Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Người Bảo Hộ Tinh Linh

Câu chuyện kể về Balsa - một nữ vệ sĩ chuyên dùng giáo, vô tình cứu được hoàng tử Chagum của vương quốc Tân Yogo khỏi dòng nước dữ. Không ngờ, cậu hoàng tử Chagum này chính là “người bảo hộ tinh linh”, gánh vác một số phận kỳ lạ. Rốt cuộc tinh linh mệnh danh “kẻ bảo hộ nước”, sống dưới đáy nước sâu, trăm năm đẻ trứng một lần là thứ như thế nào? Và bí mật ẩn giấu sau lễ tế Hạ Chí của vương quốc Tân Yogo là gì? Đuổi theo hoàng tử Chagum cùng Balsa là những cái bóng của cả con người và những thế lực siêu nhiên, của hiện tại và quá khứ, của truyền thuyết và sự thật... *** | Tại sao một cuốn fantasy hay thế này lại có thể không nổi hả các bạn mình ới ời? | Tớ chọn “Người bảo hộ tinh linh” vì bìa, trường hợp hiếm hoi luôn, tức là khi đọc cuốn sách này thì tớ mù mịt về tất cả mọi thứ chỉ trừ cái bìa ôi chao trông đẹp một cách bí ẩn thế đúng chuẩn gu mình. Nhưng nếu bìa hợp gu mười phần thì nội dung chắc hợp gu mười một phần bởi nó hay trên mức kỳ vọng của tớ. Vậy dấu hiệu để nhận biết một cuốn sách hay là gì, đó là mỗi lần tớ viết review dài hơn sớ, hãy chuẩn bị đón nhận tường chữ phía dưới nào các bạn ới ời. Và tin tớ đi, “Người bảo hộ tinh linh” xứng đáng nhận thêm nhiều yêu thương hơn nữa. Người bảo hộ tinh linh là câu chuyện kể về Balsa – một nữ vệ sĩ cực oách và cực giỏi chuyên dùng giáo làm vũ khí. Trong một lần đi “hóng gió dạo” trên đỉnh núi xa xăm, cô vô tình phát hiện ra vị hoàng tử trẻ Chagum gặp tai nạn mà xả thân lao xuống cứu. Nhưng ai ngờ rằng Chagum chính là “người bảo hộ tinh linh”, một đứa trẻ gánh vác số phận kì lạ mà sau này nó đã thay đổi cả cuộc đời của cậu lẫn của Balsa, khiến cả hai nghiễm nhiên bị săn đuổi bởi những cái bóng của con người và của những thế lực siêu nhiên. Vậy rốt cuộc sứ mệnh của đứa trẻ này là gì? Và tại sao tinh linh được mệnh danh “kẻ bảo hộ nước” trăm năm đẻ trứng một lần là thứ gì mà lại liên quan đến đứa trẻ ấy? Người bảo hộ tinh linh thuộc thể loại fantasy nhưng là fantasy thấm đượm hương vị ma thuật thần linh phương Đông. Nói “Người bảo hộ tinh linh” là làn gió đối với tớ cũng được, vì trước giờ quen đọc fantasy phương Tây thôi nên giờ chuyển sang “Người bảo hộ tinh linh” tự nhiên thấm nhuần yếu tố phương Đông ấy, thích mê. Tác giả Uehashi Nahoko quả thật sở hữu trí tưởng tượng vô cùng phong phú khi bà đã tạo dựng ra một vương quốc Tân Yogo với bản hùng ca ca ngợi vị vua dũng mãnh của họ đã có công đẩy lùi thủy yêu tàn ác bảo vệ dân làng. Tuy nhiên liệu có đúng không khi truyền thuyết do kẻ mạnh lưu lại, còn truyền thuyết của kẻ yếu, về cơ bản, thì luôn bị bóp méo? Điều tớ ưng ở cuốn sách này là cách Uehashi Nahoko khéo léo lèo lái người đọc song song giữa quá khứ và hiện tại, giữa truyền thuyết và sự thật, giữa cái thiện và cái ác, đan xen cả yếu tố ma mị và kỳ ảo vô cùng của đất nước Nhật Bản. Các phân đoạn hành động được miêu tả sinh động và mượt mà, những cuộc truy đuổi thót tim và các