Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ngọc Lâu Xuân

Warning: Truyện có yếu tố cấm luyến,vui lòng cân nhắc kỹ trước khi đọc ạ. ... Tư Sơ Niệm vốn là đích trưởng nữ của Tư gia, phụ thân nàng tuy đã qua đời từ khi nàng còn nhỏ, nhưng nhờ tổ phụ mà Tư gia vẫn luôn hưng thịnh. Khi Tư Sơ Niệm dần trưởng thành, trở thành một thiếu nữ mười lăm, nàng thông minh xinh đẹp, cầm kỳ thi họa đều tinh thông.  Sơ Niệm biết Tư gia của mình đã dần suy tàn, thân là đích nữ, nàng mang trên mình trách nhiệm góp phần chấn hưng gia tộc. Và để làm được điều đó, Tư Sơ Niệm được gả đến Từ gia theo hôn ước đã định sẵn từ trước, trở thành Nhị thiếu phu nhân của Từ gia.  Trượng phu của Sơ Niệm là cháu trai đích tôn Từ gia - Từ Bang Đạt nổi danh khắp kinh thành là một con ma ốm. Từ khi trong bụng mẹ thì y đã là một nhược thai, khi sinh ra đã ốm yếu bệnh tật quanh năm, có thể đến bây giờ cũng chỉ là nhờ thuốc men cầm cự.  Những kẻ nhàn rỗi trong thành còn cá cược với nhau rằng chắc chắn y sẽ không thể sống qua hai mươi tuổi. Quả thật, sau khi Sơ Niệm gả vào Từ gia chỉ hơn nửa tháng thì Từ Bang Đạt qua đời vì một cơn cảm lạnh.  Sơ Niệm cứ thể trở thành một quả phụ. Nàng an phận thủ tiết cho vong phu ba năm. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời mẹ chồng nhận một đứa con thừa tự.  Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong phủ đệ Từ gia. Khi nào cần nàng thì cháu dâu này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn có nàng.    Từ Nhược Lân là con trai trưởng Từ gia, nhờ lập được nhiều đại công mà trở thành trọng thần nòng cốt của triều đình khi tuổi tròn ba mươi. Trái ngược với Tư Sơ Niệm, hoàn cảnh sống từ nhỏ của hắn vốn không tốt đẹp gì. Mẫu thân hắn là một nữ tử người Hồ. Từ khi sinh ra và dần trưởng thành, Từ Nhược Lân vẫn luôn sống cùng mẫu thân ở bộ lạc người Hồ.  Khi Nhược Lân bảy tuổi thì mẫu thân hắn qua đời, hắn mới được phụ thân đón về Từ gia nhận tổ quy tông. Từ nhỏ hắn đã không nghe lời ai dạy dỗ, hung bạo ngang tàng giống như ngựa hoang vậy, trên dưới Từ gia không ai là không thấy phiền. Nhưng nhờ có phụ thân che chở mà Nhược Lân không bị ai tổn hại, bình an lớn lên. Cho đến khi Từ Nhược Lân mười bốn tuổi, hắn nhập ngũ đến phương Bắc, thỉnh thoảng mới trở về Từ gia.  Năm Từ Nhược Lân mười chín tuổi, hắn theo lời trưởng bối trong nhà mà cưới đường tỷ của Tư Sơ Niệm làm thê tử. Sau khi thành hôn, cả hai có một nữ nhi đầu lòng thì chưa đầy hai năm sau, thê tử của hắn lại hương tiêu ngọc vẫn sau một cơn bạo bệnh. Từ Nhược Lân để nữ nhi mình lại cho Từ gia nuôi dưỡng, còn mình thì lại tiếp tục rong ruổi thực hiện giấc mơ chốn sa trường của mình. Lần đầu tiên Từ Nhược Lân gặp Tư Sơ Niệm, khi hắn hai mươi bảy tuổi, là khi kỳ tang của Từ Bang Đạt đang diễn ra. Hắn đối với Tư Sơ Niệm, là nhất kiến chung tình. Dù biết mối quan hệ của hắn và nàng và cấm kỵ, nhưng người như hắn vốn không quan tâm đến cái gì là đạo lý luân thường. Chỉ cần hắn thích, hắn sẽ bất chấp tất cả để đoạt được.  Đối với Tư Sơ Niệm, hắn giống như là một cơn ác mộng vậy. Từ Nhược Lân là huynh trưởng của trượng phu nàng, nhưng hắn lại ngang ngược bá đạo xông vào cuộc đời Sơ Niệm. Có khi hắn lại ngọt ngào dụ dỗ, khiến cho một người mất đi phụ thân từ nhỏ như nàng nảy sinh cảm giác an toàn, tìm được nơi nương tựa.  Thế nên một người non nớt chưa hiểu sự đời như nàng rốt cục bị hắn dụ dỗ, trót lỡ đã bước chân xuống bùn lầy, từng bước từng bước là vạn kiếp bất phục, không thể quay đầu. Mối quan hệ trời đất bất dung này cứ kéo dài bao nhiêu năm, thì nàng vẫn không thể nào dứt ra khỏi.  Từ Nhược Lân hắn, đã từng thủ thỉ bên tai sẽ tìm cách cho nàng một danh phận, nếu hắn phụ bạc thì sẽ bị vạn tiễn xuyên tâm mà chết. Đó là lời thề hẹn cuối cùng hắn dành cho nàng trước khi tiếp tục đi chinh chiến.  