Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn

Phù Dung bị ép buộc bước vào cuộc hôn nhân vốn không thuộc về mình. Cô phải chấp nhận mọi sự trả thù của Từ Ngưng Viên. Từ Ngưng Viên từng bước từng bước tra tấn, chà đạp Phù Dung, đẩy cô xuống tận cùng đau khổ. Nhưng rồi anh lại bất cẩn ném luôn trái tim mình vào trong đấy cùng với Phù Dung. Yêu – Hận đan xen. Rốt cuộc là yêu hay là hận? … “Từ Ngưng Viên, tôi hy vọng khoảng thời gian sau, nếu anh có nhớ lại khoảnh khắc ngày hôm nay... sẽ không cảm thấy hối hận.” “Bởi vì dù cho anh có hối hận. Tôi cũng không bao giờ tha thứ cho anh!” *** “Bác sĩ. Bác sĩ. Làm ơn cứu mẹ tôi.” Phù Dung vội vã níu lấy tay một gửi bác sĩ mà cầu xin sự giúp đỡ. Hôm nay cô vừa đi học về đã thấy mẹ cô – bà Dung Hoa đã nằm xỉu trước cửa. Phù Dung sợ hãi mà đưa mẹ vào bệnh viện, nhưng đến giờ này vẫn chưa có ai đoái hoài gì đến mẹ con cô cả. Người bác sĩ nhìn bộ dáng lam lũ của Phù Dung, bộ quần áo cũ đã ngả màu, gương mặt hốc hác. Ông nhíu mày rồi bước đến bên cạnh giường xem xét bệnh nhân. “Bệnh nhân có bệnh trong người nhiều năm. Tình trạng ngất xỉu vì nghỉ ngơi quá ít, tụt huyết áp, máu không đủ nuôi dưỡng não bộ. Mau đưa vào phòng phẫu thuật.” Sau một loạt các quy trình kiểm tra, ông quay lại nhìn lướt qua Phù Dung rồi nhìn sang một người y tá ra lệnh. Cô y tá lập tức gật đầu sau đó vội vàng sai người đẩy giường bệnh của bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Phù Dung mừng rỡ, quẹt đi nước mắt trên mặt chạy theo phía sau mẹ mình. “Này cô bé.” Cô y tá khi nãy nhận được chuẩn đoán bệnh của bác sĩ khẽ kéo tay Phù Dung lại. “Tổng chi phí cho ca phẫu thuật là gần năm mươi triệu đồng. Em mau đi thanh toán ngay rồi quay lại đưa biên nhận cho chị nhé.” Phù Dung sững người, nhận tờ giấy hóa đơn từ tay chị y tá. Trong lòng Phù Dung trở nên cực kỳ lo lắng, hiện tại dù cô có bán hết những thứ trong nhà đi thì cũng chưa chắc có đủ mười triệu đồng, lấy đâu ra năm mươi triệu cơ chứ? “Chị ơi, chi phí này có thể đóng sau được không ạ?” “Không được đâu em. Theo quy định thì cần phải đóng phí phẫu thuật trước thì mới có thể tiến hành phẫu thuật được.” Chị y tá dùng ánh mắt e ngại nhìn Phù Dung. Những chuyện tương tự như vầy không phải chưa từng xảy ra tại bệnh viện. “Nhưng… hiện tại em chưa thể nào có đủ số tiền này. Chị có cách nào giúp em không. Em xin chị đó. Làm ơn cứu mẹ em với.” Phù Dung run rẩy mà mở lời hỏi lại, trong lòng cô thật sự đang rất sợ hãi. Gia đình của cô chỉ có mẹ và cô thôi. Từ nhỏ đến giờ hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau trong căn nhà nhỏ. Bây giờ mẹ lại xảy ra chuyện như vậy cô thật sự không biết phải làm như thế nào cả. “Rất xin lỗi.”, Giọng chị y tá trở nên lạnh lùng hơn, gập lại tập hồ sơ trên tay: “Em có khoảng ba tiếng để chuẩn bị số tiền này. Nếu sau ba tiếng chi phí vẫn chưa được thanh toán thì cuộc phẫu thuật sẽ bị hủy bỏ.” Dứt lời, chị y tá quay lưng bỏ đi để lại Phù Dung đứng ngây người, mắt đỏ ngầu vì khóc. Môi cô bị cắn nát vì ngăn đi tiếng nức nở của mình. Phù Dung ngồi phịch xuống sàn gạch lạnh lẽo, hơn hai mươi năm sống trên đời đây là lần mà Phù Dung cảm thấy tuyệt vọng nhất. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, trong đầu suy nghĩ xem có thể liên hệ với ai để xin giúp đỡ. Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi Phù Dung vẫn chẳng có thể nghĩ được ai có thể giúp mình trong lúc này cả. Cô gọi hết người này đến người khác để cầu xin, nhưng chỉ nhận lại những lời từ chối. Thời gian trôi qua đã hai tiếng, càng lúc Phù Dung càng cảm thấy tuyệt vọng hơn. Lộc cộc… Lộc cộc… Tiếng giày cao gót đi trên sàn gạch vang vọng khắp hành lang bệnh viện. Phù Dung không để ý đến nó, hiện tại trong lòng cô đang rất hoảng loạn, cả người run lên vì sợ hãi. Cô sợ sau ba tiếng nữa mẹ cô không được phẫu thuật, sợ trên thế gian này sẽ chỉ còn lại một mình cô cô độc. “Này.” Trước mặt Phù Dung xuất hiện hình ảnh một đôi chân thon dài trên giày cao gót, tiếng nói vọng từ trên đỉnh đầu. Phù Dung chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn người vừa bắt chuyện với mình, sau đó mắt đột nhiên trừng lớn. Một người con gái xinh đẹp, trên người chỗ nào cũng đều xuất hiện đồ hiệu. Nhưng thứ khiến Phù Dung kinh ngạc hơn tất cả là gương mặt của cô ta. ‘Đây chẳng phải là gương mặt của mình sao?’ Trong lòng Phù Dung giật thót, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chẳng lẽ là cô đang mơ? Người con gái vừa mới xuất hiện mặc bên ngoài một chiếc áo vest dài. Cô ta thấy Phù Dung nhìn thì khẽ gỡ kính mát ra mà đối mặt với Phù Dung. “Có nghe tao đang nói chuyện hay không? Trở thành con ngốc luôn rồi à?” Tiếng nói mang hàm ý châm chọc khiến Phù Dung bừng tỉnh. Cô nhìn chăm chú vào người con gái với khuôn mặt giống y hệt mình mà hỏi: “Cô là ai?” “Ồ. Cuối cùng cũng chịu nói chuyện rồi à?”, Cô ta cười khẩy rồi mới nói tiếp: “Tao còn tưởng mày là một con ngốc không biết nói chuyện, như vậy thì coi như công tao đến đây vô tích sự rồi.” “Rốt cuộc thì cô là ai? Cô muốn gì?” Những lời nói khinh người của cô gái trước mặt đã hoàn toàn chọc giận Phù Dung. Vì sao lại có một người giống với cô như vậy? Vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây, vào lúc này? “Hừ. Mày muốn có tiền để phẫu thuật cho mẹ mày đúng không?” Cô gái xa lạ vẫn tiếp tục dùng giọng nói khinh thường đó mà đối thoại với Phù Dung. “Đúng.” Phù Dung đứng thẳng dậy. Chiều cao của cô và người con gái xa lạ này trùng khớp với nhau. Hai người đứng bên cạnh không khác gì hai giọt nước. “Tao có thể giúp mày.” “Trước hết cô có thể nói cho tôi biết cô là ai được không?” Phù Dung ngắt ngang lời nói của cô ta mà hỏi ra thắc mắc của mình. Trong lòng của Phù Dung càng cảm thấy hoảng sợ hơn, cô dường như đoán được sắp tới cuộc sống của mình chắc chắn sẽ không thể nào còn bình yên như trước nữa rồi. “Vậy ra chuyện tao là ai còn quan trọng hơn mạng sống của bà già đó à?”, Người con gái xa lạ cười mỉa mai, nhìn gương mặt trở nên xám ngoét của Phù Dung rồi mới nói tiếp: “Tao là Nhạc Thanh Dao, được xem là con gái duy nhất của nhà họ Nhạc. Bố tao vừa mới mất cách đây hai ngày. Mày biết chứ?” Phù Dung cố gắng lục lọi trong ký ức của mình về thông tin nhà họ Nhạc. Nhạc Gia là gia đình giàu có bật nhất ở Sài thành. Nhạc tiểu thư từ nhỏ đã hống hách, ỷ vào gia thế khủng của mình mà thường không xem ai ra gì. Bây giờ thì Phù Dung có thể hiểu được lý do vì sao mà cô ta cứ luôn dùng những từ ngữ mang tính gây hấn với mình như vậy rồi. “Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Hơn nữa vì sao cô lại muốn giúp tôi?” Phù Dung nhìn Nhạc tiểu thư khó hiểu. “Hừ. Mày không thấy gương mặt của tao hay sao? Tao với mày là chị em song sinh. Mày có hiểu hai từ song sinh này không hả?” Thái độ của Nhạc Thanh Dao càng trở nên quá quắc hơn khi bộc lộ thân phận thật sự của mình. “Nếu mày muốn tao giúp mày