Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Vọng Nguyệt

Lần đầu tiên Dạ Nguyệt gặp Diệp Vũ Phàm, là khi nàng bị cha dượng bán đến một thanh lâu có tiếng tại đất Giang Nam - Vọng Nguyệt lâu. Khi ấy Diệp Vũ Phàm chỉ là một tên tiểu nhị, một gã sai dịch bần hàn, còn nàng lại là một kỹ nữ mới chờ ngày ra mắt. Diệp Vũ Phàm vốn là con trai gia tộc Diệp gia vang danh lâu đời, vốn sau này sẽ là người kế thừa gia tộc. Nhưng tai họa lại ập xuống gia đình chàng khiến người quân tử tài hoa ấy phải sa cơ trở thành một đứa trẻ mồ côi, được Vấn ma ma của Vọng Nguyệt lâu đem về cưu mang, vì thế mới trở thành một tên tiểu nhị. Mong ước cả đời hắn là có thể tự chuộc lấy thân mà thoát khỏi chốn lầu xanh phù hoa này, có thể đậu bảng vàng để gầy dựng lại gia tộc Diệp gia hùng mạnh năm xưa. Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, họ đã động lòng trước đối phương trong những ngày hắn dạy nàng gảy đàn, đề thơ, cùng trải qua những ngày vui vẻ hạnh phúc. Nhưng họ chẳng hay biết rằng, tình cảm ấy chính là bắt đầu cho một chuỗi những bi kịch về sau.   Dạ Nguyệt yêu Diệp Vũ Phàm, cả hai đã từng thề non hẹn biển, nguyện sánh vai đến bạc đầu. Nhưng điều đó chẳng thể thay đổi được thân phận của nàng, nàng chỉ là một kỹ nữ. Thế rồi ngày Vọng Nguyệt lâu ra mắt hoa đán mới Dạ Nguyệt cũng tới. Người người khắp nơi đều tựu về Vọng Nguyệt Lâu để nhìn xem liệu hoa đán mới có xinh đẹp tuyệt trần như lời đồn đại, người ta thi nhau ra giá cao ngất ngưỡng để mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt. Có ai nào biết rằng cũng chính khi ấy, Vũ Phàm điên cuồng đập nát chiếc lọ chứa đầy tiền xu mà hắn chắt chiu dành dụm xuống từng ấy năm qua. Hắn muốn mình là người mua lại đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt. Thế nhưng, liệu đêm ngày mai, đêm ngày mốt thì thế nào? Hắn không thể cứu nàng khỏi đám lang sói kia cả đời được, không thể được. Thế mới hiểu: "Hai người yêu nhau, đến với nhau đúng thời điểm gọi là duyên phận. Nhưng yêu nhau, lại đến không đúng thời điểm thì chính là oan nghiệt." Người mua đêm đầu tiên của Dạ Nguyệt là Mạch Phi - một thiếu gia giàu có thầm tương tư Dạ Nguyệt đã lâu. Không chỉ vậy, chàng còn cố gắng dốc hết tiền tài để mua những đêm tiếp theo của Dạ Nguyệt. Nhưng trong những đêm đó, Mạch Phi và Dạ Nguyệt chỉ đơn giản là đàn ca tâm tình, như một đôi tri kỷ thấu hiểu lẫn nhau. Nhưng Mạch Phi thì không nghĩ vậy, chàng ngỏ ý muốn hỏi cưới nàng, muốn chuộc nàng ra khỏi bóng thanh lâu phù hoa son phấn. Dạ Nguyệt thoáng băn khoăn lựa chọn giữa đoạn tình ái giữa nàng và Vũ Phàm và cuộc sống tự do, tương lai hạnh phúc. Nhưng nàng vẫn chọn nhân duyên giữa mình và Vũ Phàm, từ chối tình cảm của Mạch Phi. "Nhiều năm sau này nghĩ lại quyết định đó của mình, Dạ Nguyệt mới nhận ra là sai lầm. Chỉ là vào khoảng khắc đó, nàng vẫn còn đang mải mê sống trong ái tình, không hề biết rằng vật đổi sao dời, mọi chuyện không theo ý mình, cho dù có cầu khẩn cũng chẳng được." ............ Trích đoạn: "Mạch Phi rời khỏi, thế độc quyền lâu nay hắn dành cho Dạ Nguyệt cũng vì thế vỡ tan. Lại là những cuộc đấu giá đầy mùi tiền nối tiếp nhau, tất cả chỉ để có được một đêm phong hoa tuyết nguyệt cùng nàng. Kẻ đầu tiên có được vinh dự đó là một gã phú hộ ở tỉnh bên. Gã độ hơn 30, dáng người vạm vỡ đến hơn thước chín. Vừa nhìn thấy gã, nàng đã hoảng hốt định chạy trốn theo bản năng. Gã cười hề hề, càng cho rằng nàng đang giả vờ, điên cuồng xấn tới, chẳng mấy khó khăn để giữ chặt lấy nàng. Lúc thân hình thô kệch của gã đổ ập lên nàng như một bao thịt tải trọng trăm cân, nàng chỉ có thể im lặng. Đôi tay nàng bấu chặt tấm màn đến ứa máu, nước mắt chảy ngược vào trong. Mọi thứ giống như một cơn ác mộng không hồi kết, mỗi đêm đều lặp lại. Tất cả tủi nhục đau đớn, nàng âm thầm chịu đựng, không hé răng với ai lấy nửa lời. Nàng sợ, nếu như nàng nói ra, sẽ có kẻ khác vì nàng mà đau lòng hơn gấp bội. Nàng sợ kẻ đó sẽ vì nàng mà làm chuyện dại dột. Vì kẻ đó, nàng sẽ cố nhẫn nhịn. Chỉ là cơn ác mộng tồi tệ nhất. Sáng tỉnh dậy mọi thứ sẽ lại tan biến thôi. Nhưng nàng nào biết rằng, cho dù nàng im lặng đến mức nào, thì nỗi đau của nàng, y vẫn có thể nhìn thấy được. Vũ Phàm y đã hứa đời này kiếp này sẽ chăm lo cho nàng, đến cuối cùng lại khiến nàng ra nông nỗi này. Y chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn nàng, cũng không đủ tư cách để nổi giận. Y cũng như nàng, chỉ có thể lẳng lặng ôm nỗi đau đó vào lòng. Đau thương rồi cũng sẽ qua, nhưng mùa xuân của Dạ Nguyệt không biết bao giờ mới có thể trở lại. " .......... Dạ Nguyệt và Vũ Phàm cứ như vậy, cứ sống mà chẳng muốn nghĩ thêm về tương lai tăm tối mà họ sắp phải đối mặt như vậy. Nhưng ông trời có bao giờ toại lòng người, Vũ Phàm trong cơn nóng giận đã lỡ tay đánh một tên nhà giàu, Dạ Nguyệt vì cứu mạng hắn mà đồng ý ở lại Vọng Nguyệt lâu tận tâm tận sức, đời này kiếp này đều phải cúc cung tận tụy với Vọng Nguyệt lầu. Đến chết mới thôi. Nhưng cả hai đã hứa với nhau, hắn rời khỏi đất Giang Nam này và nhất định sẽ thi đỗ công danh, nhất định phải tái dựng Diệp gia. Đến lúc đó, Vũ Phàm sẽ dùng kiệu hoa 8 người đến Vọng Nguyệt lầu đón Dạ Nguyệt. Cho dù là 10 năm, 20 năm, chỉ cần hắn còn sống, nàng vẫn sẽ chờ đợi. Dạ Nguyệt quay về Nguyệt Vọng lâu, lại quay về guồng sống cũ của mình. Mỗi năm nàng đều nhờ tì nữ Tiểu Nhu xem bảng vàng để mong ngóng cái tên của Diệp Vũ Phàm , chờ một ngày cả hai có thể thật sự chung đôi. "Yêu một người, đôi khi chỉ một cái nhìn là đủ. Vậy đợi một người phải mất bao lâu? Đợi một người, đợi mất mười năm. " Thời gian cứ thấm thoát trôi qua, thiếu nữ Dạ Nguyệt năm nào cũng dần bị mai một bởi năm tháng tàn nhẫn. Nàng không còn là một hoa đán nổi danh xinh đẹp tuyệt trần của Vọng Nguyệt lâu nữa mà trở thành một nữ nhân sa đọa, cả ngày chỉ biết dùng rượu quên sầu, đêm về cũng chìn trong men tửu, quên đi hình bóng của người đã từng thề non hẹn biển, quên đi mười năm mòn mỏi mong chờ... Cuối cùng, đến lúc nàng cảm thấy cơ thể đã đến lúc không thể chịu được, nàng đi khám đại phu mới biết mình mắc phải căn bệnh lao phổi quái ác hành hạ từng ngày, mà thời gian còn lại của nàng thực sự còn rất ngắn. Đến lúc nhận ra căn bệnh của mình, nàng lại vô tình gặp được người mà nàng dùng cả tuổi xuân để đợi chờ. Đợi mười năm, cuối cùng chàng cũng trở về rồi. Nhưng nàng không chỉ nhìn thấy Vũ Phàm, mà nàng còn nhìn thấy thê tử kết tóc cùng chàng và con gái của hai người. Nàng thật sự muốn biết, nàng dùng 10 năm của cuộc đời mình, đổi lại là thứ gì. Phải chăng nàng đã thật sự uổng phí tuổi xuân của mình chỉ để đổi lấy hạnh phúc của chàng, còn nàng chỉ còn lại một trái tim đã héo úa lại đầm đìa máu tươi. Nàng, rốt cục là chờ đợi được thứ gì? ... "Vào cái năm thứ 10 ấy, rốt cuộc thì Dạ Nguyệt cũng từ bỏ hy vọng. Nhưng thì ra với một người đã cố sống bao nhiêu năm chỉ vì cái hy vọng mong manh ấy, khi từ bỏ nó lại trở nên hụt hẫng đến vậy." ... "Lòng phụ nữ thì ra rất tàn nhẫn. Chẳng thà tin rằng người đó đã chết, cũng không muốn biết sự thật người đó vì một phụ nữ khác bên ngoài mà bỏ rơi mình." ... "10 năm cho một cuộc tương phùng. Một người chờ đợi suốt 10 năm, một người đấu tranh sinh tồn vì lời hẹn đó. Đến cuối cùng hóa ra cũng chỉ là hư ảo." ... "Nếu tình yêu của kỹ nữ chỉ là dòng nước chảy, thì cuộc đời kỹ nữ chính là cơn gió. Phiêu bạt khắp nơi, tưởng như tiêu diêu tự tại, nhưng lại không bao giờ có được hạnh phúc thật sự." ... Diệp Vũ Phàm từ đầu đến cuối vẫn yêu Dạ Nguyệt, một lòng một dạ không muốn phụ lòng nàng. Chàng đã từng nói: "Thà phụ lòng cả thiên hạ chứ không muốn phụ lòng người đó". Chàng đặt tên cho con gái mình là Tâm Nguyệt, chính là nguyệt ở trong tâm, trong tâm có nguyệt, bao đêm ở nơi xứ người, chàng chỉ có thể ngắm trăng nhớ người con gái tên Nguyệt. Nhưng duyên phận lại tàn nhẫn cắt đứt tơ hồng còn vương, ông trời không cho phép hai người ở bên nhau. Âu, đó cũng là vận mệnh. ... "Đường có xa, tóc có bạc, bước chân đã mỏi, cũng không đau xót bằng việc không có nàng bên cạnh. Lời ước hẹn thiên trường địa cửu chẳng qua cũng chỉ là một hồi sương gió. Mây tạnh, mưa cũng ngừng. Câu chuyện cổ tích cuối cùng lại hóa thành đùa cợt. Trên ngọn đồi này năm đó, y nói lấy nàng làm vợ, nói sau khi tái dựng Diệp gia sẽ cho nàng cuộc sống hạnh phúc. Bao nhiêu năm trôi qua, y vẫn cho rằng nàng vẫn ở phía sau, cho rằng chỉ cần y quay đầu lại sẽ nhìn thấy nàng. Chỉ là không ngờ, ngọn đồi này mãi mãi vẫn còn đó, nhưng y và nàng thì đã âm dương cách biệt. " ... Thật sự thì tớ rất ấn tượng với "Vọng nguyệt" và tiếc nuối vì mối nhân duyên của hai người. Dạ Nguyệt dùng mười năm chờ đợi, Vũ Phàm dùng mười năm mòn mỏi tương tư nhưng đến cuối cùng, họ lại để lỡ nhau cả một kiếp người. Cả một đời người, có mấy lần mười năm cơ chứ? ........... "Dạ Nguyệt, 10 năm qua muội ở thế giới bên kia có phải là rất cô độc không? Muội sợ bóng tối đến như vậy, trước đây chỉ cần có một làn gió lùa vào cửa thôi cũng khiến nàng thức giấc, sao lại có thể chịu được đây? Dạ Nguyệt, chúng ta không thể cùng nắm tay đến bạc đầu, ít ra khi chết ta cũng có thể ở bên cạnh muội. Nếu thật sự có kiếp sau, có phải muội vẫn đứng bên bờ Vong Xuyên đợi ta không? Y ngã vật xuống đất. Trên đỉnh đầu, ánh trăng réo rắc mời gọi. Trong khoảng khắc cuối cùng đó, lần đầu tiên y cảm thấy được giải thoát. Dạ Nguyệt, cuối cùng thì Vũ Phàm ca cũng có thể đến gặp muội rồi." _____________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Reviewed by Dạ Vũ Duyên phận là gì? Duyên phận đem nàng và hắn gặp nhau, đem trái tim của hai người hòa cùng nhịp đập. Duyên phận cũng khiến cho nàng và hắn bỏ lỡ nhau, bỏ lỡ cả tuổi thanh xuân trong những đợi chờ mòn mỏi, kết quả cuối cùng vẫn là phụ tấm chân tình. Khi gặp gỡ hắn, nàng là cô kỹ nữ thanh lâu, có dung mạo và tài năng phi thường. Khi gặp nàng, hắn là vị thiếu gia có tài, tinh thông ngũ kinh, vì thất thời mà phải làm tiểu nhị ở chốn thanh lâu phấn hoa này. Sớm chiều bên nhau, cùng dựa vào nhau mà sống qua ngày ở nơi đầy cạm bẫy này, họ đến với nhau như một lẽ dĩ nhiên và một cách tự nhiên. Họ cùng nhau bỏ trốn, cùng nhau thề hẹn mà đâu có ngờ, cái giá phải trả cho mối tình thanh xuân bồng bột này là cả một đời. Nàng đợi hắn ròng rã 10 năm, cắn răng chịu đựng bao tủi nhục với niềm tin rằng hắn sẽ trở về đón nàng. Đối với phận nhi nữ thanh lâu thân đã nhuốm bụi trần thế gian như nàng, có một người để chờ đợi âu cũng là một loại hạnh phúc. Nàng thà phụ tấm chân tình của một chàng trai luôn hết lòng ở bên nàng từng ấy năm, còn hơn phụ lời hứa với hắn. Đời người có được mấy cái 10 năm? 10 năm vật đổi sao dời, hoa