Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hồng Trần Nhất Mộng

Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh Bên kia hoàng tuyền, liệu người có thể cười một lần vì ta? *** Một lần vô tình đọc được bộ này, bởi vì tên chương quá là cuốn hút. Một câu chuyện đẹp mà đầy nuối tiếc xót xa. Từng câu chữ như dòng chảy ca từ của khúc nhạc hoài niệm xa xưa, kể lại câu chuyện về một mối nhân duyên nghiệt ngã, cả quá trình từ bắt đầu đến kết thúc chỉ như chầm chậm thưởng thức một tách trà nhỏ, tưởng nhạt, mà đắng thấm ruột gan. Ngàn năm chờ đợi, chỉ như một giấc mộng hồng trần. *** Từ Hoa đại sư – Ly Trần​ Từ mưa phùn Giang Nam lãng đãng khói sương, mở ra cuộc gặp gỡ giữa cao tăng trẻ tuổi đắc đạo và hoàng tử phong lưu đa tình. Từ Hoa, tôn giả trẻ tuổi. Diễm lệ vô song, chu sa rực hồng, khóe môi hàm chứa ý cười như có như không mang theo mùi đàn hương thanh thoát nhàn nhạt. Dáng vẻ thoát tục mà ẩn ẩn mị hoặc ấy đã khóa chặt ánh mắt Tu Yển ngay lần gặp mặt đầu tiên. "Phảng phất như rời xa hồng trần, hóa thành tiên cảnh thoát tục. Thoát tục không phải cảnh, mà là người. Tại nơi này, lúc Tu Yển gặp Từ Hoa lần đầu tiên, y đã nghĩ như vậy." Sinh ra đã có chu sa vô tình, được phương trượng thu nhận về miếu. Bảy tuổi đọc hiểu Phật hiệu cao thâm, tụng kinh văn khó giải. Mười tuổi nghe tiếng hoa rơi. Mười hai tuổi trông non cao núi biếc. Mười lăm tuổi một mình thủ miếu, chỉ bầu bạn bên ngọn đèn xanh, chưa từng xuất sơn. Tới hai mươi tuổi, đã đến cảnh giới trong tâm không còn gì. Người chân chính là một gốc bồ đề, tĩnh lặng, an nhiên, mỗi lời nói ra đều ôn nhuận mà xa cách, chẳng nhiễm bụi trần. Phạn âm đều đều vang lên, tràng hạt lần xoay như luân hồi không dứt, trong trăm dặm thanh lọc mọi tạp niệm ác tâm nơi trần thế hỗn loạn. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Một tiếng vì phàm trần, một tiếng vì ly thế, một tiếng vì đọa thiên. Ngươi nghe có hiểu được chăng?" Người nhìn thấu tiền kiếp lai sinh, cũng giải biết bao chấp niệm nhân thế, nhưng chỉ duy không nhìn thấy quá khứ tương lai của người ấy. Phảng phất như chìm sâu trong nước, yên hoa diệt hết, chỉ còn khói sóng mịt mờ. Cũng giống như người. Năm ấy, người ở thiền phòng vì hoàng tử bạc mệnh niệm kinh cầu phúc, trong mắt chỉ có dáng Phật ngàn năm bất biến, chẳng hề để tâm một người tựa cửa phía sau, tại nơi đó dõi theo, từ ban mai đến tận đêm tối. "Cốc cốc cốc.. Cốc cốc cốc.. Dư thanh tuyệt tuyệt ấy đã gõ rơi kiếp này, cũng gõ rơi cả kiếp sau, chớp mắt đã là tam sinh. .. Người đa tình, liệu có thể đợi được kết cục gì đây?" Cao tăng đắc đạo nhìn thấu tiền thế lai sinh, giải biết bao oán niệm chấp nhất. "Hai trăm năm trước, Giang Nam cũng giống hôm nay, mưa bụi lác đác, có hoa sen mãn đường, có tài tử phong lưu. Đợi ba đời, tu ba đời, đều chỉ vì cùng người một đời quen biết. Hoa sen rước lấy phàm tâm, rơi xuống phàm trần, hồng trần lại có thêm một yêu tinh cầu mà không được. * * * Từ đây hết thảy đều quay