Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nắng Hạn Gặp Mưa Rào

Lương Đông và Triệu Tử Thiêm gặp nhau tại một cuộc thi ở trường. Bọn họ là "anh em tốt", ở cùng, học cùng, chơi cùng, thậm chí ngủ cùng, tắm cùng... Nhưng khi có ai hỏi quan hệ bọn họ là gì, thì họ lại trả lời là "bạn thân". Nhưng tất nhiên là mọi người đều ngầm hiểu đó là kiểu quan hệ gì. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm có rất nhiều thứ trái ngược. Triệu Tử Thiêm là một người keo kiệt. Cậu ta có thể đi hết ba siêu thị chỉ để chọn một sợi dây cáp mạng. Nhưng Lương Đông: "Tiêu tiền cho em anh không đau lòng đâu!". ___ Siêu năng lực mà Lương Đông muốn có là "mắt nhìn xuyên thấu", còn Triệu Tử Thiêm là "tàng hình". Hai người vì chuyện "mắt nhìn xuyên thấu" của Lương Đông có thể nhìn thấy "tàng hình" của Triệu Tử Thiêm hay không, mà có thể cãi nhau một lúc. ___  Lương Đông đã từng nói với mọi người: "Chuyển lời cho nhau, mơ tưởng em ấy cũng vô dụng!" Triệu Tử Thiêm cũng nói: "Xuân phong mười dặm chẳng bằng anh!". ___  Triệu Tử Thiêm nói: "Lương Đông giống đại dương vì anh ấy có cảm giác rất tươi mát".  Có người hỏi tại sao Triệu Tử Thiêm biết Lương Đông tươi mát. Cậu ấy liền nghiêm túc nói một câu: "Anh ấy rất tươi mát mà!". Lương Đông nói: "Triệu Tử Thiêm là cầu vồng" Phải chăng bởi vì cậu ấy thích mặc màu mè?. Lương Đông hình dung Triệu Tử Thiêm là "một cuốn chính kinh hàm hồ linh tinh". Còn Lương Đông trong mắt Triệu Tử Thiêm là "một nam tử hán cẩn thận ngũ đại tam thô". ___ Đối với Lương Đông mà nói "một nghìn câu anh yêu em, không bằng một câu anh nuôi em". Cho nên, yêu hay không yêu, không cần tùy tiện nói, mà chỉ cần biểu hiện. Triệu Tử Thiêm hỏi: "Anh nói, vào sinh nhật em sẽ tặng em một căn nhà Tam Hoàn phải không"?".  Lương Đông trả lời: "Đương nhiên rồi. Nếu muốn thì sinh nhật năm nay anh tặng em luôn đó!". ____  Lương Đông nói: "Đồng cam có thể, cộng khổ thì khó quá!" Triệu Tử Thiêm lại nói: "Không, cộng khổ thì có thể, đồng cam thì quá khó!" ___ Đối với hai người họ, thật ra kết hôn chỉ là một loại hình thức. Cho nên giữa bọn họ, mãi mãi không có gì ngăn cách. Chỉ cần đối phương vui là được rồi. Lương Đông và Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm và Lương Đông. Mọi người có hiểu cái gì là vận mệnh an bài không?. *** Tại tập đoàn tài chính Lương thị, ở tầng thứ 64 có một người đàn ông ngồi ở trên ghế da lớn màu đen, bàn làm việc vô cùng rộng lớn, trên đó bày từng chồng văn kiện cao thấp khác nhau. Màn hình máy vi tính tinh thể lỏng hiện đại phát sáng ánh vào gương mặt người đàn ông có đường nét nam tính ngời ngời. Người nọ khẽ nhíu mày, ngón tay thon dài di chuyển nhanh thoăn thoắt nhấn phím máy tính, phát ra những tiếng kêu lách cách đơn điệu. Gian phòng ngoài tiếng bàn phím máy tính chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ của người kia. Cửa sổ sát đất làm bằng kính một chiều, một mặt kính lớn phía trước có thể nhìn ra được phong cảnh xung quanh. Bỗng có một tiếng gõ cửa đánh tan sự trầm mặc đó, người