Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức của tác giả Thủy Nguyệt Thanh Phong. Ngô Ưu không ngờ tới mình lại xuyên vào tiểu thuyết, trở thành nhân vật pháo hôi độc ác trùng tên. Pháo hôi vốn đã là dạng nhân vật chỉ có thể chết thê thảm, lại còn độc ác làm trời làm đất, thích gây chuyện với vai chính, thế thì không phải kết cục còn kinh khủng hơn sao? Chưa hết, nhân vật pháo hôi này thế mà còn dám đắc tội với vai trùm phản diện toàn tiểu thuyết, Triệu Thanh Tử. Vai ác này bị tật hai chân, người nhìn qua tưởng ôn nhu, hiền dịu, thực chất lại tàn nhẫn, lạnh lùng, giết người không ghê tay, một người u ám, điên cuồng. Sau khi nguyên chủ đâm nàng một kiếm, nàng ngoài mặt nói không sao không có trách tội, nhưng sau lưng lại phái người đâm nguyên chủ thành cái sàng rồi vứt xác nơi hoang dã. Ngô Ưu nhìn thanh kiếm trên tay mình, lại nhìn đến đại vai ác nhu mỹ Triệu Thanh Tử bị mình đâm trúng. Đầu óc trống rỗng, giọng nói nam chủ chất vấn mình vì sao lại làm như vậy truyền đến, Ngô Ưu đột nhiên lóe lên một ý tưởng. Sau đó, nàng nhìn Triệu Thanh Tử, khuôn mặt cực kỳ bi thương: "Thanh Tử, ngươi tại sao luôn chạy về phía người khác! Ta yêu ngươi! Ngươi nhìn ta đi!"....... *** Ngô Ưu làm sao cũng không thể nào tưởng tượng được, bản thân sẽ bị một ngụm nước làm sặc chết, sặc chết thì cũng liền thôi, nhưng ai ngờ vừa mở mắt đã phát hiện trong tay mình cầm kiếm, còn đâm một mỹ nữ mặc trang phục cổ trang màu trắng ngồi ở trên xe lăn. Đầu óc nàng trống rỗng, còn không kịp phản ứng chuyện gì đã xảy ra thì đã bị người đẩy ra một phen. Ngô Ưu không có phòng bị nên bị đẩy ngã, nàng ngã ngồi ở trên mặt đất, đang định đứng lên mắng người. Ngẩng đầu vừa thấy, chỉ thấy một nam tử mặc áo xanh nôn nóng dò hỏi thân thể nữ tử áo trắng bị kiếm đâm trúng, nữ tử hô hấp có chút hỗn loạn, sắc mặt thì dị thường trắng bệch, nhìn qua giống như một con cá sắp chết. Sắc mặt của nam tử thập phần khó coi, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, hắn mở miệng nói: "Ngô Ưu! Tại sao ngươi làm như vậy! Thanh Tử tiểu thư có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn đoạt tính mạng nàng!" Cảnh tượng này rất quen mắt, nàng giống như đã thấy qua ở nơi nào đó. Thanh Tử??? Tên này hình như là vai ác cuối cùng trong tiểu thuyết ngược tâm mà lần trước nàng xem, vậy cảnh tượng này là...! Hình như là cảnh pháo hôi vai ác Ngô Ưu tìm đường chết...! Ngô Ưu nhìn thanh kiếm nhuốm máu trong tay mình, máu trên thân kiếm đang nhỏ xuống, tí tách mà đánh vào đầu óc Ngô Ưu...! Oái ăm!! Trời ạ! Ta xuyên thành pháo hôi vai ác cùng tên trong sách. Thậm chí là loại pháo hôi sơ cấp nhất, nói là vai hề nhảy nhót cũng không ngoa. Nguyên chủ là điển hình cho loại người ngực đại ngốc nghếch, không sợ trời không sợ đất, không chỉ đắc tội với nam nữ chủ mà còn lần lượt mạo phạm các vai ác khác trong truyện, sau khi đâm Triệu Thanh Tử bị thương, nàng bị Triệu Thanh Tử âm thầm đâm thành cái sàng, vứt xác ở nơi hoang dã. Lúc trước, sau khi nhân vật này chết đi, Ngô Ưu phi thường hoan thiên hỉ địa, bởi vì nhân vật này dính nam chủ như kẹo mạch nha, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến người ta cực kỳ ghét bỏ. Hơn nữa, tính cách nàng hung hãn, ngang ngược vô lý, ngoại trừ có khuôn mặt và một thân hảo công phu ra thì không còn gì khác. Một trận gió thổi qua, cơ thể Ngô Ưu run run, sắc mặt thậm chí còn trắng hơn Triệu Thanh Tử bị kiếm đâm vài phần, làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Hiện tại bản thân đã trở thành Ngô Ưu người này, chẳng lẽ xuyên qua còn cần nhìn tên sao? Bị đâm thành cái sàng còn khó chấp nhận hơn là bị sặc chết a!!! Trương Bá Ngộ ngồi xổm xuống rồi nắm lấy tay vịn xe lăn của Triệu Thanh Tử, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ưu cách đó không xa. Hắn thấy nàng thật lâu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy liền cho rằng nàng hiểu được bản thân gây ra đại họa, hắn đang muốn mở miệng, nhưng giọng nói thống khổ của Ngô Ưu đã truyền tới. "Vì cái gì! Vì cái gì Thanh Tử ngươi luôn chạy về phía người khác, ta yêu ngươi! Ngươi nhìn ta đi!" Nghe xong những lời này, Trương Bá Ngộ sợ đến ngây người, hắn khẽ nhếch miệng rồi mở to hai mắt nhìn. Triệu Thanh Tử cũng kinh ngạc đến ngây người, bản thân nàng vốn tới đây để cùng huynh trưởng kết giao, Triệu Thanh Tử đã sớm biết huynh trưởng có người trong lòng, lần này kết giao nàng kia cũng có mặt, Triệu Thanh Tử lập tức nghĩ mọi cách để bám trụ Trương Bá Ngộ để huynh trưởng có thời gian ở chung với nàng kia. Không nghĩ tới, Ngô Ưu sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đâm nàng một kiếm, lại không nghĩ rằng có thể nghe được nàng nói lời yêu khiến người cảm thấy thẹn như vậy. Triệu Thanh Tử khiếp sợ, thậm chí quên mất cơn đau trên vai, trong đầu điên cuồng suy tư rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm. Không nên a! Toàn kinh thành đều biết người Ngô Ưu nàng thích chính