Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chuyện Dài Bất Tận (Michael Ende)

Chuyện dài bất tận kể về chuyến phưu lưu của chú bé Bastian trong thế giới tưởng tượng. Bắt đầu từ một ngày mưa ròng rã chốn học, bắt đầu từ cửa hiệu sách cũ ma quái, từ cuốn sách bìa màu đồng lấp lánh rồi tới nhà kho và những chữ cái đầu tiên, nhân vật của chúng ta thực sự bước vào một hành trình chưa từng có. Cuốn sách Bastian đọc có tên Chuyện dài bất tận kể về vương quốc tưởng tượng đang trên bờ diệt vong và cần một vị cứu tinh từ thế giới loài người để đặt tên cho Nữ-thiếu-hoàng. Vị cứu tinh ấy, không ai khác, chính là Bastian. Từ một độc giả, Bastian hoá thân thành nhân vật chính trong cuốn sách bìa đồng, từ cậu nhóc mập ú nhút nhát Bastian trở thành người hùng của vương quốc tưởng tượng. Và con đường Bastian đã phải trải qua để hoàn thành xứ mệnh là phần hấp dẫn nhất của câu chuyện, quyền lực, vinh quang đến tột đỉnh, lầm lạc, mù quáng đến không ngờ, gắng sức khai mở để rồi lại thẳng tay tàn phá, tình bạn tri kỷ và những mưu ma trước quỷ, thả sức phung phí ước mơ, chối bỏ quá khứ để rồi phải đánh đổi tất cả để tìm lại...Tất cả đã đem lại sức lôi cuốn kỳ diệu và chiều triết lý cho tác phẩm. Một câu chuyện dài bất tận với sức hút bất tận không chỉ dành cho bạn đọc nhỏ tuổi.

Điểm khác biệt nổi bật của Chuyện dài bất tận với những cuốn sách thiếu nhi khác đó là cách kết cấu khá đặc biệt: kết cấu truyện lồng trong truyện, câu chuyện về vương quốc tưởng tượng được kể trong câu chuyện của Bastian. Chuyện dài bất tận được ngợi ca như một bản anh hùng ca kỳ ảo, một ngày hội của trí tưởng tượng mà bất cứ ai bước vào đều cảm thấy náo nức, một niềm say mê bất tận cho những người từ 12 đến 92, thế nhưng bên cạnh đó, tác phẩm còn là một câu chuyện ngụ ngôn sâu sắc và thực sự đau đớn về tính hai mặt của trí tưởng tượng cũng như mối quan hệ giữa con người với thế giới tưởng tượng nói chung.***

Nhận định

Micheal Ende đã tìm ra nơi trú ngụ đích thực của những nhân vật tưởng tượng, hay nói đúng hơn, ông đã tặng cho những nhân vật sinh ra từ từ tưởng tượng một mái nhà, một vương quốc kỳ ảo không biên giới. Con người sinh ra trí tưởng tượng, chúng ta sống được và phát triển nhờ nó, đồng thời cũng tàn tạ diệt vong vì nó. Điều này được minh chứng qua hành trình của Bastian và những lời độc địa của chó sói Gmork. Bằng trí tưởng tượng, Bastian đã góp phần xây dựng lại vương quốc tưởng tượng với Rừng- đêm Perelin, Sa mạc muôn màu Goab, thành phố bạc Amarganth..., thế nhưng cũng chính trí tưởng tượng ấy khi gắn liền với những ảo tưởng về quyền lực tuyệt đối, về sự vĩ đại của một ân nhân đã đẩy vương quốc tưởng tượng vào cảnh chiến tranh máu lửa, đã biến những người Acharai tài hoa cần cù thành những tên hề lố lăng vô hướng. Bản chất của trí tưởng tượng là diệu kỳ và tốt đẹp, thế nhưng tham vọng và sự hão huyền đã biến nó thành dối trá. Hình tượng Hư Không trong tác phẩm là hiện thân cho sự hão huyền ấy. Hão huyền luôn song hành cùng tưởng tưởng, là mặt trái của tưởng tượng như Hư Không lẩn khuất trong vương quốc của Nữ-thiếu-hoàng. Nếu con người biết dừng lại ở trí tưởng tượng, chúng ta sẽ có nghệ thuật, có cuộc sống đầy màu sắc, nhưng nếu vượt qua giới hạn để đắm mình trong những ảo vọng hão huyền thì điều còn lại chỉ là lầm lạc và dối trá Micheal Ende có lẽ là nhà văn đầu tiên thức tỉnh người đọc về lối ứng xử với trí tưởng tượng, về sức mạnh cũng như khả năng huỷ diệt của trí tưởng tượng trong cuộc sống của chúng ta.- Nhã Nam

