Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Bát Hoang Kiếp - Lại Điểu

Lòng ta tĩnh lặng như nước, tốc độ di chuyển như gió. Thân ta hóa kiếm, hình bóng ta gây chấn động.  Trời xanh có qua bao năm tháng thì ta vẫn độc hành !!! *** Thượng cổ hung thú “Ngột” to lớn vạn dặm, khí thế hung ác, nhiễu loạn đạo trời. Thiên Đế chán ghét nó nên đã bắt giữ “Ngột”, đoạt lấy hồn phách rồi ném vào trong Bát Hoang nghiệp hỏa để nó vĩnh viễn không được siêu sinh. Thế nhưng có một tia tàn hồn của “Ngột” đã trốn thoát, sau đó nhập vào luân hồi, lưu lạc khắp nơi trong thế gian. * * *​ Cát vàng bay khắp nơi, gió bắc lạnh thấu xương, một thương đội lớn từ phương xa chậm rãi đi tới. Những hạt cát dưới chân làm cho tốc độ đi chuyển của cả thương đội chậm lại. Từ đầu tới cuối thương đội vẫn giữ một tốc độ nhất định; dù là người hay thú thì đều cố gắng bước đi, không để lãng phí chút sức lực nào. Lão Trần cưỡi trên một con Hắc Phong Kỵ cao lớn, vừa cảnh giác quan sát bốn phía vừa tính toán xem thương vụ này kiếm được bao nhiêu vàng? Từ lúc mười tám tuổi lão đã cùng với phụ thân bước lên con đường vận chuyển hàng hóa này, chớp mắt giờ đây lão đã gia nhập đội vận chuyển này hơn hai mươi mốt năm rồi. Trước đây, lão là một thiếu niên non nớt, nhưng nay khuôn mặt đã hằn đầy nếp nhăn, mái tóc hoa râm in đậm dấu chân năm tháng. Lão Trần có đầy đủ lý do để tự hào, vì cuộc sống của lão giờ đã no ấm. Suốt hai mươi mốt năm qua, lão đã chứng kiến biết bao người người vận chuyển hàng hóa giống như mình ngã xuống, kể cả phụ thân, bằng hữu của mình nữa. Ấy vậy mà lão vẫn còn sống? Hiện giờ lão sống trong thành Tề Châu, đã sắm được hai căn nhà ba gian khá lớn, có một vợ cả và bốn tiểu thiếp, sinh được cả bầy con cái. Thậm chí còn có hai đứa cháu nội chữa cơ. Vừa nghĩ đến hai đứa cháu ngoan suốt ngày chỉ biết "oa oa...", bất giác lão Trần cảm thấy cuộc đời mình đã không uổng phí chút nào. Lão Trần hiểu rất rõ hành trình vận chuyển, mua bán này đáng sợ đến thế nào! Con đường này trải dọc suốt tám trăm dặm sa mạc, phân cách hai đế quốc lớn, nên việc buôn bán sản vật giữa hai vùng này đã mang lại món hời kếch sù. Chỉ cần một chuyến vận chuyển hàng hóa như vầy thôi, tiền lời đã đủ trang trải cho một gia đình bình thường trong vòng mười mấy năm. Nhưng công việc này thật sự quá mức nguy hiểm, chỉ cần sơ sẩy một tí sẽ nằm lại đây rồi hóa thành một đống xương khô. Nếu gặp phải một trong những thứ nguy hiểm như: bão cát, nóng rát, giá rét, cướp sa mạc, hay thú dữ hoang mạc cũng sẽ dễ dàng bị tước đi sinh mạng. Thông thường, một thương đội khi xuất phát từ thành Tề Châu có khoảng hơn hai ngàn người với vạn con Hắc Phong Kỵ; nhưng sau khi trở về nếu còn sống sót một nửa thì đã được trời cao phù hộ rồi! Điều đáng sợ hơn là gặp phải yêu thú hung hãn, khi đó cả thương đội có bị giết chết toàn bộ âu cũng là chuyện bình thường. Chính lão Trần đã từng bị yêu thú tấn công một lần, nhưng khi đó lại gặp được may mắn. Lúc ấy, người dẫn đoàn là một thương gia rất có danh tiếng, không biết người đó kiếm ở đâu ra được một tấm Lôi Quang Phù có giá cao chót vót mới đánh chết được con yêu thú đó, nếu không hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. Từ đó về sau, lão Trần quyết định gia nhập vào thương đội này. Sau đó nhờ sự thông minh lanh lợi của mình, lão đã được chủ nhân của thương đội - con trai của thành chủ Tề Châu tin tưởng, nên mỗi lần chỉ thu một nửa tiền lãi còn bao nhiêu để hết lại cho lão. Lão cảm thấy vui mừng không thôi, bởi vì không chỉ kiếm được nhiều tiền mà qua mỗi thương vụ đó lão đều giữ được tính mạng của mình. Nếu chết đi thì dù có núi vàng hay núi bạc trước mặt đi nữa thì đều không có ý nghĩa. Đây là chuyến buôn cuối cùng của lão Trần, cho nên lão đã bỏ ra hơn phân nửa gia sản của mình. Ngoại trừ mười con Hắc Phong kỵ vốn có ra, lão còn mua thêm mười lăm con nữa để chở hàng hóa, chiêu mộ thêm tám tên khuân vác. Nếu toàn bộ hàng được chuyển đến phía bắc Hàn Châu thì lão có thể kiếm được ít nhất ba trăm lượng vàng, trừ đi một trăm lượng nộp cho vị Đại thương đầu (DG: chủ một thương hội lớn) thì có thể dư lại hơn một nửa. Nếu mang theo hàng hóa về bán, sẽ dễ dàng kiếm thêm hai trăm lượng nữa. "Cầu mong Thanh Mộc đại thần phù hộ, chuyến đi này ngàn vạn lần đừng có xảy ra bất cứ trắc trở gì!" Lão Trần âm thầm cầu nguyện, đồng thời nghiêm khắc quan sát tám tên khuân vác mới mướn. Bọn chúng không có tư cách cưỡi Hắc Phong Kỵ nên đành phải đi bộ, chính lão Trần cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ luôn chứ nói gì bọn nó. Nhưng nếu như không phải do lần trước chạm trán với một nhóm cướp sa mạc, làm cho lão bị thương ở chân thì có đánh chết lão cũng không nỡ cưỡi Hắc Phong Kỵ. Nói đi phải nói lại, Hắc Phong kỵ tốt thật! Mỗi con cao hơn hai trượng, mang nặng hơn ngàn cân mà vẫn chạy nhanh như gió. Đặc biệt tính tình của chúng rất ngoan ngoãn, nếu so với trâu thì ắt hẳn phải tốt hơn gấp mấy lần. Có lẽ đây là ân huệ của Thanh Mộc đại thần ban xuống thì phải. "Mọi người nghe đây! Đi nhanh lên một chút, tới trước thêm ba dặm nữa chúng ta sẽ dừng chân nghỉ ngơi". “Rầm rầm rập...” Tiếng vó ngựa trầm trọng, kèm