Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cả Người Đều Là Bảo

Nguyên tác: Vị lai chi toàn thân thị bảo Thể loại: đam mỹ, hài hước, tương lai, chủ thụ, sinh tử, 1×1, HE Nhân vật chính : Nhậm Sinh, Triệu Lăng Vũ.. Vốn là một củ nhân sâm tu luyện thành hình người nhưng trong lúc Nhậm Sinh lại phải nhảy vào khe hở thời không vì không muốn rơi vào miệng của cừu nhân  do bị kẻ thù đuổi giết. Nhưng lại không ngờ được lại bị xuyên tới tương lai, trong lúc đang trong tình trạng hôn mê lại bị ép trở thành thế thân của cô dâu đào hôn. Bừng tỉnh dậy,bản thân tự nhiên lại mọc ra thêm một trượng phu....  Tuy vậy nhưng Nhâm Sinh lại tỏ về vô cùng yêu thích... Sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên gặp được khối "tức nhưỡng" ngon miệng như vậy! Thực chỉ muốn đem rễ chọt lên a a a a a a a a!Thế là, Nguyên soái đại nhân, bản thân đang bị trọng thương tê liệt trên giường đã có một cái "tiểu thê tử" cả ngày đối với y động thủ động cước kiêm chảy nước miếng. *** Review theo ý kiến cá nhân Đây là truyện tình giữa cậu Cây nhân sâm và anh Phân bón =]]] Thể loại (tự thêm): hài hước, ngốc bạch ngọt, bàn tay vàng, đánh mặt, sủng, ngây ngơ hồn nhiên nhây nhây thụ, cuồng bá suất cao quý mê vợ trung khuyển công   Tóm tắt: Nvc – thụ – là một cây nhân sâm tu luyện đến hóa hình được vạn năm, cho nên cậu đồng thời cũng là một cây thuốc đại bổ mà mọi người tu tiên đều muốn căn một cái. Sau khi sư phụ cậu, cũng là một người tu tiên, phi thăng, cậu không còn ai bảo vệ nên bị những người tu tiên khác truy sát. Khi chạy trốn rơi vào điểm rách của không gian nên rơi vào thế giới của bạn công. Trùng hợp thay, nơi cậu rơi xuống là một rừng cây nơi vị hôn thê (bị ép buộc) của anh công đang trốn. Gã phát hiện ra cậu, đồng thời trùng hợp nhận ra cậu có dáng người và dị năng thực vật tương tự gã. Thế là gã liền cải trang cậu thành gã. Anh công là một vị tướng quân của Đế quốc Người thú, người đã giết được Nữ hoàng tộc Trùng và xui xẻo hấp thụ năng lượng của Nữ hoàng tộc Trùng đang tích tụ trong người để cho kì sinh nở gần đến. Cũng may mắn là trong những năng lượng đó có Tức nhưỡng (là một loại đất rất quý rất bổ cho cây cối) vì thế anh không chết mà bị năng lượng đó xé nát cơ thể mỗi ngày rồi phục hồi rồi xé nát. Thế là em thụ đến đây, dạy anh tu chân, hấp thụ năng lương trong người anh công. Cuối cùng cứu vớt anh công. Trở thành người yêu của anh Công, cùng trải qua sinh hoạt hài hước đến ngã ngửa. Nhờ đó đạt được sự thừa nhận của cha mẹ anh công. Có con một cách thần kỳ bằng cách đổ tinh dịch của anh công vào nhụy hoa của mình. (Thiệt ra cũng bình thường nếu xét trong thế giới tu chân, vì anh công cũng tu chân rồi – bình thường mới lạ là ấy!!!) (Tái) phát minh thuốc dưỡng nhan/thai, đậu thai… Trải qua một hồi tranh đấu, âm mưu quỷ kế trong Đế quốc, ngoài đế quốc rồi HE. Nếu cảm thấy bài nhà mình hay và muốn ủng hộ nhà, mời nhấn vào 123link =]]] Ưu điểm: Cách đậu thai, sinh con thú vị Thụ rõ ràng với cảm tình và là người chủ động trong tình cảm. Bản cũng rất nhây nhây rất đáng yêu. ❤ 1/3 bộ truyện đầu rất hài hước Đan xen nhiều tình tiết khó đỡ trong cuộc sống của hai người như xxoo, như sinh con hoặc bạn thụ học tập kiến thức của Văn minh công nghệ cao. (Bạn thụ thì suốt ngày cứ quấy rối anh Công, anh Công lúc thì không thể ** vì còn đang bị thương, lúc lại bận luyện công, lúc thì lại vì mặt bạn thụ quá trẻ con mà không ** nổi. Vì bạn thụ là Cây, có rễ, hay dùng rễ để hút dinh dưỡng hoặc năng lượng từ người Công, nên lâu dần ảnh hơi bị ám ảnh Xúc tu =]]]) Còn có rất nhiều tình tiết hài hước té ghé liên quan đến những người trong gia đình Công và thế giới Thú nhân. Nhược điểm: Thụ ngây, thấy mà mệt Tình tiết chả mới mẻ. Tranh đấu đọc không đã, không hại não. Bàn tay vàng đập đập vào mặt mãi thấy mệt. Đặt biệt 1/3 truyện khúc cuối. Logic trước tình yêu đều là mây bay. Văn phong cũng bình bình thường thường.   Được rồi, bạn thụ kỳ thực là thực vật tinh nên không thể yêu cầu bản mưu mô hiểm độc như con người được. Nhưng cũng vì bản là thực vật tinh nên tâm tính phải trong suốt (cả 2 nghĩa: trong sạch và rõ ràng, thông tuệ). Chưa kể bạn có một sư phụ. (tuy dạy ban ấy đạo lý lẽ đời không nhiều nhưng sư phụ bản luôn dạy bản tâm phòng người) Cho nên cái tâm tính ngây ngây ngơ ngơ trong truyện làm người khác nhìn mà ớn.   Truyện có chút tương tự với Hướng dẫn chăn nuôi thiên địch (cùng tác giả) ở chỗ bạn thụ vì lý do nào đó gặp được anh công đang bị thương, chăm sóc anh công. Rồi hai người từ đó sinh tình. Bạn thụ ở hai truyện đều có tình cách ngốc bạch ngọt, ngây thơ, ngây ngô hồn nhiên con cá cảnh, khả năng tu chân và đẻ mắn. Bàn tay vàng chính là: khả năng trị liệu (bằng linh lực hoặc thuốc trong tu tiên) và khả năng học tập nhanh (cũng nhờ tu chân) nên được mọi người truy đuổi như thần tượng… So sánh lại thì truyện Hướng dẫn chăn nuôi thiên địch đọc dễ vào hơn. (Vì hài hước nhiều hơn)   Tổng quan: 5/10 + Đề cử đọc đoạn hai người bắt đầu quen nhau và yêu đương vì cái hài khó đỡ của hai người. *** Hạnh Phúc tinh cầu là một tinh cầu nông nghiệp, hầu hết diện tích đất trên tinh cầu đều được bao phủ bởi thảm thực vật, chỉ 5% được dùng để xây dựng cảng hàng