Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Tiếng Gọi Vĩnh Cửu

A-na-tô-li I-va-nốp (sinh năm 1928) - nhà văn Nga nổi tiếng, người được giải thưởng Quốc gia Liên Xô, đã hoạt động trong nền văn học Xô-viết hơn 30 năm. Tên tuổi ông gắn liền với việc khai thác dưới góc độ văn học vùng Xi-bi-ri cùng với lịch sử và hiện tại của nó. I-va-nốp sinh ra và lớn lên tại làng Sê-mô-na-i-kha thuộc miền đông Ca-dắc-xtan. «Ở đó đời sống Xi-bi-ri và con người Xi-bi-ri vẫn đi theo nề nếp của mình», - sau này ông đã viết về làng quê của mình như vậy. Năm 1950, sau khi tốt nghiệp khoa báo chí trường đại học tổng hợp, ông đã làm việc một số năm tại các tòa soạn các báo huyện ở vùng Xi-bi-ri, Viễn Đông và đã từng đi nhiều nơi. Tập truyện ngắn đầu tiên của ông xuất bản năm 1956. Tiếp đó là các tiểu thuyết lớn: «Bóng đen biến mất giữa ban ngày», «Tiếng gọi vĩnh cửu» (1970) rất nổi tiếng ở Liên Xô và ở nước ngoài. Hầu hết các tác phẩm của ông đều được đưa lên màn ảnh, các bộ phim vô tuyến truyền hình nhiều tập dựa theo cốt truyện các tiểu thuyết của ông đã đạt được thành công lớn. Sự việc diễn ra trong cuốn sách này bao gồm gần nửa thế kỷ cuộc sống của một làng quê Xi-bi-ri-từ đầu thế kỷ đến năm 1942, năm thứ hai trong cuộc Chiến tranh giữ nước vĩ đại của nhân dân Liên Xô chống bọn phát-xít Hít-le. A-lếch-xan-đrơ Ốp-tsa-ren-cô, một nhà ngữ văn học lớn của Liên Xô đã viết về cuốn tiểu thuyết «Tiếng gọi vĩnh cửu»: «...chúng ta ngập vào trong thế giới của những xung đột cực kỳ gay gắt, những tình huống vô cùng căng thẳng, những đụng độ về trí tuệ, tinh thần và thể lực ác liệt nhất. Ở đây những khát vọng sôi lên sùng sục, những con người của những niềm tin khác nhau mâu thuẫn với nhau phải dùng đến cả đại bác, tiểu liên, súng máy, súng ngắn, súng lục, nắm đấm và cả hàm răng nữa. Ở đây người ta cũng cảm thấy hơi thở của sự diệt vong gần ngang như hơi thở của sự sống... bởi vì có một thế giới đang sụp đổ và một thế giới khác đang ra đời...» *** Vào một ngày tháng Sáu năm 1908, trong phòng hỏi cung của sở hiến binh thành phố Tôm-xcơ có hai người: dự thẩm La-khơ-nốp-xki, chừng ba mươi lăm tuổi, chiếc mũi tẹt lúc nào cũng như láng mỡ, và cai ngục Cô-xô-rô-tốp, một gã đàn ông vẻ ngoài khó coi với chiếc quai hàm bạnh ra bè bè. La-khơ-nốp-xki ngồi sau bàn làm việc uống nước chè, mình chỉ mặc một chiếc sơ-mi lót trong. Trời nóng nực, áo khoác ngoài nhà binh treo trên lưng ghế tựa. Cô-xô-rô-tốp đứng phục dịch, khăn vắt ngang tay, trông hắn chẳng khác gì một tên hầu bàn ở các quán ăn. La-khơ-nốp-xki đặt chiếc cốc không xuống khay, lên tiếng: - Ta có xem bản báo cáo của anh gửi cấp trên. Anh muốn xin về nhà tù trung ương A-lếch-xan-đrốp-xki phải không? - Thưa ngài, đó là điều con vẫn mơ ước từ thời trẻ đấy ạ. - Mơ ước - đó là điều rất tốt. Mơ ước của con người cần phải được thực hiện. - Dạ, ngài có lần đã hứa, nếu con lập được công, ngài sẽ giúp. - Được, được, ta sẽ nói hộ. Cho anh đi thì hơi tiếc, nhưng cũng phải khen thưởng anh vì sự phục vụ tận tụy và trung thành. - La-khơ-nốp-xki đẩy chiếc khay với bộ ấm chén sang một bên. - Thôi, bây giờ ta lại bắt đầu với mấy người đồng hương từ Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ của anh... Làm thế nào mà anh chộp được chúng thế? - Dạ, thưa ngài Ác-nôn-đơ Mi-khai-lô-vích, hôm đó con đang đi đến rạp xem xi-nê. Khi đi ngoài phố, bao giờ con cũng chú ý quan sát xung quanh, xem có gì đáng khả nghi không? Con đang nhìn thì bỗng thấy từ một ngõ hẹp ngay trước mặt có hai người bước ra, rồi vội vã đi thẳng. Con nghĩ: có cái gì đáng nghi lắm... Vừa lúc đó, một đứa ngoái nhìn lại. Con ngạc nhiên nhận ra đó là Pi-ốt Pô-li-pốp. Đồng hương! Thế còn người đi với hắn là ai? Thôi đúng là An-tôn Xa-vê-li-ép rồi! Hai đứa hồi năm chín trăm linh năm, linh sáu đã bị giam ở nhà tù Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ. Lúc đó con làm cai ngục ở đấy. Con nghĩ, không biết chúng đến Tôm-xcơ để làm gì? Và thế là con thổi còi... - Thôi, được rồi, khá lắm. Dẫn từng đứa một vào đây. La-khơ-nốp-xki khoác chiếc áo nhà binh lên vai, châm lửa hút. Khói thuốc bay ra ngoài phòng theo lỗ thông hơi của chiếc cửa sổ bịt bằng lưới thép. Chưa đầy hai phút sau, Cô-xô-rô-tốp đã đẩy An-tôn Xa-vê-li-ép vào phòng. An-tôn mặc chiếc áo vét-tông nhàu nát, mấy túm tóc màu bạch kim rủ lòa xòa trước trán dưới vành mũ lưỡi trai. Đôi mắt trong và rất sáng nhìn La-khơ-nốp-xki đầy vẻ hằn học, cau có. Tên dự thẩm rít một hơi thuốc, bước đến bên cạnh An-tôn, hất đầu chỉ hai cặp giấy dày cộp nằm trên bàn, cười gằn: - Tôi vừa mới hỏi xin hồ sơ cá nhân của anh và Pô-li-pốp ở sở hiến binh Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ về đấy. Thế nào, bây giờ thì còn khăng khăng ngoan cố nữa không?   * * *   Gần một tháng trước đây, An-tôn Xa-vê-li-ép vừa tròn 18 tuổi. Và cũng đúng vào ngày sinh, anh tổ chức lễ cưới. Vợ anh là Li-da Da-kha-rô-va, con gái ông Nhi-can-đrơ Da-kha-rốp, một đảng viên Đảng xã hội, quê ở Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ. Ông đã hy sinh hồi tháng Ba năm 1905 trong một chuyến vượt ngục từ nhà tù trung ương A-lếch-xan-đrốp-xki. An-tôn, sinh ra và lớn lên ở làng Mi-khai-lốp-ca nhỏ bé thuộc xã San-ta-ra, cách Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ chừng trăm rưởi véc-xta1. Cha của cậu, Xi-lan-chi Xa-vê-li-ép, rất nghèo, như ở Mi-khai-lốp-ca người ta thường nói, «nghèo hơn cả con chó của cố đạo». Câu đó có nghĩa gì, không bao giờ An- tôn có thể hiểu được, vì ở Mi-khai-lốp-ca vốn không có nhà thờ, không có cố đạo, và lẽ dĩ nhiên, không có cả chó của cố đạo. An-tôn lớn lên như một đứa trẻ lêu lổng, thường hay đánh đập hai em trai là Phê-đô và I-van. Tất cả trẻ con làng Mi-khai-lốp-ca đều sợ cậu chết khiếp. Chưa ai biết An-tôn rồi sẽ lớn lên thành người như thế nào, thì mùa xuân năm 1904, Mi-tơ-rô-phan, em ruột của Xi-lan-chi, làm nghề thợ mộc, từ Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ về thăm làng Mi-khai- lốp-ca. - Này chú Mi-tơ-rô-phan, chú đưa thằng An-tôn ra thành phố