Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tarot Lá Bài Phán Quyết - Chương Nhiễm Nhiễm

Bốn vụ huyết án, những cái chết bí ẩn... Cảnh sát loay hoay, Tử thần chờ chực... Hãy trải bài ra, rút lấy bốn lá, và...Liệu hung thủ có lộ diện trên lá bài? *** Tác phẩm của Chương Nhiễm Nhiễm do NXB Nhã Nam kết hợp với NXB Thời Đại phát hành từ 2014. Có thông tin rằng bộ sách được dựng thành phim, có tên là Kiển Trấn Kỳ Duyên nữa  (Kiển trấn có nghĩa là một trấn nuôi tằm lấy tơ dệt lụa nhé). Phải đến dạo gần đây khi thấy có tập 2 - Tarot Lá Bài Để Ngỏ mình mới nhớ ra tủ sách có quyển này và lôi ra đọc :v Thú thật là sách được tặng và mình sợ ma quái nên bị kiêng dè. Nhưng sự đã lỡ, không nhẽ bỏ không nên động chạm vào :)) Bìa sách đẹp và quỷ dị, pha trộn các màu đỏ, xanh, ghi trên nền đen. Bìa đẹp nhưng hem liên quan đến nhân vật chính mấy vì cô em trên bìa sách mặc sường xám xanh còn Đỗ Xuân Hiểu là nhân vật chính thì lại mặc màu nâu đất :)) Truyện này có thể coi là trinh thám kết hợp với tâm lý xã hội, kể về một loạt các án mạng (14 án) xoay quanh âm mưu tranh quyền đoạt lợi của gia tộc họ Hoàng – một thế gia về nuôi tằm trong trấn Thanh Vân. Hoàng Thiên Minh tay trắng làm nên cơ ngơi này có 3 bà vợ tên là: Mạnh Trác Dao, Tô Xảo Mai và Trương Diễm Bình và 4 người con lần lượt theo tên của mẹ chúng và ngăn cách ra gồm: Hoàng Mộng Thanh –Hoàng Mạc Như, Hoàng Phi Phi – Hoàng Mộ Vân. Mộng Thanh đi du học ở Anh quốc về và có quen Đỗ Xuân Hiểu – một cô chủ tiệm sách quái dị chuyên bói bài Tarot dựa vào tâm lý người xem mà phán bài. Truyện mở đầu bằng việc Xuân Hiểu xem bói cho một cô nương rất xinh đẹp tên là Điền Tuyết Nhi và 3 cô hầu gái khác cuả họ Hoàng. Ít lâu sau thì 4 cô này đều chết trong nhà họ Hoàng và bị khoét ổ bụng rất tàn nhẫn. Phải nói luôn, bối cảnh của truyện xảy ra vào thời kỳ dân quốc, tức là có cảnh sát – chứ không phải quan huyện (có cả bài tarot nữa còn gì :v) nhưng vì là trấn nhỏ nên phương tiện và nhân lực không có. Vì vậy loanh quanh đội cảnh sát chỉ có vài nhân vật chính là Hạ Băng – bạn thơ ấu của Đỗ Xuân Hiểu, đội trưởng Lý Thường Đăng và đội phó Kiều. Mấy người này tra xét loanh quanh đến cuối cùng thì chết gần hết =)) Mình không muốn làm người đọc mất hứng nhưng quả thật là nếu đọc xong hết tập 1 thì cụt hứng thật. 14 người chết, khoảng thời gian lại liền liền nhau, chốt lại chỉ có 1 hung thủ chính và 2, 3 hung thủ khác nên cảm giác mạng người trong truyện này như cỏ rác ấy, muốn là giết mà còn không có manh mối gì chứng thực ấy :)) Lúc phá án mình trông chờ các băng chứng nhưng mà không có, rặt những điều suy diễn từ lá bài ra. Azza, tác phẩm này không thực sự xuất sắc, thậm chí theo quan điểm của mình thì nó còn chỉ ở mức trung bình :)) Nhưng lỡ rồi thì review tiếp đây :v Đỗ Xuân Hiểu vì quen Mộng Thanh lại có tiếng về bói bài nên được cô Cả mời vào phủ điều tra và bói bài??? Chú của Xuân Hiểu là Đỗ Lượng là quản gia nhà này – tuy vậy ông ta không phải nhân vật gây kịch tính hay nút thắt gì. Trong 4 a hoàn bị cắt ổ bụng có Tuệ Mẫn – nạn nhân cuối cùng thì vẫn còn trinh. Giả thiết này sau đó sẽ phục vụ phá án. Ngâm Hương – một a hoàn khác có liên quan thì ăn cắp đồ và trốn đi. Sau đó cũng bị giết và quăng xác xuống sông, tiền bạc mất hết. Nhà họ Hoàng chuyên mời bác sỹ về khám