theo tiếng kêu từ phía trước truyền đến. Rất nhanh, lão Trần đã thấy được năm con Tuyết Phong kỵ uy phong lẫm liệt xuất hiện trong tầm mắt mình, thì ra đây là những thủ hạ hộ vệ của Đại thương đầu. Mỗi lần nhìn thấy những hộ vệ được vũ trang tận răng, vô cùng tinh nhuệ thế này, lão Trần đều đỏ cả con mắt lên. Cả đời này của lão chỉ có hai tâm nguyện, thứ nhất là đông con đông cháu, an hưởng tuổi già. Mà tâm nguyện thứ hai là có thể sở hữu được một con Tuyết Phong kỵ, vì nó so với Hắc Phong kỵ thì mạnh mẽ hơn nhiều. Tuyết Phong kỵ này là loài biến dị từ Hắc Phong kỵ, toàn thân chúng trắng như tuyết, thân hình to xấp xỉ hai lần Hắc Phong kỵ. Tuyết Phong kỵ rất thích hợp cho việc vận chuyển đường xa, tốc độ của nó cực nhanh, bình thường chỉ có Cấm Vệ quân bên cạnh vua chúa mới có tư cách sở hữu. Trên lý thuyết là như vậy, nhưng người đứng đầu thương đoàn có quan hệ với công tử Tề Châu như thế nên trong tay có vài con Tuyết Phong kỵ cũng là chuyện bình thường. Phải biết rằng hắn đã giao thương với Hàn Châu từ rất lâu rồi, mà Hàn Châu lại là nơi nuôi dưỡng Tuyết Phong kỵ nổi tiếng trong thiên hạ. Một con Tuyết Phong kỵ bình thường, ở Hàn Châu có giá khoảng một ngàn lượng vàng, nhưng nếu ở Tề Châu hay những nơi giàu có và đông đúc khác thì giá một con lên tới mấy ngàn lượng cũng không có gì là lạ. Hơn nữa, nếu là Tuyết Phong kỵ thượng phẩm thì dù có vạn kim cũng khó cầu được. Giống như thủ hạ của Đại thương đầu cũng chỉ có hai mươi Tuyết Phong kỵ, còn lão Trần là một tiểu thương tầm thường thì chỉ dám mơ tưởng mà thôi. "Nhanh lên một chút thằng ngốc kia, ngươi điếc rồi sao? Này, ngươi nhìn cái gì vậy? Đừng mơ tới Tuyết Phong kỵ nữa, đi nhanh đến chỗ cắm trại, đi cả ngày trời rồi mà ngươi không biết mệt là gì ư?” Sau khi năm hộ vệ rời đi, lão Trần liền thu lại ánh mắt hâm mộ, lập tức nhìn về phía một tên khuân vác mà lão mới thuê. Hắn cũng đang ngẩn người nhìn năm con Tuyết Phong kỵ, nên khiến cho lão không khỏi nổi giận mắng tới tấp. Lão không nên tin tưởng lời của Diêu đại tẩu mới phải, thế nhưng không hiểu sao đầu óc lại u mê mới đi thuê một kẻ ngu ngốc đến thế. Ban đầu lão thấy gã chừng mười lăm mười sáu tuổi, bộ dáng cũng không tồi, có vẻ rất lanh lợi. Nhưng đến lúc này thì lão mới phát hiện ra đây là một tên đại ngốc, có lần hắn đã dọa cho một con Hắc Phong kỵ suýt chút nữa sợ hãi mà bỏ chạy. Lúc đó thật muốn đạp hắn một đạp cho hả giận, mỗi con Hắc Phong kỵ đều là vàng không đấy. Nếu chẳng phải nể mặt mũi của Diêu đại tẩu thì lão Trần đã dùng dao đâm xuyên tim tiểu tử này chết phức cho rồi. Lão vận chuyển mua bán hàng hóa suốt hai mươi mốt năm, đã từng giết qua mười mấy tên rồi, ai dám thổi vàng của lão bay đi chắc chắn lão sẽ liều mạng với kẻ đó. “Ha ha, lão Trần, trí nhớ ngươi thật sự có vấn đề rồi, cái gì mà thằng ngốc chứ. Người ta tên là Đoan Mộc Vũ đấy, mới thoáng nghe qua thôi đã biết cái tên này có xuất xứ từ dòng tộc danh giá. Hắc hắc! Ngươi phát tài rồi đấy lão Trần”. Lúc này, kẻ dám giễu cợt lão Trần chắc chắn không phải là tên khuân vác dưới tay lão, mà là một kẻ có thân phận tương tương tên là Quan Long. Hắn là bằng hữu có giao tình hơn chục năm với lão Trần, cũng là một người có nhiều kinh nghiệm xông pha, vào sinh ra tử với nghề vận chuyển mua bán này. Bởi vậy khi nói chuyện hắn không hề kiêng kỵ gì với lão Trần cả. “Hừ! Ngươi cứ ở đó mà châm chọt ta đi. Nếu ngươi muốn, ta sẵn sàng tặng cho ngươi. Diêu đại tẩu từng nói là không cần nhiều thù lao, chỉ cần đừng bỏ đói hắn là đủ rồi. Ôi, đúng là Diêu đại tẩu tốt bụng thật, nếu là người khác thì đã bỏ hắn chết trôi chết nổi rồi”. Lão Trần vừa nói vừa tức cành hông. Kể từ lần tên ngốc này làm cho Hắc Phong kỵ sợ hãi, lão đã không dám tên tiểu tử câm như hến này chăm nom Hắc Phong kỵ một mình nữa. Cũng may là tên tiểu tử này có sức mạnh, thật thích hợp với những việc như giúp đỡ khuân vác hàng hóa này nọ. Nếu không, thật phí phạm đống lương khô và nước uống đã phát cho hắn. “Đúng thế, Diêu đại tẩu quả thật là người tốt. Nghe nói bà ấy nhặt được tên này từ ngoại thành đem về, lúc đó hắn chỉ còn thoi thóp mà thôi. Tên tiểu tử này đúng là may mắn khi gặp được Diêu đại tẩu, ngược lại nếu là ta... Hừ hừ, quản làm chó gì!" Quan Long nghe thế lập tức trợn mắt. Tiếng nói của lão Trần và Quan Long rất lớn nên bọn thủ hạ của hai người cùng mười mấy tên sai vặt cũng nghe rõ ràng. Bọn họ một bên dẫn dắt Hắc Phong kỵ, một bên dùng ánh mắt đánh giá Đoan Mộc Vũ kia. Dựa theo ánh mắt của bọn họ, phỏng chừng nhận định không khác mấy với lão Trần, Quan kia. Thế nhưng tên Đoan Mộc Vũ kia giống như người câm điếc vậy, không hề nói tiếng nào, lại càng không vì mấy câu nói đề cập tới hắn mà tỏ vẻ quan tâm hay tức giận. Dường như mọi việc chẳng liên quan tới hắn vậy! Lúc này thần sắc hắn vẫn ngu ngơ bước từng bước về phía trước. Lộ trình dài ba dặm cũng không tính là xa lắm, trên thực tế từ đầu đến cuối của toàn bộ thương đội này cũng đã dài gần ba dặm rồi. Nơi dựng trại nằm bên cạnh một vùng sa mạc hoang vu! Thật ra, việc chọn vị trí dựng trại này không tới phiên đám tiểu thương như lão Trần và Quan Long kia làm chủ, chính là do thủ hạ của Đại