"Chuyện dài bất tận ở Đức cũng giống như Tây du ký ở Trung Quốc..."- Giang Tây nhật báo Tìm mua: Chuyện Dài Bất Tận TiKi Lazada Shopee

"Chuyện dài bất tận của Micheal Ende là một anh hùng ca kỳ ảo với tất cả những yếu tố kinh điển của thể loại: những kỳ nhân quái thú, những cảnh sơn lâm xa ngái, những cái tên hoang dã, những bùa hội mạng cũng là báu kiếm...Cuốn sách lại còn được in hẳn chữ xanh chữ đỏ...Tất cả khiến cho ta cảm thấy sung sướng như đi vào một ngày hội của trí tưởng tượng...Một tác phẩm kỳ tài kết hợp cùng lúc cả Tolkien lẫn Peter Pan "- The New York Times

"Một cú nhảy đột ngột vào huyền diệu..."- Washington Post

"Đây là môt kiệt tác...Tôi bị lôi cuốn vào và không thể nào bỏ sách xuống được...Một sự sáng tạo tuyệt diệu"- Sotsman

***

ŨƆ HƆÁS ∩ỆIH

ɹǝpuɐǝɹoʞ pɹɐunoʞ lɹɐʞ:uâɥu ủɥƆ

Dòng chữ này viết trên cửa kính một cửa hiệu nhỏ, nhưng người ta chỉ có thể đọc được như bình thường khi đứng trong căn phòng sáng nhập nhoạng nhìn ra ngoài đường, qua lớp kính.

Hôm ấy vào một buổi sáng tháng Mười một u ám và lạnh lẽo, trời mưa như trút. Nước mưa chảy ròng ròng trên những chữ cái loằng ngoằng. Tất cả những gì người ta có thể thấy được qua cửa kính là một bức tường loang lổ ướt bên kia đường.

Thình lình cánh cửa bị giật mạnh đến nỗi chùm chuông[1] nhỏ bằng đồng thau treo trên cửa bật rung inh ỏi, mãi một lúc mới dứt.

[1] Ở Âu Mỹ, treo chuông nơi cửa ra vào là một trong những cách để người bán hàng trong các cửa hiệu nhỏ biết mỗi khi có khách vào. (Mọi chú thích trong sách là của người dịch - Lê Chu Cầu)

Kẻ gây ra tiếng chuông om sòm này là một thằng nhỏ mập ú độ mười hay mười một tuổi. Mái tóc nâu thẫm bết nước lòa xòa trên mặt nó, nước nhỏ giọt từ chiếc áo măng-tô ướt nhẹp, nó khoác một cái cặp trên vai. Mặt nó hơi tái và nó thở hổn hển, nhưng ngược hẳn với vẻ hối hả vừa mới rồi, nó đứng như trời trồng nơi cánh cửa đang mở ngỏ.

Trước mặt nó là một căn phòng hẹp, dài hun hút ra tuốt phía sau trong ánh sáng mờ mờ. Trên tường gắn kệ tới tận sát trần nhà, chất đầy sách to nhỏ đủ loại. Dưới sàn nhà chất hàng chồng sách khổ to, trên mấy cái bàn là hàng núi sách nhỏ hơn, gáy da, nhìn nghiêng thấy lấp lánh như dát vàng. Sau một bức tường sách cao bằng đầu người sừng sững ở cuối căn phòng có ánh đèn sáng. Trong cái vầng sáng đó thỉnh thoảng lại bay lên một vòng khói, nó tỏa lớn ra rồi tan vào bóng tối trên cao. Trông cứ như những tín hiệu người da đỏ vẫn dùng để truyền tin từ núi này qua núi khác. Hẳn là có người ngồi ở đó và quả vậy, thằng bé nghe một giọng nói khá cộc lốc từ phía sau bức tường sách:

- Xin vào trong này hoặc đứng ngoài kia mà trầm trồ, nhưng hãy khép cửa lại, kẻo gió lùa.