bệnh tổng quát cho người nhà cứ mỗi 3 tháng. Bác sỹ tên là Bạch Tử Phong – một cô gái xinh đẹp cao nhã và là mối tình đơn phương của cậu Hai Mộ Vân. Tử Phong có dính dáng gì đến bà Cả mà manh mối trong truyện có đưa ra? Sau đó ít lâu khi các cảnh sát phát hiện ra manh mối thì Tử Phong đã bị chết tại nhà, hung khí là một vật cùn. Thực ra hung khí không quan trọng trong truyện này nhé, giết người hàng loạt thôi nên vớ gì giết nấy :)) Trong bữa ăn gia đình, bà Cả bỗng nhiên nuốt phải đinh và ho ra máu. Vụ việc dẫn đến xích mích đỉnh điểm của bà Hai và bà Ba. Bà Ba hóa điên đánh đập bà Hai nên bị nhốt vào gác sách. Vào đây bà ta lại ngộ sát một nhân vật được cho là Túy Tiết Trì – chủ cũ của căn nhà. Từ đây khơi gợi câu truyện chiếm nhà của Hoàng Thiên Minh 20 năm trước. Câu hỏi là làm sao họ Túy kia trốn ở gác sách 20 năm mà không ai hay? Chưa kể lão ta ăn bằng gì, sinh hoạt ra sao.. *** "Muốn xem gì?" "Ừm... hôn nhân." Người phụ nữ siết chặt mảnh khăn màu mật trong tay, bất động nhìn chằm chằm lá bài trên mặt bàn, dưới tấm áo khoác ngắn tay lỡ thêu kín hoa sen màu kim lục, hai cánh tay buông thõng, lúc cần tráo bài mới miễn cưỡng chìa ra. Đỗ Xuân Hiểu quấy quá chồng bài thành ba phần rồi gom lại, rút bốn cây trên cùng trải thành hình thoi, cười thầm trong bụng: "Đừng trách tôi nói ra những điều khó nghe. " Lá bài thứ nhất lật lên: Mặt trời ngược, mở đầu quả cũng có chút thú vị. "Chúc mừng chúc mừng, chị nên duyên cùng người đàn ông tốt đó! Chắc năm xưa các bậc trưởng bối trong nhà đều tán thành hôn sự này phải không?" Đỗ Xuân Hiểu cố không nhìn vào cách ăn vận của người phụ nữ trước mặt - hoa tai phỉ thúy buông trĩu, lưới chụp tóc trân châu, váy dài đỏ tươi giặt nhiều đã bạc màu, là mốt từ năm năm trước, có thể thấy vị phu nhân này mới đầu quả thật từng sống trong hạnh phúc. Người phụ nữ quả nhiên gật gù, mặt thoáng ửng đỏ. Đỗ Xuân Hiểu lại lật hai lá bài ở giữa: Hoàng đế ngược và Người treo ngược, lá trước tượng trưng cho nam quyền, lá sau có thể giải thành hoàn cảnh khó xử trăng soi mương rãnh. Cô trầm ngâm hồi lâu, đoạn than: "Giờ không như hồi xưa nữa, ở nhà bị chồng đánh chửi là chuyện thường phải không? Tính chị lại yếu đuối, không dám cất lời, chung quy là số nhẫn nhục chịu đựng. Có điều..." "Có điều làm sao?" "Có điều người đó không biết thương hoa tiếc ngọc thì thôi, lại còn đánh chết cốt nhục của chính mình, thực cũng hơi quá đáng." Đỗ Xuân Hiểu đặt hờ ngón tay lên lá bài Người treo. "Chuyện đó sao xem ra được?" Người đàn bà bất giác mở to đôi con mắt vô hồn, định thăm dò bí mật qua bộ dạng uể oải của Đỗ Xuân Hiểu. Đỗ Xuân Hiểu lẳng lặng thu nụ cười giễu cợt nơi khóe mệng, nói bừa rằng nhìn thấy qua lá bài. Cô sao có thể nói với khách hàng, từ dáng vẻ chị ta bước vào tiệm sách Hoang Đường đã đoán ra được cơ thể gần đây bị thương nặng. Càng không thể nói, chị ta vừa ngồi xuống, không coi tài vận, không xem sức khỏe, ngay từ đầu đã hỏi về hôn nhân, chỉ chứng tỏ một điều là hôn nhân có vấn đề. Đặc biệt mấy vết sẹo xám ngắt nơi mặt trong cánh tay bất cẩn lội ra khi tráo bài, tuy không nổi bật, nhưng lại khiến người ta không thể không chú ý, có thể thấy chuyện bị ngược đãi chẳng phải ngày một ngày hai, vậy mà nín nhịn đến tận bây giờ mới tới xem số coi mệnh, không phải bị người đàn ông trong gia đình