cuộc giao chiến chẳng kém gì phim hành động chiếu rạp đã đủ để khắc dấu trong lòng tớ rằng ngôn từ của tác giả thực sự rất sống động và tạo được sức hấp dẫn, tất thảy đều chứng minh tác giả Uehashi Nahoko là một người kể chuyện có tài. Điểm sáng tiếp theo là tuyến nhân vật, trời ơi, ưng quá ưng, lâu lắm rồi mới đọc được câu chuyện mà nhân vật nào cũng thích hết từ chính đến phụ. Tác giả đã khai thác được sâu sắc suy nghĩ và cảm xúc nhân vật xuyên suốt cả câu chuyện. Đó là Balsa, một nữ vệ sĩ, một chiến binh quả cảm cận kề tuổi ba mươi mang theo lời hứa phải cứu cho đủ tám mạng người. Đó là Chagum, một đứa nhỏ, một hoàng tử trẻ bỗng nhiên bị tước đoạt hết ngôi vị, mất cả mẹ lẫn cha vì gánh vác trên mình sứ mệnh “người bảo hộ tinh linh”. Đó là Tanda, bậc thầy dược thảo, người luôn sát cánh và hỗ trợ Balsa với trọng trách bảo vệ mạng sống cho hoàng tử trẻ. Ngoài ra những nhân vật được gán với danh “kẻ xấu” sẽ có một khúc ngoặt không ngờ tới ở cuối truyện mà tớ đánh giá là cực hay. Chúng ta sẽ được chứng kiến quá trình trưởng thành trong suy nghĩ, nhận thức và hành động của các nhân vật suốt chặng đường gian nan mà nổi bật nhất phải kể đến Chagum, một vị hoàng tử trẻ được bao bọc và nuông chiều, từ bé đã được sống trong nhung lụa và có kẻ hầu người hạ, giờ đây phải tự xoay sở và đứng trên đôi chân của mình. Và điểm sáng đáng giá nhất là thông điệp của tác giả Uehashi Nahoko truyền tải qua “Người bảo hộ tinh linh”, về cách mà các nhân vật đã mạnh mẽ đứng lên và chiến đấu, tuy họ có lúc yếu mềm và có lúc tưởng chừng muốn gục ngã và khuất phục, song họ vẫn kiên cường đứng lên và nhất quyết không đầu hàng. Bởi “Ai cũng phải cố sống sao cho đúng với bản thân mình. Không có cách sống nào là không bao giờ phải hối hận cả”. Nhìn chung, “Người bảo hộ tinh linh là một cuốn sách hơn cả ổn” và tớ mong mọi người biết đến ẻm nhiều hơn. Bìa đẹp, dịch mượt và trơn tru như cỗ máy được tra dầu, nội dung hay và hấp dẫn thì tội gì lại không quất liền tay hả các bạn ới ời? Highly recommend cho bạn bè gần xa, đặc biệt là bạn nào khoái nghiền ngẫm thể loại fantasy, nhất là fantasy thấm đượm yếu tố phương Đông nhé. Bài cảm nhận review của độc giả Nguyen Tam Anh. *** UEHASHI NAHOKO Trước khi theo nghiệp viết văn, bà đã đạt học vị Tiến sĩ Văn học của Đại học Tư thục Rikkyo, chuyên ngành Nhân học Văn hóa. Bà đã từng nghiên cứu về thổ dân bân địa Châu Úc. Sau khi làm trợ giảng ở Đại học Dinh dưỡng Kagawa, hiện giờ bà là giáo sư trường Đại học Phụ nữ thuộc Học viện Kagawa. Các tác phẩm của bà cho tới nay có thể kể đến: Cây tinh linh, Hãy ngủ đi, hỡi các vị thần, trong khu rừng Mặt Trăng, series Người bảo hộ, v.v… Các tác phẩm của bà được dịch ra nhiều thứ tiếng, đặc biệt bản dịch tiếng Anh của Người bảo hộ tinh linh đã nhận được giải thưởng Batcheder năm 2009 cho “Tác phẩm truyện thiếu nhi nước ngoài hay nhất” từ Hiệp hội Thư viện Hoa Kỳ. Năm 2014 bà nhận được Giải thưởng Văn học Hans Christian Andersen, là giải thưởng văn học thiếu nhi