Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Thính Hạ

Tên truyện: Thính Hạ Tác giả: Lộc Linh Độ dài: 52 chương Bìa: Chị Hoài (page Tui là Hoài nè) Editor: An Tĩnh Thể loại: Hiện đại, ngọt ngào, vườn trường đến trưởng thành, HE Một câu giới thiệu vắn tắt: Sinh thời được đền đáp mong muốn Lập ý: Có người vì tên em mà thích mùa hạ Giới thiệu Năm lớp 11, Thẩm Thính Hạ yêu thầm một người. Anh thường xắn ống tay áo lên, trên làn da trắng có một nốt ruồi nhỏ mờ mờ, giờ ra chơi thích cầm một chai nước ngọt Bắc Băng Dương, đứng tựa vào dưới cây dâu tằm cười đùa ngả ngớn. Anh sáng chói như vậy, sáng đến nỗi soi rọi cả một thời kỳ thanh xuân của cô. Trong lòng cô thầm cầu mong anh sẽ tốt hơn, mà đúng như mong muốn của cô, anh chuyển từ lớp A đến lớp Hỏa tiễn, từ một người bình thường đến một siêu sao, chỉ đóng một bộ phim đã nổi tiếng, vang dội cả giới. Người cô thầm thích trở thành người mà tất cả mọi người đều thích. Anh cứ tiến về phía trước như vậy, càng lúc càng xa cô. * Năm 24 tuổi, Giang Tố yêu lần đầu, với cô gái mà anh rất thích. Cô là họa sĩ được đoàn phim mời riêng, là bạn học chung trường cấp ba với anh, hai người chỉ cách nhau một dãy hành lang. Họ có rất nhiều kỷ niệm chung, ví dụ như gốc cây dâu tằm ở trường, những chai nước ngọt luôn hết hàng tại khu bán đồ ăn vặt, bộ đồng phục học sinh với đường may xốc xếch. Anh tưởng đó chỉ là trùng hợp. Cho đến khi vô tình mở chiếc hộp đựng những bản tốc họa cũ kỹ. Trên mỗi trang giấy vẽ cùng một người, thành thạo đến độ không cần nháp. Ban đầu anh chẳng nhận ra, xem đến cuối thì vài tấm vé phim mà anh đóng chính chợt rơi ra. Số vé luôn là ghế 6 hàng 7 — vị trí ngồi của anh ở trường. Hóa ra tuổi xuân mà anh lơ đãng quên đi lại là những ký ức mà cô nhớ mãi không quên. Dãy hành lang hẹp, chóng vánh trong trí nhớ anh lại là chiếc cầu nối dài giữa hai người đối với cô. Nhạy cảm, dịu dàng x Một người nổi bật *** Giang Thành độ giữa trưa, nắng gắt như lửa. Cả thành phố như một cái lò nướng, ở trung tâm thành phố, dòng xe cộ kẹt cứng giống hệt như những chiếc bánh quy bơ đang chờ được nướng chín. Thẩm Thính Hạ đóng laptop lại, sốt ruột nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe taxi đã đứng tại chỗ một lúc lâu, vành đai xanh mới tinh như một sợi dây ranh giới, tiếng còi thay nhau vang lên, không khí như ngưng đọng lại khiến người ta hít thở khó khăn. Cô mở cửa sổ xe, hơi nóng tràn vào, phả lên gò má cô. Tài xế thấy được sự gấp gáp của cô, thở dài cười bảo: “Ở đây kẹt xe là chắc chắn rồi, tối nay trung tâm thương mại Hoan Mậu mới khai trương, ai cũng đang xếp hàng chờ vào trong đi dạo.” Cô lịch sự hỏi: “Đến Hoan Mậu còn khoảng bao lâu ạ?” “Chắc phải kẹt xe thêm nửa tiếng đó, nếu cô gấp thì đi bộ về trước rồi rẽ là đến.” Tài xế chỉ đường cho cô. “Được, làm phiền bác ạ.” Thẩm Thính Hạ gật đầu rồi trả tiếng xuống xe. Trung tâm thương mại không xa lắm nhưng nếu đi xe phải lái một vòng lớn, cô băng qua đường theo lối tàu điện ngầm. Lúc vừa ra cửa thì nhận được cuộc gọi từ Nại Nại. “Cô Tiểu Thính, chị đến đâu rồi ạ? Triển lãm tranh sắp bắt đầu rồi, bên này còn một đơn trả lời địa điểm phải có chữ ký của người phụ trách mới lấy được.” Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, xác nhận với đối phương: “Không sao, tôi đến rồi —” Chưa kịp nói xong. Ánh mắt vừa ngước lên chợt khựng lại trong khoảnh khắc ấy. Đây là trung tâm thương mại có diện tích lớn nhất đến hiện tại ở Trung Quốc, nổi tiếng với thiết kế tuyệt đẹp và phong cách màu xám bạc, để giữ tính thẩm mỹ, bên ngoài tuyệt đối sẽ không dám bất kỳ quảng cáo hay poster gì. Bất kể là ngôi sao hay thương hiệu nào, chưa từng có ngoại lệ. Vậy mà giờ phút này — Một tấm poster lớn được treo dài từ tầng ba xuống, giữa một phông nền đen có khói trắng lượn lờ là những loại nước cổ điển bán chạy toàn cầu được trưng bày ngay ngắn và chỉnh tề hai bên, thế mà trong hình, chúng lại trở thành nền. Ánh sáng tựa như dải lụa trải dài, ngay chính giữa poster là người ấy với ánh mắt lơ đãng. Ánh sáng kén chọn nhưng vừa khéo lại thuần phục trên khuôn mặt anh, khung xương hoàn mỹ tạo nên độ căng cho bóng tối. Trên người anh mặc một bộ vest vừa người, đầu ngón tay tuy xương xẩu nhưng tuyệt đẹp, cằm hơi nâng lên, hờ hững mà thanh tú. Nhìn chung toàn giới giải trí, anh là người duy nhất tạo cho người đối diện cảm giác vừa là một thiếu niên trẻ trung vừa là một người trưởng thành quyến rũ. Bên dưới tấm poster, vị trí ký tên của người phát ngôn toàn cầu là chữ ký phóng khoáng của anh — Thẩm Thính Hạ chưa kịp đọc lên thì sau lưng chợt có giọng nói vừa kinh ngạc và phấn khích của một nữ sinh: “Giang Tố! Poster của Giang Tố kìa!!” Có lẽ mỗi người đều từng thích một người như vậy, khi nói tên anh ra sẽ biến thành một niềm kiêu hãnh. Dù cho đã sớm biết câu trả lời nhưng vào khoảnh khắc nghe cái tên này được đọc lớn lên, tim cô vẫn không kiềm chế được mà giật thót. Dường như được trở về bảy năm trước một lần nữa, cách cả dãy phố nghe anh em của anh vẫy tay gọi chàng trai đứng dưới tàng cây: “Giang Tố! Giang Tố!!” Vì thế mà một ngày bình thường u tối được hai chữ này thắp sáng, trở nên vui vẻ, có một niềm sung sướng được ở cùng không gian với anh, ngay cả một cuộc đời khô khan cũng trở nên có ý nghĩa hơn. Sau đó hình ảnh chợt chuyển động, bạn học Giang Tố của cô đã trở thành siêu sao Giang Tố. Có lẽ không cô gái trẻ nào không phải là fan của anh, các cô gái sau lưng đang thảo luận gì đó, cô chỉ loáng thoáng nghe được: “Cậu xem