Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc - Vũ Cách Nguyệt

CẢNH BÁO: Bài review tiết lộ khá nhiều nội dung truyện, cũng như có nhiều tình huống cẩu huyết thách thức khả năng người đọc, mong các bạn cân nhắc trước khi nhảy hố. Xin cảm ơn rất nhiều. ... Tiết Thần Quang vốn là con gái của ẩn sĩ Tiết Nhân Cẩn, sống trong một phủ đệ cùng với phụ thân, một đời vô lo vô nghĩ. Nàng có một thanh mai trúc mã tên là La Trường Khanh mà nàng hay gọi là Tử Khiên ca ca. Hắn là người mà nàng yêu thương từ bé, là người dạy nàng viết chữ, là người cõng nàng trên lưng đuổi theo bươm bướm, là người luôn yêu chiều nàng hết mực.  Tử Khiên ca ca của năm ấy, người mà Thần Quang luôn miệng khen là rất xinh đẹp, sau này nhất định phải thành thân với huynh ấy. Nhưng cớ làm sao, Tiết gia lại vô duyên vô cớ bị khép vào tội mưu phản, 138 mạng sống của Tiết gia ngã xuống, Thần Quang bị một mũi tên xuyên tim. Mà người bắn tên lại chính là La Trường Khanh, là Tử Khiên ca ca luôn thương yêu nàng nhất. Tại sao? Tại sao vậy? Nàng nhớ ngày hôm qua, hắn hôn nàng, nói yêu nàng, muốn cứu nhau trong lúc hoạn nạn. Thế mà tại sao hôm nay hắn không chút do dự giết chết vị hôn thê của mình, rồi lại khải hoàn mà về với quyền nghiêng thịnh thế trong tay. Chẳng lẽ bao nhiêu tình cảm khi xưa chỉ là giả dối? Nàng không cam tâm, nàng phải trả thù! Có lẽ ông trời đã hiểu được nỗi khổ tâm của nàng, cho nàng một cơ hội báo thù, cho nàng xuyên vào thân thể của một nô lệ ở dưới đáy xã hội đương thời để tiếp tục cuộc đời, báo thù cho 138 mạng Tiết gia.  Dù là thân nô lệ thì đã sao, mục đích từ bây giờ của nàng chỉ có báo thù. Thế gian này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến nỗi giết chết một Tiết Thần Quang tiêu dao thuần khiết. Nàng hiện giờ dù có thảm hại đến cỡ nào, nàng cũng sẽ gắng gượng qua tất cả. Dù cho nàng bị nô dịch khổ sai, thức ăn của nàng chỉ toàn những thứ hôi thiu bốc mùi, mặc y phục dơ bẩn, rồi đến khi trưởng thành nàng lại bị đem ra chợ nô lệ rao bán như một món hàng. Về phần La Trường Khanh, dù đã ba năm trôi qua nhưng chàng vẫn không thể quên được người con gái ấy, chàng vẫn nhớ như in đôi mắt trong trẻo và mùi hương thoang thoảng trên người Tiết Thần Quang. Vì thế khi đi qua chợ nô lệ, chàng tình cờ nhìn thấy đôi mắt ấy, đôi mắt năm xưa đã từng nhìn chàng mang theo nhiều nhu tình mật ý. Thế nên hắn mua một nô lệ xấu nhất, chỉ vì đôi mắt giống nàng năm xưa. Nhưng La Trường Khanh không biết nô lệ mà hắn mua chính là Tiết Thần Quang mà hắn ngày đêm mong nhớ, Tiết Thần Quang mà hắn tưởng rằng đã mãi hương tiêu ngọc vẫn, hắn đặt tên cho nàng là Thính Tuyết.  Đôi mắt ấy, vẫn như thế, vẫn nhìn hắn, làm hắn điên cuồng trong bóng đêm... Nhưng vận mệnh trêu đùa, nàng lại phải gả cho Ngũ hoàng tử đương triều - Triêu Mặc, chính là hoàng tử ngu dốt vô năng nhất hoàng thất, làm một thiếp thất nhỏ bé của một hoàng tử không có tiền đồ. Lúc bấy giờ hắn cũng chỉ là một tên nhóc mười hai, mười ba tuổi trói gà không chặt.  