Thằng bé nghe lời, khẽ khép cửa lại. Rồi nó lại gần bức tường sách, thận trọng ngó quanh "góc tường". Ở đó có một ông mập lùn ngồi trên cái ghế bành bằng da cao tới tai đã sờn. Ông mặc bộ đồ đen nhăn nhúm, trông có vẻ sờn cũ và bám bụi. Bụng ông bó trong một cái áo chẽn hoa. Đầu ông hói bóng, trên mỗi bên tai chỉ còn một dúm tóc bạc trắng dựng ngược. Mặt ông đỏ gay khiến người ta liên tưởng tới mặt một con chó dữ. Một cặp kính gọng vàng ngự trên cái mũi trông như củ khoai. Ngoài ra ông còn hút một cái tẩu cong vòng, ngậm bên khóe miệng khiến méo cả mồm. Ông giữ trên đầu gối một quyển sách rõ ràng là đang đọc, vì khi gập sách lại ông để nguyên ngón trỏ to bè của bàn tay trái giữa những trang sách như để làm dấu.

Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Chuyện Dài Bất Tận PDF của tác giả Michael Ende nếu chưa có điều kiện.

Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.

Nguồn: thuviensach.vn

Đọc Sách

Đồng Trinh Ngải (Nghiêm Diệu Linh)
Nghe nói là truyện ma có thật ở Hòa Bình Cô bé 12 tuổi bị ấu dâm và lạm dụng, dồn nén đến mức xuất hiện 2 nhân cách (theo tâm linh người ta gọi là ma nhập), tìm cách bỏ ngải tất cả những kẻ đã từng hại mình. Hé lộ bí mật của Bùa Ngải xứ Bắc với những câu chuyện kinh dị mà bạn không nên đọc lúc nửa đêm!.***"Lửa...lửa..." Tôi vừa lẩm bẩm vừa kiệt sức tìm mồi lửa để đốt cây Ngải, chợt bị Hà đẩy ngã. Tìm mua: Đồng Trinh Ngải TiKi Lazada Shopee "Mày còn muốn thế nào? Dịu chết rồi..." Tôi trừng mắt nhìn nó. "Mày không được đốt cây Ngải, Dịu chết rồi thì nó là của tao!" Hà gào lên. Nó chạy tới ôm cây Ngải vào người, nhặt con dao dưới đất lên rạch vào lòng bàn tay để máu chảy vào bông hoa đỏ chót kia. Chậu hoa tuy vỡ nhưng hoa vẫn tươi, đỏ thắm rực rỡ. "Mày điên à?"Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Trinh Ngải PDF của tác giả Nghiêm Diệu Linh nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đồng Thoại Đen (Otsuichi)
Có một con quạ làm tổ dưới mái rạp chiếu phim. Từ hồi còn là quạ non, nó đã vừa nhấm nháp sâu béo cha mẹ mang cho, vừa ngắm nhìn màn hình trong rạp qua lỗ thủng nhỏ trên tường. Ngày qua tháng lại, cứ thích thú nhẩm theo lời thoại, nó nói được tiếng người tự lúc nào chẳng biết. Một ngày nọ rạp chiếu phim bị phá dỡ, quạ bấy giờ đã đủ lông đủ cánh và trình độ ngôn ngữ cũng đã rất đáng kể, bèn nai nịt lên đường ngao du. Rồi nó quen cô bé ấy, cô bé thích được tặng quà là những nhãn cầu đẫm máu. Quạ quyết tâm làm vui lòng cô dù có phải dùng mỏ khoét mắt cả nhân loại. Dẫn nhập bằng một câu chuyện cổ tích tăm tối, xoáy sâu nỗi đau da thịt, cuốn tiểu thuyết hiếm hoi của nhà văn chuyên viết truyện ngắn Otsuichi dẫn người ta vào một thế giới ngoại cảm cô đơn, rùng rợn và u buồn.