Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Cùng Sói Cận Kề

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mười Lăm Năm
Bác Khuất Nguyên nói: “Thế gian đều đục, mỗi ta trong; Thế gian say cả, mình ta tỉnh.” (1) (1) Trích “Sở từ”. Sau đó bác phẫn uất nhảy xuống sông... Câu chuyện này nói với chúng ta rằng: dù rất nhiều lúc chúng ta mơ ước được nổi bật hơn người, nhưng chúng ta vẫn luôn khát vọng có một nơi, một quần thể đặc biệt thuộc về mình, làm một con người trong một nhóm có nhãn mác. Bởi vì con người là động vật quần cư. Đây là một câu chuyện nói về sự trưởng thành, nếu trong quá trình trưởng thành của bạn cũng có một quãng thời gian như vậy, là một người hoàn toàn không hòa nhập với mọi người, cảm giác mình bị cô lập, bị ra rìa, thì câu chuyện này chính là viết cho bạn đấy. *** Đầu tiên xin nói rõ, đây là truyện về thanh xuân học đường thuần túy, rất ít (gần như không có) yếu tố yêu đương, nên nếu bạn mong chờ một tình yêu cháy bỏng, khắc cốt ghi tâm thì đây không phải truyện dành cho bạn. Như trong văn án tác giả đã nói rõ, truyện nói về sự trưởng thành, về những con người nhất: đẹp nhất, xấu nhất, mập nhất, học giỏi nhất,… những con người dù muốn dù không bị tập thể cho ra rìa vì họ đặc biệt, vì họ khác với số đông. Nếu bạn từng là nhất ở đâu đó, tác phẩm này là dành cho bạn. Tác phẩm này được viết năm 2010, là một trong những ngôn tình đời đầu, và là tác phẩm ngôn tình đầu tay của tác giả Priest. Bởi thế, nếu nó có chút nào đó không được hoàn mỹ, mong mọi người hãy nhìn với ánh mắt khoan dung hơn. Cám ơn bạn Thiên Quy đã giới thiệu cho mình một bộ truyện hay thế này. Cám ơn chị Xiao Fang và bạn Thu Ngân đã góp ý giúp về tên truyện. Lam xin đặc biệt dành tặng bộ truyện này cho 3Team để tỏ lòng biết ơn vì đã mang đến bộ truyện thanh xuân Thầm Yêu hay đến thế. Mong mọi người có những phút giây vui vẻ khi đọc truyện. *** Liễu Dung là một cô gái bình thường, chiều cao trung bình, rất gầy, ngoại hình miễn cưỡng được 75 điểm, xem như trên trung bình, đứng giữa đám đông tuyệt đối là một mảng không khí. Một mảng không khí nhỏ. Cha mẹ cô đều là người đi làm, một nhà ba người bình thường, bối cảnh thành viên gia đình đơn giản, không có tài sản gì lớn, không cần từ sáng đến tối lo bị bắt cóc như mắc chứng vọng tưởng bị hại, sổ tiết kiệm có ít tiền, đi siêu thị không tới mức cầm quả cà không nỡ mua quả dưa___tóm lại, mười cô gái trong thành phố thì có bảy tám người như cô, chính là số đông trong truyền thuyết, là một cô gái nhỏ mà người ta vừa nhìn là quên ngay. Nhưng cô lại có một chút khác biệt, như Hồ Điệp, như Thường Lộ Vận, như Lương Tuyết____nói ra thì, các cô đều có chút khác biệt như thế. Đặt trong cả thành phố, cả Trung Quốc, các cô là những đứa trẻ bình thường nhất, nhưng nếu thu hẹp tầm nhìn lại, đặt trong một ngôi trường công lập bình thường ở một góc thành phố, một lớp học bình thường, thế là bắt đầu có chút khác thường. Theo tập tục của loài người, cứ ba sinh vật tụ lại cùng nhau thì phải chia ra tốt - trung bình - kém, trong một lớp luôn có người này nhất cái này, người khác nhất cái khác, sau đó mọi người và những người “bị nhất” bất hạnh kia mơ hồ phân biệt với nhau. Người lòng dạ tốt chút thì luôn cảm thấy đây là một đám sinh vật đặc thù, thuộc về dạng “có thể nhìn từ xa nhưng không thể khinh nhờn”, không ở chung thế giới với mình, còn những người mà lúc nhỏ không được gia đình giáo dục tốt, tâm lý hơi u ám thì ý nghĩ của họ tương đối nhiều. Có câu miếu nhỏ gió to, hố cạn cóc nhiều. Một lớp 40 người, tỉ lệ bất hạnh “bị nhất” là 1/40, còn nếu tính theo số nhân khẩu to lớn của cả Trung Quốc... Thế là những tập thể nhìn có vẻ nhỏ nhưng thực ra về số lượng thì không nhỏ chút nào... Chẳng hạn như Hồ Điệp, Hồ Điệp là cô gái xinh đẹp nhất lớp, mấy lời như nghiêng nước nghiêng thành, hoa nhường nguyệt thẹn gì gì đó đương nhiên vô cùng vớ vẩn, có điều trong các hộ dân có tư cách nhập học ở trường trung học số 5 của thành phố, vừa quét mắt nhìn khắp lớp 7/3 thì ánh mắt rất dễ dàng dừng lại trên người cô gái ấy. Dù sao thế giới này không nhiều những cô gái xinh đẹp bẩm sinh.   Mời các bạn đón đọc Mười Lăm Năm của tác giả Priest.
