Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Môi Súng (Thần Thương)

Thể loại: Hiện đại, bao dưỡng Nội dung chính của câu chuyện xoay quanh về những việc xảy ra quanh giới nghệ thuật, những con người làm trong đài truyền hình cũng hãm hại lẫn nhau để đạt được mục đích của mình. Cũng tạo nên một mối tình khắc cốt ghi tâm. Lão Trần, Trần Lập Nam, chủ nhiệm đài trung tâm tin tức Minh Châu, trong tay đang nắm quyền sinh quyền sát của hai chương trình ‘hot’ nhất đài Minh Châu, việc trong ngoài gì cũng đều phải thông qua lão, là kẻ biết nịnh nọt, khúm núm, cũng như có thù tất báo. Sự việc này rất nhanh đã trở thành chủ đề nóng lan truyền khắp công ty, cuộc họp hằng năm này được miêu tả sinh động như hiện trường án mạng, hầu như tất cả mọi người đều nghĩ rằng lần này Hình Minh coi như xong đời rồi, ở đài Minh Châu này ngoại trừ đài trưởng Ngu Trọng Dạ, thì không một ai dám đắc tội với lão Trần, càng khỏi nói đến đập hẳn chai rượu vào đầu lão như thế. Mà thật sự nếu kể ra thì, lão Trần cũng coi như là Bá Nhạc của Hình Minh, không có lão Trần, Hình Minh như con thiên lý mã không thể ở đài Minh Châu hô mưa gọi gió như bây giờ được. *** Hiện đại, xôi thịt no nê, gay cấn, hiện thực hướng, cáo già biến thái công x trà xanh biểu aka greentea b**** thụ Biên tập viên Hình Minh của đài Minh Châu nổi danh làm việc không từ thủ đoạn để đạt được thành công. Mục tiêu của cậu là ngoi lên địa vị cao để minh oan cho cha mình – một nhà báo bị hãm hại và chết trong tù. Khi có nguy cơ bị đá khỏi đài, biên tập Hình dù là trai thẳng vẫn quyết định bò lên giường của đài trưởng để được ở lại. Thế nhưng, giường của Ngu đài trưởng – Ngu mỹ nhân – Ngu Trọng Dạ đâu phải là thứ muốn lên thì lên muốn xuống thì xuống được! Đối với đứa hay đọc rumour Cbiz như mình thì những chuyện hậu trường Môi súng chẳng hề hư cấu (dù có làm quá hơi nhiều =))). Lỗi logic cũng có nhưng tác giả viết rất chắc tay, âm mưu chính trường- hậu trường đọc cứ gọi là dồn dập. Viết theo lối hiện thực hướng, lắm lúc làm cho nhân vật bế tắc đến mức mình phải ngừng để xem truyện khác cho đỡ mệt tim. QT truyện này chắc siêu khó, cảm ơn editor rất nhiều vì bản edit tuyệt vời này. Công thụ đều thuộc dạng thần kinh, yêu mà không nói. Thụ “đổ” trước nhưng tâm lý giãy giụa ghê lắm. Công ban đầu chỉ thưởng thức và hứng thú với một tình nhân ngoan độc và thông minh. Phần sau truyện, công đặt mỹ nhân lên trên giang sơn nên hy sinh nhiều (dù anh khôn bỏ xừ, cũng có cả hai thôi.). Cơ mà đọc tới cuối sẽ thấy thụ trả giá không hề kém. Đừng bỏ qua. *** Người ta thường nói giới giải trí chính là một hố sâu không đáy, vậy còn bên đài truyền, nơi mà làm việc với cả giới giải trí lại vừa đem thông tin tin tức tới cho người dân thì sao? Hóa ra trong đài truyền hình cũng có những đấu đá, cá lớn nuốt cá bé, hóa ra nơi này cũng chính là một vũng nước đục khác. Câu chuyện lần này xoay quanh những câu chuyện trong đài truyền hình, hoặc nói cụ thể hơn là đài Minh Châu, một đài truyền hình vừa đại diện cho chính phủ thông tri đến người dân, vừa thay