Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nữ Pháp Y Thân Ái

Là một nữ pháp y có chỉ số IQ hơn 150 nhưng EQ lại thấp hơn 50, Tô Nhiên Nhiên không sợ nhất chính là đối mặt với thi thể, nhưng sợ nhất lại là đối mặt với người sống, đặc biệt là cái loại phú nhị đại ăn chơi trác táng, lì lợm la liếm, miệng lưỡi trơn tru. Nhưng càng sợ cái gì thì cố tình cái đó càng xảy ra………… Nữ pháp y thiên tài VS Nam trung khuyển ăn chơi trác táng. Trinh thám phá án hướng tiểu ngọt văn. Biên tập đề cử: ◆ Báo thù cho người đã chết trong dàn nhạc, kẻ giết người báo trước thất tông tội (bảy mối tội đầu), người thao túng đứng phía sau bức màn. Tình tiết vụ án từng chút một đan chéo nhau, bí ẩn như hình với bóng. Chân tướng như kéo tơ lột kén, sau lưng đáp án còn có ẩn tình khác. ◆ Em rất may mắn, ở thế giới này ngoại trừ chứng cứ và pháp luật, còn có thân ái của em là anh. ♥Editor notes: -Lý do để t sa chân vào hố này chính là nam chính. Nam chính rất lưu manh, cực lưu manh, cực kỳ lưu manh =)))) (lời quan trọng phải nói ba lần) -Vì là truyện NỮ CHỦ, nên vui lòng không hỏi những câu như: “Sao chỉ tập trung mỗi nữ chính” hay “Vụ án nào cũng nhờ có nữ chính mới phá được, cảnh sát vô dụng”, vân vân và mây mây. -Team “sạch” vui lòng cẩn thận khi nhảy hố. Không trả lời các câu hỏi liên quan đến vấn đề này!!!!!!! *** Giữa lúc hoàng hôn, bầu trời giống như bị nhuộm lên màu mực, một nửa lại được rắc lên một ít bột vàng, trong màu xám nhạt ẩn hiện lộ ra màu vàng còn sót lại. Sân trường của Đại học T lúc này vừa lúc qua giờ cơm, hương vị ẩm ướt dầm dề ở khắp mọi người, mấy nhóm nữ sinh tốp năm tốp ba cầm theo bình nước nghỉ chân ở bên ngoài sân bóng, hò hét cổ vũ vì nam sinh mình quen biết. Trên sân bóng, một bóng hình chuyển động tràn đầy hormone, một nam sinh mặc một chiếc áo thun màu lam thoáng nhìn qua ánh mắt của các nữ sinh, cực kỳ đẹp trai mà ngẩng đầu vuốt tóc, làm cho những giọt mồ hôi trên cổ chảy xuống tạo ra một đường cong tuyệt đẹp. “Đệch!” Cậu ta nghe thấy đối diện có người lớn tiếng mắng một câu, “Lại đá ra ngoài nữa!” Nam sinh mặc áo thun màu lam nhìn đến chỗ ánh sáng còn sót lại phía chân trời chiếu qua thì phát hiện bóng đã bị đá vào bụi cỏ ở bên ngoài cánh đồng rồi, nơi đó gần phía sau núi, ngày thường ít người đi qua nên màu sắc của cỏ đã sớm bị khô vàng, còn có rất nhiều rác rưởi không biết ai tuỳ tiện vứt ở đó. “Hách Thành, cậu đi nhặt về đi.” Trong sân có người lớn tiếng nói, nam sinh kia nghiêng đầu, lại phát hiện bản thân xác thật đứng gần chỗ đường biên thẳng tắp kia nhất, chỉ đành miễn cưỡng mà chạy qua. Giờ phút này sắc trời đã cực kỳ tối tăm, cậu ta không đeo kính sát tròng, cứ nheo mắt lục lọi trong rễ xanh nhọn vàng ở bụi cỏ, cuối cùng cũng tìm được quả bóng tròn đen tuyền, vì thế cậu ta quay đầu lại hô lên một tiếng, “Tiếp lấy bóng này!” Sau đó giơ chân đá quả bóng về lại trong sân. Một cú đá ra thế nhưng cậu ta liền cảm thấy có gì đó sai sai, quả nhiên chỗ trái bóng vừa rơi xuống đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai hết đợt này đến đợt khác, “Cái đồ vậy quái quỷ gì thế này! A…….Cái đệch………” Hách Thành không nói rõ được mà rùng mình một cái, vội vàng quay trở về, chỉ thấy cái đồ vật tròn màu đen kia đang lẻ loi một mình ở giữa sân bóng, người bên cạnh thì tự động lùi về sau mấy mét đứng thành một vòng tròn bên ngoài, rất nhiều nữ sinh bị doạ sợ khóc lóc, còn nam sinh thì cũng sợ tới mức mặt tráng bệch, căn bản không dám nhìn lần nữa. Lúc này, cuối cùng cậu ta cũng thấy rõ được cái “trái bóng” tròn mà mình đá về kia thế nhưng cũng có ngũ quan đầy đủ, trên làn da nhăn dúm khô đọng sự đau đớn đó còn dính một ít nước bùn màu vàng, nhãn cầu đã bị đá đến vỡ toang, đó là một cái đầu người đã bị chặt đứt….. 