Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Đại Địa Chủ

Thể loại: Xuyên không, cổ trang, ấm áp, tranh đấu, sảng văn 1×1, HE Edit: Bạch Truật (Bachlongcac: C1-C93), Holy (C94 – C140), Himeko (C141 - hết) Trích đoạn ngắn: “ Không hay không hay rồi đại thiếu gia, tiểu thư đã bỏ trốn chỉ để lại dư thư" “ Hình như trong nhà vẫn còn nữ nhi của Tam nương và Nhị nương còn chưa lập gia đình” “ Không được a đại thiếu gia, lúc trước người nọ cùng lão thái gia ước định đối tượng tương thân chỉ có thể là Đại phu nhân sinh, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư không được.” An Tử Nhiên ánh mắt nhất thời chuyển qua trên người đệ đệ mới được bốn tháng, một lúc lâu mới nói:” Nam có thể chứ?” Quản gia:”…” An Tử Nhiên không nghĩ tới chính mình một câu thành tiên tri, nam đích thực là có thể, chẳng qua cùng hắn nghĩ có điểm không giống. ***   Nguồn: Review đam mỹ Tên truyện: Đại địa chủ Tác giả: Doãn Gia Thể loại: Xuyên qua, cổ đại, trạch đấu, thương nghiệp, quốc phòng, sảng văn, cường công cường thụ. Độ dài: 2275 trang word Nội dung: Thụ là bộ đội đặc chủng, hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, sau đó vinh quang xuyên qua. An thiếu gia là người thừa kế của một gia đình phú thương có tiếng trong vùng, nghe nói rất được cha mẹ yêu thương. Thế nhưng thụ xuyên qua, chưa được hưởng phúc một ngày, lại đối mặt với tình cảnh hết sức bi thảm: cha mẹ trên đường về quê thăm ông bà ngoại bị kiếp phỉ sát hại; bản thân nguyên chủ không biết trúng kế của ai, ốm nặng không qua khỏi; trong nhà còn một thân muội ích kỷ, một thân đệ mới vài tháng tuổi và hai di nương, hai thứ muội lòng đầy quỷ kế; bên ngoài thì phải đối mặt gia đình bác ruột đang hăm he chiếm đoạt gia sản. Trước tình cảnh nguy cơ bốn phía, thụ đành chống thân thể béo ú của An Tử Nhiên đi gánh vác An gia. Nghe nói trưởng bối nhà mình từng sắp đặt một hôn sự rất tốt cho muội muội, An thiếu gia bèn mang gia nhân lên kinh thành tìm đến Phó vương phủ bàn chuyện hôn nhân. Chỉ cần có thể gả muội muội cho Phó vương gia quyền khuynh triều dã, An thiếu gia có thể yên tâm vào chỗ dựa vững chắc, buông tay đối phó thù trong giặc ngoài, phát triển An gia. Cứ tưởng rằng khó khăn lớn nhất là vương phủ không coi trọng An gia thấp cổ bé hỏng, không ngờ Phó gia cực kỳ giữ chữ tín, hôn sự dễ dàng thông qua. Bát tự đã thông, sính lễ đã nhận, An tiểu muội lại không nói một tiếng, lẳng lặng biến mất. An gia tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy người, thứ nữ lại không thể gả vào vương phủ, cho nên An thiếu gia đành hy sinh thân mình... Văn phòng khá tốt, dù truyện rất dài nhưng vẫn giữ được sự lôi cuốn. Truyện có khá nhiều nhân