mặt người dân nói lên những sự việc sự vật một cách chân thực nhất. Đài Minh Châu từ lúc thành lập cho đến nay luôn lấy tiêu chí 'Cầu chân' mà phát triển, biết bao nhiêu năm vẫn lấy tiêu chí mà đưa tin. Một trong những chương hot nhất hiện nay của đài Minh Châu là chương trình chuyên bình luận các loại tin tức tên là "Minh Châu kết nối". Vậy mà trong chương trình gần đây nhất lại nổ ra vụ mướn diễn viên đóng thế trong chương trình, và người dẫn chương trình cũng là người nghĩ ra chuyện này không ai khác chính là Hình Minh. Hình Minh ban đầu được một trong những 'người đi săn hôn nhân' trong một chương trình khác cũng hot không kém của đài Minh Châu để mắt đến. Là một người miền nam nhưng dáng vẻ lại giống người phương bắc, da dẻ trắng trẻo, cao hơn mét tám lăm, ngoại hình phải nói đứng trong đám người như hạc giữa bầy gà. Nhưng thay vì tiếp tục đi lên trở thành người trong giới giải trí, cậu lại chuyển hướng, từ một sinh viên ngành y chuyển sang ngành văn, từ bỏ theo con đường giải trí thênh thang để trở thành một phóng viên tin tức. Cậu, cũng mang theo án oan của cha mà 'bỏ y theo văn'. Tính cách Hình Minh phải nói là một người kiêu ngạo, mang theo lòng hư vinh rất lớn. Từ nhỏ đã xem mình chính là phượng hoàng còn người xung quanh thì chính là gà rừng. Ngoài trừ tính cách kiêu ngạo, cậu còn là một người miệng lưỡi sắc bén, tuy được dẫn chương trình "Minh Châu kết nối" đã được một năm, mặc dù cũng đem lại rất nhiều lợi nhuận cho đài nhưng do tính cách kiệm lời cùng kiêu ngạo nên chẳng ai yêu thích con người của Hình Minh. Trong một lần vì muốn giải quyết vấn đề, Hình Minh đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, đã vậy trong buổi họp hằng năm của trung tâm cậu còn đánh cấp trên của mình đến chảy máu. Vì thế để giữ được một chân đứng trong đài truyền hình Minh Châu, cậu bắt buộc phải làm mọi giá, kể cả sử dụng quy tắc ngầm. Hình Mình nghe danh vị đài trưởng đài Minh Châu - Ngu Trọng Dạ, cũng xem như là có quen biết, nhưng nếu tính toán cẩn thận, Hình Minh chỉ mới đối mặt trò chuyện với vị đài trưởng này có ba lần. Lần đầu tiên là sau khi thu hình "Duyên tới là em", do có sai sót trong phần ghi chú tên, những người trong tổ chương trình đều thấy cậu chuyện bé xé to, hai bên giằng co không giải quyết được thì Ngu Trọng Dạ lại lên tiếng rằng: "Tôi thay mặt đài Minh Châu xin lỗi, nếu cậu muốn giải thích ở cuối chương trình tôi cũng sẽ đứng ra xin lỗi". Hình Minh khi gặp Ngu Trọng Dạ chỉ có một ý nghĩ "Ngu mỹ nhân". Lần thứ hai là ở khoa chuyên ngành tin tức, Ngu Trường Dạ làm giảng viên lớp đó, lúc trao đổi bàn luận, Hình Minh đã cố gắng tạo ấn tượng đối với Ngu Trường Dạ, tuy có chút ngông nghênh khi cậu nói "thay số ít người trong xã hội này lên tiếng", nhưng quả thật cậu đã làm được, mấy ngày sau trợ lý của Ngu Trường Dạ gửi cho tập thơ của vị tác giả người Pháp gốc Hoa, trên đó có một dòng chữ "Trân trọng tài năng, giữ lòng trắc ẩn". Lần thứ ba chính là lúc Hình Minh nằm trên giường của Ngu Trọng Dạ. Tưởng một lần lên giường với vị đài trưởng thì mọi