về điểu khởi đầu, tẩy sạch si niệm tam thế. Đơn luyến tam thế này, may mắn là ngươi không biết, bằng không thâm tình đằng đẵng ấy, ngươi phải lấy gì để trả?" Hoa si ngốc ngếch ấy hỏi vị tôn giả, người ngày ngày tụng kinh niệm Phật, có hiểu được ái tình chốn nhân gian, một khi động tâm, là chẳng thể quay đầu lại nữa. Người bảo, si niệm tam thế ấy may thay thư sinh kia không biết, bằng không biết lấy gì để trả. Thế nhưng, đại sư, người biết hay chăng, có một người đã đợi người từ rất lâu, rất lâu rồi. Sự đợi chờ vô vọng mỏi mòn ấy, người có thể đáp lại hay không, dù chỉ là một lần quay đầu liếc mắt? Đều nói định trước vô dục vô cầu, tư tình chẳng chứa, làm sao hoàn trả một mảnh chân tâm? Đều nói, người từ bi với vạn vật chúng sanh, tâm nơi cửa Phật, chỉ đành quyết tuyệt với một người. Nhưng phải chăng người thật sự không có tình? Vậy năm ấy cớ sao vì một nụ cười kinh tâm động phách mà lưu lại, lại vì ai ngày đêm tụng niệm dưới Phật đài.. Hai mươi năm không màng thế sự, không hiểu ái tình, giây phút đối diện đôi mắt hổ phách cùng nụ cười điên đảo chúng sinh, người thốt nhiên hoảng hốt. Hai mươi năm tâm bình như nước, mà giờ đây sóng ngầm lưu chuyển. "Y vẫn ở lại trong từ đường nho nhỏ kia mà tụng kinh niệm Phật, Tu Yển ngày ngày đến nhìn, thân ảnh dựa lên khung cửa, có thể lặng bằng một bức tranh sơn thủy Giang Nam." Nếu không có tình, cớ sao vì tiếng ho khe khẽ trong đêm đông giá lạnh mà lo lắng không yên. Không có tình, khi nghe lời nỉ non của người ấy, vì sao bàn tay bất giác khựng lại. Nếu thực không có tình, vậy tôn giả chấp đăng trăm ngàn năm trước, là vì ai lưu bước bên gốc bồ đề, tiền trần vãng sự đều không, vạn vật không giữ trong mắt, lại vì ai dấy lên khiện niệm, vì ai đánh đổ Phật đăng. Mỗi lần nhắm mắt tụng kinh, trong tai văng vẳng thanh âm trầm trầm: ".. Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" Chu sa đỏ thẫm như giọt lệ chực rơi. Người y ngàn năm chờ đợi, hóa ra lại là ta. ***​ Tu Yển hoàng tử - Thiên Giám​ Tu Yển thân bệnh quanh năm, vẫn không quên treo trên môi nụ cười phóng túng. Nhưng có ai nghe ra, thanh âm của vị hoàng tử bạc mệnh ấy xa xăm trống vắng khôn cùng. Phong tình vô hạn, lòng lại trống rỗng vô biên. Bao năm trôi dạt trần thế, là y đang chờ đợi điều gì? Một thân mang bệnh nặng cũng không khiến y vội vàng lo lắng. Nỗi đau đến từ bệnh tật chưa từng làm y để tâm. Thản nhiên mà sống, làm khách phong lưu nhất chốn hồng trần. Cho đến một ngày kia, vạt tăng bào mờ ảo trước mắt. Một lần gặp gỡ chu sa chí, tâm liền thấy chốn về, chẳng màng một đời trầm luân. Từ Hoa, Từ Hoa, hai tiếng này quẩn quanh trên đầu môi, liền dây dưa một đời không dứt. Một kẻ phóng túng bất kham như y, có lẽ không tin vào đức Phật trên cao. Không tin, nên cũng không trông chờ. Nếu có, hẳn y chỉ trông mong một người duy nhất, người sẽ giúp y cởi bỏ phiền ưu trong lòng, mang y ra khỏi vòng vây hỗn loạn của thế tục phiền nhiễu. "Từ Hoa, ngươi xem, Phật thật sự không