đóng viện phí, thì ngoan ngoãn cút về chịu tang người ba đáng kính kia cho tao. Kể từ nay mày sẽ là Nhạc Thanh Dao, là tiểu thư duy nhất của Nhạc Gia. Đã rõ chưa?” Phù Dung nghe những lời của Nhạc Thanh Dao nói mà đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Chị em song sinh? Thái độ của chị ta như vậy có giống đang đi nhận lại em gái không cơ chứ? Thay thế vị trí của Nhạc Thanh Dao. “Chị đang nói cái gì vậy? Tôi với chị là chị em song sinh?”, Phù Dung có chút không thể tiếp nhận sự thật này: “Còn nữa, nếu tôi với chị đúng là chị em thì chị phải giúp tôi cứu mẹ. Vì sao chị lại còn đặt điều kiện với tôi?” “Hừ. Chuyện này mày không cần quan tâm.”, Nhạc Thanh Dao quăng cho Phù Dung một ánh mắt xem thường: “Nếu mày muốn tao đóng viện phí cho bà già đó, thì phải chấp nhận điều kiện của tao.” “Chị…” Phù Dung mở to mắt mà nhìn vào gương mặt giống mình trước mặt, thái độ cay nghiệt của chị ta khiến Phù Dung hoàn toàn ớn lạnh. “Mày mau quyết định đi. Xem ra đám người ở đây sắp không chờ được nữa mà chuẩn bị tống cổ bà già đó ra khỏi giường bệnh rồi kìa.” Nhạc Thanh Dao nhìn thoáng qua phía bên trong giường bệnh, rồi quay lại nhìn Phù Dung mà thúc giục. Phù Dung nghe Nhạc Thanh Dao nói mà trở nên hoảng loạn, cô chạy gấp vào bên trong nhìn người mẹ đã chăm sóc mình hơn hai mươi năm nay. Gương mặt của bà Dung Hoa tái nhợt không chút sức sống. Nước mắt trên mặt Phù Dung chảy càng ngày càng nhiều, nhanh chóng ướt đẫm cả một mảnh ga giường lớn. “Tôi đồng ý.”, Phù Dung cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà quay lại cầu xin Nhạc Thanh Dao: “Chị mau giúp mẹ tôi phẫu thuật ngay đi.” “Tốt. Sẽ hoàn thành ngay thôi.” Nhạc Thanh Dao nhếch miệng cười, hài lòng nhìn Phù Dung rồi phất tay ra hiệu cho tên cận vệ đi thanh toán chi phí phẫu thuật. “Chuyện tao hứa với mày đã làm được. Bây giờ đến phiên mày giữ lời hứa. Mau ra ngoài đi, bên ngoài có một chiếc đen chờ sẵn, đám người trong đó sẽ giúp mày thay đổi ngoại hình thành tao. Nhạc Thanh Dao này có bao giờ là một con nhà quê giống như mày vậy cơ chứ.” “Tôi có thể chờ đến sau khi có kết quả phẫu thuật rồi mới rời đi không?” Phù Dung vẫn đang ở bên cạnh giường bệnh, tay nắm chặt lấy tay bà Dung Hoa. Trong lòng cô thật sự không muốn rời khỏi đây, cô muốn được nhìn thấy mẹ cô bình an vượt qua ca phẫu thuật trước đã. “Không được.” Giọng nói chua ngoét của Nhạc Thanh Dao lại vang lên, thẳng thừng từ chối yêu cầu của Phù Dung. “Mày phải đi ngay, thời gian không kịp rồi. Người đàn ông đó chắc đang trên đường đến đám ma rồi. Mày không thể ở đây đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc được.” Nhạc Thanh Dao gấp gáp nói, lúc nhắc đến bốn chữ ‘người đàn ông đó’ trong mắt cô ta xoẹt qua một tia hoảng loạn hiếm thấy. “Mày đừng có mà giở trò lật lọng với tao. Đừng nói là dừng lại cuộc phẫu thuật, nếu tao muốn thì dù cho mày có tiền đi chăng nữa thì cả cái đất nước này cũng không có cái bệnh viện nào dám nhận chữa trị cho mẹ con mày đâu.” Nhạc Thanh Dao thấy Phù Dung vẫn đang lưu luyến bên cạnh giường bà Dung Hoa thì lập tức trở nên tức giận, cô ta nghiến răng mà đe dọa. Phù Dung nghe thấy hết mọi lời nói của Nhạc Thanh Dao. Cô hôn khẽ vào bàn tay nhăn nheo của bà Dung Hoa rồi thở dài đứng dậy. “Cô yên tâm. Một khi tôi đã nhận lời cô thì sẽ giữ đúng lời hứa của mình”, Phù Dung vừa chỉnh lại chiếc chăn trên người bà Dung Hoa vừa nói: “Chỉ hy vọng cô giúp tôi chăm sóc cho