đàn ông đang ngồi trên ghế da hơi dừng lại động tác một lúc, sau đó lại tiếp tục công việc của mình. Cánh cửa phòng làm việc chậm rãi mở ra, Triệu Tử Thiêm cầm theo một số giấy tờ đi vào. Triệu Tử Thiêm hôm nay mặc quần âu màu xám đơn giản, đường may tinh tế khéo léo làm tôn lên cặp mông vểnh tròn. Áo sơ mi trắng phía trên không đóng đến hang cúc cao nhất, để lộ ra yết hầu chậm rãi di chuyển. Ai đó một thân sơ vin vốn dĩ vô cùng lịch sự, nhưng trong mắt của người đang ngồi trên ghế da kia chính là vô cùng nóng bỏng hư hỏng, vừa vặn để cho cặp mông mê người được phô diễn toàn bộ. Triệu Tử Thiêm có điểm lo lắng rụt rè cầm văn kiện tiến về phía Lương Đông: "Lương tổng, chuyện hôm qua anh giao cho em..." Lương Đông đưa mắt nhìn về phía trước khoảng ba giây rồi lại cúi đầu tập trung làm công việc của mình không có ý định lên tiếng. Triệu Tử Thiêm một bộ dạng lo lắng bất an chầm chậm bước tới trước bàn làm việc của Lương Đông đặt văn kiện ngay ngắn lên đó: "Lương tổng anh xem, em đã xử lý số liệu rất chính xác" Lương Đông dừng tay đang gõ máy tính, lưng tựa vào thành ghế da lười biếng cầm lên văn kiện kia xem một lượt rồi nhíu mày đáp xuống bàn làm việc, trầm giọng nói: "Làm sai hết cả rồi, thư ký Triệu em rốt cuộc có tập trung chú tâm hay không thế?" Triệu Tử Thiêm hoảng sợ vội vã vòng sang bên phải đứng ở bên cạnh Lương Đông luống cuống mở ra mấy trang văn kiện: "Không thể nào, em ngày hôm qua đã tăng ca rất lâu, kiểm tra rất nhiều lần rồi. Lương tổng anh có nhầm hay không vậy?" Lương Đông hửm một tiếng, bàn tay lơ đãng chạm vào đùi của Triệu Tử Thiêm: "Ý thư ký Triệu đây là sao?" Triệu Tử Thiêm cảm giác được người bên cạnh cố tình làm vậy liền lùi lại phía sau hai bước luống cuống đáp: "Lương tổng, ý của em không phải như vậy, được rồi để em cầm về tính toán lại xem" Lương Đông đưa tay giữ lại văn kiện ngẩng đầu lên nhìn Triệu Tử Thiêm; "Còn phải đợi cầm về tính toán? Anh ngay bây giờ cần đến văn kiện này!" Triệu Tử Thiêm một bộ dạng khó xử lo lắng: "Như vậy... như vậy..." Lương Đông đưa tay vuốt đến phía đũng quần của Triệu Tử Thiêm, Triệu Tử Thiêm hốt hoảng vội vã né tránh: "Lương tổng thỉnh tự trọng!" Lương Đông gật đầu, tùy ý mở ra một trang văn kiện rồi chỉ vào đó: "Chỗ này xử lý số liệu sai, thư ký Triệu mau đến xem" Triệu Tử Thiêm đứng im bất động một lúc, sau đó không còn cách nào khác đành phải tiến đến cúi đầu chăm chú xem xét: "Lương tổng, phiền anh xem lại đi chỗ này em tính không có sai" Lương Đông từ trên ghế da đứng dậy bước về phía sau đứng áp sát Triệu Tử Thiêm, một tay giữ lấy eo cậu, một tay bắt đầu đưa xuống mông cậu khẽ xoa nắn. Triệu Tử Thiêm giật mình phản kháng: "Lương tổng, anh..."   Mời các bạn đón đọc Nắng Hạn Gặp Mưa Rào của tác giả Giai Nhân.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt - Công Tử Hoan Hỉ