giải ưu, không biết tâm, không lạc thế, không thông tình.." "Ngươi là cao tăng đắc đạo, lại không giải được vây của ta sao?" Chỉ tiếc, người ấy có thể giải vây cho mọi sinh linh trên đời, chỉ duy không giải được vây của y. Nếu không, ai cũng không cần lưu lạc đến ngày hôm nay. Tình của y không dữ dội như liệt hỏa, mà lặng lẽ tích tụ thành lưu thủy cuộn trào. Than thay, chân tình nơi phàm trần, nặng đến mấy, vẫn không bằng một câu: "Hồng trần không thể luyến". Bóng dáng cô độc thanh lãnh giữa đêm tối câm lặng trên hành lang dài trống vắng. Tình ấy theo y rời đi, để lại hoa rơi vô số. Chấp niệm của y chỉ có hương khói đàn hương lượn lờ, cùng chu sa rực hồng diễm lệ. Mưa bụi Giang Nam vừa đi xa, y một mình một ngựa đến trước sơn miếu. "Vãn sinh đường xa mà đến, không cẩn thận lạc đường, chẳng hay đại sư có thể cho tá túc một đêm?" Trong núi trăng thanh gió mát, sơn sắc xanh biếc, cổ miếu tĩnh lặng. Người ở ngay cạnh bên, nhưng chỉ có thể từ xa xa ngắm nhìn. "Y không quay người, mõ gõ lên, lại là tiếng" Cốc.. cốc.. cốc.. " Bóng người cạnh cửa thuận thế dựa vào một bên, hai tay Tu Yển khép lại trong tay áo, ống tay rộng thùng thình rơi thẳng xuống. Y không hề quấy rầy, cũng chẳng muốn quấy rầy người kia, chỉ lẳng lặng nhìn như vậy, y biết, đây là duyên phận vỏn vẹn giữa hai người." Khi y đến trời đã vào thu, lá khô rơi rụng đầy trong sân miếu. Sinh mệnh mỗi ngày lại trôi đi không nắm giữ được, lồng ngực đau nhức. Có người nói với y, không nên đến đây, bọn họ là cửu thế vô duyên, đây đã là thế cuối cùng, có cố mấy cũng không tránh được kết cục đã định. Thế thì đã sao, vẫn chưa đi tới kết cục, hiện tại y chỉ muốn nhìn thấy người kia nhiều hơn một chút, giữa chốn núi rừng xanh thẳm này. Muốn cùng người ăn bát cháo loãng, dưới tán hoa thưởng một chén trà thanh đạm, muốn lặng nhìn người xoay tràng hạt tụng kinh văn. "Y không còn là tiên, lại vẫn muốn tranh cùng ông trời." ".. Ngón tay vươn ra, ngừng lại giữa không trung, Từ Hoa không nhúc nhích, y thu tay về, rồi lại hơi nhô đầu ra, Từ Hoa mới định trốn, đã bị y một phen giữ lại. Khóe môi chậm rãi kề lên trán y, hô hấp ấm áp cùng làn da lạnh băng, ánh mắt Tu Yển nhìn bóng đêm đang tràn khắp, y nói," Từ Hoa, ngươi sẽ nhớ ta chứ? " Năm đó hoa đào vẫn như cũ, mà người chẳng biết đã về phương nào." Tâm tình tích tụ qua năm dài tháng rộng, nghẹn uất trong lòng. Y chưa từng rơi nước mắt, nhưng lệ lòng biết đâu đã ngập tràn ba ngàn dòng ngước. Nơi ly thế giữa nhân gian này, y luôn mong nó là điểm dừng chân cuối cùng của y. Nhưng cuối cùng vẫn phải rời đi. Bởi vì sinh mệnh này đã dần tiêu tan. "Y không biết là mấy đời trước, y có phải cũng từng cáo biệt với người kia như vậy, đứng yên tại chỗ, nhìn bóng người kia dần đi xa." "Phật nói, thế gian cầu không được tối khổ, tối khổ chính là, cầu trọn đời mà không được." Khi Tu Yển rời đi, Từ Hoa biết mình sẽ không bao giờ bước chân vào hồng trần nữa, nhưng lại không biết, người kia