Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút!

Nàng thề, nếu biết hắn là Hoàng đế, thì cho nàng một trăm lá gan, nàng cũng không dám tranh nhà xí với hắn, còn suýt nữa đạp một cước cho hắn đâm thẳng đầu xuống hố xí, cuối cùng là suy bại đến mức phải đứng đây quét lá rơi! Nàng, là một sát thủ hàng đầu trong mắt chỉ có tiền, tính cách quái dị khiến người ta nhìn mà than thở… Khi không nhắc đến tiền, nàng là một Tu La khát máu, bình tĩnh, thông minh, giết người không chớp mắt! Khi nhắc đến tiền, nàng nháy mắt biến thành một cô nàng ngốc nghếch, động kinh, hung dữ, điên khùng. Mẹ ơi! Ai bảo sau khi xuyên qua, sát thủ vẫn có thể cố chấp, ngang bướng? Đối mặt với vị Hoàng đế nắm trong tay thiên quân vạn mã, ai dám cố chấp, ngang bướng thì làm ta xem nào, xem bị bắn thành con nhím có thích không? Thôi, thôi, ta phải giấu kín thực lực, chỉ cầu được thanh nhàn. Có điều, muốn thanh nhàn cũng đâu dễ như vậy. Ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui với mấy vị chủ nhân; ngày nào cũng bị người ta châm biếm, mỉa mai tới mỉa mai lui; còn phải cầm chổi quét tới quét lui! F**k! Bà đây — nhịn!!! Vậy mà một chút bổng lộc khi nàng làm cung nữ cũng bị khấu trừ hết… — Bà nó chứ! Bà đây liều mạng với các ngươi! *** [Trọng điểm]: Nữ cường động kinh, là sát thủ ngoài lạnh lùng khát máu, còn rất rất tham tiền! [P/s]: Nam chính tuyệt đối, tuyệt đối sạch sẽ! *** [Phần thông minh đấu nam cặn bã] “Ngày đó, khi ta tới sân bay, đăng ký xong…” cô nàng nào đó đang kể lại chuyện kiếp trước của mình với tiểu cung nữ. “To gan!” Một tiếng quát khí phách vang lên: “Chỉ là một cung nữ nho nhỏ mà cũng muốn soán vị đăng cơ! Trẫm nhất định phải diệt cả nhà ngươi!” Hắn thật sự muốn xem một chút, xem nữ nhân này có bản lĩnh gì! Nàng quay đầu, là Hoàng thượng! Cô nàng nào đó khó khăn nuốt nước miệng: “Cái đó, Hoàng thượng, ý nô tỳ là… là…” Là cái quái gì chứ! Đột nhiên, có một con gà rừng chạy từ ngự thiện phòng ra, cô nàng nào đó cũng phi ba bước thành hai, bắt con gà kia lại, thở phào một hơi rồi dẫm lên: “Khởi bẩm Hoàng thượng, là nô tỳ nói dẫm lên con gà này ạ!  … (*) Ở đây các bạn í chơi từ đồng âm. Từ ‘đăng ký’, với từ ‘đăng cơ’ và từ ‘dẫm lên gà’ ở cuối cùng có cùng một cách đọc là [dengji]. *** [Phần nam chính phúc hắc] Cô nàng nào đó ngắm nhìn nam tử tuyệt sắc bên cạnh, buồn chán muốn chết mở miệng hỏi: “Không biết anh đẹp trai được bao nhiêu xuân xanh rồi?” Nhắm mắt, không đáp. Vẫn không ngừng cố gắng: “Không biết chiều cao của mỹ nam là bao nhiêu?” Đôi môi mỏng hơi nhúc nhích, vẫn không nói. “Ta nói này, cái tính cách lạnh nhạt này của ngài, có phải là có người đến cướp đoạt, thì ngài cũng sẽ trực tiếp giao tiền ra không?” Cô nàng nào đó đen mặt phun phì phì. Nhưng thật ngoài dự tính, hắn lại mở miệng: “Còn phải xem là ai đã.” Cô nàng nào đó vội vàng đưa đầu tới trước mặt hắn: “Nếu là ta thì sao?” Ôi chao, có phải nàng sắp phát tài không? “Ta tình nguyện hiến sắc…” “Mẹ nó, buông ra, buông ra! Bà đây chỉ cướp tiền, không cướp sắc! Buông ra! Tên khốn lòng dạ hiểm độc này…” *** [Phần tự sướng vô hạn của tác giả]  Trong chính văn tuyệt đối sẽ còn hài hước hơn văn án rất rất rất nhiều. Tác phẩm này đề cập đến những vấn đề khôi hài đến mức động kinh, đề cập đến yêu hận tình thù, soán ngôi đoạt vị… thích hợp với khẩu vị của các loại độc giả. *** REVIEW TRUYỆN TIỀN CỦA BẢN CUNG! HOÀNG THƯỢNG, CÚT! CỦA TÁC GIẢ MÊ HOẶC GIANG SƠN – YÊU NGHIỆT MÊ TIỀN VÀ BƯỚC NGOẶT TRONG CUỘC ĐỜI. Là một độc giả tích cực của dòng truyện ngôn tình chắc chắn chúng ta không thể không biết đến một thể loại truyện rất rất quen thuộc này, đó là xuyên không. Xuyên không từ lâu đã trở thành thể loại truyện rất đỗi quen thuộc đối với những độc giả hâm mộ và yêu mến dòng truyện ngôn tình. Xuyên không vẫn luôn được đông đảo bạn trẻ yêu thích và chưa có dấu hiệu hạ nhiệt khi những tác phẩm xuyên không hấp dẫn ra đời ngày càng nhiều. Tại sao mọi người lại đón nhận nó tích cực và cuồng nhiệt như thế? Bởi vì xuyên không mang những đặc điểm rất riêng biệt, đặc sắc, mà những thể loại truyện khác không có. Đọc truyện xuyên không nữ cường này, độc giả sẽ rất dễ dàng bắt gặp những tình huống truyện bất ngờ, những tình tiết gay cấn hấp dẫn, một số chi tiết khoa học chưa thể lí giải hay một số chi tiết hơi phi logic. Nhân vật chính trong truyện xuyên không thường là những người ở hiện tại, cuộc sống gặp một vài biến cố, và họ xuyên không đến quá khứ hoặc tương lai. Tại đây nhân vật tự mình bắt đầu một cuộc sống mới, cú sốc về thời gian và không gian thường dẫn đến những tình huống truyện dở khóc dở cười. Xuyên không mang đến cho chúng ta những tiếng cười thú vị và những giây phút lặng im suy ngẫm. Điều đặc biệt độc đáo chỉ có ở thể loại này chính là những mối tình tiền kiếp của nhân vật truyện, đó là một trong những minh chứng cho cái gọi là duyên tiền định. Dù giữa hai người có gặp trắc trở về thời gian và không gian nhưng bằng chính tình yêu chân thành và mọi nỗ lực, cuối cùng họ cũng về được bên nhau. Thể loại xuyên không như một bông hoa rực rỡ giữa khu vườn ngôn tình, nó đưa chúng ta đến với một thế giới truyện khác biệt hoàn toàn so với thế giới bên ngoài. Ở đó ta có thể hòa chung dòng cảm xúc và suy nghĩ với nhân vật, cùng nhân vật chính trải nghiệm những điều mới mẻ. Là một fan của thể loại xuyên không các bạn đừng bỏ qua tác phẩm siêu hay Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Nha. Tiền Của Bản Cung Hoàng Thượng Cút - Review truyện Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! Của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn - Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. Yêu Nghiệt mê tiền và bước ngoặt trong cuộc đời. tiền của bản cung hoàng thượng cút là một tác phẩm truyện xuyên không hấp dẫn của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn. Truyện bắt đầu với bối cảnh