một thời gian nhé? - người anh hỏi. - Có thể chú dạy nghề cho nó. Ở nhà tôi và mẹ nó chịu không làm sao bảo được nó. Thằng bé sẽ hỏng mất thôi. Nghe nói hình như còn kết bạn với bọn chuyên ăn trộm ngựa, được chúng dạy cho cờ bạc. Ở Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ An-tôn rất thích, nhưng không chịu học nghề thợ mộc. Suốt ngày cậu lang thang khắp các phố, làm quen với bọn du côn, đánh bạc với chúng, tìm cách móc túi những người say rượu nằm lăn lóc các quán, và nhiều lần bị đánh nhừ tử. Rồi bỗng nhiên cậu bỏ tất cả những trò đó và trở nên say mê bẫy chim ở các cánh rừng xung quanh thành phố, đưa ra chợ bán hoặc đổi lấy bánh quế cho Pi-ốt Pô-li-pốp, con trai một chủ hiệu buôn ở gần đấy. Bản thân An-tôn không ưa của ngọt, bao nhiêu bánh cậu đều cho Li-da có đôi chân thon thả, «con lão khổ sai» - như người ta thường gọi cô. Cô bé Li-da này, người gầy đét như một bộ xương, đầu gối nhọn hoắt và cặp lông mày đen rất dài, lúc đó chừng mười bốn tuổi, nhà ở cùng phố với chú Mi-tơ-rô-phan. Bà mẹ cô hình như bị bệnh lao, ho quanh năm suốt tháng, làm việc ở nhà máy xà-phòng. An-tôn quan tâm đến Li-da chỉ vì cô là con gái của một người tù khổ sai. «Cũng hay, không biết vì sao mà người ta bắt ông ta đi đày, - cậu nghĩ, - chắc có lẽ vì đâm chết ai đó». Một lần, An-tôn đem điều này ra hỏi Gri-gô-ri, con trai cả của chú Mi-tơ-rô-phan làm nghề đốt lò ở đề-pô xe lửa. Anh cao lớn, xương xẩu, đôi mắt to, người bao giờ cũng sặc mùi khói và bồ hóng. Gri-gô-ri là một thanh niên rất vui nhộn, thường hay cho An-tôn đi theo câu cá, và nói chung, đối xử với cậu thân mật, bình đẳng như với một người bạn cùng lứa tuổi. - Con người muốn tìm sự thật nên bị tống đi đày khổ sai, - Gri-gô-ri nói. Anh chăm chú nhìn An-tôn rồi tiếp thêm: - Ông ấy, cha của Li-da, là đảng viên Đảng Xã hội. - Đảng Xã hội là cái gì? - Là cách mạng. - Thế cách mạng là cái gì? Gri-gô-ri phá ra cười, và không hiểu sao, anh lại nháy mắt nhìn An-tôn: - Thế nào, lạ lắm phải không? Rồi anh cũng sẽ biết được thôi. Mọi cái đều có lúc của nó. Ít lâu sau, An-tôn biết được rằng cả Gri-gô-ri, cả chú Mi-tơ-rơ-phan, thậm chí cả bà thím U-li-a-na Phê-đô-rốp-na cũng là những người cách mạng, mặc dù họ tìm mọi cách để giấu kín, không cho An-tôn biết điều này. Và khi thấy An-tôn đã biết hết mọi chuyện, suýt nữa họ bắt cậu phải trở về với bố mẹ ở làng Mi-khai-lốp-ca. Găng nhất là thím U-li-a-na Phê-đô-rốp-na. Nếu không có Gri-gô-ri, chắc chắn An-tôn đã phải về rồi. - Cha ạ, con thật không hiểu cha muốn gì?! - một lần, Gri-gô-ri đã to tiếng với cha. Anh túm lấy bộ quân bài của An-tôn vừa bị thím U-li-a-na tước được vứt trên bàn, lắc lắc trong không khí. - Cha muốn để cho An-tôn cứ đi theo con đường này à? Càng để lâu thì càng khó chữa đấy. Cha phải hiểu rằng, vào cái tuổi này, ma quỷ nào biết nó muốn gì. Toàn những chuyện khác thường! Cho nên, cần phải tìm cách giúp đỡ An-tôn! Và ngay trong ngày hôm đó, chỉ nửa giờ sau, trong lúc nhận tài liệu bí mật từ tay liên lạc viên