Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Không Gặp Không Nên Duyên

Vâng, hôm nay page RVNT xin được giới thiệu một nam chính siêu cấp biến thái. Nếu anh là số 2 bạn sẽ không tìm ra số 1 đâu ạ. Gặp anh rồi mới biết, những nam chính biến thái trước kia mình từng đọc bình thường chán. Tất cả đều là mây bay, chỉ có lưu manh biến thái mới tồn tại mãi mãi... Giới thiệu đôi chút: Nam chính tên đầy đủ là Đoạn Mặc Ngôn, đoạn trong thủ đoạn vô biên :v :v. Anh là người lạnh lùng, cáu kỉnh, ít nói. Nhưng mỗi khi nói sẽ khiến đối phương thương tích đầy mình, không nghẹn họng vì ấm ức cũng trào máu vì tức giận. Anh có IQ vô cùng cao nhưng EQ lại lẹt đẹt hay nói đúng hơn là anh mắc một chứng bệnh tâm lý không có tình cảm như người bình thường.  Rồi anh gặp nữ chính Tiêu Tiếu, bị thu hút bởi nụ cười có má lúm đồng tiền xinh đẹp. Thế là, anh bắt chuyện làm quen, tìm cách ở bên cạnh, nhìn cô cười vui vẻ thoải mái. Lúc này, anh đơn thuần chỉ là thích những phút giây như vậy mà thôi. Anh cảm thấy mình cũng vui hơn. Thế nên, anh sẵn sàng bán đứng, đe dọa, gây áp lực đủ kiểu lên đầu bạn bè chỉ để mua về nụ cười của cô. Hại mấy anh kia thở mạnh cũng không dám, chỉ sợ cô gái này mà không vui, Đoạn thiếu cũng xử đẹp mấy anh luôn.   Cứ thế, Đoạn thiếu nhà ta cứ vô tình hữu ý gặp gỡ Tiếu Tiếu ở mọi nơi. Anh sẵn sàng làm tất cả, thỏa mãn những điều mà anh nghĩ rằng Tiếu Tiếu mong muốn. Bởi anh biết, nếu cô vui, nụ cười má lúm kia sẽ càng rực rỡ hơn. Vì thế, khi nhìn thấy cô bị người ta đánh trọng thương. Anh giống như ác quỷ xuất hiện đánh tan xác bọn kia. Trong đó có một ả đàn bà muốn lợi dụng sắc đẹp và vẻ đáng thương cầu xin tha thứ. Nhưng bà ta nhầm to rồi. Đứng trước Đoạn thiếu chỉ có 2 loại người: người anh muốn nhìn và người anh muốn biến đi. Thế là, mặc bà ta sử dụng nước mắt hay nhan sắc vẫn bị anh đạp cho bầm dập tả tơi, đến mức kinh hoàng :v :v. Đoạn thiếu chính là thế đấy, mặt lạnh mắng chửi, mặt lạnh đe dọa và mặt lạnh giết người ta cũng là chuyện bình thường mà thôi. Mọi chuyện sẽ không có gì nếu như không xuất hiện nụ hôn cùng Tiếu Tiếu. Anh thế mà động tâm với cô thật. Sau khi được tư vấn và biết được tình cảm của mình, suy nghĩ của anh được thăng cấp nhanh chóng theo kiểu: "Nếu không phải là của mình thì phải giành giật nhiệt tình đến khi thuộc về mình mới thôi" :v :v. Vậy nên, công cuộc theo đuổi tình yêu và chia cắt, đạp đổ những rào cản xung quanh Tiếu Tiếu chính thức bắt đầu. Đọc những phân đoạn này, nói thật mình cười muốn nghẹn luôn ấy. Biết là anh bị bệnh nên có phần biến thái, lưu manh như thế nhưng quả thật không ngờ cấp độ mặt dày cùng thủ đoạn của anh đúng là vô cùng vô cùng bất ngờ. Nhiều khi muốn té ngửa luôn. Đáng thương cho bạn Tiếu Tiếu, lọt vào mắt xanh của anh rồi thì khó có thể nào chạy thoát được. Tự cầu phúc đi :) :) Trích đoạn đặc sắc:(*) Khi Đoạn thiếu theo đuổi tình yêu: "Sáng sớm tinh mơ, anh chạy đến trường học bọn em làm gì?"  "Để theo đuổi em" ****************** "Anh Đoạn, em chỉ là một cô gái bình thường, nhiều lắm thì cũng chỉ học giỏi mà thôi, em không nghĩ ra mình có chỗ nào hấp dẫn được anh hết" "Em khiến anh đứng ở đây, thì đã cho thấy em có đủ sức hấp dẫn rồi" --------------------------------------- Khi Đoạn thiếu muốn chia cắt tình yêu: "Cậu chia tay với Tiếu Tiếu như thế nào thì cô ấy mới không đau lòng?" --------------------------------------- Khi Đoạn thiếu động tình: "Em sớm muộn gì cũng là người của anh, anh muốn hôn thì hôn, tại sao phải xin lỗi?" "Ngược lại là em ấy, kiểu quần này khó cởi quá, lần sau mặc váy đi" ---------------------------------------- Khi Đoạn thiếu gián tiếp cảnh cáo tình địch: "Ai cũng đừng hòng dành cô gái này với tôi, ai dám động đến cô ấy, thì tôi giết kẻ đó" *************** "Dục vọng gì đó tôi không quan tâm, cô gái này đã định sẵn là của tôi" ---------------------------------------- Khi Đoạn thiếu ghen vì cô gái của anh đi cùng người khác: "Được rồi, em cứ từ từ mà chơi, thay anh hỏi thăm tổ tông nhà hắn" "....." Thấy chưa? Có ai lại như Đoạn thiếu nhà ta không ạ? Không phải là biến thái bình thường nữa đâu. Chính là siêu-cấp-biến-thái đấy. Nhưng mà mình lại cực thích anh, thích kiểu người luôn biết điều mình muốn và bằng tất cả những thủ đoạn đạt được điều ấy :) :). Chỉ đáng tiếc