Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Truyện Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em của tác giả lacyy là câu chuyện về Hạ Nghi, một cô gái đang đối mặt với ngoại lệ không mong muốn. Cô không muốn trở thành người trơ mắt đứng nhìn cha mình bị kết án và mẹ cô khóc ngất bên bệnh. Điều này đối với cô là quá đau đớn. Trong khi đó, Phó Lập Thành, một chàng trai với vẻ ngoài lạnh lùng và tàn nhẫn, lại chính là người gây thêm đau đớn đến Hạ Nghi. Cô không hiểu tại sao anh lại trở nên độc ác như vậy và hủy hoại tất cả mọi thứ. Tuy nhiên, khi Hạ Nghi hỏi anh lý do khiến anh làm như vậy, Phó Lập Thành thẳng thắn trả lời rằng tất cả đều là vì yêu cô. Anh đã tiêu diệt những kẻ ngăn cản chúng ta để bảo vệ tình yêu của hai người. Nếu bạn yêu thích thể loại ngôn tình, hãy đọc thêm những tác phẩm như Liên Hôn Cùng Tổng Tài Xấu Xa hoặc Cuồng Luyến Chi Ái 1: Em Phải Yêu Tôi. *** Phó Hạ Nghi cố tình đợi các bạn học cùng lớp ra về trước với lời hứa sẽ trực nhật và đóng cửa sổ lại giúp bọn họ. Với lý do ngớ ngẩn chính là để cô có chút không gian yên tĩnh chép xong đống kiến thức dày đặc trên bảng. Nhưng mục đích thực sự mà cô muốn ở lại thêm một lúc nữa không phải để chép hết số bài tập đơn giản "nhắm mắt cũng làm được này"... "Em nhìn thấy anh rồi họ Khương kia, mau mau mang bánh paparoti và ly hồng trà đào mát lạnh mới mua vào đây cho em nào..." Khương Duy Minh đã cố tình trốn kĩ để tạo cho Hạ Nghi bất ngờ nhưng vẫn bị cô phát hiện ra, anh cố tình bĩu môi tỏ thái độ không vui bước vào, đặt túi bánh còn ấm kèm ly hồng trà vừa mua đến trước mặt cô... "Em lại tránh mặt hắn ta nữa đấy à, anh thấy có chiếc xe hơi sang trọng đợi trước cổng trường một lúc cũng khá lâu rồi đấy..." Phó Hạ Nghi đắc ý nhìn khuôn mặt giả vờ ghen tị của Duy Minh, cô cố tình lên tiếng trêu chọc anh... "Anh thích chiếc xe hơi đó sao, vậy em mua cho anh một chiếc khác đắt tiền hơn nhé. Như vậy mỗi ngày anh đều có thể đưa em đi học rồi, không cần ghen tị với hắn..." Khương Duy Minh đối với lời trêu chọc của Hạ Nghi cũng không để tâm cho lắm. Nhưng mối quan hệ căng thẳng của bọn họ trong một gia đình thực sự không ổn chút nào... Phó Hạ Nghi ngừng cười cợt, tiếp tục lôi chiếc bánh thơm ngon ra khỏi túi bóng, chậm rãi cắn một miếng. Sau khi nhai xong mới trả lời câu hỏi ban đầu của anh... "Tránh mặt gì chứ, dù sao cũng là anh em sống chung dưới một mái nhà, ngày nào mà em chả đụng mặt hắn ta. Chỉ là sự xuất hiện của hắn ta, khiến em không tài nào tiếp nhận nổi mà thôi..." Chữ "anh em" dường như được Hạ Nghi cố tình nhấn mạnh xuống, để tạo khoảng cách về mối quan hệ của hai người. Cô đặt chiếc bánh đang ăn dở dang xuống túi đựng, lười biếng tiến lại phía cửa sổ. Ánh mắt có chút khó chịu dừng lại trên người đàn ông mang dáng vẻ thập phần tiêu sái đang dựa lưng vào cửa xe đợi chờ ai đó. Có vẻ hắn ta sắp hết kiên nhẫn rồi... "Em...chỉ là muốn dành chút thời gian cuối buổi học cho người yêu của mình thôi mà..." Khương Duy Minh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Hạ Nghi, anh cầm ly hồng trà còn mát lạnh đưa trước mặt cô, bàn tay nhẹ nhàng lau sạch vụn bánh còn xót lại... "Uống đi, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy, đừng bận tâm đến hắn nữa..." Hạ Nghi không đón lấy ly hồng trà, cô trực tiếp cúi người xuống chạm miệng vào ống hút. Ánh mắt khẽ liếc xuống phía dưới, nơi người đàn ông dùng khí sát giết người nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ... "Đợi em dọn sách vở, rồi chúng ta đi ăn xiên nướng gần khu vực quanh trường nhé...!" Khương Duy Minh gật đầu hài lòng, anh lau sạch bảng, tiện đóng cửa sổ giúp Hạ Nghi trong lúc cô dọn sách vở vào cặp. Cả hai nắm tay nhau cùng đi xuống sân trường trong cái buổi chiều mát mẻ và chút lạnh lẽo trong ánh mắt của người đối diện... "Đi ăn ở quán quen đúng không