mẹ tôi thật tốt.” “Yên tâm. Tao chắc chắn sẽ thuê người đến coi bà già này.” “Tốt.” Phù Dung gật đầu, sau đó bước đi ra khỏi phòng bệnh. Phía sau nhanh chóng vang lên tiếng y tá, bác sĩ đẩy bà Dung Hoa vào phòng cấp cứu. Tiền viện phí đã được thanh toán, ca phẫu thuật chuẩn bị bắt đầu. Phù Dung siết chặt bàn tay để ngăn bản thân mình không quay trở lại chạy theo giường bệnh của bà Dung Hoa. Cô cứng nhắc đi thẳng xuống đường, leo lên chiếc xe màu đen tăm tối mà Nhạc Thanh Dao đã chuẩn bị trước đó. Trịnh trọng tuyên bố: Mời các bạn mượn đọc sách Tráo Thê: Tổng Tài Bức Hôn của tác giả Đóm Hoả Lệnh.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt - Sa Thần
Một ngày kia xuyên không, nàng trở thành dòng chính nữ không được sủng ái ở Thủy phủ. Phụ thân vô tình, vợ kế ngoan độc, tỷ muội giả nhân giả nghĩa, bắt nạt nàng, làm nhục nàng! Vu oan nàng trộm nam nhân? Được, vậy ta cho người bắt gian tại giường! Oán nàng hoành đao đoạt ái? Được, ta liền quang minh chính đại cướp nam nhân của người! Cái gì? Muốn nàng gả cho tên vương gia đoạn tụ phong lưu, vô sỉ, lăng nhăng nổi tiếng khắp thiên hạ? Không thành vấn đề, nhìn xem đến cùng là ai phong lưu, ai lăng nhăng vô sỉ! ◆◆ Nàng là tiểu thư của Thủy phủ nổi tiếng lăng nhăng cuồng vọng nhất Tuyết Ly quốc, nam nhân ngại. Hắn là vương gia phong lưu đoạn tụ nghe đồn chỉ yêu thích nam sắc, nữ nhân tránh. Làm cho nữ cuồng vọng chống lại nam đoạn tụ, hỏa hoa không chạm vào còn dấy lên   đại hỏa hừng hực! Đoạn ngắn 1: Gia, vương phi vào phòng của  Hồng tiểu quan. Mỗ yêu nghiệt mặt không đổi sắc, nhéo một cái trên gương mặt của mĩ nam. Gia, vương phi uống rượu ngâm thơ với hai tiểu quan. Mỗ yêu nghiệt nhíu mày một chút, hôn một cái lên mặt của mĩ nam đang ôm trong ngực. Gia, hai vị tiểu quan kia là Mặc Ngọc công tử và Lãnh công tử. "Đồ khốn khiếp, sao không nói sớm!" Mỗ yêu nghiệt đem mĩ nam trong ngực đá cho một cái, giống như gió bay đi ra ngoài. Thủy Y Họa, nàng thật là giỏi,  dám công khai cho lão tử đội nón xanh! Ám vệ nhất thời ngổn ngang trong gió. Vừa rồi còn trấn định vạn phần là ai... A a a? Đoạn ngắn 2: Đêm không trăng dễ giết người, ngày gió thổi dễ phóng hỏa. Hai cái bóng đen ngồi ở trên cây trao đổi. Mỗ nam nhẹ giọng dụ dỗ: "Tiểu tâm can của gia, ta lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, làm chuyện ấy ấy.. đi?" Mỗ nữ liếc hắn một cái, "Tháng trước không phải đã làm sao?" Còn bồi thêm một câu, " Trong bụng ta đã có mầm mống rồi." Phịch một tiếng, mỗ nam ngã từ trên cây xuống. "Aha ha, lão tử được làm cha  ——" Thanh âm vang vọng hù dọa một đám phi cầm ở trên cây, rơi xuống dưới đất một đống cứt chim. Đoạn ngắn 3: "Phụ thân, mẫu thân tức giận về nhà mẹ đẻ rồi”.  Giọng nói ngọt mềm dẻo  từ trong miệng thiên hạ nho nhỏ truyền đến. "Hừ, tùy nàng đi, nữ nhân không nên dỗ dành." Mỗ yêu nghiệt ở trước mặt nhi tử ra vẻ oai phong. "Phụ thân, mẫu thân nói nàng không bao giờ trở lại nữa." Bé méo miệng. "Xuy, lại là trò này." Mỗ yêu nghiệt mặt lộ vẻ hèn mọn. "Nhưng là, mẫu thân đi gặp Ôn thúc thúc và Bắc Đường thúc thúc rồi." "Hả?" Mỗ yêu nghiệt sắc mặt khẽ biến. "Nương nói muốn tìm cho ta nhị phụ thân." Bé vô tội  nháy mắt mấy cái. "Phốc ——" một miệng nước trà phun ra, mỗ yêu nghiệt hưu một tiếng bay đi. "Nhi tử, ta đi dỗ nương con trở về ——" Bé vươn hai ngón tay, cười gian giơ chữ "V”. Mời các bạn đón đọc Nghịch Thiên Độc Sủng: Cuồng Phi Thật Yêu Nghiệt của tác giả Sa Thần.
