Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tâm Ý Thành

Thể loại: Cổ đại vương triều hoàng thất, tình cảm lãng mạn, sủng... Số chương: 12 (full) Giới hạn độ tuổi: 13+ (có vài chương gắn mác 18+) Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh  về một thất vương gia tài mạo song toàn,nhưng đáng tiếc không có số làm đế vương cũng vì thế mà ngày từ khi còn nhỏ có đến lớn thì lúc nào cũng luôn phải nhường mọi thứ cho hoàng huynh của mình, người mà sau này trở thành vua nước Bắc Đại. Cho đến ngày kia, ngài mới chợt nhận ra: Thứ gì cũng có thể nhường, nhưng người nữ nhi đó thì không thể!  Ai cũng có một "Tâm ý thành". Trên đời này, việc khó nhất chính là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì còn khó hơn rất nhiều. Đến bao giờ, vị vương gia lãnh ngạo ấy mới hiểu được "Tâm ý thành" của chính mình...? - ----------------------- Ai nắm vai ta, xua đi một đời vắng lặng? Ai gọi tên ta, xóa đi một kiếp tủi hờn? Nắm lấy tay người, đi qua một đời phẳng lặng.  Gọi trái tim người, chở che một kiếp lênh đênh. (Nhất Độ Quân Hoa) *** Ân Kiện đã chuẩn bị xong xe ngựa, kể cả hành trang và những thứ quý giá vì sẽ có một chuyến đi dài, thật dài. Hắn quay qua thì trông thấy cảnh vương gia đang kéo chăn đắp cho Tô Khiết khỏi lạnh, nàng nằm ngủ bên trong xe. Ngài nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, đôi mắt phẳng vặng phản chiếu yêu thương cùng nỗi bi thương. - Ngài làm như vậy với vương phi, liệu có bất công không? Trình Khâm hiểu Ân Kiện đang đề cập đến chuyện giấu Tô Khiết việc ngài bị trúng độc và không cho nàng ở cạnh ngài vào giây phút cuối cùng. - Sự việc xảy ra quá cấp bách, ta không còn lựa chọn. Nếu biết chuyện, Khiết Khiết nhất định không muốn rời khỏi vương phủ, và nếu vệ quân triều đình ập đến thì đã quá trễ, có thể ta và cả nàng ấy đều sẽ chết! Ta không muốn Trình Sở đạt được mong muốn, cả đời này hắn đã tước đoạt của ta quá nhiều rồi. Đây là lần đầu tiên và sẽ là lần cuối cùng ta quyết giữ lấy thứ quan trọng nhất đời mình! Còn Khiết Khiết, nỗi đau theo năm tháng sẽ dần nguôi ngoai, ta đối với nàng ấy rồi cũng sẽ như một giấc mộng... Dứt lời, Trình Khâm cúi xuống hôn lên trán Tô Khiết, nụ hôn đủ lâu và đủ sâu. - Dù không còn ta ở bên cạnh thì Khiết Khiết, nhất định phải sống thật tốt. Ân Kiện có lẽ hiểu những gì vương gia nói, càng hiểu rằng nếu ngài không chết thì oan nghiệt giữa ngài với Trình Sở không thể chấm dứt. Nhìn Tô Khiết lần cuối xong, Trình Khâm khẽ hạ tấm màn xuống. Đến trước vị vương gia, Ân Kiện chắp tay hành lễ đồng thời quyết tâm hứa: - Thuộc hạ sẽ dùng cả đời này bảo vệ vương phi và thiếu chủ! Chỉ cần nghe được câu nói đó từ người thuộc hạ thân tín nhất là lòng Trình Khâm bỗng chốc nhẹ đi, hoàn toàn an tâm mà siết chặt bờ vai đã kề cận bên mình nhiều năm qua. Dõi theo chiếc xe ngựa khuất dần trong màn đêm tĩnh mịch, ngài bình thản quay gót trở vào trong phòng, ngực lại nhói lên từng cơn vì độc đã ngấm. Vào thời khắc đó, ba sự việc đều đồng loạt diễn ra... Chiếc xe ngựa đưa Tô Khiết rời khỏi thành Nghê Hoàng. Đoàn quân vệ triều đình mau chóng tiến vào vương phủ. Thất vương gia Trình Khâm mặc áo chiến bào cùng áo khoác đỏ, tay cầm theo thanh kiếm đã cùng ngài chinh chiến bao nhiêu năm, bước ra ngoài. Dẫn đầu đoàn vệ quân là tướng quân Du Sát, liền xuống ngựa khi thấy Trình Khâm đứng trong sân vườn vương phủ, tay cầm đuốc lửa đang đốt một đống rơm mà trên đó dường như có người vừa chết. Vẫn giữ vẻ điềm tĩnh vốn có, Trình Khâm quay qua nhìn Du Sát, cất tiếng lãnh đạm: - Hoàng thượng muốn giết ta nên ra tay đầu độc, không ngờ Tô Khiết lại uống nhầm ly rượu độc đó để rồi nàng ấy ra đi trước ta. - Đó chính là Tô tần? Vừa hỏi Du Sát vừa quan sát thi thể đang cháy hừng hực trong đám lửa, một chút mảnh lụa trắng cùng một phần khuôn mặt nữ nhân vẫn chưa cháy hết. Trước lúc dẫn binh đến đây, tướng quân này nhận lệnh hoàng thượng phải xử tử Viễn Phù Vương Trình Khâm và Tô tần về tội dan díu! Nay theo như vương gia nói thì Tô tần đã chết do trúng độc, vậy là chỉ còn lại ngài... Vứt cây đuốc vào trong lửa, bấy giờ Trình Khâm mới quay qua, dõng dạc: - Ta, Nam chinh Bắc chiến nhiều năm, lập bao nhiêu chiến công, cuối cùng lại phải lãnh lấy một cái kết như thế này! Thật quá buồn cười! Tướng quân Du Sát đối với vị vương gia tài giỏi thâm trầm bậc nhất Bắc Đại này là mười phần ngưỡng mộ, cũng cảm thấy thương tiếc thay khi phải đem quân đến vương phủ với nhiệm vụ xử tử ngài. Lệnh vua khó làm trái, thất vương gia lại liên quan đến phi tần của hoàng thượng, Du Sát không thể không tuân. Vị tướng quân này chậm rãi quỳ xuống và chắp tay như thể hiện sự cung kính, tiếp theo đứng dậy ra lệnh cho quân lính bắt lấy thất vương gia. Chất độc vẻ như đã ngấm vào người, Trình Khâm đưa tay khẽ bóp ngực áo nhưng sau đó vẫn cầm chặt lấy kiếm, ánh mắt sáng rực lên và lao vào binh lính. "Trình Khâm ta, kể từ khi sinh ra cho đến nay, chưa bao giờ nắm giữ được những gì mình muốn, bản thân cũng chưa bao giờ hiểu thế nào là hạnh phúc! Ta bị tước đoạt quá nhiều để rồi từ đó trở nên sợ hãi, không dám yêu thương hoặc kiếm tìm một ai. Nhưng đến lúc ta hiểu rõ mình muốn gì, phải nắm giữ cái gì thì ta lại phải ra đi... Số phận quá tàn nhẫn, chẳng bao giờ tròn vẹn đối với ta." Ngài vung từng nhát kiếm lên, lính từng lớp đổ rạp, máu vấy đỏ vườn hoa... "Nhưng rồi số phận đã ân đãi khi để ta gặp gỡ Tô Khiết, vào thời khắc đó, với đôi mắt trong veo... Nàng là người nữ nhi thuần khiết, trái tim trong sáng lẫn kiên định đến nỗi ta phải ganh tỵ. Nàng luôn hiểu rõ tâm ý của chính mình, hướng về nó và không bao giờ thay đổi! So với một Trình Khâm bất lực đau khổ, một Trình Sở đố kỵ độc ác, một Quý phu nhân ganh tỵ hiểm độc, thì Tô Khiết thật đẹp đẽ!" Ngài vẫn kiên cường vung kiếm dù độc đã phát tác, máu trào ra từ khoé miệng, đôi chân khẽ lảo đảo và quân lính đã chém vào thân thể ngài. "Trên đời này, khó khăn nhất là hiểu rõ lòng mình muốn gì. Hiểu được rồi, nhưng để bảo vệ và giữ vững thì càng khó hơn rất nhiều. Suốt bao năm qua ta luôn bị giam cầm giữa được và mất, quay lưng với tâm ý của bản thân... Nhưng may thay cuối cùng ta cũng đã tìm thấy thứ mà mình muốn nhất, hiểu rõ mình cần giữ gìn điều gì nhất, và ta sẽ không lạc lối nữa. Kể từ giờ, Trình Khâm ta mãi mãi giữ vững tâm ý duy nhất trong kiếp này, cho dù phải đánh đổi bằng sinh mạng..." Trình Khâm ngừng lại bởi những mũi lao sắc bén lần lượt đâm xuyên qua người mình, dòng máu đặc quánh sẫm sệt không ngừng tuôn trào. Du Sát trông thế liền hô lên một tiếng, đoàn vệ quân dừng lại đồng thời