Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bà Mối Vương Phi - Ngải Lâm

Lúc trước chỉ là hi vọng hắn có thể quên nữ nhân vô sinh là nàng mà sống thật tốt, Nàng mới xin người bạn tốt là hồ ly một loại phù chú có tác dụng vong tình, Hơn nữa, vì để hoàn toàn biến mất trong cuộc sống của hắn, không gợi lại trí nhớ của hắn, Nàng còn cố sửa lại tên, trốn đến Trường An mà trở thành một bà mối ở kinh thành, Mình không thể hạnh phúc, ít nhất cũng phải nhìn thấy người khác được hạnh phúc, Nhưng vì sao ngay cả trốn đến nơi này hắn vẫn tìm được nàng? Bốn năm trôi qua, bên cạnh hắn nên có một nữ nhân, có con hầu hạ dưới gối, Nhưng kết quả hắn vẫn cô đơn, luôn chấp nhất một đoạn trí nhớ đã mất đi, Thậm chí vì nhớ lại mình đã quên đi chuyện quan trọng gì, Không tiết sử dụng Khấp huyết thảo có tác dụng phục hồi trí nhớ nhưng mang theo độc tính, Nàng không thể nhìn hắn tổn thương chính mình như vậy, cộng thêm không cưỡng lại được khát vọng trong nội tâm mình, Đành phải hứa hẹn là tạm thời sẽ ở lại bên cạnh hắn, cho đến lúc hắn cưới Vương phi, Nhưng mà mẫu thân hắn đã đến bức nàng, nàng không thể không chủ đông xem xét đối tượng thay hắn, Cho dù nàng không phải muốn chết oan uổng thì cũng không muốn liên lụy đến người bên cạnh… *** Notes: Nữ là con của 1 vũ nương trong tố vương phụ, sinh ra thân phận thấp bé được đào tạo làm vũ nương, bị coi là kẻ hạ nhân. 1 lần nam chính đến, chặt dây trói lẻn mang về <= tưởng tốt đẹp gì ai dè nhốt tiếp làm bảo bối… Trong một lần triều chính rối loạn, nàng bị liên lụy sẩy thai => thái y nói “tịt” rồi. Áp lực của lão vương phi nàng lựa chọn xóa đi trí nhớ nam chính vì không thể chia sẻ chồng, cũng bị áp lực do không có con nối dõi. Sự điên cuồng của nam chính khi gặp lại => cường đoạt dân phụ đã có chồng…. Nhược điểm: truyện nội dung hay thế mà không phăng nó dài ra . Ta nghĩ truyện này phăng ra gấp 5,6 lần mới thấm được cốt truyện Nếu bạn từng bực bội khi nhai cuốn truyện dài mấy trăm ngàn chữ mà nội dung chẳng có gì thì xin hãy thử để được bực bội với một cốt truyện hay mà tức tối vì tác giả viết ngắn ngủn. *** “Nàng có biết hay không, nếu nàng quay đầu bước đi, ta cũng sẽ một mình sống cô độc ở nơi khác suốt quãng đời còn lại.” Xe ngựa đi vào thành, trong thành Trường An cây hạnh vàng tươi tiến vào trong tầm mắt, tay hắn nắm chặt tay của nàng đang nhìn chốn phồn hoa hồng trần này. Hơi hơi cúi đầu, trong lòng Cô Sương đầy chua xót. Làm cho đối phương mở ra một đoạn nhân duyên khác đều là không có khả năng. Nhân duyên của bọn họ bắt đầu từ ngày đó đã liên quan với nhau, không người nào có thể tham gia, bọn họ trong mắt chỉ có lẫn nhau. “Có thể giú thiếp đi xuống một chút không?” Di chuyển một vòng lớn lại nhớ tới Trường An, Cô Sương không phải không có xúc động. “Được! Theo nàng.” Nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại không xương của nàng, hắn đỡ nàng xuống xe ngựa, chậm rãi xâm nhập vào dòng người như dệt vải ở ngã tư đường. “Ở trong này những bốn năm.” “Vì sao lại lựa chọn Trường An?” “Bởi vì trong lòng nghĩ, một ngày nào đó, chàng sẽ đi qua nơi này, có lẽ thiếp có thể từ xa nhìn chàng một cái.” Nàng cúi đầu âm thầm mỉm cười. Gió xuân đánh úp lại, Thuần Vu Thiên Hải ôm môi, ho lên. Tiến gần sát người