tàn hoa lại nở, người đến kẻ lại đi, còn nàng vẫn luôn kiên định với lời hứa mỏng manh ấy. Nàng luôn chờ đợi một ngày hắn ghi danh bảng vàng, dựng lại cơ nghiệp, đón nàng về bên hắn. Ngờ đâu, đời không như ý, trời phụ lòng người, trong 10 năm qua hắn đã lập gia thất, có vợ có con, ăn sung mặc sướng. Lời hứa mà nàng trân trọng cả một đời bỗng chốc hóa mây bay. Nàng đặt tên cho đứa cháu của mình là Phi Phàm, Mạch Phi và Vũ Phàm, hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời nàng. Hắn đặt tên cho con gái hắn là Tâm Nguyệt, trong tâm có nguyệt, nguyệt mãi luôn ở trong tâm. Hắn đáng trách, mà cũng thật đáng thương. Trách hắn sao nỡ quên lời ước hẹn năm xưa, vì giàu sang quyền quý mà phụ lòng người con gái vì hắn mà luôn đợi chờ mòn mỏi. Thương hắn, vì hóa ra hắn cũng có nỗi khổ tâm riêng, 10 năm chờ đợi của nàng cũng là 10 năm thương nhớ của hắn. Ngày ngày hắn làm bạn với ánh trăng xa, tương tư khó nói, nỗi lòng khó tỏ, không biết nơi chân trời kia, người con gái ấy sống như thế nào? Cách biệt 10 năm mà ngỡ như đã trải qua một đời, những hạnh phúc từng có nay đã trở thành ký ức của kiếp trước. Giây phút gặp lại nhau, đối diện với người đã phụ mình, nàng không hề xúc động hay oán hận, chỉ có khoảng lặng trống rỗng trong tâm hồn. Phải nói nàng cao thượng, hay ngốc nghếch, khi đến phút cuối cùng vì không muốn hắn phải áy náy, nàng đã tạo ra một màn khiến hắn hiểu lầm nàng đã có cuộc sống hạnh phúc bên người đàn ông khác. Hắn rời khỏi nàng. Giây phút hắn quay lưng bước đi cũng là lúc nàng tạm biệt trần thế. 10 năm xa cách đổi được mấy phút trùng phùng ngắn ngủi, vậy mà chớp mắt đã âm dương cách biệt, còn hắn lại không hề hay biết nỗi khổ tâm của nàng. Lại 10 năm qua đi, hắn mang tâm bệnh không thuốc chữa, trút hơi thở cuối cùng bên mộ phần của nàng. Hữu duyên vô phận, nếu như duyên phận khiến đôi ta khi sống không được ở bên nhau, vậy ta đành làm đôi uyên ương phiêu diêu nơi thiên đàng. Nếu trên đời thực sự có thế giới bên kia, vậy chắc chắn nàng vẫn đang đợi ta. Trên cầu Nại Hà, trong dòng Vong Xuyên hay bên đá Tam Sinh, ta cũng sẽ đến bên nàng. Hãy chờ ta đến chuộc lỗi và bù đắp cho nàng một đời hạnh phúc. *** Lần đầu tiên tôi đọc xong một câu chuyện, lại băn khoăn không biết mình nên tìm ai để oán trách? Tôi nghĩ rất nhanh mình sẽ quên đi câu chuyện này, bởi vì nó không thuộc thể loại mà tôi rất thích, nhưng tôi vẫn hi vọng trong lúc nuối tiếc còn sâu đậm thế này, lưu lại một vài kỉ niệm, tặng cho người con gái tên Nguyệt kia chút ấm áp nào hay chút ấy. Từ những dòng đầu truyện, từ thân phận của cô, tôi vốn đã biết tình yêu này sẽ nảy nở, càng chắc chắn nó sẽ chẳng dễ dàng gì. Thế nhưng người nào đó vẫn ngây thơ hi vọng, hi vọng chờ đợi 10 năm của cô có thể mang lại kì tích, hay ít ra cũng cho tôi một cái kết khiến tôi an lòng, quên mất rằng, thế giới này vốn dĩ là tàn nhẫn… Trong lòng tôi vốn định mắng chửi Diệp Vũ Phàm không biết bao nhiêu lần, nhưng cuối cùng lại thôi. Cái gì cũng là do y nói, cái gì y cũng không làm được. Tôi đối với con người này, có một chút cảm giác coi thường, cuối cùng vì hai chữ “Tâm Nguyệt”, trong tim có Nguyệt, tôi lại không đành lòng. Y cả đời hồ đồ, cả đời bất lực, nhưng lại vẫn yêu cả đời, tưởng nhớ cả đời. Hình ảnh y lúc tuổi già bóng xế, cô độc và thê lương đến như vậy. Y làm chồng thất bại, làm đàn ông thất bại, làm người cũng lại thất bại. Y cả đời mơ về một bóng hình, lại chỉ biết vô dụng nhìn người đó tự dày vò bản thân, y ở cạnh thê tử, cũng không thể cho nàng một tình yêu trọn vẹn, y cả đời phấn đấu, lại đánh rơi ước hẹn trân trọng nhất. Có lẽ, thành tựu duy nhất của y, chính là bảo bọc cho đứa con gái bảo bối của mình, để nó được sống một cuộc sống an nhàn vui vẻ, không cần phải thấu hiểu những ân ân oán oán của đời trước. Tôi dĩ nhiên đồng cảm với số phận của nữ chính, nhưng tôi càng thương hại cho Giai Lệ, cô ta cả đời mưu tính, cả đời tranh giành, cả đời giấu diếm, cuối cùng cả trái tim của người đàn ông đó cô cũng chưa một lần chiếm giữ. Có ai hiểu được cảm giác, người đàn ông kề cận bên mình mấy chục năm trời, trong lòng lại luôn tơ tưởng đến một bóng hồng khác, rốt cuộc là khó chịu thế nào khổ sở thế nào? Hạnh phúc do tranh giành mới có được thực sự không có ý nghĩa, cho dù mình cố gắng khư khư giữ lấy nó trong tay, không phải của mình thì vẫn không thể là của mình được. Cùng là phụ nữ, có người ích kỉ như thế, có người lại nhân hậu đến vậy. Tiểu Nhu có thể ghen tuông, có thể giở tiểu xảo, có thể hận Dạ Nguyệt, nhưng cô đều không làm vậy. Đừng nói đến ân nghĩa ngày xưa, tôi cảm thấy nếu cô gái ấy không phải người tốt thì có nói trăm ngàn lần ân nghĩa cũng vô dụng thôi. Có lẽ vì Tiểu Nhu lương thiện đến thế, nên ông trời không bạc đãi cô, đã cho cô được làm vợ của người đàn ông cô yêu thương, cũng là người đàn ông xứng đáng để yêu vô cùng. Giữa bi kịch của hai nhân vật chính, hạnh phúc của Tiểu Nhu như ánh lửa thắp lên hi vọng, mang đến cho người ta sự an ủi dịu dàng vô cùng. Một người bạn nói với tôi chỉ không thích những gì quá hoàn hảo, không biết có phải do ảnh hưởng từ chỉ, mà người đàn ông tốt tuyệt đối như Mạch Phi lại không khiến cho tôi đủ rung động. Nhưng tôi thật sự cảm kích con người này, không phải là cho ra bao nhiêu cũng không yêu cầu hồi đáp, mà là cho dù không được