việc sẽ êm xuôi, nhưng không ngờ Ngu Trọng Dạ là một tên cáo già, chương trình của cậu vẫn mất, đã vậy còn phải lập "quân lệnh trạng" đối với một chương trình mới, "Tầm nhìn Đông Phương". Nói về Ngu Trọng Dạ, một người đàn ông ngoài bốn mươi tuổi, thân không bối cảnh, nhưng cái mà y có lại chính là bối cảnh đồ sộ của người vợ đã mất của y, Hồng Nghê, con gái của Bí thư tỉnh ủy, Hồng Vạn Lương, có một đứa con trai. Đài trưởng Ngu bề ngoài thâm tình, hơn mười năm không tái hôn, ngón áp út lúc nào cũng đeo nhẫn kết hôn, nhưng thực ra trong đài mọi mọi người đều biết, phàm là đàn ông có năng lực làm sao chịu được cảnh cô đơn chiếc bóng. Bên ngoài đồn thổi rằng sau khi vợ mất, y và cha vợ đã thỏa thuận có bao nhiêu tình nhân ông cũng nhắm mắt cho qua, nhưng tuyệt đối không được kết hôn. Cũng có người nói thì ra Ngu đài trưởng chỉ thích đàn ông. Xoay quanh câu chuyện chính là sự cố gắng đem chương trình "Tầm nhìn Đông Phương" của Hình Minh trở thành chương trình tốt nhất của đài Minh Châu. Qua đó cũng đồng thời vạch trần biết bao nhiêu sự thật, những sự dơ bẩn của kẻ nắm quyền lấy từ thiện trở thành một cách để rửa tiền. Nếu như lúc trước nói, Hình Minh là kẻ tự cao tự đại, "chưa học đi đã đòi học bay" thì trong quá trình xây dựng "Tầm nhìn Đông Phương" bên cạnh còn có một kim chủ là Ngu Trọng Dạ, Hình Minh lại được mài giũa hơn rất nhiều. Quả thật, ngọc không mài không thành ngọc sáng, người không mài thì cũng chẳng bao giờ thành công. Ngu Trọng Dạ đối với Hình Minh vừa là một người cha lại vừa như tình nhân, lúc cậu sai thì y phạt, lúc cậu thành công thì y khen thưởng, hoàn toàn không mù quáng yêu thương cưng chiều. Phải đọc truyện thì ta mới cảm nhận được Ngu Trọng Dạ vì Hình Minh mà lo tính đủ đường. Trong quá trình đọc truyện, chắc hẳn mọi người sẽ cảm thấy có chút gì đó ngột ngạt bởi tình tiết, âm mưu, kể cả bối cảnh gia đình của Hình Mình. Mỗi một nội dung của chương trình "Tầm nhìn Đông Phương" đều dễ làm mọi người thấy khó chịu trong lúc thu thập tin tức, nhưng đến khi phát sóng, chính là giải quyết mọi chuyện lại không làm thỏa mãn được người đọc. Có cảm giác như bắt bạn uống ba thang thuốc bắc xong lại chỉ cho một cục đường nhỏ để an ủi, xong rồi lại bắt bạn uống thuốc đắng tiếp. Sự khó chịu, hay cũng có thể nói là sự u ám khi tác giả viết truyện dưới góc nhìn của Hình Minh, bởi vì Hình Minh còn đang mang theo án oán của cha mình, mang theo tính cách kiêu ngạo của bản thân để nhìn nhận mọi việc. Chắc hẳn nhiều bạn lúc đầu cảm thấy không quá thích tính cách của Hình Minh, nhưng không hiểu sao từ ban đầu khi đọc mình đã thích một người có tính cách như vậy. Không xu nịnh, không lấy nước mắt để giãi bày mọi việc rồi sau đó lại khinh bỉ, không cần nói nhiều lời mà trực tiếp hành động để đòi lại công bằng cho người khác. Chưa kể đến đoạn tình cảnh gia đình của Hình Minh, nói thật mình chỉ thấy Hình Minh kiêu ngạo nhưng để che giấu sự tự ti của bản thân, khi cha cậu bị bắt, mọi người xung quanh phỉ nhổ cậu, khi nghe thấy cái chết nhục nhã của cha mình thì cậu đã phẫn