không cực lớn, để tiện cho các chiến hạm vận tải neo đậu và phục vụ các phi thuyền lui tới bổ sung vật tư. Dino đang công tác tại cảng hàng không, trước giờ vẫn luôn tận tâm tẫn trách, nhưng mấy ngày nay anh luôn có chút bồn chồn bất an, cơ hồ cứ vài phút lại phải xem tin tức mới nhất một lần. “Dino, lại xem tin mới về Nguyên soái à?” Đồng nghiệp của Dino bước đến gần, tay cầm cơm phần đưa cho anh, miệng hỏi. Dino gật đầu, tư tác khí trên tay đang biểu hiện hình ảnh của biên tập viên với diện mạo xinh đẹp ngọt ngào thông báo tin tức mới nhất về tình trạng của Nguyên soái Triệu Lăng Vũ. “Nguyên soái đại nhân bị thương đến nay đã gần 3 tháng, viện nghiên cứu liên bang và tổng bộ y cục liên bang vẫn không tìm ra giải pháp cho tình trạng thương thế của Nguyên soái, số lượng thư cầu nguyện của dân chúng quan tâm đến vết thương của Nguyên soái đại nhân trên mạng đã lên đến 760.500.000.000 lượt…” Nhìn vẻ mặt bi thương của Dino, đồng nghiệp vỗ vai anh an ủi “Dino, Nguyên soái là người tốt, ngài ấy sẽ không sao.” “Đúng vậy, Nguyên soái nhất định sẽ không sao! Nếu không có Nguyên soái, lúc trước tôi đã mất mạng rồi, nếu không có Nguyên soái, Mộng Tưởng tinh cầu cũng đã bị trùng tộc hủy diệt…” Thanh âm của Dino pha lẫn nghẹn ngào. Dino từng là binh lính phục vụ dưới trướng của Nguyên soái, mấy năm trước vì vết thương nặng mà buộc lòng phải xuất ngũ, vốn định để dành tiền mua dược liệu chữa trị cho thân thể khỏe mạnh trở lại rồi mới tiếp tục vì Nguyên soái cống hiến sức lực, vậy mà Nguyên soái lại gặp chuyện không may! Dạo trước bởi vì đại quân của trùng tộc tập kích tinh cầu Mộng Tưởng, Nguyên soái đại nhân dựa vào thực lực bản thân giết chết nữ vương trùng tộc đang trong giai đoạn chuẩn bị đẻ trứng, nhưng cũng vì vậy mà suýt bỏ mình, hiện tại vẫn nằm liệt giường, không còn khả năng khôi phục. Hiện tại điều duy nhất mọi người cảm thấy may mắn, có lẽ là vì nữ vương trùng tộc đã chết, trong thời gian ngắn sắp tới trùng tộc sẽ không đủ khả năng uy hiếp được liên bang. “Đâu chỉ Mộng Tưởng tinh, nghe nói trước lúc nữ vương trùng tộc đẻ trứng đã từng thôn tính rất nhiều tinh cầu, lại chuyên chọn tinh cầu năng lượng cao thôn tính, nếu không có Nguyên soái, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chết, bao nhiêu tài nguyên mất đi đâu.” Đồng nghiệp thở dài, nếu để nữ vương trùng tộc đẻ trứng trên lãnh địa của liên bang, nhân loại sẽ bị hủy diệt mất! Chỉ là, nữ vương trùng tộc tuy đã bị tiêu diệt, nhưng liên bang cũng mất đi vị Nguyên soái cường giả trẻ tuổi Triệu Lăng Vũ, về sau liên bang cùng nhân loại biết phải trông cậy vào ai đây? “Dino, đừng nghĩ đến mấy chuyện này nữa, nói anh nghe tin này, phi thuyền của Liên minh tự do dự định sẽ đỗ lại Mộng Tưởng tinh để tiếp viện vật tư, nghe nói trên phi thuyền lần này chính là phu nhân Nguyên soái tương lai.” “Thuyền của phu nhân Nguyên soái sẽ đến Mộng Tưởng tinh tiếp viện vật tư?” Dino kinh hỉ mở lớn hai mắt, Triệu Lăng Vũ Nguyên soái thân là dị năng giả cấp song S, cho nên trước giờ vẫn chưa tìm được phối ngẫu có gen thích hợp, hiện tại Nguyên soái thân lâm trọng thương, muốn tìm được phối ngẫu phù hợp càng khó hơn. Nhưng mà vào lúc này, Liên minh tự do vốn là láng giềng của Liên bang, vì nữ vương trùng tộc bừa bãi tàn sát mà đại thương nguyên khí lại chủ động tiếp xúc Triệu gia, tỏ vẻ nguyện ý kết thông gia. Liên minh tự do ngoại trừ nhân loại còn có rất nhiều sinh vật ngoại tinh, mà “cô dâu” sắp được đưa đến Liên bang nhân loại lần này chính là con lai giữa nhân loại và tộc người Kayi, nghe nói không chỉ kế thừa dị năng hệ thực vật của phụ thân mình, còn kế thừa đặc chế không phân biệt giới tính của người Kayi. Người Kayi ngoại hình tương tự như nhân loại, nhưng lại không phân biệt giới tính, tất cả đều có thể mang thai sinh sản, nhưng chỉ số thông minh của họ không cao lắm, cơ thể lại nhỏ xinh, em bé được sinh ra khả năng là người Kayi rất cao, cho nên đại bộ phận nhân loại không thích tìm phối ngẫu là người Kayi, đứa trẻ hỗn huyết giữa nhân loại cùng người Kayi cũng luôn bị phân vào hàng ngũ người Kayi, không được đối xử bình đẳng công bằng. Có điều “cô dâu” mà lần này Liên minh tự do đưa tới lại là một ngoại lệ, vị này vốn là kết quả một đêm tình giữa một người Kayi hỗn huyết cùng hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ của Liên minh tự do, hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ thân mình là một dị năng giả hệ thực vật hiếm thấy, gia sản đồ sộ, lúc đầu y vốn dĩ không muốn thừa nhận đứa bé vô dụng với mình này, nhưng kết quả lại xảy ra ngoài ý muốn. Vị người Kayi này, thế mà lại sinh ra một đứa trẻ kế thừa dị năng hệ thực vật của y! Dị năng giả dù là cấp thấp, nhưng đối với nhân loại cũng đã là vô cùng trân quý. Bởi vậy đứa bé này mặc dù hỗn huyết, nhưng hội trưởng vẫn thừa nhận nó, y vốn dĩ định lợi dụng “đứa con này” làm đối tượng kết thân đám hỏi trong tương lai. Thông thường, một đối tượng hỗn huyết như vậy cùng lắm chỉ có thể kết thân với một dị năng giả nhân loại không có cường đại gia tộc làm hậu thuẫn, nhưng cố tình vào lúc này, Triệu Lăng Vũ Nguyên soái bản thân lại trọng thương hấp hối. Từng là đối tượng muốn được gả nhất của nữ nhân toàn nhân loại