Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Mười Năm Yêu Anh Nhất

Mười bốn năm trước, có một cậu thiếu niên vóc người cao lớn, mặt mày tuấn tú đã chặn đường Hạ Tri Thư, mặt đỏ bừng đưa cho cậu một cuốn sách, nói rằng: "Nghe nói cậu thích Giản Trinh, tớ mua sách của bà ấy cho cậu. Hi vọng cậu có thể thích cuốn sách này, nhân tiện... thích luôn cả tớ nữa." Trong cuốn sách đó, có một câu nói của Giản Trinh được Tưởng Văn Húc chép lại một cách tỉ mỉ: "Chỗ em ở, là chân trời góc biển anh không ngừng nhớ nhung". Câu nói đó, vừa là một lời tỏ tình, vừa giống như một lời thề ước.   Tưởng Văn Húc của những tháng ngày ngây ngô ấy, đem lòng yêu Hạ Tri Thư, cậu bạn cùng bàn ấm áp dịu dàng. Ngày đó, hắn vốn ngang ngược và nóng nảy, nhưng lại chấp nhận nhún nhường trước Hạ Tri Thư. Ngày đó, có rất nhiều người thích hắn, nhưng trong mắt hắn chỉ có mình cậu mà thôi. Tình yêu của hai người họ khi ấy nhẹ nhàng và bình yên lắm, giống như một dòng suối mát lành dịu êm, dịu dàng vỗ về hai trái tim cùng chung nhịp đập.   Năm mười bảy tuổi ấy, Tưởng Văn Húc ngỏ lời yêu với Hạ Tri Thư và rồi cậu đồng ý. Năm mười chín tuổi ấy, khi gia đình hai bên biết chuyện và ngăn cấm, Hạ Tri Thư đã bỏ cả gia đình, bạn bè, bỏ cả tiền đồ xán lạn trước mắt, theo Tưởng Văn Húc đến Bắc Kinh lập nghiệp. Hạ Tri Thư là cơn gió dịu dàng đến từ phương Nam, lại vì Tưởng Văn Húc mà chịu đựng cái lạnh thấu xương của đất Bắc.   Hạ Tri Thư là chàng trai có ngoại hình rất đẹp. Cậu cười rộ lên còn đẹp hơn hoa, bên má có lúm đồng tiền nhỏ, cặp mắt trong veo tĩnh lặng như mặt nước mùa thu, chỉ cần nhìn vào đó sẽ ngay lập tức bị hút hồn. Tri Thư học rất giỏi, tính cách cũng rất tốt, được cha mẹ và thầy cô gửi gắm rất nhiều kì vọng. Một chàng trai như vậy, lại cam tâm tình nguyện đánh đổi tương lai vì Tưởng Văn Húc, cắn răng chịu đựng cùng hắn trải qua tất cả đắng cay tủi hờn.    Còn nhớ ngày đó, khi Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc mới đến Bắc Kinh, khổ cực đến mức mua một phần hoành thánh cũng không nỡ ăn. Cuối cùng Hạ Tri Thư chia làm hai phần, Tưởng Văn Húc mới chịu động đũa. Khi đó nước mắt Tưởng Văn Húc rơi vào trong bát canh, người đàn ông đó gần như gằn từng chữ một, thề rằng cả đời này sẽ không phụ cậu. Nhưng câu nói đó, là người nói vô tình người nghe cố ý. Tòa thành tình yêu ngỡ rằng vững vàng và kiên cố, hóa ra cũng chỉ như lâu đài cát dễ dàng vỡ tan theo từng cơn sóng mà thôi.   Từng nắm tay nhau qua những ngày mây mù giăng lối, vậy mà chẳng thể kề cạnh khi ánh nắng chan hòa bao phủ khắp nơi. Chẳng còn sóng gió, chẳng còn bão giông, thế mà đôi bàn tay vẫn cứ buông lơi.   Tiền tài và quyền lực thường khiến con người ta sa ngã, khi Tưởng Văn Húc không có gì trong tay, chỉ có Hạ Tri Thư ở bên hắn, vậy mà khi đã có tất cả, hắn lại bỏ mặc Hạ Tri Thư một mình.   Thật ra Hạ Tri Thư không ngốc, một người mẫn cảm thông tuệ như cậu chắc chắn sẽ nhìn ra Tưởng Văn Húc có người khác bên ngoài. Nhưng cậu mắt nhắm mắt mở giả vờ không biết, mười năm qua cậu đã trả giá nhiều như thế, lẽ nào khoan dung một chút cũng không được hay sao?   Năm Hạ Tri Thư hai mươi ba tuổi, cha mẹ cậu đến Bắc Kinh tìm cậu đã bị tai nạn xe mà qua đời. Khi đó, Hạ Tri Thư đã thề, rằng chỉ cần Tưởng Văn Húc cho cậu một mái nhà, cậu sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn ta. Cho nên, dù ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người hắn, dù nhìn thấy vệt son môi trên áo hắn, cậu vẫn không vạch trần cái cớ vắng nhà sứt sẹo của hắn. Hạ Tri Thư không nỡ, thật lòng không nỡ rời xa người đàn ông cậu yêu nhất, vì để ở bên người đó, cậu đã đánh đổi quá nhiều.   Có người nói: "Yêu đúng, là tình yêu. Yêu sai, là tuổi trẻ."* Nhưng riêng với Hạ Tri Thư, mười lăm năm trao lầm tình yêu cho một người không xứng, một lần yêu, cũng là cả một đời.   Ngày Hạ Tri Thư nghe tin mình mắc bệnh máu trắng, cũng là hôm Bắc Kinh đón cơn tuyết đầu mùa. Lại nhớ về ngày này của nhiều năm về trước, Hạ Tri Thư và Tưởng Văn Húc từng vui vầy bên nhau, cùng nhau gói từng chiếc sủi cảo. Khi đó, Tri Thư luôn lặng lẽ vớt tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cho Tưởng Văn Húc. Phải chăng là vì thế, nên giờ đây một chút may mắn cậu cũng chẳng còn?   