Đọc Thầm (Mặc Độc)
Đây là bộ đam mỹ khiến mình khâm phục khả năng viết truyện logic của Priest nhất. Những vụ án rất hay, tuyến tình cảm của nhân vật chính ổn và nhân vật phụ thì có nhiều cái đáng nói lắm. Đọc xong Đọc thầm của Priest, mình có đọc thêm một bộ đam mỹ phá án khác (được các bạn đề cử đọc), kết quả là không nuốt nổi, cố đọc xong và thấy đúng là phí thời gian. Công: Lạc Văn Chu, thụ: Phí Độ. Phải viết trước chứ truyện của Priest nhiều người hay nhầm lẫn công thụ lắm. Lúc đọc Đọc thầm mình đang ở trong giai đoạn chán đọc đam mỹ. Những bộ đam mỹ ngày nay chẳng có bộ nào hay ho nổi bật cả, tuyến tình cảm khá là nhàm chán, thấy Đọc thầm no.1 top đam mỹ và còn là truyện phá án thì mình mới đọc xem sao. Đọc thầm không hề làm mình thất vọng. Có thể Đọc thầm không có một chương mở đầu quá xuất sắc, quá kinh ngạc, quá bùng bổ khiến người đọc có cảm giác nhất định phải đọc tiếp, nhưng cũng đủ gây tò mò để người ta đọc tiếp (ít nhất là muốn đọc tiếp cho xong vụ án thứ nhất). Vụ án của Đọc thầm là án lồng án, cực kì rắc rối phức tạp và liên quan đến hằng hà vô số người, nhưng mình thấy đọc vẫn có thể hiểu được. Xong mỗi vụ án “đọc thầm” sẽ có một phần “đọc to” để kết thúc vụ án. Nhưng vì là án lồng án, nên sẽ có nhiều chi tiết trong những vụ án “đọc thầm” đó không được làm sáng tỏ, vậy nên càng đọc người ta mới càng cảm thấy hút vào, mới càng tò mò. Cách tác giả chuyển giữa hai vụ án cũng rất hấp dẫn và thú vị, dẫn mở rất hay. Từng vụ án “đọc thầm” được một thế lực nào đó dẫn đến phần kết “đọc to”. Mình cũng không biết phải nói thế nào, phá được những vụ án lớn, nhưng lại mở ra vết thương cũ, trong đó đều là nước mắt và đau thương… Về công thụ của chúng ta có rất nhiều thứ để nói, nhưng trong các bộ truyện của Priest thì thụ luôn luôn có nhiều chuyện để nói hơn công. Phí Độ là con nhà giàu, mới hơn 20 tuổi đã lên làm chủ tịch của một công ty lớn. Cha Phí Độ là một tên biến thái giả vờ làm người đạo mạo, lấy mẹ Phí Độ để chiếm gia tài. Sau khi lấy xong thì hành hạ mẹ Phí Độ đến trầm cảm, cho rằng Phí Độ mang dòng máu yếu đuối, không sạch sẽ nên bắt đầu huấn luyện tinh thần Phí Độ một cách tàn nhẫn: giết mèo con, chó con, bắt xem những cảnh máu me bạo lực, còn lấy mẹ Phí Độ ra để huấn luyện Phí Độ nữa. Một đứa trẻ lớn lên trong hoàn cảnh như vậy thì tâm lý sẽ méo mó đến mức nào, mà Phí Độ còn rất yêu thương mẹ mình. Vậy nên Phí Độ trở thành một kẻ có thiên phú phạm tội. Năm 14 tuổi, mẹ Phí Độ tự tử, sau đó cha Phí Độ cũng gặp tai nạn thành người thực vật. Phí Độ làm chủ tịch công ty của cha mình. Lạc Văn Chu là con nhà quan chức. Cuộc đời anh cũng chẳng có gì để kể lắm, tóm lại là không ly kì như Phí Độ đâu, bố mẹ khoẻ mạnh tuổi thơ lành mạnh. Lúc mới vào làm cảnh sát có chút nhàm chán vì toàn bị phái đi làm mấy nhiệm vụ như bắt trộm, tìm chìa khoá vân vân, vụ án lớn duy nhất lúc Lạc Văn Chu mới vào làm ở cảnh sát chính là vụ tự tử của mẹ Phí Độ. Đó cũng là lúc 2 nhân vật chính gặp nhau. Nhưng lúc đó Lạc Văn Chu mới là thanh niên 20 tuổi tràn đầy kiêu ngạo nhiệt huyết nên bị Phí Độ ghét. Bên cạnh Lạc Văn Chu là Đào Nhiên (người Lạc Văn Chu thầm thích), cũng mới vào làm cảnh sát như Lạc Văn Chu, nhưng hiển nhiên Đào Nhiên tính cách mềm mỏng hơn nhiều, nên sau này Phí Độ lớn lên thích Đào Nhiên. Đúng vậy, mở đầu câu chuyện, công thụ chính là tình địch của nhau. Đau lòng hơn nữa, người mà 2 kẻ này thích lại là trai thẳng. Thực lòng mà nói, theo mình thấy, với Lạc Văn Chu thì Đào Nhiên là mối tình đơn phương đầy nuối tiếc chứ không phải là yêu sâu đậm gì. Còn với Phí Độ thì chắc hắn cũng chỉ thích Đào Nhiên vì đã chăm sóc mình trong quãng thời gian khó khăn nhất, thích như kiểu hơn anh trai chút chút, quả thực cũng khó lòng mà nói Phí Độ yêu Đào Nhiên được. Sau khi Đào Nhiên tuyên bố đi xem mắt thì 2 kẻ được xem như tình địch của nhau mới hoà hoãn lại, bắt đầu thấy tên đối thủ kia cũng kha khá vừa mắt mới chết. Tình cảm cứ thế phát triển thôi. Về phá án, dường như suy luận của Phí Độ tài tình hơn những người trong cảnh sát một chút. Cái này cũng hợp lý, vì hắn có tâm lý của một tên tội phạm, tất nhiên phải hiểu tội phạm hơn là cảnh sát rồi. Nhờ Phí Độ mà nhóm Lạc Văn Chu đã bớt được bao nhiêu thời gian để phá án luôn ấy. Các vụ án đều cực kì thương tâm, đọc một lần mình chẳng bao giờ muốn đọc lại nữa, chỉ dám đọc mấy phần đọc to hoặc những phần đối thoại, gặp nhau của 2 nhân vật chính và về con mèo Lạc Một Nồi của Lạc Văn Chu thôi. Các nhân vật phụ cũng được tác giả xây dựng khá tốt, nhưng để lại ấn tượng với mình chỉ có vài người thôi. Đào Nhiên, Lang Kiều, Tiêu Hải Dương là các nhân vật phụ xuất hiện nhiều nhất thì cũng tàm tạm, không có gì quá ấn tượng. Mình có ấn tượng về những nạn nhân trong các vụ án hơn. Chẳng hạn mẹ của nạn nhân vụ án thứ nhất là một bà mẹ đúng nghĩa, mắc bệnh không thể làm việc, già rồi chẳng còn mong chờ gì ngoài đứa con nhưng niềm hy vọng duy nhất lại tắt mất, sẵn sàng nhảy từ trên toà nhà cao tầng nhất để tìm lại công lý cho con. Có thể bà không có học vấn gì nhiều, có thể bà quá dễ bị lừa trong các xã hội đầy rẫy lừa lọc này nhưng tình thương của bà là vô tận. Hung thủ vụ án thứ nhất là một kẻ táng tận lương tâm, tâm lý cũng méo mó, mình chẳng có tội nghiệp cảm thông gì ở đây cả. Mình chỉ ấn tượng về gia đình của hắn: một gia đình cha mẹ con cái đều khuyết tật, chỉ có hắn là bình thường, hắn cố gắng học giỏi nhưng gia đình lại là gánh nặng của hắn, như đỉa hút máu. Mình chỉ thấy cha mẹ trong gia đình