Triệu Lăng Vũ, Triệu Nguyên soái, hiện giờ lại thành một phế nhân, thậm chí còn không khống chế được năng lượng bạo động trên thân thể mà công kích người xung quanh. Người bình thường nếu bị năng lượng công kích sẽ bị giết chết ngay lập tức, ngay cả những dị năng giả hệ công kích cũng không cách nào ngăn được năng lượng bạo động sinh ra từ thân thể Nguyên soái, cuối cùng chỉ có những người dị năng phi thường nhu hòa mới có thể tiếp xúc ở cự ly gần. Mà vị “cô dâu” hỗn huyết này, vừa khéo lại là người sở hữu dị năng phi thường nhu hòa. Hội trưởng Thương hội Kinh Chỉ vô cùng mẫn tuệ nắm lấy điểm này, đưa ra yêu cầu đám hỏi, dùng đứa con hỗn huyết của mình để đổi lấy rất nhiều vật tư từ Triệu gia — lần tàn phá này của nữ vương trùng tộc quả thật đã khiến thương hội bị tổn thất vô cùng thảm trọng. “Qua nửa giờ nữa, phi thuyền của phu nhân Nguyên soái sẽ đáp xuống Mộng Tưởng tinh, chúng ta mau đi xem thử đi, nghe nói người Kayi chỉ số thông minh thấp, tính cách có hơi ngốc nghếch, nhưng mà vẻ ngoài lại vô cùng xinh đẹp, bởi vậy không ít nhân loại đều nuôi dưỡng người Kayi trong nhà đấy thôi.” Đồng nghiệp cười nói. “Đó là phu nhân Nguyên soái! Hơn nữa, tự ý nuôi dưỡng người Kayi là trái pháp luật!” Dino cau mày nhìn đồng nghiệp, đang muốn nói gì, đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía không trung “Đó là cái gì vậy?” Trên bầu trời, một điểm đen đang lao nhanh xuống tinh cầu! Dino nhanh chóng đeo kính viễn không, mới phát hiện điểm đen kia chính là một chiếc phi thuyền, một chiếc phi thuyền mang theo dấu hiệu của Liên minh tự do! Chiếc phi thuyền này dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận tinh cầu Hạnh Phúc, lúc sắp sửa va chạm nó lại đột nhiên nổ mạnh, nhiệt lượng khủng khiếp khiến hình ảnh bị vặn vẹo, hết thảy mọi thứ tựa hồ như muốn hóa thành tro bụi. “Mau đi cứu người!” Dino hoảng sợ hô to, tuy rằng trong thâm tâm anh cảm thấy vị phu nhân kia không xứng với Nguyên soái của mình, nhưng người này dù gì cũng là phu nhân tương lai của Nguyên soái! Tất cả các nhân viên trên cảng hàng không ngay giờ khắc này đều lập tức hành động. Nhưng khi ấy, tại chỗ phi thuyền nổ tung, một chiếc phi thuyền cứu sinh ngụy trang đang từ từ tiến nhập một phiến rừng rậm của tinh cầu Hạnh Phúc, ngay sau đó, có hai người từ bên trong phi thuyền bước ra. Hai người này, một vị thân cao hai thước, cơ thể to lớn rắn chắc, thoạt nhìn vô cùng khôi ngô, vị còn lại vóc dáng chỉ độ khoảng mét rưỡi, dáng người nhỏ xinh, gương mặt khó phân biệt được giới tính. Bất quá, nhìn cách hai người này xử sự, thoạt nhìn vị kia nhỏ xinh mới là chủ đạo. “Thiếu gia, chúng ta cứ rời đi như vậy sẽ không sao chứ?” Cừu Tráng theo thói quen giãn gân cốt, sau đó lập tức khom lưng nhìn về phía thiếu niên nhỏ nhắn bên cạnh mình. “Tất nhiên là không có vấn đề rồi, ai ai cũng sẽ nghĩ là chúng ta đã chết trong tràng bạo liệt kia.” La Y vừa nói chuyện, động tác trên tay lại không ngừng, dùng bomb mini phá hủy khoang thuyền cứu sinh cạnh đó, động tác vô cùng dứt khoát, nhưng vẻ mặt lại mang theo chút bất an. “Nhưng mà…” Cừu Tráng vẻ mặt còn có chút rối rắm. “Nhưng cái gì mà nhưng, không lẽ ngươi muốn ta gả cho một tên phế nhân như vậy, còn tùy thời có thể bị năng lượng bạo động của hắn giết chết?” La Y cười nhạo một tiếng, thúc giục “Đi mau!” “Đó là Nguyên soái Triệu Lăng Vũ, hội trưởng còn lấy nhiều tài nguyên của Triệu gia như vậy…” “Triệu gia không lẽ lại thiếu chút vật tư ít ỏi đó? Còn nữa, ngươi đừng gọi tên kia là hội trưởng nữa! Số vật tư này coi như ta hoàn trả công ơn nuôi dưỡng của ông ta, sau này ta với thương hội kia không còn nửa điểm quan hệ nào nữa!” La Y lạnh lùng nhìn thanh niên cao lớn một cái, nói. Cừu Tráng bị nhìn cả người run lên, không dám tiếp tục nói nữa, La Y lại gõ gõ bả vai của thanh niên “Ngươi ôm ta đi, chúng ta phải mau chóng đến điểm tiếp ứng.” Cừu Tráng gật đầu, đang định ôm thiếu gia, đột nhiên cả người trở nên cứng ngắc. “Lại sao nữa?” La Y cau mày, theo tầm mắt của Cừu Tráng nhìn qua, bất ngờ khi thấy một màn làm y vô cùng ngạc nhiên. Ngay trước mắt cách bọn họ không xa, có mấy gốc đại thụ to cao hơn những cây xung quanh rất nhiều, ở giữa chúng, có một người đang nằm. Đó là một thiếu niên với gương mặt tinh xảo, ước chừng mười bốn mười lăm tuổi, thiếu niên nằm trên một mảnh hoa cỏ tươi tốt hơn hẳn xung quanh say ngủ, bên cạnh là một gốc thực nhân hoa đong đưa theo gió, càng khiến gương mặt tinh xảo của cậu thêm nổi bật, tựa như một thiên sứ hạ phàm. La Y tự nhận dung mạo của mình đã rất xuất sắc, nhưng so với thiếu niên lại thua xa… Áp chế khó chịu đang trỗi lên trong lòng, y nhíu mày nhìn về phía đóa thực nhân hoa. Tuy rằng thực nhân hoa lực công kích không cao, chỉ có thể tự bắt một ít động vật làm chất dinh dưỡng, nhưng ngoại trừ dị năng giả hệ thực vật ra, nó sẽ không hòa bình ở cạnh bất cứ nhân loại nào như vậy… Nơi đây làm sao có thể xuất hiện một thiếu niên dị năng giả hệ thực vật được? “Thiếu gia, nơi này sao lại có người?” Cừu Tráng lo lắng hỏi. “Ai biết… bất quá lần này với ta coi như chuyện tốt.” La Y cười nói. Hạnh Phúc tinh cầu tuy rằng bị cải tạo thành tinh cầu nông nghiệp, đa số diện tích đều là phục vụ gieo trồng cây