Khi Từ Nhược Lân đã đi về nơi sa trường, thì Tư Sơ Niệm đã nhận ra mình mang thai hài tử với Từ Nhược Lân. Không may chuyện này lại lọt đến tay các bậc trưởng bối trong nhà. Ai có thể chấp nhận được việc này? Nhị thiếu phu nhân thủ tiết ba năm lại mang thai với huynh trưởng trượng phu. Nàng bị coi là nỗi ô nhục của cả gia tộc hai bên.  Tư Sơ Niệm bị đưa đến am ni cô, uống thuốc phá thai. Khoảng thời gian ấy là khoảng thời gian khốn đốn nhất trong cuộc đời của nàng. Sơ Niệm chịu đựng cơn bệnh tật hành hạ sáu tháng ở am ni cô, nhưng sau đó nàng lại nhận được tin rằng Từ Nhược Lân đã trở về, nhưng không phải trở về để cứu nàng, mà hắn trở về để cưới Quận chúa đương triều làm thê tử. Không thể chịu đựng thêm được nữa, Sơ Niệm bỏ mạng trong cơn ai oán ngập trời.  "Ta chờ ngươi lâu như vậy, ngươi từ đầu đến cuối vẫn không đến. Ngươi phụ ta, ta cũng nguyện ngươi bị vạn tiễn xuyên tâm. Tâm nguyện duy nhất chính là đời người nếu có kiếp sau, nguyện xin làm một cây hoa râm bụt không có linh hồn, cho dù sớm nở tối tàn thì cũng từng rực rỡ." May mắn thay trời vẫn còn thương xót, Tư Sơ Niệm bỗng nhiên có thể quay trở lại thời điểm trước ngày tân hôn của nàng với Từ Bang Đạt. Được cơ hội để sống sót thêm một đời, Tư Sơ Niệm quyết không thể bước vào vết xe đổ trước kia nữa. Nàng không thể lại dây dưa cùng Từ Nhược Lân, không thể mê muội như trước kia nữa.  Nhưng người được trùng sinh không chỉ có mình nàng, mà còn có người đã từng phụ bạc nàng kiếp trước - Từ Nhược Lân. Khi hắn nhận ra mình được quay về khoảng thời gian ba năm trước, tại thời điểm ngày thành hôn của Sơ Niệm và Bang Đạt. Hắn đã điên cuồng thúc ngựa ngày đêm về kinh thành, chỉ mong có thể gặp lại nàng, có thể nói với nàng bao nhiêu điều mà kiếp trước chưa kịp thổ lộ.  Nhưng khi hắn thấy nàng dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, thấy thái độ dửng dưng của nàng, hắn lại chùn bước. Hóa ra người sống lại sau một kiếp người chỉ có mình hắn thôi sao? Chỉ có hắn ôm hết nỗi đau thương từng trải qua kiếp trước còn nàng lại chẳng hề hay biết điều gì?  Nhưng điều này ắt sẽ tốt cho nàng, kiếp trước vốn đã là một đoạn nghiệt duyên, kiếp này sao lại phải níu kéo, chi bằng để cho cả hai một cuộc sống riêng của bản thân mình. Buông tay, có lẽ là giải pháp tốt nhất cho đôi bên.  Tư Sơ Niệm và Từ Nhược Lân sẽ rời xa đối phương vĩnh viễn chăng? Và Tư Sơ Niệm sẽ thay đổi vận mệnh của mình ra sao? Các bạn hãy đọc "Ngọc lâu xuân" để tìm ra câu trả lời nhé :v Tớ biết tác giả Thanh Ca Nhất Phiến qua "Nghê thường thiết y" nhưng nếu so sánh thì tớ cảm thấy "Ngọc lâu xuân" không bằng. Ở phần đầu truyện tác giả tạo mạch truyện rất tốt, nhưng dần về sau mạch truyện không được duy trì như ban đầu nữa nên tạo cảm giác hơi nhàm một tí. Tác giả đã tạo ra quá nhiều tuyến nhân vật phụ nên tớ rất hay bị rối trong quá trình nhảy hố.  Đó chỉ là một số ý kiến riêng của tớ thôi. Biết đâu "Ngọc lâu xuân" sẽ là một bộ truyện hợp gu với bạn. Thế nên nếu các bạn yêu thích thể loại này thì hãy nhảy hố cùng tớ nhé :v _________ " ": trích từ truyện Review by #Anh Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mùng tám tháng bảy năm đầu Kiến Sơ, ngày này, chính là đại thọ bảy mươi của Ngụy quốc công Từ phủ – Tư quốc thái nước Đại Sở. Mà năm này, cũng vừa đúng chấm dứt ba năm loạn thế giằng co. Nguyên Khang đế vốn là thái tử Triệu Khám trước đây, chỉ sau ba năm ngồi trên ngai vàng đã vội vã tháo chạy khỏi đế đô Kim Lăng, sau đó không rõ tung tích. Bình vương Triệu Cư đăng cơ, quốc thể đại định. Một đời vua một đời thần. Tân đế vừa mới đăng cơ, đương nhiên một bên trấn áp thế lực phản nghịch trong triều còn sót lại, một bên luận công ban thưởng soi sáng hoàng ân. Trưởng tôn Từ Nhược Lân của phủ Ngụy quốc công, trước giờ vốn là tâm phúc của Triệu Cư. Trong quá khứ ba năm chiến sự với Nguyên Khang đế, y đã lập được không ít công lao hãn mã, ngày nay hiển nhiên là quyền thế hơn người. Y chẳng những được thụ phong