hắn, Cô Sương cười, vì hắn mà khép nhanh áo khoác, “Có khỏe không? Có muốn về Hưng Khánh cung trước hay không?” “Không cần.” Ôn nhu săn sóc làm cho hắn chăm chú nhìn thật sâu nàng. Nàng cười trong suốt, trong lòng đâu đâu cũng đều là bóng dáng của hắn. Vẫn không thỏa mãn sao? Đã không có, bọn họ là một nửa của nhau, đã tìm về được toàn vẹn. “Bình thường, thời điểm một mình đi trên phố này, vừa nhìn thấy bóng dáng tương tự như chàng, sẽ lại rơi lệ.” Phóng tầm mắt nhìn mọi người, Cô Sương sâu kín nói. Nắm lấy bàn tay nhu mềm của nàng để lên trên môi, môi hắn hôn vào lưng bàn tay, “Nàng có biết ta ở nơi nào không? Thời điểm nào cũng luôn chờ đợi tuy rằng trí nhớ không có nhưng vẫn chờ đợi.” ... Mời các bạn đón đọc Bà Mối Vương Phi của tác giả Ngải Lâm.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê - Sương Nhiễm Tuyết Y
Kiếp trước nàng bị người bán đứng nên phải bỏ mạng. Khi được trùng sinh, mở mắt ra lần nữa nàng lại trở thành Nhị tiểu thư trong phủ Uy Viễn Tướng Quân. Người người đều biết Nhị tiểu thư ở phủ Tướng Quân dễ bắt nạt nhưng không ai biết linh hồn bên trong đã sớm thay đổi không còn là nàng. Giả heo ăn thịt hổ, đùa giỡn nam nhân cặn bã, ác chỉnh cặn bả nữ, đụng ngã mỹ nam.... Người kính nàng một thước, nàng kính người một trượng. Người cố hại nàng, nàng đương nhiên trả đủ. Kiếp trước những người thiếu nợ nàng, kiếp này nàng thề nhất định phải đòi lại. Kiếp này, nàng không nghĩ sẽ yêu bất cứ ai cho đến khi gặp được cái tướng công yêu nghiệt lòng dạ độc ác nhưng đối với nàng lại vô cùng dung túng kia.... Chết tiệt, lòng thế nhưng lại hãm sâu vào ! *** Thanh Linh vẫn còn chưa biết mình đã làm ra chuyện đáng sợ gì, đôi mắt lười nhác mông lung mở ra một đường nhỏ, sau đó lại nhắm lại, đầu lại vụi vụi. Trong không gian mông lung, nàng cảm giác có người hung hăng túm nàng lên, một tay đặt trên eo nhỏ nhắn, hung hăng bóp chặt, lực đạo như muốn bóp đứt eo của nàng. Giật mình một cái, nàng nhanh chóng thanh tỉnh lại. Mở mắt, đã nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ nhưyêutinh. Đôi mắt phượng hẹp dài thâm thúy u oán, bên trong xuất hiện một loại chân tình nàng nhìn không hiểu. Cảm nhận được xe ngựa đã dừng lại, đối mặt với mắt phượng tĩnh mịch của hắn, nàng trong lúc nửa tỉnh nửa ngủ đã ý thức được có điều không ổn: "Đến..... đến rồi phải không?, ta....ta đi trước!" Giọng nói mềm mại nhu nhu, không giống đang làm nũng, mà sức tấn công còn hơn cả làm nũng. Người nào đó nghe xong cảm thấy ngứa ngấy trong lòng, đồng thời lại tức giận. Nàng đốt hỏa trên người hắn, còn muốn vội àng chạy đi? Đừng mơ tưởng! Khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng hắn ngửa lên, cái miệng khẽ nhếch, ánh mắt vô tội, bộ dạng như vầy rơi vào trong mắt hắn, đây không thể nghi là mê hoặc chí mạng. Hắn bây giờ rất muốn ăn hết khuôn mặt nàng, nàng cũng không cảm thấy xa lạ, trước đây hắn đã từng bày ra vẻ mặt như vậy, chính là lúc muốn khinh bạc nàng, đúng, là khinh bạc. Nàng biết rõ giẫy dụa nhất định cũng sẽ vô dụng, nên tận lực dùng giọng nói hết sức lạnh nhạt: "Tần Liễm, ta rất tội nghiệp, muốn ngủ, còn nữa, ngươi sắp siết chặt ta đến chết rồi." ... Mời các bạn đón đọc Thừa Tướng Yêu Nghiệt Sủng Thê của tác giả Sương Nhiễm Tuyết Y.