cối, nhưng vẫn có nơi được đặc biệt ngăn ra cho thực vật bản thổ sinh trưởng, vị trí của bọn họ bây giờ chính là một trong số những khu rừng rậm nguyên sinh lớn nhất trên tinh cầu này. Nhân viên công tác trên tinh cầu này không nhiều lắm, phiến rừng rậm này lại nằm ngoài tầm quản lý của bọn họ, nên La Y muốn chạy trốn là chuyện vô cùng thuận lợi, nhưng Liên bang nhân tài lớp lớp, không chừng sẽ có người lần theo phế tích nổ tung của phi thuyền mà nhận ra được “phu nhân” chính là kẻ động tay động chân, sau đó bắt đầu truy bắt y. Mặc dù y có chuẩn bị trước, nhưng nếu trường hợp xấu nhất thật sự xảy ra, căn bản trốn không thoát, trừ phi… “cô dâu” của Triệu Lăng Vũ Nguyên soái vốn dĩ không hề mất tích. Lấy từ trong hành lý ra một bộ quần áo, La Y đến gần thiếu niên đang nằm bên kia, phát hiện đối phương vẫn không nhúc nhích, liền nhanh chóng mặc quần áo vào thiếu niên – vốn dĩ trên người chỉ có một vòng bện từ lá treo xung quanh hông. “Thiếu gia?” Cừu Tráng khó hiểu nhìn thiếu gia của mình. “Dù sao tất cả tư liệu hình ảnh về ta trên phi thuyền đều bị nổ tung, về sau tên này chính là La Y của Liên minh tự do.” La Y vừa nói, tay kéo vòng bện lá trên hông thiếu niên, phát hiện nó vô cùng rắn chắc, liền mặc kệ, trực tiếp đắp quần áo phủ lên. “Nhưng nếu bị bọn họ phát hiện…” “Nếu như bị phát hiện, vậy tức là có kẻ động tay động chân lên phi thuyền, sau đó giả mạo ta muốn trà trộn vào Triệu gia, đến lúc đó ta vẫn là kẻ bị hại.” La Y giúp thiếu niên đang hôn mê mặc quần áo vào, sau đó cầm dây leo quật mấy cái vào đóa thực nhân hoa bên cạnh đang chăm chăm vào chính mình, mới nhìn Cừu Tráng “Có người tới, chúng ta đi thôi!” Cừu Tráng ôm lấy y, nhanh chóng phi thân len lỏi vào rừng rậm, La Y dùng dị năng điều khiển thực vật, xóa đi hết thảy dấu vết lưu lại trên đường. Trong khu rừng rậm kia, cuối cùng chỉ còn lại một chiếc phi thuyền cứu sinh bị nổ tung, cùng với một thiếu niên thần bí hôn mê…   Mời các bạn đón đọc Cả Người Đều Là Bảo của tác giả Quyết Tuyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Người Trong Tủ Quần Áo
Văn án Gia Bảo vô tình gặp Trần Đồng Chu, từ đó cuộc sống của cậu chìm trong cảm giác yêu thầm chẳng muốn ai hay. Nhưng cuối cùng cậu cũng đến được với người mình yêu dù rằng cách thức đôi chút bất ngờ. Chỉ là một câu chuyện thầm yêu thành thật mà thôi ***   Tui đang ở trong tủ quần áo nè. Gì cơ? Bồ vừa kêu làm gì có chuyện người ở trong tủ á? Vậy tui hỏi bồ nha, có người ở gầm cầu đúng không? Có người ở trong công viên nữa? Còn có người thì ở vỉa hè phải hông? Ơ thế nếu người ta có thể ở những nơi không phải là “nhà” thì cớ gì tui lại không thể ở trong tủ quần áo? Bồ không trả lời được rồi đó! Nếu bồ chịu thua thì tui kể tiếp hén, tui đang ở trong tủ quần áo của Trần Đồng Chu. Trần Đồng Chu là ai ư? Anh ấy, anh ấy là người tui thầm yêu nè. Là người đẹp trai siêu cấp vũ trụ luôn nè. Sao lại thích ảnh hả? Ể, sao tui phải kể với bồ chứ? Tui mạn phép không nói nha. Á, sao bồ đẩy tui? Đừng đẩy đừng đẩy nữa mà, đẩy nữa đầu tui lắc tới lắc lui mất, tui nói, tui nói là được phải hông! Buông ra mau! Bồ ngó lại coi, kéo nhàu cả quần áo tui rồi, mà đây là cái sơ mi tui thích nhất đó. … Khụ khụ, lắng tai nghe này, để tui kể bồ nghe về chuyện giữa tui và Trần Đồng Chu. Lần đầu tui gặp anh ấy là khi ảnh đi gửi hàng chuyển phát nhanh cho công ty ảnh. Khi ấy tiền sinh hoạt của tui cạn rùi, nên tui làm thêm ở công ty chuyển phát. Nhắc tới lại thấy khéo thiệt, ông anh chuyên phụ trách cho công ty ảnh tạm thời có chuyện, giao lại cho tui cả đống đống việc. Lúc đó tui cũng rảnh rang, lại còn kiếm thêm chút đỉnh nên khỏi cần nói nhiều, tui đồng ý đi luôn. Giờ ngẫm lại mới thấy đúng là duyên trời đã định. Ngày đó thời tiết rất đẹp, bầu trời trong xanh cao vòi vọi, khi ấy tui đang trông cái thùng bự đứng chờ thang máy, còn nghịch nghịch tán cây cau cảnh bên cạnh, thì Trần Đồng Chu xuất hiện từ trong thang máy. Anh ấy bước ra khiến tui tròn xoe cả mắt, đơ người tại chỗ hệt như khúc gỗ, quên cả tán cau cảnh đang nghịch trong tay. Vì sao ấy hả? Bởi vì Trần Đồng Chu quá đẹp đó, hơn hai mươi năm trên cõi đời này tôi chưa gặp ai đẹp hơn ảnh luôn. Mũi ảnh rất cao, sống mũi còn nâng một chiếc kính nhỏ rất hợp gương mặt. Có lần tui lấy ra coi, mới biết đó là kính thường, khi ấy Trần Đồng Chu mới bảo tôi hay, ảnh sợ mắt ảnh sắc sảo quá mức… Mà sắc sảo là chi? Tui chẳng hiểu lắm, nhưng ảnh nói sao thì tui biết vâỵ… Ảnh sợ ánh mắt của ảnh quá sắc sảo nên dùng kính thường che đi chút chút. Tay ảnh trắng lắm, trông qua thì như bị bệnh, ai mà không biết còn tưởng ảnh ốm cũng nên. Môi ảnh cũng mỏng như cánh hoa đào, vừa đỏ vừa mềm nổi bật trên nước da trắng. Ảnh mà hé môi là tui chỉ muốn nhào vô hun thôi… Đừng có cười! Cười nữa tui ngừng kể đó! Khụ khụ… Thực ra mấy thứ tui vừa mới kể không quan trọng lắm, quan trọng nhất là, khóe mắt Trần Đồng Chu có một nốt ruồi lệ đường(1). Bồ đã gặp người đàn ông nào có nốt ruồi lệ chưa? Chưa đúng không? Tui tả bồ nghe, nốt ruồi lệ của Trần Đồng Chu đẹp cực kì luôn, không hề nữ tính tẹo nào, khi ảnh nói chuyện như được sống lại, tui nhìn một lần liền không rời mắt, hồn bay phách lạc một lúc thiệt lâu. (1)Nốt ruồi Lệ Đường là