Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cầu Chu Tước

Trần Loan là đích nữ duy nhất của phủ Trấn Quốc Công, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng dưới gối lão thái thái, được nâng niu chiều chuộng, vô cùng mong manh. Khi mối tình đầu thời niên thiếu chớm nở, nàng đi theo sau Bát hoàng tử hung ác nham hiểm mấy năm. Cuối cùng nghe lời đầu độc của di nương và thứ nữ, mười dặm hồng trang, áo cưới rực lửa, gia nhập Đông Cung. Thái Tử Kỷ Tiêu là kẻ đoạn tụ chi phích (1), suốt ngày uống rượu mua vui cùng các phụ tá ở Đông Cung, mê muội vô đạo, vị trí trữ quân (2) lung lay sắp đổ. Nàng mệt mỏi khi cả ngày phải che giấu và đối phó, thậm chí còn bị gia tộc coi là đứa con bỏ đi. Bát hoàng tử Kỷ Hoán dùng thủ đoạn sấm sét kế vị, vào đêm Thái Tử bị phế bỏ, nàng bị đưa vào tẩm cung của tân quân (3), sắc mặt người đàn ông đã trở thành cửu ngũ chí tôn hung ác nham hiểm đến cùng cực. Một đêm mộng hoang đường, nàng mất đi thân thể trong sạch. Ngày hôm sau, lúc nàng uống hết chén rượu độc thứ muội đưa tới, hồn về tây thiên, cơ thể lạnh băng, nằm trong vòng tay vị quân vương thô bạo, nàng cảm giác được bàn tay hắn run rẩy kịch liệt. Một ngày nọ khi sống lại, hôn ước của nàng và Thái Tử đã được ấn định, không còn cách nào khác, nàng hoảng loạn xông phủ hoàng tử, khóe mắt ngấn lệ. Ngón tay thon dài của người đàn ông giúp nàng lau khô nước mắt, hỏi: “Gả cho hắn ta hay gả cho ta?”. Kỷ Hoán nhíu mày, gương mặt lạnh nhạt, không thuần thục dụ dỗ: “Phủ hoàng tử rất sạch sẽ, hậu viện không người, nếu nàng vào phủ, mọi chuyện sẽ do nàng quyết định.” Trần Loan không biết, người đàn ông này bởi vì câu nói lí nhí “Gả cho chàng” của nàng, ngày đêm không nghỉ bố trí hơn một tháng, trước khi nàng xuất giá hắn sẽ bước lên vị trí tối cao kia, danh chính ngôn thuận cướp đoạt hôn sự của Kỷ Tiêu. (1) Đoạn tụ chi phích: Chỉ mối quan hệ đồng tính giữa nam giới. (2) Trữ quân: Người kế thừa ngai vị. (3) Tân quân: Quân vương mới lên ngôi. *** Năm mới vừa qua, tuyết trên ngọn cây bị gió cuốn rơi xuống ngọn đèn lồng vui mừng, nước tuyết thấm ướt lớp giấy dính bên ngoài, tâm lửa bên trong tối đi một chút.   Hoàng thành mới đổi chủ, sau một trận tắm máu triệt để, màn đêm lạnh lẽo, mọi người đều cảm thấy bất an. Sâu trong con ngõ nhỏ dưới bức tường cung điện lạnh giá, ngoài việc tích tụ một lớp màu trắng tinh, thì chỉ có cung nữ thái giám cẩn thận bước qua.   Tại thiên lao, Trần Loan ôm đầu gối nằm trong góc, bộ quần áo mỏng manh cũ nát không thể chống lại hơi ẩm và sự lạnh lẽo bao trùm lên nhà lao, chưa kể đến những thủ vệ mặc khôi giáp dày đeo trường kiếm bên ngoài, nàng cũng không nâng mắt, chỉ xê dịch thân mình, cách xa Kỷ Tiêu đang xám xịt mặt mày một chút.   Đêm dài lạnh lẽo, chung quy thiên lao quá mức ớn lạnh, hai người trước nay luôn sống trong nhung lụa như Trần Loan và Kỷ Tiêu dù thế nào cũng không khép mắt được.   Lại một tiếng thở dài sa sút khác, Trần Loan cau mày nhẫn nhịn, hơi nhúc nhích thân mình, nhìn về phía Kỷ Tiêu đang suy sụp không thôi.   Làm trữ quân mười mấy năm, tới một ngày bị hãm hại rồi bỏ tù, kêu trời không thấu gọi đất không thưa, tình cảnh tuyệt vọng như vậy, đủ để vị Thái Tử bị phế luôn không có não này thở ngắn than dài thật lâu.   “Hai viên ngọc quý của phủ Trấn Quốc Công, cuối cùng vẫn là mạng nàng khổ hơn.”   Thiên lao tĩnh mịch, Kỷ Tiêu khó khăn quay đầu nói với Trần Loan, để lộ từng vết roi đỏ ngang dọc dưới vạt áo lỏng lẻo.   Trần Loan mím môi châm chọc, ngược lại không nói gì.   Nàng sinh ra ở phủ Trấn Quốc Công, lại là đích nữ duy nhất, vinh sủng phú quý đầy người. Sau khi cập kê, nàng được gả cho Thái Tử đương triều, thân phận và địa vị rất rõ ràng.   Mà thứ muội Trần Diên của Trần Loan, hiện giờ lại trở thành phượng hoàng trên cây ngô đồng, đã sớm leo lên Bát hoàng tử Kỷ Hoán, hiện tại thân ở phi vị, vinh quang sủng ái không giảm.   Triều cục rối ren, lòng người hoảng sợ, khi chủ nhân cũ mới của hoàng thành thay đổi, Kỷ Tiêu bị phế, khiến Thái Tử Phi như nàng đương nhiên cũng không chạy thoát, rơi vào chốn ngục tù hiu quạnh này, đáy lòng Trần Loan bình thản đến lạ.   Bên ngoài thắp vài ngọn nến đung đưa, đó là ánh sáng duy nhất trong nhà lao, có người xách đèn lồng mở cửa lao, mang đồ ăn vào cho hai người.   Hôm nay đồ ăn không bị ôi thiu, so sánh với mấy ngày trước thì tốt hơn rất nhiều, thậm chí bên dưới lá cải, còn có vài miếng thịt không lớn không nhỏ.   Kỷ Tiêu đỏ mắt, nhưng lại quay người đi cực nhanh, gương mặt âm u chìm trong bóng tối thâm trầm, hoà hợp vừa phải.   Trần Loan thoáng sửng sốt, sau đó dịch đồ ăn đến trước mặt hắn ta, lần đầu lên tiếng, giọng nói hơi khàn khàn rồi lại mang theo cảm giác giải thoát như trút được gánh nặng: “Ăn đi, lần cuối cùng.”   Bữa cơm cuối cùng trước khi hành hình, gọi là cơm chặt đầu.   Cuối cùng lại rơi xuống đầu phu thê Thái Tử trước kia từng phong cảnh vô hạn.   Sau một lúc im lặng, khi Kỷ Tiêu ngẩng đầu lên lần nữa, khóe mắt vẫn đỏ hoe, sống lưng cũng thoáng cong xuống như thể không chịu nổi gánh nặng, hắn ta đưa tay hất đổ khay đồ ăn, nước canh và hạt cơm trong đó nhanh chóng rơi đầy đất.   Trần Loan cũng không thèm đếm xỉa đến hắn ta, chỉ bê phần của mình, đút từng hạt cơm vào đôi môi khô nứt, ánh sáng màu cam nhạt le lói, trong lúc hoảng hốt, dường như trước mắt lại xuất hiện một bóng dáng thon dài.   Cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Trần Loan rùng mình, nàng vòng tay ôm lấy đầu gối, để lộ ra sườn mặt thon gầy.   