*** Otsuichi là bút danh của Hirotaka Adachi, sinh năm 1978. Ông là một nhà văn Nhật Bản, chủ yếu là truyện ngắn kinh dị, đồng thời là một nhà làm phim. Ông là thành viên của Mystery Writers of Japan và The Honkaku Mystery Writers Club of Japan. Tác phẩm đầu tay của Ông là Summer, Fireworks and My Corpse được viết khi còn học trung học. Tìm mua: Đồng Thoại Đen TiKi Lazada Shopee *** Lưu ý to đùng: 18+! Không dành cho các bạn yếu tim, yếu dạ hay yếu… ruột! Mình hạn chế spoil đến tối đa nên chỉ có xíu spoil thôi, yên tâm đọc nhé. Có thể nói Đồng thoại đen xếp trên Goth một bậc, mình hoàn toàn chắc chắn về điều đó. Tag Trinh thám và Kinh dị không phải để đùa, một quyển trinh thám ở mức khá cực kì xuất sắc về mảng kinh dị. Cái kinh dị của Otsuichi mang một màu sắc và dẫn người đọc vào một cảm giác khác biệt, không hề tìm thấy được ở bất cứ đâu. Đừng cố giải thích bất cứ gì trong quyển này nhé,vì đó là điều không thể! Bạn có đọc Đồng thoại không? Có đồng thoại kể rằng có một con quạ biết nói, vì quá thương cảm cô bé mù mà ngày ngày đi tìm “mắt” (vâng, là “mắt” theo nghĩa đen) cho cô bé làm quà. Cô bé ngây ngô tin lời “người bạn gì ấy” mà cô không thể thấy, lắp “món quà nhồi bông” ấy vào mắt. Cô nhìn thấy những gì mà chủ nhân con mắt ấy thấy… từ đótình thân thiết giữa cô và người bạn kia càng thắm thiết. Đồng thoại kia tưởng chừng như chỉ là hư cấu, nhưng cô bé Nami lại vô tình “thấy” được những “kí ức” của con mắt trái của cô sau khi cô phẫu thuật ghép mắt không lâu. Chuyện cũng không có gì quá đặc biệt vì đoạn đầu chỉ là “lót đường” cho mạch truyện chính, nhưng mình lại đặc biệt thích cách mà tác giả đặt tình huống và làm bật lên áp lực mà Nami phải gánh chịu. Mất kí ức quả là điều khó khăn nhưng việc bị so sánh với chính mình trước đó thì lại càng đau khổ hơn. Mình có chút gì đó đồng cảm với Nami, trong lúc mà ta cần những lời động viên nhất thì lại bị dìm xuống bởi dèm pha và chỉ trích. Mình thử nghĩ đây chính là cái điều mà Otsuichi muốn mọi người thấy?! Bạn hãy thử đọc để biết tại sao mình lại nghĩ như thế, bởi đây chính là đoạn mình cực-kì-thích ở quyển này. Mình sẽ không nói thêm bất cứ chi tiết nào nữa vì tất cả đều spoil nghiêm trọng cốt truyện và plot twist nên bây giờ mình sẽ đi vào nhận xét tổng thể thôi. Xét đến đầu tiên phải là điểm Kinh dị của Otsuichi trong quyển này. Lần này lối viết xen kẽ ngôi thứ nhất và ngôi thứ 3 của ông thực sự rất rất hiệu quả khi mà vừa lột tả cảm xúc một cách chân thực nhất lại vừa viết nên những cảnh kinh dị lạnh lẽo nhất. Cái kinh dị của Otsuichi không chỉ nằm ở những cảnh chặt xác giết người, hay cảnh “lột ngược” cơ đúng nghĩa đen giống như cảnh bạn lột ngược một cái bao vậy. Cái kinh dị nhất chính là giọng văn lạnh của tác giả dù là cảnh đó có máu me hay tởm lợm đến mức nào đi nữa thì giọng văn đó vẫn như thế, đều đều và lạnh lẽo, không chút xúc cảm. Điều này làm người đọc cảm thấy ớn lạnh hơn cả những quyển kinh dị có giọng văn mang vẻ u ám hay hù dọa. Và bạn cũng không thể ngờ được sự thay đổi khó tin khi chính giọng văn đó lại mang đầy cảm xúc, đầy xúc cảm một cách ấm nồng. Và xếp trên thang 10 và lấy Đồng thoại đen làm mốc 8 thì kinh dị trong GOTH cũng chỉ ở mức 5-6, với Zoo là 10! Đủ để bạn thấy Đồng thoại đen ám ảnh và kinh dị cỡ nào, lúc đọc thật sự mình cảm thấy buồn nôn, lạnh sống lưng và ớn đến từng thứa thịt. Thế nên, nếu bạn quá yếu vía hay bạn không thể chịu nổi những cảnh tượng kinh tởm thì không nên đọc quyển này nhé. Và quay lại với