Ở phủ hoàng tử, Thần Quang nhẫn nhịn, hiền huệ săn sóc Triêu Mặc từng chút một. Nàng cùng hắn học chữ, cùng khổ luyện dưới ánh trăng, thậm chí giúp hắn và thanh mai trúc mã Diệp Đảm mà hắn yêu nhất ở bên nhau. Nàng khoan dung độ lượng, thông tuệ hiền hòa, tựa như ánh trăng bạc nhẹ nhàng dần khiến hắn để tâm, bất giác ánh mắt lại lưu luyến trên người nàng lâu hơn một chút. Năm tháng qua đi, tình một sâu, hắn lại nhất quyết phủ nhận tình cảm ấy, hắn cố chấp thuyết phục bản thân rằng người hắn yêu chỉ có Diệu Đảm. ... Trích đoạn: "Ngươi từng rèn luyện?" "Ừ, nô tì thuở nhỏ bần hàn, khổ cực gì cũng từng chịu." "Hiện tại đi theo ta, ngươi không phải chịu khổ nữa, mỗi ngày chờ ăn cơm là tốt rồi." "Cơm cũng chia cay đắng và ngọt, nô tì sợ cơm đắng. "Cơm sao lại đắng?" Triêu Mặc tò mò. Thần Quang nhất thời không có mồm miệng lanh lợi lúc trước, nhàn nhạt cười một tiếng, má phấn lại còn tươi đẹp hơn hoa đào, cúi đầu nói, "Điện hạ không có ở bên cạnh tức là khổ (đắng). . . ." Triêu Mặc lặng yên. "Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm ngọt." Hắn lại cười một tiếng, đẹp như mặt trời, kéo tay của nàng, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay của nàng, Thần Quang không khỏi nhớ tới một câu nắm tay đến chết, bên nhau đến già, thầm than trong lòng, chỉ mong làm vợ chồng với hắn khi trẻ, làm bạn với hắn khi già.  ... Tiết Thần Quang luôn là một người vợ tốt, nàng chủ động lựa chọn những nô tì xinh đẹp, mỹ cơ dâng lên để hắn có thể thoải mái về cả thể xác và tinh thần. Nàng theo lời hắn giữa đêm đứng bên ngoài lạnh lẽo để canh cho hắn và Diệu Đảm tâm tình. Thế mà Triêu Mặc lại nhẫn tâm lợi dụng nàng để giết chết những kẻ ngáng chân hắn trên con đường bước đến vương quyền, nhẫn tâm đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng khi thấy nàng vẫn bình an sống sót quay trở về, hắn lại âm thầm cảm thấy may mắn, nhận ra nàng quan trọng với hắn nhường nào. Trải qua nhiều biến cố, cứ tưởng cả hai sẽ hạnh phúc bên nhau trọn đời khi Triêu Mặc đăng cơ làm hoàng đế, phong nàng là hoàng hậu, Diệp Đảm vì mắc phải tội ác mà bị tống vào lãnh cung tự sinh tự diệt. Nhưng biến cố lại bất ngờ kéo đến. Khi La Trường Khanh chết đi, Tiết Thần Quang mới biết được hóa ra nào phải Trường Khanh là người đã giương mũi tên năm xưa bắn chết gia tộc nàng. Mà hung thủ thực sự lại chính là nam nhân mà bao lâu nàng đầu ấp tai gối - Triêu Mặc.  Chính hắn đã vì những hận thù năm xưa mà giết chết 138 mạng sống của Tiết gia và cả nàng Tiết Thần Quang. Hóa ra bao năm nay nàng đã hận nhầm người, Tử Khiên ca ca của nàng vẫn luôn yêu Tiết Thần Quang. Nàng muốn trả thù Triêu Mặc, muốn hắn phải chết để đền mạng. Nhưng đến khi hắn nhấp cùng nàng ly rượu, nàng lại không nỡ ra tay, không nỡ hại chết hắn. Nên nàng chọn lựa giữ miếng thuốc độc ấy cho mình, nàng bỏ độc vào ly rượu của mình và nhấp cạn. Rời đi... Tiết Thần Quang rời xa nhân thế, cùng với Tử Khiên ca ca của nàng ở