Đã rất lâu rồi nàng không dám nghĩ đến người nọ.   Không dám nghĩ, cũng không thể nghĩ, đó là một vết sẹo bị thối rữa theo thời gian, một khi chạm vào sẽ đau thấu tim.   Kỷ Tiêu yên lặng nhìn nàng vài lần, sau đó cong môi lộ ra ý cười không rõ, tựa như trào phúng chế nhạo: “Từ lâu ta đã biết hắn tâm địa sắt đá, hoàn toàn không màng đến tình cảm huynh đệ, lại chưa từng nghĩ tới ngay cả nàng mà hắn cũng có thể dứt bỏ.”   Trần Loan không chút dao động, cả người bình tĩnh như một vũng nước đọng, đôi mắt trong veo in dấu dáng vẻ chật vật lúc này của Kỷ Tiêu, hỏi lại: “Ta và hắn thì liên quan gì?”   “Thôi, nói tới nói lui vẫn là Cô (*) bất tài, vừa không bảo vệ được người mình yêu cũng không bảo vệ được chính thê, đủ thứ chuyện trước kia, thật sự làm khổ nàng.” Kỷ Tiêu không thể tìm thấy chút manh mối nào trong mắt nàng, một lát sau hắn ta vươn tay cười tự giễu.   (*): Cô là tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến.   Khổ cho nàng, thân là tiểu thư khuê các quý nữ thế gia, mà ngày ngày phải che đậy những chuyện lùm xùm giữa hắn ta và phụ tá, gả vào Đông Cung ba năm, không nói tới việc thân thể vẫn còn trong sạch, thậm chí nàng chưa từng được sống một ngày thoải mái.   Kiếp này, không được phu quân sủng ái, dưới gối cũng không có con nối dõi hầu hạ.   Trần Loan cụp mi suy nghĩ, ngược lại thật sự cũng cảm thấy hơi chua xót, kéo dài trống rỗng, nàng lắc đầu, nói: “Tự trách bản thân mình.”   Không biết nhìn người, coi rắn độc là người thân, bị những lời ngon ngọt che mắt, tất cả đều là lỗi của nàng. Kết cục cuối cùng, dù tốt hay xấu, dù tiếc nuối hay hối hận, nàng đều phải gánh chịu.   Đêm đã khuya, ngoài trời có tuyết rơi, nhiệt độ liên tục giảm xuống, dù sao Trần Loan đã quen được cưng chiều, sao có thể chịu nổi cái lạnh như vậy? Còn chưa tới hừng đông đã sốt cao, cả người run rẩy cuộn tròn lại.   Nàng bị sốt đến mơ hồ, rất nhiều mảnh vụn vặt hỗn loạn và bóng tối thổi qua, cuối cùng trên trán xuất hiện một mảng lớn lạnh lẽo, nàng mới cảm thấy dễ chịu hơn.   Khi Trần Loan tỉnh lại, đầu vẫn còn hơi choáng váng, lọt vào tầm mắt là một màu vàng tươi sáng, những tua rua đa dạng thêu tinh xảo từ đỉnh đầu rủ xuống, trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường có một chiếc lư hương bằng vàng, làn khói lượn lờ toả ra vị ngọt nhẹ nhàng.   Bên mép giường có hai cung nữ mặc quần áo màu lam nhạt, thấy nàng tỉnh dậy, bọn họ vội vàng tiến lên hầu hạ, đỡ nàng nửa ngồi dậy, nói: “Cô nương cảm thấy khá hơn chưa?”   Bàn tay vốn đang được cung nữ đỡ lấy của Trần Loan hơi rụt lại, tầm mắt đảo quanh phòng một vòng rồi thu về, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ khẽ gật đầu.   Đã rất lâu rồi không nghe ai đó gọi nàng một tiếng cô nương.   Sau khi gả vào Đông Cung, từ đại cô nương ngây thơ không rành thế sự, được phủ Quốc Công nuông chiều từ bé đã trở thành Thái Tử Phi nương nương cao không thể với tới.   Thân thể vẫn còn đau nhức không có sức lực nâng người dậy, Trần Loan uống ngụm nước được đưa tới bên miệng, hỏi: “Ta đang ở đâu?”   Những ký ức trước đó lũ lượt ùa về, thiên lao âm u sâu thẳm, côn trùng và đàn chuột, đủ loại dụng cụ tra tấn treo trên đỉnh đầu phát ra ánh sáng lạnh lẽo, khiến nàng lập tức nhớ tới tình cảnh của bản thân.   Nàng đã ăn cơm chặt đầu, vậy hiện giờ nàng đang ở đâu?   Hai cung nữ kia nhìn nhau vài lần, sau đó yên lặng cúi đầu, né tránh không đáp, chỉ gọi người đưa thuốc và đồ ăn lên, tiếp theo đóng cửa đi ra ngoài.   Xuyên qua khe hẹp khi mở cửa, Trần Loan nhìn thấy thị vệ đứng canh ngoài cửa, cũng nhìn thấy bóng dáng lạnh lẽo của đao kiếm dưới ánh mặt trời.   Không cần hỏi nhiều, trong lòng nàng đã có đáp án.   Chén thuốc được đưa vào phòng rất hữu dụng, bệnh tình của Trần Loan nhanh chóng thuyên giảm, ngoại trừ việc không thể rời khỏi sân nhỏ này, ngược lại ngày tháng cũng coi như nhàn nhã tự tại.   Sau mấy ngày nắng ráo, nhiệt độ chợt thay đổi đột ngột, bữa trưa qua đi, trời bắt đầu đổ tuyết lớn như lông ngỗng, chẳng mấy chốc đã rơi trắng toàn bộ hoàng thành, lấp đầy các ngõ ngách quanh co.   Trong khoảng sân nhỏ nơi Trần Loan ở, tuyết dày uốn cong ngọn cây, nàng khoác chiếc áo choàng trắng tinh, vài bông tuyết cuốn trong cái lạnh lẽo của đất trời rơi xuống cánh môi ấm áp của nàng, sau đó dịu dàng hóa thành nước.   Dáng người nàng quá mức mỏng manh, Xảo Vân vẫn luôn hầu hạ nàng nhiều ngày qua hơi dừng bước chân, sau đó nhỏ giọng khuyên nhủ: “Cô nương, bên ngoài trời lạnh, bệnh cảm lạnh của ngài chỉ mới khỏi, vào nhà nghỉ ngơi trước, lát nữa Thượng Y Cục sẽ đưa quần áo tới.”   Sau khi đưa quần áo tới sẽ phải diện thánh.   Không biết vì sao, trong lòng Trần Loan hơi rối loạn.   Hiện giờ, một người là quân vương trên vạn người, một người là tù nhân cùng đường bí lối, giữa hai người bọn họ, đi đến cục diện như hiện tại, thật sự không có gì để nói.   Lúc tắm rửa thay quần áo, Xảo Vân nhớ tới tính tình trước kia của vị này, vẫn không nhịn được khuyên nhủ vài câu, tất nhiên cũng rất cẩn thận đề cập tới: “Hoàng Thượng vẫn nhớ tình cũ với cô nương, hiện tại hoàn cảnh của cô nương không tốt, nên thận trọng từng bước ở lại trong cung mới là kế sách hay nhất.”   Ngụ ý nói nàng hãy nắm bắt cơ hội tuyệt vời đêm nay.   Hiện tại người đời đều cho rằng cựu Thái Tử và Thái Tử Phi đã bị tra tấn đến chết, mà vị tân quân khó lường kia lại mất rất nhiều công sức đưa Trần Loan ra ngoài, lột xác thay đổi thân phận ở lại trong cung. Những người hầu hạ th.