Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đặc Công Tà Phi - Ảnh Lạc Nguyệt Tâm

Nàng – đệ nhất đặc công, thân thủ nhanh nhẹn, chỉ số IQ cao ngất ngưởng. Nhiệm vụ qua tay nàng không có hai chữ thất bại, là huyền thoại trong giới đặc công. Nàng_ nữ nhi độc nhất của Đại tướng quân Long Diệu Hoàng Triều, không chỉ có dung mạo xấu xí mà còn si ngốc, khắp thiên hạ không ai không biết. Xuyên qua thời không, từ một nữ nhân bị thiên hạ nhạo báng trở thành truyền kỳ, tính cách kiêu ngạo cùng cuồng vọng, làm thiên hạ kinh ngạc. Nắm thiên hạ trong tay, phật chắn sát phật, ma chắn diệt ma, chỉ cần nhẹ vung tay cũng đủ làm cho thế gian loạn lạc. Đối mặt với uy hiếp của cả một quốc gia, nàng chỉ nhíu mày cười: “ Không cần ở trước mặt ta kiêu ngạo, các ngươi còn chưa đủ tư cách. Nếu các ngươi chạm đến giới hạn nhân nhượng của ta, ta không ngại hủy đi giang sơn này của các ngươi! ” Đối mặt với khiêu khích của gia tộc thần bí, nàng ngửa đầu cười: “ Muốn trêu chọc ta, trước hết hãy chuẩn bị quan tài ” Nàng nói: “ Không cần ca ngợi ta tâm ngoan thủ lạt. Người không phạm ta, ta không phạm người, người nếu phạm ta, tất phải tử. ” *** Gió lạnh cuốn theo ánh tịch dương chậm rãi xuống núi chỉ còn lại một mảnh màu hồng, đêm tối bao trùm. Mặt trăng cũng không chịu yếu thế, cố gắng xông phá đêm tối hắc ám, vì thế gian dâng lên ánh sáng. Mộng Huyễn Chi Thành —— quầy rượu lớn nhất xa hoa nhất nước, khi màn đêm buông xuống,bên trong Mộng Huyễn Chi Thành vang lên tiếng nhạc vô cùng mập mờ. Dưới ánh đèn mị hoặc, men rượu thôi thúc trong người, những người trên sàn nhảy giống như trúng tà, động tác vô cùng cuồng dã. Lúc này trong góc khuất của sàn nhảy, một cô gái trẻ tuổi đang lẳng lặng dựa vào ghế sofa, đôi môi đỏ mọng, trong tay cầm một ly "Ác Ma Chi Hôn". Mặc dù nàng đặc biệt ngồi xuống ở nơi góc khuất, hơn nữa tướng mạo cũng là cực kỳ bình thường, nhưng lại không có ngôn ngữ nào có thể diễn tả hết phong thái nhàn nhã ung dung làm đông đảo đàn ông khó có thể kháng cự, giá mà không. . . "Không biết anh có vinh hạnh cùng em gái uống một chén hay không?" Giọng nói dịu dàng như ngọc vang lên, một người đàn ông diện mạo tuấn tú mỉm cười nâng chén đứng ở trước mặt cô gái trẻ tuổi. Cô gái trẻ tuổi đem ly rượu trên tay chậm rãi để lên bàn, khoanh tay, nhếch môi cười nhìn hướng người đàn ông trước mặt. Đó là một nụ cười lạnh, thậm chí còn mang theo một loại cảm giác bức người. Người đàn ông thân thể lập tức cứng đờ, trên mặt vốn là nụ cười thong dong tự tin trong nháy mắt cũng biến thành lúng túng. Trời ạ, ánh mắt của cô gái này lại lạnh lùng làm hắn sợ? "Thật xin lỗi, đã quấy rầy." Người đàn ông sau khi nuốt một ngụm nước miếng, không thể tiếp tục nghênh đón ánh mắt lạnh lùng bức người này, chỉ có thể xoay người bằng tốc độ nhanh nhất chạy trối chết. "Nếu mình nhớ không lầm, đây đã là lần thứ chín có người đến gần, lại bị ánh mắt của cậu dọa chạy." Âm thanh hài hước từ tai nghe điện thoại truyền đến. Cô gái trẻ tuổi không đáp lại, bưng lên ly rượu trên bàn lần nữa khẽ nhấp một ngụm, tròng mắt thâm sâu không thấy đáy ngưng tụ ở một hướng khác. Trung tâm sàn nhảy có thêm sáu người đàn ông, bọn họ giờ phút này chuẩn bị lướt qua sàn nhảy, tiến vào trong phòng đã đặt trước. Sáu gã này chính là những kẻ bị truy nã khẩn cấp toàn thế giới, một gã trong đó là người đứng đầu tổ chức khủng bố lớn nhất Đông Nam Á. Sáu người này giống như con thoi không ngừng chạy ở các quốc gia, tiến hành buôn lậu thuốc phiện, buôn người, buôn bán quân hỏa (súng ống đạn dược) với giao dịch khổng lồ. Bọn họ không chỉ có cách làm việc phách lối xảo trá, mà thủ đoạn càng thêm ác độc tàn nhẫn, vô số người được cục công an quốc tế phái đi nằm vùng sau khi bị phát hiện, cũng bị phanh thây và gửi về tổng cục. "Con mồi đã lọt lưới, sau hai phút cắt tất cả các nguồn điện." Cô gái trẻ tuổi môi đỏ mọng hé mở, giọng nói nhàn nhạt lạnh lẽo ra lệnh. Sáu người này hành vi ác độc đã sớm truyền khắp thế giới, nhưng ngay cả liên minh các quốc gia, không ngừng phái ra cảnh sát tinh anh truy bắt bọn họ, vẫn chưa một lần thành công. Mà nhiệm vụ tối nay của nàng chính là —— tiêu diệt hết sáu gã phần tử khủng bố này. "Dạ!" Trong tai nghe điện thoại truyền đến tiếng nói, vốn là giọng điệu hài hước trong nháy mắt chuyển thành mười phần cung kính. Cô gái trẻ tuổi ngửa đầu đem ly "Ác Ma Chi Hôn" uống cạn, môi đỏ mọng nâng lên nụ cười yếu ớt mê người. Sau đó nàng đem ly rượu đặt trên bàn, đứng dậy hướng trung tâm sân khấu, nàng tối nay sắp sửa tiêu diệt sáu gã kia. Kèm theo tiếng bước chân cô gái trẻ tuổi chậm rãi tiến gần, một loại hơi thở lạnh lẽo tập kích vào đầu sáu gã. Bỗng dưng, trực giác bẩm sinh nhạy cảm gào thét, trong tròng mắt bọn họ ẩn giấu lo lắng liếc mắt nhìn nhau. Sáu gã ăn ý cùng dừng bước, cuối cùng bọn họ xác định mục tiêu nguy hiểm là cô gái trẻ tuổi kia. Rõ ràng là khuôn mặt bình thường vô hại, nhưng tại sao bọn họ lại có cảm giác sợ hãi đây? Đúng rồi, là ánh mắt nàng nhìn về phía bọn họ vô cùng lạnh lùng, giống như ác ma xem kỹ vật tế, làm bọn hắn cả người không tự chủ được lạnh run. Âm nhạc vẫn nhộn nhạo như cũ , nam nữ tìm hoan kèm theo mị hoặc ma chú, trong sàn nhảy càng cuồng dã hơn. Giờ phút này ai cũng không chú ý tới, cô gái trẻ tuổi cùng sáu gã phần tử khủng bố đang đấu mắt với nhau. Bỗng dưng, sáu gã nam tử đồng thời đưa tay vào trong áo, chuẩn bị móc ra súng lục đánh lại cô gái trẻ tuổi, bởi cô gái trẻ này làm cho bọn hắn cảm giác quá nguy hiểm. Mà cùng lúc đó, cả Mộng Huyễn Chi Thành bỗng chốc bị bóng tối bao trùm, tất cả ánh đèn trong nháy mắt dập tắt. Lạnh lẽo thấu xương vây quanh sáu gã, dự cảm chẳng lành cũng trong lúc này được nghiệm chứng. "Mẹ nó, thế nào chợt bị mất điện, cái Mộng Huyễn Chi Thành này giở trò quỷ gì à?" "Bà ngoại ơi, đây không phải là phá hư niềm vui của chúng ta sao? Mau gọi người phụ trách của các ngươi ra