Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Một Bước Lên Tiên

Lắm lúc vận khí dường như đã bỏ quên Bạch Diệc Phi, anh vô cùng cố gắng, chăm chỉ học tập, phấn đấu làm việc thế nhưng anh dường như không thể bắt được cơ hội nào. Những việc anh làm dường như không hề có kết quả, từ ban đầu hăng hái nỗ lực, anh càng ngày càng mất lòng tin, tâm trạng cũng càng u tối hơn... Mọi thứ cứ ngỡ đang lâm vào bế tắc khi em gái gặp nạn, ba mẹ vợ vô tâm, tiền tài nguy cấp, cứ tưởng cuộc đời anh cũng xong rồi. Nhưng không! Đây lại là một sự bắt đầu, sự bắt đầu cho nhân sinh thật sự của anh. *** "Cầu trời phù hộ cho nhà họ Lý chúng con an khang thịnh vượng, con cháu giỏi giang, đời đời sung túc”. Ông cụ nhà họ Lý vừa nói vừa kính cẩn cắm một nén hương vào lư hương. Hôm nay là tiệc họp mặt thường niên của đại gia đình nổi tiếng thành phố Giang Châu, gia tộc nhà họ Lý. Không khí của bữa tiệc náo nhiệt, tràn ngập những lời chúc tụng, ai nấy đều vui vẻ. Một thành viên có vai vế trong nhà họ Lý bỗng đứng lên nói lớn: "Thưa mọi người, gia tộc họ Lý chúng ta có được như ngày hôm nay đều là nhờ phúc của ông nội, nhân buổi tiệc ngày hôm nay, xin mời toàn thể con cháu nhà họ Lý kính tặng ông những món quà đặc biệt nhất, cũng là để minh chứng gia tộc chúng ta làm ăn phát đạt, đời đời thịnh vượng!" Vừa dứt lời, hàng chục người cùng lấy ra những món quà được chuẩn bị sẵn, xếp hàng ngay ngắn trật tự. Thế nhưng đúng lúc này, một bóng người vội vã xông vào cửa biệt thự nhà họ Lý, người này mặt mày xanh xao, khắp người còn dính đầy những vệt máu. Bạch Diệc Phi là con rể nhà họ Lý, trong mắt người khác, Bạch Diệc Phi là một kẻ ăn không ngồi rồi, không làm được việc gì ra hồn, chỉ ăn bám nhà họ Lý. “Sao bây giờ anh mới đến vậy!”, Lý Tuyết nhanh chóng kéo Bạch Diệc Phi sang một bên, nhỏ giọng hỏi, lo ngại rằng bộ dạng của anh sẽ bị các thành viên khác trong gia đình nhìn thấy. Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi:"Anh... em gái anh bị tai nạn giao thông, cần gấp 300 ngàn tệ để phẫu thuật!" Lý Tuyết chưa kịp lên tiếng thì mẹ vợ là Lưu Tử Vân đã nói trước: "Em gái anh bị tai nạn xe hơi? Vậy liên quan gì đến nhà chúng tôi? Chuyện gì quan trọng hơn phải ưu tiên làm trước chứ. Bây giờ đến lúc phải tặng quà ông nội rồi, anh đã mua quà chưa thế hả?” “Mẹ, con… con đã lấy 30 ngàn tệ tiền mua quà cho ông nội trả...trả trước tiền viện phí rồi!”, Bạch Diệc Phi nói xong câu này đầu cũng cúi xuống thấp hơn. “Anh nói cái gì cơ?”, sắc mặt Lưu Tử Vân đột nhiên trở nên u ám: “Tôi biết ngay anh là cái loại bỏ đi mà, làm việc gì cũng không nên hồn, tôi hỏi anh, ai cho phép anh lấy tiền mua quà đi làm việc khác hả?” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên: "Xin mời Lý Tuyết nhà họ Lý, cùng chồng là Bạch Diệc Phi kính biếu quà ông nội!" Ngay khi giọng nói cất lên, mọi người đều hướng sự tập trung vào Bạch Diệc Phi, trong mắt hiện lên một chút nghi hoặc. "Có chuyện gì thế kia? Tại sao ngày vui trọng đại như hôm nay mà trên người lại dính toàn máu me như thế?" "Thật là xui xẻo mà!" Bạch Diệc Phi cắn chặt môi bước đến bên ông nội: "Ông nội, cháu... cháu muốn mượn ông một ít tiền. Em gái cháu bị tai nạn xe, cần gấp một khoản tiền để làm phẫu thuật..." Tất cả tiếng hoan hô lúc nãy đột ngột dừng hết lại, sắc mặt của ông cụ cũng dần dần trầm xuống. Cả đại sảnh bỗng chốc chìm vào im lặng, im lặng đến nỗi khiến người ta cảm thấy ghê sợ. Lưu Tử Vân xông tới, đưa tay tát một cái thật mạnh vào mặt Bạch Diệc Phi. "Anh nói cái gì vậy hả đồ khốn nạn? Hôm nay là đại tiệc thường niên của gia đình chúng ta đấy! Cái gì mà tai nạn xe cộ với phẫu thuật, toàn những điều xui xẻo!” Lưu Tử Vân vẫn luôn không thích Bạch Diệc Phi, bà ta cảm thấy có một tên con rể vô dụng như vậy, dù có đi đâu cũng chẳng ngẩng đầu lên được. Bạch Diệc Phi còn chưa kịp trả lời, Lý Phàm cũng đã đứng lên, vẻ mặt khinh thường nói: "Cũng thật là không biết xấu hổ? Không có tiền mua quà thì thôi đi, sao phải lôi cả em gái ra đây làm trò cười nữa". Lý Phàm là anh họ của Lý Tuyết, gã là thành viên đầy triển vọng thuộc thế hệ thứ ba của nhà họ Lý, địa vị trong gia tộc không phải dạng tầm thường. “Thưa ông nội, chuyện ngày hôm nay là lỗi của cháu, nhưng… nhưng khi em gái cháu cùng cháu chọn quà cho nội đã bị tai nạn xe hơi, giờ cần 300 ngàn tệ để phẫu thuật”, Bạch Diệc Phi nói với vẻ mặt đau khổ. “Ý của anh là sao? Em gái anh bị tai nạn là lỗi của ông nội sao?”, Lý Phàm vừa nói vừa nhìn Bạch Diệc Phi với nụ cười đầy đắc ý. Ông cụ nhà họ Lý nghe xong, khuôn mặt đột nhiên trở nên u ám một cách đáng sợ. “Không, không, cháu không có ý đó, cháu… cháu chỉ muốn hỏi, ông nội, ông có thể cho cháu mượn 300 ngàn tệ không!”, Bạch Diệc Phi khẽ nói. Nghe Bạch Diệc Phi vẫn còn đang nhắc đến chuyện này, Lưu Tử Vân bước nhanh đến chỗ Bạch Diệc Phi và đẩy mạnh anh một cái. “Đồ vô dụng, còn không mau mau cút đi?”, Lưu Tử Vân vẻ mặt ảm đạm nói: “Thật là mất mặt mà!” Bạch Diệc Phi bị đẩy mạnh đến loạng choạng suýt ngã, nhưng lại không có ý rời đi, còn nghẹn ngào nói: "Mẹ, em gái con vẫn đang đợi con trong bệnh viện. Không có tiền, không phẫu thuật được, nó sẽ chết mất!” Lưu Tử Vân lạnh lùng nói: "Vậy thì đi bệnh viện đi, còn ở đây làm gì nữa? Đừng làm ảnh hưởng tới không khí bữa