lâu đời và danh giá nhất trên thế giới. FUTAKI MAKIKO Sau khi tốt nghiệp trường Đại học Giáo dục tỉnh Aichi khoa Mỹ Thuật, bà làm việc tự do một thời gian, sau đó gia nhập Studio Ghibli và đóng góp vào một số bộ phim nổi tiếng như Totoro, hàng xóm của tôi (1988), Công chúa Mononoke (1997) và Vùng đất linh hồn (2001). Hayao Miyazaki, người sáng lập Ghibli, đã từng ca ngợi tài năng hội họa và sự đáng tin cậy của bà. *** Lúc Balsa chạy qua cầu Torikage, phái đoàn hoàng gia đã đến cầu Yamakage cách cô một cây cầu về phía thượng du. Và chính điều này đã làm thay đổi vận mệnh của cô. Torikage là tên một cây cầu treo thô sơ mà thường dân hay dùng, những tấm ván gỗ lót mặt cầu đa phần đều đã mục nát rơi rớt cả, từ những khe hở, có thể trông thấy dòng Aoyumi chảy qua bên dưới. Bình thường đây đã không phải là một cảnh tượng dễ chịu gì cho lắm, huống hồ bây giờ đương độ thu, mưa dầm không ngớt, nước sông dâng lên, dòng sông đục ngầu cuộn sóng, tung bọt trắng xóa, trông lại càng thêm đáng sợ. Balsa mặc bộ đồ lữ khách đã rách tươm, quảy hành lý trên đầu cây giáo ngắn vác vai, thong dong đi qua cây cầu treo tròng trành nhè nhẹ, không mảy may nhíu mày. Năm nay Balsa ba mươi tuổi, thân hình tuy không cao lớn song lại dẻo dai rắn rỏi. Mái tóc dài mà gọn ghẽ được cô buộc túm sau gáy, gương mặt không son phấn sạm đen vì rám nắng, đã loáng thoáng vài nếp nhăn. Những người lần đầu tiên gặp Balsa sẽ bị thu hút ngay bởi cặp mắt. Sâu trong đôi con ngươi đen thẫm là một tinh thần nhẫn nại khiến người ta kinh ngạc. Nhìn chiếc cằm cương nghị cùng cặp mắt của cô, ai cũng sẽ hiểu ngay đây không phải một cô gái dễ thao túng. Nếu là người tập võ, ắt sẽ nhận ra cô có võ công cao cường. Balsa thoăn thoắt băng qua cây cầu Torikage không ngừng tròng trành lắc lư, liếc mắt nhìn về phía thượng du. Trên sườn núi cao sừng sững, những chiếc lá phong đã chuyển sang màu đỏ thẫm. Dưới gốc phong là một cỗ xe bò kéo đang chầm chậm lăn bánh, những khóa chốt bằng vàng lấp lánh ánh kim, xung quanh là khoảng hai mươi tên tùy tùng. Nhìn từ chỗ cô, tất cả đều nhỏ xíu. Mặt trời đã ngả về Tây, những gấm lụa phủ trên cỗ xe cùng với những mảnh kim loại lấp loáng trong ánh nắng chiều chói mắt, từ từ đi xa dần. Phía trước xe treo một lá cờ đỏ, thể hiện thân phận người ngồi bên trong. (Là phái đoàn của Nhị hoàng tử ư? Chắc đang rời hành cung trong núi để đến kinh thành.) Balsa dừng chân, ngắm nhìn đoàn người đó. Cách xa như thế này, không quỳ xuống hành lễ chắc cũng không bị hạch tội; huống hồ mặt trời đang lặn xuống phía Tây, ánh nắng chiếu xéo từ sau lưng lại, Balsa đứng ngược sáng nên từ xa trông lại còn chưa bằng một chấm nhỏ. Bên cây phong dưới bóng ngọn núi hùng vĩ, đoàn người đẹp như một bức tranh. Balsa không phải người sinh ra ở đất nước này. Vì một lý do in sâu trong lòng mà cô hầu như không có khái niệm tôn kính quốc vương hay hoàng đế. Chẳng qua, cảnh tượng đẹp như tranh vẽ trước mặt đã khiến cô bị hớp hồn trong chốc lát mà thôi. Đúng lúc ấy, một