ngoài nói rõ ràng!" Đám người lâm vào bóng tối, tiếng chửi rủa bất mãn liên tiếp. Sáu gã phần tử khủng bố giờ phút này đã đem súng lục giữ trong tay, đang lúc bọn hắn chuẩn bị nổ súng bắn bừa thì một giọng nói âm lãnh vang lên. "Ngoan, đến địa ngục mà phóng túng linh hồn bẩn thỉu các ngươi đi!" Cô gái trẻ tuổi khóe môi lạnh lùng khẽ nhếch, trên tay nhẫn kim cương tản mát ra ánh sáng lạnh, sau đó nó giống như hoa sen từ từ nở rộ, tiếp lại thấy một chiếc kim châm tẩm thuốc độc bên trong, thì ra nhẫn kim cương này chính là vũ khí của cô gái. Dùng tốc độ kinh người tiến lên, sáu gã ngay cả cơ hội nổ súng cũng không có, liền bị cô gái trẻ tuổi này dung châm độc trong nhẫn kim cương cắt cổ. "Ngươi. . . Là ai ?" Trong bóng tối, truyền đến âm thanh kinh hãi của sáu gã khủng bố, trên trên đời này lại có người có bản lãnh quỷ mị như thế? Thực là không thể tưởng tượng nổi! Cho dù chết, bọn họ cũng hy vọng được chết nhắm mắt. "Mị thần!" Lời nói lạnh lùng như từ địa ngục truyền đến, khiến sáu gã vào vực sâu vô hạn. Phịch một tiếng vang lên, bọn họ toàn bộ ngã trên mặt đất. Mị ảnh khôn cùng, tử thần lấy mạng? Nàng chính là đặc công thần bí Mị thần mà giới hắc đạo nghe qua đã sợ mất mật? Nghe nói nàng tới vô ảnh, đi vô tung, giết người vô hình. Nghe nói không có con mồi nào có thể chạy thoát dưới ánh mắt của nàng, con mồi bị nàng để mắt tới không có bất kỳ đường sống nào, chỉ có cái chết. . . "Trời ạ! Giết người rồi!" Bên trong Mộng Huyễn Chi Thành đèn trong nháy mắt sáng lên, tiếng than sợ hãi lập tức tuôn ra, đám người mua vui giống như sóng biển từ trong xông ra ngoài. Trong chốc lát, xa xa cũng truyền đến âm thanh báo động. Mà Mị thần mở cửa chiếc xe thể thao sang trọng, mặt không đổi sắc nhìn cảnh hỗn loạn tại Mộng Huyễn Chi Thành, lấy kỹ xảo lái xe kinh người điên cuồng phóng đi."Thật không hổ là thần thoại bất hủ trong giới đặc công của chúng ta!" Từ trong tai nghe truyền đến thanh âm cảm thán. "Tội phạm truy nã cấp thế giới thì như thế nào? Ở trước mặt Mị thần cũng giống nhau không chịu nổi một kích, cõi đời này chưa có người Mị thần không giết được." Trong tai nghe truyền đến tiếng nói mang theo kính trọng. ... Mời các bạn đón đọc Đặc Công Tà Phi của tác giả Ảnh Lạc Nguyệt Tâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Bằng Duyên Mỏng - Viên Nghệ
Đây là câu chuyện về một ông chú phúc hắc lừa em gái nhỏ hàng xóm về nhà. Khi Tiếu Hàm cất tiếng khóc chào đời, Chu Triển Nguyên đã xưng vương xưng bá ở trường tiểu học. Lúc Tiếu Hàm tốt nghiệp đại học, Chu Triển Nguyên đã là cha của một đứa nhỏ. Có duyên tái ngộ, Tiếu Hàm 25 tuổi gặp lại anh trai hàng xóm Chu Triển Nguyên 34 tuổi. Lúc mới đầu hai người còn khách khí, càng về sau tình cảm càng sâu đậm. Chỉ có thể nói, hận không thể sớm hơn chỉ có thể hận trễ thế mới có duyên gặp lại. Mà gặp lại Chu Triển Nguyên, Tiếu Hàm đúng là gặp thời. Mời các bạn đón đọc Không Bằng Duyên Mỏng của tác giả Viên Nghệ.
Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia - Vân Thiên Thiếu
Đêm đại hôn, hắn kiểm tra trinh tiết của nàng, cười lạnh: “Thì ra...”  Lúc nàng sẩy thai, hắn mang về một nữ tử thần bí để nạp làm phi Hôn lễ, trong tiếng nhạc mừng vui còn có tiếng thở dài của ngự y: “Không chữa được...” Hắn cấu xé thân thể mềm mại của nàng, không hề chán ghét mùi vị trên thân thể đó. Cho nên hắn không cho phép nàng chết đi, khi mây mù tản ra, nàng dĩ nhiên là... *** Tuyết rơi như lông ngỗng bay đầy kinh thành to lớn. Trong hoàng cung, nơi nơi ngập mùi máu tươi. Bọn nha đầu trên dưới vội vã, không khí vô cùng khẩntrương làm cho người khác không dám hít thở. Phong Mạc Thần không để ý can ngăn của người khác, mạnh mẽ chạy vào Thần Hòa Điện, nhìn khắp phòng đầy máu, và máu đỏ tươi trên tay của bọn nha hoàn mới biết được, con gái của mình đã sinh ra rồi. Hơi thở Bạch Ly Nhược mong manh, cung nữ bên cạnh hét lớn "A, máu, máu.... Ngày càng nhiều, mau gọi người đến cầm máu...." Phong Mạc Thần vừa từ Tây Vực vội vã trở về, hắn đi chỉ vì đánh bại kẻ uy hiếp quốc gia mình: Hung Nô và người Hồ. Trước khi đi, hắn nói với Ly Nhược "Nhược Nhi, ta sẽ nhanh chóng quay về, nàng chờ ta." Ai biết tại sao bởi vì một đứa bé, liền biến thành như vậy. Một nữ y đến cung nói với mọi người "Được rồi, không có việc gì, mẫu tử bình an." Phong Mạc Thần, một đại nam nhân rong ruổi sa trường, nam nhân không sợ bất cứ thứ gì, ngồi xuống ghế ngà voi điêu khắc, ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Ly Nhược, đôi môi mỏng của hắn mím thành một đường thẳng tắp, hai tay nắm chặt, khớp xương nổi rõ, nhìn ánh mắt Bạch Ly Nhược, đã nói lên hết thảy, Bạch Ly Nhược dịu dàng mỉm cười với hắn, giữa bọn họ, đã không cần đến ngôn ngữ, ở đây, tất cả đều sáng tỏ. Thị nữ Nhu Di ở bên cạnh kinh ngạc kêu lên "Ai da, trong tay tiểu thư có một khối ngọc." Phong Mạc Thần ôm con, trong tay đứa bé nắm một khối ngọc đẹp đẽ, óng ánh trong suốt, không có tỳ vết, điêu khắc không rõ, vô cùng tinh xảo. Hoa tướng quân lau nước mắt, nở nụ cười "Là ai bướng bỉnh đem để vào đùa cho mọi người vui vẻ hả?" Mọi người hết sức kỳ quái, không có mà, vốn là tiểu thư trời sinh đã có. Nhưng mà, đây cũng quá thần kỳ, trẻ con mới sinh tại sao lại nắm trong tay một ngọc thạch? Bạch Ly Nhược đau đớn rên rỉ vài tiếng, sau đó mạnh mẽ chống người dậy, nói"Con của ta đâu, đưa đến đây cho ta ôm..." Hoa Phu Nhân bế đứa bé nói "Đứa bé này, đặt tên là gì?" Phong Mạc Thần bỗng nhiên chuyển sự chú ý đến khối ngọc đứa bé nắm trong tay, nói "Đứa bé này tên là Phong Huyền Cẩn. Huyền Cẩn, Huyền Cẩn, tên như ý, sinh ra trong tay đã nắm mỹ ngọc không trầy xướt, tên này là thích hợp nhất." ... Mời các bạn đón đọc Khí Phi Khuynh Thành Của Vương Gia của tác giả Vân Thiên Thiếu.
