Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Phong Miêu Chứng

Couple: Cố Ý - Trì Tự  Note: Trì Tự trong tiếng Trung đọc gần giống ăn cá, nên nam chính hay được ví là cá. *** Thanh xuân là nắng rơi trên vòm lá. Thanh xuân là ly coca tan chảy dưới ánh mặt trời. Thanh xuân là bên ao nhỏ sau trường, có chú mèo nhỏ trêu đùa cá. Thanh xuân là tiếng mèo kêu quấn chặt lấy trái tim. Cố thiên kim nhà họ Cố mắc bệnh mèo điên, lúc phát bệnh không những học tiếng mèo kêu, mà còn thúc ép người khác vì mình mà hót phân, làm người ta phải bó tay. Bệnh này không những không thể chữa, còn khiến kẻ vô tội nào đó trở thành một tên nhân viên chuyên hót phân, còn là cam tâm tình nguyện mà làm. Mà người không may mắn bị Cố thiên kim chọn trúng là hoàng tử cá cao lãnh Trì Tự. Cố Ý lần đầu gặp Trì Tự là vào ngày khai giảng trường cấp ba Dung Châu. Cậu thiếu niên ấy, năm phút trước còn là đại diện học sinh mới, đứng trên bục phát biểu, năm phút sau đã xắn tay áo, nhảy qua hàng rào mua coca. Giây phút cái bóng cậu tạo thành một hình cung tuyệt đẹp lướt qua khỏi bờ tường cao đã khuấy đảo trái tim nhỏ của mèo điên. Tại lúc đó, Cố thiên kim liền thề phải bắt cho bằng được con cá kiêu ngạo kia.  Làm sao để mèo ăn được cá? Bước đầu tiên tất nhiên là dùng mọi cách để khiến con cá kia chú ý đến mình. Vì thế, Cố Ý dùng năm thùng nước “Spring” để trả nợ cho một chai coca mà Trì Tự mua giúp cô, cũng thuận tiện thông báo cho cả thiên hạ biết, “con cá” này đã bị Cố thiên kim nhìn trúng rồi.  Sau đó à, tất nhiên Cố thiên kim sẽ thi triển đủ bảy mươi hai phép thần thông, mỗi ngày đều không ngừng lắc lư trước mặt “cá vương tử”, từ mùa thu nhập học, cho đến mùa hạ đầu tiên của cao trung, chia tay bằng hai trăm bốn mươi con cá đủ màu sắc để an ủi Trì thiếu gia. Cuối cùng, vào buổi chiều thứ hai của mùa hè đầu tiên, trong tiếng kêu của cùng đôi mắt lấp lánh ý cười của mèo điên Cố Ý, “cá vương tử” rốt cuộc cũng buông cờ trắng đầu hàng. Dù trong lòng đã thích người ta đến chết đi được, nhưng để khiến con mèo điên kia luôn chỉ chú ý đến mình thì còn là một hành trình đầy những “gian khổ ngọt ngào”. Vì thế, từ mùa hè cao trung năm thứ hai trở đi, chính là những tháng ngày “cá vương tử” giăng thiên la địa võng, khiến cho con mèo điên Cố Ý chỉ có thể quay quanh anh. *** Cố thiên kim bởi vì “mười triệu quyên góp” của cha mà phải tới trường chuyên Dung Châu học làm một thanh niên tốt, một mầm non thề góp sức cho nước nhà. Thế nhưng, Cố Ý là ai? Là Cố thiên kim mắc bệnh công chúa, cô chịu thỏa hiệp tới Dung Châu không đồng nghĩa với việc bỏ đi tính tình của mình.  Thế nên, ngày đầu nhập học, Cố Ý liền thay ngay cái điều hòa mới, ầm ĩ đến nhận thẻ đen, cuối cùng bị phạt đi trực thư viện. Cũng nhờ có việc này mà Cố Ý gặp được “anh đẹp trai” Trì Tự. Thế nhưng, bệnh mèo điên của Cố Ý chỉ thực sự phát tác vào giây phút Trì đẹp trai vượt rào mua coca. Giây phút ấy, con mèo trong lòng Cố Ý liền gào thét phải ăn cho bằng được con cá này.  