thương đầu có kinh nghiệm quyết định. Những người này cả đời bươn chải trong khu vực sa mạc tám trăm dặm này nên rất có kinh nghiệm. Lúc này, không khí nơi đây đã trở nên vô cùng náo nhiệt. Đám thủ hạ của Đại thương đầu có hơn sáu ngàn con Hắc Phong kỵ, thuê đến sáu, bảy trăm gã tiểu nhị, hơn hai trăm hộ vệ, nên cũng đã chiếm một nửa toàn bộ thương đội này rồi. Thông thường khi dựng trại thì hàng hóa và Hắc Phong kỵ của Đại thương đầu sẽ được bố trí ở chỗ trung tâm cũng là nơi an toàn nhất trong doanh trại, kế đó đến Đại thương đầu với đám tiểu nhị của hắn, sau cùng mới tới những tiểu thương vận chuyển mua bán như lão Trần và Quan Long. Mặc dù vòng ngoài cùng còn có hai trăm tên hộ vệ nhưng mỗi lần bị đám cướp sa mạc tập kích, người bị tổn thất nhiều nhất vẫn là đám tiểu thương bọn họ. Tuy thực trạng như thế nhưng không ai có thể thay đổi được, vì nếu không gia nhập chung với Đại thương đầu thì những tiểu thương bọn họ cơ bản không cách nào vượt qua được biển cát mênh mông tám trăm dặm này. “Nhanh lên đi thằng ngốc, lo lắng cái gì hả, tập trung giúp chúng ta khuân hàng đi.” Tiếng la mắng của bọn sai vặt vang lên liên hồi. Hiện tại trong tiểu đội của lão Trần dường như chỉ còn mỗi Đoan Mộc Vũ được rảnh rỗi mà thôi, nếu không sai bảo hắn thì kêu ai chứ? Quả thật sức lực hắn quá mạnh lại không hề cự cãi gì, chỉ cần gọi là làm. Thật sự đôi khi hắn khiến cho người khác hoài nghi rằng: "Không lẻ tên tiểu tử mới mười sáu tuổi này lại ngốc đến thế? Tại sao ngay cả chút phản ứng biểu lộ cũng không có? Dù là hiền như cục đất đi nữa cũng phải có chút nóng giận nào đó chứ?" Tình hình tất bật cuối cùng cũng ổn định lại, những hàng hóa mang theo lần lượt được chuyển xuống hết. Dù sao cũng phải cho Hắc Phong kỵ khôi phục sức lực cái đã, đành rằng sức chịu đựng của Hắc Phong kỵ rất mạnh mẽ nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó. Lúc này cả doanh trại mau chóng yên tĩnh lại, không có ai đứng lên đốt lửa trại hay nhai thịt béo, uống rượu ngon hoặc nhìn mỹ nhân khiêu vũ này nọ. Mặc dù quang cảnh xung quanh chưa thấy có dấu hiệu nguy hiểm, nhưng theo kinh nghiệm phong phú của đám con buôn thì ai cũng biết rõ nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, khôi phục thể lực mới là điều quan trọng nhất. Không ai biết sắp tới sẽ gặp những gì, cho dù những tên chỉ đường có kinh nghiệm lâu năm nhất cũng không thể đoán được. Cho nên điều bọn họ có thể làm duy nhất lúc này là chuẩn bị, phải chuẩn bị thật đầy đủ, e rằng phải chuẩn bị nhiều hơn thế nữa, dù gì việc làm này cũng không dư thừa chút nào. Sa mạc ban đêm vô cùng lạnh lẽo, đến khi gió cát lặng yên đi thì khắp nơi mời hoàn toàn trở nên yên tĩnh. Thỉnh thoảng có nghe được một hai tiếng trầm thấp vang lên, thì cũng là đội hộ vệ tuần tra ban đêm báo động cho nhau. Ban ngày bọn họ được cưỡi Hắc Phong kỵ, thậm chí là Tuyết Phong kỵ cao quí hơn nên bọn họ được nghỉ ngơi rất thoải mái, tuy bọn họ chưa được như những quân nhân chính thức nhưng chắc chắn có kinh nghiệm hộ vệ tốt nhất. Vì thế bọn họ là lực lượng quan trọng nhất trong toàn bộ thương đội này, nếu không có bọn họ thì cho dù nhân số của thương đội có lớn hơn đi nữa cũng không chịu nổi một đòn tấn công của đám cướp sa mạc. Trên bầu trời có hai vầng trăng sáng một lớn một nhỏ đang dần ló dạng, ánh trăng sáng như tuyết trắng kỳ dị chiếu rọi xuống toàn bộ vùng biển cát mênh mông. Ở rất xa, những ụ cát tựa như bập bềnh trên sóng cát sa mạc hoang vu hiện tại cũng trở nên tĩnh lặng, tưởng chừng như cảnh vật u buồn này chỉ xuất hiện trong mơ mà thôi. Thế nhưng đến lúc quá nửa đêm chợt vang lên tiếng chân ầm ầm ở cách đó không xa. Trong nháy mắt những âm thanh đột ngột này đã phá vỡ cảm giác yên tĩnh nơi đây, thậm chí cả hai vầng trăng sáng chóa trên bầu trời cũng trông dữ tợn hơn trước, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể quẳng đi một pho tượng quý giá để trút giận vậy. Có những người lần đầu tiên chứng kiến chuyện này tất nhiên sẽ bị dọa đến nổi luống cuống cả tay chân, quả thật bọn họ làm sao có thể giữ được bình tĩnh khi tình hình bất chợt phát sinh thế này. Tiếng quát vang lên liên tục, lúc này đa số những tiểu thương và tiểu nhị không hề bối rối chút nào, những chuyện thế này bọn họ đã trải qua nhiều lần rồi, chẳng phải kết quả cuối cùng chỉ là được sống hay chết đi thôi sao? Đã vậy thì cứ toàn lực ứng phó, biết đâu giành được một sinh lộ. “Cự mộc, lên!” Trước hết từ phía ngoài doanh trại vang lên một tiếng quát lớn ra hiệu, sau đó hàng loạt bè gỗ khổng lồ lúc trước được chôn dưới cát đều nhanh chóng được kéo lên. Mỗi cây gỗ trong đó lớn bằng bắp đùi người lớn, một đầu được vót nhọn, dựng hơi nghiêng ra phía trước. Đây chính là biện pháp hữu hiệu nhất để ngăn chặn đám Hắc Phong kỵ tập trung lại rồi đột kích. Tuy nhiên do bè gỗ nặng hơn vạn cân nên cũng chỉ có Đại thương đầu mới có đủ tư cách để mang nó theo, còn những đội tiểu thương kia đừng nên nghĩ tới. “Đà cung, bắn!” Kế đó vang lên tiếng nói thứ hai được một nam tử nào đó ra lệnh. Lập tức ở ngay phía sau hàng cự mộc xuất hiện cả trăm tên hộ vệ đã cầm sẵn trường cung trên tay từ trước, tức khắc kéo trường cung