cho bạn trai Tiếu Tiếu, vì do dự vì sợ hãi mà để mất cô, cũng tiếc cho anh hàng xóm Tống Hiên Nhiên vì tham vọng nhất thời mà hối hận cả một đời. Cuối cùng, chỉ có Đoạn thiếu đây là được lợi nhất. Làm chuyện xấu khắp nơi còn có thể kéo được Tiếu Tiếu đáng yêu về nhà. Cũng không thể trách anh được, có trách thì trách tác giả ưu ái anh mà thôi :v :v Nội dung truyện vô cùng sủng, chỉ có ngược một xíu đoạn sau này Tiếu Tiếu biết về bí mật của Đoạn thiếu. Nhưng mà ngược cũng ít lắm, do mặt Đoạn thiếu quá dày và quá vô tư nên các bạn khỏi cần lo lắng cho anh gì hết. Truyện lại được viết theo phong cách hài hước vui vẻ với nhiều tình tiết cười té ghế rất thích hợp đọc giải trí, cuốn hút không dứt ra được luôn. Bởi nam chính biến thái đáng yêu thế này không dễ mà tìm được đâu nhé. Nếu còn lo lắng vì tình trạng đang edit thì yên tâm đi, edit hơn một nửa rồi ý, không chờ được thì cv thẳng tiến luôn nè. Đảm bảo không nhảy nhầm hố đâu. Nào, 1 2 3 nhảy thôi :) ______________________ (*): Trích dẫn trong truyện đã được mình edit lại cho phù hợp với bài rv #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Review by Ma: Vì khả năng review không tốt mấy của mình, đối với một bộ truyện hay mình sẽ cố gắng ngắn gọn hết mức có thể. Nếu review này dài, nghĩa là cảm xúc bên trong nó làm mình buộc lòng phải viết thêm. Đầu tiên, chúng ta sẽ nói về những nhân vật phụ trước. Trong bộ truyện này, tất cả những nhân vật nữ phụ có dính đến anh nam chính đều không đáng nhắc tới. Căn bản là họ quá mờ nhạt và hoàn toàn không để lại bất kì cảm xúc gì trong lòng mình trừ cái tên mà tác giả đã đặt ra cho họ. Họ là những mảnh ghép của nội dung, họ là những nét bút vẽ lên những biến cố sẽ xảy ra mà tác giả đã xếp vào. Nói theo cách làm văn của nước ta, họ là những luận điểm để tạo nên luận cứ cho nội dung của câu chuyện. Nói cách khác, họ quan trọng, nhưng họ lại không có ảnh hưởng trực tiếp đến nhân vật chính mà chỉ là đoạn mồi cho những sự việc xảy ra đối với nhân vật chính. Ngược lại, những nam phụ trong cuộc sống của nữ chính lại có rất nhiều dấu ấn trong lòng mình. Hai con người một số phận. Một Nhiễm Huy tham vọng nhưng lại quá ngây thơ để không nhìn ra được nguy cơ đang rình rập trước mắt và rồi mất đi người mình yêu một cách dễ dàng. Thật lòng mà nói, từ đầu mình đã không thích nhân vật này. Tác giả xây dựng nhân vật này là một anh chàng sinh viên ba tốt, dịu dàng, thân thiện và rất yêu thương bạn gái. Trong thế giới ngôn tình, anh chính xác là mẫu bạn trai trong mơ của các cô gái. Nhưng, tác giả cũng viết ra một sự thật rằng chàng sinh viên nghèo ấy mang trong người dã tâm không nhỏ và sự ngu ngơ khờ khạo đúng chuẩn một sinh viên chưa trải sự đời. Hiển nhiên, anh bị đá ra khỏi dòng thời gian của nữ chính, trở thành tiếc nuối tuổi thanh xuân mờ nhạt mà không nhắc thì không ai nhớ tới một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn được nữa, cứ thế kết thúc một mối tình. Người thứ hai là Tống Hiếu Nhiên. Nếu lỗi sai của Nhiễm Huy là quá khờ khạo thì lỗi của Tống Hiếu Nhiên là quá lí trí. Đứng trước những cơ hội đang mở ra trước mắt và cô gái anh yêu thương chăm sóc từ nhỏ đến lớn, anh chọn lí trí, anh chọn phản bội lại trái tim. Anh dẫn theo ‘cơ hội’ của mình ra nước ngoài bỏ lại cô ‘em gái nobita’ mất đi ‘anh doraemon’ một mình đối mặt với sự sụp đổ của mối tình đầu tiên. Đó chính là lỗi của anh và không ai có thể nói thay cho anh được. Về phần sự quay đầu muộn màng của anh, thực ra nó cũng không quá muộn và nếu không có Đoạn Mặc Ngôn thì anh sẽ tìm lại được cô gái của mình. Nhưng trên đời không có chữ nếu và anh chỉ có thể chấp nhận. Mấu chốt ở đây là, khúc mắc ba người mà tác giả tạo ra cho anh và hai nhân vật chính quá ư là máu chó. Nó máu chó từ giây phút mình đọc đến đoạn anh bảo Đoạn Mặc Ngôn hãy làm bất cứ điều gì anh ấy muốn. Có ai ngờ người bị làm bất cứ điều gì ấy lại chính là cô gái mà anh muốn tìm về? Có ai ngờ Đoạn Mặc Ngôn sẽ yêu ai đó thật lòng? Có ai ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng mà anh không thể tưởng tượng nổi? Không ai cả và Tống Hiếu Nhiên cũng thế. Đây là sự bất công hay là cái giá phải trả mà tác giả đã đặt ra cho Tống Hiếu Nhiên? Điều này chỉ có tác giả biết. Chuyển qua hai nhân vật chính, mình cũng không biết phải nói