việc ngoài sức tưởng tượng của mọi người đã xảy ra. Khi cỗ xe bò đang đi đến giữa cây cầu Yamakage kiên cố vững chắc, vốn xây dựng chuyên dành cho hoàng gia, thì con bò thình lình nổi điên. Nó vùng ra khỏi dây cương mà gã hầu đang cố ghì lại, cong lưng lên, vó trước vó sau liên tục đá ra, đồng thời chĩa sừng húc loạn. Lũ người hầu chẳng kịp ngăn con bò lại, chúng ngã sõng soài theo đà tròng trành dữ dội của cỗ xe, và rồi từ trong xe một bóng người nhỏ xíu bị hất văng lên không. Chiếc bóng nọ hoảng loạn khua tay quơ chân, tưởng chừng sắp rơi xuống suối… Giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Balsa vội ném hành lý xuống, cởi phăng áo ngoài, rút dây thừng trong ngực áo ra buộc ngay vào phần sắt bịt ở đầu cán giáo rồi phi cả cây giáo về phía bờ suối. Cây giáo dài bay thẳng một đường, cắm sâu vào mặt đất giữa khe đá. Liếc thấy ba bốn tên hầu cuống quýt nhảy xuống suối cứu hoàng tử, Balsa nắm chắc sợi thừng, đoạn cũng lao mình xuống dòng nước đục ngầu. Trong chớp mắt, cô cảm thấy như mình bị đập xuống nền đá dưới suối, hơi thở nghẹn lại, ý thức bắt đầu mơ hồ. Cô gắng sức ngoi lên mặt nước dữ dội và đục ngầu, nắm chặt sợi thừng, rồi trèo lên tảng đá gần đó nhất. Hất mái tóc ướt sũng dính dớp ra sau lưng, hai mắt cô tập trung quan sát, chợt trông thấy một vật nho nhỏ màu đỏ trôi đến. Từ vật màu đỏ ấy thấp thoáng thấy một bàn tay nhô lên, và rồi lại chìm nghỉm. (Hy vọng mới chỉ ngất đi thôi. Van ngươi đấy, chỉ ngất đi thôi nhé!) Balsa cầu khấn. Vừa nắm bắt được đại khái vị trí, cô bèn lao xuống dòng nước dữ lần nữa. Cô bơi ngược dòng, thầm ước lượng vị trí của hoàng tử rồi ra sức quạt nước tiến đến. Dòng nước lạnh băng như chia năm xẻ bảy thân thể cô, bên tai chỉ nghe tiếng nước ùng ục. Giữa dòng nước đục ngầu, khó khăn lắm mới thấy được chiếc áo đỏ của hoàng tử. Vạt áo hoàng tử sượt qua bàn tay đang gắng gượng vươn ra của Balsa. (Gay rồi!) Đúng lúc cô vừa tự trách mình thì một điều kỳ lạ xảy ra. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi bằng một cái chớp mắt, Balsa bỗng cảm thấy thân thể mình nhẹ bẫng, dòng nước cuồn cuộn chảy xiết chợt dừng lại, tiếng nước chảy cũng biến mất, tất cả mọi thứ đều ngừng lại trong không gian xanh thẳm trong veo, thân hình hoàng tử lúc này lại hiện ra rõ mồn một. Tuy chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, song Balsa lại tiếp tục với tay về phía chiếc áo đỏ. Vào khoảnh khắc nắm được hoàng tử, cánh tay cô đã lại bị chấn động như sắp đứt ra. Cứ như thể khoảnh khắc kỳ diệu vừa rồi chỉ là mơ, dòng nước xiết đã lại cuốn phăng cơ thể hai người đi như hai chiếc lá. Dốc hết sức bình sinh, Balsa mới kéo được hoàng tử lại bên mình, ngoắc móc kim loại ở đầu dây thừng vào đai lưng cậu. Giữa dòng nước lạnh băng, chỉ dựa vào một đôi tay tê cứng mà làm được đến vậy cũng đã là kỳ tích rồi. Balsa lần theo sợi dây thừng mà bơi đến bên bờ đá nơi có cắm cây giáo, và tuy bản thân mình đã mệt rã rời song cô vẫn gắng gượng nắm lấy sợi dây, kéo vị hoàng tử đang kiệt sức nằm bất động lên. Hoàng tử được vớt lên, mặt tái ngắt, ước chừng mới mười một mười hai tuổi. Đáng mừng nhất là vừa nãy rơi xuống, dường như cậu chỉ ngất đi vì chấn động mà thôi, bụng không bị trướng nước. Balsa vội hà hơi thổi ngạt cho hoàng tử, chẳng bao lâu, cậu ho lên sặc sụa rồi thở lại được. (Ái chà, xem chừng đã cứu được tính mạng rồi.) Balsa thở phào nhẹ nhõm, có điều cô vẫn chưa biết rằng… đây mới chỉ là khởi đầu. Mời bạn đón đọc Người Bảo Hộ Tinh Linh của tác giả Uehashi Nahoko & Futaki Makiko.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Điệu Thấp Làm Hoàng Đế
#HàiHước #VôSỉ #VươngTriềuTranhBá Tam hoàng tử Lý Chính là người tiếp thụ qua chủ nghĩa xã hội giáo dục, cảm thấy có làm hoàng đế hay không cũng không đáng kể. Nhưng hoàng phi chưa về nhà chồng của hắn tựa hồ muốn làm Nữ Đế! Chờ một chút, nàng muốn làm phản… Một ngày nào đó, khi Tần Lâm Quân muốn làm phản thành công, Lý Chính mang theo Vương Tiễn, Lữ Bố, Lý Quảng, Lý Tư, Quách Gia, Từ Thế Tích... Xuất hiện ở trước mặt nàng nói ra: "Hoàng phi, cớ gì mưu phản!" Mời các bạn đón đọc Điệu thấp làm hoàng đế của tác giả Tuỳ Ngộ Giả Người đăng: hatran302
Đệ Nhất Kiếm Thần
Bạn đang đọc truyện Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong. Diệp Huyên thân là Thế tử được gia tử chọn lựa, tẫn hết trách nhiệm và năng lực của bản thân, đi tranh quyền lợi và tài nguyên tốt nhất cho tộc nhân. Nhưng hắn không thể những tên trưởng lão vong ân bội nghĩa kia lại dám lấy lý do không ra gì kia phế truất hắn, còn đám động đến muội muội và người của hắn. Không tài không đức??? Buồn cười! Là ai đem tài nguyên về cho gia tộc? Thực lực của hắn thế nào, những kẻ kia còn không rõ ư? Tốt lắm! Thiên tuyển nhân ư???? Hắn sẽ cho mọi người thấy, rốt cuộc là hắn mạnh, hay kẻ mà những tên trưởng lão tận lực nâng đỡ thành Thế tử kia mạnh??? *** Thanh Thành, từ đường nhà họ Diệp. "Kính thưa tổ tiên trên cao, Diệp Huyên không tài không đức, phế truất khỏi vị trí Thế tử. Từ giờ trở đi sẽ do Diệp Lang thừa kế”. Một ông lão khoác áo bào đen rì rầm. Phía sau lưng cách ông ta không xa là một thiếu niên với nụ cười nhàn nhạt treo bên khóe môi, chính là Diệp Lang. Hai bên ông ta là tất cả các trưởng lão trong phủ nhà họ Diệp. "Tại sao?!" Bỗng một giọng nói pha chút sợ sệt vang lên. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy một cô bé tầm mười hai, mười ba tuổi đang đứng trước cửa từ đường. Hai bàn tay nhỏ của cô bé siết chặt lấy góc váy, gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống, trông vừa yếu ớt lại còn mang theo vẻ khiếp đảm. Cô bé này chính là Diệp Liên, em ruột của Diệp Huyên. Khi biết tin gia tộc muốn phế truất anh trai, cô bé tuy đang mang bệnh trong người nhưng vẫn không màng tất cả mà chạy đến. Lão già áo đen cau mày: “Diệp Liên, ngươi đang làm gì?" Cô bé khom mình thi lễ với những người trong từ đường, run rẩy đáp: “Thưa Đại trưởng lão, đại ca Diệp Huyên vẫn là Thế tử, vì sao người lại phế huynh ấy?" Đại trưởng lão lạnh lùng