tiệc của gia đình chúng tôi!" "Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Chúng ta về nhà thôi, con sẽ nghĩ cách", Lý Tuyết rốt cuộc cũng không chịu được nữa, bước nhanh đến chỗ của Bạch Diệc Phi. Ông nội chẳng muốn để ý tới Bạch Diệc Phi nữa, tức giận xoay người rời khỏi đại sảnh. Lý Phàm nhìn gia đình Lý Tuyết với vẻ giễu cợt: "Em họ, hôm nay ông chồng tốt đẹp của em thật làm cả nhà xấu hổ. Nhưng với tình hình hiện tại của em, muốn bỏ ra 300 ngàn tệ e rằng cũng rất khó phải không? Có cần người anh họ này của em giúp đỡ không?" Bạch Diệc Phi nghe vậy rất cảm kích, không ngờ người anh họ ngày thường coi thường mình như vậy, hôm nay lại đồng ý ra tay giúp đỡ. Chẳng đợi Bạch Diệc Phi nói cảm ơn, gã ta đã nói tiếp: "Chỉ cần Bạch Diệc Phi quỳ xuống khấu đầu 3 cái ở trước mặt mọi người thì anh sẽ cho mượn!" “Lý Phàm, anh đừng có quá đáng!”, Lý Tuyết tức giận nói. Trong mắt Lý Tuyết, cho dù Bạch Diệc Phi có vô dụng đến đâu thì cũng là chồng cô, người khác không được phép xúc phạm anh quá đáng. Chỉ là, Lý Phàm nói không sai, hiện tại công ty cô đang gặp khó khăn, làm ăn hầu như đều thua lỗ, thực sự không thể có 300 ngàn tệ. Trước kia Lý Phàm và Lý Tuyết từng có khúc mắc, không ngờ gã ta lại thù dai đến tận bây giờ. “Lý Tuyết, đừng có thấy người ta tốt bụng lại được đà lấn tới”, Lý Phàm bình tĩnh nói. "Được rồi, anh không cần nói nữa, Bạch Diệc Phi, chúng ta đi thôi". “Anh không đi được, không có tiền phẫu thuật, em gái anh phải làm sao?”, Bạch Diệc Phi hai tay nắm chặt tóc, chậm rãi đi về phía Lý Phàm, bộ dạng như sắp quỳ xuống. "Đủ rồi!" Lúc này, một vị trưởng bối nhà họ Lý đi ra, nói: "Còn thấy chưa đủ xấu hổ sao? Người nhà hôm nay đều ở đây, Lý Phàm cháu cũng đừng quá đáng quá. Hơn nữa, đầu gối của loại người như Bạch Diệc Phi cũng không đáng 300 ngàn tệ". Lý Phàm nghe xong khóe miệng cong lên, lấy điện thoại di động ra: "Được rồi, Bạch Diệc Phi, tôi có thể cho anh mượn tiền, nhưng tiền lãi mỗi tuần là 300 ngàn tệ, nếu không trả được trong một tuần thì sang tuần thứ hai sẽ là 600 ngàn tệ, anh đồng ý không?" "Không được, trả lãi thế này đắt quá!" Lý Tuyết lập tức phản đối. “Tôi đồng ý!”, bất chấp sự phản đối của Lý Tuyết, Bạch Diệc Phi nhanh chóng đồng ý. "Được, mọi người đã nghe thấy rồi đấy, làm chứng cho tôi nhé, hy vọng gia đình em họ sẽ không quỵt tiền vay nợ”, Lý Phàm nói xong cười hả hê, sau đó chuyển tiền cho Bạch Diệc Phi. Bạch Diệc Phi nhận tiền rồi nhanh chóng rời khỏi đại sảnh. Một giờ sau, khi Bạch Diệc Phi vội vàng đến bệnh viện, y tá mới nói cho anh biết Bạch Diệc Linh đang trải qua ca phẫu thuật, hơn nữa đích thân trưởng khoa