về hai nhân vật này thế nào nữa. Họ là hai con người thuộc hai thế giới hoàn toàn đối lập nhau. Anh là chàng trai lấp lánh ánh vàng có những thứ mà người người thèm muốn, anh sống trong nhung lụa và những cuộc chơi xa hoa quên lối về. Còn cô chỉ là một cô sinh viên nghèo học giỏi cố gắng bước về phía trước và vươn lên. Họ gặp nhau trong một hoàn cảnh có thể nói là nhạy cảm, người mua vui và nhân viên phục vụ. Nhưng tác giả lại không biến nó thành lối mòn mà mang tới cho nó một vầng sáng khác biệt. Họ không hề có tình cảm với nhau, đúng là anh có hứng thú với cô nhưng đó không phải là tính chiếm hữu, không phải là lòng ham muốn, không phải là sự quấy rối của tình dục, chỉ là một sự hứng thú mơ hồ với con người, với nụ cười và những cảm xúc cô mang đến cho anh. Cô cũng vậy, không ham muốn, không âm mưu, không có bất kì thứ gì. Điểm chung duy nhất của hai người chính là sự khuyết thiếu về mặt tình cảm. Anh cần một người cho anh cảm xúc và cô cần một người cho cô sự chở che. Mối quan hệ của họ phát triển dần theo những cảm xúc của anh và nó rất thuần khiết cho đến khi anh phát hiện ra sự khác biệt trong những phản ứng của mình đối từng hành động của cô. Họ yêu nhau như một lẽ đương nhiên nào đó và nó ngọt ngào đến bất ngờ. Trong tình yêu của mình, anh như một đứa trẻ dành hết tình cảm của mình cho cô và mong đợi vào một tình yêu chuyên nhất. Lí do mình dùng từ chuyên nhất là anh rất bá đạo, không phải bá đạo theo kiểu lõi đời mà là bá đạo theo kiểu EQ cực thấp chỉ biết làm theo bản năng. Anh giữ lấy cô theo bản năng, ghen theo bản năng và hoàn toàn không có định hướng. Nói tóm lại, chuyện tình của họ rất ngọt ngào, tuy có chút ngược nhưng không đáng kể mấy. Vai trò của những nhân vật phụ khác cũng khá là lớn, mọi người có thể đọc để biết thêm chi tiết. Đây là bộ truyện mà mình đánh giá là đáng đọc vì đọc cũng kha khá truyện nên mình đâm ra hơi kén và mình thấy bộ này hay. Về nội dung, cách sắp xếp các tình tiết và xây dựng nhân vật ổn định và thực tế. Tất nhiên là trừ mấy kiểu ảo lòi như là nam chính vung tiền như rác, mua công ty để dành chơi này nọ. Cuối cùng mình muốn nói nhẹ vài câu cho phần kết thúc. Mới đầu mình có đọc các nhận xét của mọi người và có kha khá người không thích kết thúc vì nó mang hơi hướng buồn. Nếu bạn là một người quá nhạy cảm, dễ khóc và dễ xúc động thì cứ yên tâm đọc và bỏ lại ngoại truyện cuối cùng. Có điều mình khuyên, thật lòng mình khuyên mọi người nên đọc hết cho trọn vẹn một mối tình, tuy hơi buồn nhưng ngoại truyện đó sẽ cho bạn thấy nam chính yêu nữ chính đến mức nào và nó đáng để đọc. Tất cả những bài review đều là suy nghĩ của cá nhân một người, hãy tìm những cảm xúc của chính bạn khi đọc truyện nhé. Mời các bạn đón đọc Không Gặp Không Nên Duyên của tác giả Độc Độc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần - Khương Lê
Vân Liệt Diễm, tổ trưởng tổ đặc công dị năng quốc tế, danh hiệu “Hỏa thần”, một khi xuyên qua, trở thành thất tiểu thư ngu ngốc của thừa tướng Đông Thịnh quốc, biệt danh “kinh thành đệ nhất ngốc tử”. Tứ hôn?  Mất hứng, nghênh ngang rời đi, thuận tiện đốt nửa tòa thành!  Mang thai? Ngươi là cha của con ta? Hừ! Xem ta giáo huấn ngươi như thế nào! *** Phía đông kinh thành Thịnh Quốc, phủ Thừa Tướng. “Tiểu thư, tiểu thư, người đừng chết a!” Hai tay Mộc Miên dùng sức ấn xuống ngực tiểu thư nhà mình, hi vọng tiểu thư có thể nôn hết nước trong phổi ra. Thế nhưng, cho dù nàng có dùng bao nhiêu sức thì tiểu thư vẫn cứ nằm ngay đơ trên mặt đất, không nhúc nhích. “Hừ! Một ả đàn bà dâm đãng mà thôi, ném hết mặt mũi của cả phủ Thừa Tướng mà còn dám nhảy hồ tự tử, ngại không đủ xấu mặt người khác sao?” Tam tiểu thư Tướng phủ Vân Mộng Dao ghét bỏ nhìn nữ tử trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, tốt nhất là đừng có tỉnh lại! “Tam tiểu thư, người cũng đừng quên thân phận của mình!” Mộc Miên tức giận liếc mắt nhìn Vân Mộng Dao một cái, rồi lại tiếp tục ấn xuống ngực Vân Liệt Diễm. “Ngươi cũng dám nói chuyện như vậy với bổn tiểu thư à? Ai cho ngươi lá gan đó? Người đâu, vả miệng cho ta!” Tức khí của Vân Mộng Dao trỗi dậy. Đại phu nhân chết cũng nhiều năm rồi, nha hoàn của bà ta cũng dám lớn tiếng với nàng sao? “Cút hết cho ta!” Theo tiếng gầm giận dữ, chỉ nghe thấy vài tiếng “bành bạch”, mấy