như nguyện, cũng không vì thế mà thay đổi, không vì thế mà trút giận lên người vô tội, càng không vì thế mà ngừng giúp đỡ Dạ Nguyệt. Tôi trước giờ luôn cho rằng, yêu một người, cho dù người đó không dành tình cảm cho mình, nhưng chỉ cần đó là người đáng để yêu, thì tình cảm bỏ ra không hề uổng phí. Nhưng giờ đây tôi lại nhận ra, thế nào là đáng thế nào là không đáng? Mỗi một người đều có tiêu chuẩn của riêng mình, cả thế giới này xem Dạ Nguyệt là người phụ nữ lẳng lơ ti tiện, thì trong mắt Mạch Phi cô mãi mãi là thần tiên tỷ tỷ xinh đẹp nhất, thánh thiện nhất, không phải sao? — Nếu như tôi đối với các nhân vật khác, còn có thể dễ dàng cho ra một chữ “yêu” hoặc “ghét”, thì đối với Dạ Nguyệt, tôi cảm thấy mình thật là không có cách nào cả. Đứng trên lập trường nữ giới mà suy xét, tôi nghĩ, nếu tôi là Dạ Nguyệt, thì hoặc là tôi chết đi, hoặc là tôi buông tay để cho người tôi yêu được tự do, bởi vì bản thân tôi cũng không thể chấp nhận tình yêu của mình có một vết nhơ lớn như vậy. Tôi thà ghi nhớ khoảnh khắc ban đầu, chúng tôi mãi mãi không có được nhau, nhưng cũng mãi mãi đẹp trong lòng nhau. Nhưng tình yêu có vĩ đại cách mấy, bản chất của nó vẫn là ích kỉ, chúng ta có thể cao cả hi sinh tính mạng vì người mình yêu, nhưng lại tuyệt nhiên không chịu đựng được nhìn thấy người đó hạnh phúc bên một người khác. Cũng như tình yêu của Dạ Nguyệt và Vũ Phàm, cho dù cố chấp chịu đựng dày vò, cũng không muốn thanh thản mà chia cắt. Cho nên, Dạ Nguyệt không làm sai, yêu không sai, kiên định chờ đợi tình yêu cũng không sai, có sai, là do duyên sai. Nhiều ngày tháng bên nhau, giữa cô và Mạch Phi đã nảy nở một thứ tình cảm không nói thành lời, nếu không phải vì cô đã sớm có người trong lòng, có thể nào tình cảm ấy sẽ biến thành tình yêu? Nếu người cô yêu là Mạch Phi, cuộc đời cô đã có thể nhàn nhã vui vẻ biết bao nhiêu, đáng tiếc, người khiến cô tình nguyện hi sinh thanh xuân, đánh đổi tất cả, chỉ có mình Diệp Vũ Phàm. Thật lòng, tôi rất ngưỡng mộ cô, rất thích cách cô yêu một người. Cô âm thầm chịu khổ vì y, vậy mà vẫn giả bộ vui cười để cho y an lòng, đợi một người, đợi đến thanh xuân hao mòn, sức cùng lực kiệt cũng không nửa lời oán trách. Có lẽ vì bản thân vẫn chưa từng hết mộng mơ, nên những cô gái si tình khờ khạo vẫn luôn khiến tôi bị thu hút, khiến cho tôi đồng cảm, đến mức chỉ có thể xót chứ không bao giờ nỡ trách. Trong cuộc đời, sai lầm đôi lúc là điều khó tránh khỏi, chỉ là, không phải lúc nào chúng ta cũng có cơ hội để sửa sai. Gặp gỡ và yêu Vũ Phàm là sai lầm thi vị, nếu không nhờ tình yêu này thì cô đã sớm chết đi, kết thúc một cuộc đời sai lầm, nhưng nào có ai biết được, còn sống tức là còn hi vọng? Sự chờ đợi không điểm dừng dành cho Vũ Phàm chính là sai lầm ngọt ngào. Không ai hiểu được quá trình đó có bao nhiêu nhẫn nại, bao nhiêu đau khổ, bao nhiêu uất ức, nhưng cũng không ai hiểu được, ẩn sâu trong đó là cảm giác ngọt ngào mê hoặc của tình yêu. Giống như giấc mơ ngày về tươi đẹp mà đêm đêm cô vẫn thường vọng tưởng, nếu không có những kì vọng đó an ủi, làm sao mà tình yêu có thể khiến cho con người ta u mê lâu đến như vậy? Chỉ tiếc rằng, khi cô vì tuyệt vọng mà sa đọa, thì đó cũng chính là sai lầm tuyệt vọng. Ông Trời đối xử bất công với cô, cô lại vì một chữ tình mà tàn nhẫn với chính mình, không thể trách sinh mệnh không cho cô thêm cơ hội… Đáng hay là không đáng? Câu hỏi này, tôi vẫn chưa tìm ra đáp án khiến bản thân hài lòng… — Câu chuyện chồng chất nuối tiếc và bi thương của đời trước dần dần lùi về phía sau hồi ức, đặt dấu chấm hết cho sự dằn vặt khôn nguôi của những người trong cuộc. Tình yêu của những người trẻ tuổi dần nảy nở, thuần khiết và êm đẹp, một lần nữa, thế gian này lại chứng kiến thề ước của Nguyệt và Phàm. Duyên lần này, có lẽ, không sai nữa rồi. Mời các bạn đón đọc Vọng Nguyệt của tác giả Hàn Ni.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Công Chúa Thành Vương Phi
"Công chúa thành vương phi" chỉ đơn giản là câu chuyện kể về quá trình nam chính tìm mọi cách để được ôm nữ chính về nhà và bù đắp lại tất cả mọi sai lầm mà mình đã gây ra trong kiếp trước. Truyện VÔ CÙNG sủng, TUYỆT ĐỐI sủng nhưng rất hay và không gây nhàm chán chút nào. Đặc biệt, nam chính trong truyện ở kiếp này chính là hình mẫu mà tất cả mọi cô gái đều ao ước có được: sạch thân sạch tâm, thâm tình, thê nô, bá đạo.... đủ cả. Nói chung, truyện hay và hấp dẫn. Lời khuyên chân thành nên nhảy hố ngay mà khỏi cần đọc rv. Nếu vẫn chưa tin thì tiếp tục đọc nào. Kiếp trước, nam chính là Bùi Nguyên Tu - Tĩnh Bắc Vương nắm trong tay binh quyền to lớn. Chàng tuấn tú, tài giỏi và là một vị tướng xuất chúng tài ba. Khi ấy, chàng được Hoàng đế ban hôn cho Cửu công chúa Lung Nguyệt - người được yêu thương cưng chiều sủng ái nhất trong hoàng triều này. Vì là người xuyên không nên nàng không hề kiêu căng ngạo mạn mà ngược lại vô cùng thông minh lém lỉnh và hiểu chuyện.   