lùi ra sau vài bước, đứng thành vòng tròn quây quanh Trình Khâm. Vị vương gia một đời tung hoành ngang dọc, oanh oanh liệt liệt trên sa trường đó đứng lặng yên, tay vẫn cầm chặt thanh kiếm nhuộm sắc đỏ. Những sợi tóc dài đen nhánh tung bay cùng tấm áo choàng đỏ phấp phới trong vườn hoa lan thơm ngào ngạt, từng chiếc lá rơi nhẹ xuống đất. Ngài đứng vững giữa bao nhiêu mũi lao, dẫu hơi thở đứt quãng nhưng đôi mắt ấy vẫn sáng rực. Áo chiến bào từng nhuốm máu quân thù giờ đây lại nhuốm máu của chính ngài... Trình Khâm thấy đau! Đau trên từng mảng da mảng thịt, đau trong trái tim đã trải qua quá nhiều mất mát lẫn nuối tiếc. Nhưng lạ lùng thay, tâm hồn ngài trở nên thanh thản như thể được sinh ra lần nữa, để can đảm hơn, biết trân trọng và hiểu thế nào là hạnh phúc. Đêm nay trăng rất sáng, màn đen dày đặc sâu thẳm nhưng ở phía xa kia chuẩn bị le lói chút ánh sáng, rồi bình minh sẽ lên thôi. Trước cảnh Viễn Phù Vương vẫn còn đứng yên với hơi thở thoi thóp, Du Sát không đặng lòng để ngài chịu đựng đau đớn thêm nữa giữa những mũi giáo sắc nhọn nên chậm rãi đến gần, kính cẩn nói rõ: "Để thần tiễn người, vương gia" rồi dứt khoát đâm mạnh mũi kiếm vào cơ thể vẫn đang cố chống chọi đó. Thất vương gia chậm rãi ngước mặt lên, đôi mắt yếu ớt đó như đang cười, phản chiếu trong con ngươi sáng trong là hình ảnh Tô Khiết đứng dưới đình viên, vào một ngày trời đổ mưa dịu mát, mỉm cười hồn nhiên nói với ngài: "Vương gia mệt rồi phải không, hãy ngủ đi. Khiết Khiết sẽ luôn ở cạnh ngài." Trình Khâm liền nở nụ cười vô cùng mãn nguyện. Đôi mắt dần khép lại, dòng lệ nhẹ nhàng chảy xuống đọng nơi gò má lạnh cóng, thời khắc giọt nước đó ngưng đọng cũng là lúc kết thúc cuộc đời một người. ***** Xe ngựa rời khỏi thành Nghê Hoàng chạy xuyên qua rừng cả đêm, đến lúc trời hừng sáng thì Ân Kiện cho dừng xe lại trên một đỉnh đồi cao. Cùng lúc đó ở trong xe, Tô Khiết cũng choàng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong xe ngựa và bên cạnh chẳng có ai kể cả vương gia, tức thì liền vén màn cửa lên. Nàng thấy Ân Kiện nhảy xuống ngựa rồi nhanh chóng đến chỗ mình, đỡ xuống xe. Đưa mắt quan sát khu rừng vào buổi sáng, nàng chẳng hiểu gì liền hỏi: - Đây là đâu? Chẳng phải Khiết Khiết đang ở cạnh vương gia ư? - Vương phi, chúng ta đã rời khỏi thành Nghê Hoàng vào đêm qua. Đây là khu rừng phía Nam, cách rất xa Yên Kinh. Còn thất vương gia thì... Ân Kiện nhìn Tô Khiết trong một lúc, đành chậm rãi kể lại tất cả mọi chuyện. Khi đó ở trong vương phủ, vị phó tướng đến bẩm báo với Du Sát rằng: - Bẩm, đã lục soát khắp phủ nhưng chẳng có lấy một ai ngoài xác của một lão già, có lẽ thất vương gia đã chuẩn bị mọi thứ và lệnh cho người trong phủ rời đi. - Vậy còn cái xác bị đốt cháy kia thì sao? - Đúng là xác của một nữ nhân còn trẻ, nhưng đã hoàn toàn bị cháy đen nên khó mà nhận diện được có phải Tô tần không. - Thôi thì cứ xem như Tô tần cũng đã chết. - Liệu có ổn không, thưa ngài? Ngài đừng quên, thất vương gia là người đa mưu túc trí, việc tráo xác để Tô tần trốn thoát không phải là không có khả năng. - Thứ hoàng thượng muốn chính là xác của thất vương gia, còn Tô tần chỉ là con cờ mà thôi... Hãy nói với người, Tô tần trúng độc mà chết, xác đã bị thiêu. Vị phó tướng thoáng nhìn tướng quân rồi vâng lệnh rời đi. Còn lại một mình, Du Sát khẽ thở dài, nói gì đi nữa điều gì qua được thì cho qua, không nên đuổi cùng giết tận. Vào phút hấp hối đó, Trình Khâm đã gọi cái tên "Khiết Khiết", đoán ra người nữ nhân tên Tô Khiết ấy đối với ngài phải rất quan trọng, đấy là những suy nghĩ trong đầu tướng quân khi nhìn những đoá lan rụng tơi tả ở dưới đất. Quay trở lại khu rừng ở phía Nam, sau khi Ân Kiện kể xong mọi chuyện, Tô Khiết cứ đứng bất động, ánh mắt trong veo trở nên vô hồn trống rỗng, trái tim dường như chẳng còn cảm giác đau nữa dù lệ cứ rơi mãi. Không phải ư, làm sao nàng có thể tin được những chuyện vừa xảy ra? Từ việc vương gia bị hoàng thượng đầu độc cho đến sai vệ quân đến xử tử ngài, và ngài đã bảo Ân Kiện đưa nàng rời khỏi... Không thể được! Tại sao vương gia lại giấu nàng, dẫu cho quá trễ thì nàng cũng được ở cạnh ngài vào giây phút sau cuối! Vậy ra những lời dặn dò, dáng vẻ buồn bã của ngài lúc đó chính là vì sắp đối diện với cái chết...? Ngài đã hứa sẽ chăm sóc nàng cả đời này, ngài không thể bỏ nàng đi như vậy! Ngài sẽ không chết đâu và có lẽ đang ở vương phủ trở nàng quay về... Cũng giống như thuở bé mỗi lần chơi trò trốn tìm, Tô Khiết không tìm thấy vương gia liền bật khóc, rồi rất nhanh ngài bước đến bên cạnh nàng dỗ dành. Tô Khiết lập tức quay lưng chạy đi, chiếc áo lụa trắng tinh mỏng manh được gió lạnh buổi sớm thổi tung bay lên cao, thật cô đơn, bất hạnh lẫn bi ai. Những giọt nước mắt bay ngược ra sau, mang theo trái tim đau đớn của nàng với mong mỏi được gặp lại người nam nhân đã ở bên mình qua bao năm tháng. Nhưng chạy chưa được bao xa thì Tô Khiết bị Ân Kiện đuổi theo rồi giữ lại. - Vương phi hãy bình tĩnh! Người không thể trở về vương phủ được! - Không! Khiết Khiết phải gặp vương gia! Ngài nhất định còn chờ Khiết Khiết! - Đã qua một đêm rồi, vương gia không thể sống sót...! Lời khẳng định của Ân Kiện rõ ràng và sắc lạnh đến nỗi, Tô Khiết bấy giờ mới ngừng phản kháng, khuôn mặt mất thần sắc cứ hướng về phía vương phủ cách xa, rất xa bằng đôi mắt nhoè lệ với cái nhìn mờ mịt. Nàng liền ngồi phịch xuống đất, cả người run rẩy vì đau đớn và vì lạnh, nhưng nàng biết rõ rằng kể từ giờ sẽ không còn vòng tay ấm áp nào ôm lấy mình nữa. - Sự việc lúc đó quá cấp bách, vương gia lại không còn nhiều thời gian vì thế đã không cho vương phi biết! Ngài muốn người tiếp tục sống, cùng với đứa con ở trong bụng, đó là điều duy nhất ngài ấy để lại cho người. Lắng nghe chất giọng trầm thấp của Ân Kiện, Tô Khiết khẽ khàng đặt tay lên bụng, cảm nhận mối liên kết cuối cùng và cũng duy nhất giữa nàng với vương gia. Nàng ước giá như ngài nói rõ mọi chuyện với nàng vào lúc ấy. Nàng ước giá như có thể ngắm nhìn dung nhan ngài lần cuối. Nàng ước giá như được nói với ngài một lời rằng, "xin hẹn kiếp sau...". - Trình Khâm! Ngài luôn luôn đối xử bất công với Khiết Khiết! - Tô Khiết hét lên nghe đầy tức tưởi xót xa, không phải trách cứ mà là tiếc nuối. - Vương gia nhờ thuộc hạ nói với vương phi, nếu lúc nào nhớ ngài thì người hãy mở chiếc nhẫn đeo trên tay ra sẽ thấy được điều quan trọng nhất. Ngừng khóc, Tô Khiết mau chóng nhìn xuống chiếc nhẫn bạc mà Trình Khâm đeo vào tay mình vào ngày hôm qua, bấy giờ mới phát hiện có một đường rãnh được khắc tinh xảo. Khi nàng cẩn thận đưa tay bật lên thì trông