anh...?" Hạ Nghi càng siết chặt bàn tay đang nắm tay Duy Minh khi gần ra đến cổng trường, cô mỉm cười tươi nhìn khuôn mặt điển trai thư sinh của anh, không hổ danh là nam thần học đường trong mắt nữ sinh mà... "Phó Hạ Nghi..." "Phó Hạ Nghi..." "PHÓ HẠ NGHI..." Thanh âm thập phần giận dữ như đang rít lên trong không khí khiến bước chân của Hạ Nghi chợt khựng lại. Tuy đã nói trước phải cố tình tỏ ra không quan tâm, nhưng thực chất trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút sợ hãi người đàn ông mang dáng vẻ tiêu sái nhưng điên cuồng này... "Hôm nay em phải đi ăn tối cùng Duy Minh, sẽ về nhà trước tám giờ tối...vậy nên anh không cần đợi em đâu..." Phó Lập Thành chậm rãi đi đến trước mặt bọn họ, ánh mắt thâm trầm nhìn hai bàn tay vẫn đan chặt vào nhau kia. Trong thâm tâm hắn lúc này thật sự muốn gi.t chết tên con trai trước mặt... "Tôi không muốn nhiều lời với em, buông tay tên nhóc này ra và ngay lập tức theo tôi trở về biệt thự Phó gia trước khi mọi chuyện trở nên phiền phức..." Phó Hạ Nghi cười khẩy, giọng nói trở nên châm chọc đáp lại khuôn mặt đang nghiêm túc của Phó Lập Thành... "Anh đang ra lệnh cho tôi đấy à, anh quên rằng Phó gia chỉ có duy nhất một vị thiên kim tiểu thư thôi sao..." Thật ra Hạ Nghi hoàn toàn không thích việc lôi quan hệ ra nói chuyện. Một là vì cô sợ sẽ truyền tiếng xấu đến tai cha mình, ông sẽ bắt cô chép lại toàn bộ cuốn sách Sử thi dài hơn trăm trang kia mất. Hai là cô lo rằng Phó Lập Thành sẽ cảm thấy mặc cảm về thân phận của hắn, lỡ hắn lại sinh hận rồi nuôi ý định trả thù cô thì khác nào tự mình treo cổ mình... Nhưng có vẻ hôm nay không lôi chuyện quan hệ ra nói thì Phó Lập Thành không để cô được yên mà. Đúng như dự đoán của Hạ Nghi, khuôn mặt của hắn bắt đầu đen lại... "Phải rồi, em không nhắc tôi cũng quên mất rằng Phó gia chỉ có một vị tiểu thư thôi đấy. Vậy em nghĩ rằng, tên nghèo nàn này có cơ hội bước chân vào Phó gia sao...ngây thơ thật đấy tiểu thư của tôi..." Hạ Nghi biết Phó Lập Thành không làm gì được cô, nên hắn sẽ tìm đủ mọi cách châm chọc về xuất thân của Khương Duy Minh khiến anh tự ti mà rời xa cô. Nhưng khiến người ta rùng mình nhất vẫn là câu "tiểu thư của tôi"... "Có thể Phó gia sẽ không chấp nhận tôi, nhưng ít ra tôi còn có tình yêu của Hạ Nghi. Vậy cho hỏi, anh Phó đây có thứ gì để so với tôi...?" Hạ Nghi muốn cười ra tiếng trước lời đáp sắc bén của Duy Minh, cô thực sự muốn xem thử nét mặt tức giận muốn phát điên nhưng không làm gì được của hắn. Nhưng đáp lại mong chờ của cô chỉ là điệu cười nhếch mép đầy nguy hiểm kia... "Miệng lưỡi sắc bén đấy nhóc con, tiếc cho cậu thì tôi có khả năng làm cho bàn tay đang nắm kia từ từ rơi xuống đấy. À, nếu cậu muốn thì tay bên kia cũng được..." Hạ Nghi khẽ rùng mình trước sự đe dọa thảm khốc của tên máu lạnh này. Cứ xem lời Phó Lập Thành nói là thật đi chăng nữa, chắc chắn cô sẽ không cúi đầu quy phục trước hắn... "Nếu anh dám chạm vào Duy Minh, tôi sẽ là người đầu tiên giết anh đấy..." Hạ Nghi cố tình nở nụ cười thật tươi kéo tay Khương Duy Minh lướt qua người Phó Lập Thành, cô cũng không quên nhắc nhở hắn một câu trước khi rời đi.. "Anh chỉ cần làm tốt việc cha giao cho anh thôi, anh trai yêu quý của em...!".   Mời các bạn mượn đọc sách Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em của tác giả lacyy.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Đường Kết Hôn Không Tình Yêu - Lục Xu