Cố Ý không chỉ mắc bệnh mèo điên, còn là một con mèo công chúa mắc bệnh điên. Trước khi vào Dung Châu, Cố thiên kim cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi nhất tiêu tiền. Thế nên, để cua được trai đẹp, Cố Ý liền không để ý mặt mũi, không những mặt dày đuổi theo người ta, còn không ngại chi tiền làm “mỹ nam” vui vẻ.  Thế nhưng, dù là một con mèo điên mắc bệnh công chúa, Cố thiên kim cũng không khiến cho người ta cảm thấy ghét, ngược lại còn thấy vô cùng dễ thương. Cô bé ấy thẳng thắn lại trượng nghĩa, yêu ghét rõ ràng, thích một người sẽ quang minh chính đại mà theo đuổi, sẽ không dở trò xấu.  Vì thích một người, Cố Ý sẽ vì người đó mà quan tâm, vì người đó mà phấn đấu, cũng sẽ lo được lo mất, sẽ có lúc tủi thân. Thế nên, không để ý cô thì sao, không quan tâm cô thì như thế nào, chỉ cần Trì Tự không xua đuổi, mèo điên nhất định quấn lấy, từ từ thu phục con cá kiêu ngạo kia. Trì Tự chính là đại diện ưu tú cho “con nhà người ta”, không chỉ bề ngoài đẹp trai mà thành tích học tập cũng xuất sắc, còn là thủ khoa kỳ thi vào Dung Châu. Thế nhưng ai biết, cậu học trò ngoan đó lại vì một lon coca mà âm thầm phá bỏ quy định của trường, để rồi bị con mèo điên Cố Ý bắt gặp, vẽ lên điểm khởi đầu cho một cuộc truy đuổi giữa mèo và cá sau này.  Trì Tự lúc bắt đầu là một “con cá kiêu ngạo”, là vương tử lạnh lùng, thế nhưng, có một con mèo điên ngày ngày quấn lấy, đôi mắt to linh hoạt, quyến rũ, cũng tiếng mèo kêu meow meow trêu chọc khiến lòng cậu ngứa ngáy, rồi từ lúc nào muốn độc chiếm làm của riêng.  Thế giới của cậu, vốn là con đường bằng vô vị, bởi vì có một con mèo điên xuất hiện mà rực rỡ hơn. Bởi thế, cậu cam tâm để con mèo điên kia bắt lấy, còn vui vẻ tình nguyện mỗi ngày đi theo cung phụng, yêu chiều cô. *** “Phong miêu chứng” là một câu chuyện thanh xuân ngọt ngào, vui vẻ về quá trình truy cá của mèo điên Cố Ý. Đó là Dung Châu rực rỡ sắc màu, có tình bạn, có tình yêu, có tiếng cười hòa cùng tiếng sách. Đó là thanh xuân, là chiếc kẹo ngọt ngào khiến trái tim rung động, rồi bật cười khúc khích.  Cả câu chuyện là những mảnh ghép ký ức về tuổi trẻ, về những người bạn, người thân và người yêu, có vui vẻ, cũng có những nỗi buồn thi thoảng ghé qua. Bút lực của tác giả cực kỳ ổn định, nắm giữ và khai thác tốt tình huống, không nhiều cao trào nhưng đảm bảo khiến bạn đắm chìm mãi không thôi. Chàng trai năm mười bảy tuổi của bạn, giờ đang ở đâu? Chàng trai năm mười bảy tuổi của Cố Ý, đang quỳ một chân trước mặt cô, mỉm cười nói rằng: “Chúc mừng em, Trì phu nhân”. Trước năm mười bảy tuổi, Trì Tự là “cá vương tử” kiêu ngạo, sau năm mười bảy tuổi, Trì Tự vẫn là con cá kiêu ngạo nhất, nhưng là con cá chỉ thuộc về mèo điên Cố Ý mà thôi. ____________ " ": Trích từ truyện Review by #Gian Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** “Này, hôm nay cậu có lướt Weibo không?” ”Làm sao?” ”Trạm B này, cậu đã lướt trạm B à?” Bạn cùng lớp Ất tàn nhẫn đập sách vật lý, giận dữ trách mắng bạn cùng lớp Gíap: ”Weibo cái đầu cậu, trạm B cái đầu cậu, thời gian đếm ngược đến kỳ thi Đại học chỉ còn 500 ngày, muốn học lại thì cút xa một chút, đừng làm trở ngại lão tử thi vào Thanh Bắc.” Bạn học Gíap liếc mắt lạnh nhạt: ”500 ngày cậu sốt ruột cái gì? Đừng trách tớ không nhắc cậu, trạm B của Cố thiên kim sẽ phát sau một tiếng nữa,tất cảchúng ta đều phát Weibo truyền khắp, cậu có thích xem không?” Bạn học Ất lúc này khép sách vở lại: ”Cmn? Đương nhiên xem rồi!” ”Cậu quay đầu nhìn một chút phòng tự học này.” Bạn học Ất thích thú đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong phạm vi 20m vuông, chỉ có một nửa số người tham gia, một phần mười học giả chăm chỉ vùi đầu học, những người còn lại là chín trong số mười. Chín phần kia tất cả đều cầm trên tay điện thoại, mặt tủm tỉm cười ngọt ngào. Bạn học Ất lập tức theo trào lưu, lấy điện thoại cầm tay mở Weibo ra, chuyển tiếp thông báo phát sóng trực tiếp của Cố thiên kim, cùng với bạn học đưa ra một vài bình luận hài hước, sau đó vào phòng truyền bá trạm B, kiên nhẫn chờ đợi. ”Đúng rồi, cậu còn không nói cho tớ biết thiên kim Cố Ý trực tiếp cái gì!” ”Cậu đoán.” ”Trò chơi? Trang điểm? Không đoán được.” Bạn học Gíap đưa tay lên lông mày, ra vẻ thần bí: ”Cô ấy trực tiếp…Ăn cá.” Phòng phát trực tiếp của Cố Ý hôm qua mới mở. Nick name thì đặt trực tiếp thành thành thật thật, là Cố Ý học sinh lớp 10/1, cứ như sợ người khác không biết mình là học sinh cấp 3. Trên bàn là một máy MacBook, bên trái bày vỏ trái cây Hawaii, đĩa trái cây đặt bên cạnh miếng lót chuột, một bàn tay mịn màng nhỏ bé để trên bàn, so với trái cây Hawaii lại càng trắng hơn, đầu ngón tay thỉnh thoảng gõ lên mặt bàn, nhìn không ra là đang nhàm chán hay là vô cùng sốt ruột. ”Tiết Di, xong chưa?” ”Ai, ngay đây!” Ghế tựa nghiêng ra sau, Cố Ý đứng lên, vội vã đi ra ngoài. Cô giẫm lên đôi dép lông nhung mềm mại không phát ra tiếng động, vô cùng lo lắng. Cô vội vã vào phòng bếp, dì vú Tiết Di mới đem đầu cá Quế Hoa[*]để nguội từ nồi hấp bỏ lên mâm. Đổ nước sốt hàu trộn với nước mắm, rắc lên gừng và hành thái, đại công cáo thành[1]. [*] Đây là hình ảnh món cá Quế Hoa, đoạn này miêu tả bao hấp dẫn ~~~~~~ .085786da116f1cc [1] Đại công cáo thành: ý chỉ việc lớn đã thành. ”Cẩn thận một chút, còn nóng đấy!” ”Biết rồi!” Cô thuận miệng nói lại một câu. Cố Ý bưng mâm lên đi về phòng ngủ, dùng chân đóng cửa lại, ”Ầm” một tiếng. Tiết Di bất ngờ vuốt ngực: ”Ăn cá thôi mà, gấp cái gì.” Ghế còn chưa ngồi ấm, thì thời gian phát sóng trực tiếp nói đến liền đến. Cố Ý mở camera, vẫy tay về phía ống kính, mím môi nở nụ cười thương hiệu yếu ớt. Vốn dĩ nụ cười thương hiệu ấy không phải của cô, mà là nụ cười mang tính biểu tượng của Hạ Vũ Tâm bạn cấp 3, cô đã khiêm nhường xin lời khuyên từ Hạ Vũ Tâm, khắc khổ luyện hơn nửa tháng mới luyện được dáng điệu ấy. Cái nụ cười mỉm này rất có kỹ xảo, mím môi 30 độ, khi cười phải kết hợp nâng mày trái lên, sau đó chậm chậm hạ xuống, tuyệt đối không được hạ mày nhanh, cũng không được nâng mày quá mức để lộ ra nếp nhăn trên trán, nếu không thì sẽ không ra dáng vẻ thục nữ, ngược lại lại trở thành viện tú bà X. Mời các bạn đón đọc Phong Miêu Chứng của tác giả Vân Thủy Mê Tung.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Chàng Rể Hồ Tiên - Tử Văn
Nàng là Vũ Dương Quận chúa, nhan sắc tựa đóa phù dung, cành vàng lá ngọc dịu dàng, Mười năm trước, tuyết rơi, ngoài ngôi miếu đổ nát cứu được một tiểu bạch hồ, Từ đó, duyên phận gắn kết nàng và “Nó”…. Trên chợ, một nam tử ngồi bán tranh, một thân áo trắng khó giấu vẻ tuấn lãng, Đối mặt với ác bá, hắn điềm nhiên không sợ hãi, bóng dáng đó lặng lẽ tiến vào chiếm giữ lòng nàng, Nàng vì giúp hắn hả giận không cẩn thận bị thương, giúp rồi mới biết, thì ra hắn là kẻ ‘thâm tàng bất lộ’. Sau đó, vào ban đêm, hắn đến Vương phủ, chỉ để lại cho nàng thuốc chữa thương, Đồng ý thay nàng vẽ tranh chúc thọ, hơn nữa còn thuần phục ngựa hoang, mua nó cho nàng. Phát hiện hắn mặt lạnh lòng mềm, y thuật trác tuyệt, nàng cầu xin hắn chữa trị cho thứ Vương phi, Nhưng hắn lại hung hăng cự tuyệt, còn tỏ rõ cùng người trong hoàng thất ‘không đội trời chung’, Hiểu cho khúc mắc về oán hận của hắn, nàng không thể làm gì khác hơn là tự đi tìm thần y khác. Sau khi quỳ gối trên tuyết lạnh đến nỗi hôn mê, tỉnh lại thấy ánh mắt nan giải của hắn, Thì ra, muốn hắn phá lệ cứu người không phải không được, mà là nàng trước hết phải dâng lên chính mình. . . . . . *** "Mẫu thân, người có thể hay không đồng ý cho con một chuyện?" Bánh butdinh ca ca của nhà ta nói với ta, "Thứ bảy cùng chủ nhật con đi đến trường học đá cầu, người có thể cho con tự đi không?” Ta lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì ta chưa bao giờ nghĩ đến cho hắn một mình đi đến trường, mặc dù từ nhà tới trường đi bọ đại khái mất 5 phút đồng hồ, nhưng nghĩ đến phải đi qua dòng người hàng xe ngựa chạy, cuối cùng ta không yên tâm. "Tốt như vậy sao? Con có thể tự đi không?" Ta hỏi ngược lại hắn. "COn có thể. con đã trưởng thành, sẽ tự mình băng qua đường, cũng sẽ nhìn xe." Nhìn hắn, lòng của ta đang giao chiến, cuối cùng ta chỉ có thể nói cho hắn biết, "Dù sao đến thứ bảy còn có mấy ngày, để cho mẫu thân suy nghĩ một chút." Sau khi về nhà, ta cẩn thận suy nghĩ vấn đề này, có lẽ bởi vì thời đại mới đã đến, chúng ta làm cha mẹ đã quá bảo vệ con cái, lo lắng cái kia sợ cái này, cho nên mới nuôi ra đứa trẻ hết sức lệ thuộc. ... Mời các bạn đón đọc Chàng Rể Hồ Tiên của tác giả Tử Văn.