trinh thám, mình công nhận đây là quyển trinh thám khá. Mình quay cuồng cùng những suy nghĩ, đúng hơn là quay cuồng với những hình ảnh kinh tởm nên không biết có ảnh hưởng đến suy luận hay không nhưng mình không thể đoán ra được hung thủ. Chính xác hơn là: Không thể đoán được hung thủ là ai! Với ngần ấy thông tin và sự chi phối bởi cách suy luận của nhân vật, thêm cả hàng tá chi tiết mập mờ thì mình kết luận đây không thích hợp để tự suy luận, hoàn toàn không đủ thông tin! Nhưng ít ra, nạc ra nạc mỡ ra mỡ, Đồng thoại đen không dở dở ương ương như GOTH, trinh thám lẫn kinh dị đều ở mức hay và xuất sắc. Tuy nhiên, trinh thám trong Đồng thoại đen không phải là quá xuất sắc nếu so với các quyển trinh thám cùng dung lượng. Ám ảnh cực kì ám ảnh, mình chỉ cần nghĩ đến thôi đã ớn lạnh, cảm xúc hệt như lúc đọc xong Zoo vậy, nó nhấn sâu vào tâm trí người đọc và khó mà dứt ra được. Otsuichi trong tưởng tượng của mình khá giống một tên bệnh hoạn chuyên viết lại những gì đã làm tiểu thuyết (hơi xa quá nhể) nhưng truyện mà ông sáng tác rất rất bệnh hoạn và độ kinh tởm đến level max rồi (với mình thì hơi hơi, vì cũng thấy quen quen sao đó:v túm lại thấy thường ). Lưu ý 2: Đừng đọc quyển này hay bất cứ quyển nào của Otsuichi kèm nhạc piano hay nhạc nhẹ không lời (dù có lời cũng đừng nên nhé)!Độc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đồng Thoại Đen PDF của tác giả Otsuichi nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Dòng Thơ Thứ Chín (Thời Câm)
Năm thứ hai cao trung, trong lớp có một bạn học mới, dùng sắc để thả thính. Là hàng xóm, hàng tháng, Diệp Già Lam thay các bạn nữ trong trường chuyển thư tình, lần nào cũng bị trả lại thẳng thừng. Có bạn tốt đánh giá: Đường Ngộ là một đóa hoa lạnh lùng kiêu ngạo, đã đẹp trai lại học giỏi, trừ việc không thể cưa đổ thì điểm nào cũng tốt. Diệp Già Lam không có ý kiến gì. Sau đó trong một lần cả lớp tụ tập, mỗi người bị bắt phải viết ưu điểm của mình rồi chuyển cho người ngồi bên phải. Tìm mua: Dòng Thơ Thứ Chín TiKi Lazada Shopee Lúc này, bạn học Diệp đã say khướt, ngồi trong góc, trơ mắt nhìn người bên cạnh nhẹ giơ bàn tay đẹp đẽ cân đối, giữa hai ngón tay thon dài kẹp tờ giấy đưa qua. Tờ giấy viết ngắn ngọn năm chữ, cộng thêm hai dấu câu: Nghe lời, Đừng dính người. Nhắc nhở bạn đọc: Gương vỡ lại lành, giai đoạn trước nam chính hai nhân cách, chú ý cẩn thận.*** Câu chuyện bắt đầu khi nữ bác sĩ xinh đẹp khoa tâm thần bệnh viện Hoa Khê, Diệp Già Lam, bị bác sĩ nam tài năng bậc nhất lại điển trai mê hồn vừa chuyển đến khoa ngoại thần kinh, Đường Ngộ, say rượu làm loạn, đè lên cửa hôn đến thất hồn lạc phách. Mà câu đầu tiên anh hỏi cô sau 5 năm chia ly gặp lại lại là: "Nụ hôn đầu của em như thế nào, nhớ ra chưa?!" Đó dĩ nhiên chưa phải xuất phát điểm của toàn bộ câu chuyện. Bởi vì duyên nợ của họ, chân chính là đã bắt đầu vào 8 năm trước, khi Diệp Già Lam còn là lớp trưởng năm thứ 2 Cao trung, và Đường Ngộ là học sinh mới chuyển đến lớp cô, về sau lại làm hàng xóm đối diện nhà cô; hoặc cũng có thể là từ rất lâu rất lâu trước đó khi Diệp Già Lam vẫn còn là cô bé con 10 tuổi nghịch