bức vào tuyệt cảnh mới là lạ. iều cô không muốn nói ra nhất là, tháng trước giặt đồ bên bờ sông chính mắt mình đã nhìn thấy đối phương vác bụng trống... Bói toán chính là như vậy, đem huyền cơ giấu đi thật kín, công lao tất tật quy về tráo bài, đó mới là phong thái thần thông tiêu chuẩn. Lá bài cuối cùng được lật: Phán quyết ngược. Xem ra mọi chuyện đều đã không thể vãn hồi... Đỗ Xuân Hiểu phấn khích đến nỗi hai chân run lập cập, cô thích nhất dự đoán tương lai của khách hàng, những trông ngóng, lo sợ, thậm chí oán hận trong đó đều khiến cô thấy ngọt như ăn mật. Vì vậy, Đỗ Xuân Hiểu hắng giọng, bắt đầu yểm bùa lên người phụ nữ đang lưỡng lự kia. "Ôi chao! Xem ra hôn sự này cũng sắp đến hồi kết rồi." Cô xoa xoa tay, cầm lá bài Phán quyết lên quét nhẹ qua cằm mình, "Lá Phán quyết ấy mà, quý khách cũng nên đưa ra quyết định đi thôi, bằng không, cứ tiếp tục thế này có khi càng thảm. Song..." Người phụ nữ không truy hỏi "Song làm sao", mà chỉ nhìn như đóng đinh vào lá bài Hoàng đế. Đỗ Xuân Hiểu thấy cá không cắn câu, đành tự mình nói tiếp: "Song nhìn lá bài Hoàng đế này đi, lá bài ngược, chứng tỏ có người đàn ông có thể nắm giữ vận mện của quý khách, tuy nhiên hiện giờ người này chưa thể lộ diện. Còn về sau có thể đường hoàng đứng ra ngoài sáng hay không, thì phải xem quyết định của quý khách đây." Phán đoán này cực kì táo bạo, nhưng Đỗ Xuân Hiểu không lo bể bài, đời người ba phần giống nhau, trải nghiệm của mỗi người ít nhiều đều có chút trùng hợp, huống hồ người phụ nữ trước mắt mặt mày xinh đẹp, hai má ửng hồng, là hình mẫu rất dễ khiến đàn ông động lòng, cho dù hiện giờ chưa có tình nhân, thì mấy chuyện ám muội, theo đuổi hẳn không thiếu, đây đại để cũng là nguyên nhân chính khiến chị ta bị gã chồng nóng nảy đánh mắng. Vị khách chỉnh trang lưới tóc trân châu sau đầu, nhét từng lọn tóc con xổ ra vào lại lưới, bây giờ mới để lộ vết đỏ kỳ lạ dưới gáy. Quả nhiên có chuyện này! Đỗ Xuân Hiểu hai mắt sáng rỡ, bắt đầu thăm dò thêm một bước, cô ghé sát đầu lại bên tai phu nhân nọ, nhìn kỹ giấu hôn kia rồi mới hạ giọng: "Nhưng phàm người nào tới chỗ tôi xem bói, về sau đều mắng tôi xem không chuẩn, vì chuyện tương lai tôi nói ra đều không thành sự thât, vậy nên quý khách đây vẫn phải có kế hoạch riêng, tự mình quyết đoán. Đúng rồi, nhất thiết đừng làm ra mấy chuyện hung hiểm, nguyên nhân khiến người đàn ông bị treo ngược rất nhiều, bệnh tật, tai bay vạ gió, thậm chí giết người, đều có cả. Quý khách nhất định phải bình tĩnh, sự thể cũng như trăng đến rằm thì tròn, tự nó sẽ diễn biến, chớ để sau này thành ra lưỡng bãi câu thương, đến khi đó lại trách tôi xem không chuẩn." Phu nhân nọ vội vàng gật đầu, đôi hoa tai dài buông xuống đung đưa hai bên má hồng đào. Tiễn khách đi rồi, Đỗ Xuân Hiểu vội cầm chồng bài chưa lật lên kiểm tra, chửi thầm: "Mẹ nó! Quả nhiên lúc mới tráo bài không xếp cho tử tế, cả bộ đều bị ngược!" Mười ngày sau, Điền thị phu nhân nhà Trương thợ bạc trấn Thanh Vân biến mất cùng thầy dạy học, Trương thợ bạc đấm ngực giậm chân, vung tiền thuê người xới tung trấn lên tìm kiếm, nhưng nghe đồn hai người này đã kéo nhau bỏ trốn sang tỉnh ngoài. Chỉ duy có Đỗ Xuân Hiểu rõ, xác Điền thị và thầy dạy học kia e đã sớm chìm nghỉm dưới đáy con sông chảy vắt qua trấn Thanh Vân, bởi bất luận Hoàng đế hay Người treo, đều là trận đối đầu giữa đàn ông với đàn ông. ... Mời các bạn đón đọc Tarot Lá Bài Phán Quyết của tác giả Chương Nhiễm Nhiễm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư - Thiên Hạ Bá Xướng
