Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tôi Yêu Nhân Dân Tệ

Một nữ sinh điềm tĩnh ít nói, bề ngoài dịu dàng nhưng bản chất cầm thú; nguyên hình là một kẻ bại hoại lưu manh giả danh tri thức; xấu xa tới tận xương tuỷ nhưng có chết cũng không thừa nhận;... Những câu nói trên quả là hoàn toàn phù hợp để miêu tả không một ai khác ngoài Nhậm Minh Bích.  Trước những cơn giông bão thường là sự tĩnh lặng. Có lẽ cuộc sống mười bảy năm không sóng gió của Nhậm Minh Bích chỉ là giai đoạn bình yên trước khi bước vào hành trình nổi sóng của nửa sau cuộc đời. Mà khi Nhậm Minh Bích đánh nhau với Ngôn Tô Kính, gặp phải Ngôn Siêu Kế - chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, chính là bước ngoặt báo hiệu, những tháng ngày yên ổn bình lặng của cô đã-kết-thúc-rồi. Như đã nói ở trên, Nhậm Minh Bích là một thiếu nữ trong ngoài không đồng nhất. Đứng trước gương mặt yêu nghiệt của Ngôn Siêu Kế, bản chất cầm thú bị lộ ra triệt để khiến cô phải thốt lên: "Em lôi chú của Ngôn Tô Kính ra #@%$..... Anh ấy là người của em!"... trước ánh mắt kinh hoảng của rất nhiều người... hơn nữa tất cả bọn họ đều là giáo viên...   Chỉ vì câu nói trong vô thức mà mọi tội lỗi bị truyền tới tai Thái Hậu nhà cô, bà bắt cô phải tới ngay nhà Ngôn Tô Kính một tháng để bồi thường cho người ta. Nhưng Ngôn Siêu Kế là chú nhỏ của Ngôn Tô Kính, tới nhà chú của cậu ta... nhìn từ mặt nào đó cũng là đến nhà cậu ta phải không. Nhậm Minh Bích giữ nguyên ý nghĩ ngây thơ đó trong đầu, đến nhà Ngôn Siêu Kế, vừa bắt đầu cuộc sống làm nữ giúp việc, cũng vừa phát triển vui thú gian tình... ---- Các bạn biết đến kiểu hình nam chính phúc hắc, độc đoán chuyên quyền, chỉ cần một ánh nhìn đã khiến bạn knock out nhưng vẫn làm bạn yêu muốn chết chưa? Nếu chưa thì cứ nhìn ông chủ Ngôn đây thì bạn sẽ hiểu thôi.  Biến thái và phúc hắc, phải nói họ là một đôi trời sinh, khi đọc những dòng văn tả về tình huống khi hai người ở bên nhau… tôi khuyên bạn không nên uống nước để tránh sặc :v  Vào ngày sinh nhật của ông chủ Ngôn cao quý, bạn nhỏ Nhậm đã giành tặng anh một món quà vô cùng đặc biệt: “Đây là trò quỷ gì?” “Quần lót siêu nhân điện quang đó! Loại nào cũng có, siêu nhân Leo, siêu nhân Ace, siêu nhân Deyja,..v.v…” Ông chủ Ngôn lên giọng, không dám tin hỏi: “Đây là món đồ em tặng tôi?” “Đúng rồi! Thích không?” “.........Tôi còn nhớ rõ quần lót quái thú của em. Em muốn tôi đánh em sao?” Ông chủ Ngôn không giải thích, chỉ cười đặc biệt thâm hiểm. O__O “......” (Về phần đánh như thế nào, đánh ra sao, tôi xin phép không tiếp tục bật mí :v) Ngôn Siêu Kế là một nhân vật nam chính được xây dựng với motif điển hình: có tiền, có quyền, có vóc dáng tốt, có khuôn mặt đẹp,... và hơn hết là có một bản tính vô cùng lưu manh. Anh không phải là một người sẽ nói lời đường mật, nhưng anh lại thuộc trường phái hành động, một khi đã yêu là phải thể hiện một cách mãnh liệt, bộc lộ tất cả tình cảm của anh với Nhậm Minh Bích, cho dù đôi khi những hành động ấy sẽ khiến bạn phải sa-mạc-lời… :v Đọc đến đây có lẽ bạn sẽ nghĩ ông chủ Ngôn là một vưu vật vừa tuyệt trần thanh cao vừa