ấy đúng là đáng trách, nhà đã nghèo còn sinh nhiều con dù sinh ra toàn khuyết tật, cái tư tưởng sinh nhiều con để con giúp đỡ mình quả là không còn gì để nói. Còn nhiều nhân vật khác nữa, thường thì mỗi vụ án đều đào ra rất nhiều kẻ đáng ghê tởm. Cái chết khiến mình uất ức và thương tâm nhất là Tiểu Vũ, còn là chết dưới tay cô gái mà Tiểu Vũ vẫn luôn xem là đứa em bé bỏng của mình. Cô gái đó quá ngây thơ, quá hận thù dẫn đến mù quáng. Cô có đáng thương không? Mình nghĩ là có, nhưng đáng hận hơn vì đã tự tay lừa những người anh đã giúp gia đình mình, rồi tự tay giết Tiểu Vũ. Cô gái ấy sẽ phải ăn năn cả đời. Còn Phạm Tư Viễn – boss một phe phản diện trong truyện – cũng có kết thúc khiến người ta hả hê lắm. Quên đi người mình nhớ thương như thế nào, đến cuối cùng muốn nhìn một tấm ảnh cũng không được. Những kẻ dưới tay Phạm Tư Viễn là những kẻ rất đáng hận. Có thể họ đã mất đi người quan trọng của mình, có thể họ ra tay giết những hung thủ mà cảnh sát không bắt được, nhưng cũng chính họ trơ mắt nhìn hoặc tự tay đẩy những người vô tội khác vào cảnh như mình để bắt được hung thủ. Nói chính ra thì họ và kẻ thù của họ cũng chẳng khác gì nhau. Phe phản diện còn lại thì cũng bại trận. Những tên đầu sỏ có một tuổi thơ bất hạnh, dẫn đến tâm lý méo mó, gây ra những vụ án kinh tởm. Ít ra câu chuyện cũng đã kết thúc viên mãn, những kẻ đáng trả giá thì đều phải trả giá, nhưng những vết thương trong lòng gia đình nạn nhân thì chẳng bao giờ lành lại được. Trong Đọc thầm vì vụ án quá hay nên mình có phần xem nhẹ tình cảm giữa hai nhân vật chính, nhưng cũng khá là hay đó. Tuy nhiên, vẫn theo phong cách của Priest thì thụ luôn là kẻ lãnh đạm hơn trong tình yêu, dù thụ có tính cách như thế nào thì đọc truyện của Priest, mình luôn có cảm giác công yêu nhiều hơn.  Đọc “Đọc thầm” mình hiểu vì sao Ma đạo tổ sư lại không được no.1 mặc dù Ma đạo cũng rất xuất sắc. Một phần chắc chắn là do fan của Priest đông rồi, nhưng một phần cũng là do Đọc thầm khá là toàn vẹn cả tình tiết lẫn tình cảm, còn Ma đạo tổ sư phần tình tiết vẫn chưa được chặt chẽ lắm và còn nhiều lỗ hổng tác giả không chịu lấp. Đánh giá: 9,75/10 *** Thì là mà, nhờ quả fake trailer của nhóm Cửu Nhậm, Sút đã nhảy hố Đọc Thầm của P đại đại. Tui cũng không chắc đây là review, có lẽ chỉ là giới thiệu qua loa thôi. Vì tui review là phải spoil toàn bộ nội dung, mà trinh thám spoil nội dung thì còn gì để đọc nữa đâu = ))))))) Nói thực là, tui kén đọc đam mỹ dữ lắm, vì thế để tui không chê bộ nào thì quả là rất khó. Truyện của Priest hầu như tui không thích, trừ bộ này. Ấn tượng rõ nhất khi đọc, đó là bạn cảm giác không phải đang đọc tiểu thuyết, mà là đang đọc một kịch bản phim hoàn chỉnh. Từng hành động, biểu cảm, suy nghĩ nhân vật, khung cảnh, bối cảnh, thời gian, đều được đặc tả. Trong đầu bạn giống như hiện ra một thước phim sống động như thật vậy. Mà Sút thì khoái xem phim hình sự tâm lý lắm. Các vụ án thì không thể nói là mới mẻ tinh vi thế này thế nọ, nhưng chí ít cũng có tính chất xã hội. Vụ thứ hai còn là về việc xâm hại các bé gái, một đề tài nhạy cảm đang làm mưa làm gió giới truyền thông VN. Kiểu phá án trong này khá truyền thống, tức là đi tìm hiểu quan hệ xã hội của người chết, lấy lời khai, tìm nghi phạm, v.v, đúng chất phim hình sự Hàn Quốc – Trung Quốc thời buổi bây giờ. Nhân vật chính không thần thánh kiểu Sherlock Holmes, dưới áp lực vẫn có thể suy luận từ bờ bên này sang bờ bên kia đại dương = )))))) Và điều Sút thích nhất trong này, chính là hình tượng nhân vật Phí Độ. (Đc rùi tui công nhận mình là team sủng thụ, nhg Phí tổng đúng là một tiểu thụ đặc biệt). Cậu ta có nhà có xe, có tiền đồ, có các mối quan hệ. Thực chất cậu ta chỉ cần tiếp tục bước đi trên con đường tương lai sáng lạn, tại sao cứ phải lao đầu vào hiểm nguy? Theo cảm nhận của tui, con người của Phí Độ được làm nên từ những gì gọi là “mâu thuẫn”. FANART (THỂ HIỆN RẤT RÕ MỘT TẦNG ẨN GIẤU CỦA TIỂU PHÍ) Dưới vỏ bọc hào nhoáng ấy, là một đứa trẻ có tuổi thơ bất hạnh. Sau khi diễn tròn vai một cậu ấm hoa hoa công tử, về đến nhà, cậu ta lại tự đặt mình lên ghế điện, kích thích não bộ cố nhớ lại thảm kịch 7 năm trước. Cậu ta ngả ngớn, cợt nhả, theo lời của Lạc Văn Chu là: chỉ cần cho cậu ta cái kính viễn vọng, cậu ta có thể dùng ánh mắt tốc váy Hằng Nga; khiến người khác nhìn vào chỉ muốn đập cậu ta một trận. Nhưng cậu ấy nhìn thấy máu là sẽ nôn tới độ mất nước, thỉnh thoảng tụt huyết áp tới bủn rủn tay chân, theo lời của Lạc Văn Chu là: giống một chiếc bình sứ đặt trong lồng kính mà vẫn còn lo nó vỡ. Cậu ấy có thể mặt không đổi sắc nói chuyện giường chiếu, nhưng nếu bạn dịu dàng hôn trán cậu ấy, cậu ấy sẽ lộ ra vẻ mặt ngây ngốc như lần đầu thấy chân tình. Đôi khi độc giả bị cuốn vào dòng suy luận triết lý của cậu mà quên mất, à, thì ra cậu ta mới 21 tuổi thôi, vẫn còn nhiều điểm khả ái lắm. Thế nhưng một người trẻ như vậy, tại sao lại hiểu về tội ác giống như chính bản thân từng trải qua? Đó chính là cái “mâu thuẫn” của cậu ấy. Cậu như một người ở trong tòa thành đóng kín, bốn phía đều là tường đồng vách sắt, chỉ chừa một cái cửa sổ trong suốt, từ đó lẳng lặng nhìn ra phía ngoài, nhất định phải lặng lẽ không tiếng động, mới có thể khiến cậu dè dặt mở ra một khe nhỏ của cửa sổ. (Trích chương 11) Bao quanh cậu ta là một vỏ bọc vô hình, bạn có vươn tay ra cả nửa ngày cậu ta cũng sẽ không vì thương xót bạn mà cũng vươn tay nắm lấy bạn. Nhưng nếu bạn chịu khó dùng bạo lực đập tan cái vỏ bọc ấy và lôi cậu ta đến bên mình, cậu