là Trương Bá Ngộ, như thế nào sẽ? Nhìn nam chủ và vai ác đều bị lời nói hùng hồn của mình làm cho ngây ngốc, Ngô Ưu phi thường xấu hổ, giờ phút này nàng rất muốn sờ sờ cái mũi, nhưng hiện tại nàng còn cần phải duy trì vẻ mặt cực kỳ bi thương. Trong nguyên tác, Ngô Ưu trả lời là nàng yêu nam chủ, nàng ghen ghét, nên cuối cùng bị Triệu Thanh Tử thầm đâm thành cái sàng. Ngô Ưu suy nghĩ, nếu chính mình đã biết cốt truyện, thì liệu có thể thay đổi nó hay không. Vì thế, linh cơ vừa động, nàng đem lời thoại của nguyên chủ đổi chủ ngữ. Lại nhìn đến Triệu Thanh Tử một thân áo trắng, đôi mắt hơi hơi trợn to, bên trong vô cùng mê mang. Áo trắng trên vai nàng đã bị nhuộm thành màu đỏ, như là một chiếc lá phong đỏ lửa rơi xuống. Ngô Ưu cảm thấy có chút chói mắt, nam chủ đây bị choáng váng đấu óc hay sao? Còn đứng ngây ngẩn ở kia! Lại không gọi đại phu thì thật sự không tốt! Nghĩ đến đây, Ngô Ưu tiến lên hai bước rồi đẩy ra nam chủ, bế Triệu Thanh Tử ra khỏi xe lăn. Trên người nữ tử có hương thơm nhàn nhạt, thể trọng nhẹ đến dọa người, nguyên chủ Ngô Ưu hàng năm tập võ, bởi vậy dễ như trở bàn tay bế người lên rồi chạy tới đại phu trong trang viên. Ngô Ưu chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền bỏ lại Trương Bá Ngộ đang truy đuổi ở đằng sau. Nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tới nơi cần đến. Nữ tử trong lòng ngực vẫn luôn an tĩnh không có giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm mình. Ngô Ưu một cước đá văng cánh cửa, đặt nữ tử ngoan ngoãn ở trong lòng ngực nàng lên giường, sau đó gọi đại phu tới xem thương thế. Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nhìn đại phu kiểm tra vết thương của Triệu Thanh Tử, trong lúc lơ đãng lại đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Triệu Thanh Tử. Bị nhìn chằm chằm khiến lòng nàng hoảng hốt, có chút xấu hổ quay đầu đi. Đại phu nói không có gì nghiêm trọng, miệng vết thương không sao, cũng không phải bộ vị trí mạng chết người, tĩnh tâm điều dưỡng là được. Ngô Ưu nghe được lời này thì thở dài nhẹ nhõm. Từ từ! Có phải nàng vừa mới cứu người muốn đâm nàng thành cái sàng hay không...! Nghĩ đến đây, Ngô Ưu không khỏi tự tay tát mình một cái, nàng tát rất vang, trên mặt đều có dấu đỏ. Trước tình huống bất thình lình như vậy, đại phu hoảng sợ, biết được vị này chính là tiểu thư nổi danh điêu ngoa trong kinh thành, hắn thật cẩn thận hỏi: "Ngô tiểu thư, ngài đây là?" Ngô Ưu có chút thê lương mà cười: "Ha hả...!Không có việc gì, ta đập con muỗi." Nghĩ tới chính mình tiếp tục lưu lại nơi này, Trương Bá Ngộ bọn họ liền phải tới, vì thế nàng hạ quyết tâm cáo từ. Đi đến cạnh cửa, Ngô Ưu nhẹ dạ có chút không yên lòng, nàng quay đầu lại nhìn người ở trên giường, thấy nàng ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm mình. Thiếu nữ mặc áo trắng nhỏ xinh lại nhu mỹ, lông mi nhỏ dài, làn da non mịn, lúc này trong ánh mắt nàng tựa như hiện lên tia sáng, giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, khiến lòng người thương yêu. Ngô Ưu xem đến ngẩn người, thầm nghĩ vai ác vậy mà lại mỹ lệ giống như trong sách miêu tả. Ngô Ưu là độc giả trung thành của quyển sách này, ngày thường đã xem qua rất nhiều tranh đồng nhân, nhưng giờ phút này Ngô Ưu cảm thấy những bức vẽ đó đều không đẹp bằng người này. Nhưng dù có đẹp thì cũng có độc, Ngô Ưu cấu mình một cái để bản thân hoàn hồn. Nàng xoay người rồi chắp tay, vẻ mặt rất đau khổ: "Thanh Tử tiểu thư, lần này là ta có lỗi, hôm nay vô ý khiến tiểu thư bị thương, còn nói xằng nói bậy, ngày khác chắc chắn sẽ tới cửa nhận lỗi, cho tiểu thư một lời giải thích." Sau khi suy diễn ra hình tượng dùng tình sâu vô cùng lại không thể không ẩn nhẫn một cách nhuần nhuyễn, Ngô Ưu lập tức xoay người bỏ chạy. Nguyên chủ nghe được tin tức cho nên mới cưỡi ngựa đến đây, Ngô Ưu tìm được con ngựa kia rồi quay về tướng quân phủ, vừa vào cửa liền nhốt mình trong phòng, cũng khóa chặt hết tất cả cửa sổ mới hơi hơi cảm thấy an toàn. Ngồi ở trên giường, Ngô Ưu hai tay ôm đầu gối, đôi mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút thất thần. Ngoại trừ một chút choáng váng khi mới vừa xuyên qua, hiện tại Ngô Ưu đã hoàn toàn kế thừa ký ức và võ công của nguyên chủ. Ngô Ưu là nữ nhi duy nhất của đại tướng Ngô Chiêm, mẫu thân của nàng mất sớm, phụ thân bận rộn công việc ở biên quan nên không có thời gian quản giáo nữ nhi của mình. Hơn nữa, mấy bằng hữu của nguyên chủ đều là nhị thế tổ [1], vì vậy mới hình thành nên tính cách hung ác khiến người chán ghét này của nguyên chủ. [1] Nhị thế tổ (二世祖): Những người giàu có, chỉ biết ăn chơi. Nàng đỡ trán, hồi tưởng lại nguyên chủ này cũng không sống quá vui vẻ gì. Không biết bản thân có đi đến kết cục như nguyên chủ hay không, nhưng mà đã như vậy thì chỉ có thể đi một bước lại tính một bước. Xuống giường rồi cầm lấy gương đồng, Ngô Ưu không khỏi rít lên một tiếng. Người trong gương mi như núi xa, mắt tựa thu thủy, môi