tại một ga xép ở ngoại ô thành phố, Gri-gô-ri - anh thanh niên Gri-gô-ri bao giờ cũng sôi nổi, không biết chán nản là gì, người đã phản đối việc gửi trả An-tôn về làng Mi-khai-lốp-ca, - đã bị cảnh sát bắn trọng thương. Chiều hôm đó anh tắt thở trên tay An-tôn, chỉ kịp nói mấy lời: - An-tôn, nếu anh đi tìm sự thật, thì nhà tù, khổ sai và, có thể, cả cái kết cục như thế này... sẽ đợi anh... Anh có dám đi không? - Đi! - Không sợ à? - Không! - Tốt lắm... - Tôi cũng sẽ trở thành người như chú! - Tôi tin... Chẳng bao lâu sau, An-tôn đã được nếm mùi tù ngục lần đầu tiên. Cả anh, cả Li-da, cả Pi-ốt Pô-li-pốp, - mặc dù Pi-ốt là con trai của một chủ hiệu khá giàu có. Dần dần, An-tôn và Pi-ốt trở nên thân nhau. Tình bạn của họ chỉ bị có một điều duy nhất làm cho vẩn đục: từ bao giờ không biết, cả hai người đều đã thầm yêu Li-da. Không hiểu cô gái có cái gì làm cho anh chàng Pi-ốt phải say mê? Li-da không xinh, chỉ có đôi mắt của cô là đẹp, đôi mắt hơi xanh như làn nước suối, bao giờ cũng lấp lánh một thứ ánh sáng vừa sống động, vừa bồn chồn. An-tôn yêu cô vì sự táo bạo đến liều lĩnh của cô, mặc dù nhìn bề ngoài thì không thể kết luận như vậy được. Mới 14-15 tuổi, cô đã nhiều lần đến Tôm-xcơ và chuyển tài liệu mật, thậm chí cả vũ khí nữa, từ đấy về. Về phía Li-đa, cô đối xử với An-tôn và Pi-ốt bao giờ cũng như nhau; và mãi cho tới tận thời gian gần đây cũng không biết được là cô thích ai hơn. Trong thâm tâm, An-tôn cho Pi-ốt có nhiều lợi thế và triển vọng hơn, đặc biệt là từ sau ngày ở tù ra. Họ bị bắt vào cuối tháng Mười năm 1905, tất cả gồm bốn người: An-tôn, Li-da, Pi-ốt và I-van Mi-khai-lô-vích Xu-bô-tin - người lãnh đạo tổ chức Đảng Công nhân Xã hội Dân chủ Nga ở thành phố Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ, một nhà hoạt động cách mạng có nhiều kinh nghiệm. Cùng với cha của Li-da, ông vừa mới vượt ngục từ nhà tù trung ương A-lếch-xan-đrốp-xki về mấy tháng trước đây. Các đồng chí kiếm cho ông được giấy tờ hợp pháp mang tên Cu-dơ-ma Tsúc-kin, và bố trí cho làm chân rửa bát ở bếp nhà lao Nô-vô-nhi-cô-lai-ép-xcơ. Làm việc ở đây, ông tích cực chuẩn bị cho những người tù chính trị vượt ngục. Vào một ngày tháng Mười, trong thời gian bãi công, những người công nhân đường sắt, - sau cái chết của Gri-gô-ri, tổ chức ở đây do cha anh, Mi-tơ-rô-phan, lãnh đạo, - đã tổ chức một cuộc biểu tình chính trị lớn chưa từng thấy và phá được nhà tù. Những đại đội Cô-dắc và quân đội chính quy chỉ mấy phút sau được điều đến để giải tán đám biểu tình, và toàn bộ những người tổ chức cuộc phá ngục đã bị bắt. Ngày hôm đó, Tsúc-kin - Xu-bô-tin trao cho An-tôn và Pi-ốt Pô-li-pốp một nhiệm vụ chiến đấu thật sự. Từ sáng, An-tôn cần phải đến một ga xép vắng vẻ để nhận từ tay ông già công nhân đường sắt một túi đạn và trước mười giờ phải mang đến chỗ hẹn trong rừng ở ngoại ô thành phố. Đây là số đạn dự trữ. Trong trường hợp cần thiết, Pi-ốt Pô-li-pốp sẽ chuyển số đạn đó vào thành phố cho tổ xung kích. Pô-li-pốp là học sinh trung học. Mặc bộ đồng phục học sinh, anh dễ dàng mang đạn đi trong thành phố mà không gây sự nghi ngờ. Nhưng An-tôn lại tự ái vì anh không những không được chọn vào tổ xung kích đi phá nhà tù, người ta cũng không tin tưởng giao cho anh mang đạn vào thành phố. Vì vậy, từ ga xép, anh đến thẳng địa điểm tập trung của tổ xung kích.   