Những năm 60 của thế kỉ XX, một phong trào sục sôi, cuồng nhiệt cuốn qua khắp mọi miền đất nước (Trans: Tức là Trung Quốc). Tôi và Tuyền béo, bộ binh bọn tôi bị phân công về tham gia sản xuất kiến thiết tại Hắc Long Giang, binh đoàn nông khẩn, nông trường số 17 của sư đoàn 3. Mắt thấy mùa đông sắp đến, lão trung đội trưởng an bài ba người là tôi cùng Tuyền béo và nhân viên liên lạc trực ở lại để trông coi vật tư, còn mình thì dẫn theo những người khác rời khỏi nông trường. Mấy người chúng tôi ở lại trông coi nông trường, phát hiện củi gỗ trong nhà kho ngày càng ít. Băng tuyết phủ kín núi, củi lửa chính là mạng sống của mỗi người. Thì ra là do một con hồ ly kiếm chuyện báo thù, lén lút lấy đi củi. Ít hôm sau, một trận bão tuyết trước giờ chưa từng thấy ập đến, mấy người dự tính úp sọt con hồ ly, chẳng ngờ gặp phải một đàn sói từ Siberia tới đang tán loạn chạy bão, vì chạy thoát thân nên đi theo con hồ ly chui vào một cái hang đất, nhưng mà lại nhầm lẫn đâm đầu vào một cổ mộ từ thời nhà Liêu bị che giấu từ vạn năm trước… *** Ngươi xem chuyện dưới vòm trời này, thật khó có thể chỉ một câu hai câu mà nói rõ được. Trên dưới 5000 năm lịch sử, qua nhiều thời kì nhiều thời đại cao nhân không ít, có người khởi đầu không hề dễ dàng, ví dụ nói đến Hàn Tín, người đó bản lĩnh tài giỏi ai mà không biết? Nhưng mà khi mới sinh ra, sớm đã phải chịu nhiều nhục nhã đến gập cả lưng, cho đến sau này được lên đài phong tướng, lấy cớ tu sửa sạn đạo để hoạt động bí mật, bố trí mai phục khắp nơi nhằm vây khốn Bá Vương, thẳng một hơi dồn ép đến sông Ô Giang buộc Hạng Vũ phải tự vẫn (Trans: Sở Bá Vương Hạng Vũ). Vậy mới nói, cuộc đời Hàn Tín thật gọi là lắm thăng trầm, khi lên voi lúc xuống chó, đầu đội trời chân đạp đất, cuối cùng lại thế nào? Vừa tiến cung đã bị Lã Hậu chém chết. Hàn Tín còn như vậy, huống chi là người thường? Cuộc đời này, có người trước bần sau phú, lại có người trước phú sau bần, đều là không giống nhau. Đời người gặp nhiều gian nan trắc trở, không ai thuận buồm xuôi gió một lèo cả. Năm ấy có một gia đình giàu có, ở địa phương đó có thể nói là không ai sánh kịp, phú giáp một phương, phòng ở không hết, buôn bán cực lớn, trong nhà có không biết bao nhiêu là tiền với tiền. Lão đương gia quyên tiền mua lấy một chức quan, do đó được mọi người gọi là lão viên ngoại, đối nhân xử thế đặc biệt tốt, thích làm việc thiện, kính lão thương bần, ai có khó khăn để ông ta biết, nhận định sẽ được ra tay cứu giúp. Tu cầu sửa lộ, trợ giúp kẻ nghèo, đông thí áo bông, hạ thí dược thang, cửa nhà quanh năm mở ra giúp đỡ nơi ăn chốn ở cho mọi người, người nghèo không có gì ăn, không có nơi để ở đều tìm đến đây, ngươi nói xem, bây giờ cái gì cũng không có, thì chỉ cần cháo bột ngô với màn thầu cũng là quá đủ, có thể ăn không thể mang theo. Việc trợ giúp chúng sinh này thật không dễ dàng gì, một ngày, hai ngày, mười ngày nửa tháng, lại quanh năm đều làm như thế, vậy phải gánh lấy chi phí nhiều như thế nào? Viên ngoại gia người này một đời không làm gì khác, suốt ngày chỉ làm việc tốt, cho nên mọi người đều gọi viên ngoại gia là Bồ Tát