tước nhất đẳng trung dũng bá, còn kèm thêm chức nhất phẩm thái tử thái bảo. Chưa đầy ba mươi tuổi, y đã được đề cử vào nội các, cùng các đại thần tư lịch hơn người, trọng thần nòng cốt của triều đình bàn bạc triều chính, trở thành đại thần trẻ tuổi nhất nhập chủ nội các trong hơn một trăm năm trở lại nay của Đại Sở. Từ Nhược Lân quyền thế hơn người, nên phủ Ngụy quốc công vốn đã suy vi trong thời loạn vì bị Nguyên Khang đế ghét bỏ tự nhiên cũng nước lên thì thuyền lên, nhảy vọt trở thành hào môn thế gia hưng thịnh nhất đế đô Kim Lăng hiện giờ, trăm năm thế gia, lại huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (*), phồn thịnh quang vinh kể đâu cho hết. Hôm nay, ngày đại thọ bảy mươi Tư quốc thái, chẳng những con cháu Từ gia tề tụ, ngay cả trong cung cũng ban thưởng cho một đôi kim lan như ý nạm vàng cùng một đôi hạ liễn do chính hoàng đế ngự bút. Từ gia cho mời những người thợ lành nghề nhất, dùng gỗ trầm hương lâu năm chạm trổ thành bức hoành phi thẳng đứng, phủ một lớp sơn nhủ vàng, hiện đang treo cao cao hai bên trái phải phía trên hai cây cột lớn trong thọ phòng. Trái đề “Nhật nguyệt song huy duy nhân giả thọ”, phải đáp “Âm dương hợp đức thực xưa nay hi”, hoành phi “Vụ túc đằng huy”. Tân khách lui tới đều tất cung tất kính tán thưởng một phen, thật sự không sao tả xiết phú quý vinh hoa, khí thế bừng bừng. (*) 辉生华堂,桂开月殿: huy sinh hoa đường, quế khai nguyệt điện (trong nhà bừng lên ánh sáng rực rỡ, hoa nguyệt quế nở trong điện) chỉ sự may mắn, vinh hoa phú quý, điềm tốt lành… Tư Sơ Niệm giờ phút này chỉ đứng lặng yên tại vị trí của nàng, theo dòng người tiến về phía Tư Quốc thái người đang ngồi uy nghi chính giữa hoa đường, để hành lễ mừng thọ. Cả hoa đường rực rỡ ánh nến, bình phong tơ lụa, nam đông nữ tây, đều theo trật tự tôn ti lớn nhỏ mà xếp hàng. Mọi người nghe xướng lễ đồng loạt quỳ xuống, khiến cho hoa đường vốn được cơi nới từ năm gian đại sảnh, ba gian mái hiên, thềm trong thềm ngoài, đều đứng đầy người đăng đăng không một tấc trống. Chỗ Sơ Niệm đứng đúng là ngay sát phía trên, vị trí trung tâm gần bên cạnh Tư quốc thái, chỉ cách sau mẹ chồng của nàng – hiện giờ là đại quốc công phu nhân đời thứ tám Liêu thị, nên có thể thấy được nàng ở quốc công phủ cũng có địa vị hơn người. Kể ra thì rất đơn giản, nàng kỳ thật chính là cháu dâu đích tôn của thế gia hào môn này. Nói cách khác, nếu nàng mệnh tốt, mệnh cũng đủ dài, có một ngày, nàng sẽ trở thành đại quốc công phu nhân đời thứ chín, giống như bà cô Tư quốc thái của nàng bây giờ vậy, nhận quỳ lạy của đám con cháu tôn tử —— Nhưng sự thật là, từ năm nàng mười lăm tuổi, nửa tháng sau khi bước chân vào quốc công phủ thì con trai trưởng Từ gia – con ma ốm – Từ Bang Đạt – trượng phu của nàng, đã chết. Nay nàng chỉ mới mười tám tuổi đã bị vây giữa chốn tường cao này, nghe theo lời đại phòng nhận Từ Thuyên làm con thừa tự, làm quả phụ trẻ thủ tiết suốt ba năm. Đa số thời điểm, Sơ Niệm cảm thấy chính mình kỳ thật chỉ là một cái bài vị sống thay trượng phu nàng trong Quốc công phủ. Khi nào cần nàng thì cháu dâu đức tôn này sẽ xuất hiện, nàng sẽ bị đưa ra triển lãm cho mọi người xem, để họ biết rằng cháu đích tôn của Từ gia mặc dù đã mất, nhưng vẫn còn nàng – người chưa mất này sẽ vĩnh viễn dùng một loại thái độ cung kính, nhún nhường mà cam tâm này, tồn tại vì Từ gia, vì người quá cố mà chống đỡ như một bảng hiệu sống, cho hắn mãi mãi hưởng thụ tế bái cùng hương khói đến từ chính nhân gian này. Mời các bạn đón đọc Ngọc Lâu Xuân của tác giả Thanh Ca Nhất Phiến.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hồ Ly Biết Yêu