thấy một mảnh giấy khá nhỏ được gấp ngay ngắn, liền cầm lên mở ra xem. Đôi mắt đẫm lệ chợt đứng yên bởi phản chiếu trong đó là hai từ "Tô Khiết" được viết tỉ mỉ, nắn nót. Đó là nét chữ của vương gia, rất đẹp, rất thanh thoát. Nàng có thể hình dung lúc ngài đặt bút viết cái tên này thì đôi mắt ấy tràn đầy tình yêu thương vô bờ, và nụ cười hạnh phúc nở ra trên bờ môi đó. Tô Khiết, đó là cái tên Trình Khâm đặt cho nàng. Tô Khiết, đó là tình yêu duy nhất của đời ngài. Tô Khiết, đó là tâm ý thật sự mà đến phút cuối cùng ngài muốn bảo vệ nhất! Trước đây, Tô Khiết không thể hiểu tâm tư của vương gia, ngài chưa bao giờ thừa nhận tình yêu đối với nàng nên nàng không biết vị trí của mình trong tim ngài là gì. Nàng đâu ngờ rằng ngài vẫn luôn ở đó dõi theo, vui buồn cùng nàng, đem cả hình bóng nàng khắc vào trong tâm khảm. Ngài - con người thiếu can đảm nhìn vào mong muốn của bản thân nhưng từ lâu đã xem nàng là tâm nguyện đời mình. Siết chặt mảnh giấy trong tay, đem kỷ vật chôn sâu vào lòng, Tô Khiết đã khóc thật mãn nguyện, kể từ thời khắc này sẽ cùng Trình Khâm giữ vững tâm ý này... ***** Sau ngày định mệnh ấy, mọi chuyện tiếp tục diễn ra theo dòng chảy thời gian. Tô Khiết hạ sinh một đứa con trai, đặt tên Trình Liệt, nghĩa là "cơn gió dữ". Thời cuộc xoay vần chẳng ai có thể đoán trước được khi mà hai mươi năm sau, Trình Liệt tạo nên biến loạn khói lửa lật đổ Trình Sở, lên ngôi hoàng đế. Thời trước, sao đế vương đã không chọn Trình Khâm nhưng thời sau sao đế vương đã chọn con trai ngài. Nghe kể lại rằng, Trình Liệt đem quân tiến vào hoàng cung và lúc đứng trước mặt Trình Sở thì vị hoàng thượng đó lập tức nhận ra chàng nam nhân trẻ tuổi đó có khuôn mặt và đôi mắt sáng rực giống hệt Trình Khâm. Hẳn cũng hiểu ra mọi chuyện, Trình Sở chợt nhiên cười lớn đầy giễu cợt, giờ nghĩ lại hoá ra hai mươi năm trước, Trình Khâm đã thắng rồi! Dù ngài chết nhưng sự sắp xếp kia đã dẫn đến cuộc biến loạn khôn lường ngày hôm nay. Trình Liệt xưng đế, dẹp gọn các thế lực tàn dư còn sót lại, thống nhất Bắc Đại. Theo nguyện vọng của mẫu thân Tô Khiết, Trình Liệt cho gây dựng lại vương phủ của Trình Khâm ngày trước ở thành Nghê Hoàng. Nàng không sống trong hoàng cung mà trở về chốn cũ để tưởng nhớ người xưa, ngày qua ngày. Và một năm trôi qua nhanh như cái chớp mắt... Vào buổi chiều nọ ở vương phủ, người hầu ra vào với vẻ sốt ruột bởi tình trạng bệnh của quốc mẫu đã chuyển biến xấu, không biết có qua khỏi đêm nay không. Có lẽ hoàng thượng cũng đã nhận được tin, chỉ e rằng sẽ không thể đến kịp. Trong khi tất cả đều lo lắng thì ở ngoài đình viên, Tô Khiết đang nằm trên trường kỷ, thân thể ốm yếu bệnh tật được ủ ấm trong tấm chăn dày. Thật kỳ lạ, mấy ngày trước đổ bệnh, nàng nằm trên giường mơ mơ hồ hồ thế mà hôm nay tâm trí tỉnh táo đến lạ, liền bảo nô tỳ đưa mình ra ngoài vườn. Nơi này yên tĩnh, chỉ nghe tiếng gió và ngửi thấy mùi hương hoa lan thơm ngát, xen lẫn trong đó là mùi đất ẩm nồng, đoán rằng trời sắp mưa. Tô Khiết đưa mắt nhìn khu vườn vắng lặng, lòng chợt nhiên bình yên khó tả. Lúc vương phủ này được dựng lại, nàng đã lệnh cho người hầu sắp xếp tất cả mọi thứ giống y hệt trước đây như lúc Trình Khâm còn sống. Từ thư phòng, phòng ngủ, chiếc bàn đá, hồ cá cho đến đình viên này và khu vườn hoa lan mà vương gia từng rất thích, làm như vậy nàng sẽ có cảm giác ngài vẫn luôn kề cận. Chậm rãi, Tô Khiết tháo chiếc nhẫn bạc mình vẫn luôn đeo trên tay, cùng mảnh giấy ngả màu với nét mực sắp phai theo năm tháng, hai từ "Tô Khiết" vẫn vẹn nguyên trong ký ức của người sống. Nàng rất nhớ vương gia, không giây phút nào quên được. Ngài từng bảo rằng, theo thời gian Tô Khiết sẽ xem ngài như một giấc mộng, nhưng không phải như vậy bởi đã hơn hai mươi năm sau cái chết của ngài, nàng vẫn nhớ như in hình bóng áo khoác lông màu bạc năm đó. Tô Khiết làm sao dễ dàng xem Trình Khâm như một giấc mộng... Nàng đã tiếp tục sống thật tốt, thật vui vẻ và sinh ra Trình Liệt, nuôi dưỡng khôn lớn để rồi đứa trẻ đó giờ đây đang ngồi trên ngôi vị chí tôn. Thế này nghĩa là nàng đã giữ vững đồng thời hoàn thành tâm nguyện của ngài rồi. Bây giờ đến lượt nàng thực hiện tâm ý sau cùng của bản thân. Gió chợt thổi mạnh, mưa bắt đầu lất phất mang theo từng giọt nước lạnh giá bay vào trong đình viên, Tô Khiết cuộn người trong chăn, đôi mắt nhuốm màu mệt mỏi khép lại mơ màng và bờ môi ấy bất giác thốt lên khẽ khàng: - Vương gia, Khiết Khiết lạnh... Khung cảnh trước mắt bỗng nhiên sáng bừng, Tô Khiết thấy mình trở về lúc mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp như hoa lan nở rộ, đôi mắt trong veo và đang mặc trên người bộ giá y màu đỏ rực rỡ, bước vội qua những dãy hành lang hệt như tìm kiếm ai đó. Mãi cho đến khi trông thấy một bóng dáng thân thương đứng lặng lẽ dưới đình viên ngắm nhìn những hạt mưa thì nàng dừng lại. Người nam nhân cao lớn trong chiếc áo khoác lông màu bạc, những sợi tóc đen nhánh xoã dài sau tấm lưng vững chãi, mọi thứ đều hiện lên thật lung linh, đẹp đẽ. Tiếp theo vương gia quay lại nhìn Tô Khiết bằng đôi mắt tĩnh lặng êm đềm và biết cười, cùng lúc miệng cất lên tiếng gọi ấm áp nhất: "Khiết Khiết!". Tô Khiết mỉm cười, là nụ cười hạnh phúc nhất trong đời, lập tức chạy đến bên Trình Khâm, sà vào vòng tay rộng lớn mạnh mẽ đó. Ngài ôm chặt lấy nàng ở trong lòng, đem cả sự ấm nồng và trân trọng phủ trọn lấy cơ thể mềm mại của nàng, kể từ bây giờ mãi mãi chở che cho nàng không rời bỏ. "Ta sẽ vĩnh viễn sưởi ấm ngươi, Khiết Khiết." Với nụ cười thoả nguyện, Tô Khiết nhắm mắt, lòng thầm gọi một tiếng "Khâm". Tà dương ngày hôm ấy nhuốm màu buồn man mác, và có một người vừa thanh thản ra đi, trở về bên cạnh người mà nàng thương yêu nhất. Chỉ còn cơn gió lạnh, những hạt mưa rơi, cùng với câu hỏi dịu dàng rằng: "Cuối cùng ngài cũng hiểu rõ tâm ý của mình rồi phải không, Trình Khâm?" Không có một tiếng đáp lại, không còn một ai để trả lời. Hoa lan trong vườn nở thật đẹp, hương thơm ngào ngạt bay khắp vương phủ. Và ẩn hiện đâu đó, ở nơi xa xôi ấy, là bóng dáng một người đang lặng lẽ mỉm cười./. Hỏi thế gian đổi dời biết bao năm tháng Mới được một lần cùng người cận kề Trăng soi bóng nước, dưới gốc bồ đề lại gặp nhau Duyên, khắc nơi đầu ngón tay. Thiêu đốt năm tháng, để bụi trần lay động tình niệm Gặp nhau cũng chẳng được bao nhiêu năm tháng. Chuyển qua ngàn kiếp, thành toàn vẫn là khó nhất, Mỉm cười ngắm nhìn dung nhan của người Đợi một kiếp ta cũng tình nguyện. Trời đất quá rộng, người lại ở ngay trước mắt, Cớ sao lại lưu luyến lướt qua nhau? Đời người quá xa, ta chỉ cầu một giây một phút