Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Tấn Trường An - Cửu Lộ Phi Hương

Tên cũ: Cổ Nhân Trái tim của tôi không có yêu mà chỉ có hình bóng em... Giải thích tiêu đề Theo giải thích của Cửu Lộ tại chương 2 thì “Tấn An” có nghĩa: cầu mong Đại Tấn mãi yên bình, “trường an” nghĩa: sự yên bình này được bền lâu, và doanh trại của Lê Sương tên “Trường Phong”, suy ra… cái tựa thật rắc rối…. *** Thể loại: Cổ đại, chiến tranh, giang hồ, nữ tướng quân - nam cường, có xu hướng thê nô, sủng, có chút ngược, HE Độ dài: 48 chương Cùng Tấn Trường An, cùng nhau nắm tay, an ổn đi đến cuối con đường. Lần đầu tiên Lê Sương gặp Tấn An, hắn chỉ là một thằng nhóc bẩn thỉu yếu ớt nằm trong vũng máu. Chẳng hiểu trời xui đất khiến thế nào, nàng lại mang hắn về doanh trại, cho hắn một cuộc đời mới, còn đặt cho hắn cái tên "Tấn An". Lê Sương là nữ tướng quân của nước Đại Tấn, từ nhỏ đã được nuôi dạy như nam nhi. Cho nên nam nhân thấy nàng là sợ mất mật, làm gì dám nghĩ đến chuyện tình cảm. Vậy mà tiểu tử Tấn An này, từ lúc tỉnh lại luôn bám sau lưng nàng, còn thẳng thắn "bày tỏ" tâm ý. Tháng ngày trong quân doanh buồn chán, chẳng mấy khi có một "cái đuôi" thú vị như vậy, Lê Sương cũng mắt nhắm mắt mở cho phép Tấn An theo bên cạnh mình. Nhưng Tấn An không phải là một tiểu tử bình thường. Hắn vốn là hoàng tử nước Tây Nhung, trong một lần đi săn nơi biên cương thì bị một đám người thần bí trong giang hồ bắt cóc để luyện cổ. Một trăm ngày chịu đủ loại đau đớn, lấy máu từ tim nuôi ngọc tằm, ngày cuối cùng, ngọc tằm trưởng thành, chui vào cắn nuốt trái tim, trở thành cổ người. Nhưng chưa đến 100 ngày hơi thở của Tấn An đã sắp tắt, ngọc tằm bị ép buộc chui vào cơ thể, khiến hắn mất đi trí nhớ, thân thể thu nhỏ lại thành trẻ con. Hắn trốn thoát khỏi ngục giam và số phận cho hắn gặp được Lê Sương. Ngọc tằm trong tim nhận "chủ nhân", nàng trở thành sinh mệnh duy nhất có giá trị trong cuộc sống của hắn. Ban ngày, hắn ở trong thân thể tiểu tử Tấn An, đi theo bên cạnh nàng. Đêm đến, hắn trở lại hình dáng thật của mình, âm thầm dõi theo, bảo vệ nàng. Hắn khao khát nàng, nhưng lại luôn sợ nàng sẽ biết được bí mật của mình mà trong lúc tức giận sẽ đuổi hắn đi. Hắn có sức mạnh hơn người, nhưng chỉ cần một câu nói của nàng, trái tim yếu ớt của hắn sẽ run lên, đau thấu tâm can. Trong lúc bất tri bất giác, Tấn An và Lê Sương đã gắn bó với nhau, không thể tách rời. Nhưng cuộc vui qua nhanh khi môn phái thần bí kia vẫn luôn tìm kiếm Tấn An, muốn bắt hắn trở về. Tấn An vì cứu Lê Sương mà chấp nhận đi theo đám người đó, hai người liền cứ thế chia cắt. Không chịu chấp nhận số phận, Lê Sương trở về kinh đô, chấp nhận từ bỏ thân phận tướng quân, trao binh quyền cho hoàng đế. Đổi lại, nàng muốn mang quân đi cứu hắn, có chết cũng phải đem được người về. Trời không phụ lòng người, cuối cùng Lê Sương cũng tìm được Tấn An. Nhưng khi nàng cùng hắn về đến kinh đô, dường như hắn đã trở thành một người khác. Tiểu tử Tấn An ngày đó luôn bám sau lưng nàng, dõng dạc nói sẽ bảo vệ nàng đã biến mất. Thật ra, hắn vẫn là Tấn An, nhưng đã nhiều thêm một phần trí nhớ cũ. Hắn biết thân phận của mình là hoàng tử Tây Nhung, cũng biết Lê Sương và nước Đại Tấn là kẻ thù không độ trời chung. Rời bỏ nàng, là chuyện sớm muộn hắn phải làm. Nhưng Tấn An vẫn do dự. Hắn không biết tình cảm của mình đối với nàng là do ngọc tằm trong cơ thể khống chế, hay là hắn đã thực sự yêu người con gái ấy. Hắn đứng giữa hai lựa chọn, tiếp tục thân phận cũ và vĩnh viễn không gặp lại nàng, hoặc chọn nàng bỏ qua thiên hạ. Tấn An thật sự không phải nhân vật nam yêu thích của tôi, vì hắn đã chọn tình yêu, bỏ qua thân phận cũ của mình, cùng Lê Sương du ngoạn khắp thiên hạ. Hắn là một kẻ si tình đến điên cuồng nhưng lại ích kỷ và thiếu trách nhiệm với những người đã tin tưởng và bảo vệ hắn trong cuộc tranh đấu ngai vị. Tình yêu của hắn và Lê Sương, phần nhiều là vì ngọc tằm trong tim, cổ đã trở thành người, khống chế tâm trí hắn. Còn Lê Sương, nàng là một vị tướng quân thông minh, một cô gái đặc biệt, như tất cả những nhân vật nữ khác của tác giả Cửu Lộ Phi Hương. Dường như tác giả này luôn ưu ái cho các nhân vật nữ trong truyện thì phải, từ "Hộ Tâm", "Chiêu Diêu", "Bổn vương ở đây", cho đến "Cùng tấn trường an". Đây cũng là cuốn truyện đầu tiên của Cửu mà không có những tình tiết hài đặc trưng, chắc vì vậy mà tôi thấy truyện hơi "kém sắc" so với các bộ truyện anh chị em của tác giả. Và có lẽ do đổi cách viết nên tôi không thấy màu văn của Cửu Lộ Phi Hương trong "Cùng tấn trường an" rõ ràng như những cuốn khác. Truyện độ dài vừa phải, ngược không tới mà sủng cũng chưa đến, cảm giác hơi tiếc một chút. Nam chính hơi có xu hướng thê nô, lúc nào cũng răm rắp đi theo bảo vệ nữ chính, chỉ nghe lời một mình nàng. Truyện đọc giải trí ổn nhưng cũng không quá đặc sắc so với những gì tôi kỳ vọng ở cái tên nổi tiếng như Cửu Lộ Phi Hương. Trích đoạn: Lê Sương đứng ở đó, có ánh trăng chiếu lên, khiến hắn chói mắt, giống như trên người nàng tỏa ra ánh sáng vậy. "Ta sẽ không làm nàng bị thương cũng sẽ không cho bất kỳ ai tổn thương nàng," hắn nói, giống như thề. Tấn An đặt tay vào lòng bàn tay nàng, tay của hai người đều nóng bỏng, sưởi ấm lẫn nhau, lệ thuộc vào nhau. "Lê Sương." Lần đầu tiên hắn nghiêm túc gọi tên nàng. "Nàng sẽ là quãng đời còn lại duy nhất của ta." ____________ Review by #Huyên Tần *** Trong địa lao âm u, một chàng trai tóc tai rối bời, tứ chi bị trói chặt treo trên tường, người bê bết máu, đã không còn thấy rõ đâu là vết thương đâu là vệt máu chảy xuống. Ngoài địa lao có vài thiếu nữ tha thướt đang đứng, thiếu nữ dẫn đầu đám người này mang mạng che, che khuất cả khuôn mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nàng đang nhìn chằm chằm vào chàng trai kia. Vẻ mặt chăm chú, lắng nghe hơi thở ồ ồ vọng ra từ trong địa lao, nhịp thở kéo dài, tiếng phát ra cũng nhỏ dần, bàn tay khẽ nắm chặt, hạ lệnh, "Đi vào, lấy máu." giọng nói khàn khàn thô nhám chẳng khác nào một lão phụ ở lứa tuổi cửu tuần (tức U90). "Giáo chủ. . ." Thiếu nữ đứng phía sau hơi do dự, "Hôm nay đã lấy máu rồi, lần lấy máu tiếp theo là buổi trưa ngày mai. . ." Thiếu nữ kia vẫn chưa dứt lời thì một tiếng "bốp" vang lên, người vừa được gọi là giáo chủ ấy vung tay tát thiếu nữ kia một bạt tai. "Ngươi không thấy gã ta khó qua được đêm nay sao?" Ánh mắt phía sau mạng che nhìn chằm chằm vào thiếu nữ đang té ngã trên đất, "Chờ đến trưa mai ư? Ngươi muốn bao nhiêu công sức ta bỏ ra bỗng hóa thành công cốc cả sao?" Chỉ chốc lát sau, thiếu nữ kia đưa tay bụm mặt, miệng rên đau đớn, tiếng rên càng lúc càng lớn, nàng ta đau đến mức lăn lộn trên đất, chờ đến khi nàng ta ngừng lại, mọi người mới nhìn thấy rõ, tại vết tát mới vừa in lên trên mặt giờ đã thối rữa ra, không rõ đâu là máu đâu là thịt hòa lẫn cùng xương trắng, nhìn vô cùng kinh khủng. Nàng ta đau đớn rên rỉ hai tiếng, cuối cùng cái tay đang che mặt buông rơi, nàng nằm trên đất, mắt trợn to, hơi thở đã không còn. "Còn ai ý kiến gì nữa không?" Đám thiếu nữ phía sau câm như hến, tất cả đều đứng im lặng , có người bước lên mở cửa địa lao ra, bọn họ đi vào trong. Một người mở một hộp gấm màu vàng, bên trong có một con trùng trông giống như con tằm đang ngọ nguậy. Một người lau sạch vết máu loang lổ nơi gần vị trí tim của chàng trai, một