nơi chân trời xa. Bỏ lại Triêu Mặc nơi trần thế đơn độc. Hắn có cả giang sơn nhưng thiếu đi một đoạn tình ái hoàn chỉnh. ... "Cuộc đời của nàng chỉ có ba mươi ba tuổi, sau khi suy nghĩ thông tất cả thì an tĩnh hết đi. Triêu Mặc lau sạch vết máu ở khóe miệng nàng, nhẹ nhàng ôm nàng như chưa có gì xảy ra, thưởng thức trăng sáng như nước ngoài cửa sổ. Nàng rốt cuộc vẫn không nỡ giết hắn. Đẩy ra lòng bàn tay của nàng, miếng độc dược kia còn nguyên, thật ra thì nàng đại khái có thể bỏ vào trong miệng dây dưa với hắn, sau đó thanh âm gì cũng không có, hắn ôm nàng cùng nhau rời khỏi thế giới này. Chỉ là, nàng vẫn bỏ qua, một thân một mình rời đi. Có lẽ cũng mệt mỏi hắn, sống đủ những ngày hư tình giả ý này. Nhưng Quang nhi, kiếp này của nàng rốt cuộc có khắc nào yêu ta không, nàng đến tột cùng yêu ai? Nàng ôm mục đích gì để đối xử tốt với ta, rồi lại ôm mục đích gì chết đi, sau đó thật là độc ác, rời đi ta, rời đi nhi tử cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng liếc mắt một cái. Trong cung điện của nàng trừ không khí trầm lặng xa hoa cái gì cũng không có để lại, không có bất kỳ đồ dính linh khí của nàng. Chỉ có dưới gối, lặng lẽ để một tờ giấy đã ố vàng, trên đó viết: Tử Khiên yêu Thần Quang. Đây là năm chữ đầu tiên Tử Khiên ca ca dạy nàng học." (*) ... Nhìn chung đây là một câu chuyện mang một màu sắc chứa nhiều bi ai về cuộc báo thù và những hiểu lầm, tình cảm của nàng Tiết Thần Quang với vị hôn phu kiếp trước La Trường Khanh và hoàng tử Triêu Mặc. Truyện này sẽ rất thích hợp cho các bạn thích ngược, cẩu huyết và Sad Ending. Nhưng tớ không thích tính cách của các nhân vật cho lắm, Tiết Thần Quang muốn xây dựng thành nữ cường lạnh lùng không cần tình ái chỉ hướng tới quyền lực mà tớ đọc cứ cảm thấy gượng gạo và thấy nhân vật được miêu tả không tới, Triêu Mặc thì lằng nhằng không quyết đoán, La Thần Khanh thì tình cảm của ảnh khiến cho độc giả như tớ hoang mang quá chẳng biết ảnh yêu ai, tính cách cũng không được rõ ràng. Nhưng mà, đây có lẽ sẽ là một trải nghiệm dành cho bạn đó, biết đâu câu chuyện sẽ hợp với bạn. Thế nên, hãy đọc cùng tớ nhé! ... Chú thích: (*): trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa Bìa: #Lệ Tần Mời các bạn đón đọc Hoàng Hậu Xinh Đẹp Ác Độc của tác giả Vũ Cách Nguyệt.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Cần Cù Bù Ngốc Nghếch
Review bởi: Dau Khanh Linh - fb/hoinhieuchu Văn án: Mới bắt đầu chú ý đến tên con trai này là vì hắn ngốc đến không thể ngờ được Bề ngoài không phải là đẹp trai bình thường, nhưng lại luôn xui xẻo, gặp vận xui, trình độ ngốc đến khiến cho người ta không nói được; Hơn nữa, hắn ngốc, dường như là không có giới hạn Bởi vì một lúc tò mò mà làm lòng của nàng xôn xao một chút Cảm giác tê dại ngưa ngứa kia thúc đẩy nàng chủ động tiếp cận, tham gia vào cuộc sống của hắn, Nhưng là trong lúc vô tình, hắn cũng bước vào trong cuộc sống của nàng Mặc dù hắn ngốc như vậy, hoặc là thành thật như vậy, hay là thần