Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nụ Hôn Đẫm Máu - Trisha Baker

Tên tôi là Meghann O’Neill. Tôi là một bác sĩ tâm lý chuyên điều trị cho những nạn nhân bị bạo hành – đặc biệt là phụ nữ và trẻ em. Tôi cũng là một ma cà rồng, và trong nhiều năm trời tôi đã phải chịu đựng sự tàn ác của một người đàn ông đã quyến rũ và biến tôi thành sinh vật bất tử như thế này. Tên hắn là Simon Baldevar. Đẹp trai và lão luyện, hắn tuyên bố yêu tôi, sở hữu tôi cả về linh hồn và thể xác. Trong vòng tay hắn tôi đã bị nô lệ hoá trong cái vòng luẩn quẩn của khoái lạc và đau thương, nhận lãnh cả tột đỉnh đam mê lẫn sự trừng phạt độc địa nhất, tuỳ thuộc vào tâm trạng của hắn. Hơn ba mươi năm trước tôi đã bỏ mặc hắn bị đóng đinh trên mái nhà và để cho ánh bình minh của ngày mới kết liễu hắn. Nhưng Simon vẫn còn sống, và hắn đã bắt đầu những trò chơi tàn ác của hắn bằng cách giết chết từng con người tôi đã thề sẽ giúp đỡ trong nghề nghiệp của mình. Nếu hắn mong đợi tôi sẽ cúi đầu trước ý chí của hắn và cầu xin sự tha thứ, thì hắn đã nhầm lẫn tai hại – và hắn sẽ kinh ngạc khi biết rằng nô lệ của hắn giờ đã trở thành chủ nhân của chính mình… Nụ hôn bất tử Maggie có thể cảm nhận cô yếu đến thế nào; cô biết rằng mình đang chết. “Em không muốn chết.” “Nhìn vào tôi,” Simon ra lệnh. “Quyết định của em là gì?” Mình muốn ở bên anh ấy, đột nhiên Maggie nghĩ. Chẳng điều gì quan trọng nữa. Cô cố gắng nhấc một bàn tay lên và khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn. Simon vòng hai cánh tay quanh cô rồi hôn cô mãnh liệt. Sự ốm yếu nhạt đi bên dưới niềm đam mê mà Maggie cảm thấy. Mình chưa từng muốn điều gì nhiều như muốn anh ấy, cô mơ màng nghĩ. “Em thật đẹp,” hắn thì thầm. Hắn nhẹ nhàng lướt hai bàn tay khắp người cô, những ngón tay gần như không chạm. Maggie rên rỉ, nhức nhối vì ham muốn. “Nói cho tôi biết tôi là ai,” hắn ra lệnh trong khi lao vào trong cô. “Ông chủ của em.” “Và em sẽ là của tôi mãi mãi?” “Mãi mãi.” Simon cắn ngập răng vào vết thương trên cổ cô lần nữa. Maggie rên lên, cắm móng tay vào lưng hắn. Cực khoái gần đây nhất của cô không là gì so với cảm giác sung sướng này. Cô cảm thấy hết lần này đến lần khác những đợt sóng khoái cảm mạnh mẽ, không thể chịu đựng nổi khi hắn rút máu ra khỏi người cô. Maggie cảm thấy hắn trở nên lớn hơn bên trong cô khi uống máu cô. Dường như việc đó kéo dài vô tận, làm tình với hắn trong khi hắn uống máu cô. Cô không bao giờ muốn việc đó ngừng lại… *** Bộ sách Crimson series gồm có:  Crimson Kiss (2001) - Nụ Hôn Đẫm Máu Crimson Night (2002) - Đêm Đẫm Máu Crimson shadows (2003) Crimson Series đầy máu lửa, khốc liệt, nhưng thật sự cuốn hút người đọc với tình yêu giữa Huân Tước Simon Boulevard và Meghann. Một gã Vampire lạnh lùng, tàn nhẫn với tất cả, không tin ai ngoài bản thân nhưng lại yêu một cô gái bình thường. Một cô gái không bình thường..xinh đẹp, mạnh mẽ, khá thông minh nhưng luôn cứng đầu, yêu thích sự tự do, căm ghét việc bị kiểm soát lại bị KIỂM SOÁT MỘT CÁCH TRIỆT ĐỂ HOÀN TOÀN…. *** 17 tháng Ba, 1998 Không ai trông thấy Meghann O’Neill bước vào phòng bệnh tối tăm sau khi họ hàng của người