đỏ tươi, khóe mắt có nốt ruồi son, quả thực là mị sắc vô biên. Cái này...!Ai có thể nghĩ, khuôn mặt thoạt nhìn thích hợp đi khiêu vũ như vậy, lại có thể nhấc tảng đá nặng 500 cân một lần đây...! Lắc lắc đầu, nàng không khỏi nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc của vai ác, hôm nay nhìn thấy nam chủ Trương Bá Ngộ cũng phi thường dễ nhìn. Ngô Ưu cầm lấy gương đồng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, càng ngắm càng cảm thấy cực kỳ sung sướng, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng. Bên này có người tự mình thưởng thức quên mình, nhưng mà ở một bên khác, có người lại đang suy nghĩ hỗn loạn. Sau khi Triệu Thanh Tử về đến nhà, nỗi lòng vẫn luôn không yên. Lúc trước, khi huynh trưởng nói chuyện, nàng đều sẽ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, nhưng lần này lại khác. Nàng nằm ở trên giường, hơi có chút thất thần. Triệu Thanh Thư nhìn nàng lơ đãng thì hơi có chút lo lắng, lại nghĩ đến những gì đã xảy ra mà lúc nãy Trương Bá Ngộ nói với mình. Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng dò xét cái trán của muội muội, cũng không có dấu hiệu phát sốt. Hành động của Triệu Thanh Thư đánh gãy suy nghĩ của Triệu Thanh Tử, nàng không còn thất thần, dời ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng ở mép giường. Thấy muội muội nhìn mình, Triệu Thanh Thư thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Là ca ca không tốt, không có bảo vệ được ngươi. Ngươi yên tâm, việc này ta chắc chắn phải khiến Ngô Ưu kia cho ngươi một lời giải thích, không những đâm ngươi, thế nhưng còn dám! Còn dám..." Triệu Thanh Thư không nói được nữa, hai chân muội muội nhà mình tàn tật, thân mình suy yếu, nếu là phu quân tương lai vô pháp thật lòng đối đãi nàng, cả đời này của nàng nhất định sẽ càng đau khổ hơn. Triệu Thanh Thư nghĩ, nếu muội muội cuối cùng không thể thành gia, vậy thì mình sẽ dưỡng nàng cả đời. Ai ngờ, lại có người đánh chủ ý tới trên người muội muội mình, vẫn là một nữ nhi gia! Không những là nữ nhi gia, mà vẫn là người không đàng hoàng! Hắn đều có thể nhẫn nhịn những chuyện này, nhưng Triệu Thanh Thư nhìn tâm tình muội muội nhà mình bất thường, giống như có chút ý tứ với Ngô Ưu kia. Triệu Thanh Tử không biết tâm lý huynh trưởng nhà mình lại diễn biến phức tạp như vậy, nàng nhẹ nhàng nắm tay huynh trưởng, lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười lương thiện lại vô cùng am hiểu lòng người. "Huynh trưởng đừng giận, Ngô Ưu tiểu thư cũng không cố ý." Triệu Thanh Thư nghe được lời này, chuông cảnh báo trong đầu xao vang. Trong lòng tràn ngập cảm giác cải thìa nhà mình liền phải bị heo ủi mất. "Thanh Tử, ngươi thấy hỗn...!Ngô Ưu tiểu thư như thế nào?" Nhìn vẻ mặt huynh trưởng rất thận trọng, Triệu Thanh Tử lập tức hiểu được hắn muốn biết điều gì. "Huynh trưởng, ta không có bất kỳ tình cảm nào khác với Ngô Ưu tiểu thư, chỉ là cảm thấy nàng rất thú vị mà thôi. Ngươi biết, ta đối với bất cứ người nào cũng đều như vậy." Nhớ tới tính tình muội muội nhà mình quá mức ôn nhu, Triệu Thanh Thư thở dài, đồng thời trong lòng lại buông xuống một tảng đá lớn. Hai huynh muội hàn huyên trong chốc lát, Triệu Thanh Thư phân phó nha hoàn chiếu cố hảo Triệu Thanh Tử, sau đó đứng dậy rời đi. Nhìn theo Triệu Thanh Thư ngày càng đi xa, cho đến khi biến mất không thấy. Nụ cười trên khuôn mặt Triệu Thanh Tử dập tắt, nàng phân phó nha hoàn nâng mình khỏi giường, sau đó ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ. Lúc này là cuối mùa thu, cơn mưa hôm qua đã khiến cho toàn bộ hoa quế trong đình viện rụng hết cả, gió thổi những sợi tóc lòa xòa trên trán của thiếu nữa bên cửa sổ, cũng đưa tới một chút hương thơm ngào ngạt. Triệu Thanh Tử nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, muốn cho những làn gió thu mát mẻ cuốn đi nội tâm xao động bất an của mình. Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng nói bi thống của người nọ hôm nay bắt đầu quanh quẩn ở bên tai, quấy nhiễu khiến cho mình không thể yên lòng. Trong mắt nàng có chút ảo não, cảm thấy chính mình như vậy thật sự là dễ lừa gạt quá mức, chỉ là một chút hoa ngôn xảo ngữ mà đã rơi vào lưới của thợ săn. Hương hoa quế quấn quanh chóp mũi, ngào ngạt đến tận đáy lòng người, khiến nhân tâm cũng trở nên ngọt ngào. Nàng không khỏi nhẹ cong khóe miệng, nghĩ đến dáng vẻ người nọ nùng liệt như vậy, thật sự khiến cho người không quên. Lại nghĩ tới khi mình trị thương, người nọ tự tát bản thân một cái, hẳn vì là tự trách, bởi vì nàng ngộ thương chính mình. Triệu Thanh Tử nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ấy kiếm của nàng đâm về phía Trương Bá Ngộ, chỉ là trên mặt đất trơn trượt, thân thể không ổn định cho nên mới đâm kiếm đến mình đang đứng ở bên cạnh. Sau khi đâm mình bị thương, sắc mặt của người nọ thế nhưng còn kém hơn cả mình, thân thể còn nhẹ nhàng run rẩy, nhất định là không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này, sau đó cảm thấy áy náy. Khi nàng rời đi, còn quật cường tỏ vẻ chính mình vọng ngôn nhưng trên mặt không thế giấu được sự bi thương, thật đáng yêu. Khóe miệng ngày càng cong lên, ngăn cũng ngăn không được, nha hoàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như thiếu nữ hoài xuân, suýt chút nữa thì kinh sợ đến rớt cằm. Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây!! Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngọt ngào vô cùng, trong mắt Triệu Thanh Tử lóe lên tia thống khổ, nàng liều chết túm lấy vải vóc y phục trên đùi của mình. Như vậy, nàng rốt cuộc thích gì ở ta đây...! Ngô Ưu còn đang soi gương tự mình tán thưởng bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới đại vai ác đã xuất sắc tự mình công lược xong.. Mời các bạn mượn đọc sách Sau Khi Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức của tác giả Thủy Nguyệt Thanh Phong.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Hôn Nhân Gán Nợ
Trong lễ đường, cô dâu đẹp đẽ, diện lên mình chiếc váy trắng tinh khôi cùng chiếc khăn voan mỏng che mặt, nhìn cô càng thêm yêu kiều, sang trọng. Bên cạnh cô, người đàn ông lịch lãm, kiêu ngạo trong bộ vest cùng màu. Cả hai cùng khoác tay nhau từng bước đi vào. Xung quanh tiếng chúc mừng, tiếng vỗ tay giòn giã. Đâu đó có vài lời bàn tán, nhưng họ cũng liền im bặt khi có ánh mắt ai đó cố tình nhìn họ. Vị chủ hôn nhìn cặp đôi trước mặt, ông vui vẻ cất lời : "Hôm nay, chúng ta có mặt tại đây để chứng kiến, chúc phúc cho cặp đôi này" Xung quanh lại vang lên một tràng vỗ tay đồng tình. Ông lại nhìn hai người trước mặt : "Quốc Thịnh, con có đồng ý cưới Thanh Đan làm vợ. Cả đời này dù gặp chuyện gì cũng không buông tay cô ấy không?" Chú rể tên Quốc Thịnh không suy nghĩ, liền đáp lời rằng anh đồng ý. Cô dâu Thanh Đan sau khi nghe vị chủ hôn đặt câu hỏi, cô im lặng rồi nhẹ nhàng lên tiếng đồng ý. Vị chủ hôn gật đầu mỉm cười với họ, ông tuyên bố Quốc Thịnh và Thanh Đan là vợ chồng. Mọi người trong lễ đường cũng đồng loạt đứng lên vỗ tay chúc mừng đôi tình trẻ. Sau bữa tiệc với bạn bè quan khách, Quốc Thịnh say khướt, lảo đảo lên xe, Thanh Đan cũng im lặng ngồi bên cạnh. Về đến khách sạn đã đặt trước, cô khó khăn dìu Quốc Thịnh vào phòng. Bịch... Quốc Thịnh ngã lăn ra giường, trên giường rải đầy cánh hoa hồng lãng mạn. Thanh Đan uể oải nhìn người chồng mới cưới, đến bây giờ cô mới có thể nhìn anh rõ ràng. Nhìn thấy Quốc Thịnh khó chịu gỡ cà vạt, Thanh Đan đưa tay ra tính giúp anh. Lập tức bị Quốc Thịnh gạt đi, anh quay mặt hướng khác, nặng nề thở dài. Thanh Đan vừa rụt tay lại, cô lại thẩn thờ nhìn ra bên ngoài. ...................... Quốc Thịnh là Tổng Giám đốc công ty Thịnh Vượng, nổi tiếng là người đàn ông lạnh lùng, khó đoán. Trước kia anh từng có yêu một cô gái nhưng đã sớm chia tay, kể từ đó anh chẳng phát sinh thêm mối quan hệ với ai khác. Anh có một người anh song sinh, tên là Quốc Hải, người này lại không muốn dựa vào công ty của cha mình, đã tự ra lập công ty riêng, tuy nhỏ hơn nhưng anh khá hài lòng. Mọi việc của Thịnh Vượng đều giao cho Quốc Thịnh, dù vậy thì Quốc Hải vẫn chẳng có chút ganh tị. Về Thanh Đan, cô là sinh viên năm cuối tại trường đại học Z. Sau 5 năm mẹ của cô mất đi, cha cô cưới người phụ nữ khác. Khi bà ấy dọn về nhà, cô mới biết bà ấy có một người con trai, nhỏ hơn Thanh Đan 3 tuổi, tên là Tần Hào. Tần Hào tính cách rất chơi bời lêu lổng, ngoài ra còn nhiều lần khi nhà không có ai, anh ta buông lời chọc ghẹo, thậm chí đe dọa Thanh Đan. Vì không muốn gặp mặt, một phần cũng lo sợ mà Thanh Đan xin cha cho ra ở ký túc xá của trường. Hôm ấy, Thanh Đan về thăm nhà thì thấy cha mình đang ủ rũ trước phòng khách. Cô lo lắng đến hỏi thì biết rằng Tần Hào nghe theo lời bạn bè, đem tiền đi chơi tiền ảo, kết quả bị thua sạch. Số nợ hiện tại đã vượt mức chi trả của cha Thanh Đan. Bà Hoa, mẹ Tần Hào nước mắt ngắn dài nói với chồng : "Cứu con nó với, ông phải cứu nó." "Nhưng số nợ quá lớn, tôi có bán cả cái nhà này và công ty cũng chẳng thể lo nổi!" "Vậy ông định trơ mắt nhìn Tần Hào bị bọn họ đòi nợ à? Dù sao nó là con tôi mà!" Thanh Đan chẳng biết nói gì, cứ ngồi nhìn người mẹ kế khóc la với cha mình. ..................... Ngày hôm sau, bọn đòi nợ kéo đến nhà Thanh Đan, bọn họ lôi Tần Hào ra giữa nhà, thay nhau đánh đập. Mẹ Tần Hào đứng gào thét van xin bọn họ, bà quay lại tức tưởi nhìn chồng. Tần Hào vừa ôm mình chịu trận, vừa gọi "Mẹ cứu con!" Đến khi chịu không nổi, mẹ Tần Hào lao vào ôm lấy con mình, bà van xin : " Một tuần, cho tôi thêm một tuần! Tôi sẽ trả hết nợ cho các người!" Người cầm đầu ra hiệu cả nhóm dừng tay, nở nụ cười khẩy rồi bỏ đi. Tần Hào lảo đảo đứng dậy, tiện miệng phun ra một ngụm nước đỏ. Mẹ Tần Hào xót xa nhìn con mình, bà chột dạ suy nghĩ vừa rồi buột miệng nói xin thêm thời gian. Bây giờ làm cách nào trong một tuần kiếm được số tiền đó đây. Mời các bạn mượn đọc sách Hôn Nhân Gán Nợ của tác giả Khói Ảo.
