Liên hệ: 0912 699 269  Đăng nhập  Đăng ký

Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi!

Nam chính: Cao Tuấn Lãng  Nữ chính: Mộc Yên Chi  Mộc Yên Chi từng trải qua một mối tình đầy đau đớn, khiến cô mất lòng tin vào tình yêu. Một lần tình cờ gặp được Cao Tuấn Lãng, một badboy ăn chơi chính hiệu. Từ đây, chàng badboy kém tuổi sẽ theo đuổi chị gái xinh đẹp thế nào? Liệu rằng cô sẽ mở lòng đón nhận tình yêu lần nữa? Hay đến cuối cùng chỉ là sự dạo chơi của anh?  Mời các bạn cùng đón xem nhé! Nếu có điều gì sai sót, mong các bạn góp ý, bỏ qua. *** Mộc Yên Chi ngồi ở bàn, xung quanh là không gian trắng muốt, nghe thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Cô đang nhanh tay gõ phím, xử lí công việc còn dang dở trên máy tính. Mộc Yên Chi nghiêng đầu, có lẽ là vì vai hơi mỏi, cầm cốc nước nhấp một ngụm nhỏ rồi đưa mắt liếc nhìn đồng hồ. Đã hơn chín giờ rưỡi rồi. Xung quanh vắng lặng, thi thoảng nghe vài tiếng trao đổi giữa bác sĩ trực với y tá nhưng đã bị cánh cửa cách âm chặn kín. Đột nhiên, cửa phòng mở toang ra, mang theo chút âm thanh ồn ào phía ngoài vào. Thẩm Nhược Giai đứng khoanh tay ở cửa, nhếch mày nhìn về phía Mộc Yên Chi, thở dài nói: - Còn chưa chịu về à? Cậu xem bây giờ là mấy giờ rồi hả? Cô phì cười, gật gật đầu mấy cái rồi nói như đang thương lượng: - Đây, đây, xong rồi. Bây giờ tớ về. Thẩm Nhược Giai mỉm cười, xem như cô gái này cũng biết nghe lời, bước thêm mấy bước để vào trong, đứng cạnh chiếc bàn làm việc cao gần đến hông, thuận tay cầm chiếc bút bi sắp rơi xuống đất đưa cho cô. Mộc Yên Chi nhận lấy, nhanh chóng c ắm vào lọ đựng bút rồi vui vẻ cầm túi xách, nói: - Cậu ăn gì chưa? - Tớ ngồi chờ cậu gần ba mươi phút rồi đấy, còn chưa ăn uống gì, đang đói sắp xỉu rồi. Mau khao chị đây ăn đi! Mộc Yên Chi cười híp cả mắt, đưa tay làm kí hiệu OK, sau đó khoác tay Thẩm Nhược Giai đi ra ngoài. Hai người dạo quanh khu chợ đêm cạnh bệnh viện một vòng, ăn được một bụng đầy ắp thức ăn. Thẩm Nhược Giai lại bảo thèm trà sữa, thế là cả hai lại phải lái xe đi mua. Mộc Yên Chi vươn tay nhấn nút mở nhạc, âm thanh trong trẻo, dịu nhẹ vang du dương. Cô cầm ly trà sữa hút một hơi, nhai nhai hạt trân châu vừa dai vừa dẻo, cảm thán: - Mùi vị ở đây lúc nào cũng vậy nhỉ? Ngon ghê! Thẩm Nhược Giai mở cửa sổ xe xuống, ló đầu nhìn ra bên ngoài. Họ tình cờ dừng đèn đỏ gần một tiệm váy cưới. Trong đó rất sáng, không phải thứ ánh sáng dìu dịu như bình thường, mà là sáng chói cả mắt. Chiếc váy cưới được trưng ở trong lồ ng kính kia thật sự đẹp đến nao lòng, nguyên cả phần dưới đều được đính pha lê, là pha lê thật. Thẩm Nhược Giai há to miệng, nhìn đã mắt xong thì quay vào bảo với cô bạn đang chăm chú lái xe của mình: - Này, Tiểu Chi, cậu xem. Chiếc váy cưới đó có phải là rất đẹp không? Wao, tớ nhìn đến phát mê rồi! Hôm nào phải dẫn lão Phạm đến đây mới được. Mộc Yên Chi cười nhẹ, nhẹ đến nỗi chẳng thấy đường cong trên khóe môi. Cô nhấn chân ga, chạy thẳng đi. Váy cưới sao? Đẹp thật! Cô cũng đã từng mặc rồi, suýt thôi... Thẩm Nhược Giai dường như nhận ra vừa rồi mình phấn khích hơi quá, bèn hạ thấp giọng, hỏi: - Này, cậu bao nhiêu tuổi rồi biết không? Sao không kiếm ai mà yêu đương đi? Mấy người tớ giới thiệu đi đâu hết rồi? Cô im