ta sẽ không ngần ngại ôm chầm lấy bạn như ôm phao cứu sinh. Và người đủ bạo lực để phá vỡ cái vỏ bọc ấy chính là Lạc Văn Chu. Mỗi lần Lạc và Phí đấu khẩu là tui lại cười đến không ngậm miệng lại được = ))))) Phải công nhận là tác giả viết mấy đoạn hội thoại rõ là hài hước. Lạc: “Có kị ăn cái gì không?” Phí: “Có —— tôi không ăn hành lá sống, không ăn tỏi chín, gừng hấp cũng không ăn, không ăn chua, không ăn cay, không ăn mỡ lợn, không ăn cọng thực vật, không ăn cà tím và cà chua có vỏ, không ăn động vật từ đầu gối trở xuống, từ cổ trở lên, không ăn nội tạng.” Lạc: “. . .” Phí: “Còn cả không ăn lòng đỏ trứng chín quá, đậu hũ nước chát quá. . . À, đậu bìa thì còn có thể chấp nhận được.” Lạc: (nghĩ thầm) Vậy mi cút ra ngoài ăn cớt đi!!! = ))))))))))))))))) Thế rồi anh Lạc vẫn chọn tới chọn lui thức ăn cho tiểu Phí, kén ăn gì mà còn hơn cả tiểu thư khuê các, thậm chí ăn tôm cũng ngại bóc vỏ. Tuy trong lòng anh Lạc vẫn chửi rủa Phí Độ là tại sao sống đến giờ còn chưa có ai bóp chết mi, nhưng bên ngoài thì vẫn rất ngoan ngoãn ngồi bóc vỏ tôm hầu hạ người ta = ))))) Quá trình phát triển từ tình địch thành tình nhân của họ cũng khá thuận lý thành chương, không nhanh không chậm, trải dài suốt hơn một trăm tám chục chương. Thực sự là khá đáng yêu
Bất Báo
Trong năm đó thì Triệu Trạch có những tài năng gì ưu tú thì hắn đã bộc lộ ra hết để trong rất nhiều nhân tài cậu có thể hoàn thành tốt cuộc khảo sát của cấp trên mình một cách xuất sắc nhất. Mục đích cuối cùng của cậu là để được trở lại tổ chức với phong thái ung dung và được sự kính ngưỡng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Thiệu Trạch chậm rãi uống một ngụm trà “Xin lỗi, gió lớn quá, tôi nghe không rõ.” *** Mình chưa thấy bộ nào thụ thông minh tài giỏi như bộ này, anh công cũng thuộc loại bá đạo ngầu lòi ra mà vẫn bị em nó xoay như chong chóng. Nội dung hắc bang đấu trí oánh nhau cực ổn, có nhiều tình tiết gây hài, nhưng cái làm mình ấn tượng nhất trong truyện là cảnh xôi thịt bảy ngày bảy đêm =))) ôi giời thể loại ABO mà lại, xôi thịt chất thôi rồi. Đặc biệt là với em thụ cường như này, đọc cảnh anh công đè được ẻm mà thấy thành tựu lắm, mừng thay cho anh công luôn =)) *** Thụ là một omega giả làm beta, tham gia thi tuyển vào tầng trung tâm của tổ chức. Vòng thi cuối: kiếm 8tr888 trong một tuần với 1000đ có sẵn. Thụ dùng tiền đi thăm dò tin tức rồi quyết định giả gái tham gia vào lễ kết hôn của gia chủ Lý gia. Tại đó, thụ gặp công, hai người tham gia vào một vụ cá cược: trong vòng nửa tháng, thụ làm công yêu thụ thì sẽ lấy đc 10tr đồng. Trong vòng nửa tháng đó, thụ làm đủ mọi cách để kiếm tiền nhưng bị công lấy hết =))))))))))) công yêu thụ mà ko nói, sợ nói rồi thụ lấy đc tiền thì bỏ đi mất. Cuối cùng, thụ lừa tiền cha hôn thê của công, ôm tiền trốn =))))))))))) Hai năm sau, thụ đã làm trên tầng trung tâm tổ chức, thân phận thật là con ông chủ tổ chức. Ba thụ biết đc chuyện của hai người nên cho thụ qua khu của công quản lý công việc mới (mang tiếng quản lý nhưng thực ra là bán con trá hình =)))))))))))) Hai người gặp lại nhau, công từ thái độ lãnh đam chuyển sang nhiệt tình theo đuổi thụ nên thụ không tin =)))))))))))) nhưng cuối cùng cũng dụ đc thụ về nhà mình (sau khi dùng đủ trò mèo =))))))))) Thụ phải giải quyết công việc cá nhân, bị thương chảy nhiều máu làm lộ ra chất dẫn dụ omega và thân phận thật của mình (bí mật!!!). Do chất dẫn dụ bị che dấu quá lâu nên khi bị lộ ra trực tiếp dẫn tới kì phát tình, nhưng ko thể đánh dấu liền vì có thể nguy hiểm đến tính mạng. Sau một khoảng tgian ngắn, thụ tiến vào kì phát tình và được (tất nhiên) công đánh dấu, 7 ngày lận nha~~~ Công và thụ tìm cách giết Thiệu Tu Dung – cậu của thụ. Là người luôn muốn bắt thụ lấy tuyến omega. Ông này thương ba của thụ nên tìm mọi cách thu hút sự chú ý và muốn bắt cha thụ về ở với mình. Nhờ sự ra mặt của ông ngoại thụ, ba thụ và Thiệu Tu Dung ở với nhau nửa tháng, ba thụ chỉ yêu mẹ thụ nên ko chấp nhận TTD còn TTD quá cố chấp nên tìm cách tự sát chung với ba thụ + công + thụ. Mọi người đều được cứu sống, TTD bị thôi miên cho quên đi tình cảm với ba thụ. Sau khi vết thương lành, công thụ tổ chức đám cưới _________________________ Nhận xét cá nhân: Thể loại truyện là ABO, thụ O công A nhưng thụ rất mạnh mẽ, thông minh. Bản thân mình rất thụ như vậy, công thì đủ ôn nhu với thụ, đủ quyết đoán với những quyết định, đủ lãnh đam với những người cần phải lãnh đạm. Mặc dù công yêu thụ từ bé nhưng khi gặp lại, công hoàn toàn yêu chính con người thụ chứ ko phải hình bóng giả tạo trong quá khứ. Chuyện tình cảm hai người ko phải quá chậm, cũng ko quá nhanh mà nó đến một cách rất tự nhiên, ko gò bó, ép buộc nhưng lại gắn bó một cách sâu sắc. Trái với chuyện tình của công và thụ thì tình yêu đơn phương của TTD rất day dứt đau khổ. dẫu biết yêu đơn phương lúc nào cũng khổ mà cái người ấy lại chính là em rể của mình. Tôi nhớ ông từng nói đại loại rằng: Nếu Tiểu Nhu (mẹ của tiểu thụ) còn sống ông đã ko làm tới mức như vậy, nhưng tại sao Tiểu Nhu lại chết. Đúng vậy, nếu bà ấy ko chết thì có lẽ ông và Cố Tiêu vẫn là bạn tốt, có lẽ quan hệ của ông với cháu mình ko phải là ngươi sống ta chết,… Tới khi bị thôi miên quên mất tình cảm ấy rồi, ông lai “cảm thấy… dường như mình đã chết đi.” Truyện khá là hài hước, rất thích hợp cho những bạn muốn đọc truyện sâu sắc, chú ý vào nội dung tình tiết. Truyện khá dài (78 chương) nhưng khi đã bắt đầu đọc rồi là không thể nào dứt ra giữa chừng được cộng thêm một bản