Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Con Mồi

Điều đầu tiên tôi muốn nói với các bạn, đó chính là tôi thích bộ truyện này. Cực kì thích ư? không, chỉ là thích mà thôi. Cảm giác ban đầu của tôi khi đọc câu chuyện này chính là một kiểu gia đình hiện đại, gia đình kiểu mẫu dược công thức hoá giữa cuộc sống bon chen hiện giờ. Mặc dù từ lần đầu gặp anh đã nhận ra tình huống của cô có chút vấn đề. Nhưng anh vẫn dựa theo cảm giác của mình, cô là đối tượng thích hợp; dựa theo cảm tình của mình, anh thích cô. Vì vậy, anh đã cưới cô. Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, đó đã là lẽ thường. Cho dù không có tình yêu, cũng nương theo tình dục và mong muốn thoả mãn nhu cầu của bản thân. Họ ở cạnh nhau ba năm, ba năm như một người bạn cùng chung chăn gối. Ban đầu cảm tình chưa sâu, thì đó là nghĩa vụ. Nhưng con người, dễ sinh tình, thời gian chừng đó dần dà khiến họ trở nên không thể tách rời nhau. Bạn nghĩ tôi đang đề cử truyện ư? không, tôi chỉ đang viết, tôi viết về những cảm xúc mỗi khi tôi đọc một câu chuyện làm cho tôi xúc động, bạn biết đó, thói quen mà thôi. Tôi thích tác giả này, từ câu chuyện anh chàng nhà quê thâm tình, trai của Hắc Khiết Minh đều là mãnh nam, bạn tin tôi đi, họ đều là mãnh nam đúng nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Họ có đủ đặc thù kĩ năng chống lại kẻ thù, họ có đủ sức manh để bảo vệ người mình yêu, và họ cũng có đủ đau thương để hòa nhập với bạn tình của họ. Trai của Hắc Khiết Minh không một ai may mắn cả, gái của Hắc Khiết Minh cũng chẳng tốt gì hơn. Hắc Khiết Minh viết rất thực tế, viết rất trần trụi, chứ không toàn một màu hồng như đa số các truyện ngôn tình khác. Nhưng tất cả tác phẩm của Hắc Khiết Minh đều thu hút tôi một cách lạ thường, đến nỗi, tôi không hề dám lướt vì sợ bỏ qua từng chi tiết nhỏ nhất đã được tác giả tỉ mỉ lồng ghép vào đó. Tác phẩm của Hắc Khiết Minh không dành cho mọi người, mà phải nói… Rất kén người đọc! Bạn yêu thích trinh thám thích kiểu kể chuyện thực tế theo kiểu truyện Tây bạn mới có thể ‘nuốt’ nổi tác phẩm của bà ấy. Cái tôi thích nhất là tình cảm gia đình của Hắc Khiết Minh, đủ chứng tỏ câu, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, khi mạnh khỏe, mỗi thành viên đều là cá thể riêng có trí óc và sự sống riêng của bản thân, nhưng khi yếu đuối hay gặp chuyện thì không còn là cá thể nữa mà nó đã biến thành tập thể. Đại gia đình của họ rất đặc biệt, đủ ngành nghề từ FBI, CIA, Siêu trộm, tội phạm, thiên tài lẫn nhà khoa học điên cũng đều có mặt, nhưng…. Điểm chung của họ là rất cưng vợ, rất sủng vợ, rất yêu vợ. gái của Hắc Khiết Minh không hề yếu đuối bạn nhé, gái của Hắc Khiết Minh đủ kĩ năng để bảo vệ bản thân và người nhà. Nhưng không là nữ cường nhân mà vẫn cần một vòng tay che chở từ người đàn ông của mình. Câu chuyện tôi sắp giới thiệu với bạn vẫn là một tác phẩm của Hắc Khiết Minh, cưới nhau theo công thức, xem mắt, ăn cơm, xem phim, hôn nhau và cưới nhau. 3 năm, hơn một ngàn ngày chung sống, ai nấy đều giữ cái tôi của riêng mình, cô có bí mật của cô, anh có tâm sự riêng của anh, đến khi xảy ra chuyện, họ lại không giống như những chú chim cùng rừng gặp nạn mạnh ai