thành hình trăng tròn. Đến lúc mệnh lệnh “bắn!” được truyền ra, thì âm thanh hàng loạt tiếng bật dây cung vang vọng khắp nơi. Cả trăm mũi tên sắc bén mạnh mẽ, đồng loạt xé gió lao vút về phía đám đen đang kéo tới như dòng lũ cách xa ngoài mấy trăm trượng. Cũng nhờ cả trăm tên hộ vệ này rất cường tráng và có sức lực, hơn nữa đây là đà cung đặc chế nên có lực sát thương rất kinh khủng. Bình thường thì có thể bắn xuyên qua một người đứng xa vài trăm trượng sau đó còn có khả năng tiếp tục bay tới rồi bắn vào người thứ hai nữa. Thế nhưng lần này lại không nghe được tiếng kêu la thảm thiết, mà chỉ có vài tiếng kêu rên trầm thấp. Tuy cuối cùng cũng khiến đợt tấn công như dòng lũ dừng lại đôi chút, nhưng ngay sau đó chúng không dừng hẳn mà còn tăng tốc độ tấn công. Lúc này những hộ vệ có kinh nghiệm vốn rất cẩn thận thì dừng lại để đánh giá một phen. Chỉ cần quan sát tình hình trước mắt thì có thể khẳng định bọn tập kích lần này chẳng phải làm đám tiểu tặc sa mạc lẻ tẻ thường thấy, mà chính là bọn cướp sa mạc cực kỳ hung hãn. Đà cung vẫn tiếp tục bắn, nhưng chỉ sau hai đợt giương cung thì đám cướp đã tới gần rồi. Sức bật của Hắc Phong kỵ vốn rất khủng bố, nhất là sau khi được nghỉ ngơi đầy đủ chúng có thể nhanh chóng xông qua khoảng cách vài trăm trượng. Quả thật muốn dùng năm trăm cây đà cung để khống chế từ xa năm trăm con Hắc Phong kỵ vẫn chưa chắc làm được, cũng may là hộ vệ thương đội đã chuẩn bị đầy đủ từ trước. “Hắc Phong kỵ, đột kích!” Tên thủ lĩnh hộ vệ ra lện lần nữa, thế nhưng trong lòng hắn có hơi nghi ngờ, dường như có gì đó không đúng lắm. Đám cướp sa mạc đó hung tàn là điều thấy rõ ràng nhất nhưng bọn họ đâu có ngốc đến thế, mặc dù bọn học có hơn năm trăm người như thế nhưng cũng không cần phải cố chấp liều chết tấn công như vậy. Chỉ cần trải qua ba đợt bắn cung, hơn nữa nhờ có cự mộc chặn đường, cho tới khi trăm con Hắc Phong kỵ đột kích được ra ngoài thì rõ ràng năm trăm tên cướp sa mạc đó phải chết mất xác, còn hơi đâu mà đòi cướp bóc, rõ ràng đền dâng mạng thì có. Thế nhưng chút nghi ngờ này vậy mà chỉ trong thoáng chốc đã tan biến trong đầu của tên thủ lĩnh hộ vệ. Hắn luôn tự tin vào thực lực chính mình, cũng tin tưởng vào đám thủ hạ của hắn, nất là thực lực của hai mươi con Tuyết Phong kỵ. Với năm trăm tên cướp sa mạc này hắn không cần vận dụng tới Tuyết Phong kỵ, cho dù đối phương có âm ưu gì đi nữa thì khi đối đầu cũng sẽ bị thực lực bọn hắn đánh cho tan nát. “Giương lá chắn lên, kết trận!” Khoảng một trăm hộ vệ Hắc Phong kỵ lao ra từ hai bên bắt đầu đột kích đường lui của bọn cướp sa mạc, thêm trăm tên hộ vệ buông bỏ đà cung trong tay ra đồng thời nhanh chóng giơ bè gỗ khổng lồ lên làm tấm chắn. Còn đám cướp sa mạc đang xông tới bè gỗ khổng lồ nhanh như bão táp. Đây chính là phòng hộ cuối cùng của bọn họ, cho tới lúc này trận chiến đã sắp bước vào giai đoạn ngã ngũ. “Ầm...!” Cuối cùng năm trăm tên cướp sa mạc đã đụng vào bè gỗ đó. Trong nháy mắt tiếng kêu la thảm thiết của Hắc Phong kỵ vang lên ầm trời, đồng thời bè gỗ khổng lồ cũng ầm ầm bị phá hủy. Mặt dù đều là những cây gỗ thật to nhưng vốn dĩ thân thể của Hắc Phong kỵ nặng tới mấy ngàn cân, hơn nữa với tốc độ đột kích kinh khủng nên dễ dàng phá bỏ bè gỗ. Nhưng khoảng hơn trăm con Hắc Phong kỵ tử vong mà thôi, còn đám cướp thì phi thân bay lên cao. Trong khi thân người còn lơ lững trên không trung thì thanh loan đao sáng như tuyết trên tay đã vung lên tựa những bóng ma tử vong. “Nguy rồi!” Đến bây giờ, khi tên thủ lĩnh hộ vệ vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt thì nhất thời trong lòng run lên, bởi vì lúc trước đám cướp sa mạc đó bị che phủ bởi đống cát bụi, hơn nữa do trời tối đen nên hắn chưa kịp nhìn rõ. Mời vừa rồi trải qua ba đợt đà cung nhưng hẳn là hiệu quả không cao lắm. Mặc dù chẳng phải trên cơ thể toàn bộ năm trăm tên cướp sa mạc đó không bị dính mũi tên nào, nhưng trên cơ bản bọn chúng chẳng bị thương tổn bao nhiêu. Tên thủ lĩnh hộ vệ chưa kịp ứng biến thì toàn bộ đám cướp sa mạc đó đã rời khỏi lưng Hắc Phong kỵ, bọn chúng nườm nượp nhảy lên rồi đột nhập vào trong lá chắn trước mặt. Nhất thời cả trăm tên hộ vệ đang định giáp công từ hai bên lại không có đất dụng võ, khi bọn họ muốn xông lại cứu viện thì không còn kịp nữa rồi. Năm trăm đánh với một trăm huống chi đám cướp sa mạc này có thực lực phi phàm, lại hung hãn không sợ chết nữa. Tên thủ lĩnh hộ vệ thấy thế lòng liền chùng hẳn xuống, hắn không thể nghĩ ra được từ lúc nào trong biển cát dài tám trăm dặm này xuất hiện thêm một đám cướp sa mạc có thực lực khủng bố đến vậy? “Tuyết Phong kỵ hộ vệ trung tâm, Hắc Phong kỵ bảo vệ hai cánh, thuẫn trận, vừa đánh vừa lui!” Thoáng suy nghĩ chốc lát, tên thủ lĩnh hộ vệ liền đưa ra lựa chọn tối ưu nhất, đó chính là không màng tới đám tiểu thương kia nữa. Nếu được hơn ngàn người đó cầm chân đám cướp sa mạc quỷ dị này lại một lát, hắn chỉ cần một chút thời gian để sắp xếp lại đội hình là có thể chỉ đạo Tuyết Phong kỵ và Hắc Phong kỵ còn lại thọc sâu vào sẽ tiêu diệt được đám cướp sa mạc này, nhưng điều kiện trước hết là hắn phải tranh thủ được chút thời gian để chuẩn bị. Đám hộ vệ thương đội