Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Dược Hương Trùng Sinh

Truyện kể về nàng Cố Mười Tám Nương. Khi xưa nàng yêu tha thiết một người, vì người đó mà bảy năm làm áo cưới, chỉ mong được một lần hắn gọi tên. Ấy thế nhưng đáp lại tình cảm ấy, hắn lại đi thú thê mới, chà đạp lên tình cảm của nàng. Uất ức nhìn đôi tân lang tân nương trước mặt, ngay trong đám cưới của họ, nàng rút đao tự vẫn. Trời thương cho nàng trùng sinh lại mười năm trước. Thân nhân vẫn còn sống, chưa đi ăn nhờ ở đậu. Vận mệnh chuyển sao một bước ngoặt mới, thù hận giúp nàng sống lại, có thể cải biến được vận mệnh hay không? Trước mặt người kiếp trước nàng yêu tha thiết, giờ trong lòng chỉ thấy hận thù. Liệu nàng có thể tìm được cho mình một hạnh phúc đích thực hay không? “Dược Hương trùng sinh” là một câu chuyện không mới nhưng lại gây cho người đọc nhiều cảm xúc khác nhau. Điều tôi thích ở tác phẩm này là nữ chính nhận ra thù hận có thể buông bỏ, để nàng thanh thản sống một kiếp sống mới. Tuy nhiên, điều làm tôi thất vọng là kết truyện có hơi hụt hẫng. Văn phong của tác giả cũng khá tốt, miêu tả được nội tâm nhân vật, cảnh vật,… Cách đưa những biến cố vào truyện cũng rất khéo léo, tinh tế, hầu như không bị dư thừa, thắt mở nút cũng rất hợp lí. Nữ chính Cố Nương Mười Tám là một nữ cường mà tôi bị ấn tượng bởi sự mạnh mẽ của cô ấy. Chẳng phải giỏi giang về võ công, cũng chẳng nằm trong giới hắc đạo, cô ấy hiện lên với tính cách quật cường và có đầy đủ những đức tính cần thiết của một công dân chuẩn mực. Và đặc biệt hơn, ở cô hiện lên một tấm lòng khoan dung, biết buông bỏ thù hận, sống lại một cuộc sống thanh thản hơn. Tín Triều Dương cũng không phải một nam chính quá nổi bật, có lẽ do sự cường đại của nữ chính nên anh bị lu mờ đi. Uy phong chấn vũ, tài giỏi,… đều có. Điều tôi thích ở nhân vật nam này là anh không xa cách, cái tôi nói ở đây không phải sự chân thực, không xa với đời sống mà là sự gần gũi, yêu thương nữ chính. Có thể anh không đồng hành với nữ chính trong suốt cả kiếp trước, không biết được những đau khổ cô phải trải qua nhưng anh luôn giúp đỡ và yêu thương. Có lẽ chính vì vậy mà tình cảm giữa hai người rất bền vững, dù mãi đến ngoại truyện chúng ta mới được chứng kiến đám cưới của họ nhưng qua những tình tiết truyện cũng đã đủ để mỗi nguời cảm nhận được tình yêu giwuax hai con người ấy. Nhìn chung, đây là một tác phẩm được, nhưng chưa thực sự có màu sắc mới, vẫn kém xa những tác phẩm khác của Hi Hành như “Kiều Nương Y Kinh” hay “Quân Cửu Linh”. *** Thiên Khải năm thứ ba, sau hai năm chinh chiến cuối cùng kết thúc kèm đặc phái viên song phương hạ xuống con dấu hòa thư, Đại Chu cùng Đại Kim lấy hoài thủy phân giới, không phân quân thần, mãi xưng huynh đệ. Tin tức truyền đi, nhân dân hai nước hoan hô chúc mừng, chỉ có người trải qua chiến tranh mới biết hòa bình trân quý biết bao nhiêu. Đại Chu, kinh sư Túc An, Vĩnh Ninh phố, dinh thự phủ Viễn công do hoàng gia ban cho, lúc này cờ màu tung bay, chiêng trống vang dội ngập trời. Phủ Viễn công, Thẩm Phác Văn là một trong những truyền kỳ của Đại Chu quốc. Hắn xuất thân thế gia, nhưng không dựa vào gia thế, mà lấy vị trí trạng nguyên tiến vào triều, nhiều lần đảm nhiệm chức vụ quan trọng, là tam triều nguyên