8 giờ sáng, tiếng còi xe cảnh sát chói tai như hú vang khắp cả trời cao, một đường vang dội đâm thẳng vào trong khu biệt thự xa hoa ở ven hồ vùng ngoại ô, ở khu dân cư cao cấp này hiếm khi có người tới đây làm phiền, thanh âm này làm nhiều người nghe được cảm thấy thấp thỏm trong lòng, may mà tiếng còi cảnh sát rất nhanh dừng ở cửa của một toà biệt thự, sau đó là tiếng chuông cửa chợt vang lên thay thế cho nó, tiếp theo, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn, cửa phòng ngủ ở lầu hai bị người gõ tạo nên tiếng inh ỏi. Mặc kệ cho tiếng đập cửa kia có dữ dội thế nào thì bên trong vẫn không vang vọng lên tiếng trả lời, cuối cùng sau vài phút, từ bên trong truyền ra một tiếng trầm vang, hình như là tiếng gối đầu đập vào cánh cửa, sau đó một giọng nam lười biếng lại cáu kỉnh vang lên: “Cút!” Nghĩ đến tính khí dữ dội lúc rời giường của người bên trong thì người giúp việc đến gõ cửa do dự trong chốc lát, ánh mắt lại liếc đến mấy người mặc cảnh phục bên cạnh, thấy biểu tình của cả nam và nữ đều nghiêm túc thế nên vẫn lên tiếng gọi: “Thiếu gia, có mấy người cảnh sát nói muốn tới tìm cậu, cậu nên dậy trước đi.” Bên trong vẫn không hề có động tĩnh như cũ, giống như khối ván cửa kia là một lỗ đen không chút dấu vết hút hết tiếng vang. Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lục Á Minh đứng bên cạnh không kiên nhẫn mà ra hiệu một ánh mắt cho bà ta, làm người giúp việc kia phải móc chìa khoá ra mở cửa. Vừa vào cửa, mấy người đều bị mùi rượu nồng nặc bốc lên làm nhíu cả mày, người giúp việc dẫn bọn họ vào cửa rồi nhanh chóng chuồn mất. Nghe thấy động tĩnh trong phòng càng lúc càng lớn, chiếc chăn màu xanh biển trên giường lớn cuối cùng cũng động đậy, cuối cùng có một người từ bên trong chui ra. Đó là một người đàn ông trẻ tuổi, mặc áo ngủ màu đen, cổ áo lệch sang một bên lộ ra cơ ngực nhỏ, tóc ngắn lộn xộn rơi trên trán, con ngươi mê mang nửa mở nửa khép phảng phất như có một tầng sương mù, khoé mắt hơi nhếch lên, đôi mắt này cực kỳ đẹp đẽ, đặt trên người đàn ông này thì thậm chí có thể gọi là yêu nghiệt. Giờ phút này, đôi con ngươi kia chính là đang mê man nhìn mấy người đột nhiên nhảy ra trước mắt, sau đó, rất tự nhiên mà cố định trên người Lạc An Kỳ bên cạnh Lục Á Minh. Lạc An Kỳ, 25 tuổi, là một cảnh hoa * nổi tiếng gần xa trong đội, mặc cảnh phục ngay ngắn trên người cũng có thể lộ ra dáng người phập phồng quyến rũ. * Cảnh hoa: hoa khôi cảnh sát. Người nọ xoa mắt, khoé miệng cuối cùng nhếch lên, giọng nói còn có hơi khàn: “Đây là chơi cái gì thế? Chế phục ** dụ hoặc à?” ** Chế phục: Quần áo quy định theo một dạng thức nhất định, tức đồng phục (ở đây là cảnh phục – đồng phục cảnh sát). Có thêm nghĩa bóng là dùng sức mạng ép người. “Anh!” Lạc An Kỳ vừa mới gia nhập cảnh đội không lâu, sao mà chịu được điều này nên tức thì tức giận đến nổi khuôn mặt đỏ bừng, đội viên Tiểu Tiếu đứng bên cạnh cô ấy cũng tức giận bất bình mà tiến lên một bước, quát lớn: “Này, anh nói chuyện tôn trọng một chút.” Lục Á Minh nhíu mày, duỗi tay ngăn hai người lại, vẻ mặt nghiêm túc lấy thẻ cảnh sát ra, nói: “Anh chính là Tần Duyệt đúng không? Chúng tôi là đội Cảnh sát Hình sự Thành phố, đây là lệnh khám xét, có một vụ án mưu sát muốn mời anh hợp tác điều tra.” Tần Duyệt nghe thấy mấy chữ vụ án mưu sát thì cuối cùng cũng thu lại vẻ ngả ngớn mà vén chăn lên xuống giường, sau đó bị căn phòng chưa mở máy sưởi làm anh lạnh đến mức “ôi” kêu lên thành tiếng, sau đó vội vàng lấy vài bộ quần áo dày quấn lên người. Anh dựa vào bàn châm điếu thuốc, nheo mắt hỏi: “Mưu sát? Mới sáng sớm mà mấy người cố ý tới đem xui xẻo cho tôi đúng không?” Lục Á Minh lấy một tấm hình ra giơ lên trước mặt anh: “Chu Văn Hải, anh chắc có quen biết! Anh ta đã bị giết chết vào tối hôm trước, căn cứ vào điều tra của chúng tôi thì lần cuối cùng anh ta xuất hiện chính là ở toà biệt thự này của anh. Mời anh về cùng chúng tôi một chuyến để tiếp nhận điều tra.” Ngón tay cầm điếu thuốc của Tần Duyệt hơi ngừng, sau đó lại khôi phục thái độ cà lơ phất phơ, “Rồi sao, anh ta chết…….Thì có liên quan gì