ân cận đương nhiên đều nhớ tới tin đồn ồn ào huyên náo lan truyền giữa hai người mấy năm qua.   Lùi vạn bước mà nói, nàng đã là người phụ nữ có gia đình, gặp mặt như vậy, vốn không hợp lẽ thường.   Trần Loan bỗng chốc mở mắt, không biết nhớ tới chuyện gì, thật lâu không nói lời nào, ngược lại hỏi thời gian: “Hôm nay là 26?”   Xảo Vân gật đầu nói phải.   Kỷ Tiêu đã chết, chết ngày hôm trước, một ngày nắng đẹp hiếm hoi, người theo hắn ta xuống hoàng tuyền, chính là người phụ tá tác oai tác quái khiến Đông Cung bị vạn người chỉ trích.   Trần Loan khép mắt suy nghĩ không nói nữa.   Cái chết của hai người này không thể khiến lòng nàng gợn sóng, chỉ là đạo lý môi hở răng lạnh xưa nay vẫn thế, kết cục của bản thân nàng, có thể tốt hơn sao?   Mời các bạn mượn đọc sách Cầu Chu Tước của tác giả Họa Thất.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Manh Sủng
Một câu chuyện tình yêu giữa một Từ Nam Phong là một cô nương xinh đẹp, nhưng đáng tiếc chỉ là một thứ nữ lớn tuổi và còn một Kỷ vương với hình dáng anh tuấn, nhưng lại là một người mù nên không ai dám lấy. Cũng vì vậy cuộc hôn sự của hai người bị mọi người ở khắp nơi tính kế, Tuy nhiên đến  cuối cùng họ lại tự quyết định việc chung thân của mình. Từ Nam Phong: Vương gia, trước tiên chúng ta giả thành thân. Chờ vài năm nữa chúng ta đều đạt được thứ mình muốn rồi sẽ hòa li, được không? Kỷ vương cố nén sự vui mừng như điên: Như thế cũng được! Thành thân xong Từ Nam Phong mới dần dần phát hiện ra, thôi xong, biến giả thành thật mất rồi! Kỷ vương: Từ Nam Phong, đã làm vương phi của bổn vương rồi thì nàng đừng nghĩ tới chuyện hòa li nữa. Từ Nam Phong:!!! Kỷ vương: Nếu nàng muốn thì có thể tuẫn phu. Từ Nam Phong: … *** Văn án: Từ Nam Phong tuy xinh đẹp, nhưng lại là thứ nữ lớn tuổi không gả đi được. Kỷ Vương tuy anh tuấn, nhưng lại là một Vương gia mù không ai dám cưới. Hôn sự của hai người bị tính kế khắp nơi, cuối cùng họ đập nồi dìm thuyền tự định chung thân! Từ Nam Phong: Vương gia, chúng ta giả thành thân trước, đợi vài năm sau khi ngươi và ta đã đạt được thứ mình mong muốn thì sẽ hoà li, có được không? Kỷ vương cố nén niềm vui mừng như điên: Như vậy cũng tốt! Sau khi thành thân Từ Nam Phong mới hậu tri hậu giác (chậm chạp) phát hiện ra, xong rồi, biến giả thành thật mất rồi. Kỷ vương: Từ Nam Phong, đã là Vương phi của bổn vương thì đừng hòng tơ tưởng đến chuyện hoà li! Từ Nam Phong: !!! Kỷ vương: Nàng chỉ có thể tuẫn phu. Từ Nam Phong: … ___________ Năm Từ Nam Phong mới mấy tuổi, nàng liền theo chân mẫu thân vượt ngàn dặm xa xôi lên kinh thành tìm phụ thân đã biệt tích 4 năm trời. Những tưởng ngày gặp lại sẽ là ngày đoàn viên vui vẻ. Nhưng nào ngờ, phụ thân bây giờ công danh đỗ đạt lại có thê tử khác mất rồi. Mẫu thân và nàng liền trở thành viên đá xấu xí quê mùa cản lối mà phụ thân muốn vứt bỏ. Đoạn đường gian nan ấy khiến Từ Nam Phong gầy yếu đen nhẻm và bệnh nặng. Nhưng phụ thân lòng dạ sắt đá lại vô tình vô nghĩa quên đi ân ái năm xưa cùng mẫu thân mà lạnh lùng xem như không quen biết. Mùa đông, tuyết rơi dày, mẫu thân ôm nàng vào lòng quỳ dưới cửa phủ nơi phụ thân sống… Thì ra, mùa đông rất lạnh mà lòng người còn lạnh lẽo hơn thế. Thê tử bị vứt bỏ giờ là thiếp. Đích nữ bị vứt bỏ giờ là thứ nữ. Còn nỗi chua xót và đau đớn nào hơn kia chứ. Cứ thế, Từ Nam Phong và mẫu thân chịu biết bao uất ức khổ sở ở nơi này. Nàng giống như một con nhím hoang mỗi ngày đều dựng lên những chiếc gai nhọn để tự bảo vệ mình. Bởi vì trong phủ này ngoài mẫu thân ra thì không có ai là yêu thương nàng thật lòng. Phụ thân lạnh nhạt toan tính, kế mẫu thì giả dối ác độc, thứ muội thì kiêu căng đáng ghét. Hôn nhân của nàng liền tựa như quân cờ mà ai cũng muốn thao túng để có thể thỏa mãn tham vọng của bản thân mình. Cho dù biết là sẽ tàn nhẫn như thế nào với nàng. Vậy nên, nàng muốn thoát khỏi Từ phủ, muốn rời xa chốn lồng giam nhơ nhớp bẩn thỉu này mãi mãi cùng với mẫu thân. Vì vậy,nàng đặt cược tất cả vào sự lựa chọn này. Đó chính là kết hôn cùng Kỷ vương Lưu Hoài, một vương gia tài tuấn song toàn, chỉ tiếc là đôi mắt lại bị mù. Lần đầu tiên gặp Kỷ Vương, Từ Nam Phong như bị choáng ngợp trước vẻ bề ngoài và sự dịu dàng ôn nhuận của chàng. Tiếng nói trầm ấm, nụ cười mềm nhẹ tựa như sợi lông vũ lướt qua trái tim nàng. Thì ra, vương gia có phong thái và khí chất trời ban đã khiến đôi mắt tuy mù của chàng cũng không thể che lấp đi những điều ấy. Chàng tựa như viên ngọc dù bị vấy bẩn vẫn tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Và họ kết thành phu thê với một cuộc hôn nhân là bản giao dịch không theo lẽ thường. Cứ tưởng rằng dưới nền tảng chông chênh đó họ sẽ đi những nước cờ khác nhau. Nhưng không, dưới bất kỳ trường hợp nào Kỷ Vương đều dùng sự dịu dàng bao dung cả đời này của mình cho thê tử Nam Phong. Mắt chàng mù nhưng tâm chàng lại sáng rõ. Chỉ là, Nam Phong đến lúc nào nàng mới có thể dỡ bỏ lớp phòng ngự kia và mở lòng ra với chàng đây? Bởi nàng có biết không, duyên phận và hôn nhân của họ không phải là một sự tình cờ ngẫu nhiên? Tất cả đều là số mệnh và sự thay đổi càn khôn của chàng? Chuyện xưa có lẽ nàng đã quên nhưng chàng thì mãi mãi ghi nhớ. Chàng tìm nàng cũng 7 năm rồi. Cuối cùng, cũng có thể gặp lại, cũng có thể kết thành phu thê, cũng có thể nắm tay nhau đi đến trọn đời. Vì thế, chàng không cho phép nàng hòa ly hay rời xa. Lời giao dịch khi đó vĩnh viễn không thể thực hiện. Vậy