Là phút giây khắc cốt ghi tâm. Vượt qua trăm ngàn đêm, người lại cùng ta mặc niệm. Kiếp sau liệu có thể trùng phùng? Duyên phận một đời ước hẹn Hãy ngừng nói lời tống biệt Nguyện cùng nhau tình này bất diệt... (Bồ đề kệ) ----------------------------------------------------------------------------------------- ✦ Truyện cổ đại "Tâm ý thành" đã hoàn thành chặng đường khá ngắn chỉ với 12 chương. Vốn dĩ ngay từ đầu truyện đã được quyết định là tác phẩm ngắn chương, và là khởi đầu cho phần II. "Tâm ý thành" không dài dòng như các tiểu thuyết trước của Anh Thơ, truyện đơn giản khắc hoạ số phận của nhân vật nam chính - thất vương gia Trình Khâm: Có những con người khi sinh ra đã phải chọn việc chấp nhận số phận! Vì ta không thể thấy rõ được tương lai, nên chỉ có thể làm những việc khiến mình không phải hối hận, dù đúng dù sai... Truyện chuyển tải được ý nghĩa, thông điệp của tác phẩm đến với độc giả, về việc "hiểu được tâm nguyện của chính bản thân mình và bảo vệ nó cho dù phải trả giá", một tác phẩm vẫn đúng chất Võ Anh Thơ. ✦ Phần II của "Tâm ý thành" mang tựa đề "Từ bi khúc" - khúc hát từ bi về lòng khoan dung và tha thứ - sẽ được post ngay sau đó, nối tiếp câu chuyện đời con của Trình Khâm & Tô Khiết. Truyện theo thể loại vua chúa - nữ cường, có yếu tố cung đấu + đánh trận, yêu - hận ngược trước sủng sau (18+), nội dung cũng như tình tiết nhiều hơn, kịch tính hơn phần I. Đây là kiểu truyện Anh Thơ từng rất muốn viết về một nam chính là đế vương tàn nhẫn đúng nghĩa cùng nữ chính quật cường lạnh lùng mưu trí.:D <3 Lần nữa cảm ơn những độc giả đã theo dõi "Tâm ý thành" và hi vọng sẽ tiếp tục ủng hộ "Từ bi khúc".:) Mời các bạn đón đọc Tâm Ý Thành của tác giả Võ Anh Thơ.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Bệnh Phú Quý
Chu Khởi La bị người ta hại chết, có thế nào cũng chẳng ngờ bản thân sẽ trùng sinh vào thân thể một tiểu thư nhà công hầu rồi từ đó có cuộc sống phú quý, cha mẹ yêu thương, ăn ngon mặc đẹp.Nàng vốn muốn gả cho biểu ca thanh mai trúc mã, sống cuộc sống an yên, không ngờ hôn sự bị người ta phá hỏng.Người nam nhân mà sau này quyền khuynh triều dã[*], không chỉ muốn cưới nàng còn cưng chiều nàng tận trời. [*] Quyền lực cực lớn. *** Đây là tháng chạp năm nàng mười sáu tuổi, cách năm mới rất gần. Nàng ở nơi cách rất xa quê hương này, chuẩn bị kết thúc tính mạng của mình. Gió lạnh mãnh liệt thổi vào cơ thể tr4n trụi của nàng, làn da lộ ra ngoài đau đớn tê cóng. Tóc đen tung bay, vết xanh tím trên cổ còn có thể thấy lờ mờ. Nàng đi về phía trước một bước, đá dưới chân dồn dập lăn xuống, vách núi sâu không thấy đáy, nước mắt cuộn trào mãnh liệt không dứt. Bởi vì một vụ án lớn khiến phụ thân làm Huyện lệnh của nàng bị bắt đi. Nàng chạy tới cầu xin người kia, dùng hết tất cả mọi cách rồi mà hắn vẫn không chịu ra tay cứu phụ thân. Nàng tới bước đường cùng, trơ mắt nhìn phụ thân bị chém đầu máu bắn ba thước lụa trắng ở giữa phố xá sầm uất. Sau đó, cả nhà bị xử lưu đày. Trên đường lưu đày, kế mẫu nàng chụp thuốc mê nàng đưa lên giường thủ lĩnh quan sai háo sắc để cầu xin được mời đại phu xem bệnh cho con trai ruột... Đời này nàng chẳng còn dũng khí sống tiếp. Không bằng mang theo đau khổ và thù hận này ngã xuống địa ngục thôi. ... Nàng bị người ta lay khẽ, có người không ngừng kêu gọi ở bên tai. Nàng từ từ mở mắt, lọt vào tầm mắt là một phu nhân ăn mặc lộng lẫy, bộ trang sức bằng vàng nạm trân châu, áo ngoài bằng vải thanh la nhũ vàng rực rỡ, váy dài thêu hoa văn chim tước. Viền mắt vị phu nhân kia vốn ửng đỏ, ôm nguc, thấy nàng mở mắt thì ôm nàng vào nguc: "Giảo Giảo, tâm can bảo bối của mẹ, con tỉnh lại rồi! Từ ma ma, mau đi gọi đại phu đến đây!" Một bà tử vội vàng vâng dạ đi ra ngoài. Nàng hoảng hốt nghi hoặc giơ tay mình lên, vừa trắng vừa mềm như trẻ con vậy. Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải nàng nhảy xuống núi rồi ư? Nàng bị phu nhân ôm vào trong nguc vừa hôn vừa xoa, nhìn cảnh vật trong phòng qua đầu vai phu nhân. Bàn gỗ đàn hương, bên trên bày lư hương ba chân làm bằng sứ màu trắng xanh quý giá, trên bàn trang điểm chạm khắc tinh xảo có gương đồng rất lớn, trong gương phản chiếu một vị phu nhân đang bế một bé gái ba bốn tuổi. Bé gái có đôi mắt to và sáng, làn da trắng trẻo vừa mềm mại vừa mịn màng. Nàng là cô bé ấy? Trong phòng có tám nha hoàn đang quỳ, bên cạnh còn có một đại nha hoàn địa vị cao hơn đang đứng, mọi người đều có dáng vẻ vui đến phát khóc. Nha hoàn đang đứng có gương mặt trứng ngỗng, ngũ quan tinh xảo, mặc đoản y[*] thêu hoa mai màu hồng phấn, váy dài màu trắng xanh nhạt. Nàng ta tiến lên phía trước nói: "Phu nhân, sợ là tiểu thư đói bụng rồi. Nô tỳ đi chuẩn bị ít thức ăn nhé?" [*] Trang phục có vạt áo ngắn, bình dân cổ đại thường dùng. Vị phu nhân kia vội vàng lau nước mắt: "Đúng vậy! Vẫn là Ngọc Trâm suy nghĩ chu đáo." Nàng kinh ngạc ngẩn người, mãi tới khi một nam tử trông có vẻ là đại phu tiến vào bắt mạch xong nói: "Chúc mừng phu nhân, tiểu thư thật sự là phúc đức sâu dày! Đã hết sốt, không còn gì đáng lo!" Phu nhân nghe xong thở phào nhẹ nhõm, mọi người trong phòng đều vui vẻ. Nha hoàn tên Ngọc Trâm dẫn người bưng một bát cháo trắng và mấy đĩa thức ăn lên rồi mời nàng xuống giường ăn. Sao lại thanh đạm như thế? Nàng muốn ăn gà hoàng kim, ngọc quán phế[*], bánh thần tiên phú quý, ngọc lang[*], đậu hũ Đông Pha,... Nếu nằm mơ, chẳng lẽ chẳng phải nên mơ tới những thứ này à? [*] Ngọc quán phế: Trộn sáu nguyên liệu cuộn thành nem (Bột mì, bột rán, mè, hạt thông, quả óc chó, thì là), hấp chín trong nồi, cắt miếng vừa ăn. Rất đẹp. [*] Ngọc lang: Một món rau trộn từ xà lách, rau diếp. Nàng ngơ ngác ăn cơm, phu nhân ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng ăn rất nhanh thì không khỏi khuyên nhủ: "Giảo Giảo, con ăn từ từ thôi." Lúc này, ngoài cửa có người bẩm báo: "Phu nhân, lão gia đã về rồi." Trên mặt phu nhân kia nở nụ cười, căn dặn bà tử: "Từ ma ma, trông tiểu thư ăn cơm. Ta đi đón lão gia." Từ ma ma vâng lời, vị phu nhân kia dẫn mấy nha hoàn ra ngoài. Nàng ăn no rồi, ý thức được phải biết rõ chuyện gì xảy ra trước nên hỏi Từ ma ma: "Ta là ai? Đây là đâu?" Từ ma ma sững sờ khi nghe nàng hỏi, lo lắng đưa tay sờ trán nàng: "Chẳng lẽ tiểu thư sốt tới mức hồ đồ rồi?" "Mau nói cho ta biết đi!" Nàng kiên trì. Từ ma ma không dám không nghe, vẻ mặt rầu rĩ nói: "Ngài tên Chu Khởi La, là con gái của Tri phủ lão gia phủ Ứng Thiên... Có nhớ ra chưa?" Phủ Ứng Thiên - Nam Kinh? Huyện Hạ Ấp do phụ thân quản lý là khu trực thuộc phủ Ứng Thiên. Chẳng lẽ đây là trùng hợp? Nàng nhìn thấy trên