nha đầu đi theo Vân Mộng Dao vốn muốn tiến lên đánh Mộc Miên đều thống khổ che mặt. “Đồ vô dụng!” Vân Mộng Dao phất tay đẩy ra bọn họ ra, rút đoản kiếm từ tay một nha hoàn bên cạnh, ánh sáng đỏ thẫm trên thân kiếm lưu chuyển, không lưu tình đâm về phía Mộc Miên. Đột nhiên, một ánh hỏa quang hiện lên, đường kiếm Vân Mộng Dao đang đâm tới nhất thời bị hóa thành tro tàn, cả người nàng ta cũng bị đạo hỏa quang đó đánh cho rơi vào trong hồ. “Kẻ nào dám phá giấc ngủ của lão nương? Không muốn sống nữa rồi hả?” Vân Liệt Diễm vốn nằm trên mặt đất tự dưng đứng lên, đôi mi thanh tú bất mãn cau chặt. “Tiểu thư, người rốt cuộc cũng tỉnh, thật tốt quá! Cám ơn trời đất! Tiểu thư, người còn sống!” Mộc Miên kích động giắt trên ngưởi Vân Liệt Diễm, một phen nước mũi một phen nước mắt chảy dài. Vừa rồi, nàng thật nghĩ tiểu thư nhà mình sẽ chết. Phu nhân trước khi đi đã dặn nàng phải bảo vệ tiểu thư thật tốt, nếu tiểu thư có mệnh hệ nào, nàng cũng không còn mặt mũi xuống Cửu Tuyền gặp lại phu nhân. “Tiểu thư? Con mẹ nó ngươi mới là… Tiểu thư?” Lời mắng của Vân Liệt Diễm chỉ ra được một nửa mới giật mình nhìn những người xung quanh. Trang phục cổ? Nàng không phải là đang nằm mơ chứ? Nàng nhớ rõ mình vừa sắp xếp cho những lính đặc công mới nhập ngũ xong, định nấu cho chính mình một bữa cơm, mặc dù có chút khó ăn nhưng tốt xấu gì cũng là do mình làm, nàng cũng không có ghét bỏ. Sau đó nàng ngủ một chút, sau đó… “Chết tiệt, lão nương thế nhưng lại quên tắt bình gas” Vân Liệt Diễm nắm chặt hai nắm đấm, giận dữ gầm lên một tiếng, ngũ quan rối rắm treo chung một chỗ. Nàng đường đường là tổ trưởng tổ đặc công có dị năng đặc biệt của thế giới, một đời “Hỏa Thần”, thế nhưng lại chết một cách lãng nhách như vậy sao? “Tiểu… tiểu thư, người… người không sao chứ?” Mộc Miên run rẩy theo từng biểu cảm của tiểu thư nhà mình. Nàng làm sao lại cảm thấy tiểu thư càng ngày càng không bình thường… “Ngươi cà lăm à?” Vân Liệt Diễm khẽ nhíu mày, đôi mắt hoa đào nhíu lại có chút không vui nhìn Mộc Miên. Nàng ta kêu nàng là tiểu thư thì hẳn là người một nhà, thế nhưng, sao lại là một kẻ cà lăm vậy? Nàng không thích nhất là người nói không ra hơi! “Không có, tiểu thư, ta không có cà lăm!” Mộc Miên vừa nghe đến hai chữ ‘cà lăm’ liền giống như bị giội máu gà lên đầu, bật người phấn chấn đứng trước mặt tiểu thư nhà mình, cam đoan lời thề son sắt: “Tiểu thư, người nhảy hồ tự sát, ta cứ nghĩ người sẽ chết, ai ngờ rằng người còn sống cho nên, ta nhất thời kích động, liền… ... Mời các bạn đón đọc Nhi Tử Dị Năng Của Mẫu Thân Hỏa Thần của tác giả Khương Lê.
Ngạo Thế Tuyệt Trần - Tuyệt Trần Tử Thương
Không thể tụ khí? Nàng trở thành người tài kinh thế! Không thể tu luyện? Nàng một thân tam tu! Không thể thuần thú? Nhìn xem, người ta dầu gì cũng là thần thú sáu sao, thế nhưng cũng phải ngoan ngoãn nằm úp sấp bên người nàng, trở thành ‘ sủng vật ’ danh phủ kì thực. Ai nói không thể cùng lúc tu luyện nội tu và ngoại tu? Vậy vì sao nàng vừa có thể tu luyện huyền khí, vừa có thể tu luyện kiếm khí! Hơn nữa ngay lần đầu tiên đã thăng làm Kiếm Thần bảy sao! Nàng có thể tu luyện hệ Hỏa, nàng có thể chế thuốc, xem nàng làm sao chỉ trong một đêm đã thành danh, trở thành dược thần thiên hạ ······ Khi người mà cả thiên hạ đều xem là phế vật trời sinh mở mắt ra lần nữa, xem nàng làm sao xuyên cả đại lục, oai phong một cõi, trở thành truyền kỳ dị giới ······ Xem nàng làm cách nào để giành được sự huyền diệu trong mắt thế nhân, làm cách nào tung hoành dị giới. Muốn sống là phải sống cho thật kiêu ngạo! Bản dũng mãnh: U Lam Thủy? Tử Minh Hỏa? Sử dụng thật dễ dàng! Cô gái âm thầm cảm thán, hai tay lấy nước trong chậu, khẽ áp lên mặt. Khóe miệng của Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh mãnh liệt co rút, thế nhân cầu còn không được phải tranh đoạt, nàng lại dùng để rửa mặt? Không hổ là chủ nhân của hắn, quả thực đủ bưu hãn*! *Bưu hãn: Dũng cảm, khó chơi. Miệng không ngừng ăn đồ ăn vặt, còn bất mãn nói thầm: Chậc, khó ăn như vậy cũng có người tranh đoạt? Cau mày nắm lấy quăng vào miệng Tiểu Bạch nằm trong lòng, Tiểu Bạch trong ngực nàng lại im lặng lần nữa, bất quá vẫn vui mừng nhận, ăn cực kì vui vẻ, chủ nhân đây là ‘ thần dũ hoàn ’ có thể đề cao tu vi, thế nhân vì nó tranh đến đầu rơi máu chảy, không ăn sẽ uổng! Cô