lặng miết tay lên vô lăng, sau đó mới cất giọng thật khẽ: - Không hợp! - Cậu đã tìm hiểu đâu mà bảo không hợp? Sợ gì chứ, chỉ là yêu thôi mà, cậu đừng tự nhốt mình nữa. Mộc Yên Chi đánh lái, rẽ vào khu nhà của Thẩm Nhược Giai. - Tới rồi, mau về đi, đừng lải nhải bên tai tớ nữa. Thẩm Nhược Giai thở dài hậm hực, sao cô bạn thân của cô lại luôn né tránh mỗi khi nói tới chuyện tình cảm thế này? - Mai có cần tớ tới đón không? - Cần chứ, phạt cậu bao tớ bữa sáng. - Được rồi, mau vào đi. Tạm biệt! Cô vẫy vẫy tay chào, đợi cho Thẩm Nhược Giai vào trong nhà mới kéo cửa kính lên, chạy đi. Mộc Yên Chi hút nốt ngụm trà sữa còn lại, nhìn về phía đèn led nhiều màu ven đường. Cô cũng từng yêu đương chứ, nhưng nó chẳng đi tới đâu cả. Người cô yêu năm mười bảy tuổi, quả thực không thể cùng cô đi đến cuối đời. Hai người đi cùng nhau trên quãng đường quá dài, dài đến nỗi khi chia tay, cô dường như đánh mất niềm tin vào tình yêu. Hai năm trước. Mộc Yên Chi đang háo hức chờ đợi để báo tin mình đang mang thai được ba tuần cho Trần Đình – chồng sắp cưới của cô. Vậy mà, khi cô vừa mới mở điện thoại đã nhận được cuộc gọi của Thẩm Nhược Giai. - Alo, Tiểu Giai, cậu ở đâu vậy? Sao tớ vừa ra đã không thấy cậu đâu rồi? Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó mới ngập ngừng nói: - Bây giờ tớ đến chỗ cậu. Mộc Yên Chi ậm ừ, sau đó ngắt máy. Giọng điệu này của Nhược Giai là sao chứ? Chưa tới hai phút sau, Thẩm Nhược Giai từ xa chạy tới, gương mặt vô hồn, đôi mắt hơi đỏ. Cô đứng bật dậy, tiến lại gần, cẩn thận hỏi han: - Sao thế? Có ai đuổi theo cậu à? Nhược Giai ngước mắt nhìn cô, môi hơi run run, nói nhỏ: - Tiểu Chi...cậu đừng xúc động quá nhé! Khi nãy, lão Phạm điện cho tớ, bảo là thấy... - Hả, thấy gì cơ? Cậu nói mau đi! Thấy cô sốt ruột, Nhược Giai lại càng đau lòng, hai tay nắm chặt điện thoại, nhíu mày nói: - Lão Phạm bảo anh ấy thấy Trần Đình đi cùng một cô gái nào đó, trông rất thân thiết. Hai người họ...vào khách sạn rồi. Mộc Yên Chi nghe xong thì đờ đẫn, hai mắt dường như tối lại, trước mắt cũng trở nên mơ hồ. Chồng sắp cưới của cô lại cùng một cô gái khác vào khách sạn? - Có lẽ chỉ là đối tác thôi, phải không? Chắc chắn là vậy rồi... Cô ngồi sụp xuống băng ghế dài, đôi tay tê cóng, đôi mắt phủ một lớp nước mờ. Nhược Giai đỡ tay cô, nhìn Mộc Yên Chi đang dần thu nhỏ người lại, trong lòng như có ngàn dao xuyên thủng. Cô ngồi hồi lâu, sau đó mới cất giọng khản đặc, hỏi: - Dẫn tớ đi gặp anh ấy được không? Thẩm Nhược Giai thấy trong lòng vô cùng khó chịu, bực tức nói: - Cậu còn muốn gặp thằng khốn đó làm gì? Cậu có biết bây giờ nó đang bận làm gì không? Mẹ kiếp! Mộc Yên Chi thở hắt ra, xoay sang nhìn người bên cạnh, vẻ van nài: - Tiểu Giai, tớ tin anh ấy sẽ không như vậy đâu. Hai đứa mình sắp cưới rồi mà, tớ còn có thai nữa, sẽ không như vậy đâu. Thẩm Nhược Giai hết cách, đành chiều lòng cô nhưng không quên dặn trước: - Mọi chuyện cứ để tớ lo, cậu đang có thai, đừng có kích động quá, “con quỷ cái” kia tớ xử được. Cô chẳng còn nghe được lời gì nữa, hai tai ù đi, chỉ gật đầu trong vô thức. Hai người rời khỏi bệnh viện, lái xe chạy về phía khách sạn lớn nhất thành phố.   Mời các bạn mượn đọc sách Chị Gái Độc Thân Muốn Yêu Đương Rồi! Của tác giả An Ngọc.