người cầm dao vàng đến rạch một đường ở vị trí vừa được lau sạch, dòng máu tươi chảy ra, con sâu trong hộp gấm như bị thứ gì đó kích thích, bắt đầu giãy dụa. Người thiếu nữ ấy nâng hộp đến gần ngực của gã ta, con sâu bò nhanh đến miệng vết thương, bắt đầu hút dòng máu tươi đang tuôn ra từ vết rách. Nó hút nhiều đến mức cơ thể vốn có màu trắng của nó giờ đây đang chuyển dần sang màu đỏ tươi của máu. Nhìn thấy con sâu đã hút đủ máu rồi, thiếu nữ lại dùng đầu cọ mềm đẩy con sâu trở lại trong hộp, nhưng nàng mới quét được hai cái, thì sắc mặt bỗng trắng bệch. "Giáo chủ. . ." Bên ngoài nhà lao, giọng người đàn bà cũng trầm xuống, "Sao vậy?" "Ngọc tằm. . . bò vào trong vết thương rồi, không chịu ra. . . ." Mạng che trên mặt khẽ phất phơ, bà ta đặt chân lên bậc thang bước vào trong đại lao. Có điều bà ta vừa mới nhấc chân lên thì thiếu nữ bên trong lại hét lên, "Bò vào rồi, ngọc tằm đã bò vào trong rồi." Đợi đến khi người đàn bà tiến vào, ngọc tằm đã mất hút trong ngực chàng trai kia rồi. Địa lao im bặt, thiếu nữ đứng bên kia bỗng nhiên nhìn thấy đầu ngón tay của chàng trai đã bị trói gô chín mươi chín ngày bỗng động đậy. Nàng còn đang ngây người, lại nghe bên trong có người kêu lên, "Vết thương của gã. . ." Vết thương của gã, đang. . . . từ từ khép lại. . . . Người đàn bà nhìn chàng trai ấy, không nhịn được đưa tay sờ sờ ngực của gã, sau đó cất tiếng cười thỏa mãn và vui sướng, "Thành công rồi. Cổ người của bổn cung cuối cùng cũng thành công rồi!" Bà ta cười, thế nhưng ngay giây phút đó, đôi tay chàng trai kia chợt nắm chặt, sau đó tiếng "răng rắc" vang lên, xích sắt bọc lấy tay gã bị đứt đoạn, gã vận lực rất lớn, khiến cho xích sắt bị đứt văng ra ghim sâu vào bờ tường phía sau. Chàng trai mở mắt, một đôi mắt đỏ tươi giống như mắt của dã thú, cho dù ngũ quan rất anh tuấn, thế nhưng vẫn khiến người nhìn hoảng hốt, kinh sợ. Người đàn bà kia lại cười to, "Đứa bé ngoan của ta, giờ đây, con chính là báu vật canh giữ cửa của linh trưởng môn! Có con, Nam Cương sẽ nằm trong tầm tay ta!" Lời này vừa dứt, người đàn ông chợt đưa tay nắm chặt cổ bà ta. Gã khẽ siết lại, mặt bà ta thoáng chốc đã tím tái. "Buông. . . Con ngoan. . . Buông tay. . . Ta là chủ nhân của con." Gã hoàn toàn không nghe thấy lời bà ta, vung tay lên, người đàn bà chẳng khác nào một con rối bị ném mạnh vào tường, tạo thành một lỗ hổng to trên bức tường. Gã gào to một tràng, chẳng khác nào tiếng tru rên của dã thú về đêm, chỉ nhoáng một cái, khắp địa lao, máu thịt văng khắp nơi. Không biết đã qua bao lâu, vùng trời phía đông vừa hừng sáng, gã mù mịt nhấc chân bước ra khỏi đại lao, nhếch nhách len lỏi xuyên qua đám cây rừng chằng chịt, ngẩng đầu dõi mắt trông về phía xa xa, ở nơi đó cái lầu gác của vương triều Đại Tấn dựng giữa vùng biên cương vắng lặng thấp thoáng như ẩn như hiện. Luồng khí khô nóng hắt ra từ miệng mũi gã bị cái lạnh đêm rừng nhanh chóng đông cứng hóa thành luồng hơi trắng, sau đó bị chính gã phá tan. Lê bước chân lảo đảo, gã mù quáng xông lên phía trước, vượt qua muôn vàn ánh trăng mông lung xuyên qua lá rừng chiếu lên các cành khô và cả trên người gã, kéo thành vệt dài trên cổ, trên mặt và chạy đến tận khóe mắt trái mới chịu dừng lại. Cơn đau mãnh liệt phát ra từ trong trái tim như muốn xé rách thân xác gã, dằn vặt gã. Gã cắn chặt răng, nhăn mặt đau đớn. Bước ra khỏi rừng, bên người đã không còn cây cối che đậy, gã trượt chân lăn người xuống sườn dốc. Ánh bình minh vùng sa mạc Tắc Bắc vẫn rất lạnh lẽo, gã nhắm mắt nằm một mình trên mảnh đất hoang, sương đọng trên mép cỏ khô, gã cảm nhận được cơ thể đang chuyển động, từng chút, từng chút một, cơn đau đớn phát ra từ các đầu khớp xương đang bị vỡ vụn. Toàn bộ cơ thể như bị nham thạch đè ép lại, xương khớp vang lên những tiếng "răng rắc", thân hình cao lớn của gã dần dần teo nhỏ lại, cuối cùng. . . Biến thành một đứa bé. Mặt trời ban mai chạy qua đỉnh núi cao soi ánh nắng vàng óng lên trên cát vàng sa mạc Tắc Bắc hoang vắng. Chợt nghe phía xa xa có tiếng vó ngựa vọng lại, móng ngựa đạp lên mặt đất, còn mang theo mùi máu tươi, chỉ chốc lát sau đã vọt tới chỗ của nó. Nó từ từ nhắm hai mắt, không phải giả bộ, mà thật sự chẳng còn sức để mở mắt ra nữa. "Chiếu tướng. . ." Một giọng đàn ông cọc cằn vang lên, "Ngài xem, sao lại có một thằng nhóc lạc ở đây?" Tiếng bước chân ngựa chậm rãi đi đến, dừng lại nơi đỉnh đầu nó, có người tung người xuống ngựa, có lẽ xuất phát từ bản năng, nó cảm nhận được người đến không có ý làm hại đến nó, nó cố hết sức mở mắt ra nhìn, nhưng chỉ nhìn thấy đường viền mờ ảo của một cô gái gầy ốm mặc ngân giáp màu đỏ. Là một. . . nữ chiếu tướng? Chỉ nhìn được bấy nhiêu đã làm nó không còn chút sức lực nào, mắt lại nhắm nghiền. Phía sau người con gái ấy còn có hai người đàn ông mặc áo giáp, phó tướng La Đằng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thằng nhóc này, "Trời, người thằng nhóc này nhuốm đầy máu! Thật khủng khiếp!" Và một phó tướng khác tên Tần Lan điềm tĩnh hơn đôi chút nói, "Chiếu tướng, trên ngực thằng nhóc này có ấn ký." "Ấn ký màu đỏ như lửa, quả là một ấn ký đẹp." Tiếp theo là giọng nữ hơi khàn khàn, đầu ngón tay hơi lạnh nhẹ nhàng xoa lên trên ấn ký ở ngực nó. Ngón tay nàng lướt qua bụng nó làm nó khẽ run lên, con mãnh thú ngụ trong trái tim vừa chìm vào giấc ngủ say bỗng thức giấc sau cái xoa này của nàng, trái tim khẽ run rẩy, chỉ trong thoáng chốc, nó cảm thấy người mình vô cùng khô nóng, miệng khô khốc khó chịu, nó còn ngửi thấy mùi vị khác lạ từ luồng khí hít vào. Là mùi máu. Dòng máu đang lưu chuyển trong thân thể của ba người vừa đến này, dòng tuần hoàn của dòng máu ấy len lỏi khắp cơ thể để duy trì sự sống và mọi vận động của họ. Khứu giác càng trở nên nhạy cảm, nó không thể nào cưỡng lại được sự cám dỗ của máu tươi. Đặc biệt là máu của cô gái đang ở trước mặt, thơm không thể tả được. Thế nhưng ba người họ không thể nào biết được những khuấy động trong cơ thể nó. "Đứa bé này trông thật khôi ngô." Nữ chiếu tướng vỗ vỗ mặt của nó, "Mang nó về đi. . ." "Chiếu tướng. . ." Tần Lan rất bất đắc dĩ, "Chúng ta không biết lai lịch của nó." Ngược lại, La Đằng chẳng để ý đến, "Tôi nghe nói Tây Nhung có tập tục tế người, năm nay thời tiết vùng biên cương này rét lạnh và khô khốc hơn mọi năm. Có lẽ đứa bé này bị bọn chúng lấy làm tế phẩm cầu trời ban độ ấm?" "Nếu là tế phẩm thì sao lại bị vứt ở đây, quần áo tả tơi, cả người còn đầy máu tươi." Nghe thấy chữ máu, ham muốn trong lòng nó càng tăng lên, miệng há ra, cổ họng khô khốc như bị lửa thiêu. "Trông nó có vẻ khát nước, đem nước đến đây." Nữ chiếu tướng lên tiếng, ngay sau đó chiếc nắp bình đựng nước được mở ra, nàng không thô lỗ đổ nước vào trong miệng của nó, mà đổ nước lên đầu ngón tay, rồi đưa đầu ngón tay ướt át đó nhẹ nhàng bôi lên bờ môi khô khốc của nó. Nước không có mùi vị, nhưng vì nó đọng trên ngón tay của nàng nên vô tình nhiễm một mùi hương trí mạng. Chính là hơi thở và mùi vị của nàng. Khi ngón tay của nàng vừa rời khỏi bờ môi của nó, nó lại giống như con sói đói vừa bị đoạt đi miếng thịt thơm ngon ngay miệng, nó luống cuống hung tợn tức giận đến mức không thể khống chế được mình, vì vậy, khi ngón tay nàng lại bôi nước lên môi nó thêm lần nữa thì nó không còn cách nào khống chế được, vội há to miệng cắn mạnh vào ngón tay của nàng. Da thịt ở ngón