nấy chạy, mà họ lo lắng cho nhau, dùng chính bản thân làm con mồi dẫn dụ địch nhân để bảo vệ người quan trọng với họ Bạn đọc kĩ, người quan trọng chứ không là người yêu, bởi, với họ, người kia, hơn cả tình yêu, hơn cả tính mạng của chính bản thân họ, thậm chí, khi có động tĩnh, đều đầu tiên họ làm trong vô thức, đó là đứng ra chắn trước mặt người yêu. Gian khổ nào rồi cũng sẽ qua, khó khăn nào rồi cũng sẽ giải quyết, những kẻ có sở thích quái dị lắm tiền nhiều của, dung con người để tiêu khiển, lấy nỗi đau khổ bất lực của người khác làm thú vui thì cũng sẽ có sự trừng phạt riêng dành cho họ, nhưng những nhân vật của Hắc Khiết Minh lại sống động, chân thật. như những hình ảnh ngoài đời, đọc đến đoạn cuối tôi cứ mãi ước ao: Giá như nó đừng kết thúc, bởi nó quá ngọt, quá chân thực, quá đời thường. Làm ta có thể nhìn thấy một phong cảnh bình yên của quê nhà, ấm áp, ngọt ngào, đông đúc, cũng ồn ào nhưng lại tràn đầy tình yêu thương. Tôi sẽ edit lại tất cả hệ liệt của bà ấy, tuy nhiên bạn biết đó, tôi lười TvT, vì lười nên tôi sẽ quăng nó vào VIP, khi nào hoàn hẳng đưa ra, vậy ít cảm thấy áy náy hay tội lỗi hơn. *** Văn án Thượng bộ  Cô cần kết hôn! Cần phải có một người đàn ông đứng ở bên cạnh. Nhưng cô lại không có thời gian chậm rãi tìm đối tượng, cũng không hề có khát vọng gì ở tình yêu. Mai mối, đó chính là cách tốt nhất và nhanh nhất để cô có chồng. Tuy rằng anh ta không phải bạch mã hoàng tử, không có gia tài bạc triệu, đầu cũng không thông minh. Nhưng người đàn ông này gần như phù hợp với tất cả điều kiện của cô, hơn nữa anh ta là người tốt, quan trọng nhất đó chính là anh ta chịu cưới cô…. Từ sau khi gặp anh, tất cả những chuyện của cô đều không còn đi theo kế hoạch đã được lập sẵn của cô nữa. cô vốn nghĩ rằng kết hôn rất đơn giản, cô có thể hòa nhập được, không cần tình yêu, xem hôn nhân như một lá bùa hộ mệnh, để cô có thời gian bình yên mà sống. Ai có thể ngờ, anh ta thật sự xem cô là một người vợ chân chính, muốn cùng cô nắm tay nhau đi đến hết đoạn đường đời. Trong những tháng ngày lo toan muối, tiêu, đường, gạo, dầu, mè của cuộc sống, người đàn ông đó đã vụng trộm vượt qua sự phòng bị của cô, lặng lẽ chiếm lấy trái tim cô….. Bởi vì anh đối xử với cô quá tốt, nên cô mới không thể kiềm chế để đối xử tốt lại với anh, và rồi, cô đã rơi sâu vào trong đó. cô rất khát khao được sống những ngày bình thường, sống những ngày tháng ấm áp với anh. Nhưng ông trời lại cương quyết không chịu thành toàn cho khát vọng của cô, không muốn cho cô một con đường sống Khi cơn ác mộng cũ lại tìm đến cửa, cô phải phá hủy tất cả để chạy trốn lần nữa Tất cả những giấc mộng chung đôi với anh, bên anh cả đời, đều sẽ hóa thành không…… Hạ bộ  Anh muốn kết hôn! Muốn khi về đến nhà có một người chờ anh ở đó. Nhưng anh lại lười tốn kém thời gian để yêu đương, cũng không hề có khát vọng gì vào tình yêu. Mai mối là cách nhanh nhất để anh có thể tìm được cho mình một người vợ. 3 năm, hơn một ngàn ngày ở chung, chứng minh cô là một người phụ nữ rất tốt Cô giúp anh giặt quần áo nấu cơm, quét dọn, dành dụm tiền, chăm sóc anh từ đầu đến chân. Anh biết, mình rất may mắn mới có thể lấy được người vợ tốt như cô. Anh