ngợm không sợ trời không sợ đất, ngay lần đầu gặp mặt đã đạp chân vào đôi giày trắng của tiểu tử đẹp trai con bạn thân của mẹ, hung dữ bắt nạt khiến cậu nhóc Đường Ngộ mới 9 tuổi phải khóc toáng lên. Có lẽ một sợi dây tơ của định mệnh, đã nhẹ nhàng mà bền chắc quấn quanh hai cô nhóc và cậu bé ngày đó, lúc gần lúc xa, khiến họ gặp gỡ rồi chia ly, chia ly lại gặp gỡ, cuối cùng vẫn là kết lại tại một nơi, không thể tách rời. Yêu một người, có thể yêu bao lâu?! Với Diệp Già Lam, đó là dành hết thời thanh xuân tươi đẹp nhất để rung động trước Đường Ngộ, không oán không hối trao cho anh những thứ quý giá nhất của một người con gái, lại dùng quãng thời gian 5 năm để tưởng nhớ anh, mà đến cuối cũng trái tim của người phụ nữ trưởng thành dù trải qua bao thăng trầm sóng gió, gặp thêm bao nhiêu người đàn ông xuất sắc khác (dù sao cũng không xuất sắc bằng anh), thì vẫn chỉ có thể chứa được một người duy nhất là anh. Bao lâu với cô, chính là vĩnh viễn. Vĩnh viễn yêu anh. Yêu một người, lại có thể yêu như thế nào? Với Đường Ngộ, chính là dùng ấm áp cả đời để yêu một người con gái khi cô ấy còn trẻ, dùng bao dung và nhẫn nại cả đời để chờ đợi cô ấy khi chia ly, lại dùng cố chấp cả đời để một lần nữa theo đuổi cô ấy khi gặp lại. Yêu là định mệnh. Là dùng tất cả trái tim và dục vọng chiếm hữu để yêu em. Chỉ có thể là em. Luôn luôn là em. Mãi mãi là em. Chuyện tình của Diệp Già Lam và Đường Ngộ, thật ra có một khởi đầu nhẹ nhàng dễ thương và đơn thuần như bao chuyện tình thanh xuân khác. Anh đẹp trai vô cùng, vẻ đẹp quyến rũ yêu mị người gặp người mê, vừa mới chuyển tới đã thu hút biết bao ong bướm lao đến đòi hút mật. Nhưng người con trai ấy quá mức lạnh lùng, lãnh đạm mà xa cách bằng lý do duy nhất "không yêu sớm" để từ chối hết thảy những đóa hoa xinh đẹp tình nguyện xin chết đó. Mà cô lúc đó còn đang bận crush một vị bạn học tài năng cùng trường. Chỉ là từ khi gặp anh, cô gái đã giã từ hình tượng bất hảo nổi loạn lúc bé, ngoan ngoãn và chỉ biết tập trung học hành khi đó, dường như mới bắt đầu hiểu được, thế nào mới là thật sự thích một người: Là cảm giác trái tim đập nhanh như vừa chạy xong tám trăm mét, như bị lắp thêm một cái mô tơ, rối loạn hết cả lên, không chịu nghe lời cũng chẳng thể tự chủ mỗi khi anh ở bên. Là cảm giác nhớ nhung mỗi khi anh đi vắng. Là cảm giác chờ mong mỗi lần gặp mặt. Mà Đường Ngộ, chàng trai từ lúc sinh ra đã có hết thảy mọi thứ: dáng dấp đẹp trai, khuôn mặt yêu mị, gia thế khủng, trí thông minh vượt bậc, nhưng lại có gia đình không hạnh phúc, mẹ mất từ nhỏ, bố trăng hoa, đã sớm sinh ra cảm giác lạnh nhạt, lãnh đạm với mọi người mọi việc, thế nhưng lại bất ngờ bị thu hút bởi Diệp Già Lam, cô gái nhỏ ngoan ngoãn thiện lương. Một người vô cùng ghét ngọt nhưng lại bị mê hoặc bởi vị ngọt tỏa ra từ cô. Từ khi nào bỗng thích bắt nạt cô, thích chọc cô bối rối, thích nhìn cô vì mình mà lúng túng đỏ mặt. Càng thích ở gần cô, chạm vào cô, cưng chiều nâng niu cô. Cách thức mà Đường Ngộ và Diệp Già Lam đến với nhau, tuyệt đối chính là kiểu tình yêu thanh xuân mà bất kì một bậc phụ huynh nào cũng nhiệt thành ủng