Cô, không phải là một cô gái tốt, lấy bạn trai của bạn mình, cùng bạn trai của mình cuốn vào vòng luẩn quẩn. Anh, không phải một chàng trai tốt, vì bạn cô1 từ bỏ tám năm tình cảm, vì cô2 mà trở mặt với bạn bè. Lúc đó bọn họ có yêu nhau không, đáp án là không có. Có thì đó một đêm tình rồi có đứa nhỏ, trừ lần đó ra thì không có gì cả. Tình cờ biến thành một bẫy được tính toán tỉ mỉ, mới hiểu được hóa ra chuyện xưa của họ vốn dĩ chưa hề có kết thúc, bức màn bí mật được vén lên. Chuyện xưa bắt đầu, là lời hứa hẹn dùng sinh mệnh vẽ nên: em nhất định phải sống, vì anh mà sống, phải sống hạnh phúc. *** Từ nhà anh về, cô cứ băn khoăn về một vấn đề. Lúc chưa đến, cô lên tinh thần đối diện với sự lạnh lùng của Hạ Lập Khoa và Trình Chí Diên, cô tự nhủ mình phải vững tâm, dù thế nào cũng phải nhẫn nại, thậm chí còn tự thôi miên mình: mi đã cướp con trai của người ta rồi, nhịn nhục chút thì có làm sao. Nhưng sự thật lại trái với tưởng tượng của cô hoàn toàn, tuy Hạ Lập Khoa chẳng nói gì nhiều, nhưng cũng chẳng đả kích gì cô, còn Trình Chí Diên lại có thể khơi nhiều đề tài ra để trò chuyện. Hết thảy mọi thứ, cô đều cảm thấy may mắn, cũng thấy thỏa mãn, cô đủ tinh ý để biết anh đã cố gắng bao nhiêu cho ngày hôm nay. Những điều anh làm, anh chưa bao giờ nói, nhưng cô biết, cô hiểu được. Nhà vẫn là căn hộ lúc trước, cô cứ ngỡ mình sẽ chẳng trở về đây được nữa, dạo trước sau khi anh bỏ đi, cô cũng chuyển đi, quay lại đây, tim cô ấm áp lạ thường. Anh cũng không định về đây, bởi hôm qua cả hai dọn nhà đến mệt lả người, xong thì chỉ muốn ngủ thôi. May mà có tin tốt, ‘Bách hoa yêu’ vừa ra mắt đã khẳng định sức hút trên thị trường, lượng tiêu thụ đủ làm lòng người nở hoa. Phần lớn mọi người hưởng ứng vì Ảnh Nhi, tình cảm dành cho Ảnh Nhi vẫn còn vẹn nguyên, tuy cô đã rút khỏi công chúng bao năm rồi, lòng người bạc bẽo mau quên, mấy người nhớ hoài tới một ca sĩ. Nhưng fan Ảnh Nhi làm bọn họ phải giật mình, sức ảnh hưởng của Ảnh Nhi tuyệt không nhỏ, chỉ cần là Ảnh Nhi phát ngôn hay đề cập đến thứ gì đó, fan của cô đều gom hết. Tây Thuần ngẫm nghĩ những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, cũng tự hỏi mình, mình có gì để được Trình Nghi Bắc cam tâm như thế? Cô biết suy nghĩ của mình rất nhạt, nhưng vẫn muốn hỏi. Hôm ấy, cô dại dột kí đơn li hôn, nháy mắt đó cô thấy được tương lai chẳng còn bất kì gắn bó gì giữa mình và Trình Nghi Bắc nữa, anh sẽ thôi là người gắn bó với sinh mệnh của cô nữa. Khi ấy, chẳng có gì bảo vệ cho trái tim cô, ngay cả cô cũng chẳng bảo hộ được cho nó, cả hôn nhân của họ cũng không bảo hộ được. Sau này cô nghĩ, chỉ cần cho cô thêm chút thời gian nữa thôi, chỉ cần đừng kích động cô vào chính lúc đó, thì bất kể người ngoài nói gì, cô cũng sẽ dựa dẫm Trình Nghi Bắc, dù có phải đau đớn khắc khoải. Ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được thì lấy gì bảo hộ sự gắn kết của hai người. Lắm lúc cô nghĩ, giá anh chịu đến gặp cô, dù một cái liếc mắt thôi cũng đủ rồi. Hồi ức quá đau thương, cô cười nhạt: qua hết rồi. Thời điểm cô khốn khó nhất anh không ở bên cô, cũng có thể lúc anh khốn khó nhất, cô cũng không bên anh, may mắn thay, hay người không bỏ lỡ nhau. Tối Trình Nghi Bắc về, cứ bị Tây Thuần quấn lấy. Trình Nghi Bắc đặt túi tài liệu xuống, còn chưa kịp cởi áo khoác, cô đã bay đến, “Có mệt không?” Ánh mắt anh lắng đọng vài giây trên khuôn mặt cô, “Hôm qua mệt chết được.” Cô mấp máy môi, trả lời đấy, nhưng nghĩa cứ quái quái làm sao, “Công ty ổn không?” “Muốn chia sẻ với anh hay gì?” Không có dự định này đâu, khát khao của cô là ăn không ngồi rồi. Tay cô quấn quýt lấy anh, “Anh còn chưa có trả lời chuyện hôm qua kìa.” Anh quên mất, cô hỏi, cô hỏi cớ sao anh đến, cớ sao lại nguyện ý bên cô… sao cứ luôn là cô thế. Anh trả lời thế nào nhỉ? Anh cũng chẳng định chú ý đến cô, nhưng lại không kiềm được, lắm lúc còn khinh bỉ chính mình. Anh đến cửa nhà sách, do dự lâu lắm mới vào xem tiểu thuyết cô mới xuất bản ‘Vô yêu hôn đồ’, gồm hai quyển, quyển đầu tiên viết về cuộc sống hôn nhân ngọt ngào của nam chính và nữ chính. Quyển hai không có sự xuất hiện của nam chính, toàn bộ nội dung đều viết về những hồi ức xưa cũ của nữ chính. Đông đảo fan trên mạng của cô tham gia thảo luận, chủ yếu quay quanh một vấn đề, đó là rốt cuộc nữ chính