lão, lúc Đại Kim xuôi nam, Long Khánh đế thân chinh xuất trận, bất ngờ gặp mai phục, là hắn bất chấp quên mình hộ giá, lấy chính thân mình đỡ bốn mũi tên của địch nên Long Khánh đế mới bình an vô sự. Khi Long Khánh đế băng hà, các hoàng tử hỗn chiến, là hắn hết lực ủng hộ lục hoàng tử lên ngôi, nên mới đạt được thành tựu như bây giờ. Lại nói, năm nay Đại Chu quốc có hai sự kiện long trọng, đầu tiên, tất nhiên là Đại Kim nghị hòa ngưng chiến, quốc gia không phải cúi đầu xưng thần đổi lấy việc ngưng chiến. Hai là, Phủ Viễn công rốt cuộc lựa chọn được con nối dõi. Nhân sinh không có vạn sự như ý, câu nói này ứng với Phủ Viễn công đức cao vọng trọng. Như vậy, nhân vật truyền kỳ, lại không có con ruột nối dõi, phu nhân phủ Viễn Công là người hiền lành, vì tướng công nạp vô số thê thiếp, cuối cùng không có nổi một mụn con.Phủ Viễn công bản tính rộng rãi, từ nay về sau cự tuyệt nạp thiếp.Trải qua nhiều năm lựa chọn, tại đại thọ bảy mươi tuổi rốt cuộc chọn một người trong tộc cho làm con thừa tự. Tất nhiên đối với người sắp làm con thừa tự kế thừa tước vị này, hắn thập phần hài lòng, lần đối chiến với Đại Kim cũng lập được chiến công hiển hách.Là một thanh niên trẻ tuổi, trong gia tộc họ Thẩm tuy vị trí trung thấp nhưng tính tính trầm ổn, từng bị tàn tật, khi mọi người thấy thanh niên bên cạnh Phủ Viễn công tất cả đều ngoài ý muốn mà chấn kinh.Không thể tranh luận, người trẻ tuổi này cũng sắp trở thành một truyền kỳ của Đại Chu. Ngày mười tám tháng bảy đẹp ngày cho việc xem cát, nghi, nạp thân. Bên ngoài phủ Viễn Công vô cùng náo nhiệt, từng nhóm người mặc cẩm bào không ngừng mang tới lễ vật, người tuyên xướng không kịp hít thở, cơ bản báo tên quan viên trong triều mấy lần, cho đến khi quà mừng của hoàng thượng đến không khí mới đạt tới cao trào. "Này...Thiên ân cuồn cuộn a.." Tên sai vặt ưỡn thẳng lưng, khuôn mặt không thể che lắp đầy ánh hào quang. Quân trong kinh thành giới nghiêm tất cả các ngã tư đường, nhưng không ngăn được dân chúng hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt, pháo nổ, chiêng trống vang trời, con ngựa dẫn đầu đội ngũ đón dâu trở về. "Nhìn kìa...đó là Thẩm gia công tử.." Truyền kỳ xuất hiện kèm theo từng đợt huyên náo, cuộn trào mãnh liệt, dân chúng bị cấm quân chèn áp đến lảo đảo xiêu vẹo. Công tử ngồi trên ngựa một thân trang sức đỏ, dưới ánh mắt trời phát ra thần thái chói mắt khiến người xem không thể nhìn thẳng. Tại phía sau là bốn gã nâng hỉ kiệu, phía trước mặt đại hồng kiệu thêu chữ " Hỉ " bằng chỉ kim tuyến, bốn góc kiệu là banh vải nhiều màu sắc, lúc đung đưa sáng rỡ bắn ra bốn phía, các cô nương có mặt tại đây vừa hâm mộ vừa tức đến đỏ mắt. "Ta... nếu có thể ngồi trên một cái kiệu như vậy, chết cũng cam nguyện a..." Có cô nương hô to đưa tới một mảng tiếng cười. Tại trong tiếng cười có người phát ra thanh xuy, thanh âm mang mấy phần thê lương cùng không khí vui mừng thoáng chốc bất hòa. "...Chỉ nghe người mới cười, nào nghe người cũ khóc.." Một lão già vừa quơ quơ đầu đầy tóc bạc vừa u u thở dài.Người chung quanh nghe thấy, người biết nội tình thì nổi tâm trạng buồn rầu, người không biết thì vội vàng hỏi thăm. "Nói vậy, vị Thẩm công tử này đã thú qua vợ rồi?" Lời chưa nói xong, liền nghe bên kia một trận