Vì chàng nàng đã cố gắng và làm rất nhiều chuyện. Đáng tiếc, tâm tư của chàng chỉ đặt tại binh quyền nên dù có để ý, dù có yêu thương cũng thường vô tâm với nàng. Chính điều này đã khiến bi kịch xảy đến. Lúc ấy, mũi kiếm kia cắt qua da thịt nơi cổ nàng, máu đỏ nhuộm cả một vùng trời trong mắt chàng. Rồi nàng gieo mình xuống tường thành cao lớn... chỉ vì không muốn biến mình thành nhược điểm của chàng. Cái chết của nàng như là một nhát cắt qua tim chàng, đau đến tan xương nát thịt. Chỉ trong một đêm tóc chàng bạc trắng. Sau này, khi đã giết được kẻ thù hại nàng thì chàng chết đi...và được trọng sinh về năm 16 tuổi. Sống lại, nam chính chỉ có duy nhất một tâm niệm trong đầu chính là: "Cửu Nhi, kiếp này, Bùi Nguyên Tu ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, cầm tay nàng đến bạc đầu". Vì thế, cho dù khi ấy Lung Nguyệt chỉ mới là cô bé 5 tuổi thì chàng cũng đã quyết định vận mệnh của mình chỉ có thể vì nàng mà tồn tại.  Nên chàng dốc hết tất cả mọi tâm tư sức lực để có thể xây nên một vùng trời cho nàng. Nơi mà ở đó, cho dù bất kể sóng to gió lớn như thế nào nàng vẫn có thể bình yên. Nhưng mà, dường như chàng suy nghĩ hơi sâu xa rồi à nha. Bởi vì, vấn đề cơ bản là nàng - Cửu công chúa chàng muốn lấy - không phải là người mà chàng có thể chạm đến :D  Vì nàng, chính là viên ngọc vô giá được nâng niu yêu thương sủng ái hết mực của hoàng hậu, hoàng đế, thái tử... vân vân và mây mây. Nên công cuộc chinh chiến ôm mỹ nhân về nhà của chàng vẫn còn xa, xa lắm. Khi mà, ngay đến cả hoàng đế anh minh cũng có suy nghĩ như thế này với nàng nè: "...dù nàng có chọc thủng trời, trẫm cũng có thể vá giúp nàng". Còn chưa kể hai vị ca ca là thái tử và Ngũ hoàng tử của nàng nữa. Gì không biết chứ muốn nhìn, muốn ngắm, muốn chạm vào muội muội bảo bối của họ thì còn lâu nha. Thế nên, chỉ khổ thân nam chính của chúng ta dù muốn gặp nhìn một chút cũng phải đi đường vòng, đụng đủ khó khăn mới có được kết quả. Nhưng, yên tâm là nam chính có thể kiên nhẫn chịu đựng được hết, chỉ mong bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ. Vì vậy, chàng giữ thân như ngọc, sạch tuyệt đối, chỉ đợi công chúa đến hưởng dụng thôi :v :v. Cô nương nhà nào mà có tâm tư với chàng đều bị chàng đẩy xa cỡ 1000m ấy. Còn dùng toàn những chiêu độc để các nàng ấy chết tâm nữa chứ. Đoán xem, chàng sẽ làm như thế nào đây? Hi hi Vì suy nghĩ của chàng bây giờ chỉ hướng về phía nàng mà thôi. Nên nhiều khi chàng chấp niệm đến mức cái gì nàng từng chạm qua cũng ôm ấp, hôn hít, sờ mó hoài. Lại còn hay cười như bị dở những lúc một mình trộm nghĩ về nàng nữa chứ. Haizzz. Chỉ khổ thân thuộc hạ của chàng, nghi ngờ giới tính chàng không nói, còn tưởng chàng bị khùng hay biến thái nữa chứ, vui lắm luôn. Đọc mà muốn nghẹn cười ý :) :) Sau này, chàng cũng ôm được công chúa về nhà, nhưng mà trước đó hết bị Hoàng đế uy hiếp lại bị Thái tử đập một trận bầm dập te tua. Ai bảo muốn lấy viên ngọc trên tay bậc đế vương này. Huống chi, hoàng đế đã từng có suy nghĩ rất chi là biến thái cho công chúa nhỏ nhà mình đến trường quốc học chọn người, y như vào vườn rau chọn củ cải trắng vậy. Nàng vừa ý ai là nhổ lên rồi ôm về ngâm dấm. Thế mà tên tiểu tử thúi này dám mang bảo bối của ngài đi thì không chém chết đã may mắn lắm rồi :v :v  Thôi, mình không dài dòng nhiều nữa. Tóm lại là truyện hay, đáng đọc. nam chính kiếp trước yêu nữ chính nhưng không biết thể hiện thì kiếp này đã thể hiện một cách rất-biến-thái-đáng-yêu. Nhưng mà đừng lầm tưởng chàng với ai cũng thế nhé. Không có đâu. Đối với người có tâm tư muốn hại nữ chính đều bị xử đẹp, tàn nhẫn nhưng xứng đáng cho những kẻ đó. Còn đối với nữ chính thì miễn bàn, y như thê nô cấp độ 1. Suy nghĩ chàng lúc nào cũng là: "ý nàng chính là ý ta" không hề có bất kỳ lực phản kháng nào với nàng hết. Ha ha. Nên ai thích kiểu truyện này thì nhanh nhảy hố đi, đừng đợi nữa. #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Trận hạn hán đã hơn một năm, đến nay cày bừa vụ xuân cũng sắp tới, chư vị ái khanh có diệu kế gì không?" Bên dưới khung trang trí hình rồng cuộn ngậm ngọc, Thuận Khải đế nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi trên ghế mạ vàng khắc hình rồng cưỡi mây. Giọng nói hùng hậu trầm thấp mang theo ý không kiêng nể gì. Dưới thềm đỏ, văn võ bá quan phân thành hai nhóm, nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, khiến đại điện vốn đã yên lặng trang nghiêm nay càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mọi người thở dốc, nếu như lúc này có ngân châm rơi xuống, chắc chắn có thể nghe được một cách rõ ràng. Hộ bộ Thượng Thư cúi thấp đầu, lén quan sát, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Thuận Khải đế lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ghim trên người ông ta, khiến ông ta cuống quýt đứng ra khỏi hàng rồi quỳ lạy: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần...thần bất tài." Ánh mắt hoang mang, tiếng nói run run rẩy rẩy, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. "Hừ!" Thuận Khải đế hừ nặng một tiếng, trong đôi mắt chim ưng đã chuyển thành giận dữ, lần thứ hai quét về phía hai nhóm văn võ bá quan. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, kế sách hiện nay là dùng bạc đổi lấy lương thực cứu trợ thiên tai, tìm hiểu tình hình thiên tai, giảm thuế khóa, sắp xếp cho dân lưu lạc, khống chế thổ phỉ, phòng nạn trộm cướp." Thái phó của Thái Tử, Minh Lý bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cúi đầu khuyên giải: "Đợi đến khi tình hình thiên tai ổn định, sẽ xây dựng công trình thủy lợi, lấy đó để tính toán." "Ừ." Thuận Khải đế từ chối cho ý kiến, đương nhiên trong lòng ông biết những cách này: "Các khanh còn cách khác không?" Trong triều lại hoàn toàn yên tĩnh. "Ai...Thôi, cũng chỉ có thể như vậy, các khanh lui xuống nhanh chóng trình báo tấu chương về cách thức cụ thể việc chấn chỉnh thiên tai." Thuận Khải đế giơ tay xoa ấn đường, nói: "Bãi triều đi. Cát An, bãi giá ngự thư phòng." Chúng quần thần khom người quỳ lạy, cùng hô: "Thần cung tiễn Hoàng Thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Thuận Khải Đế đứng dậy, vung ống tay áo, chắp tay đi ra khỏi đại điện.... *** Trong ngự thư phòng... "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi Tiểu Khánh Tử có bẩm báo, Hoàng Hậu nương nương sắp sinh, đã dời đến Sản các rồi ạ." Thái giám tổng quản Cát An, bước nhanh khom người tiến vào ngự thư phòng, vì cơ thể hơi phát tướng cho nên thở phì phò. "Sao?" Bàn tay cầm chiếc bút lông nhỏ đang phê duyệt tấu chương của Thuận Khải Đế dừng lại một chút, rồi sau đó vội vàng đứng dậy: "Đến Khôn Thái cung." *** Trong Khôn Thái cung. một đám cung nhân đi vội vàng, bưng nước nóng nâng khăn vải, từ trong Sản các ra ra vào vào. Trời mùa xuân hơi se lạnh nhưng trên trán tất cả mọi người lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Hoàng Thượng giá lâm..." Cùng với chất giọng the thé của tiểu thái giám, Thuận Khải Đế bước vội vào trong. Đám cung nhân đang bận rộn nhao nhao quỳ gối, cùng hô: "Hoàng Thượng kim an." " Đứng hết lên đi." Dứt lời, quay đầu hỏi thái giám quản sự Tiểu Khánh Tử của Khôn Thái cung: "Hoàng Hậu sao rồi?" "A!" Không đợi Thuận Khải Đế dứt lời, trong Sản các đã truyền ra tiếng thét thất thanh của Hoàng Hậu, như thể đang trả lời câu hỏi của ông. Khi nghe được âm thanh đó, mày kiếm của Thuận Khải Đế lại cau lại. "Nương nương dùng sức, tiếp tục dùng lực..." "A!" Tiếp theo lại là một tiếng kêu đau. Đôi tay dưới ống tay áo bằng gấm có màu xanh nhạt thêu hoa văn rồng như ý trên đám mây của Thuận Khải Đế thầm nắm chặt: "Thái y đang ở đâu?" "Hồi Hoàng Thượng, Trương viện sử và Lưu viện phán của Thái Y viện chờ đã lâu rồi ạ." Tiểu Khánh Tử khom người hồi bẩm, vén rèm lên để Thuận Khải Đế vào Đông Noãn các, sau có lập tức có cung nhân dâng lên một ly trà thơm. Thuận Khải Đế ngồi xuông ghế mềm liền nghe thấy tiếng truyền bẩm của tiểu thái giám: "Thái hậu giá lâm..." Âm thanh vừa dứt, bức màn của Đông Noãn các lại được vén lên, một lão phu nhân với vẻ mặt ôn hòa vịn cánh tay một ma ma dẫn đầu bước vào. Mời các bạn đón đọc Công Chúa Thành Vương Phi của tác giả Tiếu Dương.
Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát)
Lưu ý: Nên chuẩn bị khăn giấy, tránh ăn uống trong khi đọc truyện. Không cười sặc nước bọt không thu tiền. Đây là một trong những bộ võng du tôi yêu thích nhất, còn hơn cả Công Tử Liên Thành. Vì nếu Công Tử Liên Thành thiên về những trận tranh đấu ác liệt trong game thì Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau là sự kết hợp của cả game và đời thực, của những trận truy sát oanh liệt và cả những tình huống dở khóc dở cười.    Trích đoạn 1: Hệ thống: Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Tô Tiếu là sinh viên năm 3, học theo mấy bộ tiểu thuyết võng du chơi game để làm quen với crush - Cố Mặc - người ngoài đời thật là đội trưởng đội bóng rổ của trường, đẹp trai ngời ngời, gái theo đầy đàn, đối xử với ai cũng ôn hoà.  Làm quen với crush chưa được, Tô Tiếu nghĩ là do level của mình hơi thấp, bèn điên cuồng luyện cấp, luyện nhiều đến mức mê luôn game suýt quên mục đích ban đầu. Cô vào thế lực, đi đánh nhau, ai ngờ lần đầu giết người lại trúng ngay crush. Từ đó, bi kịch bắt đầu.  Phe của Tô Tiếu với phe của crush thù sâu hơn biển, vừa đụng mặt đã chửi nhau. Tô Tiếu vinh dự là một trong những người crush ưu ái ra lệnh đuổi giết, còn bị cả server chửi là nhân yêu. Tô Tiếu chỉ biết ôm mặt khóc thầm. Truyện là quá trình bi thảm Tô Tiếu theo đuổi crush và bị người ta “theo đuổi” ngược lại. Vì một lần lỡ lời khuyên đồ đệ “Yêu ai là phải giết người đó, đến lúc nàng bị người khác giết, con lại đi cứu nàng” mà Tô Tiếu bị người ta giết hết lần này đến lần khác… Trích đoạn 2: Hứa Ngải Dĩ Thâm: Con gái đều có khát vọng chinh phục, sự báo thù tốt nhất chính là tình. Anh giết cô ấy, cô ấy sẽ phải lòng anh. Lạc Phong: Sư phụ, ngài không phải là người. Truyện có nhiều đoạn cười ra nước mắt, chẳng hạn như khi crush của Tô Tiếu kết hôn trong game, cô nàng không cam lòng gọi đội đến phá đám cưới. Kết quả, mạng lag, cả đám người kẹt cứng ở bản đồ rồi rớt mạng ào ào, đám cưới của crush cứ thế mà huỷ bỏ. Hay khi đi học trên lớp, Tô Tiếu bị mấy thanh niên bên phe đối địch dụ chơi game cùng, toàn là những người ngày ngày mắng cô chín chục lần nhân yêu, gặp cô là đuổi giết. Tô Tiếu vì giữ hình tượng trước mặt crush mà không dám tiết lộ nhân vật của mình trong game, lại còn phải nhún nhường lũ thanh niên kia. Hay khi đánh nhau với một đám người phe đối địch, tưởng phải hi sinh bỏ mạng thì bỗng nhiên có đại thần ở đâu nhảy ra đánh lén giết hết đám người. Tô Tiếu chưa kịp cảm ơn thì chàng ta đã vung dao giết luôn cô. Rồi có đoạn Tô Tiếu không giết được tên bám đuôi, lên kênh thế giới chửi bậy bị cấm ngôn, phải đi hái 30 đoá hoa ngoài thành. Thế là một đám người trong bang kéo nhau lên kênh thế giới chửi để bị cấm ngôn, rồi đến cả phe đối địch cũng lên chửi. Bãi hái hoa bỗng nhiên thành chiến trường, khiến Tô Tiếu không hái nổi, phải ngậm ngùi chửi thầm cái tên biến thái thích bám đuôi kia. Nam chính trong truyện tất nhiên không phải crush của Tô Tiếu mà chính là tên sát thủ chuyên đi “ngược ái” giết Tô Tiếu hết lần này đến lần khác. Chuyện tình của hai người ngoài đời rất ngọt ngào. Chàng bẽn lẽn, Tô Tiếu chờ mãi mà chẳng thấy chàng tỏ tình, đành phải mặt dày bày tỏ trước. Rồi crush ngày xưa, tức anh chàng Cố Mặc quay ngoắt nói muốn làm quen Tô Tiếu, khiến cô bối rối không thôi.  