cũng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. May thay, y cuối cùng cũng được dừng chân ở mảnh đất có người y chôn giấu trong tim, người mà y dốc cả ngàn đời chờ đợi. Giọt lệ cuối cùng ấy, y có thấy hay không. Đại sư chưa từng quay đầu vì tiếng gọi của người ấy, đến khi quay lại, đã chẳng còn dáng người tựa cửa lẳng lặng dõi theo, chỉ có một cánh bướm trắng phiêu bồng, bướm bay đi tìm duyên tình của ai? "Năm sau hoa rở rụng đầy cành, y đun nước trà thơm, lẳng lặng uống hết một ấm trà. Mà giữa chốn hồng trần phương xa, Tu Yển hoàng tử được Hoàng đế sủng ái nhất đã lìa đời vào mùa đông năm ấy, y được chôn ở Giang Nam, có hoa sen làm bạn. Gió mát lẩn quẩn bên tai, Từ Hoa phảng phất nghe thấy có người gọi tên mình, y quay người, lại chỉ có non xanh xa tắp. Có con bướm bay ra ngoài chùa, y hơi nghiêng đầu, khóe mắt rơi xuống một giọt lệ." "Người si nói mộng, tam sinh lại tam sinh. Bên kia hoàng tuyền, người có thể cười vì ta?"​ ***​ Là thiếu niên phong lưu đa tình, hay nhị hoàng tử kiệt ngạo bất tuân.. Là đại sư thoát tục tĩnh lặng, hay tôn giả ôn hòa an nhiên.. Rất lâu, rất lâu trước kia, từng có một nhị hoàng tử không e thiên địa, không sợ sinh tử, ngày ngày ngự phong vũ, giá tường vân, trêu chọc hết mọi chúng tiên thiên giới. Đôi mắt thu thủy khiến người vừa giận vừa thương kia từ ngày sinh ra chưa từng một lần rơi nước mắt. Lại bắt gặp một chu sa chí rực hồng như giọt lệ đọng lại nơi ấn đường. Bồ đề pháp hội khi ấy, chỉ một phút tùy tính hóa thành gốc hoa vô danh nhỏ bé, khiến đôi mắt tựa biển xanh sâu thẳm của vị tôn giả sinh lòng tiếc thương, kết cục tạo thành mối duyên nghiệt ngã. Pháp hội mở suốt trăm năm, trăm năm ấy, mỗi ngày tôn giả đều sẽ đi ngang qua gốc bồ đề, ngẩng đầu ôn hòa hành lễ với nhị hoàng tử trên cây. Hoàng tử chưa từng đáp lời, đợi tôn giả đi xa, lại từ từ niệm tưởng, âm thầm gọi tên, kết thành ôn nhu đong đầy nơi đáy mắt. "Ly Trần! Y chưa bao giờ mở miệng gọi người kia, một tiếng này lại phảng phất như đã gọi trăm ngàn lần." Bao năm qua đi, y mới đủ dũng khí gọi lên cái tên ấy, cùng người ấy ngắm mặt trời đằng đông. Có lẽ tâm tình của y, chờ đợi của y, người đều hiểu rõ, nhưng chỉ lẳng lặng đặt vào trong lòng. Cũng như câu hỏi khi ấy, người không đáp lời, nhưng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay y. "Năm đó hoa quỳnh thoáng nở, chỉ mong Vi Đà ngoái nhìn một lần.. Ly Trần, ngày đó khi người ngoái nhìn gốc giáng thảo kia, có nghĩ tới nó sẽ động tình hay chăng?" "Điện hạ còn nhỏ nên không hiểu được nhân quả tuần hoàn, chờ ngày sau, tự nhiên có thể minh bạch, không cần để ý." "Không cần để ý? Vậy tôn giả cũng biết ta vì sao ngày ngày chờ đợi trên cây?" * * * "Nếu sau này ta vẫn không hiểu thấu thì phải làm sao? Tôn giả có nguyện cùng ta vượt qua kiếp nạn này?" "Tam giới thập phương vô sở cầu, bất quá chỉ cầu Phật chủ một chút tâm." "Những ngày còn lại của Bồ đề pháp hội, Thiên Giám thường xuyên đi nghe, đi theo phía sau chấp đăng tôn