Hạ Tri Thư thật sự hối hận rồi, không phải hối hận vì đã liều lĩnh yêu người đàn ông ấy suốt mười mấy năm, mà là nuối tiếc vì đã chạy theo tình yêu rồi bỏ đi ước mơ còn đang dang dở. Cậu vốn là một người xuất sắc, thậm chí còn có tương lai hơn cả Tưởng Văn Húc, vậy mà lại vì hắn từ bỏ hoài bão của một người đàn ông, để giờ đây ngày ngày mòn mỏi chờ đợi hắn trở về trong căn nhà lạnh lẽo và trống vắng.   Bốn năm Tưởng Văn Húc buông thả bên ngoài, cũng là bốn năm Hạ Tri Thư khổ sở nhẫn nhịn, đè nén. Mình không dám tưởng tượng Hạ Tri Thư đã sống như thế nào trong khoảng thời gian đó, không bạn bè, không người thân, thậm chí không được nuôi một chú thú cưng làm bạn. Mệt mỏi và đau đớn như vậy, thế mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc rời đi...   Mười bốn năm trước, Hạ Tri Thư cắn răng cùng Tưởng Văn Húc chịu khổ chịu khó mà không than vãn một lời. Mười bốn năm sau, Tưởng Văn Húc vui vẻ hưởng thụ lạc thú bên ngoài, bỏ mặc Hạ Tri Thư bị bệnh tật dày vò đau đến chết đi sống lại.   Con người Tưởng Văn Húc không chỉ bội bạc mà còn ích kỉ và tham lam. Hắn không màng đến người bên cạnh mình càng ngày càng yếu ớt, tiều tụy hơn mà chỉ mải mê soi xét rằng tại sao trong nhà lại xuất hiện thêm một chậu hoa quý. Hắn điên cuồng nổi cơn ghen khi thấy cậu được một người đàn ông khác đưa về mà không thèm suy nghĩ tại sao Hạ Tri Thư vốn không có bạn bè lại quen biết một bác sĩ. Hắn tự cho mình cái quyền chỉ trích, mạt sát rồi cường bạo cậu mà chưa bao giờ thử nhìn lại xem bản thân mình đã vấy bẩn ra sao.   Tưởng Văn Húc, anh có đủ tư cách sao? Anh phóng đãng hưởng lạc ở bên ngoài, lấy quyền gì ép người khác đối với mình phải một lòng một dạ? Tưởng Văn Húc, tim anh làm bằng sắt đá hay sao, mà có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với một người đã yêu thương anh nhường ấy? “Em đã vô dụng như thế, vậy mà hắn còn sợ em ra ngoài quyến rũ người khác… Sao có thể chứ, đời này em có mình hắn còn chưa đủ mà… Tim của em không rộng vậy đâu.”   Tưởng Văn Húc, em từng hứa sẽ không rời bỏ anh đúng không? Nhưng đó là lời hứa em dành cho anh của thời niên thiếu, người thương em nhất, cũng là chàng trai em yêu nhất trên đời. Còn bây giờ em phải đi thôi, khi sự dịu dàng của anh đã không còn nữa, khi tình yêu đã phôi phai nhạt màu. Anh hãy nhớ, rằng em sẽ luôn ở đó, đợi chờ một Tưởng Văn Húc vĩnh viễn không phụ lòng em.   Lần cuối cùng Tưởng Văn Húc được ôm Hạ Tri Thư trong tay, hắn đã hứa rằng: "Sau này anh sẽ không để em phải đau nữa". Nhưng mà, sau này Hạ Tri Thư cũng không cần hắn nữa rồi.   Hạ Tri Thư đã quyết định từ bỏ việc chữa bệnh, rời xa Tưởng Văn Húc và trở về quê hương sống nốt quãng đời ngắn ngủi còn lại trong cô độc. Ai ngờ đúng lúc đó, Ngải Tử Du lại xuất hiện bên cậu, cùng cậu đi nốt chặng cuối của cuộc đời.   “Lần đầu tiên tôi học xã hội đen đi bắt người, bắt em đến nơi em muốn đến, có được không em?” "Tôi không muốn khiến người khác tổn thương.” “Em có thể để tôi bên cạnh, chịu tổn thương không phải em là được.”   Ngải Tử Du là bác sĩ điều trị chính cho Hạ Tri Thư. Ban đầu, Tử Du đối với Tri Thư là thương xót vì cậu mắc bệnh nặng như thế mà lại không có ai bên cạnh. Dần dần, sự thương xót trở thành đau lòng, sự đồng cảm đơn thuần của một bác sĩ với một bệnh nhân trở thành tình yêu. Khi Ngải Tử Du nhận ra điều đó thì đã không còn kịp nữa, anh đã lún quá sâu vào tình yêu không hề có chút hi vọng này.   "Không phải ai yêu trước cũng chịu thiệt, ví dụ như Tưởng Văn Húc. Nhưng bạn yêu một người không yêu bạn thì chắc chắn bạn thua, ví dụ như Ngải Tử Du."   Ngay từ ban đầu, Ngải Tử Du đã biết rõ rằng Hạ Tri Thư luôn yêu một người rất đậm sâu, yêu đến mức không bao giờ quên đi được. Anh biết rõ, rằng mình chẳng bao giờ có cơ hội thay thế vị trí của người ấy, nhưng anh vẫn không nỡ buông bỏ, không nỡ lãng quên, không nỡ để Hạ Tri Thư một mình chịu dày vò đau đớn.   "Ngải Tử Du đâu còn cách nào khác, luận về si tình anh chẳng hề thua kém một Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước, bàn về ai là người bầu bạn với Hạ Tri Thư trong những giây phút cuối cùng của đời người anh lại càng không thua, anh thua là thua khoảng thời gian mà anh không cách nào chen chân vào được, thua ý trời an bài thứ tự trước sau, thua cái gọi là hữu duyên vô phận."   