bàn gỗ đàn hương để một quyển sách đóng chỉ[*], trang bìa viết hai chữ "Lịch pháp". Nàng nhảy xuống giường vội vã lật ra, trên trang tên sách in Hiến Tông Hoàng đế Hồng Phong năm thứ hai mươi lăm... Đây rõ ràng trước khi nàng sinh ra mười năm! [*] Một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa. Đây không phải mơ! Nàng véo mạnh mình một cái, đau đớn kêu úi một tiếng. Từ ma ma vội vàng qua kiểm tra, sờ cánh tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng: "Tiểu tổ tông ơi, ngài làm gì vậy?" Nàng cố gắng làm mình bình tĩnh lại, suy nghĩ rõ ràng hơn. Trước đây không lâu nàng nhảy xuống sườn núi, hẳn là ch3t rồi nhưng lại sống lại trên người tiểu cô nương tên Chu Khởi La này, hơn nữa còn trở về hai mươi sáu năm trước! Bây giờ nàng đã là Chu Khởi La rồi. Chuyện xảy ra quá bất ngờ, nàng ôm đầu gối ngồi ngẩn người ở trên giường. Hoàn cảnh lạ lẫm, không biết thân phận, còn trùng sinh một cách khó tin. Nàng cần thời gian bình tĩnh lại. Rèm châu trên cửa lay động, một nam nhân tuấn tú mặc trường bào cổ rộng tay hẹp đi đến, khoảng ba mươi tuổi, khí chất ôn hòa nhã nhặn. Phu nhân vừa rồi theo sau ông, nha hoàn bà tử đều cung kính hành lễ, đồng thanh hô: "Lão gia!" Nam nhân đi đến trước mặt Khởi La, cúi người bế nàng lên, ôn hòa nói: "Giảo Giảo của chúng ta tỉnh lại rồi! Nào, gọi cha đi." Nàng nhìn qua nam nhân trước mặt, cảm thấy vẻ yêu thương lộ ra từ giữa lông mày ông giống như phụ thân kiếp trước. Nếu như phụ thân không ch3t, cả nhà không bị lưu đày thì bây giờ nàng đang ở trong nhà thêu thùa chờ gả, tất cả chỉ mới bắt đầu. Nàng ch3t vào năm mười sáu, vào lúc đẹp đẽ nhất cuộc đời… Nàng bỗng nhiên muốn khóc, mếu máo rồi giọt nước mắt đã treo trên khóe mắt. "Con bé này, sao vậy?" Nam nhân sờ đầu của nàng, nghi hoặc nhìn phu nhân. "Quan nhân, Giảo Giảo vừa tỉnh, còn chưa tỉnh táo!" Phu nhân bế Khởi La đặt lên giường rồi đắp chăn kín cho nàng: "Giảo Giảo đừng sợ, mẹ ở chỗ này với con." Nam nhân bị gạt sang một bên một cách rất tự nhiên, chỉ có thể thở dài. Sức khỏe Khởi La ngày càng tốt hơn, rốt cuộc nàng cũng bình tĩnh lại, chấp nhận thân phận hoàn toàn mới. Nếu ông trời cho cơ hội, không lý do gì nàng không quý trọng. Hơn nữa, Chu gia mà nàng trùng sinh vào quả thật xem như danh môn vọng tộc. Tổ phụ của nàng Tĩnh Quốc công Chu Mục cưới muội muội ruột của Hoàng đế là Chiêu Khánh Trưởng Công chúa, sinh hạ hai con trai. Phụ thân của Khởi La là con trai út, tên Chu Minh Ngọc, nhậm chức Tri phủ của phủ Ứng Thiên. Thê tử của Chu Minh Ngọc là con gái của Tham Tri Chính sự Quách Tùng Lâm - Quách Nhã Tâm, cũng là mẫu thân của Khởi La. Hai người bọn họ phu thê tình thâm, thậm chí Chu Minh Ngọc thủ thân như ngọc vì Quách Nhã Tâm, bên cạnh không có thiếp thất, ngay cả một nha hoàn thông phòng cũng không có. Chu Mục đã qua đời từ mấy năm trước, hiện tại Tĩnh Quốc công là ca ca của Chu Minh Ngọc - Chu Minh Kỳ ở trong kinh thành. Bởi vì vài chuyện cũ nên hai huynh đệ phân nhà từ lâu. Mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm uống thuốc đúng giờ, hoạt động cơ thể một chút ra thì Khởi La đều nằm ở trên giường nghỉ ngơi, rất ít nói chuyện. Nàng vừa nhắm mắt là lại nghĩ tới chuyện kiếp trước, ánh mắt đoạn tuyệt của người kia và thủ lĩnh quan sai làm nhục nàng, nàng sợ tới mức hàng đêm rất khó ngủ yên. Đêm hôm ấy, Quách Nhã Tâm thấy con gái ngủ say hiếm thấy nên lặng lẽ ra khỏi phòng, căn dặn nha hoàn bà tử trông nom. Bà xuống phòng bếp tự mình làm chút điểm tâm rồi mang tới nơi ở của Chu Minh Ngọc. Chu Minh Ngọc bị lạnh nhạt nhiều ngày cố ý giả vờ không vui: "Phu nhân vứt bỏ vi phu tận chân trời vì chăm sóc Giảo Giảo rồi!" "Làm gì có ai ghen với con gái của mình chứ? Giảo Giảo khỏe lên, chàng không vui à?" Quách Nhã Tâm cúi người ôm cổ Chu Minh Ngọc, cúi đầu hôn ông. Chu Minh Ngọc bị bà trêu tới nỗi cơ thể nóng lên, ôm ngược bà vào nguc, quần áo bị c0i ra rất nhanh, vai lộ ra ngoài, diêm dúa không gì sánh được. Cây trâm bạc nạm hồng ngọc hình đóa hoa trên búi tóc Quách Nhã Tâm gần như sắp rơi xuống, bà giơ tay che miệng, ánh mắt nũng nịu. Màu mắt Chu Minh Ngọc thẫm lại, bế thê tử từ chỗ ngồi lên đi thẳng đến giường. Trong màn điên loan đảo phượng [*], tất nhiên là một đêm phong lưu. [*] So sánh cảnh nam nữ ho4n ái. Lúc hừng đông, Chu Minh Ngọc tỉnh trước, hôn kiều thê còn đang ngủ say một cái rồi ra khỏi màn bảo nha hoàn tiến vào hầu hạ thay quần áo. Đêm qua ông giày vò hơi quá, chỉ sợ hôm nay bà không đứng dậy nổi. Lúc này, Ngọc Trâm cầm một phong thư đi vào, nói nhỏ: "Lão gia, trong kinh gửi thư." Mời các bạn mượn đọc sách Bệnh Phú Quý của tác giả Bạc Yên.
Ta Vì Biểu Thúc Họa Tân Trang
Tác giả: Tiếu Giai Nhân Chuyển ngữ: [L.A]_Hardys Beta: [L.A]_Hạ Tần Thể loại: Cổ đại, Cung đình hầu tước, Đại thúc vs loli - Trâu già gặm cỏ non, Điền văn, Gia đấu - Trạch đấu, Hài hước, Hào môn thế gia, HE, Ngọt, Nhẹ nhàng, Sạch, Song xử, Sủng, Thâm tình, Trọng sinh, 1Vs1, Duyên trời tác hợp, Lâu ngày sinh tình, Nữ truy, Thầm mến... Văn án: Từ Ngũ Gia phủ Trấn Quốc Công vừa sinh ra đã có vai vế lớn hơn đám vãn bối, nhưng lúc đứng chung với đám chất tử lại giống như cùng một thế hệ. Nhưng nhóm nữ nhi khuê tú đều biết là trưởng bối, không ai dám quấn lấy hắn. Chỉ có Tứ cô nương Bình Dương Hầu phủ, mỗi lần nhìn thấy hắn đều xấu hổ, tình ý triền miên. Từ Ngũ Gia nghĩ, chính là nàng ấy. Đời trước A Ngư chịu không ít cực khổ, chính Từ Tiềm mang nàng ra khỏi vũng bùn, che chở nàng, cưng chiều nàng. Sau khi trọng sinh trở về, đương nhiên A Ngư cũng muốn lấy lại sự sủng ái đó. Nội dung chính: Duyên trời tác hợp, sủng văn. Nhân vật chính: A Ngư, Từ Tiềm Nhận xét tác phẩm: Văn phong tinh tế tỉ mỉ, tự thuật trôi chảy, mô tả nhân duyên hai đời của Từ Ngũ Gia Phủ Quốc Công cùng với Tứ Tiểu Thư Hầu Phủ vô cùng êm tai, không nhanh không chậm, giọng văn nhẹ nhàng, hình tượng nhân vật sống động trên giấy, yêu thích ngọt văn mỗi ngày thì tuyệt đối không thể bỏ qua! Truyện sẽ được giữ nguyên một số xưng hô cổ đại sau: chất tử: cháu trai chất nữ: cháu gái ngoại sanh nữ: cháu gái bên ngoại nhi tử: con trai nhi nữ: con gái phụ nhân: phụ nữ có chồng nhạc phụ: cha vợ nhạc mẫu: mẹ vợ bà bà: mẹ chồng công công: cha chồng trưởng tử: con trai trưởng tức phụ: con dâu tôn/chất tức phụ: cháu dâu cữu cữu: cậu *** #Review TA VÌ BIỂU THÚC HỌA TÂN TRANG Tác giả: Tiếu Giai Nhân Thể loại: Cổ đại, trọng sinh, cung đình hầu tước, gia đấu, nữ truy, Từ ngũ gia vai vế lớn - Tứ cô nương dịu dàng xinh đẹp, #SỦNG_SẠCH_NGỌT, thầm mến, nhẹ nhàng, HE. Độ dài: 114 chương + 27 NT Tình trạng: Hoàn edit.