Mời các bạn đón đọc Tiếng Gọi Vĩnh Cửu của tác giả Anatoli Ivanốp.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nhà Thờ Đức Bà Paris - Victor Hugo
AudioBook Nhà thờ Đức Bà Paris   Nhà thờ Đức Bà Paris, tiếng Pháp: Notre-Dame de Paris, xuất bản lần đầu năm 1831, là tiểu thuyết của văn hào Pháp Victor Hugo. Nhà thờ Đức Bà Paris ra đời xuất phát từ việc tác giả muốn viết một cuốn tiểu thuyết về ngôi nhà thờ nổi tiếng ở thủ đô ở thủ đô Paris (Pháp) đã đến với Victor Hugo vào năm 1828. Ông đã nhiều lần đến nhà thờ Đức bà Paris để ngắm kiến trúc cổ của ngôi nhà thờ và nảy ra ý tưởng viết một cuốn tiểu thuyết có tính chất lịch sử lấy bối cảnh Paris thời Trung cổ. Ông muốn ngôi nhà thờ cổ kính tráng lệ vượt lên trên thời gian và tất cả những biến cố. Tác phẩm đã thể hiện được sự vươn đến một tầm cao triết lý, qua cách mô tả một định mệnh đã dẫn các nhân vật gắn liền với ngôi nhà thờ này cho đến chỗ chết, chỗ hủy diệt. Chính cảm hứng bi quan này đã đem đến cho tác phẩm vẻ lớn lao và hoang dại. Mời các bạn đón đọc Nhà thờ Đức Bà Paris của tác giả Victor Hugo.
Cạm Bẫy Hôn Nhân - Elizabeth Thornton
Nữ tác giả của những quyển tiểu thuyết bán chạy Elizabeth Thornton trở lại với một câu chuyện mới vô cùng hấp dẫn với những vụ xì-căn-đan, những âm mưu, và đề xuất táo bạo. Cạm Bẫy Hôn Nhân là cuốn đầu tiên trong bộ Trap. Kinh nghiệm về phụ nữ khiến Jack Rigg trở thành một người hoài nghi, nhất là bây giờ khi anh đã thừa kế tước hiệu và tài sản của người anh quá cố. Với thân phận của Lord Ranleigh, anh bị săn đón bởi các bà mẹ đầy tham vọng và các cô con gái đầy mưu kế trong tâm trí để bẫy anh vào vòng hôn nhân. Nhưng anh là gã khôn ngoan đối với những tiểu xảo của họ. Đó là lý do tại sao anh cảm thấy tức giận khi cô Elinor Hill, một người hộ tống, ăn mặc không chút thời trang của các quý cô mà anh đã gặp tại một buổi tiệc ở Đại sứ quán Anh, tuyên bố rằng cô đã qua đêm với anh trong phòng anh tại Cung Điện Hoàng Cung. Không phải Ellie cố tình làm tổn thương Jack. Cô đang hết sức cần một bằng chứng vắng mặt tại hiện trường và cô thực sự đã qua gần cả đêm trong phòng của Jack, không phải với thân phận của chính cô, mà là giả mạo với thân phận của một phụ nữ đẹp mê hồn, Aurora, người mà Jack đã gặp tại sòng bạc. Đêm của cô với Jack khá là ngây thơ, và cô, cũng không nguyện ý bị làm tổn thương. Hổ thẹn nhưng không ăn năn, Ellie rời đến London. Bị hấp dẫn và cảm giác được có gì bí ẩn, Jack theo chân cô. Chẳng bao lâu sau anh dấn thân vào một cuộc phiêu lưu, không chỉ để chiếm hữu trái tim người thiếu nữ miễn cưỡng này, mà còn cứu cả tính mạng của cô. Mời các bạn đón đọc Cạm Bẫy Hôn Nhân của tác giả Elizabeth Thornton.