không hổ là những người có kinh nghiệm phong phú, chỉ trong thoáng chốc đã hiểu được ý đồ vừa đánh vừa lui của tên thủ lĩnh, nhất thời bọn họ bỏ trống đám tiểu thương tạo nên tình huống đối đầu trực tiếp với bọn cướp sa mạc. Ngược lại đám cướp sa mạc đó dường như không màng đến thế trận đã thay đổi, thậm chí còn không phát hiện ra ý đồ tác chiến của đám hộ vệ thương đội, tức khắc bọn chúng gặp bất kể người nào cũng ra tay chém giết, rõ ràng bên dưới tấm khăn đen trên mặt bọn chúng chính là những cặp mắt đỏ lừ. Hành động của hộ vệ thương đội đồng nghĩa với việc giữa đường hoàn toàn bỏ rơi đám người tiểu thương kia, nhất thời vang lên ầm trời tiếng hét kêu cha gọi mẹ, cho dù những người này vốn có kinh nghiệm đầy mình về vận chuyển mua bán thì thế nào?!?! Lực lượng năm trăm tên cướp sa mạc kia ngay cả hộ vệ thương đội tinh nhuệ là thế mà còn cảm thấy kinh hãi, huống chi là những người chỉ biết đánh đấm riêng lẻ, không có tổ chức như đám người tiểu thương này? “Ôi trời đại gia, bọ hắn lại là cướp sa mạc sao? Vậy sao giết cả Hắc Phong kỵ thế này!” Lão Trần không hổ danh có kinh nghiệm vận chuyển mua bán suốt hai mươi năm trời, vừa liếc nhìn qua đã thấy không ổn rồi, bởi vì cho dù cướp sa mạc có hung tàn cỡ nào đi nữa sẽ không phá hoại hàng hóa, cũng không giết Hắc Phong kỵ vốn để chở hàng, thông thường bọn hắn sẽ giết sạch người mà thôi, nhưng đối với nhóm cướp sa mạc này lại khác, bọn chúng hoàn toàn không lưu lại cho người hay vật nào sống nào cả. “Bảo vệ hàng hoá, đừng manh động, chúng ta hãy phòng ngự ở chỗ này, đám hộ vệ chết tiệt kia sẽ quay lại phản kích”. Lão Trần lớn tiếng hô to lên, hắn và Quan Long cùng với mấy tiểu thương khác thường dựng trại san sát nhau, cho nên hiện tại cũng tụ tập được mười mấy người lại với nhau, đa số đều cầm trường đao trong tay nhưng không có nhiều cung tên lắm, hơn nữa toàn bộ chỉ là cung khảm sừng có lực sát thương rất yếu, về phần đà cung thì khỏi nói, đó là những vũ khí chỉ do quân đội quản chế, ai dám tồn trữ trong tay sẽ bị giết không tha, vì thế cũng chỉ người có thân phận cao quý như tiểu công tử của Tề Châu mới có thể sở hữu được cả trăm cây đà cung có uy lực cực lớn, bắn đi cực xa. "Đưa cung cho ta!” Lúc này, một giọng nói có vẻ non nớt, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, vô cùng tự tin, bỗng vang lên từ phía sau lão Trần. ... Mời các bạn đón đọc Bát Hoang Kiếp của tác giả Lại Điểu.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Trảm Long tập 2: Tranh Đoạt Long Quyết - Hồng Trần
Tên ebook: Tranh Đoạt Long Quyết (full prc, pdf, epub)   Bộ sách:  Trảm Long (tập 2) Tác giả: Hồng Trần Thể loại: Kỳ ảo, Ma quái, Phong thủy, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả:  Nguyễn Tú Uyên Nhà xuất bản liên kết:  Văn Học Số trang:  492 Kích thước: 15x24 cm Giá bìa:  115.000 ₫ Ngày phát hành:  24-05-2014 Nguồn: luv-ebook.com   Ebook: www.dtv-ebook.com   Bìa sách Tranh Đoạt Long Quyết   Giới thiệu:     Đệ nhất kỳ thư về phong thủy trong thiên hạ, LONG QUYẾT đã thất lạc cả nghìn năm trước, nay lại thấp thoáng ẩn hiện trong nhân gian. Tầm long quyết, tìm khắp long mạch trong thiên hạ.   Ngự long quyết, vận dụng long khí, xoay trời chuyển đất.   Trảm long quyết, cắt đứt long mạch, triệt tiêu long khí.     Đầu mối duy nhất để tìm Long Quyết là Lục Kiều Kiều, cô gái xinh đẹp sinh sống ở Quảng Châu, chuyên nghề xem bói cho kỹ nữ. Dưới sự sắp đặt của Quốc sư thần bí, cô đã từ bỏ cuộc sống thanh bình ẩn dật, cùng người tình ngoại quốc và chú nhóc đệ tử mới thu nhận bước lên con đường đào vong, giữ kín bí mật lớn của gia tộc.   Trảm Long   Vậy nhưng, triều đình Đại Thanh đang lúc đối mặt nguy cơ diệt vong sẽ bỏ qua cuốn sách này chăng? Các cao thủ phong thủy trong thiên hạ sẽ bỏ qua cuốn sách này chăng? Những kẻ manh tâm tranh bá giang sơn liệu có bỏ qua cuốn sách này chăng?   Một trận minh tranh ám đấu kịch liệt bắt đầu diễn ra, xoay quanh Lục Kiều Kiều và pho kỳ thư thần bí…     Nhận định   “Một cuốn tiểu thuyết về phong thủy và mệnh lý, được viết bởi truyền nhân chính tông của phái phong thủy Giang Tây và Thiên sư đạo.Vừa là phong thủy dẫn nhập, vừa là phiêu lưu kỳ bí. Còn gì tuyệt vời hơn thế!”                                                                                                                                                                               - Amazon.cn - Về tác giả:   Nhà văn Hồng Trần, người Mỹ gốc Hoa, hiện đang sống tại New York, ông là một trong những thầy phong thủy hàng đầu Trung Quốc, là truyền nhân dòng chính của một gia tộc phong thủy cổ xưa, đồng thời là đệ tử thứ 65 của Đạo giáo tại Trung Quốc. Hồng Trần chuyên nghiên cứu về phong thủy địa lý, mệnh lý, phối hợp với công tác thiết kế và quy hoạch của các dự án lớn. Ông là cố vấn phong thủy cho FXDD, chi nhánh New York của ngân hàng HSBC, ngân hàng Abacus Federal Savings và nhiều cơ quan tài chính khác.   Bộ sách Trảm Long gồm có:   1. Đại phong thủy sư   2. Tranh đoạt Long Quyết   3. Thái Bình loạn thế   4. Thiên địa phong thủy   Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên trong bộ Trảm Long, Đại Phong Thủy Sư của tác giả Hồng Trần.
Trảm Long tập 1: Đại Phong Thủy Sư - Hồng Trần
Tên ebook: Đại Phong Thủy Sư Bộ sách: Trảm Long (tập 1) Tác giả: Hồng Trần Thể loại: Kỳ ảo, Ma quái, Phong thủy, Tiểu thuyết, Văn học phương Đông Dịch giả: Nguyễn Tú Uyên Nhà xuất bản liên kết: Văn Học Số trang: 416 Kích thước: 15x24 cm Giá bìa: 98 000 VND Ngày phát hành: 11-01-2014 Nguồn: e-thuvienonline.com Ebook: Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com Bìa sách Đại Phong Thủy Sư Giới thiệu: Đệ nhất kỳ thư về phong thủy trong thiên hạ, LONG QUYẾT đã thất lạc cả nghìn năm trước, nay lại thấp thoáng ẩn hiện trong nhân gian. Tầm long quyết, tìm khắp long mạch trong thiên hạ. Ngự long quyết, vận dụng long khí, xoay trời chuyển đất. Trảm long quyết, cắt đứt long mạch, triệt tiêu long khí.   Đầu mối duy nhất để tìm Long Quyết là Lục Kiều Kiều, cô gái xinh đẹp sinh sống ở Quảng Châu, chuyên nghề xem bói cho kỹ nữ. Dưới sự sắp đặt của Quốc sư thần bí, cô đã từ bỏ cuộc sống thanh bình ẩn dật, cùng người tình ngoại quốc và chú nhóc đệ tử mới thu nhận bước lên con đường đào vong, giữ kín bí mật lớn của gia tộc. Vậy nhưng, triều đình Đại Thanh đang lúc đối mặt nguy cơ diệt vong sẽ bỏ qua cuốn sách này chăng? Các cao thủ phong thủy trong thiên hạ sẽ bỏ qua cuốn sách này chăng? Những kẻ manh tâm tranh bá giang sơn liệu có bỏ qua cuốn sách này chăng? Một trận minh tranh ám đấu kịch liệt bắt đầu diễn ra, xoay quanh Lục Kiều Kiều và pho kỳ thư thần bí… Nhận định “Một cuốn tiểu thuyết về phong thủy và mệnh lý, được viết bởi truyền nhân chính tông của phái phong thủy Giang Tây và Thiên sư đạo.Vừa là phong thủy dẫn nhập, vừa là phiêu lưu kỳ bí. Còn gì tuyệt vời hơn thế!”                                                                                                                                                                              - Amazon.cn - Về tác giả: Nhà văn Hồng Trần, người Mỹ gốc Hoa, hiện đang sống tại New York, ông là một trong những thầy phong thủy hàng đầu Trung Quốc, là truyền nhân dòng chính của một gia tộc phong thủy cổ xưa, đồng thời là đệ tử thứ 65 của Đạo giáo tại Trung Quốc. Hồng Trần chuyên nghiên cứu về phong thủy địa lý, mệnh lý, phối hợp với công tác thiết kế và quy hoạch của các dự án lớn. Ông là cố vấn phong thủy cho FXDD, chi nhánh New York của ngân hàng HSBC, ngân hàng Abacus Federal Savings và nhiều cơ quan tài chính khác.   Bộ sách Trảm Long gồm có:   1. Đại phong thủy sư   2. Tranh đoạt Long Quyết   3. Thái Bình loạn thế   4. Thiên địa phong thủy Mời các bạn đón đọc tập đầu tiên trong bộ Trảm Long, Đại Phong Thủy Sư của tác giả Hồng Trần.
Trò chơi Vương Quyền 4B: Lời Tiên Tri - George R. R. Martin
Tên Ebook: Trò Chơi Vương Quyền 4B: Lời Tiên Tri Bộ sách: A Song of Ice and Fire hay Games Of Thrones Tác Giả: George R. R. Martin    Thể Loại:  18+, Best seller, Cổ Đại,  Giả Tưởng,  Tiểu thuyết, Văn học phương Tây    Dịch giả: Cẩm Chi    Công ty phát hành: Alphabooks    Nhà xuất bản: NXB Văn Học  Số trang:  636   Trọng lượng vận chuyển: 700 grams    Kích thước: 14 x 20.5 cm    Ngày xuất bản:  07/2014    Nguồn text:  Thanh Nguyễn    Nguồn ebook: Đào Tiểu Vũ's eBook -  www.dtv-ebook.com Bìa sách Trò chơi Vương Quyền 4B       Giới thiệu:  Trò chơi vương quyền Game of Thrones (được biết đến với tên gọi A Song of Ice and Fire hay Game of Thrones) là bộ tiểu thuyết sử thi hùng tráng của nhà biên kịch, nhà văn Mỹ nổi tiếng George R. R. Martin.  Martin bắt tay vào viết bộ tiểu thuyết này năm 1991 và xuất bản tập đầu tiên, A Game of Thrones,  vào năm 1996. Sau đó, ông dần mở rộng kế hoạch 3 tập đầu tiên thành 4, 6 và cuối cùng là 7 tập. Tập 5 – A Dance with Dragons hoàn thành sau hơn 5 năm và được xuất bản vào năm 2011. Cuốn thứ 6 – The Winds of Winter vẫn đang được ông thực hiện. Bộ tiểu thuyết đã được bán bản quyền trên 40 nước. Tại Mỹ, tập thứ tư và thứ năm liên tục đứng ở vị trí số một trong Danh sách bán chạy nhất tại nhiều bảng xếp hạng uy tín như New York times, Amazon…  Về số lượng, series này đã bán được hơn 7 triệu bản tại Mỹ và hơn 22 bản trên toàn thế giới. Kênh truyền hình HBO đã chuyển thể bộ tiểu thuyết này sang series phim truyền hình chất lượng cao, đậm chất Hollywood khiến danh tiếng của bộ sách cũng như tên tuổi của tác giả ngày càng vang xa. Bộ sách cũng được chuyển thể thành game phục vụ độc giả yêu thích. Bộ Sách gồm 7 Quyển: 1. A Game of Thrones (1996) 2. A Clash of Kings (1999) 3. A Storm of Swords (2000) 4. A Feast for Crows (2005) 5. A Dance with Dragons (2011) 6. The Winds of Winter (Đang thực hiện) 7. A Dream of Spring (Đang thực hiện) George Raymond Richard Martin (sinh 1948) là nhà biên kịch người Mỹ và là nhà văn viết truyện giả tưởng, kinh dị, khoa học viễn tưởng. Sinh ra và lớn lên trong sự nghèo khó nhưng với trí tưởng tượng phong phú của mình, ngay từ khi còn bé, ông đã bắt đầu viết và bán những câu chuyện về quái vật cho lũ trẻ con ở những khu phố khác. Ông viết hẳn một câu chuyện về vương quốc thần thoại của loài rùa – con vật cưng của mình. Sau đó, ông nhanh chóng trở thành fan cuồng nhiệt của truyện tranh, hâm mộ những câu chuyện về những siêu anh hùng. Năm 1963, ông bắt đầu tham gia vào giới fan trẻ hâm mộ truyện tranh và viết các cuốn tiểu thuyết khác nhau. Năm 1965, Martin giành giải thưởng Alley cho cuốn truyện tranh về siêu anh hùng Powerman vs Blue Barrier. Mời các bạn đón đọc phần tiếp theo trong series Trò chơi vương quyền Game of Thrones, Tiệc Quạ Đen của tác giả George Raymond Richard Martin.  