trỏ bị cắn rách, răng nó thâm nhập vào trong máu thịt của nàng, máu tươi nhanh chóng tràn ngập trong miệng nó. Nữ chiếu tướng bị đau, cúi đầu suýt xoa, vội rụt ngón tay lại theo bản năng. Nhưng nó lại không chịu nhả, lắc lắc đầu, giống như loài lang hổ muốn cắn nuốt ngón tay rỉ máu đó vào trong bụng. Khi máu tươi đã tràn ngập trong miệng thì có một luồng hơi ấm từ bụng bốc lên, giống như ngọn lửa vừa được châm lên, sau đó bùng cháy mãnh liệt, nhanh chóng đốt đến tim nó, nóng đến mức trái tim nó đau buốt, trái tim bị thiêu đốt không ngừng giãy giụa. "Chiếu tướng!" Hai gã đàn ông thấy thế, liền vội vàng chạy lại, một người cố sức bóp dưới cổ họng nó, nó liều chết không nhả. Người còn lại thì luôn miệng mắng to, "Cái thằng oắt thối tha lòng lang dạ sói nhà mi, có tin ông đây đập nát cằm mi không hả? Tần Lan, buông ra đi, để ông đây đập nó!" Tần Lan nghe tiếng quát tháo thì hơi khựng tay lại, nhưng vẫn không chịu buông ra, ngược lại còn tức giận nói, "Chiếu tướng! Cái thằng oắt này cứ cắn ngài không chịu nhả!" "Chẳng nhẽ ta không biết nó đang cắn ta sao?" Nàng bực mình trách mắng, ghét bỏ gạt tay gã ra, so với tay đàn ông thì tay nàng mềm mại hơi nhiều, nhưng nàng dùng hai ngón tay ấn xuống khớp hàm của nó. Nó thấy khớp má đau đớn, không còn sức để cắn nữa. "Để hai ngươi làm chắc nó sẽ bị bóp nát mất." Nàng lại lên tiếng chỉ trích, rút ngón tay ra ngoài. Nhưng dòng máu ấy đã hòa vào trong cơ thể của nó. Tuy rằng chỉ chút máu ấy thôi không thể làm thỏa mãn cơn khát của nó, nhưng luồng lực xung động trong cơ thể nó dường như đã được chút máu ít ỏi này trấn an, dần dần dịu đi. "Chiếu tướng." Giọng của người thanh niên tên Tần Lan đầy lo lắng, "Tay ngài. . . ." "Sức của một đứa bé có là bao, ta chỉ bị thương ngoài da thôi." Nó cắn nàng, nhưng nàng lại không vứt bỏ nó lại, còn khiêng nó lên, "Đi, quay về doanh." La Đằng nóng ruột rống lên: "Chiếu tướng muốn đưa con sói con này về thật sao?" Lê Sương mặc kệ gã, "Chỉ là một đứa bé mà thôi." Nàng tung người lên ngựa, ngồi ở phía sau nó, ôm cơ thể mềm nhũn không còn chút sức sống chẳng khác nào rơi vào cõi mê của nó vào lòng, giọng nói hờ hững, "Hồi ta còn bé cũng là một con sói lang giống như vậy, cũng được cha ta nhặt về đó thôi." Chỉ một câu đã khiến hai người kia không còn lời nào để nói.   Mời các bạn đón đọc Cùng Tấn Trường An của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọn Kiếp Yêu - Huyền Mặc
Tên ebook: Trọn Kiếp Yêu (full prc, pdf, epub) Tác giả: Huyền Mặc Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Công ty phát hành: Văn Việt   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Kích thước: 14.5 x 20.5 cm   Số trang: 524   Ngày xuất bản: 08/2014   Giá bìa: 110.000 đ   Chủ dự án: Phi Phi Yên Vũ   Chụp pic: Nyo Nhox   Type: Sư Tử, Con Mẻo Màu Đen, Linh Linh   Beta: Phi Phi Yên Vũ   Tạo prc: Annabelle Tran   Nguồn: Hội chăm chỉ làm ebook free   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Trọn Kiếp Yêu Giới thiệu: Ngày mùa thu của sáu năm trước cô sống chết mang theo cốt nhục trong bụng trốn chạy khỏi Kính Lan Hội, con gái cô bắt buộc phải gửi vào cô nhi viện, cô bước vào làm dâu nhà họ Tưởng, làm vợ Tưởng Duy Thành. Tết Trung thu của sáu năm sau cô quay trở lại, để tính toán tất cả những hận thù còn sót lại. Cô bước vào Kính Lan Hội, trước mặt tất cả các đường chủ, cô chĩa súng bắn thẳng về phía Hoa Thiệu Đình. Giây phút tiếng súng vang lên, cô hiểu rằng nếu anh chết đi, bản thân cô cũng không thể sống nổi, cô vĩnh viễn cũng không thể quên anh. Hoá ra điều đau khổ nhất trong cuộc đời là cầu mà không được. Mời các bạn đón đọc Trọn Kiếp Yêu của tác giả Huyền Mặc.