hot search chưa, không biết làm bạn học với anh ấy… Sẽ có cảm giác gì nhỉ?” — Cảm giác gì nhỉ? Những lời này bỗng chốc đưa cô vào miền hồi ức. Nhưng đột nhiên tiếng thúc giục của Nại Nại vang lên bên tai, lúc này cô mới nhận ra điện thoại chưa ngắt kết nối. Nại Nại: “Alo? Đến đâu rồi ạ?” Thẩm Thính Hạ hoàn hồn: “Bên cửa hông, chờ chút, đến ngay đây.” Cô không kịp dừng lại quá lâu vì hôm nay là buổi triển lãm tranh đầu tiên của cô. Sở dĩ bận sứt đầu mẻ trán như vậy là vì buổi triển lãm được lên lịch lại, mà sáng nay cô vẫn còn đang đi công tác ở Vân Thành. Sau khi tốt nghiệp, cô được đặc cách tuyển dụng vào một số studio hàng đầu trong nước, cuốn lịch đồng thương hiệu đầu tiên mà cô tham gia vẽ đã cháy hàng. Dần dà bắt đầu có những bên IP lớn đồng thương hiệu chỉ đích danh muốn mời cô, thỉnh thoảng nếu cần thảo luận các chi tiết về việc hợp tác, cô chỉ cần mang theo công cụ rồi lập tức lên đường. Hôm qua vừa mới thương lượng với đối tác xong, sáng nay thức dậy đã nhận được thông tin quá trình vận chuyển những bức tranh nổi tiếng đến buổi triển lãm tại trung tâm thương mại Hoan Mậu xảy ra sự cố, cần tác phẩm khác bổ sung vào. Thế là bà chủ nhân cơ hội này tranh thủ giúp đỡ cô, may mà trong những năm đại học có cơ hội, cô đã cố gắng, vẽ được vài tấm poster tuyên truyền cho một số bộ phim. Vốn chỉ là nhân vật nhỏ trong giới, cộng thêm là người bản xứ nên tranh của cô không mất nhiều thời gian vận chuyển, thế là miếng bánh này cứ vậy mà đến tay cô. Sau khi có sân, nhân viên bắt đầu di chuyển các bức tranh vào trong. Thẩm Thính Hạ đứng ở cửa, vẫn cảm giác không chân thực: “… Cứ cảm thấy không thể tin được, vận may tốt quá.” “Đây gọi là cơ hội chỉ dành cho người có chuẩn bị.” Nại Nại nói: “Ở đây có nhiều họa sĩ như thế, sao lại chọn chị, là vì chị vẽ đẹp đó.” Tiểu Chúc ở bên cạnh gật đầu: “Chắc chắn là thế rồi, đừng tự xem nhẹ bản thân nha chị Tiểu Thính, đây là triển lãm đầu tiên ở trung tâm thương mại Hoan Mậu! Làm gì có họa sĩ nào được tham gia triển lãm tranh của trung tâm thương mại top 1 ở tuổi 24 đâu chứ!” Thật ra cô biết mình được chọn nhanh như vậy là vì chủ đề giám tuyển của cô là Seventeen. Tuổi 17. Mà năm nay vừa khéo là năm thứ 17 Hoan Mậu thành lập. Thẩm Thính Hạ thở dài: “Không biết có ai đến xem triển lãm tranh nghệ thuật ở trung tâm thương mại không nữa. Lúc trước đi dạo phố, tôi luôn cảm thấy mọi người không quá hứng thú với mấy cái này…” “Chắc chắn là có!” Nại Nại nói: “Chị không thấy có nhiều người đang chờ bên ngoài à, chỉ chờ đến bảy giờ, khi trung tâm thương mại mở cửa là lập tức ùa vào. Tôi có đến mấy tiệm trà sữa hết chỗ ngồi thì thấy vé của cô đã được lấy hết, cô cứ yên tâm đi, độ hot hôm nay chỉ khiến cô kinh ngạc mà thôi.” Nghe thế, cô bèn quay đầu hỏi: “Nhưng mà sao hôm nay nhiều người xếp hàng chờ quá vậy?” Thẩm Thính Hạ chưa kịp nói xong thì bị một tiếng hét chói tai cắt ngang. Nại Nại tiện tay lướt Weibo một lát, sau đó như nhìn thấy gì đó món báu vật đáng kinh ngạc gì đó nên không nghe thấy lời cô nói, mà vội vàng đưa điện thoại tới trước mặt Tiểu Chúc. Hai cô gái ngạc nhiên reo hồ hồi lâu, Nại Nại mới đưa màn hình đến trước mặt cô, thậm chí còn chẳng nỡ rời mắt: “Chị xem hot search này! Hình cũ của Giang Tố!” Bức ảnh khá mờ, nhưng vừa nhìn đã thấy ngay tỷ lệ đầu so với cơ thể tuyệt đẹp và làn da trắng lạnh của thiếu niên, nổi bật giữa đám đông. Phía sau bộ bàn ghế bạc màu xếp ngay ngắn và một góc cây hương chương thân quen ở trường trung học trực thuộc ló ra ở bên ngoài cửa sổ. Đó là chỗ ngồi của thiếu niên quen thuộc nhất với cô, thuở thiếu nữ, cô đã từng lén lút ngắm nhìn không biết bao nhiêu lần. Có lẽ ảnh này được chụp trộm nên chủ thể chính của ảnh không được rõ ràng, cô thấp thoáng thấy một bím tóc đuôi ngựa ở dưới góc trái ảnh, bỗng thảng thốt. Góc độ này… Chẳng lẽ là cô? Sự trầm mặc của cô và sự hưng phấn của hai người bên cạnh tạo nên một sự tương phản mãnh liệt. Nại Nại nom sắc mặt cô thì chợt khựng lại, thận trọng hỏi: “… Chị không thích Giang Tố à?’ Lúc này Thẩm Thính Hạ mới hoàn hồn lại, cười đáp: “Không có, rất đẹp trai.” Nại Nại kêu “ồ” một tiếng rồi không nói gì thêm nữa. Chẳng mấy chốc việc bố trí tranh bên trong cần ý kiến của cô nên cô đi vào trong, thay đổi bố cục trưng bày. Nại Nại và Tiểu Chúc ở bên ngoài tán gẫu với nhau, kề tai thủ thỉ: “Cô biết tin gì chưa, nghe bảo tối nay lúc cắt băng khai trương, Giang Tố sẽ đến đó.” “Thật hả?!” Tiểu Chúc lớn tiếng hỏi, khi nhận ra ánh mắt của mọi người, cô lập tức che miệng nhưng khó mà kìm được vẻ phấn khích trong mắt: “Chắc chắn không?” “Chín mười phần là thế, nhưng sợ đông người đến quá nên không thông báo, rất ít người biết tin này. Nếu không cô nghĩ cả đống người xếp hàng chờ bên ngoài như thế chỉ để vào trung tâm thương mại chơi thôi à?” Tiểu Chúc trợn tròn mắt, đứng bất động hồi lâu mới nói: “Chỉ có ít người biết mà ngoài kia đông người vậy sao?” Nại Nại: “Đùa nữa, đây là đỉnh lưu quốc dân càn quét các bảng xếp hạng trong ngoài nước đấy.” Nếu tin tức này được công bố khéo tối nay cả trung tâm thương mại sẽ bị san bằng mất. Tiểu Chúc: “Thế chúng ta nói cho chị Tiểu Thính biết nha?” “Không cần đâu.” Nại Nại nghĩ đến vẻ mặt cô khi nãy: “Có lẽ là cô ấy… Không quá thích Giang Tố.” * Thẩm Thính Hạ giúp nhân viên trưng bày tranh hơn ba tiếng đồng hồ, lúc xong việc, cô mệt mỏi đến độ choáng váng. May mà thành quả cuối cùng rất hài lòng, ở cửa ra vào khu triển lãm đặt một bảng lời nhắn. Để phù hợp với chủ đề tuổi 17, kế