gái ngồi bên đống lửa, ngọn lửa rọi đỏ dung nhan nàng, hai mắt ửng sáng nhìn chằm chằm trước mặt, thẳng đến khi một mùi hương ngát truyền đến, lúc này mặt mày hớn hở rút trường kiếm treo bên người ra, cẩn thận cắt thịt nướng trong tay. Khóe miệng của mọi người ngồi ở bên cạnh mãnh liệt co rút. Đây chính là thanh kiếm Minh Tôn - người người tha thiết mơ ước đều không được, thế mà nàng lại dùng để cắt thịt nướng! ! ! Bản phúc hắc: 1. "Ngươi trăm ngàn đừng động đậy!" Nhìn cô gái đang dựa vào thân cây thở hổn hển ở trước mặt, nàng trào phúng nở nụ cười. Nàng là dược sư, nói thế là có ý gì, nghi hoặc nhìn nàng: "Vì sao?" Nàng lắc đầu ôm lấy Tiểu Bạch mới rời đi lúc nãy: "Đầu óc của ngươi chính là do nước và bột mì kết hợp lại, chỉ cần vừa động đậy, sẽ kết thành keo dính trong đầu. 2. Hai mắt nàng sáng lên nhìn thẻ vàng trong tay, nam tử phía sau vén tóc dài hỏi: "Ngươi thực thiếu tiền sao?" Nàng không hề ngẩng đầu: "Ngươi thiếu nữ nhân à?" Thiếu hay là không thiếu? Khuôn mặt tuấn tú của nam tử nhất thời đỏ lên. 3. Buông ngọc tiêu trong tay, khẽ thở dài . Một nam tử da mặt dày tiến lên hỏi: "Khúc nhạc nàng mới thổi là gì, tại sao ta lại chưa từng nghe thấy!" Nàng khinh bỉ nhìn nam tử kia: "Đầu óc huynh như vậy... không biết đâu!" 4. Nhìn cô gái đang ngồi chồm hỗm trên mặt đất, biểu tình dữ tợn, nàng lại cảm thán: "Ai, ta thật không muốn nói lòng dạ ngươi rất hẹp hòi, nếu ngươi bức ta, ta đây chỉ có thể nói là do nhân cách ta quá vĩ đại, lòng nhân từ quá nhiều. Mọi người nghe vậy khóe miệng mãnh liệt co rút, nhìn nữ tử áo rách quần manh, toàn thân chật vật ngồi chồm hỗm trên mặt đất. Nàng nhân cách vĩ đại? Nàng nhân từ? ? Thật sự là trợn mắt nói dối không đỏ mặt. *** Bên bàn tròn nhỏ, ba người nam nữ trẻ tuổi diện mạo nổi trội xuất sắc đang ngồi. Chỉ thấy nữ tử ngồi giữa mặc trang phục màu lam, làn da trắng nõn vô cùng mịn màng, tóc đen nhánh như thác nước đổ thẳng xuống vai. Nữ tử cười khanh khách nâng ly cao cổ lên, hai mắt giống như mặt hồ trong vắt, vòng vo vài vòng trên mặt hai vị nam tử xuất sắc còn lại. Tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu, mặt mày như vẽ, đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc. "Được, vì tính bạn chúng ta, quen biết nhau ba mươi năm, cạn một ly!" thanh âm Lăng Tuyệt Trần trong trẻo nhưng lạnh lùng, ừ, nàng không nói, ai có thể biết nàng đã "lớn" đến ba mươi hai tuổi. Ngồi phía bên phải nữ tử là một nam tử có một đôi mắt màu lam trong suốt sáng ngời, nhu hoà ấm áp, mũi thẳng, cùng với độ cong đẹp mắt, mái tóc màu nâu vừa mềm vừa bóng, lóe ra ánh sáng chói lọi. Môi mỏng, sắc nhạt như nước, đôi mắt lấp lanh, đang nâng chén nhìn nữ tử, trong đôi mắt chợt lóe nhu tình rồi biến mất: "Hảo, vì tình bạn hai mươi bảy năm chúng ta, cụng ly!" Đúng vậy, bọn họ sớm quen biết hai mươi bảy năm, bọn họ đều là cô nhi lúc chỉ có năm sáu tuổi, cùng nhau phấn đấu hai mươi bảy năm, hôm nay đã ngồi ở nơi cao nhất thế giới. Nữ tử chậm rãi cong khóe miệng, nhìn về nam tử phía bên trái vẫn im lặng —— Vô Dạ: "Dạ, ngươi sao!" Nàng biết, tính cách hắn từ trước tới nay đều như vậy, đương nhiên cũng sẽ không để ý động tác ‘ trì độn ’ của hắn. Vô Dạ lúc này mới ngẩng đầu, ánh mắt hàm chứa ý cười, khóe miệng giơ lên, thật là một nam tử xinh đẹp dịu dàng, chỉ là, dịu dàng của hắn chỉ đối với nữ tử trước mắt. Gió nhẹ thổi qua, sợi tóc màu nâu sẫm của hắn trong gió tùy ý phất phới, làn da trắng nõn tựa như trứng gà mới bóc da, đôi mắt thâm thuý như thủy tinh đen lóe sáng, lông mi cong cong như nữ nhân khẽ chớp. Nâng tay cầm ly cao cổ, động tác của hắn rất nhẹ, toả ra một mùi thơm ngát thản nhiên. "Được, vì tương lai của chúng ta, cụng ly!" Thanh âm đặc biệt nam tính gợi cảm mị hoặc, mang theo một chút khàn khàn, Vô Dạ giơ cao ly rượu trong tay. Ba người nhìn nhau cười, một ngụm cạn sạch, cầm lấy cái ly rỗng tuếch của mình giơ lên. Có thể là uống hơi nhiều, trên khuôn mặt trắng nõn của Lăng Tuyệt Trần, lộ ra ít đỏ ửng, lại càng thêm vẻ quyến rũ mê người, nằm úp sấp ở trên bàn, khóe miệng cũng cong lên hạnh phúc. Vô Dạ ngồi ở bên trái, có chút đau đầu xoa trán, đôi mắt hàm chứa chân tình khó thấu, liếc mắt nhìn nam tử —— Như Phong, cuối cùng cũng gục xuống bàn, say mê bất tỉnh! Ước chừng qua một giờ sau, Tuyệt Trần chậm rãi mở hai