hộ. Lấy việc học làm tiền đề, lấy vấn đề yêu sớm làm trách nhiệm. Dù đã nhận định tình cảm dành cho nhau nhưng nhất định đợi đến khi kết thúc kì thi cấp 3, nhất định đợi đến khi thành niên 18 tuổi, thì nụ hôn đầu tiên mới trao nhau, hoàn toàn xé vỡ bức tường mập mờ giữa hai người, cũng chính thức đánh dấu tình yêu của họ một cách công khai. Bởi vì Đường Ngộ của năm 17 tuổi đó thật sự rất có kiên nhẫn, càng có tự chủ và trên hết có lẽ là sự tự tin ngạo mạn của tuổi trẻ. Anh kiên nhẫn với tính chiếm hữu của bản thân và cũng kiên nhẫn với tình cảm của Diệp Già Lam. Nếu thả thính là một nghệ thuật vậy thì chỉ có thể khẳng định Đường Ngộ chắc chắn là bậc thầy trong lĩnh vực này. Khi gần, khi xa, khiến cho Diệp Già Lam bắt đầu biết nhớ thương, biết chờ mong mà lại không phản cảm sợ hãi (dù sao người ta vẫn còn là học sinh, trách nhiệm lớn nhất là còn phải học à nha). Cho đến cuối, chọn thời điểm thích hợp nhất, mới ra tay bắt trọn lấy trái tim cô gái ấy. Đọc đoạn thời gian hai người bắt đầu quen biết thật sự rất nhẹ nhàng, dễ thương, ngọt mà không hề ngấy chút nào. Giống như trái tim mình luôn tự nhận thấy nó đã già cỗi lắm rồi, đã quên mất cảm giác rung rinh là như thế nào rồi, vậy mà khi tưởng tượng khung cảnh Đường Ngộ ghé sát khuôn mặt yêu mị của cậu lại gần Diệp Già Lam, khi hai người lần đầu nắm tay, khi Diệp Già Lam bất tri bất giác viết xuống trang nhật kí của cô mấy chữ "nhớ Đường Ngộ", mà khi Đường Ngộ vừa hôn vừa thì thầm vào tai Diệp Già Lam câu "Anh cũng nhớ em", thì trái tim bỗng tự nhiên như nhảy lên một cái, trật một nhịp. Cái cảm giác rung động ngọt ngào như bay trên mây này, thật giống khi nghe một bài hát xưa cũ của Carpenter vậyĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Dòng Thơ Thứ Chín PDF của tác giả Thời Câm nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.
Đong Tấm Lòng (Nguyễn Ngọc Tư)
Đong tấm lòng là tập tản văn mới của Nguyễn Ngọc Tư, với những trang viết dung dị và nhiều ý nghĩa như Mua đi bán lại một đám đông; Chỗ nào cũng nắng; Cúi xuống che chung; Cách nào cũng nhớ; Giữa người với người; Gọi tên nỗi sợ... Vẫn là cách viết quen thuộc đã làm nên một tên tuổi Nguyễn Ngọc Tư: qua những chuyện bình thường hàng ngày để khái quát về thân phận con người, những chiêm nghiệm về cuộc đời... rất giản dị mà sâu lắng. Là một tập sách đáng đọc trong những ngày đầu năm để ta có thể "lập trình" bản thân cho một năm mới nhiều ý nghĩa hơn. Đặc biệt, tập sách có các bức ký họa do chính tác giả Nguyễn Ngọc Tư thể hiện.***Nguyễn Ngọc Tư viết nhiều, đến mức người đọc luôn có cảm giác chị ăn ngủ trong không khí văn chương. Dường như mọi con đường chị đi qua, sẽ có lúc nào đó hiện lên trong văn chị, mọi con người chị gặp sẽ có một ngày bước vào truyện của chị. Kiểu như nhân vật Mười - người đàn bà không chịu tự mình tỏa sáng mà cứ phải lệ thuộc vào tình yêu của Cao Bồi. Nhân vật nữ mà kiểu gì tác giả cũng sẽ bị càm ràm, cho dù người viết có chục lần dự định cho chị tách khỏi tình yêu của đời mình, cũng sẽ chục lần không thực hiện được, bởi vì Mười sẽ không làm như thế. Và chỉ cần đôi chữ bóng gió viết