vốn nghĩ, hôn nhân rất đơn giản, anh thích cô, nên mới lựa chọn cô. Trong cuộc sống hai người khá là đồng quan điểm, bấy nhiêu cũng để sống bình an qua ngày. Anh không quan tâm cô đang thiết lập giới hạn vô hình, không cho anh đến gần cô, hiểu cô. Thẳng đến khi anh kinh hoàng phát hiện, bấy nhiêu đó là không đủ, anh khát vọng đước đến gần cô hơn, thu hút sự chú ý của cô hơn. Bởi vì cô thật lòng với anh, nên anh đã động tâm. Bởi vì cô đối xử tốt với anh, nên đã làm anh bắt đầu để ý đến cô. Lại không nghĩ người phụ nữ chết tiệt này lại quật cường như thế, làm thế nào cũng không chịu dựa vào anh. Còn muốn anh thả cô tự do, thậm chí nói chưa bao giờ từng xem mình là bà xã của anh…. Review Con mồi – Hắc Khiết Minh Điều đầu tiên mình phải nhắc nhở mọi người nam nữ chính không sạch nhé. Bạn nào không thích có thể bỏ cuộc chơi. … Con mồi – Hắc Khiết Minh là một truyện rất đặc biệt. Cưới trước yêu sau đã không còn là đề tài mới lạ trong giới ngôn tình nhưng lúc đọc truyện này mình vẫn thấy vô cuốn hút. … Nam nữ chính đều không phải là trai xinh gái đẹp. Họ không thu hút lẫn nhau vì ngoại hình, điều kiện giàu sang. Nếu hình dung cuộc sống của họ, chính là khách trọ cùng nhà. Ai cũng mang trong mình những bí mật riêng. Ai cũng muốn giấu nó đi mà sống qua ngày. … Nhưng, như người ta đã nói, thời gian sẽ hàn gắn mọi thứ. 3 năm – hơn 1000 ngày sớm chiều chung đụng. Có là đá thì cũng sẽ bị nước bào mòn huống chi là người. … Họ từng bước, từng bước dung nhập vào cuộc sống của nhau. Cô đã từng ích kỷ, chỉ muốn lấy anh làm tấm chắn. Nhưng rồi anh bồng chốc thành người quan trọng nhất cuộc đời cô. Cô muốn bỏ đi tất cả nỗi sợ để được bên anh, cùng anh có 1 gia đình hoàn chỉnh. … Nhưng – lại chữ nhưng nghiệt ngã ấy. Kẻ thù của cô tìm đến đúng lúc cuộc sống của họ viên mãn nhất. Cô bắt buộc tự tay thiêu đi căn nhà trọ họ nỗ lực vun đắp, cắn răng rời khỏi anh – người đàn ông cô đã yêu thương sâu sắc. … Phân đoạn mà mình cảm động trong truyện chính là đây: Khi chạy trốn khỏi kẻ thù, trong khoảnh khắc nguy nan mà chỉ cần lơ là 1 chút là mất mạng. Cô vẫn nhớ đến anh, muốn lưu lại một chút ký ức về anh trước khi rời khỏi đất nước này. Vậy nên: … ” Chờ cô tỉnh táo lại, cô nhận ra mình đứng trước trạm xe buýt, một chiếc xe bus chậm rãi chạy đến, cô nhận ra số xe ấy, chiếc này xe này sẽ đi qua công trường của anh. Điều này thật ngu ngốc. Cô không nên làm như vậy, nhưng cô muốn gặp anh, rất muốn được nhìn thấy anh, trước khi rời đi được nhìn thấy anh một lần nữa, chỉ liếc mắt một cái là đủ rồi. Xe bus dừng lại trước mặt cô, mở cửa, không khí lạnh trong xe tràn ra ngoài, giống mời gọi cô bước vào. Giống như đang mộng du, cô đi tới, ở hàng ghế thứ hai từ cuối lên ngồi xuống. Xe bus chạy về phía trước, dừng lại rồi lại đi tiếp, không biết qua bao lâu, cô nhìn thấy tòa nhà đang thi công, thấy cần cẩu anh thường làm việc trên, còn có phòng thao tác nho nhỏ kia nữa. cô kỳ thực không biết anh có đang ở trên đó hay không, không chừng anh căn bản không có đi làm, cô đốt đi tài sản của anh, tất cả những thứ cô từng giúp anh chọn lựa. Nhưng đời người vẫn sẽ tiếp tục, không phải sao?” ” Cô tám phần là điên rồi, nhưng cô