Diệp Lạc Vô Tâm là nữ tác giả tiểu thuyết văn học Trung Quốc hiếm hoi có số lượng sách lớn phát hành tại Việt Nam. Toàn bộ sách của chị đều được mua bản quyền xuất bản, trong đó có những cuốn đã vô cùng được độc giả trẻ yêu thích như Yêu là thế, Mãi mãi là bao xa, Nụ hôn của Sói... Đáp lại tình cảm của độc giả Việt, nữ tác giả của những câu chuyện tình đã có chuyến thăm Việt Nam và giao lưu với bạn đọc yêu quý mình tại Hà Nội và TP.HCM vào năm 2015. Tác giả Diệp Lạc Vô Tâm trong buổi giao lưu với bạn đọc Việt Nam năm 2015. Không những thế, tác phẩm của chị còn xuất bản tại Việt Nam trước cả khi sách gốc phiên bản tiếng Trung được phát hành, điển hình như Động phòng hoa chúc cách vách. Hiện, nữ nhà văn đã xuất bản 13 cuốn sách tại Việt Nam và cuốn sách thứ 14 cũng chuẩn bị ra mắt độc giả trong Hội sách TP.HCM vào tháng 3 tới đây. Đó là tác phẩm mới nhất Hồ ly biết yêu. Cuốn sách là câu chuyện tình đầy sóng gió của một vị thần tiên trên Thiên đình với một nàng hồ ly nhỏ đã tu thành tinh. Một người trên trời, một người dưới đất, người này là thần tiên, người kia lại là yêu ma, hai nhân vật trong cả thiên mệnh bao la, đáng lẽ sẽ chẳng thể nào gặp nhau, ấy vậy mà lại yêu nhau. Sự gặp gỡ của họ cũng chỉ là tình cờ, khi nàng tiểu yêu không muốn hại người lại bị ép đến đường cùng phải xuống tìm người phàm mà hút linh khí, đúng lúc ấy gặp một chàng thư sinh giả bộ yếu đuối ngây ngô, ai biết được đó lại là một vị thần tiên thoát tục hóa thành. Đặt nhân vật của mình vào những mâu thuẫn ngay từ xuất phát điểm của câu chuyện, Diệp Lạc Vô Tâm dễ dàng lôi kéo được sự chú ý của bạn đọc. Có lẽ tình yêu càng tồn tại nhiều mâu thuẫn sẽ càng được chứng minh nhiều hơn, mà những tình yêu sâu đậm lại càng khiến người ta ao ước và ngưỡng mộ chăng? Hồ ly biết yêu là tác phẩm mới nhất của Diệp Lạc Vô Tâm và được phát hành ở Việt Nam trước khi ra mắt tại Trung Quốc. Mùa thu năm trước, Diệp Lạc Vô Tâm bất ngờ trở lại với độc giả Việt cùng tác phẩm Yêu là thế sau liền 2 năm không ra tác phẩm mới. Đặc biệt, đây được coi là cuốn "hồi ký tình yêu 10 năm hạnh phúc" của chính nữ tác giả với những mẩu chuyện nhỏ về tình yêu của Diệp Lạc Vô Tâm từ năm 18 tuổi cho đến tận khi 28 tuổi. Trong suốt những tháng ngày thanh xuân của cô gái có biệt danh "Tâm Tâm Mơ Hồ", đã có sự tồn tại của một chàng trai đặc biệt. Người đó đầu tiên là bạn cùng lớp, sau này đã trở thành "bạn cùng nhà" và nay chính là chồng của cô. Tác phẩm được phát hành tại Việt Nam với khoảng 10.000 bản từ tháng 10/2017 nhưng đến tháng 2 này đã được tải bản. Cũng trong tháng 3 này, cuốn sách lần đầu được ra mắt tại Trung Quốc trong một phiên bản được thiết kế đẹp mắt. Yêu là thế giống như cuốn hồi ký 10 năm hạnh phúc của chính Diệp Lạc Vô Tâm. Ngoài ra, 3 tác phẩm nổi bật của Diệp Lạc Vô Tâm cũng đã ký hợp đồng chuyển thể điện ảnh. Đầu tiên sẽ là Sự cám dỗ cuối cùng - câu chuyện hiếm hoi viết về thế giới showbiz và quyền lực trong số 13 tác phẩm của nữ tác giả họ Diệp. Cặp đôi nhân vật chính của cuốn sách là Giản Nhu và Trịnh Vĩ yêu nhau từ khi còn rất trẻ nhưng quyền lực và gia thế đã chia rẽ mối tình đẹp ấy suốt 5 năm trời cho đến khi họ gặp lại một lần nữa... Ứng cử viên cho vai nam chính mạnh mẽ nhưng có phần gia trưởng này chính là 2 soái ca Chung Hán Lương và Lâm Canh Tân. Phim dự kiến được bấm máy vào tháng 4 tới đây. Ngoài ra, Mãi mãi là bao xa - cuốn sách nổi tiếng nhất của Diệp Lạc Vô Tâm dự tính được bấm máy muộn nhất là mùa Xuân năm sau. Tương tự, câu chuyện về chàng quân nhân Diệp Chính Thần của Động phòng hoa chúc cách vách cũng chưa có thông tin chính thức về diễn viên cũng như lịch quay. *** Gặp gỡ, chính là duyên phận… Biệt ly, chính là số mệnh… Trên đời, có những thứ ngay từ lúc sinh ra đã chịu sự sắp đặt ấy, không có cách nào thoát khỏi. Giống như nàng, tiểu hồ ly Mộ Vân. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng, số kiếp của mình có một ngày lại có thể khiến cho cả tam giới là tiên giới, ma giới và phàm trần đảo điên đến mức ấy. Nàng chỉ là một con tiểu hồ ly đáng thương, ngay cả mẹ cũng bị thợ săn giết chết. Nàng không có nơi nương tựa, chỉ có thể đi theo một “chị em tốt” là Tiểu Mai, cùng tu luyện để giữ gìn mạng sống. Cuối cùng cũng vượt qua được 300 năm… Giống như Tiểu Mai vẫn hay mắng nàng vậy, nàng vốn là một tiểu hồ ly, đã mang tiếng là yêu tinh chuyên dụ dỗ đàn ông thì phải làm cho đàng hoàng một chút, nếu không thì thật là phí hoài nhan sắc. Thế nên, sau khi đấu tranh tư tưởng kịch liệt, Tiểu Vân cũng bắt đầu học theo Tiểu Mai, tìm đến những nơi hoang vu hẻo lánh, chờ con mồi. Chờ mãi chờ mãi, đến khi nàng đã sắp bỏ cuộc thì cuối cùng cũng có một nam nhân xuất hiện. Đáng tiếc thay, Tiểu Vân lần đầu xuất trận lại gặp phải đối thủ quá khó nhằn, nói giông nói dài cả buổi, đủ các loại chuyện buồn nôn như õng ẹo, giả vờ đáng thương nàng cũng làm rồi, vậy mà nam nhân kia mặt không hề biến sắc, tâm không chút dao động. Đã vậy còn chỉ ngược lại nàng cách quyến rũ đàn ông như thế nào mới hiệu quả. Tiểu Vân mờ mờ mịt mịt nghiêm túc tiếp thu. Lại còn rất nghĩa khí tuyên bố, sẽ tha cho hắn. Nàng không hề biết rằng, dáng vẻ ngây ngô đáng yêu của mình đã khiến nam nhân kia một khắc in sâu. Những ngày tiếp theo đó, Tiểu Vân rất chăm chỉ tìm kiếm con mồi, cũng rất ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân kia đã chỉ dẫn, nhưng không hiểu tại sao người để “ăn” thì không gặp được, người đã hứa không “ăn” thì cứ gặp mãi. Cuối cùng, Tiểu Vân đành đầu hàng số phận, không tìm nữa, dứt khoát làm bạn với nam nhân kia. Như thế có khi còn vui hơn. Lúc này, nàng mới biết, chàng ấy tên Hiên. Là một chàng trai vô cùng khôi ngô tuấn tú, cả người luôn toát ra một khí chất không gì có thể lấn át được. Có lẽ cũng chính vì cảm giác an toàn như vậy, mà Tiểu Vân không ngại ngùng kể hết với chàng cuộc đời của mình. Bắt đầu từ nỗi sợ hãi đối với thợ săn, cho đến quá trình tu luyện 300 năm mà vẫn chưa từng sát hại một linh hồn nào. Đến cuối cùng chính là, hôn sự với Ma Vương của Ma Vực. Hiên chỉ yên lặng lắng nghe, không nói gì, cũng không hề tỏ ra đồng cảm hay thương hại cho nàng. Chàng chỉ lặng lẽ, bầu bạn với nàng, thỏa mãn những mong ước trẻ con của nàng, một cách thầm lặng. Cứ như vậy, họ cùng trải qua những ngày vui vẻ, cho đến khi…. không còn vui được nữa. Ma Vương không đủ kiên nhẫn để chờ đợi, lệnh cho hai cận thần thân tín của mình là Tả hộ pháp Dạ Mị và Hữu hộ pháp Minh Hồn đến bắt nàng về. Lúc còn tự do, Tiểu Vân chỉ cảm thấy đây vốn là số mệnh của mình, chẳng qua chỉ là muốn nó đến muộn một chút. Làm Bát phu nhân của Ma Vương, có thể sung sướng được bao lâu chứ? Nàng chưa từng nghĩ đến, trước kia không có lý do để từ chối thì nàng vốn đã không bằng lòng, bây giờ ý nghĩ cự tuyệt còn lớn hơn gấp bội. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng như vậy lại thường nghĩ đến Hiên, muốn nói chuyện cùng chàng, muốn chơi cùng chàng. Nàng chưa từng nghĩ đến, nàng… hình như đã yêu Hiên mất rồi. Nhưng vậy thì sao chứ? Chưa nói đến, nàng chỉ là một tiểu hồ ly nhỏ bé, so với sức mạnh của Ma Vương thì không có cách nào chống đỡ. Còn Hiên kia? Chàng đối với nàng, dường như không có chút tình cảm nào cả. Chỉ hờ hững và lạnh nhạt đứng đó nhìn nàng, từng bước đi vào ma vực. Tiểu Vân cũng từng trách Hiên, cũng từng từ bỏ hy vọng, nhưng khi nàng vô tình bị cuốn vào ân oán ngàn đời giữa thiên giới và ma giới, nàng mới dần phát hiện ra sự thật về Hiên. Không phải chàng lạnh nhạt, không phải chàng dửng dưng, mà bởi vì chàng, vận mệnh của bản thân còn không được nắm giữ, làm sao có thể cùng với Tiểu Vân nàng bên nhau? Bởi vì Hiên, vốn là Ngọc Thanh Chân Vương, là người con duy nhất của Ngọc Đế và Vương Mẫu, mang trong mình trách nhiệm của tam giới. Chàng chính là vầng thái dương, chiếu sáng vạn vật, mang lại sự ấm áp cho toàn thể chúng sinh. Cũng bởi vì thân phận của chàng như vậy, sống trên thiên giới nghìn năm, đã quen nhìn mọi vật mọi việc một cách hờ hững, chàng đã không nhận ra, tiểu hồ ly thuần khiết đáng yêu đó từ lúc nào đã chiếm trọn trái tim