edit quá mượt của editor. Bảo đảm rằng bạn sẽ không hối hận đâu. TRUYỆN NÊN ĐỌC *** Văn án: Năm đó, Thiệu Trạch bộc lộ hết tài năng trong rất nhiều nhân tài, hoàn thành khảo hạch của cấp trên một cách hoàn hảo, rồi trở lại tổ chức với phong thái tao nhã mà không bị thương chút nào, nhận được sự sùng bái kính trọng của vô số người. Rốt cuộc cậu ta làm sao mà hoàn thành được nhiệm vụ của mình đã trở thành đề tài nóng sốt để mọi người thảo luận, nhưng cuối cùng đó vẫn là một bí ẩn. Nhưng hai năm sau, khi công việc chính được chuyển dời qua khu chín, Thiệu Trạch lại cảm thấy báo ứng tới rồi. Cảnh Hạo mỉm cười, chữ từ kẽ răng thoát ra “Lâu rồi không gặp, hai năm qua không có lúc nào là tôi không nhớ đến em hết.” Cái tên Nhất Thế Hoa Thường quả thực luôn gây cho mình thiện cảm và niềm tin tưởng, chỉ cần đọc văn án và phần giới thiệu ưng ý thì chắc chắn đó sẽ là một câu chuyện thú vị. Và … niềm tin của mình không hề sai. Gặp gỡ tác giả qua bộ truyện “Thế giới này điên rồi”, đến bây giờ khi đến với bộ truyện thứ hai là “Bất báo” vẫn đưa mình đến nhiều cảm xúc để lập tức viết review ngay. Lấy bối cảnh của thế giới ABO, khi khái niệm quốc gia dần trở nên mờ nhạt. Chiến tranh giành quyền lực nổi lên liên miên, các nước nhỏ buộc lòng phải liên kết để chống lại sự chi phối của nước lớn, việc kinh doanh vũ khí dần ăn nên làm ra, và thế giới ngầm nổi lên, những tập đoàn kinh doanh đứng sau hình dáng của chính trị mới là người chi phối thực sự. Thế giới được chia thành các khu từ khu 1 đến khu 12. Truyện bắt đầu bằng cuộc khảo sát thành viên mới của tập đoàn tình báo DR. Ở đó, khi các thí sinh dốc sức để đi đến đích cuối cùng, trong một cuộc thi tàn khốc đến nỗi mà tỉ lệ loại mỗi vòng là 90%, đồng nghĩa với việc chỉ có 1 người được chọn, thì Thiệu Trạch lại hoàn toàn nhởn nhơ, phong thái ung dung không màng. Xem thử xem nhiệm vụ cuối cùng biến thái cỡ nào nhé, ấy vậy mà Thiệu Trạch vẫn “bình chân như vại”. *** (Trích đoạn) “Không có vũ khí, không có thân phận, trong vòng một tuần, với một ngàn đồng phí sinh hoạt để kiếm tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng.” “Chúng tôi sẽ không cung cấp vũ khí, nếu cần thì phải tự tìm cách chuẩn bị, không có thân phận nghĩa là toàn bộ thân phận hiện nay ở tổ chức của các cậu đều bị xóa bỏ, hơn nữa chúng tôi sẽ không cung cấp các giấy tờ khác.” Mọi người trầm mặc, ý tứ chính là biến họ thành người không có hộ tịch, ngay cả khách sạn cũng không ở được, vậy họ phải đi đâu? Ngủ dưới gầm cầu sao? “Còn ba việc phải chú ý.” Vị giám khảo nói “Thứ nhất, tám triệu tám trăm tám mươi ngàn đồng tiền mặt, thứ hai nhất định phải do người ta tự nguyện cho, thứ ba, không được tới sòng bạc kiếm.” Một nhiệm vụ biến thái với độ khó cao đến bất ngờ như vậy, ấy thế mà Thiệu Trạch đã có thể ung dung thực hiện thành công, trên mình không mảy may mang theo một vết thương nào, đã vậy cũng không chịu một chút khổ cục. Bộ dáng lúc nào cũng giữ vẻ ung dung, bình tĩnh, thực khiến người khác tức chết! Vậy anh ta đã làm cách nào? Nếu bạn tò mò thì hãy mau mau mở truyện ra đọc đi nè, bạn sẽ thấy được đủ đầy những chiêu trò mánh khóe cao tay, kĩ năng hạng nhất và đầu óc thông minh có thể tính toán xa hàng trăm cây số của Thiệu Trạch. Nhưng Đó chỉ mới là phần mở màn của câu chuyện. Có một câu nói rất hay rằng “Người ta thường nghĩ rằng không có quả báo bởi vì quả báo thường đến muộn”. Chiến thắng cuộc khảo sát quá vẻ vang, Thiệu Trạch không biết rằng tương lai với đầy những biến cố, những khúc ngoặt không ngờ sẽ quyết định cuộc đời cậu vẫn đang chờ ở phía trước! Câu chuyện này ấn tượng ở chỗ Thứ 1, bạn có biết trò chơi mở một chiếc hộp to ra có một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong, rồi lại một chiếc hộp nhỏ bên trong … cứ thế khiến người ta phải tò mò mà đi đến cuối không. Tác giả cũng đặt ra một bí mật lớn, được che đậy bằng rất nhiều chiếc hộp to khác, mà đến khi bạn nghĩ đã mở được nó rồi, tác giả sẽ ha ha mà trêu bạn “chưa đúng đâu cưng” Thứ 2, giọng văn hài hước đúng chất Nhất Thế Hoa Thường. Thật ra có rất nhiều tác giả có phong cách hài hước và mình cũng từng review nhiều rồi, nhưng mỗi tác giả lại có một nét riêng. Sự hài hước của Nhất Thế Hoa Thường là những điều trái tự nhiên nhưng không đơn giản chỉ có thế. Đằng sau sự hài hước sẽ luôn có một hàm nghĩa nào đó, một lợi thế nào đó mà phải đọc ta mới biết được. Tác giả tạo ra những con người vừa điên, vừa tỉnh, khó lòng đoán được Thứ 3, cách miêu tả tình cảm ngọt như mía lùi. Dù điên đấy, gây cấn đấy, hài hước đấy, nhưng chất tình trong truyện vẫn rất đậm đà. Sự thân mật, sự ý lại của họ dành cho nhau luôn khiến trái tim đọc giả thổn thức. Vì nhân vật Thiệu Trạch được xây dựng quá mạnh mẽ, quá tài năng, nên mỗi khi thấy anh như chim nhỏ nép bên người mình yêu liền gây ra hiệu ứng cảm động. Thậm chí, mình đã nghĩ mình bị lây mất sự biến thái của tác giả rồi, khi mà nghĩ đến cảnh một Thiệu Trạch cường như thế bị chinh phục bỗng cảm thấy thất hưng phấn và chờ đợi. Thứ 4, nhân vật chính thụ siêu cường, công cũng không kém cạnh đáng để bảo vệ thụ, rất nhiều nhân vật phụ nhưng ai cũng có màu sắc riêng của mình, ai cũng sẽ để lại cho người đọc ấn tượng riêng biệt. Thứ 5, xôi thịt chất lượng đã được kiểm duyệt an toàn thực phẩm Cuối cùng, đây là một câu chuyện ngọt ngào, và kết thúc của nó cũng sẽ rất ngọt ngào, ít nhất là kết cục tốt đẹp cho tất cả mọi người. Chúc bạn đọc truyện vui nhé!   Mời các bạn đón đọc Bất Báo của tác giả Nhất Thế Hoa Thường.
Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Xứng
Văn án:   Nhan Nghiên xuyên vào một quyển tiểu thuyết, xuyên thành vai phản diện số một chính hiệu trong sách.   Phản diện vốn dĩ cho rằng mình là thiên kim rơi rớt bên ngoài của nhà họ Minh, một lòng quay về muốn giải quyết tiểu thúc để kế thừa tài sản nào ngờ chưa đợi giải quyết tiểu thúc thì thiên kim thật quay về, thế là vai phải diện bị tống ra ngoài, hơn nữa còn bị tiểu thúc vô tình xử lý.   Ngày xuyên thành vai phản diện, Nhan Nghiên xin thề, quyết định sẽ không nhớ thương đến tài sản của tiểu thúc, quyết không có ý xâm phạm đến tiểu thúc, quyết không cản trở tiểu thúc theo đuổi nữ chính!   Cô phải bảo vệ mạng nhỏ, phải tìm cơ hội nói với tiểu thúc, “Thực ra cháu không phải là Minh tiểu thư.”   Tiểu thúc nghe xong kéo cà vạt, ý vị thâm sâu cười khẽ: “Thế sao, thế thì quá tốt rồi.”   Nhan Nghiên: ???   Ai nói cho cô biết, đây là ý gì đi?   Một nữ chính ở bên ngoài siêu sợ tiểu thúc chính hiệu X nam chính trông có vẻ tổng tài bá đạo nhưng không hề bá đạo chút nào.   Nam nữ chính không có quan hệ huyết thống!!! Không có!!! _____   Kiếp trước, Nhan Nghiên là một nữ diễn viên hạng A, tài sắc vẹn toàn và là ảnh hậu nổi tiếng khắp nơi. Thế nhưng, khi đang ở đỉnh cao của sự nghiệp mà bất kì ai cũng ngước nhìn ngưỡng mộ thì cô lại bất ngờ xuyên đến một cuốn tiểu thuyết do người khác viết về mình mà cô vô tình đọc được mấy hôm trước.   Nội dung là lấy hình mẫu Nhan Nghiên ở đời thật đem vào truyện, kể về cuộc đời và sự nghiệp của cô từ lúc mới chập chững bước vào nghề cho đến khi nổi tiếng khắp nơi. Truyện còn tạo ra một chuyện tình đẹp như mơ của ảnh hậu Nhan Nghiên và tiểu minh tinh Bách Thần. Đây hẳn là một bộ truyện vô cùng sủng, ngọt và thú vị dành cho những fan yêu mến diễn viên Nhan Nghiên, muốn đẩy thuyền cô với anh ta.   Thế nhưng, thật không may, Nhan Nghiên không phải xuyên đến chính bản thân mình trong truyện mà là một vai nữ phụ phản diện đáng ghét nhất tên là Đường Đường.   Theo như nguyên tác, nhiều năm về trước, Đường Đường được mẹ phó thác cho ba nuôi nuôi dưỡng. Bởi mẹ cô cùng ba nuôi là thanh mai trúc mã, cùng lớn lên tại cô nhi viện. Ông vẫn luôn thầm yêu bà rất sâu đậm.    Vì thế, khi bà trở về tìm lại ông thì đã mang trong mình Đường Đường. Ông chẳng những không trách bà phản bội lời thề hứa khi còn trẻ mà ngược lại càng yêu thương và muốn bù đắp tất cả mọi thứ cho bà nhiều hơn.   Thế nhưng, sau khi sinh hạ Đường Đường cũng chính là lúc bà mất đi. Cứ thế, Đường Đường cùng ba nuôi hai người nương tựa lẫn nhau mà sống. Khi ấy, thế giới của cô gái nhỏ vẫn luôn ngập tràn tình yêu và hạnh phúc cho đến khi… người phụ nữ kia bước vào ngôi nhà của họ.   Bà ta lợi dụng lòng tin của ông và sự chân thành giả dối muốn giúp ông chăm sóc cho Đường Đường mà chấp nhận kiên nhẫn chờ đợi rất lâu. Đến khi ông mất thì bắt đầu ngược đãi và hành hạ Đường Đường.   Trở thành đứa nhỏ mà dường như bị cả thế giới bỏ rơi, Đường Đường đánh mất đi chân tâm của bản thân mình. Dần dần, cô trở nên hư hỏng, đua đòi và tâm tư toan tính xấu xa.   Thế nên, sau khi được nhận về Minh gia, có được thân phận tiểu thư hào môn và khối tài sản đáng mơ ước của chú nhỏ Minh Thiếu Diễm, Đường Đường đã có từng bước đi sai lầm.    Cô kiêu ngạo hung hăng gây chuyện thị phi khắp nơi. Cô còn nhìn trúng tiểu minh tinh Bách Thần mà ra sức mặt dày theo đuổi, không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào. Biết được chuyện tình cảm của Bách Thần và Nhan Nghiên, cô ôm hận muốn chia tách bọn họ. Khi ấy, cô tựa như muốn mọi thứ đều quay quanh mình, không hề để tâm đến bất kì lời cảnh báo nào của chú nhỏ…    Và rồi, khi cô tưởng mình đã nắm được tất cả cũng chính là khi, thân phận thật sự của cô bị vạch trần.    Chỉ một cái xoay người, Đường Đường đánh mất mọi thứ.   Sau một tai nạn kinh hoàng xảy ra, cô cứ thế chết đi, kết thúc vai trò phản diện của mình chỉ bằng vài ba dòng, không hơn không kém… đầy xót xa.    Biết được bản thân không thể là Nhan Nghiên như xưa nữa mà phải bắt đầu lại từ một thân phận mới tên Đường Đường, cô nhận ra mình nên đổi thay, sửa lại vận mệnh bi kịch trước khi quá muộn.    Đó chính là ôm chặt chiếc đùi vàng của chú nhỏ Minh Thiếu Diễm.    Chú nhỏ nói gì thì nghe đó, không được tranh cãi, biện luận, không cần tỏ ra thông minh che dấu. Tài sản bạc tỷ của chú nhỏ tuyệt đối không thể mơ tưởng tranh giành. Thân phận thiên kim của cô chỉ là giả, không cần ngu ngốc kiêu căng ngạo mạn. Và điều quan trọng nhất chính là phải tìm một vị trí trong trái tim chú nhỏ, để sau này không bị âm thầm giết chết…   Và thế là, người đã từng là ảnh hậu Nhan Nghiên sẽ bắt đầu lại với cuộc sống tuổi thanh xuân của cô gái nhỏ Đường Đường và công cuộc ôm đùi vạn năng ông chú nhỏ hờ của mình.   ***   Nhắc đến cái tên Minh Thiếu Diễm ở thành phố này, mọi người đều sẽ phải thốt lên hai chữ: CỰC PHẨM. Anh là người thừa kế duy nhất còn lại của Minh gia, nắm trong tay các công ty trong nhiều lĩnh vực. Ở anh toát ra hơi thở của quyền lực cùng sự lạnh nhạt đến đáng sợ vô cùng.    Mất tất cả người thân khi tuổi còn nhỏ, gánh trên vai trách nhiệm của người kế nhiệm rất sớm, con đường để anh đi đến vị trí ngày hôm nay không hề dễ dàng chút nào. Minh Thiếu Diễm còn là một người hà khắc, tàn nhẫn, và che dấu rất tốt. Anh luôn khiến cho đối phương không thể đoán được tâm tư của mình. Từng bước một nho nhỏ, cắn xé con mồi.   Đường Đường, chính là đứa cháu cũng là người thân duy nhất cùng chung huyết thống với anh. Anh không hy vọng cô gái nhỏ này sẽ đem đến cho mình điều gì. Anh chỉ mong, cô sẽ không vượt quá kiên nhẫn của anh là được.    Thế nhưng, Minh Thiếu Diễm không biết, ngày anh đưa Đường Đường về ngôi nhà của mình cũng là ngày anh để cô bước vào trái tim vốn dĩ lạnh lùng cô độc này.    Cô cháu gái nhỏ của anh không hề như những gì anh vốn nghĩ. Cô mềm mại, dịu dàng và ngoan ngoãn vô cùng. Cô nói với anh rằng, anh là chú nhỏ, là người thân duy nhất của cô. Ở thế giới này, cô chỉ có anh làm chỗ dựa. Cô muốn được đi học, muốn được làm diễn viên. Chỉ vậy thôi, đủ rồi.    Minh Thiếu Diễm bỗng thấy trái tim mềm lại, thì ra, có một người toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình lại ấm áp như vậy. Thế nên, anh cho phép cô cháu nhỏ từng bước đến bên cạnh mình. Cứ thế, vô tình lại cố ý, dung túng cô nhiều hơn.   Minh Thiếu Diễm đã từng có quãng thời gian vui vẻ bên bố mẹ và anh trai, cũng từng có thời gian chìm trong tăm tối khi họ rời đi. Và rồi, Đường Đường đến với thế giới của anh. Ban đầu, chỉ như cơn mưa nhè nhẹ lướt qua nơi này, rồi chẳng biết từ khi nào lại thấm ướt cả vạn vật, quyến luyến trong mỗi ngọn cỏ nhành cây.    Anh cảm thấy, một người có tất cả mọi thứ như anh, lại chỉ có một mình cháu gái nhỏ, cô muốn gì mà không được kia chứ. Thế nên, anh cho cô toàn bộ thế gian này.    Chỉ là anh không ngờ rằng, Đường Đường không những thông minh học giỏi, diễn xuất tốt mà còn là một người vô cùng tình cảm. Cô mỗi ngày đều sẽ vui vẻ kể chuyện thú vị cho anh nghe. Cô luôn quan tâm đến tâm trạng và mọi thứ của anh. Có cô ở bên, cuộc sống trầm tĩnh lạnh nhạt như vốn dĩ đã được tô lên những sắc màu tươi sáng. Ấm áp, dịu dàng và lưu luyến… vô cùng.   Thế nhưng, rung động của Minh Thiếu Diễm càng ngày càng lớn, lớn đến mức anh biết bản thân mình điên rồi, điên rồi mới có thể động lòng với cô cháu gái nhỏ này. Vì vậy, anh kiên trì kìm nén những bất ổn trong lòng, nghiêm túc nhìn nhận bản thân sai trái, điều trị tâm lý.    Nhưng mà, anh không biết vốn dĩ giữa họ không hề có bất kì mối quan hệ huyết thống nào. Anh vẫn luôn che dấu toàn bộ tình cảm của mình cho đến khi có người giúp anh tìm được chân tướng thật sự. Thì ra, anh có thể xem cô như một người con gái mà yêu thương chở che. Không cần kìm nén, không cần xóa bỏ, cũng không cần trốn tránh thêm nữa.   Bởi Đường Đường bé nhỏ, như ánh sao dịu dàng vô tình lạc vào bầu trời tăm tối nơi tim anh mất rồi, không rời đi được nữa.   Giống như đêm giao thừa năm ấy, Đường Đường đứng dưới trời tuyết rơi ngoài cửa sổ phòng anh, dùng giọng nói lưu luyến như cơn mưa nơi mặt hồ Giang Nam, chúc anh năm mới bình an vui vẻ… Đó là khoảnh khắc ấm áp nhất của cuộc đời anh.    Thời gian trôi lâu như vậy nhưng cuối cùng anh cũng tìm được một người để mình có thể nguyện ý vì người ấy mà làm tất cả rồi.   ***   “Xuyên thành quả tim nhỏ của nam xứng” là bộ truyện đầu tiên mình đọc convert của tác giả Tiểu Hài Ái Cực Đường và cảm thấy rất hay, đặc biệt đề cử cho mn cùng đọc ạ. Nội dung truyện là câu chuyện kể về ảnh hậu Nhan Nghiên từ đời thực xuyên vào bộ truyện được viết cho chính mình nhưng là vai nữ phụ phản diện Đường Đường, phải bắt đầu lại từ hai bàn tay trắng.    Thế nhưng, nhờ tài năng, sự thiên phú được tôi luyện từ kiếp trước cũng như những nỗ lực không ngừng để thích nghi hoàn cảnh mới, thay đổi vận mệnh của mình, cô ấy đã cho chúng ta thấy được rằng, dù ở bất kì vị trí nào, là tốt hay xấu thì mọi sự cố gắng của bạn đều có thể đem đến kết quả tốt đẹp.   Ban đầu, Đường Đường chỉ muốn ôm chiếc đùi vàng của chú nhỏ Minh Thiếu Diễm một chút để có thể tránh thoát khỏi kiếp nạn định sẵn. Nhưng dần dần những quan tâm ấy lại biến thành chân thành và thật tâm, bởi vì cô nhận ra, thế giới này chỉ có anh là người duy nhất đối xử tốt với cô mà thôi. Thế nên, cô nguyện ý dùng tình yêu của mình bù đắp lại tất cả.   Minh Thiếu Diễm trong nguyên tác chính là nam phản diện vô cùng có công lực, chính tay anh đã từng bước thúc đẩy cái kết bi thương của nữ phụ Đường Đường kiếp trước. Con người anh, tâm tư lạnh nhạt, tàn nhẫn lại giỏi che dấu. Rất khó để có thể bước đến gần anh chứ đừng nói là tim anh.    