không thể khống chế bản thân. cô ở một chỗ khác xuống xe, đi đến đối diện, lại ngồi lên một chuyến xe khác hướng tới công trường của anh. cô lặp đi lặp lại hành động này, một điều vô nghĩa, cô không nhìn thấy anh, không có khả năng thấy được, nhưng cô cuộn mình lại trong không khí lạnh buốt của xe buýt, lại một lần nữa để xe chở cô tới gần, rồi lại rời đi. Sẽ không có vấn đề gì, cô sẽ không xuống xe ở địa điểm ấy. Dù sao cũng không có ai biết, dù sao cũng không có ai hiểu được, hơn nữa cô đang di chuyển, vẫn luôn di chuyển, cô không có dừng lại, không có phá đi quy luật đào thoát. Cô không có. Nhưng là, từng giây trôi qua, hơn mười bốn tiếng giảm xuống thành mười ba, rồi thành mười, sau đó còn tám tiếng, sáu tiếng… Bầu trời chậm rã tối đi. Mọi người sắp bắt đầu tan tầm, cô không tự chủ đến gần cửa sổ, ngồi thẳng lên, tay nắm lấy chiếc di động được lấy ra từ trưa, bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, không biết rốt cuộc mình muốn làm cái gì, đúng năm giờ, cô ấn xuống nút nguồn của điện thoại di động. Điện thoại năm ngày không mở, màn hình dần sáng lên, hiện lên thông báo một trăm cuộc gọi nhờ, trung bình qua mấy tiếng sẽ lại có một lần. anh gọi. Cố định, quy luật, kiên trì, cứ qua một tiếng, nhất định sẽ gọi một lần. Dường như anh biết cô không vứt chiếc di động này đi, giống như hiểu được cô nhất định sẽ giữ lại nó, hốc mắt cô không khống chế được nóng lên. Ba ngày trước, anh bắt đầu gửi tin nhắn cho cô. cô biết cô không nên xem, nhưng cô vẫn muốn nhìn, cô muốn biết anh nói gì, anh có khỏe không, anh có ghét cô hay không? cô nín thở, mở tin nhắn ra, trong đó chỉ có một dòng chữ. Vợ à, em đã ngủ chưa? Chỉ có một câu nói này, không hơn. cô còn tưởng mình nhìn lầm, không nhịn được kiểm tra rồi một chút thời gian cùng viết kì, đó là hắn ba ngày trước truyền không sai. cô hoảng hốt kiểm tra tin nhắn tiếp theo. Trời sáng rồi, anh đói bụng quá. Chỉ vỏn vẹn một câu như thế. không có hoang mang phẫn nộ, không có không hiểu trách cứ, không luân phiên chất vấn. cô kéo xuống xem tiếp, phát hiện các tin nhắn của anh đều rất đơn giản, giống như chưa có chuyện gì xảy ra vậy, giống như người rời khỏi là anh, không phải cô, giống như cô mới đi công tác ở nơi khác. Hôm nay nóng qua, chỗ em thế nào?Trong nháy mắt, cô cho rằng anh điên rồi, bởi vì quá tức giận mà thần trí không rõ, nhưng cô vẫn không nhịn được xem tiếp. Vợ à, em biết phần mềm gián điệp không? cô biết, nhưng điện thoại của anh lỗi thời, không phải điện thoại thông minh, không thể cài đặt phần mềm ấy. Tiểu Phì nói anh nên cài đặt lại máy, sau đó em xem qua tin tức nào anh cũng sẽ biết. Ai là Tiểu Phì? Dường như nghe thấy nghi vấn trong lòng cô, tin nhắn tiếp theo trả lời câu hỏi của cô. Tiểu Phì là tình nhân bên ngoài của anh. Trong lòng cô đau thắt lại, lại nhìn đến dòng chữ tiếp theo. Gạt em thôi, cô ta không phải là người phụ nữ của anh, em mới là. cô khẽ cắn môi, nước mắt tràn đầy hốc mắt, cô đọc tin nhắn tiếp theo của anh, bên trong chỉ có ba chữ, anh lặp lại. Em mới là. Cổ họng cô ngẹn lại, ngực thắt lại, không tự chủ xem tin nhắn tiếp theo, sau đó lại một tin, rồi lại một tin. anh không thích phần mềm kia, anh