Này những phong hoa tuyết nguyệt... Một nhan đề ý vị... Giống như câu cảm thán của hai người khi nhớ lại thời ấu thơ, thời niên thiếu, và nói chung là quãng thời gian họ đã trải qua cùng nhau. Không phải mọi chuyện xảy ra đều hoàn toàn tốt đẹp và yên lành, nhưng lại là những giọt keo gắn kết cả hai. Vì thế trong hồi ức sau này, hình ảnh "phong hoa tuyết nguyệt" đi đôi với những cảm xúc rất thi vị, rất ngọt bùi, mà chỉ kẻ trong cuộc mới hoàn toàn hiểu được. Thẩm Tấn hận Tần Ương thấu xương! Tần Ương bé ngoan, Tần Ương mẫu mực, Tần Ương đáng mến, điểm nào cũng đối lập với bản thân mình. Thế nhưng vì sao, tốt nghiệp ra trường mỗi người một nơi, trong lòng lại có cảm giác quyến luyến? Tần Ương ghét Thẩm Tấn nhất quả đất! Thằng quỷ ranh Thẩm Tấn, chuyên gia đội sổ Thẩm Tấn, ngông nghênh láo lếu Thẩm Tấn, mọi thứ xuất phát từ kẻ đó đều chính là oan gia của mình. Thế nhưng vì sao, lại không đành lòng nhìn thấy dáng vẻ chán chường uể oải của cậu ta? Sớm hôm chung lối đến trường, cùng ngắm mặt trời lặn trong ánh hoàng hôn, cùng trải qua ngày lễ tình nhân cô đơn không bạn gái. Thanh mai trúc mã suốt thuở thiếu thời, từ oan gia ngõ hẹp dần dần trở nên khăng khít không rời. Nơi vườn trường xanh ươm hơi cỏ, điều gì đã nhẹ nhàng nảy nở? Chuyến xe bus tinh mơ đầu ngày, nụ hôn lơ đãng ai trao ai? Thẩm Tấn nói: "Tần Ương, tôi thích cậu." Tần Ương đáp: "Gió lớn quá, tôi nghe không rõ..." *** Một lần nọ, trên đường đi làm về, mẹ Tần Ương sơ ý bị té trật chân, đau đến mức không đi được nữa, ngồi lại ven đường mà rơm rớm nước mắt. Lúc đó, trường học đang trong kỳ nghỉ, Tần Ương và Thẩm Tấn tụm lại ở phòng khách nhà Tần Ương cùng xem “Đoạn Bối Sơn”. [1] Phim vừa mới bắt đầu chiếu, đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách hòa lẫn trong thanh âm mộc mạc của đàn ghi ta, luyến láy hết lần này đến lần khác, rồi màn hình bỗng dừng lại ở một tấm bình phong màu đen thẫm trang trí đầy những hoa văn theo trường phái cổ điển. Sau đó, hai tiếng thở dốc khi rõ khi mất cứ thỉnh thoảng lại vang lên. Thẩm Tấn mặt dày quay sang hỏi Tần Ương: “Đằng ấy nói xem, bọn họ đang làm gì thế?”. Phảng phất nghe thấy tiếng nuốt nước bọt rõ khan của con sói đuôi to nào đấy. Tần Ương nheo mắt liếc sang một cái, còn đang định trả lời, tiếng chuông điện thoại di động đã vừa lúc vang lên, “Ô đạt lạp, Ô đạt lạp”. Đó là tiếng chuông cài riêng cho số của mẹ. Nhớ lúc ấy, đã định không đồng ý rồi, nhưng nhìn ánh mắt đầy trông mong và hào hứng của mẹ, lại không nỡ từ chối, cuối cùng cũng đành cài vào. “Tần Tần ơi…” Tiếng nói nghe như khóc, có đau đớn, có lo lắng, có ai oán, có bất an. Trong phim đang xem có một nhân vật nữ, góa chồng từ lúc còn rất trẻ, từ đó về sau luôn mặc đồ đen, dáng vẻ ảm đạm, trong giọng nói cũng mang theo nhiều cảm xúc pha lẫn vào nhau hệt như tiếng mẹ vừa gọi. Sau khi tỉ mỉ xem qua mấy lần hình chụp X-quang, bác sĩ đưa ra kết luận cuối cùng: gân ở gót chân bị trật rồi, cần phải nằm viện làm phẫu thuật, còn phải nghỉ ngơi nhiều hơn. Vừa hay trong thời gian này ba Tần Ương lại đi công tác xa nhà, thế là mọi chuyện tự nhiên lại rơi cả xuống trên đầu Tần Ương. Mẹ Tần Ương đau lắm, cứ rên xiết mãi, có lúc còn lay hỏi con trai mình: “Có khi nào má không đi được nữa không con? Bị què đó? Khó coi lắm.” Tần Ương chỉ có thể kiên nhẫn trấn an bà hết lần này đến lần khác: “Không có đâu, bác sĩ bảo là bị thương nhẹ thôi mà.” ... Mời các bạn đón đọc Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hồ Duyên - Công Tử Hoan Hỉ