phụ trách ca mổ và các chuyên gia hàng đầu của bệnh viện đã chăm sóc cho cô. “Cô y tá, tôi muốn hỏi, rốt cuộc là ai đã thay tôi trả tiền phẫu thuật?”, Bạch Diệc Phi cảm thấy thật khó hiểu. Vừa dứt lời, một giọng nói trầm ấm truyền đến: "Không cần hỏi cô ấy nữa, là ta!" Bạch Diệc Phi nghe tiếng liền xoay mình lại thì thấy một người đàn ông có năm sáu vệ sĩ theo sau đang bước nhanh tới chỗ mình. “Ở đây không tiện nói chuyện, đi cùng ta nào!”, người đàn ông vỗ vai Bạch Diệc Phi, dẫn anh đến cửa phòng phẫu thuật. Các vệ sĩ được chia thành hai nhóm bảo vệ ở hành lang để ngăn không cho bất kì ai làm phiền cuộc nói chuyện giữa người đàn ông và Bạch Diệc Phi. “Xin hỏi ông rốt cuộc là ai?”, Bạch Diệc Phi hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Anh biết rất rõ người đàn ông trước mặt nhất định không phải người tầm thường. “Phàm nhi, ta là bố của con và Linh Nhi!”, người đàn ông nói với giọng phấn khích, hai tay ấn vào vai Bạch Diệc Phi nói: “Ta là Bạch Vân Bằng!” Vừa nghe lời người đàn ông trước mặt nói, Bạch Diệc Phi lộ rõ sự sửng sốt! Một lúc lâu sau, Bạch Diệc Phi mới lấy lại bình tĩnh, hỏi một cách nghi ngờ: "Thưa ông, chắc ông nhận nhầm người rồi, tôi có bố mẹ". Bạch Vân Bằng ân cần nhìn Bạch Diệc Phi: "Ta biết có thể con sẽ không tin, đây là biên bản xét nghiệm ADN của bố và Linh Nhi, còn đây là một vài bức ảnh các con từ khi còn quấn khăn, đặc biệt là vết bớt trên lưng. Lúc nhỏ đưa các con rời xa, là do ta có nỗi khổ riêng". Nhìn những tài liệu mà Bạch Vân Bằng đưa, trong lòng Bạch Diệc Phi vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh chắc chắn đứa bé trong bức ảnh trên tay là anh, có cả em gái của anh, và người đang ôm họ là người đàn ông trước mặt anh tự nhận là Bạch Vân Bằng. Sau đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một thẻ ngân hàng màu tím sẫm. "Phàm Nhi, đây là thẻ hạng đế vương, ở Hoa Hạ này chỉ có 20 cái. Hôm nay bố tặng nó cho con. Trong thẻ này có ba trăm triệu". Tiếp đó, Bạch Vân Bằng lấy ra một chiếc nhẫn khác đeo vào ngón giữa của Bạch Diệc Phi: "Chỉ với chiếc nhẫn này, con có thể rút một tỷ từ bất kỳ ngân hàng nào ở Hoa Hạ, coi như ta bù đắp cho con”. Đầu tiên là ba trăm triệu, bây giờ lại thêm một tỷ? Nếu là người khác, Bạch Diệc Phi nhất định sẽ không tin, nhưng anh cũng không biết tại sao, những lời này nếu từ miệng Bạch Vân Bằng nói ra chẳng làm người khác có lấy một chút nghi ngờ. Bạch Vân Bằng đưa cho Bạch Diệc Phi một tấm danh thiếp: "Đây là số điện thoại của ta. Lần này vết thương của Linh Nhi rất nghiêm trọng, ta sợ điều trị ở bệnh viện này sẽ để lại di chứng, nên một khi tình trạng của