thích điện thoại đời cũ, điện thoại thông minh thật phiền phức —— anh đem ảnh chụp của em làm hình nền, hóa ra điện thoại của anh cũng làm thế được. Tối rồi, em đã ăn cơm chưa? Tiểu Phì nấu vịt hầm dưa chua cho anh ăn, nhưng em nấu có vẻ ngon hơn. Giống như ngoại trừ dưa chua và gừng còn có một vị gì khác, là cái gì vậy? Trời đã sáng, anh không ngủ được, em thì sao?anh trở lại công trường làm việc, em đang ở đâu? Em hãy phóng đạn tín hiệu đi, anh sẽ giống Batman lập tức tới bên em. Thôi em vẫn không nên đốt đạn tín hiệu, anh sợ em sẽ làm mình bị thương. Gió lớn quá, nghe nói sắp có bão, em có tìm được nơi nghỉ ngơi chưa? không đúng, chỗ anh có thể giữ lại em. Tin nhắn của anh liên tiếp, xen lẫn một vài cuộc gọi nhỡ, dường như mấy ngày nay, anh cũng không ngủ, luôn luôn tỉnh, lo lắng tới cô. Sau đó, cô nhìn tin nhắn thứ hai từ dưới lên, hô hấp nhất thời ngừng lại. Vợ à, anh nhớ em. Người đàn ông kia cho tới bây giờ chưa từng trực tiếp nói qua những lời này. cô ấn xuống tin nhắn thứ nhất. Rất nhớ em. cô đau lòng đến không thở nổi, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi lên màn hình. Đột nhiên di động rung lên, một tin nhắn bỗng nhiên truyền tới. Cả người cô run lên, thiếu chút không cầm được nó. Rất nhớ em. Tưởng niệm mãnh liệt mênh mông, như thủy triều dâng lên, làm cho nước mắt cô rơi như mưa. Di động lại rung lên, hơn nữa còn vang lên tiếng nhạc chuông, anh gọi điện thoại tới. cô biết hiện giờ có rất nhiều người trong xe buýt tò mò nhìn cô, cũng biết anh ở ngay đầu điện thoại bên kia, chỉ cần tiếp cuộc gọi liền lập tức nghe được giọng nói của anh, nhưng cô không dám tiếp, cũng không cách nào từ chối nó, chỉ có thể lệ rơi đầy mặt nhìn chằm chằm nó. cô rất nhớ hắn, cũng rất muốn anh, rất muốn rất muốn, nhớ tới mức cơ hồ có thể ngửi được hương vị trên người anh, dường như có thể cảm giác được anh ở ngay bên cạnh cô. Nắm chặt di động, cô cắn môi, im lặng khóc. Mặc dù mũ lưỡi trai che khuất mặt cô, mọi người cũng có thể từ đầu vai khẽ run của cô, cùng chuỗi nước mắt từng hạt từng hạt rơi xuông, nhìn ra được cô đang khóc thút thít. Có lẽ bởi vì như thế, không ai mở miệng muốn cô nhận điện thoại. Sau đó, tiếng chuông ngừng bặt, không biết từ khi nào một người đàn ông ngồi xuống cạnh cô, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn tay, đưa cho cô.” Mình thật sự, thật sự rất thích nam chính Lã Kỳ Phong. Một người xứng đáng làm người yêu, làm chồng. Cũng đặc biệt yêu thích đại gia đình của Hồng Nhãn.   Mời các bạn đón đọc Con Mồi của tác giả Hắc Khiết Minh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trọng Sinh Chi Ôn Uyển - Lục Nguyệt Hạo Tuyết
Trọng sinh đến cổ đại, không chỉ có trở thành người câm miệng không thể nói; mà còn tổ mẫu không thích, phụ thân không thương, mẹ kế ác độc, là người không may mắn khắc phụ khắc mẫu khắc cả nhà. Đối mặt với đủ loại gian khổ, các loại gây khó dễ, nàng vẫn nghênh khó khăn mà tiến lên, từng bước hóa giải. Trúng độc, ám sát, vá họa theo nhau mà đến, nàng cũng không run không sợ hãi. Nàng vốn chỉ muốn bình thản, an tĩnh mà sống đến già, nhưng mà số mệnh không như ý người. Nếu đã như thế, nàng cũng sẽ không muốn trên lưng phải