mắt, đau đầu xoa trán, muốn từ trên sô pha ngồi dậy, lại phát hiện mình căn bản là khong có một tia khí lực. Nhất thời, đôi mắt sương mù trở nên trong trẻo nhưng lạnh lùng. Một con mèo trắng nhảy vào trong lòng nàng, lười biếng nằm. Lúc này, Vô Dạ bên cạnh cũng từ từ tỉnh lại, mở to mắt cũng đã dùng hết sức, lại dùng hết khí lực xoay người, cùng nàng dựa vào nhau: " Trần, ngươi sao rồi!" Thanh âm nam tử tuy rằng vô lực, giọng nói mị hoặc, nhưng cũng hấp dẫn vô cùng. Tuyệt Trần khẽ lắc đầu: "Chỉ là toàn thân mệt mỏi!" Chết tiệt, vì sao người nàng tín nhiệm đến thế, cùng nhau chung sống gần ba mươi năm, thật không ngờ đối đãi nàng cùng Dạ như vậy, chỉ là ··· đảo mắt nhìn Dạ: "Ha ha, đã liên lụy ngươi !" Giơ tay lên, vuốt ve bộ lông của con mèo trắng. Lúc này, bốn phía biệt thự lửa lớn bắt đầu lan tràn: hỏa hoạn, đôi mắt màu lam của Như Phong từ ngoài cừa nhìn vào, nhìn hai người trên sô pha, khóe mắt lại cong lên, lúc xoay người rời đi thì lại bị nữ tử kêu lại. "Như Phong, đây là vì sao!" Tuyệt Trần khoanh tay lại, mắt đẹp lại gắt gao nhìn chằm chằm nam tử đứng ở cửa. "Một ngọn núi không thể có hai hổ, huống chi, chúng ta có ba người!" Chỉ đơn giản vài chữ, đã nói lên, vì quyền lợi, cũng là vì tiền! Lúc này, trong mắt Như Phong đã không còn ái ôn hoà của ngày xưa. Không đợi Lăng Tuyệt Trần mở miệng lần nữa, ngoài biệt thự tấm thép che lại, trong biệt thự nhất thời vang lên tiếng nổ mạnh kinh người. Như Phong kinh ngạc nhìn nàng, muốn tiến lên, hai chân lại bị vướng chặt ở một chỗ, vẻ mặt căm tức nhìn Lăng Tuyệt Trần: "Ngươi!" Hắn vì sao còn có thể khiếp sợ, cá tính của Tuyệt Trần, hắn vẫn là hiểu biết nhất! ... Mời các bạn đón đọc Ngạo Thế Tuyệt Trần của tác giả Tuyệt Trần Tử Thương.
Lãnh Đế Cuồng Thê - Mặc Tà Trần
Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, là đội trưởng Vương Giả dong binh đoàn, tung hoành trong giới lính đánh thuê 7 năm không có người có thể địch nổi, lại cố tình có một nam nhân đối đầu với cô, hai lần bị bắt giam vào ngục đều là vì anh ta! Lãnh Thiếu Diệp, Lãnh tam gia thần bí tôn quý nhất kinh đô, năm hai mươi bảy tuổi dẫn đầu đội lính đặc biệt, ở trước mặt anh tội phạm gì đó đều là rác rưởi, lại cố tình có một nữ nhân dám nhổ râu trên miệng cọp! Nửa đêm đi đua xe, mạnh mẽ va chạm, Thiên Lôi còn chưa đụng vào Sao Hỏa, Sao Băng đã đụng vào Địa Cầu, ai có thể nghĩ đến một lần đuổi bắt lại có thể làm cho hai người cùng bị sao băng đập trúng, hồn về Tây Thiên? Càng không nghĩ đến, sau khi hai người tỉnh lại, một người mũ phượng khăn quàng vai, một người một thân hỷ phục, đây chẳng lẽ là đang thành thân? Nạp Lan Yên ngồi trong hỷ kiệu kịp thời phản ứng kêu ầm lên: “Đã biết gặp phải tên thiếu tướng ngu ngốc kia sẽ không có chuyện tốt gì, Sao Băng đụng Địa Cầu thì thôi đi, xuyên qua cũng có thể gặp, ĐCLMM!” &*&%@*&^%$ Mà khi cô hiểu rõ nơi mình gả cùng chú rể, trong đầu cô xẹt qua hàng ngàn lần từ Fuck You Mom (con mẹ nó), xuyên qua - việc lạ này còn chưa tính, con mẹ nó cư nhiên lại gả cho tên đối thủ một mất một còn Lãnh Thiếu Diệp? Vì thế, Nạp Lan Yên nhe răng cười, Lãnh Thiếu Diệp hí mắt, rất tốt, rất tốt, đời trước nợ, đời này tiếp tục tính! Nhưng mà…. Tính lại tính, đây là chuyện gì xảy ra? *** Sắp tới nửa đêm, vùng ngoại thành Nam Hải im ắng bỗng truyền đến tiếng mô tô gầm rú đinh tai nhức óc, như một đạo gió mạnh phá vỡ không gian. Nạp Lan Yên mặc bộ quần áo màu đen, áo gió khoác ngoài cũng màu đen liếc mắt nhìn gương chiếu hậu để chiếc xa quân dụng việt dã đuổi sát không tha phía sau không bắt kịp, hung hăng cắn răng một cái, nắm chặt chân ga gầm lên tiếng cuối cùng! Ở bên trong xe việt dã, nam nhân lạnh lùng yên ổn ngồi trên ghế lái, ánh mắt thâm thúy lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm mái tóc đen dài đang bay của nữ nhân mặc áo gió múa ở phía trước, thay đổi tốc độ, đâu vào đấy. Nạp Lan Yên quẹo một cái, trong bình xăng của xe máy, xăng hoàn toàn cạn kiệt, trừng mắt nhìn mặt biển sóng lớn phía trước, mạnh mẽ dừng mô tô lại, nhổ một ngụm nước bọt: “Mẹ nó, quả nhiên xe được thưởng là xe rởm.” Kít…. Lại là một đạo tiếng phanh xe vang lên, chỉ thấy một chiếc xe quân dụng việt dã rung rung rồi dừng lại. Nạp Lan Yên nhìn nam nhân mặc một bộ quân trang rằn ri bước xuống từ ghế