Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện

Thiên phú tu luyện phế vật nhất? Không quan trọng, ta có một khóa tu luyện hệ thống, 1 phút tuần hoàn một lần tiểu chu thiên, 1 giờ tuần hoàn một lần đại chu thiên, 24 giờ tự động đột phá một lần! Không tu luyện được công pháp sao? Ta có cái không gian luyện võ, không cần bản thân tự mình động thủ, tự động liền có thể 24 giờ mỗi ngày thời thời khắc khắc lĩnh ngộ nghiên cứu diễn luyện công pháp! Không có tài nguyên tu luyện muốn liều sống liều chết sao? Ta có thể phân ra một cái cái bóng, trực tiếp đi dã ngoại tiến hành càn quét, ngủ một giấc ngày thứ hai tỉnh lại trong nhà tất cả đều là hung thú vật liệu! ... Ta có thể một khóa tu luyện, ta ngưu bức!  *** Review Một chữ: Sảng Hai chữ: Quá sảng Ba chữ: Cực kỳ sảng Nếu bạn đang tìm một bộ truyện siêu cực sảng, vả mặt bôm bốp thì “Ta có hệ thống Auto tu luyện” chính là thứ có thể thỏa mãn nhu cầu của bạn. Tất nhiên với đại đa số truyện sảng quá mức như này thì việc BUFF cao là chuyện bình thường, nhưng miễn sao nó sảng là được các bạn nhỉ. Main nhà ta từ địa cầu xuyên đến một tinh cầu lấy tu luyện làm chủ, có sức mạnh mới có quyền lực. Tinh cầu nơi đây bị phá hủy, xuất hiện vô số sinh vật biến dị rất mạnh mẽ, và con người cũng có phân chia cấp bậc sức mạnh. Main nhà ta xuyên vào một cậu con trai 18 tuổi, tư chất tu luyện thuộc hàng phế vật, gia cảnh nghèo khó, bên cạnh đó còn có một người con dâu nuôi từ bé cũng tư chất phế vật giống hắn ta. Cứ tưởng cuộc đời lâm vào bế tắc, phải sống một cuộc sống bần hèn. Nhưng không, main của chúng ta dù sao cũng là nhân vật chính, có phế vật cỡ nào thì cũng sẽ được vớt vác lên cả thôi. Anh nhà nhận được một hệ thống tu luyện, có thể liên tục 24 giờ tự động hấp thu linh khí tu luyện không ngừng nghĩ, còn bản thân thì có thể ăn chơi lười biếng mà vẫn lên cấp đều đặn. Nhưng muốn mở ra hệ thống thì cần phải có tiền. Miếng ăn ngay trước mặt nhưng lại không thể mở miệng nuốt vào mới tức. Nhà thì nghèo rớt mồng tơi, phải dựa vào nàng dâu nuôi từ bé mỗi ngày ra ngoài kiếm về ít tiền để ăn uống qua ngày. Tưởng chừng như lâm vào tình cảnh tuyệt vọng thì nàng dâu mới tiết lộ trong nhà con một khoảng tiền, vốn được đền bù vì cha mẹ hắn trước đó bị tai nạn. Vừa đủ để lấp vào khoản cần để kích hoạt hệ thống. Dựa vào hệ thống mà main có được tốc độ tu luyện siêu cường, 1 ngày tu luyện bằng người khác tu luyện mấy chục năm. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải có tiền, chuyện không thể giải quyết bằng tiền thì có thể giải quyết bằng rất nhiều tiền. Thực lực tăng lên giúp main cũng kiếm được nhiều tiền hơn. Bắt đầu từ một tên nam sinh nhỏ bé phế vật, không có gia tộc cũng không có chống lưng, chỉ có một nàng dâu nuôi từ bé ở bên cạnh anh từ những ngày ban đầu. Sau đó cơ duyên xảo hợp, một vị bạn học của anh phát hiện anh có thể là thiên tài tu luyên nên du dỗ main trở thành khanh khách trưởng lão trong gia tộc. Tuy ban đầu có người không phục nhưng sau đó main đã dùng nắm đấm đè xuống ý kiến của những người kia. Cũng chính từ đây mà main cũng bắt đầu dính vào những tư thù khác. Kẻ địch đầu tiên trong đời cũng giúp main nhận ra bản thân phải luôn luôn đề cao cấp bậc, ở thế giới này khi càng lên cao thì cũng sẽ có càng nhiều kẻ địch. Con người khi càng mạnh mẽ thì khát vọng sinh tồn cũng càng cao, không thể cứ mãi là con người lười biếng như ban đầu. Từ kẻ địch ban đầu là một tiểu gia tộc, rồi đến lúc chạm trán với một đại gia tộc tại căn cứ main đang ở, bọn họ xuýt chút thì đã xử luôn nàng dâu của anh. Và lại lần nữa main nhà ta bước lên con đường vả mặt không ngừng. Phải nói càng đọc chỉ càng thấy sảng nổ mắt. Bạn nào đang có áp lực trong cuộc sống, đi làm bị sếp đè ép, cuộc sống đầy áp lực thì nên lọt hố bộ này. Những pha vả mặt siêu sảng sẽ giúp bạn lấy lại chút cân bằng cảm xúc. *** Một khóa tu luyện không gian   "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, cấp bậc thân thể của ngài là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, đẳng cấp thiên phú tu luyện của ngài cũng là rất yếu đuối." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay không có tu luyện qua bất kỳ công pháp nào." "Nha." "Kí chủ, trải qua kiểm trắc, ngài hiện nay chính là một tên phế vật không hơn không kém." "Ngươi bà nội nó có thể đừng nói những điều hiển nhiên này không? !" Ở trên là đoạn đối thoại đơn giản khi Tô Tiểu Bạch vừa mới kích hoạt hệ thống. Tô Tiểu Bạch. Là người Địa Cầu. Mười phút trước, hắn xuyên qua đến thế giới cùng Địa Cầu như đúc này, nhưng trên thực tế thế giới này đã sớm biến dạng hoàn toàn. Cái thế giới này, hung thú, quái vật biến dị hoành hành. Nhân loại để sinh tồn, bước lên con đường võ giả, thành lập bức tường to lớn, cùng hàng rào phòng vệ lôi điện, hình thành căn cứ nhân loại, đem quái vật hung thú biến dị ngăn cách bên ngoài. Hung thú có đẳng cấp phân chia, võ giả cũng có mạnh yếu khác nhau. Cường đại võ giả, phi thiên độn địa, di sơn đảo hải, có thể hóa thành bom hạt nhân hình người, trong nháy mắt liền có thể chế tạo ra cảnh tượng sơn băng địa liệt! Bởi vậy cái thế giới này, võ giả vi thượng, thực lực vi tôn. Có thực lực, ngươi có thể thu hoạch được đặc quyền thường nhân không cách nào hưởng thụ! Có thực lực, ngươi có thể được vô số mỹ nữ ưu ái! Có thực lực, ngươi có thể dễ dàng được đến vinh hoa tài phú đếm mãi không hết! Ý thức được điểm này Tô Tiểu Bạch rất là hưng phấn. Hắn mặc dù là theo xã