trừng cô bé: “Đây là chuyện hệ trọng của gia tộc, ngươi xen mồm vào làm gì? Đi xuống!" Diệp Liên sợ hãi không dám nhìn thẳng vào ông ta nhưng không những không rời đi mà còn bước vào từ đường, lại thi lễ với các trưởng lão đứng hai bên: “Các vị trưởng lão, đại ca của con đang liều mạng tranh giành quyền khai thác mỏ ở Nam Sơn với nhà họ Lý, hiện giờ sống chết không rõ. Vậy mà gia tộc lại muốn phế truất huynh ấy dù không có chứng cứ, thật sự không công bằng”. "Hỗn láo!" Đại trưởng lão cả giận quát lên: “Việc chúng ta phế truất hắn không có chỗ cho con oắt miệng còn hôi sữa như ngươi ý kiến. Người đâu, kéo nó xuống cho ta!" Bỗng, Thế tử vừa nhậm chức - Diệp Lang - bật cười: “Nên phạt ba mươi trượng để cảnh cáo mới phải”. Đại trưởng lão lạnh lùng nói: “Vậy thì phạt ba mươi trượng!" Hai gã thị vệ trong phủ nhanh chóng vọt vào. Diệp Liên siết chặt nắm tay, thốt lên với vẻ căm giận: “Không công bằng! Đại ca con vào sinh ra tử nhiều năm qua vì gia tộc, giờ phút này vẫn liều mạng vì gia tộc! Gia tộc làm như vậy là bất công với huynh ấy!" Một trong hai gã thị vệ vừa liếc mắt thấy Diệp Lang thì biết cơ hội để thể hiện đã tới, bèn cười gằn: “Diệp Lang thiếu gia kế thừa vị trí Thế tử là hy vọng của mọi người, ngươi ồn ào cái gì?" Bàn tay gã vung lên, giáng thật mạnh vào Diệp Liên. Chát! Gò má phải của cô bé sưng tấy lên sau âm thanh lanh lảnh ấy, nhưng cô bé chỉ đưa tay lên bụm lại, tuyệt nhiên không rơi một giọt nước mắt. Diệp Lang quan sát gã thị vệ trong chốc lát, chợt cười hỏi: “Ngươi tên gì?" Thị vệ vội vàng hành lễ: “Thuộc hạ Chương Mộc, tham kiến Thế tử”. Diệp Lang gật gù tán thưởng: “Ngươi khá đấy. Ta đây làm Thế tử cần mười cận vệ theo bên mình, ngươi làm một trong số đó đi”. Chương Mộc nghe vậy thì mừng như mở cờ trong bụng, khom lưng thật sâu: “Thuộc hạ nguyện vào nước sôi lửa bỏng vì Thế tử, chết cũng không từ!" Diệp Lang khẽ gật đầu: “Kéo nó xuống đi.   Mời các bạn đón đọc Đệ Nhất Kiếm Thần của tác giả Thanh Phong.  
Tả Đạo Khuynh Thiên
Thị phi ai đến phán định, công tội ai cho trí bình? Đời này không muốn quy củ, chỉ cầu tùy tâm sở dục. Thiên cơ nắm trong tay, nhìn ta ngang ngược. —— —— ta là Tả Tiểu Đa, ta không đi đường thường. *** Phong Lăng Thiên Hạ là một vị uy tín lâu năm Chí Cao thần cho nên hành văn vô cùng tốt, mặc dù gần đây thành tích không tốt vì bệnh nhưng lần này trở lại với 《 Tả Đạo Khuynh Thiên 》đang được độc giả nhiệt tình truy phủng.        Nam chính Tả Tiểu Đa có được gia đình hạnh phúc nhưng dưới tác dụng thiên cơ làm tất cả những thứ này cũng không nhất định có thể tiếp tục kéo dài. . .        May mắn Tả Tiểu Đa tại dưới cơ duyên xảo hợp thu được Thiên Nhân hình ảnh, có thể thấy một người ba tháng họa phúc, bởi vậy hắn cũng nhìn thấy hắn Tiểu Niệm tỷ tỷ sẽ tại hai tháng rưỡi về sau tẩu hỏa nhập ma. Vì vậy nam chính liền bậc hack cố gắng.        