điềm báo cho khổ đau vì tình, cuộc đời bất hạnh, thất bại trong tình yêu hoặc dễ nảy sinh tình cảm nam nữ rắc rối, đi ngoại tình hoặc bị kẻ thứ ba xen vào giữa cuộc hôn nhân. Giời ạ, lại còn diện sơ mi trắng quần nâu cà phê, phẳng phiu không một nếp nhăn. Về sau tui mới biết Trần Đồng Chu có vô số sơmi trắng y xì nhau, chẳng có ngày nào mặc trùng. Nói nhỏ bồ hay, ảnh thuộc cung Xử Nữ đó nên bồ hiểu chưa, hì hì… Lại nói tiếp về Trần Đồng Chu. Lúc ấy tay ảnh cầm tập hồ sơ, nghiêng đầu trò chuyện với người đứng cạnh. Trông ảnh nói chuyện ánh mắt lấp lánh, như thể trời sao, thêm chiếc áo sơ mi trắng khiến cả người ảnh phát sáng. Tui vừa ngắm ảnh vừa tự coi lại bản thân mồ hôi đầm đìa bốc mùi hôi rình, áo quần hai ngày chưa thay, mất hết thể diện vì bẩn đành phải lùi bước qua bên, định nhân lúc ảnh còn chưa chú ý thì trốn luôn. Ai ngờ vừa lùi một bước ảnh đã thấy tui. Ngay khi bốn mắt nhìn nhau ảnh hơi sững sờ, nhưng lúc lấy lại tinh thần ảnh liền cau mày, nhỏ giọng nói gì đó với người đứng cạnh, mạ ơi vẻ mặt lúc cáu cũng đẹp mún chớt luôn. Nói dứt lời ảnh quay lại vẫy tay gọi tui. Tim tui muốn vọt ra ngoài luôn ấy, bất ngờ chưa, ảnh vẫy tay gọi tui thiệt đó. Tui quệt quệt mồ hôi trán, cả người hóa đá chân cẳng cứng đờ di chuyển ra đứng trước mặt ảnh. Lúc tui đối mặt với Trần Đồng Chu, hít thở cũng thiệt từ từ, chỉ sợ thở mạnh một cái thì hù ảnhchớt. Cơ mà hình như Trần Đồng Chu chẳng phát hiện ra, ảnh còn vỗ vai tui, cúi xuống dịu dàng hỏi: “Cậu giao hàng chuyển phát nhanh à?” Giọng nói êm tai siêu cấp, còn cả mùi hương cỏ cây chẳng biết từ đâu bay tới. Tui ngẩng đầu lên, Trần Đồng Chu cao hơn tui đó, nhìn thẳng vô nốt ruồi lệ ở khóe mắt ảnh, vô thức gật đầu. Cổ họng bỏng rát như bị lửa thiêu, chỉ muốn chết quách đi luôn, chả biết phải trả lời ảnh thế nào nữa. Trông thấy phản ứng của tui ảnh chỉ cười cười, khóe mắt xuất hiện một nếp uốn nho nhỏ khiến nốt ruồi lệ bay tới bay lui: “Tôi là người nhận hàng.” Trời ơi sao lại trùng hợp dữ vầy, thực sự quá là bất ngờ. Tui nghe ảnh nói xong, ngoài mặt vẫn thản nhiên, nhưng trong lòng đang có cả đám người lùn nhảy nhót sung sướng tới độ muốn nhào hết ra ngoài. Sao tui dám để ảnh biết mình đang mở cờ trong bụng chứ, nên tui giả vờ bình tĩnh đáp một câu “À”. Nói xong chỉ hận không thể tát mình một cái, thái độ kiểu gì vậy hả! Bồ bảo lúc ấy tôi bị chập mạch đúng không?! Nhưng hối hận cũng muộn rồi, lời đã ra vọt khỏi miệng, may mắn nhất là Trần Đồng Chu không hề bận tâm. Ảnh cười cười dẫn tui tới phòng làm việc, đưa một cốc nước cho tui và kêu tui ngồi sô pha nghỉ ngơi xíu đã, đoạn ảnh ngồi phía đối diện xong hỏi bao nhiêu vấn đề, tất cả đều xoay quanh tui, như là em nhiêu tuổi rồi, đang học trường nào vậy, sao lại đi làm nhân viên chuyển phát nhanh. Ảnh hỏi kĩ càng như vầy, ngay cả nhà tui hiện có mấy người cũng hỏi. Nếu như không phải con trai, nhất định là tui sẽ thấy ảnh đang để mắt tới mình. Hức, tiếc là không phải. Lúc ảnh nói chuyện, tui chỉ dám nhìn cốc nước trong tay, sợ hãi đến độ cả hai đầu gối lập cà lập cập, cuối cùng đánh ợ một tiếng. Văn phòng lớn thế lại chỉ có tui với Trần Đồng Chu, thành ra nghe rõ mồn một. Khi ấy ảnh còn bật cười, thực sự mắc cỡ muốn chết. Có điều ảnh ngưng mau lẹ, chắc hẳn thấy tui không được tự nhiên. Ảnh ho khan một tiếng rồi ngồi xuống bên cạnh, kéo lấy tay tui. Bàn tay Trần Đồng Chu vừa to vừa rộng, còn có một lớp chai tay rất mỏng. So với ảnh thì tay tui như của con nít, lọt thỏm trong cái nắm tay thật chặt của anh. Trần Đồng Chu chậm rãi nói: “Gia Bảo, em vất vả rồi.” Câu nói tựa như không khí chầm chậm bay vô tai tui, làm mặt tui đỏ rần rần. Không vất vả đâu, thâm tâm tui lên tiếng, vất vả là cái gì chứ, em nhận việc này đúng là trúng số độc đắc, nếu không phải đi giao hàng thì sao em gặp được anh chứ hả. Tay tui để nguyên không rút về, liếc mắt ngắm ảnh, nhỏ giọng đáp: “Không cực đâu ạ.” Qua một lúc lâu, Trần Đồng Chu xoa xoa đầu tui như thể đã vuốt miu nhỏ. Ảnh bảo còn việc cần phải giải quyết nên tui cứ ngồi nghỉ thêm, có gì thì gọi, sau đó ảnh cười híp mắt ngồi xuống bàn làm việc. Cơ hội tốt thế sao tui có thể bỏ qua! Nhân lúc uống nước tôi liền lén lút ngắm ảnh từ đầu đến chân. Tui phát hiện nhá, ngón tay của Trần Đồng Chu đẹp quá trời luôn, ngón dài rõ từng đốt tay, nhưng lại không chút gầy yếu mà trông rất có lực. Nếu như ánh mắt tỏa ra nhiệt độ thì tui chắc chắn cái nhìn của tui lúc đó nóng rực, nhưng Trần Đồng Chu chẳng hề phát giác, ảnh vẫn tập trung vào việc, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn tôi. Ngẩn người ngắm một lúc lâu tự thấy bản thân như kẻ biến thái, xí hổ hết sức nên tui vội viện lý do còn đơn phải giao, quắn đít trốn tiệt mất. Khi cửa thang máy khép lại tui còn thấy ảnh đang vẫy tay chào, hình như tui còn ngửi thấy cả hương thơm từ người ảnh nữa. Tui bước ra cửa công ty đầu ócchoáng váng, trên đường về trường còn không thể phân biệt nổi phương hướng. Về tới nơi tui quyết định kêu ông anh kia đổi khu vực phụ trách. Từ đó về sau chỉ cần là đồ chuyển phát của Trần Đồng Chu, tui đều lưu đơn cuối cùng hòng kiếm thêm nhiều cơ hội trò chuyện với ảnh   Mời các bạn đón đọc Người Trong Tủ Quần Áo của tác giả Túy Chu Chi Phúc.