hội hài hòa xuyên không tới. Mặc dù trên thân không có chút sóng linh khí nào, là cái củi mục chính cống. Mặc dù tư chất tu luyện rác rưởi như bụi bặm, phế vật đến không thể lại phế vật. Nhưng hắn có hệ thống a! Một tiếng mỹ diệu "Hệ thống đang trong quá trình kích hoạt. . ." kia, khiến cả người Tô Tiểu Bạch đều trở nên hưng phấn, suýt chút nữa liền ngửa mặt lên trời thét dài! Nhưng mà sau khi hệ thống kích hoạt, thế mà nói cho hắn biết, để chức năng thứ nhất có tác dụng cần trả tiền vàng mới có thể kích hoạt! Mà lại cần đằng đẵng một trăm ngàn Linh tệ! "Một trăm ngàn Linh tệ. . . Còn không bằng ta dứt khoát tự tử, lại xuyên qua một lần còn tốt hơn!" Tô Tiểu Bạch một mặt tuyệt vọng. Nếu như hắn là võ giả, một trăm ngàn Linh tệ có thể trong vài năm tích trữ ra. . . Dù sao võ giả có thực lực, thu hoạch được thù lao so với người bình thường lớn hơn rất nhiều, mỗi tháng ít thì có hơn một ngàn Linh tệ, nhiều thì ba bốn ngàn. Mấu chốt là thực lực võ giả có thể tăng lên, thu nhập cũng sẽ càng ngày càng nhiều. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn là một cái củi mục cộng thêm phế nhân a! Không có bối cảnh, không có thực lực, không có thiên phú, lại nghèo rớt mồng tơi. . . Để hắn ra ngoài làm công mà nói, lấy thu nhập mỗi tháng một trăm khối Linh tệ của người bình thường, hắn phải tích lũy đến năm nào tháng nào đây? "Hệ thống, không thể ký sổ sao a?" Tô Tiểu Bạch chưa từ bỏ ý định. "Kí chủ, ngài nghe nói qua có cùng hệ thống ký sổ sao?" Hệ thống dùng giọng điệu thiên chân khả ái nói. "Vậy kích hoạt ngươi có cái rắm gì dùng!" Tô Tiểu Bạch lườm nguýt một cái. "Ca!" Lúc này, bên ngoài gian phòng truyền đến một đạo thanh âm trong trẻo động lòng người. Tô Tiểu Bạch ngẩng đầu một cái, đẩy cửa phòng ra, một tiểu mỹ nhân ước chừng mười lăm mười sáu tuổi buộc tóc đuôi ngựa, da trắng mỹ mạo, xinh đẹp mặn mà, mắt to vụt sáng đáng yêu đi tới. "Ca, anh tỉnh rồi!" Tiểu mỹ nhân xán lạn cười một tiếng, giống như là vạn vật khôi phục, làm cho người cảm thấy như gió xuân ấm áp. Tô Tiểu Bạch có một nháy mắt thất thần, nhưng rất nhanh liền bị ký ức trong đầu làm tỉnh lại. Tô Linh Nhi. Muội muội của Tô Tiểu Bạch. Đồng thời nàng còn có một thân phận khác —— là con dâu nuôi từ bé của Tô Tiểu Bạch! Tô Tiểu Bạch là con một, cha mẹ là người bình thường, mấy năm trước hung thú xâm lấn, cha mẹ Tô Linh Nhi chết bởi tai nạn, vì để tương lai con trai có thể tìm tới lão bà, cha mẹ hắn từ trong trại trẻ mồ côi nhận nuôi một đứa bé gái, lấy tên Tô Linh Nhi. Cho nên từ nhỏ, cha mẹ đều là lấy tiêu chuẩn con dâu đối đãi Tô Linh Nhi, Tô Linh Nhi cũng biết rõ người chồng tương lai của mình là Tô Tiểu Bạch từ nhỏ, một mực lấy tư thái đối đãi người yêu tương lai đối đãi