Duyên Làm Phu Quân
Văn Một người xuyên không, trở thành nữ nhân vô dụng bậc nhất bị nam phụ giết chết ở kiếp trước. Một người bi phẫn trọng sinh, kiếp trước là nam phụ đấu với nam nữ chính đến khi hết truyện thì không cam lòng mà tắt thở. Tiểu muội vô dụng quanh quẩn đi tìm lương duyên lại rơi vào tay độc nam phụ, độc nam phụ luôn đi tìm cách báo thù lại ngã vào hũ mật của tiểu muội vô dụng. Cùng nắm tay nhau đi tới phía trước, tiểu muội vô dụng phát hiện, truyện trạch đấu kịch liệt đã biến thành truyện điền văn sủng ngọt từ khi nào thế? Truyện hư cấu, không cần chứng thực, nam chính trọng sinh, không thích chớ nhảy hố. Nội dung nhãn: Xuyên qua thời không, kiếp trước kiếp này *** Diêu Tiên Y hay được gọi là Tiên Y, ban đầu là một nha đầu tam đẳng trong phủ Kim gia. Mẹ nàng là Trần ma ma nhất đẳng bên người Đại phu nhân, có thể coi như là hô mưa gọi gió trong phủ.  Cây cao thì bóng cả, dù làm nô tỳ nhưng sinh hoạt của Tiên Y cũng trôi qua nhẹ nhàng, nàng hiếm khi phải làm những việc nặng nhọc khổ sở. Mẹ nàng và bản thân Tiên Y đều là người thiện lương, tuy có vận dụng chút thủ đoạn nhưng cũng để cuộc sống của mình dễ thở hơn, không làm hại người khác. Kiếp này, Tiên Y tự nhận mình may mắn có được dung mạo khá đẹp, nhưng từ khi nàng diện kiến Kim Phong Hoa, chữ “đẹp” này chẳng khác gì “hàng fake”. Kim Phong Hoa thân là nam tử nhưng lại có gương mặt hại nước hại dân, tuấn nam mỹ nữ ở gần hắn cũng phải xấu hổ. Tuy sở hữu dung nhan dụ hoặc như nữ nhân nhưng không ai thấy gương mặt đó đặt trên Kim Phong Hoa có gì không phù hợp, dù ở cổ đại lạc hậu nhưng vẻ đẹp phi giới tính của hắn cũng được công nhận. ... Tên Kim gia đều có chữ Mộc, Tam thiếu gia lại được đặt Phong Hoa, vừa nghe là thấy ý trào phúng.  Ban đầu, mẫu thân hắn là vợ cả của Kim lão gia, nhưng vì chút tiền đồ mà ông ta không hề do dự vứt bỏ người cũ, thành gia lập thất với thê tử mới giúp ích cho mình trên đường làm quan. Mẫu thân từ vợ cả bị biếm xuống vợ lẽ, thân phận Kim Phong Hoa từ con dòng chính cũng trở thành con dòng thứ. Mà ở Phái quốc bọn họ, con vợ lẽ vốn chỉ là một món đồ chơi, bị hành hạ, mang đi trao đổi như những món hàng hóa vô tri cũng không có gì là lạ. Tiên Y thấy Kim Phong Hoa bị Đại thiếu gia lưu manh đùa giỡn, kìm lòng không đặng mới giải vây cho hắn. Nàng không ngờ chỉ một câu nói này đã rẽ lái tương lai của hai người vào hướng đi hoàn toàn mới. … Kim Phong Hoa từng chết một lần, đời này trọng sinh hắn vô cùng cẩn thận. Rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian khi hắn sống lại đều không thay đổi nhiều, ví dụ như mẹ hắn chết, ví dụ như hắn vẫn là đại ma đầu giết người,...  Nhưng Tiên Y lại là một sự kiện ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn. Theo ký ức kiếp trước, lẽ ra nàng là người bị hắn giết đầu tiên, hẳn là chôn thây dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Thế nhưng đời này hắn quen biết nàng sớm một chút, đối với Kim Phong Hoa, Tiên Y chính là định mệnh không biết trước. Ban đầu tìm tới nha đầu kia đơn thuần chỉ là tò mò, đúng là một phần vì lời mẹ trăng trối nên hắn mới giữ nàng lại. Vậy mà Kim Phong Hoa lại phát hiện, chỉ cần Tiên Y ở bên hắn, vận mệnh của hắn có thể chậm rãi khác với kiếp trước. … Cả nhà Tiên Y hy sinh vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, kết quả thì sao? Nếu không có Kim Phong Hoa nhúng tay vào, chỉ sợ nàng đã sớm bị Đại phu nhân đẩy vào hố lửa tự sinh tự diệt. Kim Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện nhưng hắn đã dốc lên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng.  Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai cản được bước chân hắn. Nếu có thể tiến bước thêm hắn không ngại vứt bỏ bất kỳ kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hy vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân hắn. So với một người kiếp trước chẳng biết họ tên, hình bóng nàng như được gột rửa ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ dung mạo nàng, hiểu tấm lòng nàng, cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng.  Hắn từng được giáo dục phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng giờ hắn sao hạ thủ được nữa? Nàng là của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, giữ chặt nàng trong tay, không dám phá huỷ. Thẳng nam sắt thép Kim Phong Hoa lần đầu động tâm, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tự bắt mạch tưởng mình bị hạ độc, đứng trước Tiên Y mà mặt đỏ phừng phừng. Còn Tiên Y chỉ hận không thể cắn hắn một cái, rõ ràng là ma đầu giết người như ngóe thản nhiên hủy thi diệt tích lại còn giả vờ thẹn thùng ngây thơ cái rắm! Tuy Tiên Y còn e sợ đại biến thái Kim Phong Hoa, hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nhưng từ những tháng ngày chung sống hòa thuận, hai người đã dần có chuyển biến mới. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn. *** Nữ chính Tiên Y là một vai khá phổ thông, phổ thông ở đây không có nghĩa là xấu. Nàng xinh đẹp, lương thiện, khá thông minh, lại còn hết mực yêu thương, trân trọng gia đình, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy tác giả có buff cho nam chính nhưng vẫn biết giới hạn, trọng sinh nhớ được đề thi khoa cử cũng không phải lúc nào cũng on top, thiên tài IQ 3000. Văn phong của tác giả vừa kể vừa tả nó cứ dài lê tha lê thê, ít cũng phải sau 20 chương đầu nam chính mới được lên sân, âm mưu gia đấu trước đó cũng không có sóng gió lớn gì mấy. Phần tác giả tô đen nhất trong truyện có lẽ là khi Kim Phong Hoa vào cung và bị hãm hại, mang danh xấu muôn đời.  Nhưng mà mình không muốn đề cập quá nhiều vì không đầu không đuôi thì khó hiểu, còn trình bày rành mạch sẽ hơi dài dòng một chút. Chẳng bằng các bạn tự tìm hiểu thì hơn ^^ Kể ra Kim Phong Hoa cũng khá bất hạnh, thoát được một Kim gia Kinh thành lại phải dấn thân vào một Kim gia Hoành thành. Mà gia tộc lớn thì nào có chuyện không đấu đá, không chỉ chống giặc ngoài còn phải phòng địch trong.  Hắn từng bước đi trên con đường làm quan, thâm nhập vào Hoàng cung lấy lại những gì đáng lẽ ra thuộc về hắn.  Báo thù là do oán hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ luôn che chở nàng, Tiên Y chỉ có thể thuộc về mình hắn. Bởi nói nhân sinh kỳ lạ, chỉ với một sợi tơ hồng mỏng manh đã kết duyên phu thê cho Tiên Y - Phong Hoa, hắn và nàng không còn là hai người, mà là một chỉnh thể. Thật ra đọc truyện cổ đại, nhất là trạch đấu đều cần có đức tính kiên nhẫn cao mà mình thì hơi thiếu nên đọc có chút buồn ngủ :(( Căn bản vì những phần tương tác giữa nam nữ chính rất là đáng yêu, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút rung động của những người vốn không có lòng tin vào ái tình. Cơ mà những âm mưu kế sách tranh đấu của truyện mới thật sự nặng nề và khó ngấm với những ai không quen. Vì thế mình khuyên những bạn nào thật sự yêu thích thể loại trạch đấu gia đấu hãy nhảy hố nhé, biết đâu bạn lại bị “bánh cuốn” bởi nàng Tiên Y xuyên không và chàng Kim Hoa trọng sinh thì sao ạ ^^ *** Diêu Tiên Y hay được gọi là Tiên Y, ban đầu là một nha đầu tam đẳng trong phủ Kim gia. Mẹ nàng là Trần ma ma nhất đẳng bên người Đại phu nhân, có thể coi như là hô mưa gọi gió trong phủ.  Cây cao thì bóng cả, dù làm nô tỳ nhưng sinh hoạt của Tiên Y cũng trôi qua nhẹ nhàng, nàng hiếm khi phải làm những việc nặng nhọc khổ sở. Mẹ nàng và bản thân Tiên Y đều là người thiện lương, tuy có vận dụng chút thủ đoạn nhưng cũng để cuộc sống của mình dễ thở hơn, không làm hại người khác. Kiếp này, Tiên Y tự nhận mình may mắn có được dung mạo khá đẹp, nhưng từ khi nàng diện kiến Kim Phong Hoa, chữ “đẹp” này chẳng khác gì “hàng fake”. Kim Phong Hoa thân là nam tử nhưng lại có gương mặt hại nước hại dân, tuấn nam mỹ nữ ở gần hắn cũng phải xấu hổ. Tuy sở hữu dung nhan dụ hoặc như nữ nhân nhưng không ai thấy gương mặt đó đặt trên Kim Phong Hoa có gì không phù hợp, dù ở cổ đại lạc hậu nhưng vẻ đẹp phi giới tính của hắn cũng được công nhận. ... Tên Kim gia đều có chữ Mộc, Tam thiếu gia lại được đặt Phong Hoa, vừa nghe là thấy ý trào phúng.  