Hoàng Thượng Có Ý Với Ta
Trời ạ sao số cô lại đen đủi thế này, vào cung giết người, người không giết được còn bị bắt thị tẩm nữa chứ. Cô chẳng có tài cán gì chỉ được cái gan to và tham tiền. Trốn sự truy đuổi của bọn cẩm y vệ thì lại bị phong làm đáp ứng, có ai có thể nói cho cô biết tại sao cô lại thành đáp ứng không. *** "Mạnh Hạ Hạ là sát thủ cấp một hành nghề từ năm tám tuổi, đến nay đã có mười năm kinh nghiệm trong làng sát thủ, tiếng tăm cũng khá tốt. Làm việc cẩn trọng, chưa vụ nào là thất bại". Ẩn sâu trong cánh rừng trúc, thanh âm thiếu niên theo cơn gió vang vọng khắp chốn. Đi dần đi dần xuyên qua những cây trúc mọc xen kẽ nhau, ngôi nhà đơn sơ được khu rừng bao bọc hiện ra. Nơi chòi nghỉ mát trong sân nhà, người nam nhân kê cây bút trên tay lên nghiên mực nghiêng đầu hỏi nữ nhân bên cạnh: "Mạnh sư tỷ ta ghi như thế đã được chưa?" Mạnh Hạ Hạ nhìn tờ giấy tiểu Hồ ghi xem qua, cảm thấy rất hài lòng gật đầu. A Hồ lớn tuổi hơn nàng, nhưng lại là người đến sau hắn chính là sư đệ của nàng, nhưng hắn cảm thấy vị sư tỷ của mình không bằng hắn, võ nghệ và cả trí tuệ đều thua hắn, nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của nàng mà thầm cảm thán. Sư tỷ này của hắn chả ra sao cả chỉ được cái tài bốc phét thôi, cái gì sát thủ số một chứ? Số mười còn không bằng đấy, đã thế còn bắt hắn viết khống tuổi, may là con gái sư phụ, chứ với cái tài cán của nàng ai dám nhận vào làm sát thủ chứ. Thật là mang tiếng cho tổ chức sát thủ Đông Cát bọn họ mà. Tổ chức Đông Cát là tổ chức sát thủ có tiếng ở nước Đại Hán này, giá thuê cũng rất cao chủ yếu được thuê để hành thích các quan chức triều đình. A Hồ là trẻ mồ côi được sư phụ nhặt về nuôi lớn, cậu từ bé đã bị vị sư tỷ nhỏ tuổi hơn mình này chèn ép bắt nạt rồi. Nhưng thì sao chứ cả tổ chức này có mỗi sư tỷ của hắn là phụ nữ mà thôi, các sư huynh sư đệ đều rất cưng chiều nàng, hắn cũng vậy luôn nhường nhịn nàng ta. "Sư tỷ người định làm truyền đơn sao?" A Hồ tò mò hỏi. Mạnh Hạ Hạ cười gian xảo nói: "Không! ta phải đi kiếm ngân lượng nên làm cái này để đi phát vài chỗ kiếm mối làm ăn". A Hồ trừng mắt nhìn nàng. "Đi phát?" "Đúng là đi phát đấy. " Mạnh Hạ Hạ gật đầu khẳng định. A Hồ cảm thán: "Trời ơi sư tỷ, sư phụ mà biết sẽ lại nhốt tỷ vào nhà kho thôi". Mạnh Hạ Hạ đặt tay lên vai A Hồ dụ dỗ: "Thế nên ta đang định nhờ đệ giữ bí mật này đây, ta đi kiếm ngân lượng sẽ cho đệ ăn những món thật ngon". Nói đoạn nàng bỗng dưng ngừng lại đôi chút, ánh mắt dịu dàng thay đổi, chuyển sang hằn học đe dọa: "Các sư huynh ra ngoài hết rồi ngoài đệ ra thì còn ai biết nữa chứ? Cha ta mà biết ta sẽ đánh đòn đệ". "Hừ… ta sợ sư tỷ làm bẽ mặt danh môn này thôi, tiếng tăm này xây dựng bao năm đến tay tỷ đúng là thân bại danh liệt mà. " A Hồ khinh bỉ nghiêng người tránh né bàn tay đang đặt trên vai. Mạnh Hạ Hạ ghét nhất là bị người khác coi thường khả năng của mình, nghe xong sắc mặt đen xì lườm A Hồ: "Đệ nói gì? Nói lại ta xem. " A Hồ nói xong nhanh nhẹn chuồn đi mất. Mạnh Hạ Hạ ôm một bụng tức hét lớn: "Hừ… dám khinh thường ta, ta đi kiếm tiền mang về cho các người xem". Dứt câu nàng trèo tường ra khỏi nhà, đi xuyên qua rừng trúc thẳng về phía quán trà Tương Tư trong kinh thành, nàng nghe nói ở đó những người trong giới giang hồ thường tụ tập nằm vùng rất đông, là chỗ trao đổi giữa sát thủ và bên thuê. Bên thuê chỉ cần để lại tên người cần giết đám sát thủ sẽ thi nhau lên đường. Ai giết được người trước cầm vật tùy thân hoặc thủ cấp đến điểm hẹn là sẽ có ngân lượng thôi. Nàng chưa từng giết người nên lần đầu khai đao, nàng muốn chọn đối tượng thật có tầm để ra tay, thế mới làm nên tên tuổi được chứ, giết chục tên tầm thường thật là mệt mỏi. Nghĩ vậy Mạnh Hạ Hạ bước vào quán trà ngồi xuống, cái gì chứ thật không may cho nàng phía bàn bên kia nàng thấy đại sư huynh A Nhất và tứ sư huynh A Tứ của mình, cha nàng chắc lười nghĩ nên cả tổ chức ai cũng chỉ đặt tên theo số đếm mà thôi, thật may mắn cho nàng có mẹ đặt tên chứ không nàng tên là A Lục thì thật buồn cười. Không biết Đại ca và tứ ca có nhìn thấy nàng không biết mà mắt cứ liếc sang bên này, sao lại đen vậy chứ lần đầu vào đời đã gặp người nhà rồi. Nàng cúi người ngồi xuống để khuất tầm mắt đại ca sau đó đang định bò ra ngoài thì váy bị ai đó dẫm lên, nàng lấy tay giật giật váy. "Huynh đài à huynh chú ý một chút đặt chân nhầm chỗ rồi". Người kia vẫn không nhúc nhích nàng lại nói tiếp "Khi ta còn chưa đổi tính mời huynh đài bỏ chân ra. " "Sư muội… muội cũng có bản lãnh nhỉ Tứ sư huynh đây thật mở rộng tầm mắt". Tứ sư huynh nói xong thì nàng thất đại sư huynh nghiêm nghị nhìn mình rồi xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn thả một chữ. "Về. " Làm nàng lạnh buốt sống lưng. Trong tổ chức này nàng sợ nhất là đại sư huynh A Nhất này của mình, luôn nghiêm khắc với nàng, còn bắt nàng cả trưa luyện võ, thật là làm nàng sợ hãi. Nàng biết mình thế nào về cũng bị sư huynh trách phạt mà, nên nàng rất yên phận đi phía sau, cả đoạn đường kể cả Tứ sư huynh có trêu nàng cũng đều im lặng, cúi đầu mà bước đi. Vừa bước vào võ quán Đại sự huynh đã bảo tam sư huynh trông chừng nàng đứng tấn rồi. Lần đầu tiên ra ngoài làm ăn đã gặp vận xui rồi. Sáng ra nàng bước chân nào xuống giường không biết chứ? Nay trời còn nắng to nữa, ông trời thật ác với nàng mà. Mạnh Hạ Hạ thầm than trách số phận nàng sao đạm bạc quá vậy?.   Mời các bạn mượn đọc sách Hoàng Thượng Có Ý Với Ta của tác giả Lalam.