hoạch của cô là những người đến xem tranh có thể dán hình năm 17 tuổi của họ lên bảng, kèm theo lời nhắn dành cho bản thân ở độ tuổi đó. Như vậy sẽ rất ý nghĩa. Máy in hình được đặt ngay bên cạnh, nhân viên nội bộ các cô phải dán ảnh của mình lên trước để mọi người hiểu hình thức. Cô thử nghiệm trước, chọn ảnh của mình năm lớp 11, chỉ chốc lát sau, máy in đã nhận ảnh và in ra. Cô nhón chân dán vào nơi cao nhất. Nại Nại cũng chọn được ảnh năm 17 tuổi của mình, vừa vẫy ảnh vừa ngửa đầu lơ đãng nhìn lướt qua, chợt nhận ra vấn đề lớn: “Má nó!” Thẩm Thính Hạ khó hiểu xoay người lại: “Sao thế?” Nại Nại nhìn cô, lại nhìn ảnh trong tay cô, khó tin hỏi: “Chị Tiểu Thính, đó là chị hồi 17 tuổi hả?” Nại Nại nhìn mặt cô kỹ càng như đang xác nhận, cô không phải là một mỹ nhân xinh đẹp xuất sắc nhưng ngoại hình rất tươi sáng, đường nét ngũ quan rõ ràng, da trắng nõn, lúc này đây cô mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nhạt tôn lên vẻ xinh xắn thanh thoát và rạng ngời hệt như lá sen còn động sương lúc sáng sớm. Môi và đuôi mắt cô hồng hào, một nét đẹp khiến người ta nhìn sẽ cảm thấy thoải mái và dịu dàng. Giờ phút này, trong tấm hình mà đầu ngón tay trắng bệch cô đang cầm, một khuôn mặt bình thường gần như ảm đạm, trong đôi mắt chẳng có tí ánh sáng, tóc mái chải ngược ra sau đầu, hai má có phần mũm mĩm, khí chất… Khí chất rất khó diễn tả, có chút rụt rè e sợ, thậm chí là không dám nhìn thẳng camera, tâm trạng căng thẳng cùng cực. Hoàn toàn không cảm giác nhẹ nhàng thoải mái như bây giờ. Có lẽ đã hiểu Nại Nại đang nói gì, Thẩm Thính Hạ cười cười, lúc này mới nói: “Đúng vậy, hồi đó ngay cả quần áo ôm sát chị cũng không dám mặc.” Chẳng mấy chốc mọi người đã tụm lại. “Mẹ nó ơi, từng là một con vịt xấu xí, vậy mà giờ Tiểu Thính đã hóa thành thiên nga rồi.” “Lúc trước đâu có xấu, chỉ là nhìn không ổn lắm thôi.” “Bảy năm mà thay đổi nhiều quá! Giống như một bản nháp hai ba nét bút xệch xoạc biến thành tiên trong tranh vậy, mau chỉ tôi với!” “Nói quá rồi, bảy năm thay đổi nhiều?” “Haiz — tại sao trông thì như không có gì thay đổi mấy nhưng lại có sự thay đổi rất lớn vậy?” Nghe thế, cô nhẹ nhàng cởi bỏ lực kéo nơi mắt cá chân, chẳng biết là câu nào khiến bản thân thảng thốt như thế. Một lúc lâu sau, cô mới nhẹ giọng đáp: “Bảy năm, cũng lâu rồi.” Lâu đến nỗi người cô thích đã càng ngày càng đi xa, như gió đi đến một nơi mà cô khó sánh bằng. Sau khi trưng bày ảnh triển lãm xong, cô đi vào trong kiểm tra lại một lần nữa xem có sơ suất nào không. Đúng như dự đoán, căn phòng nơi đặt máy chiếu vẫn tối om. Cô xoay người hỏi: “Máy chiếu đâu rồi?” Nại Nại đang bận chia vé, nghe vậy thì khựng lại: “Em bảo Tiểu Chúc mang theo mà, chưa lấy ra hả?” Tiểu Chúc cũng đang vội vàng gõ code lập trình: “Sáng nay em vội quá nên nhờ bạn trai bỏ vào hộ, chắc là ở trong túi xách của em!” “Không sao.” Cô lắc đầu: “Túi xách ở bên kia à, để chị qua đó tìm.” Tiếc là trong túi xách Tiểu Chúc thật sự không có, mà bạn trai cô ấy lại đang trượt tuyết ở tầng trên cùng, không nghe điện thoại. Tiểu Chúc cau mày: “Có phải anh ấy cất vào túi của ảnh không?” Thẩm Thính Hạ cố ép tim mình bình tĩnh lại, biết Tiểu Chúc bận việc không đi được nhưng tình hình khẩn cấp, cô ngẩng đầu nói: “Không sao, để chị đi tìm.” Cô cất bước chạy nhanh ngăn cách tiếng ồn ào và tiếng kêu ở sau lưng. Trung tâm thương mại quá lớn, hai tòa Nam Bắc, thang máy vô số, thang cuốn thì uốn lượn, thành thử phải chờ thang máy. Tìm tới tìm lui, mở radio tìm người khắp sân trượt tuyết, nửa tiếng sau, cuối cùng cô cũng lấy được túi của bạn trai Tiểu Chúc nhưng vẫn không thấy máy chiếu đâu. Chàng trai đã quên mất. Tình huống gấp gáp đến độ cô không có cảm xúc gì. Đây là lần thứ hai trong đời cô hốt hoảng như vậy, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi triển lãm bắt đầu. Cô đẩy cửa chạy ra ngoài, chỉ đành phải quay về studio để lấy máy chiếu. Bầu trời bên ngoài đã tối đen, ánh đèn đường màu vàng ấm áp rọi sáng như ban ngày, bảy giờ tối là thời gian cao điểm kẹt xe ở trung tâm thành phố, chưa nói đến việc giờ phút này trời còn đổ mưa lất phất. Thẩm Thính Hạ không dư dả thời gian để tìm nơi bán dù, đành đội mưa chạy ra ngoài khoảng 3000 mét, cuối cùng ngồi lên xe taxi và phóng đi như bay. Đi tới đi lui một vòng, vừa đúng giờ khai trương. Cô đang định mở cửa xuống xe thì nhận được cuộc gọi của Nại Nại: “Alo, chị Tiểu Thính…” Phía bên kia có hơi khó xử: “Ừm thì, bên trung tâm thương mại xảy ra vấn đề, hôm nay mới nhận được thông báo là không thể khai trương, có thể sẽ dời lại hai ngày.” Thẩm Thính Hạ sửng sốt: “Sao vậy?” “Hôm nay trung tâm thương mại có một khách mời bí mật, vốn không nhiều người biết lắm, nhưng sau đó không biết ai đăng lên mạng nên bây giờ bên ngoài đông người lắm, rất khủng khiếp. Người quản lý lo nếu tiếp tục khai trương theo kế hoạch thì sẽ xảy ra tai nạn, không khéo lại dẫm đạp nhau, nên…” Cô thở dài một hơi. Giọng Tiểu Chúc vang lên: “Em xin lỗi chị Tiểu Thính.” Cô biết họ cũng nhận được thông báo đến hỗ trợ đột xuất nên sẽ có chỗ thiếu sót, họ đi theo giúp đỡ cả ngày hôm nay đã là sự cố gắng lớn nhất rồi, cô biết ơn còn không kịp. “Không sao.” Thẩm Thính Hạ chân thành nói: “Mọi người đã làm rất tốt rồi, không phải lỗi của các em, chỉ là chị… Có hơi mệt.” Chạy trước chạy sau cả một buổi chiều, không một hạt cơm nào vào bụng. Giờ phút này, thần kinh căng cứng sáu tiếng đồng hồ được thả lỏng, sự mệt mỏi cô cố gắng chống cự cuối cùng xông đến như thủy triều, cô tê liệt ngồi dựa ra ghế. Tài xế hỏi: “Cô gái, có xuống không?’ “Ngồi một lúc nữa ạ.” Cô uể oải nói: “Cháu đi không nổi nữa.” Trong không khí có chút oi bức và mùi ẩm ướt của riêng trời mưa. Cô hạ cửa sổ xe xuống, đặt một điểm đến mới ngẫu nhiên. Khi tài xế xuống xe mua cơm, cô ngồi dựa ra ghế nghỉ ngơi. 15 phút sau, tài xế quay về, vừa nhìn đường phía trước vừa cười nói với cô: “Cô xem bên kia kẹt cứng kìa, có đi cũng không nhúc nhích được, vậy mà bên này chỉ có một mình xe tôi, nhiều người kẹt ở đây thế mà chỉ có chúng ta ra ngoài được.” Đang khởi động xe thì tài xế nhận được cuộc gọi, đối phương “alo?” mấy lần hệt như tượng gỗ, cuối cùng mới nói: “Vậy à, để tôi hỏi chút.” Sau khi cúp máy, tài xế quay đầu nhìn cô: “Cô gái à, xin lỗi cô nhiều, vừa nãy bên công ty gọi cho tôi, nói ở gần đây có một anh đang cần bắt xe gấp vì sau đó có việc, cần đưa anh ấy đến sân bay. Địa điểm mới cô đặt cũng thuận đường, có thể để anh ấy đi ghép xe không? Chỉ có một người thôi, chúng tôi sẽ không lấy tiền xe của cô nữa, có được không?” Để bên công ty đích thân gọi điện thì chắc là một nhân vật lớn rồi. Thẩm Thính Hạ dựa vào cửa sổ, để mặc tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ lọt vào tai, nhẹ giọng trả lời: “Được.” Chỉ cần đừng bắt cô xuống xe là được, chân cô thật sự sắp gãy rồi. Có lẽ phải chờ người kia đến nên xe dừng tại chỗ một lúc. Cô lấy bánh quy trong túi xách ra ăn hai miếng, tiện tay mở gương trên ốp lưng điện thoại ra, bấy giờ mới phát hiện mình tiều tụy quá rồi. Mái tóc được kẹp lại bị mưa làm ướt rối bù, son đã phai màu, lớp phấn mỏng cũng trôi gần hết. Cô đưa tay vuốt vuốt tóc, lại phát hiện phần vai áo bị mưa thấm ướt trở nên xộc xệch. Tóm lại trông không hề tinh tươm như lúc ban đầu. Có lẽ tài xế đang quan sát qua kính chiếu hậu, bỗng cất tiếng nói: “Có cả người hộ tống nữa…” Thẩm Thính Hạ không thèm để ý, vẫn luôn không quan tâm, cho đến khi cửa sau xe đột nhiên bị ai đó mở ra — Giọng nói trầm trầm nặng nề đột ngột vang lên bên tai, chuẩn xác như in với trí nhớ của cô và thời điểm hiện tại, giống như một dòng điện nóng bỏng chảy qua tầng tấc dây thần kinh, khiến linh hồn cô tức khắc tỉnh táo lại — “Xin lỗi vì đã làm phiền cô.” Hơi khàn, hơi nhẹ. Cô không khống chế được nhịp tim đập nhanh, cũng không nhúc nhích cứ như sợ đến mức choáng người, không cách nào hít thở bình thường. Cô co người ngồi trong góc nhỏ, nhìn anh cong chân dài bước vào, ngồi xuống bên cạnh mình. Hương cây cỏ dễ chịu thoang thoảng.   Mời các bạn mượn đọc sách Thính Hạ của tác giả Lộc Linh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao?
Nguyễn Thời Ý cả một đời hy sinh vì gia tộc họ Từ, vượt qua nỗi đau mất chồng từ trẻ, chỉ vỏn vẹn được ngọt ngào 3 năm sau hôn nhân, rồi sống goá bụa 35 năm trời. Ngay ngày cưới của cháu gái nội, cảm thấy đã gần đất xa trời, bà lẳng lặng lấy “hạt châu phai màu” mà phu quân gửi từ nơi xa gửi về tặng trước khi “từ trần” ra để “ép lưỡi”, cuối cùng bất cẩn... nuốt chửng. Trong lúc mơ màng, đứng giữa sự sống và cái chết, bà nghe được một số chuyện, ngấm được một số điều, rồi cũng buông xuôi theo số phận, nhắm mắt đón chờ cái chết tới. Nào ngờ, vài ngày sau... bà bất ngờ tỉnh lại, không chỉ có vậy, còn vô duyên vô cớ hồi xuân, trở lại dung nhan của hơn 40 năm trước. Và từ đó, tất cả những bức màn dần được hé mở, dung nhan trẻ trung bao bên ngoài trái tim “lão thái bà” đã gây nên biết bao những chuyện bi hài. Đặc biệt là khi... một người con trai giống hết người chồng quá cố của bà đột nhiên xuất hiện.   Tỉnh dậy sau khi được hai con chó lớn “moi” ra từ đống băng tuyết, Từ Hách một lòng muốn quay về tìm lại vợ hiền, muốn tặng hai con chó ân nhân của mình kia cho hai cậu con trai sinh đôi, cũng tặng quà đầy tháng cho cô con gái vừa chào đời. Nào ngờ, về đến kinh thành, hắn lại nghe tin “Từ thái phu nhân” qua đời, nhưng lại không phải Từ phu nhân - mẫu thân của hắn, mà lại là người hắn từng gọi là “thê tử”. Hai cậu con trai sinh đôi, trước khi hắn ngủ vùi trong đống băng tuyết, mới chỉ là hai đứa nhóc chưa đầy 3 tuổi, nay con trai cả đã là Thủ phụ, con trai thứ Phú thương một vùng. Cô con gái thuở hắn đi còn chưa chào đời, nay đã là Vương hậu nước Xích Nguyệt... Hắn những tưởng từ đây về sau có nhà không thể về, có con cháu chẳng được sum vầy... nào ngờ, trong lúc sa sút tinh thần nhất, hắn lại chợt bắt gặp một ánh mắt, một giọng nói thân quen biết nhường nào... Chuyện được xây dựng trên bối cảnh một thời cổ dân phong rất cởi mở, nữ giới có thể làm vua làm quan làm nữ tướng. Hoàng thượng coi trọng thơ hoạ, ngưỡng mộ hoạ sĩ. Giọng văn của tác giả khá dí dỏm, nói đến chuyện ấy ấy bằng những câu từ “thay thế” mà đọc cũng phải đỏ mặt, còn... thú vị hơn cả miêu tả trần trụi. Tác giả xây dựng nền tảng thời kỳ là dân phong cởi mở, nên từng câu nói, câu chuyện cũng rất... open. Gạ gẫm, trêu chọc trá hình rất thú vị cũng rất gợi cảm =))) Như kiểu: “Ta muốn chàng bảo vệ ta, dùng “bảo kiếm” của chàng, “thiếp thân” bảo vệ ta” v.v... làm cho người đọc cứ gọi là đỏ mặt, trí tưởng tượng bay cao. Đan xen trong câu chuyện của đôi chính là những bí ẩn, những góc khuất, những câu chuyện của rất nhiều những đôi khác thú vị không kém. Những áy náy, day dứt chưa được gỡ bỏ trong quá khứ cũng có cơ hội được đền bù ở hiện tại. Nói chung, đã lâu rồi không đọc một bộ truyện thú vị như thế ^^ Chấm điểm: 9/10 Cầu dịch!!!   Mời các bạn đón đọc Tướng Công, Chàng Cũng Sống Lại Sao? của tác giả Dung Thiên Ti.