Tô Tiểu Bạch. "Được rồi, chính mình phế vật lại thêm củi mục nghèo rớt mồng tơi không nói, còn có một nàng dâu!" "Mặc dù nàng dâu này đẹp mắt muốn mạng, nhưng cái trọng trách này cũng nặng nề không ít a!" Tô Tiểu Bạch một mặt bất đắc dĩ. "Ca, bụng của anh có đói không, có muốn ăn chút đồ vật gì hay không?" Tô Linh Nhi nhu thuận nói, " Hôm nay em làm công giúp thím mập ở sát vách, kiếm lời 5 khối Linh tệ đây! Không phải ca rất thích mì thịt bò sao? Chúng ta đi ăn mì thịt bò đi!" Nghe được lời này của Tô Linh Nhi, Đáy lòng Tô Tiểu Bạch yếu ớt thở dài. Tô Tiểu Bạch hiện nay 17 tuổi, còn là một học sinh. Từ sau khi cha mẹ ngoài ý muốn qua đời, chính là Tô Linh Nhi làm việc vặt bên ngoài kiếm tiền cung cấp nuôi dưỡng Tô Tiểu Bạch. Đôi khi vận khí tốt, tựa như bây giờ, một ngày có thể kiếm lời 5 khối Linh tệ. Đôi khi vận khí không tốt, một ngày không có một phân tiền thu nhập. "Cái kia. . . Linh Nhi, nhà chúng ta còn có tích góp gì hay không a?" Tô Tiểu Bạch thử dò hỏi. "Có a!" Tô Linh Nhi gật gật đầu. "Có bao nhiêu?" "Đại khái. . . Có một trăm ngàn đi!" Tô Linh Nhi nhu thuận nói. "Cái gì? !" "Nhà chúng ta lúc nào có nhiều tiền như vậy? !" Tô Tiểu Bạch bỗng nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, trên mặt tràn ngập vẻ khiếp sợ. Tại sao hắn không biết trong nhà mình thế mà có tiền như vậy? ! Một trăm ngàn Linh tệ, đều có thể tiền đặt cọc mua một ngôi nhà tại căn cứ số 18 bên ngoài! "Là sau khi cha mẹ bị tai nạn xe cộ, người gây tai nạn đền." Giọng nói của Tô Linh Nhi có chút thương cảm, "Mẹ nói em len lén cầm, không cho em nói cho anh biết, nói chờ anh thi lên đại học, dùng số tiền này làm học phí đại học cho anh." Thời đại này đại học, học phí đắt đỏ cực kỳ! Liền giống như du học ở thời đại kia, chỉ riêng học phí hàng năm đều muốn hai ba chục ngàn linh tệ, người bình thường căn bản không trả nổi! "Ta thế mà vẫn luôn không biết rõ!" Tô Tiểu Bạch im lặng. Nhưng mà cũng không trách cha mẹ, đây là tiền bọn họ dùng mạng đổi lấy. Chắc hẳn cha mẹ cũng là lo lắng Tô Tiểu Bạch sau khi biết rõ việc này, dùng tiền vung tay quá trán, mấy hơi liền dùng hết, tự nhiên cũng không lên được đại học. . . Không phải sao, bọn hắn giấu diếm là đúng, hiện tại vừa lúc có tác dụng lớn! "Nhanh nhanh nhanh, Linh Nhi, đem tất cả tiền đều đưa cho anh!" Tô Tiểu Bạch vội vàng nói. "Ừm!" Tô Linh Nhi phi thường nghe lời Tô Tiểu Bạch, nàng vội vàng vào trong gian phòng của mình cúi xuống gầm giường lôi ra một cái rương, sau đó trong đống quần áo lấy ra một cái hộp, lại từ trong hộp lấy ra thẻ ngân hàng. "Một trăm ngàn Linh tệ a. . ." Tô Tiểu Bạch cầm thẻ ngân hàng, tay đang run rẩy. "Ca, số tiền này là cho anh lên đại học, anh cũng không thể tiêu lung tung." Tô