phụ nữ sắp chết đã kết thúc buổi thức đêm cầu nguyện và rời đi. Cô cảm thấy họng mình nghẹn lại vì thương cảm khi nhìn chằm chằm xuống người bạn lâu năm nhất của mình, người đang rên rỉ và rít róng đau đớn trên chiếc giường bệnh chật hẹp. Cả những thứ thuốc các bác sĩ của bà kê cho bà cũng không còn tác động đến Bridie Fraser được nữa; họ chẳng thể làm gì để giảm nhẹ nỗi đau cho bà. Nhưng mình thì có thể, Meghann nghĩ, và vươn tới nắm bàn tay gày trơ xương, lạnh buốt của Bridie. Meghann nhắm mắt và tập trung tất cả năng lượng của cô vào trí óc người phụ nữ lớn tuổi, đúng như sư phụ của cô đã dạy. “Yên nào, Bridie. Cơn đau đã qua rồi.” Meghann cảm thấy sự căng thẳng trong bàn tay cô đang nắm giãn ra khi một sự mệt mỏi đến tê liệt gần giống như tác động của Novocain [1] xua tan cơn đau của bạn cô. Bridie chìm xuống gối của bà, thì thào, “Cô… cô là ai?” Meghann vẫy bàn tay còn lại của cô và những ngọn đèn huỳnh quang trên đầu bật sáng, soi tỏ căn phòng nhỏ. Bridie Fraser thở gấp; đôi mắt xanh sũng nước của bà mở lớn vì sốc. “Maggie!” Meghann mỉm cười với người bạn thân nhất của mình. “Chào Bridie.” “Nh...nhưng…” người phụ nữ lớn tuổi lắp bắp. “Không phải… cậu không thể… Maggie, cậu chẳng hề thay đổi chút nào! Cậu có phải là một giấc mơ không?” “Mình là thật,” Meghann đảm bảo với bà. Có một lý do khiến cô không hề già đi trong suốt năm mươi tư năm kể từ lần cuối cùng cô nhìn thấy Bridie, nhưng cô không thể chia sẻ sự thật với người bạn cũ của mình được. Bridie Fraser mỉm cười, và Meghann lại thoáng nhìn thấy cô bạn trẻ trung xinh đẹp của mình trong đôi mắt của người phụ nữ già cả. “Maggie… Maggie, cuối cùng cậu đã trở lại. Cậu… giờ cậu đã là một thiên thần, tới để đón mình về nhà.” Meghann dành cho bà nụ cười nửa miệng. “Không hẳn là thiên thần, Bridie à. Nhưng nếu cậu đã sẵn sàng chết, mình có thể giúp.” “Ôi, Maggie,” Bridie thì thầm. “Mình nhớ cậu biết bao. Tại sao cậu lại biến mất như thế? Có phải tại người đàn ông đó không? Cậu đã thực sự bỏ trốn để cưới anh ta?” Bàn tay Meghann siết chặt tay Bridie cho đến khi bà ta kêu lên đau đớn. “Ôi, Bridie – mình xin lỗi. Mình không định làm đau cậu… cả bây giờ và cả lúc đó. Cậu có tha thứ cho mình không?” “Chỉ cần nói với mình là cậu đã hạnh phúc, Maggie.” Meghann chớp mắt thật nhanh để giữ lại những giọt nước mắt. “Tất nhiên là mình đã hạnh phúc. Cậu thì sao?” “Mình đã có bốn mươi năm với Henry của mình. Và – ôi, Maggie! Mình ước gì cậu có thể trông thấy Paul – nó thật là một thằng bé đẹp trai, tài giỏi. Cậu thì sao, Maggie? Cậu có con không?” Meghann không thể chịu đựng thêm được nữa; nghe kể về cuộc đời ngọt ngào, hạnh phúc của Bridie đã khiến cho cô nhận ra cuộc đời cô đã bị nguyền rủa như thế nào kể từ cái đêm Simon Baldevar bước vào đó. “Bridie à, nếu cậu muốn cơn đau ngừng lại mãi mãi, mình có thể giúp cậu. Nhưng đây phải là quyết định của cậu.” “Không có quyết định nào cả - mình đã không sống kể từ khi mắc chứng bệnh ung thư này. Giúp mình với, Maggie. Hãy đưa mình về nhà.” Meghann nắm chặt bàn tay bạn mình. “Hãy lắng nghe giọng nói của mình.” Cô bắt đầu nói với Bridie về những kỷ niệm thời