vật, nhiều chi tiết, nhưng được sắp đặt khá tốt, hợp lý. Trạch đấu chỉ là phần đầu, về sau đa số là thương nghiệp, quốc phòng, một chút cung đấu. Điểm tốt là công thụ tính cách đều rất mạnh mẽ, thú vị, nhiều nhân vật phụ có cá tính và câu chuyện riêng hay ho. Tuy nhiên nhược điểm cũng khá rõ là cốt truyện quá dàn trải, tác giả khá tham khi ôm đồm quá nhiều. Mặc dù được xử lý ổn, không quá rối rắm, nhưng nhiều quá nên đọc cũng hơi mệt. Bên cạnh đó thì thụ quá toàn năng, từ kinh doanh, chính trị, vũ khí, chế tạo máy móc... cái gì cũng biết, cá nhân mình thấy điêu quá :)))), còn may là ẻm thuộc dạng ham tiền tư lợi, chứ mà hốt luôn thuộc tính thánh mẫu thì thua. Công cũng rất mạnh mẽ, rất phúc hắc, hơi vô lại, đáng tiếc đây là truyện chủ thụ nên đất diễn của thụ vẫn nhiều hơn. Tình cảm công thụ cũng không nhiều (so với độ dài của truyện). Hợp với những bạn thích chủng điền (dạng xây dựng sự nghiệp), thích âm mưu quỷ kế xen lẫn chút phiêu lưu mạo hiểm. 2. Nguồn: Phù Anh Các An Tử Nhiên là bộ đội đặc chủng, trong một lần làm nhiệm vụ thì gặp bom, xuyên đến nước Đại Á. Vì gia tộc không rơi vào tay kẻ khác mà mang theo muội muội đến kinh thành tìm đến Phó vương phủ yêu cầu thực hiện việc hôn ước hai nhà đã định từ chục năm trước. Lúc đầu thì cô em gái gật đầu đồng ý, ai dè giữa chừng nghe tin đồn anh công là người xấu xí nên đào hôn. Anh công lại coi trọng An Tử Nhiên, nên thuận thế ép em gả cho anh. Lúc đầu anh hứa hẹn không hợp thì sẽ để em đi, ai dè ăn xong em rồi thì trở mặt nói không biết có chuyện đó, quyết giữ em bên mình. Anh công là một Vương gia, có tài, có ngoại hình, tính cách bá đạo, nói chung là một hình ảnh công toàn mỹ. Em thụ theo mô típ bình thường của truyện xuyên không, quay về quá khứ nhờ kiến thức ở tương lai gây dựng sự nghiệp, chế tạo bom, súng, áo giáp giúp anh công đề sách lược phòng địch trong địch ngoài vân vân. Theo mình thì tác giả xây dựng hình ảnh nhân vật thụ này quá toàn tài. Em thụ là một bộ đội đặc chủng thì đánh nhau giỏi, chế tạo được bom áo giáp thì không nói gì, nhưng mà kinh thương cũng giỏi, chính trị cũng giỏi thì thật sự không có khuyết điểm nào để chê cả. Mình không thích thụ kiểu này lắm (⊙︿⊙)   3. Nguồn: Thanh Thạch Tác giả: Doãn Gia Tuỳ người thì tên tác giả có thể thành Duẫn Gia. Hồi trước đọc Sủng thê chi đạo của tác giả này thích lắm, giờ đọc được truyện này là kết luôn. Có vẻ tác giả chuyên văn ấm áp sủng nịch. :3 Đầu tiên phải nói là truyện rất dài! Cái Thứ tử quy lai đã thấy dài lắm rồi mà cái này dài hơn nhiều!! Chuyện này nói là trạch đấu thì không đúng lắm vì chả có mấy, mình thấy chủ yếu là thương nghiệp với quốc phòng. Kiếp trước của thụ không được tả