giả, dựa bên khung cửa, nhìn người kia trong phòng sao chép kinh Phật thật dài." Phật tâm vốn nên là vô sân vô si vô hỉ vô bi, kiếp số khó tránh, đều là si niệm. Tôn giả động tâm, lòng chứa ưu sầu, mỗi ngày tụng niệm đều nghe thanh âm văng vẳng bên tai, một ngày lơ đễnh sẩy tay đánh đổ Phật đăng, bị giáng xuống nhân gian chịu qua cửu thế trắc trở. Khi nhị hoàng tử biết tin đã là năm trăm năm sau, y đến Luân Hồi đạo, xuống thế quay về một trăm năm trước. Y muốn bồi người kia, nhưng người nọ đã độ kiếp rồi. Luân hồi nghịch thiên, thiên giới không dung, y lại là hoàng tộc, tội càng nghiêm trọng. Cuối cùng bị đày xuống phàm trần, trải qua chín kiếp không phận không duyên, duyên tình tận diệt. "Đây không phải kiếp nạn, là trừng phạt." "Thập trượng hồng trần vô nhan sắc, chỉ nguyện tư nhân lạc cửu thiên." Người ngàn năm quỳ trước Phật đài, y cũng ngàn năm dựa cửa lẳng lặng trông theo. Thương hải tang điền, tượng Phật trên cao không đổi, dáng người tựa cửa cũng ngàn năm bất biến. Chín kiếp cầu mà không được, đau đớn biết bao, tiếc nuối biết bao! Tình vốn là thứ đẹp đẽ trên thế gian, vì sao với người lại nghiệt ngã đến thế, cay đắng đến vậy. Liệu người có hối hận một phút tùy tính nhất thời khi ấy, có hối hận đã từng nâng niu một gốc giáng hoa. Liệu trong vô vàn tương lai sau này, còn có một kết cục không cần thương tâm nữa hay không.. Chín kiếp đợi chờ, đã chẳng phải nhất thời chấp nhất, mà đã là chấp niệm ăn sâu. Chỉ là lữ khách ghé chốn hồng trần, lại vướng mãi tơ lòng không buông. "Ngàn năm là một khắc, vạn năm là một khắc, bất quá là khiên niệm không bỏ được."   Mời các bạn đón đọc Hồng Trần Nhất Mộng của tác giả Nam Trang.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cùng Múa Với Sói - Quả Đào Đáng Yêu
Người sống hậu thế, gây nên gì? Tại trên đường đế vương tranh đoạt, trở thành bên thua, sống tạm, còn có tôn nghiêm chết đi? Một lòng thành vương, thua sẽ làm giặc. Một ly rượu độc, rửa sạch, xoá hết duyên hoa. Cùng múa với sói, múa đến thiên hạ chiến tranh, xuân ảnh động. Mỹ nhân mưu, giang sơn dao động, chỉ có cừu hận không thay đổi diễn biến thành tình yêu nam nữ si mê. Tự hỏi, thù hận và âm mưu va chạm, hận và yêu đọ sức, máu và lệ giao nhau. Nam nhi ý chí kiên cường lòng dạ như sắt, nữ tử mềm mại đáng yêu quyến rũ chúng sinh. Một đôi sinh tử thù địch, ở dưới tàng cây nở vạn đoá hoa, muốn nói, hay là thôi? *** Vì văn án hoa lệ mà khó hiểu cho nên ta tự giới thiệu thêm một chút ^^ Truyện này yêu và hận đan xen nhưng rất rõ ràng. Hận trong truyện này là cả nam nữ chính đều hận nhau nhưng rất đúng. Nữ chính tự làm chuyện khiến người khác hận chứ không phải xuyên qua rồi gánh tội cho người khác. Nam chính vì bị bức từ hiền thành ác, sau đó ác quá nên cũng đáng hận. Nói chung, truyện này rất logic, nam nữ chính đều cường, đều ác, đều thông minh, sẽ không có những tình tiết vớ vẩn, ngược tâm nhiều, nhưng cũng sủng nhiều. Bây giờ thì... các bạn có muốn biết... Từ một nô