thơ ấu của họ: những ngày xa xưa gian lận trong bài kiểm tra toán lớp sáu của Sơ Mary Margaret, buổi vũ hội ở trường lần đầu tiên của họ, những ngày uống sô đa kem và đọc tạp chí điện ảnh, xếp hàng chờ đợi trước Nhà hát ca kịch của Thành phố để được xem Cuốn theo chiều gió. Trong khi cô nói, Meghann dùng quyền năng của mình bao quanh trái tim Bridie, trái tim bướng bỉnh vẫn tiếp tục đập trong cái cơ thể đã bị bệnh ung thư tàn phá. Sự căng thẳng của việc tiếp tục giữ giọng nói mình bình thường trong khi tập trung toàn bộ ý chí của cô để giữ yên trái tim Bridie khiến cho cô run rẩy; những hạt mồ hôi nhỏ li ti hình thành trên vầng trán trắng ngà của cô, nhưng cô đã làm được – cô đã sử dụng kỹ năng của mình để giúp bạn. Meghann cúi người xuống và vuốt đôi mắt vô hồn mở toang. Kể cả sau năm mươi năm, cô vẫn thấy khó chịu khi ở gần cái chết, đặc biệt là khi cô gây ra nó. “Vĩnh biệt, Bridie.” Cũng là lời vĩnh biệt với con người cuối cùng còn nhớ tới Maggie O’Neill– cô nữ sinh vui vẻ với cặp mắt sáng người ngày xa xưa cho đến khi cô gặp Simon Baldevar. Phải chăng ý nghĩ về chủ nhân đã chết của cô khiến Meghann cảm thấy yếu đuối và phát bệnh hay do cô đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng để giúp đỡ người bạn cũ của mình? Cô đổ sụp xuống chiếc ghế bên cạnh giường, run rẩy và buồn nôn. Cô không cần một chiếc gương mới biết lúc này trông cô tệ đến thế nào – cô cần phải có máu ngay lập tức. “Cảm ơn cô.” Meghann nhìn lên ông già tóc bạc vừa mới bước vào phòng. Cô thực sự phải ốm lắm nếu những giác quan của cô đã không cảm nhận được một con người vừa bước vào. Ông ta đã thấy những gì rồi? “Tôi không biết cô là ai, nhưng cảm ơn vì đã giúp vợ tôi.” Trước khi Meghann có thể bắt bàn tay sần sùi trước mặt, một đội bác sĩ và y tá đã ào vào trong phòng, đáp lại tiếng tít lớn, đều đều trên máy đo nhịp tim của Bridie. “Ngừng đập rồi!” một trong số họ quát lên. “Mã xanh!” “Không,” Henry phản đối. “Các người đừng mang Bridie trở lại – giờ bà ấy đã yên nghỉ rồi.” Một ông bác sĩ kiêu hãnh nắm quyền kiểm soát. “Người đàn ông này đang bị kích động. Đưa ông ta ra khỏi đây.” Meghann buộc mình đứng dậy và bước tới chỗ vị bác sĩ. Cô đặt một bàn tay lên ông ta ngăn cản. “Bác sĩ, tôi tin rằng ông nên tuân theo ý muốn của gia đình trong vấn đề này.” Vị bác sĩ thấy mình không thể nào phản đối khi nhìn vào đôi mắt của người đàn bà trẻ. Không thêm một lời nào nữa, ông ta rời khỏi phòng, những người khác tiếp bước ra theo. Giờ Meghann đang run lẩy bẩy. Điều khiển vị bác sĩ đã làm cạn kiệt sức mạnh của cô. Cô phải có máu. Cô thấy mình đang bước về phía Henry Fraser. Không! Cô lao ra khỏi phòng, lờ đi tiếng kêu “Chờ đã! Hãy trở lại…” của Henry. Meghann lao qua các hành lang bệnh viện. Đáng lẽ cô phải biết việc giúp Bridie sẽ làm cô yếu đi. Khi cô nhanh chóng đi qua phòng cấp cứu, cô va phải một người đàn ông cao ráo, lực lưỡng. Anh ta gầm ghè, “Con khốn! Đi phải nhìn chứ!” ... Mời các bạn đón đọc Nụ Hôn Đẫm Máu của tác giả Trisha Baker.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya - Higashino Keigo