Mỹ Ngọc Thiên Thành - Trầm Nhiêu
Xem mắt thất bại, say rượu rơi xuống nước, không ngờ tỉnh lại thì phát hiện mình trở thành tiểu nha hoàn nhà phú hộ! Còn chưa hiểu rõ tình hình đã phải thay tiểu thư xuất giá? Tốt tốt! Mộng đẹp cuồng kết hôn trở thành sự thật! Cái gì? Tuy vị hôn phu này là kẻ có tài nhưng lại vừa nghèo vừa bệnh, còn không có một miếng da nào lành lặn? Không phải chứ...... Không sao , ta tinh thông bí quyết làm đẹp thiên nhiên DIY (do it yourself), thiên phương, bí phương, bách thảo phương, mọi thứ đều lấy ra hết. Chữa khỏi bệnh hiểm nghèo cho tướng công có tính là gì? Còn có thể mở gian hàng làm đẹp, vừa làm đẹp vừa kiếm tiền. Lại thêm quán rượu, gian hàng y phục, kiếm tiền ào ào, tướng công đại nhân bày mưu tính kế, vợ chồng đồng tâm, có lợi cùng kiếm. Hãy xem nữ giáo sư làm thế nào để trải qua gian truân, khổ luyện thành nữ nhân đảm đang, nâng tướng công thân ái lên tận trời xanh, còn hoàn thành sự nghiệp làm phu nhân của mình. *** Sinh sống ở Lâm An thời gian dài như vậy, Tiểu Ngọc đã rất rõ phong tục thích náo nhiệt vui vẻ vào ngày lễ của người dân Lâm An. Cũng khó trách, trong ngày thường mỗi người đều bận rộn bôn ba vì kế sinh nhai, người nhà nghèo ba bữa không no, phú quý lao tâm lao lực, đều bận rộn. Cho nên đến ngày lễ đặc biệt một chút, dân chúng Lâm An sẽ cực kỳ hân hoan, bởi vì trong ngày lễ đặc biệt như thế, bọn họ có thể tạm thời để xuống gánh nặng sinh hoạt, tận tình vùi đầu vào bên trong hoạt động ăn mừng. Trước nay vương thất Đại Tống luôn thân thiết với dân, rất nhiều ngày lễ trọng đại đều phải cùng vui với dân. Ngày lễ giao thừa lớn như vậy, đương nhiên càng không ngoại lệ. Vào tối nay, bên ngoài hoàng cung sẽ cử hành nghi thức trừ tà long trọng, suốt đêm không ngủ, ngay cả sĩ thứ* cũng có thể đi quan sát, là hoạt động lớn nhất mỗi năm trong thành Lâm An. Sau khi chuyển đến Lâm An, bởi vì đủ loại nguyên nhân, Tiểu Ngọc vẫn chưa từng thấy qua nghi lễ trừ tà lớn ở đây. Hơn nữa năm nay chẳng những đi xem với Thiên Thành, còn có thể mang theo Minh Nhi đi, rất vui vẻ! *Sĩ thứ: sĩ là tầng lớp tri thức thời xưa, thứ là tầng lớp thứ dân Bọn họ đứng ở phụ cận Thiên Nhai, cách hoàng cung không quá xa, nghĩ đến trên đường đông người chen chúc, đi bộ là tốt nhất. Một nhà ba người Tống Tiềm đều mặc đủ ấm, Tiểu Ngọc tự mình ôm Minh Nhi, dẫn theo hai người hầu cận Lê Hoa và Tiểu Khánh ra cửa. Dĩ nhiên, đi theo phía sau còn có Trần Phú Ngưu vạm vỡ và mấy hộ viện âm thầm bảo vệ, dù sao thì thân phận Tống Tiềm khác biệt, không thể sơ sót. Khắp nơi đều là tiếng pháo nổ, trên đường, Tiểu Ngọc nhìn thấy rất nhiều hộ gia đình quét dọn trước cổng và sân, đổi Môn Thần, đóng câu đối tết, dán câu đối xuân, đám con nít mặc những bộ đồ mới màu sắc sặc sỡ, tụ thành từng đám đốt pháo, hi hi ha ha đuổi bắt đùa giỡn, tiếng cười truyền đi thật xa, thật xa. “Chừng hai năm nữa, Minh Nhi cũng có thể chơi đốt pháo được rồi!” Tống Tiềm vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nhi tử, mặc dù Minh Nhi còn chưa đủ tuổi, nhưng ánh mắt đã đuổi theo nhìn những hài tử lớn chơi trò chơi kia, bộ dáng hết sức quen mắt. Tiểu Ngọc nói: “Đáng tiếc con ở trong đại trạch, lại không có đứa bé nào cùng chơi với con.” Tống Tiềm ghé sát bên tai Tiểu Ngọc nhẹ nhàng nói: “Vậy chúng ta tạo mấy đệ đệ muội muội ra ngoài cho con, không phải có bạn rồi sao?” “Đi!” Tiểu Ngọc đẩy Tống Tiềm một cái, người này càng ngày càng không đứng