eBook Thiên Giới Hoàng Hậu - Ngô Tiếu Tiếu full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tên eBook: Thiên Giới Hoàng Hậu (full prc, pdf, epub) Tác giả: Ngô Tiếu Tiếu Thể loại: Chiến tranh, Cổ trang, HE, Ngôn tình, Xuyên không, Văn học phương Đông   Translator: QT + Google   Bản convert: Yappa, Ngocquynh520 Editor: Tiểu Tuyền   Tạo prc: Evergreen   Nguồn: tamvunguyetlau.wordpresss.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa eBook Thiên Giới Hoàng Hậu Giới thiệu: Bộ truyện này khiến Hoa Ban mất 4-5 ngày mới nhai xong, thật sự là mất quá nhiều calo nhưng đọc rồi không hề thấy hối tiếc. Tuy truyện chỉ có 147 chương phân thành 4 quyển nhưng mỗi chương đều rất dài, theo mình tính sơ sơ thì độ dài của nó gấp 2 lần Một đêm ân sủng (tải eBook), gấp 4 lần Tam sinh tam thế - tải eBook (ôi… hộc máu… chết!). Dường như Thiên giới hoàng hậu cũng là bộ dài nhất mà mình đọc từ trước tới nay. Đây là truyện edit, vì thế người đọc không thể đòi hỏi quá cao trong cách hành văn và ngôn từ. Bạn editor Tiểu Tuyền thật sự đã làm rất tốt, cẩn thận và rất chịu khó mới có thể edit hết một cuốn đồ sộ dường này. Xin cảm ơn Tiểu Tuyền rất nhiều! Về bản ebook thì vẫn còn nhiều lỗi nhưng phần lớn là trơn tru, chính xác, không sai chính tả. Nếu được beta lần nữa thì nhất định sẽ hoàn hảo hơn! Thiên giới hoàng hậu là một bộ xuyên không rất có phong cách, vẫn theo những lối mòn nhưng lại phát huy hết tính ưu việt của nó. Câu truyện đồ sộ về nội dung, công phu trong tình tiết và logic trong diễn biến. Nếu phải chỉ ra một khuyết điểm của truyện thì Hoa Ban chỉ có thể nói là nó quá dài, thách thức lòng kiên nhẫn của người đọc. Tuy nhiên nếu hỏi ưu điểm của truyện thì mình cũng trả lời là vì nó dài, nhờ dài mà có được nhiều nhân vật, phạm vi rộng lớn, nội dung phong phú, đồ sộ, cuốn hút. Tác giả Ngô Tiếu Tiếu có lẽ là người theo chủ nghĩa “nghệ thuật vị nghệ thuật”, các nhân vật trong truyện đa phần đều rất đẹp, nhất là couple chính. Số lượng nhân vật thứ chính, phụ, thứ phụ rất nhiều, xuyên suốt câu truyện tạo ra sự tương tác linh hoạt, vừa hợp lý vừa tạo bất ngờ. Dường như mỗi nhân vật đều đóng một vai trò nhất định không thể thiếu, khiến bộ truyện trở thành câu truyện chung của một tập thể chứ không riêng cá nhân ai. Nói thêm tí xíu là truyện này có tới 2 nữ xuyên không, một người trước, một người sau trong hoàn cảnh rất trớ trêu nhưng lại buồn cười. Nói chung là lạ, nhưng mà hay! Nếu xếp thể loại thì đây là truyện Xuyên không mang yếu tố cung đấu, chiến tranh, võ thuật, y thuật, chính trị, tình cảm, v.v… Những nhân vật trong truyện đều là người thông minh, đa mưu, thâm sâu, có thể gọi là các “bộ não lớn”. Họ đấu trí với nhau, so hơn kém về trí tuệ, kẻ thắng làm vua, thua làm giặc. Giống như các bộ xuyên không khác, nhân vật nữ chính Tô Trần từ thời hiện đại xuyên đến một thời cổ đại “không có trong sử sách”. Cô gái này cực kì bản lĩnh nhưng không phải cái kiểu tác oai tác quái, phô trương cá tính của nữ nhân thế kỉ 21. Cô trầm ổn và biết cách thích nghi, nhẫn nhịn nếu cần thiết và quyết liệt khi bất kì ai dám động chạm đến mình. Cô có trí tuệ ưu việt, nhờ đó mà luôn biết cách tự bảo vệ, không cho ai gây thương tổn đến mình trong cuộc đấu đá cung đình. Sự thông minh khiến Tô Trần – về sau là Mộc Thanh Dao trở thành cánh tay đắc lực của hoàng đế, là nỗi khiếp sợ của kẻ phản diện, là người đáng kính trong mắt thuộc hạ. Xuyên suốt câu truyện, nàng Thanh Dao luôn mạnh mẽ, bản lĩnh như thế, là một tuyệt đại nữ cường, sống theo ý muốn, không nam nhân nào đủ sức mạnh để kiềm chân cô lại, không kẻ xấu nào sau khi động đến cô có thể sống yên ổn. Thanh Dao là kiểu người thù dai nhưng trọng nghĩa tình. Đối tốt với cô, cô sẽ lấy chân thành đáp lại, hãm hại cô, cô sẽ bắt họ trả giá gấp trăm lần. Trong tất cả nữ nhân vật xuyên không, Hoa Ban yêu thích nhất là Mộc Thanh Dao này, thực sự làm chị em phụ nữ thấy tự hào! ^^ Ngô Tiếu Tiếu thật sự tài giỏi trong khâu tượng hình cho nhân vật. Tính cách của Thanh Dao độc đáo và không thay đổi trong suốt độ dài câu truyện. Bên cạnh đó, nam chính Mộ Dung Lưu Tôn cũng vô cùng thu hút, hình tượng đẹp đẽ, trí tuệ siêu phàm, thật khiến người ta ước ao, ngưỡng