gánh lấy cuộc sống u ám đáng thương nữa, vì vậy nàng nhất định phải sống một cuộc sống đầy màu sắc đẹp đẽ, sáng tạo ra một truyền kỳ thuộc về riêng nàng. *** Đại Tề mùa đông năm thứ ba mươi lăm, đặc biệt lạnh. Phía ngoài bông tuyết tung bay tự nhiên, những người trong nhà phú quý đều trốn ở trong phòng, không muốn đi ra ngoài. Nhưng nhà nghèo khó thì lo lắng, vì không biết có thể chịu đựng qua cái rét lạnh của mùa đông này hay không? Trong tiểu viện của một nhà nông, có một lão nhân đang bận rộn trong phòng bếp. Một bên thổi lửa nấu cơm, một bên vừa lau nước mắt. Vẻ mặt đau thương không dứt. Ôn Uyển nặng nề mở mắt, muốn cử động, thì lại phát hiện mình toàn thân mềm nhũn, không có một chút sức lực nào. Mờ mịt đánh giá chung quanh. Nóc phòng là đầu gỗ cùng mái ngói. Trong phòng ánh sáng lờ mờ, nhưng tương đối rộng rãi, trừ cái giường mình ngủ ra, bên trong nhà có một bộ ghế so sánh với ghế sa lon cao hơn một chút, vừa giống như giường vừa giống như đồ chơi. Trong nhà còn có một cái bàn tròn, bày bốn cái băng ngồi chung quanh; trên cái bàn tròn có đặt bình trà cùng chén trà, bình trà cùng chén trà đều đã bong tróc nước sơn. Cách giường hai mươi mấy bước có một cái bàn, đoán chừng chính là bàn trang điểm, phía trên bày lược, sợi tơ vân vân, cái bàn còn có một cái gương đồng tỏa ra ánh sáng xanh nhạt. Thoạt nhìn không giống như là nhà người có tiền, nhìn một cái liền biết. *** Mời các bạn đón đọc Trọng Sinh Chi Ôn Uyển của tác giả Lục Nguyệt Hạo Tuyết.
Tổ Trọng Án - Yên Thủy Tinh
Những vụ Tổ Trọng Án ly kỳ không lời giải, những án mạng kinh hoàng chưa có manh mối. Nhờ sự kết hợp giữa Triển tiểu miêu là một tiến sĩ tâm lý học kết hợp cùng một con phóng khoáng như điên, Bạch lão thử. Thử miêu liên thử án nào cũng phá. Thử miêu văn hiện đại. Những phân tích tâm lý học trong này đều được tham khảo trên một bộ phim truyền hình Mĩ. *** Thành phố D, tại khu ẩm thực thương mại, một thanh niên cao gầy, mặc cả thân áo đen lười biếng lê bước chân dạo trên đường phố. Tuy thời tiết bây giờ đã sớm là đầu xuân, nhưng gió xuân tháng 3 vẫn không có gì gọi là ấm áp, đập vào mặt người vẫn có mấy phần lạnh đến thấu xương… Quả thật, thành phố nhiều gió như vậy đôi khi khiến người ta cảm thấy phiền toái, nhưng hiển nhiên, nó cũng chẳng thể quấy nhiễu nổi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường chính là tên thanh niên áo đen vừa nói, ở đây, chẳng ai biết đến hắn, tuy con người hắn nhìn qua cũng không phách lối, nhưng vô luận ở thanh thiên bạch nhật hay nơi làm việc, Bạch Ngọc Đường đều có thể dễ dàng đem mình hòa nhập vào, huống gì hiện tại chỉ là nơi đường phố tịch mịch ban đêm. Dùng lời của hắn mà nói thì, hắn vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi nhịp điệu của thành phố này , hắn và nó, vĩnh viễn hòa hợp như vậy. Hắn yêu thành phố này, bất quá, từ lúc Bạch Ngọc Đường nói những lời đó, đã sớm trải qua hai năm, hai năm, lại có thể sửa đổi rất nhiều chuyện. Năm ấy, người nghe Bạch Ngọc Đường nói chuyện đã chết, mà hắn cũng đã sớm quên mất, cái gì gọi là yêu , bất kể đối với thành phố, hay bất kỳ người nào khác. *** Mời các bạn đón đọc Tổ Trọng Án của tác giả Yên Thủy Tinh.