mình, không cách nào thoát khỏi được nữa. Đã rất nhiều lần, chàng nói với Tiểu Vân, họ vốn không thể nào ở bên nhau. Đã rất nhiều lần, chàng tìm mọi cách để Tiểu Vân từ bỏ hy vọng. Nhưng mỗi lần nàng ấy gặp nguy hiểm, mỗi lần nàng ấy lẻ loi và đơn độc, chàng lại không có cách gì bỏ mặc. Tiên giới, ma giới có thể nắm giữ tất cả vận mệnh trong trời đất, thứ duy nhất không thể nắm giữ, chính là tình yêu. Không ai có thể hiểu được, hồ ly nhỏ bé, dù biết rằng có thể bị thiêu rụi cũng dùng hết tất cả sức lực ôm lấy mặt trời. Không ai có thể hiểu được, mặt trời chói sáng trên cao kia, dù biết rằng có thể mất đi tất cả, phải sống trong sự u ám ngàn đời, cũng muốn ở bên cạnh tiểu hồ ly. Tình yêu của Hiên và Tiểu Vân, giống như một quả cầu gai, càng ôm càng đau, càng siết chặt càng rỉ máu. Nhưng họ vẫn bất chấp tất cả, cho dù thịt nát xương tan, hồn xiêu phách tán, cũng muốn chết bên nhau. “Tiểu Vân, khi nàng cảm thấy mình không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh mặt trời là thuộc về nàng, vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình nàng mà thôi.” Một tình yêu như vậy, liệu có thể cảm động được trời đất không? Cho dù Hiên từ bỏ thiên giới, chỉ bằng lòng sống cuộc sống vô dục vô cầu với nàng, thì Ma vương cũng đâu chịu buông tha. Thực ra, trong mắt của Tiểu Vân, Ma Vương cũng không phải là người xấu, bởi vì y chưa bao giờ hại nàng, còn cam tâm chờ đợi ngày nàng hoàn toàn tình nguyện ở bên y. Chỉ có điều, không yêu chính là không yêu. Dù cho y thâm tình đến mấy, y tốt với nàng đến mấy, nàng cũng không thể trao trái tim mình cho y được. Chỉ có thể trách trời cao, đã để Hiên của nàng xuất hiện. Nàng cũng không biết vì sao lại yêu Hiên đến như vậy, nàng chỉ biết rằng, đã có lúc: “Trên con đường dài xa lạ, một mình ta ngốc nghếch đứng đó, giống như ta đang mờ mịt sống trong vận mệnh không có chút ý nghĩa nào của mình. Khoảnh khắc đó, chàng đã cầm lấy tay ta và nói: “Đi thôi!”” Chỉ có hai chữ này, đã cho Tiểu Vân nàng một sức mạnh kiên cường, một lòng can đảm vượt trên tất cả, dũng cảm yêu con người duy nhất trên thế gian này, người mà nàng không nên yêu. Đã rất nhiều lần, vì sự an nguy của nàng, vì mạng sống của nàng, Hiên đã dối lòng mình, hết lần này đến lần khác đẩy nàng ra xa. Nhưng cuối cùng, nàng giống như một cách chim không biết mỏi, đẩy đi càng xa, quay về càng nhanh. Hiên đã hết cách, chỉ đành ôm nàng vào lòng, dùng mọi cách có thể, bảo vệ nàng khỏi sự trừng phạt của cả hai giới. Luật trời đã định, làm trái thì phải gánh chịu hậu quả. Vì tình yêu kiên định của một tiểu hồ ly, Hiên một mình chống chọi tất cả khổ sở, đau đớn. Chàng bằng lòng từ bỏ tất cả sự cao quý của thần tiên, chấp thuận xuống ma giới, chỉ cần được ở bên Tiểu Vân. Hai người lại có những tháng ngày vui vẻ, chỉ không biết khi nào sẽ kết thúc mà thôi. “Chẳng phải nàng muốn ăn lưỡi của ta sao? Bây giờ dù nàng muốn linh hồn hay là nguyên thần của ta thì đều có thể dễ dàng giành được…” May mắn thay, thân phận có thể thay đổi, nhưng khí chất thì không. Cho dù là ở ma giới, Hiên cũng đường đường chính chính bước lên ngai vàng, làm một Ma vương vô cùng quyền lực. Chàng tiếp nhận vị trí, giải thoát linh hồn của Ma vương tiền nhiệm, hướng toàn bộ sinh linh của ma giới đi vào chính đạo. Dưới sự cai quản của chàng, rất nhiều chuyện đã tìm thấy lối thoát, trong đó có cả tình cảm khác lạ của Dạ Mị và Minh Hồn. Mặc dù là hai nam nhân dưới một người trên vạn người, cũng không tránh khỏi sự mơ hồ trong tình cảm. Trải qua mấy trăm năm hết quan tâm lại đối đầu, cuối cùng cũng có thể tự giải mã vị trí của đối phương trong lòng mình. Kết quả, bằng năng lực của mình, chàng đã khiến cho tam giới sau rất nhiều kiếp nạn, cuối cùng cũng yên bình. Và ngay cả tình yêu của tiểu hồ ly đáng yêu kia nữa, cũng được chấp nhận. Những tưởng mọi việc đã có kết thúc êm đẹp, ấy thế mà vấn đề mới lại nảy sinh. Khi