Càng ở bên Ngải Tử Du, Tri Thư lại càng cảm thấy người đàn ông này rất giống với Tưởng Văn Húc của nhiều năm về trước.    Mười bốn năm trước, khi mẹ của Hạ Tri Thư biết chuyện của hai người, Tưởng Văn Húc đã ôm chặt cậu trong lòng, đỡ đòn cho cậu và ghé vào tai thủ thỉ: "Có anh ở đây rồi".   Mười bốn năm sau, khi cậu bị bệnh tật giày vò đến sắp không thể chịu nổi, lại là Ngải Tử Du ôm cậu trong lòng, thì thầm câu nói cậu được nghe từ mười bốn năm trước: "Có anh ở đây rồi."   Cùng một câu nói, nhưng một là Tưởng Văn Húc dành cho Hạ Tri Thư ngập tràn sức sống, đẹp đẽ như hoa của thời niên thiếu, một là Ngải Tử Du dành cho Hạ Tri Thư tiều tụy gầy yếu đã ở cùng người khác mười bốn năm, tâm tình khó đoán, trên người mang bệnh nan y.   Ngải Tử Du không phải là người đầu tiên ở bên Hạ Tri Thư, nhưng lại là người ôm cậu trong vòng tay khi cậu trút hơi thở cuối cùng. Điều này đối với anh mà nói, là may mắn hay đớn đau? Là cái kết thỏa đáng hay vết thương vĩnh viễn chẳng lành?   "Tay Ngải Tử Du trống rỗng, anh lẩm bẩm lặp lại một câu: “Tri Thư… Tri Thư ở đâu nhỉ?” Giọng Ngải Tử Du rất nhẹ, mỗi âm tiết phát ra như lôi ra cả máu thịt thanh quản: “Em ấy đi rồi… Ở trong ngực tôi, dần dần, từng chút một, dần lạnh đi…”"   Ngày Hạ Tri Thư ra đi là một ngày nắng chan hòa. Tro cốt của cậu được rải vào trong hồ Balkai, ở đó phong cảnh rất đẹp, rất bình yên, mặt nước tĩnh lặng dịu dàng. Kiếp này Ngải Tử Du đến chậm quá, nên Hạ Tri Thư đã trao cả trái tim cho người khác mất rồi. Hẹn kiếp sau sẽ lại bên nhau, vĩnh viễn không lìa xa nữa.   "Nếu như có kiếp sau, tôi sẽ làm một cô gái, nhất định chỉ chờ anh thôi.” “Em là đàn ông tôi cũng theo em.” “Hai người đàn ông bên nhau quá đau khổ.” “Kiếp sau tôi sẽ làm vợ em, sẽ làm việc nhà, nuôi con cái cho em.”   Ngải Tử Du là một bác sĩ xuất sắc, vậy mà chẳng cách nào giữ lấy Hạ Tri Thư. Anh từng cứu sống bao nhiêu sinh mệnh, nhưng lại chẳng cứu nổi người anh yêu nhất. Giây phút cơ thể cậu lạnh dần đi trong vòng tay anh, trái tim anh cũng theo đó mà nguội lạnh. Không có Hạ Tri Thư, anh cũng không đau khổ đến mức tìm đến cái chết, chỉ là đời này, anh sẽ chẳng yêu thêm được một người thứ hai.   *****   Mình viết bài review này sau lần thứ hai đọc lại "Mười năm yêu anh nhất". Đây là tác phẩm đầu tiên khiến mình rơi nước mắt và có lẽ câu chuyện này sẽ khiến mình ám ảnh rất lâu.   Lần đầu tiên đọc truyện, mình rất ghét Tưởng Văn Húc, thực sự cảm thấy hắn rất tồi tệ, rất cặn bã, rất xấu xa. Đọc lại lần thứ hai ngay sau khi vừa kết thúc lần thứ nhất, ngoài cảm giác căm ghét, mình lại thấy rất đau lòng. Rõ ràng hắn từng yêu Hạ Tri Thư như thế, sao chỉ vì một chút hứng thú nhất thời mà để những lời ước hẹn trôi khỏi tầm tay? Để rồi sau này khi không còn Tri Thư ở bên nữa, hắn mới biết thật ra hắn còn yêu cậu hơn chính bản thân mình.   Con người vốn kì lạ thế đấy, lúc có trong tay sẽ không biết trân trọng, khi mất đi rồi lại ra sức níu giữ, nhưng tình yêu đã vỡ tan không bao giờ có thể trở lại vẹn nguyên như thuở ban đầu.   Những ngày sau khi Hạ Tri Thư rời đi là quãng thời gian khổ sở nhất trong cuộc đời Tưởng Văn Húc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình lạc lõng và cô độc như thế, ngay cả lúc đoạn tuyệt quan hệ với tất cả mọi người trong gia đình cũng không, vì Hạ Tri Thư luôn âm thầm đứng phía sau làm điểm tựa cho hắn.   Hạ Tri Thư bỏ hắn mà đi, không một lời từ biệt, cũng không cho hắn được nhìn thấy cậu thêm một lần nào nữa. Tưởng Văn Húc dường như phát điên rồi, hắn điên cuồng tìm kiếm cậu, điên cuồng lái xe từ Bắc Kinh đến Hàng Châu tìm cậu trong cơn bão tuyết.    "Có một khoảng thời gian đêm nào gối Tưởng Văn Húc cũng ướt sũng, lúc ý thức mơ hồ hắn khóc rất nhiều, liền tự nhủ mình ban ngày vĩnh viễn không được khóc. Hắn không thể sụp đổ, hắn mà sụp đổ, Hạ Tri Thư phải làm sao bây giờ."   Tưởng Văn Húc nhất định không tin, rằng Tri Thư của hắn đã không cần hắn nữa. Hắn tự lừa chính bản thân mình, rằng Hạ Tri Thư chắc chắn sẽ trở về bên hắn mà thôi. Cậu đã từng hứa sẽ vĩnh viễn không rời bỏ hắn cơ mà.   