một trường đua ngựa ở Tây Ban Nha đang sôi động với các cuộc đua, hôm nay là ngày đua chung kết của các tay đua những chú ngựa đua đã gần đến đít người đang giữ vị trí nhất bảng là tay đua của Tây Ban Nha đã ba năm liền đoạt giải quán quân mọi người đều hồi hộp kết quả bỗng một tiếng bằng chói tai vang lên khiến bầy ngựa hoảng sợ chạy toán loạn, một tiếng bằng tiếp theo bắng trúng vào đối tượng là tay đua Tây Ban Nha khán giả chạy hỗn loạn sát thủ muốn bỏ chạy cũng khá khó khi mà cảnh sát đã nhập cuộc trấn an và khám xét từng người lần này quả thực sát thủ muốn chạy cũng khó. Nhờ vào nhan sắc và khả năng ve vãn đàn ông của cô mà có thể thoát khỏi điều nực cười nhất là người giúp cô thoát lại chính là cảnh sát. Yêu Nghiệt là nickname khá hot trong giới sát thủ tất cả nhiệm vụ đều được giải quyết gọn gàng và sạch sẽ. Trở về nhà với tâm trạng vô cùng bất an khi tự cảm giác rằng mình ngủ tối nay sẽ không tỉnh dậy nữa. Sáng hôm sau tỉnh dậy với khung cảnh toàn là cổ xưa vô cùng hoang mang và sau thời gian chạy loạn trong cung cô phát hiện mình đã xuyên không thật rồi. Thân phận của Yêu Nghiệt ở nơi xa xưa kia là một ả nô tì trong cung. Ôi thật là đau khổ vì cái thân phận này. Nói như thế nào đây khi duyên của nàng ở đời này lại được kết dây tơ hồng cùng hoàng thượng. Trong một lần di phục xuất tuần trở về hoàng cung, do chưa thay lại xiêm y Hoàng thượng thì đã vào nhà xí gần hoa viên để đi. Xui xẻo cho cô khi gặp phải cảnh cả hai cùng giành nhà xí. Cô cứ nghĩ hoàng thượng là tiểu thái giám trong cung nên không kiên nể mà tranh giành. Yêu Nghiệt đã để lại dấu ấn đặc biệt trong lòng hoàng thượng. Tìm hiểu và biết được nàng là người rất ham tiền. Hoàng thượng giả dạng người hầu trong cung để tiếp cận nàng. Cho nàng tiền mỗi khi muốn đi nhà xí nơi nàng làm việc. Thời gian trôi qua cả hai trao đổi nhiều hơn dần dần nảy sinh tình cảm nhớ nhung khi xa nhau. Bí mật không thể che dấu mãi khi nàng tham gia đoàn phục vụ yến tiệc chiêu đãi sứ giả và có thể tận mắt nhìn ngắm dung nhan hoàng thượng, nàng càng không khỏi hoảng hốt vì đó không phải là tên tiểu thái giám hay đi nhờ nhà xí sao. Từ đó nàng đã được hoàng thượng sắc phong làm quý phi và sủng hạnh nàng nhưng nơi thâm cung luôn đầy rẫy nguy hiểm như những gì nàng nhìn thấy trong phim. Yêu Nghiệt phải đối phó sự hãm hại của các quý phí khác. Sự mệt mỏi và sống trong lo sợ đã khiến Yêu Nghiệt quyết định rời xa chàng dù thật là Hoàng Thượng rất giàu có. Hoàng thượng sẽ làm gì để níu giữ lại nàng. Truyện này đối với mình đặc biệt hấp dẫn và cuốn hút. Ngay từ nhan đề là đã thấy đặc biệt, khiến các độc giả muốn bấm vào xem ngay rồi. Và nội dung truyện thì cũng tuyệt luôn. Tình tiết truyện rất lôi cuốn, truyện cũng không quá phi logic khi nói về những khoản xuyên không như một số truyện khác cùng thể loại. Cách xây dựng hình tượng nhân vật độc đáo làm đọc là nhớ luôn. Ngoài ra còn có mấy đoạn siêu hài nữa. Nói chung là truyện rất hay. Review bởi Hạ Vy.   Mời các bạn đón đọc Tiền Của Bản Cung! Hoàng Thượng, Cút! của tác giả Mê Hoặc Giang Sơn.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Mãi Mãi Yêu Nàng
Hắn mưu mô xảo quyệt, trước mặt mọi người có thể bày ra rất nhiều bộ mặt nhưng chỉ duy ở trước mặt nàng mới có thể biết được con người thật của hắn. Nàng ở thâm cung chịu nhiều áp đặt, con người cũng dần hình thành tính cách lạnh lùng vô cảm nhưng cũng vì hắn mà thay đổi. Nàng là tâm can hắn, là ngoài lệ của hắn, cho dù nàng có xen vào hoặc lật tung cả ý định của hắn thì hắn cũng không chống đối. *** Tóm tắt: Truyện kể về mối tình giữa Vũ Trạch, một thiếu niên lạnh lùng, mưu mô và Tần Hạ Nghiên, một nàng công chúa lạnh lùng, vô cảm. Vũ Trạch là một thiếu niên có xuất thân bí ẩn. Anh sống ở Thời Thiên Cung, một thế lực bí ẩn ở Không Tịch. Vũ Trạch là một người thông minh, tài giỏi, nhưng cũng rất lạnh lùng và mưu mô. Anh luôn che giấu thân phận và mục đích của mình với mọi người. Tần Hạ Nghiên là công chúa của Thiên Lăng Quốc. Cô là một người xinh đẹp, tài giỏi, nhưng cũng rất lạnh lùng và vô cảm. Cô đã chịu nhiều tổn thương trong quá khứ, khiến cô trở nên khép kín và xa cách với mọi người. Hai người gặp nhau khi Vũ Trạch giúp đỡ Tần Hạ Nghiên giải quyết một âm mưu của Nam Vương. Trong quá trình tiếp xúc, Vũ Trạch dần dần rung động trước Tần Hạ Nghiên. Anh nhận ra rằng Tần Hạ Nghiên không phải là một người lạnh lùng như anh nghĩ. Cô là một người tốt bụng, lương thiện, và luôn sẵn sàng giúp đỡ người khác. Tần Hạ Nghiên cũng dần dần thay đổi khi ở bên Vũ Trạch. Cô trở nên cởi mở hơn, và bắt đầu biết yêu thương, quan tâm đến người khác. Review: Truyện có cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng rất tốt, mỗi người đều có những nét tính cách riêng biệt, tạo nên sự đa dạng và thú vị cho câu chuyện. Vũ Trạch là một nhân vật rất thú vị. Anh là một người phức tạp, với những bí mật và mục đích chưa được hé lộ. Anh là một người lạnh lùng, nhưng lại có một trái tim ấm áp. Anh sẵn sàng hy sinh mọi thứ để bảo vệ những người mà anh yêu thương. Tần Hạ Nghiên là một nhân vật cũng rất đáng yêu. Cô là một người mạnh mẽ, kiên cường, nhưng cũng rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Cô là một người đáng được yêu thương và trân trọng. Đánh giá: Truyện là một câu chuyện tình yêu ngọt ngào, lãng mạn. Bên cạnh đó, truyện cũng mang đến những thông điệp ý nghĩa về tình yêu, lòng tốt, và sự tha thứ. Điểm cộng: Cốt truyện hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn. Các nhân vật được xây dựng rất tốt. Câu chuyện mang đến nhiều thông điệp ý nghĩa. Điểm trừ: Một số chi tiết còn chưa được giải thích rõ ràng. Nhìn chung, đây là một câu chuyện rất đáng đọc. *** "Nương!" "Nương, người đâu rồi!" "Rầm!" Tiếng mưa cùng tiếng sét ào ào dữ dội, một cậu bé khoảng ba tuổi thân hình lấm lem đứng dưới mưa, ánh mắt cậu dần trở nên vô hồn mà cơn mưa vẫn cứ thế đổ xuống không ngừng. ...