hoàn hảo phải không? Ô no no, nhầm to rồi, hóa ra ai cũng có khuyết điểm, và khuyết điểm của anh… tôi khuyên bạn không nên ăn uống để tránh nghẹn :v … Ha ha! Ngôn Siêu Kế nhất định chưa từng học qua tiếng Anh! Lại thêm một phát hiện có ích có thể chế nhạo anh ta. Tôi không thể đợi được muốn thử: “You are pig.” Xe bất chợt dừng lại. Anh ta xoay đầu, lạnh lùng nhìn tôi: “Cô có ý gì?” “Tôi đang khen anh rất đẹp trai mà. You are dog.” Mặt anh ta hoàn toàn đen xuống. “Tôi đang khen anh xinh đẹp! Không phải cười nhạo anh không hiểu tiếng Anh….” ------- Đây không phải lần đầu tiên tôi đọc bộ truyện này, thế nhưng giọng văn hài hước của tác giả vẫn làm tôi cảm nhận được cảm giác vui vẻ, không nhàm chán. Tuy nhiên những tình huống không mới mẻ cho lắm, và đôi khi lại hơi cố tình để những tình huống truyện tiếp theo có thể xảy ra; thêm một điều tôi không thích lắm trong truyện là khi Trùng Tiền Hữu Điểu có vẻ như đã cưỡng ép, cưỡng ép làm cho Ngôn Tô Kính có tình cảm với “mợ nhỏ tương lai” của mình, phần nào đó tôi đã nghĩ diễn biến này là hoàn toàn không cần thiết. Nhưng trên tất cả, “Tôi yêu nhân dân tệ” vẫn sẽ mang đến cho bạn những tràng cười sảng khoái, tiểu thuyết này sẽ là một lựa chọn đáng được ưu tiên để giải trí giết thời gian, giúp bạn quên đi những áp lực. -------- Review by Tuệ Tần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Mười tám năm nay, trong mắt người lớn tôi là đứa trẻ thông minh hiểu chuyện, trong mắt thầy cô giáo là một học sinh lễ phép dịu dàng ít nói, trong mắt bạn học là một nữ sinh trầm lặng điềm tĩnh, nhưng ở trong mắt một người, tôi lại bị xé mất cái áo văn minh, lộ ra bản chất cầm thú. Người này chính là đồng đảng của tôi, Liễu Lam Lam. Liễu Lam Lam nói, cho dù là ai chỉ cần ở dưới ‘hỏa nhãn kim tinh’ sáng rực như tia X quang của cô ấy cũng sẽ lộ nguyên hình. Mà nguyên hình của tôi chính là một kẻ bại hoại, lưu manh giả danh trí thức trong ngoài không đồng nhất, xấu xa đến tận xương tủy nhưng có chết vẫn không chịu thừa nhận, mà làm việc thì kích động không nghĩ đến hậu quà, chỉ số IQ bẩm sinh thì chưa phát triển, càng ngày càng lười nhác khờ khạo…..những lời ở trên tôi kiên quyết không thừa nhận, Phật nói không thể đề cao chí khí của người khác mà hạ uy phong của bản thân. So (vì thế), sự cố bắt đầu. Lần đầu tiên tôi gặp Ngôn Siêu Kế là ở phòng giáo vụ của trường học. Vì sao tôi ở đó ư? Bởi vì tôi đánh nhau. Sự kiện này khiến cho nhiều thầy cô giáo hoảng hốt đến rơi vỡ mắt kính, bởi vì bình thường tôi coi như cũng là một nữ sinh lễ phép dịu dàng ít nói, gần ba năm qua ở trường trung học này căn bản không có làm chuyện gì khiến thầy cô giáo bận tâm. Ai ngờ lúc sắp đến kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lòi ra một sự cố như vậy? Cho nên các thầy cô giáo khăng khăng cho rằng đây là vấn đề của một đương sự khác. “Ngôn Tô Kính! Mỗi ngày em gây chuyện còn chưa đủ? Bây giờ còn bắt nạt cả nữ sinh! Em, em có muốn hoàn toàn xéo khỏi cái trường này không!” Giáo viên chủ nhiệm giận dữ trừng mắt nhìn một cậu thiếu niên nhuộm tóc năm màu sáu sắc. “Con mẹ nó, ông đây đã nói không có bắt nạt cô ta! Ông đây xem thường việc bắt nạn con gái!” Cậu thiếu niên căm giận mắng. gương mặt trắng ngần có vài vết bần bầm tím, hơn nữa lại nằm ngay gần viền mắt. “Là đàn ông thì phải dám làm dám chịu, Ngôn Tô Kính rốt cuộc em có phải đàn ông không!” Giáo sư Giáp căm giận bất bình. "Ông đây là đàn ông" “Tốt, cậu ta đã thừa nhận cậu ta bắt nạt bạn học.” Giáo sư Ất quyết đoán khẳng định.!   Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Nhân Dân Tệ của tác giả Trùng Tiền Hữu Điểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Thú Phi - Chu Ngọc
Lấy âm làm kiếm, dùng nhạc chém giết. Điều khiển vạn thú, phượng lâm thiên hạ. Nhưng lại không ngờ, tiếng nhạc không chỉ dẫn dắt ‘cầm thú’ tới, mà còn dẫn cả ‘người thú’ tới. Hung ác như lang sói, nhanh nhẹn như báo, khí phách của hổ, giảo hoạt như hồ ly. Một gã đàn ông như vậy, một gã đàn ông xưng bá thiên hạ như hắn, là mệnh kiếp hay duyên nợ trời định đây ? Khói lửa chiến tranh tưng bừng khắp nơi, mảnh hồng nhan bèo dạt mây trôi. Người mang quyền đế vương sinh sát, ta có vạn thú tề tựu về đây. Để xem thiên hạ này ai chìm ai nổi. Lúc mới quen, nàng tắm rửa bên khe suối, tấm thân trắng nõn bị hắn một phát nhìn hết không bỏ sót chỗ nào. Một gã đàn ông đẹp tới mức diễm lệ yêu nghiệt, lại thô bạo tàn nhẫn, trợn mắt sáng như ma trơi, nheo mắt lại như yêu quái. Hắn nắm chặt cằm nàng, đôi môi bá đạo hung hăng hôn lên môi nàng, hai làn da thịt cách lần quần áo mỏng manh, lửa nóng bừng bừng cứ vậy bị giam chặt trong đó. Hắn mớm cho nàng độc hoàn kịch độc, nheo lại đôi mắt tà mị mà rằng. '' Phải chết, ngươi cũng đi cùng ta ! " Mà nàng lại ngạo nghễ nhìn lại đôi mắt lạnh lùng của hắn, nhẹ nhàng thốt lên. '' Ta-không-thích-ngươi ! " Lãnh đạm như gió, thanh nhã như nước, dám khiêu khích gã đàn ông độc bá thiên hạ này, cuối cùng định ra một mối lương duyên khó hiểu cả đời. Mời các bạn đón đọc Thú Phi của tác giả Chu Ngọc.
Ngập Tràn Yêu Thương - Cố Tây Tước
Từ Vi Vũ hơi mắc bệnh sạch sẽ, có chút bỉ ổi, có chút mặt dày, tuy nhiên trước mặt người ngoài anh luôn hào hoa phong nhã, sống tách biệt, độc lập, lạnh lùng mà kiêu ngạo, lạnh lùng mà xa cách, trong sự xa cách ấy lại toát lên sự cao quý. Nhưng cứ về đến nhà, anh liền biến thành quý ông “thích cởi”, luôn miệng kêu: “Tắm, tắm, tắm! Cố Thanh Khê, em có muốn đến chà đạp anh không?”   Cố Thanh Khê luôn nghĩ, con người này còn có thể bỉ ổi hơn được nữa không?   Nếu không sẽ là:   “Vợ ơi, mau nấu cơm cho anh, yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Vợ ơi, hôm nay đi xem phim nhé! Yêu cầu hợp pháp đấy!”   “Thanh Khê, hát tặng anh một bài đi, yêu cầu hợp pháp đấy!”   Mỗi lần như thế, bạn Cố Thanh Khê lại phải cố kiềm chế không xử lý anh một cách phi pháp.   Hạnh phúc là gì?   Hạnh phúc là mười ba năm trước, cứ tan học về, có một cậu bé lại đi hình chữ S đến trước mặt bạn.   Mười ba năm sau, vẫn cậu bé đó ôm bạn vào lòng, thủ thỉ: “Cố Thanh Khê, cả tuổi thanh xuân của anh đều dành hết cho em, thế nên em phải có trách nhiệm với anh đấy!” Mời các bạn đón đọc Ngập Tràn Yêu Thương của tác giả Cố Tây Tước.