nên, người ta sẽ thấy một Kỷ vương ngốc manh vừa cưới vương phi về liền nhanh nhảu khai báo tấm thân trong sạch cho thê tử biết. Chàng còn chẳng ngại ngần dùng đôi mắt mù lấy sự thương cảm của Nam Phong. Ai bảo, chàng yêu nàng như thế. Một chút ngốc nghếch khờ khạo đổi lấy sự quan tâm dịu dàng của nàng đều đáng giá. Bằng tấm lòng và trái tim của chàng, Nam Phong dần nhận ra sự khác biệt trong cuộc hôn nhân này. Bởi vì, Kỷ vương như muốn đem hết tất cả mọi thứ tốt đẹp nhất trên thế gian dành cho nàng. Nàng nhìn thấy cảm nhận được nên trái tim tưởng như kiên cường chai sạn trước tình cảm nay lại đập lỡ nhịp. Hóa ra, khi rung động trước một người, mọi con đường đều dẫn lối đến yêu thương. Và rồi Nam Phong cũng biết được mình chính là người xưa trong câu chuyện và tình yêu sâu đậm Kỷ vương từng kể. Nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng lại vừa đau đớn vừa chua xót cho chàng. Hóa ra, bao nhiêu năm qua chàng từng tìm nàng vất vả như thế. Hóa ra, chút tình cờ khi ấy lại đem đến may mắn cho cả đời nàng. Hóa ra, đôi mắt chàng vì bị hãm hại mà trở nên mù loà. Hóa ra, trái tim nàng yêu rất nhiều nên bây giờ mới đau đến thế. Đêm ấy họ thổ lộ cho nhau những lời tâm tình đã dấu kín trong lòng. Bầu trời đổ tuyết trắng tựa như lời chúc bạc đầu giai lão đến trọn đời. Nào ngờ, những âm mưu tranh quyền đoạt vị vẫn tiếp tục diễn ra. Mà chàng vô tình trở thành cái gai trong mắt Thái tử. Năm xưa hắn hạ độc khiến chàng mất đi đôi mắt. Giờ đây hắn lại muốn tính mạng chàng cùng thê tử. Hắn đang đi quá giới hạn mà chàng cho phép mất rồi. Bởi Kỷ vương từ trước đến nay chỉ muốn tìm Nam Phong và sống cuộc đời an yên đến già mà thôi. Chàng không tranh không đoạt cũng không toan tính mưu kế ai. Nhưng nếu chạm vào chiếc “vảy ngược” nơi tim chàng là Nam Phong thì mọi chuyện sẽ khác. Khi mũi tên kia xuyên qua ngực Nam Phong. Khi máu thấm đẫm áo choàng của nàng. Khi mỗi lời nàng cất ra đều có thể là lời chia ly cuối cùng. Khi hơi thở của nàng chỉ còn là sợi tơ mỏng… Nước mắt cùng máu bỗng hóa thành điên cuồng thù hận. Kỷ vương dần tháo lớp mặt nạ ôn hòa nhã nhặn xuống mà thay vào đó là sự toan tính và tàn nhẫn không ai bằng. Chàng cứ thế, thiết kế từng chiếc bẫy đưa người ta vào con đường chết. Vì chàng cần phải trở thành kẻ mạnh hơn bao giờ hết. Chỉ có kẻ mạnh mới có thể nắm trong tay vận mệnh của bản thân và bảo vệ cho người yêu thương. Nhưng Kỷ vương không ngờ rằng khi mình đang chinh chiến sa trường lại là lúc phụ hoàng đưa thê tử Nam Phong của chàng vào chỗ chết. Ngàn dặm xa xôi, âm dương ly biệt… Phải chăng, giữa họ đã chấm dứt mối lương duyên đẹp đẽ. Những năm tháng an nhiên sủng ái đó hóa ra chỉ là mơ ư??? Từ Nam Phong, nàng nhất định phải kiên cường. Từ Nam Phong, chàng sẽ lật đổ thiên hạ để tìm nàng về. Bởi vì, duyên số đã định, vĩnh viễn không chia lìa. _______ “Manh sủng” là một bộ truyện chuyên sủng ngọt ngào và ấm áp khiến mọi trái tim đều tan chảy. Nội dung truyện nhẹ nhàng nhưng có vài nút thắt khá hay khiến mạch lôi cuốn và hấp dẫn. Nam chính Kỷ vương tuy mù nhưng mọi điểm khác đều hoàn hảo từ bề ngoài đến tính cách. Chàng chỉ có một tình yêu duy nhất, sâu đậm và vô cùng cảm động với nữ chính. Mn cũng đừng lo lắng chàng sẽ mù vĩnh viễn mà thương hại nhé. Sau này sẽ được chữa khỏi đấy ạ. Nữ chính Nam Phong thuộc tuýp nữ cường nhưng kiểu ngoài lạnh trong nóng. Với nam chính thì đúng dịu dàng, yêu thương mềm nhẹ lắm luôn í. Nàng lúc nào cũng bị sự vô hại của Kỷ vương lừa, mà nào đâu biết chàng ta thông minh giảo hoạt vô cùng. Trong truyện cũng xuất hiện một tam giác tình yêu vô cùng cảm động của dàn nhân vật phụ là Kiếm Nô - Cửu công chúa - Diêu Dao. Chính bộ ba này đã khiến nội dung truyện thêm phần xuất sắc và hấp dẫn. Tuy chỉ phụ nhưng đóng góp vai trò quan trọng đến những biến cố và nút thắt chủ chốt. Đáng tiếc tình yêu của ba người cuối cùng lại rơi vào bi kịch và tuyệt vọng như thế. Đọc xong, cảm giác đau lòng không thể tả. Vì vậy nếu yêu thích bộ truyện sủng cho dàn nhân vật chính và ngược cho dàn nhân vật phụ thì nên nhảy hố ạ. Mình đảm bảo với mỗi sự chuyển biến nào cũng khiến mn rung động và không dứt ra được. À, truyện chỉ có cv thôi ạ. Mong bạn nào biết edit thì ôm luôn cho con dân nhờ ạ ^^ ________ Văn án được edit bởi ad Tà Thần page #RVNT0105 #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105   Mời các bạn đón đọc Manh Sủng của tác giả Bố Đinh Lưu Ly.
Hoa Đào Khuynh Quốc
Hôm bữa lúc tớ đang đợi tàu, playlist tình cờ phát mấy câu hát thế này: “Muốn nhìn em cười, muốn cùng em náo, muốn ôm em trọn vẹn vào lòng... chắc em cũng biết, trái tim anh đập, toàn bộ đều vì em” (*). Trong đầu tớ lúc ấy không hiểu sao liền nảy ra ba chữ “Lý Thừa Dục”, cảm giác giống như ca sĩ kia đang hát lên tâm tư sâu kín của chàng nam chính trong cuốn “Hoa đào khuynh quốc” mà tớ mới đọc hôm trước vậy. Lý thừa tướng tuổi trẻ tài cao, thân phận thần bí, sau khi nữ đế Huyết Nguyệt qua đời thì trở thành người nắm giữ triều chính, bước một bước liền có thể có được ngôi vị cửu ngũ trí tôn. Ấy vậy mà không hiểu vì sao, Lý thừa tướng năm lần bảy lượt viết thư tới Tư Không triều, kính xin Nhiếp tướng quân, người được cho là huyết mạch duy nhất của hoàng tộc Huyết Nguyệt về làm nữ đế.  