----------------... 16 năm sau Rừng Thanh Trúc Một nam nhân khuôn mặt thanh tú thân khoác bạch y trên lưng đeo giỏ đựng đầy thảo dược mới hái được đang trên đường đi thì một đứa trẻ lao tới ko để ý mà theo quán tính lao thẳng vào y rồi văng ra Đứa bé kia ôm đầu có vẻ khá đâu bất giác cất tiếng " ui..da" nam nhân sốt xắn đỡ cậu bé dậy y hỏi han quan tâm: " đệ có sao ko vậy" giọng y thanh khiết hỏi hang. đứa bé ngước lên nhìn khuôn mặt thanh tú với một nụ cười toát lên khí chất mà ngay ngất, đôi mắt long lanh mà nhìn còn lắc đầu lia lịa tỏ ý không sao. Y thấy vậy cũng đỡ lấy đứa bé rồi ân cần bụi bụi trên người cậu rồi mới lên tiếng. "nếu đệ không sao vậy ta đi trước nhé !": y nhẹ nhàng nói. đứa bé cũng gật đầu rồi lướt qua y còn quay đầu lại vậy rồi nói: "ca ca, tạm biệt" rồi vẫy tay nhiệt tình. Y cũng quay lại đáp trả thì bỗng ở phía sau có người đang chạy tới kêu tên y: "Nhị ca !": người đó dùng âm lượng vừa mà kêu y quay đầu lại nhìn thấy thì nói: "Lão ngũ, sao lại đến đây tìm ta ?": y thắc mắt hỏi. Vị thiếu niên gương mặt anh tuấn với đôi mắt xanh lá gãy gãy đầu nói: "Xin lỗi nhị ca đã làm phiền, đại tỷ bảo huynh về có việc" hắn vừa nói vừa nói nguyên nhân cho y. Y cũng "ừm" một tiếng rồi theo vị thiếu niên đó trở về. Thời Thiên Cung-Không Tịch (thuộc lãnh thổ Thần Dung Quốc) Hai người hiên ngang bước vào Thời Thiên Cung trước mặt hai tên lính gác thì có người bước ra quỳ xuống chấp tay rồi hô to: "Tham kiến Cung Chủ, Mộc Hộ Pháp !". Y nghe xong thì cau mày hỏi: "Phó cung chủ đâu ?". Hắn cũng cung kính trả lời "Phó Cung Chủ và Lôi Thống Lĩnh đang ở bên trong". Nghe vậy y cũng chỉ phất tay rồi đưa giỏ cho hắn mà tiến vào trong, Mộc Dung cũng đi theo. Hai người bước vào trong thì Mộc Dung đã đóng cửa lại. "Đại tỷ, lão tứ/tứ ca". y cung kính nói. Nữ nhân với đôi mắt màu tím sau thẩm và nam nhân có đôi mắt vàng pha chút cam của hoàng hôn cùng đồng thanh nói: "Tiểu Vũ, tiểu Dung/nhị ca, ngũ đệ". Khi chào hỏi nhau xong thì y cũng mở chủ đề: "Rốt cuộc có chuyện gì mà tỷ phải sai lão ngũ kêu để mà còn trong bí mật vậy ?". Y thắc mắc hỏi. Tần Hạ Nghiên cũng chỉ nhẹ nhàng nói "đệ nhớ tiểu Trạch ko". Y cũng chỉ nói sơ "chẳng phải lão tam trở về Thiên Lăng sao? Sao tỷ lại hỏi về vấn đề này?" y vừa nói vừa thắc mắc. Tần Hạ Nghiên đưa mảnh giấy qua cho y, y đọc xong thì trầm mặc nhìn cô. Cô cũng chỉ lắc đầu thở dài rồi nói "giống như các đệ đã biết lí do tại sao tiểu Trạch là hoàng tử mà lại kết nghĩa với chúng ta mà. Thiên Lăng đế chỉ có một mình để ấy là con trai mà đệ ấy vốn không giỏi việc triều chính. Nam Vương lại đang âm mưu cướp ngôi đệ ấy muốn nhờ chúng ta giúp đỡ tiêu diệt bè phái của Nam Vương". Nghe xong sắc mặt của y càng đen lại, xiết chặt tay lại, trước khi gặp họ y từng nói ko thik vấn thân vào quan trường đặc biệt là hoàng thất. Tần Hạ Nghiên cũng với hai người còn lại thấy sắc mặt y không tốt cũng không ép buộc "ta biết đệ không thích những vấn này nên ta không ép đệ" nghe lời đó Lôi Dịch từ nãy giờ im lặng cũng lên tiếng "đại tỷ nói đúng đó vả lại hiện giờ huynh là Cung chủ cũng có nhiều việc cần giải quyết". Thấy không ai ý kiến thì Tần Hạ Nghiên hai tay đang chống bàn bỗng bật dậy đứng thẳng: "Được rồi, cứ quyết định vậy đi ta sẽ gửi thư cho tiểu Trạch". "Khoan đã" mọi người định giải tán thì bỗng y bỗng cất tiếng, sắc mặt cũng tốt hơn từ từ nói: "Dù gì cũng gọi một tiếng nhị ca vả lại lúc kết nghĩa đã thề rồi hiện tại lão tam gặp chuyện cần giúp đỡ sao bỏ mặt được" Nghe đến đây ba người cũng ngạc nhiên, Mộc Dung còn hỏi lại "huynh chắc chứ?" ngay cả Tần Hạ Nghiên luôn trầm ổn cũng kinh ngạc "nhưng chẳng phải đệ...........". Chưa đợi cô nói hết câu y đã ngắt lời: "Đệ nói lời giữ lời, một lời nói ra không hối hận huống chi đây là người nhà" Y khẳng định mà nói Tần Hạ Nghiên nghe vậy cũng không có ý kiến. "Vậy chừng nào chúng ta đi?" Lôi Dịch phân vân hỏi. Tần Hạ Nghiên cũng không chừng chừ mà nói "ngày mai". Nghe vậy thì y lại nói: "Vậy bà người đi trước đi đệ còn có việc cần phải sắp xếp rồi đi sau. Tần Hạ Nghiên hỏi "bao lâu?" thì nghe được câu nói chắc chắn của y "ba ngày" thì cũng tạm tạm cho qua. Sau khi bàn bạc xong thì Tần Hạ Nghiên cũng kêu mọi người giải tán, đợi lúc Lôi Dịch và Mộc Dung đi ra rồi, tới lúc y sắp ra ngoài thì cô kêu y lại: "Tiểu Vũ ! Ta có chuyện muốn nói với đệ". Y nghe xong cũng quay người hướng mắt đi về phía cô khuôn mặt hầu như không thay đổi. Tiến tới " Đại tỷ có việc gì sao?" y chỉ lành lạnh hỏi. Tần Hạ Nghiên cô quá rõ tính cách này của y nên cô vẫn còn bân khuân. Y cũng biết cô định hỏi j liền thẳng thắng trả lời " Đại tỷ yên tâm ta chỉ muốn giúp lão tam đợi xong việc thì ta cũng trở về, ta vẫn như cũ" Nghe vậy cô cũng yên tâm phần nào thì y lại nói tiếp: "vả lại Nam Vương tuy là người hữu dũng hữu mưu nhưng lại tàn bạo nhẫn tâm nếu để người này lên ngôi thì chắc chắn sẽ loạn" Nghe xong lời y nói khiến Tần Hạ Nghiên cũng phải suy nghĩ không nói. Thấy vậy y cũng không muốn nán lại nên lên tiếng: " nếu không còn gì nữa thì đệ đi trước" nghe xong cô cũng chẳng còn gì để hỏi y nên "ừ" một tiếng để y rời đi. Y cũng chấp tay hành lễ rồi quay lưng đi ra. Nhìn bóng lưng y đi mà Tần Hạ Nghiên chỉ biết lắc đầu rồi thở dài không biết quyết định để y đi có thật sự hợp lí hay không. Buổi tối, bên trong căn phòng tối đen một bóng đen xuất hiện mà quỳ xuống. Hắn nhẹ nhàng như không, dường cơ thể hắn đã hoà nhập làm một với không khí trong căn phòng vậy. Hắn cung kính nói "Chủ nhân" người kia đứng quay mặt lại trong bóng tối không thấy mặt hắn chỉ thấy bóng lưng to lớn dường như là của nam nhân. Hắn chỉ nhẹ nhàng thốt ra 3 từ. "Điều tra đi". Nghe bà từ của hắn thì tên hắc y nhân cũng chỉ đáp "Rõ!" rồi biến mất..     Mời các bạn mượn đọc sách Mãi Mãi Yêu Nàng của tác giả Quân Tướng Quân.