Những tháng năm Hổ phách tập 2 - Tuyết Ảnh Sương Hồn
“Trong những phút giây rực rỡ cuối cùng của thời thanh xuân này, bạn có nhận ra mình càng lúc càng thích nhớ lại chuyện ngày xưa không? Những tháng ngày thuần khiết vô ưu đã qua, cái lứa tuổi trẻ dại mới bước chân qua ngưỡng cửa tình yêu, từ đơn giản tới thâm sâu, duyên và phận, gặp gỡ rồi chia ly... Cớ sao mới chỉ vừa chớp mắt mà thời gian đã vụt qua để rồi tháng năm vài bận lén trộm đổi, mang gương mặt trẻ trung năm xưa hóa thành dung nhan tang thương nhường này? Thanh xuân đã qua như cuộc vui đã tàn, giữa cuộc đời đằng đẵng, quãng thời gian đẹp nhất lại chính là thứ trôi qua nhanh nhất. Ký ức tựa như một khối hổ phách trong suốt bảo bọc lấy tuổi hoa. Thứ tôi muốn kể chính là một câu chuyện được bọc trong hổ phách như thế, một đoạn hồi ức gian nan. Nếu mọi người nguyện ý thì xin cùng tôi lần theo từng dòng chữ lời văn, ngược dòng sông thời gian, cùng tìm lại những tháng năm tựa thủy.” (Tuyết Ảnh Sương Hồn) Cuốn sách Những tháng năm hổ phách là cuốn sách hay của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn. Những năm tháng về quá khứ luôn làm cho chúng ta rất nhiều hoài niệm. Những mốc thời gian đã đi quá, những kỷ niệm của tuổi thơ làm cho con người ta luôn nhớ nhung khát khao trở lại. Cuốn sách "Những tháng năm hổ phách tập 1" sẽ cho bạn những hoài niệm nhớ nhung về một thời đã qua. Hẳn các bạn đã từng đọc cuốn sách "Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ", chỉ cần cái tựa đề đó thôi cũng đủ cho chúng ta có một khát khao trở lại cái thời thơ ấu biết nhường nào. Cuốn sách Những tháng năm hổ phách cho chúng ta gợi nhớ về một thời đã qua, một thời mà chúng ta sống trong vỏ bọc của gia đình. Vô lo, vô nghĩ và chơi hết mình đó là thời thơ ấu của tôi, bạn có như vậy không. Cuộc đời con người ai cũng có một quá khứ để hoài niệm, ai cũng có những khoảnh khắc để nhớ nhung. Với cuốn sách Những năm tháng hổ phách bạn sẽ được sống lại những thời khắc đó. Cuốn sách Những tháng năm hổ phách sẽ cho bạn trở lại với thời gian, trở lại với những tháng năm của những khoảnh khắc đẹp nhất trên đời. Đã có ai chưa từng tắm sông, chưa từng chăn trâu cắt cỏ và bắt chuồn chuồn, tuổi thơ của tôi là vậy đó. Những tháng năm thuộc về ký ức, thuộc về những khoảnh khắc hoài niệm của quá khứ. Bạn có muốn sống lại những khoảnh khắc đó không, bạn có điều ước mong thời gian quay trở lại không. Tôi khuyên bạn đến với cuốn sách Những tháng năm hổ phách bạn sẽ được trải nghiệm và được sống cùng với những tháng năm mà bạn mong muốn. Mời các bạn đón đọc Những tháng năm Hổ phách tập 2 của tác giả Tuyết Ảnh Sương Hồn.