có yêu từng yêu nam chính chưa, vì bạn trai trước mới đến bên nam chính hay đã yêu nam chính ngay khi đón nhận những ấm áp của hôn nhân. Nhiều người đều háo hức chờ quyển ba, họ muốn biết nam chính nữ chính có được bên nhau không. Nhưng quyển hai chỉ khép lại ở cảnh đêm khuya, nữ chính cầm chai nước ép nho lên uống, kết thúc. Trình Nghi Bắc nhìn kết cục này, trầm mặc rất lâu. Trong tủ sách của cô, có một cô gái phân tích rất kĩ, cô ấy viết: nữ chính nhất định yêu nam chính, chưa nói lâu ngày sinh tình, nhìn cái kết kìa, giữa khuya nữ chính lặng lẽ tìm uống nước ép nho đã đủ ám chỉ nữ chính thật sự đã yêu nam chính rồi; trong mắt nữ chính, bạn trai trước là sữa vitamin, thơm ngọt tự nhiên, còn nam chính là nước ép nho, không quá đậm đà, nhưng là hương vị cô thích nhất lúc này, chẳng phải cuối truyện cô đã chọn uống nước ép nho đấy sao. Trình Nghi Bắc ngẩn người nhìn bài phân tích trên máy tính, nhớ cô hay dở chứng nửa đêm dậy đi uống nước, cô không chịu uống nước tinh khiết, nên anh mua về mấy thùng nước ép nho cho cô uống. Anh không biết trước giờ cô hay uống sữa vitamin. Nhưng cô biết mình phải lựa chọn. Giờ đây, anh nhìn nét mặt Tây Thuần, còn cả sự kiên trì trong đôi mắt cô, chỉ chờ mỗi đáp án của anh thôi. Anh mím môi, “Anh muốn em viết quyển ba, anh không thích bi kịch, anh muốn nam chính cùng nữ chính bên nhau trọn đời.” Cô ôm lấy anh, “Anh vĩ đại quá đi, hy sinh bản thân để thành toàn nam chính và nữ chính.” “Ai hy sinh đâu chứ.” Anh cúi đầu rót vào tai cô, “Anh không thích nữ chính nói chuyện với những người đàn ông khác.” “Được thôi.” “Anh cũng không thích thấy nữ chính gặp tình huống gì đó phải ở cạnh những người đàn ông khác.” “Được.” “Anh cũng không thích thấy nữ chính cười với những người đàn ông khác.” “Được.” “Cô ấy chỉ được cười với nam chính thôi.” Cô cười rộ lên, không ngờ anh cũng có lúc bá đạo không tưởng. Giọng anh trầm ấm, “Anh ghét nhất là nhìn cảnh cô ấy cô đơn khóc một mình trong đêm.” Lòng cô xúc động, “Từ đây về sau có khóc sẽ ôm anh khóc, chùi hết nước mắt nước mũi lên áo anh.” Dù người giặt cũng là cô, nhưng cô không ngại cực đâu. “Thôi khỏi.” Anh cự tuyệt thẳng thừng. Thật tổn thương làm sao. Bởi anh sẽ không để cô phải khóc thêm lần nữa. Mày cô chau lại, dĩ nhiên là không vừa ý với đáp án của anh rồi. Con gái là một loài động vật phiền phức, hàng ngàn hàng vạn đáp án, chỉ cần một cái không vừa ý cũng đủ để cô ấy giận bạn cả ngày. Anh cúi đầu hôn lên môi cô, tay cô vẫn quàng quanh eo anh, nụ hôn không định có hồi kết, chỉ có bùng cháy dữ dội hơn. Cô thở dốc, còn anh thì bế cô về phòng. Cô cảm giác mình quay cuồng, nếu không muốn nói toàn thân rã rời, chẳng còn sức lực. Cô nhớ rõ cảm giác ngất ngây khi anh đắm mình mạnh mẽ trong thân thể cô, thậm chí eo cô còn phối hợp nhịp nhàng với nhịp điệu hối hả của anh, dung túng anh khám phá sâu trong thể cô. ... Mời các bạn đón đọc Đường Kết Hôn Không Tình Yêu của tác giả Lục Xu.
Cốt Cách Mỹ Nhân - Mặc Bảo Phi Bảo
Sách Nói Cốt Cách Mỹ Nhân   “Ngàn năm quạnh quẽ xương trắng thành bùn Duy chỉ Thời Nghi là anh mong cầu”. Kiếp trước chàng, một vương gia dốc lòng cống hiến cho đất nước, không phụ thiên hạ chỉ phụ nàng. Còn nàng, được hứa hôn với Thái tử, nhưng lại đem lòng yêu chàng, một tình yêu sâu nặng không nói thành lời. Nếu có kiếp sau, ta chẳng cần dung mạo này nữa, chỉ mong tiếp nối mối duyên với nàng. Kiếp này, lại được gặp anh, dáng hình đổi khác thì đã sao, không nhớ cô cũng có sao, chỉ cần được ở bên anh, cho dù phải đánh đổi tất cả cô cũng không buông tay… Mỹ nhân có cốt cách, thế gian này rất khó tìm. Người có vẻ đẹp nội tâm thì không có nhan sắc bên ngoài, một số người thì chỉ có diện mạo bên ngoài mà thiếu đi cốt cách bên trong. Đa số con người trên thế gian này tầm nhìn đều hạn hẹp, chỉ có thể thấy vẻ đẹp bề ngoài, không thể nhìn thấu phẩm