Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc

Cho đến tận lúc chết Quý Du Nhiên vẫn không cách nào bảo trái tim thôi đau đớn cho những âm mưu ám toán mà người thân bên cạnh ban tặng cho nàng. Nàng tự mình đứng đó, trên điện Kim Loan rộng lớn uy nghi, lắng nghe từng lời châm chọc, chỉ trích, buộc tội cho sai lầm không phải mình gây ra. Nàng nhìn họ từng người một thân quen lại trở nên độc ác muốn rót ly rượu độc kết thúc sinh mệnh nàng.  Tột cùng của đau đớn tuyệt vọng lúc này là gì? Ai có thể tin nàng? Ai có thể đứng ra bảo vệ nàng? Ai cho nàng gạt đi nước mắt bi thương hôm nay? Thế gian này, đầy ích kỷ và tàn nhẫn, đầy thâm sâu và hiểm độc khiến bản thân nàng thù hận và chán ghét đến mức nguyền rủa số kiếp rằng: Nếu có cơ hội được làm lại từ đầu, sẽ hủy hoại tất cả, chà đạp tất cả. Những kẻ nợ nàng kiếp này nàng nhất định phải đòi lại, cả vốn lẫn lời. Nhưng tận sâu trong những bi thương ấy, có một nơi mềm mại được chạm vào. Vương gia Dật Vương - phu quân ngốc của nàng, cứ thế một mình đứng ra chống lại cả thế giới này để bảo vệ nàng. Chỉ là, tất cả đã muộn màng rồi, không cách nào cứu vãn được nữa. Chén rượu độc kia đã sớm chia lìa nhân duyên, dang dở trọn kiếp người, đau đớn đến triền miên...   "Chỉ là, mọi chuyện trên thế gian thường hay như vậy. Có đôi khi bỏ lỡ chính là bỏ lỡ..." (*) . . . Kiếp này, Quý Du Nhiên nàng may mắn được ông trời cho một cơ hội trùng sinh. Nếu đã vậy những kẻ nợ nàng nhất định nàng phải đòi lại, tất cả. Còn phu quân ngốc của nàng nữa, kiếp trước nàng cứ thế chết đi trước mắt chàng, không biết chàng làm sao có thể chịu đựng được. Chỉ nghĩ đến vậy nàng liền cảm giác trái tim như sắp vỡ tan. Hóa ra, đến cuối cùng cũng chỉ có mình chàng vì nàng mà đau, vì nàng mà rơi lệ đổ máu... Nàng vốn là trưởng nữ của Tể tướng nhưng phụ thân lại không hề yêu thương. Cuộc hôn nhân của nàng cùng thái tử lại bị kế mẫu dàn xếp hãm hại. Cuối cùng, muội muội cùng cha khác mẹ của nàng trở thành thái tử phi. Còn nàng, lại bị gả đến cho Dật Vương - một vương gia ngốc. Nàng đã từng muốn sống an yên trọn kiếp bên phu quân của mình nhưng hết lần này đến lần khác bị người tính kế để rồi đi đến kết cục bi thương kiếp trước. Vậy thì, kiếp này nàng làm sao có thể chấp nhận để người ta lợi dụng hãm hại và uất ức như thế nữa chứ. Kế mẫu cùng muội muội muốn một bước thành thế tử phi tranh đoạt ngôi vị, làm mẫu nghi thiên hạ ư? Nàng thành toàn cho kẻ giả dối cùng người bội tình. Phụ thân muốn ném nàng cho vương gia ngốc không được sủng ư? Nàng sẽ giúp phu quân lấy lại những gì mà chàng vốn được nhận. Còn những kẻ nắm trong tay uy quyền thiên hạ từng cho nàng khổ sở đau đớn ư? Hoàng cung này, nàng xáo cho càn khôn cũng phải xoay chuyển. Nhưng, đứng trước phu quân ngốc của mình, trái tim nàng chỉ còn là đau lòng cùng ân hận. Bởi nàng biết, chỉ có mình chàng là thật lòng yêu thương nàng mà thôi. Vậy mà, bỏ lỡ nhau một kiếp, thật khiến người ta thương tâm chua xót. "Bất cứ lúc nào, cho dù xảy ra chuyện gì, ta đều ở cùng chàng, không rời đi" là lời hứa nàng khắc ghi vào tim. Thật ra, Dật vương phu quân nàng chỉ hơi ngốc chút thôi nhưng nói đến độ thê nô vô sỉ của chàng dành cho vương phi