Nguyện Nàng Một Đời Bình An
Trước ngày đại hôn, ta bị từ hôn rồi. Vị hôn phu Tiếu Trần Dật của ta chỉ bảo hạ nhân nhắn cho ta một câu: "Yến thị không xứng với thân phận của cô*." *tiếng tự xưng của vương hầu thời phong kiến. Sau này, hắn thua trong cuộc chiến giành ngai vàng, bại dưới tay ta, hắn cầu xin ta tha thứ. Ta:??? Nhìn ta giống vị Vua dễ dàng tha thứ cho người khác lắm sao? Giống như xe ngựa trong lò hỏa táng, tốc độ đánh cá của mã phu vậy*, tôi muốn phải tr.ả.m c.ả họ nhà hắn ta. *** Khi Tiêu Trần Dật sai người đến từ hôn ta là lúc ta đang khoác áo cưới, chuẩn bị gả cho hắn. Không những cảm giác lòng đầy vui mừng tan như bọt xà phòng, ta còn trở thành trò cười cho cả Lương Thành. Nếu hắn ta tới từ hôn vào hai ba ngày trước thì ta có thể tìm được người phòng bị để gả rồi. Nhưng mà hắn lại loại thời điểm này để từ hôn, ta thực sự không tìm được người thay thế. Chỉ có thể chấp nhận mà thôi. Ai bảo hắn là thái tử. Mà ta chỉ là một người làm công cho hoàng gia. Thị nữ Cửu Hỉ nhìn chằm chằm đ. a. o trong tay ta: "Tướng quân, không chịu chấp nhận sao?" Ta chấp nhận cái con mẹ nhà hắn đó. Tiêu Trần Dật mà dám đùa cợt ta, ta sẽ b. ă. m hắn! 2. Đối với hôn sự của chúng ta, là Tiêu Trần Dật khăng khăng cầu xin bệ hạ ban chỉ. Đúng vậy, là cầu xin. Ba tháng trước, hắn ta quỳ ở ngoài Dưỡng Tâm điện ba ngày ba đêm mới cầu xin được bệ hạ đồng ý cho hắn cưới ta. Lúc ấy, tất cả đại thần triều đình đều bị hắn làm cho cảm động, cách bọn họ nhìn ta tựa như trên trán ta có chữ viết vậy: "Yến tướng quân có vận c. ứ. t c. h. ó như vậy sao!" Bệ hạ lại càng tận tâm tận lực khuyên hắn buông bỏ ta. Bệ hạ: "Con cứ đòi Yến Thập Tam làm gì? Dáng vẻ nàng xấu? Nàng còn lớn tuổi nữa? Lại còn có khuynh hướng bạo lực?" Tạ chủ long ân. Nhưng mà bệ hạ nói đúng. Ta xấu. Bảy năm trước, phụ thân và huynh trưởng đều c. h. ế. t trận ở Tây Bắc, ta mười tám tuổi, kế nghiệp phụ thân, tiếp nhận vị trí của bọn họ. Trận đầu tiên là đánh với Bắc Tề ở Tây Bắc, bởi vì kinh nghiệm không đủ nên ta bị thương, còn để lại một vết sẹo thật dài trên mặt. Quả thật, ta cũng lớn hơn Tiếu Trần Dật năm tuổi. Khuynh hướng bạo lực thì càng không cần phải nói, quan viên ở Đại Lương này, hơn phân nửa đều đã ăn đấm của ta. Bởi vì sau khi huynh trưởng và phụ thân c. h. ế. t trận, bọn họ không phục một nữ tử như ta làm tướng quân. Cho nên, sau khi ta trở về kinh thành Đại Lương thì đã lén cho tất cả bọn họ ăn đấm. Nhưng Tiếu Trần Dật cũng không vì lời nói thật của bệ hạ mà lùi bước. Hắn nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ thích Yến Thập Tam, ngoại trừ Yến Thập Tam thì ai nhi thần cũng chướng mắt." Lúc ấy, khi hắn nói như vậy, ta lập tức tỉnh người. Rốt cuộc ta đã làm gì mà khiến Tiêu Trần Dật mê muội vậy hả? Sau khi tỉnh lại thì ta nghĩ đầu óc Tiêu Trần Dật có vấn đề rồi. Nếu nói ta nhìn Tiêu Trần Dật lớn lên thì cũng không khoa trương lắm. Khi ta mười sáu tuổi, tuy Đại Lương có hơi loạn nhưng cũng không đến mức thường xuyên xảy ra chiến sự như hiện tại vậy. Phụ thân ta vẫn thường ở lại Lương Đô, ta cũng thường xuyên theo phụ thân ra vào hoàng cung. Khi đó, ta quen biết Tiêu Trần Dật. Hơn nữa, phụ thân và ca ca của mẫu hậu hắn có quan hệ rất tốt nên bọn ta thường xuyên lui tới. Ta gần như là nhìn hắn sinh ra, nhìn mẫu hậu hắn bại trong trận cung đấu, nhìn hắn từ thái tử cao cao tại thượng bị đày vào lãnh cung cùng với mẫu hậu, rơi vào hoàn cảnh ai cũng có thể đá một cước. Cuối cùng ta vẫn không nhịn được, sau khi hắn vào lãnh cung, lúc bị người khác khi dễ, ta đã từng bảo vệ hắn một khoảng thời gian. Ta suy nghĩ, chẳng lẽ bởi vì ta bảo vệ hắn nên hắn thích ta? Cửu Hỉ: "Tuyệt đối không có khả năng, người suy nghĩ kỹ lại xem, trước khi người bảo vệ hắn như thế nào?" Bảo vệ như thế nào à? Mời các bạn mượn đọc sách Nguyện Nàng Một Đời Bình An của tác giả Thất Thất.