Thế nhưng, Đường Đường lại là ngoại lệ. Có lẽ, bởi vì trong những khoảnh khắc tưởng chừng như giản đơn, cô đã chạm vào nơi mềm mại nhất của anh. Thế nên, anh dung túng và cho cô có cơ hội đến bên mình, rồi cứ thế ôm chặt cô, giam giữ mãi mãi.    Tình cảm của anh và cô là tình cảm được tích luỹ qua những tháng ngày dài, cảm nhận được hơi ấm và sự tin tưởng mà từng bước tiến về phía nhau. Thế nên, nó vô cùng bền bỉ và sâu đậm.    Tác giả cũng viết khá chi tiết những mảnh ghép được quan tâm trong thế giới showbiz như gameshow, đóng phim, quay quảng cáo… Ở nơi thị phi này, mỗi người đều có những toan tính cho riêng mình, đôi khi lại biến bản thân trở nên xấu xa lúc nào không hay. Thế nhưng, vẫn có những con người mang trái tim chân thành thiện lương và tài năng để đánh bật lại tất cả, nắm lấy hào quang và tỏa sáng rực rỡ.   Vì vậy, nếu bạn thích một câu chuyện xuyên sách, thay đổi vận mệnh, có nói đến những điều đầy kích thích xảy ra trong giới showbiz và tuyến nhân vật nam nữ chính cường, giỏi cùng tình cảm sủng sạch ngọt, không ngược chút nào thì đây hẳn là bộ truyện dành cho bạn nhé.   Mong có bạn sẽ nhận edit bộ này cho mn cùng đọc ạ.  _____   #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Ngươi có phải hay không muốn tức chết ta, ngươi nói có phải hay không, có phải hay không!” “Phía trước truy Bách Thần bị Bách Thần fans mắng lên hot search, màn ảnh giảm một đống lớn, ngươi còn không có trường trí nhớ đúng không? Hiện có đầu óc nước vào lại chọc Nhan Nghiên fans, Nhan Nghiên cái gì thân phận người nào khí, còn nói phải làm tiếp theo cái Nhan Nghiên, đừng tưởng rằng lớn lên xinh đẹp liền có nhân gia mệnh, giới giải trí nhất không thiếu chính là một khuôn mặt! Ta là đổ mấy đời mốc ký ngươi cái này không đầu óc yêu tinh hại người, còn tới đón ngươi? Cút đi! Lão tử hiện tại xem đều không nghĩ xem ngươi liếc mắt một cái!” Nhan Nghiên vừa mới tỉnh lại, nghe được di động chấn động theo bản năng tiếp lên, đã bị đổ ập xuống một hồi mắng to, trong lúc nhất thời có chút mộng bức. Từ khi xuất đạo đến bây giờ, nàng đỏ mười mấy năm, còn không có ai chán sống dám như vậy mắng nàng? Hơn nữa này đoạn lời nói như thế nào như vậy quen tai? Lấy qua di động muốn nhìn một chút là cái nào táo bạo ca to gan như vậy, kết quả nhìn mãn nhà ở màu hồng phấn, cùng với bọc hồng nhạt di động xác di động, Nhan Nghiên lặng im ba giây đồng hồ sau, rốt cuộc nhớ tới vì cái gì quen tai. Này không phải ngày hôm qua trợ lý cường đẩy cho nàng đồng nghiệp tiểu thuyết một đoạn tình tiết sao! Nhan Nghiên gần nhất giấc ngủ không thế nào hảo, trợ lý chanh chia nàng một quyển tiểu thuyết, vừa thấy là chính mình đồng nghiệp văn, hơn nữa là chính mình cùng quăng tám sào cũng không tới tiểu thịt tươi cp, Nhan Nghiên không hề nghĩ ngợi cự tuyệt. Chính là chanh thề với trời này bổn văn hành văn hảo cốt truyện hảo, nhân vật hoàn nguyên cự cự cự đẹp, nàng phía trước phía sau đã nhìn bảy biến. Nhan Nghiên thật sự không dám tín nhiệm chanh thẩm mỹ, nhưng thật sự mất ngủ ngủ không được, tả hữu không có chuyện gì Nhan Nghiên vẫn là mở ra này bổn đồng nghiệp văn. Coi như trợ miên, xem phía trước Nhan Nghiên là như vậy tưởng. Kết quả, hoàn toàn không sát trụ. Chuyện xưa là thật sự cẩu huyết, nhưng là ngăn không được chính là kích thích, làm đồng nghiệp văn nữ chủ Nhan Nghiên, thư trung nhân thiết so với trong hiện thực càng thêm ngưu bức. Có thể nói sách giáo khoa kỹ thuật diễn, tinh thông mười hai quốc ngữ ngôn, chỉ số thông minh 150, xào cổ tài sản thượng trăm triệu, trò chơi đánh tới 88 viên ngôi sao, tình yêu đào hoa nhiều đóa khai, sự nghiệp thắt cổ đánh sở hữu cả trai lẫn gái. Sảng lôi sảng lôi. Trong đó nhất hấp dẫn Nhan Nghiên, là một cái kêu Đường Đường nữ xứng. Đường Đường là cái giả thuyết nhân vật, diện mạo dáng người hoàn mỹ đến không thể càng hoàn mỹ, hoàn toàn thuyết minh cái gì là thiên sứ khuôn mặt ma quỷ dáng người, không chỉ có như thế, Đường Đường hậu trường càng là vô cùng cường ngạnh. Mà nàng cùng vai chính Nhan Nghiên mâu thuẫn đến từ chính nam chính, Đường Đường cuối cùng thích thư trung nam chủ, cũng chính là Nhan Nghiên không lớn quen thuộc vị kia tiểu thịt tươi. Thật đáng buồn ai chính là, tiểu thịt tươi lại chỉ thích Nhan Nghiên. Vì thế bị cự tuyệt Đường Đường phát cuồng, ghen ghét làm nàng bắt đầu điên cuồng nhằm vào Nhan Nghiên, đoạt tài nguyên, thề muốn so Nhan Nghiên càng hồng. Chính là, làm nữ chính Nhan Nghiên, lại bằng vào tinh vi kỹ thuật diễn, cao thượng phẩm cách chờ treo lên đánh Đường Đường, chinh phục người xem cùng với một chúng nam chính nhóm, thành danh xứng với thực quốc dân nữ thần. Hồng bất quá Nhan Nghiên Đường Đường càng thêm tẩu hỏa nhập ma, vì vặn đảo Nhan Nghiên dùng bất cứ thủ đoạn nào, mượn dùng sau lưng thế lực rốt cuộc đem Nhan Nghiên đẩy vào vũng bùn. Nhưng chính là lúc này, xoay ngược lại tới!   Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Quả Tim Nhỏ Của Nam Xứng của tác giả Tiểu Hài Ái Cật Đường.