lái, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ôi! Vị binh ca này, lão ngài vẫn đuổi theo ta không phải là có bệnh chứ?” Nam nhân đừng bước, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt hoàn mỹ giống như được gọt giũa, đôi mắt màu đen lạnh lùng mà thâm thúy nhìn chằm chằm Nạp Lan Yên: “Ngươi giả ngu rất thú vị sao?” Nạp Lan Yên nắm chặt hai tay trong túi áo gió, nghe vậy cười một tiếng vui vẻ: “Thú vị hay mất mặt, Lãnh tam gia ngươi còn không hiểu được sao?” Khuôn mặt vốn lạnh lùng của nam nhân nháy mắt âm trầm ba phần, đôi mắt như ưng bình thường hung ác lạnh lùng tập trung lên người Nạp Lan Yên, hơi thở lạnh lẽo từng bước một đến gần: “Nạp Lan Yên, năm trước, lúc gia thả ngươi xuất cảnh nói những gì ngươi đều coi là đánh rắm hả?” Gió biển lướt nhẹ qua, nhẹ nhàng làm mấy sợi tóc trước trán Hạ Lan Phiêu bay lên, lộ ra một đôi con ngươi có chút giống như ánh mắt ranh ma của hồ ly. Màu mắt không phải là màu đen của người phương Đông, mà là màu hổ phách nhàn nhạt. Một khuôn mặt xinh đẹp vẫn tươi cười như cũ, giơ hai tay làm động tác đầu hàng với người nam nhân: “Được, hôm nay tính là tiểu nhân thua, được không?” Được không? Đương nhiên là thua! Nạp Lan Yên vừa dứt lời, chân khẽ đảo cát bụi bay lên mặt của nam nhân, ngay lúc nam nhân nghiêng mình tránh né, Nạp Lan Yên nhanh chóng xoay người chạy về phía biển lớn, hung hăng cắn chặt răng, tùy tiện làm một cái nhiệm vụ đều có thể gặp đối thủ một mất một còn, thực con mẹ nó xui xẻo! Phanh! Tiếng súng lục từ phía sau bỗng nhiên vang lên, Nạp Lan Yên nghiêng người nằm xuống né tránh viên đạn, một giây sau trên người liền bị đè nặng, hơi thở kiên cường của nam nhân ở phía trên gắt gao ngăn chặn nàng. Người nọ cưỡng chế bóp chặt cằm của nàng nhấc lên, trong con mắt đen mang vô tận lãnh ý: “Nạp Lan Yên, ngươi vọng tưởng thoát được sao?” Con ngươi của Nạp Lan Yên đảo một vòng, đột nhiên khóe miệng nâng lên một độ cong nhàn nhạt. Con mắt hồ ly cong lên như vầng trăng trên bầu trời, sáng ngời, mê người, tuyệt mỹ, còn có một tia mị hoặc thản nhiên. Như mong muốn thấy hai con ngươi đối phương có chút thất thần, nhân cơ hội đó, Nạp Lan Yên nâng gối hung hăng đánh vào eo của nam nhân, lật mình một cái liền áp nam nhân ở dưới thân. Họng súng đen ngòm đặt lên huyệt thái dương của hắn, mắt cáo tràn ngập âm lãnh thô bạo: “Lãnh Thiếu Diệp, ngươi con mẹ nó ăn no rảnh rỗi liền một mực truy bắt lão nương hả?” Nam nhân giống như không để ý đến họng súng đang uy hiếp ở huyệt thái dương, trên mặt tràn đầy tàn khốc làm người ta sợ hãi. Bàn tay hung hăng chế trụ bả vai của Nạp Lan Yên nói: “Chết tiệt, Nạp Lan Yên, ngươi có biết đại sứ nước Mỹ chết ở Hoa sẽ khiến cho quốc tế tranh cãi hay không? Ngươi không kiếm việc làm cho gia, ngươi sẽ không vui có phải hay không?” Nạp Lan Yên, ngoại hiệu Huyết Hồ, đội trưởng của dong binh đoàn T-H vương giả, càng là vương trong giới lính đánh thuê. Mà nữ nhân đáng chết này chưa bao giờ làm việc thất bại, tiếp nhận nhiệm vụ đều tùy tâm trạng. Năm trước, khi thả nàng xuất cảnh đã cảnh cáo nàng không được lại động tay động chân với Trung Hoa. Ai biết được nữ nhân này mới an phận được vài ngày, liền một phát bắn chết đại sứ quốc của Mỹ. Lúc Lãnh Thiếu Diệp nhìn thấy thi thể liền giận đến tái mặt. Nhưng mà, hết lần này đến lần khác nữ nhân này lại cùng cấp trên có hiệp định bí mật, làm hắn muốn đánh chết cũng không thể, chém giết cũng không được. Quả thật là đã chịu đựng đủ rồi. Nhìn thấy nữ nhân này, đầu liền đau nhức! “Quốc tế tranh cãi liên quan gì đến ta?” Nạp Lan Yên nhìn chằm chằm vào cặp mắt ưng đen như mực kia. “Rắc” tiếng súng lên đạn vang lên rõ ràng trong đêm đen yên tĩnh. “Có chứng cứ lúc nào cũng có thể đến bắt ta, không có chứng cứ thì mau cút đi. Ta không có hứng thú cùng ngươi chơi trò mèo vờn chuột. Ta cảnh cáo ngươi không cần lại đến khiêu chiến kiên nhẫn của ta.” Lãnh Thiếu Diệp nhìn Nạp Lan Yên đau đầu, nàng không phải là, tung hoành giới lính đánh thuê 7 năm, hai lần bị bắt vào ngục giam đều vì nam nhân trước mặt này. Cố tình lại vì có hiệp định bí mật năm đó, làm cho nàng đối với cái thiếu thướng trẻ tuổi tiền đồ vô lượng lại có bối cảnh thâm hậu này, giết cũng không được cũng đánh không được. Nàng cũng thật rối rắm đó! A... …. Mời các bạn đón đọc Lãnh Đế Cuồng Thê của tác giả Mặc Tà Trần.