Tiệm Hoành Thánh Số 444
Tóm tắt & Review (Đánh Giá) tiểu thuyết linh dị Tiệm Hoành Thánh Số 444 của tác giả Cửu Tiêu. Trình Tiểu Hoa nhận lời mời trở thành nhân viên cửa tiệm hoành thánh trong thành phố, lại còn bị app "Địa phủ" trói buộc. Tiệm hoành thánh không lớn lắm nhưng chỗ dựa lại rất vững chắc, là "cửa tiệm thuộc sự quản lý của doanh nghiệp vạn năm danh tiếng": Địa phủ. Nhân viện trong tiệm không nhiều lắm nhưng toàn kẻ dở hơi: Chủ tiệm Diệm Quân ngạo kiều, Thiếu niên Miêu yêu hung hãn, Quỷ sai yêu nước phản Thanh phục Minh. Hằng ngày, Trình Tiểu Hoa vừa bán hoành thánh vừa bị app "Địa phủ" ép buộc "đánh quái thằng cấp" Truyện được đánh giá là huyền huyễn, linh dị, thần quái, ngọt sủng, sạch, HE. Theo một số nguồn, truyện có nội dung hấp dẫn, tình tiết lôi cuốn, nhân vật đa dạng và được xây dựng tốt. Tuy nhiên, một số đánh giá khác cho rằng truyện thiếu logic, tình tiết lặp đi lặp lại, và nhân vật chưa được phát triển đầy đủ. ***   #REVIEW: TIỆM VẰN THẮN SỐ 444 Tác giả: Cửu Tiêu Thể loại: Hiện đại, huyền huyễn, linh dị thần quái, ngọt sủng, sạch, HE. CP: Cửa hàng trưởng kiêu ngạo chiều bạn gái × Nhân viên hậu cần kiêm nhiệm bắt quỷ Tình trạng: Đang edit. Review bởi: LeoSing  Giới thiệu truyện: (By Vũ Nguyên Phương) Trình Tiểu Hoa lên thành phố kiếm việc, còn chưa nhận lời mời làm nhân viên bán hàng của một tiệm vằn thắn, thì ứng dụng “Hệ thống địa phủ” đã trói chặt cô không buông. Tiệm vằn thắn không lớn nhưng hậu đài phía sau khá vững chắc, tiệm chịu sự quản lý trực tiếp từ một tập đoàn nổi tiếng đã vạn năm nay – Địa phủ Nhân viên trong tiệm không nhiều , nhưng người nào người nấy đều là kẻ dở hơi : Chủ tiệm là Diêm Quân kiêu ngạo, một chàng Mèo yêu siêu hung dữ, một tên Quỷ sai yêu nước cuồng chế độ Phản Thanh Phục Minh. Từ đấy, Trình Tiểu Hoa bắt đầu cuộc sống ngày ngày bán vằn thắn, ngày ngày bị hệ thống giao nhiệm vụ bắt quỷ thăng cấp. Một câu truyện huyễn huyễn theo phong cách thoải mái , mong mọi người sẽ thích ~  Review by Leo Sing: Trình Tiểu Hoa vốn sinh ra trong gia đình khó khăn tại nông thôn, cha mẹ cô mất sớm để cô lại bơ vơ với bà nội. Từ bé đến lớn, Trình Tiểu Hoa đã luôn phải đối mặt với đủ sự ác ý từ những người xung quanh gây ra, như chú thím tham tài muốn cướp đoạt tài sản cha mẹ để lại cho cô, ép gả cô cho một ông già dê hơn 40 tuổi, cậu em họ lười biếng chỉ biết trộm tiền hay cô em họ chảnh choẹ, ỷ mình tài giỏi mà hạch sách cô. Đối diện những biến cố xảy ra, Tiểu Hoa vẫn cứng cỏi đấu lại, chạy khỏi quê nhà tìm kiếm công việc nuôi sống bản thân. Và rồi một ngày tình cờ, trong điện thoại của cô xuất hiệp một app kỳ quặc mang tên Hệ thống địa phủ. Dựa vào app này cô bắt đầu tiếp nhận những nhiệm vụ bắt quỷ siêu độ từ dễ đến khó. Đồng thời cô được tuyển nhận trở thành nhân viên hậu cần chuyên phục vụ bán hoành thánh tại tiệm hoành thánh số 444 do Địa phủ ty thiết lập ra, nhằm cung cấp cơm nhân viên cho quỷ sai khi hoạt động trong khu vực. Quy trình sản xuất của hoành thánh địa phủ cũng quy mô ghê gớm, từ công đoạn chăn nuôi thịt heo tươi ngon tại trang trại, vận chuyển thịt xay và nguyên liệu đến Lò Luyện Ngục, các quỷ hồn ở Lò Luyện Ngục chịu trách nhiệm bao nhân xếp thành từng gói hoành thánh, sau đó được nhân viên vận chuyển giao đến cho từng cửa tiệm Hoành Thánh 444 khắp cả nước. Tại tiệm hoành thánh 444 này, Tiểu Hoa gặp anh cửa hàng trưởng Đại Diêm Quân kiêu ngạo - Cảnh Thù. Anh ta vì làm sai một sự việc bị Diêm Vương đá lên trần gian làm nhân viên bán cơm cho quỷ sai. Bởi thế anh ta luôn cảm thấy xấu hổ khi đứng quầy bán hoành thánh cho bọn quỷ sai, lỡ có đứa nào biết anh là ai thì hố cha mất Thế là trong khi Tiểu Hoa thì bận việc loay hoay chuyện buôn bán, anh Cảnh Thù không ôm điện thoại chơi game thì cũng chạy long nhong trốn ra ngoài, tránh gặp mặt quỷ sai nhiều nhất có thể. Nhưng tới khi Cảnh Thù có tình cảm với Tiểu Hoa, anh bắt đầu quay lại làm việc, tìm kiếm cách kiếm tiền làm giàu để nuôi “vợ”, chạy theo giúp đỡ nữ chính làm nhiệm vụ để thăng cấp. Hầu như những nhiệm vụ Tiểu Hoa nhận, đều được Cảnh Thù hỗ trợ xử lý. Mãi đến khi nữ chính mạnh mẽ lên có thể tự lập một số nhiệm vụ cấp thấp thì anh mới ngừng. Dù vậy, anh luôn có mặt ở bên cạnh cô mọi lúc mọi nơi, chỉ cần Tiểu Hoa cần anh giúp, anh đều sẵn sàng hết lòng. Tính cách của anh chàng nam chính này khá thú vị và đáng yêu, kiêu ngạo biệt nữu, hơi cục súc với mọi người nhưng với bạn gái thì anh ngoan như cún ý. Mấy lần muốn đè bạn gái ra “ăn kem trước cổng” nhưng rồi đều phải hậm hực nhịn xuống. Khá là tội cho anh, FA suốt 8000 năm mãi tới ngày kết hôn động phòng mới được ăn thịt. Một số nhân vật phụ khác cũng đáng yêu và đầy màu sắc lắm. Như Nhân viên số một: anh chàng Quỷ sai yêu nước cuồng chế độ Phản Thanh Phục Minh - Tôn Danh Dương. Ông này góp mặt với vai trò cây hài của truyện quá, mỗi