Quân Đoàn Hủy Diệt Tập 1: Dây Chuyền Thiên Sứ - Cassandra Clare
Phép thuật đã nguy hiểm, nhưng tình yêu còn đáng sợ hơn.   Khi cô gái mười sáu tuổi Tessa Gray vượt biển tới Anh quốc để tìm anh trai, cô không hề biết những chuyện kinh khủng đang chờ đợi mình tại Thế Giới Ngầm của London, nơi ma cà rồng, pháp sư và những sinh vật siêu nhiên khác ngày ngày đi lại dưới ánh đèn vàng vọt. Bị Chị Em Hắc Ám, thành viên của tổ chức bí ẩn mang tên Câu lạc bộ Xứ Quỷ, bắt cóc, Tessa sớm được biết mình chính là một cư dân Thế Giới Ngầm với khả năng hiếm có: biến hình thành người khác. Và Ông Chủ - nhân vật bí ẩn điều hành Câu lạc bộ Xứ Quỷ sẵn sàng làm tất cả để chiếm lấy quyền năng của Tessa cho riêng mình. Trong hoàn cảnh không bạn bè người thân và bị săn đuổi, Tessa đành nương náu dưới mái nhà của Thợ Săn Bóng Tối tại Học Viện London, những con người thề sẽ tìm anh trai cô nếu cô chịu dung quyền năng của mình để giúp họ. Cô dần cảm mến hai người bạn: James, người con trai mang vẻ đẹp mong manh có một bí mật chết người và chàng Will mắt xanh luôn xa cách tất cả… trừ Tessa. Trong cuộc hành trình tìm kiếm người anh, họ đã khám phá ra một âm mưu nhằm tiêu diệt toàn bộ Thợ Săn Bóng Tối. Còn Tessa, cô nhận ra mình sẽ phải lựa chọn: hoặc cứu anh mình, hoặc giúp những người bạn mới cứu lấy thế giới… và tình yêu có thể là thứ phép thuật nguy hiểm nhất. *** Tác giả Cassandra Clare (27/07/1973), tên thật là Judith Rumelt, nhà văn người Mỹ chuyên viết về thể loại tiểu thuyết kỳ ảo. Từng làm việc tại nhiều tạp chí và tòa báo cỡ nhỏ, trong đó có The Hollywood Reporter. Hiện Cassandra Clare đang sống ở Amherst, bang Massachusetts cùng chồng và ba chú mèo. Các series sách tiêu biểu:  - Vũ khí bóng đêm (The Mortal Instruments),  - Quân đoàn hủy diệt (The Infernal Devices),  - The Dark Artifices Trilogy, - The Bane Chronicles,  - Magisterium (viết chung với Holly Black)… Ngoài ra cô còn viết nhiều truyện ngắn và fan-fic khác. Hãy khám phá cuốn sách đầy mê hoặc đầu tiên trong series Quân đoàn hủy diệt– tác phẩm nằm trong danh sách bán chạy nhất của New York Times. Tới với Quân đoàn hủy diệt, bạn đọc sẽ đắm chìm trong không gian Anh thời Victoria bảng lảng sương mù và trôi theo cuộc đời của các Thợ Săn Bóng Tối sống trước thời đại của Clary, Jace hay Simon trong loạt series đình đám Vũ khí bóng đêm.   Trọn bộ series Quân đoàn hủy diệt (The Infernal Devices) do Chibooks xuất bản:      Dây chuyền thiên sứ (Clockwork Angel, phần 1)      Hoàng Tử Kim Khí (Clockwork Prince, phần 2)      (Clockwork Princess, phần 3) Nhận xét báo chí nước ngoài: Cuốn Dây chuyền thiên sứ của Cassandra Clare có mọi thứ: bối cảnh London thời Victoria nhưng với nhân vật chính đến từ nước Mỹ - tất nhiên đó là một cô gái vừa dễ thương vừa dễ ghét; cốt truyện liên quan tới Nephilim, những con người mang trong mình dòng máu thiên thần (Nhớ  đoạn Sáng Thế Kí nói về những người khổng lồ trong thế giới của chúng ta chứ?) và những ma cà rồng rất đặc biệt… một Nephilim đem lòng yêu nhân vật chính nhưng lại không thể thổ lộ vì lí do khó nói, và điều đó khiến anh ta đau đớn… câu chuyện là bài ca đẹp về tính nhân văn. Đây là một tác phẩm tuyệt vời đáng để bạn đọc nghiền ngẫm.” –The Evening Standard Qua những nghiên cứu tỉ mỉ, Clare đã dựng nên một London thời Victoria mang màu sắc âm u nhưng lãng mạn, với Tessa mạnh mẽ là một anh hùng bất đắc dĩ sẽ khiến bạn đọc yêu mến. Người con gái ấy đem lòng yêu, Will, một chàng trai xấu tính mà chỉ mình Tessa có thể hiểu, nhưng Jem cũng là một con người đáng để yêu. Xuyên suốt mạch truyện, độc giả sẽ có nhiều câu hỏi hơn là đáp án, nhưng cách viết rõ ràng cũng diễn biến nhanh chắc chắn sẽ khiến cuốn sách được lòng nhiều độc giả. – VOYA Trong phần mở đầu của loạt truyện Quân đoàn hủy diệt, Clary đã đem hơi thở của thời đại Victoria vào thế giới Thợ Săn Bóng Tối vốn đã mê hoặc nhiều độc giả. Clare đã chuyển ngòi bút từ một New York thời hiện đại về London cổ kính rất ngọt, và vẫn với văn phong kể chuyện tài tình như trước. Nhân vật chính Tessa Gray can trường và thông minh phải đối mặt với một Ông Chủ bí ẩn của câu lạc bộ Xứ Quỷ, kẻ muốn chiếm cô cho riêng mình bằng bất cứ thủ đoạn nào. Đến với tác phẩm, bạn đọc vừa tò mò tìm câu trả lời rồi đây Tessa sẽ phải lòng Thợ Săn Bóng Tối nào, Will hay Jem, vừa hứng khởi đón chờ những bất ngờ trên chặng đường phiêu lưu của cô gái này. – Locus Magazine   “Đây là cuốn sách đầu tiên trong loạt truyện Quân đoàn hủy diệt của Clare, xảy ra trước những gì được kể trong series bán chạy nhất Vũ khí bóng đêm. Câu chuyện mở đầu với cuộc đời bình lặng của Tessa vào  năm 1878 ở New York kết thúc khi dì cô qua đời. Sau khi đặt chân tới London, nơi anh trai sinh sống, Tessa bị Chị Em Hắc Ám bắt cóc và ép cô học sử dụng một thứ quyền năng hiếm – biến hình – mà cô không biết mình có. Cô được một chàng trai trẻ tên Will cứu thoát và đưa cô tới với thế giới của Thợ Săn Bóng Tối…. Câu chuyện được dựng nên giữa khung cảnh London mờ sương của thời Victoria, điểm xuyết thêm những nét chấm phá hóm hỉnh và  sâu sắc của Clare, xoay quanh những nhân vật đặc biệt, những con người vừa phải chiến đấu trước quá khứ đau thương, vừa phải ngày ngày bảo vệ thế giới khỏi quỷ dữ. Những tình tiết bí ẩn, lắt léo, cùng những cao trào sẽ khiến bạn đọc không thể rời mắt khỏi từng trang sách. Những độc giả trung thành của series Vũ khí bóng đêm và cả những người mới tới với bộ truyện này sẽ không bị thất vọng. – Publishers Weekly Mời các bạn đón đọc Quân Đoàn Hủy Diệt Tập 1: Dây Chuyền Thiên Sứ của tác giả Cassandra Clare.
Bí mật của Naoko - Higashino Keigo
Cuộc sống của Hirasuke trôi qua hết sức bình lặng, cho đến một ngày tai nạn khủng khiếp xảy ra, và gã mất đi người vợ yêu quý nhất của mình, còn đứa con gái bé bỏng thì vẫn trong tình trạng hôn mê bất tỉnh. Nhưng chỉ sau một đêm, con gái gã tỉnh lại và một mực xưng mình là Naoko, vợ gã. Dường như linh hồn của Naoko đã nhập vào thể xác con gái, còn Monami thực sự đã chết. Rốt cuộc Hirasuke đã mất vợ hay con gái trong vụ tai nạn ấy  ? *** Câu chuyện hấp dẫn, đủ để bạn phải lật hết chương này sang chương khác. Hấp dẫn không phải ở chuyện thay xác đổi hồn mà là ở diễn biến khó lường của câu chuyện, người đọc không biết được kết quả khi chưa đọc đến trang cuối cùng.  Dù rằng ở Nhật Bản, tác phẩm này được xếp vào thể loại huyền bí, nhưng đối với độc giả hiện nay với "level" thượng thừa, thì chuyện huyền bí trong truyện này chỉ là tầm thường. Cái làm nên giá trị cho tác phẩm chính là sự nhân văn hiển hiện không chỉ trong từng nhân vật, từng sự kiện mà còn trong từng tình tiết và câu chữ. Diễn biến câu chuyện cứ khiến người xem xúc động - không mãnh liệt, dâng trào mà là một thứ cảm xúc nhẹ nhàng, ngấm ngầm mà day dứt.  