồng đêm nghe lại giống hồi ký của một cô gái quán bar. Bởi vì là tiểu thuyết tôi viết, vì thế đương nhiên sẽ bị coi là tiểu thuyết tình yêu. Thậm chí tôi đã từng hoài nghi nếu sau này có ngày tôi viết một bộ tiểu thuyết về người ngoài hành tinh đổ bộ địa cầu, chỉ cần trong đó có tình tiết người ngoài hành tinh yêu một sinh vật địa cầu, vậy nó cũng sẽ bị coi là tiểu thuyết tình yêu mất. Cho dù như vậy, trong cuốn tiểu thuyết sẽ bị xếp vào loại tiểu thuyết tình yêu này, ở một mức độ nào đó lại là phản tình yêu. Tình yêu đối với tất cả mọi người đều rất quan trọng, nhưng chưa chắc đã là quan trọng nhất. Trong cuốn tiểu thuyết này không ngừng nhắc tới bài trắc nghiệm tâm lý kia, chỉ là để chứng tỏ mỗi người đều có quan điểm giá trị hoặc sự lựa chọn của riêng mình. Đi trước thời đại năm năm gọi là tiên tri, sẽ được tôn sùng và kính trọng. Nhưng đi trước thời đại năm mươi năm sẽ bị coi là yêu quái, bị hết thảy mọi người đòi mạng. Quan điểm về giá trị là hàm số của thời đại, nói theo cách nói khoa học, gọi là unsteady. Có lúc sự đúng hay sai của cái này, ở một thời đại khác hoặc một địa điểm khác, sẽ có những sự đánh giá khác nhau. Thông thường viết lời tựa thường hay viết một chút cảm nghĩ hoặc những gì liên quan đến nội dung câu chuyện, hình như tôi hơi lạc đề rồi. Có người bạn từng nói, lời tựa tôi viết rất giống tiểu thuyết. “Vậy tiểu thuyết tôi viết thì sao?” Tôi hỏi đầy mong đợi. “Rất dài dòng.” Cậu ấy trả lời, vẻ mặt không nhẫn nại. Tôi tin rằng cuốn tiểu thuyết này tuyệt đối không dài dòng, bởi vì nó là cuốn tiểu thuyết mạng trong tưởng tượng của tôi. “Tiểu thuyết mạng” là một loại hình rất kỳ quặc, đặc điểm lớn nhất của nó chính là: Người không viết tiểu thuyết trên mạng thường có thể quả quyết nói cho bạn biết rất rõ ràng rằng nó là cái gì, còn những người viết tiểu thuyết trên mạng thì mãi không thể hiểu mà chỉ có thể hàm hồ nói cho bạn biết nó là cái gì. Tất cả mọi người đều tập trung vào từ “mạng”, mà quên đi rằng nó còn là “tiểu thuyết”. Vì thế có phải được đăng trên mạng không, đã trở thành tiêu chí duy nhất để phân biệt tiểu thuyết mạng. Ấn tượng mà tiểu thuyết trên mạng đem đến cho mọi người là ngắn gọn và cợt nhả, tuy lấy việc có đăng trên mạng không làm tiêu chí phân biệt, nhưng trên thước đo của thực tế có một vạch ngăn rất rõ rệt, tiểu thuyết mạng vĩnh viễn ở phía bên trái của vạch ngăn này. Vạch ngăn đó tên là giá trị văn học, hay độ sâu của văn học. Vì thế tiểu thuyết mạng không có định nghĩa chính xác, chỉ có ấn tượng xác định rõ rệt. Có giống với ấn tượng mà khổng tước đem lại cho mọi người không? Nếu bạn là khổng tước, bạn không cần phải lao tâm khổ tứ cố gắng thay đổi ấn tượng sẵn có của người khác về việc bạn là người ham hư vinh. Bạn chỉ cần xoè đuôi, thể hiện bản thân mình tuyệt đẹp nhất ở mức có thể. Tôi rất thích câu nói của thầy giáo ở cuối cuốn tiểu thuyết này: “Người khác không thể phán xét em, trắc nghiệm tâm lý cũng không thể, chỉ có em mới làm được điều đó.” Chúng ta luôn tìm đủ mọi cách để trở thành một người nào đó, rất ít khi nghĩ tới phải làm thế nào để hoàn thiện chính mình. Tôi rất may mắn vì bản thân không và cũng sẽ không muốn trở thành người khác, bởi vì từ mười chín năm trước trong căn phòng đó, tôi đã tìm thấy bản thân mình. Chuyện còn lại, chỉ là làm thế nào để hoàn thiện chính mình mà thôi. Mời các bạn đón đọc Khổng Tước Rừng Sâu của tác giả Thái Trí Hằng.