Nguồn: dtv-ebook.com

Xem

Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc - Phỉ Ngã Tư Tồn
Tặng cho mỗi người con gái từng may mắn gặp được tình yêu: Càng can đảm, càng hạnh phúc! Bảy năm trước. Cô nói: Tôi cố ý đấy, để dính bầu là tôi cố ý, nạo nó đi cũng là theo kế hoạch, chỉ để hành hạ anh. Trên đời này chuyện tàn nhẫn nhất là gì anh biết không? Là khiến người ta tưởng rằng mình có được tất cả, nhưng cuối cùng mới phát hiện ra lầm to. Mất mát là thế nào anh biết không? Tương lai sụp đổ là thế nào anh biết không? Tôi chưa bao giờ yêu anh cả, giữa chúng ta thế là hết rồi.Anh nói: Hết ư? Chưa đâu, chưa làm cô thân bại danh liệt, thì tôi chưa buông tay. Bảy năm sau. Cô nói: Mười vạn. Anh biết tôi cần tiền mà, có lẽ anh vẫn… còn thích tôi. Vì thế, nếu anh muốn ở lại đêm nay, được thôi, nhưng đưa tôi mười vạn. Anh nói: Romeo chưa gặp được Juliet, không phải, Romeo đã gặp được Juliet rồi, nhưng Juliet đâm chàng một nhát, lại còn đâm trúng tim, khiến Romeo không sao vùng thoát ra được… Chàng cũng không nghĩ đến chuyện vùng vẫy, nên cứ thế bị Juliet giết chết. Bị người mình yêu thương đâm thẳng vào tim, còn chuyện gì tàn nhẫn hơn chuyện này nữa? Nhiếp Vũ Thịnh và Đàm Tĩnh, bảy năm trước xa cách vì hiểu lầm, bảy năm sau tái ngộ lại đeo sầu mới. Chỉ có điều, số mệnh đã định sẵn rằng, có một kiểu tình yêu mà cho dù chia cắt bao lâu, thì mỗi lần tương hợp lại nhen lên những điều kỳ diệu. *** Đàm Tĩnh làm ca chiều, lại đúng vào hai ngày nghỉ cuối tuần, bận đến không mở mắt ra được, cuối cùng đến giờ đóng cửa còn phát hiện nhận phải tờ 100 tệ giả. Vớ phải tiền giả là chuyện chán nhất trần đời, Đàm Tĩnh trước giờ luôn cẩn thận, chưa bao giờ phạm phải sai l như vậy, hôm nay đúng là bận quá đâm ngớ ngẩn. Vương Vũ Linh cùng làm ca chiều với cô hôm nay, nói: “Hay là đưa cho Lương Nguyên An.” Lương Nguyên An tuy lúc nào cũng nhăn nhở cười cợt, chẳng có gì nghiêm túc, nhưng lại rất quan tâm mấy chị em trong cửa hàng, thỉnh thoảng có người nhận phải tiền giả, đưa cho Lương Nguyên An, chẳng bao lâu sau anh ta liền cầm đến một đống tiền lẻ, nói: “Này, lấy 15 tệ đi mua thuốc lá rồi nhá.” Tuy bị thiếu mất 15 tệ, nhưng cô nào cũng vui, có cô khéo mồm còn nói: “Cảm ơn anh An.”   Đàm Tĩnh thấy như thế không hay lắm, tuy Lương Nguyên An cũng chỉ là mang đi tiêu mà thôi, nhưng người khác làm ăn nhỏ, vớ phải tiền giả, chắc chắn sẽ khó chịu chẳng kém.   Vương Vũ Linh lại không nghĩ như vậy: “Cậu đúng là ngớ ngẩn.”   Đàm Tĩnh cười hiền lành: “Thôi, coi như là mua lấy bài học vậy.”   Thực ra trong lòng cô cũng xót lắm, tiền lương một tháng cộng với tiền làm thêm giờ cũng chỉ có hơn 2000 tệ, tự dưng mất 100 tệ, đương nhiên là buồn chán rồi. Đang cắm đầu kiểm tra sổ sách, bỗng nghe thấy tiếng chuông gió kêu. Vương Vũ Linh liền nói: “Xin lỗi, chúng tôi đã đóng cửa rồi "   “Tôi muốn đặt bánh ga tô." ... Mời các bạn đón đọc Nợ Em Một Đời Hạnh Phúc của tác giả Phỉ Ngã Tư Tồn.
Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi - Tân Nương Thiếu Niên
Lâm Tịch hiện lên trong con mắt của các nhân viên dưới quyền là thế này: "Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao 1m75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ." Trong mắt anh chàng thuộc cấp Ân Nhiên cũng vậy, Lâm Tịch không khác gì một ma nữ hô ra mưa gọi ra gió. Một chuyện tình cờ xảy ra, An Nhiên và Lâm ma nữ cùng chung phòng khách sạn. Nam nữ chung phòng, à, chuyện gì có thể tất cũng xảy đến thôi. Sự rắc rối của cuộc đời An Nhiên bắt đầu từ đây, nhất là tính cách thích hành hiệp trượng nghĩa của cậu có thể bùng phát khắp mọi nơi trong công ty nữa. Vướng vào mối tình với Bình Nhi, nhưng cùng lúc cũng phát hiện Lâm ma nữ mang thai đứa con của mình, có vẻ như anh chàng Ân Nhiên không thể điều khiển nổi cuộc sống của mình nữa. Một câu chuyện hài hước đầy thú vị đang chờ đợi đến tay độc giả. *** Vừa ra ngoài lắp điện thoại cho khách hàng, về đến văn phòng, mồm miệng khô khốc, tôi uống được một ngụm nước lọc, mở điện thoại thấy có mẩu truyện cười người lớn: Mẹ dặn con gái, khi đi đâu trời tối mà gặp thằng nào định giờ trò thì con c bình tĩnh vén váy lên và bảo nó tụt quần xuống rồi lúc đó con hãy chạy, như thế thì đến... bố nó cũng không đuổi được.   Tôi chuyền tiếp cho Lý Tĩnh bạn tôi, trong lúc tin nhắn đang gửi đi... tôi thấy có gì đó không ổn, nhìn kỹ lại, ặc! Màn hình đang hiển thị không phải số của Lý Tĩnh, mà là Lâm ma nữ!   Tôi vội vàng ấn nút đỏ để thoát, nhưng không thể rút lại được nữa. Tôi vội tháo pin, cầu trời hãy phù hộ tin nhắn vẫn chưa được gửi đi.   Lâm ma nữ tên thật là Lâm Tịch, còn một biệt hiệu rất hay nữa là Diệt Tuyệt Sư Thái, là giám đốc bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Tuổi tác không rõ, chắc chưa tới ba mươi. Đại mỹ nhân, xuất thân người mẫu, đi giày cao gót, cao lm75 (bằng tôi), dáng người thì khỏi phải nói. Dáng vẻ yêu kiều, làn da trắng trẻo mịn màng, dung nhan tựa mây buổi sớm, đôi mắt sáng tựa sao trời. Vẻ đẹp tuyệt thế vô song, tính cách cũng độc nhất vô nhị, tuổi không nhiều nhưng độc ác tàn bạo, táng tận lương tâm, vô nhân tính, ánh mắt lúc nào cũng vô cùng xảo quyệt, nhìn vô cùng ác nghiệt độc địa, có thể làm mọi việc không từ thủ đoạn. Cô ta chính là lãnh đạo cao nhất trong bộ phận tiêu thụ của chúng tôi. Nghe nói cô ta đã dựa vào ưu điểm tự thân theo kiểu Tô Đát Kỷ hại dân hại nước để co kéo mối quan hệ với tổng giám đốc và leo lên làm lão đại bộ phận tiêu thụ. ... Mời các bạn đón đọc Nữ Thượng Cấp Hung Tợn của Tôi của tác giả Tân Nương Thiếu Niên.