Hạ Tuyền Sống Lại - Hiển Thị Tiểu Thất
Hạ Tuyền sống lại về năm năm trước, thầm nghĩ thoải mái mà sống, cho đến trước mắt, mọi chuyện đều tốt. Còn có vị cấp trên khắp nơi chăm sóc mình, Hạ Tuyền tỏ ý hết thảy đều rất hài lòng, Ngẫu nhiên gian phát hiện, cấp trên nhà mình đối với mình hình như có cái bí mật gì đó người nhìn không ra, Mở gian phòng cấp trên ra, nhìn thấy hình của mình gần như chiếm toàn bộ không gian… Hạ Tuyền bày tỏ, hắn hình như có chút đơ. *** Hạ Tuyền là bị người lôi từ trên giường xuống mặt đất —— ngã tỉnh. “Ba!” Một tiếng, đừng nói đau đớn tới mức nào, tưởng tượng một chút, không phải là cảm giác bị người hung hăng đánh một gậy vào gáy sao? Mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ vênh váo tự đắc đứng ở trước chân, trong lòng Hạ Tuyền nghi ngờ, lại cũng cảm giác được đầu mình ngày càng đau hơn, là loại đau đến tận thần kinh não, từng cơn, không gián đoạn… Hắn ấn ấn huyệt thái dương, phảng phất như sờ thấy cả gân xanh nổi lên. “A Tuyền, anh đừng nóng giận mà, là gã đàn ông kia tự mình quấn lấy em, không hề có một chút quan hệ nào với em hết.” Mạc Nhã Lệ thờ ơ nói có lệ, giống như nhận định chỉ cần mình giải thích một chút, dùng dáng vẻ mềm mại, là có thể được tha thứ. Nếu là bình thường, như vậy, cô ta nhất định sẽ thành công, chỉ là hiện tại, thì không chắc. Hạ Tuyền híp mắt một cái, nhìn người phụ nữ cực kỳ quen thuộc này, làn da trắng lại nhẵn nhụi, ngũ quan xinh xắn, trang điểm thành bộ dáng khiến người thoải mái, vóc người lồi lõm đủ cả, trùm lên một chiếc váy lam giá cả không thấp, hắn nhớ tới —— cái váy này khiến hắn bỏ ra hơn nửa tháng lương, cái miệng nhỏ đỏ bừng đỏ bừng lại phun ra ngữ khí không sao cả. Hết thảy đều có vẻ đương nhiên như vậy. Chỉ là cô ta có đẹp, có chịu thua thế nào, cũng không thể khiến Hạ Tuyền bây giờ động tâm cùng nhẹ dạ. Tại sao cô ta lại ở chỗ này? Nghi vấn này chỉ tồn tại trong đầu Hạ Tuyền một giây, liền tan thành mây khói. Này liên quan gì tới hắn? Hắn hiện tại, không còn muốn gặp người phụ nữ này chút nào. “Đi ra ngoài.” “Cái gì?” Mạc Nhã Lệ trừng lớn hai mắt mỹ lệ, kinh ngạc nhìn Hạ Tuyền, giống như không hề ngờ tới chút nào người luôn luôn chỉ nghe theo lời mình, coi mình là trân bảo, bình thường nâng ở trong lòng bàn tay còn sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, lại không nể mặt mũi nói như vậy với mình. “Tôi nói, cút ra ngoài!” Không muốn thấy đối phương mè nheo phiền nhiễu, Hạ Tuyền trực tiếp nắm một tay đối phương kéo về hướng cửa chính. Mạc Nhã Lệ mới phản ứng lại, một bên vừa phản kháng vừa rít gào với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh biết anh đang làm gì không?” Làm gì? Có rõ ràng thì sao. Hạ Tuyền không hề bị lay động mà tiếp tục lôi kéo Mạc Nhã Lệ. Dù sao cũng là phụ nữ, còn là một phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa chỉ hiểu được hưởng thụ, sức lực đến cùng không bằng sức lực lớn của Hạ Tuyền là đàn ông, không bao lâu sau, liền bị Hạ Tuyền vứt ra ngoài cửa. Mạc Nhã Lệ có chút chật vật ngồi sập xuống đất, ngay cả như vậy, cũng không quà mức tổn hại tới bộ dáng điềm đạm đáng yêu của cô ta, đoán chừng nếu không phải vì duy trì hình tượng cuối cùng, đã sớm quyền đấm cước đá tới, nhưng mà bây giờ, chỉ là rống to với Hạ Tuyền, “Hạ Tuyền, anh dám đối xử với em như vậy, em cho anh biết, kể cả anh có tới cầu xin em, em cũng sẽ không trở lại.” “À… Cầu còn không được.” ... Mời các bạn đón đọc Hạ Tuyền Sống Lại của tác giả Hiển Thị Tiểu Thất.