với tôi?” Lúc này, khoé mắt anh lại thoáng nhìn thấy một bóng dáng đen tuyền xịt thứ gì khắp nơi trong phòng, còn một người khác cũng cầm camera chụp hình, vì thế anh lập tức hét lên: “Này, ai đó! Mấy người đang làm gì thế hả!” Người nọ cũng không quay đầu lại mà vẫn tiếp tục làm việc, phảng phất xem anh như không khí, vẫn là Lục Á Minh mở miệng giải thích: “Pháp y trong Cục đang kiểm tra hiện trường, hy vọng anh phối hợp một chút.” Tần Duyệt cực kỳ bực bội, cho dù là người nào mới sáng sớm bị kéo ra khỏi ổ chăn ấm áp, lại bị khép vào nhóm kẻ tình nghi giết người, nhìn cả đám người còn tuỳ tiện đi qua đi lại trong phòng thì tất nhiên sao mà vui vẻ cho nổi, thế mà mấy đám người kia còn không chịu buông tha mà vẫn chờ câu trả lời của anh, vì thế anh nâng cằm nói: “Không sai, người thì tôi có quen, cũng xác thật có tới nơi này, nhưng điều này thì sao có thể chứng minh tôi và cái chết của anh ta có liên quan chứ? Mấy người cảnh sát các anh phá án có phải quá dễ dàng rồi không?” Lạc An Kỳ vốn bất mãn vì chuyện vừa rồi, giờ phút này thấy thái độ của anh thì cuối cùng không nhịn được nữa mà mở miệng: “Căn cứ vào khẩu cung của nhân chứng thì người chết cùng ngày có cãi nhau với anh trong phòng, sau đó không ai nhìn thấy anh ta ra ngoài, cho nên, bây giờ anh chính là người bị nghi ngờ nhiều nhất, đây là do chúng tôi căn cứ vào sự thật mà phỏng đoán hợp lý.” Tần Duyệt nghiêng người liếc mắt nhìn cô ấy một cái, sau đó xoay sang bên kia nhả khói thuốc một hơi, chỉ vào áo ngủ mà cười ái muội: “Phỏng đoán hợp lý? Vậy không bằng mấy người bây giờ phỏng đoán hợp lý cho tôi tí đi, sáng sớm tôi bị mấy người lôi từ trong chăn ra, tôi về phương diện này có mặc quần lót không?” “Anh! Anh đừng có chơi mấy trò lừa bịp đó ở đây!” Lạc An Kỳ nhất thời không đề phòng lại bị anh khiêu khích, lúc nói ra lời cảnh cáo cũng có hơi vô lực mềm yếu. Sắc mặt Lục Á Minh cũng không đẹp lắm, ông vừa rồi cũng bận tâm ít nhiều đến bối cảnh gia tộc sau lưng Tần Duyệt, không muốn làm cho trường hợp này quá căng thẳng, nhưng không thể tưởng tượng nỗi người này so với đồn đãi còn dữ dội hơn nữa, ở trước mặt cảnh sát mà cũng dám nói năng lỗ mãng. “Có mặc.” Lúc này, sau lưng mọi người truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, lại nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của mọi người, ngay cả Tần Duyệt cũng cảm thấy giật mình đối với người nghiêm túc trả lời loại vấn đề vớ vẩn này. Anh thấy bóng dáng vẫn luôn bận rộn kia xoay người lại, thoạt nhìn cũng cỡ tuổi Lạc An Kỳ. Cô đỡ gọng kính, tự giới thiệu đơn giản: “Người phụ trách giám định pháp y, Tô Nhiên Nhiên.” Sau đó, biểu tình thản nhiên nói: “Nhiệt độ trong phòng dưới 10 độ, tinh hoàn của một người đàn ông bình thường nếu nhanh chóng để lộ trong không khí lạnh thì sẽ co lại vào trong cơ thể, vào lúc này cơ thể con người sẽ sinh ra phản ứng, nhưng vừa rồi lúc anh rời giường chỉ khoác áo trên, cũng không có bất kỳ động tác gì đối với phần dưới, có thể thấy là có quần bao phủ lại.” Tần Duyệt mở to mắt, một hơi thuốc trong miệng quên nhả ra làm anh bị sặc ho vài tiếng, lần đầu tiên trong đời anh nghe thấy phụ nữ nghiêm trang nói ra hai chữ tinh hoàn trước mặt, mấy người đàn ông khác trong phòng cũng có biểu tình quái dị, không ý thức được mà kẹp chặt hai chân lại. Tô Nhiên Nhiên thấy không khí trong phòng nhanh chóng trở nên căng thẳng thì giống như đã quen loại trường hợp này, vẫn bình tĩnh chỉ về phía tủ đầu giường: “Đây là suy đoán hợp lý, nếu cần chứng cứ thì trong đống quần áo kia cũng không có quần lót.” Những người khác thấy biểu tình như gặp ma của Tần Duyệt, nửa ngày mà vẫn không nói ra được lời nào thì đều âm thầm cảm thấy như trút được cơn giận. Mời các bạn đón đọc Nữ Pháp Y Thân Ái của tác giả Nhất Lịch Sa.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi - Tinh Vô Ngôn
Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi thuộc truyện hay hiện nay xoay quanh về trên đỉnh núi Thương Vụ trải dài băng tuyết vạn dặm, quanh năm giá rét. Một thiếu niên áo trắng phiêu dật đứng trên đỉnh núi. Hắn đã đợi suốt một đêm dài lạnh lẽo. Khi mặt trời từ phía Đông nhô lên, chiếu ra những tia nắng ấm áp đầu tiên, hắn cúi đầu, rũ mí mắt, khóe miệng nhếch lên một đường cong thê lương. Không đợi được người hắn muốn đợi, vậy thì hắn chỉ có thể lựa chọn gánh vác trách nhiệm của mình. Thật lâu sau đó, hắn cười nhạt, kiên quyết xoay người. “Chớ nghe tiếng lá trong rừng, ngại gì huýt sáo mà từ từ đi!”  Nếu là nam tử, hắn không thể nghi ngờ sẽ vang danh thiên hạ, quyền thế khuynh đảo triều chính, mỉm cười nắm giữ thiên hạ. Có điều, hắn chung quy không phải là “hắn”, ẩn dưới tầng lớp y phục thanh sam là bàn tay nhỏ nhắn trắng trẻo mịn màng. Ai sẽ nắm lấy bàn tay ấy, cùng nhau mỉm cười ngắm hoa nở hoa tàn? Tất cả sẽ có trong truyện ngôn tình hay, mời các bạn theo dõi nhé. Bên cạnh đó truyện Làm Sao Để Hết Ưu Sầu mang nội dung có chiều sâu mà bạn có thể điểm qua. *** Sùng Hưng vương triều Chính Minh năm thứ 25, một năm vô cùng giá rét. Trong suốt một tháng, tuyết rơi triền miên không dứt, đây là tình cảnh khó gặp trong mấy thập niên qua. Thương Vụ Môn, là ngọn núi cao nhất tại giao giới giữa Sùng Hưng vương triều cùng Hoa Gian quốc. Nghe nói, ngay cả loài chim cũng không bay đến được đỉnh núi. Trong phạm vi một trăm dặm hoàn toàn không có dấu chân người hay thú, ngay cả những quân sĩ biên quan ngày thường còn ngẫu nhiên xuất hiện ở dưới chân núi, song trong thời tiết khắc nghiệt này cũng không có ai dại dột mà đi tới đây. Có điều, ngày hôm nay, trên đỉnh núi cao sừng sững có mây mù bao quanh, một thiếu niên bạch y đứng ẩn hiện trong màn tuyết mờ mịt. Bông tuyết đầy trời, trên đầu, trên vai hắn phủ đầy tuyết trắng, hắn chỉ lặng yên đứng đó, im lặng như ngọn núi đứng sừng sững giữa trời đất bao la rộng lớn. Ánh sáng trắng như tuyết, chiếu rọi lên người đang đứng, lộ ra dung nhan như ngọc, mặt mày như họa. Mặt trời từ từ lặn xuống, rồi lại từ từ mọc lên. Lông mi khẽ động, làm rơi xuống vô số bông tuyết tinh khôi, sau đó, hắn chậm rãi mở mắt. Hắn không quay đầu lại, chỉ dừng trên đỉnh núi lượn lờ mây mù, đôi mắt kia, trong trẻo lạnh lùng, dường như trong đó ẩn chứa thiên biến vạn hóa của thế gian . Hai bàn tay vẫn đang nắm chặt trong tay áo, bỗng chậm rãi thả lỏng, khoé môi bất giác kéo lên một độ cong thê lương. “Sư huynh, cuối cùng, ngươi vẫn không tới.” Phun ra một hơi thở, nháy mắt ngưng kết thành băng, biến mất trong không khí rét lạnh. Thật lâu sau sau, hắn ngồi xổm xuống, trên nền tuyết đào lên một cái hố, đem bọc đồ mang trên người, cũng giống như một gánh nặng của bản thân, chôn sâu dưới nền tuyết. Trong bọc đồ đó, quần áo đồ đạc của nữ tử, giấy ghi lại ngày sinh tháng đẻ, những thứ đại biểu cho thân phận nữ tử, tất cả đều ở đây. Ngày hôm nay, tất cả đều chôn vùi! Mối lương duyên thiếu nữ đã mong ước trong nhiều năm, Một tương lai tốt đẹp thiếu nữ đã mong chờ. Nhẹ tay vuốt lên đống tuyết, hắn khẽ nhắm mắt lại. Hắn cuối cùng đã tự tay mai táng phần nữ tử của chính bản thân mình. Một năm trước, khi chỉ có 17 tuổi, nàng đã bị ông ngoại “Áp giải” từ Thương Vụ Môn về kinh thành, bí mật đưa vào trong cung. – Diệp Lạc, dùng cả đời ngươi để đổi lấy hai năm tính mạng của Diệp Tri, có lẽ còn có thể lưu lại huyết mạch cho Diệp gia. – Chính Minh hoàng đế, cao cao tại thượng, trên mặt tràn đầy vẻ đã nắm chắc thắng lợi. Nàng nhớ rõ khi ấy, nàng ngửa đầu, đáp lại một câu: – Dùng cả đời ta mà chỉ có thể đổi lại hai năm cho huynh trưởng ta, ta sẽ làm cái giao dịch ngu xuẩn như vậy sao? – Đúng vậy, một Diệp Lạc thông minh tuyệt đỉnh sẽ không, song, một Diệp Lạc nôn nóng cứu huynh, sẽ có! Nàng hơi khựng lại, sau đó, lại hỏi: – Ngài không sợ ta kéo bè kéo cánh, đoạt lấy giang sơn họ Quân sao? Mời các bạn đón đọc Ngại Gì Huýt Sáo Mà Từ Từ Đi của tác giả Tinh Vô Ngôn.