chất, nhân cách bên trong. Nếu như ở hiện tại, có một người vẫn mang theo ký ức của cả hai kiếp mà yêu bạn sâu nặng, đó thực sự là một niềm hạnh phúc lớn lao. Tình yêu của Thời Nghi dành cho Châu Sinh Thần là như thế. Nhưng anh đã quên cô từ lâu. “Phù sinh tựa mộng, vui được là bao?” *** Nửa đời chìm nổi như giấc mộng Sảnh đến và đi, sân bay. Có người kéo hành lý, có người lại dắt theo con nhỏ, ánh mặt trời xuyên qua tấm kính thuỷ tinh mười mấy mét hắt xuống mặt sàn, vô số những bóng người loang lổ lướt đi dưới nắng. Châu Sinh Thần chỉ mang theo duy nhất máy tính xách tay của mình, không có hành lý nào khác, bước nhanh tới cửa đăng ký, trong đầu anh vẫn là những số liệu thực nghiệm, thống kê dài dằng dặc, rất nhanh chóng thông qua xử lý của đại não, loại bỏ, chỉ giữ lại những thông số hữu dụng... Bỗng nhiên có người từ đằng sau, giữ lấy cánh tay anh, khiến anh bị bất ngờ "Làm ơn chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói với anh." Anh chau mày, dừng bước, bất giác quay đầu lại nhìn. Đó lại là... một cô gái trẻ. Cô vận một chiếc quần dài màu xanh thẫm, đi chân trần, nắm chặt lấy cánh tay anh, ngực phập phồng, tựa hồ cô ý thức được rằng hành động của mình quá đường đột, lúc anh quay đầu lại, liền luống cuống buông ra: "Làm ơn chờ một chút, tôi đang kiểm tra ở cửa an ninh, còn phải quay lại làm nốt thủ tục nữa. Làm ơn đợi tôi, tôi chỉ muốn nói với anh vài câu thôi...". Phía sau bốn nhân viên của sân bay đang chạy tới... hoàn toàn chứng thực lời của cô gái. Cô gái này chạy ra đây từ cửa an ninh? Chỉ vì muốn giữ anh lại, nghe cô ấy nói mấy câu? Châu Sinh Thần nghi hoặc nhìn cô gái. Đôi mắt đen láy lấp lánh kia dường như nhìn thấu mọi sự, lặng lẽ rơi vào trong mắt cô. Cô dè dặt nhìn anh, chỉ sợ anh cự tuyệt, sợ anh thực sự cự tuyệt. Khi ấy, họ sẽ không có cơ hội gặp lại nhau nữa... Cô nghe thấy tiếng tim mình đập chậm, thật chậm, chậm vô cùng, dường như chỉ cần anh cất tiếng cự tuyệt thôi, ngay lập tức nó sẽ ngừng đập. Em biết anh, anh có hay không? Châu Sinh Thần, ngàn vạn lần xin đừng từ chối em. Ngàn vạn lần, xin đừng từ chối em. Mời các bạn đón đọc Cốt Cách Mỹ Nhân của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo.
Biến Yêu Thành Cưới - Lục Xu
ỗi đôi vợ chồng đều có một nguyên nhân kết hôn mà người khác không biết. Anh có người anh yêu, cô cũng có mối tình đầu của cô. Khi “tình yêu đích thực” xuất hiện trong cuộc hôn nhân có “mưu tính trước” này, bọn họ nên làm như thế nào đây? Sau khi Cố gia đoạt quyền, anh trở thành thiên chi kiêu tử, cô nói ra một bí mật kinh thiên động địa, ai sẽ bị tổn thương? Đánh mất rồi mới biết quý trọng, rốt cuộc thì một cuộc hôn nhân cần nhất là thứ gì? Nhiều năm sau anh quay về, cô có thể không nắm tay anh được không? *** Dương Cẩm Ngưng phát hiện ra Khưu Thịnh Danh không ưa mình. Kỳ thực thì không ưa cô cũng chẳng vấn đề gì, dù sao cũng không sống dưới một mái nhà, cũng sẽ không làm phiền nhau, thế nhưng ông ta lại suốt ngày viện cớ tới thăm con trai và cháu gái mình, tuyệt đối không thèm đả động gì đến Dương Cẩm Ngưng. Cô cũng không quá chú ý xem rốt cục ông đến thăm ai, nhưng mỗi lần thấy ông ta đến, cô đều vô cùng muốn thu phí của ông ta, thăm chồng của cô mỗi lần một trăm, thăm con gái cô một lần lại một trăm nữa, dựa vào giá thu phí này là cô đã có thể tự nuôi sống bản thân được rồi. Đương nhiên, đó là việc bất khả thi. Khưu Thịnh Danh có vô số điều không vừa ý về Dương Cẩm Ngưng. Nào là cơm nấu không thể nuốt, nào là lau nhà không sạch sẽ. Dương Cẩm Ngưng dù tức giận cũng không thèm phản bác, nếu như ông ta không chịu được thì thuê tới cho cô một người giúp việc đi. Tuy nhiên, hễ ở trước mặt Cố Thừa Đông, thì Khưu Thịnh Danh sẽ không tỏ ra ghét bỏ cô như thế. Sau khi vợ chồng nằm trên giường, Dương Cẩm Ngưng chợt nhớ tới Khưu Thịnh Danh, cô mở miệng, “Anh thật biết