sống, hoặc gọi là đại thiện nhân, tìm khắp trên trời dưới đất cũng không thấy người nào tốt được bằng viên ngoại gia. Mặc dù lão tổ tiên nhà này cũng đã từng tại kim điện được thụ phong ban thưởng, nhưng đến thế hệ này của viên ngoại gia, sớm đã từ quan không làm nữa, chỉ một lòng lo liệu việc kinh doanh buôn bán. Bởi vì thường nói “từ bất chưởng binh, tình bất lập sự, nghĩa bất lập tài, thiện bất chưởng ấn” (Trans: ý nói người hiền lành không động binh đao, người tình cảm thì không dựng chuyện,... bản tính thế nào thì sẽ không làm việc trái với lương tâm mình.), những người thật sự tốt sẽ không nguyện ý ra làm quan, quan trường sóng gió chìm nổi nhiều sự tình không thể theo ý mình mà làm, không phải vì muốn lương tâm không bị vấy bẩn mà không nguyện ý làm việc xấu thì có thể không làm. Nói tóm lại người này là một người thiện lương từ trong ra ngoài, từ đầu xuống chân, từ tim chạy sang phổi. Bất quá tục ngữ có câu “nhân bất thập toàn”, chớ nhìn viên ngoại gia đã là đại lão gia tiền nhiều vạn quán, bản thân ông ta cũng có sự tình buồn phiền riêng, sự tình đó là gì vậy? Chính là không có con! Viên ngoại gia trong lòng nói ra: “Bà nói xem ta cũng không làm điều gì thất đức, tu cầu sửa lộ, ăn chay niệm phật, thế nào mà ta lại vẫn không thể có một đứa con? Không nhất thiết phải là con trai, dù cho có là một cô nương đi nữa cũng được rồi! Tại sao đều không có lấy một đứa cơ chứ! Trong nhà không có người nối dõi, sau này ta nhắm mắt xuôi tay, gia nghiệp vĩ đại này biết để cho ai? Bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại (Trans: Trong ba điều bất hiếu, tuyệt hậu không có con là tội lớn nhất.), sau này xuống âm tào địa phủ gặp liệt tổ liệt tông ta biết ăn nói thế nào đây?” Sau khi nói ra những suy nghĩ lâu nay, trong tim lão đầu như có vết dao cứa, mùi vị đầy tội lỗi. Đôi vợ chồng già ngồi cạnh nhau, cũng không làm gì khác, chỉ biết người này oán hận người kia. Viên ngoại gia nhìn phu nhân đầy chướng mắt, lão phu nhân nhìn viên ngoại gia cũng đầy khó chịu. Một ngày này viên ngoại gia lại ngồi trong nhà chính mà lắc đầu rồi thở dài, nói với phu nhân: “Bà đừng thấy người ngoài đều gọi ta là đại thiện nhân, thế nhưng cũng có kẻ lén lút nói sau lưng để ta nghe thấy được, bà biết họ nói gì không? Người ta nói ta làm việc thiện để che giấu những tội ác bí mật, người trước người sau đều giống nhau, nói rằng ta làm việc tốt để cho người ngoài nhìn mà thôi, chứ không phải thật tâm thiện lương, nếu thật tâm thì không thể không có con nối dõi. Ta nghĩ trên trời có mắt, thần phật có linh, đáng ra phải cho ta có một đứa con mới đúng, nghĩ đi nghĩ lại, người phải trách chính là mụ già nhà bà, bà xem bà theo ta đã bao nhiêu năm rồi, ta lấy bà về để làm gì? Bà thế nào mãi không chịu đẻ lấy một đứa? Vẫn đừng có nói đến là sinh con trai, bà nghĩ đi, nghĩ cho kĩ đi, theo ta đến tận bây giờ, liền đến một cái rắm cũng không thả ra nổi!” Viên ngoại gia nói những lời đó, thật khiến phu nhân không thể nghe nổi, tại sao thế? Đánh người đừng đánh mặt, mắng người chớ mắng lâu, phu nhân từ khi vào cửa đến nay chưa từng sinh đẻ được, nên sợ nhất là bị người ngoài nhắc đến chuyện này, ngày thường chúng hạ nhân vô ý nhắc tới đều đủ mất mặt rồi. Mời các bạn đón đọc Mô Kim Quyết: Quỷ Môn Thiên Sư của tác giả Thiên Hạ Bá Xướng.