ồn ào, càng náo nhiệt, dân chúng tâm lại sôi trào lên. Tầm mắt mọi người đều hướng về phía trước cửa phủ Viễn Công, tất cả chấn kinh, đội đưa dâu đã rảo bước lên đại môn lúc này cùng dừng chân lại. Một nữ tử thân áo váy tố đứng trước đại môn, lưng quay về hướng mọi người, dân chúng không ai nhìn thấy dung nhan của nàng, chỉ thấy thân thể nhỏ bé và yếu ớt đang không ngừng đong đưa, tựa như nếu có trận gió thổi qua liền muốn ngã. Tân lang chinh chiến sa trường khuôn mặt thô ráp nay càng thô ráp hơn, chân mày cau lại, môi mỏng mím thành đường thẳng, hắn nhìn người nữ tử trước mắt, chậm rãi nâng cằm lên. "Cố thị, ngươi định như nào?" Giọng nói tân lang vang lên, tựa như đao kiếm trên chiến trường va chạm vào nhau, lạnh như băng không có một chút tình cảm. Mời các bạn đón đọc Dược Hương Trùng Sinh của tác giả Hi Hành.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi
Thiên kim tiểu thư giàu có Thẩm Thiên Thiên và công tử hào phú Thịnh Lạc kết hôn được ba năm, và họ đã luôn diễn vai thâm tình thắm thiết cho đến khi, một ngày trước lúc "bạch nguyệt quang*"của Thịnh Lạc trở về Trung Quốc, sau khi hai người đồng ý ly hôn, Thịnh Lạc ra khỏi cửa thì bị xe đụng phải. *Ý nói trong lòng vẫn luôn có một người mình yêu thương, ái mộ nhưng lại không ở bên cạnh, không thuộc về mình. Sau vụ tai nạn xe hơi, Thịnh Lạc trở thành con chó rách ven đường. Được vợ cũ Thẩm Thiên Thiên nhặt về nhà. Vì thế anh mới biết, người vợ cũ mà anh cho là bình hoa di động, lại có "cường đại nhất não", được xem là tác giả viết cuốn sách bán chạy nhất với một thu nhập hàng năm trên 100 triệu nhân dân tệ. Còn anh, đến cả các nhà đầu tư đứng sau nhóm nghiên cứu, anh thậm chí không thể xử lý được! Lúc này, tất cả những gì Thịnh Lạc có thể làm là nằm dài nhìn ra cửa, nhìn những người đàn ông khác mỗi ngày tiễn Thẩm Thiên Thiên về nhà. Cuối cùng thì, một người đàn ông bước vào phòng, ngay trước mặt anh, hắn ta đẩy vợ cũ của anh vào cửa và ôm hôn kịch liệt. Sau đó... đọc truyện đi rồi biết chứ do giới hạn chữ nên không viết hết tóm tắt được. *** Thịnh phu nhân nhất thời không thể chấp nhận được sự thay đổi thân phận như vậy, vì vậy Phó Từ Hành đã đưa Thẩm Thiên Thiên đi trước, còn phần giải thích thích để anh làm. Thẩm Thiên Thiên không khỏi có chút lo lắng: "Nếu như dì không chịu tiếp nhận thì sao?" "Em ở bên cạnh anh, bà ấy không tiếp nhận thì có làm sao?" Phó Từ Hành có trình tự nói: "Bố anh và ông nội đều đã tiếp nhận em rồi mà." Thẩm Thiên Thiên nghẹn thở: "Hả? Chuyện đó xảy ra khi nào vậy?" Cô vẫn còn nhớ trước đây vị Phó gia kia không thích dáng vẻ của cô lắm. Khi cô quyết định ở bên Phó Từ Hành, Thẩm Thiên Thiên đã chuẩn bị sẵn tinh thần không được gia đình anh chấp nhận. Cô thậm chí còn nghĩ về cách gây ấn tượng với bố và ông anh bằng... nhân cách con người cô. Nhưng bây giờ nghe những gì anh nói, Thẩm Thiên Thiên cảm thấy tất cả sự chuẩn bị tinh thần trước đây đều vô dụng. Cô thấy hơi lạc lõng. "Lần trước sau khi lão gia tới tìm em." Phó Từ Hành giơ tay kéo nàng vào lòng: "Anh đã đi nhắc khéo ông ấy, nếu ông lại quấy rầy em, sự nghiệp của Phó gia anh sẽ không quản nữa." Mời các bạn đón đọc Trong Nhà Có Nuôi Một Con Chó, Rốt Cuộc Lại Là Chồng Cũ Của Tôi của tác giả Mộc Chi Diễm.