đắn rồi, ở trên đường cái trêu chọc thê tử, cũng không biết học ai nữa. Nhớ tới trước kia khi mới gặp mặt, ngay cả nói với mình một câu Tống Tiềm cũng sẽ đỏ mặt, vô cùng thuần khiết! Haizz. Tống Tiềm cố ý nghiêm mặt nói: “Nối dõi tông đường, nhân luân đại lễ, có cái gì mà kỳ quái.” “Chàng còn nói, chàng còn nói! Nói nữa thì tối nay ra phòng khách ngủ.” Tiểu Ngọc đánh hắn mấy cái, lúc này Tống Tiềm mới cười hì hì ngậm miệng. Nha hoàn thư đồng đi theo phía sau cũng nhịn không được, che miệng nở nụ cười. Đôi phu thê nhỏ vừa nói cừa cười, rất nhanh đã đến bên ngoài Hoàng Thành. Chỉ thấy toàn bộ xung quanh đều chật ních dân chúng Lâm An đến xem trừ tà, không ít người cũng giống như bọn họ chuyển nhà tới đây. Có thể thấy được đêm giao thừa tới Hoàng Thành nhìn lễ trừ tà là tiết mục cố định của dân chúng Lâm An, giống như người đời sau vào đêm giao thừa xem đêm liên hoan mùa xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mỹ Ngọc Thiên Thành của tác giả Trầm Nhiêu.
Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! - Thịt Nướng
Tình cảm là thứ không thể nói trước được điều gì. Hắn vậy mà lại yêu chính kế mẫu của mình. Thứ tình cảm trái với luân thường đạo lý, liệu sẽ đi đến đâu? *** Thừa Hương điện, một nữ tử dung nhan thanh tú thoát tục ngẩn người trong gương có dung nhan uyển chuyển, hàm xúc. Nàng đứng trước khung cửa sổ, nhìn mấy cây bồ đề trong viện. Đôi mi thanh tú của nữ tử trong gương nhíu lại, nhìn nàng lúc này tựa như một đoá hoa tươi, lặng lẽ nở rộ bên cửa sổ. Mái tóc đen dài của nàng được vấn theo kiểu linh xà kế hoa lệ, trên đầu cài một cây trâm Phượng ngậm ngọc (hàm châu Phượng Thoa). Bởi vì đang là đầu hạ, trên người nàng chỉ mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, cùng quần lụa mỏng màu trắng. Trên mặt không trang điểm, một chút trang sức dư thừa cũng không có, nhưng dung nhan lại càng thêm thanh nhã. Nữ tử nhìn bóng mình trong gương rồi mỉm cười, ngay cả trong lúc cười, cả người vẫn không mất vẻ cao quý, nghiêm cẩn, lộ ra vài phần thanh tao của một người đã nhiều năm đứng ở địa vị cao. Nữ tử này tên là Diệp Huyên, tháng ba vừa rồi đã tròn hai mươi lăm tuổi. Đối với một nữ nhân mà nói, đây đúng là thời kỳ xinh đẹp rực rỡ như một đóa hoa nở rộ, nét ngây ngô thời thiếu nữ được rút đi, lộ ra vẻ quyến rũ động lòng người như trái anh đào chín mọng chọc người đến hái. Tuy rằng xinh đẹp như vậy, nhưng lại không có nam nhân đến thưởng thức. Không phải là bọn họ không hiểu, mà là bọn hắn không dám. Bởi vì người đang đứng trước gương chính là Thái hậu đương triều nước Đại Dận. Từ năm mười lăm tuổi nàng đã vào cung, trải qua mưa gió bốn phương, phế lập hai đời hoàng đế, rồi một tay nâng đỡ một vị hoàng tử khác lên đế vị. Tuy chỉ mới hai lăm tuổi, nhưng nữ nhân này đã có được quyền thế ngập trời, đủ để cho nam nhân trong thiên hạ phải quỳ bái nàng, không dám xúc phạm sự sắc sảo này. “Thái hậu.” Giọng nữ kính cẩn vang lên đánh gãy sự trầm tư của Diệp Huyên, nàng hơi hơi quay đầu, cung tì tầm mắt cúi thấp xuống, “Quan gia đến.” Diệp Huyên còn chưa trả lời, đã thấy một bóng dáng thon dài, cao ngất đi đến. Tiêu Diệp chỉ mới hai mươi hai tuổi, nhưng trời sinh tuấn mỹ phong lưu. Nhất là đôi mắt đào hoa hơi nhếch lên kia, lúc nhìn xung quanh, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu tâm hồn thiếu nữ đang hoài xuân. ... Mời các bạn đón đọc Mẫu Hậu, Ta Chỉ Cần Người! của tác giả Thịt Nướng.
Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời - Đào Y
Anh là Lục Duật Kiêu - một chàng công tử nhà giàu phong thái trác tuyệt, bối cảnh thần bí nhưng tiếng tăm lừng lẫy, những cô gái nổi tiếng nết na xinh đẹp đều đổ xô vào anh. Cô là con gái nuôi của một gia đình giàu có, địa vị thấp kém, bị em gái cướp đoạt người yêu, lại bị đuổi ra khỏi nhà. Thỏa thuận được lập ra, để anh đến bên cạnh cô, đóng giả chính bản thân mình, chơi một trò chơi có tên là ‘Trả thù’, thực tế lại là trò chơi ‘Đuổi theo tình yêu’. Cô cảm động đến rơi nước mắt, coi anh như ‘người cứu giúp’, cô nói với anh, anh thật sự tốt hơn Lục Duật Kiêu thật hàng ngàn hàng vạn lần. Không lâu sau cô kết hôn với anh, từ đó, cô bị trói chặt vào người đàn ông này. Nhưng cũng bởi vì thân phận thực sự của anh, cô trở thành cọng rơm cứu cánh cuối cùng trong mắt cha mẹ nuôi, bị kéo vào một vụ việc đáng sợ của gia tộc . . . . . . Chân tướng rõ ràng, vốn nghĩ rằng anh sẽ vứt bỏ cô như một đôi giày rách, nhưng ai biết. *** Anh xuất thân cao quý, nhất định phải đứng trên vạn người. Cô thân thế thật trớ trêu, chỉ muốn một cuộc sống hạnh phúc giản đơn bình thường mà thôi, lại bị cuốn vào trận chiến tranh đoạt của gia đình quyền thế này. Tất cả mọi người đều biết, cô là chiếc xương sườn mềm của anh, tất cả mọi người đều muốn, lóc đi một khúc xương của anh. Cô trở thành mục tiêu công kích của mọi người, không đành lòng nhìn bốn phía xung quanh anh đều là địch, cô thâm tình nhìn vào mắt anh nói, "Nếu như anh mệt mỏi, hãy bỏ em xuống đi thôi." Anh sững sờ, đã yêu cô đến tận xương tủy, làm sao anh có thể, tự làm tổn thương xương tủy của mình được! Một ngày nào đó, anh sẽ để cho cô biết, anh nguyện ý dùng cả sinh mạng của mình để yêu cô.  *** Lúc đó, cô đã trở thành Điều Hương Sư cao cấp nhất. Ám tiễn khó phòng, cô bị người cũ thiết kế vào cuộc, liên lụy đến anh, cũng bị nạn rất lớn. Mà cô và anh, vừa vặn rối rắm đứng ở hai bên. Cô tâm thần mệt mỏi, điều duy nhất có thể nghĩ tới, cũng chỉ có anh. Anh ôm ngay cô vào lòng, "Em đi, anh không tiễn em, em về, cho dù mưa gió thế nào, anh cũng đều sẽ đi đón em." *** Nhưng mà bây giờ cũng không phải là lúc Cố Tử Mạt nghĩ những thứ này, cô không để ý tới Cố Trinh Trinh nữa, tự chống cánh tay, dùng hết sức mới miễn cưỡng kéo người đàn ông kia xoay qua một bên, vừa đúng để cho hai người đưa lưng về phía Cố Trinh Trinh, như vậy cũng tránh được khuôn mặt đang làm ra vẻ đau khổ của cô ta . "Rốt cuộc thì anh muốn như thế nào, phá đám?" Hiện tại, cô dứt khoát lộ ra vẻ một bà chủ thuê ác độc với anh ta! Khuôn mặt người đàn ông lộ vẻ vô tội, nhíu mày, dáng vẻ không liên quan gì đến mình, "Tôi vẫn không có làm gì, chẳng qua là tôi vẫn không rõ cô muốn thế nào thôi?" Cố Tử Mạt khó chịu, chỉ muốn gãi đầu. Được rồi, để cho cơn thịnh nộ tới mãnh liệt hơn chút nữa đi! Đôi tay nhỏ bé bảo vệ bụng của mình, dũng cảm không sợ hãi kiên định nói với người đàn ông, "Tôi thật sự đang mang thai đứa bé của anh ta! Ở chỗ này!". Đầu tiên người đàn ông hơi sững sờ, đôi mắt đen như mực nhìn cô, nhưng ngay sau đó hạ mắt, ánh mắt nhàn nhạt quét về phía bụng nhỏ của cô, sau đó khinh miệt nói, "A, sao