Cường Sủng Tất Có Kiều Thê
Kiếp trước, có lẽ bọn họ đều yêu, chỉ tiếc gặp nhau không đúng thời điểm, đến cuối cùng đành phải chia ly. Nàng thay chàng đỡ một kiếm, mang theo yêu hận kiếp này, chấm dứt một đoạn nghiệt duyên. Chàng ôm mộng tương tư, theo nàng rời đi trần thế, nhưng lại chẳng cam lòng bước qua cổng mạn đà la. Kiếp trước, duyên đã cạn, tình còn chưa dứt, tơ vương dẫn lối đưa chàng quay trở lại. Lần này, Thẩm Tranh thề xoay chuyển càn khôn, đem toàn bộ sai lầm kiếp trước sửa lại, cốt chỉ để lừa tiểu nương tử của chàng về tay.   Định Bắc hầu Thẩm Tranh trong mắt người thiên hạ là kẻ kiêu căng, làm liều, tính tình nóng nảy lại dễ dàng bạo phát. Trong lúc nam hạ cứu giá, không tra xét, tùy tiện đem toàn bộ “loạn đảng” xử chết. Lại không ngờ rằng, trong những kẻ phải chết kia lại bao gồm cả “nhà vợ” tương lai của mình. Thẩm Tranh đối với An Ninh quận chúa Lý Mộ Thiền chính là nhất kiến chung tình. Chỉ vì “thù” diệt môn mà chẳng thể có được trái tim nàng.  Đời này, may mắn gặp được nàng khi chưa có sai lầm gì xảy ra, một đời ân hận cuối cùng cũng được sửa lại. Nếu đã có thể gặp sớm hơn, tất nhiên Thẩm Tranh sẽ dùng mọi cách, lừa lọc, dụ dỗ đem An Ninh quận chúa trói bên người, quyết không để nàng rời xa. Lý Mộ Thiền sinh ra trong gia đình quý tộc, mỹ mạo hơn người lại am hiểu lễ nghĩa. Kiếp trước chỉ trách gặp người quá muộn, trái tim nàng không thể yêu lại không thể không yêu, cuối cùng chỉ đành dùng cái chết kết thúc. Vận mệnh xoay chiều, lần này gặp gỡ nàng chỉ đơn thuần là tiểu quận chúa, trong lúc loạn lạc thất lạc người thân, không có thù hận, cũng không có cái gọi là "không thể yêu". Tiểu bạch thỏ mềm mại, ngọt ngào đương nhiên không thể đấu lại con sói đội lốt hồ ly gian xảo Thẩm Tranh, trong lúc mơ mơ, hồ hồ cứ thể bị chàng lừa về tay. *** Tớ phải thú nhận rằng bản thân tớ lúc đọc xong bộ này có cảm giác rất loạn, dung lượng não tưởng như không đủ dùng để phân tích. Bởi lẽ “Cường sủng tất có kiều thê” lựa chọn bối cảnh chư bá tranh hùng, mỗi người cát cứ một nơi, nam chính và nữ chính dường như đứng ở hai đầu chiến tuyến.  Thẩm Tranh là Định Bắc hầu công cao quyền lớn, Mộ Thiền lại thuộc dòng dõi hoàng gia suy yếu, dường như mỗi một bước đi của chàng, nếu không cẩn thận sẽ biến thành con dao cắt đứt mối quan hệ của hai người. Thật may mắn, tác giả nắm giữ rất tốt cách xử lý tình huống, uyển chuyển uốn nắn các nhân vật như “cha vợ” Vanh Vương, hoàng đế, thừa tướng, để hợp lý hóa việc nam chính lên nắm quyền định đoạt thiên hạ. Các tuyến nhân vật ổn định, đa dạng, phù hợp với bối cảnh cùng mạch truyện. Anh hoàng thượng cùng ông cha vợ rất chi là đáng yêu, trong lòng thì không ưa nam chính nhưng hết lần này đến lần khác bị anh nam chính dọa cho sợ hãi, chỉ có thể cúi đầu cam chịu. Nữ chính mang hơi hướng bánh bèo vô dụng, tính tình dịu dàng, ngọt ngào nhưng không làm tớ bị ngấy. Nam chính là kiểu mặt dày, lật lọng, lại khắp nơi bày trò, nói dối có chút ngốc manh đáng yêu hơn là hình tượng nóng nảy, thô lỗ như tác giả cố xây dựng. Nói tóm lại, đây là một cái hố toàn đường, nếu bạn không sợ tăng cân, không sợ sâu răng, nếu bạn là cẩu độc thân muốn tự ngược, mời nhảy hố. À, trước khi chia tay tớ chỉ muốn nhắc bạn: hãy mang thuốc trợ não khi đọc, tránh gặp mấy chỗ khó đọc xoắn não ngất xỉu :v :v. Mà truyện chỉ mới được edit thôi nên ai thích thì chịu khó nhích CV à nha ???????? Review by #Gian_Thần - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Định Bắc Tiết Độ Sứ Thẩm Tranh thân là mối hoạ duy nhất của đế quốc, hắn tử vong, ở phía xa, hoàng đế tại kinh thành thở phào một cái. Dù sao thiếu đi một 'Thượng Kinh cần vương' động một cái liền dẫn quân đi đánh lại giúp hắn giành lại được trọng thần ở biên cương. Nhưng đồng thời không khỏi lo lắng, vài vị nắm giữ quân quyền còn lại ở biên cương càng phát triển lớn mạnh khi không có Thẩm Tranh cân bằng. Hoàng đế ôm ngực: "Trẫm cảm thấy quá mức bi thống". Hắn chết, trẫm vẫn không có được một ngày tốt lành, không bằng bất tử. Vì vậy vung bút lên ban thưởng phong hào Trung Võ xem như ngợi khen Thẩm Tranh khi còn sống một lần đem binh cứu hắn từ trong tay tên vương gia tạo phản, hai lần chiếm lấy thành khác ở biên cương mà hồi kinh. Một cái chiếu thư vừa ban xuống liền kéo đến bàn tán từ bốn phương, công kích chủ yếu tập trung ở vài điểm: Một, tên Thẩm Tranh này nhân phẩm có vấn đề, sát phạt quá nặng, không có đạo đức càng không có võ đức. Hai, cha Thẩm Tranh, Tiết Độ Sứ, chiếm lấy một phương mà hắn so với cha mình càng quá đáng hơn, chiếm lấy thành khác ở biên cương, địa bàn so với cha hắn khuếch trương nhiều hơn không biết bao nhiêu lần. Một ít Tiết Độ Sứ lại chỉ nghe mệnh lệnh của hắn, chỉ bắt chước theo hắn mà làm. May mắn người chết rồi, nếu hắn bất tử liền muốn tạo phản thế mà ngài còn khen ngợi hắn trung thành? Ba, Thẩm Tranh chết quá khó coi. Hắn thế nhưng bởi vì cái chết của thê tử mà đau thương quá độ rồi đem chính mình nghẹn chết. Hiếm có người vì nữ nhân mà chế, không tính là đại trượng phu, Hoàng thượng này phong hào cho loại người nữ nhi tình trường này chẳng phải làm trò cười cho người trong thiên hạ sao? Bốn, điểm trọng yếu nhất là khi còn sống đáng sợ nhưng chết chính là người chết. Hắn không có con cái, sau này lại tiếp tục không có người. Hoàng đế người không phải sợ, không phong hào là không liên quan. Hoàng đế vì mặt mũi của mình liền tích cực đáp lại triều thần. Tổng kết lại đại khái chính là: Các ái khanh hãy tỉnh táo. Thẩm Tranh mặc dù đúng là qua đời vì đau thương quá độ với cái chết của thê tử, nhưng thê tử hắn không phải là người ngoài, mà là đường muội của trẫm An Nghi quận chúa Lý Mộ Thiền, huống chi quận chúa vì đỡ kiếm bảo vệ hắn mà chết. Cho nên trẫm cho rằng Thẩm Tranh khả năng là cảm động và nhớ nhung ân đức của hoàng thất, hổ thẹn bi thương mà chết. Các đại thần lập tức bày tỏ, Hoàng đế người đừng thay mình vãn tôn (cứu vãn tôn nghiêm). Lúc trước, Quận chúa gả cho hắn như thế nào, mọi người đều biết chuyện gì xảy ra. Không đề cập tới còn tốt, nhắc tới, trên mặt người cũng không quang. (cũng không tốt đẹp gì) Mời các bạn đón đọc Cường Sủng Tất Có Kiều Thê của tác giả Tố Y Độ Giang.