mộ. Nếu so sánh với Thanh Dao, Hoàng đế Huyền Nguyệt quốc này là “kẻ tám lạng, người nửa cân”. Trong tất cả nam nhân thiên hạ, đủ mạnh để đấu với Thanh Dao chỉ có Mộ Dung Lưu Tôn. Tài trí của người này nếu sống ở hiện đại thì chắc chắn hơn Thanh Dao mấy bậc (đây là nhận xét của nhân vật). Còn trong thời cổ đại này, anh ta là người thâm sâu khó lường nhất, là người nam nhân duy nhất khiến Mộc Thanh Dao ái ngại khi đối đầu, khó dò khi tiếp xúc. Họ thật sự là một cặp hoàn chỉnh dành cho nhau. Mộ Dung Lưu Tôn tuy rằng không thua kém Thanh Dao nhưng phần lớn anh đều tự hạ mình trước cô gái này, đơn giản vì anh yêu nàng hơn cả bản thân, sẵn sàng thu lại hào quang để cô gái đó thỏa sức tỏa sáng. Anh tình nguyện đứng phía sau ngắm nhìn, cho Thanh Dao không gian rộng lớn để mặc sức bay nhảy, mặc sức tự do. Nhưng chắc chắn một điều là mỗi khi cô quay đầu lại thì anh vẫn luôn đứng đó đợi chờ, bất kì lúc nào cô gặp hiểm nguy cũng được vòng tay ấm áp che chở. Tình yêu của người này vô cùng lành mạnh, không hề ích kỷ mà luôn luôn hướng đến hạnh phúc cho người mình yêu. Bên cạnh Huyền đế còn có rất nhiều nam phụ, cũng bị sắc đẹp và tài trí của Thanh Dao mê hoặc. Mà những con người này đều là nam nhân cực phẩm, kẻ là thái tử, người là hoàng tử, còn có thần y, hoàng thân lưu lạc v.v… Nói chung là một bầy ong bướm sặc sỡ theo đuổi một bông hoa tên Mộc Thanh Dao ^^ Bộ truyện gồm 4 phần, chia làm 4 quyển. Mỗi quyển là một giai đoạn trong cuộc đời nữ chính Quyển một: Quang mang tứ xạ Quyển hai: Cung tâm đấu Quyển ba: Thiết tâm tựa thiết Quyển bốn: Phượng lâm thiên hạ Theo Hoa Ban thì mình thích nhất là phần 2 và 4, đọc mệt nhất là phần 3 vì anh nam chính tuyệt vọng quá chừng. Quyển 1 kể quá trình khi Tô Trần xuyên không thành Mộc Thanh Dao – con gái út của thừa tướng Mộc Ngân nước Huyền Nguyệt. Cuộc sống trong sự ghẻ lạnh của hai bà mẹ ghẻ và hai người chị cùng cha. Bối cảnh chính trị “thất quốc” bắt đầu được mở ra. Phần này đã định hình rõ ràng tính cách của nữ chính, khiến ngược đọc vừa ngưỡng mộ vừa khâm phục Thanh Dao Quyền 2 là lúc Thanh Dao làm Huyền hậu, với điều kiện giúp đỡ Huyền đế Lưu Tôn tìm ra sự thật cái chết của mẫu thân anh, bên cạnh đó là lập lại trật tự chốn hậu cung, đánh tan phản nghịch mưu đồ cướp ngôi, nói chung là trừng trị hết nội loạn. Phần này rất hồi hộp, lôi cuốn, thể hiện trí tuệ của nữ chính. Ở đây cùng là giai đoạn mà tình yêu của Huyền đế dành cho Thanh Dao nảy nở và lớn dần, nhiều lúc rất lãng mạn. Nói chung phần này đọc rất sướng! ^^ Quyển 3 là khi nàng rời khỏi cung đình, sống lưu lạc khắp thất quốc và tình cờ gặp gỡ Vô Tình – người được mệnh danh là Qủy y, sau đó yêu anh chàng này. (quyển này rất tội nghiệp bạn Huyền đế, bạn ý tuyệt vọng hết chỗ nói, ngược tâm tơi bời à!) Quyển 4 kể chuyện Thanh Dao trở về Huyền quốc, tạm thời thỏa hiệp làm Hoàng hậu lần 2 để giúp Lưu Tôn thống nhất thiên hạ, đánh dẹp 6 nước thu về một mối. Đây là phần cực kì sôi động, chiến tranh hoành tráng, thao lược tài tình, đọc không dứt ra được. Theo sát hoàng hậu trong cuộc chính chiến là Mộ Dung Llưu Tôn cải trang rời bỏ cung đình, biến thành một viên tiểu tướng thuộc hạ của hoàng hậu. Trong thời gian này tình yêu năm xưa dần sống lại, có thể nói là khá cảm động! Đến cuối phần 4 chính là kiếp nạn đã định trước của Mộ Dung Lưu Tôn. Theo lá số tử vi thì anh ấy sẽ chết sau khi thống nhất thất quốc nhưng nhờ có sự xuất hiện của “Hồn từ dị thế” Tô Trần – Mộc Thanh Dao mà kiếp nạn được hóa giải. Từ kiếp nạn này mà hai người hiểu rõ tình cảm của nhau hơn, yêu nhau hơn, quý trọng nhau hơn và sống hạnh phúc đến cuối đời. Đó là nói sơ lược qua nội dung, chứ thật ra chi tiết rất nhiều, mấy dòng không thể kể hết sự đồ sộ của câu truyện. Hoa Ban đọc rất kỉ phần 1,2,4. Phần 3 thì xoay quanh Vô Tình và Thanh Dao nên mình ức chế đọc lướt qua. Truyện này nói về chính trị khá nhiều, mưu mô đoạt vị, ngoại xâm nội loạn lung tung cả lên, thêm đó là sinh tử khó lường, đến cuối cùng người chết vô số… Câu truyện hoành tráng như vậy dĩ nhiên là có chiều sâu và đáng để ta bỏ tí thời gian thương thức ^^ Nguồn: hoabanland.wordpress.com Mời các bạn đón đọc Thiên Giới Hoàng Hậu của tác giả Ngô Tiếu Tiếu.