Xuân Giang Hoa Nguyệt
Phụ thân là thượng thư lệnh, Mẫu thân là trưởng công chúa. Huynh đệ trong tộc đều là tài tuấn Giang Tả, phong lưu hàm súc. Ranh giới giữa sĩ thứ tựa như lạch trời. Cho nên khi bị gả đi, Lạc Thần vẫn không thể hiểu được, tại sao vị võ tướng quê mùa hoang dã Giang Bắc xuất thân thứ tộc hàn môn ngay cả tên nàng cũng chưa từng nghe bao giờ dựa vào cái gì mà dám cả gan đề nghị với cha để cầu hôn mình? Một câu tóm tắt: Quý nữ cao môn vs quyền thần hàn môn. *** #REVIEW: XUÂN GIANG HOA NGUYỆT Tác giả: Bồng Lai Khách Thể loại: Cổ đại, nam trọng sinh Review bởi: Hà Trần ----- Kiếp trước, nữ chính Cao Lạc Thần xuất thân phú quý, cha là tướng quân, mẹ là trưởng công chúa, chị là thái hậu (hoàng đế nhỏ tuổi). Từ nhỏ đến lớn, chị này vốn được cưng chiều hết mực, cha mẹ yêu thương, cả chị gái bao bọc, 14 tuổi gả chồng cho thanh mai trúc mã, cuộc đời tưởng đẹp như hoa. Tiếc là năm 15 tuổi chồng chị chết trên chiến trận, bị kịch đời chị bắt đầu từ đây. Thế gian loạn lạc, giặc ngoại xâm lăm le, mẹ chị này mất, cha chị ý cũng đau khổ đi theo. Người thân của chị cứ thế, cứ thế dần dần bỏ chị ý mà đi. Chẳng được ai chở che nữa, chị phải tự mình trưởng thành, cuối cùng chị lại là người đứng ra hi sinh cho gia tộc hai nhà Cao - Lục, phải kết hôn với đại tư mã đương triều, người quyền khuynh thiên hạ, xuất thân hàn tộc, Lý Mục, à mà nhân tiện, đây là nam chính của chúng ta luôn. =)) Nói về nam chính thì cũng nhiều chuyện để nói, anh này vốn xuất thân nghèo khó, phải khổ cực mãi thì mới lên được đến chức vị Đại Tư Mã này. Song, anh ý vốn chẳng có ý muốn soán ngôi, chỉ là mấy người kia thấy anh quyền lực quá nên lúc nào cũng nghi kị, sợ hãi, chỉ đợi cơ hội để lật đổ, để hại anh, nào ngờ mục đích duy nhất của anh chỉ là muốn chống giặc ngoại xâm, trả thù cho cha? Mấy người đấy giết anh vì muốn bảo vệ lợi ích gia tộc mặc kệ khi anh chết, không biết ai sẽ là người bảo vệ đất nước khỏi giặc ngoại xâm. Đây cũng chính là biểu hiện của nhà nước phong kiến thời kì mục nát, không biết lấy dân làm gốc, không biết đặt lợi ích của đất nước lên đầu. Lúc đầu khi nữ chính gả cho anh này, chị nữ chính nói vì muốn hi vọng có nữ chính thì sau này anh có lên ngôi thì vẫn chừa cho chị và con một con đường sống. Nào có đơn giản như thế? Nữ chính bị lừa, Lý Mục chết ngay trong đêm tân hôn của hai người. Trước khi chết, anh vẫn vùng lên một cách đáng sợ, vẫn giết hết những cả đám thích khách, song cuối cùng anh lại tha cho nữ chính một đường sống. Chẳng phải anh thương hại, tâm hồn bồ tát, thấy chị bị lừa nên không giết, mà là vì anh yêu chị ý, tất nhiên cũng chẳng phải kiểu tình yêu sét đánh, yêu từ cái nhìn đầu tiên, mà có nguyên nhân cả, cái này moi người đọc rồi sẽ rõ. Sau khi anh chết thì chẳng còn ai đủ khả năng đánh giặc nữa, đất nước nhanh chóng sụp đổ, nữ chính vùi mình xuống sông mà chết, thế là hết một kiếp. Kiếp sau nam chính trùng sinh, dần dần ngăn cản tất cả những bi kịch xảy ra trong cuộc đời nữ chính, cố gắng lấy chị về làm vợ, để đầu quân cho gia đình nữ chính, hi vọng hai người sẽ không phải chịu điều không may như kiếp trước nữa. Nhưng anh xuất thân hàn tộc, muốn chị gả thấp nào có dễ thế? Quá trình ý khá vất vả gian nan, xen lẫn cả những âm mưu chính trị đấu đá quan trường giữa vua - quan, họ Hứa cùng hai nhà Cao, Lục. Anh ở giữa bọn họ, lợi dụng những đấu đá đó để đứa được chị về nhà. Rồi sau đó, sau đó là gì thì mình cũng không rõ nữa, bản convert mới 16 chương. Giờ thậm chí anh còn chưa lấy được chị về nhà. Nếu ai đã đọc Khom Lưng thì chắc chắn phải biết tác giả này, văn phong tốt, tình tiết truyện cũng tốt, sủng ngọt mà không ngấy, ngược có nhưng cũng không phải cố tình ngược mà là mọi thứ vốn phải diễn ra như vậy. Mình cũng là từ đọc Khom lưng mà tìm được bộ này. Cũng mới chỉ đọc được 16 chương vẫn chưa biết hết như thế nào, nhưng 16 chương vừa qua đủ để mình cảm thấy hài lòng. Đăng lên đây cũng để cầu hi vọng nhà nào đó sẽ nhận bộ này về edit, nếu không thì bạn nào đang convert cũng tăng tốc độ convert lên, mỗi ngày một chương thế này, đọc không bõ  *** Bên bờ Bạch Lộ Châu, mùa xuân ở Đài Thành đầy sức sống. Giang Nam lại là một năm hoa hạnh như mưa hoa lê như mây, ong bướm lưu luyến hương thơm. Cao Lạc Thần ngồi lặng lẽ trong căn phòng yên tĩnh trong tĩnh thất tại đạo quan mà mình đã sống một mình trong mười năm. – Các ngươi đi đi. Trốn được xa thì cố mà trốn đi. Nàng nói với một vài đạo cô còn chưa chịu đi. Nàng còn chưa nói xong thì bên ngoài đã có những tiếng bước chân dồn dập, một thị vệ từ bên ngoài xông vào trong. – Phu nhân! Người Yết đã công phá cửa thành! Nghe nói Thái hậu bệ hạ trên đường xuôi nam đã bị bắt! Vinh Khang lĩnh Yết binh đang tiến về bên này, sợ là có bất lợi đối với phu nhân! Phu nhân còn không đi sợ là sẽ không kịp mất. Người nào cũng đều biết quân đội người Yết cực kỳ bạo ngược tàn bạo, mỗi một lần công phá một thành của Nam Triều đều đốt giết gian cướp, không chuyện tàn ác nào không làm. Hoàng đế người Yết hiện giờ càng không hề có nhân tính, nghe nói từng cho nữ tù nhân Nam Triều vào chung với nồi thịt nai rồi sau đó mang ra bắt ép thực khách phân biệt mùi vị để tìm niềm vui. Nhóm đạo cô vốn đã kinh hoàng nay nghe vậy mặt cắt càng không còn giọt máu đồng loạt khóc lóc lên. Mấy người