tôi không biết, phụ nữ có thai lại có thể uống nhiều rượu như vậy." Cố Tử Mạt suy yếu, trên bàn cơm, cô uống không ít rượu đỏ, cứ như vậy bị anh ta bắt được cái đuôi mà giễu cợt! "Tôi thích uống, tôi rất muốn uống, làm gì được tôi nào?" Người thua chứ không thua khí thế, cô thật muốn xem anh ta còn nói gì được nữa. Nói thật, nàng đã sống hơn hai mươi năm nay, cũng chưa từng thấy một công nhân làm thuê nào lớn lối như vậy, huống chi anh ta con là kẻ giả mạo! Thế giới này đối với cô, thật đúng là rất tàn nhẫn ! Người đàn ông cũng không sợ cô, ngược lại thoải mái mà nhún vai một cái, "Tùy cô thôi, tôi đi đây." Nói xong, bắp đùi thon dài bước đi một bước, tư thế muốn bước đi. Cố Tử Mạt trộm gà không được còn mất nắm gạo, lúc này cô ngay cả ý nghĩ chạy đến ôm bắp đùi anh ta cũng có, vội vàng kéo cánh tay của anh ta, hung ác nói, "Đừng đi! Giúp tôi diễn nốt màn này, giá tiền tùy anh ra!" Người đàn ông cũng không trả lời ngay, đưa tay kéo cánh ta cô đang níu tay mình ra, rồi sau đó vén tóc đang che kín lỗ tai giúp cô, ánh mắt tĩnh mịch phức tạp nhìn chằm chằm cô, cười nói, "Vậy cũng không được, cái giá mà tôi muốn, cô trả không nổi." "Anh còn không ra giá, làm sao anh biết tôi trả không nổi? Anh đừng dựa vào bề ngoài mà coi thường người khác!" Tính bướng bỉnh của Cố Tử Mạt phá ra, không ai ngăn nổi. Vừa dứt lời, đột nhiên bên hông thấy có áp lực, bàn tay của người đàn ông như một gọng kìm bằng sắt kéo cô, lại kéo tiếp, một lực đạo mạnh mẽ, thân thể căn bản cũng không có hơi sức của cô liền hoàn toàn dính vào trên người của anh ta. "Thảo thuận kết hôn giả với tôi, nếu là cái giá như thế này, cô trả nổi sao?" Trong đôi mắt người đàn ông tràn đầy u ám thâm trầm, nhưng trên khuôn mặt lại là nụ cười hài hước vui vẻ. Giọng của anh ta rất nhẹ, không có tình cảm, khàn khàn, lại sâu lắng gợi cảm không cho cự tuyệt. Tim cô suýt nữa đập mạnh một cái chỉ bởi vì giọng nói này của anh ta, nhưng người đàn ông này nhất định là kẻ địch đối đầu với cô trong tương lai! Yêu cầu mà anh ta nói. . . . . . Quả thật là khinh người quá đáng! Coi như cô cố ý dùng đám cưới giả để khiến Hà Ân Chính tức chết, nhưng cũng chưa chắc sẽ hợp tác với anh ta, nhưng bây giờ, người đàn ông này lại thừa dịp cháy nhà hôi của, chặn đường lựa chọn của cô. Người đàn ông không nhìn sắc mặt của cô cười không để ý, "Suy nghĩ thật kỹ đi." Cái người đàn ông tâm cơ đầy bụng này, ngoài mặt là suy nghĩ cho cô, để cho cô nghiêm túc suy tư, nhưng vô hình lại dùng khuôn mặt đẹp và nụ cười tươi khiến cô cảm thấy áp bức, làm cho đầu óc của cô không thể suy nghĩ được! "Được!" Giải quyết dứt khoát, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi. "Hợp tác vui vẻ." Người đàn ông câu môi, ôm cả eo của cô đi đến trước mặt Cố Trinh Trinh, "Xin lỗi, bởi vì bạn gái tôi đang có thai, cho nên không thể nói chuyện nhiều được, nhưng cô yên tâm, mặc dù đứa bé trong bụng cô ấy không phải máu mủ của tôi, nhưng thân là bạn trai của cô ấy, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy, và so sánh với những người khác, tôi lại càng hiểu được quý trọng." ... Mời các bạn đón đọc Lục Thiếu Cưng Vợ Tận Trời của tác giả Đào Y.