của mình thì chỉ có thể tóm gọn lại trong mấy câu sau: "Thứ nhất, ái phi vĩnh viễn đúng. Thứ hai, coi như tất cả mọi người nói ái phi không đúng, ái phi cũng đúng. Thứ ba, ai dám nói ái phi của bổn Vương không đúng? Đánh chết hắn!" :v :v  Vậy là, Dật Vương ngốc nghếch đáng yêu lại trở thành chỗ dựa vững chắc cho vương phi nhà ta khắp nơi "quậy" à nha. Rõ ràng là nàng ức hiếp người ta nhưng khi qua lời nói của vương gia chàng lại thành người ta ức hiếp nàng. Chàng có thể không chút hình tượng mà đánh đấm người ta tơi bời, không chút xấu hổ mắng chửi đến mức người ta khiếp sợ. Ai bảo là chàng ngốc? Ai bảo là ái phi của vương gia ngốc thì có thể dẫm đạp? Chàng đây liền cho người ta biết thế nào là trả giá thật lớn. Có thể, khi bắt đầu đọc truyện này mn sẽ không thích nữ chính cho lắm. Bởi vì nàng có phần tàn nhẫn và độc ác quá, cũng đôi khi không hiểu đấu đá ngầm chốn cung cấm là như thế nào mà gây hết chuyện này đến chuyện khác. Nhưng xin một lần nhìn lại những đau thương mất mát và khổ sở mà nàng đã từng gánh chịu ở kiếp trước để hiểu được rằng, con người một khi bị ép đến đường cùng sẽ là sự liều lĩnh và bất chấp. Mà nàng, đã từng như thế thì sao có thể lùi bước cho người ta lấn tới, từng bước giết chết mình. Ân oán, đôi khi không thể phân rõ đúng sai. Thiện ác chung quy chỉ là quy luật mà con người tìm cách bao biện cho chính bản thân mình. Ở kiếp này, toàn bộ những bí mật kinh hoàng và nỗi hàm oan của nữ chính sẽ được giải đáp tất cả. Vì sao, nàng là một vương phi của vương gia ngốc lại vướng vào những mưu toan thâm sâu của hoàng cung tranh quyền đoạt vị này. Vì sao, chén rượu độc kia nàng phải uất ức mà uống? Vì sao Ninh vương phi người biết tất cả mọi chuyện lại không đứng ra giúp nàng? Bí mật về đứa bé kiếp này nàng ta mang thai là như thế nào? Và sau tất cả ai là người giật dây cho câu chuyện đi đến bước đường thảm khốc hôm nay? Cùng đọc để khám phá những điều đang chôn dấu mn nhé. "Nàng phi chuyên sủng của vương gia ngốc" xét về cơ bản là một câu chuyện trùng sinh nghiêng về sủng sủng sủng mà thôi. Nhưng điểm hấp dẫn và mới lạ trong truyện là nam chính, một vương gia ngốc nhưng luôn biết đâu là điểm mấu chốt và quan trọng nhất trong đời mình. Chỉ cần là vương phi thì mọi thứ đều đúng, yêu thương và sủng ái nàng vô cùng. Đời người có thể may mắn gặp được một người như thế thì còn gì tuyệt hơn nữa. Quý Du Nhiên - nàng được ông trời đền đáp rất xứng đáng. _____________ (*): Trích dẫn từ truyện Xin lỗi nhé, cút rồi / Duyệt Vi  " ": Trích dẫn từ truyện #Lạc_Hậu - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Nàng đứng trong điện Kim Loan, một bộ áo trắng, sắc mặt bình tĩnh, lẳng lặng ngắm nhìn đám người cao cao tại thượng kia. “Hoàng thượng, tiểu nữ ích kỷ kiêu căng, dâm loạn thành tính, bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, thật sự uổng công người làm thê tử, hôm nay lại phạm phải sát nghiệt, đúng là tội không thể tha thứ. Cựu thần vô năng, thẹn với thánh thượng, hôm nay đành phải đại nghĩa diệt thân, thỉnh cầu Hoàng thượng ban cho tiểu nữ cái chết, cho dân chúng thiên hạ một công đạo!” Phịch phịch phịch, người nam nhân mặc áo bào màu tím, đầu đội mũ cánh