tì làm sao để trở thành hoàng hậu? Từ một kẻ thù làm sao để trở thành ái thê? Từ hai người thù nhau như nước với lửa làm sao để trở thành một đôi uyên ương ân ái? *** Ở trong ý thức hỗn độn, lạnh nóng giao nhau. Đầu mơ hồ, một lát lại cảm thấy trời trong nắng ấm nhẹ nhàng khoan khoái, một lát lại thấy vô số máu vọt tới hướng nàng, là vô tận máu tươi, trong đầu tưởng tượng ra một cái xác con nít từ trong cơ thể mẹ chảy xuống, toàn thân hiện đầy trùng đáng sợ, thân thể đứa bé đã rửa nát vặn vẹo. . . Thét chói tai, đôi tay bay múa lung tung trên không trung. Một tay lạnh như băng nắm giữ tay của nàng, một thanh âm êm ái lo lắng vang lên bên tai: “Liên Nhi, không phải sợ, có ta ở đây, không phải sợ, không phải sợ. . . .” Cái thanh âm này có mị lực kỳ dị, như một mạt trong trẻo tỏa ra từ không trung, mang theo lực lượng thần kỳ, trấn an hoảng sợ và thống khổ trong lòng. Nàng an tĩnh lại, nắm thật chặt đôi tay có thể khiến cho nàng an tâm, nhắm mắt, cảm thụ nước mắt lạnh như băng chảy trên gương mặt, hài tử của nàng, vô cùng thống khổ rời đi như vậy sao? “Liên Nhi, Liên Nhi?” “Tại sao là như vậy, tại sao phải để ta biết rõ chân tướng. . . .” Nàng vô ý thức khẽ hô cung nữ kia đã đánh trúng sự thực nàng sợ hãi nhất ở đáy lòng. Dùng mang thai cởi ra độc chung, trùng chung liền chuyển dời đến trên người thai nhi. Nàng đã sớm đoán được, nhưng lại giả vờ không biết giống như con đà điểu, nhưng, hài tử đáng thương của nàng. . . . Điểm yếu nàng vẫn không muốn nói tới, lại bị sống sờ sờ nói tới, lại một lần nữa máu chảy đầm đìa xé rách tim của hắn. ... Mời các bạn đón đọc Cùng Múa Với Sói của tác giả Quả Đào Đáng Yêu.
Hôn Nhân Không Lựa Chọn - Khuyết Danh
Bỗng nhiên được trưởng bối cửa một gia tộc giàu có để ý, một cô gái cực kỳ bình thường như Diệp Dĩ Muội lại có cơ hội được gả vào thế gia vọng tộc, đây cũng là cơ hội để cô kiếm tiền để trị bệnh cho mẹ mình, và thế là cuộc hôn nhân giữa cô và tên tổng tài ác ma Tần Hàm Dịch diễn ra. Thế nhưng, ác ma đúng là ác ma, ngay đêm tân hôn hắn đã ép cô ký tên vào tờ đơn ly hôn ...... *** Vệ Ngấn không giống với Tần Hàm Dịch, anh có thể to gan suy đoán nhưng cô thì không thể. Người của Hứa gia trong lòng cô lương thiện tốt bụng như thế, sao có thể cố ý bàn mưu tính kế với cô chứ? Vì thế, sau khi giật mình cô lập tức hỏi lại: “Nếu có người định vu oan cho em vậy thì đó là ai?” Tần Hàm Dịch lúc này chỉ muốn tát cho cô một cái vì câu hỏi của cô, cô tin người Hứa gia như vậy à? cô phải hiểu rằng người của Hứa gia không thể không có liên quan tới việc này. “Nét mặt đó của anh là thế nào đấy?” Vệ Ngấn nhìn ánh mắt phẫn nộ của Tần Hàm Dịch, cô nheo mày lại hỏi. “Khi em vẽ những bản thiết kế đó thì chỉ có Hứa An Ca ở bên cạnh em, chẳng lẽ em không hoài nghi anh ta một chút nào à?” “Không thể nào, An Ca không phải hạng người đó.” Vệ Ngấn nghĩ cũng không nghĩ, cô bèn phủ định sự suy đoán của Tần Hàm Dịch. ... Mời các bạn đón đọc Hôn Nhân Không Lựa Chọn.