con bé ổn định hơn, ta sẽ sẽ đến đón con bé". Bạch Diệc Phi không từ chối lời đề nghị của Bạch Vân Bằng, bởi nếu Diệc Linh sau tai nạn để lại di chứng gì, anh sẽ hối hận cả đời. Nửa giờ sau, cửa phòng phẫu thuật chậm rãi mở ra, Bạch Diệc Linh toàn thân quấn đầy băng trắng. Bạch Vân Bằng vừa nhìn thấy liền đau lòng khôn xiết, xua xua tay, vệ sĩ bên cạnh liền gật đầu rồi gọi điện thoại, sau đó một chiếc xe y tế chạy tới, đón Bạch Diệc Linh đi. Nhìn thấy cảnh này, hòn đá nặng trĩu trong lòng Bạch Diệc Phi cuối cùng nhẹ đi phần nào! Vỗ vỗ vai Bạch Diệc Phi, Bạch Vân Bằng nhìn anh bằng ánh mắt đầy tâm tư, sau đó quay người rời đi. Bạch Diệc Phi sờ chiếc thẻ trong túi, bắt taxi đến ngân hàng! Mặc dù Bạch Vân Bằng không có vẻ gì là đang nói đùa, nhưng Bạch Diệc Phi vẫn muốn kiểm tra xem có phải thật không. Mười phút sau, Bạch Diệc Phi mặt mày trắng bệch bước ra khỏi ngân hàng. Bạch Diệc Phi lúc này mới cảm thấy chân như không đứng vững nữa, nguyên nhân rất đơn giản, trong thẻ này thật sự có 300 triệu! Khó khăn lắm mới về đến nhà, Bạch Diệc Phi vừa vào đến cửa đã nghe thấy tiếng cãi vã vọng ra từ trong nhà. "Con ơi là con, con có bị ngốc không? Hôm nay tên rác rưởi kia đã làm mất mặt nhà ta lắm rồi, giờ con còn định bán nhà vì nó nữa sao?", Lưu Tử Vân phẫn nộ gầm lên. Mời các bạn mượn đọc sách Một Bước Lên Tiên của tác giả Mai Bát Gia.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tòng Địa Ngục Quy Lai Đích Nam Tử - Ngũ Thập Khối
Ta từ Địa Ngục trở về Ta gọi Lâm Đường, cũng có người gọi ta Từ Trạch! Nhưng, ta càng yêu thích nghe bọn họ gọi ta: Đường Đồ Tể! *** Đêm đen nhánh. Gió lạnh bẩm rồi đấy! Tháng chín thiên, vốn không nên như thế! Nhưng, tại vân ngoài ngoại ô mấy chục dặm chi địa một toà Vô Danh trong hốc núi, cũng tại trải qua loại này cho người, không cách nào nhịn được lạnh. "Sao làm sao có khả năng, ngươi ngươi rõ ràng trúng đạn rồi, ngươi làm sao " "Ngươi là người, vẫn là quỷ làm sao có khả năng còn sống!" Đó là một cái nam tử mặc áo đen, hắn đang run rẩy. Dưới chân còn có một cái đào ra hố, cái kia là chuẩn bị chôn người, nhưng là bây giờ Hắn muốn chôn người, sống! Thanh niên kia không nói gì, chỉ là nhìn xem nam tử mặc áo đen này, khóe miệng của hắn, hơi nhấc lên, nhưng loại này cười, lại làm cho nam tử mặc áo đen này, càng thêm sợ hãi. Rốt cuộc tại cũng không nhịn được, móc ra thương đến, ầm ầm vài tiếng, tựu đối thanh niên kia mở lên! Nhưng một màn kế tiếp, hắn cả đời không cách nào quên! Chỉ thấy đạn kia, lại bị thanh niên kẹp lấy ở! Đúng! Kẹp lấy! ... Mời các bạn đón đọc Tòng Địa Ngục Quy Lai Đích Nam Tử của tác giả Ngũ Thập Khối.
Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị - Độc Hành Chí Tôn
Ta chính là Thiên đế chưởng quản tam giới trong truyện tiên hiệp hay mang tựa đề Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị, một siêu phẩm mới từ tác giả Độc Hành Chí Tôn. Ngọc đế, Như Lai, Diêm Vương ngưu bức sao? Đối với Thiên đế ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể tiêu diệt. Là người chưởng khống tam giới dị giới khiến cho thần tiên khắp nơi kính sợ. Chỉ cần lần độ kiếp 99 này thành công thì ta sẽ trở thành bất tử chưởng khống chư thiến. Nhưng...ài, thật đáng tiếc, không ngờ lần thứ 99 ta lại trọng sinh vào cái thế giới huyền huyễn này, cái gì mỹ nữ hoa khôi,lãnh diễm giám đốc, băng sơn cảnh sát..... Để ta tĩnh tâm độ kiếp đi đừng làm phiền ta".Đây là truyện viết về Thiên Đế vượt lần cuối cùng thiên kiếp trọng sinh đô thị. *** Lúc này Thiên Đế đang sờ sờ khuôn mặt mình trong lòng thầm nghĩ: "Chẳng nhẽ mị lực của ta lớn đến vậy" Đúng lúc Thiên Đế đang nghi hoặc giọng một người đàn ông vang lên: "Tiên sinh ngài tốt " Thiên Đế giật mình quay người lại thì thấy đây là người đàn ông trung niên ít nhất cũng phải 40 tuổi, người đàn ông này vẻ mặt tươi cười hướng về phía Thiên Đế. Thấy người đàn ông trung niên này Thiên Đế lại một trận tê cả da đầu trong lòng thầm nghĩ: "Mẹ nó,mị lực của ta chẳng nhẽ lớn đến nỗi cả đàn ông cũng thích " Nghĩ như thế, lúc này Thiên Đế sau lưng đã thấm mồ hôi lạnh, nếu lúc này người đàn ông trung niên mà biết ý nghĩ của hắn chắc cũng phải tức hộc máu. Lúc này người đàn ông trung niên đã đến trước mặt Thiên Đế dơ tay ra trào hỏi nói: "Tiên sinh tốt, ta là Tô Triết chủ cửa hàng này, xin hỏi Tiên Sinh định mua chiếc xe nào" ... Mời các bạn đón đọc Thiên Đế Trọng Sinh Đô Thị của tác giả Độc Hành Chí Tôn.
Phiến Tội
Phiến Tội - Buôn bán tội ác Thưa các bạn! Khác với những bộ truyện khác, Phiến Tội là một bộ truyện có bối cảnh là một thế giới không hề có ngăn cách về quốc gia hay dân tộc, thay vào đó chỉ có một đế quốc nắm giữ và điều hành tất cả. Nhân vật chính của Phiến Tội là Thiên Nhất, một thanh niên lười nhác, xấu tính và bán sách trong hoàn cảnh sách vở bằng giấy đã lui về quá khứ. Nếu ai đã được biết đến và yêu thích ngòi bút của Ba Ngày Ngủ Hai qua Quỷ hô bắt quỷ thì giờ đây các bạn nên đến với Phiến Tội để tiếp tục theo dõi những bối cảnh tuyệt vời hay những hành động cùng lời văn thiên mã hành không nhưng không kém phần hài hước của tác giả.  Mình biết một số bạn ghét cách viết truyện ở ngôi thứ nhất (Xưng ta, tôi) nhưng mình cũng xin nói thêm, chỉ ở tự chương năm quyển đầu tiên tác giả mới dùng ngôi thứ nhất với ý đồ để nhân vật kể lại câu chuyện của mình. Ví dụ ở quyển 1, đó là dưới góc nhìn của Thiên Nhất, một kẻ vô cùng thần bí. Vì để thực hiện một nhiệm vụ, Thiên Nhất tập hợp một số cá nhân mang siêu năng lực lại và lấy tên là "Nghịch Thập Tự". Những hành vi kỳ quái của Thiên Nhất làm người khác có cảm tưởng Thiên Nhất là kẻ trừng phạt song đó không phải là nhiệm vụ của hắn, cũng chẳng phải vì muốn tiêu diệt một đế quốc đã thối nát đến tận xương tủy để làm hoàng đế... Thế tại sao hắn lại phải làm vậy?  