Linh Nhi nhắc nhở. "Làm sao lại tiêu lung tung chứ?" "Bây giờ anh muốn đem tiêu nó tại sự việc có ý nghĩa nhất!" Trong mắt Tô Tiểu Bạch tỏa ra ánh sao. "Đinh! Hệ thống kiểm trắc được kí chủ có tiền!" "Kí chủ thân ái, phải chăng tiêu hao một trăm ngàn Linh tệ kích hoạt hạng chức năng thứ nhất của hệ thống?" Thanh âm hệ thống truyền đến. Ha ha. Lúc không có tiền, cũng không thấy ngươi hô "Thân ái" ! Tô Tiểu Bạch chửi bậy một câu trong lòng. Nhưng vẫn là lựa chọn "Đồng ý" . "Hệ thống, ngươi nhưng mà phải cho ta một điểm chức năng tốt a!" "Ta không cầu chế bá tinh không vũ trụ gì đó, nhưng ít ra đi đến đỉnh phong nhân sinh không có vấn đề a?" Tô Tiểu Bạch cầu nguyện trong lòng. Hiện tại hắn thật là một nghèo hai trắng. Nếu như hệ thống không góp sức mà nói, hắn cùng Tô Linh Nhi phỏng chừng ngay cả cơm cũng ăn không nổi! "Đinh! Kích hoạt thành công!" "Chúc mừng kí chủ, giải tỏa 'Một khóa không gian tu luyện' !" Mời các bạn đón đọc Ta Có Hệ Thống Auto Tu Luyện của tác giả Thái Bạch Xanh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đồn Đại Hại Chết Người Ta - Nhĩ Nhã
Sống trong thời đại của “Đồn đại hại chết người ta”, ngay khi sinh ra phải biết buôn chuyện, muốn giải trí có buôn chuyện, làm ăn nhất thiết cần buôn chuyện, yêu đương lại càng phải buôn chuyện. Cả ngày ngồi hóng tin mỹ nam, mỹ nữ, cuộc sống còn gì sung sướng bằng!   Chào mừng bạn tới thế giới “loạn lạc” do Nhĩ Nhã sáng lập. Trải nghiệm những giây phút hoảng loạn vì sợ “rớt hàm”, choáng ngợp vì dàn anh hùng, mỹ nhân “cực phẩm”, rong chơi vui vẻ hết tin đồn A lại qua tin đồn B. Nhĩ Nhã cùng Đồn đại hại chết người ta xin đảm bảo: “Không cười lăn lộn, không thu tiền!”.   Thiên hạ thái bình, rảnh rỗi nhàn hạ, người ta sẽ làm gì? Đương nhiên là buôn chuyện rồi! Chuyện mọi người tò mò nhất là đệ nhất tài tử Bạch Hiểu Phong, người mở thư viện Hiểu Phong. Người trong thiên hạ đều cố chen chân vào cho bằng được.   Khoan, khoan đã... nói vậy Bạch Hiểu Phong là...   Không, không! Chẳng phải nói “Đồn đại hại chết người ta” sao! Đại tướng quân Sách La Định, giỏi võ ghét văn, tự do, thô lỗ, không ai ưa mới là người cần quan tâm. Sách La Định làm nội ứng ở thư viện Hiểu Phong để điều tra tin đồn, tiện thể tác hợp Tam công chúa và Bạch phu tử, cũng là dịp để hắn học lễ nghi phép tắc. Người “quản thúc” hắn lại là muội muội thông minh, xinh đẹp của Bạch Hiểu Phong, tên gọi Bạch Hiểu Nguyệt.   Bạch cô nương hoàn mỹ, toàn tài phải “dạy dỗ” Sách tướng quân tiếng xấu khắp nơi chẳng phải rất thiệt thòi hay sao!? Lẽ nào mọi người đều quên “Đồn đại hại chết người ta” rồi!? “Thiệt” hay không, chỉ người trong cuộc mới biết nha! Mời các bạn đón đọc Đồn Đại Hại Chết Người Ta của tác giả Nhĩ Nhã.