kinh không bình thương như vậy, Luôn mơ hồ phải có nàng giúp hắn sắp xếp thời gian, giấc ngủ, điều chỉnh bút ký ( thời khóa biểu thì phải) Cũng không hiểu được nàng nguyện ý cúp học vì hắn, là do “ Cảm” của tâm tư thiếu nữ, Nhưng mà hắn đối với nàng càng lúc càng ngốc, nàng lại càng cảm nhận được hắn có bao nhiêu thật lòng; Ở cùng một chỗ chung với hắn, chuyện gì cũng phải chịu đựng lửa giận, như vậy liệu có thể từ từ sẽ đến sao? Tình yêu dạy nàng như thế nào kiên nhẫn, tha thứ cho một tên nhóc Nàng nghĩ, một ngày nào đó, hắn cũng sẽ lĩnh ngộ được tình yêu, Nàng không nên làm gì khác, chỉ cần hắn vĩnh viễn đừng rời xa, rốt cuộc chuyên tâm yêu nàng. *** Tình Quan Hệ Liệt gồm có: Trừ Em Ra Còn Có Ai - 非你莫属 Tâm không đề phòng - 心不设防  Đừng Nói Lời Tạm Biệt - 别说再见 Đâm lao phải theo lao - 将错就错  Khẩu thị tâm phi - 口是心非 Cần cù bù ngốc nghếch - 勤能补拙  *** Truyện này nữ chính lớn tuổi hơn nam chính song hướng sủng. Truyện tuy không xuất sắc nhưng mình thấy đáng để bỏ thời gian ra đọc. Mình đọc convert nhưng nghe bảo truyện có edit rồi mọi người ạ. Lâu rồi mới đọc một truyện khiến mình thấy ấm lòng như thế này. Không có tình yêu thề sống thề chết, vượt qua núi đao biển lửa, gian lao trắc trở mà rất đơn giản. Cả nam chính, nữ chính đều là những người bình thường. Chính xác là bình thường so với các truyện ngôn tình khác. Còn nếu ra ngoài đời cũng là cặp đôi huyền thoại của trường mất. Đẹp trai + xinh đẹp, cả hai đều học giỏi, học bổng vào tay đều đều. Nam chính EQ rất rất thấp nên nhiều lúc (đa số) hơi ngốc một cách đáng yêu. Tình yêu của hai bạn diễn biến nhẹ nhàng, ngọt ngào. Mình nghĩ mọi người muốn tìm một truyện để giải trí nhưng nó không ảo thì truyện này là khá ổn. Có điều nam chính ở truyện này không phải kiểu tài năng ngút trời hay tài sản ngập bể đâu nên đừng chờ mong có một anh nam thần xuất hiện. Bạn ấy chênh lệch với nữ chính khá xa vì nữ chính là kiểu con gái độc lập sớm. Nhưng xét theo một khía cạnh khác thì mình lại thấy nam chính rất chín chắn vì hiểu được mình muốn gì, sống tiến tới, có nguyên tắc rõ ràng, bao dung độ lượng, có trách nhiệm. Có thể bạn ấy không tạo cho nữ chính được một đế quốc và anh là boss cho e vùng vẫy nhưng luôn sẵn sàng trao toàn bộ những gì bạn ý có cho người yêu, sẵn sàng vì người mình yêu che mưa chắn gió. Mình thấy điều đó là quý giá nhất. Còn nữ chính phải nói là có chất chị đại vô cùng. Trong truyện là nữ chính sủng nam chính, vì nam chính suy tính, chăm lo cho nam chính vô cùng. Mặc người nói ngược nói xuôi, miễn em hiểu được anh tốt và em đã chọn anh để đi hết cuộc đời này là được. Không ai là hoàn mỹ cả nhưng quan trọng là khi lựa chọn nhau, chúng ta nhìn thấy ưu điểm của người kia và bù đắp khuyết điểm đó mới là điều tuyệt vời nhất trong tình yêu. Đọc mà cứ thấy xao lòng vì cặp đôi chính. Nếu anh chị này có ngoài đời em yêu luôn cả hai mất. Mà hai người đều là tình đầu đâm ra ngây thơ không chịu đc. Chung giường bao lâu rồi mà mới hôn