Bệ Hạ Xin Tự Trọng - Tửu Tiểu Thất
Mình phải nói một câu rằng : truyện quá tuyệt, quá hay, quá hài! Viết hài rất khó, viết hài sao cho có duyên mà không bị lố lại càng khó hơn. Mình thuộc dạng đọc truyện hài mà rất ít khi cười, nói cách khác là rất khó chọc cười. Thế nhưng mà đọc truyện này (hay nói cách khác là đọc văn phong của Tửu Tiểu Thất) mình lại có thể cười lăn lộn cười té ghế, đêm khuya 3h đọc truyện mà cười khằng khặc như bị điên :)) Có thể tác giả biến thái bẩm sinh cho nên từ văn phong, chi tiết truyện cho đến các nhân vật đều biến thái, biến thái từ trong cốt tủy :)) Tác giả viết hài rất có duyên, đặc biệt là không bị đầu voi đuôi chuột, từ đầu đến cuối không hề bị hẫng một chút nào. Về các nhân vật : – Nữ chính Điền Thất : Nàng là một cô nương xinh đẹp nhưng từ khi 10 tuổi đã vào cung giả làm thái giám, nguyên nhân là muốn trả thù kẻ đã giết chết phụ mẫu và đệ đệ của mình. Nàng từng theo hầu 3 vị chủ nhưng chủ nào cũng chết sớm, vừa hại nàng bi thương vừa ủy khuất túi tiền của nàng. Đến vị chủ thứ tư…khụ khụ…chính là kẻ ngồi trên ngôi vị tối cao kia – hoàng thượng đại nhân thì không có bị nàng khắc chết, mà bị nàng giày vò đến tưởng chết >.
Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất - Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng
Có một câu nói rất nổi tiếng trên mạng thế này, “Chàng trai bạn thích năm mười bảy tuổi, sẽ không thể đi cùng bạn tới hết cuộc đời”.  Câu nói này không sai, nhưng cũng không đúng hoàn toàn. Trên thực tế, rất nhiều người có một mối tình tốt đẹp thời thanh xuân, kéo dài mãi cho tới khi tốt nghiệp rồi ra trường, cuối cùng là bước vào lễ đường, trao nhẫn và kết hôn. Giống như Tam Gia và Tiểu Bố trong câu chuyện “Anh là tất cả những gì em ghét nhất” vậy. Lần đầu tiên Tam Gia và Tiểu Bố chính thức “để lại dấu ấn” trong lòng nhau là năm học cấp ba, cô không cẩn thận có một cú “xòe” đẹp từ cầu thang tiếp xuống mặt Gia trùng hợp xuất hiện ở đó, nhưng lại không theo logic thông thường mà hỏi Tiểu Bố: “Cậu có đau không?”, mà lại chỉ nhặt bịch gà rán bị rơi lên và hỏi: “Đi xuống lấy thêm một bịch nữa nhé?” Tiểu Bố cũng rất thức thời gửi gắm nguyện vọng, mặc kệ màn đối thoại kì lạ không hợp cảnh này: “Lấy thêm một chai coca cho tớ nữa nhé! Cảm ơn cậu.” Khi đọc “cuộc gặp định mệnh” này của Tiểu Bố và Tam Gia, mình đã đoán rằng đây hẳn không thể là một câu chuyện ủy mị được rồi, vì hai nhân vật đều thần kinh thô, giàu khiếu hài hước, có vẻ thiếu tế bào lãng mạn.  