Mơ Ước Hậu Vị - Tuyết Chi Hàm
Mơ Ước Hậu Vị thuộc truyện ngôn tình của tác giả Tuyết Chi Hàm. Trong cung nguy hiểm trùng trùng, nữ phụ như nàng không thể chịu nổi. Cuộc sống kết thúc tại lãnh cung, còn rơi kết cục chết không nhắm mắt . Ông trời rủ lòng thương, cho nàng trọng sinh, một lần nữa bước trên con đường cung cấm, áp lực đè nặng như núi. Mỗi người đều tranh tranh đấu đấu. Ngôi vị Hoàng hậu? Có lẽ là vị trí tốt nhất. Vậy thì phải cố gắng giành được nó. *** Trong phòng tối om, một đôi mắt hoảng sợ nhìn xung quanh, từng tia máu hằn rõ chứng tỏ chủ nhân của nó đã nhiều ngày không chợp mắt. Lạc Tử Hân co người lại một góc, quần áo đơn sơ khiến nàng run lẩy bẩy. Cứ tưởng rằng mình rất kiên cường có thể chiến thắng rét lạnh, nhưng lúc này đây lại bị bóng đêm đánh bại đến thương tích đầy mình. Nàng sợ tối, từ nhỏ đã sợ tối, trời thì đen như mực, còn nàng thì bị nhốt trong một căn phòng kín, đưa tay không thấy rõ năm ngón. Đáng sợ nhất là hôm nay không có trăng, thì ran gay cả ông trời cũng bỏ rơi nàng. Thật là xui xẻo. Bị bỏ rơi trong một căn phòng tối tăm, không có ánh mặt trời, là muốn mạng của nàng sao? Hay là ông trời không muốn nhìn nàng hưởng thụ vinh hoa phú quý, buộc nàng tỉnh lại giữa giấc mộng? Lạc Tử Hân không khỏi âm thầm kêu khổ. Cảm giác thân thể lạnh lẽo, tấm áo đơn bạc này không chống đỡ nổi trận gió lạnh đầu thu. Không chỉ lạnh buốt khắp người, lòng nàng cũng đã nguội ngắt. Mấy ngày trước, trong Thục Nghi cung, nàng nằm bên cạnh hắn, triền miên trằn trọc, hồng loan phủ trướng, ánh nến chập chờn hắt tiếng thở dốc trầm đục. Hắn, hoàng đế đương triều Đại Vũ Quốc - Mục Nguyên Trinh, mà nàng, chỉ là một Tiệp dư nhỏ bé, gọi là Lạc Tử Hân. Đêm hôm ấy, là ngày nàng thị tẩm. "Tiêm Vũ, nàng là của trẫm . . . . . ." Mục Nguyên Trinh lẩm bẩm nói nhỏ, cúi đầu hôn xuống cần cổ trắng ngần. Thân thể Lạc Tử Hân hơi run rẩy, hai chữ Tiêm Vũ khiến đầu nàng ong một tiếng sợ hãi. "Hoàng thượng, thần thiếp vĩnh viễn đều là của hoàng thượng. . . . . ." Lạc Tử Hân hé mở đôi môi, nhưng lại bị đầu lưỡi bá đạo của hắn cuốn lấy, không thể nói thành lời. Mục Nguyên Trinh như đang uống cam lộ ngọt ngào, trằn trọc liếm môi nàng, cuối cũng thì lưu luyến rời đi, ngón tay véo nhẹ cằm nàng, con ngươi xanh đen lóe tia sáng nóng bỏng. Lạc Tử Hân ngoan ngoãn nhắm hai mắt, nghênh hợp nhiệt tình của hắn. Động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, khiến nàng thở dốc càng lúc càng lớn, trên giường lớn chỉ còn hai thân thể đang liều mạng quấn chặt lấy nhau. Hắn ôm nàng, hơi thở dần dần ổn định. "Tiêm Vũ, có rất ít nữ nhân có thể khiến trẫm động lòng, ở hoàng cung này, ngươi là người đầu tiên." Mục Nguyên Trinh cắn cắn vành tai nàng nói nhỏ. Hơi thở ấm áp phả vào tai nàng như có như không, khiến tâm thần nàng khẽ nhộn nhạo. Mục Nguyên Trinh, hắn quả thật được coi là nhân trung long phượng, không nói bản thân hắn đã là cửu ngũ chí tôn, chỉ nói đến diện mạo, ở trong hoàng tộc này chỉ sợ cũng không ai bằng hắn. Cho nên, chỉ cần hắn ra đường, tất cả nữ tử đều dõi theo hắn, huống chi còn là Hoàng đế, đứng trên vạn người. Trong cung hậu, dựa vào vẻ thùy mị của mình lấy được ân sủng của hắn, nghe