Hẹn Yêu Em Lần Nữa
Tác giả Hạ Tường Lam giới thiệu truyện Hẹn Yêu Em Lần Nữa, kể về câu chuyện tình giữa Phương Hạ Vũ và người đàn ông mà cô đuổi theo suốt 11 năm. Những đồi chè xanh mơn mởn trong sương trắng, tia nắng ban mai tràn ngập sự sống và ấm Phương Hạ Vũ hít thật sâu hơi thở trong lành, rồi đi bộ tới trường. Hai năm trước, cô đến vùng núi cao tránh những nỗi buồn quá khứ, nhưng nụ cười của các đứa trẻ đã đem lại hy vọng cho cô. *** Những đồi chè xanh mơn mởn đang dần hiện ra sau làn sương trắng mờ ảo khi mặt trời ló dạng, những tia nắng đầu tiên lan tỏa trong không trung đem lại sự sống và sự ấm áp cho vạn vật trên thế gian. Phương Hạ Vũ hít một hơi thật sâu cảm nhận sự trong lành thanh khiết của khí trời rồi lại tiếp tục đi bộ tới trường học. Hai năm trước, Phương Hạ Vũ đến vùng núi cao này để trốn tránh quá khứ, lúc đó tâm trạng của cô lúc nào cũng buồn, cô không thể tập trung làm bất cứ chuyện gì với nỗi truyệt vọng trong lòng và rồi nụ cười ngây thơ, hồn nhiên của những đứa trẻ ở đây như đã cứu rỗi cuộc đời cô. Phương Hạ Vũ đã đến trường làm giáo viên giảng dạy cho các em ở lứa tuổi tiểu học, cô ngày càng yêu nghề hơn và dạy dỗ các em nhỏ nên người là mục đích sống của cô, là động lực giúp cô tiếp tục bước đi trên chuyến hành trình của mình. Sáng nay, Phương Hạ Vũ bước vào lớp của mình và vui vẻ nói với các chồi non tương lai của đất nước: “Cô chào các con, cô chúc các con có một ngày mới thật vui vẻ và góp nhặt thêm những kiến thức mới trong bài học hôm nay nhé”. Những đứa trẻ ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ chúng con cảm ơn cô ạ”. Phương Hạ Vũ vui vẻ mỉm cười nói: “Được rồi các con mau lấy tập sách ra chúng ta bắt đầu học nào”. Các bạn nhỏ lại ngoan ngoãn đồng thanh nói: “Dạ thưa cô”. Phương Hạ Vũ viết tựa bài lên bảng và bắt đầu buổi giảng dạy của mình, mỗi ngày được đến trường dạy học các em nhỏ khiến cho cô vui vẻ hơn cảm thấy cuộc sống của mình có nhiều ý nghĩa hơn. Giờ tan học, Phương Hạ Vũ vừa bước chân ra khỏi lớp thì gặp thầy hiệu phó đi tới thầy tươi cười gọi: “Cô Hạ Vũ”. Phương Hạ Vũ liền mỉm cười đáp: “Dạ em chào thầy, thầy tìm em có chuyện gì sao ạ?”. Thầy hiệu phó nhìn qua chàng trai đứng bên cạnh mình rồi nói với Phương Hạ Vũ: “À trường mình có giáo viên mới tới, tôi đang dắt cậu ấy đi tham quan trường nên sẵn tiện giới thiệu cậu ấy với mọi người luôn đó mà”. Thầy hiệu phó nói với chàng trai đang cúi gằm mặt nhìn xuống đất đứng sau lưng mình: “Đây là cô Phương Hạ Vũ đang giảng dạy bậc tiểu học, cậu mau chào hỏi làm quen với cô ấy đi”. Chàng trai kia liền lên tiếng trả lời thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy”. Sau đó chàng trai kia tiến lên phía trước bước tới gần Phương Hạ Vũ rồi ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Phương Hạ Vũ bằng ánh mắt thâm tình tựa như đã quen biêt từ thuở nào. Khi nhìn thấy trọn vẹn gương mặt của người mà thầy hiệu phó nói là giáo viên mới Phương Hạ Vũ có chút run sợ, sắc mặt tối sầm lại, cô vô thức lùi lại phía sau vài bước. Giọng chàng trai đó vang lên: “Xin chào tên tôi là Mạc Hạo Ngôn rất vui khi được làm quen với cô, mong cô chỉ bảo nhiều hơn”. Phương Hạ Vũ thấy bối rối không biết phải đối diện như thế nào với tình huống quá bất ngờ đang diễn ra nên cô không biết phải nói gì mới đúng thế là cứ đứng đơ ra một lúc thật lâu. Tiếng thầy hiệu phó vang lên: “Cô Hạ Vũ cô không sao chứ? Tôi thấy sắc mặt cô tệ lắm đó”. Phương Hạ Vũ cố gượng cười rồi nói với thầy hiệu phó: “Dạ thưa thầy em không sao chỉ là hơi nhức đầu thôi”. “Vậy cô nên về nghỉ sớm mấy hôm nay thời tiết thay đổi nên dễ bị bệnh lắm đấy, nhớ giữ ấm cơ thể”. “Dạ em sẽ lưu ý những nhắc nhở của thầy ạ”. Tiếng Mạc Hạo Ngôn vang lên: ”Cô thật sự ổn chứ? Hay là để tôi đưa cô về, cô bị bệnh mà đi một mình thì nguy hiểm lắm”. Phương Hạ Vũ nghe vậy tay khẽ run lên rồi liền từ chối khéo: “À thôi, không cần đâu nhà tôi cũng ở gần trường mà, tôi xin phép đi trước”, nói rồi cô vội đi lướt qua Mạc Hạo Ngôn thật nhanh như đang chạy trốn điều gì đó. Thầy hiệu phó nói với Mạc Hạo Ngôn: “Chúng ta đi tiếp thôi”. Mạc Hạo Ngôn cố gắng nở một nụ cười nhạt rồi lên tiếng: “Dạ thưa thầy”. Mặc dù, chân bước đi về phía trước nhưng Mạc Hạo Ngôn vẫn cứ quay đầu nhìn lại cho đến khi bóng dáng Phương Hạ Vũ khuất khỏi tầm mắt của anh. Mạc Hạo Ngôn thầm nghĩ trong đầu “Phương Hạ Vũ em tính làm người lạ với anh thật luôn đó hả?! Ngay lúc này tim anh cảm thấy đau nhói, khoảng cách xa nhất giữa hai con người đó là đứng đối diện nhau mà chẳng thể nắm lấy đôi tay nhau như thuở ban đầu được nữa”. Trái lại với vẻ mặt nối tiếc của Mạc Hạo Ngôn, Phương Hạ Vũ chỉ thấy bầu trời hôm nay thật u ám những thứ mà cô cố gắng sắp xếp vào một góc tối trong tim đột nhiên rời khỏi vị trí của nó làm cho tim cô thấy đau nhói lên. Những chuyện mà cô muốn quên đột nhiên lại hiện lên trong đầu rõ mồn một từng chi tiết, những giọt nước mắt theo khóe mi lăn dài trên má của Phương Hạ Vũ, cô cảm thấy khối thịt cơ trong lòng ngực trái của mình bỗng nhói đau, những ký ức không vui mà cô cố gắng quên đi bất chợt ùa về làm cho cổ họng cô nghẹn đắng nấc không thành tiếng. Phương Hạ Vũ về phòng ngồi thơ thẫn một mình, cô lại bị những ký ức đau thương của quá khứ vây hãm khiến cho nước mắt cô lại vô thức rơi xuống.   Mời các bạn mượn đọc sách Hẹn Yêu Em Lần Nữa của tác giả Hạ Tường Lam.
Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma
Couple: Quận Hy Ca×Diêm Dụ (bác sĩ lạnh lùng×tổng tài vô sỉ) "Tình yêu giống như loài cá vậy, ở dưới nước thì sống, lên trên cạn thì chết..." Văn án: Thiên kim Quận gia, Quận Hy Ca vì một tai nạn mà mất đi đôi chân, từ đó trở thành người tàn phế, không thể cầm dao phẫu thuật được nữa. Cha thương mẹ yêu, nhưng cô lại có một người em gái nuôi vô cùng tâm cơ, giảo hoạt, ngay cả vị hôn phu trên danh nghĩa cũng ruồng bỏ và rũ sạch mọi quan hệ với cô, khiến cô bị mọi người bàn ra tán vào... Cho đến một ngày, người đàn ông tên Diêm Dụ đột ngột ghé thăm Quận gia chỉ để hỏi cưới cô. Nghe đồn danh tiếng của anh ta vô cùng tệ hại, nghe đồn anh ta là một kẻ đào hoa không hơn không kém. Diêm Dụ dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu... Mặc dù cha mẹ đã từ chối Diêm Dụ, thế nhưng Quận Hy Ca lại bất ngờ đồng ý mối hôn sự này, lý do thì không ai hay biết, duy chỉ có trời biết, đất biết, và hai người trong cuộc biết. Rất lâu sau, khi Quận Hy Ca đang ôm bụng bầu ngồi trên giường, cô mới biết được rằng thực chất cuộc hôn nhân này chính là cạm bẫy do tên đàn ông xấu xa kia tạo ra, mà cô cũng đã nằm trong tầm ngắm chinh phục của anh từ trước. *** Trong căn phòng khách sang trọng, đèn trên trần nhà sáng choang, không khí tản mát mùi hoa lưu ly ngọt dịu và quyến rũ. Giờ phút này, Quận Hy Ca đang điềm tĩnh ngồi trên xe lăn, ánh mắt lạnh lùng quan sát người đàn ông đẹp như tạc phía đối diện. Có lẽ khuôn mặt này cô khó lòng mà quên được, bởi vì cô đã ấn tượng ngay từ lần gặp đầu tiên. Đôi mắt anh rất có chiều sâu, sống mũi cao thẳng cùng với xương hàm vuông vức tựa hồ được bàn tay Thượng Đế đẽo gọt nên, dễ dàng khiến cho người nhìn rơi vào u mê không lối thoát. Ở người đàn ông này phảng phất một khí chất cuốn hút khôn tả, yêu nghiệt đến chết người... Qua một lúc, Quận Hy Ca khẽ chớp đôi mắt to tròn, cô cúi đầu mân mê tách trà trên tay, nhàn nhạt hỏi. "Anh thực sự muốn cưới tôi?" Diêm Dụ nhìn cô thật sâu, khóe miệng anh câu lên một độ cong vừa phải: "Đúng vậy. Quận tiểu thư, không biết tôi có phúc phận được làm bạn đời của em không?" Chưa đợi Quận Hy Ca kịp mở miệng, cha mẹ cô bên cạnh đã kịch liệt phản đối. "Diêm Dụ, cho dù Quận gia có lâm vào đường cùng đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ gả con gái cho anh. Tốt nhất là anh nên về đi!" Mẹ cô vỗ bàn một cái, không khách khí mà từ chối thẳng thừng. Ba cô cau mày nhắc nhở mẹ cô, dù sao thì Diêm gia cũng không phải loại dễ chọc, nếu đắc tội với Diêm Dụ, chỉ e anh ta sẽ không để Quận gia được yên ổn. "Danh tiếng của anh..." Ba cô khựng lại rồi thở dài, "Chúng tôi không yên tâm giao Hy Ca cho một người như vậy. Mong Diêm thiếu gia thông cảm..." Cả cái thành phố hay thậm chí là cả cái đất nước này, có ai lại chưa từng nghe qua vị hoa hoa công tử mang tên Diêm Dụ. Anh ta dục cầu bất mãn, phóng túng quá độ, thường xuyên phải tìm đến các cô gái để giải quyết nhu cầu. Trên đời làm gì có người ba mẹ tốt nào muốn gả con gái mình cho anh ta, huống hồ Quận Hy Ca lại là cành vàng lá ngọc được ba mẹ nâng niu, chiều chuộng hết mực, há có thể để cho cô chịu thiệt thòi? Hơn nữa, Quận Hy Ca bây giờ đã trở thành