nhau, hai bạn cũng định ăn cơm trước kẻng rồi đấy nhưng lại thôi. Tình yêu đại học của mị nó không như thế này nên đọc truyện cảm giác xao xuyến lắm, bù đắp được bao tiếc nuối. *** Sẽ chú ý đến hắn, bởi vì người này thật ngốc đến không thể ngờ được. Học kỳ mới bắt đầu, lúc ấy mới nghe nói, học đệ mới là một bảo bối khôi hài, lúc ấy cô cũng không để trong lòng, cho rằng là những tên nhóc ngây thơ cố ý làm trò để tán gái, cũng nghe bạn học nói, hắn rất suất ( đẹp trai), chỉ tiếc…….. Cô không có nghe ra ý vị sâu sa trong câu nói đó, mà cô cũng không muốn suy nghĩ sâu sa, những tin đồn linh tinh ở trường, nghe qua thì coi như xong. Thẳng đến một ngày nào đó, gặp gỡ được vừa suất vừa thiên binh( ý nói ảnh là người cõi trên đó) trong truyền thuyết học đệ năm nhất kia. Đó là ở trên xe bus, vốn dĩ cũng không có chú ý tới hắn, nhưng sau đó có một đám hành khách đi lên, đám đông bắt đầu chật chội. Vốn dĩ ngồi ở trên ghế đại nam sinh đứng lên, nói với cô gái bên cạnh: “ Tiểu thư, chỗ này cho cô ngồi” Thật là thủ pháp bắt chuyện cũ rích _ đây là suy nghĩ đầu tiên của cô. Con người chính là nhờ bộ dáng đẹp mà nổi tiếng, chỉ thấy nữ sinh kia bị nụ cười chói mắt của nam sinh kia mê hoặc đến mặt đỏ bừng, lí nhí nói nhỏ: “ Sao lại không biết xấu hổ như vậy…..” “ Không cần khách sáo, mang thai thời kì đầu phải cẩn thận, không thể động đến thai khí” Bốp! Thật không dám nhìn, chỉ thấy cô bé vóc người hơi mập vẻ mặt giận dữ, thật sự tặng cho hắn một cái tát như trời giáng. ( Bó tay!) Chậc, thực ngốc, chính bản thân mình đã tự hủy đi một cuộc nhân duyên, Chẳng lẽ hắn không biết, phụ nữ để ý nhất là dáng người, hai là tuổi tác, ba là diện mạo sao? Người này rốt cuộc là đơn thuần hay không có mắt nha! Lần thứ hai gặp hắn, là ở bãi đậu xe của trường học. Hắn giống như đang đợi ai đó, nửa người thì dựa vào xe máy, một bên thì lại nghe tai phone của điện thoại, nhìn từ xa quả thật là cảnh đẹp ý vui( tưởng tượng: soái ca nghe tai phone, đứng dựa vào xe máy, chậc), nhưng sự cố xảy ra…   Mời các bạn đón đọc Cần Cù Bù Ngốc Nghếch của tác giả Lâu Vũ Tình.
Một Triệu Lần Yêu Em
Cô là một ca sĩ có bề ngoài hoàn hảo, có hàng triệu fan hâm mộ nhưng chẳng ai biết rằng sau lớp mặt nạ hoàn hảo mà cô tạo ra lại là con người mềm yếu. Lúc cô hạnh phúc nhất là trước khi trở thành một ca sĩ, lúc đó cô có anh ở bên nhưng rồi một ngày kia, khi anh rời đi, một người hoạt bát vui vẻ như cô lại trở thành cái xác không hồn. Khi chưa kịp hồi phục lại sau khi anh bỏ đi, cô đã bị hãm hãi, khiến cho cô dính tai tiếng, trốn tránh ánh nhìn của người ngưỡng mộ tràn trề thất vọng. Ngay lúc đó, cô đã gặp lại người con trai mà cô từng yêu say đắm. Anh đến bên cô, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô và bảo: "Dù cho cả thế giới này đều quay lưng với em, tôi cũng sẽ không quay lưng."  