Kế Thê
Dường như tiểu Hàn thị bị nàng làm tức giận không nhẹ, mắng nàng mấy câu còn không thu được miệng. "Biết ngươi thiện tâm, ý thiện cũng không nên dùng ở loại địa phương này! Bây giờ khen ngược, ngươi vừa đố danh ra, người khác đều đồng tình nữ quan, ngược lại chỉ trích ngươi không phải! Nói đến nói đi, sự thật là ngươi đuổi người khỏi phủ!" Tiểu Hàn thị nói không kịp thở: "Người này nếu truyền đến trên đầu, không chừng ngày nào đó Thánh thượng lại cho cửu Hoàng Tử hai Trắc phi, đến lúc đó ngươi có thể làm sao đây?!" Nhạc thị lôi kéo tiểu Hàn thị nói: "Thái thái không cần tức giận, tam cô nương còn nhỏ tuổi, không thể nghĩ lâu dài như vậy..." "Nàng tự cho mình xử lý rất khá, không chịu suy xét tới kết quả kém cỏi nhất!" Tiểu Hàn thị tát văng tay Nhạc thị ra, đứng dậy đi trở về, phút chốc quay đầu nhìn Thường Nhuận Chi nói: "Còn có thông phòng kia, cứ như vậy cho ra khỏi phủ sống?" Thường Nhuận Chi chỉ có thể nói lại một lần chuyện của Vương Bảo Cầm. Đó cũng là sự đồng ý của Lưu Đồng, tiểu Hàn thị nghe xong ngược lại cũng chưa nói gì khác, chỉ nói lảm nhảm: "Lúc trước Thái Tử và Sầm Vương tặng người đến, ngươi trở về Hầu phủ thảo chủ ý, ta nói với ngươi một là không thể đắc tội Thái Tử, hai là không thể truyền ra thanh danh ghen tị, ngươi lại la ó..." Tiểu Hàn thị lại ngồi xuống, Nhạc thị sốt ruột nói: "Thái thái đừng chú ý mắng tam cô nương, sự tình phát triển đến bây giờ, cũng là do Mạc nữ quan làm người không an phận, ra phủ huyên thuyên nói loạn bại hoại danh dự tam cô nương... Nên làm sao đây, còn muốn thái thái cho tam cô nương chủ ý, không thể để Mạc nữ quan cứ như vậy liên tục bại hoại thanh danh tam cô nương..." Thường Nhuận Chi vẻ mặt đau khổ, thấp giọng nhận sai nói: "Mẫu thân, là nữ nhi nghĩ xóa... Ngay từ đầu không có đứng ở điểm cao, ngược lại khiến cho Mạc nữ quan chui chỗ trống, nữ nhi biết sai rồi, mẫu thân đừng nóng giận, vì nữ nhi chọc tức thân thể chính là nữ nhi đắc tội quá..." Tiểu Hàn thị nhìn Thường Nhuận Chi như vậy, tức giận cũng tiêu một nửa. "Ngươi đó." Tiểu Hàn thị lắc đầu, tận tình khuyên nhủ: "Lúc trước ngươi thừa nhận ngươi ghen tị, nhưng chỉ có trong lòng ngươi biết, sao có thể biểu hiện ra ngoài? Bên cạnh đều dễ nói, nếu Thánh thượng thật sự hạ chỉ ban cho cửu Hoàng Tử một hai Trắc phi, ngươi không phải mất nhiều hơn được sao?" Thường Nhuận Chi cười khổ, tâm nói A Đồng sẽ không nhận. Tiểu Hàn thị đang nói, cửa phòng "Phanh" một tiếng bị mở ra. Lưu Đồng đứng ở cửa, sắc mặt trịnh trọng lễ một cái với tiểu Hàn thị và Nhạc thị, nói: "Nhạc mẫu và di nương yên tâm, tiểu tế tuyệt đối sẽ không cưới Trắc phi. Đó là kháng chỉ, cũng tuyệt không nuốt lời. Trong phủ này, vĩnh viễn chỉ có mình Nhuận Chi. Nếu làm trái lời thề, thiên lôi đánh xuống." "Ai u, cửu Hoàng Tử này..." ... Mời các bạn đón đọc Kế Thê của tác giả Hồ Thiên Bát Nguyệt.
Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi - Ám Hương
Xuyên việt là một chuyến bay bắt buộc, không có đường trở về.      Là một cô gái hiện đại. Một khi xuyên việt thành tần phi trong hậu cung, Tô Tự Cẩm cảm thấy nghề nghiệp tần phi này rất khó khăn, nhiều nguy hiểm, lại không thể ly dị. Bất cứ lúc nào cũng có thể bị giáng chức hoặc tệ nhất là ban cho cái chết.      Quan trọng hơn nữa, nàng xuyên thành phi tần nhỏ nhất trong hậu cung. Tuổi nhỏ, người chưa nảy nở, đã không có ưu thế để tranh thủ tình cảm lại còn có dung nhan như hoa như ngọc!      Trên đầu có hoàng hậu đầy quyền uy, dưới có quý phi được sủng ái trước mặt.      Trái có Hiền phi khéo hiểu lòng người, phải có Mai Phi tài nghệ độc nhất vô nhị.      Giờ xuyên thành phi tử nhỏ nhất trong hậu cung, nàng phải làm sao có thể đảo ngược tình thế, bước lên đỉnh cao quyền lực!      Mục tiêu của nàng, không phải là hoàng hậu mà là thái hậu! ! !      Nữ chủ giảo hoạt, nam chủ yêu quyền, vô sỉ.      Liều mạng hành động, đùa giỡn thông minh.      Tình yêu chỉ là truyền thuyết.      Hai kẻ kiêu ngạo nói chuyện yêu đương! *** Trong Sùng Minh Điện, Tiêu Kỳ đang xem kỹ bản đồ. Quản Trường An lẳng lặng đứng ở một bên như cây cọc gỗ, không dám phát ra bất cứ âm thanh nào. Ngoài cửa sắc trời tối dần. Một tiểu thái giám rón rén vào đốt đèn trong điện lớn. Qua rèm cửa dày hắn ta thấy bóng của đồ đệ Đồng Ý. Quản Trường An ngẩng đầu nhìn Hoàng thượng, thấy hắn vẫn đang nhìn bản đồ liền lặng lẽ lui ra ngoài. Ra lớn điện, Đồng Ý vừa thấy sư phụ hắn đi ra vội vã chào rồi cười nịnh nọt, “Sư phụ, người của Kính sự phòng đang chờ bên ngoài.” Quản Trường An thấy Đồng Ý nói chuyện này thì biết ngay tên kia chắc nhận thứ tốt của người khác. Nhưng hôm nay hắn ta sẽ không quan tâm chuyện này. Hoàng thượng đang bận rộn, làm sao có thời gian gặp người của Kính sự phòng. Huống chi mấy kẻ nô tài ở dưới này, tên nào chả ao ước được hầu hạ trước mặt hoàng thượng thay hắn ta. Đừng thấy trước mặt gọi Sư phụ thân thiết như vậy, ai biết trong lòng bọn họ nghĩ gì. Nghĩ vậy, Quản Trường An cười một tiếng, liếc nhìn Đồng Ý chậm rãi nói: “Vậy thì chờ xem, người không thấy Hoàng thượng đang bận sao, ngay cả ta cũng không dám quấy rầy, cứ chờ đi.” Nghe vậy Đồng Ý cũng không dám nói gì thêm, vội vàng cười nói: “Vâng, vâng, chờ một lát cũng không sao. Sư phụ ngài phải vất vả rồi, con xoa bóp cho ngài?” Biết rõ Đồng ý đang cố nịnh bợ, Quản Trường An cũng giả bộ đá hắn ta một cái mắng khẽ: “Nhanh cút đi.” Quản Trường An không quan tâm đến Đồng Ý nữa, lại đi vào điện lớn làm cọc gỗ. Chờ đến khi không thấy bóng Quản Trường An, Đồng Ý chửi thầm trong lòng. Hừ, có được Hoàng thượng coi trọng cũng chỉ là kẻ nô tài bưng trà dâng nước rửa chân cho người ta, đồ hống hách, hừ! Phàm là người tiến cung làm thái giám thì đều phải đoạn tử tuyệt tôn, cả đời này không có người kế thừa hương khói. Do đó cơ trí đều hơn hẳn người bình thường. Đương kim hoàng thượng là người nghiêm khắc. Vậy mà mấy người bên cạnh có bị đổi thì Quản Trường An vẫn cứ một mực đứng ở vị trí này. Phần bản lĩnh này khiến cho toàn bộ thái giám trong hoàng cung phải kính nể. Đồng Ý dựa vào sự thông minh cơ trí nhiệt tình của mình cũng có chút danh tiếng ở Sùng Minh Điện. Sau đó hắn ta tốn nhiều tâm tư lẫn tiền bạc, nhận Quản Trường An làm sư phụ thì càng có thêm vây cánh. Dù trong mơ hắn ta cũng muốn thay thế sư phụ hầu hạ trước mặt hoàng thượng. Đáng tiếc Hoàng thượng vẫn thích Quản Trường An hầu hạ. Chuyện này làm hắn ta cực kỳ buồn bực, vẫn muốn tìm cơ hội xuất đầu. ... Mời các bạn đón đọc Hoàng Gia Tiểu Kiều Phi của tác giả Ám Hương.