Có Phải Tình Là Biển Lửa
"...Nữ nhân có gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ nhưng lại toát ra hơi lạnh đến mức có thể khiến mọi thứ trở nên băng giá. Hai tay bị buộc vào thanh xà ở trên cao, cả người cô là những vết thương lớn nhỏ nhưng đôi mắt lại quật cường không chịu khuất phục hướng đến người nam nhân đang ngồi trước mặt. Hắn thấy vậy khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài từng nhịp gõ lên mặt bàn rồi lạnh giọng nói: - Triệu Băng Nhi, cô nghĩ mình có thể im lặng được bao lâu? Cô nghe vậy khẽ cười khẩy một cái rồi lên giọng giễu cợt: - Vũ Thiên Uy, đám người ngoài kia tung hô anh như vậy chắc là họ không biết anh lại đê tiện đến mức dùng bạo lực để tra khảo phụ nữ? Hắn nghe vậy bờ môi là khẽ cong lên ý cười, từ từ đứng dậy tiến lại gần, bàn tay khẽ nâng cằm cô lên soi sét 1 chút rồi lãnh đạm nói: - Ngoại hình cũng không tệ, nhưng tôi chưa muốn đổi khẩu vị. Nói rồi hắn liền buông ra lấy chiếc khắn trong túi lau sạch bàn tay vừa mới chạm vào gương mặt cô rồi quay lưng rời đi mà không quên dặn dò đám người áo đen: - Tiếp tục cho đến khi nào cô ta khai ra. Lời vừa dứt cũng là lúc những tiếng roi vụt chan chát vang lên nhưng lại không thể nghe thấy 1 tiếng kêu la của cô. Bờ môi gần như đã cắn sắp bật máu, đôi mắt lạnh giá nhìn vào bóng lưng hắn đi khuất khẽ nguyền rủa: Vũ Thiên Uy, nỗi nhục này tôi nhất định sẽ trả đủ!..." Thời buổi sức mạnh của đồng tiền thống trị tất cả, xuất hiện nhiều bang hội hoạt động ở thế giới ngầm đấu đá nhau để tranh giành quyền lực và địa vị.Cô mồ côi ba mẹ trong vụ tai nạn. *** - Phải. - Nhưng nó thì liên quan gì? - Bảo ngọc đó vốn có 1 miếng ngọc và 1 mảnh kim cương nhỏ được gắn ở giữa. Năm xưa ba tôi vì lo sợ không thể bảo vệ tốt được nó nên đã đen mảnh kim cương ấy giấu đi nơi khác, về sau trước khi ông mất có giao lại cho tôi miếng ngọc còn mảnh kim cương ấy ông nói đã dùng công nghệ y học tân tiến nhất để cấy ghép vào 1 bé gái. Khi ấy vì xảy ra rất nhiều chuyện, ông chưa thể nói với tôi bé gái đấy là ai. Và hôm nay, điều tôi đang thắc mắc, tại sao người của Sát Địa Hội và Vô Cực Bang lại muốn đuổi bắt em. Băng Nhi, bé gái đang giữ mảnh kim cương ấy...là em! Cô nghe vậy liền trở nên kinh ngạc vô cùng, đầu óc bắt đầu quay vòng đến chóng mặt, bất chợt cảnh tượng năm ấy ùa về. Cô bị người ba của mình đưa đến 1 căn phòng trong bệnh viện, xung quanh là những máy móc hình thù kỳ lạ, cả người bị trói trên chiếc giường phẫu thuật, thứ ánh sách từ chiếc đèn chiếu thẳng vào mặt khiến cô phải nhắm mắt, chỉ cảm nhận được 1 mũi kim đâm vào da thịt rồi lịm dần đi. Thì ra năm ấy, là ba cô cùng người đàn ông đó lấy cô ra để làm lá chắn bảo vệ cho thứ này sao? Cơn đau lúc này bỗng chốc truyền đến, Băng Nhi ôm lấy đầu mà hét lên: - Ahhhh....đầu tôi...đau quá....tất cả là tại các người.... Thiên Uy thấy vậy vội vàng chạy đến ôm lấy cô: - Băng Nhi, bình tĩnh...tôi sẽ lấy nó ra khỏi người em... Vị bác sĩ khi nãy quay vào nhìn thấy cảnh tượng như vậy gấp gáp nói: - Mau đưa cô ấy sang phòng phẫu thuật, ông ấy sẽ đến và tiến hành phẫu thuật trong hôm nay. Hắn nghe vậy liền đỡ lấy cô rời đi ai ngờ Băng Nhi bị mất bình tĩnh lại đẩy hắn ra. Có lẽ cơn đau đầu khống chế thần kinh của cô, cô nhìn hắn mà gào lên: - Tránh xa tôi ra...hoá ra trước giờ tôi chỉ là 1 con cờ cho các người lợi dụng...ahh...đầu tôi..... Cơn đau mỗi lúc 1 dữ dội, cô không còn kiểm soát được mọi thứ, liền lao đến đập đầu vào bức tường 1 cái. Thiên Uy thấy vậy liền chạy đến ôm lấy cô: - Băng Nhi, bình tĩnh lại...bác sĩ sẽ đến phẫu thuật cho em...lấy nó ra em sẽ không còn đau nữa. Cô lúc này dường như không còn để tâm đến gì nữa chỉ càng vùng vằng đẩy hắn ra mà không ngừng kêu lên vì cơn đau mỗi lúc cứ nhân lên gấp bội. Thiên Uy không còn cách nào để giữ được cô liền dùng tay đánh mạnh vào sau gáy cô 1 cái, Băng Nhi cả người ngất lịm ngã vào lòng hắn. Mời các bạn đón đọc Có Phải Tình Là Biển Lửa của tác giả Nguyễn Nhật Thương.
Bảy Năm Không Oán Không Hối
Chủ tịch thành phố A có duy nhất một cô con gái tên là An Nhã. Lưu manh đẹp trai nhất thành phố A tên là Dương Kiến Thành. Lần đầu tiên gặp nhau, cái tên đại ca của đám xã hội đen kia đã thề sống thề chết với lũ đàn em rằng: bằng giá nào cũng phải cưa đổ được cô gái có dáng vẻ mềm mại như nước đang ngồi ở bàn cafe phía đối diện, nhất định đem cô ta trở thành người đàn bà của mình. Chỉ tiếc, lưu manh chơi bời không những không xong, sau này còn dứt tình không được, kết quả là hai người lưu luyến suốt bảy năm, một người đã chờ đợi một người suốt bảy năm không oán không hối. Hóa ra, cảm giác yêu thương một người cũng như dùng bút vẽ lên một tờ giấy trắng, bất kể là vẽ cảnh hoa nở tươi đẹp hay lá vàng rơi điêu tàn, tất cả đều là những cảnh tượng đã hằn sâu trong tim, vĩnh viễn không bao giờ phai nhạt. ***   Tiệm cafe Gió Đông! Hiện tại đang là quá giữa trưa, thời điểm này tiệm Cafe lớn nhất tại trung tâm thành phố A cực kỳ đông khách. Nhân viên lẫn ông chủ tất bật đi đi lại lại, tiếng người cười cười nói nói, tiếng gõ bàn phím mấy tính, tiếng tách sứ đặt xuống bàn kính... tất cả hình thành nên một chuỗi âm thanh hỗn tạp đặc trưng của tiệm cafe, ồn ào đến mức muốn đau đầu. Giữa lúc cao điểm như vậy, bỗng dưng cả không gian đông đúc đột nhiên trở nên im bặt. Một người đàn ông từ đầu đến chân mặc đồ đen, khắp người tỏa ra một luồng hàn khí vô cùng kinh khủng dẫn theo sau bốn năm tên đàn em nữa mở cửa bước vào. Ông chủ tiệm thấy vậy đành vội vội vàng vàng bỏ khay cafe trên tay xuống bàn, nhanh chóng chạy lại, cúi đầu cẩn thận chào: "Anh Thành" An Nhã lúc này đang ngồi quay lưng về phía cửa, tầm mắt cũng chuyên tâm nhìn xuống cuốn menu trước măt, vốn dĩ không thèm để ý đến nhân vật được gọi là "anh Thành" đang khiến mấy người bạn của cô đang nhìn đến không buồn chớp mắt kia, chỉ có lỗ tai vô tình nghe lọt mấy chữ: "Anh Thành mới đến ạ...". Ông chủ nhìn thấy người đàn ông đó, liền toát mồ hôi hột: "Em...em mới nộp thuế...cách đây hai hôm" An Nhã thở dài, trong lòng thầm nhủ: Thì ra là xã hội đen, ỷ thế đông ức hiếp người khác. Chẳng trách lúc anh ta bước vào đây, tất cả mọi người đều đột nhiên im lặng như vậy. "Đại ca hôm nay không đến đây thu thuế, đến uống cafe thôi, căng thẳng gì chứ?". Một giọng nói khác vang lên, chỉ cần nghe qua cũng biết đó là giọng của một tên đàn em của người được gọi là "anh Thành" kia. "Vâng...vâng...uống cafe...mời anh Thành vào ngồi" Nửa phút sau, phía bên cạnh An Nhã truyền đến một giọng nói vô cùng dễ nghe: "Ngồi ở đây đi". Lần này, An Nhã kìm không được, liền vô thức quay sang nhìn mấy người vừa ngồi vào bàn cafe bên cạnh, ở giữa bốn năm người nhuộm tóc tai xanh đỏ, săm trổ đầy mình ... có một người đàn ông ăn mặc rất lịch sự, áo sơ mi đen, quần tây đen, tóc cũng màu đen. Nếu không phải từ đầu đến chân anh ta toát ra một vẻ lạnh lùng riêng biệt của giới xã hội ngầm, chắc chắn không bao giờ cô tin, lưu manh lại có người đẹp trai đến thế. Đẹp trai cực phẩm!!! "Đại ca, anh uống gì?". Khi nghe một tên ngồi bên cạnh gọi anh ta là đại ca, An Nhã lại càng cảm thấy kinh ngạc. Khuôn mặt đó cùng lắm chỉ khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi là cùng, vậy mà cái tên nhìn kiểu gì cũng cảm thấy già hơn kia lại gọi hắn là đại ca. Anh ta im lặng chăm chú nhìn cuốn Menu trên tay một lúc lâu, hàng mi dài rủ xuống đôi mắt sáng ngời như sao, một lát sau mới chậm rãi trả lời: "Cafe đen đi" Ông chủ nãy giờ đứng bên cạnh gật đầu lia lịa: "Vâng...vâng, một cafe đen loại cao cấp". "Nhã, cái anh ngồi bên bàn kia đẹp trai thật đấy". Nghe bạn ngồi bên cạnh nói vậy, cô lập tức thu lại tầm mắt, tiếp tục cúi xuống nghiên cứu cuốn menu, hơi bối rối trả lời: "Mình không thấy đẹp trai". Ở bàn bên kia, sau khi mấy tách cafe đặc biệt nhanh chóng được bê ra, mấy tên lưu manh dường như không quen với việc ngồi thưởng thức người đi đường qua ô cửa kính như những người lịch sự, cho nên đành kiếm chuyện cho bớt nhàm chán: "Đại ca, gần đây hộp đêm New Way mới tuyển thêm được mấy em, trông cũng được lắm" Thành vẫn chăm chú xem gì đó trên điện thoại, không thèm ngẩng đầu lên mà chỉ hờ hững nói: "Thì sao?" "Hay là đêm nay ta đến đó đi"   Mời các bạn đón đọc Bảy Năm Không Oán Không Hối của tác giả Phạm Kiều Trang.