hồ ly Tiểu Vân pháp lực 300 năm mang thai của vị thần tiên tu luyện 3000 năm, hai người lại lần nữa đứng trước bờ vực của sự ly biệt. Tiểu Vân cố chấp muốn giữ lại sinh linh nhỏ bé này, nhưng Hiên lại không đồng ý. Chàng không đành lòng nhìn thấy người mình yêu thương nhất ngày ngày sống trong sự đau đớn, dày vò. Pháp lực của đứa bé quá mạnh, thân thể của nàng sẽ không chịu đựng nổi. Bằng một giải pháp đau lòng đến tột độ, Hiên đã quyết định lừa Tiểu Vân, bỏ đi đứa bé. Cách làm này của Hiên đã khiến cả hai không còn có thể vui vẻ bên nhau được nữa. Tiểu Vân hận chàng, nhưng cũng không bằng chàng hận chính mình. Nhưng cũng may, trời cao có mắt. Cho dù chàng bây giờ là Vương của ma giới, thì vĩnh viễn vẫn là con trai của Ngọc đế. Cho nên cuối cùng, tất cả những phẫn hận, nợ cũ tình mới, trong một sự nỗ lực của tất cả, đã kết thúc một cách trọn vẹn. “Hồ ly biết yêu”, yêu một lần, là yêu cả một đời. Yêu một người, là yêu bằng cả sinh mệnh. ----------- " ": Trích dẫn từ truyện Review by #Lâm Tần - fb//ReviewNgonTinh0105
Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng - Phạm Khuyết
Tranh sủng? Ăn no rảnh rỗi không có việc gì làm sao? Khó khăn lắm mới xuyên không được một lần, lại còn trở thành hoàng hậu của một nước, đương nhiên ta phải tận hưởng cuộc sống áo dâng tận tay, cơm dâng tận miệng. Hơn nữa, chuyện tranh giành một người đàn ông cùng bao người phụ nữ là điều không thể tưởng tượng với một người phụ nữ hiện đại đến từ thế kỉ hai mốt, luôn tuân thủ chế độ một vợ một chồng như ta. Huống hồ, tam cung lục viện đó của hoàng thượng để trang trí sao? Chỉ nhìn thôi chứ không động tới chắc? Cho nên, cứ bình thản xem kịch hay, như vậy mới là kẻ khôn ngoan. Còn về phần hoàng thượng, thi thoảng cứ đưa lời chọc tức, đến một ngày nào đó nộ khí xung thiên, ngài phế bỏ hoàng hậu là ta rồi đuổi khỏi cung. Nếu như vậy thì ta được tự do rồi… *** Ngày hôm sau, khi ánh bình minh chan hòa khắp nơi, nắng vàng nhuộm thắm cả hoàng thành phồn hoa. Thẩm Tố Nhi một mình trong phòng, cảm giác ngọt ngào xâm lấn trái tim nàng. Bỗng, một bóng người vụt từ cửa sổ vào. Chẳng cần nhìn kỹ cũng có thể đoán ra, người đến là Tư Mã Lạc, với bộ y phục màu đen quen thuộc. Ngài lặng đứng gần bên cửa sổ, chăm chú nhìn về phía nàng, ánh mắt bình đạm pha lẫn cảm giác buồn đau khó nói. “A Lạc?” Thẩm Tố Nhi lặng người một thoáng rồi mỉm cười nói “Tại sao mới sơm vậy mà ngài đã tới đây?” “Sơ Tuyết bảo ta tới gọi nàng đi dùng bữa.” Giọng nói ngài vẫn đặc biệt dịu dàng. Thẩm Tố Nhi nhẹ mỉm cười, đáp “Những chuyện này cứ để người dưới làm là được, tại sao lại phiền ngài đến tận nơi này?” “Sao thế? Nàng không muốn thấy ta sao?” Tư Mã Lạc cau chặt đôi mày, tâm trạng hoàn toàn không vui chút nào. “Không đâu, chỉ là…” Thẩm Tố Nhi bỗng ngây người. Bởi vì ngay lúc sau, Tư Mã Lạc đã bay vụt tới, đứng ngay trước mặt nàng. Nhìn người phụ nữ quen thuộc trước mặt, ngài khẽ gọi tên “Tố Nhi…” Thanh âm lưu luyến mà thê lương, lẽ nào ngài vẫn chưa thể buông tay? “Tố Nhi, ta muốn làm phụ thân của Mục Nhi và Tình Nhi.” ... Mời các bạn đón đọc Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng của tác giả Phạm Khuyết.
Ngày Tháng Trắc Trở - Thiên Như Ngọc
Hằng đêm trước khi đi ngủ, Thừa tướng Tạ Thù đều phải nhắc nhở bản thân mình ba điều: Một, phải cẩn thận Vũ Lăng vương. Hai, vẫn là cẩn thận khi đụng phải Vũ Lăng Vương. Ba, trước khi lâm triều phải bó ngực. *** Tại quận Vũ Lăng, hai năm liền mùa đông đều có đại tuyết cuồng thổi, lạnh lẽo ẩm thấp đến độ người ta khớp hàm run lập cập. Vài loại hoa cỏ đại thụ trân quý trong phủ đều chờ chăm nom, quản gia có chút sốt ruột, cầm sổ theo sau Tạ Thù vòng vèo khắp phủ. “Vương phi, ngài xem liệu có cần mời người làm giúp?” “Vương phi, ngài xem cần chi bao nhiêu ngân lượng thì được?” “Vương phi………………” ... Mời các bạn đón đọc Ngày Tháng Trắc Trở của tác giả Thiên Như Ngọc.