Xuân Sắc Như Thế - Lâm Địch Nhi
Một biến cố bi kịch đã đưa cô bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống giữa những mưu mô tranh sủng đoạt vị nơi hoàng cung nước Ngụy trong thân phận thiên kim đại tiểu thư Vân Ánh Lục. Nhưng chốn lầu son gác tía ấy cũng là nơi nhen nhóm mối duyên tiền định của cô cùng ba người đàn ông tài hoa: Một người là vị thương nhân phong lưu tuấn kiệt nổi danh chốn kinh thành; một người là thượng thư bộ Hình tuổi trẻ tài cao, phá án như thần và một người giữ ngôi cửu đỉnh nhưng lại sẵn lòng từ bỏ tam cung lục viện đề được “ngày ngày húp bát cháo nóng của người con gái hắn yêu”.   Ở nơi hoàng cung lạnh lẽo tình người, Vân Ánh Lục liệu sẽ tự định đoạt lấy cuộc đời mình hay cũng như những thiếu nữ cổ đại khác, phó mặc để số phận an bài?   ***   Nữ chính - Vân Ánh Lục điềm đạm mộc mạc giống như một dòng nước. Một biến cố bi kịch đã đưa bác sĩ trẻ thuần khiết Cơ Uyển Bạch ngược dòng thời gian quay về sống vào thời Ngụy quốc. Ở đó có mưu mô và thủ đoạn tranh giành quyền lực, cũng có đau khổ, mất mát người thân, lại càng có ghen ghét và đố kị. Nhưng tất thảy Vân Ánh Lục, (cũng là Cơ Uyển Bạch) lại đối mặt với chúng một cách bình thản. Duy nhất, chỉ có tình yêu phá vỡ sự tĩnh lặng của cô gái ấy.   Một người vừa gặp cô đã nhất kiến chung tình, từng hạ mình dùng chiêu xem mắt để tiếp cận, theo đuổi dai dẳng những mong được một lần ánh mắt cô dừng lại. Thề không cưới được cô sẽ không cưới bất kỳ phụ nữ nào khác.   Một người đã từng bị cô từ hôn, quyết tâm học vấn, đỗ Trạng nguyên, tham gia chốn quan trường, trở thành vị Thượng thư bộ Hình trẻ tuổi, là cánh tay đắc lực của thánh thượng.   Một người lại là hoàng đế cao cao tại thượng, sở hữu tam cung lục viện ba ngàn mĩ nữ nhưng ánh mắt lại luôn đau đáu hình bóng vị thái y bé nhỏ mong manh. Hắn trêu chọc cô, chèn ép cô nhưng cũng dịu dàng chăm chút, cẩn trọng bảo vệ cô khỏi vòng vây của những thế lực đối đầu.   Ba con người với ba tính cách khác nhau, điểm chung duy nhất là tình yêu với một người. Liệu trái tim Ánh Lục sẽ chân chính dừng lại ở người nào? Chỉ khi song hành cùng câu chuyện, đồng cảm với cô gái ấy, độc giả sẽ từ từ nhận ra đâu là nơi nàng hướng về. Mời các bạn đón đọc Xuân Sắc Như Thế của tác giả Lâm Địch Nhi.
Bên Nhau Trọn Đời - Cố Mạn
Lần đầu tiên đọc tiểu thuyết của Cố Mạn. Đọc một cuốn mà đã bán được 15.000 bản ở Việt Nam từ đời nào rồi, mà giờ mình mới đọc, hơi đi sau thời đại tý, nhưng ít ra thì cũng không phải quá trễ, bởi vì... hạnh phúc thì lúc nào cũng cảm nhận được. Cũng là nhờ Bên nhau trọn đời đấy. Chắc nhiều người cũng thắc mắc sao suốt ngày mình viết về sách thế, không chán à? Mình có thể cười mà nói rằng KHÔNG BAO GIỜ. Mình có thể đọc sách mỗi ngày, mỗi  giờ, bất cứ lúc nào, dù mình bao nhiêu tuổi chăng nữa mình sẽ vẫn yêu sách. Và đọc thì mình phải viết. Bởi vì mình biết chính mình: không viết thì sẽ quên. Mà mình sợ quên lắm, sợ lắm, nhỡ không nhớ được một cái gì nữa thì sao? Ai biết ngày mai sẽ ra sao? Vậy cho nên