Công Chúa Thành Vương Phi
"Công chúa thành vương phi" chỉ đơn giản là câu chuyện kể về quá trình nam chính tìm mọi cách để được ôm nữ chính về nhà và bù đắp lại tất cả mọi sai lầm mà mình đã gây ra trong kiếp trước. Truyện VÔ CÙNG sủng, TUYỆT ĐỐI sủng nhưng rất hay và không gây nhàm chán chút nào. Đặc biệt, nam chính trong truyện ở kiếp này chính là hình mẫu mà tất cả mọi cô gái đều ao ước có được: sạch thân sạch tâm, thâm tình, thê nô, bá đạo.... đủ cả. Nói chung, truyện hay và hấp dẫn. Lời khuyên chân thành nên nhảy hố ngay mà khỏi cần đọc rv. Nếu vẫn chưa tin thì tiếp tục đọc nào. Kiếp trước, nam chính là Bùi Nguyên Tu - Tĩnh Bắc Vương nắm trong tay binh quyền to lớn. Chàng tuấn tú, tài giỏi và là một vị tướng xuất chúng tài ba. Khi ấy, chàng được Hoàng đế ban hôn cho Cửu công chúa Lung Nguyệt - người được yêu thương cưng chiều sủng ái nhất trong hoàng triều này. Vì là người xuyên không nên nàng không hề kiêu căng ngạo mạn mà ngược lại vô cùng thông minh lém lỉnh và hiểu chuyện.   Vì chàng nàng đã cố gắng và làm rất nhiều chuyện. Đáng tiếc, tâm tư của chàng chỉ đặt tại binh quyền nên dù có để ý, dù có yêu thương cũng thường vô tâm với nàng. Chính điều này đã khiến bi kịch xảy đến. Lúc ấy, mũi kiếm kia cắt qua da thịt nơi cổ nàng, máu đỏ nhuộm cả một vùng trời trong mắt chàng. Rồi nàng gieo mình xuống tường thành cao lớn... chỉ vì không muốn biến mình thành nhược điểm của chàng. Cái chết của nàng như là một nhát cắt qua tim chàng, đau đến tan xương nát thịt. Chỉ trong một đêm tóc chàng bạc trắng. Sau này, khi đã giết được kẻ thù hại nàng thì chàng chết đi...và được trọng sinh về năm 16 tuổi. Sống lại, nam chính chỉ có duy nhất một tâm niệm trong đầu chính là: "Cửu Nhi, kiếp này, Bùi Nguyên Tu ta nhất định sẽ bảo vệ nàng, cầm tay nàng đến bạc đầu". Vì thế, cho dù khi ấy Lung Nguyệt chỉ mới là cô bé 5 tuổi thì chàng cũng đã quyết định vận mệnh của mình chỉ có thể vì nàng mà tồn tại.  Nên chàng dốc hết tất cả mọi tâm tư sức lực để có thể xây nên một vùng trời cho nàng. Nơi mà ở đó, cho dù bất kể sóng to gió lớn như thế nào nàng vẫn có thể bình yên. Nhưng mà, dường như chàng suy nghĩ hơi sâu xa rồi à nha. Bởi vì, vấn đề cơ bản là nàng - Cửu công chúa chàng muốn lấy - không phải là người mà chàng có thể chạm đến :D  Vì nàng, chính là viên ngọc vô giá được nâng niu yêu thương sủng ái hết mực của hoàng hậu, hoàng đế, thái tử... vân vân và mây mây. Nên công cuộc chinh chiến ôm mỹ nhân về nhà của chàng vẫn còn xa, xa lắm. Khi mà, ngay đến cả hoàng đế anh minh cũng có suy nghĩ như thế này với nàng nè: "...dù nàng có chọc thủng trời, trẫm cũng có thể vá giúp nàng". Còn chưa kể hai vị ca ca là thái tử và Ngũ hoàng tử của nàng nữa. Gì không biết chứ muốn nhìn, muốn ngắm, muốn chạm vào muội muội bảo bối của họ thì còn lâu nha. Thế nên, chỉ khổ thân nam chính của chúng ta dù muốn gặp nhìn một chút cũng phải đi đường vòng, đụng đủ khó khăn mới có được kết quả. Nhưng, yên tâm là nam chính có thể kiên nhẫn chịu đựng được hết, chỉ mong bù đắp lại những sai lầm trong quá khứ. Vì vậy, chàng giữ thân như ngọc, sạch tuyệt đối, chỉ đợi công chúa đến hưởng dụng thôi :v :v. Cô nương nhà nào mà có tâm tư với chàng đều bị chàng đẩy xa cỡ 1000m ấy. Còn dùng toàn những chiêu độc để các nàng ấy chết tâm nữa chứ. Đoán xem, chàng sẽ làm như thế nào đây? Hi hi Vì suy nghĩ của chàng bây giờ chỉ hướng về phía nàng mà thôi. Nên nhiều khi chàng chấp niệm đến mức cái gì nàng từng chạm qua cũng ôm ấp, hôn hít, sờ mó hoài. Lại còn hay cười như bị dở những lúc một mình trộm nghĩ về nàng nữa chứ. Haizzz. Chỉ khổ thân thuộc hạ của chàng, nghi ngờ giới tính chàng không nói, còn tưởng chàng bị khùng hay biến thái nữa chứ, vui lắm luôn. Đọc mà muốn nghẹn cười ý :) :) Sau này, chàng cũng ôm được công chúa về nhà, nhưng mà trước đó hết bị Hoàng đế uy hiếp lại bị Thái tử đập một trận bầm dập te tua. Ai bảo muốn lấy viên ngọc trên tay bậc đế vương này. Huống chi, hoàng đế đã từng có suy nghĩ rất chi là biến thái cho công chúa nhỏ nhà mình đến trường quốc học chọn người, y như vào vườn rau chọn củ cải trắng vậy. Nàng vừa ý ai là nhổ lên rồi ôm về ngâm dấm. Thế mà tên tiểu tử thúi này dám mang bảo bối của ngài đi thì không chém chết đã may mắn lắm rồi :v :v  Thôi, mình không dài dòng nhiều nữa. Tóm lại là truyện hay, đáng đọc. nam chính kiếp trước yêu nữ chính nhưng không biết thể hiện thì kiếp này đã thể hiện một cách rất-biến-thái-đáng-yêu. Nhưng mà đừng lầm tưởng chàng với ai cũng thế nhé. Không có đâu. Đối với