chuồn đứng bên cạnh nàng ra sức dập đầu, lớn tiếng kêu lên bi thương như thế. Người này, chính là phụ thân của nàng – Đương kim Tể tướng Quý Thúc. Chuyện ập lên đầu, hắn lại đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu nàng lần nữa, thậm chí ngay cả tính mạng của nàng cũng dễ dàng bỏ đi, giống như danh hào của hắn – thanh thiên Tể tướng. Nhẹ nhàng mỉm cười, Quý Du Nhiên cười lạnh nơi đáy lòng. Trên cao, ngồi trên long ỷ bằng vàng ròng, Hoàng đế mặc áo bào màu vàng sáng mặt âm trầm: “Dật Vương phi, ngươi còn lời gì để nói?” Ánh mắt xoay chuyển, đảo qua từng người bên cạnh Hoàng thượng: Hoàng hậu nương nương bất cứ lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt nặng nề sau bộ trang phục dày cộm, Thái tử điện hạ trong mắt lộ ra âm trầm mà lại không nhúc nhích, Thái tử phi rục rịch ngóc đầu dậy lại mạnh mẽ kiềm chế lại – là muội muội cùng cha khác mẹ với nàng, còn có... Ở bên cạnh nàng, phụ thân Tể tướng không nói lời nào quỳ xuống tỏ lòng trung thành. Quý Du Nhiên nhếch khóe miệng lên: “Không có. Nhi thần không có lời nào để nói.” “Vậy chính là ngươi nhận tội rồi hả?” Ánh mắt tối sầm lại, Hoàng đế lạnh lùng nói, “Đã như vậy, người đâu, ban thưởng rượu độc!” “Dạ!” Thái giám bên cạnh cao giọng đáp lời, giây lát đã bưng ra ly ngọc óng ánh trong suốt. Chắc hẳn, bọn họ đã sớm có chuẩn bị rồi. Ly ngọc đưa tới trước mặt, thái giám bưng khay mặt khinh miệt: “Dật Vương phi, xin mời!” “Đa tạ Thường công công.” Lạnh giọng lên tiếng, Quý Du Nhiên bưng ly lên, từ từ đưa đến bên môi. Chỉ một thoáng, ánh mắt của mọi người đều rơi lên trên ly rượu độc kia. Theo miệng ly từ từ đến gần, mọi người bất tri bất giác ngừng thở, chỉ chờ thời khắc sau cùng này. “Đừng!” Nhưng mà, đúng vào lúc này, một tiếng die nda nle equ ydo n quát to kinh sợ lòng người. Ngay sau đó, một bóng người vọt qua bậc cửa, nhanh chóng đi tới bên cạnh Quý Du Nhiên, một tay ném ly vừa nhấc lên qua một bên. “Không cho uống! Không cho phép nàng chết!” Choang! Ly ngọc rơi xuống đất, vỡ thành mảnh vụn, rượu bên trong cũng bắn ra ngoài, thành từng mảng ẩm ướt bên chân bọn họ. Mời các bạn đón đọc Nàng Phi Chuyên Sủng Của Vương Gia Ngốc của tác giả Huyền Nhai Nhất Hồ Trà.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tôi Yêu Lucifer - Hồ Điệp Seba
Cô nghĩ rằng, cô thật sự rất yêu anh! Hồ Diễm Nhiên vẫn luôn cho rằng, mình sẽ thích những người đàn ông là quân nhân giống như cha mình, hoặc là những học giả điềm đạm nho nhã du du trong biển sách. Nhưng từ lần đầu tiên gặp gỡ, cô đã không thể kiềm chế mà bị gương mặt mỹ lệ của anh hấp dẫn sâu sắc ― một tổng thể của thiên sứ và ác ma, đẹp đến đoạt hồn người. Trong cơn mê từ đôi con ngươi tinh thuần kia, cô không hề để ý đến những dối gạt và những thương tổn mà anh gây ra cho mình. Hết lần này đến lần khác giao cả trái tim cho anh. Nhưng lần này, cô hoàn toàn biết rõ rằng, nhu tình của anh vĩnh viễn sẽ không chỉ thuộc về một mình cô. Vì thế cô chỉ còn cách lựa chọn rời đi…  Đổi gió đi, đổi gió nào. Truyện ngược, tra nam quay đầu, quá trình ngược tơi tả, kết HE.  