Truyện lấy hài hước làm chủ đạo, đám người trong game vừa lầy vừa bựa. Vậy mà ngoài đời thực không ai có thể đoán được những nhân vật “đại thần” thực chất như thế nào. Nếu là một fan của truyện võng du, nhất định bạn không được bỏ qua Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau. Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trò chơi Tiêu Dao vừa open beta [1] được ba tháng. Tuy vẻn vẹn có ba tháng, lại tóe ra rất nhiều JQ cẩu huyết [2] với cả huyết hải thâm cừu. Thứ bảy, thế lực chiến. (>o Nhân vật của Tô Tiếu trong game Tiêu Dao giả tiên hiệp này là nữ thầy thuốc, trong lúc thế lực chiến hai bên đánh nhau khắp nơi ngập toàn hồng danh như thế này, thì lâm vào tình trạng bận bịu đến chóng mặt hoa mắt, mà vốn đã bận đến cuống hết cả tay chân rồi, tiều đồ đệ còn liên tục không ngừng quấy rầy cô. Lạc Phong: “Sư phụ, con đã thích một cô bé rồi giờ làm sao đây?” Lúc này, nhân mã hai đội ở đầu cầu đụng nhau, tóe ra tia lửa đầy nhiệt huyết. Tô Tiếu trốn sau lưng đại đội tăng máu, bàn phím ấn kêu lách cách, quả thực không lấy đâu ra tay đi trả lời. Lạc Phong: “Sư phụ, con nên thổ lộ thế nào đây, trực tiếp bảo cô ấy là con thích cô ấy?” Lạc Phong: “Sư phụ, hình như cô ấy rất thích sư phụ cổ, làm sao giờ đây?” Lạc Phong: “Sư phụ, bọn con làm nhiệm vụ đụng một quái BOSS, con đánh không lại, người mau tới, đã chết mất hai lần rồi, trái tim bé nhỏ cũng phát sầu rồi.” Hệ thống: Đồ đệ Lạc Phong của bạn mời gọi bạn đến bên cạnh hắn. Lúc này đang thời khắc nguy ngập, Tô Tiếu hiển nhiên không cách nào bứt ra được. Nhưng mà chọn từ chối thì phỏng chừng tiểu đồ đệ sẽ xù lông lên mất, vậy nên cô mặc kệ cái thông báo của hệ thống vắt ngang ở giữa màn hình. Tô Tiếu không hề ngừng tay, giữa lúc tăng máu tùy ý TAB hồng danh, sau đó phóng ra hai kỹ năng công kích tức thời. Hệ thống: Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ [3]? Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ. . . Nếu có một từ để hình dung tâm trạng của cô bây giờ, thì đó nhất định là thảm thương. Tô Tiếu thầm thích đội trưởng đội bóng rổ Cố Mặc có chừng một năm, nhưng cô không lấy nổi dũng khí để thổ lộ. Nghe đồn Cố Mặc cũng chưa có bạn gái, nhưng mà rất thích chơi game, Tô Tiếu bằng mọi cách, bằng mọi con đường thám thính được tên game mà hiện giờ Cố Mặc cực kỳ đầu nhập với cả ID của cậu ta, chuẩn bị thông qua phương thức vòng vèo tới bắt lấy cây cỏ thơm này. Đúng lúc trò Tiêu Dao này vừa mới open beta, bước khởi đầu của Tô Tiếu cũng không tính là thấp lắm. Đương nhiên, bởi vì tiểu thuyết võng du trải rộng khắp đại giang nam bắc, nữ sinh tính dùng phương pháp này không chỉ có mình cô. Nghe nói, thế lực Thiên Nhai chí ít có một đoàn, đều là bạn học, mà con gái cũng không ít. Mặc dù Tô Tiếu không phải là cô nàng duy nhất vọng tưởng nhờ game online để kéo gần quan hệ, nhưng chắc chắn, cô là người vô dụng nhất. Vừa mới bắt đầu, cô quả thật tận tâm tận lực muốn kéo gần quan hệ với Cố Mặc, ngờ đâu tìm kiếm hảo hữu, tìm được Lam Điều, thật vất vả cố lấy dũng khí thêm hảo hữu, lại bị đối phương quả quyết cự tuyệt. Khi đó Tô Tiếu mới là một nick nhỏ level 3. Mời các bạn đón đọc Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát) của tác giả Hội Giả Định Ly.
Xin Hãy Ôm Em
Cái motip tổng tài bá đạo thật sự đã rất quen rât quen thuộc rồi. Tình tiết quanh đi quẩn lại cũng là những hiểu lầm, ngộ nhận, nhận ra tình cảm, lại sóng gió, cứ hợp rồi tan, tan rồi hợp... Tình một đêm kết thúc, ai nấy rồi cũng thành người xa lạ thôi! Vậy là được. Cớ gì cứ phải cưỡng ép bên nhau? Thế nhưng tổng tài chính là thích bá đạo như vậy đó, được không hử? "Một đêm triền miên, quăng qua hai trăm đồng, tự nhận mình xui xẻo! Những tưởng từ nay là người qua đường, nhưng lại ba lần bốn lượt bị bắt trở lại giường... Về sau cô phẫn nộ, đổi lại anh lại nghiêm túc nói yêu cầu cô chịu trách nhiệm. Cô rất muốn biết: "Chịu trách nhiệm thế nào?" Anh nhào tới như hổ vồ: "Tiếp tục ngủ!~" Truyện có ba phần, mỗi phần là 1 cặp khác nhau. Văn án chỉ dành cho cặp chính ^^~ *** Dịch truyện Tầm mệt mỏi quá nên dịch vui một câu chuyện khác (của bạn Tầm =))~) Truyện này không ngắn, ai thích đọc vui thì đọc, còn ai muốn tìm một truyện để hoàn nhanh thì đừng đọc nhé. Truyện thể loại tổng tài cẩu huyết như các bộ tổng tài cẩu huyết kinh điển khác, dễ khiến người đọc muốn đập nam chính hoặc nữ chính, ai yếu tim, yêu cầu thực tế, văn phong nho nhã cũng không nên đọc. Truyện có nội dung đã nhiều truyện viết, ai thích mới lạ cũng không nên đọc.Truyện của tác giả không có tên tuổi, ai muốn tìm một câu chuyện mượt mà từ đầu đến cuối cũng không nên đọc. *** "Á, đau quá..." "Không được chạy!" "Tôi không muốn nữa, đừng tiếp tục nữa! Á..." ... Lâm Uyển Bạch mở mắt ra, cơn đau lạ lẫm trên người khiến cô bàng hoàng nhận ra tất cả không phải mơ. Nơi cô đang có mặt