Ban đầu, mẫu thân hắn là vợ cả của Kim lão gia, nhưng vì chút tiền đồ mà ông ta không hề do dự vứt bỏ người cũ, thành gia lập thất với thê tử mới giúp ích cho mình trên đường làm quan. Mẫu thân từ vợ cả bị biếm xuống vợ lẽ, thân phận Kim Phong Hoa từ con dòng chính cũng trở thành con dòng thứ. Mà ở Phái quốc bọn họ, con vợ lẽ vốn chỉ là một món đồ chơi, bị hành hạ, mang đi trao đổi như những món hàng hóa vô tri cũng không có gì là lạ. Tiên Y thấy Kim Phong Hoa bị Đại thiếu gia lưu manh đùa giỡn, kìm lòng không đặng mới giải vây cho hắn. Nàng không ngờ chỉ một câu nói này đã rẽ lái tương lai của hai người vào hướng đi hoàn toàn mới. … Kim Phong Hoa từng chết một lần, đời này trọng sinh hắn vô cùng cẩn thận. Rất nhiều chuyện trong khoảng thời gian khi hắn sống lại đều không thay đổi nhiều, ví dụ như mẹ hắn chết, ví dụ như hắn vẫn là đại ma đầu giết người,...  Nhưng Tiên Y lại là một sự kiện ngoài ý muốn, cực kỳ ngoài ý muốn. Theo ký ức kiếp trước, lẽ ra nàng là người bị hắn giết đầu tiên, hẳn là chôn thây dưới lòng đất lạnh lẽo từ lâu rồi. Thế nhưng đời này hắn quen biết nàng sớm một chút, đối với Kim Phong Hoa, Tiên Y chính là định mệnh không biết trước. Ban đầu tìm tới nha đầu kia đơn thuần chỉ là tò mò, đúng là một phần vì lời mẹ trăng trối nên hắn mới giữ nàng lại. Vậy mà Kim Phong Hoa lại phát hiện, chỉ cần Tiên Y ở bên hắn, vận mệnh của hắn có thể chậm rãi khác với kiếp trước. … Cả nhà Tiên Y hy sinh vì chủ tử mà bạc mệnh đi sớm, kết quả thì sao? Nếu không có Kim Phong Hoa nhúng tay vào, chỉ sợ nàng đã sớm bị Đại phu nhân đẩy vào hố lửa tự sinh tự diệt. Kim Phong Hoa không có nhiều lòng lương thiện nhưng hắn đã dốc lên người Tiên Y đến ba lần, lần đầu là cứu nàng, lần hai là cưới nàng, lần ba là dạy nàng.  Từ những ngày đầu tiên sống lại hắn đã luôn kiên định trên chính con đường của mình, không ai cản được bước chân hắn. Nếu có thể tiến bước thêm hắn không ngại vứt bỏ bất kỳ kẻ nào, trừ Tiên Y, hắn giờ đây lại hy vọng nàng có thể đuổi kịp bước chân hắn. So với một người kiếp trước chẳng biết họ tên, hình bóng nàng như được gột rửa ngày càng rõ ràng. Hắn đã rõ dung mạo nàng, hiểu tấm lòng nàng, cảm nhận được sự ấm áp đến từ nàng.  Hắn từng được giáo dục phải loại bỏ hết những người có sức ảnh hưởng với mình, không được có bất cứ nhược điểm nào. Nhưng giờ hắn sao hạ thủ được nữa? Nàng là của hắn, cả đời này hắn muốn phóng túng tất cả dục vọng của bản thân, giữ chặt nàng trong tay, không dám phá huỷ. Thẳng nam sắt thép Kim Phong Hoa lần đầu động tâm, tim đập nhanh, miệng đắng lưỡi khô, tự bắt mạch tưởng mình bị hạ độc, đứng trước Tiên Y mà mặt đỏ phừng phừng. Còn Tiên Y chỉ hận không thể cắn hắn một cái, rõ ràng là ma đầu giết người như ngóe thản nhiên hủy thi diệt tích lại còn giả vờ thẹn thùng ngây thơ Advertisement cái rắm! Tuy Tiên Y còn e sợ đại biến thái Kim Phong Hoa, hắn cũng chưa hoàn toàn tin tưởng nàng nhưng từ những tháng ngày chung sống hòa thuận, hai người đã dần có chuyển biến mới. Lúc này cả hai người đều chưa rõ, có đôi khi thử dung túng nhau sẽ trở thành tiền đề để bọn họ có thể chậm rãi thấu hiểu đối phương, càng ngày càng tiến gần về phía tương lai màu hồng phấn. *** Nữ chính Tiên Y là một vai khá phổ thông, phổ thông ở đây không có nghĩa là xấu. Nàng xinh đẹp, lương thiện, khá thông minh, lại còn hết mực yêu thương, trân trọng gia đình, sẵn sàng liều mạng để bảo vệ niềm hạnh phúc nhỏ nhoi ấy. Tuy tác giả có buff cho nam chính nhưng vẫn biết giới hạn, trọng sinh nhớ được đề thi khoa cử cũng không phải lúc nào cũng on top, thiên tài IQ 3000. Văn phong của tác giả vừa kể vừa tả nó cứ dài lê tha lê thê, ít cũng phải sau 20 chương đầu nam chính mới được lên sân, âm mưu gia đấu trước đó cũng không có sóng gió lớn gì mấy. Phần tác giả tô đen nhất trong truyện có lẽ là khi Kim Phong Hoa vào cung và bị hãm hại, mang danh xấu muôn đời.  Nhưng mà mình không muốn đề cập quá nhiều vì không đầu không đuôi thì khó hiểu, còn trình bày rành mạch sẽ hơi dài dòng một chút. Chẳng bằng các bạn tự tìm hiểu thì hơn ^^ Kể ra Kim Phong Hoa cũng khá bất hạnh, thoát được một Kim gia Kinh thành lại phải dấn thân vào một Kim gia Hoành thành. Mà gia tộc lớn thì nào có chuyện không đấu đá, không chỉ chống giặc ngoài còn phải phòng địch trong.  Hắn từng bước đi trên con đường làm quan, thâm nhập vào Hoàng cung lấy lại những gì đáng lẽ ra thuộc về hắn.  Báo thù là do oán hận của kiếp trước, còn Tiên Y lại là phúc phần kiếp này của hắn, hắn sẽ luôn che chở nàng, Tiên Y chỉ có thể thuộc về mình hắn. Bởi nói nhân sinh kỳ lạ, chỉ với một sợi tơ hồng mỏng manh đã kết duyên phu thê cho Tiên Y - Phong Hoa, hắn và nàng không còn là hai người, mà là một chỉnh thể. Thật ra đọc truyện cổ đại, nhất là trạch đấu đều cần có đức tính kiên nhẫn cao mà mình thì hơi thiếu nên đọc có chút buồn ngủ :(( Căn bản vì những phần tương tác giữa nam nữ chính rất là đáng yêu, có thể cảm nhận được rõ ràng từng chút rung động của những người vốn không có lòng tin vào ái tình. Cơ mà những âm mưu kế sách tranh đấu của truyện mới thật sự nặng nề và khó ngấm với những ai không quen. Vì thế mình khuyên những bạn nào thật sự yêu thích thể loại trạch đấu gia đấu hãy nhảy hố nhé, biết đâu bạn lại bị “bánh cuốn” bởi nàng Tiên Y xuyên không và chàng Kim Hoa trọng sinh thì sao ạ ^^ Mời các bạn mượn đọc sách Duyên Làm Phu Quân của tác giả Tâm Nhụy.
Công Chúa Nghịch Thiên
Bạn đang đọc truyện Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà. Một công chúa cao quý bị ép gả tới Man tộc, bị lột sạch mọi thứ, thành trò vui của những kẻ ti tiện kia… “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” Nếu yêu thích truyện ngôn tình, bạn có thể đọc thêm Luân Hãm Cưỡng Chế hay Mỗi Đêm Đi Đến Động Phủ Của Sư Tôn. *** “Ta là một công chúa, hai tay dính đầy máu tươi. Còn trước đó, hai tay của tất cả mọi người, đều dính đầy máu của ta.” *** Vào cái đêm hôm mà mẫu hậu bị giết, Văn Thần đã quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội của nàng. Nàng, một đích trưởng công chúa con của chính cung Hoàng hậu, lại phải quỳ xuống trước mặt một thứ nữ do cung nữ sinh ra. Bọn họ liệt kê ra cho mẫu hậu của nàng rất nhiều tội trạng, tội ác tày trời, ghen tị thành tính, giết hại long tự, ngoại tổ phụ nhiều lần bức vua thoái vị… Vào thời khắc khi nàng quỳ xuống trước mặt Tứ muội muội thứ nữ của mình, lần đầu tiên, phụ vương của nàng đã nhìn nàng nhiều hơn mọi lần, nhìn thẳng, rõ ràng bằng cả hai mắt. Năm đó, nàng mười hai tuổi. Thời gian trôi qua thật mau, chỉ mới đảo mắt, bốn năm đã qua đi. Nàng trở thành một thứ dân trầm mặc sống trong lãnh cung, vô thân vô cố, không người thân thích, không có cung nữ thiếp thân hầu hạ, không có thanh mai trúc mã, không có khuê trung mật hữu, cái gì cũng không có. Cho đến một ngày, khi một đạo thánh chỉ hòa thân được đưa đến, nàng ngay cả chính bản thân mình cũng không còn nữa. Phụ vương hạ chỉ để nàng lập gia đình. Đối tượng chính là thủ lĩnh của Man tộc. Đúng vậy, nàng không hề nhìn lầm, đường đường là đích công chúa duy nhất của Đại Văn triều lại phải chịu nhục, phải gả đến Man hoang. 2. Man tộc. “Cái loại mặt hàng như thế này mà cũng gọi là Văn triều công chúa sao?! Đạt Lai, ngươi mang cái quái gì về đây thế hả?” Thủ lĩnh Man nộ khí mười phần, tiếng gầm rống chấn động khắp trong ngoài lều trại: “Lão tử hàng năm tiến cống nhiều rượu ngon vật phẩm như vậy qua đó, vậy mà Hoàng đế Văn triều lại gửi sang đây cho lão tử một đứa nha hoàn rửa chân là thế nào?” Văn Thần ngã sóng soài trên mặt đất, một bên má sưng lên đỏ bừng, khóe miệng có vết máu đỏ thẫm, bộ dáng đáng thương nhưng không khiến cho bất luận kẻ nào trong lều vải cảm thấy đồng tình. Chỉ có vẻ đáng thương của mỹ nữ mới thật sự là đáng thương. “Nàng đích xác chính là nữ nhi duy nhất của tiên hoàng hậu Văn triều – là đích công chúa duy nhất của Văn triều, là đích công chúa huyết thống cao quý nhất.” Đạt Lai cảm thấy hơi khó xử, còn việc bộ dáng công chúa xấu xí như thế, căn bản không phải là việc mà hắn có thể giải quyết được, phải không? Công chúa Văn triều này đúng thật là vô cùng phiền phức, một nữ nhân vô cùng phiền toái. “Thật sự phiền chết đi được! Giết cũng giết không được, làm cũng không có hứng để mà làm, chỉ mới nhìn thôi đã thấy chướng mắt rồi!” Lão thủ lĩnh liếc mắt nhìn nữ nhân đang ngã sóng soài trên mặt đất, vẻ mặt ghê tởm phất phất tay như đang xua đuổi mấy con ruồi bọ bẩn thỉu. “Phụ hãn, xin ngài bớt giận. Tuy nói rằng công chúa Văn triều không thể gi.