hắn nói lời ngon tiếng ngọt, khóe miệng Lạc Tử Hân khẽ nhếch lên. Nhìn nàng cười như không cười mị hoặc, thân thể Mục Nguyên Trinh lại dâng trào nhiệt huyết, một lần nữa đè nàng xuống, thân thể mềm mại, sung sướng tê tái. Nàng vùi mặt trong lồng ngực ấm áp của hắn, dần dần tiến vào mộng đẹp. Khi nàng tỉnh lại, hoàng thượng đã rời đi, nghe âm thanh ầm ỹ phía xa, nàng la lớn: "Có chuyện gì?" "Nương nương ngài rốt cuộc đã tỉnh rồi? Thánh chỉ Hoàng thượng đến." Trong mắt tỳ nữ có vẻ kỳ quái, không giống nét cung kính, ngược lại mang chút khinh bỉ, trong lòng Lạc Tử Hân có dự cảm chẳng lành. ... Mời các bạn đón đọc Mơ Ước Hậu Vị của tác giả Tuyết Chi Hàm.
Mị Cốt Thiên Thành - Du Gia Tiểu Kiều
Tô Hồng Tụ là con gái của Thừa tướng, suốt mười năm chỉ yêu Chiến thần Lâm Hạo Hiên của Đại Chu, thế nhưng trớ trêu thay khi trong ngày đại hôn nàng lại nhận được một bức hưu thư, trước mặt nàng hôn lại đang vui vẻ bên người khác. Vừa đau khổ vừa tức giận, Tô Hồng Tụ tự đi tìm cái chết. Mắt phượng lạ mở, Tô Hồng Tụ đã không còn là người chỉ biết cúi đầu khi gặp người khác suốt ngày tự kỉ nữa. Thân dược nhập bởi mị hồ ngàn năm, một cái nhíu mày, một cái hờn dỗi của nàng cũng đủ phong hoa hoa vô tận. Trước khi nhập vào thân. Nam nhân lông mi dài khép hờ, vẻ mặt lười biếng, gò má tuấn mỹ lạnh lẽo quyến rũ: “Ý ta đã quyết, hôn ước không còn giá trị, nhưng khuyên ngươi, giết không tha.” Tô Hồng Tụ đã lệ rơi đầy mặt, đau đến không muốn sống: “Lâm tướng quân, van cầu ngài, đừng bỏ ta, Lâm tướng quân!” Một tháng sau khi nhập vào thân. Tin đồn trưởng nữ Thừa tướng nước Chu Tô Hồng Tụ mị hoặc thiên hạ, thân mang mùi thơm lạ lùng, pháp lực vô biên, có thể ngăn chặn mười vạn hùng binh. Tân đế Đại Lương yêu thích, truyền lệnh sáu nước, sắc phong nàng làm hậu. Chúng mưu sĩ cùng nhau quỳ xuống đất, khấu đầu không ngừng, lệ rơi đầy mặt: “Tướng quân, không thể xuất binh, vạn lần không được! Chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi, chỉ là một món đồ chơi mà thôi!” Sắc mặt nam nhân chợt tái nhợt, lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng: “Tình đã nhập chướng, không phải ta có thể làm chủ, gia quốc lão phụ, tất nhiên khó bỏ, lòng này sao như lửa đốt, huyết khí trong lồng ngực kích động, thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ *.” (*) Thân bất do kỷ, tâm bất do kỷ: việc không thể theo ý mình. Dứt lời, máu tươi trong miệng phun lênh láng, bất tỉnh trên đất. *** Trăng sáng sao thưa, trăng tròn dần lên cao. Hồ tiểu yêu hơi cuộn tròn thân mình, vẻ mặt lười biếng nhìn Tô phủ. Chín cái đuôi nhung trắng như tuyết lần lượt đảo qua quầng trăng mờ nhạt, tạo ra ngàn vạn tao nhã, bóng dáng mê hoặc đung đưa. Nàng đang nhìn - Trong Tô phủ, một nam nhân dáng vẻ nghiêm nghị, ánh mắt lạnh lùng đang ngồi cạnh bàn gỗ tử đàn, mà bên cạnh nam nhân, theo sát là một thiếu nữ vóc người nhỏ nhắn, dung mạo thanh tú. Không biết hai người đang thương nghị cái gì, toàn thân nữ tử phát run, lệ rơi đầy mặt, một bộ trang phục bằng lụa mỏng trắng như tuyết giống như hoa quỳnh tàn lụi trong bầu trời đêm, run run rẩy rẩy, lảo đảo muốn ngã. Nhìn lại người nam nhân bên cạnh nàng, ngũ quan lạnh nhạt hoàn mỹ như dao khắc, gò má u ám không có chút biểu cảm gì, mày kiếm cứng nhắc bởi vì không vui mà nhíu lại, mặt mũi lạnh lùng không chút kẽ hở nào. Nam nhân là Chiến thần của Đại Chu, Trấn Quốc Tướng quân Lâm Hạo Hiên, nữ nhân còn lại là vị hôn thê đã xác định từ nhỏ của hắn, trưởng nữ Tô Thừa tướng. Lâm Hạo Hiên đến phủ Thừa tướng là vì từ hôn, nguyên nhân không có gì, trong lúc hắn ra ngoài chinh chiến làm quen với trưởng Công chúa nước Lương – Lương Hồng Xu, hai người vừa gặp đã yêu, vừa thấy đã chung tình, chung đụng ba tháng lập tức tự định cả đời. Lâm Hạo Hiên cho Hoàng thất Đại Lương lời thề son sắt, không phải trưởng Công chúa Lương Hồng Xu không cưới. Chính vì thế, hắn mới vừa thu quân về triều, đã lập tức tới phủ Thừa tướng từ hôn. Hồ tiểu yêu lắc lắc chín cái đuôi nhung hồ ly, lười biếng treo trên nhánh cây ngáp một cái. Nàng đang đợi Tô Hồng Tụ mất mạng. Hồ tiểu yêu có thể nhập vào thân thể con người, nhưng không phải thân thể nào cũng có thể bị nàng chiếm lấy, nàng tìm kiếm mấy chục năm trong nhân thế, tìm được thân thể thích hợp duy nhất là Tô Hồng Tụ này. Chỉ cần Tô Hồng Tụ vừa chết, hồ tiểu yêu có thể nhân cơ hội chiếm cứ thân thể của nàng ấy, hồ tiểu yêu tu luyện năm trăm năm, đã vượt qua bảy mươi hai lần thiên kiếp. Chỉ cần lấy hình người lần nữa chịu đựng xong chín lần thiên kiếp nữa, là có thể thoát khỏi thân thể, thoát xác thành tiên. “Lâm ca ca, đừng, đừng như vậy, van cầu huynh... Đừng từ hôn với muội... Đừng...” Tô Hồng Tụ nước mắt ràn rụa, buồn bã đau xót. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lớn cỡ lòng bàn tay đau xót gần chết. Lâm Hạo Hiên không hề cử động, vẻ mặt hắn lạnh lùng, ánh mắt âm trầm, “Phạch” một tiếng ném thư từ hôn trong tay lên bàn. “Ý ta đã quyết, vì vậy cáo từ!” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thân thể đã đứng dậy, sát khí lạnh thấu xương cả người đúng là chấn động đến tôi tớ xung quanh cùng nhau lui lại. Tô Thừa tướng sao có thể cam tâm? Hành động lần này của Lâm Hạo Hiên tương đương với tát một bạt tai mạnh mẽ lên mặt hắn trước cả đám người làm. “Từ đã! Đường đường là phủ Thừa tướng, há để cho ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!” Tô Thừa tướng lớn tiếng gầm thét, mặt già nua xanh mét bởi vì tức giận mà sung huyết đỏ bừng. Vậy mà Lâm Hạo Hiên chỉ khẽ quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như đao nhọn đảo qua, chắc trong lòng Tô Thừa tướng giật mình, liên tiếp lui lại phía sau ba bước. Chính ở trong phủ Thừa tướng, lại cũng có người dám cản hắn. Khóe môi của Lâm Hạo Hiên nhếch lên một đường cong duyên dáng lộ ra nụ cười tàn nhẫn. “Tô lão muốn lưu ta?” Lâm Hạo Hiên vừa dứt lời, thương bạc sau lưng đã phát ra tiếng gào thét sắc nhọn rào rào. Hổ khiếu long ngâm, khí phách ngất trời. “Ngươi...” Tức lấp đầy ngực Tô Thừa tướng, thở không ngừng, cuối cùng lui đến góc tường, không lên tiếng. Lâm Hạo Hiên rốt cuộc rời đi, không hề lưu luyến, lưu lại Tô Hồng Tụ sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô hồn, giống như búp bê vải rách nát hoàn toàn mất trái tim, bước chân lảo đảo, xụi lơ trên mặt đất. ... Mời các bạn đón đọc Mị Cốt Thiên Thành của tác giả Du Gia Tiểu Kiều.