Hành động của chàng không chỉ khiến dân chúng hai nước xôn xao, còn khiến cho Tư Không hoàng đế đoán không ra ý định của chàng. Bọn họ kẻ nghi ngờ, người phản đối. Bởi không ai biết được, nhiều năm trước trên chiến trường, là chính giọng nói của nàng kéo chàng ra khỏi cõi chết, là chiếc nhẫn nàng để lại dẫn lối cho chàng trở về cố hương. Nàng đối với chàng không chỉ là vừa gặp đã yêu mà còn là một loại tín ngưỡng. Lần này chàng muốn nàng trở lại, một nửa là vì giang sơn xã tắc, nửa còn lại là tư tâm của mình. Bởi vì yêu nàng, mỗi một thói quen, mỗi một sở thích của nàng chàng đều ghi nhớ. Nàng tới Huyết Nguyệt, sợ nàng không quen phong vị, chàng tỉ mỉ sắp xếp đồ ăn, chỗ ở, cùng nàng trò truyện, cùng nàng say rượu ngắm trăng. Bởi vì yêu nàng, chàng chu tính mọi việc, lo liệu trăm bề, bảo vệ nàng trước bá quan văn võ, thay nàng trừ phản tặc Tây Sơn. Dù thân phận thần bí của chàng vô cùng cao quý, dù chàng mưu lược vô song, chỉ vì nụ cười của nàng, Lý Thừa Dục nguyện cả đời trở thành một trung thần, chờ đợi bên cạnh nàng. *** Nàng đã từng là Thanh Long tướng quân vang danh thiên hạ, là kẻ thù khiến Huyết Nguyệt vừa kinh sợ vừa nể phục. Nhiếp Thanh Lan dùng mười năm thanh xuân để yêu một người, vì hắn bao lần vào sinh ra tử, vì hắn mà gánh trên mình tội bất trung. Nàng không cầu vị trí mẫu nghi thiên hạ, càng không mong cùng hắn một đời một kiếp một đôi. Thứ nàng muốn không nhiều, nhưng hắn lại chẳng thể cho. Không những thế, chính tay hắn còn đẩy nàng đến “lòng địch” chỉ vì những mưu toan trong lòng hắn. Hắn tuyệt tình khiến trái tim nàng hiểu rõ, cũng khiến nàng từ bỏ đoạn tình cảm này. Nhiếp Thanh Lan tới Huyết Nguyệt, có lẽ ban đầu vẫn trong tâm thế Thanh Long tướng quân của Tư Không triều. Nhưng Lý Thừa Dục đã khiến nàng hiểu được, cho dù nàng không sinh ở Huyết Nguyệt nhưng nàng không thể phủ nhận dòng máu Huyết Nguyệt đang chảy trong người mình. Vì vậy, nàng bắt tay với Lý thừa tướng, cốt để ổn định triều cương khiến cho Huyết Nguyệt trở nên tốt đẹp hơn.  Trong những ngày tháng đấu tranh với đám văn võ bá quan như hổ rình mồi ấy, có một người vẫn luôn ở bên cạnh nàng. Chàng tỉ mỉ quan tâm săn sóc, chàng dịu dàng an ủi dỗ dành, chàng lo lắng bảo vệ khiến nàng động tâm. Có lẽ, lúc bắt đầu nàng chọn Lý Thừa Dục làm Hoàng phu chỉ có một nửa là tình cảm mà thôi, nhưng lại không biết từ lúc nào, dù nàng ngẩng đầu hay cúi đầu, trong mắt trong tim nàng đều là Lý Thừa Dục.  *** Lý thừa tướng không chỉ tài giỏi mà còn là một người đàn ông dịu dàng, thâm tình. Chàng yêu một người nhiều năm lại chỉ dám giữ hình bóng người đó trong tim. Nếu không phải vận mệnh trùng hợp, có lẽ cả đời này cứ như vậy, dõi theo nàng từ phía xa. May mắn thay cơ duyên xảo hợp, để chàng có thể lại gần nàng. Nhiếp Thanh Lan trong mắt thiên hạ là nữ hán tử, một thân anh khí, nhưng trong lòng chàng, nàng mãi mãi là một đóa hoa đào cần được nâng niu. Chàng yêu nàng, đem hết sức lực để yêu, không muốn nàng sầu càng không muốn nàng rối rắm. Dù biết nàng quyết định lấy chàng không phải tất cả bởi yêu nhưng chàng nguyện ý chờ đợi, đến một ngày khi nàng nhìn lại liền nhìn thấy chàng trong trái tim mình. Tư Không Thần là một hoàng đế kiêu ngạo, hắn vì nghiệp lớn có thể hy sinh tất thảy bao gồm cả tình yêu hoặc giả như hắn quá tự tin, cho rằng cả đời này, trong lòng Nhiếp Thanh Lan cũng chỉ có hắn. Hắn tự phụ nên không hiểu được sự ác độc, tuyệt tình của hắn đã khiến Nhiếp Thanh Lan nhận rõ kết cục của đoạn tình này, từ nay về sau chẳng còn hy vọng gì với hắn. Tư Không Thần yêu Nhiếp Thanh Lan, chỉ tiếc rằng tình yêu ấy vĩnh viễn mang theo mưu lợi danh quyền khiến trái tim nàng rạn nứt, thay đổi. Ngày hắn đẩy nàng tới Huyết Nguyệt, cũng là ngày hắn tự tay cắt đứt duyên tình giữa hai người, giống như cái cách hắn tự tay bẻ gãy nhành hoa đào mà hắn tặng cho nàng vậy. Nhiếp Thanh Lan là một cô nàng mạnh mẽ, quyết đoán. Nàng yêu Tư Không Thần nhiều năm, bán mạng cho hắn, đến cuối cùng đổi lại vẫn là con số không. Ngày nàng rời đi, cũng là ngày nàng quyết tâm bỏ lại những lưu luyến, si mê với hắn. Dù vài chục năm tình cảm không dễ quên nhưng nàng cũng sẽ không vì thế mà cùng hắn dây dưa, ủy khuất chính mình.  Nhiếp Thanh Lan không nghĩ bản thân có thể yêu một người nhanh đến vậy. Tuy vài tháng ngắn ngủi nhưng sự dịu dàng của chàng, sự quan tâm của chàng, những nỗ lực để bảo vệ nàng khiến con tim nàng xao động. Rồi không biết từ lúc nào, đôi mắt hoàng kim lấp lánh ánh mặt trời ấy in sâu trong tâm trí nàng, chiếm cứ toàn bộ trái tim nàng, khiến nó trở nên rực rỡ sống động. Nhiếp Thanh Lan yêu Tư Không Thần nhưng đó đã là quá khứ. Hiện tại và tương lai, người nàng muốn cùng nắm tay đi hết đoạn đường dài này là phu quân Lý Thừa Dục của nàng. *** Với tớ, Trạm Lộ giống như người lạ thân quen khi mà tớ đã đọc không ít tác phẩm của tác giả này, nhưng số truyện nhớ được thực sự không nhiều. “Hoa đào khuynh quốc” là một trong số ít những truyện của Trạm Lộ khiến tớ ấn tượng, bởi bút lực mạnh mẽ, cách chuyển biến tình huống hợp lý, tuyến nhân vật ổn định, cảnh H được lồng ghét logic không quá đà, vừa thỏa mãn sắc tính lại có chiều sâu thưởng thức.  “Hoa đào khuynh quốc” thực sự khiến tớ có cảm giác đông qua, xuân tới, hoa đào chớm nở, không phô trương choáng ngợp, ngược lại có chút dịu dàng, có chút day dứt rồi lại có cảm giác thỏa mãn để có thể bật thốt lên “rốt cuộc hoa đào cũng nở, người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau”.  ____________ (*): Lời bài hát Một lần là tốt rồi - Dương Tông Vỹ  Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 Mời các bạn đón đọc Hoa Đào Khuynh Quốc của tác giả Trạm Lộ.