Trúc Mã Là Sói
5 tuổi, vì lỡ tay mà Nhan Tiếu để xảy ra một mối hận ngàn năm, trong lúc tranh giành đồ chơi với Văn Dịch, không may làm sứt trán đối phương. Văn Dịch khóc ầm ĩ: “Cậu có biết tớ bị sẹo sẽ không đẹp trai nữa không, cậu có biết như thế này sẽ không còn bạn gái nào chơi với tớ nữa không…”. Nhan Tiếu tức lắm liền gầm lại: “ Khóc cái quái gì, cùng lắm sau này lớn lên tớ sẽ lấy cậu là được chứ gì!” 20 năm sau, bi kịch đã xảy ra… Văn Dịch vênh khuôn mặt điển trai, gạt mái tóc nũng nịu: “Vết sẹo này là do em gây ra, em phải chịu trách nhiệm!” Nhan Tiếu: “ Em nhớ là hồi đó không để lại sẹo mà.” Văn Dịch: “ Ờ, vết sẹo này là do anh tự gây ra, nhưng vẫn là lỗi của em, em phải lấy anh!” Nhan Tiếu : “…” Theo bạn, chuyện tình thanh mai trúc mã rất đẹp, rất lãng mạn… hay chỉ là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng? *** Câu chuyện chưa thật sự thu hút nhưng nó cũng có những nét thật dễ thương , thật đáng yêu .tôi thật sự thích những câu chuyện tình yêu trúc mã này hình như nó mang lại cho người ta một cảm giác an toàn trong tinh yêu , so với các motip truyện trúc mã khác thì cái anh chàng “yêu nghiệt” này có lẽ bị cô nàng Tiếu Tiếu bắt nạt quá nhiều thì phải, tôi thật sự cũng không thích tính cách của Tiếu Tiếu lắm, các cách cô đôi xử với Hạ Hà Tịch hình như không được rõ ràng lém thì phải, hình như cô quá cân nhắc đối với “yêu nghiệt” thì phải, anh chàng bị cô đối xử phải nói là “rất tội nghiệp”, Trong câu chuyện tôi thấy cái kết thúc 3 năm về trước của 2 người hình như chưa được thỏa mãn lắm, ” tại sao lại là sẩy thai cơ chứ?”, nếu 3 năm về trước 2 người nói rõ ràng thì đứa bé đã….có lẽ 2 người đều có lỗi, “nếu”…”nếu”..và “nếu”…”nếu”cuộc dời con người có nhiều chữ “nếu” như vậy thì không thể gọi là cuộc sống được, chắc có lẽ 1 lần như vậy là bài học cho Văn dịch và yêu nghiệt về sau, tôi chúc 2 người hạnh phúc *** Mèo Lười Ngủ Ngày Người Thành Đô, Tứ Xuyên. Là người ham ăn, ham ngủ, yêu cuộc sống. Là tác giả, nhà biên kịch toàn thời gian, văn phong hóm hỉnh, dễ thương, phóng khoáng với nhiều tình tiết bất ngờ, thú vị. Nhiều tác phẩm của tác giả được xuất bản bằng ngôn ngữ giản thể, và đã bán quyền ngôn ngữ phồn thể và bản quyền làm phim tại Trung Quốc. Các tác phẩm của Mèo Lười Ngủ Ngày do Amun ấn hành: Nhật Ký Thăng Chức Của Thổ Thần Boss Đen Tối Đừng Chạy Trúc Mã Là Sói Kế Hoạch Mai Mối Hủ nữ Gaga Hàng đã nhận, miễn trả lại *** Dạo này đang phải dưỡng thai. Nhàn rỗi chẳng có việc gì làm nên đọc rất nhiều tiểu thuyết, thấy trong đó có rất nhiều câu chuyện thanh mai trúc mã, rất đẹp, rất lãng mạn! Tuy nhiên, tôi muốn lấy câu chuyện mà tôi đã đích thân trải qua để nói với tất cả mọi người rằng, trúc mã là cơn ác mộng, nếu chẳng may