Một đêm vội vã lẩn trốn sau phi vụ khoắng đồ nhà người, Atsuya, Shota và Kouhei đã rẽ vào lánh tạm trong một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại. Căn nhà có vẻ khi xưa là một tiệm tạp hóa với biển hiệu cũ kỹ bám đầy bồ hóng, khiến người ta khó lòng đọc được trên đó viết gì. Định bụng nghỉ tạm một đêm rồi sáng hôm sau chuồn sớm, cả ba không ngờ chờ đợi cả bọn sẽ là một đêm không ngủ, với bao điều kỳ bí bắt đầu từ một phong thư bất ngờ gửi đến…  Tài kể chuyện hơn người đã giúp Keigo khéo léo thay đổi các mốc dấu thời gian và không gian, chắp nối những câu chuyện tưởng chừng hoàn toàn riêng rẽ thành một kết cấu chặt chẽ, gây bất ngờ từ đầu tới cuối.  *** Tác phẩm của nhà văn trinh thám hàng đầu Nhật Bản hiện nay, Higashino Keigo, hứa hẹn lấy đi nhiều nước mắt của độc giả. Higashino Keigo sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học.   Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inc với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần thứ 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải  thưởng Chuokoron lần thứ 7.   Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya đã bán được hơn 1 triệu bản ở Nhật, hơn 1,6 triệu bản tại Trung Quốc, được chuyển thể hai lần vào năm 2013 và 2016. Khác với những tác phẩm nổi tiếng trước đây của Higashino Keigo như Phía sau nghi can X, Bí mật của Naoko, Bạch dạ hành, Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya là một cuốn tiểu thuyết ấm áp, chan chứa tình yêu thương từ những điều nhỏ bé, bình dị nhất. Trong tác phẩm này, Highashino vẫn thể hiện được tài kể chuyện hơn người, ưu điểm đặc trưng từ các tiểu thuyết  trước đó của ông. Keigo khéo léo thay đổi các mốc thời gian và không gian, chắp nối những câu chuyện tưởng chừng hoàn toàn độc lập, không liên quan, thành một kết cấu chặt chẽ và gây bất ngờ cho người đọc từ đầu tới cuối.   Trong cái đêm vội vã lẩn trốn sau phi vụ khoắng đồ nhà người, Atsuya, Shota và Kouhei đã rẽ vào lánh tạm trong một căn nhà hoang bên con dốc vắng người qua lại. Khi xưa, căn nhà này có vẻ như là một tiệm tạp hóa. Chiếc biển hiệu cũ kỹ bám đầy bồ hóng khiến người ta khó mà đọc được trên đó viết gì càng khiến các cậu tò mò. Cả nhóm vốn chỉ định nghỉ tạm một đêm rồi sáng hôm sau chuồn sớm, nhưng chúng không thể ngờ ba đứa sẽ có một đêm không ngủ. Tất cả những sự kiện liên tiếp diễn ra với bao điều kỳ bí diễn ra, bắt đầu từ một phong thư bất ngờ được gửi đến…   Hóa ra, căn nhà bỏ hoang này vốn là tiệm tạp hóa Namiya ngày trước. Ngoài bán tạp hóa, chủ tiệm còn nhận tư vấn miễn phí cho tất cả phiền não của mọi người. 33 năm sau khi chủ tiệm qua đời, điều kỳ diệu xảy ra khi ba người nhận được những lá thư xin tư vấn đến từ quá khứ.   Câu chuyện trong Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya  tuy không phức tạp, nhưng qua cách kể chuyện của bậc thầy Higashino Keigo, nó bỗng trở nên sống động lạ kỳ. Sự đan xen hài hòa giữa thời gian và không gian, quá khứ và hiện tại, đã biến một câu chuyện tưởng chừng bình thường trở thành điều kỳ diệu. Các nhân vật xa lạ, không liên quan đến nhau được kết nối một cách bất ngờ.  