Nhất Tiên Khó Cầu
Văn án: Làm nữ tu sĩ, con đường này cần vượt qua nhiều khó khăn và trắc trở lắm. Tư chất, công pháp, đan dược, pháp bảo, đều như nhau – đều không thể thiếu. Cảm tình, yếu đuối, nhân từ, lòng tham, đều giống nhau – đều không thể có nhiều. Không hơn kẻ trước, là tu hành quá chậm, hơn những kẻ sau, có thể sẽ chết quá nhanh. Tu luyện càng sâu, dung mạo lại không hơn không kém, trí tuệ thì không thừa không thiếu. Dung mạo quá xuất chúng sẽ bị tu sĩ tầng cao đoạt làm thiếp, quá xấu lại có kẻ không vừa mắt gây khó dễ khắp nơi. Quá thông minh sẽ trở thành tiêu điểm so sánh, quá ngu ngốc bị bán còn giúp kẻ khác đếm tiền. Muốn giống kẻ khác bao nhiêu Mạch Thiên Ca đều có thể giống , nhưng vẫn có kẻ khốn kiếp còn muốn hơn thua cái giống này. Hành trình tu tiên này, phải thế nào mới có thể an ổn mà đi. Đã bao lâu rồi mình mới đọc một quyển truyện phấn khích thế này, cảm giác máu trong tim rần rật chảy, vừa đọc vừa ngó số chương để kiềm chế vì sợ mau hết, đọc đến cuối thì vừa yêu vừa hận tác giả... Từ đầu năm đến giờ đây chính là quyển mà mình ưng ý nhất. Thật ra thì trước khi đọc quyển này, kiến thức về thể loại tu chân của mình nó lẫn lộn pha trộn lung tung giữa tiên hiệp / huyền huyễn / thần tiên ma quái, ừ thì nếu tính cặn kẽ ra thì từ cái hồi đọc Tam sinh tam thế thập lý đào hoa cách khoảng gần chục năm nay ra thì mình mới sờ đến truyện thể loại na ná như thế. Nhưng đến khi đọc bộ này thì mới biết là truyện tu chân khác hoàn toàn với các thể loại trên nhé. 1. Đầu tiên thì truyện tu chân - tu tiên là nói về những con người bình thường đi ngược lại quy tắc trời đất để tu thành chân tiên, để trường sinh bất lão, để thấu hiểu và có thể cảm nhận trời đất, có sức mạnh khai thiên lập địa, tạo ra hẳn một thế giới / một vị diện mới, tóm gọn là để trở thành thần tiên. Các truyện tu chân được chia làm 2 thể loại rõ rệt nhất. Một loại là có bối cảnh tu chân nhưng tập trung vào tình cảm nam nữ nhiều hơn, thường chỉ có công pháp + pháp bảo, không đặc tả quá trình ngộ đạo thăng cảnh giới. Loại thứ hai thì là tu tiên chính thống, có cảnh giới tuần tự từ Luyện Khí - Trúc Cơ - Kim Đan - Nguyên Anh - Hoá Thần..., có quá trình ngộ đạo, thăng cấp, các trận chiến đấu dùng pháp bảo, chuyện tình cảm nam nữ thì hiếm hoi, độ 1-2/10 truyện. Các truyện gắn mác tu chân chính thống sẽ xoay quanh quá trình NVC tu luyện, rèn luyện, trải qua kỳ ngộ, cơ duyên như kiểu đi tìm kho báu (pháp bảo...), trui rèn qua các trận chiến, đến khi thành công phi thăng thành tiên thì cũng hết truyện. 2. Thứ hai thì thần tiên cũng có giang hồ nữa là người tu tiên. Người tu tiên là những người có linh căn, nghĩa là có khả năng hấp thu linh khí thì mới có thể tu tiên, đó là thứ duy nhất tách biệt họ với người thường, còn lại mọi khía cạnh khác trong xã hội của họ hầu như không khác mấy với xã hội bình thường. Người thường có vua chúa vương tôn quý tộc thì giới tu tiên có tông môn và các đại gia tộc quyền lực, và ở đâu thì cũng có phân tranh kèn cựa. Người thường giao dịch bằng tiền bạc thì giới tu tiên thay bằng linh thạch, thứ mà người tu tiên có thể hấp thu linh khí ngoài cách hấp thu từ trời đất. Các truyện tu tiên thường có bối cảnh thời cổ đại vì một là đa số người tu tiên tu theo Đạo giáo, thứ hai là thiên nhiên trời đất thời đó có nhiều linh khí hơn là thời hiện đại ô nhiễm như bây giờ  Còn thể loại tu tiên ở thời tinh tế tương lai thì lại là một câu chuyện khác vì liên quan đến tinh thần lực. 3. Thứ ba là thời gian trong truyện tu chân thật kỳ diệu, các sự kiện sẽ được tính theo mốc chục năm chứ không phải mấy tháng, mấy năm như bình thường, ví như mỗi lần NVC bế quan độ 10 năm, đôi nam nữ chính giận dỗi nhau độ 50 năm chứ nhiêu  hoặc là nam chính đang tung hoành giang hồ, sống hơn trăm tuổi thì nữ chính còn chưa ra đời  Tạm nói sơ qua thế đã, còn giờ mình sẽ review cái quyển khiến mình phấn khích, cũng là quyển được gắn nhãn tu tiên chính thống dành cho nữ điển hình. Nhất tiên khó cầu mở đầu với nữ chính Mạch Thiên Ca, một cô bé 8 tuổi sống trong thôn họ Mạch ở Tấn quốc, có mẹ phàm nhân ốm yếu bệnh tật vì thể chất thuần âm, người cha là người tu tiên nhưng biến mất từ khi cô còn chưa ra đời. Một ngày nọ, cô tình cờ bước vào nhà thờ tổ và phát hiện một sợi thần thức của bà tổ để lại, thế mới biết tổ tiên của mình là người tu tiên, bản thân cô là trường hợp vô cùng hiếm có khi vừa kế thừa thể chất thuần âm của bà tổ và Hỗn Nguyên linh căn của ông tổ. Tuy nhiên Hỗn Nguyên linh căn cần có công pháp tu luyện tương ứng thì mới có thể phát huy tiềm chất, bằng không lại trở thành Ngũ linh căn kém cỏi nhất. Còn thể chất thuần âm thì vừa có hại vừa có lợi, lợi ở chỗ dễ dàng hấp thu linh khí trời đất nhưng hại ở chỗ thể chất này trời sinh phù hợp để song tu, dễ trở thành lô đỉnh sống cho phái nam, vì thế bước đầu tu tiên của cô rất vất vả. (Mình đọc 5 quyển tu tiên thì 4 quyển nữ chính có thể chất thuần âm, thể chất dễ gây chuyện này chắc được các tác giả ưa thích lắm.) Mẹ cô qua đời, họ hàng đa phần ghẻ lạnh, vậy nên cô quyết tâm thay đổi số phận, đó chính là tu tiên để trở nên mạnh mẽ hơn, để tương lai rời khỏi thôn bước vào thế giới của người tu tiên, đi tìm cha cô, đi tìm hơi ấm tình thân. Đây là cơ nguyên đầu tiên dẫn cô đến với thế giới tu tiên. Nhưng chưa kịp rời đi thì cô đã bị một tên tán tu tình cờ phát hiện bí mật thể chất và lừa bắt cóc, dự định nuôi nấng cô đến tuổi trưởng thành để làm lô đỉnh cho hắn. May mắn thay đúng lúc đó cô được Thủ Tĩnh chân nhân thuộc Huyền Thanh môn sai người đến đón theo lời phó thác của cha cô, đưa cô hội ngộ với chú Hai, em ruột cha cô. Hai chú cháu được mời gia nhập Huyền Thanh môn nhưng e sợ bọn họ lợi dụng thể chất của cô nên hai chú cháu quyết định lưu lạc tránh né. Đến lúc này cô lại một lần nữa căm ghét thể chất của mình, cô âm thầm thề phải trở nên mạnh mẽ hơn để không cần hy sinh vì bất kỳ ai, cũng không sợ ai khác lợi dụng mình. Đây là nguyên do thứ hai của việc tu tiên đối với cô. Khoảng thời gian 20 năm này đã định hình nên tính cách của Thiên Ca. Cô đa nghi, khéo đưa đẩy, giả nam trang, biết cách tự bảo vệ mình. Thể chất đặc thù khiến cô phải nỗ lực hơn bình thường, tâm tính cô bình thản, thắng không kiêu bại không nản. Nhưng dù sao cô vẫn còn trẻ nên không tránh khỏi mắc sai lầm, nhất thời sơ sẩy, gây hoạ và làm liên luỵ đến những người khác. Chính ra thì Thiên Ca chỉ có 20 năm đầu đời gặp nhiều khó khăn trắc trở, còn từ khi gặp nam chính Tần Hi, vào tông môn hàng đầu, có bí cảnh riêng, có sư huynh, sư phụ cao cường thì con đường tu tiên của cô thuận lợi hơn rất nhiều, các mối nguy hiểm đa phần xuất phát từ các chuyến chu du khám phá cơ duyên. Nhưng thuận lợi hay khó khăn thì mỗi bước đường đời của cô đều rất vững chãi. Năng lượng toả ra từ cô là năng lượng lạc quan tích cực, cô dũng cảm bắt lấy kỳ ngộ để tăng cường thực lực, liên tục rèn luyện siêu việt bản thân, kiên định với con đường mình chọn, dù từng có do dự nhưng không bao giờ lùi bước. Quá trình ngộ đạo là điểm sáng của truyện, quan trọng nhất ở ba điểm. 1. Nữ chính có mục tiêu tu luyện kiên định ngay từ đầu, cô ra sức tu luyện để càng ngày càng mạnh lên, để không bị bất kỳ ai lợi dụng thể chất đặc thù của cô. Kế đến thì tu luyện là việc mà cô yêu thích, là con đường mà cô muốn và sẽ tìm hiểu đến tận cùng. “Tu tiên làm gì? Để cầu sức