Mời chị em giải khuây bằng một truyện 9 chương của Hồ Điệp, tên là Tôi yêu Lucifer. Nói là giải khuây mà tốn của mình ít nước mắt. Mẹ ơi, Hồ Điệp tỷ viết truyện ngược nha, nam nữ chính ngược đan xen, tất nhiên không cẩu huyết và HE. Nam chính là học trò nữ chính, tức là nữ hơn nam kha khá tuổi, nam truy ráo riết nhưng nam này có bản tính trăng hoa.  Đằng sau tình yêu khắc cốt ghi tâm và nguyên nhân mang tính huyền huyễn thì mình thấy đây là câu chuyện rất thực tế. Diễn biến một câu chuyện tình và tâm lý yêu đương giữa một tra nam và một nữ cường không có cách nào thoát ra khỏi nam 9 rất đúng và rất đáng suy ngẫm. Tác giả lý giải về tính đào hoa và tình yêu của một playboy rất đúng, tác giả lại lý giải vì sao một nữ cường đã từng vấp ngã với playboy một lần mà vẫn dính vào playboy lại càng đúng. Đọc thấy ngấm. Quả thực là mình rất thích cách hành văn của tác giả này. Mượt mà, hiệu quả, ngôn từ gây ấn tượng mạnh. Nữ bị ngược nhưng nam cũng bị ngược chả kém. Đọc chả biết đáng thương hay đáng giận nữa.  Về sau mọi thứ đều viên mãn. Một chút huyền huyễn được đưa vào để dệt nên một chút mộng đẹp, cũng có thể coi yếu tố huyền huyễn này là một cách giải thích cho bản chất trỗi dậy hay cái gọi là lãng tử quay đầu hay là cái gọi là tình yêu đích thực.  Cuối sách tác giả có nói đây là câu chuyện từ kinh nghiệm bản thân. Bản thân yêu một lucifer, rồi tổn thương trầm trọng, tổn thương đến mức từ bỏ thì người ấy tỉnh ngộ, chọn lựa từ bỏ đào hoa phù phiếm mà chung tình và giờ là hai người hạnh phúc. Hỏi sao mà chị ý viết ngấm thế, câu chuyện đơn giản, nội dung nút thắt cực kì quen thuộc nhưng cách tiếp cận, cách lý giải vấn đề và nhất là suy nghĩ của các nhân vật rất đời. (Mình đang nói về đoạn yêu nhau ban đầu ngược ngược ấy, đoạn nhận lại tình yêu rồi nhất kiến chung tình này nọ thì tuỳ quan điểm, cũng có người nói công tử đào hoa mãi là đào hoa, sao có thể biến thành chung thuỷ được)   Nhưng ko phải cũng vẫn có nhiều ngoại lệ sao?  Truyện đúng chất Hồ Điệp nhé, cũng tưng tửng, buồn cười chứ k ủ ể èo uột đâu. Đoạn nào đau thì cũng đau lắm. Nhân vật luôn là những người có khiếm khuyết tâm hồn, dù mạnh mẽ nhưng vẫn luôn che giấu một phần vô cùng yếu đuối của bản thân, phần quá khứ khiếm khuyết cũng luôn là kim chỉ nam định hình tính cách nhân vật. Mình thích ở Hồ Điệp cách xây dựng hoàn cảnh và lý giải tính cách nhân vật rất logic. Vì sao nữ chính, một nhà khoa học mạnh mẽ, có tư sắc, có học vị lại luôn yêu phải lucifer. Vì cô luôn cô đơn, mẹ mất, cha là quân nhân, từ nhỏ đã gánh vác gia đình, sống xa cha nhưng kiên cường vì biết cha sẽ về. Nhưng khi cha cô mất rồi thì sao? Và cô tìm niềm an ủi ở tình yêu, cô mạnh mẽ nên cần những lời yêu thương ngọt ngào, cần sự chăm sóc, cô dễ động lòng với sự dịu dàng và kiên trì của mấy tay playboy. Tất cả chỉ vì hơi ấm, một playboy với bản tính săn mồi sẽ có bao nhiêu dịu dàng bao nhiêu quyến rũ? Cái này chị em nào đã yêu phải playboy chắc rõ nhất.  Túm lại là truyện được, không phải truyện mình rất thích nhưng mà so với đám truyện ngược thì mình nghĩ quyển này cưc ổn. Bạn editor làm rất tốt, chú thích tỉ mỉ. Ko hiểu sao thi thoảng vẫn dính vài câu cú convert nhưng nhìn chung giọng edit tốt, mượt, từ ngữ phong phú Mời các bạn đón đọc Tôi Yêu Lucifer của tác giả Hồ Điệp Seba.
Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ - Bất Tài Như Phó
Cô xuyên thư, đã vậy nhân vật cô xuyên vào còn là trọng sinh. Đời trước nhân vật này trong lòng có một "bạch nguyệt quang(*)" tên Trình Tuyển. Theo trong sách miêu tả, Trình Tuyển là một mỹ nam lạnh lùng, khuôn mặt đẹp đó nhưng chẳng làm được, một nam nhân lãnh đạm trong việc hành phòng. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... *** Nguyễn Thu Thu xuyên vào một quyển trọng sinh, đời trước nữ chính có "bạch nguyệt quang(*)" yêu mà không chiếm được. Trong sách đó, bạch nguyệt quang Trình Tuyển có khuôn mặt đẹp nhưng chẳng được tích sự gì, là một mỹ nam lạnh nhạt chuyện chăn gối. Mà Nguyễn Thu Thu xuyên thành vợ cũ của bạch nguyệt quang Trình Tuyển, một nữ phụ ác độc chê nghèo ham giàu. Lúc cô xuyên vào, trên bàn đặt một tờ đơn đề nghị ly hôn. Trình Tuyển đội mưa ướt hết người, ăn mỳ tôm không dinh dưỡng. Nhìn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ôn tồn kia, Nguyễn Thu Thu bỗng dưng không nhịn được, bảo để mai rồi nghĩ chuyện ly hôn sau đi. ... Kết quả "nghĩ sau", sau mãi cuối cùng vẫn không ly hôn. Sau đó. Nguyễn Thu Thu: Ai nói hắn là vô dụng, ai nói hắn lạnh nhạt chăn gối? Méo hiểu sao... (╯‵□′)╯︵┻━┻ Thực ra đây là truyện ngọt sủng hài hước nhẹ nhàng... Có 1 số đoạn viết về trò chơi, không thích có thể nhảy qua. Note:  1. 100% ngọt 2. Tác phong nam chính trong truyện này khá lạ, vì hắn không muốn sống... (*) bạch nguyệt quang: thứ nhìn được mà không với tới được, ước ao mà không có được." Mời các bạn đón đọc Xuyên Thành Vợ Cũ Nam Phụ của tác giả Bất Tài Như Phó.
Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi - Bạo Táo Đích Bàng Giải
Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết vị hôn phu của mình đã thầm mến một cô gái khác từ rất lâu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được cô gái kia chính là mình. Trước khi kết hôn, Trầm Khê biết cuộc hôn nhân này căn bản không có tình yêu. Sau khi ly hôn, cô mới biết được chồng trước cưới mình vì tình yêu. Trước khi kết hôn, tài sản nhà chồng cũ bạc triệu. Sau khi ly hôn, chồng trước phá sản, mà mình lại có được khoản phụng dưỡng phí kếch xù. Sau đó, Trầm Khê trùng sinh lại vào thời điểm cô mới kết hôn. Trầm Khê liền muốn hỏi một câu, nói một câu thích tôi anh có thể chết sao?? *** Trước khi trọng sinh, cuộc hôn nhân của Trầm Khê và Tô Hàng kéo dài chỉ vỏn vẹn năm năm. Trong năm năm đó, Trầm Khê luôn nghĩ Tô Hàng có một người trong lòng, thích người đó mười mấy năm.  Sau khi Tô Hàng đưa ra đề nghị ly hôn, Trầm Khê hoàn toàn cắt đứt liên hệ với Tô Hàng, cho đến khi cô hay tin Tô Hàng tán gia bại sản, người cũng chết mất xác vì tai nạn máy bay. Một kết cục không hề tốt đẹp. Mở đầu câu chuyện là một khung cảnh tang thương, Trầm Khê nhận lấy hũ tro cốt cùng di vật của Tô Hàng từ một người bạn thân của anh. Người đó kể cho cô biết rất nhiều chuyện mà Tô Hàng vẫn một mực giữ kín, kể cả việc người con gái Tô Hàng tâm tâm niệm niệm từ đầu đến cuối chỉ có một mình Trầm Khê. Sau đó không hiểu lý do gì, Trầm Khê bỗng dưng được quay về lúc vừa kết hôn với Tô Hàng. Trầm Khê là thiên kim duy nhất của Trầm gia, là đứa con duy nhất của gia đình hào môn bậc nhất nơi này. Từ nhỏ cuộc sống của Trầm Khê gắn liền với nhung lụa và sự yêu chiều của cha mẹ. Là một con phượng hoàng trên cành cao danh giá, hai mươi mấy năm chưa phải lo nghĩ điều gì.  