mỗi ngày đều phải ghi ra, mình đã đọc cái gì, đã làm những gì nhỉ? Hôm đó mình có hạnh phúc không? Có tức giận không? Có âu lo không? Ai dà, mình cũng biết nghĩ đấy chứ? Thật ra đêm qua mình chỉ chợp mắt được một tý. Bởi vì những trang sách cuối cùng của cuốn Bên nhau trọn đời gấp lại mình vẫn còn nuối tiếc nhiều quá. Cái kết êm đềm và hạnh phúc quá, nó đi vào lòng người nhẹ bẫng như những đám mây ùa vào bầu trời cao thăm thẳm. Lòng mình cũng rộng, nó có thể đón nhận mọi thứ vào lòng, nhưng chỉ khổ nỗi hiểu và cảm được bao nhiêu lại là do mình.   Những người yêu nhau thì dù ở đâu cuối cùng cũng về với nhau. Tưởng chừng như trái tim Mặc Sênh và Dĩ Thâm đã hoàn toàn giá lạnh sau 7 năm xa cách, đợi chờ và mòn mỏi. Nhưng thật ra, nó vẫn ấm nóng tới rạo rực. Chao ôi, tình yêu! Nó là điều gì không thể lý giải nổi khi mà một anh chàng hoàn hảo, có hàng tá cô gái xinh đẹp vây xung quanh, theo đuổi tới tận cùng lại yêu một cô nàng quá đỗi bình thường, lúc nào cũng chỉ nhằng nhẵng chạy theo anh như một cái đuôi. Nhưng làm sao giờ, làm sao giờ? Anh lại yêu cô ấy. Trái tim anh lại tan chảy băng giá trước một cô nàng không thể ngốc hơn. Cô gái nhỏ lúc nào cũng đếm chín trăm chín mươi chín viên gạch khi đợi anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng quên tất cả mọi thứ khi nhìn thấy anh, đuổi theo anh. Cô gái nhỏ lúc nào cũng gật gù trong lớp học Luật của anh, nước miếng tứa lưa trên trang giáo trình của anh. Cô gái nhỏ vụng về, chẳng biết nấu tới một món ăn ngon, hay trình độ Tiếng Anh chỉ tới còn chưa tới bằng C. Cô ấy so với anh ư? Người ta chỉ lắc đầu ngán ngẩm KHÔNG THỂ NÀO. Ai bảo không thể nào? Là có thể đấy. Anh yêu cô, yêu Mặc Sênh, mà còn hơn cả yêu, anh RẤT RẤT yêu cô, yêu cô tới cuồng dại, yêu tới đê mê của tận cùng cảm xúc. Chỉ có Mặc Sênh - người con gái duy nhất khiến Dĩ Thâm không thể là chính mình. Đứng trước mặt cô, mọi quy tắc của anh đều bị phá vỡ, mọi cảm xúc của anh đều không thể kìm nén. Đứng trước Mặc Sênh, anh không bao giờ là chính anh được nữa. Máu đang tuôn trào trong trái tim anh, nó như thôi thúc anh muốn nắm chặt lấy cô, muốn ép cô vào lòng, muốn ôm cô, muốn hôn cô, muốn trao cho cô những xúc cảm đang cháy rừng rực trong phổi, trong ngực anh. Sau bao giày vò cả thể xác tâm hồn, sau bao cách nhớ thương, cuối cùng hai người cũng về bên nhau, trao cho nhau quãng thời gian đằng đẵng chia rẽ hai linh hồn. Tình yêu mà, làm sao mà từ chối được khi nó đến đây, phải không. Đoạn tỏ tình của Dĩ Thâm thật dễ thương, muốn nói với người ta “ba từ ấy” mà cũng không dám nói, cứ vòng vo làm cô ngốc cũng chỉ biết lắc đầu.   “Lại một ngày khác. Dĩ Thâm trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, bỗng nhớ ra hình như mình chưa nói với người ta ba “chữ đó”. Vừa đúng lúc người ta vào phòng tìm sách đọc. Kéo người ta vào lòng, để ngồi trên đầu gối, siết người ta vào lòng, tì cằm vào cổ người ta nói âu yếm - Giở sách giúp anh - Ứ - Mặc Sênh nhướng cặp lông mày thanh tú, nhìn tập tài liệu trên bàn. Coi như hiểu anh muốn mình làm gì. - Đồ lười! Tuy luôn được chiều chuộng Mặc Sênh vẫn kiên nhẫn giở đến trang 14, nhưng không kiềm được liền trách: - Dĩ Thâm, anh lười quá. - Hừm… - Có lẽ Dĩ Thâm quyết định lười đến cùng - Câu đầu tiên, đoạn đầu tiên, gạch chân hộ anh. Mặc Sênh lấy bút bi vạch một đường thẳng dưới câu đó. “Nghiên cứu của giới tư pháp học quốc tế nước ta đối với vấn đề này vẫn luôn thừa kế quan điểm của J.H.Mori nhà luật học người Anh”. - Dòng thứ ba từ dưới lên. “Em đi gặp cảnh sát, có biết quy định ở đây đối với những việc như thế này không?” “Thế là thế nào? Hình như là đoạn đối thoại trong một vụ án, tại sao phải gạch chân?” Lại lật thêm mấy trang nữa theo yêu cầu của Dĩ Thâm. - Còn một từ ở giữa chưa tìm thấy - Dĩ Thâm thầm thì. Mặc Sênh hoàn toàn không hiểu. - Tìm cuốn khác vậy - Dĩ Thâm giơ tay rút một cuốn tạp chí trên giá sách. “Hình như đó là số đặc biệt của tạp chí phụ nữ, anh ấy quan tâm đến loại tạp chí đó từ bao giờ nhỉ?” - Trang này, đoạn thứ ba, câu đầu tiên. - Ồ, xem báo cũng phải gạch chân nôi dung trọng điểm sao? “Vào mùa xuân, Anh thường thích ra ngoại ô chơi vào những ngày nghỉ, trời xanh không thể tưởng tượng…” - Dòng thứ năm... Câu cuối cùng. “Nó yêu mày này… anh mỉm cười véo mũi tôi…” - Câu cuối cùng. “Nhất định lúc chín giờ em sẽ nhìn thấy anh từ đây đi ra”. - Cái gì sao lung tung lộn xộn thế? - Mặc Sênh vừa gạch chân những hàng chữ theo tay chỉ của Dĩ Thâm, bắt đầu ngáp. Dĩ Thâm không nói nữa, nhẹ nhàng áp má mình vào mái tóc mềm mại thoảng mùi hương. - Mặc Sênh? - Ứ - Trả lời mơ hồ, giọng buồn ngủ. Dĩ Thâm bế vợ lên giường, đắp chăn cẩn thận, đứng ngắm hồi lâu gương mặt phụng phịu như trẻ nhỏ, đoạn cuối xuống vầng trán rộng trắng xanh: - Ngủ ngon nhé, ngốc ạ!”   “Có bao nhiêu cuộc tình trong cuộc đời, nhưng hạnh phúc nhất vẫn là được nắm tay nhau đến đầu bạc răng long. Điều mà Bên nhau trọn đời muốn nói, chính là hạnh phúc đó!” Gấp cuốn sách lại mà vẫn còn cảm giác hạnh phúc vương trên môi, trên mắt, và trong cả những giấc mơ! Mời các bạn đón đọc.
Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ
Hạ phàm để tìm kiếm thần khí thượng cổ Hình thiên, Không Hoa đứng đầu Minh phủ gặp Diễm quỷ Tang Mạch miệng lưỡi sắc bén, trong quá trình tìm tông tích Hình thiên từ Tang Mạch, chậm rãi, những chuyện cũ về yêu hận giữa đôi bên bị vạch trần. Không Hoa từng chuyển thế thành tứ hoàng tử Tắc Quân cùng với Tang Mạch từng là tâm phúc của tứ hoàng tử, lúc này đây gặp lại đối với bọn họ rốt cuộc có ý nghĩa gì? à truy đòi ân oán qua lại hay tình yêu tiếp diễn? Minh chủ đang lúc quên tất cả gặp gỡ với diễm quỷ không chịu giải thoát từ trong dĩ vãng, yêu hận lại bắt đầu, ai đạt được ai? Là ai hủy ai? Khi tất cả trần ai lạc định, Tang Mạch cười đến xán lạn “Ngươi vẫn không hiểu yêu hận a…” Khi tất cả đáp án được công bố, Không Hoa nói “Tang Mạch, chúng ta cược thêm một lần nữa, ta đem tất cả mọi thứ của ta ra đặt, cược lấy yêu hận của ngươi.” Mời các bạn đón đọc Diễm Quỷ của tác giả Công Tử Hoan Hỉ.