Y dạy học ở thôn làng nho nhỏ, từ thơ bé đã mồ côi, lớn lên cũng phận mọt sách nghèo rớt mồng tơi. Hắn sinh trong vương tộc, hưởng trọn nhung lụa vàng son, thân hồ ly quen thói ngông cuồng. Một đêm mưa dông gió giật, một lần thiên kiếp, một thoáng vô tình lạc bước đến hậu sơn, lại là cơ duyên để đôi bên hội ngộ. Từ đây chấm dứt hai mươi năm hiu quạnh, hai mươi năm bình lặng dửng dưng…. Người có ơn và kẻ đến trả ơn, từ lúc nào đã dây dưa không dứt? Là khi y ngơ ngẩn vì bóng áo trắng và đôi mắt vàng kim nhàn nhạt, là khi hắn nhận ra vòng tay y ấm áp vô cùng? Ngày qua ngày, hắn cho gà ăn, y dạy học, trời đổ mưa lại có ai mang ô đứng đợi, tán ô khoanh lại một khoảnh trời mơ nồng nàn. Chuyện trời tàn đất tận, chưa đến tàn tận thì ai hay ra sao? Vậy hãy cùng nhau sống đời bình đạm, cùng nhau đợi đến đất tận trời tàn… *** "Đệ vẫn... khoẻ chứ?" Nhìn nhau im lặng, cuối cùng vẫn là Nhan Tử Khanh mở lời trước. "Ừ." Tô Phàm gật đầu, mắt đăm đăm nhìn mặt bàn cũ kỹ. Lại chìm vào yên tĩnh, ánh mắt Tô Phàm hơi nhích lên, bắt gặp nền gấm sắc vàng thêu hoa văn chìm màu bạc, gió to sóng cả, mây cuộn bể gầm. Trên đỉnh đầu một tiếng thở dài sâu thăm, bàn tay quên cầm bút làm thơ vươn đến gần y, giữa chừng lại buông thõng xuống, "Đã là tiên sinh rồi, sao còn kiệm lời như vậy?" Không phải không thích nói, chỉ là không muốn nói, không mong nói, cũng không biết phải nói gì. Tô Phàm trong lòng thầm biện giải. Ban tay cầm sách siết chặt thêm, mắt cứ nhìn mãi chỗ tróc sơn trên mặt bàn cũ kỹ. "Đệ vẫn vậy, chẳng thay đổi chút nào so với cái ngày không thuộc được thơ." Nhan Tử Khanh chẳng ngại Tô Phàm ít nói, tiếp tục gợi chuyện, khí vị xa xăm, như đang nhớ về ngày cũ. "Năm ấy, nếu không thuộc được, có lẽ phu tử sẽ giữ đệ lại đến tối mịt." "Không đâu, phu tử vốn từ ái, sẽ không làm vậy." Tô Phàm mở miệng biện hộ, bắt gặp ý cười ăm ắp trong đôi mắt kia, "Huynh..." "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với ta rồi?" Nhan Tử Khanh cười nhìn Tô Phàm, "Bạn đồng môn tái ngộ, Tô tiên sinh đối đãi thế này ư?" ... Mời các bạn đón đọc Hồ Duyên của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Cổ Phong Hệ Liệt: Hạ Tân Lang - Công Tử Hoan Hỉ
Tình yêu vô vọng… Nhưng dù vô vọng, cũng phải yêu thì mới có thể gọi là tình yêu. Từ khu vườn oi ả của mùa hè năm ấy cho đến gian phòng mờ tối ở thanh lâu năm nay, hai người đã trải qua rất nhiều tháng ngày đam mê, nhưng lại luôn từ chối buông mình vào vũng lầy tình ái. Biết chuyện yêu đương của họ là ngang trái… Biết truyền thống và gia phong sẽ gây trở ngại… Nhìn mối quan hệ của những cặp đôi chính thức cứ rệu rã đổ sập xuống quanh mình… Họ thủ thỉ bên nhau đừng nghĩ đến ngày mai, đừng tin vào khả năng tồn tại của một túp lều tranh hai quả tim mơ, còn