Thiên Sơn Mộ Tuyết - Phỉ Ngã Tư Tồn
Thiên sơn mộ tuyết của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn nói về một cô gái bất hạnh tên là Đổng Tuyết; Cô là một cô gái mồ côi cả cha lẫn mẹ, sống cùng cậu mợ của mình. Cuộc sống “ở nhờ” đó đối với cô giống như địa ngục, hàng ngày nhìn đứa con của cậu mợ được bao bọc trong tình yêu thương của cha mẹ, cô không khỏi cảm thấy chạnh lòng.   Tuổi ấu thơ vốn chẳng có niềm vui, nhưng may mắn thay, những năm tháng cấp ba, cô đã yêu được một chàng trai tốt. Người ấy là Tiêu Sơn học cùng cô, hai người đã có quãng thời gian bên nhau thật đẹp, nhưng chỉ vì một sự hiểu lầm mà họ chia tay. Cô lên thành phố học đại học, nhưng số phận lại đưa đẩy cô vào tay một người đàn ông mà cô luôn coi là tên quỷ dữ. Mạc Thiệu Khiêm đã có vợ, cô luôn nghĩ cô sống với anh ta như một “gái bao”, không hơn không kém, chỉ mong một ngày anh ta chán cô và đá cô ra khỏi nhà. Nhưng chờ mãi, ngày ấy chẳng đến. Mọi chuyện vỡ lở, cô bị bạn bè khinh rẻ. Đúng lúc ấy cô gặp lại Tiêu Sơn, họ muốn quay lại với nhau, nhưng cô luôn tự ti về thân phận của mình. Cả anh và cô đều có nỗi đau riêng, có những mối quan tâm riêng, họ chưa thể quay về với nhau. Nhưng cô không hề biết Mạc Thiệu Khiêm – cái người mà cô luôn coi là tên quỷ dữ ấy cũng có nỗi đau khổ riêng. Anh ta yêu cô, yêu cô hơn chính bản thân mình, anh ta chỉ ngủ với một mình cô, thậm chí anh ta còn chưa đụng tới người của cô vợ anh ta lấy một lần. Sau đó, hàng loạt những bí mật, những dồn nén, những đau khổ được phơi bày. Đến cuối cùng, cô mới hiểu đươc “con quỷ dữ” ấy đã in sâu trong trái tim cô như thế nào. Và sau những nước mắt, họ có đến được với nhau? Kết thúc truyện thiên sơn mộ tuyết sẽ như thế nào đây ? *** Cả không gian rộng lớn chỉ còn lại hai người là tôi và anh, từ trước đến nay, chưa bao giờ thế giới lại yên tĩnh đến vậy. Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi được ngồi riêng với anh ở nơi này, thành phố ngoài ô cửa sổ kia đầy phồn hoa tấp nập mà cõi lòng tôi ngập tràn cô liêu. Ánh mắt tôi đăm đắm nhìn người đàn ông mình đã yêu tha thiết mười năm, cho đến tận lúc này, anh chưa từng ngó ngàng đến tôi dù chỉ một lần. Có lẽ giờ đây, bản thân anh cũng không hề nhận ra, khuôn mặt tôi khác trước ra sao, bởi lẽ trong trái tim anh chưa từng ghi lại dấu ấn của tôi. Nhưng tất cả đều do mình chọn lựa, tôi không hối hận bởi những việc đã làm. - Thiệu Khiêm... Trên khóe môi dần nở một nụ cười, nếu đây là lần cuối cùng, vậy tôi muốn mình phải cười thật rạng rỡ trước mặt anh. - Nếu đời người có thể làm lại từ đầu, em vẫn chọn yêu anh như lần đầu tiên. *** Mời các bạn đón đọc Thiên Sơn Mộ Tuyết của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.