rằng Mười đã mỏi mòn, nhân vật cũng sẽ lập tức phản ứng, tỉnh rụi bảo: “Đâu có”. “Tui không nghĩ nhân vật của tui có bóng dáng của tui, mà rất nhiều người hơi biết tui một chút đều nói văn tui với người… trớt quớt” - Nguyễn Ngọc Tư tự sự. Chị cho biết: “Văn của tui hoàn toàn chẳng có trải nghiệm gì của cá nhân mình trong đó, chẳng hạn như khi viết về cảm giác lòng tự trọng bị thương tổn của một người đàn ông phải chịu nhục trước bạn gái mình, tui hình dung ra thôi”. Tìm mua: Đong Tấm Lòng TiKi Lazada Shopee *** Năm trước đưa thằng nhỏ đầu lòng thẳng vô lớp một chỉ tốn chai rượu tây xách tay, năm nay nhà trường nhận chuẩn quốc gia nên phải lót đường năm triệu cho con nhỏ em qua cổng. Nói gì xa, góp tiền cúng đình cũng phải tăng gấp đôi coi mới được. Thằng em học đại học Mỹ thuật xong, giờ ngồi vẽ bảng hiệu, bởi vì bán chữ nhiều tiền hơn, ai cũng muốn treo mấy chữ Tài Lộc trong nhà. Đá Đỏ bị đem bán cho tư nhân làm du lịch, họ sẽ san núi bạt rừng trồng mấy con rồng xi măng lên, sơn màu hàng mã cho coi. Vườn chùa ngoại thành đang bán mấy chỗ nằm đẹp, nhà có người già nên mua để sẵn, sau này biết đâu không còn đất. Những câu chuyện bán mua rời rạc này chúng ta vẫn thường nhặt nhạnh từ buổi ăn vặt, cuộc cà phê hay trong lúc chờ xe rời bến. Cái giọng điệu của người góp chuyện cũng bình thản như cảm giác của người nghe. Dù hàng hóa trong những cuộc mua đi bán lại đó không phải mấy món thông dụng kiểu như gạo, rau, hay nắm xôi, cái áo. Bất cứ gì cũng là hàng hóa, lạ chi. Sống trong tâm thế của một kẻ đi chợ, và cả nước là một cái chợ khổng lồ, hàng họ đa dạng đến mức mua gì cũng có, kể cả mua thần bán thánh, chức tước, trinh tiết, nội tạng người… chúng ta bớt bỡ ngỡ đi. Giống như câu mà trẻ con hay đùa, “trước còn mắc cỡ giờ đỡ nhiều rồi”. Người ta có thể mua dặm dài bờ biển để làm khu nghỉ dưỡng, mua một vùng đất để khai khoáng, mua cả dòng sông làm thủy điện, thậm chí biết đâu còn mua lại được mạng sống từ cái án tử hình. Dừng lại vài phút ở chương trình tiêu dùng chán ngắt của truyền hình tỉnh lẻ, thấy được lý do vì sao nó chán ngắt. Người xem bây giờ đâu chỉ quan tâm tới giá vàng thế giới, và mặt hàng thiết yếu đâu chỉ gạo với xăng. Họ rất muốn biết giá của bằng tiến sĩ, vị trí kế toán của một sở cấp tỉnh hay phó phòng cấp huyện, để mà nuôi nấng những giấc mơ, thứ giấc mơ chỉ cần đủ tiền sẽ thành sự thật. Sống chết cùng cái chợ hình chữ S này, ít nhiều chúng ta cũng thắc mắc giá thành thật sự của một công trình xây dựng trụ sở sau những rơi rụng, cuộc mặc cả nhập nhoạng trên đường về thành phố của một cô giáo vùng sâu, hay cánh cửa phía sau của cuộc đề bạt cán bộ.Dưới đây là những tác phẩm đã xuất bản của tác giả "Nguyễn Ngọc Tư":Hành Lý Hư VôCánh Đồng Bất TậnĐong Tấm LòngKhói Trời Lộng LẫyNgọn Đèn Không TắtTập Truyện Ngắn ĐảoXa Xóm MũiĐộc giả có thể tìm mua ấn phẩm tại các nhà sách hoặc tham khảo bản ebook Đong Tấm Lòng PDF của tác giả Nguyễn Ngọc Tư nếu chưa có điều kiện.Tất cả sách điện tử, ebook trên website đều có bản quyền thuộc về tác giả. Chúng tôi khuyến khích các bạn nếu có điều kiện, khả năng xin hãy mua sách giấy.