Lãnh Phi Sủng Phu - Nguyễn Thúy Quỳnh
Cả đời nàng là một chuỗi dài liên tiếp những sai lầm: sinh ra bản thân đã là một sai lầm, sai lầm tin người, sai lầm yêu người!  Chỉ có gả cho hắn là đúng đắn.  Nhưng nàng lựa chọn không yêu hắn, dối lừa hắn rồi rời xa hắn mãi mãi. Tất cả đều sai lầm! Một mảnh đỏ ối như hoàng hôn trước mặt sao lại khiến cho lòng nàng đau thế, trái tim nàng như bị hung hăng chà đạp đến ngàn lần, rồi lại lăng trì thành nhiều mảnh.  Người nằm trên vũng máu kia vốn dĩ là nàng mà, vậy mà lại là hắn, tử y tối thẫm vì máu nhuộm đỏ, khuôn mặt nhìn nàng vẫn ôn nhu không đổi, chỉ biết nói may mà hắn tới kịp, may mà nàng không sao.  Lần đầu tiên sau năm năm danh nghĩa phu thê, cũng là lần cuối cùng trong đời, nàng chủ động ôm hắn, hắn lại chỉ biết chôn hạnh phúc trong tâm, mở miệng ra thì toàn là chúc nàng bình an, không một câu trách mắng oán hận.  Nam nhân nàng từng yêu nhất kia, ở một bên che chở cho muội muội nàng, quay sang nhìn nàng bằng ánh mắt chán ghét. Thế nàng mới biết ngoài hắn ra, kẻ đời toàn là lũ bạc tình, gian trá muôn mặt.  Nàng cầm chuôi kiếm lạnh lẽo còn cắm trên người hắn đâm thật mạnh về phía sau. Mặc cho máu nàng chảy xuống hòa cùng máu hắn, nàng thật nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt hắn, trân trọng như món trân bảo " Tử Phong, chàng quên nói kiếp sau sẽ cùng ta làm uyên ương liền cành. Hay là chàng cũng không cần ta nữa? Nhưng giờ ta lại cần chàng, rất cần, dù là cái chết cũng không thể chia lìa hai ta!" Nàng nhìn vào tất cả những khuôn mặt lạnh lùng xung quanh, giọng nói trở nên mơ hồ nhưng lại âm u như vọng lên từ âm ty " Nếu có kiếp sau, Hạ Ngưng Tuyết ta thà phụ tất cả người thiên hạ, quyết không phụ Hàn Tử Phong chàng!"  Một dòng điện xé toạc nền trời tăm tối, như lời đáp của thiên địa dành cho nàng. Chỉ là nàng không biết, nàng phải nhanh chóng đến cầu Nại Hà, ngăn cho hắn uống bát canh Mạnh Bà, để hắn không thể quên nàng được.  Hắn và nàng, còn nợ nhau khúc hát Bên người thiên trường địa cửu. *** Hạ Ngưng Tuyết quyết định bỏ qua ánh nhìn suồng sã đó, dáng người thướt tha như chim yến lướt qua những đôi mắt còn chăm chú nhìn nàng mà đến bên Hàn Tử Phong. Khi nàng đã an vị ngồi kế bên hắn, đôi tay muốn đưa ra cầm ly rượu trên bàn của nàng bị một bàn tay lạnh băng nắm lấy thật chặt, nàng chỉ theo bản năng muốn chống cự, không ngờ lại khiến Hàn Tử Phong thêm giận dữ, bàn tay kia hơi dùng lực một chút đã khiến cả thân hình yêu kiều rơi vào lồng ngực rộng rãi của hắn. Hạ Ngưng Tuyết lúc này mới hoàn hồn, nàng giữ nguyên tư thế ngượng ngùng này rồi ngẩng đầu nhìn hắn khó hiểu. Chỉ là nàng không biết, dáng hình mảnh mai uốn éo nằm trên đùi hắn cùng đôi mắt mở to ngơ ngác của nàng lúc này có bao nhiêu mị hoặc dụ người. Lửa giận cùng dục vọng bùng phát