nộ đến mức tự làm bản thân bị thương, khi cậu bị Ngu Trọng Dạ đánh thì lại luôn nghĩ rằng đánh đi dù gì cậu từ nhỏ đã không có cha dạy dỗ rồi.. Mọi sự thiệt thòi của cậu, mọi việc cậu giúp người khác đều làm mình thấy được sự đồng cảm. Trong truyện còn có một chi tiết làm người khác vừa cảm thấy không thỏa nhưng cũng khó lòng mà nói được gì. Đó là vụ xuyên suốt, hay cũng chính là vụ làm nền tảng trong công việc của Hình Minh. Bởi vì khi một việc đã liên lụy đến quá nhiều người có quyền lực thì một người dân bình thường cũng như là con kiến bé nhỏ để người người dẫm đạp, cái Hình Minh cần chính là lý do để buông tay và cuối cùng cậu cũng tìm được lý do đó. Có người nói đoạn này có lẽ nên được giải quyết hết thảy, đúng sai trắng đen đều phải đưa ra ánh sáng, thì "Môi súng" lại viết nên theo kiểu hiện thực chính là trong cuộc sống này có lẽ trắng đen thì cũng không đủ, vì kẻ có quyền sẽ vẽ thêm màu xám cho xã hội này. Lời cuối cùng mình muốn nói là mọi người khi đọc truyện thì chắc chắn phải dò mìn trước, cũng như lời cảnh báo của bạn editor, những bạn sủng thụ cần thận trọng cân nhắc trước khi đọc bởi vì thụ bị ngược rất nhiều, không bị ngược vì tình yêu mà bị bị ngược về hoàn cảnh. Lúc đọc truyện chắc chắn sẽ có nhiều bạn không nhịn được rồi drop giữa chừng, nhưng tin mình đi nếu như các bạn chịu đựng được những đau thương thì kết quả gặt hái được sẽ làm bạn hài lòng. Đây sẽ là một bộ truyện rất đáng để lưu giữ.   Một đoạn spoil nho nhỏ: Ngu Trọng Dạ cuối cùng cũng coi như mệt mỏi, nhắm mắt lại, hô hấp dần ổn định lại: "Ngày mai không phải đến vườn Minh Châu." "Lão Trần cáo mượn oai hùm, toàn bộ vườn Minh Châu đều do lão ta điều khiển." Ngu Trọng Dạ gật đầu: "Vậy thì sa thải lão." "Còn có Lạc Ưu, anh ta gọi thầy là thầy." Ngu Trọng Dạ cúi đầu nhìn Hình Minh, cười nhẹ: "Sau này không cho cậu ta gọi nữa." "Còn có Phỉ Bỉ.." Đời này chưa bao giờ kể lể oan ức với người khác, vừa bắt đầu nên khó kiềm chế lại được, vốn là, thể diện vinh quang để cho người khác nhìn, khổ cực nước mắt đều phải nuốt vào trong lòng. Hình Minh phát hiện giọng điệu của mình chẳng khác mấy tên tiểu nhân đắc chí là bao, tự thấy xấu hổ, vì vậy đem mặt chôn trong lồng ngực Ngu Trọng Dạ, "Thôi, quên đi." "Không có chuyện gì." Ngu Trọng Dạ nhấc cằm Hình Minh lên, nghiêm túc nhìn thẳng vào hai mắt cậu, "Chuyện gì em cũng có thể nói với tôi."     Mời các bạn đón đọc Môi Súng (Thần Thương) của tác giả Kim Lăng Thập Tứ Sai.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Một Cục Cưng và Bốn Baba - Dạ Khinh Trần
Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào sô pha, xem phim Hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô (bắp rang bơ), hướng về phía buồng vệ sinh hô “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Mỗ Tiểu Bảo để mông trần chuồng, chùi cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nhìn nữ nhân  mang đồ lót che ba điểm, “Mẹ, người ta đang bận mà.” “Mẹ mà đi mở cửa nói không chừng sẽ bị đuổi giết đó, Tiểu Bảo muốn chạy lánh nạn như lúc trước hay sao?” Mỗ nữ liếc mắt, bàn tay mềm chỉ vào mỗ Tiểu Bảo, nữ vương sai khiến bảo: “Đi, nếu là người đến đòi nợ, thì để cho chó cắn!” Mỗ Tiểu Bảo nhìn xung quanh, xác định phòng chỉ có hai người bọn họ là mẹ và nó, sau đó, nói, “Mẹ, chúng ta đâu có nuôi chó, sao mà cắn?” Giọng điệu của mỗ nữ chỉ tiếc rèn sắt mà không thành thép nói, “Tiểu Bảo à, con cắn cũng được nhiều năm như vậy, còn hỏi cắn làm sao? Đương nhiên là con cắn đấy!” “Vậy thì mẹ làm gì?” “Chạy trốn!” Mỗ nữ đáp lại một cách yên tâm thoải mái. Mỗ Tiểu Bảo im lặng hỏi ông trời, rốt cuộc tôi có phải là do mẹ tôi sinh hay không hả? *** Chuông cửa vang lên không ngừng, mỗ nữ lười nhác tựa vào trên sô pha, xem phim hàn bi tình, tay bốc bỏng ngô, hướng về phía buồng vệ sinh hô, “Tiểu Bảo, mở cửa đi.” Một cái mông trần, dường như là một bé trai xinh đẹp phấn điêu ngọc mài, mắt to sáng ngời như nước chớp, lông mi giống như quạt hương bồ, đáng yêu làm người ta muốn thét chói tai. Chỉ thấy nó vô tội mân mê cái miệng nhỏ nhắn sáng bóng hồng nhuận, chỉ chỉ cái mông nhỏ đang trần chuồng, ủy khuất nói, “Nhưng mà mẹ, Tiểu Bảo đang bận mà!” Mỗ nữ rốt cục cũng tắt tivi đi, vừa quay đầu lại, tựa hồ trời đất cũng mất màu. Một đầu tóc quăn cuộn sóng đen nhánh xinh đẹp, lười nhác cúi dừng ở bên hông mảnh khảnh, hé ra khuôn mặt xinh đẹp thoát tục , mắt to quyến rũ mang theo nhìn thấu thế gian thê lương và bất cần đời, khéo léo cái mũi, đôi môi non mềm nở nang nhướn lên một độ cong hoàn mỹ. Mặc đồ lót gợi cảm che đi ba điểm, hai vú đầy đặn trắng nõn, ngay cả mạch máu đều thấy rõ ràng, dáng người trong suốt trong sáng tựa như quả mật đào vừa mới chín muồi, làm cho người ta nhịn không được muốn cắn , nhấm nháp thứ xinh đẹp của cô. Chỉ thấy cô vươn ngón tay ngọc, hung tợn nói, “Đi, mở cửa, không muốn bị đuổi giết , trước hết đem cục phân của con nín lại đi.” Tiểu Bảo bất đắc dĩ mặc quần vào, tí ta tí tỡn chạy tới cửa. “Nếu đòi nợ, thì đóng cửa thả chó!” Phía sau nữ nhân tiếp tục bật tivi, lười biếng nói người ở sau. ... Mời các bạn đón đọc Một Cục Cưng và Bốn Baba của tác giả Dạ Khinh Trần.
Du Long Tùy Nguyệt - Nhĩ Nhã
  AudioBook Du Long Tùy Nguyệt   Đồng nghiệp văn của chủ bộ Khai Phong phủ – Công Tôn Sách cùng Cửu Vương Gia Triệu Phổ. Một vị võ tướng oai hùng, vô cùng cẩu thả lưu manh cực kỳ ghét thư sinh. Một thần y tài giỏi, nóng nảy hung hãn cực kỳ ghét lưu manh. Định mệnh đã để họ gặp nhau, cãi nhau, ghét nhau và yêu nhau. Trong quá trình đó không thể thiếu được sự góp mặt của công thần bé bỏng Tiểu Tứ Tử, bảo bối không chỉ góp phần đưa võ tướng và thư sinh đến với nhau, hơn thế nữa, con mèo đen và con chuột bạch cũng không thể tránh thoát cặp mắt sáng như sao của bé. Và mọi chuyện đã bắt đầu như thế, tú tài đụng độ nhà binh, sau một loạt hiểu lầm và đá lửa văng tung tóe, những ai có tình thân rồi cũng sẽ trở thành quyến thuộc. *** Tháng giêng vừa qua đi, ven Kính hồ hạ xuống một trận tuyết lớn, toàn bộ huyện Sơn Âm đều bị phủ trong một tầng trắng thuần. Tại thị trấn phía tây, có một thôn nhỏ sinh sống vài trăm nhân khẩu, tên là thôn Nhã