đầu thai, trước sau đều vào nhà có tiền.” Cố Thừa Đông cười, không nói gì. Dương Cẩm Ngưng ghé lên người anh, “Anh nói đi, có muốn em đi lấy lòng ông ấy không?” Cố Thừa Đông híp mắt nhìn cô, “Em nghĩ cái gì thế?” “Ông ấy không phải là cha anh sao.” Cô chỉ có lòng tốt thôi, Cố Thừa Đông nhíu mày, “Không cần.” Cứ nhìn vào tần suất ông ta tới đây là biết, ông ta không tới “lấy lòng” ba người họ là đã tốt lắm rồi. Khi Dương Cẩm Ngưng và Cố Thừa Đông quay lại với nhau, Dương Cẩm Ngưng cũng hỏi về tình hình công việc của anh, anh muốn làm gì thì làm, chuyện này không quan trọng, miễn là hàng tháng khi cô chìa tay ra đòi tiền thì anh lập tức có tiền mà nộp là được. Cố Thừa Đông cũng rất sảng khoái, nhưng ngày hôm nay, cái sảng khoái của người đàn ông này hình như biến đâu mất. “Tháng này thì thôi đi.” Cố Thừa Đông cũng không ngẩng đầu lên. Thực tế chứng minh, một người đàn ông bắt đầu làm ra những việc khác với thói quen, nhất định đã có chuyện xảy ra. “Vì sao?” “Muốn đổi xe, em làm ơn giúp anh tiết kiệm một chút.” Cố Thừa Đông đi đến bên giường xoa mặt cô. “Xe cũ vẫn dùng tốt cơ mà?” “Thì thay chiếc tốt hơn.” “Anh đúng là có mới nới cũ.” Dương Cẩm Ngưng ngồi dậy. Cố Thừa Đông không để ý lời cô, nói, “Anh mặc một chiếc áo sơ mi mới có ba lần mà em đã nói nhìn phát ớn, rốt cuộc ai có mới nới cũ đây hả?” Cô nghiêm mặt, “Giống nhau sao? Lần này là anh muốn tiêu một số tiền lớn, lại còn không thèm bàn với em nữa.” “Chẳng phải anh vừa nói đấy thôi?” “Anh cái này gọi là thông báo.” “Dù sao vẫn còn khá hơn em, mua nhà mới mà không thèm nói một câu, mấy tháng sau mới giả vờ nhớ tới rồi nói với anh.” Dương Cẩm Ngưng im lặng, được rồi, cô đuối lý. Có mới nới cũ cũng không có gì, không đổi người cũ là tốt rồi. = = Thú vui chơi mạt chược của Dương Cẩm Ngưng ngày càng tăng. Nhưng mà vẫn may là cô không quá nghiện, ít ra vẫn còn nhớ giờ về nhà, đi chợ, nấu cơm. Trong số bốn người phụ nữ đánh mạc chược, có ba người đã từng ly hôn, hai trong số họ bây giờ vẫn còn độc thân. Cô gái còn lại vừa kết hôn liền hỏi kinh nghiệm bọn họ: “Vì sao các chị lại ly hôn?” “Bồ bịch.” Hai người phụ nữ cùng mở miệng. Đến phiên Dương Cẩm Ngưng, cô day trán, cô cũng tái hôn rồi, nhưng dù sao cũng là đã từng ly hôn, vì vậy đột nhiên có chút mất hứng, “Nhìn không vừa mắt.” Trong mắt ba người còn lại thì thế cũng là vì ngoại tình mà thôi. Phụ nữ đều có thể chấp nhận khuyết điểm của người đàn ông, ngoại trừ việc anh ta có bồ. Cô gái mới kết hôn kia tỏ ra bất an, hóa ra đàn ông ngoại tình xác suất lại cao đến vậy, “Vậy bọn họ có hành vi gì kì lạ? Mau nói nhanh nhanh đi.” “Rất rõ ràng, nói chuyện điện thoại thì nói rất nhỏ, có tin nhắn, lập tức chạy đi xem. Trước đây ra ngoài cũng không chủ động nói với cô, lúc này không chỉ nói cho cô, mà còn đưa ra lý do vô cùng chặt chẽ, rất sợ cô không tin anh ta.” “Đúng, có điều là họ phân làm hai loại, một loại là biết áy náy, họ sẽ hay mua cho cô những món quà mà bình thường họ vẫn luyến tiếc không mua; một loại đàn ông thì không muốn tiếp tục sống với cô nữa, đối xử với cô ngày càng tồi tệ.” Lại đến phiên Dương Cẩm Ngưng, “Này này, mấy người có chơi mạt chượt nữa không vậy?” Ba người phụ nữa kia thấy Dương Cẩm Ngưng như thế. Sau đó trong lòng cũng hiểu, trước đây ly hôn khẳng định là nổi đau của người phụ nữ này, hiện tại không dám nói ra, haiz, người phụ nữ này thật là… Cô gái mới kết hôn chuyển sang chuyện khác, chủ động hỏi Dương Cẩm Ngưng, “Ông xã hiện tại của chị đối với chị tốt chứ?” “Cũng được.” “Nhà cô ai quản lý tiền bạc?” “Ai cũng có thể tùy tiện lấy dùng.” Cô suy nghĩ một chút, rõ ràng là cô nhiều tiền hơn Cố Thừa Đông, hiện tại về phương diện tài chính cô rất mạnh. “Ông xã của cô có chủ động nộp tiền lương không?” Tuy rằng không chủ động, nhưng khi cô hỏi thì anh đều đưa đầy đủ, vì vậy cô liền gật đầu. “Vậy ông xã