trong đôi mắt sâu thăm thẳm, hắn liền cúi xuống ngậm lấy hai cánh hoa hồng nhuận đang muốn thốt lên lời thắc mắc, khiến câu nói vừa đến miệng đã bị ép nuốt xuống, đồng thời thừa nhận ghen tuông và luyến tình của hắn. Một lúc sau hắn mới buông nàng ra, vươn tay chỉnh lại áo quần xộc xệch của nàng rồi đặt nàng xuống vị trí kế bên, trước sau toàn là ôn nhu, dịu dàng, tưởng chừng như lửa giận ban nãy chỉ là ảo giác. Hàn Tông Minh nãy giờ ngồi cạnh chứng kiến tất cả, khi đôi uyên ương đã ngồi lại ngay ngắn, hắn mới cười lớn chẳng hề kiêng dè. " Tử Phong, ta biết đệ cùng đệ muội tình cảm sâu đậm nhưng đừng có đi đến đâu cũng xuân ý bay loạn như thế, sẽ khiến nhiều người mặc cảm nha!" Hàn Tử Phong cười nhẹ một tiếng, giải thích thản nhiên như thể chuyện vừa rồi vốn rất bình thường. " Không có gì, chỉ là Tuyết Nhi còn để dành cho đệ một miếng bánh phù dung trên miệng, đệ giúp nàng ấy ăn nó, tránh cho nàng ấy mất hình tượng trước mọi người!" Hạ Ngưng Tuyết, Hàn Tông Minh "... ...... ........" Thật không nhìn ra hắn còn có tài nói dối đường đường chính chính như vậy. ... Mời các bạn đón đọc Lãnh Phi Sủng Phu của tác giả Nguyễn Thúy Quỳnh.
Cẩm Tú Mỹ Nhân - Điền Tiểu Điền
Bức họa mỹ nhân của đệ nhất họa sĩ đương triều tiến cống bị trộm, khiến mọi người suy đoán đủ kiểu. Là tàng bảo đồ ư? Là bản đồ quân sự à? Hay ẩn chứa bí mật gì đó của hoàng đế? Tân khoa thám hoa phụng chỉ điều tra tung tích của bức họa, nhưng vì sao không làm việc đàng hoàng, mà đi dây dưa mập mờ với Tây thi đậu hũ? Đơn giản mà nói, chính là. Do một bức họa mỹ nhân mà ra… Nội dung thoải mái vui vẻ, giả võ hiệp, giả điền văn, miễn kiểm chứng. Truyện này thuộc hệ liệt Tú tài nương tử, mọi người xem để giải trí là tốt rồi, đừng tưởng thật. *** Nếu nói muốn tham gia đại hội võ lâm, thì đợi Hạ Tiểu Muội khỏe hẳn, bọn họ một nhóm ba người bèn trả phòng, tiến về phía trước đi Đồng Thành. Dọc đường đi có rất nhiều nhân sĩ võ lâm, còn có những khuôn mặt phi thường quen thuộc với Thẩm Gia Cẩm. Những người đó đều mua bức họa mỹ nhân trong tay hắn, đám người này thấy Thẩm Gia Cẩm không tránh khỏi tức đến vểnh râu trừng mắt, Thẩm Gia Cẩm ngượng ngùng vuốt mũi, cả đoạn đường đều cúi mặt mà đi. Càng gần Đồng Thành, nhân sĩ võ lâm càng nhiều, Liễu Thượng Huệ cũng hỏi thăm được đại hội võ lâm sẽ bày bảo vật gì. "Bức họa Cẩm Tú mỹ nhân?" Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội đều kinh ngạc, "Sao lại là bức họa Cẩm Tú mỹ nhân chứ?" Liễu Thượng Huệ gật đầu, lần nữa khẳng định, "Đệ không nghe lầm, đúng là bức Cẩm Tú mỹ nhân, sẽ do đích thân minh chủ đương nhiệm giao cho Tân minh chủ võ lâm." Thẩm Gia Cẩm và Hạ Tiểu Muội liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoài nghi của nhau. ... Mời các bạn đón đọc Cẩm Tú Mỹ Nhân của tác giả Điền Tiểu Điền.