Chi Nông Tâm
Thể loại: Trùng sinh, ngôn tình cổ đại  Converter: ngocquynh520 Độ dài: 69 chương nha Editor: muanhobaybay Tử Lan không biết tại sao nàng lại may mắn như vậy. Có một lần lại một lần cơ hội. Nàng không thông minh, cũng không có dã tâm, chỉ muốn sống mỗi ngày thật tốt. Nếu kiếp trước chuyển kiếp thành một người luôn phấn đấu nhưng kết quả lại không tốt, vì thế đời này, Tử Lan chỉ muốn tìm một người chân thành. Hạnh phúc bình thường, cuộc sống có tình yêu ngọt ngào như mật. Chàng chàng thiếp thiếp, biến đổi nhiều lần, yêu bao nhiêu, nhiệt như lửa, đem một khối đất mềm, chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Đem hai thứ đánh nát, dùng nước điều hòa, một lần nữa chàng vân vê, thiếp nhào nặn. Chàng trong bùn, có thiếp, thiếp trong bùn có chàng, thiếp với chàng sinh cùng một chăn, chết cùng một quách (quách = quan tài) (Đoạn này mưanho không hiểu nghĩa lắm, nên chém thui.) *** CHI NÔNG TÂM Tác giả: Cá Trong Nước Đá. Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, xuyên không, điền văn, sạch, sủng, HE. Tình trạng: Hoàn. Review bởi: Lê Trần Thanh Nhã từ Hội Nhiều Chữ. -----
Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng
Thể loại: Cổ đại, trùng sinh... Converter:Ngocquynh520 Editor: hoa hồng Nàng là thiên kim tướng phủ, nhất định không chịu làm thiếp. Đến khi được làm cả thì bái đường cùng nàng lại chính là một con gà trống. Nàng từ người chuyên phụ trách những chuyện gia đấu trở thành gia quyến của một tiểu tướng dũng mãnh trên sa trường. Nàng chính là không thể không cùng phu quân mà đánh quái vật... *** Hai mắt nhắm lại chợt mở ra một cách đột ngột, Thôi Uyển Như phát hiện mình sống lại.     Nhìn lại thời gian mười năm, chỉ thấy ngoài cửa sổ xuân ý dạt dào, bên trong phòng vẫn lạnh lẽo như hầm băng, nàng không thể không khuất nhục trải qua ngày xuất giá đó lần nữa.     Tương tự như lần trước, kế mẫu mặc trang phục hoa lệ ung dung chỉ huy vú già to con chế ngự đè Thôi Uyển Như vào tường, nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh lại, nước lạnh thấm vào giá y màu xanh phối với màu đỏ óng ánh, chỉ là sau khi tỉnh lại cô nương Thôi gia đã thay đổi linh hồn.     “Người ngươi gã là người thô to vũ phu thì như thế nào? Hôn thư đã định, sính lễ đã thu cũng không thể đổi ý! Thôi gia nuôi ngươi mười sáu năm, dù sao cũng nên báo đáp chứ?” Kế mẫu thay đổi dáng vẻ hiền lành thường ngày không ngừng nhắc tới chuyện báo đáp, nốt ruồi đen bên trên cằm theo miệng bà ta lúc mở lúc đóng nhảy lên không ngừng, thấy vậy tân nương hoa mắt chóng mặt không thôi.     Đối mặt với việc đã định rồi, Thôi Uyển Như đang hồi hồn thích ứng im lặng không nói, mái tóc dài xõa xuống, cúi đầu nhìn chăm chú vào viên ngọc trai mã não được may trên mủi chân giày mà mất hồn.     Bên tai là những lời than trách kéo dài của kế mẫu Trương thị: “Cha ngươi bị chèn ép đưa đến biên cương làm Thứ sử Hạ Châu, có năng lực gì khiêu chiến với người đường đường là Uy vũ hậu? Chẳng lẽ đích tử của nhà Định Tây đô hộ còn ủy khuất ngươi? Cự hôn tuyệt thực muốn chết, đây là chuyện nữ tử thế gia có thể làm sao?!”     