mạnh, không bị kẻ nào quản chế. Tu tiên làm gì? Để cầu trường sinh, tìm kiếm chân nghĩa thế giới.” 2. Tu tiên đối với Thiên Ca không chỉ là bế quan một chỗ mà còn bao hàm việc chu du rèn luyện, trải nghiệm cuộc sống. Đi nhiều, nhìn nhiều, nghe nhiều, nhiều kinh nghiệm sống sẽ giúp cô thấu hiểu và lý giải “đạo” dễ dàng hơn. 3. Quan niệm về tâm ma. Quan niệm này chả khác gì đạo lý ở đời cả. Người tu chân - tu đạo thường rất sợ cái gọi là tâm ma vì nó ảnh hưởng quan trọng đến các giai đoạn thăng cấp. Tâm ma theo mình hiểu là những vướng bận rối rắm, những suy nghĩ tiêu cực quấn quanh bản tâm - đạo tâm của một người, bản tâm đó không nhất định phải thuần thiện. Giả dụ như một người nếu giết quá nhiều kẻ khác dẫn đến bị áy náy, day dứt về hành động đó, ảnh hưởng đến bản tâm - đạo tâm thì người đó đã mắc phải tâm ma. Thế nhưng ngược lại cũng có những người giết người như ngoé nhưng lại chẳng hề băn khoăn trăn trở tí nào, bởi vì trong suy nghĩ của họ hành động đó không sai, hoặc nói cách khác họ kiên định cho rằng hành động làm ác đó là đương nhiên - là phù hợp với bản tâm - đạo tâm của họ. Về dàn nhân vật phụ thì có ba người để lại ấn tượng sâu sắc nhất. 1. Nam chính Vầng, tuy anh là nam chính nhưng anh cũng chỉ là nhân vật phụ, phối hợp diễn với nữ chính thoy ???? Tình yêu của đôi chính chắc chiếm đâu độ 2/10 truyện, bù lại thì anh xuất hiện xuyên suốt từ đầu tới đuôi, mừng thay ????  Nam chính Tần Hi hơn nữ chính Thiên Ca khoảng 100 tuổi, anh xuất thân nhà hầu tước, sư phụ là tổ tiên ruột thịt, con đường tu tiên thuận lợi bằng phẳng, tuổi trẻ tài cao, trắc trở duy nhất là nữ chính. Anh được cha Thiên Ca phó thác chăm sóc cô, bao gồm cả việc quyết định hôn nhân của cô nhưng không vì thế mà anh lợi dụng thể chất cô phục vụ cho bản thân. Ngược lại, với bản tính kiêu ngạo thì anh khinh thường làm thế, anh còn giấu diếm thân phận để cô đỡ hiểu lầm. Tình yêu giữa họ nảy sinh từ lúc nào không biết, đan cài rối rắm tự lúc nào chẳng hay. Một đằng thì cứ nghĩ anh khinh thường mình nên làm lơ, một đằng thì cứ tưởng cô quyết tâm đoạn tuyệt với mình nên im ỉm rầu rĩ dẫn tới tạo thành tâm ma. Cả hai người đều có đạo tâm vững vàng, hành xử chín chắn nhưng riêng về mặt tình yêu thì ngớ ngẩn cố chấp, có mỗi cái việc giãi bày làm sáng tỏ hiểu lầm mà không ai chịu mở lời trước, mất đến 50 năm chỉ để giận dỗi nhau.  Từ khi xác định yêu đương thì tình cảm của họ nhìn chung là êm đềm, họ có chung chí hướng, chung mục tiêu phấn đấu, biết nhân nhượng, cho nhau tự do, kiên trì với ý niệm của riêng mình, có thể sát cánh bên nhau lúc hoạn nạn, đồng sinh đồng tử, nhưng lỡ một bên gặp chuyện thì bên còn lại sẽ vẫn kiên trì đi tiếp con đường đại đạo. Thể chất của họ càng là trời sinh một đôi khi mà Thiên Ca thì thuần âm thiếu dương còn Tần Hi tu luyện công pháp thuần dương thiếu âm. Thật ra thì đối với những người có sinh mệnh kéo dài cả mấy trăm ngàn năm như người tu tiên thì tình yêu nồng cháy như ánh mặt trời có lẽ hiếm xảy ra, và nếu có thì cũng chỉ như muối bỏ biển, dễ dàng bị quên lãng trong dòng đời dài dằng dặc của họ. Cái họ cần ở đạo lữ - bạn đời là sự nâng đỡ, thấu hiểu và thông cảm lẫn nhau, là sự bầu bạn về tinh thần, là tình cảm tri tâm tri kỷ gắn bó bền chặt. Tình cảm của họ như làn gió nhẹ, bình thản, bình phàm, tế thuỷ trường lưu, đi cùng năm tháng. 2. Tĩnh Cùng đạo quân  Tĩnh Cùng đạo quân là sư phụ của cả nam nữ chính, người sâu trong lòng thì thiện tâm nhưng mặt ngoài mang tiếng ác ma hiếu chiến, ai nghe tiếng đều sợ mất mật. Ông có lối sống xa hoa phù phiếm như vua chúa, miệng tiện, hễ mở mồm là rất dễ làm người ta hộc máu, bù lại ông rất bênh vực đồ đệ ruột thịt và đồ đệ, đồ tôn trong sư môn, hễ nơi nào cần oánh nhau là ông có mặt liền  3. Bà tổ Mạch Dao Khanh  Đây chính là người để lại một sợi thần thức, dẫn dắt nữ chính bước lên con đường tu tiên. Câu chuyện cuộc đời của bà ấy khá ly kỳ, sinh ra với thể chất thuần âm, sinh hoạt trong tông môn rộng lớn, được bồi dưỡng đào tạo kỹ càng nhưng vì thể chất đặc thù mà bị ép phải lấy cháu của chưởng môn. Với cá tính kiêu ngạo và kiên cường nên đương nhiên còn lâu bà mới đồng ý, bà cuỗm hết pháp bảo lợi hại của chưởng môn rồi bỏ trốn, tự huỷ tu vi thành người bình thường để né tránh đuổi bắt, lưu lạc xa xứ tu luyện lại từ đầu. Bà có thể nói là thiên tài mỹ nhân, vừa đẹp chim sa cá lặn vừa tài hoa ngàn năm có một nhưng cuộc đời thì rất cô độc. Về cái kết truyện thì ban đầu mình rất ức chế, cái kiểu kết thúc trong một nốt nhạc là mình ghét nhất. Nhưng mà nghĩ lại có lẽ một phần do truyện quá hay nên mình không muốn nó hết, bất chấp việc vẫn còn tình tiết có thể triển khai thì thực sự là đôi chính có nhau, có ý chí tu tiên kiên định, có bạn bè thân thiết, có sư phụ có tông môn, năng lực lại vô cùng cường đại thì cũng tạm gọi là thoả mãn rồi. Đây sẽ là bộ truyện nhập môn mà hễ ai muốn thử thể loại tu tiên thì mình sẽ giới thiệu cho họ. Câu chuyện trưởng thành trên con đường tìm tiên vấn đạo của Thiên Ca cũng giống như câu chuyện trưởng thành của một cô gái bình thường thông qua rèn luyện, trải nghiệm để tìm kiếm ý nghĩa của cuộc sống vậy. Hi vọng là một câu chuyện hay đến mức khiến mình như sống cùng nhân vật sẽ được mọi người thưởng thức và biết đến nhiều hơn. *** Phương đông từng ánh sáng bạc dần hiện lên, gà trống gáy một tiếng báo hiệu một ngày làm việc mới ở nông trang bắt đầu. Nhà nhà tỉnh dậy sau giấc mộng, phụ nữ bắt đầu thổi nước nước nấu cơm, còn đàn ông hoặc là nấu nước, hoặc là sửa sang lại nông cụ, chuẩn bị cơm xong xong xuôi bắt đầu một ngày làm việc. Đây là một thôn thuộc nước Tấn, cả thôn khoảng ba bốn trăm nhân khẩu, chỉ có một họ, thuộc về một gia tộc, vì vậy, thôn này liền lấy họ của gia tộc làm danh xưng, gọi làm Mạch gia thôn. Phía đông của thôn, mấy căn nhà đất phân bố rải rác, trong đó một căn đơn độc có sân gạch rất nổi bật giữa những căn nhà đất kia. Nói nó nổi bật, là vì vật liệu xây dựng rõ ràng tốt hơn so với mấy căn khác nhiều lắm, đỉnh mái ngói dày, tường gạch chỉnh tề, vừa thấy đã biết không phải phương pháp xây dựng thủ công thông thường, tường viện cũng không tùy tiện dùng cành cây lợp lên giống những căn nhà đất khác, mà là những nhánh trúc tinh tế đắp thành. Nhưng nó lại bị phá hủy nhiều hơn những căn nhà khác, mái ngói đổ nát không người thu dọn, tường viện là một đống bể nát, đất trồng trong viện hoa cỏ mọc lộn xộn. Lúc này, cửa phòng tiểu viện mở ra, một cô nhóc tóc thắt bím sắc mặt vàng vọt đi ra. Cô nhóc ước chừng sáu bảy tuổi, vóc người thập phần nhỏ gầy, mặt mũi xanh xao, quần áo cũ kỹ, chỉ là, toàn thân cao thấp chỉnh lý ngăn nắp, đầu tóc gọn gàng, quần áo cũng thập phần sạch sẽ. Một mình cô nhóc trước tiên kéo lồng gà, đem gà lùa ra, sau đó đổi hướng đi đến phòng bếp, mở cửa, lấy nước lạnh rửa mặt. Rửa mặt súc miệng xong xuôi, nàng vén tay áo lên, lấy nước từ giếng rửa sạch, lại chuyển đến cái ghế cạnh bếp, đứng lên ghế lấy cái nồi lớn xuống, đứng ở đắng thượng, rồi bắt đầu nhóm lửa. Liên thành ở phía nam nước Tấn, khí hậu ôn hòa, vô cùng thích hợp gieo trồng lúa nước, bởi vậy nhóm lửa đều dùng thân cây lúa. May mà như thế, nếu không cô nhóc chừng này tuổi, sao có thể chẻ được củi. Không lâu sau, của phòng lớn có động tĩnh truyền đến, một phụ nhân sắc mặt tái nhợt đi vào phòng bếp.   Mời các bạn đón đọc Nhất Tiên Khó Cầu của tác giả Vân Cập.
Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên
Người đời thường nói "nhất quá tam", nếu thử một lần thất bại là do ngẫu nhiên, lần 2 vẫn thất bại là do kém may mắn, lần 3 mà còn thất bại thì nên tự hiểu là ông trời bắt không thể thay đổi được mãi mãi không thay đổi được. Thẩm Thiên Thiên đời trước ngưỡng mộ Ninh Ngọc, nguyện gả cho hắn nhưng đêm tân phòng, hắn bỏ nàng một mình thì thôi đi, còn xông ra từ đâu 18 vị tiểu thiếp - thật là TMD mà. Qua được đêm tân phòng hắn lập tức đẩy nàng vào nơi dành cho hạ nhân mà ở, nàng ngây ngây ngốc ngốc ở đó tròn cả năm, mỗi ngày phải thấy hắn ngọt ngọt ngào ngào với tiểu thiếp của hắn trước mặt nàng, chả lẽ hắn rảnh rỗi thế sao? Một lần có thích khách, nàng "vô tình" té xuống ao mà chết đi. Được sống lại, nàng nên làm gì? Tất nhiên là tránh xa hắn càng xa càng tốt. Nhưng ai ngờ... Lần từ chối hôn sự thứ nhất: Thiên Thiên đã bị sét đánh chết. :))) Lần từ chối hôn sự thứ hai: Rút kinh nghiệm lần trước, Thiên Thiên không trực tiếp từ chối nữa, chỉ là tối lại lén dọn đồ bỏ đi, ai ngờ ra đường lại bị ngựa đá chết. :))) Lần hôn sự thứ ba: Nàng cảm thấy không thể trốn thoát được nên đành âm thầm chấp nhận. :))) Và ngay đêm động phòng nàng đã tự giác, tự mình dọn dẹp đồ đạc đến nơi ở của hạ nhân mà ngủ, không cần ngây ngốc chờ đợi hắn cùng 18 vị tiểu thiếp của hắn đến mà chọc tức mình, ai ngờ.... ---------------------- :)) Đây là 1 truyện hài cực hài, nữ 9 vô sỉ nam chính siêu phúc hắc :))) mọi thứ sau khi trọng sinh đều đi ngược lại kết quả của kiếp trước, các nàng chuẩn bị đi nha sĩ đi :)) kiếp này anh sủng chị cực ngọt luôn đấy. À thêm 1 cái nữa là mọi người đừng nghĩ anh đã có 18 tiểu thiếp mà ghét anh nhé ☺️ anh là nam sạch sành sang từ đầu đấy ạ hí hí #Nguyệt_Phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Cả đám người đi đường thấy vậy, rối rít sửng sốt, trong lòng rối rít suy nghĩ Thẩm Thiên Thiên này đến tột cùng đã dùng thủ đoạn quyến rũ gì, mà thoáng cái đã mê hoặc được Ninh Ngọc cưng chiều nàng lần nữa. Ninh Ngọc ôm Thiên Thiên, đang muốn bước vào một tiệm châu báu bên cạnh, nhưng không nghĩ tới, sau lưng một đạo chưởng phong đặc biệt kì lạ đánh tới. Ninh Ngọc nhanh tay lẹ mắt, trong nháy mắt ôm Thiên Thiên né người tránh đi, mà đạo chưởng phong kia liên tiếp đánh xuống vang dội, bụi bậm nổi lên bốn phía. Mọi người trên đường phố thấy thế, trong nháy mắt tan tác như chim muông, rối rít tránh ra, rất nhanh, một cái đường phố náo nhiệt, trong nháy mắt trở nên vắng vẻ. Thật vất vả bụi bậm tản đi, Ninh Ngọc và Thiên Thiên mới nhìn rõ, người đứng ở đối diện mình, lại là Mặc Phi. Có điều, Mặc Phi lúc này, đôi môi tím bầm, làn da trắng gần như trong suốt, tóc dài hết sức phong tình buộc thành một túm khoác ở một bên, hai tay hết sức nữ tính cầm lên một nhúm tóc, không ngừng dùng ngón tay đùa bỡn. Nhìn thấy bộ dáng này của Mặc Phi, Thiên Thiên chợt run rẩy, trong nháy mắt nhớ lại lúc ban đầu mình giao Tứ Ẩn cho hắn, mình đã xé mất trang đầu tiên. "Ninh Ngọc, ngươi đã để cho ta tìm rất lâu." Giọng nói cao thấp lẫn lộn của Mặc Phi từ từ truyền đến, lộ ra sự quỷ dị và ghê tởm không nói lên lời, lúc này hắn đang nhìn Thiên Thiên và Ninh Ngọc, mặt mày tràn đầy tự mãn. Ánh mắt Ninh Ngọc sắc bén nhìn hắn: "Ngươi tìm ta làm gì." "A ha ha. . . . . ." Mặc Phi phát ra một tiếng cười lớn quỷ dị, "Ngươi nói ta tìm ngươi làm cái gì, ta chẳng những muốn giết ngươi, còn phải lấy được Hoa Mãn Lâu! Năm đó để lấy được Tứ Ẩn, không tiếc sắp xếp để Nguyệt nhi ở bên cạnh ngươi, ngươi có biết cái cảm giác nhìn nữ nhân mình yêu mến ở lại bên cạnh kẻ địch là thế nào không, Ninh Ngọc, loại cảm giác đó đời này ngươi cũng sẽ không hiểu, vừa nghĩ tới Loan Nguyệt ở phía dưới của ngươi, ta liền hận đến muốn giết ngươi!" Hai mắt của hắn một mảnh đỏ ngầu, nhìn Ninh Ngọc, ánh mắt giống như có thể nhỏ ra máu, trong mắt đều là hận ý khắc cốt ghi tâm.   Mời các bạn đón đọc Cách Xa Ngựa Đực Tự Ta Làm Lên của tác giả Khí Khanh Mộc Hữu Tiểu JJ.