ết ch.ết được, nhưng chúng ta vẫn còn biện pháp khác đối phó với nàng mà, huống hồ….Nhị ca không phải cũng đã đến tuổi thành gia lập thất rồi sao?” Lời vừa nói ra, thủ lĩnh Man tộc lập tức nheo đôi mắt tàn bạo bất nhân lại. Đúng vậy, phong tục của bọn hắn ở nơi này, nhi tử cưới nữ nhân của phụ thân cũng chỉ là việc bình thường đến không thể bình thường hơn. Hoàng đế Văn triều có tới đây cũng không thể nói được gì hết. Nghe vậy, tất cả mọi người ở đây liền lộ ra nụ cười không có hảo ý, Nhị vương tử Trì Liệt mới mấy ngày trước chết bất đắc kỳ tử, đáng tiếc hắn vẫn chưa cưới được chính thê, nếu lúc này có thể thúc đẩy “mối nhân duyên” của hai người bọn họ, vậy thì không thể tốt hơn được nữa. “Cứ như vậy liền có thể nuốt trôi khẩu khí này à?” Thình lình, một giọng nữ khàn khàn trong trẻo vang lên: “Man tộc, quả nhiên là nhát như chuột.” “Ngươi nói cái gì?” Lão thủ lĩnh trực tiếp cầm đao gác ở trên cổ nàng. Văn Thần mím môi, gương mặt bị đánh đến sưng đỏ nâng lên, lộ ra vẻ mặt tràn đầy khinh thường: “Ta nói, các ngươi phải chịu uất ức – Tứ công chúa Văn Nhiễm của Văn triều là giai nhân tuyệt sắc nghiêng nước nghiêng thành, nhưng các ngươi đến mơ tưởng cũng không dám mơ tưởng. Các ngươi vốn mộ danh nàng mà đến, nhưng đến cuối cùng ngay cả khuôn mặt của Văn Nhiễm như thế nào cũng chưa thấy, quả thật là quá đáng thương mà…” “Ngươi muốn chết!” Thủ lĩnh Man tộc trong cơn tức giận ghìm chặt cổ Văn Thần. Cảm giác đau đớn truyền đến, nàng sắp hít thở không thông. Đây chính là cảm giác sắp chết phải không? Thật là thoải mái! Đã rất lâu rồi nàng không được nếm trải cái kh.oái cảm kịch liệt đến tột cùng khi ở bên bờ vực của sự sống và cái chết như thế này rồi. “Đúng vậy, nhanh nhanh gi.ết ch.ết bản cung đi! Chỉ cần giết bản cung, các ngươi đã có thể được giải thoát rồi…” Khóe miệng xanh tím của nữ nhân nhếch lên một vòng cung khác thường. Đạt Lai vội vàng ngăn cản: “Phụ hãn, đây là phép khích tướng của nàng, người của Văn triều vô cùng giảo hoạt, nếu chúng ta gi.ết ch.ết nàng ta bây giờ, Văn triều sẽ có lý do để cùng chúng ta khai chiến!” Nghe vậy, lão thủ lĩnh hung hăng chấn động, muôn vàn cảm xúc đang dâng lên cuồn cuộn bỗng nhiên thu lại ngay lập tức. “Hừ, tiểu nha đầu, ngươi cho rằng lão tử không trị được ngươi hay sao?” Hắn âm trầm cười một tiếng, vung tay lên, trực tiếp hạ lệnh: “Đi mang quan tài của Nhị vương tử tới đây! Còn nữa, đem toàn bộ quần áo của công chúa Văn triều này từng kiện từng kiện l.ột hết xuống cho ta!” Hắn vừa nói xong, đám binh lính nghe lệnh đều lộ nụ cười dâ.m đãng, tiến lên xé rách quần áo Văn Thần đang mặc trên người, chỉ chốc lát sau, trên người nàng ngay cả một cái yếm cũng không còn, da thịt trắng nõn bại lộ trong không khí, lạnh đến run người. “Nghe nói nữ nhân Văn triều coi trinh tiết như sinh mệnh, bây giờ ở trước mặt mọi người bị l.ột sạch quần áo như thế này, nàng, liệu nàng có phát điên luôn không?” Nhóm thị nữ Man tộc đứng ở bên cạnh nhìn thấy tình cảnh này đều có chút không đành lòng. Ngay cả nữ nhân Man tộc các nàng cũng hiếm người có thể chịu đựng được sự nhục nhã đến như vậy, chứ nói gì đến một công chúa Văn triều cao quý kiêu ngạo như nàng! Đây quả thật là một ác mộng! “Hừ, ngay cả khi cở.i quần áo ra cũng khó coi đến như vậy, một chút dụ.c vọng cũng không dậy nổi!” Lão thủ lĩnh nhìn thân thể Văn Thần bởi vì phải chịu đói lâu ngày mà khô quắt, trắng bệch không có một tia huyết sắc nào càng muốn nôn ra, cho dù tùy tiện kéo một nữ nhân trên đường nào cũng đẹp hơn nàng cả trăm ngàn lần! Mà Đạt Lai đứng sừng sững ở một bên nhìn vẻ mặt bình tĩnh đến đáng sợ của Văn Thần, không biết tại sao hắn chỉ cảm thấy đáng sợ đến rùng mình, một người nữ nhân bình thường khi nhận một sự sỉ nhục lớn đến như vậy liệu có thể giữ được bình tĩnh không? Vậy thì vì cái gì mà một chút xấu hổ và ánh mắt giận dữ ở trên người Văn Thần hoàn toàn không thấy? Thậm chí ngay cả ánh mắt còn chẳng thèm trừng lên! Hắn đã từng nghe một lão nhân Văn triều nói rằng, nếu chịu đựng vũ nhục mà không phát tác ra ngoài, hoặc đó là một kẻ cực kỳ hèn nhát, hoặc chính là một người có dã tâm đến đáng sợ. Nếu là cái thứ nhất thì không sao, nhưng nếu là cái sau….Cần phải gi.ết ch.ết ngay lập tức! Nhưng mà, nàng chỉ là một nữ nhân mà thôi, liệu có thể nhấc lên được sóng to gió lớn gì chứ? Có khả năng nàng từ nhỏ bị người ta vũ nhục mà lớn lên, nên đơn giản chỉ là chết lặng rồi mà thôi. Lúc này, mấy binh lính nâng quan tài đi tới, trực tiếp đặt ở bên cạnh Văn Thần. “Tốt lắm! Nhanh lên! Đem nắp quan tài mở ra, để cho con ta được hưởng thụ một chút tư vị của nữ tử Văn triều….Ha ha —–” L.ột sạch quần áo còn chưa đủ sao? Lại còn muốn trước mặt nhiều người như vậy để cho nàng vui hoan với thi thể nữa?! Thủ lĩnh quả nhiên càng ngày càng bi.ến thái! “……” Cho đến lúc này, ánh mắt không hề có một chút gợn sóng của Văn Thần rốt cuộc mới có một chút dao động. Nắp quan tài bị cạy mở, một người nam tử nằm trong đó, không có một chút huyết sắc nào. Nàng nhìn kỹ, mày kiếm sắc bén, sống mũi cao thẳng, đôi môi mỏng mím chặt, đây rõ ràng là một mỹ nam hiếm có khó tìm, không hề giống với nam nhân Man tộc thô kệch, ngược lại lại có vài nét tinh xảo như người Văn triều, nét phong tình dị vực trời sinh như phác họa thêm cho hắn mấy phần tà tứ mị hoặc. Gió thu thổi tới, mặt trời lặn đổ ánh chiều lên trường hà, tiếng bão cát gào thét tựa hồ như dung nhập vào trong cốt nhục nam nhân kia —- Hắn không cần mở mắt, đã là một tuyệt sắc rồi. Văn Thần khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt xinh đẹp nho nhã đoan trang hiện lên một tia khác thường. “A a —–” Có người thị nữ nhát gan đã gần như ngất đi, bởi vì ở phía bên trên nắp quan tài có mấy dấu tay bằng máu, cái này nói rõ, nam nhân này bị hạ táng lúc hắn còn sống! Đó chính là vết máu lưu lại lúc hắn đang giãy dụa cố gắng mở nắp quan tài để thoát thân. Văn Thần nhìn đến đây, nội tâm hơi nổi lên một trận gợn sóng. A, lại thêm một vật hy sinh trong cuộc tranh đấu vương quyền à? Thật đáng thương, đáng thương giống như nàng vậy. Nàng chớp mắt hai lần, ở trước mắt bao người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán nam tử đang nằm trong quan tài. Tất cả mọi người sửng sốt, thậm chí còn có mấy binh lính lui về sau hai bước, đây căn bản không phải là người bình thường! Nhất là lão thủ lĩnh, mặt mày đều xanh mét! “Ngài sợ cái gì? Cái này không phải là cái mà ngài muốn nhìn hay sao?” Văn Thần nở nụ cười, một nụ cười khiến người ta nhìn vào chỉ thấy sợ hãi, giống như ác quỷ địa ngục đang chuẩn bị lấy mạng, nhất thời hầu như tất cả mọi người không dám nhúc nhích. Chỉ thấy nàng cúi người ghé sát vào bên tai nam tử, không biết đang làm gì. Rồi sau đó, một màn càng kinh sợ hơn xảy ra. Trong quan tài đột nhiên duỗi ra một bàn tay, kéo Văn Thần vào trong… Khi Văn Thần đứng lên một lần nữa, trên người đã choàng lên một kiện áo liệm giành cho nam nhân. Còn có ánh mắt kia —- lộ ra vẻ nghiền ngẫm, cùng với những ý tứ hàm xúc không rõ. “Liệt, Liệt nhi?” Lão thủ lĩnh trợn trừng đôi mắt! Bàn tay với mấy khớp xương rõ ràng kia, chính là nhi tử của mình ở trong quan tài xác chết vùng dậy! Tràng diện này, có thể không kinh khủng sao? Đạt Lai ở một bên càng giật mình hơn, nhanh chóng rút loan đao ra. Hắn làm sao có thể còn sống chứ? “Phụ hãn, Lục đệ, đã lâu không gặp rồi.” Trì Liệt từ từ đứng dậy từ trong quan tài, khuôn mặt đầy ý cười. Trong phút chốc, cả tràng diện hỗn loạn… Mời các bạn mượn đọc sách Công Chúa Nghịch Thiên của tác giả Phỉ Hà.