Điền Duyên - Hương Thôn Nguyên Dã
Được biết đến là siêu phẩm ngôn tình sắc đầy thú vị, truyện Điền Duyên của Hương Thôn Nguyên Dã nói về Đỗ Quyên ngã vào vùng núi hoang dã của một thời không không biết tên, xuyên không đến trên người một bé gái vừa sinh ra đã bị vứt bỏ. Bị dưỡng mẫu nhặt về nhà thành núi sâu cổ thôn Hoàng Đỗ Quyên. Cha là Lão Thực chất phác, mẹ can trường không biết quẹo ngoặt, cộng thêm ba đóa hoa tỷ muội, khúc mắc phân tranh không ngừng. Hãy đọc truyện để xem Đỗ Quyên thế nào " bốn lạng đẩy ngàn cân ", điền viên sinh hoạt, tiếp tục tình duyên chưa dứt! Tiểu thuyết chủng loại: làm ruộng kinh thương. *** Hoàng Ly nghe nói nàng nói trịnh trọng như vậy, còn nói muốn mình hỗ trợ, lập tức cảm thấy vinh diệu vì được coi trọng, vội vàng ưỡn ngực nhỏ, hỏi: "Muốn ta hỗ trợ cái gì? Nhị tỷ, ngươi nói đi!" Nàng không ngại gì. Hoàng Tước Nhi nhỏ giọng hỏi: "Hoàng Ly có khả năng làm cái gì?" Đỗ Quyên cũng nhỏ giọng nói: "Tác dụng lớn đó. Hoàng Ly, ngươi hãy nghe cho kỹ: ngày mai ngươi quấn cha, suốt một ngày không cho hắn đi nhà bà nội." Hoàng Ly mặc kệ Đỗ Quyên có dụng ý gì, gật đầu nói: "Tốt! Ta sẽ, ta sẽ kêu cha đi rừng trúc đào măng." Nàng nói là đào măng mùa đông, chính là măng còn chưa lộ đầu ra. Thứ này dùng thịt khô hầm ăn ngon nhất. Đỗ Quyên nhịn không được khen nàng thông minh, còn nói kêu Đại Đầu bá bá cách vách mang Đông Sinh đi theo. Đợi trở về, nàng nhất định dùng măng làm món ngon khao bọn họ. ... Mời các bạn đón đọc Điền Duyên của tác giả Hương Thôn Nguyên Dã.
Dear, Doctor - Báo Cáo Bác Sĩ - Thợ Đá Berlin
Trí nhớ tôi không tốt. Vậy nên thường phải viết nhật ký. Đó là một thói quen nửa tốt nửa xấu. Tốt ở điểm, kể cả những chuyện lông gà vỏ tỏi, chỉ cần có thời gian, sau này lật ra đọc lại, tự đùa tự vui lúc nào cũng được. Xấu ở chỗ, từ một ngày nào đó, nó nghiễm nhiên trở thành cuốn sách gối đầu giường của Bác sĩ… Ps: Vì dựa vào nhật kí mỗi ngày 300 chữ và những gì vắt óc nhớ được nên khó tránh khỏi chuyện không đầu đuôi, không logic thậm chí là không có tình tiết gì, tình yêu của tôi vốn rất bình thường, cách xa con đường “trầm bổng nhấp nhô”, kính xin thứ lỗi. *** Ngày 28 thảng 2 năm 2009 Vùi trong một bàn đầy Sách vở tài liệu, tôi đang đau đầu tính toán tỉ lệ tăng lợi nhuận quyền chọn mua cổ phiẽu bông bàn rung bần bật. Phải lục tung đông giãy tờ tôi mới CỨU được chiêc điện thoại nhỏ bé ra ngoài, là mẹ gọi đẽn. "CÓ kết quả kiểm tra của ba mày rồi. Phải cắt hai phần ba dạ dày đấy." Tôi dừng bút: "Giáo Sư dạy luật kẽ toán của bọn Con bị ung thư mà chỉ bỏ một phần hai, thầy Lâm loét dạ dày kiếu gì mà cắt những hai phần ba?" Tuy não tôi đã bị đống số má mài phẳng nhưng vẫn đủ nhạy cảm với những con số mới xuất hiện này. "Thứ hai làm phẫu thuật. Mai mày về nhà trước, cần mang gì tý mẹ nhắn tin cho. Sáng thứ hai cơ quan ba có Xe lên đây thì đi cùng luôn nhé." RỒÍ trong tiếng "Vâng" đầy ngập ngừng của tôi, mẹ cúp máy rãt nhanh. Khi ấy, tôi như bao Sinh viên năm cuối đang làm luận Văn tốt nghiệp, khoác áo lông, mắt căm phẫn, mặt thẫn thờ. ... Mời các bạn đón đọc Dear doctor - Báo cáo bác sĩ của tác giả Thợ đá Berlin.