Cho đến khi biến cố gia đình xảy ra, đối mặt với việc Trầm thị trên đà phá sản, mẹ không có tiền chữa bệnh, Trầm Khê mới biết mình vô dụng đến nhường nào. Khi Tô Hàng tự mình đến nhà họ Trầm hứa sẽ giúp đỡ với điều kiện được cưới Trầm Khê. Vì lo cho cha mẹ, cô tự đồng ý gả cho anh. Mọi người trong giới hào môn đều nói Tô Hàng thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc Trầm gia rơi vào khó khăn mà ép cưới Trầm Khê. Nếu là quá khứ, Trầm Khê cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng sau khi quay lại, sau khi nhìn những hành động của Tô Hàng với một góc nhìn khác, cô nhận ra mình lúc trước không hề hay biết Tô Hàng đã làm rất nhiều chuyện cho mình. Cô không biết được khi Tô Hàng đứng ra cho Trầm thị vay tiền duy trì hoạt động, anh phải đối mặt với rất nhiều sóng gió, phải làm việc liên tục không ngày nghỉ. Cô không biết trong năm năm lấy nhau, mỗi năm đến Tết, Tô Hàng đều lấy lý ra nước ngoài công tác để cô có thể ăn Tết vui vẻ cùng cha mẹ, anh biết cô không muốn đón năm mới cùng anh, cha mẹ cô cũng không thích người cướp đi con gái họ. Cô không biết được anh trai nhỏ lúc bé dẫn mình đi lạc tìm cha mẹ là Tô Hàng, người đã dõi mắt theo cô từ bé đến lớn, âm thầm thích cô mười mấy năm. Cô không biết lý do Tô Hàng đề nghị ly hôn với mình, không phải vì anh có người khác mà chỉ vì “năm năm qua anh không thấy em cười nữa". Tô Hàng trước khi 18 tuổi chỉ học qua tiểu học, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, dựa vào nhặt ve chai mà sống. Năm 18 tuổi Tô Hàng được Tô gia nhận về, mặc dù hiện tại anh rất thành công, nắm giữ quyền lực cùng tập đoàn nhà họ Tô, nhưng hoàn cảnh lớn lên khác biệt quá nhiều, nhiều người vẫn trong tối ngoài sáng xì xào về xuất thân và thân phận của anh. Nhưng Tô Hàng không quan tâm điều đó, thứ anh quan tâm là cái nhìn của Trầm Khê đối với mình. Anh biết mình với Trầm Khê có nhiều khác biệt, “nhưng dù cho như thế, liền coi như chúng ta có nhiều cái khác biệt đi, dù có một tia cơ hội, anh vẫn muốn có được em, muốn cưới em về nhà, dù trong mắt người khác, anh là cưỡng ép em.” Với tư cách một người đàn ông thành đạt, Tô Hàng không hề e dè ở mặt nào cả. Nhưng với tư cách là “chồng Trầm Khê”, khi anh đứng trước mặt cô, sự tự tin của anh đều biến mất, yêu mà không dám nói, không dám thổ lộ hay quan tâm trực tiếp chỉ vì sợ cô chán ghét mình. Tô Hàng tặng một món quà cũng đắn đo lý do, sợ Trầm Khê không nhận, anh quan tâm từng li từng tí cảm nhận của cô, sợ cô có khúc mắc với mình. Để bây giờ khi Trầm Khê nghĩ lại những hành động của Tô Hàng trong năm năm đó, cô mới cảm thấy anh ấy thích mình đến nhường nào và mình cũng đã vô tâm đến nhường nào.  Từ lúc bắt đầu cuộc hôn nhân, Trầm Khê từng thử mở lòng mình để sống cùng với Tô Hàng, vì hơn hết con người Tô Hàng không có điểm nào đáng chê trách. Thế nhưng khúc mắc “người con gái Tô Hàng thích mười mấy năm kia không phải mình” làm hai người dằn vặt bỏ lỡ nhau một kiếp.  Khi có cơ hội trở lại, Trầm Khê quyết chí phải ép xem Tô Hàng nín nhịn đến bao giờ mới chịu thừa nhận tình cảm của mình, đến khi nào anh mới chịu tỏ tình. Cô biết ở lần này, hai người sẽ không kết thúc như vậy, họ sẽ bên nhau hạnh phúc thật lâu dài. "Hãy tỏ tình với ta đi" với nội dung truyện nói tóm lại chỉ là câu chuyện quay về rồi thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau tránh khỏi những đau thương của kiếp trước, ân ân ái ái sống cùng nhau. Truyện không có nhiều điểm nhấn, tập trung mô tả diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính và truyện cũng ngắn nữa, thích hợp để đọc giải trí không cần dùng não.    Mời các bạn đón đọc Hãy Tỏ Tình Với Ta Đi của tác giả Bạo Táo Đích Bàng Giải.
Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng - Toan Giác Cao
“Chờ đến khi gió êm sóng lặng” là một câu chuyện rất “đời”. Hiện thực tàn khốc, không cho người ta một lối thoát nào. Nhưng đó cũng chính là bản chất của cuộc sống, con người muốn tồn tại cần phải tự mình vươn lên, tự mình tìm thấy lối đi, hoặc giả, tìm được người dẫn lối cho chúng ta. Trên đời này có rất nhiều Giang Thủy, sẽ bị cám dỗ, sẽ vì hoàn cảnh khắc nghiệt mà chọn sai con đường. Nhưng mỗi Giang Thủy cũng sẽ gặp được một Dương Mai, chấp nhận con người thực sự của anh, dùng tình yêu rực rỡ như cầu vồng của mình để sưởi ấm cho anh. Vì vậy, nếu gặp được rồi, xin người hãy trân trọng. *** Ánh nắng chói chang mùa hè không rực rỡ bằng em. Ngày đó, tháng đó, năm đó, em mang theo tình yêu, soi sáng cuộc đời tăm tối của anh. Chào em, Dương Mai. Anh là Giang Thuỷ. Dương Mai là một cô gái hợp thời, xinh đẹp, có tiền và cá tính. 25 tuổi và một mối tình kết thúc thảm hại vì bị lừa cả tình lẫn tiền, Dương Mai cảm thấy cuộc đời không có gì phải hối tiếc. Yêu thì cứ yêu thôi, không được nữa thì chấm dứt, một cái quay đầu cũng không muốn cho người kia. Chính vì quan điểm phóng khoáng như vậy, ngày đầu tiên Dương Mai gặp Giang Thủy ở trường dạy lái xe, cô biết mình đã tìm được “con mồi” tiếp theo. Giang Thủy đẹp trai, nam tính và rắn rỏi. Anh trầm tĩnh, nếu có thể không cần nói chuyện thì nhất định sẽ không nói. Nhưng dù sao cũng là thầy dạy lái xe, vài câu trao đổi cùng học viên vẫn phải có. Thế nên, Dương Mai câu được câu chăng, vừa dụ vừa dỗ khiến anh bắt buộc phải tiết lộ một vài thông tin với cô. Cuối cùng, Dương Mai kết luận, Giang Thủy này cô nhất định phải có được. Không vì điều gì khác, chỉ vì cảm giác khi ở cùng anh. Từ những sinh hoạt ngày thường của Giang Thủy, Dương Mai nhận ra được, anh rất nghèo. Ăn uống tiết kiệm, chỉ tiêu xài cho những nhu cầu vô cùng cấp thiết. Nhưng cô không để ý, bởi vì cô có tiền. Không phải là kiểu có tiền thì có thể lấn lướt người khác, mà là kiểu, vì em có tiền nên không cần anh nuôi.Anh cứ yên tâm mà yêu em, thế là đủ rồi. Nhưng hiện thực cuộc sống không đơn giản như vậy, đặc biệt là người có hoàn cảnh thê lương như Giang Thủy. Gần ba mươi năm sống chỉ để trả ơn, hay nói đúng hơn là trả nợ, Giang Thủy vốn luôn nghĩ rằng anh sẽ chẳng bao giờ có tâm trí để mà yêu đương, còn là yêu đương với một cô gái hoàn hảo như Dương Mai. Anh quá bận, bận làm lụng kiếm tiền, bận nghĩ cách tiếp tục sinh tồn. *** Giang Thủy khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Có người qua đường dùng ánh mắt khác thường nhìn anh, anh cũng không để ý. Có mấy bà bác đã bắt đầu khe khẽ nói nhỏ sau lưng, suy đoán cái chân kia của anh là vì sao mà què. Kỳ thật thời điểm anh đi bộ về đến nhà, đau nhức trên đùi đã hoàn toàn biến mất. Vốn dĩ chỉ là bởi lúc nhảy khỏi cửa sổ ngã xuống tạo ra cảm giác đau ngắn ngủi. — Anh nhảy khỏi