nhát gan cả người run lên bần bật sắp không đứng vững nổi nữa. Cao Lạc Thần nhắm mắt lại. Ánh nến leo lét in cái bóng gầy gò lẻ loi trong bộ đạo phục của nàng ở trên tường, càng làm tăng thêm vẻ cô độc lạnh lẽo của nàng. *** Thần Châu chìm trong khói lửa chiến tranh, gót sắt của dị tộc lần lượt giẫm nát mảnh đất cũ tươi đẹp phì nhiêu của Lưỡng Kinh. Người phương Nam dưới sự háo hức mong chờ của phụ lão ở phương Bắc mà đã lần lượt Bắc phạt, nhưng mà kết cục hoặc là bất lực quay về hoặc là nửa đường bị gãy cánh, sắp thành thì lại bại. Khi mà mộng tưởng thu phục non sông cố quốc hoàn toàn tan biến, tất cả những gì người phương Nam có thể làm là dựa vào lạch trời Trường Giang mà sống an phận ở Giang Tả, trong một tia cản giác ưu việt cuối cùng của bản thân về Hoa Hạ chính thống mà mộng ngắm Lưỡng Kinh, mượn mũ áo lễ chế kia để hồi tưởng về những tàn dư của vinh quang còn sót lại trong quá khứ. Nhưng mà hôm nay điều này đã không thể thực hiện được nữa. Lạch trời đã từng cho rằng phòng thủ kiên cố cũng không thể nào ngăn cản được bước chân xâm nhập phương Nam của người Yết. Mà Vinh Khang kia đã từng là Phiên trấn địa phương của Ba Đông, mấy năm trước sau khi vợ mất, vì ngưỡng mộ danh tiếng Lạc Thần Cao thị, ỷ vào binh hùng tướng mạnh, có triều đình chống lưng mà đã cầu hôn với nàng. Với dòng dõi và địa vị cao quý như Cao thị tại làm sao lại liên hôn với võ tướng như Vinh Khang? Huống chi Cao Lạc Thần từ mười năm trước đã bắt đầu tiến vào đạo môn, lập lời thề cả đời này sẽ không bao giờ tái hôn nữa. Vị đường tỷ của nàng là Cao Thái hậu bởi sự kiện mười năm trước biết mình thiếu nợ nàng nên cũng không dám ép buộc nàng. Vinh Khang cầu hôn không thành tự thấy mất hết mặt mũi, từ đó nuôi mối hận ở trong lòng, năm sau khởi binh làm loạn, từ sau khi bị bình định mà trốn đến phương Bắc nương nhờ người Yết và đã được trọng dụng. Lần này người Yết xâm nhập phía nam với quy mô lớn, Vinh Khang đi tiên phong, dẫn dắt binh Yết xuôi nam phá thành, diễu võ dương oai, không chuyện ác nào không làm. *** – Ta không đi. Các ngươi đi đi. Cao Lạc Thần từ từ mở mắt ra, nhắc lại câu nói. Biểu cảm của nàng rất bình tĩnh. – Phu nhân, xin hãy bảo trọng… Nhóm đạo cô đồng loạt quỳ xuống dập đầu với nàng sau đó đứng dậy dìu đỡ nhau vừa khóc thút thít vừa rời đi. Tử Vân Quan to lớn như vậy chẳng mấy chốc chỉ còn lại có một mình Cao Lạc Thần. Cao Lạc Thần đi ra khỏi đạo quan bằng cửa sau, một mình đi đến bờ sông, đứng trên một mỏm đá cao nhìn mặt sông cuồn cuộn phân chia Cửu Châu thành hai vùng nam bắc ở trước mặt. Vầng trăng màu bạc treo trên không trung, gió nơi sông thổi phần phật làm vạt áo nàng tung bay loạn xạ, như cuốn theo gió mà đi. Đêm xuân muộn, trên mặt sông, thủy triều chập chờn nơi xa, giống như một sợi tơ bạc kéo vầng trăng kia đến. Ánh trăng bàng bạc cùng với thủy triều sông xuân bên ngoài Đài Thành này nàng cực kỳ quen thuộc. Vô số những đêm khuya tỉnh giấc sau những cơn ác mộng, khi nàng không tài nào chợp mắt được nữa, thứ duy nhất đồng hành cùng nàng là tiếng sóng vỗ mỗi đêm, đêm này qua đêm khác, năm này qua năm khác, tháng này qua tháng khác. Nhưng mà trong đêm nay, âm thanh của thủy triều sông lại giống như là âm thanh của cơn địa chấn nhỏ đều đặn như tiếng trống do Yết kỵ xuôi nam phát ra. Cao Lạc Thần thảng như nghe được tiếng khóc tiếng la hát hoảng sợ của nhóm đạo cô không kịp trốn thoát cùng với tiếng cười điên cuồng và tiếng gầm rú hoang dã của Yết binh ở nơi xa. Mọi thứ đều kết thúc rồi. Vinh quang của Nam Triều, vinh quang của gia tộc, cùng với tất cả những gì có quan hệ với nàng đều sẽ kết thúc ở trong đêm nay. Yết binh phía sau càng ngày càng gần, thanh âm theo gió truyền đến cực kỳ rõ ràng. Cao Lạc Thần không hề quay đầu lại. Nước sông cuốn theo làn váy dần dần nổi lên của nàng, giống như một đóa hoa xòe ra, thân hình mảnh khảnh như ngọn trúc của nàng bị sóng xô đẩy, đung đưa trong gió ở bên bờ sông. Nàng ngước mắt lên, nhìn chằm chằm thủy triều đang ập về phía mình, từng bước một đi về phía trước, lê bước về phía lòng sông. *** Từ lúc Cao Lạc Thần bắt đầu có ký ức, phụ thân thường xuyên mang nàng đi đến thành Thạch Đầu bên sông. Giữa những ngọn đồi xanh hùng vĩ là một bức tường thành cao chót vót, thành Thạch Đầu nằm ở phía tây hoàng thành, bên bờ Trường Giang, nơi này hằng năm được trọng binh đóng giữ để bảo vệ xung quanh đô thành. Phụ thân luôn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng nhìn phương bắc xa xôi chỉ cách một con sông, nhìn rất lâu rất chăm chú. Bắc phạt thu phục đất đai đã mất, khôi phục cố quốc nhà Hán là tâm nguyện lớn nhất cả đời này của phụ thân. Nghe nói vào trước đêm mà mẫu thân sinh nàng, phụ thân từng mơ một giấc mơ được quay về Đông Đô Lạc Dương. Trong mộng lấy mộng làm thực, dạo chơi hai bên bờ Lạc Hà, vui vẻ cất cao giọng hát, tỉnh dậy trong trạng thái ngây ngất mừng như điên để rồi sau đó lại phiền muộn gấp đôi. Lạc Thần từng phỏng đoán, có lẽ nào vì thế mà phụ thân đã đặt cái tên này cho nàng, trong đó, hẳn là có hoài niệm về quá khứ, hoài niệm về hiện tại và những mong ước sâu xa về tương lai. Chỉ là phụ thân chắc có lẽ chưa bao giờ nghĩ đến giây phút cuối cùng của cuộc đời này của nàng lại trôi theo dòng nước như thế này. Giống như cái tên của nó, vận mệnh định sẵn, điều này