là một phòng khách sạn, ánh nắng ngày mới mông lung hắt vào, làm nhòe đi tấm thảm trải sàn và một chiếc giường với tình cảnh "nóng bỏng". Quần áo của cô từ trong ra ngoài đều rơi hết xuống đất, nhăn nhúm hết cả. Tối qua cô đã bị ai đó cưỡng bức! Lâm Uyển Bạch ôm đầu, cố gắng nhớ lại. Cô làm việc partime trong một quán bar, công việc chủ yếu là quảng bá rượu cho khách, có một vị khách già tâm ý đen tối cứ nằng nặc bắt cô uống rượu rồi mới thanh toán. Sau khi uống xong, cô phát hiện trong rượu có vấn đề, khó khăn lắm mới thoát ra ngoài được. Sau khi ra khỏi thang máy, trong tình thế cấp bách, cô chui vào một không gian khác, sau đó ký ức trở thành những mảnh vụn vặt... Cánh cửa phòng tắm bất ngờ được mở ra. Bấy giờ cô mới phát hiện ra trong phòng ngoài mình còn có một người khác. Lâm Uyển Bạch vội vàng kéo cao chăn lên che kín cơ thể. Phóng tầm mắt qua nhìn, cô phát hiện đó là vóc dáng cao lớn lực lưỡng của một người đàn ông phương Bắc, đường nét ngũ quan cương nghị nhưng không quá thô, cực kỳ đẹp trai. Mà trên hông anh ta chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm, nửa người trên cứ thế lồ lộ ra ngoài không chút che đậy. Lồng ngực chia ra làm hai bên rắn chắc rõ ràng, nhìn tiếp xuống dưới là từng múi cơ bắp vừa phải, quy chuẩn và đường nhân ngư thấp thoáng, nước vẫn còn đang nhỏ xuống trên mái tóc ướt. Lâm Uyên Bạch đỏ mặt quay đi nhưng sau đó lại khẩn trương quay lại nhìn. Lần đầu tiên của cô cứ thế bị người lạ trước mặt này cướp mất, hơn nữa cô còn bị giày vò đến chết đi sống lại! Người đàn ông đi qua kéo tung rèm cửa ra, cầm một điếu thuốc trên bàn lên, quay lại liếc xéo cô rồi nhả ra một làn khói: "Nhìn cái gì, muốn làm lại lần nữa hả?" Lại cái đầu anh! Mời các bạn đón đọc Xin Hãy Ôm Em của tác giả Bắc Chi.
Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần!
Tang Du một cô gái sở hữu đôi mắt âm dương, sau tai nạn xe cộ năm tám tuổi thì bắt đầu nhìn thấy được ma, những thực thể thuộc thế giới bên kia, thường xuyên cười cười nói nói về phía hư không làm cho người ta có ấn tượng kỳ quái, đến khi phát hiện ra được sự kỳ lạ của bản thân thì đã không có một mống bạn bè nào. Mục Dung ban ngày làm chủ ở cửa hàng vàng mã phục vụ người sống, kiếm tiền nuôi thân. Ban đêm lại là Tử Thần phụ vụ Địa Ngục, góp nhặt ân đức cứu vớt Thân sinh*. (* Thân sinh tức nói bố hoặc mẹ, nguyên bản QT đề cập mẫu thân, không thích hợp dùng trong văn hiện đại, dùng từ Mẹ lại có cảm giác không hay lắm nên dùng Thân sinh.) Mục Dung bởi vì nhìn thấu sinh tử luân hồi, lại mang tính cách nhạt nhẽo, không thích kết giao cũng không muốn kết giao với bất kỳ ai nên căn bản không thể có bạn bè. Có lần, mém tí bị một âm hồn khó dạy phá hư thân thể khi đang xuất hồn. Mục Dung quyết định tìm bạn cùng phòng, miễn phí tiền nhà, ý đồ rất rõ ràng: Bảo vệ thân thể của cô khi cô xuất hồn làm nhiệm vụ. Vì vậy, Tang Du chuyển đến... Tang Du: Mỗi tối tôi đều nhìn thấy linh hồn của bạn cùng phòng lãng du đây đó lại còn phải làm bộ như không thấy, phải làm sao bây giờ?? ~~~~~~ Diễn chính: Tang Du, Mục Dung Phối diễn: A Miêu, Hách Giải Phóng và vô số người người quỷ quỷ Đặt 1 tảng đá vào chân. Ảnh bìa: @An Celle (Bachgiatrang.com) *** Nhìn cặp mắt ướt sũng của tiểu Hắc, tâm tư rối bời của Mục Dung cũng giảm đi. Trong đầu cô hiện lên rất nhiều hình ảnh vụn vặt, đều là người trước giờ chưa từng thấy nhưng quen thuộc, bên người đó luôn có bóng hình của tiểu Hắc. Tiếu Hắc liếm liếm lòng bàn tay Mục Dung. Nó an tĩnh ngồi xổm bên cạnh Mục Dung, giống như ngày xưa. Trên bầu trời Tang Du và lão cục trưởng hừng hực khí thế, Tang Du chiếm được thế thượng phong nhưng lão cục trưởng một mức trốn sau Bát Chỉ Kính, Nhược Thủy công kích không hiệu quả. Từ góc độ Mục Dung mà nhìn, Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt quỷ dị kia cùng tản ra một vầng ánh sáng đỏ. Đột nhiên, bên trong tâm thức của Mục Dung đau xót, cô nhìn thấy Bát Chỉ Kính, hắn đã trưởng thành thành thiếu niên phong độ tao nhã, mặc trường bào âm dương thuật sĩ xứ Phù Tang, đầu đội mũ đen dài, hắn bị phong bế trên cọc gỗ dài, đại huyệt trên thân thể bị đinh dài màu đỏ ghim lên, cây đinh đen dài to bằng ngón tay đâm vào lưng hắn. Mặt Bát Chỉ Kính tái nhợt không chút máu, đuy đớn thống khổ lộ ra khẩn cầu, Mục Dung tựa như nghe được hắn tuyệt vọng nói: Cứu ta. Trên bầu trời huyết sắc của Bát Chỉ Kính và Huyết Nguyệt càng lúc càng bành trướng. Mục Dung quay đầu nhìn Tang Đồng yên tĩnh nằm trên mặt nước, lại nhìn Lang Vương Tiếu Nguyệt máu me khắp người. Phóng tầm mắt, trong bóng tối vô tận chỉ có Nhược Thủy đầy tử khí, bên tai quanh quẩn tiếng cười của lão cục trưởng. Mục Dung vỗ vỗ đầu tiểu Hắc, nói khẽ: "đến lúc rồi, đúng không?" Tiểu Hắc hừ một tiếng cọ cọ chân Mục Dung, sau đó vẫy đuôi đi ba vòng quanh Mục Dung, sau đó hoá thành Hàng Ma Xử* bay tới trước mặt Mục Dung. Mục Dung khoanh chân ngồi trên mặt nước, hai tay cầm Hàng Ma Xử, khôi phục bình tĩnh ngẩng đầu nhìn bầu trời. Cô quăng Hàng Ma Xử lên cao, chắp tay trước ngực chậm rãi nhắm mắt. Tang Du cảm nhận được dị thường cúi đầu nhìn xuống, phản xạ đầu tiên là mặc kệ bóng đen nàng lao xuống nhưng nửa đường ngừng lại, nhìn Hàng Ma Xử toả sáng lung linh trên đầu Mục Dung. Mời các bạn đón đọc Bạn Cùng Phòng Là Tử Thần! của tác giả Thỉnh Quân Mạc Tiếu.