ở đầu mà dần dần hé lộ xuyên suốt câu chuyện, thậm chí đến gần cuối mới biết thụ làm nghề gì mà siêu vậy, cái gì cũng biết :v Thụ xuyên qua làm con trai trưởng nhà họ An, là một công tử bột, vừa béo vừa ngang ngạnh, không quá xấu xa nhưng cũng xưng bá một vùng. Thụ xuyên qua lúc cha mẹ thân thể này vừa mất, người này cũng bị ám hại mà tèo. Thụ khi nhìn thấy thân thể này quá béo thì quyết chí giảm cân, trở thành phiêu phiêu công tử. Trong nhà ngoài mẹ thụ là chính thê thì còn 3 thiếp thất. Cha thụ mất rồi, phu tử tòng tử nên thụ trở thành chủ gia đình. Thế nên là trạch đấu chả có mấy, quyền hành nằm hết trong tay rồi, 3 mụ kia có muốn làm gì cũng chịu. Chẳng qua thụ muốn điều tra người hại thân thể này mà không tìm thấy dấu vết. Trong nhà thì không sao nhưng bác thụ cũng nhăm nhe tài sản. Đấu qua đấu lại, tất nhiên là lão kia thua nhưng lại cấu kết đến tận quan trên, thời này thương hộ nằm bét, còn bị khinh thường hơn cả nông dân nên thụ đành phải dựa vào hôn ước từ nhỏ, mang theo em gái ruột lên kinh nhờ trợ giúp, người ấy chính là công :D. Lúc đầu nghe nói công là tướng quân uy phong thì cô em gái rất đồng ý, thụ cũng coi trọng tự nguyện nên hỏi lên hỏi xuống mới dám đến cửa nhà người ta xin kết làm thông gia. Ai dè cô em gái đi dạo ngoài phố nghe đồn đại rằng công lãnh huyết vô tình, lại còn rất xấu (vì công ít lộ mặt ra ngoài nên chả ai biết sự thật, đồn tứ lung tung), về nhà sợ quá lại không dám nói với thụ. Rốt cuộc trước ngày thành thân thì đào hôn. Thụ không biết thế nào đến hỏi công, công lúc này có hứng thú với thụ vì lần đầu tiên hai người gặp nhau, công đang xử lý tội nhân, máu be bét mà thụ nhìn thấy lại không thất sắc, thành ra công quyết định cưới thụ. Thụ vì gia đình cắn răng gả qua. Phải cái công rất vô lại, ban đầu hứa là sau một thời gian sẽ thả, thụ cũng nghĩ thế. Nhưng rồi công dần động tâm, nơi chốn ôn nhu, thụ siêu lòng rồi nhưng vẫn băn khoăn, công bảo đấy là nói dối đấy, còn lâu mới thả thụ. Thế là hai người tiến tới. Nói chung là tình cảm trong truyện diễn tiến khá nhanh và cũng chiếm thứ yếu, làm nền cho sự nghiệp của hai người. Thụ phát triển sự nghiệp từ sòng bài, quán ăn, rồi sau này mở cả khu công nghiệp chế tạo vũ khí, trợ giúp cho công rất nhiều. Sau này mấy nước đánh nhau, có vua 1 nước hùng mạnh biết được thụ giỏi, muốn cướp thụ từ tay công, bày mưu bắt cóc thụ. Nhưng thụ rất cường, tự cứu, chờ công đến đón. Đây là lần duy nhất thất thủ của hai người bởi tác giả miêu tả hai người quá cường, dường như luôn đứng trên đỉnh thiên hạ vậy, bá vương cường giả. Túm lại thì sự nghiệp để các bạn tự đọc tự cảm nhận, tình yêu làm gia vị ngọt ngọt ngào ngào. Công nhận là bái phục tác giả về khoản kiến thức liên quan đến bài bạc và vũ khí! Mời các bạn đón đọc Đại Địa Chủ của tác giả Doãn Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Không Nhớ, Không Quên - Trừu Phong Mạc Hề