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! - Tử Dạ
Khi Hoàng Hậu Nổi Giận là tác phẩm của Tử Dạ thuộc thể loại xuyên không, ngôn tình. Truyện xoay quanh về nữ chính: Hoàng Song Nhật Dương, biệt danh là Nhật Song Vương, cầm đầu một tổ chức hắc ám chuyên săn lùng những vũ khí tối tân nhất. – Nam chính: Phong Thiên Kỳ, là vua Phong Thiên quốc, một trong hai quốc gia hùng mạnh nhất trung nguyên (bao gồm Phong Thiên quốc và Khiết Đan). – Ngoài ra còn một dàn nhân vật khác sẽ dần được bật mí về sau. Hắn – một kẻ lạnh lùng, là ước mơ của bao nữ nhân trong thiên hạ. Nàng – một sát thủ, vì cứu cha mà bị xuyên không về Phong Thiên quốc. Lúc còn nhỏ hắn theo sư phụ luyện võ nào ngờ luôn bị “Tiểu dạ xoa” lừa gạt, hắn thề một ngày gặp lại sẽ không tha thứ cho nữ nhân này! Nàng xuyên không trở về kiếp trước vô tình gặp lại hắn. Lần đầu gặp mặt nàng đã chửi thẳng vào mặt hắn, lần thứ hai nàng lừa hắn một cú đau đớn. Hắn lại một lần nữa thề rằng “dám đùa giỡn ta, lần sau gặp lại ta nhất định không tha cho nàng”. Người ta nói oan gia ngõ hẹp quả không sai, ma xui quỷ khiến làm sao mà nàng lại trở thành hoàng hậu của hắn, hơn nữa nàng lại chính là “tiểu dạ xoa” khi xưa luôn chọc tức hắn. Và cuộc chiến kịch liệt bắt đầu! Mọi người trong cung ai nấy đều lo sợ: “Hoàng hậu nổi giận rồi, chạy mau!!!!” *** Nàng im lặng nhắm mắt, khuôn mặt đã hồng trở lại, tuy nhiên chân mày hơi nhíu lại tựa như đang trăn trở điều gì đó. Ngay cả khi trong giấc ngủ nàng vẫn không thể buông bỏ mọi thứ. Hắn nhìn nàng, nhìn thật lâu. Liệu ở nàng còn có bao nhiêu bí mật hắn không biết? Hắn suy nghĩ về quá khứ, về những chuyện đã qua liên quan đến Nhật Song Vương. Ngộ nhỡ khi nàng nói nàng đã là nữ nhân của Nhật Song Vương hắn liền không tha thứ cho nàng hoặc chẳng may lúc ấy hắn không kiềm chế được bản thân mà làm tổn thương nàng thì giờ này nàng và hắn sẽ ra sao? Thì ra những gì trước đây nàng làm đều muốn thử lòng hắn, và hắn chợt hiểu nữ nhân trước mặt chưa bao giờ hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng đang mơ, một cơn ác mộng kinh hoàng. Nơi nàng lạc bước là một vùng đất u ám và tối tăm, bốn bề tĩnh lặng đến đáng sợ khiến nàng mơ hồ cảm thấy cái thê lương chết chóc. Phía trước nàng là một hắc y nhân, hắn ta quay lưng về phía nàng nên những gì nàng nhìn thấy chỉ vỏn vẹn tấm lưng mờ ảo của hắn. -Hoàng Song Nhật Dương, cuối cùng đã đến lúc ngươi đến nơi này rồi. -Ngươi là ai? Chầm chậm cất lên thanh âm trầm thấp, hắc y nhân vẫn duy trì tư thế quay lưng về phía nàng, hắn ta ngước đầu nhìn lên vầng trăng đang bị quầng mây đen che phủ, vẻ thần bí toát ra khiến người ta vài phần sợ hãi. ... Mời các bạn đón đọc Khi Hoàng Hậu Nổi Giận!!! của tác giả Tử Dạ.