chưa chắc đã không phải là một loại sấm mệnh. Thủy triều lúc nửa đêm giống như một con rồng lớn ở dưới ánh trăng phát ra những tiếng gầm giận giữ kinh hồn táng đảm. Tiếng rít gào của nó càng lúc càng ép đến gần nàng, càng ép càng gần, như là sắp nuốt chửng lấy nàng. Nàng lại không hề sợ hãi chút nào. Trong cuộc đời này, có quá nhiều người nàng yêu thương đã ra đi sớm hơn nàng. Năm Hưng Thịnh thứ mười lăm, mười sáu tuổi, lần đầu tiên nàng đã nếm được tư vị của tử biệt. Một năm đó, người em họ Cao Hoàn cũng mười lăm tuổi giống như người chị họ là nàng đã bất hạnh gặp nạn ở trong cuộc chiến bình định phản loạn tông thất Lâm Xuyên Vương. Tiếp theo, năm Thái Khang thứ hai, năm ấy nàng mười tám tuổi, nàng đã mất đi vị trượng phu mới cưới Lục Giản Chi. Năm Thái Khang thứ ba, vị tân quả phụ là nàng đang đắm chìm trong đau khổ vì mất đi người thân yêu thì trời cao lại vô tình cướp đoạt đi phụ thân cùng mẫu thân nàng. Một năm đó, loạn Tam Ngô khắp nơi, loạn binh vây thành, mẫu thân bị nhốt, phụ thân vì cứu mẫu thân mà cả hai cùng đồng thời lâm nạn. Và hôm nay, hơn mười năm sau, cách đây không lâu, từ huynh, thúc phụ của nàng – người cuối cùng chống đỡ giang sơn Đại Ngu cùng môn hộ Cao thị cũng đã lần lượt chết trong trận chiến ở thành Tương Dương Giang Bắc, nơi đang đối mặt trực diện với quân Yết nam hạ. Trước mắt Cao Lạc Thần có rất nhiều hình ảnh vụt lướt qua. Và cuối cùng, trong đầu nàng đột nhiên lại chiếu ra một gương mặt khác. Đó là một gương mặt của một người đàn ông trẻ tuổi, khuôn mặt oai hùng của đối phương nhuộm đầy máu tươi. Máu rất tươi mới, hơn nữa còn không ngừng chảy ra từ hốc mắt. Từng giọt từng giọt, bắt tung tóe lên trên trán nàng, bắn tung tóe lên khuôn mặt xinh đẹp như hoa của nàng. Ngay lúc đó, nàng bị đối phương đè dưới đất. Hai người mặt đối mặt, khoảng cách gần gũi tới mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau. Đôi mắt của đối phương như đang nhỏ máu, nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng thù hận sâu đậm. Anh giống như một con mãnh thú bị trọng thương bùng phát cơn hận cơn phẫn nộ trước khi chết, ngay sau đó muốn xé nát nàng, nuốt sống nàng. Nhưng mà cuối cùng, nàng vẫn còn sống, sống đến hôm nay. Mà anh, đến cuối cùng lại chết ở trên người nàng như thế. Trong một thời gian dài, Cao Lạc Thần đã muốn xóa khuôn mặt của người đàn ông với đôi mắt chảy máu khỏi ký ức của mình. Tốt nhất là quên nó đi, dọn dẹp nó đi. Thế nhưng mà trong mười năm qua, trong vô số đêm khuya bị ác mộng đánh thức, khi trằn trọc theo tiếng thủy triều yếu ớt phía xa xa mà không thể ngủ được, Cao Lạc Thần đều không khống chế được bản thân mà nghĩ đến cảnh tượng của năm đó. Đêm động phòng tràn ngập âm mưu và máu. Rất nhiều năm sau, cho đến tận ngày hôm nay nàng vẫn không thể hiểu được. Vào thời khắc cuối cùng trước khi chết, sở dĩ hắn không bẻ gãy cổ nàng, rốt cuộc là xuất phát từ bất lực hay là buông tha nàng? Nàng cũng đã nhiều lần tự hỏi mình, nếu thời gian có quay trở lại, mọi thứ có thể quay ngược trở lại, liệu nàng có chấp nhận sự sắp đặt như vậy không? Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu mười năm trước, người đàn ông tên Lý Mục kia chưa chết và còn sống đến ngày hôm nay, vậy thì Giang Tả lúc này sẽ có cục diện như nào? Đám người Yết phương Bắc kia liệu có còn cơ hội công phá Kiến Khang, bắt đi Thái hậu cùng với Hoàng đế Đại Ngu hay không? – Bắt được cô ta sẽ có thưởng lớn… Âm thanh chói tai cùng với tiếng bước chân dầm dập từ phía sau truyền đến. Yết binh đã đuổi tới bờ sông, tiếng người hò hét, có người lội nước đuổi theo nàng. Thủy triều chồm lên ập vào đầu nàng, nàng nhắm mắt lại, buông người đón lấy nó. Toàn bộ cơ thể nàng, từ đầu đến chân, ngay lập tức bị thủy triều nuốt chửng không thấy bóng dáng. Thủy triều không còn cơn bạo nộ như lúc trước nữa, nó cuốn ra tầng tầng lớp bọt màu trắng xóa, hoàn toàn bao vây lấy nàng. Nàng trôi nổi bồng bềnh bên trong đó, thong thả trôi giạt, như thể được sự chăm sóc dịu dàng nhất từ trong lòng mẹ. Trong mũi nàng, thứ cuối cùng ngửi được là mùi tanh nhạt đặc trưng của thủy triều sông xuân. Mùi này khiến cho nàng lại nhớ đến hơi thở cuối cùng của người đàn ông trẻ tuổi đã chết trên người nàng năm đó. Đó là hơi thở của máu. Ký ức, và cũng là một lần cuối cùng đưa nàng trở về cuối mùa xuân ở Giang Nam vào mười năm trước. Năm đó, nàng 25 tuổi, đang ở độ tuổi tươi đẹp trổ mã nhất, nhưng nàng đã góa chồng được bảy năm rồi. Cao thị là môn phiệt hàng đầu, sĩ tộc hàng đầu ở Giang Tả. Phụ thân Cao Kiệu của Cao Lạc Thần cả đời được xưng tụng là thanh tiết nho nhã, nhiều đời triều đình đảm nhiệm Tướng quân lĩnh quân, Trấn Quốc tướng quân, Thượng thư lệnh, Luy quan ti công, Phong Huyền công, danh khắp thiên hạ. Mẫu thân Tiêu Vĩnh Gia, trưởng tỷ của Hưng Bình Đế, tên hiệu Thanh Hà trưởng công chúa. Ngoài gia thế, Cao Lạc Thần người cũng như tên tài mạo danh chấn Kiến Khang, trong bảy năm nay, người tới cầu hôn nối liền không dứt, gần như toàn bộ đều là con cháu tuấn kiệt sĩ tộc tương xứng với Cao thị. Nhưng Cao Lạc Thần lòng yên tĩnh như nước, thường xuyên ở trong nhà. Mãi cho đến có một ngày, nàng bị triệu gọi vào hoàng cung. Cuộc sống bình yên đó đã bị phá vỡ như vậy.   Mời các bạn mượn đọc sách Xuân Giang Hoa Nguyệt của tác giả Bồng Lai Khách.