Nam chính thông qua Thiên Nhân hình ảnh không ngừng cho người khác xem tướng, tích lũy điểm vận khí, dựa vào dạng này bàng môn tà đạo phương pháp tu luyện, nam chính chẳng những có thể nghịch thiên cải mệnh, càng phải đem Thiên Cơ nắm trong tay, trở thành cực kỳ cường đại thầy tướng!        Nội dung truyện còn thiên về hài hước vô cùng giải trí.  *** Main tham tài - sợ chết - tiện bức - có dũng - có trí - có mưu. Tác giả từng viết 4 bộ : Lăng Thiên Truyền Thuyết - Dị Thế Tà Quân - Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên - Ta Là Chí Tôn nên bút lực rất cứng, cốt truyện mạch lạc, dễ hiểu. Yếu tố hài bao quanh truyện từ đầu đến cuối, không gây cảm giác nhàm chán chỉ biết cắm đầu tu luyện. Nói chung bộ này có tiềm chất thành siêu phẩm, trân trọng mời mọi người đọc thử! *** Tinh Hồn đại lục. Viêm Võ đế quốc. Trung Nguyên, Phượng Hoàng thành. Thanh Thủy Khu. Tiểu khu, nơi ở của Phượng Vũ gia. . . . . . . . . . . . . "Cẩu Đát!" Một giọng nói thanh thúy vang lên. Tả Tiểu Đa ánh mắt mờ mịt nhớ lại cảnh trong mộng, ánh mắt tán loạn chậm rãi tập trung lại, sau đó buồn bực kéo chăn lên che đầu. "Tiểu Cẩu Đát. . ." Giọng nói đó lại vang lên, kéo dài ra, còn có chút vui sướng, chứng tỏ lúc này chủ nhân của giọng nói đó cực kỳ vui vẻ. Nhưng mà tâm tình của Tả Tiểu Đa rất không thoải mái. Bởi vì cái tên 'Tiểu Cẩu Đát' này là tên của hắn. Cho dù bất kỳ người nào bị gọi là Tiểu Cẩu Đát thì chắc cũng sẽ không vui vẻ gì. Nhưng bây giờ Tả Tiểu Đa không thể tức giận. Hắn cũng không dám tức giận. Hắn không biết mình đã có được bao nhiêu cái tên. Ừa, không sai, người đang kêu to đó là mẹ hắn. Dám tức không? Một trăm phần trăm chỉ có bất đắc dĩ. Từ trong miệng cha và mẹ, từ khi Tả Tiểu Đa bắt đầu hiểu chuyện đến nay thì hắn chỉ biết tên của mình nhiều như là hạt cát trong Trường Giang mênh mông, ngôi sao trong tinh hà vô tận. Mà muốn gọi mình với cái tên gì thì tùy vào tâm trạng của cha mẹ. Khi tâm trạng vui vẻ thì Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát, Tiểu Miêu Miêu, Tiểu Mễ Mễ, Tiểu Đản Đản, Tiểu Thân Thân. . . nghĩ ra cái gì thì gọi cái đó. Khi tâm trạng bình thường thì gọi Tiểu Đa, rất nghiêm túc. Khi tâm trạng không tốt, nhất là khi mình chọc giận bọn họ thì tiểu vương bát đản, tiểu hỗn trướng, ranh con, tiểu túng, tiểu xích lão, tiểu quỷ báo, tiểu vô lương tâm. . . muốn cái gì cũng có. Hơn nữa còn dùng phương ngôn của nhiều nơi để gọi. Có đôi khi Tả Tiểu Đa cảm thấy rất kỳ quái, cha mẹ mình uyên bác cỡ nào, từ nam đến bắc từ đông đến tây, tiếng địa phương các nơi không gì không biết không gì không hiểu, hơn nữa còn chuyên môn dùng để chửi mình. . . Cách gọi tên cũng chính là cách phỏng đoán tâm trạng của cha mẹ. Ví dụ như bây giờ gọi là Tiểu Cẩu Đát, Cẩu Đát thì chứng minh tâm trạng của mẹ vui vẻ, nếu vui vẻ thì sẽ không dễ dàng tức giận, như vậy mình đáp hay không đáp nàng cũng không quan trọng. . . . Ta phải thông qua chuyện mình bị gọi bằng cái tên gì để phỏng đoán mình sẽ bị đánh hay không. . . Ta quá khổ. Tả Tiểu Đa nằm trên giường, yên lặng thở dài. Lung tung gọi Cẩu Đát, Tiểu Cẩu Đát. . . thì cũng thôi đi. Vấn đề là Tả Tiểu