Trong mấy bộ phim tình cảm yêu đương, không phải khi nữ chính bị ngã, nam chính sẽ xuất hiện trong ánh sáng và 999 đóa hoa hồng như một vị hoàng tử, dịu dàng cúi xuống, nhẹ nhàng nâng nữ chính dậy sao? Vì sao Tam Gia cái gì cũng không làm? Một câu hỏi “cậu có đau không” cũng không có? Thay vào đó, anh lại muốn… đi mua thêm gà rán cho Tiểu Bố. O___O Tình cảm giữa Tiểu Bố và Tam Gia bắt đầu khi họ đều còn rất trẻ, mới ngấp nghé ngưỡng trưởng thành, nhưng lại chưa tới lúc dang rộng đôi cánh mà bay ra xã hội phức tạp ngoài kia. Mọi thứ tiến triển rất tự nhiên, không chủ ý, không âm mưu cũng chẳng lọc lừa giống mấy câu chuyện “tôi lợi dụng anh anh lợi dụng tôi” đầy cẩu huyết.  Đây, chỉ đơn thuần là câu chuyện về hai bạn trẻ, ngẫu nhiên va vào nhau giữa “dòng đời tấp nập”, nhờ một bịch gà rán và một chai coca mở đường, cuối cùng tiến tới yêu đương, thương nhau cả đời. Mời các bạn đón đọc Anh Là Tất Cả Những Gì Em Ghét Nhất của tác giả Tiểu Bố Thích Ăn Bánh Trứng.
Nhược Xuân Và Cảnh Minh - Cửu Nguyệt Hi
Cảnh Minh là thiên tài chế tạo robot, còn Đỗ Nhược chỉ là một học sinh nghèo vượt khó được bố mẹ cậu chu cấp tiền ăn học. Năm nhất đại học, Đỗ Nhược thầm cảm mến chàng trai tài năng ấy, nhưng tình yêu chưa kịp hé nở đã bị sự cay nghiệt của cậu đè bẹp. Đỗ Nhược như thể biến mất khỏi thế giới của Cảnh Minh, còn cậu có vẻ cũng không hề nhớ đến sự tồn tại của cô nhóc quê mùa không tầng lớp kia. Chỉ là, giây phút gặp mặt đó, người con gái xinh đẹp rạng ngời trong chiếc váy đỏ giữa trời đông giá rét lại vô tình khiến tim cậu lỡ nhịp... *** ( Lưu ý: Truyện có nhiều chi tiết tâng bốc hơi lố về tài năng của nam chính, không phù hợp với những người yêu thích hiện thực khuôn sáo. ) Đây là một trong những tác phẩm mới nhất của Cửu Nguyệt Hi - một tác giả không còn quá xa lạ với hầu hết độc giả thường xuyên theo dõi dòng văn học hiện đại Trung Quốc. Một tác phẩm viết về đề tài thanh xuân vườn trường, khai thác hoài bão của các cô cậu thiếu niên đam mê nghiên cứu công nghệ, khát khao phá vỡ mọi giới hạn sẽ ít nhiều khiến chúng ta rung cảm, bởi ai trong ta cũng-từng-là-một-trong-số-họ. Nữ chính là Đỗ Nhược Xuân, nhà nghèo, bố mất sớm, mẹ mù chữ lại không có khả năng lao động. Từ nhỏ cô đã sống dựa vào nguồn kinh phí hỗ trợ của gia đình nam chính - Cảnh Minh. Bố mẹ Cảnh Minh yêu thương Đỗ Nhược Xuân, không chỉ tài trợ về mặt kinh tế mà còn tạo điều kiện giúp cô được lên Bắc Kinh học. Từ miền quê cheo leo ngút ngàn trên sườn núi khăn gói vào phố thị, Nhược Xuân đổi tên thành Đỗ Nhược, chính thức bước chân vào cuộc lột xác mà đến cô cũng -không - thể - ngờ - được. Thi đậu một trường ĐH danh tiếng, lại là học sinh nữ duy nhất của lớp, Đỗ Nhược được các bạn quan tâm hết mực. Họ sẵn sàng hỗ trợ cô tất cả mọi việc, miễn là cô cần sự trợ giúp. Sống trong một môi trường toàn những người ưu tú, về cả học lực lẫn điều kiện gia đình không khiến Đỗ Nhược cảm thấy khó thở. Cô luôn cố gắng học tập, đọc sách không ngừng nghỉ để theo kịp họ. Mọi chuyện cứ thế thuận lợi trôi qua, cô dần dần hòa nhịp được với cuộc sống mới, có bạn bè, có ước mơ, đầy tiếng cười. Cảnh Minh là một cậu sinh viên thiên tài. Theo cách mà tác giả xây dựng thì đầu óc của cậu, giống như một phần mềm được lập trình tinh vi, hoàn hảo không lỗ hổng. Cậu dẫn đầu một nhóm thiếu niên gồm các bậc tinh anh kì tài, chuyên nghiên cứu và sáng tạo khoa học. Cùng làm việc trong một môi trường, Cảnh Minh dễ dàng nhận ra sự thay đổi của Nhược Xuân - con vịt xấu xí cậu từng không ít lần coi thường. Sự tỏa sáng chầm chậm của Đỗ Nhược đã thu hút trọn vẹn ánh nhìn của Cảnh Minh. Cậu cảm thấy cô gái này thật sự rất lạ. Cô của bây giờ và ngày trước quả thực khác xa nhau. Sự nỗ lực, bản tính cần cù, chịu khó của Đỗ Nhược đã giúp cô trở nên lấp lánh như một viên ngọc quý. Là người có tình cảm với đối phương trước, Đỗ Nhược bị Cảnh Minh lạnh lùng cười cợt trên mối tình đơn phương chưa kịp đơm hoa của mình. Cô chưa kịp nói thành lời đã bị cậu thẳng thừng từ chối. Điều đó khiến Đỗ Nhược nảy sinh khoảng cách với Cảnh Minh, cô không muốn tiến xa khỏi vùng an toàn của mình thêm bất kì lần nào, dù vì cậu, hay bất kì ai. Trải qua một vài chuyện, Cảnh Minh dần nảy sinh tình cảm với Đỗ Nhược. Thế cờ đảo chủ, chàng trai kiêu ngạo ngày nào giờ lại trở nên yếu thế, mềm nhũn trước tình yêu. Cậu sợ Đỗ Nhược không thích mình, sợ cô vẫn còn giữ trong lòng những lời cậu buột miệng thốt ra ngày ấy, sợ cô có ác cảm với mình... Chưa bao giờ cậu cảm thấy lo lắng như vậy.... [ Là những rung động đầu đời thật đẹp. Là những phút giây tỏa sáng của tuổi trẻ. Là tình thương, nỗi nhớ. Là thất bại khiến người ta bất lực. Là tổn thương, nước mắt. Là vết cắt rất sâu nhưng vẫn bên nhau sau tất cả. ] Câu chuyện cuộc đời của Nhược Xuân và Cảnh Minh không dừng lại ở đây mà hứa hẹn sẽ đem lại nhiều hơn thế. Khi một mai, họ bước chân ra khỏi mái trường ĐH, có rất nhiều điều đang đợi chờ ở phía trước, cho cả họ và chúng ta, những độc giả khát khao một điều gì đó mãnh liệt hơn vào tình yêu và tuổi trẻ. Review bởi lim_hhanhhanh Mời các bạn đón đọc Nhược Xuân Và Cảnh Minh của tác giả Cửu Nguyệt Hi.