Hiện giữ chức Uy vũ hậu Định Tây đô hộ là Tiếu Duệ, đồng thời cũng là đại tướng quân Hoài Hóa. Thôi Uyển Như khe khẽ thở dài một cái, xem ra tân lang cũng không thay đổi, vẫn là thứ tử của Tiếu gia, tam lang Tiếu Dương.     Thôi Uyển Như nhớ lần trước mình đã hỏi tại sao muốn vội vã hứa hôn mình cho võ quan biên thùy, mà không phải ở lại kinh thành giao chuyện phối hôn cho tổ phụ thân là Tể Tướng làm chủ.     Kế mẫu trả lời: “Lệnh của cha mẹ, lời của mối mai, ngươi không cần phải biết nguyên do.”     Cha trả lời: “Coi trọng gia cảnh và nhân phẩm của hắn.”     “Gia cảnh......” Thôi Uyển Như tiếp tục thở dài, không cần hỏi, đây chính là nguyên do.     Ba tháng trước, cha nàng sau khi bị buộc tội đã bị “đày đi” biên thùy làm quan, thời gian ba đến năm năm cũng không chừng, phải làm ra chiến tích ở bản địa mới có thể hồi kinh.     Biên thùy là nơi của dân man di, dân phong hung hãn, chiến sự thường xuyên, thân là Thứ sử chính ông còn phải kiêm quản quân sự, vị này nửa đời trước vẫn ở kinh thành làm quan văn thuần chủng không có sức để đối phó, sau mấy tháng nhậm chức không chỉ không thể làm tốt, còn liên tục bị cấp trên Đô đốc phủ khiển trách.     Đang lúc Thôi Thừa Vọng cần tìm gấp một người giúp đỡ một tay thì Định Tây đô hộ ở doanh trại bản địa đã ngoài ba mươi ném đến một cành ô liu ---- tam lang Uy vũ hậu câu hôn nữ nhi Thôi gia.     Người làm mai chân thành nhắn gửi: “Hôn sự nhất định thành, Tiếu gia sẽ phái người trợ giúp Thứ sử trấn an dân vùng biên giới.” Bởi vì chuyện này, hôn sự được định.     Nói cách khác, Thôi Uyển Như là bị cha ruột bán cho Tiếu gia, ban đầu trong nhà đang chuẩn bị làm mai trưởng nữ đến biên thùy kèm theo mục đích không thể cho ai biết này.     Nguyên nhân thật sự là kiếp trước sau khi biểu ca phân tích rõ Thôi Uyển Như mới biết, trừ lần đó ra, nàng còn biết một tin tức khác.     “Tiếu gia cầu hôn chính là..” Thôi Uyển Như phủi ống tay áo ngẩng đầu lên, một đôi mắt hạnh trong sạch mang theo ý miệt thị nhìn về Trương thị, từ đôi môi trắng bệch phun ra bí mật không muốn người biết, “Là hai tháng trước ở cửa thành một nữ tử áo hồng cởi ngựa vung roi —— bọn họ cần chính là một muội muội tiên y nộ mã, phong nhã hào hoa, không phải người luôn núp ở trong góc như ta đây.”     Năm đó, nàng hận nhất không phải bị bán đi, mà là thay thế muội muội bị bán, không có mẹ ruột quả nhiên không người thương, chỉ có thể mặc cho người khác chà đạp, ai bảo Thôi Uyển Lan là nữ nhi của kế mẫu.     “Muội muội ngươi còn chưa cập kê đấy.” Cả người Trương thị run lên, rồi sau đó trừng mắt cắn răng nói, “Hơn nữa, trên hôn thư là tên của ngươi! Hôm nay sẽ phải ra cửa —— Nguyên Nương chấp nhận đi.”     “Ta biết rõ, nhưng mà, ta muốn bồi thường” Thôi Uyển Như đưa ngón tay nhỏ nhắn vuốt sợi tóc trên thái dương, lông mày chau lại liếc xéo Trương thị thấp hơn mình nửa cái đầu, khẽ cười một tiếng, đưa ra điều kiện, “Nghe nói đồ mẫu thân trân quý nhất có hai hộp châu báu thương nhân người Hồ bán cho?”   Mời các bạn đón đọc Sống Lại Làm Ái Thê Nhà Tướng của tác giả  Mặc Ngư Tử 1123. 
Trùng Nhiên
Lời tác giả: Đã sáu năm trôi qua rồi từ khi Đại Niết Bàn kết thúc, quay đầu nhìn lại khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tựa hồ chẳng bao lâu mà tôi đã kết hôn, sinh con và trải qua nhiều chuyện như vậy rồi. Tới độ tuổi nào đó quay đầu nhìn lại, thời gian dường như trộm mất vậy, dường như cho vào ống phóng hỏa tiễn, vút cái đã biến mất. Có thứ gì khiến thời gian đóng băng lại đây, chỉ có câu chuyện. Vậy hãy chìm đắm trong câu chuyện lay động chúng ta, để cảm giác câu chuyện ở ngay bên cạnh đi. Trước khi viết Trùng Nhiên tôi vô cùng thấp thỏm, hi vọng thoát thai khỏi điều viết trước đó, có nhiều chỗ hoàn thiện hơn, vì thế ở mặt tiết tấu sẽ chậm một chút, tôi sẽ chú trọng chi tiết, cố gằng đi sâu vào khắc họa nhân vật, phác họa ra đoạn nhân sinh này của Trình Nhiên thật phong phú sắc màu, hi vọng trong đó không chỉ nhìn thấy một mình Trình Nhiên, còn có những người khác nữa ... Tôi cảm thấy may mắn vì giờ còn viết được, thấy may mắn vì có độc giả không rời bỏ mình, đã 6 năm rồi, độc giả trước kia đọc Đại Niết Bàn từ trung học đã lên đại học, đại học đã học nghiên cứu sinh, hoặc là công tác nhiều năm, thậm chí sinh ra một đống con bụ bẫm. Có lẽ lúc này bắt đầu câu chuyện của Trình Nhiên là thích hợp. Tục ngữ có câu "Hoa kia có ngày nở lại, con người chỉ một lần thiếu niên". Chúng ta đều đang trưởng thành, chúng ta cũng sẽ già đi, cảm xúc sẽ phai nhạt theo tháng năng, hi vọng chúng ta có thể lấy lại nhiệt huyết, hi vọng trong lòng chúng ta mãi mãi thiếu niên, hi vọng mọi người theo Trình Nhiên ở giai đoạn mới của cuộc đời. .... Hơn 30 tuổi, Trình Nhiên là giám đốc bộ phận của công ty lớn, bằng hai tay mình, y có nhà, có xe, có sự nghiệp khiến nhiều người ngưỡng mộ, nhưng đồng thời là người lạnh lùng chỉ biết tới kế hoạch nhiệm vụ. Đến khi tình cờ gặp lại cô bạn thanh mai trúc mã xa cách mười mấy năm trời, người y luôn đinh ninh đã lập gia đình, định cư ở nước ngoài, cảm xúc Trình Nhiên mới được đánh thức … Trình Nhiên quay trở lại rồi, quay lại thời điểm mọi thứ bắt đầu, trở lại năm tháng thuần chân ấy, nhưng y không dựa vào tiên tri dẫm đạp lên người khác, mà là nhặt nhạnh lại từng chút một những như trân quý mà y bỏ quên. *** Nhóm dịch lanhdiendiemla Cảnh báo: Truyện có vài chi tiết thay đổi so với nguyên tác.   “ Giám đốc Trình, thật lợi hại, vậy mà cũng thành công được, nói thật tôi chỉ muốn đầu hàng.” “ Thật hết hồn, tôi nghĩ đã chúng ta hết hi vọng rồi.” “ Ha ha ha, Giám đốc Trình đúng là cỗ máy hủy diệt của công ty ta.” Tiếng khen ngợi không ngớt. “ Được rồi, mọi người lên đó dứt điểm đi, chớ để hỏng ở chuyện nhỏ nhặt.” Cười nói bắt tay tiễn khách rời khỏi khách sạn 5 sao, Trình Nhiên đuổi đám cấp dưới đi, khẽ thở phào một cái, rốt cuộc hạng mục y theo đuổi suốt ba tháng qua đã thành công mỹ mãn rồi. Định đi lấy xe về công ty báo cáo, nhưng bước xuống bậc thềm thì thấy đầu óc váng vất, hơi rượu bốc lên đầu làm y đứng không vững, xua tay không cần bảo vệ đỡ, Trình Nhiên vỗ vỗ má lấy lại tỉnh táo, quyết định đi bộ một chút cho tỉnh rươu, đồng thời thư giãn gân cốt luôn, dù sao y cùng đoàn đội đấu trí đấu lực với đối phương suốt mấy ngày qua rồi. Lúc này là giữa hè, rời khỏi khách sạn điều hòa mát rượi, không khí nóng nực ngột ngạt ập tới, hơi nóng bốc lên hầm hập làm cảnh tượng trên đường như mờ đi. Trình Nhiên lững thững đi trên vỉa hè, nơi này là trung tâm thành phố, tiếng người tiếng xe huyên náo, nhưng y cảm giác tất cả truyền tới từ phương trời xa xăm, ở thành phố này, Trình Nhiên luôn cảm thấy cô độc, luôn thấy mình như khách qua đường. Vừa mang về hợp đồng lớp trong công ty, chỉ vẻn vẹn thở phào vì vừa làm xong việc lớn thôi, Trình Nhiên chẳng mấy phấn khích vì đạt thành công, cũng chẳng hứng thú tưởng tượng xem mình thưởng bao nhiêu tiền, thăng chức ra sao, hoàn thành công việc với y gần như thành bản năng, cái khác, y có chút trơ lỳ rồi, người trong công ty gọi y là cỗ máy, vì y luôn lạnh lùng chính xác, như chẳng biết mệt mỏi. Từ ngã rẽ có một cô gái đi tới. Thật xinh đẹp! Chỉ thoạt nhìn có cảm giác vô cùng thời thượng, vóc dáng quyến rũ, thân trên mặc chiếc áo sơ mi lụa mềm màu trắng sữa, đường cong ở ngực vẽ ra vô cùng sinh động, qua vòng eo gọn gàng là chiếc váy ngắn màu ghi, tôn lên khí chất của nữ nhân độ thành thục, đôi chân nhu mỹ cùng chiếc giày cao gót thủy tinh, gợi cảm mà mạnh mẽ. Hai người đi lướt qua nhau, giống vô số người khác tình cờ gặp ở thành phố gần nghìn vạn người này. “ Trình Nhiên, có phải Trình Nhiên không?” Có người gọi tên mình, Trình Nhiên ngạc nhiên quay lại, bất ngờ hơn nữa lại là cô gái cực kỳ xinh đẹp mà y vừa mới gặp. Khi Trình Nhiên còn đang ngây ra thì cô gái mừng rỡ đi tới trước mặt y:” Trình Nhiên đúng là cậu rồi, không nhận ra mình nữa sao?” Nụ cười quen thuộc ấy, giọng nói ấy, gương mặt ấy tức thì khơi lên muôn vàn hồi ức đã phủ bụi cất sâu trong lòng y, linh hồn Trình Nhiên tựa hồ trôi vèo vèo về mười mấy năm trước:” Dương Hạ, sao bạn lại ở đây?” Cô gái ấy tên Dương Hạ, thanh mai trúc mã của y, càng nữ thần trong trái tim y thủa thiếu thời, vừa rồi còn đi như cái xác không hồn, trái tim bình đạm của Trình Nhiên thoáng đập rộn ràng, ngây ra nhìn Dương Hạ. Tốt nghiệp cao trung, Dương Hạ du học, từ đó hai người không gặp lại nhau nữa rồi, thoáng cái mười mấy năm trôi qua, khó diễn