hứa với nhau sẽ đến góp vui trong ngày mỗi người lấy vợ. Thanh xuân qua đi, nông nổi qua đi, bạn bè và những cuộc vui tàn canh đều tan biến cả, trưởng thành lừng lững tiến lại với những đòi hỏi không thể chối từ. Ngày y thành thân, hắn không thể nào gồng mình đến được. Ngày nhà hắn có chuyện, y chỉ biết lặng thầm xót xa. Họ cố quên tình yêu, nhưng tình yêu lại không chịu quên họ. Thay cho nến, tường, giường, chiếu… chứng nhân cho quan hệ hai người giờ chỉ là vầng tịch dương đo đỏ, những bước sánh vai trên con đường nhỏ, những buổi gặp gỡ không trọn vẹn sau giờ làm… Trở lại bước đầu tinh khôi, mà lại dữ dội hơn hẳn. Nhu cầu có nhau lại một lần nữa được đặt trước mặt hai người. Đôi khi, trưởng thành chỉ đầy đủ khi biết nhìn nhận đúng và chấp nhận trả giá cho tình cảm của mình. Cổ Phong Hệ Liệt gồm có: Dung Quân Vi Thần Hạ Tân Lang *** ~Hoa mùa xuân~ Ngày qua tháng lại, thoáng cái đã là hai, ba năm. Cảnh xuân Tây Cương không phồn thịnh như ở kinh thành, nhưng hoa cỏ nhàn nhã mọc dài trên núi, dập dền trước gió lại tạo ra một cảm giác hoang sơ dân dã khá thú vị. Chạng vạng lúc tan học, các oa nhi chất phác đáng yêu tặng cho Từ Khách Thu một bó hoa nhỏ màu vàng. Mấy đứa nhóc làn da ngâm đen, hai má ửng hồng, Từ Khách Thu có chút sững sờ, cười nhẹ, đưa tay sờ đầu đừng đứa. Ninh Cổ là một thành nhỏ ở biên thùy, phía bên kia ngọn núi đằng xa là vùng đất của Nguyệt Thị tộc. Những lúc trong thành họp chợ, thỉnh thoảng cũng có một vài Nguyệt Thị tộc nhân ăn mặc kỳ lạ mang đến bán mấy món đồ thú vị. Có đôi khi phía xa chợt thấy gió thổi cát bay mù mịt, mấy kỵ sĩ Nguyệt Thị mặt mày dữ tợn cầm trường thương cưỡi ngựa xông đến. Cũng may, trong thành họp chợ mỗi tháng một lần, còn dị tộc quấy nhiễu bất quá cũng chỉ một năm hai ba bận. Hơn nữa mấy năm gần đây, từ lúc đường đệ của Ninh Hoài Cảnh là Ninh Hoài Hành phụng chỉ kết hôn cùng công chúa Nguyệt Thị tộc, hai tộc cũng ít tranh chấp hơn, thành Ninh Cổ kề bên Nguyệt Thị cũng gió êm sóng lặng, bình an qua ngày. Hai năm trước Ninh Hoài Cảnh tự mình xin ra biên ải, Từ Khách Thu liền theo hắn một đường đến Ninh Cổ thành, an ổn định cư. Ninh Hoài Cảnh thường phải ra ngoại ô giám sát quân khí, chuyện này cũng không khác biệt gì nhiều so với công việc của hắn hồi còn ở kinh thành, chỉ là hiện tại giám sát chế tạo binh khí, cả ngày hết ở lò rèn lại chạy đi chạy lại giữa gió mạnh cát vàng, so với Giang Nam hoa hảo nguyệt viên ngày xưa vất vả hơn rất nhiều. Từ Khách Thu thường ở nhà một mình nhàn rỗi không có chuyện gì làm, ngày nọ tình cờ phát hiện ra một trấn nhỏ ở ngoại ô. Biên cương hẻo lánh nghèo nàn, ít có người biết đọc sách viết chữ. Tiên sinh bên ngoài không muốn đến, mà người trong trấn cũng không có bao nhiêu tiền cho con đi học. Dần dà, trừ bỏ một tiểu học quán rách nát trong thành Ninh Cổ ra, những hài tử ở ngoại ô hơn phân nửa chỉ biết chăn trâu thả dê, ít ai biết được cái chữ là gì. ... Mời các bạn đón đọc Cổ Phong Hệ Liệt - Công Tử Hoan Hỉ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.