Hãy cùng chờ đợi câu trả lời tại Phiến Tội... Chào thân ái và quyết thắng! P/s 1: Phiến Tội rất hay nếu bạn chịu khó đọc nó. Đọc Phiến Tội, bạn không cần phải vừa đọc, vừa ngẫm, thỉnh thoảng phải quay lại nhiều chương như đọc nhiều truyện khác, bởi tuy tác giả viết rất lạ nhưng người đọc vẫn dễ hiểu được. Trong lúc đọc, bạn cũng có thể vừa đọc vừa phân tích các thông tin có được về nhân vật được miêu tả trong Phiến Tội. Nếu như thế, mình đảm bảo bạn sẽ có một cuộc du hành thú vị vào hành trình của Thiên Nhất. P/s 2: Vì truyện có một số chi tiết ghê rợn nên mình xin xếp vào dòng 18 !!! *** Nếu trí nhớ không được tốt thì bạn cần phải nuôi dưỡng thói quen diệt cỏ tận gốc. Ba Ngày Ngủ Hai ngữ lục Thanh thiếu niên là quần thể chủ yếu của trò chơi, mỗi ngày ta đều phải giao tiếp với họ. Khi ta bằng tuổi những thanh thiếu thiên đó, thế giới vẫn còn là thiên hạ của thể loại game trên ti vi. Nào ai tưởng tượng được bọn nhỏ ngày nay lại có thể sử dụng công nghệ điều khiển não để chơi Game Online... Ta đã làm việc cho công ty game trong nhiều năm qua. Công việc đầu tiên của ta ở đây là chia bài cho một sòng bạc ảo. Tất nhiên trong môi trường làm việc như thế cũng có cái hay, đó là dù người chơi có nổi điên vì thua bạc cũng chẳng thể rút súng bắn bạn. Còn nhớ ta đã lên chức sau khi gia nhập công ty chừng hai tháng. Ta nghĩ người quản lý hẳn đã phát hiện ra tài năng trong phương diện đánh bạc của ta. Thật ra, ta thấy đánh bạc cũng như những kỹ năng khác, chỉ cần chăm chú và nỗ lực thì sẽ thành công. Nhiều trường hợp có những người chỉ hơn nhau ở thời gian tích lũy kinh nghiệm dài hay ngắn, còn loại chỉ thuần túy nhờ vào thiên phú để giỏi hơn mọi người không thể tồn tại. Ít ra ta vẫn chưa nhìn thấy bao giờ. ... Mời các bạn đón đọc Phiến Tội của tác giả Ba Ngày Ngủ Hai.
Tôi Là Đạo Sĩ - Nguyễn Điệp
Đ, một thanh niên vô công rồi nghề, hắn sống ngày nào hay ngày đó không có lý tưởng, cho đến một một hôm cuộc đời như rẽ sang bước ngoặt mới khi hắn tìm được chiếc hộp cũ mà bà nội hắn để lại. Một thế giới đạo giáo đầy huyền bí được mở ra, đây là số mệnh hay do nhân duyên của hắn? Chúng ta hãy cùng theo dõi... *** Con quái vật hạ cánh xuống căn phòng rồi từ từ biến về dạng người, ả ta nhếch mép cười nhìn về phía tên dưa chuột. Dưa chuột nhắm chặt đôi mắt rồi khẽ mỉm cười lên tiếng: - Có vẻ như cũng không dễ dàng cho lắm nhỉ...? Hắn có xứng là đối thủ của cô không...? - Nếu như hắn dịu dàng hơn một chút thì có lẽ tôi sẽ biến hắn thành nô lệ...! Nhưng thực sự thằng khốn này không biết điều một chút nào...! Dù sao tôi cũng khá thỏa mãn với con nô lệ kìa...! Vừa nói, ả ma cà rồng vừa quay sang nhìn về phía cơ thể nàng. Dưa chuột hít một hơi thật sâu rồi đưa hai tay ra phía trước, hắn có vẻ thỏa mãn với những gì đang có: - Cuộc sống này thật tuyệt vời...! Giàu sang...! Quyền lực...! Và cuối cùng là bất tử...! Có vẻ như đây là một kết thúc có hậu...! - Chưa kết thúc được đâu...! Xoẹt....! ... Mời các bạn đón đọc Tôi Là Đạo Sĩ của tác giả Nguyễn Điệp.