một kẻ tàn phế, người đàn ông nào cũng tránh cô như tránh tà, vậy mà Diêm Dụ lại khác, anh vô duyên vô cớ muốn cưới cô, bất kì ai cũng sẽ nảy sinh lòng nghi ngờ, ba mẹ cô không ngoại lệ. Đối với sự phản đối của ba mẹ Quận Hy Ca, Diêm Dụ vẫn ngồi yên không động đậy, ánh mắt anh như có lửa quét qua người cô một lượt. Lúc này, Quận Hy Ca cũng đang chăm chú nhìn anh, trong mắt cô lóe lên tia sáng lạnh. Chợt, cô quay sang nói với ba mẹ, giọng nhẹ bẫng: "Hôn sự này con đồng ý ạ!" Ba mẹ cô kinh ngạc không thôi: "Hy Ca, con...!con không nói đùa chứ?!" Quận Hy Ca nghiêm nghị đáp: "Ý con đã quyết, không phải nói đùa!" Ba mẹ cô nhìn nhau không nói gì, thái độ của Diêm Dụ rất bình thản, giống như anh ta đã dự liệu từ trước. Lẽ nào con gái của bọn họ bị uy hiếp? Nhưng theo hiểu biết của họ, tính cách của Quận Hy Ca rất cứng rắn, cô đã không muốn làm gì thì dù có kề dao vào cổ cũng không bắt ép được. Có lẽ đây là cô tự nguyện, nhưng vì lý do gì? Bầu không khí trầm mặc trong phút chốc, Diêm Dụ chậm rãi nhấp một ngụm trà nóng, động tác ung dung, ưu nhã. Anh ngước mắt nhìn ba mẹ Quận Hy Ca, lịch sự nói: "Chuyện coi như đã định, vậy con xin về trước." Nói rồi, anh nháy mắt với cô, đứng dậy rảo bước ra ngoài. Quận Nhĩ Trúc vừa mới đi mua sắm về, tâm trạng rất vui vẻ. Cô ta vẫy tay với người bạn của mình, liếc nhìn người đàn ông cao ráo đang mở cửa xe ô tô, lông mày hơi nhíu lại. Có điều, cô ta chưa kịp định thần thì chiếc Land Rover đã khởi động rồi đánh lái đi mất dạng, chỉ để lại một làn khói sặc sụa, hắt thẳng vào mặt cô ta. Quận Nhĩ Trúc bực bội che miệng, nhanh chóng xoay người vào trong. Cô ta nhìn qua Quận Hy Ca, nhẹ nhàng đặt đống đồ sang một bên, bày ra bộ dạng ngoan ngoãn: "Ba mẹ, người lúc nãy là ai vậy ạ?" "Chị con sắp lấy chồng rồi, con...!cũng chuẩn bị đi!" Quận Lĩnh phẩy phẩy tay, vẻ mặt không muốn nói nhiều. Đáy mắt Quận Nhĩ Trúc xẹt qua tia ác độc, cô ta cắn răng, làm như vô ý nói: "Chẳng phải Âu Dương gia đã từ hôn với chị Hy Ca từ nửa tháng trước, sao lại..." "Nhĩ Trúc!" Tĩnh Tuyết quát lên một tiếng chói tai, bà không ngờ đứa con gái nuôi này càng ngày càng lớn mật, cũng không biết giữ mồm giữ miệng gì cả. "Mẹ...!con xin lỗi, con không cố ý..." Quận Nhĩ Trúc cúi đầu thật thấp, hai tay bấu vào nhau, giọng cô ta ủy khuất như thể sắp khóc. Thấy vậy, Quận Hy Ca nhếch miệng đầy khinh thường, đừng tưởng cô không hiểu lời nói của cô ta có ý gì. Muốn chọc vào nỗi đau của cô ư, tiếc rằng không có tác dụng...!Cô hoàn toàn không có cảm giác lưu luyến vị hôn phu cặn bã kia, vốn dĩ hôn ước đó không có sự đồng ý của cô mà... "Em gái à, uốn lưỡi bảy lần trước khi nói, đừng để chị nhắc lại nữa nhé!" Quận Hy Ca nở một nụ cười lạnh lẽo, hai con ngươi âm trầm híp lại. Răng Quận Nhĩ Trúc nghiến vào nhau ken két, cô ta đè nén xung động trong lòng, yếu ớt đáp: "Em biết rồi." Quận Hy Ca thu lại nụ cười, cô ra hiệu cho vệ sĩ đẩy xe lăn đi, chỉ ném lại một câu: "Nếu em thắc mắc thì chị sẽ nói cho em biết, chồng của chị là đại thiếu gia Diêm Dụ." Quận Lĩnh và Tĩnh Tuyết phiền não bỏ lên lầu, một mình Quận Nhĩ Trúc đờ đẫn ngồi trên sofa. Cô ta siết chặt nắm tay, cực kì không cam lòng. Tại sao Quận Hy Ca đã mất đi đôi chân mà vẫn được đàn ông để ý, còn cô ta thì lại không?! Hừ, đúng là một ả hồ ly tinh! Mặc dù Diêm Dụ không tốt, nhưng suy cho cùng anh ta vẫn là người Diêm gia. Một khi có thế lực của Diêm gia chống lưng, Quận Hy Ca nhất định sẽ điều tra ra chuyện năm đó, bí mật của cô ta rất có khả năng sẽ bị lộ tẩy. Càng nghĩ Quận Nhĩ Trúc càng thêm sợ hãi, cô ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn được... "Quận Hy Ca, cả đời này chị đừng mong với tới được hạnh phúc." Cô ta cười gằn hai tiếng, đôi mắt đỏ ngầu trông rất đáng sợ. ... "An Cửu, cô ra ngoài trước đi!" Quận Hy Ca lạnh lùng nói với vệ sĩ của mình, sau đó, cô tự đẩy xe lăn đến trước bàn trang điểm, lấy từ trong hộc tủ ra một chiếc bật lửa mạ bạc. "Diêm Dụ, cuối cùng anh cũng tìm đến tôi rồi à?" Cô tùy tiện xoay qua xoay lại chiếc bật lửa trong tay, tầm nhìn dừng lại rất lâu trên kí hiệu hình con sói. Cô nghĩ mãi không thông, rốt cuộc nó có ý nghĩa gì mà khiến người đàn ông này phải lao tâm lao lực đến vậy?   Mời các bạn mượn đọc sách Hành Trình Chinh Phục Tiểu Ác Ma của tác giả Mai Linh Tuyết Mai.