Nhà Có Chồng Ngoan
Ngày gặp lại Mã Thiên Lý - cái gã bán thịt lợn, lúc nào cũng thò lò mũi xanh vẻ ngờ nghệch, tôi còn tưởng anh chàng vẫn nghèo khổ như xưa và chỉ biết cun cút làm theo ý người khác mà không phàn nàn lấy nửa lời. Tôi đã mặc sức hống hách, ra oai, còn liên tục nhắc nhở về địa vị. Cho đến khi anh chàng lái chiếc xế hộp Ferrari đắt đỏ đến đón tôi trước bàn dân thiên hạ… Ngày nhận lời lấy Mã Thiên Lý, tôi còn tưởng anh sẽ giống như những ông chồng đại gia khác, làm đủ trò lãng mạn để thể hiện tình yêu của mình. Thế nhưng, một câu "Anh yêu em" anh cũng kiệm lời, còn đối đãi với tôi như một đôi vợ chồng già… Ngay sau ngày kết hôn, tôi còn tưởng mình là một tinh thể trong suốt, suy nghĩ nào cũng bị chồng đọc được ra, thậm chí anh còn hiểu tôi hơn cả chính tôi hiểu mình. Ai cũng bảo tôi vớ bở rồi, lấy được chồng đại gia, lại còn “ngoan” nữa chứ. Có điều, Lộ Tâm Ái tôi không phục. Khi không anh lại trở nên thâm sâu khó lường như vậy, nhất định là có bí mật gì đó mà tôi chưa thể tìm được ra. Thế nên, tôi đã hạ quyết tâm làm một việc bất ngờ... *** Mã Thiên Lý và Lộ Tâm Ái là bạn cùng bàn cấp hai. Vì nhà bán thịt nên trông Mã Thiên Lý lúc nào cũng có vẻ bẩn thỉu, thò lò mũi xanh, thành tích học tập luôn đội sổ, thiếu chút nữa thì bị đuổi học, chính vì vẻ ngoài và gia cảnh như thế nên các bạn trong lớp đều khinh ghét Mã Thiên Lý. Khi mọi người đều bận ôn thi lên cấp ba, Mã Thiên Lý đã nghỉ học, đi làm ở tiệm bán thịt nhà mình. Lộ Tâm Ái cũng không phải cô nàng đặc biệt gì cho cam, tính tình không tốt, đối với ai cũng lạnh lùng, không nhiều bạn trong lớp thích cô. Chính vì thế mà Lộ Tâm Ái với Mã Thiên Lý mới ngồi cùng bàn với nhau. Mối quan hệ bạn bè giữa họ vẫn vô cùng tốt đẹp, chỉ vì khi đến nhà Mã Thiên Lý chơi, cậu ta cứ thích mời Lộ Tâm Ái ăn thịt… cả một bát cơm đầy thịt kho tàu… mà mối quan hệ dần rạn nứt….. Chỉ là đùa thôi nhé ????. Khi lên cấp ba, Mã Thiên Lý nghỉ học còn Lộ Tâm Ái quyết tâm làm lại cuộc đời để đổi đời nên dần cắt đứt liên lạc với Mã Thiên Lý mặc dầu cậu vẫn luôn cố gắng đến nhà cô chơi và tìm cách liên lạc. Một Mã Thiên Lý bán thịt lợn, một gã đàn ông thô thiển quê mùa, xấu trai, không có tương lai. Một cô gái tốt nghiệp một đại học có tiếng, tương lai vô định, trước cuộc sống vật chất đầy thực dụng, vậy mà Lộ Tâm Ái vẫn yêu, mà còn là yêu tha thiết Mã Thiên Lý, lựa chọn kết hôn với anh, cùng anh chịu nghèo chịu khổ. Dần dà, Lộ Tâm Ái biến thành người đàn bà chanh chua đanh đá, sẵn sàng đôi co 1-2 nghìn đồng ngoài chợ với người ta, lúc nào cũng cáu bẳn, khó chịu. Bản thân cô có thể luộm thuộm, không đầy đủ nhưng chồng thì luôn luôn đầy đủ gọn gàng, … “Ừ, em luôn chăm sóc tốt cho anh, em không muốn để anh giặt quần áo, luôn nói anh giặt không sạch, nên tất cả cổ áo và tay áo em đều chải rất kĩ, phơi khô rồi, em lại cất từng chiếc một, phân loại quần áo để riêng, còn nói với anh ngày nào thì mặc bộ nào. Anh luôn vứt tất lung tung, lúc đầu em còn buộc từng chiếc lại với nhau, sau này thấy bực mình, em liền mua một lúc mười đôi tất giống hệt màu nhau. Mùa đông anh hay quên mặc thêm áo ấm, em đi làm từ sớm nên đều đặt hết quần áo của anh lên xô pha nhưng anh vẫn luôn quên đeo găng tay, sau này em bực mình, đã mua rất nhiều găng tay, nhét vào mỗi bên túi một chiếc, khiến túi quần của anh lúc nào cũng cộm lên, người bán rau bên cạnh còn cười trêu anh mãi…” Cuộc sống của họ vẫn luôn khó khăn, nghèo túng, có cãi vã, có giận dỗi, nhưng tình cảm thật sự rất ấm áp. Điều kiện gia đình mới khởi sắc lên thì cô gặp tai nạn, anh cũng được trọng sinh. Vậy, trở về thời niên thiếu, người con trai ấy sẽ làm gì? Nếu như kiếp trước, Lộ Tâm Ái có biến thành người đàn bà chanh chua thế nào, thì cô vẫn yêu thương săn sóc chồng kiên cường tài giỏi, chèo lái cả một gia đình, không có điểm gì đáng chê cười cả. Còn kiếp này, Mã Thiên Lý vẫn là anh chàng con nhà bán thịt lợn, còn Lộ Tâm Ái vẫn là sinh viên tốt nghiệp đại học có tiếng,…. Kiếp này, cô thực dụng hơn rất nhiều, luôn đắn đo cân nhắc mối quan hệ với Mã Thiên Lý, khi yêu anh rồi, cô luôn nghĩ mình ‘thượng đẳng’ hơn anh, cao sang hơn anh, nên việc anh yêu thương chăm sóc cho mình là đương nhiên, là lẽ tất nhiên phải vậy. Tất nhiên, kiếp này Mã Thiên Lý không còn là anh chàng bán thịt lợn nữa, anh đã chăm chỉ đầu tư kiếm tiền, trở thành người giàu có khiêm tốn, trở thành mẫu người mà Lộ Tâm Ái ở kiếp trước luôn ao ước, luôn mong muốn rồi mới đi tìm cô. Ngay cả khi lấy nhau rồi, anh lúc nào cũng trầm ổn, chín