Trúc. Thôn này có vẻ không lớn, nhưng lại nổi danh trong toàn bộ vùng Chiết Giang. Có hai nguyên nhân khiến nó nổi danh, đó là trong tên thôn có một chữ “Nhã” và một chữ “Trúc”. Nhã, là chỉ nơi này lịch sự tao nhã, cũng có nhiều nhã khách xuất hiện. Thôn Nhã Trúc thịnh hành việc đọc sách, văn nhân được tôn kính, người người đều là nhã khách, cho dù là một tiểu đồng bốn năm tuổi chơi đùa ở ven đường, cũng có thể thuận miệng làm vài câu thi văn, nói ra nhiều lời có đạo lý. Trúc, là chỉ xung quanh nơi này có một rừng trúc rất lớn. Rừng trúc này rộng đến ngàn khoảnh, giống như một cái túi tiền, bao quanh toàn bộ thôn làng, măng non và trà trúc diệp của thôn Nhã Trúc cũng là vật phẩm thượng đẳng, lừng danh. Đầu thôn Nhã Trúc, có mảnh đất tròn với hàng rào vây quanh vài dãy nhà tường trắng ngói đen, trong đó có một căn nhà nhỏ lịch sự tao nhã, trên mái hiên còn đang đóng băng. “Cót két” một tiếng, cửa bị mở ra, phía trong cửa, một tiểu oa nhi bốn năm tuổi nhô đầu ra, hướng về rừng trúc xanh đang bị tuyết trắng bao phủ phía xa xa nhìn quanh. ... Mời các bạn đón đọc Du Long Tùy Nguyệt của tác giả Nhĩ Nhã.
Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh - Nam Phong Bất Tẫn
  AudioBook Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh    Đời trước ta lòng tham vô đáy vì tư lợi, hại chết chính mình hại chết ngươi. Đời này ta sẽ ở xa xa đứng nhìn ngươi, che chở ngươi, bảo hộ ngươi, dùng cả đời cùng ngươi. —— Buông xuống ân oán, quyến luyến ẩn sâu. —— Nếu có ngày gặp lại, sinh tử không ly tán. Bạn học Dương trọng sinh thay đổi triệt để, một lần nữa làm người, làm bạn cùng giáo chủ vượt qua hồng trần cưỡi ngựa lao nhanh sống đến tiêu tiêu sái sái. Dương Liên Đình là công, cầu không khảo chứng, HE, không theo nội dung nguyên tác. Trong truyện sẽ có hai nhân vật ở truyện khác xuyên tới, một là Mạnh Tinh Hồn phiên bản nhỏ, một là Diệp Khai. Hai người kia sẽ không ảnh hưởng đến nguyên tác, không xem qua tiểu thuyết nguyên tác cũng không sao, vì ta không viết nhiều về bọn họ, Toàn bộ văn phong khả năng sẽ tương đối khói lửa (:з” ∠)_, Dù sao chính là câu chuyện giáo chủ và Dương Liên Đình manh manh nói yêu thương, thích liền vào đi ~ *** Biên tập đánh giá: Kiếp trước phụ Đông Phương, Dương Liên Đình chết sau đó trọng sinh, về tới mười năm trước. Cả đời này, hắn không muốn vì hư danh mà sống, quyết tâm dùng cả cuộc đời bảo hộ giáo chủ, vãn hồi kết cục bi kịch kiếp trước. Hắn tính tốt tất cả, lại tính không được ý trời, trong chốn giang hồ xuất thế vài vị cao thủ chưa bao giờ nghe danh, Họa lớn uy hiếp sinh mệnh lại bị kẻ thần bí cứu ra trước tiên. Dương Liên Đình phát hiện, sau khi trọng sinh, “Giang hồ” này dường như không giống trong trí nhớ của hắn, Vậy nguyện vọng hắn và giáo chủ “Kết tóc cùng quân, tương thủ sống quãng đời còn lại”, còn có thể thuận lợi thực hiện sao. . . Tác giả lấy thị giác của Dương Liên Đình khi trọng sinh (ngôi tôi – ta), dùng văn tự nhẵn nhụi miêu tả một giang hồ khác hẳn, Trong giang hồ này xuất hiện lớp lớp người mới, âm mưu càng ùn ùn, Toàn bộ câu chuyện làm động lòng người, ấm áp ngọt ngào, đáng giá xem. *** Phát ra một tiếng “Chi nha” sấm người, cửa sắt mở ra. Hơi hơi ngẩng đầu, bả vai liền bị ấn chặt trở về, ta cười lạnh một tiếng, tùy ý bọn họ nâng ta vào thông đạo đi xuống đất. Thông đạo âm lãnh uốn lượn, hai vách tường đốt mấy ngọn đèn, ngọn đèn dầu u ám phiêu phiêu, bóng người kéo dài vặn vẹo giống như ác quỷ vô mặt. Thượng Quan Vân nâng cáng đi phía trước hết sức cẩn thận, bước chân càng ngày càng chậm, sau khi quẹo vài lần, trước mắt liền trở nên sáng ngời. Gió thổi tới thoang thoảng hương mai. Núi đá xếp, đình đài lầu các, hồ nước ở một phương trong như gương được khảm tại giữa vườn, đẩy cửa sổ nhìn ra liền thấy sóng nước lâng lâng, vài cầu nổi ở trên mặt nước, tà tà đối diện là một vườn hồng mai nở rộ nhìn không thấy giới hạn. Tâm ta run lên, lại là hôm nay, lại là hôm nay! Phía sau truyền đến tiếng trêu đùa của Nhậm Doanh Doanh và Lệnh Hồ Xung, nữ tử yêu kiều giọng nói mềm mại, đang cùng tình lang thương lượng làm thế nào để giết chết Đông Phương Bất Bại đã nuôi nàng từ nhỏ đến lớn, chiếm lấy vườn này cho riêng mình. Ta cười lạnh, bất động thanh sắc nắm chặt nắm tay giấu vào trong tay áo, chỉ huy Thượng Quan Vân đi qua núi giả, dọc theo một con đường đá sỏi đi lên phía trước. ... Mời các bạn đón đọc Cùng Giáo Chủ Kết Tóc Nhất Sinh của tác giả Nam Phong Bất Tẫn.
Tổ Trọng Án - Yên Thủy Tinh
Những vụ Tổ Trọng Án ly kỳ không lời giải, những án mạng kinh hoàng chưa có manh mối. Nhờ sự kết hợp giữa Triển tiểu miêu là một tiến sĩ tâm lý học kết hợp cùng một con phóng khoáng như điên, Bạch lão thử. Thử miêu liên thử án nào cũng phá. Thử miêu văn hiện đại. Những phân tích tâm lý học trong này đều được tham khảo trên một bộ phim truyền hình Mĩ. *** Thành phố D, tại khu ẩm thực thương mại, một thanh niên cao gầy, mặc cả thân áo đen lười biếng lê bước chân dạo trên đường phố. Tuy thời tiết bây giờ đã sớm là đầu xuân, nhưng gió xuân tháng 3 vẫn không có gì gọi là ấm áp, đập vào mặt người vẫn có mấy phần lạnh đến thấu xương… Quả thật, thành phố nhiều gió như vậy đôi khi khiến người ta cảm thấy phiền toái, nhưng hiển nhiên, nó cũng chẳng thể quấy nhiễu nổi Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường chính là tên thanh niên áo đen vừa nói, ở đây, chẳng ai biết đến hắn, tuy con người hắn nhìn qua cũng không phách lối, nhưng vô luận ở thanh thiên bạch nhật hay nơi làm việc, Bạch Ngọc Đường đều có thể dễ dàng đem mình hòa nhập vào, huống gì hiện tại chỉ là nơi đường phố tịch mịch ban đêm. Dùng lời của hắn mà nói thì, hắn vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi nhịp điệu của thành phố này , hắn và nó, vĩnh viễn hòa hợp như vậy. Hắn yêu thành phố này, bất quá, từ lúc Bạch Ngọc Đường nói những lời đó, đã sớm trải qua hai năm, hai năm, lại có thể sửa đổi rất nhiều chuyện. Năm ấy, người nghe Bạch Ngọc Đường nói chuyện đã chết, mà hắn cũng đã sớm quên mất, cái gì gọi là yêu , bất kể đối với thành phố, hay bất kỳ người nào khác. *** Mời các bạn đón đọc Tổ Trọng Án của tác giả Yên Thủy Tinh.