người có tâm tư muốn hại nữ chính đều bị xử đẹp, tàn nhẫn nhưng xứng đáng cho những kẻ đó. Còn đối với nữ chính thì miễn bàn, y như thê nô cấp độ 1. Suy nghĩ chàng lúc nào cũng là: "ý nàng chính là ý ta" không hề có bất kỳ lực phản kháng nào với nàng hết. Ha ha. Nên ai thích kiểu truyện này thì nhanh nhảy hố đi, đừng đợi nữa. #La_phi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** "Trận hạn hán đã hơn một năm, đến nay cày bừa vụ xuân cũng sắp tới, chư vị ái khanh có diệu kế gì không?" Bên dưới khung trang trí hình rồng cuộn ngậm ngọc, Thuận Khải đế nhíu chặt mày kiếm, khuôn mặt uy nghiêm, ngồi trên ghế mạ vàng khắc hình rồng cưỡi mây. Giọng nói hùng hậu trầm thấp mang theo ý không kiêng nể gì. Dưới thềm đỏ, văn võ bá quan phân thành hai nhóm, nghe vậy thì đưa mắt nhìn nhau, khiến đại điện vốn đã yên lặng trang nghiêm nay càng thêm yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mọi người thở dốc, nếu như lúc này có ngân châm rơi xuống, chắc chắn có thể nghe được một cách rõ ràng. Hộ bộ Thượng Thư cúi thấp đầu, lén quan sát, chỉ thấy đôi mắt chim ưng của Thuận Khải đế lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, ghim trên người ông ta, khiến ông ta cuống quýt đứng ra khỏi hàng rồi quỳ lạy: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần...thần bất tài." Ánh mắt hoang mang, tiếng nói run run rẩy rẩy, trên trán đã phủ một tầng mồ hôi mỏng. "Hừ!" Thuận Khải đế hừ nặng một tiếng, trong đôi mắt chim ưng đã chuyển thành giận dữ, lần thứ hai quét về phía hai nhóm văn võ bá quan. "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vi thần cho rằng, kế sách hiện nay là dùng bạc đổi lấy lương thực cứu trợ thiên tai, tìm hiểu tình hình thiên tai, giảm thuế khóa, sắp xếp cho dân lưu lạc, khống chế thổ phỉ, phòng nạn trộm cướp." Thái phó của Thái Tử, Minh Lý bước ra khỏi hàng quỳ xuống, cúi đầu khuyên giải: "Đợi đến khi tình hình thiên tai ổn định, sẽ xây dựng công trình thủy lợi, lấy đó để tính toán." "Ừ." Thuận Khải đế từ chối cho ý kiến, đương nhiên trong lòng ông biết những cách này: "Các khanh còn cách khác không?" Trong triều lại hoàn toàn yên tĩnh. "Ai...Thôi, cũng chỉ có thể như vậy, các khanh lui xuống nhanh chóng trình báo tấu chương về cách thức cụ thể việc chấn chỉnh thiên tai." Thuận Khải đế giơ tay xoa ấn đường, nói: "Bãi triều đi. Cát An, bãi giá ngự thư phòng." Chúng quần thần khom người quỳ lạy, cùng hô: "Thần cung tiễn Hoàng Thượng. Ngô Hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế." Thuận Khải Đế đứng dậy, vung ống tay áo, chắp tay đi ra khỏi đại điện.... *** Trong ngự thư phòng... "Khởi bẩm Hoàng Thượng, vừa rồi Tiểu Khánh Tử có bẩm báo, Hoàng Hậu nương nương sắp sinh, đã dời đến Sản các rồi ạ." Thái giám tổng quản Cát An, bước nhanh khom người tiến vào ngự thư phòng, vì cơ thể hơi phát tướng cho nên thở phì phò. "Sao?" Bàn tay cầm chiếc bút lông nhỏ đang phê duyệt tấu chương của Thuận Khải Đế dừng lại một chút, rồi sau đó vội vàng đứng dậy: "Đến Khôn Thái cung." *** Trong Khôn Thái cung. một đám cung nhân đi vội vàng, bưng nước nóng nâng khăn vải, từ trong Sản các ra ra vào vào. Trời mùa xuân hơi se lạnh nhưng trên trán tất cả mọi người lại rịn ra một tầng mồ hôi mỏng. "Hoàng Thượng giá lâm..." Cùng với chất giọng the thé của tiểu thái giám, Thuận Khải Đế bước vội vào trong. Đám cung nhân đang bận rộn nhao nhao quỳ gối, cùng hô: "Hoàng Thượng kim an." " Đứng hết lên đi." Dứt lời, quay đầu hỏi thái giám quản sự Tiểu Khánh Tử của Khôn Thái cung: "Hoàng Hậu sao rồi?" "A!" Không đợi Thuận Khải Đế dứt lời, trong Sản các đã truyền ra tiếng thét thất thanh của Hoàng Hậu, như thể đang trả lời câu hỏi của ông. Khi nghe được âm thanh đó, mày kiếm của Thuận Khải Đế lại cau lại. "Nương nương dùng sức, tiếp tục dùng lực..." "A!" Tiếp theo lại là một tiếng kêu đau. Đôi tay dưới ống tay áo bằng gấm có màu xanh nhạt thêu hoa văn rồng như ý trên đám mây của Thuận Khải Đế thầm nắm chặt: "Thái y đang ở đâu?" "Hồi Hoàng Thượng, Trương viện sử và Lưu viện phán của Thái Y viện chờ đã lâu rồi ạ." Tiểu Khánh Tử khom người hồi bẩm, vén rèm lên để Thuận Khải Đế vào Đông Noãn các, sau có lập tức có cung nhân dâng lên một ly trà thơm. Thuận Khải Đế ngồi xuông ghế mềm liền nghe thấy tiếng truyền bẩm của tiểu thái giám: "Thái hậu giá lâm..." Âm thanh vừa dứt, bức màn của Đông Noãn các lại được vén lên, một lão phu nhân với vẻ mặt ôn hòa vịn cánh tay một ma ma dẫn đầu bước vào. Mời các bạn đón đọc Công Chúa Thành Vương Phi của tác giả Tiếu Dương.
Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát)
Lưu ý: Nên chuẩn bị khăn giấy, tránh ăn uống trong khi đọc truyện. Không cười sặc nước bọt không thu tiền. Đây là một trong những bộ võng du tôi yêu thích nhất, còn hơn cả Công Tử Liên Thành. Vì nếu Công Tử Liên Thành thiên về những trận tranh đấu ác liệt trong game thì Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau là sự kết hợp của cả game và đời thực, của những trận truy sát oanh liệt và cả những tình huống dở khóc dở cười.    Trích đoạn 1: Hệ thống: Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Tô Tiếu là sinh viên năm 3, học theo mấy bộ tiểu thuyết võng du chơi game để làm quen với crush - Cố Mặc - người ngoài đời thật là đội trưởng đội bóng rổ của trường, đẹp trai ngời ngời, gái theo đầy đàn, đối xử với ai cũng ôn hoà.  Làm quen với crush chưa được, Tô Tiếu nghĩ là do level của mình hơi thấp, bèn điên cuồng luyện cấp, luyện nhiều đến mức mê luôn game suýt quên mục đích ban đầu. Cô vào thế lực, đi đánh nhau, ai ngờ lần đầu giết người lại trúng ngay crush. Từ đó, bi kịch bắt đầu.  Phe của Tô Tiếu với phe của crush thù sâu hơn biển, vừa đụng mặt đã chửi nhau. Tô Tiếu vinh dự là một trong những người crush ưu ái ra lệnh đuổi giết, còn bị cả server chửi là nhân yêu. Tô Tiếu chỉ biết ôm mặt khóc thầm. Truyện là quá trình bi thảm Tô Tiếu theo đuổi crush và bị người ta “theo đuổi” ngược lại. Vì một lần lỡ lời khuyên đồ đệ “Yêu ai là phải giết người đó, đến lúc nàng bị người khác giết, con lại đi cứu nàng” mà Tô Tiếu bị người ta giết hết lần này đến lần khác… Trích đoạn 2: Hứa Ngải Dĩ Thâm: Con gái đều có khát vọng chinh phục, sự báo thù tốt nhất chính là tình. Anh giết cô ấy, cô ấy sẽ phải lòng anh. Lạc Phong: Sư phụ, ngài không phải là người. Truyện có nhiều đoạn cười ra nước mắt, chẳng hạn như khi crush của Tô Tiếu kết hôn trong game, cô nàng không cam lòng gọi đội đến phá đám cưới. Kết quả, mạng lag, cả đám người kẹt cứng ở bản đồ rồi rớt mạng ào ào, đám cưới của crush cứ thế mà huỷ bỏ. Hay khi đi học trên lớp, Tô Tiếu bị mấy thanh niên bên phe đối địch dụ chơi game cùng, toàn là những người ngày ngày mắng cô chín chục lần nhân yêu, gặp cô là đuổi giết. Tô Tiếu vì giữ hình tượng trước mặt crush mà không dám tiết lộ nhân vật của mình trong game, lại còn phải nhún nhường lũ thanh niên kia. Hay khi đánh nhau với một đám người phe đối địch, tưởng phải hi sinh bỏ mạng thì bỗng nhiên có đại thần ở đâu nhảy ra đánh lén giết hết đám người. Tô Tiếu chưa kịp cảm ơn thì chàng ta đã vung dao giết luôn cô. Rồi có đoạn Tô Tiếu không giết được tên bám đuôi, lên kênh thế giới chửi bậy bị cấm ngôn, phải đi hái 30 đoá hoa ngoài thành. Thế là một đám người trong bang kéo nhau lên kênh thế giới chửi để bị cấm ngôn, rồi đến cả phe đối địch cũng lên chửi. Bãi hái hoa bỗng nhiên thành chiến trường, khiến Tô Tiếu không hái nổi, phải ngậm ngùi chửi thầm cái tên biến thái thích bám đuôi kia. Nam chính trong truyện tất nhiên không phải crush của Tô Tiếu mà chính là tên sát thủ chuyên đi “ngược ái” giết Tô Tiếu hết lần này đến lần khác. Chuyện tình của hai người ngoài đời rất ngọt ngào. Chàng bẽn lẽn, Tô Tiếu chờ mãi mà chẳng thấy chàng tỏ tình, đành phải mặt dày bày tỏ trước. Rồi crush ngày xưa, tức anh chàng Cố Mặc quay ngoắt nói muốn làm quen Tô Tiếu, khiến cô bối rối không thôi.  Truyện lấy hài hước làm chủ đạo, đám người trong game vừa lầy vừa bựa. Vậy mà ngoài đời thực không ai có thể đoán được những nhân vật “đại thần” thực chất như thế nào. Nếu là một fan của truyện võng du, nhất định bạn không được bỏ qua Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau. Review by Huyên Chiêu Nghi - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Trò chơi Tiêu Dao vừa open beta [1] được ba tháng. Tuy vẻn vẹn có ba tháng, lại tóe ra rất nhiều JQ cẩu huyết [2] với cả huyết hải thâm cừu. Thứ bảy, thế lực chiến. (>o Nhân vật của Tô Tiếu trong game Tiêu Dao giả tiên hiệp này là nữ thầy thuốc, trong lúc thế lực chiến hai bên đánh nhau khắp nơi ngập toàn hồng danh như thế này, thì lâm vào tình trạng bận bịu đến chóng mặt hoa mắt, mà vốn đã bận đến cuống hết cả tay chân rồi, tiều đồ đệ còn liên tục không ngừng quấy rầy cô. Lạc Phong: “Sư phụ, con đã thích một cô bé rồi giờ làm sao đây?” Lúc này, nhân mã hai đội ở đầu cầu đụng nhau, tóe ra tia lửa đầy nhiệt huyết. Tô Tiếu trốn sau lưng đại đội tăng máu, bàn phím ấn kêu lách cách, quả thực không lấy đâu ra tay đi trả lời. Lạc Phong: “Sư phụ, con nên thổ lộ thế nào đây, trực tiếp bảo cô ấy là con thích cô ấy?” Lạc Phong: “Sư phụ, hình như cô ấy rất thích sư phụ cổ, làm sao giờ đây?” Lạc Phong: “Sư phụ, bọn con làm nhiệm vụ đụng một quái BOSS, con đánh không lại, người mau tới, đã chết mất hai lần rồi, trái tim bé nhỏ cũng phát sầu rồi.” Hệ thống: Đồ đệ Lạc Phong của bạn mời gọi bạn đến bên cạnh hắn. Lúc này đang thời khắc nguy ngập, Tô Tiếu hiển nhiên không cách nào bứt ra được. Nhưng mà chọn từ chối thì phỏng chừng tiểu đồ đệ sẽ xù lông lên mất, vậy nên cô mặc kệ cái thông báo của hệ thống vắt ngang ở giữa màn hình. Tô Tiếu không hề ngừng tay, giữa lúc tăng máu tùy ý TAB hồng danh, sau đó phóng ra hai kỹ năng công kích tức thời. Hệ thống: Vương hầu tương tương trữ hữu chủng hồ [3]? Dân thường Hứa Ngải Dĩ Thâm của thế lực Phù Vân Các giương cung mác tiễn, đem quân chủ Lam Điều của Thiên Nhai chém rơi xuống ngựa, bỗng chốc cát bụi mịt mù, thiên địa biến sắc. Tô Tiếu muốn chết. Trần Vi cùng phòng từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên cười hề hề, “Tô Tiếu, bà lại giết Lam sư huynh của bà lần nữa rồi. Giỏi một cái yêu nhau lắm cắn nhau đau ngược luyến tình thâm!” Tô Tiếu đập đầu vào bàn, “Ai! Khổ quá!” Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ. . . Nếu có một từ để hình dung tâm trạng của cô bây giờ, thì đó nhất định là thảm thương. Tô Tiếu thầm thích đội trưởng đội bóng rổ Cố Mặc có chừng một năm, nhưng cô không lấy nổi dũng khí để thổ lộ. Nghe đồn Cố Mặc cũng chưa có bạn gái, nhưng mà rất thích chơi game, Tô Tiếu bằng mọi cách, bằng mọi con đường thám thính được tên game mà hiện giờ Cố Mặc cực kỳ đầu nhập với cả ID của cậu ta, chuẩn bị thông qua phương thức vòng vèo tới bắt lấy cây cỏ thơm này. Đúng lúc trò Tiêu Dao này vừa mới open beta, bước khởi đầu của Tô Tiếu cũng không tính là thấp lắm. Đương nhiên, bởi vì tiểu thuyết võng du trải rộng khắp đại giang nam bắc, nữ sinh tính dùng phương pháp này không chỉ có mình cô. Nghe nói, thế lực Thiên Nhai chí ít có một đoàn, đều là bạn học, mà con gái cũng không ít. Mặc dù Tô Tiếu không phải là cô nàng duy nhất vọng tưởng nhờ game online để kéo gần quan hệ, nhưng chắc chắn, cô là người vô dụng nhất. Vừa mới bắt đầu, cô quả thật tận tâm tận lực muốn kéo gần quan hệ với Cố Mặc, ngờ đâu tìm kiếm hảo hữu, tìm được Lam Điều, thật vất vả cố lấy dũng khí thêm hảo hữu, lại bị đối phương quả quyết cự tuyệt. Khi đó Tô Tiếu mới là một nick nhỏ level 3. Mời các bạn đón đọc Yêu Nhau Lắm Cắn Nhau Đau (Tương Ái Tương Sát) của tác giả Hội Giả Định Ly.