bị hắn lừa và trở thành “ông xã trúc mã” thì đó là cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong muôn vàn cơn ác mộng. Tôi xin lấy đồng chí trúc mã nhà tôi làm ví dụ. Trước Tết, đồng chí ấy cùng tôi về nhà cũ thu dọn đồ đạc, nhìn thấy cây ngân hạnh trước sân, tôi thấy nao lòng, hỏi anh còn nhớ chuyện hồi nhỏ không. Nghe xong, đồng chí ấy liền chống tay vào cây ngân hạnh cười ngặt nghẽo, nói còn nhớ, còn nhớ, sao không nhớ chứ. Hồi đó, nhà tôi mới chuyển đến đây không lâu, đám trẻ xung quanh đều không biết tôi, bọn chúng hay trốn vào xó xỉnh nào đó, rình lúc tôi không chú ý là ném đá hoặc bất ngờ xông ra túm đuôi tóc tôi. Lúc đó, tôi đã nổi cáu, tranh thủ lúc mấy đứa trẻ ranh chơi bi, tôi liền đổ cả lọ sâu róm lên lưng bọn chúng. Mấy ngày sau, tôi không dám bước ra khỏi cửa, nghe nói đám trẻ gần đó đã đoàn kết nhất trí bắt được một lọ kiến, thề sẽ trả thù. Nhưng rồi tôi vẫn bị mẹ bắt đi mua xì dầu. Đúng là oan gia ngõ hẹp, lại gặp kẻ thù. Cuối cùng, không biết phải làm thế nào, tôi liền trèo thẳng lên cây ngân hạnh, may mà bọn chúng không biết trèo cây, chỉ biết đi đi lại lại dưới gốc cây, chán rồi chửi đổng, bỏ đi. Đợi bọn chúng đi xa, chuẩn bị leo xuống thì tôi phát hiện ra cái cây này rất cao, không dám leo xuống nữa. Đang lúc sợ quá khóc toáng lên thì cậu bạn trúc mã liền làm anh hùng cứu người đẹp, đỡ tôi từ từ xuống đất. Thật lãng mạn đúng không? Như trong tiểu thuyết đúng không? Chớ sốt ruột, hãy nghe tôi kể tiếp. Tôi hỏi anh, có phải lúc đó anh đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên nên mới làm anh hùng cứu người đẹp không? Ngờ đâu, vừa nghe xong anh liền trả lời, đúng lúc đó anh đi ngang qua, nhìn thấy tôi ngồi trên cây sợ hãi nhìn xuống dưới, dưới gốc cây có đám trẻ bao vây, cảnh đó giống như chó đuổi mèo, mèo không còn đường nào buộc phải leo lên cây, rất buồn cười. Chính vì thế anh liền dừng lại muốn xem con tiểu miêu bò xuống đất bằng cách nào. Không ngờ tôi chỉ là một chú tiểu miêu chỉ biết leo lên mà không biết leo xuống, anh đành phải đỡ tôi xuống. Nói xong, anh lại phì cười, nụ cười lộ rõ vẻ nhạo báng. Đến lúc này, chuyện tình lãng mạn mà tôi đắc ý hơn hai mươi năm đã biến thành bong bóng xà phòng. Lần khác, tôi và mấy đồng nghiệp trong công ty anh đi hát karaoke, mọi người nói chị đừng ngồi không thế, chọn bài gì hát đi. Ông xã trúc mã của tôi nghe thấy vậy vội ngăn lại: “Đừng! Đừng bảo cô ấy hát. Mấy người không biết chứ, hồi nhỏ chẳng có việc gì, cô ấy toàn ngồi trong sân gào hét. Một lần bắt chước tiếng mèo kêu, gọi được cả mèo hoang. Con mèo hoang đó đi loanh quanh một lúc ở nhà cô ấy, không tìm được con mèo cái gọi đực nào, tức quá đái một bãi rồi bỏ đi. Giờ các cậu bảo cô ấy hát, có khi lại lôi thêm con gì đó đến chứ chẳng chơi. Thôi cứ để cho cô ấy ngồi yên vẫn hơn”. Đây vốn là chuyện đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi, ngay cả khi mẹ tôi kể, tôi còn phát cáu, thế mà anh ta lại có thể vui vẻ kể với đồng nghiệp! Anh ta vừa dứt lời, tôi thấy tất cả mọi người muốn cười nhưng không dám cười, nét mặt ai nấy đều giật giật, thật đúng là… chỉ muốn trừ khử ông chồng mình ngay lập tức! Lần quá đáng nhất là ngày Valentine cách đây không lâu, nhìn thấy anh ta đủng đỉnh về nhà mà trên tay không có gì, tôi tức nổ đom đóm mắt, hỏi ngay tại sao không mua hoa tặng tôi. Anh chàng trả lời rất điềm nhiên: “Ôi dào, vợ chồng già cả hết rồi, cần gì phải Valentine nữa!”. Tôi bực lắm: “Mình mới cưới nhau chưa được một năm! Gì mà vợ chồng già cả hả?”. Kết quả là đồng chí trúc mã nhìn lên trời vẻ rất ngơ ngác, nói: “Có thật là cưới chưa được một năm không? Sao anh cứ có cảm giác như đã cưới được mười tám năm rồi nhỉ?”. Được lắm, vì từ nhỏ đến lớn sống gần nhau, không có cảm giác mới mẻ nên tôi cũng phải cố nhịn, tìm cách giảng giải lý lẽ hòng lay động lòng chàng, nhắc chàng rằng những dịp như thế này cũng phải tặng hoa cho vợ để vợ vui. Ai ngờ, nghe xong chàng liền nói, giọng rất nghiêm túc: “Bà xã, em còn nhớ không? Anh chàng tặng hoa em hồi cấp hai, vừa tặng hoa xong, ngày hôm sau đã thích ngay cô bé hoa khôi của trường. Còn cả anh chàng tán tỉnh em rất cuồng nhiệt hồi đại học nữa, cái anh chàng mà ngày ngày ôm một bó hoa tấn công em đó, trông anh ta… hê hê, dùng tính từ “bình bình” để miêu tả có bị coi là bôi nhọ danh dự của người khác không nhỉ? Còn nữa, anh nhớ trong một dịp Valentine, có một anh chàng được em gọi là “Đông Gioăng” đã mang chín mươi chín bông hồng đến để tỏ tình với em, chắc là em vẫn nhớ kết cục chứ? Anh ta đã co giò chạy theo bà vợ giàu có bốn mươi tuổi…”. Cuối cùng, tất cả các ngày Valentine đều biến thành lễ truy điệu đau khổ, thấy tôi không thể chịu được nữa, ông xã mới vỗ ngực nói: “Em thấy chưa, thực tế đã chứng minh, những kẻ tặng hoa cho em đều không đáng tin cậy! Bao nhiêu năm qua, chỉ có anh là yêu em nhất”. … Mời các bạn đón đọc Trúc Mã Là Sói của tác giả Mèo Lười Ngủ Ngày.
Mập đẹp, béo dễ thương - Cửu Lộ Phi Hương
Một câu chuyện tình yêu vô cùng dễ thương của một cô nàng công chúa và một anh chàng thị vệ, ngọt ngào, ấm áp, vui nhộn… Khi bạn nhận ra rằng mình muốn chia sẻ quãng đời còn lại với một ai đó, bạn sẽ mong điều đó sớm bắt đầu. Lý Viện Viện cảm thấy cuối cùng thì mình cũng trở thành một mỹ nữ tuyệt thế. Chẳng ngờ Thấm thoắt qua bao thời đại, năm tháng đổi thay, bãi bể hóa nương dâu. Thẩm mỹ của thế giới này lại hoàn toàn thay đổi... Mời các bạn đón đọc Mập đẹp, béo dễ thương của tác giả Cửu Lộ Phi Hương.