Tình Kiếp Tam Sinh - Cửu Lộ Phi Hương
“Tình kiếp Tam Sinh” là cuốn tiểu thuyết với đề tài thần tiên, ma giới, mang đầy màu sắc huyền ảo nhưng cũng hết sức gần gũi, dễ thương. Câu chuyện bắt đầu khi tinh linh đá Tam Sinh sống bên bờ sông Vong Xuyên nơi địa phủ hàng ngàn năm, hứng thú duy nhất là đọc truyện tình yêu nơi nhân gian, bắt gặp vị Chiến thần Mạch Khê đi lịch kiếp. Tam Sinh ngốc nghếch đòi theo chàng suốt ba kiếp ở hạ giới để “quyến rũ” chàng. Và thế là một chuỗi những ân oán, nhân quả, hỷ nộ ái ố bắt đầu.   “Tình kiếp Tam Sinh” với tiết tấu nhanh, tình tiết vô cùng logic và chặt chẽ, dưới ngòi bút tài năng của Cửu Lộ Phi Hương đã khắc họa nên một Tam Sinh vừa nhí nhảnh, vừa ngây thơ, vừa đáng yêu lại vừa mạnh mẽ và cố chấp. Một Tam Sinh dám yêu dám hận của “Tình kiếp Tam Sinh” nhất định sẽ không làm các bạn thất vọng.   Nàng là linh hồn của hòn đá bên bờ sông Vong Xuyên, không hoan lạc cũng chẳng bi ai.   Chàng là một chiến thần cửu thiên, trong lòng chỉ có người dân thiên hạ, làm gì có chỗ cho tình cảm nhi nữ.   “Em có thể đến nhân gian để quyến rũ chàng không?”.   “Nếu có thể tìm thấy thì quyến rũ đi”.   Chàng hứa cho nàng được tự do ba kiếp.   Nàng có ba kiếp để quyến rũ chàng.   Rốt cuộc nàng đến nhân gian để quyến rũ chàng hay chuyên đi phá rối chàng đây...   ***  Lời bình của độc giả      “Tình kiếp Tam sinh” có phần mở đầu khá thú vị, phần giữa với những cảm xúc đan xen, hỗn tạp giữa u buồn, ly biệt, rồi lại được thỏa mãn với cái kết. Một câu chuyện rất dễ thương và… ngắn so với độ dài thường thấy của các tiểu thuyết huyễn huyễn. Văn phong đơn giản, nửa hài hước, nửa man mác buồn, nhân vật vô cùng đáng yêu”.   Độc giả Điên Vô Cực   “Đối với mình đó là truyện cực cực hay, hay và viên mãn nhất của Cửu Lộ. Phải nói là mình fan cuồng chị Cửu, yêu phong cách của chị ấy từ Tam Sinh”.   Độc giả Đá Tam Sinh ***   Thông tin tác giả    Cửu Lộ Phi Hương là tác giả của trang tiểu thuyết Tấn Giang, một em gái mũm mĩm thích ăn thịt, thường xuyên viết truyện nữa, trong tác phẩm không tỏ vẻ uyên thâm màu mè, cách hành văn ngắn gọn, dễ hiểu và hài hước.   Những tác phẩm chính:   Bách quỷ tập (tên tạm dịch)   Cô nàng mạnh mẽ (tên tạm dịch)   Nhất thời xúc động, bảy kiếp không may (tên tạm dịch)   Tình kiếp Tam sinh   … Mời các bạn đón đọc Tình Kiếp Tam Sinh của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.
Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.