Thâm Cung - Trần Lạc Hoa
Thâm cung sâu như biển, một bước sa chân vạn kiếp bất phục. Hậu cung ba ngàn giai lệ, mỗi người mỗi vẻ. Có một nữ nhân hi sinh hạnh phúc cả đời, trước sau chỉ sống vì gia tộc, toan tính chỉ để bảo vệ lợi ích gia tộc. Cuối cùng lại bị rũ bỏ không thương tiếc. Có một nữ nhân yêu đương cuồng dại, vì yêu nên hận, mù quáng làm ra không biết bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng hại người hại mình. Có một nữ nhân tham vọng cao hơn trời, lòng dạ nhẫn tâm, vì địa vị không từ thủ đoạn. Có một nữ nhân trắng trong như tuyết, bị những mưu toan dần dần nhuộm đen. Một ngày kia nhìn lại, đã không còn nhận ra bản thân mình. Có một nữ nhân cương liệt như lửa, ngay thẳng như tùng, vì không chịu luồn cúi mà phải gánh lấy không biết bao nhiêu sóng gió, vùi dập tả tơi. Có một nữ nhân ẩn nhẫn giấu mình, từng bước từng bước leo lên đỉnh cao danh vọng, không tiếc dùng máu của tỷ muội sưởi ấm bản thân. Còn có một nữ nhân vốn không màn vinh hoa phú quý nhưng vì bảo vệ bản thân mà bị cuốn vào vòng xoáy tranh đấu điên cuồng. Vì đứng vững giữa chốn hậu cung, lưng phải tựa vào vị Đế vương lạnh lùng bạc bẽo, máu tươi ướt đẫm hai tay, lòng nhỏ lệ nhưng miệng vẫn phải mỉm cười. Xiêm y lộng lẫy xa hoa tô điểm bằng máu và nước mắt. Trong chốn hậu cung này, nữ nhân không chết thân thì cũng chết tâm. Phi tử không có ai là người tốt. Bởi vì những người tốt đều đã chết cả rồi. *** Năm Quang Nhật thứ bảy là một năm đầy sóng gió đối với Tống Chiêu Huy. Hắn cảm thấy ngôi cao cửu ngũ này càng lúc càng khó ngồi. Nhớ lại lúc hắn mới đăng cơ năm mười một tuổi, mũ bình thiên đội cũng chẳng vừa, cứ chốc chốc lại phải dùng tay đẩy lên để khỏi sụp xuống kín mắt. Khi ấy, mẫu hậu buông rèm nhiếp chính. Tuy hắn là người ngồi ở vị trí cao nhất nơi điện Cát Tường nhưng bá quan văn võ đều hướng về phía mẫu hậu ở sau rèm mà thưa bẩm, chẳng ai buồn nhìn đến hắn. Hắn cảm thấy chuyện triều chính thật là mỏi mệt. Hắn nghe vào chẳng hiểu bao nhiêu, chỉ muốn chạy đi chơi. Nhưng nhớ đến lời phụ hoàng trước lúc băng hà, hắn lại phải tiếp tục gắng gượng. Vậy mà cũng đã gắng gượng được bảy năm rồi. Hôm nay đã là hai mươi chín tháng chạp. Trời càng lúc càng lạnh, đến nỗi Tống Chiêu Huy có cảm giác cả trái tim của hắn cũng muốn hóa thành băng trong lồng ngực. Thời tiết thế này mà Hà Thục Chiêu vẫn kiên trì cầu kiến. Hắn nghe bọn thái giám bẩm báo rằng hoàng hậu nương nương đang quỳ trong sương giá chờ diện thánh thì cũng có chút không đành lòng, nhưng cuối cùng hắn vẫn lắc đầu. Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, Tống Chiêu Huy mới chỉ là đứa trẻ mười một tuổi còn Hà Thục Chiêu đã là một thiếu nữ mười bảy trẻ trung, xinh đẹp. Tống Chiêu Huy còn nhớ ngày mẫu hậu dắt tay Hà Thục Chiêu đến gặp hắn, hắn còn ngây thơ gọi nàng một tiếng "hoàng hậu tỷ tỷ". Trong trí nhớ của hắn, Hà Thục Chiêu vốn dĩ rất dịu dàng, lương thiện. Nữ tử năm ấy ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm lên, chẳng rõ từ lúc nào đã biến thành một vị mẫu nghi thiên hạ lòng dạ tàn nhẫn, hiểm độc thế này. Nhiều năm về trước, Hà Thục Chiêu là người tận tâm chăm lo cho hắn từng miếng ăn, giấc ngủ, là người thức trắng đêm giúp hắn lau mồ hôi, đổi khăn chườm trán mỗi lần hắn trở bệnh. Tiếc rằng, nàng cũng là người ngọt ngào khuyên nhủ hắn phê duyệt những bản tấu chương lố bịch có lợi cho nhà họ Hà. Tống Chiêu Huy hiểu rõ bản thân bị nàng thao túng, chỉ là khi ấy hắn còn nhỏ tuổi, một thân một mình giữ bốn bề lang sói, không thể không giả vờ ngốc nghếch nghe theo. ... Mời các bạn đón đọc Thâm Cung của tác giả Trần Lạc Hoa.