Ai đã quên, ai vẫn còn nhớ. *** Gần đêm ba mươi, Hạ Bồng Bồng bị các bạn học kéo đi hát karaoke, cũng may hôm qua trường học đã cho nghỉ, cô không cần lo lắng tối về ký túc xá không được. Nhưng cô cũng không thích hát lắm, cho nên cả đêm đều ngồi đó nghe người ta hát. Không biết tại sao, Hạ Bồng Bồng lại nhớ đến Hạ Đông Ngôn. Ngược lại anh rất thích hát, có nhiều lần anh tắm rửa bảo cô trông chừng ở bên ngoài, cô nghe anh vừa tắm vừa hát, tuy điệu hát bị tiếng nước róc rách làm rời rạc, nhưng Hạ Bồng Bồng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ca hát uốn éo của Hạ Đông Ngôn. Khoan đã...cô đang tưởng tượng tới Hạ Đông Ngôn trần truồng tắm rửa sao? Hạ Bồng Bồng vội vàng lắc đầu, chắc chắn là trong KTV ồn ào quá, làm đầu óc cô rối loạn. Rạng sáng mọi người mới đi ra khỏi KTV, mùa đông ở thành phố J rất lạnh, gió đêm càng lạnh hơn, Hạ Bồng Bồng tạm biệt sự ấm áp đi ra khỏi cửa lớn thì hắc xì một cái. Cái nhảy mũi này rất mạnh, đến nước mắt cô cũng rơi xuống, tầm mắt hơi mơ hồ, lúc cô mở mắt ra, lại thấy Hạ Đông Ngôn. Vẫn là khuôn mặt với nụ cười bất cần đời ngày xưa, vẫn là trời tối, vẫn dưới ánh đèn màu ấm. Thiếu chút nữa Hạ Bồng Bồng đã nghĩ rằng mình xuyên về ba năm trước. Người bạn bên cạnh vỗ cô một cái, "Hạ Bồng Bồng, tìm cậu à?" Cô quay đầy thì thấy người bên cạnh cô là bạn cùng học đại học chứ không phải bạn trung học, cô tỉnh táo lại, thì ra Hạ Đông Ngôn thực sự đã quay về. ... Mời các bạn đón đọc Không Nhớ, Không Quên của tác giả Trừu Phong Mạc Hề.
Đinh Nam Ti Vũ - Địch Qua
Đây là câu chuyện tình yêu về một bậc thầy tranh sơn dầu trường phái ấn tượng và sinh viên ưu tú hệ y học. Lúc mới quen An Tầm nói, anh có thể giúp em làm mẫu cho bức tranh của em không? Nhưng mà em có yêu cầu đặc biệt... Sau khi cưới, bác sĩ Thẩm Tư Vũ mang theo bộ đồng phục y tá về nhà và nói với cô rằng, bản thân anh cũng có một yêu cầu đặc biệt... *** Ông nội An Tầm vẫn thường hay đến bờ sông câu cá, bất kể lúc xuân hạ thu đông, chỉ cần ông còn ở trong nước mà thôi, dù rằng ông chẳng thích ăn cá sông là mấy. Sau này, An Phi được ông dẫn theo cũng thấy khá hứng thú, theo phân tích của An Tầm, có thể là do An Phi thích đục băng. Đợt bão tuyết lần trước ở Xuân Giang quá lớn, thế cho nên đến bây giờ cả đường sông vẫn bị bao phủ bởi một màu trắng xóa mênh mang. Tư Vũ dắt An Tầm đi trước, nhàn nhã và dễ chịu, có khi thỉnh thoảng sẽ khe khẽ chuyện trò. ... Mời các bạn đón đọc Đinh Nam Ti Vũ của tác giả Địch Qua.