chắn, thậm chí là cổ quái. Những gì cô thích cô ghét anh đều biết rõ, chỉ cần cô chau mày anh cũng hiểu lý do. Anh chăm sóc cho Tâm Ái hệt như những gì kiếp trước Tâm Ái lo cho anh. Bản thân mình thì luộm thuộm, quần áo giày dép tất chân để lung tung lộn xộn, trời mưa ra ngoài có thể quên cầm ô, nhưng luôn dặn vợ chỗ để ô để mang đi làm,… Nếu nói hoàn hảo không có ai trong truyện này hoàn hảo. Mã Thiên Lý ảnh hưởng rất nhiều từ kiếp trước nên kiếp này anh chặn tất cả những mối nguy hiểm – kể cả chỉ là mầm chưa nhú, có nhiều chuyện anh quá cố chấp, so đo, tính toán, gây ra nhiều sai lầm không nên có. “Anh nhớ có lần anh nói chuyện với Tâm Ái, anh nói nếu chúng ta có tiền rồi em muốn sống cuộc sống như thế nào, cô ấy nói muốn sống cuộc sống của một con heo, ngày nào cũng vui vẻ một cách ngây ngô, không cần lao lực vì cuộc sống, không cần lừa gạt, đấu đá lẫn nhau, kể cả sống một cuộc sống ngốc nghếch cũng không sao, chỉ cần có anh và Tráng Tráng là cô ấy đủ mãn nguyện rồi.” Kiếp này, anh có tiền, anh thực hiện đúng mong muốn của Tâm Ái, cho cô cuộc sống của một con heo. Anh sắp đặt mọi thứ cho Lộ Tâm Ái ở kiếp này như để bù đắp cho Lộ Tâm Ái ở thế giới kia. Nếu nói ai sai, ai đúng thì thật võ đoán, bởi vì tất cả đều xuất phát từ tình yêu và sự chiều chuộng mà họ dành cho đối phương. Một người cho một người nhận, không ai phàn nàn chê trách. Tất nhiên sau này, anh đã cởi bỏ được nhiều khúc mắc, bỏ được nhiều gánh nặng trên vai xuống, sống một cuộc sống thoải mái hơn. Lộ Tâm Ái từ một cô gái thực dụng, dần dần hiểu chuyện, dần dần biết sự thật đã trưởng thành hơn, kể cả khi cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra cũng lựa chọn tin tưởng chồng, sau lấy chồng giầu nhưng vẫn đi làm tự lập cuộc sống, không phụ thuộc chồng. Tất cả mọi việc cô muốn làm, Mã Thiên Lý đều định hướng đúng đường đi và giúp đỡ cô, trừ việc ngoại tình mà thôi. Ai cũng có ước mơ hoài bão của riêng mình, đích đến là hạnh phúc, nếu Lộ Tâm Ái và Mã Thiên Lý đều hạnh phúc thì không ai nên phán xét cả. Biến cố trong truyện xảy ra không phải do tiểu tam như thường lệ, mà là bố mẹ đẻ của Lộ Tâm Ái. Đây có lẽ là một trong những cặp bố mẹ cực phẩm ngôn tình. Trọng nam khinh nữ, coi con gái như cái gai trong mắt, là đồ bỏ đi, khi đi học không cho cô tiền học, không bao giờ quan tâm hỏi han cô một lời, thậm chí ở kiếp trước, khi Tâm Ái bị tai nạn sắp chết, bố mẹ cô còn mong bác sĩ rút ống thở nhanh chóng để họ còn có tiền đền bù,…. Những bất hạnh của Lộ Tâm Ái đều xuất phát từ bố mẹ đẻ. Có rất nhiều chuyện không phải cứ cố gắng mà thành công được. Nếu con người có thể tự mình lựa chọn, chắc chắn Lộ Tâm Ái không chịu sinh ra trong một gia đình như thế, may mắn thay luôn có Mã Thiên Lý luôn ở bên yêu thương và bù đắp cho cô một gia đình trọn vẹn. Có rất nhiều bạn chỉ thích kiếp trước của Lộ Tâm Ái vì cô tuyệt vời nhưng đó là do qua lời kể của Mã Thiên Lý – người cực kỳ yêu vợ. Nên tất cả những gì anh hồi tưởng lại, cô đều luôn tuyệt vời, đều tốt đẹp. Mạch truyện chầm chậm, đọc nhàn nhạt, không phải cực kỳ hấp dẫn, gay cấn cũng không ngọt ngào hồng phấn. Mình không biết nên xếp truyện vào loại dành cho đối tượng độc giả nào. Có lẽ, nếu bạn cần đọc một câu chuyện nhẹ nhàng, về tình cảm của một người đàn ông xấu xí, quê mùa, cục mịch khi được sống lại đã cố gắng học những thứ mà vợ thích để trở thành mẫu người mà cô ấy mong muốn, làm giầu để mang lại một cuộc sống như cô ấy hằng mong ước, yêu thương nuông chiều vợ thì có thể đọc truyện này. Truyện đã xuất bản vào tháng 9, bản xuất bản này không có ngoại truyện, thật sự rất đáng tiếc, vì đã bỏ lỡ một phần rất quan trọng ở kiếp trước của họ. Lời hứa mà Mã Thiên Lý hứa, anh đã thực hiện được: “Ừm…” Giọng cô mang theo hi vọng nhìn Mã Thiên Lý: “Mã Thiên Lý này, anh sẽ mãi mãi yêu em, bất kể…” Nhưng cô lại không nhớ rõ câu tiếp theo là gì. Mã Thiên Lý cười hiền, trí nhớ anh vẫn tốt, đã bị Lộ Tâm Ái ép xem mấy bộ phim tình cảm nên những lời sến súa kia anh nói rất trôi chảy: “Bất kể nghèo khổ giàu có, bất kể tốt hay xấu, bất kể là khỏe mạnh hay ốm đau, anh đều là người chồng chung thủy của em.” Mã Thiên Lý dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Nếu có kiếp sau, anh vẫn sẽ lấy em làm vợ, đặt em nơi sâu thẳm trong tim, vẫn yêu thương em như thế, cho em tất thảy những gì em muốn, yêu thương chiều chuộng bảo vệ em, sẽ không để em thấy tủi thân, tất cả những gì tốt đẹp nhất đều dành cho em…”   Mời các bạn đón đọc Nhà Có Chồng Ngoan của tác giả Kim Đại.