cửa sổ bệnh viện. Khi đó tình huống khẩn cấp, mẹ Dương đã sắp tới cửa, anh e là trốn không thoát. Sau đó, trước ánh mắt hứng thú bừng bừng của Dương Mai anh chơi một hồi “soái”. Đương nhiên, là không chơi đủ “soái”, bằng không cũng sẽ không thành què. Nhiều ngày nay, anh cùng Dương Mai gặp nhau có vẻ thần bí lại khẩn trương, giống như hai người lén lút gặp mặt, nơi chốn cẩn thận lưu ý. Loại trạng thái tập trung tinh thần cao độ này, làm anh có đôi khi sẽ thiếu ngủ. Anh về nhà chính là đi ngủ bù, anh tính ngủ đến khi trời đen kịt, hai ngày sau lại ra ngoài, đến lúc đó lại đi một chuyến vào phố cổ, có một món ăn mới sắp đưa ra thị trường, anh muốn mua một cân mang cho Dương Mai nếm thử. Thời gian anh ở Bắc Kinh, tiểu khu nơi anh ở vẫn yên lặng lãnh đạm như cũ, mùa hạ mới lộ ra những góc nhọn, tiểu khu an tĩnh giống như một bức họa. Người trong họa lẳng lặng đứng bên bờ sông tối đen, chờ anh đi qua, người nọ mới sâu kín quay đầu lại. Gương mặt này rất quen thuộc, nhưng lại khiến Giang Thủy cảm giác dường như đã có mấy đời. “Anh biết tôi tới làm gì.” Giang Thủy gật gật đầu, rất hoà bình mỉm cười, lơ đãng thấy băng dán trên thái dương người đối diện, hỏi: “Cái trán của cậu làm sao vậy?” Hắn chẳng hề để ý mà đáp: “Còn có thể như thế nào, mệnh đấy. A, thời điểm anh huy hoàng chị Vân yêu anh nhất, thời điểm anh nghèo túng chị Vân cũng yêu anh nhất. Đây là cái gì? Đây là mệnh!” Giang Thủy nhấp môi: “Cậu là đàn ông thế nào còn không đánh lại phụ nữ?” “Phi! Đó là tôi không thể đánh trả!” “À.” Giang Thủy né qua hắn, nhắm thẳng hướng cửa sắt đi. Móc ra chìa khóa mở cửa, người phía sau đuổi theo, không vào cửa, chỉ giữ anh lại. “Tôi cũng lười phí miệng lưỡi với anh, đi, Bắc Kinh cần anh.” Giang Thủy tránh tránh, dễ như trở bàn tay ném hắn ra. “Có ý gì?” Giang Thủy bình tĩnh mà lắc đầu: “Tôi không tính quay lại.” “?” Khó có thể tin mà nhìn anh chằm chằm, như là chưa từng nghĩ tới chuyến này sẽ gặp chuyện khó dễ. Trong ngắn ngủi đối diện, Tóc đỏ lại trì độn, cũng có thể cảm giác được chỗ nào không giống, nếu trước kia hắn có thể sử dụng tiền tài để hấp dẫn người đàn ông này, thì bây giờ, dường như không thể. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn hỏi Giang Thủy: “Không bao giờ trở lại Bắc Kinh?” Giang Thủy nhìn hắn, không nói gì. Bắc Kinh với anh mà nói vốn chính là tha hương, đâu ra cách nói “Trở lại”? Bất quá, anh đích xác không tính toán đến Bắc Kinh. Nếu có người chú định cả đời bình đạm, thì anh có nhảy nhót thế nào cũng nhảy không khỏi vòng tròn mà trời cao đã sớm tạo ra cho anh. Đây là bất công sao? Không, đây là ban ân. Mỗi người đều có nhân sinh quỹ đạo thuộc về chính mình, thiên nhiên lớn như vậy, núi là núi, sông là sông, gió là gió, hoa là hoa. Vĩ nhân sống trong hoa tươi vỗ tay, phàm nhân sống trong củi gạo mắm muối. Mời các bạn đón đọc Chờ Đến Khi Gió Êm Sóng Lặng của tác giả Toan Giác Cao.