tả hết được cảm xúc của Trình Nhiên lúc này, giọng nói đó giống như giọt nước nhỏ xuống hồ tĩnh lặng khơi lên những gợn sóng. Phản ứng của Trình Nhiên làm Dương Hạ rất hài lòng, bước tới thêm một bước nữa, sau đó nhíu mày không vui:” Mùi rượu nặng quá, cậu uống bao nhiêu vậy?” Cô ấy vẫn thế, bao nhiêu năm không gặp vừa thấy cái đã mắng mình rồi, Trình Nhiên bật cười:” Hôm nay tiếp khách, uống một chút, bạn xem, mình biết say rượu không đi xe nhé.” “ Dù sao cũng không tốt.” Dương Hạ hết sức tự nhiên đưa tay ra vuốt cổ áo Trình Nhiên:” Lôi thôi lếch thếch thế này, bao giờ mới có bạn gái được cơ chứ?” Lại thoáng thất thần, Trình Nhiên chưa dám tin có cuộc gặp gỡ này. “ Hì nói đi chứ .” “ Đừng có hỏi mình vội, bạn chưa nói đây, sao lại ở đây, trông có vẻ không giống về chơi.” Trình Nhiên nghi hoặc, cách ăn mặc của Dương Hạ là mỹ nhân công sở tiêu chuẩn, không giống đi du lịch: - Cậu thực sự không biết gì à, mình đã về hơn một năm rồi, một công ty trong nước mời mình về làm việc, thấy đãi ngộ tốt, mình liền về. Dương Hạ cười khẽ, đột nhiên nhớ ra cái gì, ánh mắt chợt trở nên sắc xảo: “ Cậu hỏi thế tức là chưa về nhà rồi, đã bao lâu rồi chưa về nhà hả?” Trình Nhiên hơi chột dạ, bao lâu rồi mình chưa về nhà, hai năm, ba năm? Mỗi khi Tết đến, y luôn nói câu đó "mẹ, con bận lắm, trước Tết không về được, con gửi tiền mẹ xem thiếu gì thì mua nhé, con cố gắng thu xếp về nhà vài ngày . . .” , thế rồi y thu xếp tới tận bây giờ chưa về nhà. Đúng lúc này Dương Hạ có điện thoai, nghe được vài câu cô vội vàng cúp máy, lườm Trình Nhiên một cái: “ Cho mình số điện thoại đi, hôm khác tính số cậu.” Hai người trao đổi số điện thoại rồi, Dương Hạ trước khi đi còn nói một câu nửa đùa nửa thật:|” Này, nghe nói cậu cũng làm việc ở thành phố này nên mình mới nhận lời về nước làm việc đấy.” Tiếp đó Trình Nhiên thấy có hai cô gái nữa cũng mặc đồ công sở chạy tới, mỗi người một bên Dương Hạ, đưa cô xem văn kiện gì đó, hiển nhiên chức vụ cô ấy không hề thấp. Chẳng có gì ngạc nhiên, cô ấy lúc nào cũng ưu tú như thế mà. Cuộc gặp gỡ bất ngờ làm Trình Nhiên đứng nguyên tại chỗ mất chừng một phút nhìn theo hướng Dương Hạ đi, vẫn có chút cảm giác vừa nằm mơ. Hai người bọn họ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ lớn lên trong cùng một cái sân, ở bên nhau mười mấy năm trời, từ mẫu giáo, tiểu học tới sơ trung, không chỉ cùng trường còn cùng cả lớp, nhưng khi lên cao trung thì ngã rẽ bắt đầu. Dương Hạ với thành tích ưu tú, đỗ vào Nhất Trung, còn Trình Nhiên vì nhiều nguyên nhân, trôi tuột tới Tứ Trung, có thể nói chênh lệch vạn dặm. Mời các bạn đón đọc Trùng Nhiên của tác giả Áo Nhĩ Lương Khảo Tầm Ngư Bảo.