lần ổng xuất hiện mình đều cười đau cả ruột. Thanh niên có lòng yêu nước lấy hết tiền lương của mình đầu nhập vào các tổ chức Phản Thanh Phục Minh nhưng không lần nào thành công do tiền của anh ta đưa ra đều là Quỷ Tệ, đi đầu tư công ty thì bị công an bắt vì tội tham gia đường dây buôn bán hàng đa cấp trái phép Cuối cùng anh hết sạch tài sản phải gán “hồn” chuộc nợ làm công kiêm chức tại cửa tiệm hoành thánh 444. Tại đây xem quỷ sai Tôn la liếm nam chính, ôm đùi nữ chính, fan boy cuồng nhiệt các idol và tác giả mạng,... vân vân và mây mây. Mình kể không tài nào hết nỗi mấy trò anh này làm, mọi người vào đọc để biết thêm nhé, đoạn sau nhiều cái thú vị hơn nữa ý. Nhân viên thứ hai là Mèo Rừng yêu tinh, ver Người là một cậu thiếu niên 15 tuổi đáng yêu siêu hung manh. Cậu ta thích cô bé nhà họ Vương mới học tiểu học, tuần nào đều chạy tới nhà cô bé để chơi cùng. Chăm chút “bé vợ” của mình từ bé, tích cóp tài sản chờ vợ lớn lên để cưới về Khổ nỗi bé vợ của cậu hay cứ có duyên với quỷ hồn ý, lần nào cũng bị dính phải quỷ ám mấy lần khiến cậu ta cứ lao đao lo lắng cho bé vợ nhà mình suốt thôi. Cô bạn thân Triệu Mỹ của nữ chính thì nên duyên với anh chàng quỷ sai Thường Thanh. Cặp này lúc đầu thì vui, phần sau có chút ngược nhẹ bởi vì Thường Thanh đã mất tình cảm, cho nên anh ta không thể yêu Triệu Mỹ được. Nhưng cho dù Thường Thanh đã bị lấy mất cảm xúc, trong lòng anh vẫn có bạn gái mình. Hai người sau rồi cũng HE ngọt ngào. Câu chuyện của quỷ sai Thường Tiểu Bạch em gái của Thường Thanh và cuộc tình của hồ ly tinh A Doanh đều khá bi đát. Đọc về cuộc đời hai nhân vật này mà xót xa quá. Mình thích ở truyện này vì chúng lồng ghép những mẩu chuyện nhỏ về cuộc đời hay sự kiện của các vong linh quỷ hồn khác nhau. Có rất nhiều câu chuyện rất đỗi xúc động. Mình sẽ kể dưới đây một ít câu chuyện nhỏ mình thích, sẽ không kể hết được đâu, mọi người muốn biết thêm thì vào đọc thử tác phẩm này hen. Trong một bệnh viện nhi khoa nhỏ, tại một căn nhà kho cũ, bên dưới là một kho tủ đông chứa những xác của các trẻ em chết yểu nhưng không có ai tới xác nhận mang về. Những đứa bé ấy hoặc bị cha mẹ bỏ rơi, hoặc bị Cô nhi viện sơ suất bỏ quên mất. Người ta gọi những đứa trẻ ấy là những linh hồn bị lãng quên. Chúng không được xác nhận tử vong tại nhân giới khiến cho trên sổ sinh tử đều không có tên, quỷ sai không thể nào câu hồn đưa về địa phủ. Vậy là những linh hồn bị lãng quên ấy trôi thả vô định hình tại căn nhà kho cũ. Có một ông điều dưỡng già đứng ra nhận những đứa trẻ này, ông thu gom từng xác bọn nhỏ, đặt chúng vào kho đông lạnh và chờ có một ngày sẽ có người tới nhận xác bọn trẻ về. Có hai người con trai yêu nhau, nhưng anh thụ thì sợ định kiến của xã hội, sợ cha mẹ thất vọng mà không dám “come out” chấp nhận cha mẹ an bài đi gặp mặt cưới vợ. Anh công đau lòng thất thểu chạy ra nước ngoài du học và bị một thằng côn đồ căm hận người đồng tính sát hại dã man. Anh công hiện hồn báo mộng cầu cứu anh thụ tới giúp mình. Nhờ sự giúp đỡ của nữ chính, hai người được gặp lại nhau, họ ôm nhau khóc trong hối hận. Nhưng chuyện đã xảy ra không cách nào quay trở lại, hai người từ đây âm dương cách biệt. Chỉ mong nếu được đầu thai còn duyên kiếp sau để đến được với nhau. Có cậu học sinh nhỏ luôn bị bạn bè bắt nạt trên trường, thầy cô biết chuyện lại chẳng hỏi han, người ngoài nghe được đều luôn mồm chặc lưỡi bảo rằng “chắc thằng này có gì đó nên người ta mới đối xử nó như vậy, bao nhiêu người không bị sao mỗi mình nó bị”. Và rồi ngày qua ngày trong những màn bạo lực học đường, cậu học sinh tự ti tuyệt vọng, tự kết liễu đời mình tại nơi cậu bị bắt nạt. Linh hồn của cậu luôn lảng vảng trong trường, chờ ngày kẻ thù xuất hiện. Đến một ngày, cậu nhìn thấy con trai của kẻ thù xuất hiện tại căn nhà WC này, kết bè kéo phái bắt nạt một cậu học sinh khác. Điều đấy thúc đẩy oán khí tích tự hai mươi mấy năm trong linh hồn cậu, kích thích cậu trở thành một lệ quỷ cường đại, bắt đầu công cuộc trả thù của mình. Nhưng cậu nào hay, sau khi cậu qua đời, kẻ thù thì vẫn sống ung dung sung sướng còn cha mẹ của cậu thì đau khổ, khóc ròng rã muốn mù loà vì mất đứa con duy nhất của họ. Phải sau này khi hai người có đứa con thứ hai thì mơi nguôi ngoai được phần nào và họ đặt tên con mình giống như tên đứa con đã khuất của họ, tựa như con trai chưa bao giờ rời đi. Em trai của cậu học sinh này cũng gặp tình trạng giống như anh trai mình ngày xưa, bị lũ học sinh trong lớp bắt nạt đánh đập đến xuất huyết não phải nằm viện điều trị. Tất cả những bi kịch này là lỗi do ai đây? ... Mỗi nhiệm vụ của nữ chính là một câu chuyện riêng về một cuộc sống khác. Và rồi nhờ nữ chính cùng những người bạn của cô, siêu độ linh hồn, dẫn đường đưa lối cho họ về chốn luân hồi. #HoangVanNguyen   Mời các bạn mượn đọc sách Tiệm Hoành Thánh Số 444 của tác giả Cửu Tiêu.