cô đi ra ngoài có chủ động nói với cô không?” “Có”. Trước đây thì không, nhưng hiện tại thì có. Mọi người cùng gật đầu, “Ông xã của cô đối với cô thật tốt, so với trước đây chắc là tốt hơn nhỉ?” Trước đây cái gì? Dương Cẩm Ngưng nhíu mày suy nghĩ một chút, à, kỳ thực cũng có thể coi như vậy. “Không phải chứ, ông xã của cô rất tuấn tú, nghe nói những người như thế đều rất đào hoa. Cô phải xem trọng mới được, loại đàn ông này dù không đào hoa cũng sẽ có rất nhiều cô gái lượn lờ trước mặt, cô nghĩ xem, anh ta có thể cự tuyệt một lần, nhưng còn lần hai, lần ba…” Về phương diện này cô rất tin tưởng Cố Thừa Đông, “Không đâu, anh ấy cũng là tái hôn.” Mọi người lần thứ hai gật đầu, “Nhìn chung loại đàn ông từng mắc sai lầm sẽ không phạm vào sai lầm nữa. Vậy cô thật may mắn nha, tái hôn với người đàn ông tốt, hiểu được lòng phụ nữ.” Nói chuyện phiếm một lúc, liền khơi dậy hứng thú của Dương Cẩm Ngưng. Vì vậy vừa đánh bài vừa nói chuyện xấu của ông xã, nói về những chuyện của ông chồng cũ, sau đó lên án mạnh mẽ chuyện xấu của đàn ông. Cứ như vậy, quên mất thời gian trôi qua. Mãi đến khi cô đói đến mức dạ dày dính vào nhau rồi mới nhớ tới mà cầm di động lên. Muộn quá! Cố Thừa Đông gọi tới mười mấy cú điện thoại. Cô lập tức gọi điện cho anh báo bình an, đương nhiên là bị anh mắng một trận. Cô đuối lý, chỉ biết im lặng gật đầu như một đứa trẻ, Cố Thừa Đông đại nhân bên kia hắng giọng bảo cô lập tức về nhà. Dương Cẩm Ngưng nhàn nhã trở về nhà. Đột nhiên cô nhận ra hình như gần đây số lần cô gọi điện cho Cố Thừa Đông càng ngày càng ít, bởi vì anh sẽ chủ động gọi điện báo với cô anh đi công tác ở đâu, đang làm gì, khi nào về, thậm chí lúc vui vẻ cũng gọi chỉ để nói vài ba câu vớ vẩn. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, hiện tại cô ở Hà Tây… Sau khi về đến nhà, cô lại bị Cố Thừa Đông cho một bài. Lớn như vậy mà còn mải đánh bài quên hết giờ giấc, không biết đường về nhà làm cơm, để chồng con chịu đói. Dương Cẩm Ngưng nghe mà trong lòng khóc ròng: “Đại nhân, tôi biết lỗi rồi, anh đừng nói nữa.” Cố Thừa Đông cuối cùng lên tiếng, “Lần sau đừng có mà như thế nữa.” Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Em chỉ về trễ mà thôi, anh còn có đểm không về nhà ngủ.” “Anh đi công tác, đi làm việc, không thì làm sau nuôi nổi người nhàn rỗi như em.” Dương Cẩm Ngưng vẫn tiếp tục, “Anh còn đi thuê phòng cùng người khác, em đâu có tính toán?” Cố Thừa Đông sửng sốt, bật cười, “Ồ, chuyện lâu như vậy bây giờ em mới nhắc tới. Rõ ràng là em không thèm để ý, nếu để ý thì em có để tới tận bây giờ mới nói không?” “được, em cũng đi thuê phòng với người khác, anh đừng có mà để ý.” Cố Thừa Đông: “Anh để ý.” Dương Cẩm Ngưng, “…” “Em có cái gì để bụng nữa thì nói cho xong luôn đi.” Dương Cẩm Ngưng nhìn anh chăm chú, “Không còn, em chẳng để bụng cái gì hết, cho dù anh và người phụ nữ khác nằm trên cùng một giường em cũng không ngại, quần áo cởi hết em cũng không để ý.” Cô quan sát anh, “Vì em tin tưởng anh, nhất định có ẩn tình, khẳng định mắc mưu người khác…” Cố Thừa Đông đỡ trán, thôi đi, nếu thật như vậy, cô lại chẳng liều mạng với anh ngay ấy à! “Thật không để bụng?” “Không.” “Không muốn hỏi có ẩn tình gì?” “Không hỏi.” Cho anh tức chết đi! Dương cẩm Ngưng sau đó lại gặp Cố Kế Đông một lần, chỉ là tình cờ trong một hôn lễ – hôn lễ của anh ta. Cố Kế Đông kết hôn với một thiên kim tiểu thư của một nhà giàu có. Cô nhớ kỹ lúc đó Cố Thừa Đông đánh giá, một người có khả năng kìm nén bản thân mình nhất định là một người thành công. Cố thị trải qua tổn thất lớn như vậy, nên Cố kế Đông dùng hôn lễ của mình di dời sự chú ý của mọi người đi chỗ khác, song song đó còn mượn gia thế của đối phương để hợp tác, giảm tối đa tổn thất. Không bao lâu sau, Dương Nhất Sâm và Phùng Quyên cũng kết hôn. Chuyện tốt còn rất nhiều… Đương nhiên Dương Cẩm Ngưng cũng