Tri Thư, em về đi, anh thật sự, nhớ em rất nhiều.   Nhưng mà Tri Thư vĩnh viễn không trở về đâu, cậu không muốn, cũng không thể trở về nữa rồi.   Ngày Tưởng Văn Húc biết tin Hạ Tri Thư không còn trên đời này nữa, hắn quỳ dưới cơn bão tuyết, cảm thấy thế giới xung quanh dường như mất đi tất cả sắc màu.   Khi đó, từng lời nói của Ngải Tử Du như từng mũi dao sắc nhọn đâm vào tim hắn. Phải, người hại Tri Thư đến nông nỗi này, chính là hắn chứ không phải ai khác. Trao cho cậu một chút ánh sáng rồi vô tình đẩy cậu xuống vực thẳm u ám tối tăm, là chính hắn đã sai ngay từ khi bắt đầu.   “Chân tướng sự thật không quan trọng như người ta tưởng, con người thích tình nguyện tin vào ảo giác để an ủi linh hồn mình hơn.”** Cho dù mọi chuyện rõ ràng trước mắt, Tưởng Văn Húc vẫn tự lừa mình dối người rằng Hạ Tri Thư chỉ đi xa một chút mà thôi. Vậy thì, hắn sẽ chờ cậu trở về, như lúc xưa cậu đã từng đợi chờ hắn.   Tri Thư, anh sẽ đợi em về, về nhà của chúng ta.   Không được ở bên Hạ Tri Thư ngoài đời thực, Tưởng Văn Húc khao khát được thấy cậu trong giấc mơ. Nhưng bây giờ, ngay cả nằm mơ hắn cũng không được gặp cậu nữa. Có lần Tưởng Văn Húc say mèm, lấy dao lam tự rạch lên người mình trong phòng tắm. Lúc mê man bất tỉnh, dường như hắn thấy Hạ Tri Thư trở về nhìn hắn, ánh mắt dịu dàng và xót xa. Từ ngày hôm ấy, hắn bắt đầu tự hại bản thân mình.   Nhưng Tưởng Văn Húc thấy như vậy vẫn chưa đủ, hắn muốn được nhìn cậu lâu hơn và rõ ràng hơn nữa. Nghe người ta nói nếu chơi ma tú* có thể thấy được ảo cảnh đẹp nhất, đáng mong chờ nhất, hắn đã tìm đến thứ bột trắng đáng sợ này. Tưởng Văn Húc giờ đây người không ra người quỷ không ra quỷ, khổ sở và đớn đau không kém gì Hạ Tri Thư ngày đó.   Có lúc Tưởng Văn Húc tự hỏi mình, rằng nếu hắn cứ chờ mãi mà Tri Thư vẫn không trở về thì sao? Vậy thì, hắn sẽ chờ thêm bốn năm nữa, lĩnh hội bốn năm khổ sở và đau đớn mà hắn đã gây ra cho cậu, sau đó hắn sẽ đi tìm cậu, nếu tìm được rồi, nhất định không buông tay nữa.   *****   "Mười năm yêu anh nhất" là một bộ truyện có motip không mới, nhưng thật sự đáng đọc vô cùng. Một câu chuyện tình yêu đã từng rất đẹp, lại vì thời gian mà trở nên phai nhạt, vì tiền tài và quyền lực mà người trong cuộc đổi thay, kết cục chỉ toàn đớn đau thương tổn.   Xin được chúc mừng và cảm ơn Vô Ninh Nghi Tử vì một tác phẩm đầu tay hay xuất sắc thế này. Văn phong của tác giả rất mượt, cũng rất buồn. Từng câu từng chữ dường như chất chứa biết bao hoài niệm, đầy vương vấn và lưu luyến, khiến người đọc không sao quên được.   Với tác phẩm này, mình có rất nhiều điều muốn nói. Nhưng vì khả năng ngôn ngữ có hạn nên xin phép dừng lại ở đây. Thật sự rất mong "Mười năm yêu anh nhất" sẽ được lan tỏa với nhiều người hơn, để tâm huyết và tài năng của tác giả có thể được công nhận nhiều hơn nữa. ______________   "...": Trích từ truyện "..."*: Trích "Tai Trái"- Nhiêu Tuyết Mạn "..."**: Trích "Ngoảnh lại hóa tro tàn" - Tân Di Ổ   Review by #Thiên Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Lúc ra khỏi bệnh viện tuyết đang rơi, bông tuyết lạnh lẽo và gió lạnh thổi qua mặt, khi đó Hạ Tri Thư mới chậm chạp nhận ra, hình như lại đến mùa đông rồi. Mùa đông ở Bắc Kinh thật lạnh. Hạ Tri Thư thuận tay sửa lại khăn quàng cổ, trong tay là vài tờ giấy xét nghiệm bị cậu vò nhăn nhúm. Lòng càng lạnh hơn. Cậu đứng ở trạm, chờ xe bus không biết lúc nào mới đến, ngón tay lạnh đến tái xanh. Cậu lấy điện thoại ra ấn số, lúc không có ai nhận lại ấn gọi lần nữa, hết lần này đến lần khác. Cuối cùng vẫn không ai bắt máy. Hạ Tri Thư vò mấy tờ giấy kia thành cục rồi ném vào thùng rác. Chờ hơn nửa tiếng rốt cuộc xe bus cũng tới, trên xe ít người lạ thường. Hạ Tri Thư tựa trán vào cửa kính, lại bấm điện thoại lần nữa, lần này đã có người nhận. “Hôm nay tuyết rơi rồi, mùa đông lại đến.” Mười bốn năm. Giọng Hạ Tri Thư bình tĩnh ôn hoà, nhưng nước mắt không kìm được tuôn đầy mặt. Tưởng Văn Húc ra hiệu im lặng với tình nhân bên cạnh, cảm thấy Hạ Tri Thư suốt ngày nói chuyện như đánh đố thực sự khiến người ta ghét: “Có chuyện gì? Anh đang tăng ca.” “Tối nay anh có về ăn cơm không? Lâu lắm rồi anh không về nhà.” Hạ Tri Thư vuốt ve chiếc