Bất Dạ Thành - Bất Dạ
  AudioBook Bất Dạ Thành   Một câu chuyện buồn tẻ với 80% sự thật, không cao trào không điểm nhấn. Bảy năm trước tôi chứng kiến mà cũng tham gia vào câu chuyện của cậu ấy, năm 2005 vì thương cậu ấy mà ôm cậu ấy khóc. Năm nay hạnh phúc cậu ấy tìm được lại khiến tôi ôm cậu ấy và khóc lần nữa. Bởi vậy tôi chỉ muốn giãi bày lại những bước chuyển của A Thành trong cả cuộc đời lẫn tình yêu. Những lời dẫn của A Thành hầu hết đều từ nhật ký của cậu ấy và ghi chép lại qua những cuộc trò chuyện giữa bọn tôi. Cậu tự cứu được cậu, giờ hy vọng cậu sẽ luôn luôn hạnh phúc. *** Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phòng vẫn tối thui, Lý Dĩ Thành mở to mắt nhìn trần nhà, với tay mò điện thoại cạnh gối, 19:35, ánh đèn hắt từ màn hình khiến căn phòng sáng sủa hơn một chút, cậu nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, nằm một hồi lâu nữa mới chật vật bò được xuống giường, lê bước ra khỏi phòng, thấy Khưu Thiên đang ngồi trên sofa, vẫy đuôi hân hoan: “Tình yêu~ dậy rồi a~” “Ề.” Lý Dĩ Thành lết vào buồng tắm rửa mặt, gương mặt soi trong gương nhìn ra cả sự mệt mỏi sau một chuyến đi dài. Những đường nét dần già được gọt khắc qua nhiều ngày lữ hành, nước da ngăm ngăm đen,cậu có cặp mắt phượng một mí vô cùng ưa nhìn, mà Khưu Thiên vẫn trêu trông như chiến binh đất sét (*). Bất quá bữa nay vì thiếu ngủ nên mắt phượng một mí đã sưng húp thành hai mí, cậu thò ngón tay thử chọc chọc, rốt cuộc chán đời kệ luôn. Quá mười một giờ trưa về đến Đài Loan, hơn hai giờ chiều mới bước chân vào nhà ở Đài Bắc, nằm ngủ tổng cộng chưa đầy năm tiếng, người ngợm rõ ràng chưa được nghỉ đủ, vẫn thấy mệt rã rời, tiếng mưa rơi nghe ướt sũng sự cô độc, rồi cứ thế chậm rãi len lỏi vào gian phòng tối om. Đầu hàng không chiến đấu với hai mắt phượng nữa, Lý Dĩ Thành túm lại mớ tóc đã lâu không cắt, cột thành đuôi ngựa, táp nước rửa mặt rồi trở ra phòng khách, ngồi xuống cạnh Khưu Thiên. “Tình yêu à~ Ai nha? Bồ mới cắt mắt hai mí nha?” “Đẹp chưa?” “Quà đâu?” Khưu Thiên chìa tay trước mặt Lý Dĩ Thành. ... Mời các bạn đón đọc Bất Dạ Thành của tác giả Bất Dạ.
Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương - Ức Cẩm
AudioBook Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương Mùa xuân, La Tiểu Sanh gieo xuống một hạt giống. Cho đến mùa hè cô thu hoạch được một chàng trai. *** Trời tháng hai, gió nhẹ chợt lướt qua, tiết trờiấm áp, trong không khí còn nhàn nhạt mùi hươngcủa cỏ mới. La Tiểu Sanh đi dọc theo bờ ruộng quanh quanh co co, bước chân lảo đảo, không chỉ bởi vì hơn hai giờ ngồi xe xóc nảy mà hơn hết là tối hôm qua cô say rượu. Tối hôm qua là ngày vui của Tần Phong cùng Giang Vân, cô đi tới đó nhưng là ngồi ở góc khuất nhất. Từ năm thứ nhất đại học đến bây giờ, suốt năm năm La Tiểu Sanh đã thầm mến người đàn ông này. Cô vẫn tưởng rằng có thể như thế thầm yêu anh, giống như trên phim ảnh đã nói cho chúng ta biết được rằng: thầm mến cũng là một loại yêu say đắm, so ra thì sẽ vĩnh viễn cũng không lo thất tình. Nhưng mà La Tiểu Sanh phát hiện mình đã sai lầm rồi, quá sai là đằng khác. Khi lần đầu tiên cô thấy hai người đó sóng vai đi cùng một chỗ, khi tận mắt nhìn thấy tay bọn họđan vào nhau, khi cô trong lúc vô tình trông thấy họ ôm hôn nồng nhiệt thì lòng của cô lại có cảm giác đau thắt lại. Cô mới phát hiện ra hóa ra thầm mến cũng sẽ ó thất tình. … Mời các bạn đón đọc Chàng Trai Trong Hoa Hướng Dương của tác giả Ức Cẩm.