gặp chuyện tốt. Khưu Thịnh Danh tới thăm bên này ngày càng nhiều, bởi vì Dương Cẩm Ngưng mang thai, Khưu Thịnh Danh vô cùng hi vọng lần này sẽ là con trai. Nhưng sinh hạ, vẫn là một bé gái. Cố Thừa Đông và Dương Cẩm Ngưng không quá đặt nặng vấn đề đặt tên cho con, mang họ gì cũng được. Vì thế Dương Cẩm Ngưng đặt tên cho con gái là Dương Nghệ Lâm, như thế đi chơi với Dương Nghệ Tuyền mọi người mới biết hai đứa là chị em. Nhưng Khưu Thịnh Danh lại có ý kiến về chuyện này, con theo họ Khưu mới đúng, đó là con cháu Khưu gia. Nhưng phản đối vô hiệu, Dương Cẩm Ngưng vẫn sử dụng tên Dương Nghệ Lâm. Khưu Thịnh Danh đến đây ngày càng nhiều, Dương Nghệ Tuyền cũng bị lão gia này mua chuộc rồi, cứ “ông nội, ông nội” gọi thật vui vẻ. Khưu Thịnh Danh rất thích ôm Dương Nghệ Lâm đi ngoài chơi. Dương Nghệ Tuyền cũng biết, em của mình rất được yêu thương, không khỏi có chút xíu đố kị. Khi Dương Nghệ Tuyền được tám tuổi, mẹ cô lại sinh hạ người em thứ hai, cô mới hiểu cái gì là muôn vàn sủng ái làm một thân. Cô và Dương Nghệ Lâm chỉ có thể trơ mắt nhìn. Sau đó, Dương Nghệ Tuyền tổng kết, lí do khiến mình chơi thân với NGhệ Lâm là vì hai cô đều bị em gái thứ ba lấy đi một nửa yêu thương. Sau khi sinh hạ Khưu Gia Nghi, Dương Cẩm Ngưng có phần buồn bã, nắm lấy tay Cố Thừa Đông, hỏi: “Em không thể sinh được con trai phải không?” Không phải cô trọng nam khinh nữ, mà là sinh được ba cô con gái có phải là hơi quá rồi không. Cố Thừa Đông gất đầu, “Ừ” Con người này, đáng ghét! Kỳ thực ý của anh là, đừng sinh nữa, ba đứ đủ rồi, khó mà nuôi được. Sau khi Dương Cẩm Ngưng sinh con gái, cô cũng không còn quá ghét bỏ Khưu Thịnh Danh, vì vậy quyết định bán nữ cầu vinh, để con gái út theo họ Khưu, khiến Khưu Thịnh Danh vô cùng vui vẻ, mỗi ngày túi lớn túi nhỏ mua đồ về, yêu thương cô bé đến mức hai cô cháu gái nhớn đang bị thất sủng cũng vô cùng đố kị. Sau khi Dương Cẩm gưng bán nữ cầu vinh xong Khưu Thịnh Danh tặng cô mọt biệt thự nhỏ, Dương Cẩm Ngưng nghĩ bản thân rất công bằng, nhờ con gái nhỏ mới kiếm được biệt thự, cho nên quyết định để căn nhà ấy đề tên con gái. Tốt nhất là giữ lại cho con gái nhỏ sau khi kết hôn thì ở. Cố Thừa Đông tan ca trở về, thấy Dương cẩm ngưng một bên la hét Dương Nghệ Lâm đừng vứt đồ lung tung, một bên bồng Khưu Gia Nghi, Dương Nghệ Tuyền thì ngồi trong phòng mình chơi vi tính. Mỗi ngày ầm ĩ không ngừng, không thể an bình. Anh nhìn cảnh tượng trước mặt, nhưng lại cảm thấy vô cùng sinh động, vô cùng hạnh phúc. Mời các bạn đón đọc Biến Yêu Thành Cưới của tác giả Lục Xu.
Anh Thích Em Rất Lâu Rồi - Dạ Mạn
Nhiều năm sau này Tống Khinh Dương vẫn luôn nhớ đến cô nữ sinh ở trước mặt anh lần thi cuối kỳ năm lớp mười. Một lần gặp gỡ mang bao thầm mến. Một lần gặp gỡ sau nhiều năm xa cách cuối cùng Tống Khinh Dương đã nói: Duy Nhất, anh đã luôn thích em. Em phải luôn tin rằng có người luôn thầm mến em. Tám năm trôi qua phần tình cảm nhỏ bé này tuy không đáng kể nhưng quan trọng không gì sánh được. *** Chử Duy Nhất bắt đầu thi bằng lái, ngày hôm đó, cô đứng ở dưới cây lớn ven đường nghỉ ngơi, một chiếc xe quen mắt chậm rãi đậu ở trước mặt. Tống Khinh Dương bước xuống từ trong xe, ăn mặc chỉnh trang đi tới, “Nhìn xa xa giống như cô, thi bằng lái à?’’ Chử Duy Nhất khẽ mím môi, “Mấy ngày nữa thi ba môn.’’ “Luyện tập thế nào rồi?’’ Chử Duy Nhất xấu hổ, những thứ hôm qua học, ngủ một giấc đã quên hết, cô ngượng ngùng trả lời, “Khá tốt.’’ Tống Khinh Dương liếc nhìn xa xa, “Có muốn lên xe thử một lần hay không?’’ Chử Duy Nhất ho khan, xua tay liên tục, “Bằng lái tôi còn chưa thi được, hơn nữa, chiếc xe này của anh, nếu như quẹt phải chỗ nào đem tôi bán cũng không đủ để bồi thường.’’ Khóe miệng Tống Khinh Dương khẽ nhếch, nửa thật nửa giả, “Thật vậy thì cứ bán cô cho tôi đi.’’ ... Mời các bạn đón đọc Anh Thích Em Rất Lâu Rồi của tác giả Dạ Mạn.