Quán Cà Phê XY - Bình Quả Thụ
Hướng Vãn là nhân viên làm ca đêm tại một quán cà phê, là người rất dễ xấu hổ, về phương diện tình cảm lại cực kỳ thuần khiết, bởi vậy thỉnh thoảng cậu lại làm ra những việc rất ngốc nghếch khiến người khác khóc không được mà cười cũng không xong. Cùng làm với Hướng Vãn tại quán cà phê này còn có một nhân viên làm ca sáng. Người đó chính là Diệp Chiêu Ninh, một chàng trai với tính cách khoan dung, điềm tĩnh, tay nghề nấu ăn rất tốt. Bề ngoài nhìn cậu có vẻ rất hòa nhã, dễ nói chuyện nhưng Diệp Chiêu Ninh lại có những mặt vô cùng cố chấp. Do thời gian làm việc khác nhau mà Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chưa từng gặp mặt, mặc dù Hướng Vãn thường xuyên được ăn đồ ăn do Diệp Chiêu Ninh nấu để lại cho cậu làm bữa đêm. Và đúng là "con đường ngắn nhất dẫn đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày". Bỗng một ngày đẹp trời, Diệp Chiêu Ninh được ông chủ quán cà phê nhờ làm thêm cả ca tối vì người làm buổi tối hôm đó có việc phải nghỉ. Có ai biết đâu rằng, người "có việc phải nghỉ" đó lại cố tình xin nghỉ và bất ngờ xuất hiện ở quán để gặp người mình "thầm thương trộm nhớ" bấy lâu... Được biết nhiều với tên gọi "Thụ làm ca sáng, công làm ca tối", câu chuyện của Hướng Vãn và Diệp Chiêu Ninh chắc chắn đã quen thuộc với nhiều bạn độc giả yêu thích tiểu thuyết đam mỹ. Tuy nhiên bản xuất bản này có một chút đặc biệt bởi tác giả cuốn sách đã có một số sửa chữa và viết thêm vào so với bản đăng trước đây. *** Mẹ Hướng cùng cha Hướng vừa mới xuống xe đã thấy con trai mình bộ dáng đau khổ đứng đợi ở bến. Mẹ Hướng lườm anh một cái: “Thật vô dụng!” Chuyện công đến Thanh Châu, bố mẹ anh cũng biết nhưng họ lại không ngờ rằng, đã hơn một tháng rồi mà đến mặt thụ công còn chưa thấy. Công mặt mày đáng thương nhìn mẹ mình: “Con nhớ Chiêu Ninh quá.” Cả nhà ngồi xuống ăn bữa cơm, công kể qua về tình huống hiện tại, mẹ Hướng vừa nghe vừa lắc đầu: “Không được, mặt không đủ dày, tay chân cũng bám không chặt lấy người ta gì cả.” Cha Hướng liếc mẹ Hướng một cái: “Hay là chúng ta đi một chuyến vậy. Phản ứng của bố mẹ Tiểu Diệp như thế cũng rất bình thường thôi”. Công vừa nghe thế đã lắc đầu quầy quậy: “Không được, không được, con gọi hai người đến là để làm cố vấn, đưa ra kế hoạch. Nếu cha mẹ tìm đến tận nhà thì không ổn đâu”. Mẹ Hướng: “Nếu Tiểu Diệp là nữ thì cái đoạn tình cảm này của hai đứa có đến gian đoạn nào, mẹ đây cũng không thèm quan tâm. Nhưng tình cảnh của hai đứa dù sao cũng hơi đặc biệt, cha mẹ chỉ hy vọng con sớm có thể ổn định lại. Yên tâm đi, cha mẹ lộ diện càng thể hiện chúng ta rất có thành ý à?” ... Mời các bạn đón đọc Quán Cà Phê XY của tác giả Bình Quả Thụ.