eBook Động Cơ Tàn Khốc - Mâu Quyên full prc, pdf, epub [Ngôn Tình]
Tên eBook: Động cơ tàn khốc (full prc, pdf, epub) Tác giả: Mâu Quyên Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Tình cảm, Văn học phương Đông   Người dịch: Hoàng Phương Anh   Kích thước: 13 x 20.5 cm   Số trang: 360   Ngày xuất bản: 24/11/2014   Giá bìa: 95.000 ₫   Công ty phát hành: Cẩm Phong Books   Nhà xuất bản: NXB Lao Động   Nguồn sách: Waiting4Liuchuan   Chụp pic: sundaefruit   Type: ha vong, s2.keosua, Sư tỷ tự kỷ    Beta: saral   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Động Cơ Tàn Khốc   Giới thiệu: Cô, một nữ tiến sĩ khoa học, thông minh, xinh đẹp với tương lai rộng mở. Anh, một tên trộm, một người lính, lớn lên trong chiến tranh, loạn lạc, sống giữa những xấu xa nhơ nhớp. Trong các nhiệm vụ của mình, anh chưa từng thất bại, lần này cũng thế, cướp lấy công trình nghiên cứu quan trọng bậc nhất trong quân đội mà cô phụ trách cũng đồng thời cướp luôn cả trái tim của cô. Cô vừa yêu vừa hận anh, vừa giằng xé giữa nghĩa và tình, song con tim bao giờ cũng có lý lẽ riêng của nó… Ai chẳng khao khát một tình yêu mãnh liệt, chẳng qua có người chịu thỏa hiệp với hiện thực, có người lại không chịu mà thôi. Tác giả Mâu Quyên: Tên thật: Kỷ Viện Viện Sinh năm: 198X Chòm sao: Bọ Cạp Người Thẩm Dương Chị vốn là phiên dịch tiếng Pháp chuyên nghiệp. Tính cách phóng khoáng, thoải mái, thích rượu ngon, thuốc lá vị nhạt, luôn mơ mộng. Xuân, hạ, thu đi công tác, du lịch, mùa đông thì ở nhà viết văn, giải trí. Trong những câu chuyện của chị có nước mắt, có tiếng cười, có sự chín chắn cũng như những nông nổi cuồng nhiệt của tuổi trẻ. Chồng của Mâu Quyên: Jean Paul, người Pháp, chính là nhân vật chính trong cuốn "Đấu trí". Các tác phẩm của Mâu Quyên sắp được Cẩm Phong ra mắt bạn đọc: - Đấu trí - Vị Vương gia cuối cùng Mời các bạn đón đọc Động cơ Tàn khốc của tác giả Mâu Quyên.
Lạc Chốn Phù Hoa - Bất Kính Ngữ
Tên eBook: Lạc chốn phù hoa (full prc, pdf, epub) Tác giả: Bất Kinh Ngữ Thể loại: Hiện đại, Ngôn tình, Văn học phương Đông   Dịch giả: Greenrosetq   Số trang: 528   Ngày xuất bản: 31/03/2014   Giá bìa: 119.000 ₫   Công ty phát hành: Đinh Tị   Nhà xuất bản: NXB Văn Học   Chụp pic: nekomama   Type: illusion, lehuyen, romarin, bon bon, missU   Beta: onceuponatime   Tạo prc: Dâu Lê   Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook - http://www.dtv-ebook.com Bìa sách Lạc Chốn Phù Hoa Giới thiệu: Tô Mạt, hai mươi tám tuổi, đã ly dị, có một con gái. Cuộc sống gần như dồn cô xuống đáy vực, công việc không suôn sẻ, lại gặp toàn những kẻ mưu mô, xảo quyệt, muốn biến cô thành trò tiêu khiển, lá chắn để thỏa mãn dục vọng và ham muốn quyền lực. Đã bao lần Tô Mạt tự nhủ: “Đừng vì hiện thực khắc nghiệt mà từ bỏ hy vọng.” Và cứ thế, trong cô nhen nhóm từng chút hy vọng, về một người đàn ông yêu cô, che chở được cho cô, về một cuộc sống đủ đầy, hạnh phúc giữa chốn phù hoa này… Vương Cư An, ba mươi tư tuổi, chưa kết hôn, có một con trai. Những tưởng anh là con người vừa sinh ra đã ngậm chìa khóa vàng, lớn lên được bao nhiêu phụ nữ vây quanh, cuộc sống vương giả bên cậu con trai chỉ kém bố mình mười sáu tuổi… Ai biết được rằng, có những bí ẩn về thân thế, những âm mưu về quyền lực và cả nỗi đau mất người thân ẩn giấu sau vỏ bọc hào nhoáng của anh. Vương Cư An đứng một mình giữa ngôi nhà lạnh lẽo như một ngôi mộ xa hoa, trên bia mộ có khắc dòng chữ đánh dấu nửa cuộc đời một người đàn ông: lúc nhỏ mẹ chết, tuổi trung niên mất con, tha hương nơi xứ người, lạc chốn phù hoa… Tô Mạt, Vương Cư An cũng giống như biết bao con người nhỏ bé khác đều đang cô độc và quay cuồng trong thế giới phù hoa này cho đến khi tìm thấy nhau. Tác giả Bất Kinh Ngữ: Tác giả được bạn đọc yêu thích trên mạng Tấn Giang. Các tác phẩm nổi tiếng: - Lạc chốn phù hoa - Đừng nhân danh tình yêu (tải eBook) - Yêu không bến bờ - Vĩnh Trủ Mời các bạn đón đọc Lạc Chốn Phù Hoa của tác giả Bất Kính Ngữ.