Lương Điền Mỹ Thương - Tiêu Diêu Dương Dương
Ra cửa đi dạo phố, Lý Noãn - bậc thầy một đời về dưỡng sinh lại gặp phải tai họa bất giờ từ trên trời rơi xuống, bị bà bác nhảy lầu đè chết, tỉnh lại lần nữa, không ngờ sống lại ở trên người một tiểu cô nương mười lăm tuổi, tuy trong nhà nghèo nhưng được nhiều người yêu thương, cũng coi như cha yêu thương, mẹ bảo vệ, lại có huynh đệ tỷ muội bà con yêu thương, nhưng vì cái gì. . . . . . Cô gần như nhảy qua tất cả các bước, thành mẹ đứa bé? Vuốt cái bụng bằng phẳng mang vẻ mặt âu lo: "Thôi thôi, con à, mẹ nhất định sẽ đối xử với con như con ruột của mình . . . . . ." *** "Có nghe nói không, nha đầu Lý gia kia chết rồi!" Vẻ mặt thôn nhân Giáp mang vẻ thần bí, hợp với phong cách một bà tám. "Mệt nó chết sớm, đồ tiểu tiện chân (đồ đĩ) kia quả thật bại hoại nếp sống của thôn Lý gia chúng ta, nếu nó không chết, cũng nhất định phải kéo đi dìm lồng heo!" Vẻ mặt thôn nhân Ất mang theo vẻ khinh bỉ khinh thường, khẽ ngước cái cằm béo ba bốn ngấn, lúc đó đôi môi đỏ như quả mận, giống như là dính máu heo. Thôn nhân Bính lắc đầu, giống như tiếc nuối không dứt, thở dài nói: "Còn nhỏ tuổi không lo học, thế nhưng tằng tịu với nam nhân, còn mang thai nghiệt chủng, chết cũng sạch sẽ." "Đáng tiếc gương mặt đó, dáng dấp cũng xinh đẹp, sao tính tình phóng đãng như vậy? Hai phu thê nhà Lý Tứ kia cũng không biết nuôi khuê nữ thế nào, nuôi một người có đức hạnh thế này, cũng thật là mất thể diện ném ra nơi xa xôi mà đi cho rồi, chậc chậc!" Thôn nhân Giáp nói xong, còn ý vị sâu xa chép miệng. Sáng sớm trên đầu thôn, ba nông phụ vác lấy rổ rau bước đi, ngươi một câu ta một lời, nói đại sự xảy ra trong thôn tối hôm qua. Vừa đúng lúc này, lại có hai người từ trong đường mòn đi ra ngoài, đang nói gì đó, thôn nhân Giáp bên này lập chen miệng nói: "Mẹ Trương Sinh, La đại tỷ, các ngươi biết không, nha đầu Lý gia mang thai con hoang kia đã treo ngược tự sát vào ban đêm rồi!" "Nghe nói lúc khiêng xuống, còn trừng mắt, lè lưỡi, tình trạng chết tương đối dọa người!" Thôn nhân Ất nhớ lại hình ảnh kia, miệng to như chậu máu nói chuyện, một bụng mỡ béo run rẩy. "Á! Đó thật sự là quá đáng sợ!" Mẹ Trương Sinh cũng run lên, lập tức bị đề tài này hấp dẫn. La đại tỷ với dáng người khỏe mạnh to lớn đứng bên cạnh lại khẽ cau mày, không nói tiếng nào, xưa nay nàng tin Phật, không có thói quen nói ngắn nói dài ở sau lưng người khác, hơn nữa người cũng đã chết rồi, nên nhập thổ vi an, cho dù là khi còn sống làm sai, vậy cũng không nên bị lấy ra nói chuyện. Mấy người khác ngươi một lời ta một câu, càng nói càng hăng say, chỉ có La đại tỷ không nói lời nào, bị hỏi cái gì, cũng chỉ gật đầu hoặc lắc đầu. Một nhóm năm người, cứ như vậy dần dần đi về phía trấn trên, ai cũng không chú ý tới, trên một cây đại thụ bên cạnh đường mòn mà hai người La đại tỷ vừa mới đi ra, có một thiếu nữ xinh đẹp mười lăm mười sáu tuổi, sắc mặt có chút tái nhợt đang ngồi ở phía trên, trên cần cổ nàng có một vết dây sâu, chỉ bình tĩnh nhìn bọn họ đi xa.di.e.n.d,a,n/le/quy.don Từ trên cây bước xuống, Lý Noãn bình thản vuốt sinh mạng mới trong bụng mình, có chút bất đắc dĩ nói: "Bảo bối à bảo bối, người cha đáng chết khốn kiếp không chịu trách nhiệm, bỏ chạy mất tăm, làm hại đứa bé dịu dàng động lòng người như con cũng mất mạng theo mẹ, cũng làm cho ta đây một người từ bên ngoài đến chiếm tiện nghi. Chỉ là con hãy yên tâm đi, coi như chỉ vì mẹ con đưa ta cơ thể, ta cũng sẽ xem con như ruột thịt." Nói xong dừng một chút, lại cảm thấy lời này có chút không được tự nhiên, lập tức bổ sung một câu: "Xem ta nói gì vậy kìa, con từ trong bụng ta chui ra, đương nhiên là ruột thịt của ta rồi. Haizz, ta một hoàng hoa đại khuê nữ, vừa mới chết đi, lại không giải thích được tiết kiệm tất cả các bước trực tiếp làm mẹ, ta thật sự quá mức kích thích và kinh hãi, có chút tìm từ không thích hợp, con đừng để ý nhé." ... Mời các bạn đón đọc Lương Điền Mỹ Thương của tác giả Tiêu Diêu Dương Dương.