Những mẩu nội dung rời rạc hóa ra lại là chất keo dính kết tuyệt vời, khiến độc giả đi từ ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Tất cả đã chứng minh tài năng thiên bẩm của nhà văn đại tài Higashino Keigo.  *** Higashino Keigo, sinh năm 1958 tại Osaka, là nhà văn trinh thám hàng đầu hiện nay tại Nhật Bản. Năm 1985, Higashino Keigo giành được giải Edogawa Rampo lần thứ 31 cho tác phẩm trinh thám hay nhất với tiểu thuyết Giờ tan học. Các năm sau đó, Higashino Keigo liên tục được đề cử vô số giải thưởng văn học lớn. Năm 1999, ông đoạt giải Mystery Writers of Japan Inói chuyện với tiểu thuyết Bí mật của Naoko, và năm 2006, là giải Naoki lần 134 cho Phía sau nghi can X. Năm 2012 tiểu thuyết Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya giành giải thưởng Chuokoron lần thứ 7. Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya đã bán được hơn một triệu bản ở Nhật, hơn một,sáu triệu bản tại Trung Quốc, được dựng thành kịch hai lần vào năm 2013 và 2016. Một số tác phẩm của Higashino Keigo đã được dịch và xuất bản tại Việt Nam:  Phía Sau Nghi Can X - Higashino Keigo Bạch Dạ Hành - Higashino Keigo Bí mật của Naoko - Higashino Keigo Thánh Giá Rỗng - Higashino Keigo Điều kỳ diệu của tiệm tạp hóa Namiya ... *** Thư hồi âm để trong hộp nhận sữa. Người đề xuất đến căn nhà hoang là Shota. Nó bảo có một căn nhà hoang cũng tàm tạm. "Cái gì cơ? Nhà hoang tàm tạm là sao?" Atsuya quay lại nhìn Shota, cái thằng người đã bé loắt choắt mà mặt còn như trẻ con. "Tao bảo tàm tạm thì nghĩa là tàm tạm chứ sao. Nghĩa là vừa đủ để náu thân. Lúc đi tiền trạm, tao tình cờ tìm được. Ai ngờ sẽ có lúc dùng đến thật." "Xin lỗi hai đứa mày nhé." Kouhei co rúm tấm thân kềnh càng. Nó nhìn chiếc Crown đời cũ đỗ bên cạnh với ánh mắt tiếc nuối. "Có nằm mơ tao cũng không tưởng tượng được chiếc xe lại hết ắc quy ở một nơi thế này." Atsuya thở dài. "Giờ nói thế cũng giải quyết được gì đâu." "Nhưng thế nghĩa là sao nhỉ? Trước lúc đến đây hoàn toàn không có vấn đề gì mà. Đèn cũng đâu có bật suốt." "Là tuổi thọ." Shota thủng thẳng nói. "Mày cứ nhìn đồng hồ cây số xem. Trên một trăm nghìn cây rồi. Giống như lão suy ấy. Nó có tuổi rồi, chạy được đến đây thì gục luôn. Vì thế tao mới bảo có ăn trộm thì nên chọn xe mới." Kouhei khoanh tay, lầm bầm nói: "Ừm. Xe mới thì lại có thiết bị chống trộm." Mời các bạn đón đọc Điều Kỳ Diệu Của Tiệm Tạp Hóa Namiya của tác giả Higashino Keigo.
Kẻ Trộm Mộ - Phù Sinh
Sách Nói Kẻ Trộm Mộ Những ngôi mộ cổ ở sâu dưới lòng đất luôn là nơi ẩn chứa nhiều bí mật, nhiều cổ vật và nhiều cạm bẫy. Những kẻ trộm mộ không những trên thông thiên văn dưới tường địa lý mà cần phải có kỹ năng sống vô cùng cao siêu và ảo diệu, đôi khi cũng cần phải dựa vào cả vận may của mình. Nếu thiếu một trong số những thứ đó, dù chỉ là chút sơ sảy, kết cục nhận lại sẽ thật thê thảm. Mỗi cánh cửa mở ra, sau nó lại có vô vàn cánh cửa khác khép kín. Càng vào sâu, càng kỳ quái. Càng kỳ quái, càng muốn khám phá. Thế nhưng, khi đối mặt với những thứ tưởng chừng không thể tồn tại trên cõi thực, liệu có mấy kẻ không giật mình thảng thốt, không sợ hãi bỏ chạy, không mục thây trong địa đạo khổng lồ? Không phải tự nhiên