Địch Hậu - Kiều Ninh
Đúng là năm xui xẻo, không có việc gì tốt lành, gặp chuyện xui xẻo cực độ. Phu quân Hoàng đế của nàng có lẽ là vạn năm mới bước vào hậu cung một lần.  Không ngờ nàng lại xui xẻo gặp phải hắn. Ở trước mặt hắn, nàng vẫn giả trang thành ngu si, cử chỉ thô tục. Làm cho hắn ta đối với Hoàng hậu ngu ngốc này không có hứng thú. Nghe nói bởi vì địch quốc có “Linh Nguyệt quân sư” có kế sách thần kỳ mà hắn ta được nếm mùi thất bại. Nàng cười sung sướng trong lòng, toàn bộ oán khí đều biến mất. A, chỉ là một quân sư nho nhỏ cũng có thể làm cho hắn giận đến mức đen mặt. Nếu như hắn biết thật ra người này đang ở trong hậu cung của Kim Lương Quốc. Hơn nữa chính là nàng - Hoàng hậu ngốc không được sủng ái. Không biết con người hào hoa phong nhã tuấn mĩ vô song đó sẽ có vẻ mặt như thế nào? Nàng hào hứng đoán kế sách tiếp theo của hắn sẽ như thế nào? Nhưng mà hắn giống như là uống nhầm thuốc, lại có thể bắt đầu lấy lòng kẻ ngu như nàng. Mà nàng thân là hoàng hậu của hắn, vợ của hắn, tất nhiên không thể kháng cự. Không xong, khi hắn bắt đầu coi nàng như trân bảo, nàng hình như cũng động lòng ---- Không, hắn là người đã đoạt đi tự do của nàng, nàng tuyệt đối không thể thích hắn! Cả đời này, hắn chỉ có thể là kẻ địch của nàng, không hơn ...... *** Đôi mắt trong như nước, nàng nhìn sâu vào mắt hắn, giọng nói mềm mại ngọt như đường, quấn vào lòng hắn. Lồng ngực Nghiêm Tuyển căng lên, không nhịn được mà kéo tấm mặt nạ, cánh tay dài vươn ra ôm nàng vào ngực. Tựa vào lồng ngực mà mình nhung nhớ, chóp mũi nàng đau xót, nàng nhịn cảm xúc muốn rơi nước mắt, bàn tay thon đặt lên trái tim hắn. “Người phu quân xấu xa kìa vì nàng, bỏ kiêu ngạo xuống, bỏ cả nghiệp thống nhất giang sơn,... Nàng vẫn ngu ngốc nghĩ rằng người phu quân đó vẫn tức giận, hắn không thích nàng. Cho đến khi người bạn thân và mẫu phi của nàng nghĩ ra cách dùng nàng làm lợi thế, dùng nàng để uy hiếp người phu quân xấu xa đó, dò xét tình yêu sâu đậm của hắn dành cho nàng, nàng mới hiểu được, tình yêu của hắn dành cho nàng hơn tất cả mọi thứ”. Nghe người trong ngực nghẹn ngào nói, ngực của hắn bị nước mắt của nàng thấm ướt, những giọt nước mắt kia cũng chảy vào trong lòng hắn tạo thành một dấu vết không thể xóa. “Đời này kiếp này, trẫm chỉ cần mình nàng”. Nghiêm Tuyển cúi người, ngón tay thon dài nâng nhẹ cằm nàng, vội vàng hôn nàng. ... Mời các bạn đón đọc Địch Hậu của tác giả Kiều Ninh.
Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên - Thất Trọng Sa Y
Hỏi thế gian tình là gì, chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn! Nàng là cực phẩm nữ phụ khiến người ta hận thấu xương, người mắng hỗn thế ma nữ, không xinh đẹp, lòng dạ rắn rết. Hắn là nam phụ tinh phẩm khiến người ta muốn ngừng mà không được, người xưng ngọc diện (mặt ngọc) Chiến thần, không gì không đánh được, trăm trận trăm thắng. Một ngày kia, Hoàng đế có lòng mai mối. Mỹ nữ như mây, trông mong ngóng chờ. Hắn vân đạm phong khinh (gió thổi mây bay), tiện tay chỉ vào một người: ''Vậy chọn nàng.'' Cố Nha Nha nhổ một bãi nước miếng, đầu nàng đầy châu ngọc, tơ lụa khắp người, khuôn mặt nhỏ nhắn trang điểm thành một dạng với mông khỉ, muốn tục khí có tục khí, muốn thô bỉ có thô bỉ, nàng càn rỡ lại vẫn càn rỡ. Miệng hung hăng gặm đùi gà, mặt nàng bóng loáng, nhe răng cười: ''Được.'' Một cuộc nhân duyên ngay cả nàng cũng không coi trọng, ai ngờ trong lúc vô tình bị sa vàobên trong đó. Nàng trốn, nàng giấu, nàng đấu tranh, nàng phản nghịch, một lần lại một lần rơi sâu vào trong lưới tình của hắn. Sao lại thế này? Trong nguyên tác, không phải hắn yêu nữ chủ chết đi sống lại sao? Nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại đè nàng mà giày vò? ''Họ Quân, rốt cuộc ngươi coi trọng ta ở điểm nào?'' Nàng không có bản lĩnh, không hiểu mưu kế ứng biến, không đủ trí khôn, còn luôn gây họa kéo chân hắn, đối mặt với hắn dịu dàng cưng chìu, nàng rất chột dạ. Tên nam tử nào đó nhẹ nhíu mày: ''Ngốc cũng là một điểm, làm ấm giường là đủ rồi.'' Nàng nổi bão. Hắn tóm nàng trở lại, đè phía dưới: ''Tên ngốc có khả năng làm ấm giường cho Bổn vương, trên đời này cũng chỉ có một mình nàng.'' ''Ha ha ha! Xem ngươi lên mặt, ngươi cho rằng người nào hiếm lạ làm ấm giường cho ngươi?'' Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nữ nhân nào đó lại vui đến nở hoa. * Vương gia mặt than kiêu ngạo độc miệng VS Lolita ngây thơ dễ thương phúc hắc. *** Úy Tuệ có bị đánh vỡ đầu cũng không ngờ, để cho nàng hầu hạ không phải là tiểu thư sao? Vì sao lại biến thành nam nhân? Mà còn là yêu nghiệt ca ca mà nàng muốn rời xa nhất? Chuyện xảy ra là như vầy, đến nhà cố chủ là đã tới giờ cơm tối, trong phòng bếp bận thành một đoàn, dường như bởi vì bữa cơm tối nay khiến cho chủ tử của bọn họ rất không hài lòng, bỏ toàn bộ bắt làm lại, để cho người trên dưới phòng bếp vô cùng lo lắng. Không phải không biết nấu ăn, mà là thật sự không hiểu khẩu vị của vị chủ tử này nữa, cùng một món ăn, cùng một đầu bếp, cùng một vật liệu, cùng một cách làm, cùng một khẩu vị, nhưng hôm qua còn nói mùi vị rất tốt, còn thưởng bạc cho bọn họ, hôm nay lại nói khó ăn, dẹp hết làm lại không tính, nếu như làm lại không tốt thì sẽ phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của bọn họ, này cũng thôi đi, mấu chốt là những người này đều cảm thấy mặc dù vị chủ tử này hơi hà khắc nhưng lại rất hào phóng, tiền tiêu vặt hàng tháng cộng thêm tiền tưởng, làm đủ một tháng bằng làm một năm ở chỗ khác, hơn nữa trạch viện của vị gia này không phải ở đây, số lần trở về cũng ít, vì thế lúc hắn không trở về, tương đương với việc bọn họ lấy không tiền công, chuyện tốt như vậy thì đi đâu mà tìm chứ? Kết quả là, đêm nay chủ tử buồn bực, những người này từ trên xuống dưới đập vỡ đầu muốn nghĩ ra biện pháp làm ra thức ăn mỹ vị vừa miệng. Nhưng không ai ngờ tới là, bọn họ bận rộn đến một nửa, đột nhiên quản sự dẫn theo một tiểu tử choai choai vào, lại để cho hắn tự mình nấu nướng. ... Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Nữ Phụ, Vương Gia Đứng Sang Một Bên của tác giả Thất Trọng Sa Y.