Tên Sát Nhân Mercedes - Stephen King
Một buổi sáng sớm u ám tháng Tư,  một chiếc Mercedes điên cuồng cày qua đám đông hàng trăm người thất nghiệp đang bồn chồn xếp hàng chờ đợi tại một hội chợ việc làm. Tám người chết, mười lăm người bị thương. Tên sát nhân máu lạnh biến mất tăm như thể đã bốc hơi khỏi mặt đất. Cho đến một ngày, Hodges – thanh tra chính của vụ án – bất ngờ nhận được một bức thư khiêu khích từ thủ phạm của vụ thảm sát – tên Sát nhân Mercedes, và ông nhanh chóng nhận ra mình đã bị lôi kéo vào một cuộc chơi mèo vờn chuột với khoản đặt cược là tính mạng của hàng nghìn người dân vô tội. Hồi hộp, gay cấn và cũng không kém phần ám ảnh, Tên sát nhân Mercedes sẽ đưa bạn vào một cuộc rượt đuổi đầy rẫy hiểm nguy với những bất ngờ thót tim. Hãy sẵn sàng trước khi bắt đầu cuộc hành trình, vì cuốn sách sẽ khiến bạn chỉ muốn được đọc liền một mạch.   “Về khả năng thộp lấy cổ họng độc giả và không để cho họ có bất cứ lựa chọn nào khác ngoài miệt mài đọc tiếp, King không có đối thủ.” - Guardian *** Stephen King (sinh ngày 21 tháng 9 năm 1947) là nhà văn người Mỹ thiên về thể loại kinh dị hoặc giả tưởng rất được tán thưởng khắp thế giới, đặc biệt với mô-típ biến đổi những tình huống căng thẳng bình thường thành hiện tượng khiếp đảm. Những cốt truyện kinh dị và lối viết đa dạng của King đã giúp giới phê bình chấp nhận thể loại kinh dị giả tưởng là một thành phần của nền văn học trong thế kỷ 20. Cuối năm 2006, tổng số sách ông đã bán có khoảng 350 triệu cuốn. Stephen King là người đi tiên phong trong việc xuất bản "sách điện tử" (e-book) trên mạng internet. Ông đã đoạt nhiều giải thưởng văn học, kể cả giải Hugo cho tác phẩm Danse Macabre (1980) và Giải thưởng Tưởng niệm O. Henry cho truyện ngắn The Man in the Black Suit (1994). Tác phẩm mới nhất của ông là Lisey's Story, đã đạt mức bán chạy nhất nhiều tuần liền. Hầu hết tất cả các tác phẩm của ông khi tung ra đều đạt mức bán chạy nhất, nhưng có người gọi ông chỉ là một kẻ "viết truyện rùng rợn", như một cách chê bai thể loại văn học bình dân. Các tác phẩm của Stephen King đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam: Lái Xe Bự - Stephen King Người Đàn Ông Vận Đồ Đen - Stephen King Blaze - Stephen King Năm 1922, năm ác báo - Stephen King Dặm Đường Xanh - Stephen King (Dặm Xanh - Stephen King) Nó - Stephen King Tên Sát Nhân Mercedes - Stephen King ... *** Ngày 9-10 tháng Tư, 2009 Augie Odenkirk có một chiếc Datsun đời 1997 vẫn hoạt động tốt dù đã chạy nhiều, nhưng xăng dầu thì đắt đỏ, nhất là với một người thất nghiệp, trong khi City Center thì ở tít mạn bên kia thành phố, vì vậy gã quyết định bắt chuyến xe buýt cuối cùng đêm đó. Gã xuống xe lúc mười một giờ hai mươi với chiếc ba lô trên lưng và cái túi ngủ cuộn tròn dưới một bên nách. Gã chắc mẩm đến ba giờ sáng sẽ được sướng mê trong cái túi ngủ nhồi lông. Đêm vừa ẩm ướt vừa rét buốt. “Chúc may mắn nhé, anh bạn,” tay tài xế nói khi gã xuống xe. “Nhất định anh phải được gì đó vì là người đầu tiên có mặt.” Chỉ có điều đâu phải thế. Khi Augie lên đến đỉnh của lối đi rộng và dốc đứng dẫn vào hội trường lớn, gã thấy một lố ít nhất cũng hơn hai chục người đã chờ sẵn ngoài cửa, vài người đứng, còn hầu hết là ngồi. Những cây cọc với dải băng KHÔNG BƯỚC QUA màu vàng đã được dựng lên, tạo thành một lối đi ngoằn ngoèo quặt ngược gấp đôi lại, như một mê cung. Augie đã quen với những thứ này ở các rạp chiếu phim và cái ngân hàng mà hiện gã đã rút quá cả số dư, và hiểu mục đích của chúng: để nhồi được càng nhiều người vào một không gian bé tí càng tốt. ... Mời các bạn đón đọc Tên Sát Nhân Mercedes của tác giả Stephen King.
Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** “Giữa hương hoa đủ sắc màu, anh hùng đắm say mê mải; chàng phong lưu đệ nhất trên đời…“ Một giọng nữ đang hát. Giữa trưa ngày Thanh minh, trong gian đầu chái phía tây tầng ba của quán Tôn Dương ngã ba phố Hương Nhiễm và đại lộ Biện Hà, có hai người khách đang ngồi uống rượu, bên cạnh họ là một ca nữ. Cô là Trì Liễu Liễu, tuổi ngoài hai mươi, mặc áo choàng gấm thêu hoa văn lá sen viền mép, áo hơi cũ, bên trong là áo chẽn lụa tím, với áo lót lụa thêu hoa bách hợp và đai lụa hồng bó ngực, cô mặc váy lụa tím, cũng hơi cũ. Trì Liễu Liễu tuy là người miền Nam nhưng cô không được xinh lắm bởi khuôn mặt hơi vuông vuông, nước da rám nắng vì hay phải đi khắp các phố các ngõ kiếm sống. Riêng đôi mắt lá răm của cô thì long lanh rất có hồn. Phong trần gió bụi cũng khiến giọng ca của cô hơi thé không thật ngọt ngào nữa, kể cả hát những bài mà cô rất thích. Tuy nhiên Trì Liễu Liễu có trí nhớ rất tốt, cô nhớ được mười mấy bài trường ca, vài trăm bài hát dùng trong yến tiệc xã giao, cô gảy đàn tì bà cũng rất tuyệt. Trì Liễu Liễu cũng rất có bản lĩnh, không e dè, không bao giờ bị nhầm lẫn sai sót. Bài hát “Viên lý viên” hôm nay thì lại càng thuộc lòng vì cô đã hát đến vài trăm lần rồi, nhưng không hiểu sao cô lại vài lần quên lời và hát lạc giọng, tay đàn cũng bấm nhầm phím, thậm chí cô muốn ném đàn đi cho xong. Vất vả lắm cô mới hát xong đoạn cuối cùng của bài “Viên lý viên”. Trì Liễu Liễu không phải ca kỹ chính cống nên cô khó mà vào “làng nghề”, các kỹ viện hay ban ca kịch không nhận cô. Cô chỉ quen diễn một mình, và cũng dám đi một mình đến các yến tiệc tụ hội để diễn, để giúp vui cho thiên hạ, kinh thành gọi cô là “kỳ lộ nhân” hoặc “đả tửu tọa”[3]. Quán Tôn Dương là một trong bảy mươi hai chính điếm[4] trong hệ thống tửu lâu ở Biện Kinh, họ thuê vài chục ca kỹ chính cống, lẽ ra Trì Liễu Liễu không thể vào đây hát, nhưng vì mọi ngày cô có mối quan hệ tốt với vị chủ quản và các bác cao niên nên đôi khi vào ban ngày cô có thể vào diễn, nếu đông khách mà ca kỹ nội bộ không đủ để phục vụ. ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 2 của tác giả Dã Văn Bưu.
Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 - Dã Văn Bưu
“Mật mã Thanh MinhThượng Hà - Vô số âm mưu và những cuộc tàn sát ẩn chứa trong hoạ phẩm kiệt tác ngàn năm”. Bộ tiểu thuyết Mật mã Thanh minh thượng hà được hư cấu từ bức tranh cổ “Thanh minh thượng hà đồ”, bản gốc thời Tống của Trương Trạch Đoan. Các câu chuyện trong đó được dựng lên từ chính các nhân vật được vẽ trong bức tranh cổ. Bức tranh có 824 nhân vật vô danh, giờ đây mỗi nhân vật đều có tên có họ. Họ cải trang, mai phục trong ghe thuyền xe kiệu cho tới quán rượu quán trà. Quang cảnh tưởng chừng như thái bình thịnh trị, kì thực nguy hiểm đang rình rập bốn bề. Trong tiếng rao của người bán hàng rong, những tên gián điệp, thích khách của các nước Kim, Liêu, Tây Hạ, Cao Ly đã dần dần nhập cuộc, 824 nhân vật sống dậy từng người từng người một, chỉ còn đợi chiếc thuyền chở khách trôi qua gầm cầu cong cong kia, thước phim về sự sụp đổ của vương triều Bắc Tống sẽ được mở màn. Đây chính là mỹ cảnh tuyệt đẹp nhất về sự thịnh trị của nhà Bắc Tống, hơi thở của sự diệt vong đang ẩn khuất trong khói sóng trên dòng Biện Hà: “Chính giữa bức tranh, giữa đám tàu thuyền tấp nập trên Biện Hà, một con thuyền trông bình thường như bao con thuyền khác đang từ từ trôi qua gầm cầu, thế nhưng vì không kịp hạ cọc buồm xuống, chiếc thuyền như sắp đâm vào cầu tới nơi. Trên thuyền mọi người tay chân cuống loại, bên bờ kêu hô ầm ĩ, trong cơn hỗn loạn, một bóng lạ lướt qua, một trận khói sương mù mịt ập tới, đến khi khói tan sương nhạt, trên thuyền chỉ còn lại 24 thi thể, tất cả mọi người đều chỉ biết há hốc miệng không tin vào mắt mình...” Một cục diện li kỳ chưa từng có dần dần hiện ra, tình tiết đan xem, các đầu mối gắn kết, 824 nhân vật từ từ bướcra, kể cho bạn nghe bí mật về một vương triều ẩn náu trong Thanh Minh Thượng Hà. *** Muốn biết rõ nhà Đại Tống thịnh suy ra sao, nên tìm hiểu bắt đầu từ những con thuyền buồm trên sông Biện Hà[3]. Thời Tống, việc vận chuyển hàng hóa chủ yếu dựa vào đường thủy, nếu nói Biện Kinh[4] là đầu não của cả nước thì Biện Hà là yết hầu. Sông này chạy chếch qua kinh thành, phía tây giáp Hoàng Hà, phía đông cận kề vùng Hoài - Tứ, phía nam chảy xuôi đến Trường Giang. Năm sáu chục phần trăm hàng hóa của cả nước thông qua Biện Hà chuyển đến Biện Kinh. Vì thế mà Đại Tống lấy Biện Lương làm kinh đô. Thuyền chở hàng trên sông Biện Hà quanh năm không ngớt, vô số buồm trắng đang vươn lên tựa những cánh chim đang khiêu vũ cùng những mái chèo nhịp nhàng sinh động, cùng vận chuyển lượng khách và hàng hóa vô cùng lớn. Nhất là khi vừa sang xuân, nước sông bắt đầu dâng lên, lại được gió đông trợ lực thì tàu thuyền ngược xuôi chật kín mặt sông không dễ gì mà lách qua được. Tuy nhiên kể từ năm ngoái khi Phương Lạp[5] nổi loạn ở miền đông nam thì tàu thuyền đi Biện Kinh thưa thớt hẳn, mặt sông hôm nay khá vắng vẻ. Tuy kém nhộn nhịp, tuy đông nam có bạo loạn, thì người Biện Kinh vẫn hào hứng thưởng xuân, huống chi hôm nay là tiết thanh minh, già nửa dân chúng đều ra ngoại thành tảo mộ, du xuân, đôi bờ Biện Hà vẫn hết sức đông đúc, ồn ã lao xao. Dòng nước đang êm ả chảy về đông, sương khói bảng lảng quanh những cành liễu xanh mới nhú, cảnh sắc vẫn tươi mới sinh động như xưa. Trong quán rượu của Chương Thất Lang ở bờ bắc Biện Hà, ngồi trước lan can nhìn ra bờ sông là một nam trung niên đang lim dim mắt, ngón tay gõ nhịp trên lan can. Đó là Cổ Đức Tín - quan lệnh sứ của Viện Khu Mật[6], phụ trách miền nam. Ông ta đang chờ người, cũng bởi thế mà ông chẳng thiết ngắm cảnh sông. Lúc này mặt trời đã lên giữa đỉnh đầu, tức chính ngọ. Cổ Đức Tín ngoảnh nhìn, thấy gã tùy tùng thân tín của mình là Cam Lượng đang tán chuyện với chủ quán, bèn hỏi: “Thế nào rồi?” ... Mời các bạn đón đọc Mật Mã Thanh Minh Thượng Hà Tập 1 của tác giả Dã Văn Bưu.