Cô vẫn không tha thứ cho anh, nhất quyết tránh xa anh. Nhưng anh vẫn đeo bám cô không buông. Anh vốn rất bá đạo, lại càng bá đạo hơn, từ từ tán tỉnh cô lại từ đầu. Khi anh quyết định tỏ tình cô, anh quỳ xuống dưới những đóa hoa hồng trắng, mỉm cười cầm chiếc nhẫn cưới làm từ kim cương, cầm lấy bàn tay cô mà đeo nhẫn vào rồi nói: "Trái đất quay bao nhiêu vòng, tôi yêu em bấy nhiêu lần. Trái đất quay một vòng, tôi sinh ra một lần. Nếu tôi sinh ra một triệu lần, tôi sẽ dùng một triệu lần để yêu mình em." *** Hy vọng tất cả các bạn đọc có thể cho ý kiến một cách khách quan nhất để tác giả có thể sửa lỗi kịp thời, hoàn thiện tác phẩm tốt nhất. Chúc các bạn độc truyện vui vẻ. Xin cảm ơn! Một vài thông tin về tác giả: Phương Mịch Hán là bút danh mới của tôi, bút danh cũ là Tiểu Yên, mấy năm trước tôi có viết một bộ mang tên "Vương phi 18 tuổi mang tâm hồn 13 tuổi" thể loại xuyên không, tuy nhiên không có một văn phong thu hút, và kém phần linh hoạt. Do đó nhanh chóng bị phai mờ, lần này tái xuất với bộ mới. Rất mong các độc giả có thể nhận ra sự thay đổi của tôi. *** Nghiên Mịch vừa cầm đĩa bánh quy đi ra từ phòng bếp, cô liền ngồi vào ghế sofa êm ái với tay lấy cái điều khiển ti vi bên cạnh, vừa mở xem vừa nhai bánh. Trên ti vi là tin tức về ngôi sao nổi tiếng, Nghiên Mịch nhàm chán dựa lưng ra sau. Một khuôn mặt xinh đẹp của cô phóng viên trẻ tuổi hiện lên trước mắt Nghiên Mịch, tiếng nói dõng dạc từ màn hình cất lên: "Nghi vấn đạo nhạc sao!? Cô Thừa Yên, theo như tin tức của Đài Truyền Hình thì MV mới của ca sĩ Nghiên Mịch là bản độc quyền riêng do đích thân Nhạc Sĩ Huỳnh Lâm và cô Nghiên Mịch sáng tác... việc này liệu có nhầm lẫn gì không?" Nghiên Mịch nghe xong thì mặt đơ ra như khúc gỗ, cô đặt đĩa bánh xuống chiếc bàn bên cạnh, cầm ly nước lên uống một ngụm rồi cố gắng định thần, cô lẩm bẩm: "Không đúng, chuyện đạo nhạc này là sao đây?" Cô không tin vào mắt mình thấy nữa. Phóng viên cũng đưa tin cả rồi. Một giọng nói khác vang vọng lại trên màn hình, camera chuyển hướng sang một cô gái có khuôn mặt thanh tú, cô gái vô cùng nghiêm túc: "Tôi đã xác minh. Nhạc sĩ riêng của tôi là Châu Phong đã sáng tác bài này trước đó..." Cô gái ngừng lại, nở nụ cười tràn ý trêu chọc: "Là nhạc sĩ Huỳnh cùng cô Mịch cố tình đạo nhạc của chúng tôi, hay... cô Mịch của chúng ta đã cạn kiệt ý tưởng nên đi khai thác từ chỗ tôi?" Cô phóng viên lại hỏi tiếp: "Vậy cô định sẽ làm gì? Cô có muốn đưa chuyện này kiện ra tòa án?" Thừa Yên một mực giữ lễ nghi, cô ta đáp lại một cách khôn khéo: "Tôi nghĩ chuyện này đến đây là được. Chỉ hy vọng cô Mịch và nhạc sĩ Huỳnh biết cách đạo nhạc một chút. Tôi sẽ bỏ qua." Mắt cô lại hướng lên màn hình nhẹ giọng: "Các bạn fans của cô Mịch ắt phải thất vọng lắm...." Phóng viên nghi ngờ, tiếp tục lên tiếng: "Cô nhân nhượng như thế, liệu có gì mờ ám? Cô có bằng chứng hay không?" Ngay lúc đó, Thừa Yên mỉm cười, cô ta lôi ra một chiếc đĩa, nhanh chóng đưa đến tay của cô phóng viên. Cô phóng viên cho vào máy và mở lên, video phát ra trên màn hình...   Mời các bạn đón đọc Một Triệu Lần Yêu Em của tác giả Phương Mịch Hán.