Đa cũng hoàn toàn không hài lòng với cái tên của mình bây giờ! Tiểu Đa? Ngươi nghe thử xem, đó là cái tên quái quỷ gì thế? Không có chút bá khí nào! Có một đồng môn, tên là Triệu Giang Hồ! Hào khí cỡ nào? Còn có vị tên là Lý Trường Thiên nghe thì cảm thấy lợi hại! Nhưng tên của mình thì. . . Hơn nữa, ngày ấy. . . Cha hắn uống nhiều rượu, nhìn thấy tâm trạng hắn vui vẻ nên Tả Tiểu Đa can đảm hỏi một câu: Vì sao tên ta là Tiểu Đa? Có thể đổi một cái tên khác dễ nghe hơn một chút hay không? Lúc ấy cha hắn liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt ghét bỏ, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!" "Tại sao?" "Không vì cái gì cả! Tóm lại là không được đổi tên!" "Vậy tại sao gọi là Tiểu Đa, cái này hẳn là có thể nói chứ?" Lúc đó cha hắn hừ một tiếng, liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói: "Bởi vì ngươi sinh ra, đối với ta và mẹ ngươi thì có chút dư thừa." . . . Có chút dư thừa = Tiểu Đa?! Lúc đó Tả Tiểu Đa cảm thấy lòng mình như đã chết lặng. Hóa ra các ngươi chê ta sinh ra phá hủy thế giới hai người của các ngươi? Ta dư thừa như vậy sao? Nhà ai có huyết mạch truyền thừa mà không vui mừng hớn hở? Nhất là ta vẫn là con trai, nhưng sao đến lượt hai người các ngươi thì lại biến thành dư thừa? Lúc đó Tả Tiểu Đa nước mắt rưng rưng hỏi: "Các ngươi ghét ta như vậy sao?" Cha hắn uống một hớp rượu, chậm rãi. . . Ừm, nhấn mạnh một câu: Cha của Tiểu Đa khí chất rất là hào hoa phong nhã, nho nhã tiêu sái, hơn nữa còn anh tuấn, dáng vẻ là mỹ nam tử tuyệt thế, ngoại trừ có chút lười ra thì hoàn toàn không có khuyết điểm. . . Cha hắn chậm rãi nói: "Lúc đầu rất ghét bỏ, sau này mẹ ngươi phát hiện, từ khi có ngươi, nàng lại có thêm một món đồ chơi hay. . . phát hiện có con thì vẫn rất thú vị, thế là nàng cứ thế mà chơi. . . từ từ, cũng không chê nữa. . ." Đồ chơi! Nghe được hai chữ này, Tả Tiểu Đa bị bạo kích, trực tiếp tự bế. Hai ngươi sinh một cái đồ chơi! Mẹ hắn ở bên cạnh lý lẽ hùng hồn nói: Sinh con không phải để chơi hay sao? Giống như nhà thím Lý nuôi mèo đó, Vương đại mụ nuôi chó đó, không cần biết là gì, tóm lại cũng phải nuôi một cái chơi đúng không? Ngài nói rất hay có đạo lý. Ta lại không phản bác được. Cuộc nói chuyện đêm hôm đó đến đó là dừng. Tả Tiểu Đa cảm thấy mình không còn bất cứ hứng thú để gặn hỏi thêm gì khác, ôm trái tim đủ thương tích về tới phòng mình. Tả Tiểu Đa cảm thấy may mắn mà tim mình rất tốt. Hắn cảm thấy có thể là do mình quá rộng rãi, bị đả kích nghiêm trọng như vậy mà cũng không có để ở trong lòng, vẫn không tim không phổi gắng gượng qua ngày. Hơn nữa thần kỳ nhất chính là qua đêm hôm đó, hắn lại bình thường trở lại —— không đúng, nói chính xác hơn thì còn chưa qua hết đêm đó thì hắn đã bình thường trở lại. Ai, ta vốn là một cái đồ chơi. . . đồ chơi, là đồ chơi cũng được. . . Trên thế giới này, có ai mà không phải là đồ chơi? Nhưng mà, có thể đổi tên khác hay không? . . . Mời các bạn đón đọc Tả Đạo Khuynh Thiên của tác giả Phong Lăng Thiên Hạ.