nhẫn bạc trên ngón áp út phải, nhìn nước mắt nhỏ xuống mu bàn tay. Tưởng Văn Húc cảm thấy hôm nay Hạ Tri Thư rất kỳ lạ, đây chỉ là trực giác, dù sao hai người cũng đã ở với nhau mười bốn năm: “Em làm sao thế?” Hạ Tri Thư không trả lời, chỉ kiên trì hỏi lần nữa: “Tối nay anh có về không? Ngày tuyết rơi nên ăn sủi cảo, em sẽ làm cho anh.” “Thật sự không về được.” Tưởng Văn Húc bắt đầu thấy bực, ngữ khí không mặn không nhạt của Hạ Tri Thư làm hắn cũng mất khẩu vị: “Em cũng đừng làm, anh sẽ bảo Tiểu Tống đặt một phần cho em, anh cúp đây, bận lắm.” Hạ Tri Thư nghe tín hiệu báo bận trong điện thoại, lòng đau như cắt, chậm rãi nhét điện thoại vào túi. Sao lại có công ty mà ông chủ cũng phải bận đến mức không còn thời gian về nhà ăn cơm tối chứ? Tưởng Văn Húc có người ở ngoài, sao có khả năng cậu không biết? Bốn năm trước lòng Tưởng Văn Húc thay đổi, mẫn cảm thông tuệ như Hạ Tri Thư sao lại không phát giác được. Chỉ là Hạ Tri Thư vẫn mắt nhắm mắt mở, không phải cậu không để tâm, không phải không dám nói, cậu chỉ sợ một khi đã làm rõ thì đến chút danh dự cũng chẳng còn. Đây không phải là thứ tình ái thời niên thiếu khiến hormone kích động quá mức, đó là hơn mười năm trả giá và quen thuộc của cậu. Khoan dung như vậy sao lại không làm được? Hạ Tri Thư tự lừa dối mình, cậu không ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ trên người Tưởng Văn Húc, không nhìn thấy vệt son môi trên cổ áo sơ mi của hắn, không phá vỡ cái cớ vắng nhà sứt sẹo của người đàn ông cậu yêu nhất. Hai người họ đã từng yêu nhau đến vậy, sao bây giờ lại thành ra thế này? Rõ ràng là những năm đầu gian nan đến đâu họ cũng cố sức vượt qua hết mà. Đến trạm dừng, Hạ Tri Thư xuống xe, gương mặt ôn hoà như cũ, chỉ có đôi mắt của cậu hơi đỏ, và sắc mặt trắng bệch. Cậu không mua thức ăn, bây giờ Hạ Tri Thư cũng không còn khẩu vị nữa. Hôm nay cậu đã nỗ lực khẩn cầu Tưởng Văn Húc về nhà như thế… Bởi vì Hạ Tri Thư thật sự không chắc vào đêm tuyết đầu đông năm sau, mình và Tưởng Văn Húc còn có thể cùng ăn một bữa sủi cảo nữa hay không. Thư ký Tống tới rất nhanh, cậu ta mặc Âu phục, có vẻ mới từ công ty ra, tay cầm hộp cơm cung kính gọi Hạ tiên sinh. Hạ Tri Thư xấu hổ vung vung tay: “Sau này cậu cứ xử lý tốt chuyện trong công ty là được, đừng để mỗi ngày bị Tưởng Văn Húc bắt làm những việc vặt này.” Thư ký Tống cười nói: “Làm thư kí thì sao có chuyện không làm việc vặt gì được ạ, khổ chút thì mới có lương cao.” Cậu ta tuỳ tiện hàn huyên vài câu với Hạ Tri Thư rồi rời đi. Thư ký Tống đi rồi, Hạ Tri Thư ngồi bất động, bên bàn có đặt một hộp sủi cảo. Mười ba năm trước ngồi bên cái bàn này luôn là hai người. Mười năm trước cái bàn này bày đầy bột mì và nhân bánh, Tưởng Văn Húc cùng gói với cậu. Hắn nổi tính trẻ con gói rất nhiều tiền xu vào, luôn trách rằng tiền may mắn đều bị Hạ Tri Thư giành lấy, gói ít đi thì càng không giành được. Hạ Tri Thư quen tay cầm giấy ăn cạnh bàn lau sạch máu mũi đang trào ra. Cuối cùng cậu cũng rõ tại sao mình lại bị bệnh như vậy, may mắn của cậu chẳng phải đã tặng toàn bộ cho Tưởng Văn Húc rồi sao? Tất cả sủi cảo có tiền xu may mắn cậu đều lặng lẽ vớt cho Tưởng Văn Húc. Do đó một chút may mắn cậu cũng chẳng còn. Hộp sủi cảo này cậu chỉ ăn bốn cái, bốn mùa bình an, bốn cái là đủ rồi. Hạ Tri Thư hoảng hốt nghĩ, cậu hơi sốt nhẹ. Huyết áp tụt thấp khiến cậu rất mệt mỏi, ngủ một giấc sẽ ổn, đau lòng sẽ tan trong giấc ngủ dài, tịch mịch sẽ vỡ thành từng mảnh nhỏ. Mời các bạn đón đọc Mười Năm Yêu Anh Nhất của tác giả Vô Nghi Ninh Tử.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính)
“Vậy chi bằng anh lấy tôi đi.” Bỗng nhiên Vu Đông đề nghị.   “Cô…” Hạ Phong còn tưởng mình nghe nhầm.   “Anh nhìn đi, bây giờ anh cũng phải tìm một người kết hôn để mẹ anh yên lòng, tôi cũng muốn kết hôn ngay bây giờ, đúng lúc chúng ta đều có mặt ở trước cửa cục dân chính, lại còn đem theo cả sổ hộ khẩu nữa! Quan trọng nhất là chúng ta đều vừa chia tay với người yêu cũ.” Vu Đông nói, “Đây chính là duyên phận đó!”   Đến khi rời khỏi cục dân chính, cầm trên tay một cuốn sổ màu đỏ vừa mới được làm xong, Hạ Phong vẫn chưa thích nghi kịp, sao mình lại kết hôn rồi?   Đây có phải là nhặt được vợ trước cửa cục dân chính trong truyền thuyết không?   Với một phần mở đầu có nhiều sự “ba chấm” như thế này thì những chương mở đầu rất thách thức sức chịu đựng của người đọc, bởi vì nếu không kham nổi cái logic phi logic này thì mọi người đã bỏ truyện luôn rồi.   Nhưng dần dần qua vài chương đầu, truyện bắt đầu quay về đúng cái cách mà mọi người mong đợi - có nội dung và có chút sâu lắng.   Hạ Phong cầu hôn bạn gái yêu đương bốn năm, ba lần đều bị cô ta từ chối, anh muốn nhanh chóng kết hôn vì mẹ đang bệnh nặng, anh sợ có chuyện mình sẽ hối hận. Cô gái ấy từ chối và bỏ anh lại trước cửa cục dân chính, hai người chia tay.   Vu Đông trọng sinh quay về nhiều năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học đã cãi lời ba mẹ, xách hành lý bỏ đi muốn kết hôn với bạn trai, kết cục bị tra nam đá ngay trước của cục dân chính, khóc đến ngất đi.   Nhớ đến kiếp trước sống một kiếp gái ế người người ý kiến chê bai, mối quan hệ với gia đình nát bét, cô quyết định tự đóng gói mình, túm chàng trai trước mắt kết hôn.   Hai người duyên kiếp hẩm hiu gặp nhau, xuất hiện một đoạn đối thoại dở khóc dở cười như trên rồi cùng chắp vá lại với nhau tạo thành một câu chuyện tình cảm mới. Có lẽ đây thật sự chính là duyên phận.   Nghe đoạn đầu thế này rất cạn lời phải không ạ? Chính mình cũng cảm thấy nó không hề được bình thường cho lắm.   Sau khi đăng ký kết hôn, Vu Đông xách theo hành lý về nhà Hạ Phong, hai người bắt đầu cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới - đầy xa cách và ngượng ngùng.   Sự đối lập giữa phong cách thân sĩ của Hạ Phong và phong các tưng tưng phóng khoáng của Vu Đông làm cho cuộc sống hai người xảy ra biết bao nhiêu chuyện không biết nên khóc hay nên cười.   Hạ Phong là bác sĩ, thời gian làm việc và nghiên cứu bận rộn. Công việc của Vu Đông là người chủ trì một chương trình radio đêm khuya. Khi Vu Đông đi làm thì Hạ Phong chưa về, Vu Đông về thì Hạ Phong đã ngủ, Vu Đông dậy thì Hạ Phong lại đi làm, thời gian chênh lệch khiến họ thời gian gặp mặt cũng khó nói chi đến bồi dưỡng tình cảm.   Nhưng mà sự quan tâm nhỏ nhặt và ấm áp của chàng bác sĩ khiến cho Vu Đông giơ cờ đầu hàng, cô cảm thấy mình thích anh chồng “nhặt” được này rồi, nhất định sẽ theo đuổi được anh.   Việc tùy tiện kết hôn với một cô gái vừa gặp lần đầu đã phá vỡ nguyên tắc sống của Hạ Phong, anh sống gần ba mươi năm luôn gói mình trong nguyên tắc, trong cuộc sống cũng như trong công việc anh không cho phép có sự bất trắc, nhưng Vu Đông chính là người mạnh mẽ chen vào cuộc sống của anh.   Phá vỡ được một lần thì việc Vu Đông chui được vào tim Hạ Phong cũng không phải việc gì khó. Chuyện bác sĩ Hạ độc thân hoàng kim của khoa ngoại đã kết hôn, hai vợ chồng ân ân ái ái làm tan nát con tim bao nhiều người.   Nói một chút về công việc của Vu Đông, mình cảm thấy những buổi làm việc của Vu Đông rất cảm động - cô hay kể những câu chuyện tâm sự về đêm hay đúng hơn là truyền cảm hứng cho người khác, thật sự giúp được rất nhiều người.   Từ công việc thì mình thấy nội tâm Vu Đông rất sâu sắc, không còn cảm giác tưng tưng như ấn tượng ban đầu, vì dù sao cô cũng là người trọng sinh, trong thân xác hai mươi hai là trái tim gần ba mươi tuổi rồi.   Cuộc sống vợ chồng của Vu Đông và Hạ Phong không có những đoạn mãnh liệt, không có cao trào, hai người cứ an ổn bên nhau, cùng quan tâm chăm sóc nhau, ngọt ngào hạnh phúc.   Vì vậy, nếu bạn không quá khó tính cho một bộ truyện đọc giải trí thì hãy nhảy hố nhé. ____   " ": Trích từ truyện   Review by #Hạ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Vu Đông cảm thấy trong người không còn chút sức lực nào, mắt vừa khô vừa đau, giống như thiếu nước mà ngất đi vậy, rốt cuộc mình bị gì vậy? Dùng hết sức lực còn sót lại, dù đang rất đau nhưng Vu Đông cũng cố gắng mở mắt ra, thấy một thân hình người đàn ông cao lớn đang đứng ngược sáng trước mặt mình, bóng người bao trùm lên cơ thể nên cô không nhìn thấy rõ khuôn mặt. Người đàn ông giống như đang nói gì đó, Vu Đông mơ màng một hồi lâu mới nghe được đối phương đang nói cái gì. ”Cô không sao chứ?” Lát sau Vu Đông mới phản ứng lại, hình như có gì không đúng lắm, đáng ra mình phải đang mặc đồ ngủ mới mua và ngủ trong căn hộ sang trọng của mình, sao tự dưng lại ngồi ở một nơi xa lạ như thế này. Nhìn quanh một hồi, bỗng nhiên đập vào mắt Vu Đông năm chữ lớn khiến đầu óc đang mơ hồ trong nháy mắt đông cứng lại: “Cục dân chính Thượng Hải” Chuyện gì vậy? Vu Đông đứng dậy, nhưng người cô đang rất yếu, vì đứng dậy quá nhanh nên trước mắt lại tối sầm rồi lại ngã xuống. ”Cô không sao chứ?” Người đàn ông vội vàng giúp cô. Bây giờ Vu Đông mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt, dáng dấp vừa đứng đắn lại vừa dịu dàng, một chiếc kính tròn gọng vàng cũng không ngăn được ân cần thoáng qua trong mắt. Cô không hề quen biết người này, nhưng sao lại cảm thấy quen mắt vậy nhỉ? ”Anh... Trông anh hơi quen.” Vu Đông đầu gỗ nói. ”Có thể là do nửa tiếng trước lúc cô bị bạn trai nói lời chia tay, thì đúng lúc đó đứng bên cạnh cô, tôi cũng bị bạn gái của mình đá. Chắc cũng có liên quan đến nhau.” Người đàn ông cười khổ. “...” Bị bạn trai đá? Trước cửa cục dân chính? Vu Đông nhìn phía bên cạnh, đúng là có một chiếc vali màu hồng, trời ơi, không lẽ đây là thời gian mười năm trước khi cô chạy trốn đến Thượng Hải để tìm tên bạn trai cặn bã kết hôn nhưng rồi lại bị vất bỏ một cách thê thảm sao? Ngày 7, tháng 7, năm 2007!!!! Vu Đông lấy điện thoại ra nhìn, ngày tháng trên màn hình chiếc điện thoại Nokia quen thuộc kia khẳng định rằng cô không hề đoán sai. Phải nói Vu Đông đúng là người đen nhất trong lịch sử, tốt nghiệp đại học vào năm hai mươi hai tuổi, năm đó cô không quan tâm bố mẹ phản đối thế nào, cô kéo vali trốn đến Thượng Hải trong đêm đến nương tựa người mà cô gọi đó là bạn trai, lại còn hẹn nhau ở cục dân chính để đăng ký kết hôn. Nhưng kết quả mà cô nhận được lại là bị bạn trai nói lời chia tay trước cửa cục dân chính. Lúc đó nói gì thì Vu Đông cũng không nhớ, chỉ nhớ đại khái là, bây giờ cô vừa mới tốt nghiệp đã muốn gả cho một người ở Thượng Hải là không nên, bố mẹ của hắn không cho phép hai người ở chung với nhau. Cuối cùng hắn đưa cho cô 10000 tệ, gọi là phí chia tay. Sau đó cô đứng một mình giữa trời nắng chói chang, khóc đến ngất đi, khi tỉnh lại thì đã nằm ở bệnh viện, y tá nói có một người đàn ông đã đưa cô đến, còn nộp giúp cô mấy trăm nghìn tiền thuốc than, nhưng không để lại tên. Nghĩ lại thì người đó chắc hẳn là người đang đứng trước mặt cô. Mời các bạn đón đọc Đóng Gói Gả Chồng (Sống Lại Tại Cửa Cục Dân Chính) của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Cưới Chui Với Trung Tá
CƯỚI CHUI VỚI TRUNG TÁ: là một tác phẩm hay của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh. Nội dung câu chuyện nói về nữ chính Từ Nhan - một cô gái có tính cách mạnh mẽ, quật cường đã đến tuổi bị bố mẹ thúc giục kết hôn nhưng vẫn chưa tìm được đối tượng thích hợp. Từ Nhan gặp anh trong một cuộc xem mắt đó một chị bạn giới thiệu. Anh là một quân nhân nghiêm túc, là doanh trưởng trong đại đội. Từ trước tới giờ, cô chưa từng nghĩ sẽ lấy một quân nhân làm chồng nhưng ai cũng nói tính cách cô độc lập kiên cường cho nên là đối tượng cực kỳ thích hợp để làm vợ đồng chí. Và khi Từ Nhân gặp anh, cô thầm nghĩ: "Lấy một quân nhân cũng không tệ chút nào". *** Ở nhà họ Từ, người khiến người khác nhức đầu nhất chính là yêu nữ Từ Nhan. Từ Nhan vốn không phải sinh ra đã phản nghịch, nghe bà cụ Từ nói, đứa nhỏ này từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện, tính tình dịu dàng. Nhưng đột nhiên có một ngày, cô rời xa đại viện nhà họ Từ, một mình ra ngoài thuê nhà ở. Anh cả Từ Lỗi đã từng đi gọi cô về nhà, cô lại lạnh lùng chặn anh bên ngoài, một câu nói bay tới qua khe cửa: "Tôi đã không còn quan hệ với nhà họ Từ." Đối với cô em gái này, Từ Lỗi vừa thương vừa yêu vừa hận lại vừa tức. Quan hệ này từ sau khi biết Đồng Diệp mới chậm rãi cải thiện. Anh ở bộ đội hàng năm, cũng không biết giữa em gái và cha mẹ xảy ra chuyện gì, sau đó mới nghe mẹ kể một vài tình huống. Tất cả chiến tranh bắt đầu từ người yêu đầu tiên của em gái. Anh không biết tại sao Từ Nhan hận cha mẹ, có một ngày lại nghe cô nói thế này: "Tôi chỉ hận mình sinh ra ở nhà họ Từ, gia thế khiến tôi không thể lựa chọn người mình yêu!"   Mời các bạn đón đọc Cưới Chui Với Trung Tá của tác giả Ám Dạ Lưu Tinh.
Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo
Anh ngoài thân phận là người đứng đầu bang Hắc Điểu mạnh nhất trong thế giới, lạnh lùng tàn nhẫn, vô tình mà còn giữ vị trí giám đốc công ty đứng đầu trên thế giới, vạn người kính ngưỡng. Cô là nữ sát thủ nổi tiếng, tàn nhẫn, khát máu, giết người chưa từng ghê tay. Cô chính là một cô nhi được người ta đưa về nuôi dưỡng, đào tạo làm sát thủ. Cô luôn mong muốn có một cuộc sống yên bình, nhưng đôi tay đã nhuốm máu liệu có kịp? Định mệnh cho hai người họ gặp nhau, họ sẽ yêu nhau? Đi trọn đời bên nhau? Mời các bạn đón đọc và theo dõi truyện nhé. *** Thành phố New_York xinh đẹp được màng đem phủ lấy toàn bộ. Những ngôi sao trên bầu trời lấp lánh như ẩn thoát hiện ra giữa bóng tối. Ánh trăng tròn trịa được áng mây bao phủ một nửa nên chỉ tưởng là trăng lưỡi liềm. Nhưng nó thật sự không phải trung tâm để người ta chú ý. Trung tâm chú ý là nhà hát to lớn và sang trọng đó, nó rật ruyệt vời! Bên trong, những phu nhân, quý cô và các thiếu gia, công tử đều có mặt. Bởi vì nơi đây giành cho giới thượng lưu, có tiền là có quyền, nhưng ít nhất là một trăm vạn trở lên. Họ tán tỉnh nhau hoặc có cơ hội làm quen vs nhiều người. Nhưng nói cách khác, nơi đây không chỉ là nhà hát, mà còn là sòng bài và mỗi tầng có một khu khác nhau. Tại tầng 3, nơi chuẩn bị diễn ra nhạc kịch. Trên kháng đài cao nhất, có một người đàn ông, khuôn mặt lạnh lùng như đế vuơng, hơi thở toả ra nguy hiểm nhưng rất đẹp trai, khuôn mặt như được điêu khắc cẩn thận. Bỗng có một người cũng là đàn ông, nói gì đó với anh ta, rồi anh ta làm kí hiễu trên tay. Anh chàng kế bển gật đầu, đi tới chỗ khác, nói với ai đó.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo của tác giả ~ Cherry Trương ~.
Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài
Phương Tiểu Ngư cảm thấy số phận của mình sao thê thảm vậy, mẹ mất cha lấy vợ khác làm mẹ kế của cô nhưng chính mẹ kế này lại ép cô phải lấy chồng, không chỉ vậy mà cô còn bị chính người bạn trai phản bội, thê thảm hơn là cô lại qua đêm với người lạ mặt. Cô lại còn trúng độc đắc lơn khi chỉ bên nhau 1 đêm nhưng lại dính bầu, vừa có thai lại vừa bị đuổi khỏi nhà, Phương Tiểu Ngư lại cảm thán: " Thì ra không có thảm nhất, mà chỉ có thảm hơn!". Ai ngờ vẫn may xoay chuyển, Phương Tiểu Ngư và con trai lại được tổng tài đẹp trai lạnh lùng trong truyền thuyết nhặt về nhà. Từ đó, đi làm có người đưa, tan làm có người đón, con trai có người chăm. Nhưng sao tổng tài đêm nào cũng mò lên giường cô? Đêm ấy, tổng tài lại đến, Phương Tiểu Ngư đành phải kêu lên: " Mộc Du Dương, sự lạnh lùng của anh đi đâu mất rồi?" *** Tiếng đập cửa rầm rầm kèm theo cả tiếng la hét của Phương Tiểu Ngư từ trên lầu vang vọng xuống. “Lý Vân Phương, bà già kia, mau mở cửa ra, thả tôi ra!” Ngoài cửa, mẹ kế Lý Vân Phương của cô gương mặt tỏ rõ vẻ bực dọc, nhưng vẫn giả vờ nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Tiểu Ngư à, em trai con bây giờ bị người ta ép đến mức có nhà mà không thể về, con không thể đồng ý giúp một lần sao?” Phương Tiểu Ngư biết rõ tính cách của mẹ kế nên hoàn toàn không mắc mưu, lập tức phẫn nộ đáp trả: “Các người đừng có nằm mơ! Con trai của bà đã thành tên khốn không thể cứu chữa nổi rồi, đừng hòng lôi tôi theo chết chung!” “Con khốn này, giống hệt như ả mẹ ruột không biết xấu hổ của mày, mày cứ cứng miệng đi, nếu không đồng ý thì đừng hòng ra ngoài!” Lý Vân Phương mắng chửi một hồi rồi bước xuống lầu, mặc kệ tiếng gào khóc của người bị nhốt bên trong. Phương Tiểu Ngư nghe tiếng chân mẹ kế rời đi thì giận dữ đạp mạnh vào cửa rồi ngồi phịch xuống đất, không nói gì nữa, những giọt nước mắt kiềm nén bấy lâu bây giờ đều tuôn ra hết. Từ bé cô đã phải sống dưới sự chèn ép của mẹ kế, sau khi bố cô mắc bệnh qua đời thì mẹ kế lại càng thêm độc đoán, giờ đây vì muốn giúp con trai cưng của bà ta trả nợ thua bạc mà ép cô phải lấy một người đàn ông đáng tuổi cha mình, đúng là nằm mơ mà! Một yêu cầu vô liêm sỉ như thế, Phương Tiểu Ngư thật sự thà chết cũng không bằng lòng. Nhưng cô không ngờ, lần này Lý Vân Phương thật sự tàn nhẫn, nhốt cô suốt hai ngày hai đêm không thả ra, cũng không cho cô chút đồ ăn thức uống nào. Phương Tiểu Ngư bất lực ngồi tựa vào tường, đôi môi vốn căng mọng của cô giờ đã khô nứt nẻ, cô ngước mắt nhìn lỗ thông gió trên đầu, đây chính là cơ hội thoát duy nhất của cô, cho dù có ngã chết cũng không thể để hai mẹ con đó được như ý. Cô phải bỏ trốn, đi tìm người bạn trai thanh mai trúc mã của mình là Đường Úc Phi, không bao giờ quay lại nơi gọi là nhà này nữa. Trời cũng đã tối, trong nhà rất yên tĩnh, có lẽ mẹ kế cũng đã ngủ rồi. Giữ chặt lấy mười mấy đồng còn sót lại trong túi, Phương Tiểu Ngư bèn trèo lên lỗ thông gió trên mái nhà, cố gắng đẩy cánh cửa sổ đã bị hoen rỉ ra, tìm được vài mảnh vải đã dùng trong căn phòng bụi bặm chất đầy đồ linh tinh, buộc chặt lại với nhau tạo thành một sợi dây thừng rồi dùng nó đu ra ngoài cửa sổ, rón rén chuồn ra cửa sau.   Mời các bạn đón đọc Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Tài của tác giả Lò Thị Minh Luyến.