mà các bậc tiền bối điểm chỉ: Đi trộm bất cứ ngôi mộ nào cũng vậy, trên người nhất định phải mang theo một cây nến! Bởi ai biết được, dưới mồ sâu tối đen như mực kia, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra những thứ kinh dị chết người. Và có đôi khi, một trong số những kẻ trộm mộ buộc phải bỏ mạng để cứu sống đồng đội của mình? Liệu những kẻ đó có dám hy sinh bản thân, hay đành lòng… giết hại lẫn nhau? *** “Được rồi, bây giờ các ngươi đã biết hết mọi chuyện, cũng đến lúc phải lên đường rồi.” Nói xong, Trịnh Duy Tín đưa bàn tay phải cầm súng lên, chỉ vào Tôn Kim Nguyên cười lạnh, nói: “Đồ nhi ngoan, ngươi đã giúp vi sư không ít chuyện, ta sẽ để ngươi được chết một cách sảng khoái.” Thấy Trịnh Duy Tín định giết Tôn Kim Nguyên, tôi và Vương Tiên Dao không thể trơ mắt nhìn, nhưng hai chúng tôi còn chưa kịp có hành động gì thì Trịnh Duy Tín đã lại chĩa họng súng về phía chúng tôi, cười lạnh, nói: “Đừng có làm bừa, cũng đừng nôn nóng, cứ từng người từng người một, rồi cuối cùng các ngươi sẽ được đoàn tụ với nhau ở một nơi khác thôi.” Anh gầy chợt lại nói: “Anh không thể giết bọn họ được! Bọn họ đã đồng ý giao thần khí ra rồi mà, việc gì còn phải lạm sát người vô tội chứ?” Tôn Kim Nguyên và Vương Tiên Dao đều tỏ ra hết sức ngạc nhiên, không ngờ vào lúc này rồi mà anh gầy còn cất lời cầu xin giúp chúng tôi. Trịnh Duy Tín lạnh lùng nói: “Chú thì hiểu cái gì? Người làm đại sự cần biết dùng thủ đoạn tàn độc, mà bọn chúng lại biết quá nhiều rồi, nhất định phải diệt khẩu mới được.” Rồi lão ta lại nhìn qua Tôn Kim Nguyên, nói tiếp: “Đồ nhi ngoan, vi sư tiễn ngươi lên đường đây.” Dứt lời liền không chút do dự bóp cò khẩu súng lục trong tay. Đúng vào lúc tiếng súng vang lên, anh gầy đột nhiên nhào tới, đẩy ngã Tôn Kim Nguyên xuống đất, có điều anh ta cũng vì thế mà trúng đạn vào lưng. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng trôi, tất cả mọi người đều không nói năng gì, trên mặt ngợp đầy vẻ kinh ngạc, cặp mắt lặng lẽ dõi nhìn tất thảy. ... Mời các bạn đón đọc Kẻ Trộm Mộ của tác giả Phù Sinh.
Lời Nguyền Lâu Lan - Sái Tuấn
Tác phẩm bắt đầu từ cái chết đột ngột Giang Hà - 3 tuần sau khi trở về từ chuyến khảo sát ở thành cổ Lâu Lan. Manh mối duy nhất để lại cho cô vợ chưa cưới Bạch Bích chính là một chùm chìa khóa thần bí. Bạch Bích hy vọng nhờ vào chùm chìa khóa đó để tìm ra được đáp án sự thật. Nhưng mọi việc diễn ra càng lúc càng ly kỳ khôn lường. Một tháng sau đó, trong Trung tâm nghiên cứu Khảo cổ xảy ra liên tiếp năm vụ án mạng hết sức lạ lùng. Cảnh sát Diệp Tiêu tiếp nhận vụ án, triển khai điều tra và vô tình vén được bí mật đã cất giấu hàng nghìn năm. Lời nguyền cổ xưa và vĩnh cửu không chỉ làm cho cả một thành phố bị tiêu vong, mà còn thay đổi vận mệnh của biết bao con người... Sái Tuấn được đánh giá là một nhà văn kỳ tài. Tiểu thuyết kinh dị của Sái Tuấn thường giải phẫu, phân tích sâu sắc sự giao thoa giữa lịch sử và thực tế, giữa tình yêu và sự kinh dị, giữa huyền hoặc và suy diễn, mà vẫn thấm đậm chất nhân văn. Anh viết văn đã 10 năm nay và nổi tiếng với ác tác phẩm như: Trở lại Hoang thôn - Sái Tuấn Thần đang nhìn