Hoàng Thượng Có Ý Với Ta
Trời ạ sao số cô lại đen đủi thế này, vào cung giết người, người không giết được còn bị bắt thị tẩm nữa chứ. Cô chẳng có tài cán gì chỉ được cái gan to và tham tiền. Trốn sự truy đuổi của bọn cẩm y vệ thì lại bị phong làm đáp ứng, có ai có thể nói cho cô biết tại sao cô lại thành đáp ứng không. *** "Mạnh Hạ Hạ là sát thủ cấp một hành nghề từ năm tám tuổi, đến nay đã có mười năm kinh nghiệm trong làng sát thủ, tiếng tăm cũng khá tốt. Làm việc cẩn trọng, chưa vụ nào là thất bại". Ẩn sâu trong cánh rừng trúc, thanh âm thiếu niên theo cơn gió vang vọng khắp chốn. Đi dần đi dần xuyên qua những cây trúc mọc xen kẽ nhau, ngôi nhà đơn sơ được khu rừng bao bọc hiện ra. Nơi chòi nghỉ mát trong sân nhà, người nam nhân kê cây bút trên tay lên nghiên mực nghiêng đầu hỏi nữ nhân bên cạnh: "Mạnh sư tỷ ta ghi như thế đã được chưa?" Mạnh Hạ Hạ nhìn tờ giấy tiểu Hồ ghi xem qua, cảm thấy rất hài lòng gật đầu. A Hồ lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại là người đến sau hắn chính là sư đệ của nàng, nhưng hắn cảm thấy vị sư tỷ của mình không bằng hắn, võ nghệ và cả trí tuệ đều thua hắn, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nàng mà thầm cảm thán. Sư tỷ này của hắn chả ra sao cả chỉ được cái tài bốc phét thôi, cái gì sát thủ số một chứ? Số mười còn không bằng đấy, đã thế còn bắt hắn viết khống tuổi, may là con gái sư phụ, chứ với cái tài cán của nàng ai dám nhận vào làm sát thủ chứ. Thật là mang tiếng cho tổ chức sát thủ Đông Cát bọn họ mà. Tổ chức Đông Cát là tổ chức sát thủ có tiếng ở nước Đại Hán này, giá thuê cũng rất cao chủ yếu được thuê để hành thích các quan chức triều đình. A Hồ là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về nuôi lớn, cậu từ bé đã bị vị sư tỷ nhỏ tuổi hơn mình này chèn ép bắt nạt rồi. Nhưng thì sao chứ cả tổ chức này có mỗi sư tỷ của hắn là phụ nữ mà thôi, các sư huynh sư đệ đều rất cưng chiều nàng, hắn cũng vậy luôn nhường nhịn nàng ta. "Sư tỷ người định làm truyền đơn sao?" A Hồ tò mò hỏi. Mạnh Hạ Hạ cười gian xảo nói: "Không! ta phải đi kiếm ngân lượng nên làm cái này để đi phát vài chỗ kiếm mối làm ăn". A Hồ trừng mắt nhìn nàng. "Đi phát?" "Đúng là đi phát đấy. " Mạnh Hạ Hạ gật đầu khẳng định. A Hồ cảm thán: "Trời ơi sư tỷ, sư phụ mà biết sẽ lại nhốt tỷ vào nhà kho thôi". Mạnh Hạ Hạ đặt tay lên vai A Hồ dụ dỗ: "Thế nên ta đang định nhờ đệ giữ bí mật này đây, ta đi kiếm ngân lượng sẽ cho đệ ăn những món thật ngon". Nói đoạn nàng bỗng dưng ngừng lại đôi chút, ánh mắt dịu dàng thay đổi, chuyển sang hằn học đe dọa: "Các sư huynh ra ngoài hết rồi ngoài đệ ra thì còn ai biết nữa chứ? Cha ta mà biết ta sẽ đánh đòn đệ". "Hừ… ta sợ sư tỷ làm bẽ mặt danh môn này thôi, tiếng tăm này xây dựng bao năm đến tay tỷ đúng là thân bại danh liệt mà. " A Hồ khinh bỉ nghiêng người tránh né bàn tay đang đặt trên vai. Mạnh Hạ Hạ ghét nhất là bị người khác coi thường khả năng của mình, nghe xong sắc mặt đen xì lườm A Hồ: "Đệ nói gì? Nói lại ta xem. " A Hồ nói xong nhanh nhẹn chuồn đi mất. Mạnh Hạ Hạ ôm một bụng tức hét lớn: "Hừ… dám khinh thường ta, ta đi kiếm tiền mang về cho các người xem". Dứt câu nàng trèo tường ra khỏi nhà, đi xuyên qua rừng trúc thẳng về phía quán trà Tương Tư trong kinh thành, nàng nghe nói ở đó những người trong giới giang hồ thường tụ tập nằm vùng rất đông, là chỗ trao đổi giữa sát thủ và bên thuê. Bên thuê chỉ cần để lại tên người cần giết đám sát thủ sẽ thi nhau lên đường. Ai giết được người trước cầm vật tùy thân hoặc thủ cấp đến điểm hẹn là sẽ có ngân lượng thôi. Nàng chưa từng giết người nên lần đầu khai đao, nàng muốn chọn đối tượng thật có tầm để ra tay, thế mới làm nên tên tuổi được chứ, giết chục tên tầm thường thật là mệt mỏi. Nghĩ vậy Mạnh Hạ Hạ bước vào quán trà ngồi xuống, cái gì chứ thật không may cho nàng phía bàn bên kia nàng thấy đại sư huynh A Nhất và tứ sư huynh A Tứ của mình, cha nàng chắc lười nghĩ nên cả tổ chức ai cũng chỉ đặt tên theo số đếm mà thôi, thật may mắn cho nàng có mẹ đặt tên chứ không nàng tên là A Lục thì thật buồn cười. Không biết Đại ca và tứ ca có nhìn thấy nàng không biết mà mắt cứ liếc sang bên này, sao lại đen vậy chứ lần đầu vào đời đã gặp người nhà rồi. Nàng cúi người ngồi xuống để khuất tầm mắt đại ca sau đó đang định bò ra ngoài thì váy bị ai đó dẫm lên, nàng lấy tay giật giật váy. "Huynh đài à huynh chú ý một chút đặt chân nhầm chỗ rồi". Người kia vẫn không nhúc nhích nàng lại nói tiếp "Khi ta còn chưa đổi tính mời huynh đài bỏ chân ra. " "Sư muội… muội cũng có bản lãnh nhỉ Tứ sư huynh đây thật mở rộng tầm mắt". Tứ sư huynh nói xong thì nàng thất đại sư huynh nghiêm nghị nhìn mình rồi xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn thả một chữ. "Về. " Làm nàng lạnh buốt sống lưng. Trong tổ chức này nàng sợ nhất là đại sư huynh A Nhất này của mình, luôn nghiêm khắc với nàng, còn bắt nàng cả trưa luyện võ, thật là làm nàng sợ hãi. Nàng biết mình thế nào về cũng bị sư huynh trách phạt mà, nên nàng rất yên phận đi phía sau, cả đoạn đường kể cả Tứ sư huynh có trêu nàng cũng đều im lặng, cúi đầu mà bước đi. Vừa bước vào võ quán Đại sự huynh đã bảo tam sư huynh trông chừng nàng đứng tấn rồi. Lần đầu tiên ra ngoài làm ăn đã gặp vận xui rồi. Sáng ra nàng bước chân nào xuống giường không biết chứ? Nay trời còn nắng to nữa, ông trời thật ác với nàng mà. Mạnh Hạ Hạ thầm than trách số phận nàng sao đạm bạc quá vậy?.   Mời các bạn mượn đọc sách Hoàng Thượng Có Ý Với Ta của tác giả Lalam.