Cái kết có hơi sốc nếu bạn quá yêu mến nhân vật Hirasuke, vì bạn sẽ cảm thấy Naoko hơi tàn nhẫn hay đúng hơn là tác giả hơi tàn nhẫn. Riêng với tôi, tôi cứ tự hỏi: sao tác giả không giải quyết vấn đề ngược lại: chính cô gái là tác giả của trò chơi, nhằm giúp bố mình không quá đau đớn trước cái chết của mẹ ? Ồ... tại vì hơi bị ảnh hưởng Guillaume Musso ấy mà... Haha...  *** Bạn đọc nhận xét: Quyển sách lôi cuốn người đọc từ câu chuyện cuộc sống của Hirasuke và người vợ Naoko trong hình dáng con gái Monami đã chết trong vụ tai nạn, từ lúc Monami còn là 1 cô bé, đến tuổi vị thành niên và trưởng thành. Qua những tình huống hai vợ chồng đối xử với nhau như cha con, Hirasuke muốn ngoại tình, Naoko phải đối mặt với cơ thể đang lớn của Monami cùng sự thay đổi bất thường về tâm sinh lí..., những tình huống hết sức đời thường gây cho mình nhiều xúc động về nỗi đau mất mát không thể chia sẻ cùng ai của Hirasuke và Naoko. Truyện là một bài học quý giá cho các bạn teen như mình, đôi khi con người phải chấp nhận mất mát đau thương để tiếp tục sống bình thường như bao người khác, con người ta không phải chỉ sống vì bản thân mình mà còn sống vì người khác, vì cộng đồng, như chính nhân vật Naoko chấp nhận cuộc sống của Monami và tiếp tục hoàn thành ước mơ của con gái. Tuy vậy, chính trong nỗi đau, con người ta mới biết trân trọng những điều tuyệt vời khác mà khi hạnh phúc họ không nhớ đến. Kết thúc truyện thật bất ngờ, mở ra cho mình nhiều suy nghĩ: Naoko chấp nhận là Monami vĩnh viễn, có thể cô đã làm đúng sau quá nhiều sức ép từ cuộc sống với Hirasuke. Nhưng liệu điều ấy có đem lại hạnh phúc cho cô và cả cho người chồng của cô không? Đó sẽ là phần sau của câu chuyện. Theo mình nghĩ, sống thật với bản thân mới là sự lựa chọn đúng đắn nhất của mỗi người. Hirasuke và Naoko, cả 2 không thể chấp nhận sự thực mất đi con gái, Naoko không đủ can đảm để sống cuộc đời của Naoko, và Hirasuke cũng không thể cư xử bình thường với vợ khi hình ảnh Monami luon hiện hữu trước mắt...2 nhân vật chính không đủ nghị lực chấp nhận sự thật tai tiếng từ xã hội, có lẽ vì thế kết thúc của mỗi người là ôm lấy nỗi đau và tiếp tục bước đi. Mình không hài lòng lắm với kết thúc của câu chuyện vì: sống thật với chính con người mình, đó mới là hạnh phúc cho bản thân và người mình yêu thương! 1 số tình huống mô tả về cảnh tình dục trong truyện khá chi tiết làm mình thấy hơi ngại, có lẽ quyển sách này thích hợp với các bạn teen sắp trưởng thành và suy nghĩ chín chắn! Trần Ngọc Chân Câu chuyện có vẻ lê thê, nhưng kết thúc bất ngờ. Bất ngờ không phải vì nó hay nhưng vì nó hơi chán. Tình huống truyện được đưa ra khá độc đáo, và có phần oái ăm đối với nhân vật nam chính, khi vợ mất đi và xuất hiện lại trong hình hài của chính con gái của mình. Những diễn biến tâm lý của người chồng, người cha khi chứng kiến con mình - vợ mình lớn lên từng ngày, tiếp xúc những thứ mới mẻ; mà người cha, người chồng không thể làm gì được... Truyện kết thúc khá hợp lý theo cách mà nó phải thế, tuy nhiên có vè không được xuất sắc lắm... VTAnh   Tác giả: Higashino Keigo  Dịch giả: Uyên Thiểm - Trương Thùy Lan  Nhà xuất bản: Thời Đại Cty phát hành: Nhã Nam  Năm xuất bản: 2011 Số trang: 463 Nguồn sách: Nguyễn Thùy Dung Thực hiện ebook: Hoa Quân Tử  Nguồn: ebook-truyentrinhtham.blogspot.com