ngươi đấy - Sái Tuấn Quán Trọ Hoang Thôn - Sái Tuấn Mắt Mèo - Sái Tuấn Địa ngục tầng thứ 19 - Sái Tuấn Hồ Sinh Tử - Sái Tuấn Mưu Sát Tuổi Xuân - Sái Tuấn 120 Ngày Nhìn Trộm - Sái Tuấn ... *** Nửa tiếng sau, tiếng bước chân vội vã của Diệp Tiêu đã vang lên trong phòng khám nghiệm tai nạn của cảnh sát giao thông. Trong hành lang dài, một khoảng tối mờ. Trong nhà xác cạnh hành lang còn để rất nhiều xác người mặt mũi biến dạng vì bị tai nạn giao thông. Phần lớn trông đều rất thê thảm. Có nhiều người đầu một nơi chân tay một nẻo. Có lúc Diệp Tiêu cảm giác bốn bánh xe lao vun vút cũng nguy hiểm không kém một kẻ sát nhân tàn nhẫn. Diệp Tiêu thay quần áo, bước vào phòng khám nghiệm, nhìn thấy xác một thanh niên đang nằm trên bàn phẫu thuật. Hứa An Đa. Hứa An Đa đã bị cởi bỏ hết quần áo, toàn thân ở trần. Anh ta lúc đó trắng như một cục tuyết, anh ta ca khoảng 1m70, trông rất cơ bắp, xem ra là người chịu khó luyện tập, hoặc do công việc thường phải đi dã ngoại. Gương mặt đã biến dạng hết, toàn máu và não. - Nguyên nhân xảy ra tai nạn là thế nào? - Diệp Tiêu hỏi nhỏ người cảnh sát giao thông được giao thụ lý vụ tai nạn này. ... Mời các bạn đón đọc Lời Nguyền Lâu Lan của tác giả Sái Tuấn.
Người Điều Khiển Tâm Lý II - Dực Tô Thức Quỷ
Trong đội Điều tra đặc biệt có một báu vật: Chính là Mộc Cửu  Trong đội Điều tra đặc biệt có hai kẻ dở hơi: Lam Tiểu Nhã và Triệu Cường Trong đội điều tra trinh thám đặc biệt cũng có 3 chuyện kì tích: Giọng hát của đội trưởng, giọng cười của Mộc Cửu và Triệu Cường không lạc đường.  Mỗi vụ án riêng biệt nhau chỉ là cùng 1 đội điều tra nên bắt đầu đọc từ phần 2 cũng không sao. *** Đúng như Mộc Cửu suy đoán, trong phòng ngủ của Viên Đình dán đầy tư liệu về hoa hồng ăn thịt người, từ vụ án đầu tiên đến vụ án cuối cùng, cô ta sưu tầm tất cả tư liệu, phần lớn đều cắt trên báo xuống, còn dùng bút đỏ khoanh tròn lên những bức tranh, bên cạnh còn đính những tấm ảnh hiện trường vụ án, toàn bộ đều do cô ta chụp lại. Hơn mười năm, cảnh sát đang tìm hoa hồng ăn thịt người, cô ta cũng tìm, cảnh sát tìm vì muốn đưa hắn ra công lý, còn cô tìm chỉ vì muốn gặp hắn một lần, thậm chí hy vọng trở thành 'thức ăn' của hắn. Chuyện điên khùng khiến người ta khó tin như vầy chỉ vì cô ta đã yêu đến điên cuồng, vặn vẹo mất rồi. Bên trong tư liệu có một bức tranh, là người đàn ông mặc âu phục khoảng hơn 30 tuổi, mày kiếm, ánh mắt kiên định và dịu dàng, khóe miệng hơi rướn lên giống như một quý ông tao nhã, nhưng hắn chính là hoa hồng ăn thịt người, kẻ biến thái giết bốn mươi lăm mạng người trong vòng bốn năm. Sau khi cảnh sát đến phòng ngủ của Viên Đình, lấy toàn bộ tư liệu trong tủ quần áo của cô ta, thì cô ta chỉ đứng ở cửa nhìn, nhìn những thứ cô ta sưu tầm suốt mười năm bị bỏ vào trong thùng, cả người cô ta chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy bức tranh cô ta vẽ cũng bị tháo xuống, chuyện này đã kích thích cô ta, cô ta nổi điên lên, gào thét muốn xông lên: "Không được đưa anh ấy đi! Trả anh ấy lại cho tôi! Đó là vật thuộc về tôi! Là của tôi đấy!" ... Mời các bạn đón đọc Người Điều Khiển Tâm Lý II của tác giả Dực Tô Thức Quỷ.