Khiến Em Gả Cho Anh
Dù tránh được một lần cũng không tránh được cả đời. Đoạn 1: Thời gian tham gia game trên mạng, Khanh Nhượng Nhượng không ngờ nhân vật của mình lại câu được một con rùa vàng to như vậy, sáu năm trước cô tránh anh, cô nghĩ rằng từ nay về sau nước sông không phạm nước giếng. Sáu năm sau, anh bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cô, cô tự thôi miên chính mình rằng tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Chẳng qua là, anh lại trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô, sau đó lại trở thành hàng xóm thân thiết... Sói bắt đầu giơ móng vuốt, dê sao có thể chạy trốn chứ? Đoạn 2: Trong trò chơi, anh bá đạo bức hôn cô, cô không nói một câu, tự sát. Ngoài trò chơi, anh mặt lạnh nhưng lại dịu dàng, ầm ĩ tới gần, còn cô lại bỏ chạy. Em trốn được một lần nhưng không trốn được cả đời, người nào đó bắt đầu tức giận. P/S: Bộ này có 2 quyển, quyển 1 truyện võng du "Câu hồn nhiếp phách" (hài, ngược) kể về hai anh chị nhân vật chính trong game nhưng chưa biết mặt nhau, quyển 2 là quyển các bạn sắp đọc sau đây, khi 2 anh chị gặp và yêu nhau ở cuộc sống thực. Hai quyển không liên quan đến nhau nhiều. *** Một ngày. Khanh Nhượng Nhượng đang ở dưới tầng hầm lục lại đống đồ cũ, chuẩn bị lấy ra để quyên góp, lại thấy con trai mình lon ta lon ton chạy tới, trong tay còn cầm một vật, nhìn quen quen. “Mẹ, đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng cầm lên nhìn chăm chú, đây chính là một cái bikini họa tiết da báo. “Lục Phóng, đây là cái gì?” Khanh Nhượng Nhượng hùng hổ đi tới trước mặt Lục Phóng. Lục Phóng liếc mắt một cái: “Em tìm được cái này ở chỗ nào thế?” “Tầng hầm.” “Chúng ta đã từng làm dưới tầng hầm?” Lục Phóng nhướng mày, tựa hồ đang nhớ lại, không nhớ rõ đã từng chiến đấu dưới tầng hầm chưa nữa. “Anh đừng có mà giả vờ, đây là anh trộm của em thì có, làm lúc đấy em buồn vô cùng tại sao nó lại không cánh mà bay chứ, Lục Phóng anh là tên ăn trộm.” Khanh Nhượng Nhượng cưỡi lên người Lục Phóng, bóp cổ anh ta. “Có thể là gió thổi qua đấy.” “Anh còn nói, anh có biết đây là em tốn nửa tháng tiền lương để mua không.” Khanh Nhượng Nhượng rất bực mình, lúc đó cô đau lòng biết bao nhiêu, vậy mà một lần mặc cũng không có. “Chỉ là đáng tiếc một chút, nếu không bây giờ em mặc thử đi? Anh nhớ rõ em mặc lên nhìn rất đẹp.” “Sao anh biết em mặc lên nhìn rất đẹp?” Khanh Nhượng Nhượng hé mắt, bắt được trọng điểm. “A, hay là buổi tối anh dẫn em và Tiểu Lộ Tử đi ăn lẩu?” Lục Phóng chuyển đề tài. Tiểu Lộ Tử lon ta lon ton tiến lên: “Được ạ, Tiểu Lộ Tử thích ăn lẩu.” Sau đó cầm một vật đưa cho Khanh Nhượng Nhượng như hiến một vật báu, đó là một đĩa CD. Lúc Lục Phóng nhìn thấy vật đó, sắc mặt liền thay đổi. Khanh Nhượng Nhượng nhanh tay cướp được máy vi tính trước mặt, trong đó là cảnh cô đang ở nhà thử bikini da báo kia: “Lục Phóng - - -“   Mời các bạn đón đọc Khiến Em Gả Cho Anh của tác giả Minh Nguyệt Đang.
Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn
Phượng Khuynh Hoàng là truyền nhân duy nhất của võ thế gia ở thế kỷ 21. Nàng vốn thông minh xinh đẹp lại vô cùng giỏi giang lại bị xuyên không về thời cổ đại. Mà khi nàng xuyên không lại chẳng được dịu dàng nâng đỡ còn bị người ta đạp cho một cước bay lên. ---Đây chẳng phải là không muốn sống sao? Thái tử của Bắc Minh quốc là Quân Khinh Lan, tính khí thất thường, đã vậy còn mắc bệnh cuồng sạch sẽ. Nữ nhân này dám vấy bẩn nước tắm của hắn, lại còn đốt tẩm cung cả hắn. Lá gan đúng thật là không nhỏ. --- Cái gì? Hóa ra vị yêu nghiệt này lại là thái tử điện hạ tôn quý. Khụ! Mặt mũi tuy đáng quý nhưng tính mạng vốn quan trọng hơn. Nàng vẫn nên thu dọn hành lí chạy chốn *** Lảm nhảm: ta lại đào cái hố mới, tác giả này là tác giả truyện Tiền của bổn cung hoàng thượng cút, bạn nào chưa đọc truyện thì có thể đọc review ở đây Bạn nào đọc rồi cũng biết, tác giả này có phong cách viết truyện rất hài, cười chết người không đền mạng, mỗ Yến đã từng phun nước vào màn hình máy tính chỉ vì uống nước khi đọc truyện =.= vì hâm mộ văn phong của chị nên mỗ Yến đã quyết định nhảy hố Nam chủ là Quân Kinh Lan, con trai Quân Lâm Uyên, nhân vật mình rất thích trong Tiền của bản cung. Văn án Phượng Khuynh Hoàng, là truyền nhân cổ võ thế gia hàng đầu ở thế kỉ 21. Người mang tuyệt kỹ, thông minh tỉnh táo! Một khi xuyên qua, người bị bay lên một cước? —— là không muốn sống chăng? ! Quân Kinh Lan, thái tử điện hạ Bắc Minh tôn quý vô cùng. Thay đổi như chong chóng, âm trầm đáng sợ, khiết phích nghiêm trọng! Nữ nhân này lớn mật, nhìn lén hắn tắm rửa, còn dám làm dơ nước tắm của hắn? —— lá gan lớn lắm! Gì? ! Vị yêu nghiệt này dĩ nhiên là Thái tử điện hạ tôn quí? Khụ, mặt mũi đáng quý, sinh mệnh rất quan trọng, ta vẫn là thu thập hành trang, chạy trối chết đi thôi… … 【ghi chú: bài này nam chủ cường đại , nữ chủ thuần thục, trải qua triều đình chi đấu, thiên hạ chi tranh. Lấy hài hước làm sức mạnh, động kinh làm phong cách, viết một thế hệ nam hoàng nữ đế truyền kỳ! Khôi hài cùng cảm động, tác phẩm vĩ đại 】 Đoạn ngắn —— ◆【 Thái tử gia sợ vợ? 】 “Gia, ngày hôm trước an quận vương cùng cung thân vương say rượu, thế nhưng nghị luận ngài!” Nam tử tựa vào nhuyễn tháp mắt hẹp dài khẽ động, khóe môi gợi lên, mắt dẫn theo không ít hứng thú: “Nghị luận gia cái gì?” “Nói ngài sợ vợ, mỗi lần thấy Thái tử phi giống như là con chuột nhỏ!” Ám vệ run rẩy mở miệng. “Nga!” Không hứng thú gẩy vài cái móng tay, không để ý. Ám vệ kinh ngạc: “Gia, có người nghị luận ngài, ngài thế nhưng không tức giận?” Hôm nay hào phóng như vậy? Người nọ không một chút để ý lật xem tấu chương, lười biếng nói: “Tức giận cái gì? vốn chính là sự thật!” “…” Ngày thứ hai. Tin tức trọng đại : an quận vương cùng cung thân vương bị Vương phi phạt quỳ ở trước cửa! sợ vợ như thế, quả thực mất hết thể diện nam nhân! Ám vệ không nói gì nhìn chủ tử nhà mình: “Gia, ngài không phải nói không tức giận sao?” Không tức giận đem hai vị Vương gia chỉnh thành như vậy? ! Nam tử câu thần, mị mắt mỉm cười, ngữ điệu sâu kín: “Tuy rằng bọn họ phát hiện chính là sự thật, nhưng gia không có phê chuẩn bọn họ nói ra! Ngươi phải biết rằng, bên ngoài nếu có tin đồn gia sợ vợ, Thái tử phi sẽ cảm thấy được hình tượng ta đối nàng ôn nhu có tổn hại, sẽ mất hứng!” Ám vệ cảm thấy oán thầm, gia, ngài đều thành như vậy , Thái tử phi còn có ôn nhu đáng nói sao? Mời các bạn đón đọc Khanh Thật Hung Hãn Thái Tử Phi Muốn Đào Hôn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.